• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-485

CHƯƠNG 485: TẬN CÙNG CỦA ÂM MƯU




CHƯƠNG 485: TẬN CÙNG CỦA ÂM MƯU
Chẳng lẽ vì lần này Tăng Nhĩ Ngọc gặp phải bất trắc, ông cụ Tống sẽ giao quyền hành cho Tống Nhu?
Tống Nhu mặc váy âu phục màu xám đứng trong phòng hội nghị, bình tĩnh nhìn các đổng sự trước mặt, trong lòng cô ta hiểu rất rõ, những lão già này coi trọng lợi ích của bản thân họ nhất, về phần tập đoàn Tống thị do ai nắm quyền, bọn họ cũng không quan tâm.
Cho nên, cô ta phải lợi dụng điểm này thật tốt.
"Tin rằng các vị rất rõ ràng chủ đề của cuộc họp lần này, tôi sẽ không nhiều lời, hôm nay tôi có thể đại diện cho thái độ của ông nội tôi, mời mọi người nói ra cách nghĩ của riêng mình."
Các đổng sự nghe vậy thì đều im lặng, không biết ông cụ Tống là có ý gì đây?
Trải qua một lúc lâu, cuối cùng cũng có người mở miệng.
"Chúng tôi làm việc chung với Tổng Giám đốc Tăng lâu như vậy, cũng lo lắng cho vấn đề an toàn của bà ấy. . . . . . Khi nào thì bà ấy về nước? Dù sao công ty có nhiều chuyện như vậy, không thể cứ để trống vị trí Tổng Giám đốc mãi được!"
Tống Nhu chớp chớp mắt, lại nhìn nhìn những người khác, lộ ra vẻ tươi cười trong không khí thập phần im lặng của phòng hop: “Thì ra mọi người chỉ lo lắng cái này? Vậy những gì tôi có thể nói là, bây giờ cảnh sát đang cố hết sức tìm người, nhưng trước mắt vẫn chưa có tin tức.
Chuyện này giống với kế hoạch của cô ta!
“Ha! Vậy muốn chúng tôi đợi bao lâu chứ?"
"Cô đã rời khỏi công ty một khoảng thời gian rồi, có thể không hiểu rõ, việc hợp tác đa quốc gia lần này cực kỳ quan trọng với công ty, bây gờ vì Tổng Giám đốc Tăng bị bắt cóc, tập đoàn DK đã rất không vừa lòng, nếu kéo dài thêm nữa, vụ hợp tác lớn đã lên kế hoạch nửa năm này sẽ phải thất bại!"
"Cô cả, cô cũng từng quản lý công ty, có lẽ biết bây giờ kinh tế sa sút, công ty cần vụ hợp tác này! Chúng tôi cũng không phải người máu lạnh vô tình, chỉ là muốn tìm một người nhanh chóng xử lý chuyện của công ty, chẳng lẽ là sai sao?"
"Đúng vậy, tập đoàn Tống thị không chỉ là của nhà họ Tống các người, cũng có cổ phần của mọi người chúng tôi, chúng tôi một lòng suy nghĩ vì công ty, cái này cũng không có gì không đúng mà! Vẫn nên phiền cô để Chủ tịch Tống ra mặt, chủ trì đại cục!"
Từng câu từng chữ của bọn họ, Tống Nhu chỉ bình tĩnh trả lời một cậu: "Vì chuyện của Tổng Giám đốc Tăng, ông nội của tôi đã bệnh rồi, sức khỏe rất không tốt, cho nên. . . . . ."
"Cái này. . . . . . Vậy để cho cô Tống Như quay về công ty đi! Tôi đã sớm nghe nói Chủ tịch Tống có ý để cô ấy làm người thừa kế của tập đoàn Tống thị, nếu bây giờ cô ấy đã muốn tránh bóng, rời khỏi giới diễn viên, đúng lúc có thể quay lại tiếp nhận công ty."
Tống Nhu căng thẳng trong lòng, sắc mặt khẽ thay đổi.
Không đợi cô ta phản bác, đã có một đổng sự khác bày tỏ bất mãn: "Cô ta chỉ là một nữ diễn viên, sao có thể gánh vác trọng trách lớn thế này được! Muốn giao quyền của công ty cho một con hát? Cái người nghĩ thế nào vậy!"
"Đây là hai chuyện khác nhau, làm diễn viên và thừa kế công ty có liên quan gì? Lúc trước tôi từng xem tài liệu của Chủ tịch Tống phê duyệt, có rất nhiều đều là cô Tống Như chỉnh sửa lại giúp ông ấy đấy."
"Dù sao, tôi không thể chấp nhận cô ta làm Tổng Giám đốc của Tống thị!"
"Vậy ông nói xem, ông để ai đến tiếp nhận?"
Nhắc đến Tống Như, các đổng sự lập tức mỗi người mỗi ý ầm ĩ lên, có một vài đổng sự không chịu chấp nhận Tống Như, bọn họ cảm thấy để một nữ diễn viên đến chủ trì đại cục, nói ra ngoài sẽ bị người cùng ngành chế nhạo.
Vì trong lòng bọn họ khinh thường cái nghề diễn viên này, cho rằng diễn viên chính là bán rẻ tiếng cười. . . . . .
"Muốn tôi nói, nếu mọi người đã không vừa lòng với cô ba Tống Như, không bằng để cô cả làm đi!"
Bỗng nhiên có người nhắc tới Tống Nhu.
Mà Tống Nhu cũng không ngờ mình sẽ đột nhiên bị người ta nhắc đến.
Thật ra đa số người đang ngồi ở đây đã sớm nghĩ đến, chỉ không biết suy nghĩ của ông cụ Tống, cho nên vẫn mãi không nói.
