Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
“Tạ Duyên?”
Dứt lời, mẹ Tô lại ngẩng lên nhìn Tô San, giọng nói đầy vẻ hoài nghi:
“Là nam?”
Cả người Tô San hóa đá, sau đó lập tức tỉnh táo lại, tiếp tục giữ vẻ thản nhiên vừa ăn cơm, vừa nói kiểu rất thoải mái tự nhiên:
“Đúng vậy, tụi con có từng đóng chung hai bộ phim, cũng khá thân.”
Giọng nói của cô rất bình tĩnh, không hề ấp úng. Thấy vậy, mẹ Tô đành đưa điện thoại cho cô:
“Con đừng có quen thân quá mới mấy người đàn ông như vậy, giới giải trí này thực sự rất hỗn loạn.”
Nhận lấy điện thoại, Tô San cũng không lập tức bắt máy, mà nghiêm túc nói với mẹ cô:
“Mẹ không thể vơ đũa cả nắm như vậy, con giờ cũng là người trong giới giải trí đấy thôi, chả lẽ con cũng không phải người tử tế sao?”
Mẹ Tô đặt đũa xuống, nói hăng say:
“Con đang so sánh kiểu gì vậy, mẹ đang nói tới đa số. Con cảm thấy con có thể may mắn vớt được một người tốt trong một biển người sao?”
Nghe vậy, Tô San lập tức thanh minh:
“Sao mẹ lại không tin tưởng con vậy? Biết đâu con thật sự tìm được một người tốt thì sao?”
“Con….”
“Được rồi, được rồi, cả hai đừng cãi cọ nữa, điện thoại còn đang kêu kìa.”
Ba Tô lập tức xua xua tay, ý muốn ngăn cản hai người đừng nói nữa.
Thấy vậy, Tô San đành bắt máy, cố ý điều chỉnh âm lượng đến mức nhỏ nhất. Khi cô vừa bắt máy, liền truyền tới giọng nói trầm ấm của Tạ Duyên từ đầu dây bên kia:
“Em đang ăn cơm sao?”
Tô San gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói:
“Uhm, chúc mừng năm mới, anh lại già thêm một tuổi rồi.”
Tạ Duyên: “……”
“Làm gì có ai lại nói năng như vậy hả!”
Ba Tô trừng mắt nhìn cô:
“Không có một chút lễ phép nào!”
Tô San: “……”
“Đến lúc anh về, nhất định phải cho em thấy rốt cục là anh có già hay không.”
Giọng nói Tạ Duyên thản nhiên.
Còn Tô San nghe vậy không kiềm chế được lại đỏ mặt. Vì không muốn ba mẹ nhìn thấy sự khác thường của mình, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống ăn cơm. Cô cảm thấy Tạ Duyên càng ngày càng hư hỏng.
Có lẽ cũng biết da mặt cô mỏng, Tạ Duyên ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói tiếp:
“Có nhớ anh không?”
Tô San cảm giác mặt mình ngày càng nóng hơn. Cô không dám nói lời nào, đến lúc ba cô nhìn nhìn qua, lúc này mới nói vào điện thoại:
“Giờ em đang ăn cơm, cúp máy trước đây, gặp sau nha.”
Nói xong, cúp máy, cô lại tiếp tục cúi gằm mặt xuống ăn cơm, chỉ có vành tai vẫn hơi hồng hồng, sợ ba mẹ cô lại nhận ra sự khác thường.
Ba Tô nhấp một ngụm rượu, sau đó gắp một miếng thịt bỏ vào chén, không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:
“Cậu Tạ Duyên này có phải là người đóng vai thầy giáo trong phim “Năm xưa như nước” không?”
Nghe vậy, Tô San cũng sửng sốt, cầm ly nước lên uống một ngụm, vẻ hiếu kỳ nhìn ba cô:
“Ba từng xem phim đó rồi sao?”
Phim “Năm xưa như nước” chính là bộ phim điện ảnh mà Tạ Duyên hợp tác với đạo diễn Lê, trong phim Tạ Duyên thủ vai một thầy giáo thời đại cũ, yêu học sinh của mình. Thời điểm đó bộ phim này còn đoạt được rất nhiều giải thưởng, chỉ là không ngờ ba cô cũng có xem.
“Con nghĩ rằng mỗi ngày ba chỉ biết đi làm sao? Ba cũng phải cố gắng bắt kịp trào lưu của thời đại chứ.”
Ba Tô hừ nhẹ một tiếng, nâng ly rượu lên nhấp một chút, nói với vẻ khen ngợi:
“Ba còn nghe nói, một bộ phim của cậu ấy, cát xê có thể lên tới trăm triệu, còn con thì sao?”
Tô San: “……”
“Không phải là do giờ con còn mới ra mắt sao, chờ đến lúc sau này con thật nổi tiếng, chắc chắn cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.”
Tô San bĩu môi, lại tiếp tục gắp rau bỏ vào chén. Cô cũng không biết cô phải phấn đấu bao lâu mới có thể vươn tới được đẳng cấp của Tạ Duyên, cũng có thể, vĩnh viễn không bao giờ tới được.
Mặc dù ở trong giới giải trí kiếm được tiền nhanh, nhưng nhanh nhất không phải là đóng phim, mà cần tham gia nhiều hoạt động, hoặc nhận đóng quảng cáo. Giống như Vương Trừng, hiện giờ một quảng cáo của anh ta cát xê phải tầm hơn một ngàn vạn. Chỉ cần quay một quảng cáo, lâu lâu tham gia một vài hoạt động, hoặc tham gia mấy gameshow truyền hình cũng kiếm được nhiều tiền. Cát xê chương trình thực tế hiện giờ của Vương Trừng trong một quý là hai ngàn vạn, chỉ cần sau khi ghi hình chương trình 15 ngày thì đã có thể nhận hai ngàn vạn.
Có điều mấy hoạt động này cũng chỉ được nhất thời, một khi không được mọi người chú ý, thì chắc chắn sẽ không có nhiều thương hiệu tìm tới mời đóng quảng cáo. Cho nên nhiều nghệ sỹ đều rút lui về hậu đài trở thành nhà đầu tư, nếu không thì đổi nghề thành đạo diễn hay nhà làm phim.
“Con chỉ cần có thể tự nuôi sống được bản thân đã là tốt lắm rồi.”
Ba Tô có vẻ cũng không để bụng cười cười.
Nghe vậy, Tô San đang tính phản bác, nhưng cuối cùng lại không nói nhiều nữa, miệng nói hay thế nào cũng không bằng hành động thực tế. Cô quyết định, vào sinh nhật năm nay của ba, cô sẽ tặng một chiếc xe Aston Martin!
Ăn cơm rồi rửa chén xong, TV cũng bắt đầu chiếu chương trình chào xuân đêm giao thừa. Tô San cũng không thích xem nên liền quay về phòng của mình lướt lướt mạng.
Lúc này phim điện ảnh đã công chiếu được hai tiếng, đánh giá của cư dân mạng cũng không đồng nhất, nhưng cảnh hôn của cô và Tạ Duyên lại lên top 1 hot search. Có điều hiện giờ fan của Tạ Duyên cũng khá bình tĩnh, do lúc trước đã được tiêm dự phòng, cho nên dân tình cũng không quá mức kích động, hot search số 2 là cô và Phạm Mộng.
Cư dân mạng A: “Wooaa, hóa ra nhân vật quý phi kia là Tô San!!!”
Cư dân mạng B: “Xem phim xong, tôi lại xem lại phim của Tô San đóng lúc trước, kết luận cuối cùng là, đạo diễn Hoàng quả thật là một kỳ tích!!!”
Cư dân mạng C: “ Vốn dĩ lúc trước có hơi ghét Tô San, rõ ràng chẳng có tên tuổi gì mà còn thích đoạt vai của người khác, nhưng khi xem phim này thì quyết định trở thành fan của cô ấy, diễn xuất của tiểu tỷ tỷ tiến bộ vượt bậc a!!!”
Cư dân mạng D: “Tôi đột nhiên muốn ship couple Tạ Duyên – Tô San, trai xinh gái đẹp *vừa cười vừa khóc*”
Cư dân mạng E: “Xem lúc cuối khi quý phi chết tôi cũng khóc theo, cảm thấy cô ấy thật đáng thương, chắc chắn nam chính vẫn còn thích cô ấy, có điều diễn xuất của Tô San tốt thật, mặt cương thi của Phạm Mộng đúng là không nhìn nổi *mỉm cười*”
Cư dân mạng F: “Xem tới cảnh hôn kia, tôi chỉ muốn nói, buông người đàn ông của tôi ra, để cho tôi!!!”
Cư dân mạng G: “Tô San chính là ‘lượng thay đổi dẫn đến chất tăng vọt’* nha, hy vọng cô ấy tiếp tục duy trì như vậy, hiện giờ tiểu hoa đán vừa có ngoại hình vừa có diễn xuất thật là hiếm *vừa cười vừa khóc*”
*Editor: ‘Lượng thay đổi đến một mức nhất định sẽ dẫn đến chất thay đổi’: mối quan hệ của ‘lượng’ và ‘chất’, bạn nào đã học triết học Mác – Lênin thì cũng hiểu rồi nha.
Phim cũng chỉ mới công chiếu cách đây vài tiếng, lúc sau còn cần bên phía công ty quản lý và đoàn làm phim không chế dư luận. Bởi vì Tô San biết, lúc sau chắc chắn sẽ có người muốn bôi đen cô, Phạm Mộng chắc chắn cũng là một trong số đó, không có ai chấp nhận việc bị một diễn viên phụ cướp mất sự nổi bật.
Ngày hôm sau, cách thời điểm công chiếu phim được mười hai tiếng, doanh thu phòng vé đã đột phá mốc hai trăm triệu. Đương nhiên, những phim điện ảnh khác công chiếu cùng trong dịp Tết Âm lịch này cũng không thua kém nhiều. Nhưng do đoàn phim này có quan hệ tốt, cho nên mấy rạp phim đều đưa poster phim lên đầu tiên để quảng bá. Mặc dù trên mạng cũng có người mắng chửi rằng như vậy là không công bằng, nhưng thị trường hiện giờ đều là chủ nghĩa tư bản, không có cái gọi là công bằng.
Mùng một cô vẫn phải ở phim trường để quay phim, mấy người đạo diễn và nhà làm phim đều phát bao lì xì cho tụi cô. Tuổi của Tô San khá nhỏ nên thu được rất nhiều bao lì xì, có điều cô cũng nói Tiểu Chu phát một ít bao lì xì cho mấy nhân viên trong đoàn, tạo mối quan hệ là tốt.
Buổi chiều chị Lưu tới đây, Tô San cũng chúc mừng năm mới với chị ấy. Chị ấy cũng cười lấy ra từ trong túi xách hai bao lì xì phát cho cô và Tiểu Chu, dù tiền không nhiều nhưng coi như cho có không khí Tết.
“Mùng 8 Tết sẽ có một lễ trao giải, lúc đó em sẽ tới lễ trao giải với đoàn làm phim. Mặc dù sẽ không có giải gì, nhưng coi như góp mặt, xuất hiện trước mặt công chúng cũng tốt. Hiện giờ có một số đạo diễn cũng đang quan sát em, sau khi phim điện ảnh này công chiếu được khá nhiều người hưởng ứng, nếu biểu hiện xuất sắc thì mới có thể thay đổi cái nhìn của mọi người.”
Chị Lưu ngồi trên sô pha vừa uống trà, nghiêm túc nói:
“Có điều chiếm được sự yêu thích của mọi người mới là quan trọng nhất. Hiện giờ tần suất xuất hiện trên truyền thông của em ngày một tăng lên. Thường ngày em có thể đăng mấy video nấu ăn hoặc đăng trạng thái trên Weibo, như vậy thì sẽ thu hút nhiều fan hơn.”
Biết chị Lưu muốn cô đi theo con đường có nhiều người hâm mộ, nhưng Tô San thì lại không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đăng Weibo. Mỗi ngày cô chỉ ăn cơm hộp, làm sao mà có thời giờ mà nấu ăn rồi quay video.
“Chị gửi lịch trình qua mail cho em đi, em sẽ suy nghĩ thêm.”
Tô San vừa lật lật đọc kịch bản vừa ghi chú vào đó.
Trong phòng trang điểm có máy sưởi, cho nên khá ấm áp, chị Lưu khoác áo khoác, lười biếng ngồi dựa vào ghế sô pha, tay bưng tách trà, ý vị thâm trường liếc mắt về phía cô:’
“Giờ em và Tạ Duyên ở bên nhau, không tính về cùng công ty với cậu ta sao?”
Nghe vậy, Tô San lại cũng không ngẩng đầu, mà vừa tiếp tục ghi chú vào kịch bản, vừa nói:
“Có đi hay không thì cũng như nhau.”
Giọng nói của cô thản nhiên, có vẻ cũng không để tâm lắm. Chị Lưu cứ im lặng ngồi đó chăm chú nhìn cô một hồi, cuối cùng đặt tách trà xuống bàn đứng lên.
“Nói thật nhé, chị không muốn em rời khỏi công ty, dù sao em là do chị đưa tới, có điều đúng là nếu em đi theo Tạ Duyên thì sẽ có nhiều cơ hội hơn, tùy theo em lựa chọn thế nào thôi.”
Nói xong chị Lưu liền cầm lấy túi xách:
“Chị đi trước đây, em đi Châu Phi thì cố gắng sớm quay lại.”
Nghe vậy, Tô San nhẹ nhàng “Uhm” một tiếng. Cô đối với lời của chị Lưu nói lúc nãy cũng không để trong lòng, cô biết chị Lưu chắc chắn không muốn cô rời khỏi công ty. Nhưng có một số chuyện chỉ cần tới thời điểm thích hợp, đến lúc Ánh Sao không còn thích hợp với cô nữa, Tô San vẫn sẽ đi. Nhưng trước mắt mà nói, cô chắc chắn sẽ không đi.
Buổi tối kết thúc công việc lúc 8 giờ. Ngoài trời tuyết rơi rất nhiều, Tô San có xin nghỉ năm ngày nghỉ, thời gian bay cả đi cả về đã mất 4 ngày, thực chất cô chỉ có thể ở bên Tạ Duyên một ngày mà thôi.
Quay lại khách sạn thu thập hành lý, cô mang theo kem chống nắng, một ít quần áo mùa hè. Đến sáng sớm ngày hôm sau Hạ Hoa tới đón cô. Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt từ lúc sang năm mới, cô lại được nhận thêm một bao lì xì, cầm có vẻ rất dày nặng, cô nghĩ chắc là rất nhiều tiền, nhưng khi mở ra thì là nguyên một xấp tờ 1 đồng…!
“Vì sao anh mang theo nhiều cải bẹ xanh với sốt tương ớt như vậy?”
Tô San ngồi ở ghế sau xe, nhìn thấy sau xe còn để một thùng toàn cải bẹ xanh thì cảm thấy da đầu tê dại, Hạ Hoa là muốn mang qua cho Tạ Duyên ăn sao?
“Bên Châu Phi rất hiếm rau củ, chỗ phim trường của bọn họ càng hẻo lánh hơn, thường là cách 4 5 ngày mới có thể ăn được một bữa có rau, cô cũng biết Tạ Duyên không ăn thịt, nên mỗi ngày phải cần rau mới sống nổi.”
Hạ Hoa nói xong tự bản thân cũng cảm thấy quá chua xót, nhưng có điều đây là do tự bản thân Tạ Duyên tạo ra, cũng không phải do ai bắt ép cậu ta.
Tô San nghe vậy cũng cảm thấy trong lòng khó chịu, mỗi ngày chỉ ăn toàn cải bẹ xanh thì sao mà đủ dinh dưỡng được. Hiện xe đang gần tới ngã tư, cô đột nhiên nói Hạ Hoa dừng xe sau đó đi vào một siêu thị trên đường gần đó mua thêm một ít rau củ đã được sấy khô, mặc dù không có nhiều dinh dưỡng và tốt bằng rau củ quả tươi nhưng có còn hơn không.
Đến khi hai người tới sân bay, lại ngồi trên máy bay 10 tiếng đồng hồ, còn thêm thời gian quá cảnh nữa, cuối cùng 3 giờ chiều ngày hôm sau mới tới nơi. Vừa ra khỏi sân bay thì đã được chào đón bởi ánh mặt trời chói chang, da thịt lộ ra ngoài bị mặt trời thiêu đốt nóng rát. Lúc ở sân bay do có đông người nên còn bình thường, nhưng khi cùng Hạ Hoa ngồi xe buýt để đến phim trường của Tạ Duyên, thì do trên xe toàn người da đen, tự nhiên xuất hiện Tô San, người nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại nên đặc biệt nổi bật.
Sau đó, Hạ Hoa lại đưa cô đi tiếp bằng một chiếc xe máy, đến lúc tới địa điểm quay phim, từ xa nhìn qua đó chỉ thấy một mảng lớn rừng rậm. Trên bãi đất ở ngoài bìa rừng có dựng rất nhiều lều trại, do phòng trường hợp có người lạ đi vào nên đoàn phim còn thuê rất nhiều bảo vệ, nhưng mấy người bảo vệ có nhận ra Hạ Hoa nên chỉ hỏi hai câu đã cho tụi cô vào.
Vì quá nóng mà trên trán Tô San đổ rất nhiều mồ hôi, chỉ có thể cầm lấy khăn giấy lau liên tục. Cô vừa xuất hiện, mấy nam diễn viên cùng các nhân viên đoàn đều sôi nổi náo nhiệt nhìn cô, cô thật sự quá trắng, không giống bọn họ do phơi nắng lâu ngày, giờ bọn họ cũng không trắng hơn người bản địa ở đây được bao nhiêu.
“Hạ Hoa, sao cậu lại tới nữa vậy!”
Lúc này một người đàn ông trung niên mặc áo thun ba lỗ màu đen, miệng ngậm một điếu thuốc lá đột nhiên đi tới. Ông ấy rất đen, cũng có lẽ là do gần đây phơi nắng nhiều nên vậy, đường nét gương mặt khá thô, mặc dù còn cách xa một đoạn nhưng vẫn nghe rõ giọng nói của ông ấy.
Các nhân viên đoàn phim vẫn đang sắp xếp đạo cụ, thấy có người đàn ông kia đang đi tới bên này, Hạ Hoa tức giận hừ lạnh một tiếng:
“Tôi đến xem liệu Tạ Duyên giờ còn mấy tay mấy chân.”
Nghe vậy, mấy nhân viên đoàn phim gần đó không nhịn được bật cười. Đến lúc người đàn ông trung niên kia đi tới đây, hơi nhướng nhướng lông mày, ra vẻ ghét bỏ nói:
“Anh nói gì vậy, chả lẽ tôi lại có thể để cho nam chính của tôi trở thành tàn phế hay sao?”
Nói xong, hắn lại hút một hơi thuốc lá, ánh mắt nhìn nhìn đánh giá Tô San một lượt, không khỏi cười cười nói với Hạ Hoa:
“Đây là con gái của anh sao?”
Tô San: “…..”
“Con gái của tôi mới có mười một tuổi thôi! Người ta là bạn gái của Tạ Duyên!”
Sắc mặt của Hạ Hoa vô cùng không tốt, lại thêm việc trời quá nóng, khiến tính tình thêm táo bạo.
Tô San nhìn qua người đàn ông trung niên đối diện, biết ông ấy là đạo diễn bộ phim này, Phương Không, là đạo diễn hàng đầu cả nước ở thể loại phim hành động.
“Tạ Duyên còn có bạn gái sao?”
Phương Không lập tức hiếu kỳ nhìn Tô San như động vật quý hiếm. Cô ấy mặc một chiếc váy liền màu vàng, người nhỏ nhắn, ngoại hình không tồi, hơn nữa vô cùng trắng, diện mạo thế này cho dù là ở trong giới giải trí thì cũng là top đầu rồi.
“Tạ Duyên vì sao lại không thể có bạn gái?”
Hạ Hoa hừ nhẹ một tiếng, sau đó nhìn nhìn xung quanh khắp nơi:
“Tạ Duyên đâu rồi?”
Nguyên một bãi đất trống rộng lớn chỉ có lác đác vài nhân viên đoàn phim đang thu dọn đạo cụ, còn có một số diễn viên đang uống nước. Mặt trời đúng là chói chang thiêu đốt, mấy người trong đoàn làm phim ai cũng đen thui, Tô San đứng ở đây do da trắng nên rất nổi bật, giống như là phát sáng.
Thấy cô và Hạ Hoa tìm Tạ Duyên, Phương Không cười cười, đột nhiên ném điếu thuốc xuống mặt đất, chân di di mấy cái để dập tắt, sau đó liền xoay người vừa nhìn về hướng rừng rậm, vừa nói với chất giọng trầm thô:
“Hai người vào lều trại nghỉ ngơi trước đi, cậu ta còn đang ở bên kia tập nhảy dù, lát nữa sẽ quay lại.”
Dứt lời, mẹ Tô lại ngẩng lên nhìn Tô San, giọng nói đầy vẻ hoài nghi:
“Là nam?”
Cả người Tô San hóa đá, sau đó lập tức tỉnh táo lại, tiếp tục giữ vẻ thản nhiên vừa ăn cơm, vừa nói kiểu rất thoải mái tự nhiên:
“Đúng vậy, tụi con có từng đóng chung hai bộ phim, cũng khá thân.”
Giọng nói của cô rất bình tĩnh, không hề ấp úng. Thấy vậy, mẹ Tô đành đưa điện thoại cho cô:
“Con đừng có quen thân quá mới mấy người đàn ông như vậy, giới giải trí này thực sự rất hỗn loạn.”
Nhận lấy điện thoại, Tô San cũng không lập tức bắt máy, mà nghiêm túc nói với mẹ cô:
“Mẹ không thể vơ đũa cả nắm như vậy, con giờ cũng là người trong giới giải trí đấy thôi, chả lẽ con cũng không phải người tử tế sao?”
Mẹ Tô đặt đũa xuống, nói hăng say:
“Con đang so sánh kiểu gì vậy, mẹ đang nói tới đa số. Con cảm thấy con có thể may mắn vớt được một người tốt trong một biển người sao?”
Nghe vậy, Tô San lập tức thanh minh:
“Sao mẹ lại không tin tưởng con vậy? Biết đâu con thật sự tìm được một người tốt thì sao?”
“Con….”
“Được rồi, được rồi, cả hai đừng cãi cọ nữa, điện thoại còn đang kêu kìa.”
Ba Tô lập tức xua xua tay, ý muốn ngăn cản hai người đừng nói nữa.
Thấy vậy, Tô San đành bắt máy, cố ý điều chỉnh âm lượng đến mức nhỏ nhất. Khi cô vừa bắt máy, liền truyền tới giọng nói trầm ấm của Tạ Duyên từ đầu dây bên kia:
“Em đang ăn cơm sao?”
Tô San gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói:
“Uhm, chúc mừng năm mới, anh lại già thêm một tuổi rồi.”
Tạ Duyên: “……”
“Làm gì có ai lại nói năng như vậy hả!”
Ba Tô trừng mắt nhìn cô:
“Không có một chút lễ phép nào!”
Tô San: “……”
“Đến lúc anh về, nhất định phải cho em thấy rốt cục là anh có già hay không.”
Giọng nói Tạ Duyên thản nhiên.
Còn Tô San nghe vậy không kiềm chế được lại đỏ mặt. Vì không muốn ba mẹ nhìn thấy sự khác thường của mình, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống ăn cơm. Cô cảm thấy Tạ Duyên càng ngày càng hư hỏng.
Có lẽ cũng biết da mặt cô mỏng, Tạ Duyên ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói tiếp:
“Có nhớ anh không?”
Tô San cảm giác mặt mình ngày càng nóng hơn. Cô không dám nói lời nào, đến lúc ba cô nhìn nhìn qua, lúc này mới nói vào điện thoại:
“Giờ em đang ăn cơm, cúp máy trước đây, gặp sau nha.”
Nói xong, cúp máy, cô lại tiếp tục cúi gằm mặt xuống ăn cơm, chỉ có vành tai vẫn hơi hồng hồng, sợ ba mẹ cô lại nhận ra sự khác thường.
Ba Tô nhấp một ngụm rượu, sau đó gắp một miếng thịt bỏ vào chén, không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:
“Cậu Tạ Duyên này có phải là người đóng vai thầy giáo trong phim “Năm xưa như nước” không?”
Nghe vậy, Tô San cũng sửng sốt, cầm ly nước lên uống một ngụm, vẻ hiếu kỳ nhìn ba cô:
“Ba từng xem phim đó rồi sao?”
Phim “Năm xưa như nước” chính là bộ phim điện ảnh mà Tạ Duyên hợp tác với đạo diễn Lê, trong phim Tạ Duyên thủ vai một thầy giáo thời đại cũ, yêu học sinh của mình. Thời điểm đó bộ phim này còn đoạt được rất nhiều giải thưởng, chỉ là không ngờ ba cô cũng có xem.
“Con nghĩ rằng mỗi ngày ba chỉ biết đi làm sao? Ba cũng phải cố gắng bắt kịp trào lưu của thời đại chứ.”
Ba Tô hừ nhẹ một tiếng, nâng ly rượu lên nhấp một chút, nói với vẻ khen ngợi:
“Ba còn nghe nói, một bộ phim của cậu ấy, cát xê có thể lên tới trăm triệu, còn con thì sao?”
Tô San: “……”
“Không phải là do giờ con còn mới ra mắt sao, chờ đến lúc sau này con thật nổi tiếng, chắc chắn cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.”
Tô San bĩu môi, lại tiếp tục gắp rau bỏ vào chén. Cô cũng không biết cô phải phấn đấu bao lâu mới có thể vươn tới được đẳng cấp của Tạ Duyên, cũng có thể, vĩnh viễn không bao giờ tới được.
Mặc dù ở trong giới giải trí kiếm được tiền nhanh, nhưng nhanh nhất không phải là đóng phim, mà cần tham gia nhiều hoạt động, hoặc nhận đóng quảng cáo. Giống như Vương Trừng, hiện giờ một quảng cáo của anh ta cát xê phải tầm hơn một ngàn vạn. Chỉ cần quay một quảng cáo, lâu lâu tham gia một vài hoạt động, hoặc tham gia mấy gameshow truyền hình cũng kiếm được nhiều tiền. Cát xê chương trình thực tế hiện giờ của Vương Trừng trong một quý là hai ngàn vạn, chỉ cần sau khi ghi hình chương trình 15 ngày thì đã có thể nhận hai ngàn vạn.
Có điều mấy hoạt động này cũng chỉ được nhất thời, một khi không được mọi người chú ý, thì chắc chắn sẽ không có nhiều thương hiệu tìm tới mời đóng quảng cáo. Cho nên nhiều nghệ sỹ đều rút lui về hậu đài trở thành nhà đầu tư, nếu không thì đổi nghề thành đạo diễn hay nhà làm phim.
“Con chỉ cần có thể tự nuôi sống được bản thân đã là tốt lắm rồi.”
Ba Tô có vẻ cũng không để bụng cười cười.
Nghe vậy, Tô San đang tính phản bác, nhưng cuối cùng lại không nói nhiều nữa, miệng nói hay thế nào cũng không bằng hành động thực tế. Cô quyết định, vào sinh nhật năm nay của ba, cô sẽ tặng một chiếc xe Aston Martin!
Ăn cơm rồi rửa chén xong, TV cũng bắt đầu chiếu chương trình chào xuân đêm giao thừa. Tô San cũng không thích xem nên liền quay về phòng của mình lướt lướt mạng.
Lúc này phim điện ảnh đã công chiếu được hai tiếng, đánh giá của cư dân mạng cũng không đồng nhất, nhưng cảnh hôn của cô và Tạ Duyên lại lên top 1 hot search. Có điều hiện giờ fan của Tạ Duyên cũng khá bình tĩnh, do lúc trước đã được tiêm dự phòng, cho nên dân tình cũng không quá mức kích động, hot search số 2 là cô và Phạm Mộng.
Cư dân mạng A: “Wooaa, hóa ra nhân vật quý phi kia là Tô San!!!”
Cư dân mạng B: “Xem phim xong, tôi lại xem lại phim của Tô San đóng lúc trước, kết luận cuối cùng là, đạo diễn Hoàng quả thật là một kỳ tích!!!”
Cư dân mạng C: “ Vốn dĩ lúc trước có hơi ghét Tô San, rõ ràng chẳng có tên tuổi gì mà còn thích đoạt vai của người khác, nhưng khi xem phim này thì quyết định trở thành fan của cô ấy, diễn xuất của tiểu tỷ tỷ tiến bộ vượt bậc a!!!”
Cư dân mạng D: “Tôi đột nhiên muốn ship couple Tạ Duyên – Tô San, trai xinh gái đẹp *vừa cười vừa khóc*”
Cư dân mạng E: “Xem lúc cuối khi quý phi chết tôi cũng khóc theo, cảm thấy cô ấy thật đáng thương, chắc chắn nam chính vẫn còn thích cô ấy, có điều diễn xuất của Tô San tốt thật, mặt cương thi của Phạm Mộng đúng là không nhìn nổi *mỉm cười*”
Cư dân mạng F: “Xem tới cảnh hôn kia, tôi chỉ muốn nói, buông người đàn ông của tôi ra, để cho tôi!!!”
Cư dân mạng G: “Tô San chính là ‘lượng thay đổi dẫn đến chất tăng vọt’* nha, hy vọng cô ấy tiếp tục duy trì như vậy, hiện giờ tiểu hoa đán vừa có ngoại hình vừa có diễn xuất thật là hiếm *vừa cười vừa khóc*”
*Editor: ‘Lượng thay đổi đến một mức nhất định sẽ dẫn đến chất thay đổi’: mối quan hệ của ‘lượng’ và ‘chất’, bạn nào đã học triết học Mác – Lênin thì cũng hiểu rồi nha.
Phim cũng chỉ mới công chiếu cách đây vài tiếng, lúc sau còn cần bên phía công ty quản lý và đoàn làm phim không chế dư luận. Bởi vì Tô San biết, lúc sau chắc chắn sẽ có người muốn bôi đen cô, Phạm Mộng chắc chắn cũng là một trong số đó, không có ai chấp nhận việc bị một diễn viên phụ cướp mất sự nổi bật.
Ngày hôm sau, cách thời điểm công chiếu phim được mười hai tiếng, doanh thu phòng vé đã đột phá mốc hai trăm triệu. Đương nhiên, những phim điện ảnh khác công chiếu cùng trong dịp Tết Âm lịch này cũng không thua kém nhiều. Nhưng do đoàn phim này có quan hệ tốt, cho nên mấy rạp phim đều đưa poster phim lên đầu tiên để quảng bá. Mặc dù trên mạng cũng có người mắng chửi rằng như vậy là không công bằng, nhưng thị trường hiện giờ đều là chủ nghĩa tư bản, không có cái gọi là công bằng.
Mùng một cô vẫn phải ở phim trường để quay phim, mấy người đạo diễn và nhà làm phim đều phát bao lì xì cho tụi cô. Tuổi của Tô San khá nhỏ nên thu được rất nhiều bao lì xì, có điều cô cũng nói Tiểu Chu phát một ít bao lì xì cho mấy nhân viên trong đoàn, tạo mối quan hệ là tốt.
Buổi chiều chị Lưu tới đây, Tô San cũng chúc mừng năm mới với chị ấy. Chị ấy cũng cười lấy ra từ trong túi xách hai bao lì xì phát cho cô và Tiểu Chu, dù tiền không nhiều nhưng coi như cho có không khí Tết.
“Mùng 8 Tết sẽ có một lễ trao giải, lúc đó em sẽ tới lễ trao giải với đoàn làm phim. Mặc dù sẽ không có giải gì, nhưng coi như góp mặt, xuất hiện trước mặt công chúng cũng tốt. Hiện giờ có một số đạo diễn cũng đang quan sát em, sau khi phim điện ảnh này công chiếu được khá nhiều người hưởng ứng, nếu biểu hiện xuất sắc thì mới có thể thay đổi cái nhìn của mọi người.”
Chị Lưu ngồi trên sô pha vừa uống trà, nghiêm túc nói:
“Có điều chiếm được sự yêu thích của mọi người mới là quan trọng nhất. Hiện giờ tần suất xuất hiện trên truyền thông của em ngày một tăng lên. Thường ngày em có thể đăng mấy video nấu ăn hoặc đăng trạng thái trên Weibo, như vậy thì sẽ thu hút nhiều fan hơn.”
Biết chị Lưu muốn cô đi theo con đường có nhiều người hâm mộ, nhưng Tô San thì lại không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đăng Weibo. Mỗi ngày cô chỉ ăn cơm hộp, làm sao mà có thời giờ mà nấu ăn rồi quay video.
“Chị gửi lịch trình qua mail cho em đi, em sẽ suy nghĩ thêm.”
Tô San vừa lật lật đọc kịch bản vừa ghi chú vào đó.
Trong phòng trang điểm có máy sưởi, cho nên khá ấm áp, chị Lưu khoác áo khoác, lười biếng ngồi dựa vào ghế sô pha, tay bưng tách trà, ý vị thâm trường liếc mắt về phía cô:’
“Giờ em và Tạ Duyên ở bên nhau, không tính về cùng công ty với cậu ta sao?”
Nghe vậy, Tô San lại cũng không ngẩng đầu, mà vừa tiếp tục ghi chú vào kịch bản, vừa nói:
“Có đi hay không thì cũng như nhau.”
Giọng nói của cô thản nhiên, có vẻ cũng không để tâm lắm. Chị Lưu cứ im lặng ngồi đó chăm chú nhìn cô một hồi, cuối cùng đặt tách trà xuống bàn đứng lên.
“Nói thật nhé, chị không muốn em rời khỏi công ty, dù sao em là do chị đưa tới, có điều đúng là nếu em đi theo Tạ Duyên thì sẽ có nhiều cơ hội hơn, tùy theo em lựa chọn thế nào thôi.”
Nói xong chị Lưu liền cầm lấy túi xách:
“Chị đi trước đây, em đi Châu Phi thì cố gắng sớm quay lại.”
Nghe vậy, Tô San nhẹ nhàng “Uhm” một tiếng. Cô đối với lời của chị Lưu nói lúc nãy cũng không để trong lòng, cô biết chị Lưu chắc chắn không muốn cô rời khỏi công ty. Nhưng có một số chuyện chỉ cần tới thời điểm thích hợp, đến lúc Ánh Sao không còn thích hợp với cô nữa, Tô San vẫn sẽ đi. Nhưng trước mắt mà nói, cô chắc chắn sẽ không đi.
Buổi tối kết thúc công việc lúc 8 giờ. Ngoài trời tuyết rơi rất nhiều, Tô San có xin nghỉ năm ngày nghỉ, thời gian bay cả đi cả về đã mất 4 ngày, thực chất cô chỉ có thể ở bên Tạ Duyên một ngày mà thôi.
Quay lại khách sạn thu thập hành lý, cô mang theo kem chống nắng, một ít quần áo mùa hè. Đến sáng sớm ngày hôm sau Hạ Hoa tới đón cô. Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt từ lúc sang năm mới, cô lại được nhận thêm một bao lì xì, cầm có vẻ rất dày nặng, cô nghĩ chắc là rất nhiều tiền, nhưng khi mở ra thì là nguyên một xấp tờ 1 đồng…!
“Vì sao anh mang theo nhiều cải bẹ xanh với sốt tương ớt như vậy?”
Tô San ngồi ở ghế sau xe, nhìn thấy sau xe còn để một thùng toàn cải bẹ xanh thì cảm thấy da đầu tê dại, Hạ Hoa là muốn mang qua cho Tạ Duyên ăn sao?
“Bên Châu Phi rất hiếm rau củ, chỗ phim trường của bọn họ càng hẻo lánh hơn, thường là cách 4 5 ngày mới có thể ăn được một bữa có rau, cô cũng biết Tạ Duyên không ăn thịt, nên mỗi ngày phải cần rau mới sống nổi.”
Hạ Hoa nói xong tự bản thân cũng cảm thấy quá chua xót, nhưng có điều đây là do tự bản thân Tạ Duyên tạo ra, cũng không phải do ai bắt ép cậu ta.
