• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (2 Viewers)

  • Quyển 3 - Chương 41+42

Chương 41: Hai đứa thiểu năng, sao lại là cô


Nói đúng hơn thì thực ra cũng chỉ là có duyên gặp mặt một lần, ở tiệc đầy tháng có gặp qua một lần, trông rất giống với Cố Phương Lan, nếu như cô không đoán sai thì nhất định là cô con gái đang du học ở nước ngoài của nhà họ Giang, là em gái ruột của Lưu Hạo Đình, em họ của Giang Vũ Ngưng- Giang Vũ Tình!


“Nina, cậu nhìn cái váy xếp ly màu trắng đó, nghe nói là mẫu mới nhất vào hè năm nay của Golden, không hổ là tồn tại ngang hàng cùng nhà thiết kế nghìn mẫu Two, cái váy này bất kể là chất liệu, hay đường may đều hoàn mỹ không chê vào đâu được!” Là một giọng nữ nhút nhát nhưng không che giấu được kích động.


Giang Vũ Tình lại lắc đầu, trong mắt hiện ra sự tiếc hận.


Trong lòng Đường Vũ Thi lộp bộp một tiếng, mở miệng dò hỏi: “Nina, tớ… nói không đúng à?”


“Đương nhiên là không đúng! Hơn nữa còn là hoàn toàn sai! Cái váy này vạt áo rộng, trang trí ở phần thân áo lộ rõ một phần sáng bóng, thêm nữa là đường may trước ngực thiết kế rõ ràng là có nếp gấp, rõ ràng là kiểu dáng cũ của năm ngoái, cái váy xếp ly trắng mà Golden tự thiết kế cắt may của năm nay có tên là- Phong Hà! Xuất phát từ bài “Tô Mạc Già” của nhà thơ nổi tiếng “Chu Bang Ngạn”, thủy diện thanh viên, nhất nhất phong hà cử (mặt nước trong xanh, từng làn gió nâng những cánh sen). Lấy câu này ám chỉ sự duyên dáng yêu kiều của người phụ nữ phương Đông, một vẻ đẹp đoan chính, rộng lượng. Cho nên, vạt áo của Phong Hà hơi thu gọn lại, tương tự với kiểu dáng của mẫu váy Tiểu Hương, có chút hơi hướng của sườn xám, đặc trưng của phần thân trên là đơn giản, chỉ có thể trang trí bằng tua rua màu trắng, sao có thể xuất hiện một phần sáng bóng dung tục như thế được?”


Đúng lúc này có nhân viên tiến lên, nở một nụ cười lấy lòng: “Quý cô đây thật sự là rất có ánh mắt, mẫu này đúng là mẫu cũ của năm ngoái, vì dọn nhà kho, cho nên mới treo ra đây, chiếc váy được chúng tôi treo trong tủ kính mới là mẫu Phong Hà do thầy Golden tự mình thiết kế.”


Giang Vũ Tình thuận tiện nhìn qua, sau đó cười một cách hài lòng, khen ngợi: “Không hổ là kiệt tác của đại sư!”


“Tôi thấy quý khác có cảm giác cực kỳ nhạy bén đối với thiết kế thời trang, cô chắc hẳn cũng là một chuyên gia nhỉ?”


Giang Vũ Tình cười một cách tao nhã, nói một cách dõng dạc: “Chuyên gia thì không dám, tôi học ngành thiết kế thời trang, chỉ trùng hợp mà thôi.”


“Có thể khiến một nhà thiết kế thời trang tương lai dừng chân lưu lại chính là niềm vinh hạnh của GUCCI chúng tôi.”


“Xin nhận những lời chúc tốt đẹp của cô.”


“Tôi thấy khí chất của cô rất phù hợp với mẫu váy mùa hè năm nay của chúng tôi, không bằng vào xem một chút đi?”


“Được!” Giang Vũ Tình hứng thú dâng cao.


Người nhân viên mỉm cười rạng rỡ, chỉ nói vài câu mà đã mời chào được một mối làm ăn, hoa hồng của tháng này có chỗ để trông cậy rồi, trộm vui trong lòng. Ánh mắt lướt qua Đường Vũ Thi, mang theo chút khinh thường, cả người đều là hàng nhái, lại còn dám vào cửa hàng cao cấp, thật là không sợ bị chê cười à!


Cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Đường Vũ Thi vẫn cố gắng cười thoải mái như Giang Vũ Tình, nhưng cũng không khống chế được đôi mắt đang lảng tránh vì chột dạ, rõ ràng muốn giả vờ bình bình thản thản, ra vẻ thoải mái hào phóng, nhưng cuối cùng trình độ không đủ, cả người vừa mâu thuẫn lại vặn vẹo, sự khinh thường trong mắt người nhân viên kia càng đậm. Đúng thật là, trộm gà không được còn mất nắm gạo!


Lúc này, Giang Vũ Tình rất tự nhiên mà kéo cánh tay cô ta, nụ cười rạng rỡ, giống như một bông hoa đáng yêu: “Thi, chúng ta vào xem đi! Học ngành thiết kế thời trang, cần phải quan sát nhiều chạm nhiều hơn, quan sát nhiều hơn để biết phác họa mẫu trang phục, chạm nhiều hơn để viết càng nhiều về chất liệu may, giáo sư King đã từng nói rồi, một nhà thiết kế vĩ đại cần phải quen thuộc với tất cả các chất liệu có trên thế giới, cho dù đó là da cá sấu đi chăng nữa.”