Tống Nhu nghe vậy, mỉm cười, làm ra dàng vẻ đoan trang hào phóng: "Tôi có thể thông cảm cho tâm trạng của mọi người, dù sao mọi người đều từng ra rất nhiều sức vì công ty, cũng đều hy vọng công ty có thể ngày càng tốt hơn, dì của tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, người cả nhà tôi đều rất lo lắng, bây giờ người được chọn Đại diện Tổng Giám đốc vẫn chưa chắc chắn, nhưng mà tôi có thể nói với mọi người là, chắc chắn nhà họ Tống chúng tôi sẽ không khiến bất cứ vị đổng sự nào thất vọng."
"Trước đây, tôi cũng từng làm một vài chuyện sai, khiến ông nội tôi rất lo lắng, nhưng mà bây giờ tôi đã thay đổi rồi, mong muốn được ra sức từ vị trí bình thường bắt đầu là thành ý của tôi, hy vọng mọi người kiên nhẫn đợi thêm một chút."
Vừa nói như vậy, rất nhiều đổng sự đều cảm thấy để một cô cả nhà họ Tống bình tĩnh như cô ta làm Đại diện Tổng Giám đốc cũng không tệ.
Cho nên trong phòng họp chỉ còn tiếng nói của hai phe.
Một phe ủng hộ Tống Như, một phe ủng hộ Tống Nhu.
Các đổng sự mỗi người mỗi ý, không ngừng tranh cãi.
"Nhưng mà, hình như tôi nghe nói cô ba Tống Như vẫn luôn từ chối Chủ tịch Tống, hoàn toàn không có hứng thú với việc quản lý công ty, nếu không lúc trước cô ấy cũng sẽ không một mình lang bạt trong giới diễn viên."
Vị đổng sự này vừa nói xong, nụ cười trên khóe miệng Tống Nhu càng sâu hơn.
Tống Như thật sự từng từ chối ông cụ Tống rất nhiều lần. . . . . .
"Vậy vẫn nên để cô cả đến làm Đại diện Tổng Giám đốc đi!"
"Quyết định một người được chọn nhanh một chút, cũng đừng khiến tập đoàn DK phải đợi thêm."
Nhìn tình hình trước mắt, Tống Nhu biết cách kế hoạch của cô ta càng ngày càng gần rồi.
Nhưng mà cô ta vẫn cực kỳ bình tĩnh như cũ, lúc này, cô ta càng phải bình tĩnh, mới có thể giành được càng nhiều sự đồng ý của đổng sự..
"Tôi rất cảm ơn sự đồng ý của các vị đổng sự, nhưng mà. . . . . . Bây giờ cứ ầm ĩ như vậy cũng không phải cách."
"Vậy bỏ phiếu đi!" Có người đề nghị nói.
Có lẽ đây là cách công bằng nhất.
Tống Nhu cũng tỏ vẻ đồng ý, trên thực tế cô ta đã âm thầm mua được vài vị đổng sự, hơn nữa nhìn thấy tình hình khi nãy, có lẽ sẽ thắng Tống Như, được chọn làm Đại diện Tổng Giam đốc.
Nhưng chuyện khiến cô ta không ngờ tới lại xảy ra, số phiếu của cô ta và Tống Như thế nhưng lại bằng nhau!
"Bây giờ phải làm sao đây?"
"Tôi không nhìn nổi nữa rồi, các người thật sự muốn một con hát làm Đại diện Tổng Giám đốc hả?"
"Đổng sự Vương, ngài đừng nôn nóng, vẫn có cách giải quyết khác, không bằng tôi đi về trước, hỏi ý của ông nội tôi, để ông ấy quyết định vậy." Tống Nhu vẫn ngụy trang mình đến vô cùng tầm thường như trước.
"Còn có cách giải quyết gì chứ? Những người này đều điên rồi, thế nhưng muốn Tống Như đến làm Tổng Giám đốc đại lý!"
"Nếu cô ta đến làm, bây giờ tôi sẽ rút vốn!"
Sau khi buổi bỏ phiếu nhìn như công bằng này kết thúc, mùi thuốc súng trong phòng họp càng đậm hơn, mọi người không biết cuối cùng nên chọn Tống Nhu, hay là chọn Tống Như.
Lúc này ông cụ Tống gọi một cuộc điện thoại video đến.
Các đổng sự đành phải im lặng lại trước, nghe thử quyết định của ông cụ Tống.
"Tôi biết mọi người cực kỳ quan tâm tình huống trong nhà tôi, tôi có thể thẳng thắn nói với mọi người, Nhĩ Ngọc đúng là bị bắt cóc ở nước ngoài, bây giờ không rõ tung tích, vì vậy chậm trễ việc của công ty, tôi đã tự mình bày tỏ xin lỗi với đại diện của tập đoàn DK rồi, bọn họ cũng sẵn lòng chờ thêm hai ngày nữa."
"Vì bảo vệ quyền lợi của công ty, ngày mai tôi sẽ tuyên bố người được chọn làm đại diện Tổng Giám đốc."
Tống Nhu nở một nụ cười lạnh, bây giờ người đắc lực nhất bên cạnh ông cụ Tống, chính là cô ta!
Không thể ngờ rằng, chuyện này còn dễ dàng hơn cô ta nghĩ.
Đợi đến ngày mai, ông cụ Tống sẽ tuyên bố cô ta trở thành Đại diện Tổng Giám đốc, đợi đến tin Tằng Nhĩ Ngọc đã chết truyền đến, cô ta sẽ có thể danh chính ngôn thuận cầm công ty về!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom