• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (2 Viewers)

  • Quyển 3 - Chương 37+38

Chương 37: Bối phận ép người, không bằng anh ấy.


Sau một lúc im lặng, tiếp theo là những tiếng xôn xao lớn hơn–


“Chị dâu? Không phải chồng à…” Không giấu được vẻ thất vọng.


“Tôi cứ tưởng là cuối cùng cũng được nhìn thấy chồng của Áo Tím ở ngoài đời rồi chứ, ai ngờ chỉ là em trai…”


“Hai người thật là ngốc! Em trai đã đẹp trai như vậy rồi, thì anh trai còn xấu được à? Ngốc quá!”


“Ừ nhỉ! Lái xe sang, tức là con nhà giàu, đẹp trai, tức là gen tốt. Nói từ góc độ này thì tức là chồng của Áo Tím nhất định cũng là tổng tài bá đạo!”


“Ôi! Thật đúng là người so với người càng tức chết người ta mà! Áo Tím đã đẹp, lại còn có tài diễn xuất, mấu chốt là còn tìm được một người chồng cũng tốt đến như vậy, có để cho người ta sống hay không đây!”


“Tiểu Cúc, lời này của cô thật là chua mà! Có câu, ngựa tốt thì đi với yên tốt, anh hùng thì đi với mỹ nhân, Áo Tím người ta có vốn liếng như vậy, chúng ta chỉ có thể ngưỡng mộ thôi, cô tự hiểu lấy mình tí đi!” Không giấu được vẻ ghét bỏ với cô nàng kia.


“Hừ! Tôi không thèm đâu!”


“Có một số người không ăn được nho nên nói nho chua kìa!”


“Hahaha…” Một tràng cười vang lên.


Dạ Cô Tinh không nói gì, nhìn người đàn ông luôn miệng gọi cô là “chị dâu” dù chỉ mới gặp nhau có một lần kia- An Tuyển Thần!


Ngoại trừ những bức ảnh đính kèm trên tài liệu điều tra, thì Dạ Cô Tinh chỉ từng gặp anh ta trong bữa tiệc đầy tháng, nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua lúc mời rượu mà thôi, trong lòng thầm rút ra kết luận, đây là “hàng giả.”


Là anh em sinh đôi, nhưng An Tuyển Hoàng và An Tuyển Thần lại không giống nhau chút nào, đặc biệt là đôi mắt của họ, đôi mắt của An Tuyển Hoàng sâu, trầm tĩnh, mang theo sự thờ ơ lạnh nhạt cự người ngàn dặm, dường như chỉ một ánh mắt thôi là có thể đóng băng người ta vậy, còn An Tuyển Thần có đôi mắt phượng đặc trưng, đuôi mắt cong lên trên, mang theo một cảm giác quyến rũ riêng biệt, một đôi mắt như vậy, nếu như kết hợp thêm ánh mắt gian xảo tà ác, thì thật sự vô cùng yêu nghiệt mê người, nhưng anh ta lại cứ muốn đi con đường đường dịu dàng ấm áp, làm mất đi vẻ quyến rũ được trời ban kia, khiến người ta cảm thấy, hai từ——


Làm màu!


Giống như một người phụ nữ quyến rũ với thân hình bốc lửa, nhưng lại cứ muốn đi theo con đường mỏng manh, yếu đuối như em gái nhà bên, cuối cùng trở thành vẽ hổ mà ra chó!


“Chị dâu, hay là chúng ta hãy tìm một nơi để trò chuyện đi?” An Tuyển Thần cười ấm áp, anh ta thật sự là một người hào hoa phong nhã, phong độ đường hoàng mà.


Diệp Lưu Thanh thấy vậy, đúng lúc nói: “Cô Tinh, vậy chúng ta đi trước nhé, rồi chờ cô đến sau.”


Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu: “Được.”


Diệp Lưu Thanh bảo mọi người rời đi trước, Thành Giới hơi dừng bước, nhìn An Tuyển Thần một cái, sau đó quay sang Dạ Cô Tinh, cười nói: “Chờ chị đấy, không gặp không về.”


Dạ Cô Tinh mỉm cười gật đầu, ánh mắt hơi tối lại: “Tiểu Á, em cũng đi với mọi người trước đi.”


Ánh mắt lo lắng của Trương Á lướt qua giữa An Tuyển Thần và Dạ Cô Tinh, cuối cùng cô ấy khẽ cắn môi, đuổi theo Thành Giới, cả hai cùng nhau rời đi.


An Tuyển Thần cười tươi hơn: “Chắc chị dâu không muốn đứng nói chuyện ở giữa đường như vầy đâu nhỉ?”


Dạ Cô Tinh nhún vai, dang hai tay ra: “Nếu như chú muốn, thì tôi cũng không ngại.”


Người đàn ông thấp giọng cười: “Chị dâu đúng là hài hước. Chị là người của công chúng, tôi tin rằng, không tới mười phút nữa, nơi này sẽ bị bao vây chật kín, đến lúc đó, chị dâu sẽ không thoải mái như bây giờ đâu nhỉ?”


Rõ ràng là lời nói đùa giỡn, nhưng lại mang theo ba phần đe doạ.


Dạ Cô Tinh mỉm cười, ánh mắt trong trẻo: “Tôi không nghĩ rằng cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ kéo dài hơn mười phút.”


Nụ cười của An Tuyển Thần vẫn không thay đổi, nhưng khóe môi anh ta hơi cứng lại. “Câu này của chị dâu, nói hơi sớm thì phải.”


“Vậy sao?” Dạ Cô Tinh cười như không cười. Cô không nghĩ rằng bản thân có cái gì để nói với An Tuyển Thần.


An Tuyển Thần ra dấu xin mời, Dạ Cô Tinh nhìn theo, cách đó không xa có một quán cà phê được trang trí rất tinh xảo, hơi nhướng mày, đột nhiên cảm thấy hứng thú, An Tuyển Thần tìm cô, rốt cuộc có mục đích gì?


Bước vào quán cà phê, cả hai chọn vị trí ở gần cửa sổ.


“Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?” Người phục vụ cười ngọt ngào, ánh mắt lướt vài vòng trên người An Tuyển Thần, Dạ Cô Tinh đội mũ lưỡi trai, lại đang ngồi, nên không bị nhận ra.


“Chanh đá.”


“Cà phê.”


“Vâng ạ, xin chờ một chút.”


“Chú muốn nói cái gì?” Dạ Cô Tinh không có dư thừa thời gian để tiêu phí cho những người không liên quan, vì vậy, đi thẳng vào vấn đề.


An Tuyển Thần không gấp gáp hoảng loạn, tao nhã bình tĩnh: “Chị dâu gấp gáp làm gì? Chẳng phải người Trung Quốc các người xưa nay có câu nói dục tốc bất đạt à.”


