Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102
Tạ Duyên: “Chuyện này xảy ra từ lúc nào?”
“Chuyện này cứ để cho bộ phận quan hệ xã hội của công ty đứng ra giải quyết, hai người hiện giờ đừng lên tiếng gì hết, nếu không ngược lại còn bị người ta trả đũa!”
Hạ Hoa ngồi ghế trước nghiêm túc nói, có vẻ rất sợ tụi cô tự mình ra mặt tranh cãi với người ta.
Nghe vậy, Tô San cũng không có ý kiến gì. Tạ Duyên ngồi bên cạnh thì lấy điện thoại của mình ra, nhấn nhấn gì đó. Hạ Hoa quay đầu lại nhìn, thấy hắn đang nhấn nhấn điện thoại, lại cố gắng khuyên nhủ:
“Tự cậu đứng ra giải thích thể nào bên phía Sầm Thanh lại tiếp tục giả vờ đáng thương, rồi thì cậu cũng vẫn bị dính dáng tới cô ta, vụ việc không dịu xuống mà có khi còn rùm beng hơn nữa, thế thì khác gì dùng tên tuổi của mình để lăng xê dùm cho cô ta đâu.”
Hắn nói xong, Tạ Duyên nãy giờ nhấn nhấn liên tục trên màn hình điện thoại cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:
“Tôi không giải thích.”
Nghe vậy, Hạ Hoa ngồi đằng trước lại chuyển sang nhìn hắn với vẻ mặt đầy nghi ngờ. Đánh chết anh ta cũng không tin Tạ Duyên lại nghe lời như vậy. Tô San ghé đầu qua nhìn điện thoại trên tay Tạ Duyên một cái. Không biết là nhìn thấy gì, mang theo vẻ mặt quái dị nhìn Hạ Hoa ngồi đằng trước, sau đó mặc kệ mọi chuyện, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi. Cô cảm thấy, điện thoại của Hạ Hoa chỉ một lát sau chắc chắn sẽ vang lên.
Quả nhiên, hai phút sau, khi Hạ Hoa vẫn đang hoài nghi nhìn chằm chằm Tạ Duyên thì điện thoại của anh ta vang lên. Anh ta bắt máy:
“A lô? ….Đâu có đâu!”
Không biết nghe được điều gì, anh ta lại nhìn sang Tạ Duyên sau đó cúp máy. Vào Weibo xem thì lập tức nhíu mày.
#Weibo Công ty quản lý của Tạ Duyên: Nghệ sỹ Tạ Duyên của công ty chúng tôi và nữ diễn viên Sầm Thanh chỉ là bạn bè đồng nghiệp bình thường. Hai người thường ngày cũng rất hiếm khi liên lạc với nhau, những lời đồn đãi trên mạng đều là tin vịt. Những ai tạo ra những lời đồn đãi không có thật chúng tôi nhất định sẽ dùng tới pháp luật để truy cứu trách nhiệm.
Tài khoản Weibo chính thức của công ty trước tới giờ đều do anh ta quản lý, Tạ Duyên chưa bao giờ quan tâm tới. Hạ Hoa không biết được Tạ Duyên biết mật khẩu từ khi nào. Khi nhìn thấy thông báo này liền vô cùng tức giận trừng mắt nhìn người nào đó ngồi đằng sau.
Xe vẫn chạy băng băng trên cao tốc. Lúc này Tạ Duyên đã cất điện thoại đi, thấy Hạ Hoa vẫn nhìn chằm chằm mình, không thể không nhìn lại anh ta, hỏi với giọng trầm thấp:
“Có việc gì sao?”
Hai người nhìn nhau vài giây. Hạ Hoa cuối cùng cũng không nói gì, quay đầu lại, gọi cho bộ phận quan hệ xã hội. Thôi, dù sao thì từ trước tới giờ cũng đều làm sáng tỏ như thế này. Chẳng qua lần này Tạ Duyên dùng từ hơi cực đoan, rất dễ gây ra mâu thuẫn giữa fan của cả hai bên.
Tô San lúc nãy cũng đã thấy được mấy dòng mà Tạ Duyên vừa mới đăng lên. Cô chỉ cảm thấy Tạ Duyên khá cao tay. Tài khoản Weibo của công ty bình thường luôn là do nhân viên của công ty quản lý, ai cũng biết chuyện này. Vì vậy trong tình huống này đăng lên bằng tài khoản của công ty thì chắc chắn sẽ được mọi người tin tưởng hơn. Nếu đăng bằng tài khoản Weibo của chính hắn thì lại sẽ khiến mọi người có cảm giác hắn chỉ vì kích động mà muốn hơn thua, tranh cãi vô nghĩa.
“Tôi đã nói bộ phận quan hệ xã hội sắp xếp người để chính thức đứng ra làm sáng tỏ rồi. Đột nhiên cậu tùy tiện đăng lên như vậy, lỡ như bị người ta soi mói tìm được điểm yếu thì làm sao đây?”
Nhịn rồi nhịn, Hạ Hoa nhịn không nổi nữa nói ra ý của mình.
Bình thường, những thông báo làm sáng tỏ của công ty đều phải được cân nhắc cẩn thận, từ việc câu cú đến cách dùng từ. Nếu không thì rất dễ bị cư dân mạng tìm ra lỗ hổng mà phản pháo, kiểu viết một mạch rồi đăng lên luôn như Tạ Duyên đúng là rất hiếm gặp. Tuy vậy Tô San vẫn cảm thấy mấy dòng của hắn đăng lên rất xác đáng.
“Vậy anh có thể xóa đi đăng lại cái khác.”
Tạ Duyên rất bình thản nói, tay vòng qua ôm lấy vai của Tô San, đầu gục vào bên cổ của cô, thở nhẹ.
Tô San cảm thấy hơi buồn cười, không ngờ hắn có thể thản nhiên nói như vậy.
Hạ Hoa ngồi đằng trước cũng cạn lời, có vẻ quá quen thuộc với kiểu tính cách quái gở của hắn nên cũng không thèm nói gì nữa. Sau khi xe về đến biệt thự của Tạ Duyên, Hạ Hoa còn nhấn mạnh dặn dò thêm một câu nói trong khoảng thời gian này tụi cô đừng tùy tiện đăng cái gì lên Weibo.
Tô San nói nhẹ một tiếng “Được” sau đó cùng với Tạ Duyên đi vào trong. Hắn đi tắm rửa, Tô San ngồi ở trên sô pha lướt lướt mạng. Hiện giờ bài đăng làm sáng tỏ lúc nãy đã có năm vạn bình luận, thậm chí từ khóa #Công ty quản lý của Tạ Duyên làm sáng tỏ# còn lên bảng xếp hạng hot search.
Cư dân mạng A: “Trong giới này tôi phục nhất là anh Hạ. Mỗi lần làm sáng tỏ đều vô cùng dứt khoát tàn nhẫn và chuẩn xác *vừa cười vừa khóc*”
Cư dân mạng B: “Đội ngũ nhân viên sau lưng Tạ Duyên đúng là luôn luôn rõ ràng minh bạch, không bao giờ làm trò mập mờ. Nếu mỗi nghệ sỹ đều giống anh ấy thì trong giới giải trí sẽ không có nhiều scandal như vậy *vừa cười vừa khóc*”
Cư dân mạng C: “Ha ha ha quan hệ đồng nghiệp bình thường, bọn fan não tàn của kỹ nữ họ Sầm cảm thấy xấu mặt hay chưa?”
Cư dân mạng D: “Mỗi ngày cứ thích tự dâng tới cửa. Theo tôi thấy thì cho dù kỹ nữ họ Sầm muốn làm người thứ ba thì người ta cũng không thèm đâu *nôn mửa*”
Cư dân mạng E: “Đau lòng cho Tô Tô nhà tui, đúng là nằm cũng trúng đạn *đáng thương*”
Cư dân mạng F: “Ha ha ha, dù thế nào cũng đã từng hợp tác đóng phim cùng nhau, bây giờ lại sử dụng lời lẽ tiêu cực như vậy. Tôi vừa nhìn là biết Tạ Duyên và Tô San cũng sẽ không tốt đẹp được bao lâu, ngồi chờ tới ngày hai người này chia tay *mặt mỉm cười*”
Lướt xem qua phần bình luận, Tô San cũng cảm thấy hơi nhức đầu. Tự nhiên không dưng tụi cô lại bị đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió. Chuyện này chắc chắn còn phải kéo dài thêm mấy ngày nữa, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa không. Đang định đi rót ly nước thì điện thoại đột nhiên vang lên. Thấy là mẹ của cô gọi, Tô San lập tức bắt máy. Điện thoại vừa thông thì lập tức truyền tới giọng nói mang theo vẻ thăm dò của mẹ cô:
“Giờ con đang ở đâu?”
Nghe vậy, Tô San ngơ ngác ngồi trên sô pha không biết phải trả lời như thế nào. Cô có thể nói rằng hiện giờ cô đã ở chung với Tạ Duyên rồi sao?
“Haizzzz, mẹ biết rằng tụi con là người trẻ tuổi nên rất phóng khoáng, nhưng dù sao con cũng là con gái, đừng có để đến lúc còn chưa kết hôn mà đã bị làm cho lớn bụng ra.”
Nghe thấy giọng nói của mẹ cô từ điện thoại truyền tới, Tô San đỏ mặt không biết phải giải thích như thế nào cho tốt, chỉ có thể ấp a ấp úng nói:
“Thực ra….tụi con…”
“Được rồi, được rồi, chỉ cần con biết tự suy nghĩ cho bản thân mình là được.”
Mẹ Tô ngăn lại, sau đó lại nói tiếp:
“Mẹ và ba của con đã bàn bạc rồi, sang năm thì con cũng đã hai mươi sáu, đúng là đến tuổi nên kết hôn. Con cũng đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ tới công việc, gia đình thì phải có sự đóng góp và hy sinh từ cả hai phía. Hai đứa nếu suốt ngày chỉ biết đi đóng phim thì dù yêu nhau cách mấy, dần dần tình cảm cũng sẽ phai nhạt. Đừng nói với mẹ cái gì mà tác phong chuyên nghiệp gì đó, sau này con kết hôn thì cũng phải hiểu chuyện hơn, cố gắng chăm lo cho gia đình. Cho dù có nhiều tiền đi nữa thì hạnh phúc đã mất đi cũng không thể mua lại.”
Hiếm khi mẹ cô lại buông lời tâm sự như vậy, Tô San cũng nhẹ nhàng “uhm” một tiếng, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Ba mẹ của cô đối với cô thật tốt.
“Mẹ thấy nhà bọn họ cũng có vẻ khá thích con, mẹ chồng cũng khá dễ chịu. Mẹ đã bàn bạc lại với ba của con rồi, hiện giờ kết hôn cũng không thể quá gấp gáp, con trao đổi lại thêm với Tạ Duyên xem, hôn lễ vào ngày Tết Nguyên tiêu năm sau có được không. Ba mẹ đã nhờ người xem rồi, ngày đó rất thích hợp cưới hỏi.”
Nghe vậy, Tô San lại cảm thấy hơi xấu hổ. Từ đây tới Tết Nguyên Tiêu cũng không còn xa nữa, cô chỉ đóng xong hai bộ phim nữa là tới rồi. Trong khoảng thời gian này còn phải chuẩn bị hôn lễ.
“Vậy….để lát nữa con hỏi Tạ Duyên xem sao”
Tô San nhẹ giọng nói.
Mẹ Tô bên kia lại dặn dò cô thêm vài câu rằng cô phải nhớ làm biện pháp tránh thai, sau đó thì cúp máy.
Tô San ngồi đó che lại khuôn mặt đang đỏ rực, cảm thấy rất ngại ngùng xấu hổ ngồi trên sô pha. Chắc chắn mẹ cô đã đoán được cô đang ở chung với Tạ Duyên rồi.
“Hỏi anh chuyện gì?”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của hắn vang lên, Tô San đặt điện thoại xuống, thấy Tạ Duyên đang bước từ trên lầu xuống, mái tóc ướt sũng.
“Không có gì.”
Tô San lấy một chiếc gối ôm bên cạnh ôm vào lòng, ánh mắt vẫn còn hơi ngơ ngác:
“Là thế này….Mẹ em nói chọn ngày kết hôn của chúng ta vào Tết Nguyên tiêu năm sau, anh thấy thế nào?”
Hắn tới gần, đứng thẳng nhìn xuống cô đang ngồi trên ghế, suy ngẫm một lúc mới nói:
“Mặc dù như vậy thì hơi lâu, nhưng không sao, coi như có thêm nhiều thời gian để chuẩn bị chu đáo hơn.”
Tô San: “……”
“Em muốn hôn lễ một nửa kiểu Trung Quốc và một nửa kiểu Tây. Vào lúc kính rượu em muốn mặc trang phục kết hôn truyền thống của Trung Quốc. À còn địa điểm tổ chức hôn lễ, anh đã suy nghĩ là sẽ làm ở đâu chưa?”
Nói tới đây, Tô San đột nhiên cảm thấy mình có quá nhiều thứ phải chuẩn bị.
Chờ cho cô nói xong, Tạ Duyên ngồi xuống bên cạnh cô, lông mày hơi nhướng lên:
“Hóa ra em còn gấp gáp hơn cả anh nữa.”
“Làm gì có!”
Tô San bật dậy, đỏ mặt nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói:
“Anh đừng có nói hươu nói vượn, rõ ràng là anh ngày nào cũng lải nhải chuyện này.”
Thấy cô định đi, Tạ Duyên giơ tay kéo lấy cánh tay cô lại, cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô một cái, giọng nói trầm ấm vang lên:
“Uhm, là do anh quá nhớ thương em. Vì vậy sáu tháng cuối năm nay anh rất rảnh, có thể tập trung chuẩn bị kỹ càng.”
Tô San rụt rụt tay ra, cảm thấy người này thật là xấu tính. Biết rõ là cô rất dễ xấu hổ mà còn thích đùa giỡn cô như vậy, sau đó lại mang vẻ mặt giả vờ đáng thương, đã thế cô lại còn dễ mềm lòng nữa chứ!
“Tùy anh thích chuẩn bị cái gì thì làm cái đó, em phải đi nấu canh đây.”
Nói xong, Tô San rút tay về đi vào phòng bếp.
Thực ra Tô San cũng rất bất đắc dĩ. Cô biết Tạ Duyên đã tính toán chuyện này từ rất lâu rồi, vì vậy mới từ chối tất cả các hoạt động đóng phim vào sáu tháng cuối năm. Nhưng chẳng lẽ hắn chưa bao giờ suy nghĩ đến việc lỡ cô không đồng ý gả cho hắn thì sao?
Không biết hắn lấy đâu ra sự tự tin như vậy nữa, Tô San cũng không muốn suy đoán làm gì. Hiện giờ vẫn còn khá sớm, cô có thể từ từ hầm canh.
Nhìn hình bóng cô đã khuất sau cánh cửa, Tạ Duyên ngồi một hồi, không nhịn được khóe miệng lại hơi cong lên, mở máy tính ra lên mạng.
…
Ngày hôm sau Tô San phải tham gia khởi quay phim ‘Tội đồ’, Tạ Duyên cũng phải lên máy bay qua Châu Âu tiếp tục đóng phim, có điều bộ phim này của hắn cũng sắp quay xong rồi. Còn Tô San lại gặp phải rất nhiều phiền phức. Bởi vì Tạ Duyên xuất ngoại nên không cảm thấy gì, còn cô thì ở trong nước, chỉ cần ló mặt ra thì phóng viên lập tức tới chụp lén, còn đăng mấy bài viết đại loại như ‘Tạ Duyên, Tô San lần đầu tiên lộ diện sau khi công bố tình yêu, cả hai tươi cười vui vẻ, tình cảm ổn định’… Tô San đã hiểu quá rõ kịch bản của giới truyền thông. Có điều nghi thức khởi quay của đoàn làm phim thì chắc chắn phóng viên cũng sẽ tới, đây là điều không thể tránh khỏi.
Địa điểm quay phim là ở Chiết Thị, nghi thức khởi quay được cử hành vào buổi chiều vì vậy sáng sớm Tô San phải ra sân bay. Tạ Duyên cũng đi cùng, chỉ là hai người không cùng chuyến bay.
Hạ Hoa đi theo Tạ Duyên, còn có mấy vệ sỹ tới nữa, dù sao bây giờ lộ diện chắc chắn sẽ có fan tới chụp lén. Vào đến đại sảnh, Tô San mới dám tháo mũ, kính râm và khẩu trang xuống, quay lại nhìn Tạ Duyên:
“Em đi đây, anh cũng chú ý cẩn thận.”
Tiểu Chu đứng bên cạnh kéo vali dùm cô, đồng thời quan sát xung quanh mấy người đang chụp lén. Ở sân bay người người qua lại, Tạ Duyên đội một chiếc mũ lưỡi trai che khuất nửa khuôn mặt, tiến lên một bước, ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói:
“Chờ tới lúc anh về nước, chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn trước.”
Tô San: “…..”
Cô đỏ mặt đẩy hắn ra, đeo kính râm lên sau đó dứt khoát xoay người đi về phía cổng kiểm tra an ninh. Còn Hạ Hoa đứng đó liếc nhìn Tạ Duyên với vẻ mặt bất đắc dĩ. Thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt của hai người này thật là dài, trước mặt công chúng mà còn ôm ôm ấp ấp, không biết chú ý hình tượng một chút nào.
Trên đường đi Tô San vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn của mọi người xung quanh, mãi cho tới khi đi vào trong phòng chờ mới được yên ổn. Cô đeo khẩu trang, kính râm ngồi trong góc, lòng thầm chế nhạo Tạ Duyên suy nghĩ hơi xa rồi, tụi cô chỉ vừa mới xác định ngày cử hành hôn lễ mà thôi, hắn cũng nghĩ hay quá rồi đấy.
Chẳng qua ngẫm lại thì thấy cô và Tạ Duyên mới ở bên nhau được một năm đã phải kết hôn. Mọi chuyện xảy ra giống như một giấc mơ, nháy mắt một cái cô đã phải kết hôn rồi.
Mang theo tâm trạng không thể tin nổi, sau khi tới Chiết Thị, Diêu Nhân chờ ở sân bay đón cô cùng đến phim trường. Bên ngoài phim trường đã có mặt rất nhiều phóng viên, vừa nhìn thấy Tô San tới lập tức chạy ùa qua. May là ở phim trường có bảo vệ nên phóng viên rất nhanh chóng bị ngăn lại kịp thời.
Bởi vì trong dàn diễn viên của bộ phim này thì cô là diễn viên có độ nổi tiếng cao nhất, hơn nữa còn là nữ chính, vì vậy lúc thắp hương cũng đứng ngay vị trí trung tâm. Nhưng diễn viên khác đều là người mới, ngoại hình cũng không tệ. Nam diễn viên thủ vai nam chính có vẻ hơi nhút nhát, nhìn thấy cô cũng cười nhẹ một cái. Còn một cô gái đóng vai nữ thứ thì ngược lại, nhìn thấy cô lập tức gọi chị xưng em ngọt xớt. Giới giải trí là vậy, không nổi tiếng thì chẳng có ai thèm quan tâm tới.
Bên ngoài phóng viên vẫn tập trung đông nghịt. Đây coi như là lần đầu tiên cô lộ diện trước giới truyền thông sau khi công khai tình cảm, bọn họ chắc chắn muốn có được tin tức độc quyền. Diêu Nhân cũng nói cứ trốn tránh mãi cũng không phải là cách, cứ quang minh chính đại tiếp nhận phỏng vấn, như vậy còn có thể tạo mối quan hệ tốt với mấy nhà truyền thông.
Không còn cách nào, Tô San đành đi qua trả lời phỏng vấn. Vừa đi tới, mấy phóng viên lập tức bu lại, ánh đèn flash xung quanh cũng nhấp nháy liên tục.
“Tô San, đối với lời đồn đãi trên mạng, cô suy nghĩ như thế nào?”
Một nữ phóng viên của một trang báo mạng lập tức đưa microphone lại gần hỏi.
Biết cô ấy đang nói tới vụ việc liên quan đến Sầm Thanh, trước các ống kính máy quay, vẻ mặt Tô San nghiêm túc nói:
“Tôi không hiểu lắm vì sao lại có người nói như vậy, những kiểu lời đồn không có căn cứ như vậy tuyệt đối không đáng tin.”
Cô nói xong, lại có một phóng viên khác lên tiếng hỏi:
“Lúc trước cư dân mạng có phát tán ảnh chụp cô và Tạ Duyên đi ăn cơm cùng với bố mẹ hai bên, như vậy tức là chuyện tốt sắp đến rồi phải không?”
“Chuyện này cứ để cho bộ phận quan hệ xã hội của công ty đứng ra giải quyết, hai người hiện giờ đừng lên tiếng gì hết, nếu không ngược lại còn bị người ta trả đũa!”
Hạ Hoa ngồi ghế trước nghiêm túc nói, có vẻ rất sợ tụi cô tự mình ra mặt tranh cãi với người ta.
Nghe vậy, Tô San cũng không có ý kiến gì. Tạ Duyên ngồi bên cạnh thì lấy điện thoại của mình ra, nhấn nhấn gì đó. Hạ Hoa quay đầu lại nhìn, thấy hắn đang nhấn nhấn điện thoại, lại cố gắng khuyên nhủ:
“Tự cậu đứng ra giải thích thể nào bên phía Sầm Thanh lại tiếp tục giả vờ đáng thương, rồi thì cậu cũng vẫn bị dính dáng tới cô ta, vụ việc không dịu xuống mà có khi còn rùm beng hơn nữa, thế thì khác gì dùng tên tuổi của mình để lăng xê dùm cho cô ta đâu.”
Hắn nói xong, Tạ Duyên nãy giờ nhấn nhấn liên tục trên màn hình điện thoại cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:
“Tôi không giải thích.”
Nghe vậy, Hạ Hoa ngồi đằng trước lại chuyển sang nhìn hắn với vẻ mặt đầy nghi ngờ. Đánh chết anh ta cũng không tin Tạ Duyên lại nghe lời như vậy. Tô San ghé đầu qua nhìn điện thoại trên tay Tạ Duyên một cái. Không biết là nhìn thấy gì, mang theo vẻ mặt quái dị nhìn Hạ Hoa ngồi đằng trước, sau đó mặc kệ mọi chuyện, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi. Cô cảm thấy, điện thoại của Hạ Hoa chỉ một lát sau chắc chắn sẽ vang lên.
Quả nhiên, hai phút sau, khi Hạ Hoa vẫn đang hoài nghi nhìn chằm chằm Tạ Duyên thì điện thoại của anh ta vang lên. Anh ta bắt máy:
“A lô? ….Đâu có đâu!”
Không biết nghe được điều gì, anh ta lại nhìn sang Tạ Duyên sau đó cúp máy. Vào Weibo xem thì lập tức nhíu mày.
#Weibo Công ty quản lý của Tạ Duyên: Nghệ sỹ Tạ Duyên của công ty chúng tôi và nữ diễn viên Sầm Thanh chỉ là bạn bè đồng nghiệp bình thường. Hai người thường ngày cũng rất hiếm khi liên lạc với nhau, những lời đồn đãi trên mạng đều là tin vịt. Những ai tạo ra những lời đồn đãi không có thật chúng tôi nhất định sẽ dùng tới pháp luật để truy cứu trách nhiệm.
Tài khoản Weibo chính thức của công ty trước tới giờ đều do anh ta quản lý, Tạ Duyên chưa bao giờ quan tâm tới. Hạ Hoa không biết được Tạ Duyên biết mật khẩu từ khi nào. Khi nhìn thấy thông báo này liền vô cùng tức giận trừng mắt nhìn người nào đó ngồi đằng sau.
Xe vẫn chạy băng băng trên cao tốc. Lúc này Tạ Duyên đã cất điện thoại đi, thấy Hạ Hoa vẫn nhìn chằm chằm mình, không thể không nhìn lại anh ta, hỏi với giọng trầm thấp:
“Có việc gì sao?”
Hai người nhìn nhau vài giây. Hạ Hoa cuối cùng cũng không nói gì, quay đầu lại, gọi cho bộ phận quan hệ xã hội. Thôi, dù sao thì từ trước tới giờ cũng đều làm sáng tỏ như thế này. Chẳng qua lần này Tạ Duyên dùng từ hơi cực đoan, rất dễ gây ra mâu thuẫn giữa fan của cả hai bên.
Tô San lúc nãy cũng đã thấy được mấy dòng mà Tạ Duyên vừa mới đăng lên. Cô chỉ cảm thấy Tạ Duyên khá cao tay. Tài khoản Weibo của công ty bình thường luôn là do nhân viên của công ty quản lý, ai cũng biết chuyện này. Vì vậy trong tình huống này đăng lên bằng tài khoản của công ty thì chắc chắn sẽ được mọi người tin tưởng hơn. Nếu đăng bằng tài khoản Weibo của chính hắn thì lại sẽ khiến mọi người có cảm giác hắn chỉ vì kích động mà muốn hơn thua, tranh cãi vô nghĩa.
“Tôi đã nói bộ phận quan hệ xã hội sắp xếp người để chính thức đứng ra làm sáng tỏ rồi. Đột nhiên cậu tùy tiện đăng lên như vậy, lỡ như bị người ta soi mói tìm được điểm yếu thì làm sao đây?”
Nhịn rồi nhịn, Hạ Hoa nhịn không nổi nữa nói ra ý của mình.
Bình thường, những thông báo làm sáng tỏ của công ty đều phải được cân nhắc cẩn thận, từ việc câu cú đến cách dùng từ. Nếu không thì rất dễ bị cư dân mạng tìm ra lỗ hổng mà phản pháo, kiểu viết một mạch rồi đăng lên luôn như Tạ Duyên đúng là rất hiếm gặp. Tuy vậy Tô San vẫn cảm thấy mấy dòng của hắn đăng lên rất xác đáng.
“Vậy anh có thể xóa đi đăng lại cái khác.”
Tạ Duyên rất bình thản nói, tay vòng qua ôm lấy vai của Tô San, đầu gục vào bên cổ của cô, thở nhẹ.
Tô San cảm thấy hơi buồn cười, không ngờ hắn có thể thản nhiên nói như vậy.
Hạ Hoa ngồi đằng trước cũng cạn lời, có vẻ quá quen thuộc với kiểu tính cách quái gở của hắn nên cũng không thèm nói gì nữa. Sau khi xe về đến biệt thự của Tạ Duyên, Hạ Hoa còn nhấn mạnh dặn dò thêm một câu nói trong khoảng thời gian này tụi cô đừng tùy tiện đăng cái gì lên Weibo.
Tô San nói nhẹ một tiếng “Được” sau đó cùng với Tạ Duyên đi vào trong. Hắn đi tắm rửa, Tô San ngồi ở trên sô pha lướt lướt mạng. Hiện giờ bài đăng làm sáng tỏ lúc nãy đã có năm vạn bình luận, thậm chí từ khóa #Công ty quản lý của Tạ Duyên làm sáng tỏ# còn lên bảng xếp hạng hot search.
Cư dân mạng A: “Trong giới này tôi phục nhất là anh Hạ. Mỗi lần làm sáng tỏ đều vô cùng dứt khoát tàn nhẫn và chuẩn xác *vừa cười vừa khóc*”
Cư dân mạng B: “Đội ngũ nhân viên sau lưng Tạ Duyên đúng là luôn luôn rõ ràng minh bạch, không bao giờ làm trò mập mờ. Nếu mỗi nghệ sỹ đều giống anh ấy thì trong giới giải trí sẽ không có nhiều scandal như vậy *vừa cười vừa khóc*”
Cư dân mạng C: “Ha ha ha quan hệ đồng nghiệp bình thường, bọn fan não tàn của kỹ nữ họ Sầm cảm thấy xấu mặt hay chưa?”
Cư dân mạng D: “Mỗi ngày cứ thích tự dâng tới cửa. Theo tôi thấy thì cho dù kỹ nữ họ Sầm muốn làm người thứ ba thì người ta cũng không thèm đâu *nôn mửa*”
Cư dân mạng E: “Đau lòng cho Tô Tô nhà tui, đúng là nằm cũng trúng đạn *đáng thương*”
Cư dân mạng F: “Ha ha ha, dù thế nào cũng đã từng hợp tác đóng phim cùng nhau, bây giờ lại sử dụng lời lẽ tiêu cực như vậy. Tôi vừa nhìn là biết Tạ Duyên và Tô San cũng sẽ không tốt đẹp được bao lâu, ngồi chờ tới ngày hai người này chia tay *mặt mỉm cười*”
Lướt xem qua phần bình luận, Tô San cũng cảm thấy hơi nhức đầu. Tự nhiên không dưng tụi cô lại bị đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió. Chuyện này chắc chắn còn phải kéo dài thêm mấy ngày nữa, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa không. Đang định đi rót ly nước thì điện thoại đột nhiên vang lên. Thấy là mẹ của cô gọi, Tô San lập tức bắt máy. Điện thoại vừa thông thì lập tức truyền tới giọng nói mang theo vẻ thăm dò của mẹ cô:
“Giờ con đang ở đâu?”
Nghe vậy, Tô San ngơ ngác ngồi trên sô pha không biết phải trả lời như thế nào. Cô có thể nói rằng hiện giờ cô đã ở chung với Tạ Duyên rồi sao?
“Haizzzz, mẹ biết rằng tụi con là người trẻ tuổi nên rất phóng khoáng, nhưng dù sao con cũng là con gái, đừng có để đến lúc còn chưa kết hôn mà đã bị làm cho lớn bụng ra.”
Nghe thấy giọng nói của mẹ cô từ điện thoại truyền tới, Tô San đỏ mặt không biết phải giải thích như thế nào cho tốt, chỉ có thể ấp a ấp úng nói:
“Thực ra….tụi con…”
“Được rồi, được rồi, chỉ cần con biết tự suy nghĩ cho bản thân mình là được.”
Mẹ Tô ngăn lại, sau đó lại nói tiếp:
“Mẹ và ba của con đã bàn bạc rồi, sang năm thì con cũng đã hai mươi sáu, đúng là đến tuổi nên kết hôn. Con cũng đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ tới công việc, gia đình thì phải có sự đóng góp và hy sinh từ cả hai phía. Hai đứa nếu suốt ngày chỉ biết đi đóng phim thì dù yêu nhau cách mấy, dần dần tình cảm cũng sẽ phai nhạt. Đừng nói với mẹ cái gì mà tác phong chuyên nghiệp gì đó, sau này con kết hôn thì cũng phải hiểu chuyện hơn, cố gắng chăm lo cho gia đình. Cho dù có nhiều tiền đi nữa thì hạnh phúc đã mất đi cũng không thể mua lại.”
Hiếm khi mẹ cô lại buông lời tâm sự như vậy, Tô San cũng nhẹ nhàng “uhm” một tiếng, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Ba mẹ của cô đối với cô thật tốt.
“Mẹ thấy nhà bọn họ cũng có vẻ khá thích con, mẹ chồng cũng khá dễ chịu. Mẹ đã bàn bạc lại với ba của con rồi, hiện giờ kết hôn cũng không thể quá gấp gáp, con trao đổi lại thêm với Tạ Duyên xem, hôn lễ vào ngày Tết Nguyên tiêu năm sau có được không. Ba mẹ đã nhờ người xem rồi, ngày đó rất thích hợp cưới hỏi.”
Nghe vậy, Tô San lại cảm thấy hơi xấu hổ. Từ đây tới Tết Nguyên Tiêu cũng không còn xa nữa, cô chỉ đóng xong hai bộ phim nữa là tới rồi. Trong khoảng thời gian này còn phải chuẩn bị hôn lễ.
“Vậy….để lát nữa con hỏi Tạ Duyên xem sao”
Tô San nhẹ giọng nói.
Mẹ Tô bên kia lại dặn dò cô thêm vài câu rằng cô phải nhớ làm biện pháp tránh thai, sau đó thì cúp máy.
Tô San ngồi đó che lại khuôn mặt đang đỏ rực, cảm thấy rất ngại ngùng xấu hổ ngồi trên sô pha. Chắc chắn mẹ cô đã đoán được cô đang ở chung với Tạ Duyên rồi.
“Hỏi anh chuyện gì?”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của hắn vang lên, Tô San đặt điện thoại xuống, thấy Tạ Duyên đang bước từ trên lầu xuống, mái tóc ướt sũng.
“Không có gì.”
Tô San lấy một chiếc gối ôm bên cạnh ôm vào lòng, ánh mắt vẫn còn hơi ngơ ngác:
“Là thế này….Mẹ em nói chọn ngày kết hôn của chúng ta vào Tết Nguyên tiêu năm sau, anh thấy thế nào?”
Hắn tới gần, đứng thẳng nhìn xuống cô đang ngồi trên ghế, suy ngẫm một lúc mới nói:
“Mặc dù như vậy thì hơi lâu, nhưng không sao, coi như có thêm nhiều thời gian để chuẩn bị chu đáo hơn.”
Tô San: “……”
“Em muốn hôn lễ một nửa kiểu Trung Quốc và một nửa kiểu Tây. Vào lúc kính rượu em muốn mặc trang phục kết hôn truyền thống của Trung Quốc. À còn địa điểm tổ chức hôn lễ, anh đã suy nghĩ là sẽ làm ở đâu chưa?”
Nói tới đây, Tô San đột nhiên cảm thấy mình có quá nhiều thứ phải chuẩn bị.
Chờ cho cô nói xong, Tạ Duyên ngồi xuống bên cạnh cô, lông mày hơi nhướng lên:
“Hóa ra em còn gấp gáp hơn cả anh nữa.”
“Làm gì có!”
Tô San bật dậy, đỏ mặt nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói:
“Anh đừng có nói hươu nói vượn, rõ ràng là anh ngày nào cũng lải nhải chuyện này.”
Thấy cô định đi, Tạ Duyên giơ tay kéo lấy cánh tay cô lại, cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô một cái, giọng nói trầm ấm vang lên:
“Uhm, là do anh quá nhớ thương em. Vì vậy sáu tháng cuối năm nay anh rất rảnh, có thể tập trung chuẩn bị kỹ càng.”
Tô San rụt rụt tay ra, cảm thấy người này thật là xấu tính. Biết rõ là cô rất dễ xấu hổ mà còn thích đùa giỡn cô như vậy, sau đó lại mang vẻ mặt giả vờ đáng thương, đã thế cô lại còn dễ mềm lòng nữa chứ!
“Tùy anh thích chuẩn bị cái gì thì làm cái đó, em phải đi nấu canh đây.”
Nói xong, Tô San rút tay về đi vào phòng bếp.
Thực ra Tô San cũng rất bất đắc dĩ. Cô biết Tạ Duyên đã tính toán chuyện này từ rất lâu rồi, vì vậy mới từ chối tất cả các hoạt động đóng phim vào sáu tháng cuối năm. Nhưng chẳng lẽ hắn chưa bao giờ suy nghĩ đến việc lỡ cô không đồng ý gả cho hắn thì sao?
Không biết hắn lấy đâu ra sự tự tin như vậy nữa, Tô San cũng không muốn suy đoán làm gì. Hiện giờ vẫn còn khá sớm, cô có thể từ từ hầm canh.
Nhìn hình bóng cô đã khuất sau cánh cửa, Tạ Duyên ngồi một hồi, không nhịn được khóe miệng lại hơi cong lên, mở máy tính ra lên mạng.
…
Ngày hôm sau Tô San phải tham gia khởi quay phim ‘Tội đồ’, Tạ Duyên cũng phải lên máy bay qua Châu Âu tiếp tục đóng phim, có điều bộ phim này của hắn cũng sắp quay xong rồi. Còn Tô San lại gặp phải rất nhiều phiền phức. Bởi vì Tạ Duyên xuất ngoại nên không cảm thấy gì, còn cô thì ở trong nước, chỉ cần ló mặt ra thì phóng viên lập tức tới chụp lén, còn đăng mấy bài viết đại loại như ‘Tạ Duyên, Tô San lần đầu tiên lộ diện sau khi công bố tình yêu, cả hai tươi cười vui vẻ, tình cảm ổn định’… Tô San đã hiểu quá rõ kịch bản của giới truyền thông. Có điều nghi thức khởi quay của đoàn làm phim thì chắc chắn phóng viên cũng sẽ tới, đây là điều không thể tránh khỏi.
