Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 3 - Chương 65+66
Chương 65: Chiến đấu ác liệt, phong ba bão táp lại kéo đến
Trong năm ngày Dạ Cô Tinh sang Việt Nam xử lý chuyện của Chiến Dã, một biến cố lớn đã xảy ra trong làng giải trí khiến dư luận không khỏi bàng hoàng!
Cuộc chiến nảy lửa giữa Vương Thạch – một đạo diễn mới nổi có thành tích phòng vé đáng nể, với Tần Tuấn – một đạo diễn lão luyện trong giới vẫn tiếp tục gây xôn xao. Các phương tiện truyền thông lớn đang đua nhau đưa tin, do đó mà các bài báo viết về chân tướng của vụ việc nhiều không đếm xuể. Trong báo có viết sự việc này xảy ra vào nửa đêm của ba ngày trước…
Thành phố văn hóa điện ảnh và truyền hình Đồng Sơn ở Bắc Kinh là địa điểm quay phim điện ảnh và phim truyền hình nổi tiếng trong cả nước. Trong một ngày, nơi đây có khá nhiều đoàn làm phim đến để quay phim.
Gần đây, bộ phim mới “Pháo đài bị bao vây” của Vương Thạch đã khởi quay tại đây, và đoàn làm phim đã thuê “Thượng Hải cũ” – một trong những địa điểm quay ở đây – làm địa điểm để quay phim. Trùng hợp là bộ phim truyền hình về đề tài thời dân quốc là “Hoa trong gương, trăng trong nước” cũng được quay ở đây. Hai đoàn làm phim vì tranh giành địa điểm quay mà đã lời qua tiếng lại. Cũng vì xích mích này mà Vương Thạch và Tần Tuấn đã bị giới truyền thông săn đón ráo riết, ám chỉ mối quan hệ bất hòa của hai người họ.
Trước đây, những lời ngôn luận về việc “bạn đồng môn tương ái tương sát” đã liên miên không hề ngớt rồi. Kể từ sau khi Vương Thạch mượn ngọn gió động là Áo Tím nổi tiếng lại, thì vấn đề này lại trở nên sôi nổi hơn nữa. Ngày trước, Tần Tuấn và Vương Thạch đều là những học trò ưu tú của Ngô Kha Cần, họ thường bị giới truyền thông đem ra so sánh.
Một thiếu niên đắc chí, một người có tài nhưng thành đạt muộn, một người có công việc thuận buồm xuôi gió, còn một người có số phận không mấy thuận lợi trắc trở long đong, câu nói ‘cùng một thầy nhưng khác nhau về số phận’ được dùng để chỉ về số phận của hai người họ quả là không sai chút nào.
Tất nhiên, vào thời điểm mà hủ nữ đang thịnh hành và CP thống trị màn ảnh, vì để thu hút sự chú ý của đông đảo khán giả, mà các phương tiện truyền thông đã lấy tình cảm mơ hồ và sâu sắc của hai người họ để miêu tả như một góc cạnh của “nhất công nhất thụ tương ái tương sát.” Kết quả các bài báo và tạp chí đều bán rất chạy.
Lần này cũng không ngoại lệ, cuộc đối đầu đầy mùi thuốc súng giữa hai người họ giống như bọn trẻ con giận dỗi với nhau vậy. Mỗi người đều có lý lẽ riêng của mình và không ai chịu nhường nhịn ai cả, ngay cả cánh paparazi cũng ra sức chế giễu họ.
Một người có tên tuổi tầm quốc tế, người còn lại là ngôi sao mới nổi. Cả hai người họ đều có lai lịch không tầm thường, và đều không phải là người mà ai cũng có thể mạo phạm được.
Cuối cùng, phải nhờ đến quản lý cấp cao của địa điểm quay can thiệp và phân định ranh giới. Sau đó hai bên mạnh ai nấy làm, không liên quan dính líu đến công việc của nhau. Nhờ vậy mới có thể ngăn cản được trận chiến nảy lửa này.
Sự việc tưởng chừng như đã kết thúc ngay lúc đó, nhưng sang đến ngày thứ hai, sau khi hai bên bước vào địa điểm. Theo thường lệ, sau khi công việc được hoàn thành, đạo diễn lại chiêu đãi nhóm nhân viên một bữa ăn thịnh soạn, còn nói bông đùa rằng “hôm nay là bữa ăn tối cuối cùng”. Bởi vì sau bữa ăn này, mọi người sẽ lại phải quay về cảnh ăn cơm hộp mấy tháng nữa. Cho nên, mọi người ai nấy cũng ăn uống no say hết cả.
Vương Thạch dẫn mọi người ra khỏi quán ăn. Vốn dĩ sau đó mỗi người sẽ đi một ngả, ai về nhà nấy. Nhưng anh ta lại không ngờ bọn họ vẫn còn hào hứng muốn đi thêm tăng hai, họ cứ nhất quyết một hai đòi đi Karaoke. Cuối cùng anh ta đành phải chiều theo. Mặc dù Vương Thạch không thích không khí ngột ngạt ở mấy chỗ như thế này cho lắm, nhưng anh ta cũng không muốn phá vỡ bầu không khí vui vẻ này. Vả lại, anh ta còn gánh trọng trách tính tiền cho cả nhóm nữa, vì vậy anh ta không thể không ở lại.
Mọi người đã đặt một phòng hát lớn trong “Hoa Thành Vân Hải”, đang chơi đến đoạn cao trào. Bỗng nhiên Vương Thạch bị đau bụng dữ dội, nhưng nhà vệ sinh bên trong phòng đều đã bị mấy người say rượu giành bồn cầu để nôn mửa hết rồi. Vương Thạch dứt khoát rời khỏi phòng hát và đi đến nhà vệ sinh công cộng để giải quyết.
Anh ta đi cả tiếng đồng hồ rồi, thế mà mọi người đều không hề hay biết gì cả. Mãi đến khi cuộc chơi sắp tàn, khi chuẩn bị trả phòng, mọi người mới phát hiện ra đạo diễn Vương – “cây ATM di động” của họ đã đi đâu mất tiêu. Bây giờ bọn họ chợt tỉnh rượu, sau đó bọn họ bắt đầu chia nhau đi tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng, họ cũng tìm thấy Vương Thạch mình mẩy máu me đang nằm bất động trên sàn nhà trong phòng chứa đồ của nhà vệ sinh công cộng.
Những người phụ nữ khi nhìn thấy cảnh tượng đó không ngừng la hét thất thanh. Ngay cả những người đàn ông trong đoàn cũng không khỏi rùng mình hoảng sợ.
Trông Vương Thạch lúc đó thật sự là quá mức doạ người. Ngoài mặt mũi đầy máu ra, trên người anh ta còn có vài vết rách khác nữa, máu chảy lênh láng khắp nền đất. Quả là vô cùng thê thảm.
Ngay sau đó, xe cảnh sát và xe cấp cứu đã đến cùng lúc, Vương Thạch lập tức được đưa đến bệnh viện. “Hoa Thành Vân Hải” là hiện trường xảy ra vụ án nên cảnh sát đã tạm thời giăng dây phong tỏa. Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều bị tạm giữ. Phía cảnh sát nhanh chóng xem đoạn video giám sát và phát hiện trong cùng một khoảng thời gian, trước và sau trong khoảng mười lăm phút, trong nhà vệ sinh công cộng ngoài trừ Vương Thạch ra, Tần Tuấn là người duy nhất có mặt ở đó!
Ngoài ra, trong đoạn video ghi hình, có tiếng tranh chấp mơ hồ. Còn có quay được cả cảnh, nhiều người đàn ông đang chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh đều không dám bước vào, vì sợ rước hoạ vào thân nữa.
Cả hai đều là nhân vật của công chúng và đều được nhiều người biết đến. Giới truyền thông sau khi nghe tin đã vội vàng vác theo ống kính Tele (công cụ tác nghiệp của cánh nhà báo), đến hiện trường sớm nhất để có thể tiến hành phát trực tiếp diễn biến của vụ việc trên Weibo.
Cảnh sát bước đầu xác định Tần Tuấn có liên quan đến vụ án mưu sát này!
Ngay khi cảnh sát đang chuẩn bị áp giải nghi phạm về đồn để thẩm vấn, thì Tần Tuấn đột nhiên hộc máu rồi ngã nhào xuống đất. Toàn thân anh ta co giật, sắc mặt tái mét khiến mọi người không khỏi khiếp sợ.
Một chiếc xe cấp cứu khác đến và đưa anh ta đến bệnh viện. Vốn dĩ cứ tưởng vụ án đã được làm sáng tỏ rồi, nhưng lại phát sinh thêm vụ việc này nữa khiến nó càng trở nên phức tạp hơn nhiều.
Cảnh sát đã ngay lập tức cử người đến bệnh viện nơi cả hai đang điều trị để lấy lời khai và tiến hành điều tra vụ án.
Khứu giác của các phóng viên rất nhạy bén, họ đã nhanh chóng đánh hơi được mùi bất thường của vụ án này. Sau khi canh chừng ở cổng bệnh viện suốt một đêm, ngày hôm sau họ cuối cùng cũng lấy được tin tức giật gân mới nhất—
Trên người của Vương Thạch bị chém năm nhát dao, ba nhát chỉ là vết thương ngoài da, hai nhát còn lại nặng hơn vì gần động mạch chủ, mất máu quá nhiều, bị gãy ba xương sườn bên trái, trong đó có một cái bị gãy đâm ngược vào phổi. Nếu không kịp thời đưa đến bệnh viện, e rằng mạng sống của anh ta khó mà giữ lại được. Đây đã không còn là cuộc tranh chấp đơn thuần nữa, mà là một vụ mưu sát!
Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, anh ta đã được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt và vẫn còn hôn mê.
Tình hình của Tần Tuấn cũng không mấy khả quan lắm. Anh ta bị gãy một chiếc xương sườn, suy hô hấp cấp tính, đông máu nội mạch lan tỏa (viết tắt là DIC) nhẹ và bị thủng đường tiêu hóa. Nhận định sơ bộ cho thấy anh ta đã uống phải chất lỏng có tính axit mạnh của nước tẩy rửa bồn cầu. May mắn thay là anh ta đã được phát hiện kịp thời và nồng độ khá thấp. Cho nên sau khi rửa xong dạ dày thì không có vấn đề gì nghiêm trọng nữa, nhưng chấn thương xương sườn của anh ta cần phải nằm tịnh dưỡng trên giường.
Nếu so sánh vết thương của hai người họ, thì vết thương của Vương Thạch nghiêm trọng hơn vết thương của Tần Tuấn rất nhiều. Đợi cho đến khi Tần Tuấn tỉnh dậy, cảnh sát đã lấy lời khai. Sau đó họ mới rời khỏi bệnh viện và quay trở về đồn.
Trong quá trình làm việc, Tần Tuấn khẳng định Vương Thạch là người chọc tức mình trước, nhưng cũng chỉ tranh chấp vài câu với đối phương thôi. Ai mà ngờ Vương Thạch không nói lời nào đã xông đến chỗ anh ta và giữ anh ta lại, rồi đổ nước tẩy rửa bồn cầu vào miệng của anh ta, kiên định rũ sạch hoàn toàn mọi trách nhiệm.
Cảnh sát truy hỏi về nội dung tranh chấp giữa hai người, thì Tần Tuấn ngập ngừng ấp úng, không chịu nói thẳng. Đến khi bị cảnh sát thúc ép, anh ta cũng chỉ nói: “Vấn đề riêng tư, không tiện nói ra.”
Chứng kiến việc mưu sát bất thành, diễn biến của vụ việc lại thành một cuộc ẩu đả ác liệt giữa hai người. Liên quan đến vấn đề nhân phẩm đạo đức của các nhân vật công chúng đã gây ra một cuộc thảo luận điên cuồng. Dưới sự thổi phồng của phương tiện truyền thông, sự chú ý của công chúng tiếp tục tăng lên với các ý kiến trái chiều. Vì Vương Thạch vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh nên các manh mối của vụ án bị gián đoạn. Nhưng tin đồn thất thiệt lại tràn lan khắp nơi.
Hiện tại, bên phía Studio Tinh Huy tạm thời vẫn chưa phản hồi về vấn đề này, chỉ nói rằng đợi sau khi đạo diễn Vương tỉnh dậy rồi, đến lúc đó bàn luận vẫn chưa muộn.
Ở nơi đầu sóng ngọn gió, Áo Tím – Dạ Cô Tinh đã tự mình đăng một bài viết dài trên Weibo nhằm ra mặt thay cho Vương Thạch, câu chữ trong bài viết đó đều thể hiện sự tin tưởng sâu sắc của cô đối với anh ta.
Người ta từng thấy người thông minh khôn khéo luôn bảo vệ bản thân. Nếu là chuyện không liên quan mấy đến mình, thì chắc chắn sẽ không dính líu vào. Nhưng vào lúc này Dạ Cô Tinh nói ra lập trường của mình. Trong khi những người thích cô thì nói rằng “đây mới gọi là nghĩa khí”, còn những người ganh ghét với cô thì lại mắng “đúng là đứa ngu ngốc”.
Bất luận bình luận ở bên ngoài là gì đi chăng nữa, thì Dạ Cô Tinh cũng không kiêu ngạo hay bốc đồng, trái lại cô vô cùng điềm đạm, chỉ riêng loại khí chất này cũng đủ để thấy người bình thường khó mà bì lại được.
Dạ Huy Nguyệt bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra đó cũng chỉ là hình thức mà thôi. Cậu ta sắp không thể kiềm chế được sự lo lắng nữa rồi, vội vàng gọi điện cho Dạ Cô Tinh—–
“Chị à, có thể nói cho em biết rốt cuộc là cái quái gì đang xảy ra không?”
Khi đó, Dạ Cô Tinh đang ôm con gái, ru cô bé ngủ nhưng không ngờ cô nhóc này cứ mở mắt thao láo, không có cách nào ru nhóc ngủ được hết.
“Sao thế, chỉ có chút chuyện này mà cũng khiến cậu luống cuống cả lên rồi à?”
“Em nói chị nghe nè, em trai của chị vẫn còn là người có tấm lòng nhân hậu đấy nhé, không phải là người lòng dạ sắt đá đâu. Đạo diễn Vương anh ấy… chuyện này…”
Nhìn thấy nụ cười ngây thơ của con gái, Dạ Cô Tinh nhàn nhạt thở dài: “Con đường đó là do anh ta tự chọn, chúng ta cũng lực bất tòng tâm…”
Huy Nguyệt nghe mà thấy rối bời, suy nghĩ một lúc lâu, như thể cậu đã hiểu được điều gì đó, cậu cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ hỏi thêm đúng một câu hỏi thực tế nhất —–
“Chị à, lẽ nào chúng ta cứ như vậy mà không làm gì sao?”
“Tất cả những gì chúng ta có thể làm vào lúc này, là chỉ có thể —– đợi mà thôi!”
Sau ba ngày hôn mê, cuối cùng Vương Thạch cũng tỉnh lại vào sáng ngày thứ tư.
Khi biết tin, Vu Sâm lập tức gọi điện cho Dạ Cô Tinh —–
“Cô chủ, anh ta tỉnh rồi. Sau khi nhận được tin báo, cảnh sát đang trên đường tới bệnh viện.”
Khuôn mặt của Dạ Cô Tinh trở nên nghiêm túc: “Trước khi cảnh sát đến, mau bảo người của chúng ta lập tức rút khỏi bệnh viện.”
“Vâng.”
“Có cần tôi tìm người chặn xe cảnh sát không?”
“Không cần thiết. Không cần tự mình ra tay đâu, ắt hẳn sẽ có người thay chúng ta làm việc này.”
Vu Sâm cái hiểu cái không, nhưng cứ tuân theo mệnh lệnh thì sẽ không có gì sai cả, kể cả việc lập tức rút người của Bang Ám Dạ ra khỏi bệnh viện.
Dạ Cô Tinh đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai và mặc quần áo màu be giản dị. Rồi sau đó cô lái xe phóng như bay đến bệnh viện.
“Huy Nguyệt, em mau thông báo cho giới truyền thông biết tin Vương Thạch đã tỉnh đi. Nhớ là càng rầm rộ càng tốt, tốt nhất nên chặn xe cảnh sát. Cũng liên hệ với Cố Mộng và Lâm Dược để bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện. Ngoài ra, hãy liên hệ với luật sư, lấy danh nghĩa Vương Thạch để truy tố Tần Tuấn về tội mưu sát.”
Huy Nguyệt đột nhiên cau mày, khó hiểu hỏi: “Chị à, chị gọi điện cho Cố Mộng và Lâm Dược vào lúc này để làm gì chứ?”
Dạ Cô Tinh lạnh lùng cười một tiếng: “Tạp chí Thế kỷ Phong Thượng thiếu tiêu đề, vả lại ngòi bút Lâm Dược cũng đã lâu chưa xuất hiện. Làm sao chúng ta có thể không ca ngợi công lao vĩ đại của đạo diễn Vương được cơ chứ?”
Bốn chữ “công lao vĩ đại” đã bị Dạ Cô Tinh nghiến răng nghiến lợi nói ra, cho thấy sự tức giận bị kìm nén trong người cô đã bộc lộ hết ra ngoài.
Dạ Huy Nguyệt đột nhiên rùng mình, xem ra sắp có người gặp xui xẻo rồi đây. Nhưng cậu tuyệt đối không ngờ tới người đó lại chính là Vương Thạch – người vừa mới thoát khỏi quỷ môn quan!
Trong khu phòng bệnh VIP yên tĩnh và sang trọng, Dạ Cô Tinh cố tình tránh các phóng viên canh gác ở trước cửa, nhưng không thoát khỏi những tay săn ảnh rình rập ở cửa sau.
Đôi giày bệt bước đi trên nền gạch trắng sáng, cô đi nhẹ nhàng đến nỗi không phát ra bất kỳ âm thanh nào cả, xung quanh vô cùng yên tĩnh, khiến cho người ta không khỏi có một loại cảm giác đìu hiu cô quạnh, bốn mặt của bức tường đều là màu trắng xoá, giống như một cái lồng trắng toát, khép kín vui buồn li hợp, khóa chặt sinh lão bệnh tử.
Không có vệ sĩ đi theo, thậm chí ngay cả trợ lý của mình cô cũng không dẫn theo. Cô đi một mạch đến phòng số 3 tính từ cái phòng cuối dãy, rồi đẩy cửa bước vào.
Vương Thạch trên giường bệnh đột nhiên mở mắt ra, nhưng sau khi nhận ra người tới là ai, trong mắt của anh ta hiện lên cảm xúc lẫn lộn, khóe mắt hơi đỏ, một người đàn ông cao lớn như anh ta lại suýt nữa rơi lệ.
Dạ Cô Tinh nhìn anh ta với vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, giận dữ hét lên – “Đây là cái ý tưởng ngu xuẩn mà anh nghĩ ra sao?”
Vương Thạch đeo mặt nạ dưỡng khí, ánh mắt thiếu kiên nhẫn, môi mấp máy nhưng không có cách nào nói ra thành tiếng. Trong căn phòng lúc này chỉ có tiếng kêu bíp bíp của máy điện tim thôi.
“Không muốn chết thì ở yên đây cho tôi!”
Nghe vậy, Vương Thạch cố gắng hết sức để điều chỉnh hơi thở của mình, rất nhanh đã ổn định được, nhưng toàn thân anh ta không có cách nào nhúc nhích nổi và lời cũng không có cách nào nói ra được.
“Bây giờ tôi hỏi anh trả lời.”
Vương Thạch khẽ mấp máy môi và nói không thành tiếng “Được.”
“Là anh cố ý gài bẫy Tần Tuấn, đúng chứ?”
Im lặng một lúc, sau đó anh ta mấp máy môi – “Đúng.”
“Những vết thương này là tự một mình anh gây ra hết sao?”
“Phải … mà không phải.”
Dạ Cô Tinh cau mày: “Tần Tuấn cũng có phần trong chuyện này sao?”
“Đúng vậy.”
“Anh ta đã cầm dao đâm anh sao?”
“Không phải.”
“Anh ta đã làm gãy xương sườn của anh sao?”
“Phải.”
“Anh muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của giới truyền thông, moi móc ân oán cũ giữa hai người các anh, bao gồm cả cái chết của Vương Nguyệt. Sau đó dùng sức mạnh của dư luận để ép Tần Tuấn chủ động từ bỏ “Hoa trong gương, trăng trong nước”, đúng chứ?”
“… Đúng vậy!”
Chương 66: Đoạt lại kịch bản, có tính toán khác
Đối với loại phương pháp “đả thương người tám trăm, tự tổn hại một nghìn” này của Vương Thạch, Dạ Cô Tinh đương trường tặng anh ta 2 chữ — “Ngu xuẩn!”
Phải, cô xác thực nói qua, đối phó Tần Tuấn cần phải trả cái giá cực lớn, thậm chí là cả tính mạng, nhưng không phải là không công tự tìm đường chết!
Bản thảo kịch bản trên tay Tần Tuấn, muốn theo đường pháp luật lấy lại bản quyền căn bản không hề có phần thắng, không chừng còn có thể bị cắn ngược một cái, cho nên, Dạ Cô Tinh tính toán mượn dùng lực lượng truyền thông và dư luận, khiến Tần Tuấn biết khó mà lui, hai tay dâng kịch bản lên.
Trong chuyện của Vương Nguyệt, Tần Tuấn vốn chính là bên có lỗi, một người ngại nghèo yêu phú, tên cặn bã lừa dối bạn gái, mặc cho anh ta tài năng xuất chúng ra sao, một khi hành vi đạo đức có tì vết, chung quy cũng không thể đi dài lâu.
Tục ngữ nói rất đúng, muốn trèo được cao, nhìn được xa, thì càng phải quý trọng danh tiếng, không thể bị người khác nắm lấy một chút nhược điểm.
Dựa vào địa vị Tần Tuấn giờ phút này, anh ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ cũng không dám nói ra miệng, cho nên, kịch bản này anh ta giao cũng phải giao, không giao cũng phải giao!
Một người vứt bỏ bạn gái, một người đàn ông dựa vào kết giao cùng thiên kim nhà giàu dành được dìu dắt, không biết hối cải, còn giả dối bán đi thành quả tâm huyết của người bạn gái đã khuất nhằm kiếm chác món lợi kếch sù, vụ bê bối bị cào bới ra, quá trình quay phim “Hoa trong gương, trăng trong nước” tất phải gặp trở ngại!
Cho nên, vấn đề còn sót lại chính là làm như thế nào khiến cho giới truyền thông quan tâm, rồi lại kéo chuyện này ra!
Ngày ấy, Dạ Cô Tinh trực tiếp vứt vấn đề này cho Vương Thạch, để anh ta tự nghĩ cách, nhưng làm sao cũng đoán không được, anh ta lại dùng cách thức gần như là tự mình hại mình!
Bây giờ, chú ý của truyền thông có rồi, không bao lâu nữa, những ân ân oán oán của Vương Thạch và Tần Tuấn cũng sẽ bị giới truyền thông thần thông quảng đại “đào ra”, khi truyền thông, xác thực bêu danh Tần Tuấn người đàn ông bội bạc, cho dù không lấy về được kịch bản, “Hoa trong gương trăng trong nước” cũng chỉ có thể bị bắt dừng quay.
