Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 3 - Chương 61+62
Chương 61: Uyên ương bỏ mạng, kế hoạch bắt đầu
Dưới ánh trăng trên cùng một vòm trời, dưới áng mây phía nam đầy màu sắc, ánh trăng như hoa, chiếu sáng rực rỡ.
Trong khu rừng mù sương, một ngọn lửa đỏ rực bốc cháy, một người phụ nữ gầy gò lặng lẽ ngồi bên đống lửa, đôi mắt ngây ngốc, ánh mắt tan rã, giống như bị kẹt lại trong sương mù, không thể thoát ra ngoài.
Cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn đang nhặt củi, ánh lửa chiếu lên đường nét gương mặt cứng đờ của anh ta, có một loại vẻ đẹp và nam tính khác biệt.
Gió lạnh thổi qua, người phụ nữ trong tiềm thức cuộn mình chặt hơn, cong lưng xuống, hai tay ôm đầu gối, giống như chim sợ cành cong, thần hồn nát thần tính.
Ký ức hồi tưởng về một tháng trước, sau khi cô bị ba người đàn ông ghê tởm luân phiên hành hạ, mở mắt đã trở về nhà họ Ôn, ánh mắt lo lắng của Mẫn Tuệ Hiền làm cô ta nhịn không được, nhào vào trong ngực mẹ thất thanh khóc lớn.
Cô ta than thở khóc lóc lên án sự độc ác thím Khánh, lại lựa chọn che giấu sự thật mình đã bị người khác làm nhục, Mẫn Tuệ Hiền lập tức gọi điện thoại cho nhà họ Mẫn, yêu cầu nghiêm trị thím Khánh, lại được biết rằng hai tháng trước thím Khánh đã rời khỏi nhà họ Mẫn, giờ cũng không rõ tung tích.
Sự việc phát triển đến nước này, manh mối đứt đoạn, mà Ôn Hinh Nhã vì giấu giếm sự thật bị cưỡng hiếp nên khuyên bảo Mẫn Tuệ Hiền đừng tiếp tục truy cứu nữa, mọi thứ đều không thể giải quyết được gì.
Tung tích của thím Khánh không rõ, vì tự bảo vệ mình, Ôn Hinh Nhã chắc chắn không dám nói lộ ra, chỉ cần mình giữ kín như bưng, chuyện này vĩnh viễn sẽ không có người biết, cô ta vẫn cứ là cô con gái cưng của nhà họ Ôn, thân phận tôn quý, hào phóng đoan trang.
Năm ngày sau lúc nửa đêm, cô ta từ trong giấc mơ bừng tỉnh, toàn thân run rẩy, giống vô số con kiến đang gặm cắn xương cốt, cô ta ngay lập tức nghĩ đến cái gì, loại cảm giác này làm cô ta sợ hãi, một suy đoán đáng sợ dần dần thành hình, Ôn Hinh Nhã trở nên vô cùng khủng hoảng.
Ngày hôm sau, cô ta lén lút đi bệnh viện tư nhân làm xét nghiệm máu, ác mộng trở thành hiện thực – cô ta nghiện ma túy!
Không dám nói cho Mẫn Tuệ Hiền và Ôn Diêm biết, cô ta nhốt mình vào trong phòng cưỡng chế cai nghiện, cuối cùng không thể chịu nổi sự dày vò của thân thể và tinh thần, cúi đầu trước ma túy, đến đây là không thể nào cứu được nữa!
Mơ màng hồ đồ, nơm nớp lo sợ trải qua nửa tháng, liều thuốc cô ta cần càng ngày càng nhiều, tai hoạ cũng lần lượt rơi xuống, một đoạn video được công bố trên mạng tên là “Kỹ nữ Từ Châu một lần chơi ba người đàn ông”, mặt ba người đàn ông đều được làm mờ, nhưng mặt của Ôn Hinh Nhã lại vô cùng rõ ràng.
Hình ảnh, âm thanh của video đều có chất lượng rất cao, âm thanh vô cùng hoàn mỹ, quan trọng là vô cùng nóng bỏng, kích thích, sau khi phát tán ở một trang web nhỏ, trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi, số lượng người chia sẻ, download lên tới hàng chục nghìn lượt.
Nhà họ Ôn là đại gia tộc ở Từ Châu, cũng coi như là một nhà giàu nổi tiếng ở phía nam, bà Ôn- Mẫn Tuệ Hiền càng là một người có tiếng nói trong giới thượng lưu, thủ đoạn ghê gớm, quan hệ rộng rãi, con gái Ôn Hinh Nhã cũng trở thành người được mọi người sủng ái, chỉ là ba năm trước đây, lấy lý do dưỡng bệnh mà tạm thời yên lặng.
Không ngờ lần này lại lấy phương thức như vậy để trở lại, một lần nữa trở thành đề tài trò chuyện của mọi người trong giới thượng lưu, từ ca ngợi biến thành chửi bới, ngưỡng mộ trở thành khinh miệt, video vừa bị phát tán, thanh danh Ôn Hinh Nhã xem như hoàn toàn bị hủy!
Mặt mũi nhà họ Ôn mất hết, cổ phiếu tập đoàn Ôn thị rớt không phanh, Mẫn Tuệ Hiền vô cùng đau đớn, nhốt cô ta vào phòng không cho cô ta ra ngoài một bước, mặc cho cô ta giải thích như thế nào đều không muốn nghe bất cứ điều gì, Ôn Hinh Nhã không hiểu người mẹ luôn luôn bảo vệ mình sao lại trở nên lạnh lùng như thế.
Số phận đã định, phảng phất như có một tấm lưới vô hình chặt chẽ vây lấy cô ta, không thể nào tránh thoát được.
Cho tới khi cô ta tận mắt nhìn thấy thím Khánh đi ra từ trong phòng Mẫn Tuệ Hiền, mới hiểu ra rằng hoá ra người đứng sau tất cả những chuyện này, là người mẹ mà cô ta vô cùng yêu quý!
Vương Tuệ chết, báo cáo xét nghiệm ADN, Mẫn Tuệ Hiền thúc giục cô ta trở về nhà, bị vũ nhục tra tấn, bị nghiện ma túy, thím Khánh mất tích, từng chuyện từng chuyện liên kết lại với nhau, đến video đang được phát tán lần này, Ôn Hinh Nhã rốt cuộc cũng đã hiểu ra tất cả!
Mẫn Tuệ Hiền đã sớm biết cô ta là con gái riêng của Ôn Diêm và Vương Tuệ, giả vờ yêu thương nuông chiều, chỉ để tra tấn cô ta, làm thanh danh của cô ta bị hủy hết, giống như chuột chạy qua đường bị mọi người đuổi đánh!
Quả nhiên là cô chủ nhà họ Mẫn, tàn nhẫn độc ác, thận trọng từng bước, người cô ta gọi là “mẹ” hơn hai mươi năm, hiện giờ lại muốn đẩy cô ta vào chỗ chết! Thím Khánh là do bà ta phái tới, video là bà ta quay rồi phát tán trên mạng, mục đích chính là muốn cô ta thân bại danh liệt, thậm chí muốn mạng của cô ta!
Sau khi biết được tất cả, Ôn Hinh Nhã biết rằng mình không thể ngồi chờ chết, cô ta phải nghĩ cách gặp được Ôn Diêm, nói ra tất cả những gì Mẫn Tuệ Hiền đã làm, ở trong lồng ngực cha khóc nức nở, gợi lên sự không đành lòng và phẫn nộ của Ôn Diêm, sau đó liên lạc Chiến Dã, để anh ta tới cứu mình.
Lúc này mới tránh được sự ngăn chặn của Mẫn Tuệ Hiền, dưới sự bảo vệ của Chiến Dã, bình an vô sự đến Vân Nam.
“Nhã, em đi nghỉ ngơi đi, anh gác đêm.” Người đàn ông cao lớn chỉ vào chỗ có cỏ khô nhô ra ngay bên cạnh đống lửa, biểu cảm lãnh đạm, nhưng trong mắt lại dần dần hiện ra sự dịu dàng.
Ôn Hinh Nhã bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn về nơi chẳng khác gì ổ chó lại còn thô ráp và bẩn thỉu đó, trong mắt toát ra sự chán ghét, nhưng rất nhanh đã giấu đi, khóe môi treo lên một nụ cười, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, ánh mắt lộ ra tia cảm kích:
“Anh Chiến Dã, cảm ơn anh.”
Biểu cảm của người đàn ông bỗng nhiên trở nên mềm mại, nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ôn Hinh Nhã lại trầm mặc mà cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên nước mắt đã long lanh chảy ra: “Thực xin lỗi… Đều là bởi vì em, anh mới phản bội anh Hoàng, em xin lỗi… xin lỗi…”
Ánh mắt Chiến Dã đau xót, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mình sẽ trở thành một kẻ phản bội, phản bội người mà anh ta nhất định không được phản bội!
Cổ họng đắng chát, khổ sở nói:
“Em không cần áy náy, đây đều là do anh… tự mình lựa chọn.”
Anh ta vĩnh viễn nhớ rõ, sau khi mình trọng thương ngã xuống, ánh mắt lo lắng của cô gái nhỏ này, cô vì anh mà bôi thuốc, động tác mềm nhẹ, trong lúc anh ta hôn mê bất tỉnh, không ngừng nói chuyện ở bên tai anh ta, cổ vũ anh ta.
Đó là lần đầu tiên Chiến Dã cảm nhận được cảm giác được người quan tâm, tuy rằng thân thể vô cùng đau đớn, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.
