• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-486

CHƯƠNG 486: DIỄN KỊCH THÌ PHẢI DIỄN ĐẾN CUỐI




CHƯƠNG 486: DIỄN KỊCH THÌ PHẢI DIỄN ĐẾN CUỐI
Các đổng sự hai mặt nhìn nhau, cũng hiểu sai ý của ông cụ Tống, cho rằng ông cụ sẽ giao quyền lực cho Tống Nhu một lần nữa.
"Tôi biết chắc Chủ tịch Tống sẽ tuyệt đối không để nữ diễn viên kia trở lại mà! Cái này đúng rồi, mấy diễn viên kia tính là thứ gì chứ?"
"Ông nói cái gì vậy!" Có một vài đổng sự vẫn cảm thấy Tống Như là người được chọn thích hợp hơn, lúc trước Tống Nhu đã quản lý công ty lâu như vậy, công ty cũng không có phát triển gì.
"Vậy mời mọi người về trước nhé." Tống Nhu đứng dậy nói.
Các đổng sự đều đứng lên, Tống Nhu đứng ở cửa phòng họp nhìn bọn họ rời đi, lúc này cô ta nhận ra một chuyện, cô ta phải lấy ra một chút thành tích cho mấy đổng sự này xem, để bọn họ tâm phục khẩu phục.
Giải quyết xong chuyện Tăng Nhĩ Ngọc bị bắt cóc lần này, chính là một cơ hội tốt!
Về chuyện bọn họ đề nghị để Tống Như làm Tổng Giám đốc, Tống Nhu hoàn toàn không để trong lòng, trong mắt cô ta, cái Tống Như có chỉ là dòng máu của nhà họ Tống mà thôi, một nữ diễn viên lăn lộn trong giới giải trí bảy tám năm như cô ta, có thể hiểu quản lý công ty thế nào à?
Nói ra ngoài, chắc sẽ bị người ta cười chết!
Như vậy, phải khiến Tăng Nhĩ Ngọc hoàn toàn biến mất nhanh một chút mới được.
. . . . . .
Đêm hôm đó, một chiếc máy bay tư nhân đáp xuống, Tăng Nhĩ Ngọc thông qua đường qua lại đặc biệt rời khỏi sân bay, ngồi lên xe Dương Gia Cửu phái đến.
Sáu vệ sĩ ngồi sát bảo vệ, không ai biết thân phận thật sự của bà.
Cho nên, tất cả mọi người cho rằng bà vẫn còn trong tay bọn bắt cóc nước ngoài.
Sau đó, Tăng Nhĩ Ngọc được đưa đến biệt thự Lan Đình, vừa nhìn thấy bà bình yên vô sự, trái tim của Tống Như cũng buông xuống.
"Mẹ, sau này không được mạo hiểm như vậy nữa !"
Tống Như đã nghe thấy toàn bộ quá trình phát triển sự việc, cô hiểu rõ lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm hơn cả bất kỳ ai.
"Được, mẹ đồng ý với con." Tăng Nhĩ Ngọc kéo tay của con gái: "Có người của Gia Cửu phái đến bảo vệ mẹ, còn có kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ của thằng bé, sao mẹ có thể xảy ra chuyện gì được?"
Lúc này, sắc mặt của Tống Như mới dịu đi một chút, ngồi xuống cùng với Tăng Nhĩ Ngọc.
"Tống Nhu bên kia, thế nào rôi?"
"Buổi chiều đã mở cuộc họp đổng sự khẩn cấp, ông nội bày tỏ ngày mai sẽ tuyên bố người được chọn Đại diện Tổng Giám đốc, có lẽ lúc này Tống Nhu vừa mừng rỡ cười toe toét, vừa khổ tâm uy nghĩ phải vãn hồi vụ hợp tác với DK thế nào."
Tống Như bình tĩnh nói.
Tăng Nhĩ Ngọc nhìn con gái, khuôn mặt sáng sủa sáng lấp lánh kia, giống như bất kỳ chuyện gì, bất cứ một ai đều không thể tránh khỏi hai mắt của cô, có lúc, Tống Như chỉ không muốn vạch trần người khác mà thôi.
"Vậy kế hoạch của con là gì?"
"Tạm thời con không muốn ra mặt, tìm một người có thể tin tưởng đi xử lý trước, đến lúc thích hợp rồi mới ra mặt.” Tống Như nói: “Về phần tập đoàn DK bên kia, tuy họ nghe điện thoại của ông nội tỏ vẻ thấu hiểu, sẽ đợi thêm hai ngày nữa, nhưng bọn họ đã trả lại bản kế hoạch hợp tác, cho rằng bản kế hoạch hợp tác có thiếu sót.”
"Bọn họ muốn lấy cái này làm cớ, từ chối hợp tác?"
"Con cảm thấy có khả năng này, cho nên con đã không ngừng liên lạc với Đại diện Tổng Giám đốc của bọn họ, tuy đối phương vẫn chưa nghe điện thoại của con, nhưng con sẽ tiếp tục gọi."
Thành ý thường là thứ quan trọng nhất trong hợp tác kinh doanh.
"Nếu bọn họ vẫn từ chối hợp tác thì sao?" Tăng Nhĩ Ngọc lo lắng nhìn con gái, có đôi khi chuyện trên thương trường thật sự không đơn giản như vậy, bà tin tưởng năng lực của con gái, nhưng cũng hy vọng có thể nắm chắc thắng lợi.