Tô San nghe vậy cũng cảm thấy trong lòng khó chịu, mỗi ngày chỉ ăn toàn cải bẹ xanh thì sao mà đủ dinh dưỡng được. Hiện xe đang gần tới ngã tư, cô đột nhiên nói Hạ Hoa dừng xe sau đó đi vào một siêu thị trên đường gần đó mua thêm một ít rau củ đã được sấy khô, mặc dù không có nhiều dinh dưỡng và tốt bằng rau củ quả tươi nhưng có còn hơn không.
Đến khi hai người tới sân bay, lại ngồi trên máy bay 10 tiếng đồng hồ, còn thêm thời gian quá cảnh nữa, cuối cùng 3 giờ chiều ngày hôm sau mới tới nơi. Vừa ra khỏi sân bay thì đã được chào đón bởi ánh mặt trời chói chang, da thịt lộ ra ngoài bị mặt trời thiêu đốt nóng rát. Lúc ở sân bay do có đông người nên còn bình thường, nhưng khi cùng Hạ Hoa ngồi xe buýt để đến phim trường của Tạ Duyên, thì do trên xe toàn người da đen, tự nhiên xuất hiện Tô San, người nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại nên đặc biệt nổi bật.
Sau đó, Hạ Hoa lại đưa cô đi tiếp bằng một chiếc xe máy, đến lúc tới địa điểm quay phim, từ xa nhìn qua đó chỉ thấy một mảng lớn rừng rậm. Trên bãi đất ở ngoài bìa rừng có dựng rất nhiều lều trại, do phòng trường hợp có người lạ đi vào nên đoàn phim còn thuê rất nhiều bảo vệ, nhưng mấy người bảo vệ có nhận ra Hạ Hoa nên chỉ hỏi hai câu đã cho tụi cô vào.
Vì quá nóng mà trên trán Tô San đổ rất nhiều mồ hôi, chỉ có thể cầm lấy khăn giấy lau liên tục. Cô vừa xuất hiện, mấy nam diễn viên cùng các nhân viên đoàn đều sôi nổi náo nhiệt nhìn cô, cô thật sự quá trắng, không giống bọn họ do phơi nắng lâu ngày, giờ bọn họ cũng không trắng hơn người bản địa ở đây được bao nhiêu.
“Hạ Hoa, sao cậu lại tới nữa vậy!”
Lúc này một người đàn ông trung niên mặc áo thun ba lỗ màu đen, miệng ngậm một điếu thuốc lá đột nhiên đi tới. Ông ấy rất đen, cũng có lẽ là do gần đây phơi nắng nhiều nên vậy, đường nét gương mặt khá thô, mặc dù còn cách xa một đoạn nhưng vẫn nghe rõ giọng nói của ông ấy.
Các nhân viên đoàn phim vẫn đang sắp xếp đạo cụ, thấy có người đàn ông kia đang đi tới bên này, Hạ Hoa tức giận hừ lạnh một tiếng:
“Tôi đến xem liệu Tạ Duyên giờ còn mấy tay mấy chân.”
Nghe vậy, mấy nhân viên đoàn phim gần đó không nhịn được bật cười. Đến lúc người đàn ông trung niên kia đi tới đây, hơi nhướng nhướng lông mày, ra vẻ ghét bỏ nói:
“Anh nói gì vậy, chả lẽ tôi lại có thể để cho nam chính của tôi trở thành tàn phế hay sao?”
Nói xong, hắn lại hút một hơi thuốc lá, ánh mắt nhìn nhìn đánh giá Tô San một lượt, không khỏi cười cười nói với Hạ Hoa:
“Đây là con gái của anh sao?”
Tô San: “…..”
“Con gái của tôi mới có mười một tuổi thôi! Người ta là bạn gái của Tạ Duyên!”
Sắc mặt của Hạ Hoa vô cùng không tốt, lại thêm việc trời quá nóng, khiến tính tình thêm táo bạo.
Tô San nhìn qua người đàn ông trung niên đối diện, biết ông ấy là đạo diễn bộ phim này, Phương Không, là đạo diễn hàng đầu cả nước ở thể loại phim hành động.
“Tạ Duyên còn có bạn gái sao?”
Phương Không lập tức hiếu kỳ nhìn Tô San như động vật quý hiếm. Cô ấy mặc một chiếc váy liền màu vàng, người nhỏ nhắn, ngoại hình không tồi, hơn nữa vô cùng trắng, diện mạo thế này cho dù là ở trong giới giải trí thì cũng là top đầu rồi.
“Tạ Duyên vì sao lại không thể có bạn gái?”
Hạ Hoa hừ nhẹ một tiếng, sau đó nhìn nhìn xung quanh khắp nơi:
“Tạ Duyên đâu rồi?”
Nguyên một bãi đất trống rộng lớn chỉ có lác đác vài nhân viên đoàn phim đang thu dọn đạo cụ, còn có một số diễn viên đang uống nước. Mặt trời đúng là chói chang thiêu đốt, mấy người trong đoàn làm phim ai cũng đen thui, Tô San đứng ở đây do da trắng nên rất nổi bật, giống như là phát sáng.
Thấy cô và Hạ Hoa tìm Tạ Duyên, Phương Không cười cười, đột nhiên ném điếu thuốc xuống mặt đất, chân di di mấy cái để dập tắt, sau đó liền xoay người vừa nhìn về hướng rừng rậm, vừa nói với chất giọng trầm thô:
“Hai người vào lều trại nghỉ ngơi trước đi, cậu ta còn đang ở bên kia tập nhảy dù, lát nữa sẽ quay lại.”
Bình luận facebook