Vương Thạch đoán chắc hết thảy, lại một mình tính sót chính mình!
Dùng mạng đi đọ sức, nếu mà vẫn chưa tỉnh lại? Vậy tất thảy những gì đã làm còn có ý nghĩa gì?
Có lẽ bởi vì đã chết một lần, Dạ Cô Tinh tiếc mạng gấp đôi, Vương Thạch này trong lúc xúc động, chỉ bằng máu nóng hành động làm việc, khiến cô không dám gật bừa, cũng vô pháp lý giải.
Vương Thạch vươn tay cầm bình mặt nạ dưỡng khí đẩy sang bên cạnh, hô hấp bỗng nhiên dồn dập, anh ta kiệt lực điều chỉnh, Dạ Cô Tinh chỉ lạnh lùng nhìn, lại thấy anh ta chậm rãi thích ứng, ngực phập phồng kịch liệt cũng từ từ trở lại yên tĩnh.
“Cô xem, chỉ cần cô muốn, thì không gì không làm được.” Âm thanh Vương Thạch khàn khàn. Tựa như cát vụn ma sát mặt đất.
“Nhưng có một số việc sức người cũng không chống chọi được.” Dạ Cô Tinh thản nhiên phản bác.
Anh ta cười khổ: “Vậy đó chính là số mệnh.”
Đôi mắt Dạ Cô Tinh chợt thâm thúy, số mệnh sao?
“Vì báo thù, ngay cả mạng đều có thể không cần?”
“Việc tôi muốn làm cho Tiểu Nguyệt, cũng chỉ có như thế…” Một đại người đàn ông, nói đến em gái, lại nhịn không được nước mắt tung hoành, anh ta quý trọng Vương Nguyệt bao nhiêu, thì cũng hận Tần Tuấn sâu bấy nhiêu.
Dạ Cô Tinh im lặng thở dài, mỗi người đều có cố chấp của riêng mình, Vương Nguyệt là khúc mắc lớn nhất của Vương Thạch, cũng là động lực chống đỡ anh ta một đường đi đến hôm nay, giữa tính mạng và trả thù, anh ta kiên quyết từ bỏ cái trước mà lựa chọn cái sau, oán niệm sâu đậm, có thể nhìn thấy được.
“Anh dưỡng bệnh cho tốt, về phần kịch bản…”
Mắt Vương Thạch lộ ra thấp thỏm, gần như bất an cầu khẩn, anh ta đang sợ hãi, sợ Dạ Cô Tinh cự tuyệt.
“Việc tôi đồng ý, nói được sẽ làm được.”
…..
Tin tức Vương Thạch đã tỉnh rất nhanh truyền vào trong tai giới truyền thông, các phóng viên của báo chí tập san lớn sôi nổi chạy tới bệnh viện, chặn cả xe cảnh sát trên cầu.
Dạ Huy Nguyệt mang theo ba người luật sư, Cố Mộng, Lâm Diệu, cố ý đi vòng qua con đường bị tắc nghẽn, Dạ Cô Tinh vừa rời đi chưa đến năm phút, họ đã tới phòng bệnh Vương Thạch, luật sư sau khi nghe Dạ Huy Nguyệt trình bày sự việc, nửa thật nửa giả mà lý giải tình hình, cuối cùng yêu cầu Vương Thạch cần phải khăng khăng nói là Tần Tuấn động thủ trước, bản mình chỉ là phòng vệ chính đáng.
Cố Mộng mang theo một loạt các tay săn ảnh đắc lực, hào khí ngút trời chắn trước cửa bệnh viện, thuận thế mà hành động, cần phải khiến cho dư luận nghiêng về phía Vương Thạch.
Sau khi luật sư dặn dò hết tất cả những việc cần chú ý, Lâm Diệu và Vương Thạch tiến hành một lần trò chuyện đơn giản, cũng hiểu rõ đại khái ân ân oán oán giữa hai người bọn họ, ngay tại chỗ đã bắt đầu biên tập tin tức ngày mai sẵn ở trong đầu.
Khi xe cảnh sát đến tầng dưới của bệnh viện, cửa đã bị các phóng viên vây đến nước cũng không ngấm qua được, khó khăn lắm mới vào được phòng bệnh, Vương Thạch lại ngủ thiếp đi rồi, chỉ có thể cùng đại diện và luật sư ra mặt đàm phán.
Ngày hôm sau, weibo, báo chí, tập san, tin tức giải trí sôi nổi mở bát, Vương Thạch và Tần Tuấn trước đó đã từng tràn ngập tình cảm, hôm nay khói thuốc súng mịt mù, “đoạn tình cảm kia” hoàn toàn bị phơi bày trước mắt công chúng.
Hai người đều là đại tài tử được khoa đạo diễn Hoa Ảnh công nhận, theo sự truyền thụ của giáo sư Ngô Kha Cần, Vương Thạch nhập học sớm hơn Tần Tuấn ba năm, nghiêm khắc mà nói, xem như là đàn anh đồng môn của Tần Tuấn.
Năm đó Tần Tuấn nhập học, Vương Nguyệt- em gái Vương Thạch cũng tham gia kỳ thi nghệ thuật, đậu thủ khoa vào khoa biên đạo của Hoa Ảnh.
Vườn trường Đại học chưa bao giờ thiếu câu chuyện mọi người ca tụng của những tài tử giai nhân, rất nhanh, Tần Tuấn và Vương Nguyệt đã yêu nhau, trở thành một đôi tình nhân trẻ bình thường trong vườn trường Đại học.
Điều kiện gia đình hai bên cũng khá khó khăn, đề tài chung nhiều vô tận, khiến thiếu nam thiếu nữ tài sắc vẹn toàn tay nắm tay làm bạn đi qua ba năm thời gian đại học, khi tình yêu nồng nàn, thì mật cũng có thể hòa với dầu.
Khi đó, Vương Thạch đã nhận được học bổng của trường, với tư cách là sinh viên trao đổi đến học viện điện ảnh và nghệ thuật thuộc trường đại học Nam California để đào tạo chuyên sâu, biết được tin tức em gái cùng đàn em đến với nhau, cảm giác vô cùng vui mừng.
Nhưng mà, khi anh ta học thành tài về nước, lại kinh ngạc khi nghe tin dữ em gái Vương Nguyệt bị vứt bỏ thảm thương, bệnh nặng vô phương cứu chữa mà qua đời, mà Tần Tuấn lại đang cùng thiên kim nhà giàu quan hệ mật thiết, tai tiếng không ngừng, rất nhanh đã lợi dụng cơ hội lên đến đỉnh cao, tên tuổi nổi tiếng.
Trái lại Vương Thạch, trải qua đả kích người thân ly thế, ý chí bắt đầu chán nản, chờ anh ta tỉnh táo lại, khi chuẩn bị quyết chí tự cường, mới phát hiện, đã sớm không phải thời đại của mình.
Mấy năm gần đây, Tần Tuấn xuôi gió xuôi nước, tuổi còn trẻ đã trở thành đạo diễn nổi tiếng tầm cỡ quốc tế, mà Vương Thạch lại đang giãy dụa ở dưới tầng thấp nhất, trong tình cảnh khốn cùng không người hỏi thăm, vẫn kiên trì với ước mơ đạo diễn của mình, cuối cùng nhờ vào ‘Bầu trời thành phố’ một lần là nổi tiếng, trở thành một hắc mã trong giới đạo diễn.
Mà càng thú vị là, gần đây Tần Tuấn đang rầm rộ sôi nổi chuẩn bị quay bộ phim về thời dân quốc “Hoa trong gương trăng trong nước”, và kịch bản gốc không phải của ai khác, mà chính là của người bạn gái cũ bị anh ta vứt bỏ — Vương Nguyệt!
Đã biết đoạn bối cảnh này, thì không khó giải thích hai người vì cái gì lại nảy sinh tranh chấp ở trong nhà vệ sinh công cộng tại quán Karaoke, lại vì cái gì đánh nhau.
Vương Thạch vì em gái bất bình căm giận, hai người tranh cãi qua lại, Tần Tuấn vì thẹn quá hóa giận, ra tay trước, Vương Thạch vì tự bảo vệ mình, hăng hái phản kháng, đúng là bị đánh đến chỉ còn một hơi thở.
Đây là trong lúc cảnh sát ghi khẩu cung, Vương Thạch kiến giải, cùng quá trình Tần Tuấn khai ra lại khác một trời một vực.
Tần Tuấn khai, là Vương Thạch chạy đến trước, không nói hai lời đã động tay, không chỉ đánh gãy một cái xương sườn của anh ta, còn đổ cho anh ta uống “nước tẩy bồn cầu”, bản thân ra tay đánh lại, là phòng vệ chính đáng.
Hiển nhiên, cách nói của Tần Tuấn là tự tát vào mặt, rõ ràng là không hề logic, cái khác tạm thời không bàn, chỉ riêng bốn chữ “phòng vệ chính đáng” đã có vấn đề lớn! Phòng vệ chính đáng có cần phải đánh người ra đến chết không? Đánh gãy bốn cái xương sườn, còn thiếu chút đâm thủng lá phổi, đây rõ ràng là ra tay độc ác!
Tin Tức vừa ra, Tần Tuấn trở thành tên cặn bã, danh tiếng mất sạch, mà Vương Thạch thu hoạch được đồng tình của quần chúng, được mọi người gọi là “anh trai quốc dân”, trong nháy mắt khuynh đảo một mảng lớn em gái cuồng anh trai.
Tần Tuấn cũng không nhàn rỗi, chủ động đệ trình đơn kháng án, yêu cầu tra rõ việc này, nói bản thân là bị oan uổng hãm hại, đối tượng hoài nghi nhắm thẳng Vương Thạch.
Cư dân mạng sôi nổi chế nhạo, cáo trạng ác nhân Tần Tuấn, bản thân làm sai chuyện, còn muốn đẩy trách nhiệm lên người khác.
Vì để leo lên quyền quý, cam tâm làm ‘trai bao’, lừa dối bạn gái, lại có thể có mặt mũi chiếm lấy thành quả tâm tuyết của người ta, trong lúc nhất thời, tiếng mắng chửi các loại như là “Tần Tuấn cút khỏi giới giải trí” liên tục không ngừng.
Đúng lúc quá trình xét xử được đưa lên chương trình nghị sự, Tần Tuần quyết chơi đến cùng, khi đang chuẩn bị hăng hái đánh trả, lại nhận được điện thoại của một người.
Một người, người làm anh ta vô cùng kinh ngạc!
Âm thanh chuông gió trong trẻo, đung đưa lay động nhẹ nhàng ở lối vào, Tần Tuấn một thân tây trang phẳng phiu đẩy cửa vào, cho dù bên ngoài ngôn luận đối với anh ta đã rất bất lợi, anh ta vẫn bình tĩnh tự chủ như trước, cẩn thận tỉ mỉ mà đối đãi với cuộc sống, gọn gàng rạng rỡ xuất hiện trước người khác.
Dạ Cô Tinh nhìn ra được, đây là một người đàn ông có dã tâm, và không chịu thua!
Có lẽ, anh ta thành công được như ngày hôm nay không phải không có lý, mà Vương Thạch, tâm trí cùng khí độ cũng đã thua rồi.
“Cô Dạ.”
“Ngồi.”
Người đàn ông theo lời mà làm, sau khi ngồi xuống, động tác tao nhã cởi bỏ cổ áo sơ mi, mang theo một loại thờ ơ tùy ý: “Chê cười rồi.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, cười cân nhắc, cô đột nhiên cảm thấy, cùng với người đàn ông thông minh như vậy bảy lừa tám nhiễu chơi tâm kế, còn không bằng đi thẳng vào vấn đề, càng trực tiếp rõ ràng một chút.
“Hôm nay tôi đến, là muốn nói chuyện làm ăn cùng đạo diễn Tần.”
“Làm ăn?” Người đàn ông nghiền ngẫm mà nhắc lại hai chữ, không chút để ý tới, che đậy một loại đánh giá bất động thanh sắc.
“Tôi muốn kịch bản của Hoa trong gương trăng trong nước.”
Tươi cười nơi khóe miệng anh ta cứng đờ, sắc mặt hơi trầm xuống: “Cô Dạ, tôi chưa bao giờ thích nói đùa.”
Dạ Cô Tinh cong môi mỉm cười: “Anh cho là, tôi đang nói đùa với anh?”
“Chẳng lẽ không đúng?”
Tươi cười đột nhiên thu lại, âm sắc hơi trầm xuống: “Không phải.”
Tần Tuấn ngẩn ra, tiếp theo bật cười, vẻ không lưu tâm lộ rõ trong mắt, thuận miệng hỏi: “Cô tính dùng cái gì để đổi?”
Xem ra, anh ta đã quyết tâm không từ bỏ kịch bản.
Người như Tần Tuấn, không chỉ khó chơi, còn rất đáng sợ, đồng thời cũng rất tự tin, có chút tự phụ, một khi quyết tâm ra quyết định, sẽ cố chấp đến cùng, giống như anh ta một mực chắc chắn là Vương Thạch ra tay trước, mặc kệ lời đồn bên ngoài như thế nào, dư luận áp lực như thế nào, anh ta đều dứt khoát kiên quyết mà lựa chọn đệ trình công tố, mặc dù đưa tin phản đối liên tục, anh ta cũng án binh bất động như cũ.
Nhưng, là người đều có nhược điểm, lớn mạnh như An Tuyển Hoàng, gặp phải chuyện của Dạ Cô Tinh cũng sẽ không bình tĩnh, Tần Tuấn tự nhiên cũng không ngoại lệ.
“Rốt cuộc dùng cái gì đến đổi đây?” Dạ Cô Tinh khẽ cau mày, vuốt ve quai hàm, giống như tự hỏi: “Không bằng… dùng cơ hội nhận tổ quy tông, được không?”
Tần Tuấn biến sắc, giữa lông mày hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Thật xin lỗi, lời cô Dạ quá cao thâm, tôi nghe không hiểu.”
“Cơ hội chỉ có một lần, người thông minh sẽ không bỏ qua. Đạo diễn Tần, anh nói phải không?”
Sắc mặt Tần Tuấn biến đổi kịch liệt: “Cô tìm người điều tra tôi?”
Dạ Cô Tinh phất phất tay, không xem trọng: “Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Đạo diễn Tần là cao thủ trong đó, chắc chắn có thể thông cảm.”
Tần Tuấn nghẹn trong cổ họng: “Cái gì gọi là… nhận tổ quy tông?”
Dạ Cô Tinh cười hiểu rõ, quả nhiên là để ý.
“Để anh danh chính ngôn thuận trở thành con trai nhà họ Tần, hưởng thụ tất cả những gì anh vốn nên có được.”
“Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cô?” Một người phụ nữ, vậy mà lại dõng dạc, nói muốn để anh ta nhận tổ quy tông?
Đổi lại ngày trước, anh ta sẽ không chút do dự, phẩy tay áo bỏ đi, nhưng mà đã đấu tranh cùng nhà họ Tần nhiều năm như vậy, anh ta mới triệt để hiểu được, gia tộc kia đến tột cùng máu lạnh như nào!
Không sai! Tần Tuấn là con riêng của Tần Kỳ, con cả nhà họ Tần, còn lớn hơn người được gọi là con trai trưởng Tần Thiệu Tề một tuổi, nếu không có danh phận xấu hổ này vắt ngang ở giữa, anh ta mới là người kế thừa danh chính ngôn thuận của nhà họ Tần!
Những năm gần đây, Tần Kỳ mặc dù liên tục âm thầm giúp đỡ Tần Tuấn, lại thủy chung không chịu công khai thân phận của anh ta ra thế giới bên ngoài, để anh ta nhận được đãi ngộ xứng đáng với tư cách con cháu nhà họ Tần.
Tần Tuấn ngoài mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại oán giận ngập trời, lúc trước Tần Kỳ vì con đường làm quan, nên mới cưới Ngôn Tĩnh, từ bỏ người mẹ sắp tới ngày sinh. Trước mười sáu tuổi, Tần Tuấn đều sinh sống cùng mẹ, chưa hề gặp qua người cha chung huyết thống Tần Kỳ này dù chỉ một lần.
Đối với quyền thế nhà họ Tần, anh ta đỏ mắt không thôi, đối với Tần Kỳ, anh ta oán hận nhiều hơn tôn kính..
Nhưng chỉ vì lợi ích là mưu cầu sớm đã ăn sâu bén rễ trong xương cốt Tần Tuấn, người như vậy, sống lại cực kỳ đơn giản, một đời chỉ vì theo danh trục lợi, cho nên, mặc dù chán ghét Tần Kỳ, anh ta cũng chưa bao giờ bài xích nhà họ Tần, càng không nghĩ qua buông tha sự trợ lực lớn từ nhà họ Tần, thậm chí trong tâm mơ hồ có loại khát vọng — sẽ có một ngày nắm toàn bộ quyền lực, bước vào nhà họ Tần, đứng trên đỉnh quyền thế quan sát tất cả thế giới!
Mục tiêu của anh ta luôn luôn rõ ràng, tâm trí anh ta thủy chung kiên định, mà thủ đoạn của anh ta, từ trước đến nay không câu nệ tiểu tiết!
Anh hùng chớ có hỏi xuất xứ, từ xưa đến nay, được làm vua thua làm giặc, lịch sử đều là viết vì người thắng, chỉ cần kết quả, không xem quá trình! Việc anh ta muốn làm, chỉ cần thắng, về phần dùng phương pháp gì, cũng không quan trọng!
Khi Dạ Cô Tinh mở miệng nói 4 chữ “nhận tổ quy tông”, Tần Tuấn cảm thấy được dã tâm vùi lấp ở chỗ sâu bắt đầu ngo ngoe xao động!
Khẽ cười một tiếng, cô gái tươi cười lãnh đạm, đứng dậy, trên cao nhìn xuống anh ta: “Tin hay không tùy anh.” Cô khinh thường giải thích, cũng không có lý do gì đi giải thích.
Nói xong, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế tựa, xoay người muốn đi.
“Đợi chút!”
Bước chân bị kiềm hãm, Dạ Cô Tinh vẫn chưa xoay người lại.
“Tại sao lại giúp tôi?”
Dạ Cô Tinh quay người trợn mắt xem thường, mắt lộ ra châm biếm: “Đạo diễn Tần, làm người phải tự mình biết mình, đừng có lúc nào cũng tự dát vàng lên mặt, chúng ta trong lúc nói chuyện là giao dịch, theo như nhu cầu, tiền hàng hai bên thỏa thuận, giúp anh? Căn bản không liên quan gì tới hai từ ấy.”
Trong lòng lại thầm mắng, cây không cần vỏ, hẳn phải chết không nghi ngờ, người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
“Vì Vương Thạch?” Tiếng nói Tần Tuấn mang theo trào phúng.
“Mục đích của tôi, anh không cần biết, cũng… không có tư cách biết! Mối làm ăn này, rốt cuộc anh làm, hay không?” Dạ Cô Tinh đã hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, không có thời gian nói lời vô nghĩa cùng anh ta tiếp nữa.
Người đàn ông này đúng là kiểu loại hình “lợn Chauvin” cô ghét nhất, nhìn thêm một giây đều chán ghét ghê tởm. (Chủ nghĩa Châuvi ban đầu dùng để chỉ lòng yêu nước cực đoan, phi lý và thái quá. Đề cập đến chủ nghĩa dân tộc cực đoan và chủ nghĩa hiếu chiến, coi lợi ích của quốc gia lên trên hết, và chủ trương chinh phục và nô dịch các quốc gia khác. Ngày nay, phụ nữ gọi những người đàn ông có nhân cách xấu, cực kỳ tự phụ và ghê tởm bằng từ “lợn Chauvin.”)
“Chốt đơn.”
Tại thời điểm truyền thông, công chúng đều nghiêng về hướng Vương Thạch, Tần Tuấn vốn đang phải cụp đuôi làm người lại đột nhiên lên giọng tổ chức họp báo, phóng viên truyền thông lớn được rộng rãi mời tới tham dự. Thông báo công khai về vụ đánh nhau thô bạo với Vương Thạch, tỏ vẻ xin lỗi đối với hành vi uống rượu say sau đó ra tay đả thương người, cũng nguyện ý dựa trên xem xét báo cáo thương tật, chi trả đền bù.
Một câu vô cùng đơn giản “uống rượu say” đã thổi bay tội danh mưu sát chưa thành, tất cả đều quy tội cho thần trí không rõ, được chứng minh bởi tám người đồng hành. Tối hôm đó, Tần Tuấn quả thực uống nhiều, khi đi vệ sinh đã say đến không đi nổi, cho nên, cảnh sát cũng chỉ có thể xử lý sự việc này là “làm người khác bị thương sau khi uống rượu”.
Sau cùng, Tần Tuấn bị tạm giam năm ngày, phạt một nghìn nhân dân tệ.
Tại cuộc họp báo, Tần Tuấn không đề cập đến chuyện giữa mình và Vương Nguyệt, nhưng tuyên bố dừng quay “hoa trong gương trăng trong nước”, trả bản thảo kịch bản lại cho Vương Thạch.
Trao trả này, mất đi không chỉ là vài trang giấy, mà là toàn bộ bản quyền sáng tác bộ phim! Theo cách nói khác, Tần Tuấn đã không đủ tư cách quay phim “hoa trong gương trăng trong nước”, tất cả tiền đầu tư ban đầu đều trôi sông, vốn gốc mất sạch!
Khi nhìn thấy tivi phát sóng, Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng vừa ăn xong cơm trưa, hai vợ chồng mỗi người ôm một đứa con ngồi trên sô pha, đùa nghịch.
Dạ Cô Tinh nhìn thấy tin tức, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Hoàng, gần đây nhà họ Tần lại không thành thật rồi, em đang nghĩ muốn tặng một món quà lớn đi chào hỏi một chút.”
An Tuyển Hoàng ôm con gái, mặt mày mềm mại, nhìn về phía vợ yêu, ánh sáng nhu hòa trong mắt càng sâu, khóe miệng hiện lên ý cười nuông chiều: “Món quà gì?”
Dạ Cô Tinh chỉ hướng tivi, cười giảo hoạt: “Đây, chính là anh ta…”
“Em đó…” Lại có loại dung túng cùng nuông chiều nói không nên lời.
Cô đã để Lâm Diệu chuẩn bị tốt bản thảo rồi, ngày mai tin tức vừa ra, nhà họ Tần nhận cũng phải nhận, không muốn nhận cũng phải nhận.
Đối với nhà họ Tần họa ngoại xâm dần ngừng, nguyên khí đại thương mà nói, tranh chấp giữa hai anh em đã âm thầm mang lên bàn phân cao thấp, mà sự tồn tại của Tần Tuấn, sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà!
Gia tộc đại chiến hết sức căng thẳng!