Đường Vũ Thi mỉm cười gật đầu, nhưng trong đáy mắt lại che giấu sự cứng nhắc không dễ nhận thấy. Cùng là từng học tại Học viện thiết kế thời trang Paris, hai người là bạn học, là bạn cùng phòng, là bạn thân của nhau, nhưng cái gì Giang Vũ Tình cũng đều đè ép bản thân cô ta, không kể là gia thế, ngoại hình, hay là thành tích học tập, chỉ cần cùng Giang Vũ Tình đứng cùng một chỗ, thì chắc chắn cô ta sẽ luôn đứng ở dưới!


Ở trong mắt thầy cô giáo, Giang Vũ Tình là thiên tài thiết kế, trong mắt bạn học, Giang Vũ Tình xinh đẹp tốt bụng, hoà nhã, rộng lượng, cho nên, Giang Vũ Tình là thiên nga trắng, còn Đường Vũ Thi chỉ là con vịt xấu xí!


Lúc bắt đầu, cô ta ghen tị đến sắp phát điên, thậm chí ở trong mơ cô ta còn tưởng tượng việc giết chết con thiên nga trắng này! Trước khi ra nước ngoài, cô ta là nàng công chúa được cha mẹ, anh trai nâng niu trong lòng bàn tay, là học trò cưng của thầy cô giáo, là đối tượng khiến các bạn học hâm mộ, Sau khi ra nước ngoài, Giang Vũ Tình biến thành cô ta của trước đây, cô ta hận, cô ta khó chịu, cô ta không cam lòng!


Nhưng là, Giang Vũ Tình lại là người không biết nhìn sắc mặt, vẫn luôn luôn thân thiết với cô ta.


Đường Vũ Thi một mặt cùng Giang Vũ Tình giả vờ qua lại thân thiết, một mặt thì tìm cơ hội hãm hại. Thế nhưng, cô ta thông qua việc tiếp xúc, sau đó dần dần biết rõ về gia thế hiển hách của Giang Vũ Tình, thì cô ta đã thay đổi kế hoạch.


Từ lúc bắt đầu hờ hững, đến bây giờ là phụ hoạ hùa theo, điều duy nhất không thay đổi, chỉ sợ là đầy lòng đều là sự giả tình giả ý!


Gia đình cô ta khá giả, cha mẹ đều đã về hưu, anh trai tuổi còn trẻ đã là giáo sư đại học, chị dâu là con gái thị trưởng, nhưng cũng không so được với dòng họ giàu có quyền quý đứng đầu như nhà họ Giang, có quan hệ thân thiết với Giang Vũ Tình, không biết chừng cô ta có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng nữa, giống như chị dâu nói- chỉ cần hết lòng hết dạ, thì không có người đàn ông nào là không thể có được!


Theo như cô ta biết, Giang Vũ Tình còn có một người anh ruột…


“Thi, cậu thấy cái váy kia thế nào?” Giang Vũ Tình ra hiệu với cô ta qua chiếc gương.


Đường Vũ Thi bừng tỉnh, vội vàng gật đầu lia lịa: “Rất đẹp! Nina, cậu mà đã chọn thì luôn không có gì có thể chê được hết!”


Ai lại không thích nghe lời khen chứ? Giang Vũ Tình ngay lập tức mặt mày hớn hở, rực rỡ như mặt trời: “Cậu thích là được rồi.”


Đường Vũ Thi sửng sốt.


Giang Vũ Tình giải thích: “Tớ chuẩn bị tặng nó cho cậu mà.”


Trong lòng Đường Vũ Thi vui mừng, lúc này mới nhìn thẳng vào chiếc váy dài màu đen như mực trên tay Giang Vũ Tình, ánh mắt lấp lánh, chỉ vào chiếc váy von màu vàng tơ dài tới đầu gối ở phía đối diện, cười nói: “Nina, cậu không cảm thấy màu của chiếc váy kia càng làm nổi bật người mặc à?”


“Đúng vậy! Màu vàng tơ thực sự rất tôn da, nhưng màu da của cậu thiên về ngăm đen, vàng nhiều hơn, chính là màu da đặc trưng của người da vàng, mặc màu vàng tơ không thích hợp với cậu đâu.”


Người nhân viên ở một bên mím mím môi, cúi đầu nhịn cười.


Giang Vũ Tình nói như vậy, là đứng trên góc độ của một nhà thiết kế chuyên nghiệp đưa ra đánh giá đúng trọng tâm nhất, nói đều là sự thật, nhưng là khi nghe vào trong tai một người nào đó lại hoàn toàn thay đổi.


Đường Vũ Thi bí mật siết chặt nắm tay, dữ tợn trừng mắt với người nhân viên đang cực lực nhịn cười, trong lòng đã sớm hận Giang Vũ Tình thấu xương! Lại có thể ở trước mặt mọi người chế nhạo làn da ngăm của mình? Nhưng cô ta vẫn phải cười tươi như cũ, cứng nhắc mà giương lên khoé miệng: “Nina, ý của tớ là, cái váy đó rất hợp với cậu!”


Giang Vũ Tình nhìn nhìn, rồi bảo người nhân viên đi lấy cái váy đó xuống, đưa cho cô ta: “Thật sự tôn da của tớ lên, được rồi, gói lại cho tôi đi.”


Người nhân viên liên tục đáp ứng, mặt mày rạng rỡ, thử hỏi những người đi dạo tại các cửa hàng cao cấp của GUCCI, có ai là không ra tay hào phóng đâu chứ?


“Thi, cậu có muốn mặc thử cái váy này không?”


Trong tim Đường Vũ Thi đang rỉ máu, cô ta ràng có thể chọn được một bộ càng tốt hơn! Giang Vũ Tình luôn luôn như vậy, bất kể là việc gì, chỉ cần cô ta quyết định, đối phương chỉ cần nghe theo, nếu bạn nói ra lời phản đối, cô ta sẽ không ngừng tranh cãi, đặc biệt là trong chuyện phối đồ, thật sự đã đạt tới trình độ tự phụ, điều quan trọng là cô ta còn muốn người khác phải ăn mặc theo sở thích của cô ta, nếu không thì dù là ở đâu cô ta cũng sẽ ở trước mặt mọi người mà chỉ trích, phê bình bạn từ đầu tới chân, mặc kệ là tình huống gì, trong trường hợp nào, cô ta muốn nói gì, thì nói cái đó, sẽ không hề kiêng dè người khác một chút nào!


Trong lòng Đường Vũ Thi nhắc đi nhắc lại với mình, phải kiềm chế! Nhất định phải kiềm chế! Chờ đến lúc cô ta được gả vào gia đình giàu có quyền quý, thì sẽ có rất nhiều cơ hội chỉnh đốn lại cái người mắc bệnh công chúa như Giang Vũ Tình!


“Không cần thử đâu, tớ tin tưởng vào mắt nhìn của cậu.”


Nụ cười của Giang Vũ Tình càng rạng rỡ hơn mấy phần, đưa váy cho cô nhân viên đang ở một bên: “Gói lại, lát nữa sẽ thanh toán một lần luôn.”


“Dạ được.”


Đường Vũ Thi thân thiết mà lắc lắc cánh tay cô ta: “Nina, cậu đối với tớ thật tốt!”


Giang Vũ Tình cười dịu dàng: “Chúng ta là bạn thân nên tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau. Tớ biết cậu không mua được quần áo của GUCCI, vừa hay anh tớ gửi tiền tiêu vặt, chị em tốt tất nhiên là phải có phúc cùng hưởng rồi!”


Nụ cười của Đường Vũ Thi dần dần trở nên cứng ngắc.


Dạ Cô Tinh ngồi quan sát hết mọi chuyện, khoé môi khẽ nhếch lên, chỉ âm thầm mắng hai chữ ở trong lòng – “Thiểu năng.”


Giang Vũ Tình nhìn trái nhìn phải, rõ ràng là đang tìm thứ gì đó: “Xin hỏi, trong cửa hàng của các cô có mẫu đầm mùa hè nào là hai màu màu đen trắng không?”


Người nhân viên hơi sửng sốt.


Giang Vũ Tình sợ bản thân nói không đủ kỹ càng, đối phương nghe không hiểu, vội vàng bổ sung: “Chính là kiểu hoa văn sọc đen trắng xen lẫn, thiết kế chiết eo, ở chỗ này có cái nơ bướm đeo chéo, là mẫu mới nhất trong hè năm nay của GUCCI, hôm qua tôi thấy chị… dâu của tôi mặc, chị ấy nói, chị ấy mua nó ở cửa hàng của các cô, xin hỏi còn cái nào không? Tôi muốn mặc thử…”


Người nhân viên lộ vẻ khó xử, không đổi sắc mặt mà liếc về nơi Dạ Cô Tinh đang đứng, lại thấy đối phương đang cúi đầu lật xem tạp chí, động tác nhàn nhã, nhìn cũng không giống như có liên quan gì.


“Thành thật xin lỗi quý kahchs, chiếc váy mà cô nói, trong cửa hàng của chúng tôi chỉ có hai chiếc, hôm qua đã có người mua một chiếc, chiếc còn lại… có một vị khách đang mặc thử, cho nên thật xin lỗi…”


Ánh mắt Giang Vũ Tình ảm đạm xuống: “Như vậy à… vậy thì tiếc quá.”


“Thật ra, cô có thể đợi thêm một chút, vị khách đó đang mặc thử, biết đâu cô ấy sẽ không…”


“Không cần đâu,” Giang Vũ Tình hơi nhíu mày: “Đồ mà người khác không cần, tôi cũng không cần.”


Người nhân viên đột nhiên nghẹn lời.


Nhưng trọng điểm quan tâm của Đường Vũ Thi lại không ở chỗ đó, mà là một tiếng “chị dâu” Giang Vũ Tình vừa nhắc tới, làm trái tim cố ta đột nhiên căng thẳng, trên mặt lại không chút thay đổi, trong trạng thái vô thức nói: “Ồ! Nina, tớ còn không biết anh cậu đã kết hôn rồi đấy!”


Giang Vũ Tình không nghi ngờ gì: “Còn chưa kết hốn! Đó là chị dâu tương lai của tớ, là thanh mai trúc mã với anh tớ, việc hai người bọn họ kết hôn cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, là chuyện sớm hay muộn mà thôi! Cho nên, tớ sửa miệng trước thôi!”


Đường Vũ Thi thở phào nhẹ nhõm: “Tức là còn chưa có kết hôn…”


“Tớ nghĩ, sẽ nhanh thôi!”


Đường Vũ Thi hai mắt căng thẳng: “Là sao?”


“Nghe mẹ tớ nói, bà ấy và nhà họ Tần bên kia đã bắt đầu chuẩn bị cho lễ đính hôn của anh tớ và chị Tư Hủy rồi! Sau khi đính hôn, cách lễ kết hôn còn xa được sao?” Giang Vũ Tình cười nói.


“Vậy sao? Tớ cũng chưa nghe cậu nhắc tới người chị dâu tương lai này của cậu lần nào í!”


Giang Vũ Tình quay lạinhìn cô ta, Đường Vũ Nhi vội vàng treo lên bộ mặt tươi cười: “Người chị dâu này của tớ, là một truyền kỳ đấy, sợ là nói ba ngày ba đêm cũng không thể nói hết được! Nên cũng không thể trách tớ sao lại không bói cho cậu… Dù sao thì, chị Tư Hủy đã ưu tú đến không cách nào hình dung được luôn rồi!”


“Nghe cậu nói như vậy, tớ lại càng có hứng thú, làm sao bây giờ đây?”


“Nói đơn giản, chị dâu tớ là một người nổi tiếng của nhà họ Tần, hiện là người dẫn chương trình thời sự của Ban thông tin và truyền thông quốc gia, tối nay cậu về xem tin thời sự là có thể thấy, 18 tuổi thi đỗ vào Khoa dẫn chương trình phát thanh của Thanh Viện (Học viện Thanh thiếu niên Trung Quốc), vào năm thứ 2 là lúc nhận được lời mời của hai trường đại học hàng đầu thế giới là Đại học Stanford và Đại học Cambridge, thế nhưng, cuối cùng chị ấy lại lựa chọn tham gia kỳ thi tốt nghiệp ở Mỹ, dựa vào thực lực của bản thân thi đỗ vào trường đại học nổi tiếng nhất thế giới là Đại học Harvard, còn từng đi Châu Phi với tư cách là phóng viên trên chiến trường, còn từng phỏng vấn ở Liên Hợp Quốc…”


Đường Vũ Thi càng nghe, trong lòng càng nặng, đột nhiên, trước mắt sáng lên, trong mắt lập tức lộ vẻ sùng bái: “Trời ạ! Người chị dâu này của cậu thật là quá siêu! Nhưng tớ còn một câu hỏi, nhưng không biết bây giờ có nên hỏi hay không…”


“Không sao, cậu hỏi đi! Chúng ta là bạn thân, mà đã là bạn thân thì đâu cần lo nhiều như vậy?”


“Vậy tớ hỏi thật đấy!” Ánh mắt Đường Vũ Thi hấp háy.


“Ừm! Cậu hỏi đi…” Giang Vũ Tình cười dịu dàng, vừa chọn quần áo, vừa trả lời.


“Nếu chị ấy và anh trai cậu đã là thanh mai trúc mã, vậy tại sao đến tận bây giờ bọn họ mới đính hôn?”


Đường Vũ Thi suy nghĩ một lát, dáng vẻ vừa ngây thơ vừa tò mò khiến Giang Vũ Tình không có chút đề phòng nào, hơi hơi đè thấp giọng nói: “Đây cũng là điểm kỳ lạ của anh tớ! Rõ ràng chị Tư Hủy xuất sắc như thế, anh ấy thì hay rồi, nhiều năm như vậy, luôn đối với người nhà không nóng không lạnh, việc kết hôn cũng bị anh ấy hoãn rồi lại hoãn, có lúc, tớ thực sự không hiểu nổi đàn ông họ đang suy nghĩ cái gì nữa…”


Mắt Đường Vũ Nhi hấp háy, độ cong của khoé môi cũng bất ngờ tăng thêm vài phần.


“Ban đầu tớ muốn mặc cái váy này để tham gia bữa tiệc sinh nhật của anh trai! Haizz, xem ra là không có cơ hội rồi…”


“Nhất định phải là chiếc váy đó mới được sao?”


Giang Vũ Tình kiên định gật gật đầu: “Cậu biết đó, tớ thà rằng không đi, cũng không đồng ý chín bỏ làm mười.”


Đường Vũ Thi trong lòng thầm mắng đồ dở hơi, vì sao nhất định phải là cái váy đấy, ngay cả bữa tiệc sinh nhật của anh trai ruột cũng có thể vắng mặt.


“Ban đầu, tớ còn định đưa cậu đi cùng cơ, vừa rồi ngay cả váy cũng chọn cho cậu rồi, thật là đáng tiếc… Có điều, lần sau vẫn còn cơ hội.”


Đường Vũ Thi trong lòng khẽ động: “Nina, cậu… thật sự đồng ý mang theo tớ à?”


“Tất nhiên rồi, cậu là bạn thân của tớ mà!”


Trong mắt Đường Vũ Thi lộ ra sự cảm động: “Cậu đối với tớ thật tốt”, Sau đó hít hít cái mũi: “Làm bạn bè, tớ cũng muốn cố gắng hết sức mình làm cho cậu một chút chuyện!”


Dưới ánh mắt cảm động của Giang Vũ Tình, Đường Vũ Thi đi về hướng người nhân viên, cho dù thế nào, cô ta đều phải nắm chặt lấy cơ hội lần này! Chỉ cần được đi đến tiệc sinh nhật, dựa vào thủ đoạn của cô ta, còn sợ đàn ông không ngoan ngoãn cắn câu à?


“Xin hỏi, cái váy đó là bị đem vào phòng thay đồ ở chỗ nào vậy?”


Người nhân viên sửng sốt: “Ở đây chúng tôi không cho phép…”


“Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn tìm cô ấy để nói chuyện thôi, xem cô ấy có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích không, dù sao thì, bạn của tôi thật sự rất thích chiếc váy đó.”


“Việc này…”


Đúng lúc này, cửa của 2 phòng thay đồ đồng thời mở ra.


Trên người Diệp Nhĩ mặc một chiếc áo len đỏ tươi, phối với chiếc quần đùi màu trắng gạo, dưới chân là đôi xăng đan cao gót màu đỏ, sự tương phản mãnh liệt giữa trắng và hồng, khiến người trước mặt mắt phát sáng luôn.


Chỉ thấy cô ta hướng về phía Dạ Cô Tinh nháy mắt phóng điện, một mái tóc màu đỏ rượu vẽ lên không trung một hình cung, làn da trắng nõn làm nổi bật đôi môi đỏ rực như lửa, đây đâu còn là con người, rõ ràng là một yêu tinh mê hoặc lòng người!


Dạ Cô Tinh đã buông cuốn tạp chí xuống, vỗ tay cười, khen: “Perfect!”