Mấy năm nay, nếu không có sự ấm áp này chống đỡ, không có sự cố chấp hy vọng xa vời này, chỉ sợ anh ta đã sớm chết dưới sự huấn luyện ma quỷ của Huấn Giới Đường, sẽ không có được địa vị như hiện giờ, thậm chí cũng không sống được đến hôm nay.
Cho nên, báo ân cũng được, tận tình cũng được, anh ta không thể trơ mắt nhìn Ôn Hinh Nhã chết trước mặt mình, vứt bỏ không thành quan tâm, chẳng sợ mất đi tính mạng, anh ta cũng nhất định phải bảo vệ cô gái này an toàn!
Ánh mắt Ôn Hinh Nhã chợt lóe, một dòng nước mắt chảy xuống, gục đầu vào trong lồng ngực người đàn ông:
“Anh Chiến Dã, cảm ơn anh, cảm ơn anh…”
Cả người anh ta chấn động, trong mắt tràn đầy sự lo sợ không yên, đáy mắt hiện ra nhu tình nhè nhẹ, thử duỗi tay xoa sống lưng cô gái, nhẹ nhàng an ủi:
“Đây là điều anh nên làm, lúc trước nếu không phải em đã cứu anh, hiện giờ anh cũng không thể đứng đây…”
Ánh mắt Ôn Hinh Nhã căng thẳng, thoát ra khỏi lồng ngực của người đàn ông: “Chúng ta tiếp theo sẽ đi đâu?”
“Ngày mai chúng ta sẽ đi Việt Nam.”
“Việt Nam?”
Chiến Dã gật đầu:
“Gia chủ hẳn là đã nhận được tin tức, chúng ta không thể tiếp tục ở trong nước được nữa.”
“Anh Chiến Dã, anh vẫn sẽ luôn bảo vệ em chứ?” Trong mắt cô gái long lanh nhu tình, toàn tâm không muốn rời đi, phảng phất người đàn ông trước mặt này là trời của cô, là tất cả của cô!
Trong lòng Chiến Dã mềm nhũn:
“Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em, cho dù phải mất đi cái mạng này.”
Ôn Hinh Nhã bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm, nhợt nhạt cười, đầu dựa vào vai người đàn ông, miệng còn lẩm bẩm:
“Anh thật tốt…”
Ngày hôm sau, lúc Ôn Hinh Nhã tỉnh lại, cả người cứng đờ, đau nhức vô cùng, ghét bỏ nhìn thoáng qua đống cỏ khô trên mặt đất, bây giờ tờ mờ sáng, đống lửa đã tắt, sương mù ngập tràn trong rừng, mà dáng vẻ người đàn ông đang ngồi xếp bằng giống núi cao nghiêm nghị sừng sững, lù lù bất động, trong mắt Ôn Hinh Nhã xẹt qua thần sắc phức tạp.
Nếu không gặp được An Tuyển Hoàng, Chiến Dã sẽ là một lựa chọn tốt, nhưng người đã thử qua vị của cơm làm sao có thể cam tâm tình nguyện ăn cỏ ăn trấu?
May mà người đàn ông này khăng khăng một mực với mình, cho dù như thế nào, vì an toàn phía trước, cô ta vẫn còn cần người đàn ông này bảo vệ, cho nên cô ta không ngại dùng chút thủ đoạn trói chặt anh ta, để anh ta liều mạng vì mình!
Hôm qua hai người đã đến biên giới, sau khi ngụy trang, lợi dụng hộ chiếu giả đã chuẩn bị trước đó, một đường không bị cản trở, tiến vào Việt Nam.
Qua một đợt xóc nảy, buổi trưa ngày thứ ba, hai người đã đến thành phố Hồ Chí Minh, vào ở trong khách sạn Sài Gòn Bách Duyệt, đúng lúc gặp một tiệc cưới vô cùng long trọng, chú rể mặc một chiếc trường bào màu xanh biển, đầu đội mũ cùng màu, cô dâu mặc quốc phục màu vàng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác trắng dài, đầu đội mũ vàng.
Hai bên gia đình gặp gỡ đón dâu chúc mừng, vô cùng náo nhiệt, vô cùng hỗn loạn.
Ôn Hinh Nhã lẫn vào trong đám người, bước lên phía trước, cô ta không chờ được muốn tắm nước nóng, đổi quần áo sạch sẽ, rồi đi ăn một bữa no nê.
Chiến Dã đi ngay phía sau, theo sát cô ta, đột nhiên bên trong đám người lại nhảy ra một người, chế trụ cánh tay của Chiến Dã, sắc bén công kích vào huyệt vị của anh ta, mặt anh ta biến sắc, đang chuẩn bị mở miệng nhắc nhở Ôn Hinh Nhã ở phía trước, một giây sau đã bị người cầm khăn có thấm thuốc mê bịt miệng, trước mắt tối sầm, thân thể cũng mất đi ý thức.
Cho đến trước khi mất đi ý thức, Chiến Dã còn không hiểu, trải qua sự dạy dỗ và thuốc kháng thể của Huấn Giới Đường, thuốc mê bình thường sẽ không thể làm anh ta hôn mê, trừ phi…
“Lão đại, đã thành công.” Một người mặc đồ đen bẩm báo bằng Tiếng Việt thông qua tai nghe.
Bùi Ứng Long đứng ở lầu hai, từ trên cao nhìn xuống tất cả những chuyện vừa xảy ra: “Đưa người tới phòng 3065.”
“Vâng.”
Ánh mắt dừng trên người Ôn Hinh Nhã đang bước lên bậc thang, ánh mắt Bùi Ứng Long loé lên, nhanh chóng gọi vào một dãy số, lắc mình tiến vào trong góc, dùng tiếng Trung nói chuyện.
“Xã trưởng, cá lớn đã vào lưới.”
Một giọng nữ nhu hoà mang theo hững hờ lười biếng nói: “Cứ làm theo kế hoạch.”
Ánh mắt Bùi Ứng Long run lên: “Vâng.”
Ôn Hinh Nhã ra khỏi thang máy, lúc đi qua chỗ ngoặt, bỗng nhiên đụng phải một người làm trọng tâm không vững, cô ta lảo đảo lui về phía sau, thấy mình sắp bị ngã xuống, cô ta hét lớn, có một cái ôm mang theo mùi đàn hương vững vàng ôm lấy cô ta.
Một người đàn ông thân hình cao lớn, dung mạo anh tuấn xuất hiện trước mắt cô ta, dịu dàng nâng vòng eo mảnh khảnh của cô ta, trong mắt có ánh lên tia lạnh lẽo, cực kỳ giống người đàn ông tôn quý cô ta yêu mà không thể với tới.
“Cẩn thận.” Anh ta dùng tiếng Việt nói.
“Ôi! Cảm… cảm ơn!” Ôn Hinh Nhã chớp chớp đôi mắt linh động, ướt đẫm nước, cực kỳ giống như con nai con vô tội lạc đường.
“Cô là người Trung Quốc?” Âm thanh của người đàn ông lành lạnh, nói ra một câu bằng tiếng Trung rất rõ ràng.
“Anh cũng là người Trung Quốc?”
Sắc mặt người đàn ông lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng, Ôn Hinh Nhã bị thần sắc lạnh nhạt này hấp dẫn, dường như xuyên qua biểu cảm của gương mặt này có thể thấy được người đàn ông cô ta thầm thương trộm nhớ – An Tuyển Hoàng!
“Tôi là nửa người Trung Quốc.” Người đàn ông nói ngắn gọn, nói xong giống như muốn đi.
Ôn Hinh Nhã ma xui quỷ khiến thế nào lại đuổi theo, giữ chặt vạt áo đen của người đàn ông, biểu tình e lệ nhu nhược thêm vào vẻ lịch sự tao nhã, hai má phiếm hồng, như hoa đào tháng ba, kiều diễm vô cùng: “Vừa rồi…Cảm ơn anh.”
Người đàn ông khẽ ừ một tiếng:
“Không cần khách sáo.”
Ánh mắt Ôn Hinh Nhã nhìn quét qua bốn phía, không thấy Chiến Dã đâu, cô ta thở phào nhẹ nhõm, ngọt ngào cười, ánh mắt rất quyến rũ: “Không biết anh có tiện cho tôi phương thức liên lạc hay không, để…tôi đến cửa cảm ơn.”
Bùi Ứng Long nhìn người phụ nữ trước mắt, mắt lộ ra vài tia đánh giá, dưới ánh mắt quan sát đó, Ôn Hinh Nhã nhẹ nhàng cúi đầu, trong nháy mắt cô ta cúi đầu, trong mắt người đàn ông xẹt qua sự chán ghét và khinh thường.
Tà khí cười nói: “Đương nhiên có thể.”
Chương 62: Cậu Dạ tới, cửa địa ngục mở ra
Đến khi chạng vạng, Ôn Hinh Nhã đã tắm rửa ăn cơm xong, vẫn chưa thấy Chiến Dã về, bóng người cũng không thấy.
Thay áo tắm tơ lụa dài, gom lại mấy sợi tóc ướt trên trán, Ôn Hinh Nhã đứng ở cửa sổ, nhìn ra nơi xa ánh đèn lộng lẫy, khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nghịch ngợm đầu ngón tay, lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, giống như trút được gánh nặng sau thời gian trốn chạy, cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Than thở một tiếng, đây là nơi mình sẽ bắt đầu lại một lần nữa!
Trong mắt Ôn Hinh Nhã hiện lên hận ý mãnh liệt, ẩn hiện dã tâm bừng bừng.
“Mẫn Tuệ Hiền, bà làm hại tôi, làm nhục tôi, làm tôi thân bại danh liệt, giống như chuột chạy qua đường bị người đuổi đánh, chuyện này tôi sẽ nhớ kỹ, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày tôi đòi lại tất cả những thứ này! Tôi muốn bà cũng phải thử nghiệm cảm giác bị hàng vạn mũi kim đâm, cảm giác bị người làm nhục!”
“Dạ Cô Tinh, nỗi đau tranh dành tình cảm, nỗi hận khi bị nhục nhã, mối thù giết mẹ không đội trời chung! Chỉ cần Ôn Hinh Nhã tôi còn sống ngày nào, thì sẽ không để cô ngủ yên ngày đó!”
Hung hăng ném ly rượu đi, theo âm thanh rơi xuống, rượu vang đỏ đầy đất tựa như máu uốn lượn, mỹ lệ vô cùng.
“Tiện nhân! Các người đều đáng chết! Đáng chết!”
Một đêm yên giấc, mơ giấc mơ tươi đẹp.
Ngày hôm sau, Ôn Hinh Nhã vẫn không nhìn thấy Chiến Dã, tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không chủ động đi tìm.
Sau khi trốn ra khỏi Trung Quốc, sự tồn tại của Chiến Dã từ trợ lực trở thành vật cản!
Ôn Hinh Nhã hiểu rất rõ thực lực của nhà họ Ôn, ra khỏi Trung Quốc cô ta tự nhiên có thể kê cao gối mà ngủ, tất cả mọi thứ đều nhờ có sự bảo vệ của Chiến Dã, hiện giờ tính mạng cô ta không thể mất, cầm số tiền khổng lồ Ôn Diêm đưa cho, cô ta hoàn toàn có thể bắt đầu lại một lần nữa!
Nhưng Chiến Dã không giống những người khác, anh ta là hộ pháp cấp cao của nhà họ An, hiện giờ xuất cảnh bỏ trốn, đồng nghĩa đã phản bội An Tuyển Hoàng, phản bội toàn bộ nhà họ An!
Mà nhà họ An từ trước đến nay không tha cho kẻ phản bội, chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực bắt giữ, cho dù là chết hay sống!
Nói cách khác, nếu Chiến Dã còn ở bên cạnh cô ta, tức là trên lưng cô ta đeo một quả bom hẹn giờ, mạng lưới tình báo của nhà họ An trải rộng trên tất cả các quốc gia trên toàn thế giới, nhà họ Ôn tất nhiên không thể so sánh, vì vậy sự tồn tại của Chiến Dã không phải giúp, mà là hại cô ta!
Từ lúc nhập cảnh, Ôn Hinh Nhã đã tính toán vứt bỏ sự trói buộc này như thế nào, không ngờ anh ta thật sự tự mình hiểu lấy, chủ động biến mất, như vậy cũng tốt, cô ta đỡ phải phí thêm tâm tư!
Ôn Hinh Nhã biết Chiến Dã thích mình, chẳng qua chỉ dùng chút mưu mẹo, khiến cho người đàn ông này này khăng khăng một mực, cảm giác thoả mãn vô cùng, cô ta lấy ra một kim tiêm ma túy từ trong bao, đâm vào tĩnh mạch, sự vui vẻ trên mặt không thể giấu được, cô ta sung sướng nghịch ngón chân, tinh tế thưởng thức cảm giác lâng lâng mà ma túy đem lại.
Đợi đến khi cơn phê pha đã qua đi, cô ta sửa soạn bản thân, makeup nhẹ nhàng, lại cố tình dùng son đỏ tươi tô lên môi, khiến cho đôi môi kiều diễm ướt át, tựa như anh đào đỏ mọng, làm người ta mê đắm.
Đêm khuya ngày hôm qua, không có gì bất ngờ, cô ta nhận được điện thoại của người đàn ông kia, hẹn hôm nay gặp mặt ở nhà hàng Đế Vương.
Ở nơi xứ người, Ôn Hinh Nhã giống như một con chim được thả ra khỏi lồng sắt, dưới tác dụng phê pha khi sử dụng ma túy, sự phóng đãng từ trong trong xương cốt cũng không thèm che giấu, cô ta có nhu cầu cấp bách muốn phóng thích chính mình!
Mà người đàn ông có thần thái giống như An Tuyển Hoàng là sự lựa chọn tốt nhất!
Khi Ôn Hinh Nhã đến, trên người mặc trang phục lộng lẫy, bước đi lả lướt, Bùi Ứng Long đang ngồi ở bên cửa sổ, tay phải cầm một điếu xì gà, không chút để ý mà thưởng thức, anh ta mặc một chiếc áo màu đen bình thường, lại mang tới một cảm giác cao quý, hoàn mỹ lạ thường.
Khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt quạnh quẽ, trái tim Ôn Hinh Nhã đập loạn lên, quá giống…
Người nhân viên phục vụ tiến lên, kéo ghế dựa ra cho cô ta, một đôi mắt long lanh nhìn Bùi Ứng Long phía đối diện, liếc mắt đưa tình đánh giá người đàn ông.
Bùi Ứng Long bất động thanh sắc, làm như không thấy sự tò mò của người phụ nữ, khuôn mặt giống như tạc tượng, thần sắc nhạt nhẽo, nhìn thế nào cũng thấy sự khinh thường cao ngạo.
Trước mắt Ôn Hinh Nhã sáng ngời, trong mắt hiện lên một tia lửa nóng, mỗi khi An Tuyển Hoàng nhìn cô ta, chính là biểu tình lạnh nhạt tận xương này, người đàn ông này giống như một món quà ông trời đưa đến trước mặt cô ta, đền bù tiếc nuối lớn nhất đời này của cô ta!
Ai cũng nói đàn ông hay đứng núi này trông núi nọ, thật ra thì nam hay nữ đều giống nhau, người không chiếm được, chính là người tốt nhất!
Bùi Ứng Long đưa thực đơn tới tay cô ta, ngắn gọn nói: “Cô ăn gì thì gọi.”
Ôn Hinh Nhã cầm lấy lật xem, bên trong sự lười biếng xen một ý cười dạt dào, không chút để ý, để lộ chút ý vị của người phụ nữ có nhiều chuyện tang thương.
“Cô là một người có chuyện xưa.” Bùi Ứng Long đột nhiên mở miệng, trong mắt hiện lên một tia thưởng thức.
Ôn Hinh Nhã lật qua một tờ, thản nhiên cười khẽ: “Sao anh biết được?”
“Từ chân mày của cô, tôi nhìn thấy một khí chất tang thương không hợp tuổi.”
Chân mày của Ôn Hinh Nhã khẽ nhúc nhích, dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể nói thành lời, cuối cùng trở thành một tia cười khẽ: “Vậy sao?” Sau đó không hề tiếp tục đề tài này nữa.
Cô ta biết cách làm như thế nào để gợi lên sự tò mò của một người đàn ông, cũng biết làm như thế nào để giữ liên tục sự tò mò này, chỉ là sự dụng hoàn hảo châm ngôn “Lạt mềm buộc chặt, muốn nói lại thôi” mà thôi.
Bùi Ứng Long tươi cười nghiền ngẫm, nhưng trong lòng lại tan vỡ, anh ta căn bản không thể tin được, lời nói ghê tởm này lại từ trong miệng mình nói ra!
Gì mà giữa chân mày có nét tang thương? Nhổ vào, rõ ràng là dùng ma túy nên trở nên uể oải tiều tụy!
Thật không tin rằng nói dối như vậy, người phụ nữ này còn có thể tiếp tục nghe! Nếu không có lời dặn dò của xã trưởng, nhất định phải hành động theo kế hoạch, thì lúc này anh ta đã nôn ra mật xanh mật vàng luôn rồi!
Lần đầu tiên Bùi Ứng Long tự mình cảm nhận được chân lý của bốn chữ “Dáng vẻ kệch cỡm”, nên từ lúc này, anh ta căm thù đến tận xương tủy những loại phụ nữ bạch liên hoa, kỹ nữ trà xanh, đi càng xa càng tốt.
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, một chai rượu vang đỏ Xích Hà Châu 82 năm.
Ôn Hinh Nhã nâng chén, tươi cười dịu dàng:
“Mượn hoa dâng phật, cảm ơn anh hôm qua đã giúp đỡ, còn cảm ơn bữa tối lãng mạn ngày hôm nay.”
Bùi Ứng Long nâng chén: “Anh hùng cứu mỹ nhân, giúp được cô gái xinh đẹp như vậy, là vinh hạnh của Bùi mỗ.”
“Anh họ Bùi?”
“Bùi Ứng Long.”
Trong lòng Ôn Hinh Nhã kinh ngạc, trên mặt lại không tỏ ra bất cứ điều gì: “Ôn Hinh Nhã. Vì sự gặp gỡ của chúng ta, cạn ly.” Tinh quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất, ý cười càng đậm.
Bùi Ứng Long! Vậy mà lại là anh ta! Mới đến Việt Nam, Ôn Hinh Nhã đã sớm biết được tình huống cơ bản của quốc gia này từ thông tin của Chiến Dã, đặc biệt là phương diện súng ống đạn dược của hắc đạo, nếu muốn chống lại nhà họ Ôn, kê cao gối mà ngủ, thì phải nhanh chóng tăng tốc đứng vững gót chân ở Việt Nam, phương pháp tốt nhất chính là có quan hệ với người trong hắc đạo!
Lúc ấy, cô ta chọn được hai mục tiêu. Thứ nhất chính là Cám Thanh xã, một cái khác đó là Bùi Long xã!
Cám Thanh xã đã có lịch sử từ rất lâu đời, có căn cơ sâu rộng ở Việt Nam, từ trước đến nay luôn luôn khinh thường người khác, muốn mượn cơ hội leo lên có thể nói là vô cùng khó khăn.
Mà Bùi Long xã lại hoàn toàn khác biệt, mới thành lập được nửa năm, sau đó nhanh chóng quật khởi, giống như được thần tương trợ, trở thành sự tồn tại thần thoại của hắc đạo Việt Nam, hành sự khiêm tốn, luôn dùng bí danh, người đương gia trong truyền thuyết là một người đàn ông trẻ tuổi tên là Bùi Ứng Long!
Ôn Hinh Nhã kích động đến mức đầu ngón tay run rẩy, đúng đi mòn giày tìm chẳng thấy, đến khi gặp được lại chẳng tốn công! Người cô ta muốn gặp, trời xui đất khiến mà xuất hiện ở trước mặt cô ta, còn là lấy phương thức vô cùng ái muội “Anh hùng cứu mỹ nhân” này, cô ta nhất định phải nắm chặt người đàn ông này!
Chỉ cần cô ta trở thành người phụ nữ của Bùi Ứng Long, rất dễ dàng có thể đối phó với Mẫn Tuệ Hiền! Cô ta nhất định sẽ để bà già kia trả giá đắt!
Hai người uống rượu trò chuyện với nhau, bầu không khí vô cùng vui vẻ, uống được một lúc hai người cùng nhau đi tới sàn nhảy, một điệu Waltz mỹ diệu mà triền miên, hai người nam nữ vô cùng ái muội.
Bộ ngực không dấu vết cọ vào phần ngực lành lạnh của người đàn ông, Ôn Hinh Nhã theo men say tiến vào trong lồng ngực của người đàn ông, một thủ lĩnh của hắc bang như Bùi Ứng Long tự nhiên rõ ràng ám chỉ của người phụ nữ này là gì, cũng thuận nước đẩy thuyền, hai người nhanh chóng dính vào nhau.
Mà một màn này đều bị một người mặc đồ đen nhàn nhã ngồi trên sô pha quay hết lại, mũ lưỡi trai màu đen che đậy hơn phân nửa khuôn mặt hoàn mỹ của anh ta, cả người hoà vào bóng tối, không nhìn rõ biểu tình, chỉ mơ hồ có thể thấy được khoé môi tuyệt mỹ nhếch lên, hầu kết khẽ nhúc nhích, giọng của Dạ Cô Tinh trầm xuống: “Đừng quá mức, bảo anh ta biết một vừa hai phải.”
Một loạt người mặc đồ đen đứng phía sau lén nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn trên màn hình, có chút thất thố.
Những người này đều là Vu Sâm bố trí dựa theo yêu cầu của cô, trong vòng 3 ngày, chia ra theo dõi Chiến Dã và Ôn Hinh Nhã, đều là những người tinh anh nhất được tuyển chọn ra sau khi Dạ Xã điều chỉnh xong.
Đây là lần đầu tiên bọn họ chính mắt nhìn thấy đương gia thần bí đến cực điểm của mình – Cậu Dạ!
Ở bên tay phải của cậu Dạ, có một người đàn ông mặt lạnh rũ mắt mà đứng, không hề nhúc nhích giống như một bức tượng, ngoài Minh Chiêu ra thì còn ai vào đây nữa!
Bên tay trái, có một người đàn ông mặc áo trắng khoanh tay mà đứng, cùng cả phòng toàn màu đen này có vẻ không hợp cho lắm, chính là Minh Diệp hai ngày trước từ phía nam Trung Quốc đuổi tới thành phố Hồ Chí Minh!
Đây là lần đầu sau khi cách xa bảy năm, Minh Chiêu cùng Minh Diệp gặp mặt, nhưng không thấy nửa phần vui mừng, mà lại tràn ngập một loại cảm giác lạnh lẽo trầm trọng bởi vì trong đêm nay, một người bạn của bọn họ rất có thể sẽ phải chết dưới súng của một trong hai người họ.
Minh Chiêu vẫn còn rũ mắt, che dấu sự chấn động dưới đáy mắt, cùng sự kinh hãi không thể hiểu được!
Cậu Dạ! Thế mà lại là Cậu Dạ! Nữ cải nam trang, thì ra là thế!
Chẳng trách gia chủ lại thờ ơ với việc phía nam có chuyện, chẳng trách được lại chịu đựng để cho Dạ Xã xưng vương xưng bá, thậm chí còn có ý tứ bồi dưỡng, cuối cùng An-Dạ về chung một nhà, An thị lớn mạnh ở phía bắc, toàn bộ hắc đạo của Trung Quốc đều được hai vợ chồng nhà này nắm ở trong tay, một khi chân tướng được tiết lộ ra ánh sáng, không biết sẽ làm hỏng đôi mắt của bao nhiêu con người nữa đây.
Dạ Cô Tinh chính là cậu Dạ, cậu Dạ lại là phu nhân nhà họ An! Loạn rồi! Loạn hết rồi!
Minh Chiêu giờ này khắc này mới hoàn toàn hiểu được, vì sao gia chủ vốn không gần nữ sắc lại yêu người phụ nữ trước mắt này, không thể không thừa nhận, cũng chỉ có người phụ nữ như vậy, mới xứng đứng chung với An Tuyển Hoàng!
Nhưng điều mà cô ấy muốn làm, cho dù không có sự giúp đỡ của nhà họ An, không có sự giúp đỡ của An Tuyển Hoàng, cô ấy cũng có thể hoàn thành, bởi vì… cô ấy có bản lĩnh đấy!
Ngắn ngủn ba ngày, kế hoạch tẩu thoát mà Chiến Dã tự cho là hoàn mỹ, thực sự vẫn luôn được theo dõi sát sao, tất cả các tin tức và hiệu suất đều được báo cáo rõ ràng đến tay Dạ Cô Tinh, kế hoạch cứ như thế thuận lý thành chương hành động!
Mà vận mệnh của Chiến Dã sẽ phải giải quyết dứt khoát trong đêm nay!
Từ đầu đến cuối, Minh Diệp hoàn toàn giống như Thiên Lôi, cậu Dạ sai đâu là đánh đó, xem ra người từng là huynh đệ, lại trở thành người dưới trướng phu nhân!
Gia chủ tự giúp một tay tặng cho vợ mình, sủng ái và tín nhiệm Dạ Cô Tinh vô cùng, tự nhiên không cần nói cũng biết, Minh Chiêu nhìn rõ ràng, cũng cảm thấy thật may mắn khi bản thân không lỗ mãng giống Tư Kình Dận, càng không giống Chiến Dã không biết nhìn người, may mắn nhất vẫn là không đắc tội người phụ nữ thủ đoạn thần thông trước mắt này!
“Người đã tỉnh chưa?”
Minh Chiêu cung kính đáp lại: “Thuốc mê quá mạnh, tầm khoảng nửa tiếng nữa mới…”
“Giội nước lạnh cho tỉnh.” Dạ Cô Tinh ngắt lời của anh ta.
“Vâng.” Sầm Liệt nghe lệnh rời đi.
“Báo cho Bùi Ứng Long, đến lúc dẫn người tới.”
Giữa sàn nhảy, Bùi Ứng Long nhẹ nhàng thổi khí sát bên tai người phụ nữ, tà tà cười: “Có lẽ chúng ta nên đổi nơi khác?”
Trong người Ôn Hinh Nhã có men say, toàn bộ thân thể đều mềm như bông mà dựa vào người người đàn ông, hai má ửng hồng, sóng mắt nhộn nhạo, một màu hồng phấn đẹp không sao tả xiết, thay đổi dáng vẻ thanh thuần ngượng ngùng thành mị hoặc câu môi, nhả khí như lan: “Anh cảm thấy, chúng ta nên đổi đi đâu?”
“Lên phòng tôi, trên lầu.” Thanh sắc Bùi Ứng Long trầm lạnh, đi thẳng vào vấn đề.
Ôn Hinh Nhã vươn ngón trỏ chọc chọc lồng ngực cứng cáp của người đàn ông, trong mắt mị hoặc vô cùng, giận cười mở miệng: “Những người đàn ông như các anh… Thật là hư!”
Thật sự là mị nhãn như tơ, mỉm cười xinh đẹp.
Bùi Ứng Long mạnh mẽ kéo cô ta trong lồng ngực: “Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu.”
“Vậy người đàn ông hư, dẫn đường đi!”
Bùi Ứng Long kéo cô ta vào thang máy, dừng lại ở lầu 3, Ôn Hinh Nhã mê mang ngước mắt, phòng 3065, xem ra là đã sớm có âm mưu, ánh mắt đảo qua thân hình cường tráng của người đàn ông, cô ta cũng có chút ngứa ngáy khó nhịn.
Người đàn ông quay đầu lại, cong môi cười với cô ta một cái, không nói gì, cắm chìa khoá vào ổ, cửa mở, anh ta duỗi tay, đẩy mạnh người phụ nữ vào phòng.
Thân mình Ôn Hinh Nhã mềm nhũn, thuận nước đẩy thuyền, thể hiện ra sự gấp gáp rất vừa lòng với người đàn ông, không nghĩ tới, cánh cửa được mở ra lại là cánh cửa dẫn tới địa ngục!
Dưới ánh trăng trên cùng một vòm trời, dưới áng mây phía nam đầy màu sắc, ánh trăng như hoa, chiếu sáng rực rỡ.
Trong khu rừng mù sương, một ngọn lửa đỏ rực bốc cháy, một người phụ nữ gầy gò lặng lẽ ngồi bên đống lửa, đôi mắt ngây ngốc, ánh mắt tan rã, giống như bị kẹt lại trong sương mù, không thể thoát ra ngoài.
Cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn đang nhặt củi, ánh lửa chiếu lên đường nét gương mặt cứng đờ của anh ta, có một loại vẻ đẹp và nam tính khác biệt.
Gió lạnh thổi qua, người phụ nữ trong tiềm thức cuộn mình chặt hơn, cong lưng xuống, hai tay ôm đầu gối, giống như chim sợ cành cong, thần hồn nát thần tính.
Ký ức hồi tưởng về một tháng trước, sau khi cô bị ba người đàn ông ghê tởm luân phiên hành hạ, mở mắt đã trở về nhà họ Ôn, ánh mắt lo lắng của Mẫn Tuệ Hiền làm cô ta nhịn không được, nhào vào trong ngực mẹ thất thanh khóc lớn.
Cô ta than thở khóc lóc lên án sự độc ác thím Khánh, lại lựa chọn che giấu sự thật mình đã bị người khác làm nhục, Mẫn Tuệ Hiền lập tức gọi điện thoại cho nhà họ Mẫn, yêu cầu nghiêm trị thím Khánh, lại được biết rằng hai tháng trước thím Khánh đã rời khỏi nhà họ Mẫn, giờ cũng không rõ tung tích.
Sự việc phát triển đến nước này, manh mối đứt đoạn, mà Ôn Hinh Nhã vì giấu giếm sự thật bị cưỡng hiếp nên khuyên bảo Mẫn Tuệ Hiền đừng tiếp tục truy cứu nữa, mọi thứ đều không thể giải quyết được gì.
Tung tích của thím Khánh không rõ, vì tự bảo vệ mình, Ôn Hinh Nhã chắc chắn không dám nói lộ ra, chỉ cần mình giữ kín như bưng, chuyện này vĩnh viễn sẽ không có người biết, cô ta vẫn cứ là cô con gái cưng của nhà họ Ôn, thân phận tôn quý, hào phóng đoan trang.
Năm ngày sau lúc nửa đêm, cô ta từ trong giấc mơ bừng tỉnh, toàn thân run rẩy, giống vô số con kiến đang gặm cắn xương cốt, cô ta ngay lập tức nghĩ đến cái gì, loại cảm giác này làm cô ta sợ hãi, một suy đoán đáng sợ dần dần thành hình, Ôn Hinh Nhã trở nên vô cùng khủng hoảng.
Ngày hôm sau, cô ta lén lút đi bệnh viện tư nhân làm xét nghiệm máu, ác mộng trở thành hiện thực – cô ta nghiện ma túy!
Không dám nói cho Mẫn Tuệ Hiền và Ôn Diêm biết, cô ta nhốt mình vào trong phòng cưỡng chế cai nghiện, cuối cùng không thể chịu nổi sự dày vò của thân thể và tinh thần, cúi đầu trước ma túy, đến đây là không thể nào cứu được nữa!
Mơ màng hồ đồ, nơm nớp lo sợ trải qua nửa tháng, liều thuốc cô ta cần càng ngày càng nhiều, tai hoạ cũng lần lượt rơi xuống, một đoạn video được công bố trên mạng tên là “Kỹ nữ Từ Châu một lần chơi ba người đàn ông”, mặt ba người đàn ông đều được làm mờ, nhưng mặt của Ôn Hinh Nhã lại vô cùng rõ ràng.
Hình ảnh, âm thanh của video đều có chất lượng rất cao, âm thanh vô cùng hoàn mỹ, quan trọng là vô cùng nóng bỏng, kích thích, sau khi phát tán ở một trang web nhỏ, trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi, số lượng người chia sẻ, download lên tới hàng chục nghìn lượt.
Nhà họ Ôn là đại gia tộc ở Từ Châu, cũng coi như là một nhà giàu nổi tiếng ở phía nam, bà Ôn- Mẫn Tuệ Hiền càng là một người có tiếng nói trong giới thượng lưu, thủ đoạn ghê gớm, quan hệ rộng rãi, con gái Ôn Hinh Nhã cũng trở thành người được mọi người sủng ái, chỉ là ba năm trước đây, lấy lý do dưỡng bệnh mà tạm thời yên lặng.
Không ngờ lần này lại lấy phương thức như vậy để trở lại, một lần nữa trở thành đề tài trò chuyện của mọi người trong giới thượng lưu, từ ca ngợi biến thành chửi bới, ngưỡng mộ trở thành khinh miệt, video vừa bị phát tán, thanh danh Ôn Hinh Nhã xem như hoàn toàn bị hủy!
Mặt mũi nhà họ Ôn mất hết, cổ phiếu tập đoàn Ôn thị rớt không phanh, Mẫn Tuệ Hiền vô cùng đau đớn, nhốt cô ta vào phòng không cho cô ta ra ngoài một bước, mặc cho cô ta giải thích như thế nào đều không muốn nghe bất cứ điều gì, Ôn Hinh Nhã không hiểu người mẹ luôn luôn bảo vệ mình sao lại trở nên lạnh lùng như thế.
Số phận đã định, phảng phất như có một tấm lưới vô hình chặt chẽ vây lấy cô ta, không thể nào tránh thoát được.
Cho tới khi cô ta tận mắt nhìn thấy thím Khánh đi ra từ trong phòng Mẫn Tuệ Hiền, mới hiểu ra rằng hoá ra người đứng sau tất cả những chuyện này, là người mẹ mà cô ta vô cùng yêu quý!
Vương Tuệ chết, báo cáo xét nghiệm ADN, Mẫn Tuệ Hiền thúc giục cô ta trở về nhà, bị vũ nhục tra tấn, bị nghiện ma túy, thím Khánh mất tích, từng chuyện từng chuyện liên kết lại với nhau, đến video đang được phát tán lần này, Ôn Hinh Nhã rốt cuộc cũng đã hiểu ra tất cả!
Mẫn Tuệ Hiền đã sớm biết cô ta là con gái riêng của Ôn Diêm và Vương Tuệ, giả vờ yêu thương nuông chiều, chỉ để tra tấn cô ta, làm thanh danh của cô ta bị hủy hết, giống như chuột chạy qua đường bị mọi người đuổi đánh!
Quả nhiên là cô chủ nhà họ Mẫn, tàn nhẫn độc ác, thận trọng từng bước, người cô ta gọi là “mẹ” hơn hai mươi năm, hiện giờ lại muốn đẩy cô ta vào chỗ chết! Thím Khánh là do bà ta phái tới, video là bà ta quay rồi phát tán trên mạng, mục đích chính là muốn cô ta thân bại danh liệt, thậm chí muốn mạng của cô ta!
Sau khi biết được tất cả, Ôn Hinh Nhã biết rằng mình không thể ngồi chờ chết, cô ta phải nghĩ cách gặp được Ôn Diêm, nói ra tất cả những gì Mẫn Tuệ Hiền đã làm, ở trong lồng ngực cha khóc nức nở, gợi lên sự không đành lòng và phẫn nộ của Ôn Diêm, sau đó liên lạc Chiến Dã, để anh ta tới cứu mình.
Lúc này mới tránh được sự ngăn chặn của Mẫn Tuệ Hiền, dưới sự bảo vệ của Chiến Dã, bình an vô sự đến Vân Nam.
“Nhã, em đi nghỉ ngơi đi, anh gác đêm.” Người đàn ông cao lớn chỉ vào chỗ có cỏ khô nhô ra ngay bên cạnh đống lửa, biểu cảm lãnh đạm, nhưng trong mắt lại dần dần hiện ra sự dịu dàng.
Ôn Hinh Nhã bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn về nơi chẳng khác gì ổ chó lại còn thô ráp và bẩn thỉu đó, trong mắt toát ra sự chán ghét, nhưng rất nhanh đã giấu đi, khóe môi treo lên một nụ cười, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, ánh mắt lộ ra tia cảm kích:
“Anh Chiến Dã, cảm ơn anh.”
Biểu cảm của người đàn ông bỗng nhiên trở nên mềm mại, nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ôn Hinh Nhã lại trầm mặc mà cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên nước mắt đã long lanh chảy ra: “Thực xin lỗi… Đều là bởi vì em, anh mới phản bội anh Hoàng, em xin lỗi… xin lỗi…”
Ánh mắt Chiến Dã đau xót, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mình sẽ trở thành một kẻ phản bội, phản bội người mà anh ta nhất định không được phản bội!
Cổ họng đắng chát, khổ sở nói:
“Em không cần áy náy, đây đều là do anh… tự mình lựa chọn.”
Anh ta vĩnh viễn nhớ rõ, sau khi mình trọng thương ngã xuống, ánh mắt lo lắng của cô gái nhỏ này, cô vì anh mà bôi thuốc, động tác mềm nhẹ, trong lúc anh ta hôn mê bất tỉnh, không ngừng nói chuyện ở bên tai anh ta, cổ vũ anh ta.
Đó là lần đầu tiên Chiến Dã cảm nhận được cảm giác được người quan tâm, tuy rằng thân thể vô cùng đau đớn, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.
Mấy năm nay, nếu không có sự ấm áp này chống đỡ, không có sự cố chấp hy vọng xa vời này, chỉ sợ anh ta đã sớm chết dưới sự huấn luyện ma quỷ của Huấn Giới Đường, sẽ không có được địa vị như hiện giờ, thậm chí cũng không sống được đến hôm nay.
Cho nên, báo ân cũng được, tận tình cũng được, anh ta không thể trơ mắt nhìn Ôn Hinh Nhã chết trước mặt mình, vứt bỏ không thành quan tâm, chẳng sợ mất đi tính mạng, anh ta cũng nhất định phải bảo vệ cô gái này an toàn!
Ánh mắt Ôn Hinh Nhã chợt lóe, một dòng nước mắt chảy xuống, gục đầu vào trong lồng ngực người đàn ông:
“Anh Chiến Dã, cảm ơn anh, cảm ơn anh…”
Cả người anh ta chấn động, trong mắt tràn đầy sự lo sợ không yên, đáy mắt hiện ra nhu tình nhè nhẹ, thử duỗi tay xoa sống lưng cô gái, nhẹ nhàng an ủi:
“Đây là điều anh nên làm, lúc trước nếu không phải em đã cứu anh, hiện giờ anh cũng không thể đứng đây…”
Ánh mắt Ôn Hinh Nhã căng thẳng, thoát ra khỏi lồng ngực của người đàn ông: “Chúng ta tiếp theo sẽ đi đâu?”
“Ngày mai chúng ta sẽ đi Việt Nam.”
“Việt Nam?”
Chiến Dã gật đầu:
“Gia chủ hẳn là đã nhận được tin tức, chúng ta không thể tiếp tục ở trong nước được nữa.”
“Anh Chiến Dã, anh vẫn sẽ luôn bảo vệ em chứ?” Trong mắt cô gái long lanh nhu tình, toàn tâm không muốn rời đi, phảng phất người đàn ông trước mặt này là trời của cô, là tất cả của cô!
Trong lòng Chiến Dã mềm nhũn:
“Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em, cho dù phải mất đi cái mạng này.”
Ôn Hinh Nhã bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm, nhợt nhạt cười, đầu dựa vào vai người đàn ông, miệng còn lẩm bẩm:
“Anh thật tốt…”
Ngày hôm sau, lúc Ôn Hinh Nhã tỉnh lại, cả người cứng đờ, đau nhức vô cùng, ghét bỏ nhìn thoáng qua đống cỏ khô trên mặt đất, bây giờ tờ mờ sáng, đống lửa đã tắt, sương mù ngập tràn trong rừng, mà dáng vẻ người đàn ông đang ngồi xếp bằng giống núi cao nghiêm nghị sừng sững, lù lù bất động, trong mắt Ôn Hinh Nhã xẹt qua thần sắc phức tạp.
Nếu không gặp được An Tuyển Hoàng, Chiến Dã sẽ là một lựa chọn tốt, nhưng người đã thử qua vị của cơm làm sao có thể cam tâm tình nguyện ăn cỏ ăn trấu?
May mà người đàn ông này khăng khăng một mực với mình, cho dù như thế nào, vì an toàn phía trước, cô ta vẫn còn cần người đàn ông này bảo vệ, cho nên cô ta không ngại dùng chút thủ đoạn trói chặt anh ta, để anh ta liều mạng vì mình!
Hôm qua hai người đã đến biên giới, sau khi ngụy trang, lợi dụng hộ chiếu giả đã chuẩn bị trước đó, một đường không bị cản trở, tiến vào Việt Nam.
Qua một đợt xóc nảy, buổi trưa ngày thứ ba, hai người đã đến thành phố Hồ Chí Minh, vào ở trong khách sạn Sài Gòn Bách Duyệt, đúng lúc gặp một tiệc cưới vô cùng long trọng, chú rể mặc một chiếc trường bào màu xanh biển, đầu đội mũ cùng màu, cô dâu mặc quốc phục màu vàng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác trắng dài, đầu đội mũ vàng.
Hai bên gia đình gặp gỡ đón dâu chúc mừng, vô cùng náo nhiệt, vô cùng hỗn loạn.
Ôn Hinh Nhã lẫn vào trong đám người, bước lên phía trước, cô ta không chờ được muốn tắm nước nóng, đổi quần áo sạch sẽ, rồi đi ăn một bữa no nê.
Chiến Dã đi ngay phía sau, theo sát cô ta, đột nhiên bên trong đám người lại nhảy ra một người, chế trụ cánh tay của Chiến Dã, sắc bén công kích vào huyệt vị của anh ta, mặt anh ta biến sắc, đang chuẩn bị mở miệng nhắc nhở Ôn Hinh Nhã ở phía trước, một giây sau đã bị người cầm khăn có thấm thuốc mê bịt miệng, trước mắt tối sầm, thân thể cũng mất đi ý thức.
Cho đến trước khi mất đi ý thức, Chiến Dã còn không hiểu, trải qua sự dạy dỗ và thuốc kháng thể của Huấn Giới Đường, thuốc mê bình thường sẽ không thể làm anh ta hôn mê, trừ phi…
“Lão đại, đã thành công.” Một người mặc đồ đen bẩm báo bằng Tiếng Việt thông qua tai nghe.
Bùi Ứng Long đứng ở lầu hai, từ trên cao nhìn xuống tất cả những chuyện vừa xảy ra: “Đưa người tới phòng 3065.”
“Vâng.”
Ánh mắt dừng trên người Ôn Hinh Nhã đang bước lên bậc thang, ánh mắt Bùi Ứng Long loé lên, nhanh chóng gọi vào một dãy số, lắc mình tiến vào trong góc, dùng tiếng Trung nói chuyện.
“Xã trưởng, cá lớn đã vào lưới.”
Một giọng nữ nhu hoà mang theo hững hờ lười biếng nói: “Cứ làm theo kế hoạch.”
Ánh mắt Bùi Ứng Long run lên: “Vâng.”
Ôn Hinh Nhã ra khỏi thang máy, lúc đi qua chỗ ngoặt, bỗng nhiên đụng phải một người làm trọng tâm không vững, cô ta lảo đảo lui về phía sau, thấy mình sắp bị ngã xuống, cô ta hét lớn, có một cái ôm mang theo mùi đàn hương vững vàng ôm lấy cô ta.
Một người đàn ông thân hình cao lớn, dung mạo anh tuấn xuất hiện trước mắt cô ta, dịu dàng nâng vòng eo mảnh khảnh của cô ta, trong mắt có ánh lên tia lạnh lẽo, cực kỳ giống người đàn ông tôn quý cô ta yêu mà không thể với tới.
“Cẩn thận.” Anh ta dùng tiếng Việt nói.
“Ôi! Cảm… cảm ơn!” Ôn Hinh Nhã chớp chớp đôi mắt linh động, ướt đẫm nước, cực kỳ giống như con nai con vô tội lạc đường.
“Cô là người Trung Quốc?” Âm thanh của người đàn ông lành lạnh, nói ra một câu bằng tiếng Trung rất rõ ràng.
“Anh cũng là người Trung Quốc?”
Sắc mặt người đàn ông lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng, Ôn Hinh Nhã bị thần sắc lạnh nhạt này hấp dẫn, dường như xuyên qua biểu cảm của gương mặt này có thể thấy được người đàn ông cô ta thầm thương trộm nhớ – An Tuyển Hoàng!
“Tôi là nửa người Trung Quốc.” Người đàn ông nói ngắn gọn, nói xong giống như muốn đi.
Ôn Hinh Nhã ma xui quỷ khiến thế nào lại đuổi theo, giữ chặt vạt áo đen của người đàn ông, biểu tình e lệ nhu nhược thêm vào vẻ lịch sự tao nhã, hai má phiếm hồng, như hoa đào tháng ba, kiều diễm vô cùng: “Vừa rồi…Cảm ơn anh.”
Người đàn ông khẽ ừ một tiếng:
“Không cần khách sáo.”
Ánh mắt Ôn Hinh Nhã nhìn quét qua bốn phía, không thấy Chiến Dã đâu, cô ta thở phào nhẹ nhõm, ngọt ngào cười, ánh mắt rất quyến rũ: “Không biết anh có tiện cho tôi phương thức liên lạc hay không, để…tôi đến cửa cảm ơn.”
Bùi Ứng Long nhìn người phụ nữ trước mắt, mắt lộ ra vài tia đánh giá, dưới ánh mắt quan sát đó, Ôn Hinh Nhã nhẹ nhàng cúi đầu, trong nháy mắt cô ta cúi đầu, trong mắt người đàn ông xẹt qua sự chán ghét và khinh thường.
Tà khí cười nói: “Đương nhiên có thể.”
Chương 62: Cậu Dạ tới, cửa địa ngục mở ra
Đến khi chạng vạng, Ôn Hinh Nhã đã tắm rửa ăn cơm xong, vẫn chưa thấy Chiến Dã về, bóng người cũng không thấy.
Thay áo tắm tơ lụa dài, gom lại mấy sợi tóc ướt trên trán, Ôn Hinh Nhã đứng ở cửa sổ, nhìn ra nơi xa ánh đèn lộng lẫy, khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nghịch ngợm đầu ngón tay, lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, giống như trút được gánh nặng sau thời gian trốn chạy, cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Than thở một tiếng, đây là nơi mình sẽ bắt đầu lại một lần nữa!
Trong mắt Ôn Hinh Nhã hiện lên hận ý mãnh liệt, ẩn hiện dã tâm bừng bừng.
“Mẫn Tuệ Hiền, bà làm hại tôi, làm nhục tôi, làm tôi thân bại danh liệt, giống như chuột chạy qua đường bị người đuổi đánh, chuyện này tôi sẽ nhớ kỹ, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày tôi đòi lại tất cả những thứ này! Tôi muốn bà cũng phải thử nghiệm cảm giác bị hàng vạn mũi kim đâm, cảm giác bị người làm nhục!”
“Dạ Cô Tinh, nỗi đau tranh dành tình cảm, nỗi hận khi bị nhục nhã, mối thù giết mẹ không đội trời chung! Chỉ cần Ôn Hinh Nhã tôi còn sống ngày nào, thì sẽ không để cô ngủ yên ngày đó!”
Hung hăng ném ly rượu đi, theo âm thanh rơi xuống, rượu vang đỏ đầy đất tựa như máu uốn lượn, mỹ lệ vô cùng.
“Tiện nhân! Các người đều đáng chết! Đáng chết!”
Một đêm yên giấc, mơ giấc mơ tươi đẹp.
Ngày hôm sau, Ôn Hinh Nhã vẫn không nhìn thấy Chiến Dã, tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không chủ động đi tìm.
Sau khi trốn ra khỏi Trung Quốc, sự tồn tại của Chiến Dã từ trợ lực trở thành vật cản!
Ôn Hinh Nhã hiểu rất rõ thực lực của nhà họ Ôn, ra khỏi Trung Quốc cô ta tự nhiên có thể kê cao gối mà ngủ, tất cả mọi thứ đều nhờ có sự bảo vệ của Chiến Dã, hiện giờ tính mạng cô ta không thể mất, cầm số tiền khổng lồ Ôn Diêm đưa cho, cô ta hoàn toàn có thể bắt đầu lại một lần nữa!
Nhưng Chiến Dã không giống những người khác, anh ta là hộ pháp cấp cao của nhà họ An, hiện giờ xuất cảnh bỏ trốn, đồng nghĩa đã phản bội An Tuyển Hoàng, phản bội toàn bộ nhà họ An!
Mà nhà họ An từ trước đến nay không tha cho kẻ phản bội, chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực bắt giữ, cho dù là chết hay sống!
Nói cách khác, nếu Chiến Dã còn ở bên cạnh cô ta, tức là trên lưng cô ta đeo một quả bom hẹn giờ, mạng lưới tình báo của nhà họ An trải rộng trên tất cả các quốc gia trên toàn thế giới, nhà họ Ôn tất nhiên không thể so sánh, vì vậy sự tồn tại của Chiến Dã không phải giúp, mà là hại cô ta!
Từ lúc nhập cảnh, Ôn Hinh Nhã đã tính toán vứt bỏ sự trói buộc này như thế nào, không ngờ anh ta thật sự tự mình hiểu lấy, chủ động biến mất, như vậy cũng tốt, cô ta đỡ phải phí thêm tâm tư!
Ôn Hinh Nhã biết Chiến Dã thích mình, chẳng qua chỉ dùng chút mưu mẹo, khiến cho người đàn ông này này khăng khăng một mực, cảm giác thoả mãn vô cùng, cô ta lấy ra một kim tiêm ma túy từ trong bao, đâm vào tĩnh mạch, sự vui vẻ trên mặt không thể giấu được, cô ta sung sướng nghịch ngón chân, tinh tế thưởng thức cảm giác lâng lâng mà ma túy đem lại.
Đợi đến khi cơn phê pha đã qua đi, cô ta sửa soạn bản thân, makeup nhẹ nhàng, lại cố tình dùng son đỏ tươi tô lên môi, khiến cho đôi môi kiều diễm ướt át, tựa như anh đào đỏ mọng, làm người ta mê đắm.
Đêm khuya ngày hôm qua, không có gì bất ngờ, cô ta nhận được điện thoại của người đàn ông kia, hẹn hôm nay gặp mặt ở nhà hàng Đế Vương.
Ở nơi xứ người, Ôn Hinh Nhã giống như một con chim được thả ra khỏi lồng sắt, dưới tác dụng phê pha khi sử dụng ma túy, sự phóng đãng từ trong trong xương cốt cũng không thèm che giấu, cô ta có nhu cầu cấp bách muốn phóng thích chính mình!
Mà người đàn ông có thần thái giống như An Tuyển Hoàng là sự lựa chọn tốt nhất!
Khi Ôn Hinh Nhã đến, trên người mặc trang phục lộng lẫy, bước đi lả lướt, Bùi Ứng Long đang ngồi ở bên cửa sổ, tay phải cầm một điếu xì gà, không chút để ý mà thưởng thức, anh ta mặc một chiếc áo màu đen bình thường, lại mang tới một cảm giác cao quý, hoàn mỹ lạ thường.
Khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt quạnh quẽ, trái tim Ôn Hinh Nhã đập loạn lên, quá giống…
Người nhân viên phục vụ tiến lên, kéo ghế dựa ra cho cô ta, một đôi mắt long lanh nhìn Bùi Ứng Long phía đối diện, liếc mắt đưa tình đánh giá người đàn ông.
Bùi Ứng Long bất động thanh sắc, làm như không thấy sự tò mò của người phụ nữ, khuôn mặt giống như tạc tượng, thần sắc nhạt nhẽo, nhìn thế nào cũng thấy sự khinh thường cao ngạo.
Trước mắt Ôn Hinh Nhã sáng ngời, trong mắt hiện lên một tia lửa nóng, mỗi khi An Tuyển Hoàng nhìn cô ta, chính là biểu tình lạnh nhạt tận xương này, người đàn ông này giống như một món quà ông trời đưa đến trước mặt cô ta, đền bù tiếc nuối lớn nhất đời này của cô ta!
Ai cũng nói đàn ông hay đứng núi này trông núi nọ, thật ra thì nam hay nữ đều giống nhau, người không chiếm được, chính là người tốt nhất!
Bùi Ứng Long đưa thực đơn tới tay cô ta, ngắn gọn nói: “Cô ăn gì thì gọi.”
Ôn Hinh Nhã cầm lấy lật xem, bên trong sự lười biếng xen một ý cười dạt dào, không chút để ý, để lộ chút ý vị của người phụ nữ có nhiều chuyện tang thương.
“Cô là một người có chuyện xưa.” Bùi Ứng Long đột nhiên mở miệng, trong mắt hiện lên một tia thưởng thức.
Ôn Hinh Nhã lật qua một tờ, thản nhiên cười khẽ: “Sao anh biết được?”
“Từ chân mày của cô, tôi nhìn thấy một khí chất tang thương không hợp tuổi.”
Chân mày của Ôn Hinh Nhã khẽ nhúc nhích, dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể nói thành lời, cuối cùng trở thành một tia cười khẽ: “Vậy sao?” Sau đó không hề tiếp tục đề tài này nữa.
Cô ta biết cách làm như thế nào để gợi lên sự tò mò của một người đàn ông, cũng biết làm như thế nào để giữ liên tục sự tò mò này, chỉ là sự dụng hoàn hảo châm ngôn “Lạt mềm buộc chặt, muốn nói lại thôi” mà thôi.
Bùi Ứng Long tươi cười nghiền ngẫm, nhưng trong lòng lại tan vỡ, anh ta căn bản không thể tin được, lời nói ghê tởm này lại từ trong miệng mình nói ra!
Gì mà giữa chân mày có nét tang thương? Nhổ vào, rõ ràng là dùng ma túy nên trở nên uể oải tiều tụy!
Thật không tin rằng nói dối như vậy, người phụ nữ này còn có thể tiếp tục nghe! Nếu không có lời dặn dò của xã trưởng, nhất định phải hành động theo kế hoạch, thì lúc này anh ta đã nôn ra mật xanh mật vàng luôn rồi!
Lần đầu tiên Bùi Ứng Long tự mình cảm nhận được chân lý của bốn chữ “Dáng vẻ kệch cỡm”, nên từ lúc này, anh ta căm thù đến tận xương tủy những loại phụ nữ bạch liên hoa, kỹ nữ trà xanh, đi càng xa càng tốt.
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, một chai rượu vang đỏ Xích Hà Châu 82 năm.
Ôn Hinh Nhã nâng chén, tươi cười dịu dàng:
“Mượn hoa dâng phật, cảm ơn anh hôm qua đã giúp đỡ, còn cảm ơn bữa tối lãng mạn ngày hôm nay.”
Bùi Ứng Long nâng chén: “Anh hùng cứu mỹ nhân, giúp được cô gái xinh đẹp như vậy, là vinh hạnh của Bùi mỗ.”
“Anh họ Bùi?”
“Bùi Ứng Long.”
Trong lòng Ôn Hinh Nhã kinh ngạc, trên mặt lại không tỏ ra bất cứ điều gì: “Ôn Hinh Nhã. Vì sự gặp gỡ của chúng ta, cạn ly.” Tinh quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất, ý cười càng đậm.
Bùi Ứng Long! Vậy mà lại là anh ta! Mới đến Việt Nam, Ôn Hinh Nhã đã sớm biết được tình huống cơ bản của quốc gia này từ thông tin của Chiến Dã, đặc biệt là phương diện súng ống đạn dược của hắc đạo, nếu muốn chống lại nhà họ Ôn, kê cao gối mà ngủ, thì phải nhanh chóng tăng tốc đứng vững gót chân ở Việt Nam, phương pháp tốt nhất chính là có quan hệ với người trong hắc đạo!