"Mẹ, trong lòng con có tính toán, mẹ cứ yên tâm đi!"
Tăng Nhĩ Ngọc gật đầu, hai ngày nay, bà đã trải qua một trận lên lên xuống xuống , tinh thần thật sự có chút không chịu nổi, sau khi nói vài câu với Tống Như thì trở về phòng.
Nhìn thấy Tăng Nhĩ Ngọc không có chuyện gì, Tống Như cũng yên tâm, sau khi thấy bà trở về phòng bèn tiếp tục gọi điện thoại cho Tổng giám của tập đoạn DK, nhưng vẫn không có ai nghe máy, email gửi đi cũng vẫn trong trạng thái chưa đọc.
Xem ra thái độ của đối phương cực kỳ kiên quyết.
Chỉ là Tống Như vẫn kiên trì gọi điện thoại, nhưng cô mang thai, thân thể vốn đã cực kỳ mệt mỏi, lại thêm mệt nhọc thế này. . . . . . Dương Gia Cửu đi ra từ phòng làm việc, nhìn thấy Tống Như như vậy lập tức vội vàng đi qua lấy điện thoại tiếp tục gọi.
Ban đêm khi Tăng Nhĩ Ngọc thức dậy đi toilet, đúng lúc nhìn thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng, Tống Như tựa vào lòng Dương Gia Cửu, hai người nhỏ giọng bàn bạc nên xử lý chuyện này thế nào.
Tăng Nhĩ Ngọc đứng trong hành lang nhìn khuôn mặt của con gái dưới ánh đèn, nở một nụ cười vui mừng.
Trên thế giới này, bà lo lắng nhất chính là hạnh phúc của Tống Như, bây giờ nhìn lại, Tống Như đã tìm thấy một người đàn ông cực kỳ đáng giá để giao phó cả đời rồi.
Cuối cùng đối phương cũng trả lời email!
Cũng tỏ vẻ chịu nghe điện thoại, Dương Gia Cửu đại diện Tống Như, sử dụng tiếng Anh trao đổi mười phút với đối phương, sau đó buông điện thoại, an ủi Tống Như: “Được rồi, ngày mai anh sẽ tiếp tục trao đổi với bọn họ, hôm nay em phải nghỉ ngơi rồi.”
Nói xong, anh dịu dàng ôm lấy eo Tống Như, đặt cô lên giường lớn của phòng ngủ.
"Gia Cửu, em. . . . . ."
"Anh hiểu, em không yên tâm, nhưng nếu sau này em cứ phải vất vả thế này, anh không thể để em quay về Tống thị được!" Dương Gia Cửu có chút nghiêm khắc nói.
"Em có thể không quay về Tống thị, nhưng có chuyện, em nhất định phải làm."
Dương Gia Cửu cưng chiều sờ má cô: "Được."
Tất cả những gì Tống Nhu đã làm đều phải có kết quả, đầu tiên là suýt chút bỏ đi tử cung của Tống Như, khiến cô sinh non, sau đó lại ra tay độc ác với Tăng Nhĩ Ngọc.
Nếu không tính những món nợ này, cả đời Tống Như sẽ không thể yên tâm.
"Em muốn cô ta không chiếm được bất cứ thứ gì cả!"
Tất cả mọi thứ Tống Nhu muốn, Tống Như đều phải giành được trước cô ta một bước.
"Anh giúp em." Dương Gia Cửu biết Tống Như căm hận chuyện này bao nhiêu: "Anh sẽ phái Trần Viễn nghiêm túc xử lý đàm phán với Tổng giám của DK, nhanh chóng mời anh ta vào trong nước."
"Có anh ở đây, cuối cùng em cũng có thể yên tâm rồi, sau này, em và cục cưng đều phải nhờ anh bảo vệ." Tống Như rúc vào trong lòng anh, dịu dàng nói.
Ngửi thấy hương thơm tự nhiên trên người cô, trong lòng Dương Gia Cửu dao động một trận, cái loại dục vọng này. . . . . .
Dường như nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, Tống Như dịu dàng vòng lên cổ anh: "Bác sĩ đề cử một vài tư thế được cho phép. . . . . . Chúng ta có muốn thử một chút hay không?"
Hai má Tống Như đỏ ửng, dưới ánh đèn có vẻ cực kỳ quyến rũ động lòng người.
Vào lúc này, sao Dương Gia Cửu còn chống đỡ được chứ?
Anh lập tức ôm lấy Tống Như nằm xuống, nhẹ nhàng thổi hơi bên tai cô: "Không mệt sao?"
"Mệt mỏi, cũng muốn anh hơn." Trong bóng đêm, giọng nói của Tống Như càng mê người hơn.
"Vợ đã muốn, tất cả anh đều sẽ thỏa mãn."
Từ sau khi Tống Như mang thai, bọn họ cùng từng làm, vì bất cứ lúc nào cô cũng phát ra sức quyến rũ, nếu không phải ý chí của Dương Gia Cửu kiên định, lại sợ làm cục cưng bị thương, e rằng mỗi ngày đều sẽ ngốc trong phòng với cô.
Thật ra, mỗi lần lúc anh ôm Tống Như, đều gần như không điều khiển được mình, muốn chiếm lấy cô.
Trong phòng lúc này tràn ngập tình ý ngọt ngào, khi cả hai dựa sát vào nhau, tình cảm của bọn họ cũng càng thêm sâu đậm hơn, dưới ánh đèn mờ tối, gọi tên của nhau, bọn họ chỉ thuộc về nhau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom