Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Không khí yên lặng xấu hổ, cây gậy bóng chày từ bên chân Dư Tư Nhạc lăn vào một góc tường, âm thanh lộp cộp vang lên trong đêm vắng.
“Tôi nghĩ rằng... Cô gặp tên trộm, phải biết gọi điện thoại báo cảnh sát.” Du Lăng Thần mắt lạnh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cánh tay nhỏ gầy của Dư Tư Nhạc: “Còn nữa, nếu muốn tay không bắt tên trộm, trước tiên phải đánh giá sức lực của mình, biết rõ phía trước là bức tường chết, mà vẫn cứng răn va vào.”
Đây là cách nói cô ngu ngốc sao?
Dư Tư Nhạc cúi thấp đầu.
“Khu biệt thự này có bảo vệ thay phiên trực, công nhân sửa ống nước muốn vào, cũng phải đăng ký nghiêm túc sau đó mới có thể cho phép vào, tên trộm thông thường không có gan dám đến chỗ này.”
Dư Tư Nhạc cúi đầu càng thấp, hai má bất giác đỏ bừng lên.
Khóe mắt nhìn thấy cửa tủ lạnh mở rộng, không khí lạnh lẽo xông tới, lạnh buốt cả bàn chân.
“Anh, anh chưa ăn tối sao?” Nếu không thế nào đêm hôm khuya khoắc lại mở tủ lạnh làm gì.
“Xào cho tôi hai đĩa thức ăn.” Giọng điệu ra lệnh hùng hồn.
Du Lăng Thần ném những lời này rồi cất bước ra khỏi phòng bếp, ngồi trên ghế sô pha, mở ti vi xem tin tức tài chính kinh tế.
Đeo tạp dề lên, Dư Tư Nhạc mệt mỏi cầm lấy muôi xào.
Nhìn Du Lăng Thần thay đổi thái độ, từ buổi trưa hôm nay, hẳn là có tác dụng rồi. Ít ra Du Lăng Thần không giống như trước kia, từ đầu đến cuối đều đối địch với cô.
Nghĩ đến muốn cùng anh ta chung sống hòa bình với nhau, Dư Tư Nhạc xào hai món đặc biệt.
Khéo léo lấy một đôi đũa ra, đặt trên bát cơm, rồi bưng đến trước mặt Du Lăng Thần.
Ước nguyện được đền bù nếm món ăn ngon miệng, sắc mặt Du Lăng Thần dịu đi rất nhiều: “Mệt mỏi thì đi ngủ đi, không cần ngồi ở chỗ này nhìn tôi, bát đũa ngày mai lại thu dọn.”
Gì?
Dư Tư Nhạc chớp mắt vài cái: “A, đã biết.”
Kiên định của cô thật khó khăn, cô ngáp một cái thật to. Nghe thấy Du Lăng Thần lên tiếng, như được hoàng thượng ân xá, chán nản bỏ đi về phòng.
Nhìn bóng lưng yếu ớt của cô gái, Du Lăng Thần lâm vào trầm tư. Để cô một mình ở lại biệt thư, là có chút bất nhân. Không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, tất nhiên là không có gì để nói. Nhưng ngộ nhỡ có tên trộm thật sự đi vào, anh có thể mặc kệ không can thiệp?
Một đĩa thịt xào, một đĩa của cải trắng xào.
Thức ăn đơn giản, lại tràn ngập ấm áp gia đình.
Giờ phút này, Du Lăng Thần như tìm được đáp án cho nổi đau khổ phiền muộn của mình.
Xem ra em gái kia của anh, có chỗ nào không đúng, vì sao trước kia không phát hiện ra cô có ưu điểm?
Đêm này, Du Lăng Thần ở lại biệt thự, khó có được một giấc ngủ ngon. Trong đêm khuya không có Người mang lòng quấy rối, có ý đồ leo lên giường của anh, càng không có một cô gái quấn lấy anh như keo kéo.
Nếu một trận mất trí nhớ, có thể làm người ta thay đổi triệt để. Như vậy, anh tình nguyện cả đời này Dư Tư Nhạc đều ở trạng thái mất trí nhớ...
Trong sương mù mờ mịt, như có một tầng lụa mỏng. Tia nắng mặt trời đầu tiên cắt ngang sương mù, xua đuổi bóng đêm hắc ám.
Từ trên cầu thang lầu hai đi xuống, lập tức ngửi được mùi thức ăn thơm ngát.
“Anh, ăn sáng.” Dư Tư Nhạc gọi rất thân mật, đây cũng là vì để lại ấn tượng tốt cho Du Lăng Thần.
Sau này tất cả còn phải dựa vào sự cấp dưỡng của người anh này, kéo quan hệ gần hơn, dù sao vẫn đúng.
“Trường học của cô gọi điện thoại đến, nhớ ngày mai đi học như thường lệ.” Du Lăng Thần sửa sang âu phục, thắt caravat lại.
Dư Tư Nhạc suýt chút cho rằng mình đã nghe lầm.
Cách một lúc lâu, mới nhớ đến khối cơ thể này năm nay mười bảy tuổi, đang học lớp 11. Bởi vì sự kiện tự sát, làm chậm trễ việc học hết mười ngày.
“Anh hai, em học lớp nào?”
Người đàn ông đang ăn cháo thần sắc bất định, đôi mắt đen kia, như đang bắt lấy manh mối gì từ cô, như đang tự hỏi.
“Ngày mai tôi sẽ bảo A Bưu đưa cô đi.” Từ trước đến nay Du Lăng Thần không thích nói chuyện khi đang ăn cơm.
Trải qua một ngày ở chung, lúc đối mặt với Du Lăng Thần, Dư Tư Nhạc không còn khẩn trương như trước nữa, đối xử với anh như một người anh trai thật sự.
Kiếp trước cô bơ vơ, không có người thân, cho nên sau khi trọng sinh, lại càng thêm quý trọng người thân duy nhất của khối cơ thể này.
Đột nhiên điện thoại phòng khách vang lên.
Đúng lúc Du Lăng Thần vừa ăn xong, anh sải bước qua, cầm lấy ống nghe.
“Này, tiểu thư sao? Cô có ăn sáng không? Có thể hôm nay tôi sẽ không trở lại.” Ở đầu dây bên kia điện thoại, dì Lưu nói.
Dư Tư Nhạc đứng bên cạnh nghe, rất muốn trả lời bà một câu, nhưng mà ống nghe đang nằm trong tay người đàn ông này, cô không dám cướp đoạt trắng trợn, chỉ có thể lẳng lặng nghe.
Trong lúc Du Lăng Thần còn đang nhận thức, cầm tiền của anh, thì phải làm việc cho anh. Bà ta đã không làm được chỗ này, giữ bà ta lại có tác dụng gì?
“Từ hôm nay trở đi bà không cần đến...” Giọng nói người đàn ông đều đều, đơn thuần giải quyết việc chung.
Dư Tư Nhạc cảm thấy anh sẽ nói tiếp cái gì, cô lúng túng cướp ống nghe, vội vã nói với dì Lưu: “Này, dì Lưu, dì chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, dì không cần lo lắng cho con... Bệnh tình có nghiêm trọng không? Được, vậy dì chăm sóc đứa nhỏ vài ngày đi. Như vậy nha, con cúp điện thoại trước đây.”
Dư Tư Nhạc nói hết lời, dứt khoát cúp điện thoại, không cho Du Lăng Thần có cơ hội nói chuyện.
Lần đầu tiên có người dám cướp đồ trong tay anh, nhìn bàn tay trống không sắc mặt Du Lăng Thần dần dần thay đổi.
“Là cô phát lương cho bà ta, hay là tôi?”
Một câu nói đúng trọng tâm.
Dư Tư Nhạc mím chặt môi: “Anh hai...”
Một tiếng gọi này rất ủy khuất, đáng thương.
Nếu như trước đây, Dư Tư Nhạc ôn nhu gọi anh như thế này, Du Lăng Thần tuyệt đối sẽ bỏ mặc rời đi.
Nhưng... Lúc này, tâm lại mềm ra.
Nhìn vào cặp mắt ngấn nước kia, giống như ai làm cho cô chịu ủy khuất, đều là đắc tội rất lớn. So với giết người phóng hỏa, tội ác tày trời hơn nữa.
“Nếu mỗi ngày bởi vì việc riêng, mà làm trễ nãi công việc, công ty của tôi còn mở cửa nữa không?” Du Lăng Thần cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ, vội vàng thu dọn tài liệu bỏ vào trong túi công văn. “Chỉ lần này thôi, lần sau không giải quyết như vậy.”
Một lần là đủ rồi!
Dư Tư Nhạc chân chó xách giày cho anh: “Anh, anh thật tốt...”
Ba chữ sau, làm tâm tình Du Lăng Thần vui vẻ hẳn lên.
Cô gái khom người, đem giày để trên mặt đất.
Du Lăng Thần nhìn sợi tóc mai của cô gái rơi loạn trên bờ vai, đầu tóc bù xù giống như con chó nhỏ lắc lư, nhịn không được đưa tay vuốt ve.
Bề ngoài giống như... Nuôi dưỡng một em gái rất biết nghe lời, như vậy cũng đúng.
Đặc biệt khi nhìn thấy cô gái chưng diện mình, lòng người đàn ông điên cuồng tăng vọt lên.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt, tâm tình Du Lăng Thần rất tốt, anh lái xe đi làm.
Chạy một đường thẳng đến tập đoàn Du thị, ý cười nhàn nhạt trong mắt anh vẫn không biến mất, làm cho rất nhiều cấp dưới liếc mắt nhìn.
Cũng có không ít cấp dưới lúc tâm tình sếp rất tốt, đem một phần báo cáo trình lên.
Ngày trước khi bọn họ trình báo cáo, luôn bị boss trách mắng vài câu, nói bọn họ không tận tâm làm việc, làm sao cũng bị đuổi về làm lại vài lần nũa, boss mới hài lòng.
Mà hôm nay, có vài phần báo cáo, chỉ một lần là thông qua.
Cũng có viên chức được boss khích lệ...
“Này này viết rất đúng.”
Vì vậy, tin tức boss trúng tà, lan truyền đi rất nhanh.
“Tôi nghĩ rằng... Cô gặp tên trộm, phải biết gọi điện thoại báo cảnh sát.” Du Lăng Thần mắt lạnh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cánh tay nhỏ gầy của Dư Tư Nhạc: “Còn nữa, nếu muốn tay không bắt tên trộm, trước tiên phải đánh giá sức lực của mình, biết rõ phía trước là bức tường chết, mà vẫn cứng răn va vào.”
Đây là cách nói cô ngu ngốc sao?
Dư Tư Nhạc cúi thấp đầu.
“Khu biệt thự này có bảo vệ thay phiên trực, công nhân sửa ống nước muốn vào, cũng phải đăng ký nghiêm túc sau đó mới có thể cho phép vào, tên trộm thông thường không có gan dám đến chỗ này.”
Dư Tư Nhạc cúi đầu càng thấp, hai má bất giác đỏ bừng lên.
Khóe mắt nhìn thấy cửa tủ lạnh mở rộng, không khí lạnh lẽo xông tới, lạnh buốt cả bàn chân.
“Anh, anh chưa ăn tối sao?” Nếu không thế nào đêm hôm khuya khoắc lại mở tủ lạnh làm gì.
“Xào cho tôi hai đĩa thức ăn.” Giọng điệu ra lệnh hùng hồn.
Du Lăng Thần ném những lời này rồi cất bước ra khỏi phòng bếp, ngồi trên ghế sô pha, mở ti vi xem tin tức tài chính kinh tế.
Đeo tạp dề lên, Dư Tư Nhạc mệt mỏi cầm lấy muôi xào.
Nhìn Du Lăng Thần thay đổi thái độ, từ buổi trưa hôm nay, hẳn là có tác dụng rồi. Ít ra Du Lăng Thần không giống như trước kia, từ đầu đến cuối đều đối địch với cô.
Nghĩ đến muốn cùng anh ta chung sống hòa bình với nhau, Dư Tư Nhạc xào hai món đặc biệt.
Khéo léo lấy một đôi đũa ra, đặt trên bát cơm, rồi bưng đến trước mặt Du Lăng Thần.
Ước nguyện được đền bù nếm món ăn ngon miệng, sắc mặt Du Lăng Thần dịu đi rất nhiều: “Mệt mỏi thì đi ngủ đi, không cần ngồi ở chỗ này nhìn tôi, bát đũa ngày mai lại thu dọn.”
Gì?
Dư Tư Nhạc chớp mắt vài cái: “A, đã biết.”
Kiên định của cô thật khó khăn, cô ngáp một cái thật to. Nghe thấy Du Lăng Thần lên tiếng, như được hoàng thượng ân xá, chán nản bỏ đi về phòng.
Nhìn bóng lưng yếu ớt của cô gái, Du Lăng Thần lâm vào trầm tư. Để cô một mình ở lại biệt thư, là có chút bất nhân. Không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, tất nhiên là không có gì để nói. Nhưng ngộ nhỡ có tên trộm thật sự đi vào, anh có thể mặc kệ không can thiệp?
Một đĩa thịt xào, một đĩa của cải trắng xào.
Thức ăn đơn giản, lại tràn ngập ấm áp gia đình.
Giờ phút này, Du Lăng Thần như tìm được đáp án cho nổi đau khổ phiền muộn của mình.
Xem ra em gái kia của anh, có chỗ nào không đúng, vì sao trước kia không phát hiện ra cô có ưu điểm?
Đêm này, Du Lăng Thần ở lại biệt thự, khó có được một giấc ngủ ngon. Trong đêm khuya không có Người mang lòng quấy rối, có ý đồ leo lên giường của anh, càng không có một cô gái quấn lấy anh như keo kéo.
Nếu một trận mất trí nhớ, có thể làm người ta thay đổi triệt để. Như vậy, anh tình nguyện cả đời này Dư Tư Nhạc đều ở trạng thái mất trí nhớ...
Trong sương mù mờ mịt, như có một tầng lụa mỏng. Tia nắng mặt trời đầu tiên cắt ngang sương mù, xua đuổi bóng đêm hắc ám.
Từ trên cầu thang lầu hai đi xuống, lập tức ngửi được mùi thức ăn thơm ngát.
“Anh, ăn sáng.” Dư Tư Nhạc gọi rất thân mật, đây cũng là vì để lại ấn tượng tốt cho Du Lăng Thần.
Sau này tất cả còn phải dựa vào sự cấp dưỡng của người anh này, kéo quan hệ gần hơn, dù sao vẫn đúng.
“Trường học của cô gọi điện thoại đến, nhớ ngày mai đi học như thường lệ.” Du Lăng Thần sửa sang âu phục, thắt caravat lại.
Dư Tư Nhạc suýt chút cho rằng mình đã nghe lầm.
Cách một lúc lâu, mới nhớ đến khối cơ thể này năm nay mười bảy tuổi, đang học lớp 11. Bởi vì sự kiện tự sát, làm chậm trễ việc học hết mười ngày.
“Anh hai, em học lớp nào?”
Người đàn ông đang ăn cháo thần sắc bất định, đôi mắt đen kia, như đang bắt lấy manh mối gì từ cô, như đang tự hỏi.
“Ngày mai tôi sẽ bảo A Bưu đưa cô đi.” Từ trước đến nay Du Lăng Thần không thích nói chuyện khi đang ăn cơm.
Trải qua một ngày ở chung, lúc đối mặt với Du Lăng Thần, Dư Tư Nhạc không còn khẩn trương như trước nữa, đối xử với anh như một người anh trai thật sự.
Kiếp trước cô bơ vơ, không có người thân, cho nên sau khi trọng sinh, lại càng thêm quý trọng người thân duy nhất của khối cơ thể này.
Đột nhiên điện thoại phòng khách vang lên.
Đúng lúc Du Lăng Thần vừa ăn xong, anh sải bước qua, cầm lấy ống nghe.
“Này, tiểu thư sao? Cô có ăn sáng không? Có thể hôm nay tôi sẽ không trở lại.” Ở đầu dây bên kia điện thoại, dì Lưu nói.
Dư Tư Nhạc đứng bên cạnh nghe, rất muốn trả lời bà một câu, nhưng mà ống nghe đang nằm trong tay người đàn ông này, cô không dám cướp đoạt trắng trợn, chỉ có thể lẳng lặng nghe.
Trong lúc Du Lăng Thần còn đang nhận thức, cầm tiền của anh, thì phải làm việc cho anh. Bà ta đã không làm được chỗ này, giữ bà ta lại có tác dụng gì?
“Từ hôm nay trở đi bà không cần đến...” Giọng nói người đàn ông đều đều, đơn thuần giải quyết việc chung.
Dư Tư Nhạc cảm thấy anh sẽ nói tiếp cái gì, cô lúng túng cướp ống nghe, vội vã nói với dì Lưu: “Này, dì Lưu, dì chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, dì không cần lo lắng cho con... Bệnh tình có nghiêm trọng không? Được, vậy dì chăm sóc đứa nhỏ vài ngày đi. Như vậy nha, con cúp điện thoại trước đây.”
Dư Tư Nhạc nói hết lời, dứt khoát cúp điện thoại, không cho Du Lăng Thần có cơ hội nói chuyện.
Lần đầu tiên có người dám cướp đồ trong tay anh, nhìn bàn tay trống không sắc mặt Du Lăng Thần dần dần thay đổi.
“Là cô phát lương cho bà ta, hay là tôi?”
Một câu nói đúng trọng tâm.
Dư Tư Nhạc mím chặt môi: “Anh hai...”
Một tiếng gọi này rất ủy khuất, đáng thương.
Nếu như trước đây, Dư Tư Nhạc ôn nhu gọi anh như thế này, Du Lăng Thần tuyệt đối sẽ bỏ mặc rời đi.
Nhưng... Lúc này, tâm lại mềm ra.
Nhìn vào cặp mắt ngấn nước kia, giống như ai làm cho cô chịu ủy khuất, đều là đắc tội rất lớn. So với giết người phóng hỏa, tội ác tày trời hơn nữa.
“Nếu mỗi ngày bởi vì việc riêng, mà làm trễ nãi công việc, công ty của tôi còn mở cửa nữa không?” Du Lăng Thần cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ, vội vàng thu dọn tài liệu bỏ vào trong túi công văn. “Chỉ lần này thôi, lần sau không giải quyết như vậy.”
Một lần là đủ rồi!
Dư Tư Nhạc chân chó xách giày cho anh: “Anh, anh thật tốt...”
Ba chữ sau, làm tâm tình Du Lăng Thần vui vẻ hẳn lên.
Cô gái khom người, đem giày để trên mặt đất.
Du Lăng Thần nhìn sợi tóc mai của cô gái rơi loạn trên bờ vai, đầu tóc bù xù giống như con chó nhỏ lắc lư, nhịn không được đưa tay vuốt ve.
Bề ngoài giống như... Nuôi dưỡng một em gái rất biết nghe lời, như vậy cũng đúng.
Đặc biệt khi nhìn thấy cô gái chưng diện mình, lòng người đàn ông điên cuồng tăng vọt lên.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt, tâm tình Du Lăng Thần rất tốt, anh lái xe đi làm.
Chạy một đường thẳng đến tập đoàn Du thị, ý cười nhàn nhạt trong mắt anh vẫn không biến mất, làm cho rất nhiều cấp dưới liếc mắt nhìn.
Cũng có không ít cấp dưới lúc tâm tình sếp rất tốt, đem một phần báo cáo trình lên.
Ngày trước khi bọn họ trình báo cáo, luôn bị boss trách mắng vài câu, nói bọn họ không tận tâm làm việc, làm sao cũng bị đuổi về làm lại vài lần nũa, boss mới hài lòng.
Mà hôm nay, có vài phần báo cáo, chỉ một lần là thông qua.
Cũng có viên chức được boss khích lệ...
“Này này viết rất đúng.”
Vì vậy, tin tức boss trúng tà, lan truyền đi rất nhanh.
Bình luận facebook