Lúc ấy, cô ta chọn được hai mục tiêu. Thứ nhất chính là Cám Thanh xã, một cái khác đó là Bùi Long xã!
Cám Thanh xã đã có lịch sử từ rất lâu đời, có căn cơ sâu rộng ở Việt Nam, từ trước đến nay luôn luôn khinh thường người khác, muốn mượn cơ hội leo lên có thể nói là vô cùng khó khăn.
Mà Bùi Long xã lại hoàn toàn khác biệt, mới thành lập được nửa năm, sau đó nhanh chóng quật khởi, giống như được thần tương trợ, trở thành sự tồn tại thần thoại của hắc đạo Việt Nam, hành sự khiêm tốn, luôn dùng bí danh, người đương gia trong truyền thuyết là một người đàn ông trẻ tuổi tên là Bùi Ứng Long!
Ôn Hinh Nhã kích động đến mức đầu ngón tay run rẩy, đúng đi mòn giày tìm chẳng thấy, đến khi gặp được lại chẳng tốn công! Người cô ta muốn gặp, trời xui đất khiến mà xuất hiện ở trước mặt cô ta, còn là lấy phương thức vô cùng ái muội “Anh hùng cứu mỹ nhân” này, cô ta nhất định phải nắm chặt người đàn ông này!
Chỉ cần cô ta trở thành người phụ nữ của Bùi Ứng Long, rất dễ dàng có thể đối phó với Mẫn Tuệ Hiền! Cô ta nhất định sẽ để bà già kia trả giá đắt!
Hai người uống rượu trò chuyện với nhau, bầu không khí vô cùng vui vẻ, uống được một lúc hai người cùng nhau đi tới sàn nhảy, một điệu Waltz mỹ diệu mà triền miên, hai người nam nữ vô cùng ái muội.
Bộ ngực không dấu vết cọ vào phần ngực lành lạnh của người đàn ông, Ôn Hinh Nhã theo men say tiến vào trong lồng ngực của người đàn ông, một thủ lĩnh của hắc bang như Bùi Ứng Long tự nhiên rõ ràng ám chỉ của người phụ nữ này là gì, cũng thuận nước đẩy thuyền, hai người nhanh chóng dính vào nhau.
Mà một màn này đều bị một người mặc đồ đen nhàn nhã ngồi trên sô pha quay hết lại, mũ lưỡi trai màu đen che đậy hơn phân nửa khuôn mặt hoàn mỹ của anh ta, cả người hoà vào bóng tối, không nhìn rõ biểu tình, chỉ mơ hồ có thể thấy được khoé môi tuyệt mỹ nhếch lên, hầu kết khẽ nhúc nhích, giọng của Dạ Cô Tinh trầm xuống: “Đừng quá mức, bảo anh ta biết một vừa hai phải.”
Một loạt người mặc đồ đen đứng phía sau lén nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn trên màn hình, có chút thất thố.
Những người này đều là Vu Sâm bố trí dựa theo yêu cầu của cô, trong vòng 3 ngày, chia ra theo dõi Chiến Dã và Ôn Hinh Nhã, đều là những người tinh anh nhất được tuyển chọn ra sau khi Dạ Xã điều chỉnh xong.
Đây là lần đầu tiên bọn họ chính mắt nhìn thấy đương gia thần bí đến cực điểm của mình – Cậu Dạ!
Ở bên tay phải của cậu Dạ, có một người đàn ông mặt lạnh rũ mắt mà đứng, không hề nhúc nhích giống như một bức tượng, ngoài Minh Chiêu ra thì còn ai vào đây nữa!
Bên tay trái, có một người đàn ông mặc áo trắng khoanh tay mà đứng, cùng cả phòng toàn màu đen này có vẻ không hợp cho lắm, chính là Minh Diệp hai ngày trước từ phía nam Trung Quốc đuổi tới thành phố Hồ Chí Minh!
Đây là lần đầu sau khi cách xa bảy năm, Minh Chiêu cùng Minh Diệp gặp mặt, nhưng không thấy nửa phần vui mừng, mà lại tràn ngập một loại cảm giác lạnh lẽo trầm trọng bởi vì trong đêm nay, một người bạn của bọn họ rất có thể sẽ phải chết dưới súng của một trong hai người họ.
Minh Chiêu vẫn còn rũ mắt, che dấu sự chấn động dưới đáy mắt, cùng sự kinh hãi không thể hiểu được!
Cậu Dạ! Thế mà lại là Cậu Dạ! Nữ cải nam trang, thì ra là thế!
Chẳng trách gia chủ lại thờ ơ với việc phía nam có chuyện, chẳng trách được lại chịu đựng để cho Dạ Xã xưng vương xưng bá, thậm chí còn có ý tứ bồi dưỡng, cuối cùng An-Dạ về chung một nhà, An thị lớn mạnh ở phía bắc, toàn bộ hắc đạo của Trung Quốc đều được hai vợ chồng nhà này nắm ở trong tay, một khi chân tướng được tiết lộ ra ánh sáng, không biết sẽ làm hỏng đôi mắt của bao nhiêu con người nữa đây.
Dạ Cô Tinh chính là cậu Dạ, cậu Dạ lại là phu nhân nhà họ An! Loạn rồi! Loạn hết rồi!
Minh Chiêu giờ này khắc này mới hoàn toàn hiểu được, vì sao gia chủ vốn không gần nữ sắc lại yêu người phụ nữ trước mắt này, không thể không thừa nhận, cũng chỉ có người phụ nữ như vậy, mới xứng đứng chung với An Tuyển Hoàng!
Nhưng điều mà cô ấy muốn làm, cho dù không có sự giúp đỡ của nhà họ An, không có sự giúp đỡ của An Tuyển Hoàng, cô ấy cũng có thể hoàn thành, bởi vì… cô ấy có bản lĩnh đấy!
Ngắn ngủn ba ngày, kế hoạch tẩu thoát mà Chiến Dã tự cho là hoàn mỹ, thực sự vẫn luôn được theo dõi sát sao, tất cả các tin tức và hiệu suất đều được báo cáo rõ ràng đến tay Dạ Cô Tinh, kế hoạch cứ như thế thuận lý thành chương hành động!
Mà vận mệnh của Chiến Dã sẽ phải giải quyết dứt khoát trong đêm nay!
Từ đầu đến cuối, Minh Diệp hoàn toàn giống như Thiên Lôi, cậu Dạ sai đâu là đánh đó, xem ra người từng là huynh đệ, lại trở thành người dưới trướng phu nhân!
Gia chủ tự giúp một tay tặng cho vợ mình, sủng ái và tín nhiệm Dạ Cô Tinh vô cùng, tự nhiên không cần nói cũng biết, Minh Chiêu nhìn rõ ràng, cũng cảm thấy thật may mắn khi bản thân không lỗ mãng giống Tư Kình Dận, càng không giống Chiến Dã không biết nhìn người, may mắn nhất vẫn là không đắc tội người phụ nữ thủ đoạn thần thông trước mắt này!
“Người đã tỉnh chưa?”
Minh Chiêu cung kính đáp lại: “Thuốc mê quá mạnh, tầm khoảng nửa tiếng nữa mới…”
“Giội nước lạnh cho tỉnh.” Dạ Cô Tinh ngắt lời của anh ta.
“Vâng.” Sầm Liệt nghe lệnh rời đi.
“Báo cho Bùi Ứng Long, đến lúc dẫn người tới.”
Giữa sàn nhảy, Bùi Ứng Long nhẹ nhàng thổi khí sát bên tai người phụ nữ, tà tà cười: “Có lẽ chúng ta nên đổi nơi khác?”
Trong người Ôn Hinh Nhã có men say, toàn bộ thân thể đều mềm như bông mà dựa vào người người đàn ông, hai má ửng hồng, sóng mắt nhộn nhạo, một màu hồng phấn đẹp không sao tả xiết, thay đổi dáng vẻ thanh thuần ngượng ngùng thành mị hoặc câu môi, nhả khí như lan: “Anh cảm thấy, chúng ta nên đổi đi đâu?”
“Lên phòng tôi, trên lầu.” Thanh sắc Bùi Ứng Long trầm lạnh, đi thẳng vào vấn đề.
Ôn Hinh Nhã vươn ngón trỏ chọc chọc lồng ngực cứng cáp của người đàn ông, trong mắt mị hoặc vô cùng, giận cười mở miệng: “Những người đàn ông như các anh… Thật là hư!”
Thật sự là mị nhãn như tơ, mỉm cười xinh đẹp.
Bùi Ứng Long mạnh mẽ kéo cô ta trong lồng ngực: “Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu.”
“Vậy người đàn ông hư, dẫn đường đi!”
Bùi Ứng Long kéo cô ta vào thang máy, dừng lại ở lầu 3, Ôn Hinh Nhã mê mang ngước mắt, phòng 3065, xem ra là đã sớm có âm mưu, ánh mắt đảo qua thân hình cường tráng của người đàn ông, cô ta cũng có chút ngứa ngáy khó nhịn.
Người đàn ông quay đầu lại, cong môi cười với cô ta một cái, không nói gì, cắm chìa khoá vào ổ, cửa mở, anh ta duỗi tay, đẩy mạnh người phụ nữ vào phòng.
Thân mình Ôn Hinh Nhã mềm nhũn, thuận nước đẩy thuyền, thể hiện ra sự gấp gáp rất vừa lòng với người đàn ông, không nghĩ tới, cánh cửa được mở ra lại là cánh cửa dẫn tới địa ngục!
Bình luận facebook