Cô chính là muốn để lão già nhà họ Tần kia biết, có thể nâng ông lên, đương nhiên cũng có thể quật ngã ông xuống, chỉ xem ông có nghe lời hay không, ngoan ngoãn hay không…
Trong năm ngày Dạ Cô Tinh sang Việt Nam xử lý chuyện của Chiến Dã, một biến cố lớn đã xảy ra trong làng giải trí khiến dư luận không khỏi bàng hoàng!
Cuộc chiến nảy lửa giữa Vương Thạch – một đạo diễn mới nổi có thành tích phòng vé đáng nể, với Tần Tuấn – một đạo diễn lão luyện trong giới vẫn tiếp tục gây xôn xao. Các phương tiện truyền thông lớn đang đua nhau đưa tin, do đó mà các bài báo viết về chân tướng của vụ việc nhiều không đếm xuể. Trong báo có viết sự việc này xảy ra vào nửa đêm của ba ngày trước…
Thành phố văn hóa điện ảnh và truyền hình Đồng Sơn ở Bắc Kinh là địa điểm quay phim điện ảnh và phim truyền hình nổi tiếng trong cả nước. Trong một ngày, nơi đây có khá nhiều đoàn làm phim đến để quay phim.
Gần đây, bộ phim mới “Pháo đài bị bao vây” của Vương Thạch đã khởi quay tại đây, và đoàn làm phim đã thuê “Thượng Hải cũ” – một trong những địa điểm quay ở đây – làm địa điểm để quay phim. Trùng hợp là bộ phim truyền hình về đề tài thời dân quốc là “Hoa trong gương, trăng trong nước” cũng được quay ở đây. Hai đoàn làm phim vì tranh giành địa điểm quay mà đã lời qua tiếng lại. Cũng vì xích mích này mà Vương Thạch và Tần Tuấn đã bị giới truyền thông săn đón ráo riết, ám chỉ mối quan hệ bất hòa của hai người họ.
Trước đây, những lời ngôn luận về việc “bạn đồng môn tương ái tương sát” đã liên miên không hề ngớt rồi. Kể từ sau khi Vương Thạch mượn ngọn gió động là Áo Tím nổi tiếng lại, thì vấn đề này lại trở nên sôi nổi hơn nữa. Ngày trước, Tần Tuấn và Vương Thạch đều là những học trò ưu tú của Ngô Kha Cần, họ thường bị giới truyền thông đem ra so sánh.
Một thiếu niên đắc chí, một người có tài nhưng thành đạt muộn, một người có công việc thuận buồm xuôi gió, còn một người có số phận không mấy thuận lợi trắc trở long đong, câu nói ‘cùng một thầy nhưng khác nhau về số phận’ được dùng để chỉ về số phận của hai người họ quả là không sai chút nào.
Tất nhiên, vào thời điểm mà hủ nữ đang thịnh hành và CP thống trị màn ảnh, vì để thu hút sự chú ý của đông đảo khán giả, mà các phương tiện truyền thông đã lấy tình cảm mơ hồ và sâu sắc của hai người họ để miêu tả như một góc cạnh của “nhất công nhất thụ tương ái tương sát.” Kết quả các bài báo và tạp chí đều bán rất chạy.
Lần này cũng không ngoại lệ, cuộc đối đầu đầy mùi thuốc súng giữa hai người họ giống như bọn trẻ con giận dỗi với nhau vậy. Mỗi người đều có lý lẽ riêng của mình và không ai chịu nhường nhịn ai cả, ngay cả cánh paparazi cũng ra sức chế giễu họ.
Một người có tên tuổi tầm quốc tế, người còn lại là ngôi sao mới nổi. Cả hai người họ đều có lai lịch không tầm thường, và đều không phải là người mà ai cũng có thể mạo phạm được.
Cuối cùng, phải nhờ đến quản lý cấp cao của địa điểm quay can thiệp và phân định ranh giới. Sau đó hai bên mạnh ai nấy làm, không liên quan dính líu đến công việc của nhau. Nhờ vậy mới có thể ngăn cản được trận chiến nảy lửa này.
Sự việc tưởng chừng như đã kết thúc ngay lúc đó, nhưng sang đến ngày thứ hai, sau khi hai bên bước vào địa điểm. Theo thường lệ, sau khi công việc được hoàn thành, đạo diễn lại chiêu đãi nhóm nhân viên một bữa ăn thịnh soạn, còn nói bông đùa rằng “hôm nay là bữa ăn tối cuối cùng”. Bởi vì sau bữa ăn này, mọi người sẽ lại phải quay về cảnh ăn cơm hộp mấy tháng nữa. Cho nên, mọi người ai nấy cũng ăn uống no say hết cả.
Vương Thạch dẫn mọi người ra khỏi quán ăn. Vốn dĩ sau đó mỗi người sẽ đi một ngả, ai về nhà nấy. Nhưng anh ta lại không ngờ bọn họ vẫn còn hào hứng muốn đi thêm tăng hai, họ cứ nhất quyết một hai đòi đi Karaoke. Cuối cùng anh ta đành phải chiều theo. Mặc dù Vương Thạch không thích không khí ngột ngạt ở mấy chỗ như thế này cho lắm, nhưng anh ta cũng không muốn phá vỡ bầu không khí vui vẻ này. Vả lại, anh ta còn gánh trọng trách tính tiền cho cả nhóm nữa, vì vậy anh ta không thể không ở lại.
Mọi người đã đặt một phòng hát lớn trong “Hoa Thành Vân Hải”, đang chơi đến đoạn cao trào. Bỗng nhiên Vương Thạch bị đau bụng dữ dội, nhưng nhà vệ sinh bên trong phòng đều đã bị mấy người say rượu giành bồn cầu để nôn mửa hết rồi. Vương Thạch dứt khoát rời khỏi phòng hát và đi đến nhà vệ sinh công cộng để giải quyết.
Anh ta đi cả tiếng đồng hồ rồi, thế mà mọi người đều không hề hay biết gì cả. Mãi đến khi cuộc chơi sắp tàn, khi chuẩn bị trả phòng, mọi người mới phát hiện ra đạo diễn Vương – “cây ATM di động” của họ đã đi đâu mất tiêu. Bây giờ bọn họ chợt tỉnh rượu, sau đó bọn họ bắt đầu chia nhau đi tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng, họ cũng tìm thấy Vương Thạch mình mẩy máu me đang nằm bất động trên sàn nhà trong phòng chứa đồ của nhà vệ sinh công cộng.
Những người phụ nữ khi nhìn thấy cảnh tượng đó không ngừng la hét thất thanh. Ngay cả những người đàn ông trong đoàn cũng không khỏi rùng mình hoảng sợ.
Trông Vương Thạch lúc đó thật sự là quá mức doạ người. Ngoài mặt mũi đầy máu ra, trên người anh ta còn có vài vết rách khác nữa, máu chảy lênh láng khắp nền đất. Quả là vô cùng thê thảm.
Ngay sau đó, xe cảnh sát và xe cấp cứu đã đến cùng lúc, Vương Thạch lập tức được đưa đến bệnh viện. “Hoa Thành Vân Hải” là hiện trường xảy ra vụ án nên cảnh sát đã tạm thời giăng dây phong tỏa. Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều bị tạm giữ. Phía cảnh sát nhanh chóng xem đoạn video giám sát và phát hiện trong cùng một khoảng thời gian, trước và sau trong khoảng mười lăm phút, trong nhà vệ sinh công cộng ngoài trừ Vương Thạch ra, Tần Tuấn là người duy nhất có mặt ở đó!
Ngoài ra, trong đoạn video ghi hình, có tiếng tranh chấp mơ hồ. Còn có quay được cả cảnh, nhiều người đàn ông đang chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh đều không dám bước vào, vì sợ rước hoạ vào thân nữa.
Cả hai đều là nhân vật của công chúng và đều được nhiều người biết đến. Giới truyền thông sau khi nghe tin đã vội vàng vác theo ống kính Tele (công cụ tác nghiệp của cánh nhà báo), đến hiện trường sớm nhất để có thể tiến hành phát trực tiếp diễn biến của vụ việc trên Weibo.
Cảnh sát bước đầu xác định Tần Tuấn có liên quan đến vụ án mưu sát này!
Ngay khi cảnh sát đang chuẩn bị áp giải nghi phạm về đồn để thẩm vấn, thì Tần Tuấn đột nhiên hộc máu rồi ngã nhào xuống đất. Toàn thân anh ta co giật, sắc mặt tái mét khiến mọi người không khỏi khiếp sợ.
Một chiếc xe cấp cứu khác đến và đưa anh ta đến bệnh viện. Vốn dĩ cứ tưởng vụ án đã được làm sáng tỏ rồi, nhưng lại phát sinh thêm vụ việc này nữa khiến nó càng trở nên phức tạp hơn nhiều.
Cảnh sát đã ngay lập tức cử người đến bệnh viện nơi cả hai đang điều trị để lấy lời khai và tiến hành điều tra vụ án.
Khứu giác của các phóng viên rất nhạy bén, họ đã nhanh chóng đánh hơi được mùi bất thường của vụ án này. Sau khi canh chừng ở cổng bệnh viện suốt một đêm, ngày hôm sau họ cuối cùng cũng lấy được tin tức giật gân mới nhất—
Trên người của Vương Thạch bị chém năm nhát dao, ba nhát chỉ là vết thương ngoài da, hai nhát còn lại nặng hơn vì gần động mạch chủ, mất máu quá nhiều, bị gãy ba xương sườn bên trái, trong đó có một cái bị gãy đâm ngược vào phổi. Nếu không kịp thời đưa đến bệnh viện, e rằng mạng sống của anh ta khó mà giữ lại được. Đây đã không còn là cuộc tranh chấp đơn thuần nữa, mà là một vụ mưu sát!
Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, anh ta đã được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt và vẫn còn hôn mê.
Tình hình của Tần Tuấn cũng không mấy khả quan lắm. Anh ta bị gãy một chiếc xương sườn, suy hô hấp cấp tính, đông máu nội mạch lan tỏa (viết tắt là DIC) nhẹ và bị thủng đường tiêu hóa. Nhận định sơ bộ cho thấy anh ta đã uống phải chất lỏng có tính axit mạnh của nước tẩy rửa bồn cầu. May mắn thay là anh ta đã được phát hiện kịp thời và nồng độ khá thấp. Cho nên sau khi rửa xong dạ dày thì không có vấn đề gì nghiêm trọng nữa, nhưng chấn thương xương sườn của anh ta cần phải nằm tịnh dưỡng trên giường.
Nếu so sánh vết thương của hai người họ, thì vết thương của Vương Thạch nghiêm trọng hơn vết thương của Tần Tuấn rất nhiều. Đợi cho đến khi Tần Tuấn tỉnh dậy, cảnh sát đã lấy lời khai. Sau đó họ mới rời khỏi bệnh viện và quay trở về đồn.
Trong quá trình làm việc, Tần Tuấn khẳng định Vương Thạch là người chọc tức mình trước, nhưng cũng chỉ tranh chấp vài câu với đối phương thôi. Ai mà ngờ Vương Thạch không nói lời nào đã xông đến chỗ anh ta và giữ anh ta lại, rồi đổ nước tẩy rửa bồn cầu vào miệng của anh ta, kiên định rũ sạch hoàn toàn mọi trách nhiệm.
Cảnh sát truy hỏi về nội dung tranh chấp giữa hai người, thì Tần Tuấn ngập ngừng ấp úng, không chịu nói thẳng. Đến khi bị cảnh sát thúc ép, anh ta cũng chỉ nói: “Vấn đề riêng tư, không tiện nói ra.”
Chứng kiến việc mưu sát bất thành, diễn biến của vụ việc lại thành một cuộc ẩu đả ác liệt giữa hai người. Liên quan đến vấn đề nhân phẩm đạo đức của các nhân vật công chúng đã gây ra một cuộc thảo luận điên cuồng. Dưới sự thổi phồng của phương tiện truyền thông, sự chú ý của công chúng tiếp tục tăng lên với các ý kiến trái chiều. Vì Vương Thạch vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh nên các manh mối của vụ án bị gián đoạn. Nhưng tin đồn thất thiệt lại tràn lan khắp nơi.
Hiện tại, bên phía Studio Tinh Huy tạm thời vẫn chưa phản hồi về vấn đề này, chỉ nói rằng đợi sau khi đạo diễn Vương tỉnh dậy rồi, đến lúc đó bàn luận vẫn chưa muộn.
Ở nơi đầu sóng ngọn gió, Áo Tím – Dạ Cô Tinh đã tự mình đăng một bài viết dài trên Weibo nhằm ra mặt thay cho Vương Thạch, câu chữ trong bài viết đó đều thể hiện sự tin tưởng sâu sắc của cô đối với anh ta.
Người ta từng thấy người thông minh khôn khéo luôn bảo vệ bản thân. Nếu là chuyện không liên quan mấy đến mình, thì chắc chắn sẽ không dính líu vào. Nhưng vào lúc này Dạ Cô Tinh nói ra lập trường của mình. Trong khi những người thích cô thì nói rằng “đây mới gọi là nghĩa khí”, còn những người ganh ghét với cô thì lại mắng “đúng là đứa ngu ngốc”.
Bất luận bình luận ở bên ngoài là gì đi chăng nữa, thì Dạ Cô Tinh cũng không kiêu ngạo hay bốc đồng, trái lại cô vô cùng điềm đạm, chỉ riêng loại khí chất này cũng đủ để thấy người bình thường khó mà bì lại được.
Dạ Huy Nguyệt bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra đó cũng chỉ là hình thức mà thôi. Cậu ta sắp không thể kiềm chế được sự lo lắng nữa rồi, vội vàng gọi điện cho Dạ Cô Tinh—–
“Chị à, có thể nói cho em biết rốt cuộc là cái quái gì đang xảy ra không?”
Khi đó, Dạ Cô Tinh đang ôm con gái, ru cô bé ngủ nhưng không ngờ cô nhóc này cứ mở mắt thao láo, không có cách nào ru nhóc ngủ được hết.
“Sao thế, chỉ có chút chuyện này mà cũng khiến cậu luống cuống cả lên rồi à?”
“Em nói chị nghe nè, em trai của chị vẫn còn là người có tấm lòng nhân hậu đấy nhé, không phải là người lòng dạ sắt đá đâu. Đạo diễn Vương anh ấy… chuyện này…”
Nhìn thấy nụ cười ngây thơ của con gái, Dạ Cô Tinh nhàn nhạt thở dài: “Con đường đó là do anh ta tự chọn, chúng ta cũng lực bất tòng tâm…”
Huy Nguyệt nghe mà thấy rối bời, suy nghĩ một lúc lâu, như thể cậu đã hiểu được điều gì đó, cậu cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ hỏi thêm đúng một câu hỏi thực tế nhất —–
“Chị à, lẽ nào chúng ta cứ như vậy mà không làm gì sao?”
“Tất cả những gì chúng ta có thể làm vào lúc này, là chỉ có thể —– đợi mà thôi!”
Sau ba ngày hôn mê, cuối cùng Vương Thạch cũng tỉnh lại vào sáng ngày thứ tư.
Khi biết tin, Vu Sâm lập tức gọi điện cho Dạ Cô Tinh —–
“Cô chủ, anh ta tỉnh rồi. Sau khi nhận được tin báo, cảnh sát đang trên đường tới bệnh viện.”
Khuôn mặt của Dạ Cô Tinh trở nên nghiêm túc: “Trước khi cảnh sát đến, mau bảo người của chúng ta lập tức rút khỏi bệnh viện.”
“Vâng.”
“Có cần tôi tìm người chặn xe cảnh sát không?”
“Không cần thiết. Không cần tự mình ra tay đâu, ắt hẳn sẽ có người thay chúng ta làm việc này.”
Vu Sâm cái hiểu cái không, nhưng cứ tuân theo mệnh lệnh thì sẽ không có gì sai cả, kể cả việc lập tức rút người của Bang Ám Dạ ra khỏi bệnh viện.
Dạ Cô Tinh đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai và mặc quần áo màu be giản dị. Rồi sau đó cô lái xe phóng như bay đến bệnh viện.
“Huy Nguyệt, em mau thông báo cho giới truyền thông biết tin Vương Thạch đã tỉnh đi. Nhớ là càng rầm rộ càng tốt, tốt nhất nên chặn xe cảnh sát. Cũng liên hệ với Cố Mộng và Lâm Dược để bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện. Ngoài ra, hãy liên hệ với luật sư, lấy danh nghĩa Vương Thạch để truy tố Tần Tuấn về tội mưu sát.”
Huy Nguyệt đột nhiên cau mày, khó hiểu hỏi: “Chị à, chị gọi điện cho Cố Mộng và Lâm Dược vào lúc này để làm gì chứ?”
Dạ Cô Tinh lạnh lùng cười một tiếng: “Tạp chí Thế kỷ Phong Thượng thiếu tiêu đề, vả lại ngòi bút Lâm Dược cũng đã lâu chưa xuất hiện. Làm sao chúng ta có thể không ca ngợi công lao vĩ đại của đạo diễn Vương được cơ chứ?”
Bốn chữ “công lao vĩ đại” đã bị Dạ Cô Tinh nghiến răng nghiến lợi nói ra, cho thấy sự tức giận bị kìm nén trong người cô đã bộc lộ hết ra ngoài.
Dạ Huy Nguyệt đột nhiên rùng mình, xem ra sắp có người gặp xui xẻo rồi đây. Nhưng cậu tuyệt đối không ngờ tới người đó lại chính là Vương Thạch – người vừa mới thoát khỏi quỷ môn quan!
Trong khu phòng bệnh VIP yên tĩnh và sang trọng, Dạ Cô Tinh cố tình tránh các phóng viên canh gác ở trước cửa, nhưng không thoát khỏi những tay săn ảnh rình rập ở cửa sau.
Đôi giày bệt bước đi trên nền gạch trắng sáng, cô đi nhẹ nhàng đến nỗi không phát ra bất kỳ âm thanh nào cả, xung quanh vô cùng yên tĩnh, khiến cho người ta không khỏi có một loại cảm giác đìu hiu cô quạnh, bốn mặt của bức tường đều là màu trắng xoá, giống như một cái lồng trắng toát, khép kín vui buồn li hợp, khóa chặt sinh lão bệnh tử.
Không có vệ sĩ đi theo, thậm chí ngay cả trợ lý của mình cô cũng không dẫn theo. Cô đi một mạch đến phòng số 3 tính từ cái phòng cuối dãy, rồi đẩy cửa bước vào.
Vương Thạch trên giường bệnh đột nhiên mở mắt ra, nhưng sau khi nhận ra người tới là ai, trong mắt của anh ta hiện lên cảm xúc lẫn lộn, khóe mắt hơi đỏ, một người đàn ông cao lớn như anh ta lại suýt nữa rơi lệ.
Dạ Cô Tinh nhìn anh ta với vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, giận dữ hét lên – “Đây là cái ý tưởng ngu xuẩn mà anh nghĩ ra sao?”
Vương Thạch đeo mặt nạ dưỡng khí, ánh mắt thiếu kiên nhẫn, môi mấp máy nhưng không có cách nào nói ra thành tiếng. Trong căn phòng lúc này chỉ có tiếng kêu bíp bíp của máy điện tim thôi.
“Không muốn chết thì ở yên đây cho tôi!”
Nghe vậy, Vương Thạch cố gắng hết sức để điều chỉnh hơi thở của mình, rất nhanh đã ổn định được, nhưng toàn thân anh ta không có cách nào nhúc nhích nổi và lời cũng không có cách nào nói ra được.
“Bây giờ tôi hỏi anh trả lời.”
Vương Thạch khẽ mấp máy môi và nói không thành tiếng “Được.”
“Là anh cố ý gài bẫy Tần Tuấn, đúng chứ?”
Im lặng một lúc, sau đó anh ta mấp máy môi – “Đúng.”
“Những vết thương này là tự một mình anh gây ra hết sao?”
“Phải … mà không phải.”
Dạ Cô Tinh cau mày: “Tần Tuấn cũng có phần trong chuyện này sao?”
“Đúng vậy.”
“Anh ta đã cầm dao đâm anh sao?”
“Không phải.”
“Anh ta đã làm gãy xương sườn của anh sao?”
“Phải.”
“Anh muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của giới truyền thông, moi móc ân oán cũ giữa hai người các anh, bao gồm cả cái chết của Vương Nguyệt. Sau đó dùng sức mạnh của dư luận để ép Tần Tuấn chủ động từ bỏ “Hoa trong gương, trăng trong nước”, đúng chứ?”
“… Đúng vậy!”
Chương 66: Đoạt lại kịch bản, có tính toán khác
Đối với loại phương pháp “đả thương người tám trăm, tự tổn hại một nghìn” này của Vương Thạch, Dạ Cô Tinh đương trường tặng anh ta 2 chữ — “Ngu xuẩn!”
Phải, cô xác thực nói qua, đối phó Tần Tuấn cần phải trả cái giá cực lớn, thậm chí là cả tính mạng, nhưng không phải là không công tự tìm đường chết!
Bản thảo kịch bản trên tay Tần Tuấn, muốn theo đường pháp luật lấy lại bản quyền căn bản không hề có phần thắng, không chừng còn có thể bị cắn ngược một cái, cho nên, Dạ Cô Tinh tính toán mượn dùng lực lượng truyền thông và dư luận, khiến Tần Tuấn biết khó mà lui, hai tay dâng kịch bản lên.
Trong chuyện của Vương Nguyệt, Tần Tuấn vốn chính là bên có lỗi, một người ngại nghèo yêu phú, tên cặn bã lừa dối bạn gái, mặc cho anh ta tài năng xuất chúng ra sao, một khi hành vi đạo đức có tì vết, chung quy cũng không thể đi dài lâu.
Tục ngữ nói rất đúng, muốn trèo được cao, nhìn được xa, thì càng phải quý trọng danh tiếng, không thể bị người khác nắm lấy một chút nhược điểm.
Dựa vào địa vị Tần Tuấn giờ phút này, anh ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ cũng không dám nói ra miệng, cho nên, kịch bản này anh ta giao cũng phải giao, không giao cũng phải giao!
Một người vứt bỏ bạn gái, một người đàn ông dựa vào kết giao cùng thiên kim nhà giàu dành được dìu dắt, không biết hối cải, còn giả dối bán đi thành quả tâm huyết của người bạn gái đã khuất nhằm kiếm chác món lợi kếch sù, vụ bê bối bị cào bới ra, quá trình quay phim “Hoa trong gương, trăng trong nước” tất phải gặp trở ngại!
Cho nên, vấn đề còn sót lại chính là làm như thế nào khiến cho giới truyền thông quan tâm, rồi lại kéo chuyện này ra!
Ngày ấy, Dạ Cô Tinh trực tiếp vứt vấn đề này cho Vương Thạch, để anh ta tự nghĩ cách, nhưng làm sao cũng đoán không được, anh ta lại dùng cách thức gần như là tự mình hại mình!
Bây giờ, chú ý của truyền thông có rồi, không bao lâu nữa, những ân ân oán oán của Vương Thạch và Tần Tuấn cũng sẽ bị giới truyền thông thần thông quảng đại “đào ra”, khi truyền thông, xác thực bêu danh Tần Tuấn người đàn ông bội bạc, cho dù không lấy về được kịch bản, “Hoa trong gương trăng trong nước” cũng chỉ có thể bị bắt dừng quay.
Vương Thạch đoán chắc hết thảy, lại một mình tính sót chính mình!
Dùng mạng đi đọ sức, nếu mà vẫn chưa tỉnh lại? Vậy tất thảy những gì đã làm còn có ý nghĩa gì?
Có lẽ bởi vì đã chết một lần, Dạ Cô Tinh tiếc mạng gấp đôi, Vương Thạch này trong lúc xúc động, chỉ bằng máu nóng hành động làm việc, khiến cô không dám gật bừa, cũng vô pháp lý giải.
Vương Thạch vươn tay cầm bình mặt nạ dưỡng khí đẩy sang bên cạnh, hô hấp bỗng nhiên dồn dập, anh ta kiệt lực điều chỉnh, Dạ Cô Tinh chỉ lạnh lùng nhìn, lại thấy anh ta chậm rãi thích ứng, ngực phập phồng kịch liệt cũng từ từ trở lại yên tĩnh.
“Cô xem, chỉ cần cô muốn, thì không gì không làm được.” Âm thanh Vương Thạch khàn khàn. Tựa như cát vụn ma sát mặt đất.
“Nhưng có một số việc sức người cũng không chống chọi được.” Dạ Cô Tinh thản nhiên phản bác.
Anh ta cười khổ: “Vậy đó chính là số mệnh.”
Đôi mắt Dạ Cô Tinh chợt thâm thúy, số mệnh sao?
“Vì báo thù, ngay cả mạng đều có thể không cần?”
“Việc tôi muốn làm cho Tiểu Nguyệt, cũng chỉ có như thế…” Một đại người đàn ông, nói đến em gái, lại nhịn không được nước mắt tung hoành, anh ta quý trọng Vương Nguyệt bao nhiêu, thì cũng hận Tần Tuấn sâu bấy nhiêu.
Dạ Cô Tinh im lặng thở dài, mỗi người đều có cố chấp của riêng mình, Vương Nguyệt là khúc mắc lớn nhất của Vương Thạch, cũng là động lực chống đỡ anh ta một đường đi đến hôm nay, giữa tính mạng và trả thù, anh ta kiên quyết từ bỏ cái trước mà lựa chọn cái sau, oán niệm sâu đậm, có thể nhìn thấy được.
“Anh dưỡng bệnh cho tốt, về phần kịch bản…”
Mắt Vương Thạch lộ ra thấp thỏm, gần như bất an cầu khẩn, anh ta đang sợ hãi, sợ Dạ Cô Tinh cự tuyệt.
“Việc tôi đồng ý, nói được sẽ làm được.”
…..
Tin tức Vương Thạch đã tỉnh rất nhanh truyền vào trong tai giới truyền thông, các phóng viên của báo chí tập san lớn sôi nổi chạy tới bệnh viện, chặn cả xe cảnh sát trên cầu.
Dạ Huy Nguyệt mang theo ba người luật sư, Cố Mộng, Lâm Diệu, cố ý đi vòng qua con đường bị tắc nghẽn, Dạ Cô Tinh vừa rời đi chưa đến năm phút, họ đã tới phòng bệnh Vương Thạch, luật sư sau khi nghe Dạ Huy Nguyệt trình bày sự việc, nửa thật nửa giả mà lý giải tình hình, cuối cùng yêu cầu Vương Thạch cần phải khăng khăng nói là Tần Tuấn động thủ trước, bản mình chỉ là phòng vệ chính đáng.
Cố Mộng mang theo một loạt các tay săn ảnh đắc lực, hào khí ngút trời chắn trước cửa bệnh viện, thuận thế mà hành động, cần phải khiến cho dư luận nghiêng về phía Vương Thạch.
Sau khi luật sư dặn dò hết tất cả những việc cần chú ý, Lâm Diệu và Vương Thạch tiến hành một lần trò chuyện đơn giản, cũng hiểu rõ đại khái ân ân oán oán giữa hai người bọn họ, ngay tại chỗ đã bắt đầu biên tập tin tức ngày mai sẵn ở trong đầu.
Khi xe cảnh sát đến tầng dưới của bệnh viện, cửa đã bị các phóng viên vây đến nước cũng không ngấm qua được, khó khăn lắm mới vào được phòng bệnh, Vương Thạch lại ngủ thiếp đi rồi, chỉ có thể cùng đại diện và luật sư ra mặt đàm phán.
Ngày hôm sau, weibo, báo chí, tập san, tin tức giải trí sôi nổi mở bát, Vương Thạch và Tần Tuấn trước đó đã từng tràn ngập tình cảm, hôm nay khói thuốc súng mịt mù, “đoạn tình cảm kia” hoàn toàn bị phơi bày trước mắt công chúng.
Hai người đều là đại tài tử được khoa đạo diễn Hoa Ảnh công nhận, theo sự truyền thụ của giáo sư Ngô Kha Cần, Vương Thạch nhập học sớm hơn Tần Tuấn ba năm, nghiêm khắc mà nói, xem như là đàn anh đồng môn của Tần Tuấn.
Năm đó Tần Tuấn nhập học, Vương Nguyệt- em gái Vương Thạch cũng tham gia kỳ thi nghệ thuật, đậu thủ khoa vào khoa biên đạo của Hoa Ảnh.
Vườn trường Đại học chưa bao giờ thiếu câu chuyện mọi người ca tụng của những tài tử giai nhân, rất nhanh, Tần Tuấn và Vương Nguyệt đã yêu nhau, trở thành một đôi tình nhân trẻ bình thường trong vườn trường Đại học.
Điều kiện gia đình hai bên cũng khá khó khăn, đề tài chung nhiều vô tận, khiến thiếu nam thiếu nữ tài sắc vẹn toàn tay nắm tay làm bạn đi qua ba năm thời gian đại học, khi tình yêu nồng nàn, thì mật cũng có thể hòa với dầu.
Khi đó, Vương Thạch đã nhận được học bổng của trường, với tư cách là sinh viên trao đổi đến học viện điện ảnh và nghệ thuật thuộc trường đại học Nam California để đào tạo chuyên sâu, biết được tin tức em gái cùng đàn em đến với nhau, cảm giác vô cùng vui mừng.
Nhưng mà, khi anh ta học thành tài về nước, lại kinh ngạc khi nghe tin dữ em gái Vương Nguyệt bị vứt bỏ thảm thương, bệnh nặng vô phương cứu chữa mà qua đời, mà Tần Tuấn lại đang cùng thiên kim nhà giàu quan hệ mật thiết, tai tiếng không ngừng, rất nhanh đã lợi dụng cơ hội lên đến đỉnh cao, tên tuổi nổi tiếng.
Trái lại Vương Thạch, trải qua đả kích người thân ly thế, ý chí bắt đầu chán nản, chờ anh ta tỉnh táo lại, khi chuẩn bị quyết chí tự cường, mới phát hiện, đã sớm không phải thời đại của mình.
Mấy năm gần đây, Tần Tuấn xuôi gió xuôi nước, tuổi còn trẻ đã trở thành đạo diễn nổi tiếng tầm cỡ quốc tế, mà Vương Thạch lại đang giãy dụa ở dưới tầng thấp nhất, trong tình cảnh khốn cùng không người hỏi thăm, vẫn kiên trì với ước mơ đạo diễn của mình, cuối cùng nhờ vào ‘Bầu trời thành phố’ một lần là nổi tiếng, trở thành một hắc mã trong giới đạo diễn.
Mà càng thú vị là, gần đây Tần Tuấn đang rầm rộ sôi nổi chuẩn bị quay bộ phim về thời dân quốc “Hoa trong gương trăng trong nước”, và kịch bản gốc không phải của ai khác, mà chính là của người bạn gái cũ bị anh ta vứt bỏ — Vương Nguyệt!
Đã biết đoạn bối cảnh này, thì không khó giải thích hai người vì cái gì lại nảy sinh tranh chấp ở trong nhà vệ sinh công cộng tại quán Karaoke, lại vì cái gì đánh nhau.
Vương Thạch vì em gái bất bình căm giận, hai người tranh cãi qua lại, Tần Tuấn vì thẹn quá hóa giận, ra tay trước, Vương Thạch vì tự bảo vệ mình, hăng hái phản kháng, đúng là bị đánh đến chỉ còn một hơi thở.
Đây là trong lúc cảnh sát ghi khẩu cung, Vương Thạch kiến giải, cùng quá trình Tần Tuấn khai ra lại khác một trời một vực.
Tần Tuấn khai, là Vương Thạch chạy đến trước, không nói hai lời đã động tay, không chỉ đánh gãy một cái xương sườn của anh ta, còn đổ cho anh ta uống “nước tẩy bồn cầu”, bản thân ra tay đánh lại, là phòng vệ chính đáng.
Hiển nhiên, cách nói của Tần Tuấn là tự tát vào mặt, rõ ràng là không hề logic, cái khác tạm thời không bàn, chỉ riêng bốn chữ “phòng vệ chính đáng” đã có vấn đề lớn! Phòng vệ chính đáng có cần phải đánh người ra đến chết không? Đánh gãy bốn cái xương sườn, còn thiếu chút đâm thủng lá phổi, đây rõ ràng là ra tay độc ác!
Tin Tức vừa ra, Tần Tuấn trở thành tên cặn bã, danh tiếng mất sạch, mà Vương Thạch thu hoạch được đồng tình của quần chúng, được mọi người gọi là “anh trai quốc dân”, trong nháy mắt khuynh đảo một mảng lớn em gái cuồng anh trai.
Tần Tuấn cũng không nhàn rỗi, chủ động đệ trình đơn kháng án, yêu cầu tra rõ việc này, nói bản thân là bị oan uổng hãm hại, đối tượng hoài nghi nhắm thẳng Vương Thạch.
Cư dân mạng sôi nổi chế nhạo, cáo trạng ác nhân Tần Tuấn, bản thân làm sai chuyện, còn muốn đẩy trách nhiệm lên người khác.
Vì để leo lên quyền quý, cam tâm làm ‘trai bao’, lừa dối bạn gái, lại có thể có mặt mũi chiếm lấy thành quả tâm tuyết của người ta, trong lúc nhất thời, tiếng mắng chửi các loại như là “Tần Tuấn cút khỏi giới giải trí” liên tục không ngừng.
Đúng lúc quá trình xét xử được đưa lên chương trình nghị sự, Tần Tuần quyết chơi đến cùng, khi đang chuẩn bị hăng hái đánh trả, lại nhận được điện thoại của một người.
Một người, người làm anh ta vô cùng kinh ngạc!
Âm thanh chuông gió trong trẻo, đung đưa lay động nhẹ nhàng ở lối vào, Tần Tuấn một thân tây trang phẳng phiu đẩy cửa vào, cho dù bên ngoài ngôn luận đối với anh ta đã rất bất lợi, anh ta vẫn bình tĩnh tự chủ như trước, cẩn thận tỉ mỉ mà đối đãi với cuộc sống, gọn gàng rạng rỡ xuất hiện trước người khác.
Dạ Cô Tinh nhìn ra được, đây là một người đàn ông có dã tâm, và không chịu thua!
Có lẽ, anh ta thành công được như ngày hôm nay không phải không có lý, mà Vương Thạch, tâm trí cùng khí độ cũng đã thua rồi.
“Cô Dạ.”
“Ngồi.”
Người đàn ông theo lời mà làm, sau khi ngồi xuống, động tác tao nhã cởi bỏ cổ áo sơ mi, mang theo một loại thờ ơ tùy ý: “Chê cười rồi.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, cười cân nhắc, cô đột nhiên cảm thấy, cùng với người đàn ông thông minh như vậy bảy lừa tám nhiễu chơi tâm kế, còn không bằng đi thẳng vào vấn đề, càng trực tiếp rõ ràng một chút.
“Hôm nay tôi đến, là muốn nói chuyện làm ăn cùng đạo diễn Tần.”
“Làm ăn?” Người đàn ông nghiền ngẫm mà nhắc lại hai chữ, không chút để ý tới, che đậy một loại đánh giá bất động thanh sắc.
“Tôi muốn kịch bản của Hoa trong gương trăng trong nước.”
Tươi cười nơi khóe miệng anh ta cứng đờ, sắc mặt hơi trầm xuống: “Cô Dạ, tôi chưa bao giờ thích nói đùa.”
Dạ Cô Tinh cong môi mỉm cười: “Anh cho là, tôi đang nói đùa với anh?”
“Chẳng lẽ không đúng?”
Tươi cười đột nhiên thu lại, âm sắc hơi trầm xuống: “Không phải.”
Tần Tuấn ngẩn ra, tiếp theo bật cười, vẻ không lưu tâm lộ rõ trong mắt, thuận miệng hỏi: “Cô tính dùng cái gì để đổi?”
Xem ra, anh ta đã quyết tâm không từ bỏ kịch bản.
Người như Tần Tuấn, không chỉ khó chơi, còn rất đáng sợ, đồng thời cũng rất tự tin, có chút tự phụ, một khi quyết tâm ra quyết định, sẽ cố chấp đến cùng, giống như anh ta một mực chắc chắn là Vương Thạch ra tay trước, mặc kệ lời đồn bên ngoài như thế nào, dư luận áp lực như thế nào, anh ta đều dứt khoát kiên quyết mà lựa chọn đệ trình công tố, mặc dù đưa tin phản đối liên tục, anh ta cũng án binh bất động như cũ.
Nhưng, là người đều có nhược điểm, lớn mạnh như An Tuyển Hoàng, gặp phải chuyện của Dạ Cô Tinh cũng sẽ không bình tĩnh, Tần Tuấn tự nhiên cũng không ngoại lệ.
“Rốt cuộc dùng cái gì đến đổi đây?” Dạ Cô Tinh khẽ cau mày, vuốt ve quai hàm, giống như tự hỏi: “Không bằng… dùng cơ hội nhận tổ quy tông, được không?”
Tần Tuấn biến sắc, giữa lông mày hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Thật xin lỗi, lời cô Dạ quá cao thâm, tôi nghe không hiểu.”
“Cơ hội chỉ có một lần, người thông minh sẽ không bỏ qua. Đạo diễn Tần, anh nói phải không?”
Sắc mặt Tần Tuấn biến đổi kịch liệt: “Cô tìm người điều tra tôi?”
Dạ Cô Tinh phất phất tay, không xem trọng: “Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Đạo diễn Tần là cao thủ trong đó, chắc chắn có thể thông cảm.”
Tần Tuấn nghẹn trong cổ họng: “Cái gì gọi là… nhận tổ quy tông?”
Dạ Cô Tinh cười hiểu rõ, quả nhiên là để ý.
“Để anh danh chính ngôn thuận trở thành con trai nhà họ Tần, hưởng thụ tất cả những gì anh vốn nên có được.”
“Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cô?” Một người phụ nữ, vậy mà lại dõng dạc, nói muốn để anh ta nhận tổ quy tông?
Đổi lại ngày trước, anh ta sẽ không chút do dự, phẩy tay áo bỏ đi, nhưng mà đã đấu tranh cùng nhà họ Tần nhiều năm như vậy, anh ta mới triệt để hiểu được, gia tộc kia đến tột cùng máu lạnh như nào!
Không sai! Tần Tuấn là con riêng của Tần Kỳ, con cả nhà họ Tần, còn lớn hơn người được gọi là con trai trưởng Tần Thiệu Tề một tuổi, nếu không có danh phận xấu hổ này vắt ngang ở giữa, anh ta mới là người kế thừa danh chính ngôn thuận của nhà họ Tần!
Những năm gần đây, Tần Kỳ mặc dù liên tục âm thầm giúp đỡ Tần Tuấn, lại thủy chung không chịu công khai thân phận của anh ta ra thế giới bên ngoài, để anh ta nhận được đãi ngộ xứng đáng với tư cách con cháu nhà họ Tần.
Tần Tuấn ngoài mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại oán giận ngập trời, lúc trước Tần Kỳ vì con đường làm quan, nên mới cưới Ngôn Tĩnh, từ bỏ người mẹ sắp tới ngày sinh. Trước mười sáu tuổi, Tần Tuấn đều sinh sống cùng mẹ, chưa hề gặp qua người cha chung huyết thống Tần Kỳ này dù chỉ một lần.
Đối với quyền thế nhà họ Tần, anh ta đỏ mắt không thôi, đối với Tần Kỳ, anh ta oán hận nhiều hơn tôn kính..
Nhưng chỉ vì lợi ích là mưu cầu sớm đã ăn sâu bén rễ trong xương cốt Tần Tuấn, người như vậy, sống lại cực kỳ đơn giản, một đời chỉ vì theo danh trục lợi, cho nên, mặc dù chán ghét Tần Kỳ, anh ta cũng chưa bao giờ bài xích nhà họ Tần, càng không nghĩ qua buông tha sự trợ lực lớn từ nhà họ Tần, thậm chí trong tâm mơ hồ có loại khát vọng — sẽ có một ngày nắm toàn bộ quyền lực, bước vào nhà họ Tần, đứng trên đỉnh quyền thế quan sát tất cả thế giới!
Mục tiêu của anh ta luôn luôn rõ ràng, tâm trí anh ta thủy chung kiên định, mà thủ đoạn của anh ta, từ trước đến nay không câu nệ tiểu tiết!
Anh hùng chớ có hỏi xuất xứ, từ xưa đến nay, được làm vua thua làm giặc, lịch sử đều là viết vì người thắng, chỉ cần kết quả, không xem quá trình! Việc anh ta muốn làm, chỉ cần thắng, về phần dùng phương pháp gì, cũng không quan trọng!
Khi Dạ Cô Tinh mở miệng nói 4 chữ “nhận tổ quy tông”, Tần Tuấn cảm thấy được dã tâm vùi lấp ở chỗ sâu bắt đầu ngo ngoe xao động!
Khẽ cười một tiếng, cô gái tươi cười lãnh đạm, đứng dậy, trên cao nhìn xuống anh ta: “Tin hay không tùy anh.” Cô khinh thường giải thích, cũng không có lý do gì đi giải thích.
Nói xong, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế tựa, xoay người muốn đi.
“Đợi chút!”
Bước chân bị kiềm hãm, Dạ Cô Tinh vẫn chưa xoay người lại.
“Tại sao lại giúp tôi?”
Dạ Cô Tinh quay người trợn mắt xem thường, mắt lộ ra châm biếm: “Đạo diễn Tần, làm người phải tự mình biết mình, đừng có lúc nào cũng tự dát vàng lên mặt, chúng ta trong lúc nói chuyện là giao dịch, theo như nhu cầu, tiền hàng hai bên thỏa thuận, giúp anh? Căn bản không liên quan gì tới hai từ ấy.”
Trong lòng lại thầm mắng, cây không cần vỏ, hẳn phải chết không nghi ngờ, người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
“Vì Vương Thạch?” Tiếng nói Tần Tuấn mang theo trào phúng.
“Mục đích của tôi, anh không cần biết, cũng… không có tư cách biết! Mối làm ăn này, rốt cuộc anh làm, hay không?” Dạ Cô Tinh đã hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, không có thời gian nói lời vô nghĩa cùng anh ta tiếp nữa.
Người đàn ông này đúng là kiểu loại hình “lợn Chauvin” cô ghét nhất, nhìn thêm một giây đều chán ghét ghê tởm. (Chủ nghĩa Châuvi ban đầu dùng để chỉ lòng yêu nước cực đoan, phi lý và thái quá. Đề cập đến chủ nghĩa dân tộc cực đoan và chủ nghĩa hiếu chiến, coi lợi ích của quốc gia lên trên hết, và chủ trương chinh phục và nô dịch các quốc gia khác. Ngày nay, phụ nữ gọi những người đàn ông có nhân cách xấu, cực kỳ tự phụ và ghê tởm bằng từ “lợn Chauvin.”)
“Chốt đơn.”
Tại thời điểm truyền thông, công chúng đều nghiêng về hướng Vương Thạch, Tần Tuấn vốn đang phải cụp đuôi làm người lại đột nhiên lên giọng tổ chức họp báo, phóng viên truyền thông lớn được rộng rãi mời tới tham dự. Thông báo công khai về vụ đánh nhau thô bạo với Vương Thạch, tỏ vẻ xin lỗi đối với hành vi uống rượu say sau đó ra tay đả thương người, cũng nguyện ý dựa trên xem xét báo cáo thương tật, chi trả đền bù.
Một câu vô cùng đơn giản “uống rượu say” đã thổi bay tội danh mưu sát chưa thành, tất cả đều quy tội cho thần trí không rõ, được chứng minh bởi tám người đồng hành. Tối hôm đó, Tần Tuấn quả thực uống nhiều, khi đi vệ sinh đã say đến không đi nổi, cho nên, cảnh sát cũng chỉ có thể xử lý sự việc này là “làm người khác bị thương sau khi uống rượu”.
Sau cùng, Tần Tuấn bị tạm giam năm ngày, phạt một nghìn nhân dân tệ.
Tại cuộc họp báo, Tần Tuấn không đề cập đến chuyện giữa mình và Vương Nguyệt, nhưng tuyên bố dừng quay “hoa trong gương trăng trong nước”, trả bản thảo kịch bản lại cho Vương Thạch.
Trao trả này, mất đi không chỉ là vài trang giấy, mà là toàn bộ bản quyền sáng tác bộ phim! Theo cách nói khác, Tần Tuấn đã không đủ tư cách quay phim “hoa trong gương trăng trong nước”, tất cả tiền đầu tư ban đầu đều trôi sông, vốn gốc mất sạch!
Khi nhìn thấy tivi phát sóng, Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng vừa ăn xong cơm trưa, hai vợ chồng mỗi người ôm một đứa con ngồi trên sô pha, đùa nghịch.
Dạ Cô Tinh nhìn thấy tin tức, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Hoàng, gần đây nhà họ Tần lại không thành thật rồi, em đang nghĩ muốn tặng một món quà lớn đi chào hỏi một chút.”
An Tuyển Hoàng ôm con gái, mặt mày mềm mại, nhìn về phía vợ yêu, ánh sáng nhu hòa trong mắt càng sâu, khóe miệng hiện lên ý cười nuông chiều: “Món quà gì?”
Dạ Cô Tinh chỉ hướng tivi, cười giảo hoạt: “Đây, chính là anh ta…”
“Em đó…” Lại có loại dung túng cùng nuông chiều nói không nên lời.
Cô đã để Lâm Diệu chuẩn bị tốt bản thảo rồi, ngày mai tin tức vừa ra, nhà họ Tần nhận cũng phải nhận, không muốn nhận cũng phải nhận.
Đối với nhà họ Tần họa ngoại xâm dần ngừng, nguyên khí đại thương mà nói, tranh chấp giữa hai anh em đã âm thầm mang lên bàn phân cao thấp, mà sự tồn tại của Tần Tuấn, sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà!
Gia tộc đại chiến hết sức căng thẳng!
Cô chính là muốn để lão già nhà họ Tần kia biết, có thể nâng ông lên, đương nhiên cũng có thể quật ngã ông xuống, chỉ xem ông có nghe lời hay không, ngoan ngoãn hay không…
Bình luận facebook