Ánh mắt nhìn sang bên phải, chỉ thấy Lưu Hinh Đình mặc một chiếc váy sọc đen trắng, kết hợp với mái tóc ngắn, chính là kiểu ngự tỷ, nếu không phải trường hợp không đúng, Dạ Cô Tinh nhất định đã huýt sáo luôn rồi!


Đột nhiên, một âm thanh kinh ngạc vang lên, mang theo một loại sắc bén khó tin: “Sao, sao lại là cô?”


Dạ Cô Tinh quay đầu, chỉ thấy một trong hai đứa “thiểu năng”, toàn thân đều là hàng nhái của các nhãn hiệu nổi tiếng đang sợ hãi mà trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Lưu Hinh Đình, vẻ mặt như thể gặp ma, trong mắt tràn đầy sự hoảng hốt và kinh sợ.


Một linh cảm xấu đột nhiên ập tới, Dạ Cô Tinh nhanh chóng quay đầu, lại thấy sắc mặt của Lưu Hinh Đình đột nhiên tái mét, thân thể lung lay sắp đổ…


Chương 42: Nén giận, tiện nhân và chó


Dạ Cô Tinh tiến lên 2 bước, đỡ lấy cô ấy: “Không sao chứ?”


“Không sao,” Lưu Hinh Đình nặn ra một nụ cười: “Chỉ là có chút mệt rồi, chúng ta đi thôi.”


Dạ Cô Tinh rõ ràng cảm nhận được sự miễn cưỡng trong nụ cười của cô ấy, nhưng lại không nói gì, ánh mắt nhìn Diệp Nhĩ đang nuốt lại nghi vấn vào bụng, ánh mắt xuyên qua cặp kính râm mà nhìn vào người nọ một cách sâu xa, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ hắc kim đưa cho người nhân viên, giọng điệu lạnh lùng: “Thanh toán.”


Người nhân viên bỗng rùng mình, nhận lấy thẻ, ánh mắt vừa nhìn đến tấm thẻ hắc kim quyền lực, hai tay bắt đầu không cách nào khống chế nổi mà run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh mang theo một loại căng thẳng và sợ hãi khó nói.


Nhà họ An… Lại có thể là nhà họ An?


Chỉ có người ở tầng lớp trên của nhà họ An mới có tư cách sở hữu thẻ hắc kim, mua sắm không giới hạn.


“Vâng, xin, xin cô chờ một chút.” Người nhân viên cúi người lui xuống, dù cho mồ hôi lạnh đã đầm đìa, trên mặt lại vẫn không quên nở nụ cười.


“Đợi đã!” Đột nhiên một giọng nói sắc bén cất lên khiến Dạ Cô Tinh vô thức cau mày, cô rõ ràng cảm thấy Lưu Hinh Đình run rẩy, nhìn qua phía phát ra âm thanh, đáy mắt thoáng qua một tia băng lãnh, ánh mắt cũng lạnh thấu xương, lại bị kính râm che lại toàn bộ.


Từ trong chấn động và sợ hãi phản ứng lại, Đường Vũ Thi chỉ thấy chiếc váy đã bị người khác mua đi, ý đồ thông qua Giang Vũ Tình để đi quyến rũ Giang Hạo Đình không phải là hoàn toàn thất bại rồi à?


Thật không dễ dàng mới đợi đến một cơ hội này, cô ta nhất định không thể để vụt mất một cách vô ích được!


Dưới tình thế cấp bách, cũng không kịp nghĩ kỹ vì sao sau 7 năm, người đáng lẽ phải chết lại còn sống mà xuất hiện trước mặt mình, cô ta gấp gáp nói, giọng nói sắc bén như muốn đâm thủng màng nhĩ của người nghe.


Người nhân viên bỗng dừng bước chân, nở nụ cười tiêu chuẩn, lộ ra tám cái răng trắng tinh: “Xin hỏi, cô có yêu cầu gì sao?”


Đường Vũ Thi lại không thèm nhìn cô ta, đi thẳng đến vị trí cách Lưu Hinh Đình một bước, dừng lại, ánh mắt lộ vẻ khinh thường: “Chào cô… Một người bạn của tôi nhìn trúng cái váy này, cô cởi ra ngay lập tức.” Ngữ khí như thể đương nhiên, dường như đã có thói quen hất hàm sai bảo.


Dạ Cô Tinh đột nhiên nhíu mày, lại không vội nói, mà là quan sát phản ứng của Lưu Hinh Đình, Diệp Nhĩ nhướn mày, tính tình nóng nảy chạm vào liền nổ, lại bị ánh mắt lành lạnh của Dạ Cô Tinh ngăn lại, không thể không ngừng lại, trong lòng thì bứt rứt không chịu được.


Mà suy nghĩ của Dạ Cô Tinh rất đơn giản, Lưu Hinh Đình và cái đứa thiểu năng kia chính là người quen, ân oán trong đó nhất định không ít, nếu không, đứa thiểu năng kia sẽ không dùng loại ánh mắt kinh ngạc thậm chí là kinh hãi khi nhìn cô ấy, càng sẽ không dùng cách nói chuyện đương nhiên như vậy để nói chuyện với người lạ, và Lưu Hinh Đình cũng sẽ không sơ suất như vậy!


Cô ấy hiện tại căng thẳng như vậy, không phải là giữa hai người này từng có ân oán gì, mà là Lưu Hinh Đình đã từng dùng loại thái độ như thế nào phản ứng lại!


Dạ Cô Tinh sẽ không phí công đi làm một người tốt, tất cả lựa chọn đều nằm trong tay Lưu Hinh Đình! Nếu như, Lưu Hinh Đình chọn phản kích, vậy Dạ Cô Tinh sẽ không hỏi đúng sai, bao che đến cùng, còn nếu, Lưu Hinh Đình lựa chọn chịu đựng, vậy Dạ Cô Tinh sẽ không nói hai lời, giao cái váy này ra.


Dù là Diệp Tử trước kia, hay là Dạ Cô Tinh bây giờ, tính cách đều giống nhau, đều có một loại lạnh nhạt khắc vào trong xương tủy. Đối với việc của bản thân còn phải khắc chế sự lạnh nhạt lại, đối với việc của người khác, tất nhiên cũng có thể thờ ơ lạnh nhạt.


Dù là bác sĩ giỏi nhất cũng không thể cứu được một bệnh nhân trong lòng muốn tìm chết, còn cô sẽ không bao giờ vươn tay ra cứu một người đã muốn vứt bỏ bản thân mình, bởi vì, dù có cứu cũng không có sống được, vậy thì không đáng để lãng phí tinh thần và sức lực.


Tuyệt tình cũng được, lạnh nhạt cũng tốt, ở trong mắt Dạ Cô Tinh, người trong lòng không đủ mạnh mẽ, nếu không bị hiện thực đánh bại cũng sẽ tự đè ngã bản thân, cô không hi vọng người bên cạnh mình sẽ trở thành loại người đó, đặc biệt là Dạ Thập Nhị đã từng kiên trì không chịu thua kém!


Giang Vũ Tình thấy thế, vội vàng đưa tay ra kéo Đường Vũ Thi, nhìn Lưu Hinh Đình cười xin lỗi: “Chào chị, rất xin lỗi, bạn tôi không phải cố ý, cô ấy thấy tôi thực sự quá thích cái váy này, cho nên mới… Hi vọng chị sẽ không trách cứ.”


Con gái dòng chính nhà họ Giang, có cái gì tốt mà chưa thấy qua, căn bản sẽ không vì một chiếc váy mà đánh mất phong độ, hơn nữa, Giang Vũ Tình không phải loại người càn quấy, không nói đạo lý, cô ta vẫn rõ ràng thứ tự đến trước đến sau.


Gần đây, hai nhà An- Tần đánh đến rối tinh rối mù, nhà họ Kỷ với nhà họ Giang đều khiêm tốn mà làm người, chỉ sợ tự rước họa vào thân, trước khi ra ngoài, cha cô ta đã dặn đi dặn lại, cảnh cáo cô ta ngàn vạn lần không được gây chuyện, cho nên, cô ta không hề muốn xảy ra tranh chấp với nhóm người này, chỉ cầu mọi chuyện ổn thỏa. Nhưng lại có người không chịu theo ý cô ta, chỉ thấy Đường Vũ Thi tức giận giậm chân, đầy mắt đều là hận ý rèn sắt không thành thép: “Nina, sao cậu lại phải xin lỗi loại người thấp hèn này chứ?”


Giang Vũ Tình sửng sốt: “Thi, cậu nói cái gì vậy?” Nhìn trang phục của ba người trước mặt này cũng biết họ không phải người bình thường, lại nhìn tấm thẻ mà người nhân viên đã nhận, một loại cung kính phát ra từ nội tâm, chắc chắn là một tấm thẻ kim cương!


Loại người này cũng gọi “thấp hèn”, vậy trên đời còn người nào có thể xứng với hai chữ “cao quý” đậy? Đặc biệt là người phụ nữ đeo kính râm đó, cô ta cứ có cảm giác hình như đã nhìn thấy cô gái đó ở đâu đó rồi…


Đường Vũ Thi xùy nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lưu Hinh Đình một cái từ đầu đến chân: “Không ngờ, đời này còn có thể gặp lại cô. Ồ, chỉ sợ cô vẫn chưa biết nhỉ? Con gái của anh tôi và chị Hiểu Vy cũng gần 5 tuổi rồi, cô nói xem, lúc này mà cô còn xuất hiện trước mặt chúng tôi, không phải là tự rước lấy nhục nhã sao?”


Sắc mặt Lưu Hinh Đình thoát cái trắng bệch, nếu không có Dạ Cô Tinh đỡ lấy, có thể cô ấy đã ngã bệt xuống đất rồi.


Đường Vũ Thi đắc ý cười: “Được rồi, không phí lời nữa, cởi chiếc váy đó xuống, rồi lập tức biến đi cho khuất mắt tôi!”


Giang Vũ Tình kinh ngạc nhìn người chị em tốt của mình lời lẽ cay nghiệt, cô ta có chút không rõ ràng, Đường Vũ Thi dịu dàng dễ xấu hổ sao lại có thể nói ra những lời cay độc như vậy: “Thi Thi, cậu, sao cậu có thể nói ra những lời đó?” Cô ta tức giận hỏi, giống như đã chịu sự lừa gạt vô cùng to lớn.


Đường Vũ Thi bấy giờ mới phản ứng lại, cô ta ở trước hoặc Giang Vũ Tình cần phải có bộ dáng vừa vô tội lại nhút nhát, đồng tử khẽ chuyển, nước mắt lập tức rơi như mưa: “Nina, cậu không biết người phụ nữ này nham hiểm thế nào đâu! Cô ta là người yêu cũ của anh tớ, trước đây tớ vốn đã cố gắng thích cô ta, nhưng không ngờ, đây lại là một con bọ cạp độc ác! Cô… cô ta lại có thể nhẫn tâm đẩy mẹ tớ từ trên cầu thang xuống, bị ngã gãy chân, bác sĩ nói, nếu là chậm nửa tiếng thôi, thì bà ấy đã bị liệt rồi!”


Giang Vũ Tình giật mình, giống như đây là lần đầu tiên nghe loại chuyện như thế này, vội vàng đưa khăn giấy ra, nói lời an ủi.


Dạ Cô Tinh và Diệp Nhĩ quay sang nhìn nhau, trong mắt đều là kinh ngạc.


Sự việc phát triển đến một bước này, dường như đã vượt quá dự đoán rồi, Lưu Hinh Đình rũ mắt xuống, không rõ đang nghĩ gì, Dạ Cô Tinh lạnh như băng, trong lòng một nửa là sốt ruột, một nửa là tức giận.


Cô sốt ruột, là vì muốn biết tường tận rốt cuộc là có chuyện gì, cô tức, là vì nhìn thấy Lưu Hinh Đình im lặng nén giận như vậy!


“Không phải bảo cô đi thanh toán sao? Nghe không hiểu tôi nói gì à?” Dạ Cô Tinh quay về phía người nhân viên đang ngây người ở bên cạnh và lạnh lùng nói, thần thái không giận tự uy, làm người khiếp sợ.


“Xin lỗi… rất xin lỗi… tôi, tôi lập tức thanh toán cho quý khách!” Nói xong, một bước thành hai, đi đến quầy thu ngân.


Đường Vũ Thi càng giận đến thở không ra hơi, oán hận, mà trừng mắt với Dạ Cô Tinh, lại hướng về Lưu Hinh Đình bên này chỉ trích: “Loại người như cô, có thể mặc đồ của GUCCI sao? Tôi cảnh cáo cô, hôm nay cô mà không để cái váy này lại, thì cũng đừng nghĩ đến việc ra khỏi cánh cửa này!”


“Ha ha… Tôi còn tưởng là ai? Một người toàn thân trên dưới đều mặc hàng vỉa hè, có tư cách gì ở đây la hét? Diệp Nhĩ tôi hôm nay đã nói rồi, chiếc váy này, chúng tôi chắc chắn lấy! Cho dù là mua về làm giẻ lau, cũng tuyệt đối không để loại người hèn hạ như cô được lợi!”


Dạ Cô Tinh không nói, cũng không ngăn cản Diệp Nhĩ, cô chỉ là chăm chú theo dõi phản ứng của Lưu Hinh Đình, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào, cô muốn xem xem, cái người từng dám yêu dám hận, Dạ Thập Nhị sát phạt quyết đoán, có phải đã thực sự bị hiện thực mài mòn các góc cạnh, trở nên hoàn toàn nhu nhược hay không?


“Cô nói ai hèn hạ?” Đường Vũ Thi bị người vạch trần, đầy mắt đều là tức giận, cao giọng chất vấn.


Diệp Nhĩ môi đỏ khẽ nâng, hai tay dang ra, nhún vai, động tác này do cô ấy làm ra thực sự là phóng khoáng không nói nên lời, biếng nhác vô cùng: “Ai đáp thì là người đó!” Sau đó thần bí cười: “Chỉ có người trong lòng có tật, mới hay giật mình.”


“Cô!” Đường Vũ Thi cả người đều run rẩy, trợn mắt, chuyển hướng sang Giang Vũ Tình: “Nina, cô ta nói tớ thì không sao cả, nhưng là những lời này rõ ràng ngay cả cậu cũng mắng luôn rồi! Thật là quá đáng mà…”


Trong mắt Giang Vũ Tình thoáng qua một tia bối rối, gia giáo tốt đẹp khiến cô ta không thể làm ra trò cười như người đàn bà chanh chua mà mắng chửi người khác, với lại cô ta cũng không muốn gây chuyện, đương nhiên, cảnh ngộ mà mẹ Đường Vũ Thi gặp phải cũng khiến người ta đồng cảm, nhưng nói cho cùng thì cô ta cũng chỉ là người ngoài cuộc, không có quyền nói gì cả.


Diệp Nhĩ cười như không cười mà nhìn Giang Vũ Tình: “Tôi thấy cô cũng không tệ, là một người biết nói đạo lý, chị đây chính là nổi lòng tốt, chỉ bảo em gái một câu, đầu tư luôn có rủi ro, phải cẩn thận khi kết bạn, tránh bị người ta xem như khẩu súng mà dùng!”


Giang Vũ Tình không phải đồ ngốc, cảnh giác mà nhìn Đường Vũ Thi, cười nói: “Thi Thi, cái váy này cũng đã bị người khác mua rồi, chúng ta đừng cướp đồ yêu thích của người ta, bỏ đi thôi?”


“Bỏ đi? Sao có thể bỏ được? Loại người thấp kém giống như cô ta làm sao xứng với chiếc váy cao quý như vậy?”


Giang Vũ Tình bị cô ta mắng tới sửng sốt, trong mắt càng phát ra đề phòng, nhưng Đường Vũ Thi đang bị lửa giận và lòng đố kỵ thiêu đốt, nên đâu còn quan tâm được những điều này? Một mặt gắt gỏng, chua ngoa trong tính cách cũng không thèm che giấu, bộc lộ hết ra ngoài.


Đúng vậy, Đường Vũ Thi sớm đã mất đi lý trí, lửa cháy lan khắp đồng cỏ! Cho dù cái váy đó cuối cùng thuộc về ai, cô ta đều quyết tâm sỉ nhục Lưu Hinh Đình!


7 năm trước, người này đáng ra phải chết rồi chứ, dựa vào đâu mà còn sống tới hiện tại? Không những còn sống, mà còn đi dạo ở các cửa hàng cao cấp, mặc quần áo xa xỉ mà cô ta không mua nổi, dựa vào đâu mà cô ta có thể sống thoải mái như thế?


Rõ ràng là người phụ nữ mồ côi lai lịch không rõ!


Lúc đầu, ở nhà họ Đường, cô ta có thể ức hiếp, hãm hại người phụ nữ này, thì bây giờ, cũng vẫn là như thế!


“Lưu Hinh Đình, cô nghe thấy không? Tôi bảo cô cởi cái váy ra! Không được phép mua!”


“Ha ha… Hôm nay thực sự là được mở mang tầm mắt rồi! Vốn dĩ, tôi thấy con chó cái đã đủ khốn nạn rồi, không ngờ thì ra có người so còn khốn nạn còn không biết xấu hổ hơn nó! Cô là cái thá gì? Cô cho rằng GUCCI là do nhà cô mở ra hả? Bà đây có tiền, muốn mua thì mua, sau khi mua về coi như giấy vệ sinh dùng cũng không liên quan gì tới cô! Nếu cô đã có bản lĩnh như vậy, cô có thể mang tiền ra mua lại tất cả quần áo đi. Ồ, thật ngại quá, tôi quên mất, toàn thân của cô đều là hàng nhái, chắc hẳn cũng không có nhiều tiền như vậy. Chậc chậc… Loại người như cô, nhìn một cái là biết ngay vừa bủn xỉn lại nghèo hèn, nhưng tâm cao khí ngạo, muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng!”


Diệp Nhĩ liếc nhìn cô ta từ đầu đến chân, đánh giá cô ta như một món hàng hóa, tiếp đó mắt lộ ra sự tiếc nuối, vô cùng đau đớn nói: “Trên đời này, có quá nhiều người không tự mình hiểu lấy, mà cô chính là một trong số đó! Tôi khuyên cô nên tự đi soi gương trước đi, cô chính là vừa béo vừa tròn, người vừa đen vừa xấu vừa hôi, coi như đem tặng cũng có người không vừa ý! Không tiền, thì đừng đến cửa hàng cao cấp, còn nói khoác không biết ngượng mà nói ra những lời hung ác, cái gì mà đừng nghĩ ra khỏi cánh cửa này… Cô cho rằng cô là tình nhân của đại ca xã hội đen à? Tôi khinh.”


Diệp Nhĩ bĩu môi, trực tiếp giơ ngón giữa lên! Xét về độc miệng, trình độ của Diệp Nhĩ và Dạ Huy Nguyệt là ngang nhau, hai người đều là loại người một khi đã phẫn nộ chính là không quan tâm gì hết!


“Ngươi bà già khốn kiếp này, cô lại dám mắng tôi?” Đường Vũ Thi xắn tay áo.


“Cô nói ai là khốn kiếp đấy?”


“Bà già khốn kiếp là tôi nói cô đấy!”


“Ừ! Bà già khốn kiếp gọi ta à! Hahaha…”


Mấy người nhân viên cũng không nhịn được cười, cùng là đang mắng chửi người ta, Diệp Nhĩ một loạt lời hay ý đẹp, ý cười luôn không chút thay đổi, một bộ trang phục màu đỏ, quý khí bức người, mà Đường Vũ Thi khuôn mặt vặn vẹo, mắt lộ vẻ căm giận, ai cao hay thấp, nhìn vào là hiểu ngay.


Nếu nói Diệp Nhĩ là một quý bà trong bức tranh sơn dầu, thì Đường Vũ Thi chính là con chó Poodle đang nhe răng múa vuốt bên cạnh quý bà ấy- dù có sủa như thế nào, thì cuối cùng vẫn là súc sinh mà thôi!


Lúc này, người nhân viên bước đến, cung kính đưa tấm thẻ trong lòng bàn tay cho Dạ Cô Tinh: “Đã thanh toán xong, cảm ơn quý khách đã đến.”


Dạ Cô Tinh thu lại tấm thẻ, nhìn Lưu Hinh Đình thật sâu, rồi nói với Diệp Nhĩ nói: “Chị hai, đi thôi.”


Diệp Nhĩ nghe thế, đáp lại: “Ừm đi thôi! Cảm ơn Nhất Nhất đã tặng chị bộ quần áo này, bầu không khí của nơi này đều đã bị cái miệng chó không mọc được ngà voi của ai kia làm cho ô nhiễm cả rồi, chúng ta vẫn là đi nhanh thôi!” Nói xong, bước lên vài bước, còn quay đầu làm một động tác hôn gió: “Tạm biệt nha, cô nàng hàng giả! Thật ra, tôi cảm thấy gọi cô là quý cô gà rừng càng hợp hơn đó!”


Sau đó hướng lễ phép gật đầu với nhân viên: “Trang phục trong cửa hàng của các cô rất đẹp, đáng tiếc, lại gặp phải đám chó đám mèo xui xẻo! Lần sau nhớ đặt ở cửa một tấm biển, trên đó ghi- Tiện nhân và súc sinh miễn vào! Biết chưa?”


Sắc mặt của quản lý cửa hàng có chút đen lại: “Cảm ơn đã đến, còn với lời khuyên của quý khách, chúng tôi… sẽ suy nghĩ kỹ càng.”


Diệp Nhĩ lúc này mới hài lòng gật gật đầu: “Thái độ rất tốt, đáng khen.”


“…”


Đường Vũ Thi giận đến toàn thân phát run, hướng về phía bóng lưng của Lưu Hinh Đình mắng to: “Đồ khốn kiếp! Đáng đời cô không sinh được con! Lọ thuốc đó sao lại không giết chết cô luôn đi mà lại chỉ giết mỗi đứa bé vậy chứ? Sao cô không cùng tiểu quỷ đoản mệnh kia đi Tây Thiên luôn đi, lại cứ sống sót để chướng mắt tôi…”


Bốp-


“Cô, nói, cái, gì?”


Đồng tử Đường Vũ Thi đột nhiên co lại, quên cả đau nhức trên má, một giây sau, đã chìm sâu trong nỗi sợ hãi đang ùn ùn kéo đến, bởi vì, cổ của cô ta đang bị người ta nắm trong tay, càng siết càng chặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom