Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Sau khi trở lại biệt thự, Dư Tư Nhạc nhớ trong túi sách mình có thư tình, do dự có nên lấy ra hay không...
Du Lăng Thần đang xem tạp chí, thấy cô nắm chặt túi sách ngồi trên ghế sô pha, anh mở miệng hỏi: “Không cần ôn tập sao?”
Mấy hôm trước sau khi tan học, thì ôm sách không buông, hôm hay sao lại khác thường như vậy?
“Khụ khụ...”
Dư Tư Nhạc ho khan một tiếng, ngón tay từ từ kéo khóa túi sách, vừa kéo một đường nhỏ vừa liếc mắt nhìn bức thư bên trong vài lần.
Ánh mắt Du Lăng Thần lạnh lẽo thật đáng sợ.
Anh bỗng nhiên đứng lên, kéo túi sách Dư Tư Nhạc qua rồi thò tay vào trong tìm kiếm, móc ra một đống thư tình. Màu sắc rất rực rỡ, phía trên bức thư còn vẽ hình “mũi tên xuyên trái tim” hoặc là “tâm đầu ý hợp”.
“Đây là cái gì?” Khẩu khí chất vấn.
Dư Tư Nhạc sợ tới mức ngồi thẳng lưng, trả lời câu hỏi với thái độ đúng đắn: “Thư tình.”
“Thư tình?” Du Lăng Thần lạnh lùng lặp lại hai chữ này, ánh mắt lạnh như băng, anh đến gần Dư Tư Nhạc, đứng trước mặt cô.
Dư Tư Nhạc ngồi, còn Du Lăng Thần đứng.
Bởi vì quá cao, nên Dư Tư Nhạc phải ngửa đầu đối mặt với Du Lăng Thần. Có lẽ chính vì chiều cao so le này, làm trong lòng Dư Tư Nhạc nảy sinh cảm giác áp lực, từ đôi mắt của anh hai.
Trời ơi! Vì sao chuyện này lại thành cục diện này rồi? Vốn cô còn tưởng rằng dựa vào những bức thư tình này, hóa trang thành sói đuôi dài, trêu chọc chế nhạo anh hai.
Vì sao bỗng chốc lại thay đổi rồi?
Cô đột nhiên biến thành sói đuôi dài hạ gục tiểu bạch thỏ.
“Tiểu Nhạc, lần trước họp phụ huynh giáo viên đã nói thế nào?” Du Lăng Thần lật qua lật lại một bức thư tình, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Dư Tư Nhạc lui về phía sau ghế sô pha, phải ở trong nhà? Lúc đó toàn trường đều biết chuyện Dung Húc tặng hoa hồng cho cô.
“Không cho phép yêu sớm.” Dư Tư Nhạc trả lời bằng giọng lo lắng.
Du Lăng Thần khí thế bức người, người có sức lực yếu đuối chỉ cần Du Lăng Thần liếc mắt một cái, sẽ sợ tới mức lùi bước trước khi lâm trận rồi.
Một cỗ sức lực đè nén xuất hiện trong lòng, đột nhiên trong lúc đó bùng phát, Dư Tư Nhạc ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Anh hai, đây không phải là thư tình dành cho em, là của một nữ sinh trong trường tặng cho anh... Em chuyển giúp.”
Trời ơi... Nhìn anh làm sao còn lớn tiếng với em.
Dư Tư Nhạc hơi dương dương tự đắc.
Lần này người hái hoa ngắt cỏ không phải là cô.
Du Lăng Thần sững sờ, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
“Là cho anh?” Tròng mắt Du Lăng Thần chuyển động, sắc mặt cũng không chuyển biến tốt, anh tùy tay cầm lấy một bức thư ném qua cho Dư Tư Nhạc rồi nói: “Đọc nghe một chút.”
Cái gì? Dư Tư Nhạc khó tin trừng to hai mắt.
Loại thư tình này không cần phải chia sẻ chứ? Tự mình về phòng xem không tốt hơn sao?
Nhưng mà, anh cả như cha...
Tất cả chi phí ăn mặc của Dư Tư Nhạc, đều do Du Lăng Thần chi. Nói cách khác, hiện tại Du Lăng Thần là người giám hộ của Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc dùng phương châm nhất nhất nghe lời.
“Xin chào, Du thiếu. Em là bạn học lớp cấp ba, Tần Cầm, có lẽ anh chưa từng gặp em, nhưng em vẫn thường yên lặng quan sát anh. Lần trước lúc anh đến trường họp phụ huynh cho em gái anh, lần đầu tiên em nhìn thấy anh, em phát hiện... Em đã thích anh sâu đậm. Phần yêu thích này đã làm em không thể kiềm chế được, mỗi ngày mỗi đêm em đều nghĩ đến anh. Anh là tâm của em, là gan của em, là ba phần tư cuộc đời em...” Sau khi Dư Tư Nhạc đọc liên tiếp những lời nói buồn nôn xong, toàn thân cô đều nổi da gà.
A! Trẻ em bây giờ đều thích yêu sớm sao? Còn là ba phần tư cuộc đời nữa, cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Cuộc đời còn chưa đến một phần tư đâu.
“Tiếp tục đọc...” Du Lăng Thần cầm lấy một bức thư ném qua cho Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc kinh hồn bạt vía xé bức thư ra, lại bắt đầu nhận được một vòng khảo nghiệm tâm lý: “Du thiếu, em yêu anh...”
Mở đầu bức thư này, đã có một câu thông báo nóng hổi.
Lúc đọc những lời này, trong lòng Dư Tư Nhạc cảm thấy rất kỳ quái. Cô luôn an ủi bản thân mình, coi như đây là đọc tập làm văn, không nhìn ra ý nghĩa của ba chữ này.
Ánh mắt Du Lăng Thần sâu thẳm khó dò, dường như nghĩ đến cái gì, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt. Nhìn chăm chú vào ánh mắt Dư Tư Nhạc, dần dần trở nên ôn hòa.
“Ánh mắt em luôn dõi theo anh, lời nói của em lặp lại trên bờ môi, nên giới thiệu thế nào mới đủ rõ ràng. Bóng dáng của anh đã cắm rễ trong lòng em, không đếm được có bao nhiêu đêm, em muốn anh đi vào giấc mộng...”
Trời ơi! Bức thư tình này hoàn toàn là từ ngữ nghệ thuật.
Lúc Dư Tư Nhạc đọc xong một bức thư thì miệng đã khát khô, Du Lăng Thần còn săn sóc rót cho cô một ly nước, đẻ cô uống xong rồi tiếp tục đọc...
Những từ ngữ trong thư tình đều chua như giấm, hôm nay xem như Dư Tư Nhạc học được chuỗi kiến thức. Có lẽ bảo cô ăn một giỏ táo chua, cũng không chua bằng bức thư tình này.
Thẳng đến sau khi đọc xong bức thư cuối cùng, rốt cuộc Dư Tư Nhạc thở phào nhẹ nhõm. Cái gì gọi là “tự gây nghiệt, không thể sống?” Những lời này chính là hình dung cô bây giờ! Sau này cô có đọc thư tình cho người khác nữa, nhất định là tinh thần cô không được bình thường rồi.
“Anh hai...” Dư Tư Nhạc ra vẻ tội nghiệp gọi một tiếng, cổ họng khàn khàn.
Du Lăng Thần ngồi một bên nhìn cô: “Sau này còn có gan làm loại chuyện này nữa không?”
“Không dám nữa.” Lần giáo huấn này còn chưa đủ thảm sao?
“Ném ra ngoài hết đi.” Du Lăng Thần từ trên ghế sô pha đứng lên, ngẩng đầu xoa xoa đầu Dư Tư Nhạc: “Khả năng Tiểu Nhạc đọc chậm, còn phải nâng cao thêm. Sau này gặp loại chuyện này, biết nên làm thế nào rồi chứ?”
“Đã biết.” Cô vội vàng ném đống thư tình đi, không để anh hai phát hiện.
Du Lăng Thần hài lòng gật đầu: “Ở trường lo an phận học tập, sau này hãy yêu đương, bây giờ em còn nhỏ, việc này không cần gấp.”
Ánh mắt Du Lăng Thần khó dò, ẩn ẩn còn mang theo tia tính kế.
Dư Tư Nhạc cũng không cảm thấy tuổi mình còn nhỏ, tâm lý của cô đã là người trưởng thành. Nhưng mà... Đối với đám học sinh choai choai kia, quả thật cô không có nhiều hứng thú. Tìm đàn ông, phải tìm một người thành thục giống anh hai hoặc anh Trịnh mới được.
“Trong trường còn có người gửi thư tình cho em không?” Đã có người dám đưa thư tình cho Du Lăng Thần, như vậy nhất định sẽ có người viết thư tình cho Dư Tư Nhạc.
Du Lăng Thần đang xem tạp chí, thấy cô nắm chặt túi sách ngồi trên ghế sô pha, anh mở miệng hỏi: “Không cần ôn tập sao?”
Mấy hôm trước sau khi tan học, thì ôm sách không buông, hôm hay sao lại khác thường như vậy?
“Khụ khụ...”
Dư Tư Nhạc ho khan một tiếng, ngón tay từ từ kéo khóa túi sách, vừa kéo một đường nhỏ vừa liếc mắt nhìn bức thư bên trong vài lần.
Ánh mắt Du Lăng Thần lạnh lẽo thật đáng sợ.
Anh bỗng nhiên đứng lên, kéo túi sách Dư Tư Nhạc qua rồi thò tay vào trong tìm kiếm, móc ra một đống thư tình. Màu sắc rất rực rỡ, phía trên bức thư còn vẽ hình “mũi tên xuyên trái tim” hoặc là “tâm đầu ý hợp”.
“Đây là cái gì?” Khẩu khí chất vấn.
Dư Tư Nhạc sợ tới mức ngồi thẳng lưng, trả lời câu hỏi với thái độ đúng đắn: “Thư tình.”
“Thư tình?” Du Lăng Thần lạnh lùng lặp lại hai chữ này, ánh mắt lạnh như băng, anh đến gần Dư Tư Nhạc, đứng trước mặt cô.
Dư Tư Nhạc ngồi, còn Du Lăng Thần đứng.
Bởi vì quá cao, nên Dư Tư Nhạc phải ngửa đầu đối mặt với Du Lăng Thần. Có lẽ chính vì chiều cao so le này, làm trong lòng Dư Tư Nhạc nảy sinh cảm giác áp lực, từ đôi mắt của anh hai.
Trời ơi! Vì sao chuyện này lại thành cục diện này rồi? Vốn cô còn tưởng rằng dựa vào những bức thư tình này, hóa trang thành sói đuôi dài, trêu chọc chế nhạo anh hai.
Vì sao bỗng chốc lại thay đổi rồi?
Cô đột nhiên biến thành sói đuôi dài hạ gục tiểu bạch thỏ.
“Tiểu Nhạc, lần trước họp phụ huynh giáo viên đã nói thế nào?” Du Lăng Thần lật qua lật lại một bức thư tình, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Dư Tư Nhạc lui về phía sau ghế sô pha, phải ở trong nhà? Lúc đó toàn trường đều biết chuyện Dung Húc tặng hoa hồng cho cô.
“Không cho phép yêu sớm.” Dư Tư Nhạc trả lời bằng giọng lo lắng.
Du Lăng Thần khí thế bức người, người có sức lực yếu đuối chỉ cần Du Lăng Thần liếc mắt một cái, sẽ sợ tới mức lùi bước trước khi lâm trận rồi.
Một cỗ sức lực đè nén xuất hiện trong lòng, đột nhiên trong lúc đó bùng phát, Dư Tư Nhạc ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Anh hai, đây không phải là thư tình dành cho em, là của một nữ sinh trong trường tặng cho anh... Em chuyển giúp.”
Trời ơi... Nhìn anh làm sao còn lớn tiếng với em.
Dư Tư Nhạc hơi dương dương tự đắc.
Lần này người hái hoa ngắt cỏ không phải là cô.
Du Lăng Thần sững sờ, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
“Là cho anh?” Tròng mắt Du Lăng Thần chuyển động, sắc mặt cũng không chuyển biến tốt, anh tùy tay cầm lấy một bức thư ném qua cho Dư Tư Nhạc rồi nói: “Đọc nghe một chút.”
Cái gì? Dư Tư Nhạc khó tin trừng to hai mắt.
Loại thư tình này không cần phải chia sẻ chứ? Tự mình về phòng xem không tốt hơn sao?
Nhưng mà, anh cả như cha...
Tất cả chi phí ăn mặc của Dư Tư Nhạc, đều do Du Lăng Thần chi. Nói cách khác, hiện tại Du Lăng Thần là người giám hộ của Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc dùng phương châm nhất nhất nghe lời.
“Xin chào, Du thiếu. Em là bạn học lớp cấp ba, Tần Cầm, có lẽ anh chưa từng gặp em, nhưng em vẫn thường yên lặng quan sát anh. Lần trước lúc anh đến trường họp phụ huynh cho em gái anh, lần đầu tiên em nhìn thấy anh, em phát hiện... Em đã thích anh sâu đậm. Phần yêu thích này đã làm em không thể kiềm chế được, mỗi ngày mỗi đêm em đều nghĩ đến anh. Anh là tâm của em, là gan của em, là ba phần tư cuộc đời em...” Sau khi Dư Tư Nhạc đọc liên tiếp những lời nói buồn nôn xong, toàn thân cô đều nổi da gà.
A! Trẻ em bây giờ đều thích yêu sớm sao? Còn là ba phần tư cuộc đời nữa, cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Cuộc đời còn chưa đến một phần tư đâu.
“Tiếp tục đọc...” Du Lăng Thần cầm lấy một bức thư ném qua cho Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc kinh hồn bạt vía xé bức thư ra, lại bắt đầu nhận được một vòng khảo nghiệm tâm lý: “Du thiếu, em yêu anh...”
Mở đầu bức thư này, đã có một câu thông báo nóng hổi.
Lúc đọc những lời này, trong lòng Dư Tư Nhạc cảm thấy rất kỳ quái. Cô luôn an ủi bản thân mình, coi như đây là đọc tập làm văn, không nhìn ra ý nghĩa của ba chữ này.
Ánh mắt Du Lăng Thần sâu thẳm khó dò, dường như nghĩ đến cái gì, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt. Nhìn chăm chú vào ánh mắt Dư Tư Nhạc, dần dần trở nên ôn hòa.
“Ánh mắt em luôn dõi theo anh, lời nói của em lặp lại trên bờ môi, nên giới thiệu thế nào mới đủ rõ ràng. Bóng dáng của anh đã cắm rễ trong lòng em, không đếm được có bao nhiêu đêm, em muốn anh đi vào giấc mộng...”
Trời ơi! Bức thư tình này hoàn toàn là từ ngữ nghệ thuật.
Lúc Dư Tư Nhạc đọc xong một bức thư thì miệng đã khát khô, Du Lăng Thần còn săn sóc rót cho cô một ly nước, đẻ cô uống xong rồi tiếp tục đọc...
Những từ ngữ trong thư tình đều chua như giấm, hôm nay xem như Dư Tư Nhạc học được chuỗi kiến thức. Có lẽ bảo cô ăn một giỏ táo chua, cũng không chua bằng bức thư tình này.
Thẳng đến sau khi đọc xong bức thư cuối cùng, rốt cuộc Dư Tư Nhạc thở phào nhẹ nhõm. Cái gì gọi là “tự gây nghiệt, không thể sống?” Những lời này chính là hình dung cô bây giờ! Sau này cô có đọc thư tình cho người khác nữa, nhất định là tinh thần cô không được bình thường rồi.
“Anh hai...” Dư Tư Nhạc ra vẻ tội nghiệp gọi một tiếng, cổ họng khàn khàn.
Du Lăng Thần ngồi một bên nhìn cô: “Sau này còn có gan làm loại chuyện này nữa không?”
“Không dám nữa.” Lần giáo huấn này còn chưa đủ thảm sao?
“Ném ra ngoài hết đi.” Du Lăng Thần từ trên ghế sô pha đứng lên, ngẩng đầu xoa xoa đầu Dư Tư Nhạc: “Khả năng Tiểu Nhạc đọc chậm, còn phải nâng cao thêm. Sau này gặp loại chuyện này, biết nên làm thế nào rồi chứ?”
“Đã biết.” Cô vội vàng ném đống thư tình đi, không để anh hai phát hiện.
Du Lăng Thần hài lòng gật đầu: “Ở trường lo an phận học tập, sau này hãy yêu đương, bây giờ em còn nhỏ, việc này không cần gấp.”
Ánh mắt Du Lăng Thần khó dò, ẩn ẩn còn mang theo tia tính kế.
Dư Tư Nhạc cũng không cảm thấy tuổi mình còn nhỏ, tâm lý của cô đã là người trưởng thành. Nhưng mà... Đối với đám học sinh choai choai kia, quả thật cô không có nhiều hứng thú. Tìm đàn ông, phải tìm một người thành thục giống anh hai hoặc anh Trịnh mới được.
“Trong trường còn có người gửi thư tình cho em không?” Đã có người dám đưa thư tình cho Du Lăng Thần, như vậy nhất định sẽ có người viết thư tình cho Dư Tư Nhạc.
Bình luận facebook