Địa điểm quay phim là ở Chiết Thị, nghi thức khởi quay được cử hành vào buổi chiều vì vậy sáng sớm Tô San phải ra sân bay. Tạ Duyên cũng đi cùng, chỉ là hai người không cùng chuyến bay.
Hạ Hoa đi theo Tạ Duyên, còn có mấy vệ sỹ tới nữa, dù sao bây giờ lộ diện chắc chắn sẽ có fan tới chụp lén. Vào đến đại sảnh, Tô San mới dám tháo mũ, kính râm và khẩu trang xuống, quay lại nhìn Tạ Duyên:
“Em đi đây, anh cũng chú ý cẩn thận.”
Tiểu Chu đứng bên cạnh kéo vali dùm cô, đồng thời quan sát xung quanh mấy người đang chụp lén. Ở sân bay người người qua lại, Tạ Duyên đội một chiếc mũ lưỡi trai che khuất nửa khuôn mặt, tiến lên một bước, ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói:
“Chờ tới lúc anh về nước, chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn trước.”
Tô San: “…..”
Cô đỏ mặt đẩy hắn ra, đeo kính râm lên sau đó dứt khoát xoay người đi về phía cổng kiểm tra an ninh. Còn Hạ Hoa đứng đó liếc nhìn Tạ Duyên với vẻ mặt bất đắc dĩ. Thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt của hai người này thật là dài, trước mặt công chúng mà còn ôm ôm ấp ấp, không biết chú ý hình tượng một chút nào.
Trên đường đi Tô San vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn của mọi người xung quanh, mãi cho tới khi đi vào trong phòng chờ mới được yên ổn. Cô đeo khẩu trang, kính râm ngồi trong góc, lòng thầm chế nhạo Tạ Duyên suy nghĩ hơi xa rồi, tụi cô chỉ vừa mới xác định ngày cử hành hôn lễ mà thôi, hắn cũng nghĩ hay quá rồi đấy.
Chẳng qua ngẫm lại thì thấy cô và Tạ Duyên mới ở bên nhau được một năm đã phải kết hôn. Mọi chuyện xảy ra giống như một giấc mơ, nháy mắt một cái cô đã phải kết hôn rồi.
Mang theo tâm trạng không thể tin nổi, sau khi tới Chiết Thị, Diêu Nhân chờ ở sân bay đón cô cùng đến phim trường. Bên ngoài phim trường đã có mặt rất nhiều phóng viên, vừa nhìn thấy Tô San tới lập tức chạy ùa qua. May là ở phim trường có bảo vệ nên phóng viên rất nhanh chóng bị ngăn lại kịp thời.
Bởi vì trong dàn diễn viên của bộ phim này thì cô là diễn viên có độ nổi tiếng cao nhất, hơn nữa còn là nữ chính, vì vậy lúc thắp hương cũng đứng ngay vị trí trung tâm. Nhưng diễn viên khác đều là người mới, ngoại hình cũng không tệ. Nam diễn viên thủ vai nam chính có vẻ hơi nhút nhát, nhìn thấy cô cũng cười nhẹ một cái. Còn một cô gái đóng vai nữ thứ thì ngược lại, nhìn thấy cô lập tức gọi chị xưng em ngọt xớt. Giới giải trí là vậy, không nổi tiếng thì chẳng có ai thèm quan tâm tới.
Bên ngoài phóng viên vẫn tập trung đông nghịt. Đây coi như là lần đầu tiên cô lộ diện trước giới truyền thông sau khi công khai tình cảm, bọn họ chắc chắn muốn có được tin tức độc quyền. Diêu Nhân cũng nói cứ trốn tránh mãi cũng không phải là cách, cứ quang minh chính đại tiếp nhận phỏng vấn, như vậy còn có thể tạo mối quan hệ tốt với mấy nhà truyền thông.
Không còn cách nào, Tô San đành đi qua trả lời phỏng vấn. Vừa đi tới, mấy phóng viên lập tức bu lại, ánh đèn flash xung quanh cũng nhấp nháy liên tục.
“Tô San, đối với lời đồn đãi trên mạng, cô suy nghĩ như thế nào?”
Một nữ phóng viên của một trang báo mạng lập tức đưa microphone lại gần hỏi.
Biết cô ấy đang nói tới vụ việc liên quan đến Sầm Thanh, trước các ống kính máy quay, vẻ mặt Tô San nghiêm túc nói:
“Tôi không hiểu lắm vì sao lại có người nói như vậy, những kiểu lời đồn không có căn cứ như vậy tuyệt đối không đáng tin.”
Cô nói xong, lại có một phóng viên khác lên tiếng hỏi:
“Lúc trước cư dân mạng có phát tán ảnh chụp cô và Tạ Duyên đi ăn cơm cùng với bố mẹ hai bên, như vậy tức là chuyện tốt sắp đến rồi phải không?”
Bình luận facebook