Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Từ sau khi trở về biệt thư, Dư Tư Nhạc vẫn luôn cúi đầu.
Cũng không phải vì áy náy... Mà là vì hơi thở quá mức lạnh như băng của Du Lăng Thần.
Đã mấy ngày Dư Tư Nhạc không về nhà, khi ngồi vào ghế sô pha mềm mại thì có cảm giác rất nhớ. Ô vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình... Những lời này thật có lý.
Không đợi Dư Tư Nhạc nói ra suy nghĩ của mình, Du Lăng Thần ngồi đối diện đột nhiên nói chuyện.
“Em biết... Anh có tình cảm với em rồi hả?” Du Lăng Thần lặp lại những lời nói mờ mịt này.
Dư Tư Nhạc cảm thấy mình bị nhìn thấu, nhanh chóng suy nghĩ, gật đầu với anh rồi nói: “Anh hai, anh không cần tự trách, cũng đừng khổ sỡ. Việc đỡ đạn cho anh là em tự nguyện. Em sợ anh nghĩ ngợi lung tung, mới bỏ đi ra ngoài để suy nghĩ nghiêm túc rồi sau đó mới trở về.”
Lời nói dối vụng về thế này, Du Lăng Thần có tin không?
Tất nhiên sẽ không.
Tuy Dư Tư Nhạc diễn xuất tốt, nhưng cô không biết làm thế nào để ngụy trang trước mặt người khác.
Vì thế Du Lăng Thần liếc mắt đã nhìn ra cô nói dối, nhưng lại không vạch trần cô, hỏi lại một câu: “Đúng không?”
Dư Tư Nhạc vui vẻ gật đầu liên tục.
“Tiểu Nhạc, lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm nữa, anh không cần em đỡ đạn cho anh, em có thể tưởng tượng nhìn con dao mổ trên người em, lại nhìn viên đạn được lấy từ trong người em ra sẽ có cảm giác thế nào không?” Loại tra tấn về tình cảm này còn đau đớn hơn so với hành hạ thể xác.
Du Lăng Thần tình nguyện mình bị đạn bắn trúng cũng không muốn nhìn thấy Dư Tư Nhạc bị thương, bởi vì chuyện này chắc chắc là sự tra tấn nhất đối với anh.
Nếu lần sau gặp loại tình hống này, Dư Tư Nhạc không thể không đảm bảo sẽ không lựa chọn giống vậy. Lúc đó trong đầu chỉ có một cách nghĩ, đó chính là không cho phép anh hai bị thương.
Đôi mắt Dư Tư Nhạc trong veo hơn so với nước, có loại trong veo khó nói nên lời. Giống như nhin vào mắt cô, có thể lọc sạch linh hồn của người khác.
“Anh hai, em không thể đảm bảo.” Lúc lâu sau, Dư Tư Nhạc mới nói.
Ngược lại những lời này luôn quanh quẩn trong đầu Du Lăng Thần, tâm tình có chút vui sướng, nhanh chóng đẩy lui sự tức giận trong lòng anh.
Dư Tư Nhạc đúng là có sức quyến rũ, có thể làm cho lửa giận quấn lấy Du Lăng Thần, trong chớp mắt khôi phục lại bộ dạng ban đầu.
Lại tức giận lại phẫn nộ thì thế nào? Du Lăng Thần vĩnh viễn không có cách nào tức giận được với Dư Tư Nhạc.
“Cơ thể thế nào?” Du Lăng Thần hỏi những lời mấy ngày nay vẫn luôn muốn hỏi.
Dư Tư Nhạc cười nói: “Có anh Trịnh mời nhân viên chăm sóc nên em rất khỏe.”
Du Lăng Thần yên tâm.
Trải qua thời gian điều tra lần theo dấu vết, cảnh xác sát nhận Tưởng Quốc Lương thật sự phạm phải nhiều tội, cuối cùng bị phán hình phạt tù ba mươi năm.
Ba mươi năm này, vẫn là đoàn luật sự của Du Lăng Thần trải qua nhiều lần tranh cãi, đổi được mức độ hình phạt lớn nhất.
Dư Tư Nhạc nhìn thấy truyền thông đưa tin này, vô cùng đồng ý hành động lần này của anh hai, người xấu nên giao cho cảnh sát xử lý.
Nhưng còn có rất nhiều chuyện mà Dư Tư Nhạc vẫn không biết. Ví dụ như đêm đó Tưởng Quốc Lương vào trại giam, đã bị mấy tên tội phạm chặn ở cửa nhà vệ sinh đánh nhau. Trong trại giam luôn xảy ra chuyện ẩu đả đánh nhau, người ở bên trong là ai bắt nạt ai? Tất cả đều là người cầm đầu dùng quyền quyết định.
Loại người như Tưởng Quốc Lương luôn có thói quen ngồi trên ghế làm việc, nhất định bị những người khác ức hiếp.
Tưởng Quốc Lương sẽ trả thù những hành động này, đây là chuyện rất dễ hiểu. Có lẽ không cam lòng công ty bị người khác thu mua, cộng thêm việc phá sản, thêm nhiều khoản nợ, ở mức đường cùng, sự hận thù đối với Du Lăng Thần ngày càng lớn, rốt cuộc cũng bùng phát, muốn lấy mạng Du Lăng Thần.
Ông ta thừa nhận cố ý hắt dầu dẫn đến tai nạn xe, cũng thừa nhận việc bắt cóc, vơ vét tài sản.
Nhưng tại sao ông ta biết lúc đó Du Lăng Thần có đi ngang khúc cua, Tưởng Quốc Lương không nói một chữ.
Vậy cuồi cùng là ai ở sau lưng đã cung cấp tin này cho ông ta biết? Còn việc Tưởng Quốc Lương có súng ống, thứ kia không phải tùy tùy tiện tiện có thể mua được, cần phải thông qua rất nhiều con đường, cộng thêm có người quen giới thiệu, người bán mới dám thực hiện việc mua bán, dù sao đầu năm nay có rất nhiều cảnh sát đều cải trang nằm vùng, đến nhân chứng vật chứng đều có đủ.
Về phần người đứng sau bức màn là ai, tạm thời vẫn còn bí mật.
...
Cứ như thế yên bình trôi qua ba ngày.
Vết thương bên hông của Dư Tư Nhạc gần như khỏi hẳn.
Gần đây thời gian anh hai ở nhà ngày càng nhiều, có rất nhiều văn kiện công việc, đều cầm về xử lý.
Có lẽ Dư Tư Nhạc cảm thấy anh hai đang cố ý theo dõi cô? Chẳng lẽ sợ cô chạy trốn lần nữa?
Du Lăng Thần đương nhiên không biết suy nghĩ của cô gái nào đó...
Anh làm như vậy thật sự có mục đích, không có gì chính xác bằng theo dõi động tĩnh của con mồi, xác nhận cô gái nào đó có động lòng với anh không, để lựa chọn cách gắt gao giữ chặt cô gái trong tay. Nhưng càng quan sát, Du Lăng Thần càng phát hiện anh ngày càng không kiềm nén được tâm tình của mình.
Mỗi lần nhìn thấy Dư Tư Nhạc đóng mở cái miệng nhỏ nhắn để nói chuyện, anh hận không thể hóa thành sói, ôm cô hôn thật sâu. Mỗi lần nhìn thấy Dư Tư Nhạc chống cái eo nhỏ, anh hận không thể ôm cô vào lòng.
Loại ý nghĩ này trước đây vẫn chưa rõ ràng, như từ sau sự kiện Dư Tư Nhạc “rời nhà trốn đi”, Du Lăng Thần càng không khống chế nổi lòng mình. Luôn sợ hãi ngộ nhỡ anh không nhìn thấy cô gái, cô lại rời khỏi anh.
Có lẽ vì mục đích then chốt được trái tim của cô và con người của cô, Du Lăng Thần nên lựa chọn hành động.
Đêm đó, khi Du Lăng Thần về đến nha, trong tay cầm thêm một vật... Là hai vé du thuyền.
“Ngày mai chúng ta đi du thuyền.” Du Lăng Thần đặt hai vé lên bàn trà.
Dư Tư Nhạc mong chờ liếc mắt nhìn, trong đó viết “Du thuyền xa hoa Thất Du”!
Có rất nhiều kẻ có tiền chọn cuộc hành trình vượt biển, đặt biệt ngắm cảm trên du thuyền là thú tiêu khiển mà người có tiền thích nhất.
Trước kia Dư Tư Nhạc từng nghĩ đến cuộc hành trình vượt biển đi du lịch, nhưng vé du thuyền kia hoàn toàn không phải người bình thường tiêu tốn mới có được. Kiếp trước cô có ít tiền, trừ bỏ phí sinh hoạt cá nhân, tất cả đều đưa cho chủ nhà trọ, còn chỗ nào có tư cách hưởng thụ trên du thuyền chứ?
Lúc này nhìn thấy anh hai mang hai vé du thuyền về, chỉ thiếu mở cờ trong bụng thôi.
“Anh hai, em đi thu dọn quần áo.” Dư Tư Nhạc kích động chạy lên lầu hai.
Du Lăng Thần ngồi trên ghế sô pha, đáy mắt lóe lên tia gian xảo rồi biến mất.
Chỉ tiếc là Dư Tư Nhạc không nhìn thấy.
...
Rạng sáng ngày hôm sau, Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc liền xuất phát.
Tâm trạng của Dư Tư Nhạc có vẻ rất tốt, nụ cười trên khóe môi vẫn chưa biến mất.
Trong khoảnh khác khi bước lên du thuyền, Du Lăng Thần vươn tay bắt được bàn tay của Dư Tư Nhạc. Bàn tay của Dư Tư Nhạc thon dài mảnh mai, mềm mại, giống như mỡ đông trơn mềm.
Du Lăng Thần nhẹ nhàng nắm chặt lại, Dư Tư Nhạc lại đồng ý, không có đưa ra phản kháng.
Người kia đồng ý làm cho Du Lăng Thần rất vui, xem ra Tiểu Nhạc không phải không có tình cảm với anh, đúng không?
Trong lòng Dư Tư Nhạc khó chịu muốn chết...
Cảm thấy chỗ bàn tay hay người đang nắm, nhiệt độ tăng cao khiến người ta sợ hãi, nóng đến nổi gương mặt cô đều đỏ bừng.
Cô cố gắng giả vờ không biết ỳ, tùy ý để anh hai dắt cô đi lên phía trước.
Chiếc du thuyền này chỉ đón 100 người khách, sẽ đi vòng quanh quần đảo này.
Khắp nơi đều trag trí vô cùng sang trọng, không gian to lớn gần giống như du thuyền tư nhân.
Khi nhóm người Dư Tư Nhạc lên thuyền thì cũng đã muộn, lúc đi vào bên trong, nhìn thấy rất nhiều du khách đều ôm theo hành lý như bọn họ.
...
Du Lăng Thần đặt một căn phòng sang trọng trên sân thượng, thuộc loại xa hoa lộng lẫy, không khác gì so với khách sạn.
Tìm được căn phòng của mình, sau khi Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần để hành lý vào, quyết đinh ra ngoài đi dạo.
Lúc này du thuyền đã bắt đầu khởi hành.
Trên du thuyền có cửa hàng miễn thuế, phòng tắm sạch, thẩm mỹ viện, spa... Có thể cung cấp cho du khách tiêu dùng.
Trên mặt biển ánh sáng mặt trời rất dồi dào, Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần đến một quán cà phê, ngồi xuống ghế dựa trước bàn nhỏ màu trắng.
Nhân viên phục vụ bưng cà phê capuccino đến cho hai người.
Dư Tư Nhạc nhìn phong cảnh trên mặt biển, bầu trời xanh thẳm, mấy đám mây trắng đang nhẹ nhàng trôi, hôm nay là ngày khó có được thời tiết tốt. Từng luồng gió biển thổi vào, cuốn lấy mái tóc dài chạm vai của Dư Tư Nhạc. Mái tóc của Dư Tư Nhạc hơi xoăn, nhìn qua có vài phần hoạt bát.
Du Lăng Thần bưng ly cà phê lên, nhìn lúm đồng tiền của cô.
Thật là một cô bé dễ dàng thỏa mãn.
Khóe miệng hơi nhếch lên, Du Lăng Thần nhìn cô chăm chú, anh không bao giờ muốn dùng loại quan hệ mập mờ mông lung này sống chung với cô nữa, phải... Đổi một cách khác.
Nhưng chặng đường của người đó vừa mới bắt đầu.
...
Chiếc du thuyền này rất lớn, mỗi nhà hàng và quán bar đều có phong cách khác xa, cần cái gì có cái đó. Dư Tư Nhạc cố ý đi dạo phía trên boong tàu, nhìn thấy bên trong vẫn có tiệm bán quần áo to lớn. Nhưng số tiền của những quần áo được treo trước cửa hàng kia, có ít nhất năm con số. Chỉ vừa nghĩ đến những số lẻ đó thôi, Dư Tư Nhạc không nhịn được nghĩ thầm, đây là chi phi đắt đỏ.
“Có thích không? Anh mua tặng em.” Du Lăng Thần thấy cô đứng trước tủ kính của cửa hàng thật lâu, trước kia cô từng thích một bộ quần áo bên trong đó.
Da đầu của Dư Tư Nhạc tê rần lên, cúi đầu nhìn bản giá trong tủ quần áo, trời ơi... Sáu số!
Người nào mua thì người đó là kẻ ngu!
Dư Tư Nhạc đã quen với việc tiết kiệm, bảo cô tiêu tiền như nước, thật đợn giản đó là muốn mạng của cô. Không phải là một bộ quần áo thôi sao? Mua thứ đắc tiền như vậy làm gì chứ? Đắc giá một chút, chẳng lẽ cô có thể mặc cả đời không?
“Em không thích.” Dư Tư Nhạc buồn bực nhỏ giọng nói, kiên quyết không muốn tiêu tiền một cách lãng phí.
Du Lăng Thần hiểu lầm ý cô, nói: “Không cần tiết kiệm cho anh hai, em thích thì cứ mua.”
Dư Tư Nhạc ngẩng đầu lên nhìn anh hai, ham răng cắn chặt vào nhau. Trong lòng thầm mắng, tiền của anh sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tiền của cô, cô tiết kiệm tiền của mình thì có gì là sai sao?
“Không được mua.” Dư Tư Nhạc vừa nói vừa thở phì phò rồi bỏ đi.
Mỗi khi đi dạo một cửa hàng, Dư Tư Nhạc thầm than, đây là chi phi đắt đỏ làm tan nát trái tim cô mà. Chẳng trách bọn họ đều nói cuộc sống của người có tiền là như thế, nhìn vào những bảng giá kia, Dư Tư Nhạc hiểu sâu sắc đạo lý này.
Lúc chiều, nhóm người Dư Tư Nhạc lên tầng 11 của du thuyền để đi bơi.
Dư Tư Nhạc mặc áo tắm màu cam, chiếc eo thon hoàn mỹ bày ra trước mặt mọi người. Bề mặt áo tắm được làm từ chất liệu mềm mại, nhẹ nhàng, thoáng khí và thoải mái. Vải màu cam làm tôn lên làn da trắng mịn của Tiểu Nhạc, hầu như vừa đi vào bể bơi, thì hấp dẫn không ít ánh mắt của đàn ông.
Năm nay, đàn ông không phải là Lolita, thì chính là Yujie.
Không hề nghi ngờ, Dư Tư Nhạc thuộc về loại thứ nhất, nhìn gương mặt hơi ngây thơ này lại có lực sát thương vô cùng lớn.
Du Lăng Thần theo bản năng nhíu mày lại, ngại Dư Tư Nhạc ăn mặc quá ít vải. Bàn tay khoát lên vai của cô, tuyên bố chủ quyền thuộc về anh.
Nhiều người đàn ông khác nhìn thấy Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc có động tác thân mật, đều tức giận thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm nói, cô em gái xinh đẹp này dã có chủ rồi. Nhưng cũng có người không cam lòng, ánh mắt bọn họ vẫn nhìn Dư Tư Nhạc, di chuyển cũng không được.
Có rất nhiều cô gái hắt nước về phía Du Lăng Thần, muốn làm cho trai đẹp chú ý.
Con gái bây giờ phần lớn đều rất phóng khoáng, đặc biệt trong hồ bơi của con gái, những ánh mắt kia không giấu diếm gì mà nhìn chằm chằm vào bắp thịt săn chắc của Du Lăng Thần.
Dư Tư Nhạc lập tức nổi cơn ghen... Trời ơi, anh hai đi đến đâu cũng đều có thể hấp dẫn một đống lớn phụ nữ.
Cô cảm thấy sau này cần phải đề phòng đám phụ nữ kia, không biết còn bao nhiêu nữa.
Trong cả quá trình cô vẫn chưa phát hiện ra mình đã xem vị boss nào đó thành vật sở hữu riêng của mình.
Khi Du Lăng Thần ôm lấy eo thon của Dư Tư Nhạc thì cô cũng thầm phối hợp lại, xóa bỏ ý niệm trong đầu của đám phụ nữ như sói như hổ kia.
Có nhân viên phục vụ bưng nước trái cây đi qua đi lại, Dư Tư Nhạc vẫy tay muốn một ly, anh hai thì uống rượu vang.
Ngâm mình trong nước, Dư Tư Nhạc cảm thấy tinh thần vô cùng dễ chịu.
Đột nhiên có một giọng nói truyền vào tai cô: “Dư Tư Nhạc, du thuyền này chơi vui không?”
Giọng nói kia, làm cho Dư Tư Nhạc nhíu mày.
Du Lăng Thần ở bên cạnh sắc mặt cũng trầm xuống, quả nhiên, giọng nói này là của Dung Húc.
Dung Húc rất thích dây dưa, giống như một con gián đánh không chết. Ngay cả khi bọn họ đi vui chơi hưởng thụ, cậu ta cũng bám theo sát đến đây.
“Em không thích tôi đến gần, nhưng tôi sẽ không để cho người nào đó thừa cơ hội.” Dung Húc ngồi trong hồ nước cách bọn họ không xa, lúc xuống nước, làm dấy lên một làn sóng.
Thừa cơ hội? Dư Tư Nhạc tạm thời không hiểu ý trong lời nói của cậu ta, cô cùng anh hai ra ngoài vui chơi thì có gì không đúng sao?
Đoán chừng cũng chỉ có mình Dư Tư Nhạc không hiểu chuyện này, Du Lăng Thần là loại người biết hưởng thụ cuộc sống, thường hay ra khơi du ngoạn sao?
Không đúng...
Bình thường anh làm chuyện gì cũng đều có lý do.
Từ sau khi Dư Tư Nhạc bị thương do đạn bắn, Dung Húc càng chú ý tin tức của cô. Sau khi biết được cô mất tích, cậu ta cũng phái người đi tìm. Chỉ có điều lúc cậu ta biết được tin đó, Du Lăng Thần đã đến nơi.
Cho dù làm chuyện gì cũng bị người khác giành trước một bước, nên trong lòng Dung Húc rất không thoải mái.
Vì vậy khi cậu ta biết Du Lăng Thần đặt hai vé du thuyền, quyết định rời bến thì cậu ta cũng có ý định đi theo.
Nhìn bàn tay của người nào đó khoát lên vai Dư Tư Nhạc rất mập mờ, đôi lông mày của Dung Húc nhiễm tức giận “Nếu như tôi nhớ không lầm, các người là anh em đó?”
Cậu ta nói rất lớn tiếng, có rất nhiều người trong hồ bơi cũng nghe thấy. Mấy người đàn ông kia lập tức náo động, dường như muốn đến gần.
Trong lời này dày đặt mùi ghen tuông, ngay cả người chậm chạp như Dư Tư Nhạc cũng hiểu được.
Dung Húc làm sao vậy? Chẳng lẽ vẫn còn thích một cô gái đã nhiều lần từ chối cậu ta sao?
Đáy mắt của Du Lăng Thần ngày cành lạnh lẽo thấu xương, đôi mày kiếm nhẹ nhàng nhếch lên, lại không nói chuyện. Bây giờ đúng là quan hệ “anh em”, nhưng qua thời gian này, có lẽ cũng không phải nữa.
“Dung đại thiếu gia từ xa chạy đến du thuyền này, chính là muốn nói cho tôi biết những lời này sao?” Du Lăng Thần lắc lắc ly rượu, khóe miệng hơi nhếch lên, tưa như mang theo tia trào phúng.
Dư Tư Nhạc nhìn hai bên ngày dày đặc mùi phong ba bão táp, càng đau đầu thêm.
“Du Lăng Thần, anh đừng tưởng rằng không ai biết trong lòng anh có mục đích gì, anh chẳng qua là đang...: Dung Húc bị kích động suýt chút nữa đã nói ra những lời kia, nắm đấm siết chặt lần nữa, nói được nửa câu thì dừng lại.
Dư Tư Nhạc nghi ngờ nhìn Dung Húc, lại nhìn anh hai.
Cuối cùng bọn họ đang giấu cô chuyện gì?
“Dung Húc, chỉ có mình cậu nghĩ xấu người khác, nhìn ánh mắt người khác cũng giống như cậu.” Giọng nói của Du Lăng Thần rất nhẹ nhàng, tựa như không thèm để ý đến lời khiêu khíc của Dung Húc “Vật mà nhà họ Dung các người cần tìm, cũng không phải tôi mong muốn, cậu hiểu không?”
Dung Húc nhíu chặt chân mày, cũng không tin lời Du Lăng Thần nói. Việc mua bán bày ra trước mặt, ai tin được Du Lăng Thần thờ ơ.
Cậu Ta cho rằng... Du Lăng Thần đang kiếm cớ cho mình.
Thật không ngờ tới, nếu Du Lăng Thần vẫn giống như trong suy nghĩ của bọn họ, vậy thứ bọn họ muốn lấy được, ngay từ đầu đã nằm trong lòng bàn tay của Du Lăng Thần.
Dung Húc được xem là một anh chàng đẹp trai, trong hồ bơi có rất nhiều cô gái đến gần cậu ta. Từ đầu đến cuối Dung Húc vẫn luôn im lặng, không có phản ứng nào, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc mặc kệ cậu ta, lo lắng sẽ tạo thành cục diện không cần thiết, để cho cậu ta hiểu lầm sẽ không tốt. Giống như trong bửa tiệc sinh nhật lần trước, lúc đầu cô định mua món quà sinh nhật tặng cậu ta, ai ngờ suýt chút đã bị người khác hiểu lầm cô đồng ý làm bán của Dung Húc.
Huống chi Dư Tư Nhạc đã biết cô có tình cảm với anh hai rồi, càng không muốn có quan hệ với người đàn ông khác.
Cũng không phải vì áy náy... Mà là vì hơi thở quá mức lạnh như băng của Du Lăng Thần.
Đã mấy ngày Dư Tư Nhạc không về nhà, khi ngồi vào ghế sô pha mềm mại thì có cảm giác rất nhớ. Ô vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình... Những lời này thật có lý.
Không đợi Dư Tư Nhạc nói ra suy nghĩ của mình, Du Lăng Thần ngồi đối diện đột nhiên nói chuyện.
“Em biết... Anh có tình cảm với em rồi hả?” Du Lăng Thần lặp lại những lời nói mờ mịt này.
Dư Tư Nhạc cảm thấy mình bị nhìn thấu, nhanh chóng suy nghĩ, gật đầu với anh rồi nói: “Anh hai, anh không cần tự trách, cũng đừng khổ sỡ. Việc đỡ đạn cho anh là em tự nguyện. Em sợ anh nghĩ ngợi lung tung, mới bỏ đi ra ngoài để suy nghĩ nghiêm túc rồi sau đó mới trở về.”
Lời nói dối vụng về thế này, Du Lăng Thần có tin không?
Tất nhiên sẽ không.
Tuy Dư Tư Nhạc diễn xuất tốt, nhưng cô không biết làm thế nào để ngụy trang trước mặt người khác.
Vì thế Du Lăng Thần liếc mắt đã nhìn ra cô nói dối, nhưng lại không vạch trần cô, hỏi lại một câu: “Đúng không?”
Dư Tư Nhạc vui vẻ gật đầu liên tục.
“Tiểu Nhạc, lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm nữa, anh không cần em đỡ đạn cho anh, em có thể tưởng tượng nhìn con dao mổ trên người em, lại nhìn viên đạn được lấy từ trong người em ra sẽ có cảm giác thế nào không?” Loại tra tấn về tình cảm này còn đau đớn hơn so với hành hạ thể xác.
Du Lăng Thần tình nguyện mình bị đạn bắn trúng cũng không muốn nhìn thấy Dư Tư Nhạc bị thương, bởi vì chuyện này chắc chắc là sự tra tấn nhất đối với anh.
Nếu lần sau gặp loại tình hống này, Dư Tư Nhạc không thể không đảm bảo sẽ không lựa chọn giống vậy. Lúc đó trong đầu chỉ có một cách nghĩ, đó chính là không cho phép anh hai bị thương.
Đôi mắt Dư Tư Nhạc trong veo hơn so với nước, có loại trong veo khó nói nên lời. Giống như nhin vào mắt cô, có thể lọc sạch linh hồn của người khác.
“Anh hai, em không thể đảm bảo.” Lúc lâu sau, Dư Tư Nhạc mới nói.
Ngược lại những lời này luôn quanh quẩn trong đầu Du Lăng Thần, tâm tình có chút vui sướng, nhanh chóng đẩy lui sự tức giận trong lòng anh.
Dư Tư Nhạc đúng là có sức quyến rũ, có thể làm cho lửa giận quấn lấy Du Lăng Thần, trong chớp mắt khôi phục lại bộ dạng ban đầu.
Lại tức giận lại phẫn nộ thì thế nào? Du Lăng Thần vĩnh viễn không có cách nào tức giận được với Dư Tư Nhạc.
“Cơ thể thế nào?” Du Lăng Thần hỏi những lời mấy ngày nay vẫn luôn muốn hỏi.
Dư Tư Nhạc cười nói: “Có anh Trịnh mời nhân viên chăm sóc nên em rất khỏe.”
Du Lăng Thần yên tâm.
Trải qua thời gian điều tra lần theo dấu vết, cảnh xác sát nhận Tưởng Quốc Lương thật sự phạm phải nhiều tội, cuối cùng bị phán hình phạt tù ba mươi năm.
Ba mươi năm này, vẫn là đoàn luật sự của Du Lăng Thần trải qua nhiều lần tranh cãi, đổi được mức độ hình phạt lớn nhất.
Dư Tư Nhạc nhìn thấy truyền thông đưa tin này, vô cùng đồng ý hành động lần này của anh hai, người xấu nên giao cho cảnh sát xử lý.
Nhưng còn có rất nhiều chuyện mà Dư Tư Nhạc vẫn không biết. Ví dụ như đêm đó Tưởng Quốc Lương vào trại giam, đã bị mấy tên tội phạm chặn ở cửa nhà vệ sinh đánh nhau. Trong trại giam luôn xảy ra chuyện ẩu đả đánh nhau, người ở bên trong là ai bắt nạt ai? Tất cả đều là người cầm đầu dùng quyền quyết định.
Loại người như Tưởng Quốc Lương luôn có thói quen ngồi trên ghế làm việc, nhất định bị những người khác ức hiếp.
Tưởng Quốc Lương sẽ trả thù những hành động này, đây là chuyện rất dễ hiểu. Có lẽ không cam lòng công ty bị người khác thu mua, cộng thêm việc phá sản, thêm nhiều khoản nợ, ở mức đường cùng, sự hận thù đối với Du Lăng Thần ngày càng lớn, rốt cuộc cũng bùng phát, muốn lấy mạng Du Lăng Thần.
Ông ta thừa nhận cố ý hắt dầu dẫn đến tai nạn xe, cũng thừa nhận việc bắt cóc, vơ vét tài sản.
Nhưng tại sao ông ta biết lúc đó Du Lăng Thần có đi ngang khúc cua, Tưởng Quốc Lương không nói một chữ.
Vậy cuồi cùng là ai ở sau lưng đã cung cấp tin này cho ông ta biết? Còn việc Tưởng Quốc Lương có súng ống, thứ kia không phải tùy tùy tiện tiện có thể mua được, cần phải thông qua rất nhiều con đường, cộng thêm có người quen giới thiệu, người bán mới dám thực hiện việc mua bán, dù sao đầu năm nay có rất nhiều cảnh sát đều cải trang nằm vùng, đến nhân chứng vật chứng đều có đủ.
Về phần người đứng sau bức màn là ai, tạm thời vẫn còn bí mật.
...
Cứ như thế yên bình trôi qua ba ngày.
Vết thương bên hông của Dư Tư Nhạc gần như khỏi hẳn.
Gần đây thời gian anh hai ở nhà ngày càng nhiều, có rất nhiều văn kiện công việc, đều cầm về xử lý.
Có lẽ Dư Tư Nhạc cảm thấy anh hai đang cố ý theo dõi cô? Chẳng lẽ sợ cô chạy trốn lần nữa?
Du Lăng Thần đương nhiên không biết suy nghĩ của cô gái nào đó...
Anh làm như vậy thật sự có mục đích, không có gì chính xác bằng theo dõi động tĩnh của con mồi, xác nhận cô gái nào đó có động lòng với anh không, để lựa chọn cách gắt gao giữ chặt cô gái trong tay. Nhưng càng quan sát, Du Lăng Thần càng phát hiện anh ngày càng không kiềm nén được tâm tình của mình.
Mỗi lần nhìn thấy Dư Tư Nhạc đóng mở cái miệng nhỏ nhắn để nói chuyện, anh hận không thể hóa thành sói, ôm cô hôn thật sâu. Mỗi lần nhìn thấy Dư Tư Nhạc chống cái eo nhỏ, anh hận không thể ôm cô vào lòng.
Loại ý nghĩ này trước đây vẫn chưa rõ ràng, như từ sau sự kiện Dư Tư Nhạc “rời nhà trốn đi”, Du Lăng Thần càng không khống chế nổi lòng mình. Luôn sợ hãi ngộ nhỡ anh không nhìn thấy cô gái, cô lại rời khỏi anh.
Có lẽ vì mục đích then chốt được trái tim của cô và con người của cô, Du Lăng Thần nên lựa chọn hành động.
Đêm đó, khi Du Lăng Thần về đến nha, trong tay cầm thêm một vật... Là hai vé du thuyền.
“Ngày mai chúng ta đi du thuyền.” Du Lăng Thần đặt hai vé lên bàn trà.
Dư Tư Nhạc mong chờ liếc mắt nhìn, trong đó viết “Du thuyền xa hoa Thất Du”!
Có rất nhiều kẻ có tiền chọn cuộc hành trình vượt biển, đặt biệt ngắm cảm trên du thuyền là thú tiêu khiển mà người có tiền thích nhất.
Trước kia Dư Tư Nhạc từng nghĩ đến cuộc hành trình vượt biển đi du lịch, nhưng vé du thuyền kia hoàn toàn không phải người bình thường tiêu tốn mới có được. Kiếp trước cô có ít tiền, trừ bỏ phí sinh hoạt cá nhân, tất cả đều đưa cho chủ nhà trọ, còn chỗ nào có tư cách hưởng thụ trên du thuyền chứ?
Lúc này nhìn thấy anh hai mang hai vé du thuyền về, chỉ thiếu mở cờ trong bụng thôi.
“Anh hai, em đi thu dọn quần áo.” Dư Tư Nhạc kích động chạy lên lầu hai.
Du Lăng Thần ngồi trên ghế sô pha, đáy mắt lóe lên tia gian xảo rồi biến mất.
Chỉ tiếc là Dư Tư Nhạc không nhìn thấy.
...
Rạng sáng ngày hôm sau, Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc liền xuất phát.
Tâm trạng của Dư Tư Nhạc có vẻ rất tốt, nụ cười trên khóe môi vẫn chưa biến mất.
Trong khoảnh khác khi bước lên du thuyền, Du Lăng Thần vươn tay bắt được bàn tay của Dư Tư Nhạc. Bàn tay của Dư Tư Nhạc thon dài mảnh mai, mềm mại, giống như mỡ đông trơn mềm.
Du Lăng Thần nhẹ nhàng nắm chặt lại, Dư Tư Nhạc lại đồng ý, không có đưa ra phản kháng.
Người kia đồng ý làm cho Du Lăng Thần rất vui, xem ra Tiểu Nhạc không phải không có tình cảm với anh, đúng không?
Trong lòng Dư Tư Nhạc khó chịu muốn chết...
Cảm thấy chỗ bàn tay hay người đang nắm, nhiệt độ tăng cao khiến người ta sợ hãi, nóng đến nổi gương mặt cô đều đỏ bừng.
Cô cố gắng giả vờ không biết ỳ, tùy ý để anh hai dắt cô đi lên phía trước.
Chiếc du thuyền này chỉ đón 100 người khách, sẽ đi vòng quanh quần đảo này.
Khắp nơi đều trag trí vô cùng sang trọng, không gian to lớn gần giống như du thuyền tư nhân.
Khi nhóm người Dư Tư Nhạc lên thuyền thì cũng đã muộn, lúc đi vào bên trong, nhìn thấy rất nhiều du khách đều ôm theo hành lý như bọn họ.
...
Du Lăng Thần đặt một căn phòng sang trọng trên sân thượng, thuộc loại xa hoa lộng lẫy, không khác gì so với khách sạn.
Tìm được căn phòng của mình, sau khi Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần để hành lý vào, quyết đinh ra ngoài đi dạo.
Lúc này du thuyền đã bắt đầu khởi hành.
Trên du thuyền có cửa hàng miễn thuế, phòng tắm sạch, thẩm mỹ viện, spa... Có thể cung cấp cho du khách tiêu dùng.
Trên mặt biển ánh sáng mặt trời rất dồi dào, Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần đến một quán cà phê, ngồi xuống ghế dựa trước bàn nhỏ màu trắng.
Nhân viên phục vụ bưng cà phê capuccino đến cho hai người.
Dư Tư Nhạc nhìn phong cảnh trên mặt biển, bầu trời xanh thẳm, mấy đám mây trắng đang nhẹ nhàng trôi, hôm nay là ngày khó có được thời tiết tốt. Từng luồng gió biển thổi vào, cuốn lấy mái tóc dài chạm vai của Dư Tư Nhạc. Mái tóc của Dư Tư Nhạc hơi xoăn, nhìn qua có vài phần hoạt bát.
Du Lăng Thần bưng ly cà phê lên, nhìn lúm đồng tiền của cô.
Thật là một cô bé dễ dàng thỏa mãn.
Khóe miệng hơi nhếch lên, Du Lăng Thần nhìn cô chăm chú, anh không bao giờ muốn dùng loại quan hệ mập mờ mông lung này sống chung với cô nữa, phải... Đổi một cách khác.
Nhưng chặng đường của người đó vừa mới bắt đầu.
...
Chiếc du thuyền này rất lớn, mỗi nhà hàng và quán bar đều có phong cách khác xa, cần cái gì có cái đó. Dư Tư Nhạc cố ý đi dạo phía trên boong tàu, nhìn thấy bên trong vẫn có tiệm bán quần áo to lớn. Nhưng số tiền của những quần áo được treo trước cửa hàng kia, có ít nhất năm con số. Chỉ vừa nghĩ đến những số lẻ đó thôi, Dư Tư Nhạc không nhịn được nghĩ thầm, đây là chi phi đắt đỏ.
“Có thích không? Anh mua tặng em.” Du Lăng Thần thấy cô đứng trước tủ kính của cửa hàng thật lâu, trước kia cô từng thích một bộ quần áo bên trong đó.
Da đầu của Dư Tư Nhạc tê rần lên, cúi đầu nhìn bản giá trong tủ quần áo, trời ơi... Sáu số!
Người nào mua thì người đó là kẻ ngu!
Dư Tư Nhạc đã quen với việc tiết kiệm, bảo cô tiêu tiền như nước, thật đợn giản đó là muốn mạng của cô. Không phải là một bộ quần áo thôi sao? Mua thứ đắc tiền như vậy làm gì chứ? Đắc giá một chút, chẳng lẽ cô có thể mặc cả đời không?
“Em không thích.” Dư Tư Nhạc buồn bực nhỏ giọng nói, kiên quyết không muốn tiêu tiền một cách lãng phí.
Du Lăng Thần hiểu lầm ý cô, nói: “Không cần tiết kiệm cho anh hai, em thích thì cứ mua.”
Dư Tư Nhạc ngẩng đầu lên nhìn anh hai, ham răng cắn chặt vào nhau. Trong lòng thầm mắng, tiền của anh sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tiền của cô, cô tiết kiệm tiền của mình thì có gì là sai sao?
“Không được mua.” Dư Tư Nhạc vừa nói vừa thở phì phò rồi bỏ đi.
Mỗi khi đi dạo một cửa hàng, Dư Tư Nhạc thầm than, đây là chi phi đắt đỏ làm tan nát trái tim cô mà. Chẳng trách bọn họ đều nói cuộc sống của người có tiền là như thế, nhìn vào những bảng giá kia, Dư Tư Nhạc hiểu sâu sắc đạo lý này.
Lúc chiều, nhóm người Dư Tư Nhạc lên tầng 11 của du thuyền để đi bơi.
Dư Tư Nhạc mặc áo tắm màu cam, chiếc eo thon hoàn mỹ bày ra trước mặt mọi người. Bề mặt áo tắm được làm từ chất liệu mềm mại, nhẹ nhàng, thoáng khí và thoải mái. Vải màu cam làm tôn lên làn da trắng mịn của Tiểu Nhạc, hầu như vừa đi vào bể bơi, thì hấp dẫn không ít ánh mắt của đàn ông.
Năm nay, đàn ông không phải là Lolita, thì chính là Yujie.
Không hề nghi ngờ, Dư Tư Nhạc thuộc về loại thứ nhất, nhìn gương mặt hơi ngây thơ này lại có lực sát thương vô cùng lớn.
Du Lăng Thần theo bản năng nhíu mày lại, ngại Dư Tư Nhạc ăn mặc quá ít vải. Bàn tay khoát lên vai của cô, tuyên bố chủ quyền thuộc về anh.
Nhiều người đàn ông khác nhìn thấy Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc có động tác thân mật, đều tức giận thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm nói, cô em gái xinh đẹp này dã có chủ rồi. Nhưng cũng có người không cam lòng, ánh mắt bọn họ vẫn nhìn Dư Tư Nhạc, di chuyển cũng không được.
Có rất nhiều cô gái hắt nước về phía Du Lăng Thần, muốn làm cho trai đẹp chú ý.
Con gái bây giờ phần lớn đều rất phóng khoáng, đặc biệt trong hồ bơi của con gái, những ánh mắt kia không giấu diếm gì mà nhìn chằm chằm vào bắp thịt săn chắc của Du Lăng Thần.
Dư Tư Nhạc lập tức nổi cơn ghen... Trời ơi, anh hai đi đến đâu cũng đều có thể hấp dẫn một đống lớn phụ nữ.
Cô cảm thấy sau này cần phải đề phòng đám phụ nữ kia, không biết còn bao nhiêu nữa.
Trong cả quá trình cô vẫn chưa phát hiện ra mình đã xem vị boss nào đó thành vật sở hữu riêng của mình.
Khi Du Lăng Thần ôm lấy eo thon của Dư Tư Nhạc thì cô cũng thầm phối hợp lại, xóa bỏ ý niệm trong đầu của đám phụ nữ như sói như hổ kia.
Có nhân viên phục vụ bưng nước trái cây đi qua đi lại, Dư Tư Nhạc vẫy tay muốn một ly, anh hai thì uống rượu vang.
Ngâm mình trong nước, Dư Tư Nhạc cảm thấy tinh thần vô cùng dễ chịu.
Đột nhiên có một giọng nói truyền vào tai cô: “Dư Tư Nhạc, du thuyền này chơi vui không?”
Giọng nói kia, làm cho Dư Tư Nhạc nhíu mày.
Du Lăng Thần ở bên cạnh sắc mặt cũng trầm xuống, quả nhiên, giọng nói này là của Dung Húc.
Dung Húc rất thích dây dưa, giống như một con gián đánh không chết. Ngay cả khi bọn họ đi vui chơi hưởng thụ, cậu ta cũng bám theo sát đến đây.
“Em không thích tôi đến gần, nhưng tôi sẽ không để cho người nào đó thừa cơ hội.” Dung Húc ngồi trong hồ nước cách bọn họ không xa, lúc xuống nước, làm dấy lên một làn sóng.
Thừa cơ hội? Dư Tư Nhạc tạm thời không hiểu ý trong lời nói của cậu ta, cô cùng anh hai ra ngoài vui chơi thì có gì không đúng sao?
Đoán chừng cũng chỉ có mình Dư Tư Nhạc không hiểu chuyện này, Du Lăng Thần là loại người biết hưởng thụ cuộc sống, thường hay ra khơi du ngoạn sao?
Không đúng...
Bình thường anh làm chuyện gì cũng đều có lý do.
Từ sau khi Dư Tư Nhạc bị thương do đạn bắn, Dung Húc càng chú ý tin tức của cô. Sau khi biết được cô mất tích, cậu ta cũng phái người đi tìm. Chỉ có điều lúc cậu ta biết được tin đó, Du Lăng Thần đã đến nơi.
Cho dù làm chuyện gì cũng bị người khác giành trước một bước, nên trong lòng Dung Húc rất không thoải mái.
Vì vậy khi cậu ta biết Du Lăng Thần đặt hai vé du thuyền, quyết định rời bến thì cậu ta cũng có ý định đi theo.
Nhìn bàn tay của người nào đó khoát lên vai Dư Tư Nhạc rất mập mờ, đôi lông mày của Dung Húc nhiễm tức giận “Nếu như tôi nhớ không lầm, các người là anh em đó?”
Cậu ta nói rất lớn tiếng, có rất nhiều người trong hồ bơi cũng nghe thấy. Mấy người đàn ông kia lập tức náo động, dường như muốn đến gần.
Trong lời này dày đặt mùi ghen tuông, ngay cả người chậm chạp như Dư Tư Nhạc cũng hiểu được.
Dung Húc làm sao vậy? Chẳng lẽ vẫn còn thích một cô gái đã nhiều lần từ chối cậu ta sao?
Đáy mắt của Du Lăng Thần ngày cành lạnh lẽo thấu xương, đôi mày kiếm nhẹ nhàng nhếch lên, lại không nói chuyện. Bây giờ đúng là quan hệ “anh em”, nhưng qua thời gian này, có lẽ cũng không phải nữa.
“Dung đại thiếu gia từ xa chạy đến du thuyền này, chính là muốn nói cho tôi biết những lời này sao?” Du Lăng Thần lắc lắc ly rượu, khóe miệng hơi nhếch lên, tưa như mang theo tia trào phúng.
Dư Tư Nhạc nhìn hai bên ngày dày đặc mùi phong ba bão táp, càng đau đầu thêm.
“Du Lăng Thần, anh đừng tưởng rằng không ai biết trong lòng anh có mục đích gì, anh chẳng qua là đang...: Dung Húc bị kích động suýt chút nữa đã nói ra những lời kia, nắm đấm siết chặt lần nữa, nói được nửa câu thì dừng lại.
Dư Tư Nhạc nghi ngờ nhìn Dung Húc, lại nhìn anh hai.
Cuối cùng bọn họ đang giấu cô chuyện gì?
“Dung Húc, chỉ có mình cậu nghĩ xấu người khác, nhìn ánh mắt người khác cũng giống như cậu.” Giọng nói của Du Lăng Thần rất nhẹ nhàng, tựa như không thèm để ý đến lời khiêu khíc của Dung Húc “Vật mà nhà họ Dung các người cần tìm, cũng không phải tôi mong muốn, cậu hiểu không?”
Dung Húc nhíu chặt chân mày, cũng không tin lời Du Lăng Thần nói. Việc mua bán bày ra trước mặt, ai tin được Du Lăng Thần thờ ơ.
Cậu Ta cho rằng... Du Lăng Thần đang kiếm cớ cho mình.
Thật không ngờ tới, nếu Du Lăng Thần vẫn giống như trong suy nghĩ của bọn họ, vậy thứ bọn họ muốn lấy được, ngay từ đầu đã nằm trong lòng bàn tay của Du Lăng Thần.
Dung Húc được xem là một anh chàng đẹp trai, trong hồ bơi có rất nhiều cô gái đến gần cậu ta. Từ đầu đến cuối Dung Húc vẫn luôn im lặng, không có phản ứng nào, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc mặc kệ cậu ta, lo lắng sẽ tạo thành cục diện không cần thiết, để cho cậu ta hiểu lầm sẽ không tốt. Giống như trong bửa tiệc sinh nhật lần trước, lúc đầu cô định mua món quà sinh nhật tặng cậu ta, ai ngờ suýt chút đã bị người khác hiểu lầm cô đồng ý làm bán của Dung Húc.
Huống chi Dư Tư Nhạc đã biết cô có tình cảm với anh hai rồi, càng không muốn có quan hệ với người đàn ông khác.
Bình luận facebook