Dạ Cô Tinh lại nở nụ cười lạnh lẽo: “Thứ nhất, chuyện cần phải giải quyết xong trong vòng mười phút, làm sao tôi không gấp cho được? Thứ hai, có thể là các hạ đã uống mực nước ngoài (ý châm biếm việc đi du học hoặc sinh sống ở nước ngoài) tới thủng dạ dày luôn rồi đúng không, cho nên mới quên đi tổ tiên của mình, nếu như chú đã gọi tôi một tiếng chị dâu, vậy thì hôm nay chị dâu đây sẽ dạy cho chú biết những thứ mà khi làm một người của nhà họ An cần phải biết——– An thị có nguồn gốc từ Trung Quốc, quy tắc gia tộc nghiêm cấm lẫn lộn với dòng máu ngoại quốc, nghiêm túc mà nói, tất cả người của nhà họ An đều chảy trong người dòng máu Trung Hoa. Người Trung Quốc các người? Chẳng lẽ chú không phải à? Xem ra, chú không phải là người của nhà họ An rồi?”


Sắc mặt An Tuyển Thần trầm xuống, sự dịu dàng ấm áp nhạt dần, ánh mắt lạnh lẽo: “Không ngờ là nhanh như vậy mà chị đã tự coi mình là người của nhà họ An rồi, bây giờ còn làm như là chiến sĩ bảo vệ đạo lý chính nghĩa đi dạy đời người ta à? Chị dâu quả là… Người phụ nữ tài giỏi đấy!”


Dạ Cô Tinh làm như không hiểu được ý mỉa mai trong lời nói của đối phương, bình tĩnh cười nói: “Gả cho An Tuyển Hoàng, tiến vào nhà họ An, sinh con dưỡng cái, tôi không nghĩ ra được còn có lý do gì mà bản thân không phải là người nhà họ An, hay là chú nói ra một cái tôi nghe thử? Nói không chừng tôi sẽ tán thành đấy.” Cô cười như không cười, trong mắt mang đầy vẻ trêu chọc, tựa như người ngồi đối diện không phải là người, mà là thú cưng có thể đùa giỡn chọc ghẹo.


An Tuyển Thần khó chịu, đang muốn nổi giận, nhưng Dạ Cô Tinh lại không cho anh ta cơ hội: “Hơn nữa, vì chú đã gọi tôi một tiếng chị dâu, mà người ta hay nói chị dâu như mẹ, tôi mới dạy dỗ chú vài câu thì có gì sai? Tôi nghe nói, cậu hai ở nhà họ An là người nổi tiếng có tính tình tốt, luôn dùng gương mặt tươi cười để đối đãi với trưởng bối, đối với tôi chắc cũng sẽ không bên trọng bên khinh đâu nhỉ?”


Ý nói, tôi tương đương với mẹ của chú đấy, chú cáu thử tôi xem?


An Tuyển Thần như nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, không nhổ ra được, cũng không nuốt xuống được. Vẻ giả tạo hiền lành vô hại kia đã bị Dạ Cô Tinh lột sạch chỉ trong đôi ba lời, nhưng đương sự lại không phát giác được, chuyện này đáng mỉa mai biết bao nhiêu?


Không thể phủ nhận rằng, Dạ Cô Tinh là bậc thầy về khống chế cảm xúc, cô biết rõ ràng là vào lúc nào, đối với ai, nên nói những gì, và khiến cho cảm xúc của người đó ra làm sao. Bởi vì, cô hiểu lòng người!


Kiếp trước, cô đã từng nhìn thấy đủ loại người, cũng đã từng diễn những vai có tính cách khác lạ, một diễn viên giỏi, là phải khoác lên mình tấm áo của vai diễn, và phải sống thay cho vai diễn đó ở trên màn ảnh, dưới máy quay, bạn chính là vai diễn, vai diễn chính là bạn!


Vì vậy, bạn phải có tất cả mọi thứ về vai diễn, bao gồm suy nghĩ, hành vi, thần thái, ngôn ngữ, v.v.!


Diệp Tử đã từng diễn qua các vai như gái bán hoa, thiếu nữ sa ngã, người bị bệnh thần kinh, nữ phạm nhân, tay buôn lậu, chị đại xã hội đen, má mì, trong chín năm đóng phim, vai diễn mà cô từng diễn nhiều không kể xiết, mà mỗi một vai cô đều nghiêm túc tìm hiểu, kể cả một vai nhỏ như người lao công!


Đối với An Tuyển Thần, cô không thể nói là cô có thể hiểu hết được, nhưng ít nhất cũng đoán được năm phần, bao gồm cả trạng thái nổi nóng hiện tại của anh ta, Dạ Cô Tinh cười như một người ngoài cuộc, hiển nhiên như một người đi xem kịch.


“Haha… Chị dâu thật đúng là tận tâm.”


“Chú cũng đã nói tôi là người phụ nữ tài giỏi rồi, không tận tâm thì làm sao xứng với năm chữ này chứ? Chú nói có phải không?”


Quai hàm của anh ta cứng lại, một từ phát ra từ kẽ răng của anh ta—– “Phải.”


Chẳng lẽ đây là tự lấy đá đập chân mình ư? Có lẽ An Tuyển Thần đã hối hận gần chết rồi, hố mà anh ta đào, toàn là bản thân tự nhảy vào!


Dạ Cô Tinh cười cười, cúi đầu nhìn đồng hồ, tựa như vô tình mà gõ ngón trỏ lên mặt đồng hồ, nhắc nhở: “Chú còn sáu phút nữa.”


Cô đã nói là mười phút, thì chính là mười phút, một phút cũng không thể thêm!


Mắt phượng của An Tuyển Thần lạnh lẽo: “Chị dâu có cần phải hung hăng ép người vậy không? Như lúc trước đã nói, chị là trưởng bối, cho nên tôi không dám phản bác lại sự dạy dỗ của chị, nhưng sẽ luôn có người là trưởng bối của chị, đến khi đó, hi vọng chị dâu cũng sẽ giống được như tôi, giữ được sự bình tĩnh mới tốt.”


Dạ Cô Tinh nghe vậy, bật cười, đánh giá người đối diện từ trên xuống dưới, bĩu môi lắc đầu: “Tôi rất hoài nghi, rốt cuộc chú và Hoàng có phải cùng chung một mẹ hay không vậy, mặt mũi không giống nhau, ngay cả suy nghĩ cũng khác xa nhau như vậy.” Sau đó mặt mày trầm xuống: “Tôi chưa từng biết Hoàng lại có cái tật xấu tự cho mình là đúng này đấy.”


Ý tứ rất rõ ràng, An Tuyển Hoàng không có tật xấu này, mà kẻ khác xa như anh ta lại có!


Khuôn mặt điển trai của An Tuyển Thần đã hoàn toàn đóng băng lại, hừ lạnh: “Ngày thường, người anh trai kia của tôi cũng dung túng cho chị nói chuyện không chút kiêng nể như vậy à?”


Dạ Cô Tinh vô cùng thành thật mà gật đầu, hai mắt chớp chớp, dáng vẻ rất ngây thơ vô tội: “Ừa, sao chú biết hay vậy?”


“Chị!”


“Hơn nữa, cái gì gọi là ăn nói không kiêng nể? Rõ ràng những điều tôi nói đều là lời vàng lời ngọc vô cùng tốt đẹp, chú nói xem, tôi không kiêng nể chỗ nào vậy?”


“Không biết lớn nhỏ, nói năng lỗ mãng, lẽ nào không phải là ăn nói không kiêng nể à?”


Dạ Cô Tinh ngân dài một tiếng “À~ Người lớn trong lời của các hạ đây, ám chỉ là vị trưởng bối đã dạy dỗ tôi, lại còn không cho tôi phản bác đó à? Tôi nghĩ, chắc là bà Kỷ đúng không, ờm, cũng chính là mẫu thân của các hạ. Chắc hẳn, bà ấy cũng thường làm chuyện bá đạo ngang ngược như vậy, nên mới khiến cho con trai bà ấy là chú đây tập mãi rồi thành thói quen, nhỉ?”


An Tuyển Thần lạnh lùng nhìn cô: “Dù sao, bà ấy cũng là trưởng bối, đây là điều mà chị không thể nào phủ nhận được.”


Dạ Cô Tinh dang hai tay ra, vẻ mặt thoải mái, mà cái loại thoải mái này ở trong mắt An Tuyển Thần, thì đó là ngã ngớn không thèm để tâm!


“Tôi đâu có phủ nhận đâu? Tuổi tác của bà ấy bày ra ở đó, không phải trưởng bối, thì chẳng lẽ còn làm tiểu bối được à?” Sau đó, cô che miệng cười, như đang nhìn đồ ngu vậy.


“Đã vậy, mong rằng sau này chị dâu có thể thẳng thắn tự tin như ngày hôm nay đã dạy dỗ tôi, thể hiện tấm lòng hiếu thảo mà người của nhà họ An phải có ra để đối xử với trưởng bối.”


Dạ Cô Tinh không đồng ý nhìn anh ta, vẻ mặt đau buồn, muốn rớt nước mắt mà nói: “Tôi tự nhận, xưa nay tôi đối đãi với trưởng bối luôn là kính trọng có thừa, bây giờ không biết mình đã làm sai điều gì mà lại khiến mẹ chồng cáo trạng tới chỗ của chú nữa, để chú phải đích thân tới cảnh cáo người làm chị dâu như tôi đây, haizzz, thật là tội lỗi! Thật là tạo nghiệp mà——”


Chỉ thiếu đấm ngực dậm chân nữa thôi.


Biểu cảm của An Tuyển Thần như đớp phải sh!t vậy, trong lòng đã sớm như bão táp mưa sa mà chửi tục —— Đậu xanh! Trên đời này còn có ai vô sỉ hơn người phụ nữ này không! Giả ngu giả ngơ thì không nói làm gì, lại còn dùng bối phận các kiểu để làm anh ta buồn nôn, thật sự là cực kì không biết xấu hổ mà!


Thì ra, người anh trai không gì là không biết kia của mình lại thích loại phụ nữ này!


Anh ta không biết rằng, những gì anh ta nhìn thấy, chỉ là một mặt trong muôn nghìn mặt khác của Dạ Cô Tinh mà thôi, vừa hay, mặt này lại là mặt xấu xa, thích làm người ta buồn nôn chơi vậy đó!


“Ôi! Người ta hay nói khó mà gả vào nhà giàu, không thể thiếu các bà mẹ chồng xấu xa ác độc, không ngờ lại là sự thật! Tiệc đầy tháng của cháu trai, vị trưởng nối này không đến, tôi và hai đứa nhỏ nhập vào gia phả nhà họ An, một cuộc điện thoại cũng chẳng thấy đâu. Từ khi quen biết An Tuyển Hoàng, đến ngày hôm nay khi đã trở thành con dâu nhà họ An, bà mẹ chồng này của tôi cũng chưa từng hỏi han lấy một câu, nói chi đến mấy lời quan tâm ấm áp, ngay cả gặp mặt còn không có cơ hội, bây giờ, lại bị em chồng trách móc ngược lại, nói tôi không biết lớn nhỏ? Haizzz, có câu nói, con dâu rồi cũng trở thành mẹ chồng, chắc hẳn bà mẹ chồng này của tôi năm xưa đã phải chịu không ít mấy cục tức như này, thôi vậy, tôi hiểu mà, tôi nhịn được.”


Sau khi nói xong, còn làm ra vẻ nhân nhượng vì mọi người, ngậm đắng nuốt cay mà chịu đựng.


An Tuyển Thần hận không thể bóp chết cô cho rồi! Quá vô liêm sỉ rồi!


Cười lạnh một tiếng: “Chị dâu, tôi thật sự rất muốn vỗ tay cho tài diễn xuất của chị đó, dù sao thì đây cũng là nghề kiếm cơm của chị. Nếu đã như vậy thì tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa, hiện giờ sức khỏe của mẹ không tốt…” Anh ta vừa nói vừa quan sát phản ứng của Dạ Cô Tinh, nhưng ngoại trừ vẻ kinh ngạc ra thì không nhìn thấy gì khác.


“Trời ạ! Mẹ chồng bị bệnh rồi? Có nghiêm trọng lắm không? Đã đi khám chưa? Bác sĩ nói thế nào? Hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ?”


Dạ Cô Tinh ngoài mặt ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại nhịn không được hừ lạnh, lòng vòng cả buổi, hóa ra là vì chuyện này, xem ra tác dụng của Phantom Enzyme khá tốt, có thể làm cho An Tuyển Thần nói lời thăm dò, chắc hẳn là tình trạng của Kỷ Tình không tốt lắm.


Trong mắt An Tuyển Thần hiện lên một tia sắc bén: “Những thứ này, không phải đều nằm trong tính toán của chị dâu hay sao?”


Hôm qua gọi điện thoại với thím Bình, anh ta mới biết được rằng hoá ra bệnh tình của mẹ đã nặng đến mức này, sau nhiều lần ép hỏi, thím Bình mới bất đắc dĩ kể lại chuyện cái đầu người, lúc này anh ta mới liên tưởng đến hai đôi mắt của Lạc Địch, thử tính thời gian thì anh ta và mẹ đúng là cùng một ngày nhận được vật này.


Cảnh tượng ở buổi tiệc đầy tháng không ngừng tái hiện trong đầu anh ta, động tác dụi mắt của Dạ Cô Tinh lại càng khó mà quên được, cho tới nay khi nhớ lại cái cảm giác kỳ quái ấy vẫn khiến anh ta cảm thấy không rét mà run.


An Tuyển Thần kết luận, tất cả những thứ này nhất định là có liên quan với Dạ Cô Tinh! Cho nên, mới có cuộc nói chuyện của ngày hôm nay, hoặc nói cách khác là thăm dò.


Sắc mặt của Dạ Cô Tinh một giây trước còn ấm áp như gió xuân, một giây sau lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trách cứ nói: “Lời này của các hạ thật là vô lý! Cái gì gọi là đều nằm trong tính toán của tôi hả, tôi là thần hay tiên sao, cách nhau nửa vòng trái đất, tôi còn có thể tính kế bà ấy? Không lẽ tôi còn có thể lên trời xuống đất hay gì? Đừng tưởng rằng tôi là phụ nữ thì có thể dội cả chậu phân lên đầu tôi nhé!”


Lại nhìn thấy tốc độ lật mặt như lật bánh tráng có thể nói là vô địch của người phụ nữ này, An Tuyển Thần líu cả lưỡi, nhưng cũng không quên mục đích hôm nay đến.


An Tuyển Thần nhẹ giọng nói, mặt mày ấm áp, khuyên nhủ: “Chị dâu, dù nói thế nào, bà ấy cũng là trưởng bối, xin chị đừng tính toán với bà ấy. Trong lòng chị hiểu rõ, đặt chân lên Chiếm Ngao là chuyện sớm muộn mà thôi, nhiều thêm một người bạn luôn tốt hơn có thêm một kẻ thù mà, phải không?”


Dạ Cô Tinh cười châm chọc, người đàn ông này đã đánh giá quá cao khả năng của bản thân mình, hay là đánh giá quá thấp chỉ số thông minh của cô vậy, đối với loại kẻ địch không bao giờ có thể làm đồng minh, cô rất tán thành với phương pháp giải quyết đơn giản thô bạo của An Tuyển Hoàng—- tiêu diệt!


“Như chú đã nói, có một ngày tôi sẽ đặt chân đến nơi đó, tôi biết rất rõ kẻ thù lớn nhất của bản thân là ai, và chú cũng biết điều đó. Chú cảm thấy, tôi có giống người vợ Trung Quốc hiền lương thục đức lấy ơn báo oán không? Nếu chú thấy vậy thì tôi chỉ có thể nói rằng, bạn nhỏ à, con ngây thơ đến mức ngu xuẩn!” Dạ Cô Tinh không tiếp tục giả ngu giả ngơ nữa.


Lập trường của cô rất vững vàng, từ khi Kỷ Tình âm thầm ra tay muốn hại hai đứa con của cô, thì cả hai người bọn họ đã được định sẵn là không chết không ngừng!


Phantom Enzyme vốn dĩ không phải là thứ có thể gây nguy hiểm đến tính mạng gì, nhưng Kỷ Tình lại là người có tính tình đa nghi còn dễ giận, cộng thêm bao năm qua bà ta làm biết bao nhiêu là “chuyện tốt”, hiện giờ bị ác mộng dẫn đến cơ thể suy nhược, bệnh tật triền miên, điều này hoàn toàn là do bà ta gieo gió gặp bão, không thể trách người khác!


Cho nên, cô sẽ không cứu, sống hay chết, điều đó phụ thuộc vào vận may của Kỷ Tình.


Ít nhiều gì An Tuyển Thần cũng biết một chút chuyện Kỷ Tình đã làm, chỉ là không ngờ Dạ Cô Tinh lại tàn nhẫn như vậy, thấy chết không cứu!


Giọng nói hơi rét lạnh: “Chị dâu nói như vậy, có phải là thừa nhận rồi hay không?”


Dạ Cô Tinh nhìn đồng hồ, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống anh ta, cười lạnh: “Còn một phút cuối cùng, tôi không ngại lãng phí thời gian lặp lại lời nói một lần nữa, mong chú dỏng tai lên mà nghe cho kỹ, tôi chưa gặp qua trưởng bối gì cả, cũng không tính toán gì ai, là do chú tự tưởng tượng ra mọi thứ, đừng có đổ hết lên người tôi.”


Nói xong, đẩy ghế rời đi.


An Tuyển Thần đột ngột đứng dậy, đi tới trước mặt cô, trong mắt ẩn ẩn vẻ tức giận, trên trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu cô thật sự hại chết bà ấy, thì An Tuyển Hoàng cũng sẽ không bỏ qua cho cô!”


Đôi mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên lạnh đi, ánh mắt sắc bén bắn về phía anh ta như một lưỡi dao băng, vừa nhanh vừa chuẩn, không để cho anh ta có thời gian nào để phản ứng lại, An Tuyển Thần nhìn thấy ánh mắt như vậy thì giật thót tim, ánh mắt này lại giống y như người kia!


“Tôi cảnh cáo chú, đừng bao giờ dùng An Tuyển Hoàng để uy hiếp tôi, chú có tin hay không, cho dù tôi giết cả nhà họ An, anh ấy cũng sẽ không làm gì tôi?”


An Tuyển Thần cắn đầu lưỡi, ổn định lại tinh thần, nở một nụ cười chế giễu: “Không làm gì? Cô nghĩ tình yêu của một người đàn ông có thể đáng giá bao nhiêu tiền chứ?” Có thể so sánh được với quyền lực và sự giàu có của nhà họ An ư?


“Nếu người đàn ông đó là An Tuyển Hoàng, tôi có thể vô cùng khẳng định mà nói cho chú biết—- vô giá! Còn chú, không bằng anh ấy!”


Nói xong thì cô cất bước rời đi, để lại cho người đàn ông một bóng lưng yểu điệu mảnh mai, càng đi càng xa, cho đến khi biến mất.


An Tuyển Thần đứng đó, đột nhiên, cười thành tiếng——


Anh ta cảm thấy người phụ nữ Dạ Cô Tinh này nhất định là điên rồi! Không, không chỉ bị điên, mà còn bị mù!


Từ nhỏ đến lớn, anh ta độc chiếm sự yêu thương của các trưởng lão trong tộc, chiếm hết sự cưng chiều của mẹ, có ai trên đảo Chiếm Ngao mà không cung kính có thừa, cố gắng tiếp cận anh ta?


Còn An Tuyển Hoàng thì sao? Anh ta chỉ là công cụ được trưởng lão gia tộc huấn luyện để kế thừa nhà họ An mà thôi, là đứa con trai mà mẹ đối xử lạnh nhạt, người trên đảo chỉ sợ hãi, tránh né anh ta!


Mình không bằng anh ta?


Nực cười!


Thật sự là nực cười!


Chương 38: Anh sợ hãi, kiếm khách hàn mai


Lúc Dạ Cô Tinh trở lại biệt thự, đã gần rạng sáng, hai đứa bé đã ngủ, cô tháo giày, ném túi, cả người vùi vào trên ghế sa lon.


Ánh đèn tường màu vàng nhạt được bao quanh bởi chụp đèn pha lê, chiết xạ ra ánh sáng nhỏ vụn, nhàn nhạt trải lên vách tường.


Một tiếng thở dài khẽ vang lên, hơi thở quen thuộc phả vào mặt, một giây sau, cô đã ngã vào trong lồng ngực ấm áp của anh. Dạ Cô Tinh nhắm mắt lại, tìm được một vị trí thoải mái, thuận thế cọ cọ, dịu dàng mềm mại giống như con mèo.


Bờ môi nở một nụ cười nhẹ nhàng, ở dưới ánh đèn màu vàng nhạt không rõ ràng lắm, từ xa nhìn lại, hình dáng bên mặt của người đàn ông vẫn lạnh lẽo cứng rắn như cũ, có lẽ chỉ có người trong ngực biết rõ, anh chưa bao giờ tiết lộ tình cảm của mình cho ai hết.


Độc nhất vô nhị, chỉ dành cho cô!


Bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài như thác nước, một bàn tay khác nắm lấy đầu vai thon gầy của cô, cho dù sinh con rồi và cũng hơi tăng cân một chút, nhưng An Tuyển Hoàng vẫn cảm thấy cô quá gầy, chỉ cần đưa tay bóp một cái là có thể bóp vào đến xương luôn rồi.


Anh cười rúc đầu vào cổ cô, muốn tận hưởng hương thơm của hoa sơn trà, bất ngờ bị mùi rượu xông vào chóp mũi, người đàn ông nhíu mày, giọng nói hơi trầm xuống: “Em uống rượu à?”


Dạ Cô Tinh cười cọ cọ ở trong ngực anh, hai mắt nhắm nghiền vẫn không mở ra, chỉ là dùng giọng nói hơi lộ ra lười biếng hừ nhẹ: “Không có mà…”


Sắc mặt An Tuyển Hoàng hơi dịu lại, lại ngửi nhẹ ở bên cổ kia của cô, lần này không ngửi thấy mùi rượu nữa, bỗng nhiên giãn ra lông mày, xích lại gần bên tai trắng nõn của người phụ nữ, tiếng nói hơi khàn khàn: “Sao lại có mùi rượu vậy? Hửm?”


Hơi thở nóng rực phun ra bên tai, âm cuối kéo dài mang theo một loại mời gọi quyến rũ, bỗng nhiên Dạ Cô Tinh mở mắt, lúc ngước mắt, lại thật bất ngờ đụng vào một đôi mắt đen nhánh thâm thúy của người đàn ông, cô giống như bị ánh mắt nóng rực như thế làm bỏng, tim cũng run rẩy theo.


Cô vô thức đứng dậy, tiếc rằng cánh tay người đàn ông như tường đồng vách sắt, cô hoàn toàn không thể trốn đi đâu được.


“Em… Đồng nghiệp uống nhiều quá, em đưa tay đỡ, đối phương không cẩn thận vẩy rượu lên người em…” Xem như giải thích vì sao trên người cô lại có mùi rượu.


An Tuyển Hoàng hôn lên trán cô, thuận thế hướng phía dưới, vừa nhẹ mổ, vừa không quên mở miệng vặn hỏi: “Nam?”


Da thịt non mềm của Dạ Cô Tinh tê dại với nụ hôn nhẹ nhàng của anh, cười đưa tay đẩy anh, nhưng nụ hôn ấp áp của người đàn ông lại như hình với bóng, cô tránh, anh đuổi, giống như một cuộc thi chạy, nhưng sức lực của đàn ông rõ ràng mạnh hơn phụ nữ.


“Hoàng, anh đoán xem hôm nay em gặp ai?” Dạ Cô Tinh ý đồ chuyển sự chú ý của anh.


Quả nhiên động tác của anh chậm lại một chút, tay cũng dừng ở cái bụng bằng phẳng của cô, không tiếp tục đi xuống trước: “Ai?”


Tất nhiên người mà cô nói tới, nhất định không phải là người bình thường. Quả nhiên.


“Em trai anh.”


An Tuyển Hoàng thực sự sửng sốt, trong nháy mắt có hơi mê mang, cái từ “em trai” này với anh mà nói tựa hồ lạ lẫm vô cùng, lạ lẫm đến mức nghe xong hoàn toàn chưa kịp phản ứng.


“An… Tuyển Thần?” Ngay cả tên của đối phương cũng cứng ngắc khó đọc đối với anh.


Dạ Cô Tinh gật đầu.


Người đàn ông lại đột nhiên nhíu mày, toàn thân hơi lạnh vỡ tung, giống như vụn băng tràn ra, chạm vào da liền tan, cái lạnh xông vào từng lỗ chân lông, Dạ Cô Tinh không kịp đề phòng, rùng mình một cái, cô rõ ràng cảm giác được cảm xúc An Tuyển Hoàng thay đổi kịch liệt, cảm thấy trong lòng hơi lộp bộp một tiếng.


Cô nhìn ra được, giữa hai anh em họ có sự xa cách rõ rệt…


Dạ Cô Tinh ngồi thẳng, nghiêng người sang, ánh mắt tỉnh táo thâm thúy nhìn thẳng vào sâu trong đáy mắt anh, bàn tay mảnh khảnh của cô nắm lấy bàn tay anh, mười ngón đan xen, truyền nhiệt độ từ lòng bàn tay cô sang cho anh: “Hoàng, anh đang… sợ sao?”


Cô cắn môi, quật cường nhìn anh, đáy mắt lại một mảnh nhu tình.


Dạ Cô Tinh không phải một người chỉ biết đòi hỏi, ở trong mắt cô, tình yêu là bình đẳng, anh cưng chiều cô, bảo vệ cô, vậy cô cũng sẽ hiểu anh, yêu anh.


Cho nên, dù chỉ là một biểu lộ nhỏ xíu của anh, cô cũng có thể biết, huống chi cảm xúc thay đổi lớn như vậy?


Tất cả sự khác thường của anh, cũng là từ lúc nghe được ba chữ “An Tuyển Thần”!


Dạ Cô Tinh ngạc nhiên, thậm chí chân tay luống cuống, cùng An Tuyển Hoàng ở chung cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên cô phát hiện, người đàn ông lạnh như sắt thép này có một loại cảm xúc tên là “sợ hãi”!


Anh là vương giả cao cao tại thượng, là đường đường gia chủ nhà họ An, quyền thế, tài phú, danh lợi, mọi thứ mà thiên hạ khao khát, anh đều có tất cả.


Thế nhưng mà bây giờ, anh lại đang sợ hãi?


An Tuyển Hoàng như vậy khiến trái tim cô hơi nhói lên.


Người đàn ông mím chặt môi mỏng, đôi mắt tinh xảo khéo léo tuyệt vời cuồn cuộn nổi lên ánh sáng màu đen quỷ quyệt, bắt đầu xây kín bức tường phòng ngự, cuối cùng sụp đổ rầm rầm dưới sự trấn an, dưới ánh mắt bao dung của Dạ Cô Tinh.


Anh đột nhiên đưa tay, ôm cô vào trong ngực, cánh tay của anh siết chặt phía sau lưng cô, dùng sức như vậy, dường như muốn dán cô vào trong ngực, dung nhập cốt tủy.


Dạ Cô Tinh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng là anh đang run rẩy, giờ khắc này, người đàn ông cương nghị như sắt lại yếu ớt như một đứa trẻ.


Cô trở tay ôm anh, bàn tay nhè nhẹ vỗ về tấm lưng dày rộng của anh, tựa như lúc dỗ con trai chìm vào giấc ngủ, động tác tự nhiên như vậy, mang theo tác dụng an ủi lòng người, yên lặng truyền lại sự lo lắng của cô, sự cổ vũ của cô.


Cảm xúc của An Tuyển Hoàng dần dần bình phục lại, Dạ Cô Tinh rưng rưng cười: “Hoàng, tất cả đều đã qua, bây giờ anh rất tốt, có em, còn có hai con…”


Người đàn ông khẽ ừ, run rẩy cũng dần dần lắng lại.


“Cậu ta nói gì?” Giọng nói lạnh lẽo trầm thấp, làm người ta không rét mà run.


“Anh ta nghĩ bệnh của Kỷ Tình là do em gây ra, nghĩ là em ở sau lưng giở trò quỷ, mới khiến bà ta bệnh lâu chưa lành. Còn vừa đấm vừa xoa, khuyến cáo em, thêm một người bạn tốt hơn thêm một kẻ thù, chỉ cần em buông tha Kỷ Tình.”


Đôi mắt An Tuyển Hoàng nheo lại: “Em đồng ý với cậu ta rồi?”


Dạ Cô Tinh rõ ràng cảm giác được sức lực nắm vai mình siết chặt hơn, cô lại bình tĩnh không có cảm giác, nụ cười vẫn như cũ, giọng nói còn mang theo vài phần hoạt bát: “Em làm sao có thể đồng ý với anh ta được?”


Lúc này trên mặt người đàn ông mới vui vẻ lên một chút, nhưng toàn thân vẫn căng cứng, như là dây cung kéo đến cực hạn, chỉ cần dùng sức thêm một chút sẽ gãy ngay lập tức.


Chỉ nghe anh nặng nề mở miệng, trong giọng nói vẫn còn chứa đầy sự căng thẳng: “Vì sao?”


Dạ Cô Tinh cười giảo hoạt: “Em chẳng làm gì cả, thì sao phải đồng ý với anh ta chứ?”


An Tuyển Hoàng nhịn không được bật cười: “Em nha…” Lại bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm, tình nồng như vậy, lưu luyến như vậy.


Dạ Cô Tinh chun mũi một cái: “Người kia thực sự là quá ghê tởm!”


Anh lại trầm thấp cười lên, dường như tâm trạng rất tốt: “Ghê tởm như nào?”


“Anh ta thế mà dám lấy anh ra để uy hiếp em.”


An Tuyển Hoàng siết chặt sức lực, trong mắt hình như có ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua: “Nói thế nào?”


“Người kia cảnh cáo em, nói nếu Kỷ Tình xảy ra chuyện bất trắc gì, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua em, còn nói, tình yêu của đàn ông không đáng một đồng.”


“Vậy em trả lời như thế nào?” Người đàn ông ân cần dụ dỗ, lại dựng lỗ tai lên.


Dạ Cô Tinh lè lưỡi, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy lúc ấy mình nói lời kia xác thực nói hơi hung ác: “Em nói… cho dù em có giết cả nhà họ An, anh cũng không làm gì em.” Từ trong ngực người đàn ông giãy ra, Dạ Cô Tinh hơi thấp thỏm nhìn anh, xoắn ngón tay, giống đứa trẻ làm sai chuyện.


Nhưng không thấy người đàn ông tức giận chút nào, thậm chí còn nở một nụ cười đầy ẩn ý trên môi, dưới ánh mắt sững sờ của Dạ Cô Tinh, rất nghiêm túc gật đầu, dang hai tay ra: “Anh xác thực sẽ không thể làm gì em.” Sau đó xích lại gần bên tai cô, nhẹ nhàng hôn một cái: “Cũng không biết, xem như con dâu nhà họ An, có phải em cũng tính là cả nhà họ An không?”


“Ơ!” Lúc này Dạ Cô Tinh mới cảm thấy không đúng, đúng vậy ha, cả nhà họ An không phải cũng bao gồm chính cô và hai đứa bé sao? May mà An Tuyển Thần bị cô làm cho tức điên, không rảnh bắt bẻ sơ hở trong lời nói của cô, nếu bị người ta bắt bẻ ngay tại chỗ thì sẽ mất mặt biết bao!


“Vấn đề thứ hai thì sao?”


“Cái, cái gì?”


Đồng tử An Tuyển Hoàng nheo lại nhìn cô: “Tình yêu của đàn ông không đáng một đồng.”


Dạ Cô Tinh ôm lấy cổ của anh hôn lên một cái, cũng học động tác của anh, ghé sát lại bên tai, môi đỏ nhẹ nhàng lướt qua vành tai người đàn ông, làm anh khẽ rùng mình một cái.


Cô lại cười không tim không phổi: “Em nói —— nếu như người đàn ông kia là An Tuyển Hoàng, em tin tưởng, tình yêu này là vô giá!”


Người đàn ông chấn động toàn thân, ánh mắt sáng quắc, đôi mắt đen nhánh dường như nhiễm lên tầng tầng sóng nhỏ, thật giống như mặt hồ bị gió thổi gợn sóng, một giây sau, lấy hôn làm phong ấn!


Dạ Cô Tinh sững sờ, cười nhắm hai mắt lại, an tâm chìm đắm trong sự triền miên vô hạn này…


Nụ hôn của anh không bá đạo và cường thế giống trước kia, ngược lại trở nên dịu dàng lại lưu luyến, giống như bưng lấy bảo bối quý giá nhất của đời này, nhẹ nhàng dùng sức sẽ rơi nát, cho nên anh cẩn thận từng li từng tí, trân quý gấp đôi.


Dạ Cô Tinh khó được chủ động, thử thăm dò đưa lưỡi ra tìm tòi, toàn thân người đàn ông chấn động, giống như nhận được cổ vũ to lớn, nụ hôn dần trở nên vội vàng.


Cuối cùng, bá đạo và cường thế mới là bản chất tồn tại trong xương cốt người đàn ông này, nhất thời dịu dàng chỉ là mồi nhử mà anh ném ra, lẳng lặng ẩn núp, đợi cô chủ động cắn câu!


Sau một nụ hôn sâu, hai cái đều thở hổn hển. Trong mắt cô che lên một tầng sương mù, mông lung, phảng phất trong vắt núi xa, nhưng sương mù lượn lờ ở chỗ sườn núi, đôi môi trơn bóng, đỏ tươi ướt át, hai má hơi say, quả nhiên là tư thái quyến rũ, đẹp không sao tả xiết.


Thấy vậy người nào đó hai mắt đăm đăm, hầu kết nhấp nhô: “Tinh, chúng ta có còn… phải kiêng nữa không?”


Ánh mắt Dạ Cô Tinh trì trệ, dưới ngọn đèn màu vàng nhạt, cái trán người đàn ông mồ hôi rịn ra dày đặc, gò má biểu lộ ẩn nhẫn cùng đè nén làm cho trong lòng cô cũng thấy hơi thương thương, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, Dạ Cô Tinh trịnh trọng khẽ lắc đầu.


Vấn đề này, sau khi sinh con xong cô vẫn luôn trốn tránh, hình ảnh hai người chân thành gặp nhau cô không dám nghĩ, cũng sợ hãi nghĩ, rõ ràng đã lấy dũng khí, lại ở giây tiếp theo làm đào binh.


Nhiều lần, cô ngủ mơ mơ màng màng, lại có thể cảm giác được rõ ràng hô hấp người đàn ông bên cạnh thay đổi, xúc cảm ấm áp truyền đến, nhưng anh chỉ hôn, không dám tiến thêm một bước, cuối cùng là tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm cùng cô tiến vào giấc ngủ.


Người đàn ông kiêu ngạo như thế, lại vì cô chịu đựng tới mức như thế, cô tựa hồ không có lý do gì lùi bước nữa.


Mà một ngày này, cuối cùng cũng phải tới, toàn thân toàn ý phó thác, từ đó một đời vinh nhục, tràn đầy tình yêu say đắm đều sẽ buộc ở người đàn ông trước mắt này.


Dạ Cô Tinh biết rõ, anh xứng đáng…


Một đêm, hai người đều mất ngủ, hai trái tim tới gần vô cùng.


Cho tới sau này bước lên Chiếm Ngao, Dạ Cô Tinh mới biết được, vì sao ba chữ “An Tuyển Thần” lại làm anh thất thường như thế!


Ruột thịt cùng mẹ sinh ra, tình thương của Kỷ Tình lại chỉ dành cho một người, cùng là con dòng chính, sự quan tâm của trưởng lão lại chỉ dành cho An Tuyển Thần!


Bởi vì, An Tuyển Hoàng là con trai trưởng, là người thừa kế của dòng họ An, là người kéo dài vinh dự, người gánh chịu trách nhiệm, bọn họ đặt hết thảy hưng suy của gia tộc lên trên người anh!


Khi An Tuyển Thần còn nũng nịu ở trong ngực mẹ, anh lại sớm học tập súng ống chiến đấu ở dưới sự giám sát của trưởng lão, khi An Tuyển Thần còn cười toe toét chơi với bạn ở trên đảo, trải qua tuổi thơ vui vẻ, anh đã bắt đầu học xử lý sự vụ lớn nhỏ của nhà họ An!


Có An Tuyển Thần dịu dàng như ngọc phía trước, An Tuyển Hoàng yên tĩnh ít nói đương nhiên sẽ không được mọi người yêu thích. Có lẽ bọn họ kính anh sợ anh, lại sẽ không thực tình đối với anh, cái bọn họ sợ là quyền lực, đồng thời cũng sợ hãi người đàn ông khống chế quyền lực này!


Chẳng trách đế vương thời cổ đại đều xưng mình là “quả nhân”, chỗ cao lạnh lẽo cô đơn vô cùng, có lẽ chỉ có mình An Tuyển Hoàng hiểu, bởi vì không ai có thể đứng cao hơn anh.


Mà sự tồn tại của Dạ Cô Tinh, là người bạn đồng hành duy nhất của anh ở vị trí cao này, nếu anh là đỉnh núi tuyết, kiếm khách mênh mang cầu bại, vậy cô chính là hàn mai sáng rực trong khe núi đầy băng tuyết.


Anh uống rượu múa kiếm, chỉ cầu bại một lần, cô là đóa hoa nở đẹp nhất, ngạo nghễ khinh thường giá sương băng tuyết.


Bọn họ là bạn lữ duy nhất của nhau, bởi vì, trên đỉnh núi tuyết, chỉ có anh và cô tồn tại.


Thế nhưng mà, có một ngày, đột nhiên xuất hiện người cướp đi mọi thứ của kiếm khách, vươn tay về phía cây hoa mai kia, kiếm khách làm sao không sợ cho được? Đó là người bạn duy nhất của cuộc đời anh ——


Từ đó, kiếm khách có nhược điểm, anh sẽ lo lắng cho cây hoa mai kia, sợ hãi, anh không còn vô địch thiên hạ, nhưng lại vui vẻ chịu đựng.


Thế nhân đều nói, anh vô địch thiên hạ, cuối cùng lại bại bởi một gốc hoa mai thon dài yếu đuối, nhưng cầu bại một lần, chẳng qua là cam tâm tình nguyện bại thôi!


Tâm anh hùng, nước mắt đàn ông, một lời nhiệt tình, lại vì người ấy hóa thành dịu dàng bao quanh, không hỏi thiên hạ, chỉ cầu có mỹ nhân làm bạn bên người!


Lúc đó, Dạ Cô Tinh biết cái ví dụ này, lông mày vặn chặt.


Lâm Dược bị cô nhìn tới mức không thoải mái, thậm chí hai chân như nhũn ra, thời gian trôi qua không lưu lại bất kỳ dấu vết suy yếu nào trên người phụ nữ trước mắt này, ngược lại lắng đọng ra ý vị càng xa xăm, trong lúc vô tình bộc lộ uy áp làm cho người ta khiếp sợ, cô, dường như là một người được Thượng đế phá lệ ưu đãi.


“Chị An, tôi viết như vậy có gì không ổn sao?” Anh ta đã là nhà phê bình tin tức thâm niên, cũng là người viết châm biếm thói xấu của xã hội, một cây bút để cho vô số người kính sợ, nhưng mà ở trước mặt vị này, anh ta lại nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng.


“Kiếm khách? Hoa mai?” Cô đặt câu hỏi.


“Đúng vậy, tôi chuẩn bị đặt đoạn văn này ở phần kết truyện ký, xem như lời kết, cô xem…”


Dạ Cô Tinh lắc đầu: “Tôi cảm thấy không quá thỏa đáng.”


Lâm Dược sững sờ, bày ra bộ dạng khiêm tốn: “Xin rửa tai lắng nghe.”


“Tôi cảm thấy, hoa mai có thể thay đổi thành hoa ăn thịt người!” Cô gái cười tươi đẹp dị thường, xán lạn như nắng gắt.


“…”


Đương nhiên, đây đều những chuyện để nói sau, tạm thời không đề cập tới.


Sáng hôm sau, 11 giờ Dạ Cô Tinh mới rời giường, tay và chân tê dại tới mức không giống như tay chân của mình.


May mà mỗi ngày cô đều dành thời gian luyện yoga, nếu không còn không biết làm như thế nào chịu đựng nổi anh!


Đối với độ mềm mại của thân thể này, đến thời điểm hiện tại, Dạ Cô Tinh tương đối hài lòng, chỉ là người nào đó lại gián tiếp được hưởng lợi.


Cô rửa mặt xong, phát hiện hai mắt hơi sưng, xoa kem dưỡng mắt, mới phát hiện mình đã đói đến ngực dán đến lưng.


Ra khỏi phòng ngủ, cô đi thẳng tới phòng bếp, An Tuyển Hoàng lại ngồi ở bên cạnh bàn ăn, cầm trong tay một tờ báo lật xem, rất giống đại lão gia bến Thượng Hải những năm 70, 80, mà bên tay anh đang để một phần bữa sáng vẫn chưa được động tới.


Người đàn ông buông tờ báo xuống, thấy cô giống như sói đói gặp con mồi, hai mắt tỏa ánh sáng, làm bộ đứng dậy, Dạ Cô Tinh vội vàng làm một thủ thế, ra hiệu anh đừng có manh động, chỉ cần ngồi yên đó là được rồi, cô thật sự không thể chống lại sự nhiệt tình quá mức của người đàn ông này, tối qua, giày vò tới hơn nửa đêm, xém chút lắc cô tan ra thành từng mảnh.


Ngày hôm sau cô đau lưng, người đàn ông lại thoải mái nhàn nhã, sảng khoái tinh thần, cô tức giận hung hăng lườm anh một cái, không ngờ biểu cảm trên khuôn mặt anh lại càng xán lạn.


Dạ Cô Tinh nghiến răng nghiến lợi, sờ cái bụng bằng phẳng, cảm thấy mình nên lấp đầy cái bụng rỗng trước lại trò chuyện nhân sinh, nói lý tưởng với người này.


Ngồi xuống bên cạnh An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh một mực cúi đầu giải quyết món ăn trong mâm, rõ ràng là không muốn để ý người đàn ông này, trong lòng thầm nói, con hổ lâu không được thả đúng là hung tàn, lần sau cô kiên quyết không làm loại cắt đất bồi thường mua bán này.


Nhưng lúc này người đàn ông ho nhẹ hai tiếng, thấp giọng, hơi xấu hổ: “Tối hôm qua, anh không phải cố ý, em…”


Dạ Cô Tinh nghe vậy, đôi mi thanh tú nheo lại: “Nói như vậy, anh là cố ý…” Vừa mới mở miệng cô đã phát hiện không đúng, giọng nói của mình sao lại khàn thành như vậy?


An Tuyển Hoàng lúng túng rụt rụt cổ, tối hôm qua cô cầu xin tha thứ không ít, đều bị bản thân coi là gió thoảng bên tai, tốt xấu từng có hai lần, làm sao anh lại như trẻ con vắt mũi chưa sạch không nhịn được cơ chứ?


“Anh!” Dạ Cô Tinh chỉ vào người đàn ông, đầy mắt lên án, sau đó cúi đầu xuống, cô còn có thể nói gì, đều là do mình đồng ý trước…


An Tuyển Hoàng lại chững chạc đàng hoàng bảo đảm nói: “Lần sau sẽ không tái phạm nữa.”


“Anh còn muốn có lần sau?”


Người nào đó cực kỳ thành thật gật gật đầu, giữa vợ chồng, khẳng định còn có lần sau.


Dạ Cô Tinh nghiến răng nói: “Anh cứ chờ đó mà xem!”


Khóe miệng người đàn ông lại giương lên một đường cong đẹp mắt, mắt lộ ra ánh sáng hiền hòa: “Ừm, anh chờ, lần sau.” Vậy là tối hôm qua biểu hiện của anh cũng không tệ lắm…


Dạ Cô Tinh xém chút phun một ngụm máu ngay tại chỗ.





MV cho ca khúc mới của Thành Giới đã quay xong, dự tính sẽ phát hành vào đầu tháng chín, kế hoạch tiếp theo của Dạ Cô Tinh chính là quay bộ phim truyền hình ‘Yên chi lệ’.


Cô đã trao đổi với đạo diễn Lý Khôn, buổi lễ khai máy sẽ cử hành vào cuối tháng tám, đầu tháng chín chính thức quay, Dạ Cô Tinh có thể đợi đến trung tuần tháng mười mới gia nhập đoàn, thứ nhất, là cân nhắc đến hai đứa bé còn nhỏ, không dứt đượcc sữa mẹ, không nên xa mẹ quá sớm, thứ hai, Dạ Cô Tinh cũng cần một quãng thời gian để xử lý chuyện ở trường học.


Lý Khôn cũng nói có thể quay các phân cảnh của những người khác trước, chờ sau khi Dạ Cô Tinh vào đoàn, lại tiến hành quay những cảnh có mặt cô.


Khi kỳ nghỉ hè kết thúc vào tháng chín, Dạ Cô Tinh cũng sắp nghênh đón năm thứ ba đại học, đương nhiên, ngày nghỉ mà cô xin Diêm Đông Bình cũng đã hết, trở về trường học trả phép là điều chắc chắc, cô cũng không hề có ý định nửa đường bỏ học, dù sao, trở thành một nhà vật lý học ưu tú cũng là nguyện vọng của ‘Dạ Cô Tinh’, bây giờ chỉ sợ không thể thực hiện được.


Cô có thể làm, cũng chỉ là dốc hết toàn lực giữ được học vị sinh viên chính quy Khoa vật lý hạt nhân đại học Bắc Kinh thôi, cũng coi như hoàn thành giấc mộng đại học của ‘Dạ Cô Tinh’.


Dù sao cô không phải là Dạ Cô Tinh ngày trước, mục tiêu cuộc sống và quy hoạch đều đã xảy ra thay đổi về bản chất, Dạ Cô Tinh ngày trước tình nguyện sống một cuộc sống bình thường, không có tiếng tăm gì, mà cái cô muốn lại là hào quang vạn trượng, không ai dám ức hiếp…


Cho nên, đạo bất đồng, cũng chỉ có thể, bất tương vi mưu!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom