Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 3 - Chương 113+114
Chương 113: Phượng Cầu Hoàng, sự khác thường của cô.
Tiếp theo đây là cảnh quay của Dạ Cô Tinh và Vương Khải, là nam thứ, ngoài Tiêu Mộ Lương thì Vương Khải là người diễn chung với Dạ Cô Tinh nhiều nhất.
Hai mươi phút sau, không nhiều cũng không ít, đúng giờ Lý Khôn cất giọng.
“Tổ đạo cụ, tổ ánh sáng, thợ trang điểm, còn có trợ lý đạo diễn… đã xong chưa!”
“……”
“Được, ba phút sau vào chỗ!” Vừa dứt giọng, mọi người tựa như đánh trận, lốp ba lốp bốp, chỉ trong vòng ba phút, từng người đã yên vị vào vị trí. Có lẽ, với tốc độ tiến hành thế này, sau khi phần một phát sóng xong, thì phần hai có thể trực tiếp lên sóng.
Từ Phủ Đốc quân trở về nhà họ Tần, Tần Chính nhốt mình trong phòng làm việc suốt một ngày một đêm.
Người nhà họ Tần ai nấy cũng nơm nớp lo sợ, không ai dám làm phiền, ngay cả người đưa cơm cũng bớt đi những pha trêu đùa vui vẻ ngày thường, đầu cúi thấp, bước đi thận trọng từng chút một, sợ rằng làm ông chủ phẫn nộ sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Tần.
Hiện giờ đang loạn lạc, nhà họ Tần lại là nơi an ổn, vô hình trung trở thành nơi trú ngụ tốt nhất, mọi người đều muốn ổn định, vì thế đương nhiên không muốn mất đi công việc tốt này.
Ngày hôm sau, cửa phòng làm việc cuối cùng cũng mở ra, Tần Chính vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, gương mặt tiều tụy, đồng tử vốn dĩ đã đen nay càng thêm sâu, như thể một vực sâu thăm thẳm, một hồ nước sâu không thấy đáy.
Sau khi tắm rửa và dùng xong bữa sáng, anh gọi người chuẩn bị xe, xuyên qua những hàng cây rợp mát của đại lộ, đến một con đường tĩnh mịch, rồi cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà nhỏ màu trắng kiểu phương Tây.
Xuống xe, sửa sang lại quần áo, không quên cài lại tay áo cho ngay ngắn. Lúc này, một cô gái mặc chiếc váy hoa trắng xanh trông giống người giúp việc xuất hiện.
“Anh tìm ai?”
“Yên Chi có đây không?”
Cô hầu gái hồ nghi nhìn vị khách bất ngờ trước mặt, lập tức phòng bị: “Anh tìm nhầm chỗ rồi, ở đây không có ai là Yên Chi như anh tìm.”
Lý Khôn ngồi trước máy quan sát, gật đầu: “Cô hầu gái này diễn rất tốt.”
Tiêu Mộ Lương đang xem sách, nghe thấy tiếng nói, cũng ngoảnh mặt nhìn qua màn hình giám sát: “Biểu cảm hợp lí, phát âm rõ ràng, chỗ ngồi cũng thỏa đáng, thoạt nhìn không giống những nhóm diễn xuất với kỹ thuật quá khoa trương.”
“Lão Phương, ông tìm người này ở đâu vậy?”
Thầy Phương giám sát hiện trường nói: “À, người này là do tôi chọn, trong các nhóm diễn viên, cô ấy trông cũng khá ổn, nên tôi đã giữ lại.”
“Mắt nhìn người của ông cũng khá đấy.” Lý Khôn cười tán thưởng.
“Thì ra cô gái này đã lọt vào mắt xanh của đạo diễn Lý, cho nên tôi cũng được khen lây?” Thầy Phương hóm hỉnh trêu.
“Ông nói như là vật miễn phí vậy, tôi sẽ tặng ông một chiếc huy chương nhé?”
“Được! Tôi ở đây cảm ơn đạo diễn Lý nhé!”
Bên này hàn huyên trêu đùa còn trước máy quay cảnh quay vẫn đang tiếp tục.
Tần Chính nở một nụ cười tao nhã: “Cô Lan Nhi có phải là đã quên rồi không, chúng ta cũng xem như là có duyên gặp qua một lần, tiểu thư Yên Chi có ơn tặng tôi một chiếc ô.”
Cô hầu gái ngây người một lúc, nhìn người đàn ông này một lượt, trông thật khá, chiếc xế hộp nhập khẩu từ Đức, chẳng phải là chiếc xe trong ngày mưa lớn hôm đó, bị mắc kẹt trong vũng bùn không thể thoát ra đó sao!
Nếu vậy, thân phận của người này là rõ ràng rồi.
“Hóa ra là ông chủ Tần, cô chủ tối qua có tiệc, đêm khuya mới nghỉ ngơi, bây giờ chắc vẫn đang còn ngủ trong phòng, anh xem…”
Tần Chính nhíu mày: “Là uống say rồi sao?”
Cô hầu gái gật đầu: “Hôm qua đến lúc rạng sáng cô ấy mới trở về, lại nôn gần ba mươi phút, quay qua quay lại mãi mới ngủ được”
Một tia xót xa ánh lên trong khóe mắt người đàn ông, lần đầu gặp mặt, bất ngờ, thậm chí khi biết cô ấy long đong vất vả, vẫn là không kìm được xót giận.
“Ông chủ Tần, hay là mời anh vào trong ngồi một chút, tôi đi gọi cô chủ?”
“Không cần đâu, tôi chờ cô ấy tỉnh dậy tiện hơn.”
Cô người giúp việc mở hàng rào màu trắng với hoa văn chạm trổ, Tần Chính bước vào, rồi ngoảnh lại nói với tài xế: “Cậu về trước đi, trời tối hãy đến đón tôi”
“Cắt!______”
Tiếng dập bảng vang lên, Lý Khôn chỉ đạo nhân viên chuyển máy móc đến toà nhà kiểu Tây, cảnh quay tiếp theo đây sẽ quay trong tòa nhà này.
“Hai bên đã vào vị trí cả chưa?”
“Không vấn đề gì!”
“Được, “Yên Chi Lệ” phần hai, cảnh năm mươi mốt, action!”
Cô gái tên Lan Nhi đi phía trước dẫn đường, Tần Chính thong thả đi theo sau, hai người đi vào trong phòng, ống kính máy quay di chuyển trong nháy mắt.
Sàn gỗ, rèm cửa sổ trắng, bên trái bên phải bày biện hai chậu hoa cúc nhỏ, một cơn gió thổi qua, chiếc màn trắng bay phấp phới, đẹp như một bức tranh.
Một cây piano được bày trí ở góc trái của sổ, vẫn là màu trắng trơn lại được những tia nắng chiếu qua, khúc xạ mà bừng sáng. Trên đàn đặt hai quyển nhạc phổ đã mở, rõ ràng là mảy may không một chút trật tự nào. Trong mắt Tần Chính lại ngập tràn hứng thú.
“Ông chủ Tần đợi một lát, tôi đi gọi cô chủ”
Trong lòng xao động, hơi ấm và sự phẳng lặng tỏa khắp phòng không giải thích được, Tần Chính vẫy tay về phía Lan Nhi: “Không cần, cứ để cô ấy nghỉ ngơi, tôi lên lầu chờ.”
Lan Nhi sửng lại một chút, ngượng ngùng: “Việc này…. Có chút không thỏa đáng”
Tần Chính lại không nghĩ điều đó là ngang ngược, cười dịu dàng: “Yên tâm mà, tôi sẽ không làm gì cô chủ nhà cô.”
“Việc này….” Lan Nhi bối rối siết chặt một góc áo.
Tần Chính vẫn cười như trước, ánh mắt thành khẩn: “Xin hãy tin tưởng tôi”
Lan Nhi dường như vẫn rất lo sợ, vội vã nhường đường cho anh ta, ánh mắt để lộ vẻ sợ hãi: “Ông chủ Tần quá lời rồi, mời anh”
Lên cầu thang, ánh mắt Tần Chính ánh lên những tia dịu dàng, nhìn trên chiếc giường nhỏ, tuyệt sắc giai nhân đang ngủ say giấc, bước chân như khựng lại, dường như linh hồn đều rung động, một trái tim đang phập phồng chao đảo, một lúc sau, cuối cùng cũng lắng xuống.
“Chốn đây có mỹ nhân này
Sau cuộc gặp gỡ lòng này không quên
Một ngày bóng nàng khuất yên
Nội tâm lại nhớ nhung xuyên đêm ngày”
( Phượng Cầu Hoàng- Thiên Y Hữu Phong)
Anh nói thì thầm như thể người đang say, đến nổi cô gái đã mở mắt cũng không hề chú ý, cơ hội có thể ngắm nhìn say mê thế này, dường như anh đã ngóng trông cả mười ngàn năm.
Tâm tư nhớ nhung kiên trì, chỉ để ngắm nhìn cô từ xa.
“Phượng cầu hoàng”? Cô gái lên tiếng với giọng khan khàn của người say mới tỉnh, nhưng vẫn lanh lợi như cũ và dịu dàng như đang kể chuyện.
Tần Chính đột nhiên tỉnh táo lại, sau đó nở một nụ cười dịu dàng, rõ ràng lao tới khuê phòng riêng nhưng sắc mặt lại không chút thay đổi, chỉ cần sự bình tĩnh này đã khiến cho vô số người quen của Yên Chi thầm ngưỡng mộ, quả là một vị công tử nhẹ nhàng trong thế giới dơ bẩn!
Thực sự, là người trong mộng của hàng ngàn người!
“Làm em tỉnh rồi?” Giọng nói của người đàn ông vô cùng dịu dàng. Sự dịu dàng này khiến không ít cô gái điên cuồng mê mẩn, ngoại trừ người trước mặt.
Người phụ nữ đôi mắt ngái ngủ ngồi dậy, chiếc dây áo rơi khỏi vai,mái tóc xoăn buông thả ngang lưng. Chưa trang điểm nhưng cũng xinh đẹp tuyệt trần.
“Không có.” Cô cong môi cười, sau đó khẽ thở dài: “Sớm đã nên tỉnh rồi.”
Tần Chính cau mày, nhưng lại không lên tiếng, đi tới ngồi xuống bên cạnh, rót một ly nước, đưa trước mặt cô: “Vừa mới tỉnh, uống ly nước đi.”
Yên Chi đưa tay nhận lấy, nhấp một ngụm, nhướng mày nhìn anh ta, cười nói: “tại sao anh không ngâm thơ nữa?”
“Lẽ nào em thích sao.”
Yên Chi nghiêng đầu nhìn anh với một nụ cười, trong mắt ánh lên sự mong đợi.
“Hỡi ơi chim Phượng lượn bay,
Tìm Hoàng khắp chốn bao ngày bao đêm,
Tiếc rằng giai nhân lặng yên,
Tường đông hoang vắng, chẳng phiền buông lơi,
Nâng đàn khúc hát thay lời,
Dốc ra cho hết những lời trong tim,
Nguyện lòng thành thật van xin,
Coi nàng là vợ nên tin trọn đời….”
Cô gái thuận thế tiếp lời,
“Kiếp sau xin hẹn gặp người,
Vỗ về an ủi ta thời bên nhau,
Quên hết đi những niềm đau,
Bàng hoàng nghịch cảnh sẽ mau tan rời.”
(Phượng Cầu Hoàng- Thiên Y Hữu Phong)
“Yên Chi thật tài giỏi.”
Cô cười tự giễu: “Đùa kiếm lớn trước mặt Quan Công.”
“Em đang khen anh à?”
“Ừ, khen anh giống Quan Công.” Người phụ nữ cười đầy ẩn ý, ”Mặt đen, tim đen.”
Tần Chính sắc mặt thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ bất định.
“Thôi kệ, đều trách tôi tự mình đa tình, vốn cho rằng…”
“Yên Chi, nghe anh giải thích, anh…”
Nở nụ cười hờ hững, cô ca nương nổi tiếng tuyệt với vẻ ngoài mê hoặc và quyến rũ: “Ông chủ Tần là khách VIP của Yên Chi. Cho dù sai thì cũng là đúng. Đầu cần giải thích?”
“Anh không còn cách nào khác mới phải đồng ý với anh ta!” Trong mắt Tần Chính lộ rõ vẻ đau khổ, nhưng đổi lại là nở nụ cười đầy giễu cợt của người phụ nữ.
“Không sao hết. Lưu lạc phong trần, em chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình có thể rửa sạch, đến rồi đi, vụt qua vội vàng, không thể giữ được, đến cuối cùng vẫn không giữ được.”
Buồn nhưng không uỷ mị, chỉ bình thản trước số phận, giống như mọi đau khổ trên đời, cô đều có thể thản nhiên chấp nhận.
Tần Chính đau lòng, cúi người trước mặt cô, đầu cúi xuống, nắm chặt tay cô: “Thực xin lỗi. Cho dù giàu có, anh cũng không thể sánh bằng quân sự và quyền lực chính trị. Cho đến hôm nay, anh mới biết nắm chắc tiền tài không bằng quyền lực trong tay! Xin lỗi….”
Người phụ nữ mỉm cười một cách nhẹ nhàng, ánh mắt chẳng mảy may vui buồn, như thể có thể nhìn thấu mọi chuyện trong giây tiếp theo, như thể là người tu hành: “Ông chủ Tần, em không là ai của anh, anh không cần phải có trách nhiệm gì với em cả, vì vậy, không cần xin lỗi.”
“Không, Yên Chi, anh yêu….”
Người phụ nữ lấy tay che miệng anh ta, chậm rãi lắc đầu: “Tấm lòng của anh, Yên Chi nhận không nổi.” Nói xong, quay người đi, tấm lưng thon thả thẳng tắp như nhành hoa sen trong nắng nhưng lại mang theo vẻ trống trải và thê lương.
Lý Khôn ngồi trước màn hình điều khiển, cau mày, nhìn Cố Nam An ngồi bên cạnh một cái, có thể nhìn ra sự kỳ quặc trong ánh mắt ấy.
Theo tình tiết được sắp xếp trong kịch bản, vào lúc này, Yên Chi phải khóc trong lòng Tần Chính, một câu cũng không nói, chỉ dùng những giọt nước mắt không lời mà kết tội người đàn ông tuyệt tình.
Anh ta muốn tặng cô cho một người đàn ông khác!
Bất kể là ai, trong tình huống này, đầu tiên cũng là cảm thấy tủi thân, sau đó níu giữ, cuối cùng là người đàn ông vô tình làm cô gái phải tổn thương.
Nhưng bây giờ Dạ Cô Tinh lại sửa thành như vậy, toàn bộ cốt truyện bị rối tinh lên, giống một con ngựa hoang chạy mất guốc, không đi theo lộ trình đã định.
Lý Khôn lắc đầu, đang chuẩn bị hô “cắt” thì bị Cố Nam An ngăn lại: “Chú, đừng vội, cứ xem xem đã.”
Trong ống kính, vẻ mặt Vương Khải nhất thời kinh ngạc, Dạ Cô Tinh đột nhiên không làm theo kịch bản, cũng gián tiếp làm loạn bước tiếp theo của anh ta, nhưng với tư cách là một diễn viên có thâm niên, lăn lộn nhiều năm trong làng giải trí, năng lực tùy cơ ứng biến của Vương Khải cũng không tệ.
Sự đau thương hiện rõ trong ánh mắt, rơm rớm nước mắt, nhìn theo bóng lưng gầy gò của người phụ nữ, đưa tay khao khát, lại phát hiện ra rằng thế nào cũng không buông bỏ được.
“Yên Chi, cho dù em tin hay không tin, anh thật sự chỉ muốn em hạnh phúc, bảo vệ em một đời vô lo. Nhưng mà, nếu như có một ngày, anh mất đi địa vị hiện tại, từ một doanh nhân giàu có trở thành một tên ăn mày không một xu dính túi, vậy anh phải dùng cái gì dể bảo vệ được em đây?”
Người đàn ông hít một hơi thật sâu: “Chỉ có dũng sĩ mới có thể bảo vệ được cô gái mà mình yêu, bởi vì anh ta cầm thanh kiếm sắc bén trên tay! Còn anh lại tham lam muốn ôm lấy em, nên vô ý để rơi kiếm, lại chẳng thể trở thành dũng sĩ.”
Tấm lưng mảnh mai kịch liệt run rẩy.
Lý Khôn và Cố Nam An nhìn nhau, ánh mắt đặc biệt bất ngờ, hai người này đúng thật là thiên tài, đi chệch đi một chút, sửa chữa theo một cách khác, sai thì cứ sai nhưng lại vô cùng hợp tình hợp lý.
Yên Chi ở Phong Nguyệt Trường nổi tiếng là một người được nâng đỡ, đã quen nhìn các đôi nam nữ si tình, hiểu rõ nhân tình thế thái, đối với cô ấy mà nói, Tần Chính chẳng qua chỉ là một trong hàng ngàn người, nhiều nhất thì cũng chỉ được tính là tri âm, người con gái như vậy, lạnh lùng và cứng cỏi, từ lâu đã thờ ơ với tình yêu rồi.
Sợ hãi rồi lại sợ hãi, trong nỗi cô độc than vãn cô độc. Cô ấy đã sớm biết biết được tình hình, vì thế, cô an nhiên tự tách mình ra, không mang hi vọng, cũng sẽ không thất vọng.
Vì vậy, đối với việc Tần Chính đẩy mình cho Mục Viên, cô ấy có thể sẽ đau buồn trong chốc lát, nhưng sẽ không tự nhiên mà đánh mất cốt khí, yếu ớt ngã vào lòng một người đàn ông, cố gắng dùng nước mắt để đổi lấy sự cảm thông.
Nếu như diễn theo kịch bản, Yên Chi sẽ không phải là Yên Chi cẩn trọng, kiêu ngạo khiến Mục Viên ái mộ nữa rồi!
“Cắt!… Tốt! Sửa rất tốt!”
Vương Khải như trút được gánh nặng, vẻ mặt lộ ra ý cười, mở miệng định nói, thì lại thấy Dạ Cô Tinh nhấc chăn bông lên, đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng mang giày, đi ngang qua anh ta, đôi mắt hơi rủ xuống, bước chân vội vã.
Anh ta thoáng ngây người, nhìn thấy gò má của đối phương ửng hồng, trong mắt hiện lên một tia quan tâm, bước lên hai bước: “Cô Tinh, cô không sao chứ?”
Ai biết đâu Dạ Cô Tinh lại trốn tránh, Vương Khải có chút khó xử.
Dạ Cô Tinh lùi lại hai bước, lạnh lùng nói: “Thật ngại quá, xin lỗi.” Từ đầu đến cuối lại không hề ngước mắt lên.
“Hả? Ừm…..” Vương Khải nhanh chóng nhường đường, nhìn bóng lưng người phụ nữ khuất dần, trong lòng có một loại kỳ quặc không nói nên lời.
Ngày thường, diễn xuất của cô gái này chưa từng có vấn đề, hôm nay không những tự mình sửa kịch bản, bây giờ còn bất thường như vậy, chẵng lẽ là…. Tới ngày sao?
Nhớ lúc trước Tiểu Lỵ từng đau bụng kinh, cơn đau giống như mất mạng, tính tình nóng nảy, có điều mấy tháng gần đây cũng không thấy cô ấy có gì không thỏa đáng, tính khí cũng không còn thất thường gì, tốt hơn trước đây rất nhiều.
Sau khi lấy hộp xylitol ra, Vương Khải lại cho vào miệng mình một viên, mùi vị không tệ, thanh thanh mát mát, tối nay trở về phải hỏi Tiểu Lỵ, xem trong nước có bán loại này không……
Chương 114: Hương Bạc Hà kỳ lạ, Liễu Cơ Ngân Nguyệt.
Càng gần đến cửa phòng tắm, Dạ Cô Tinh bước càng nhanh, khóa cửa, mở vòi nước, dùng tay hất nước vào mặt, rồi lại lấy, rồi lại hất.
Liên tục lặp lại, toàn bộ quá trình kéo dài hơn mười phút, thậm chí còn lâu hơn.
Cho đến khi vị thanh mát của bạc hà hoàn toàn hòa tan vào trong nước, mùi vị tiêu tan, cô mới ngừng động tác, tựa vào bồn rửa mặt, hơi thở nhẹ nhàng, ánh mắt lại dần dần lạnh buốt, lạnh như băng địa cực.
Lấy điện thoại ra, bấm số của Trương Á: “Là chị.”
“Chị Cô Tinh, chị……”
“Đừng nói gì, bây giờ nghe chị nói.”
Tinh thần và sắc mặt của Trương Á có chút sửng sốt, chuyện đáng để Dạ Cô Tinh thận trọng hẳn không phải là chuyện tầm thường.
“Thứ nhất, thu dọn đồ đạc, xin đạo diễn Lý nghỉ phép, nói là chị chóng mặt không thoải mái, cần phải lập tức về khách sạn nghỉ ngơi, thứ hai, trong tay Vương Khải có một thứ gì đó giống kẹo cao su, tìm cách lấy được một chiếc cho chị, nhớ, đừng ăn, còn làm sao để lấy được thì em tự nghĩ cách đi, miễn hợp lý là được, thứ ba, sau khi lấy đồ xong, lái xe ra cửa sau của phim trường, chị ở chiếc ghê dài gần hàng cây ven đường đợi em. Đã hiểu chưa?”
“Hiểu ạ.”
Tắt máy, Diệp Cô Tinh ngẩng đầu lên, đôi đồng tử nheo lại đầy nguy hiểm, nhìn mình trong gương trong phút chốc, tóc tai rối bời, trên người vẫn đang mặc chiếc áo ngủ hai dây lúc quay phim, bên trong đương nhiên mặc một chiếc áo lót sát người, nhưng lại không thể ngăn nổi “cảnh xuân”, hấp dẫn lòng người.
Chăm chú phác họa lớp trang điểm đã bị trôi mất, nhìn thấy bản thân tả tơi như vậy, cô lại nở một nụ cười âm u tĩnh mịch, trong mắt đột ngột bùng lên luồng sáng của một cơn khát máu.
Mười năm rồi, đằng đẵng mười năm, Dạ Tổ bị phân tán khắp nơi, sư phụ tung tích không rõ, Dạ Tổ là bởi vì bị MI6 nhìn chằm chằm, còn sự phụ thì lại bởi vì bị Liên minh Tử Thần đuổi cùng giết tận.
Cái lưỡi liềm cùng hoa văn thập tự giá đan chéo vào nhau khắc sâu vào trong hồi ức của cô, cho dù sống lại kiếp này, nhưng có những mối thù, cô tuyệt không dám quên.
Năm đó, sư phụ Dạ Cơ Sơn chính là bị mười cao thủ của tổ chức này vây quét, cuối cùng tung tích không rõ, đến tận bây giờ cũng bặt vô âm tín.
Lúc đó, Dạ Tổ mười sáu người, mười lăm người bị đưa đi, chỉ giữ lại một mình cô ở bên cạnh sư phụ, những tưởng rằng ngày tháng bình yên, an ổn đang chờ họ ở phía trước, ai nào ngờ, Liên minh Tử Thần lại đột ngột làm loạn, trong lúc bọn họ không một chút mảy may phòng bị, phái sát thủ, thực hiện nhiệm vụ giết người.
Vốn dĩ chỉ dựa vào thân thủ của Diệp Tử và Dạ Cơ Sơn, dù có gấp đôi người cũng không sợ, đối với người của Dạ Tổ được huấn luyện quanh năm mà nói, giết người ung dung như chém một củ cải lớn mà thôi.
Thấy đối phương thực lực bất khả chiến bại, âm thầm ra ám khí, không tiếng động không tín hiệu phóng ra một loại mùi hương gần giống mùi bạc hà, ban đầu, cô và sư phụ đều không phòng bị gì, một lúc sau, chỉ cảm thấy tứ chi vô lực, đến cuối cùng, ngay cả giơ súng bắn cô cũng không còn sức.
Dạ Cơ Sơn trong lòng biết không ổn, đã liều đến hơi thở cuối cùng, giữ chân sát thủ, mở ra cơ hội thoát thân cho Diệp Tử, còn ông ấy đến tận bây giờ vẫn sống chết không rõ.
Không ngờ, sự việc đã mười năm, mất mạng rồi tái sinh, cô lại lần nữa ngửi thấy mùi hương này. Trong cái thanh mát đơn thuần còn mang theo chút đắng chát, càng đến gần, mùi hương càng nhẹ, hiệu quả làm tê liệt càng lớn!
Sau khi sư phụ mất tích, cô bắt đầu điều tra Liên minh Tử Thần, sau đó lại đến thủ lĩnh Anh Tước Tự, phát hiện ba tháng trước khi sư phụ bị ám sát, anh ta đã bị giết, giới sát thủ đánh thuê cũng không còn tin tức gì của anh ta, mọi việc lớn nhỏ đều giao cho chủ quản thứ hai của Liên Minh, làm Diệp Tử đến cơ hội hỏi thẳng mặt cũng không có.
Đối diện với thù giết sư phụ, ân tình tặng dao găm năm đó căn bản không đáng nhắc tới!
Vì vậy mà Diệp Tử mới oán giận Anh Tước Tự nhiều năm, hận không thể tự tay bắn chết anh ta.
Bây giờ xem ra chuyện này nhất định có liên qua đến Rio. Tình nghĩa sâu nặng của Anh Tước Tự và Dạ Cơ Sơn năm đó, chắc chắn anh ta không thể ra tay độc ác với Dạ Cô Sơn được, vậy mối nghi ngờ lớn nhất của chuyện này đều nằm ở Rio.
Cướp quyền trong âm thầm, bắn chết thủ lĩnh, Rio ham muốn quyền thế, dã tâm rõ ràng, người qua đường đều biết. Nhưng mà, anh ta hung ác, Anh Tước Tự cũng không kém, hơn nữa lúc đó quyền lực lớn nhất của Liên Minh toàn bộ nằm trong tay Anh Tước Tự, Rio muốn thắng, quả thật không dễ dàng, nhưng kết quả cuối cùng, anh ta lại thắng! Trong nội bộ chắc chắn có người âm thầm giúp đỡ, mà người giúp anh ta, chắc hẳn sẽ không làm ăn thua lỗ, thứ muốn đổi lại….
Chính là kẻ đứng sau muốn mạng sống của sư phụ!
Rio và Liên minh Tử Thần chỉ là tiện tay thêm một phát súng mà thôi.
Sau đó, cô cũng đã điều tra qua hương bạc hà kỳ lạ này, không ngoài dự đoán, là một loại thuốc gây ảo giác tinh thần đặc biệt chỉ có ở Liên minh Tử Thần— Thần Tiên Túy!
Đúng như ý nghĩa của tên gọi, cho dù bạn là Đại La Kim Tiên, chỉ cần ngửi qua một hơi, cũng khiến bạn mê muội khó tỉnh. Nói cách khác, đây là một loại chất gây tê liệt thần kinh cường độ cao, lại còn phát huy hiệu quả của thuốc thông qua một cách rất đặc biệt, vừa hay chính là nước bọt của con người!
Khoang miệng cung cấp nhiệt độ vừa đủ cho sự lên men, sự ẩm nóng của vách trong niêm mạc sẽ là chất xúc tác hiệu quả, người ăn vào sẽ mảy may không chút tổn thương nào, chỉ người nào ngửi thấy mùi hương, mới xuất hiện triệu chứng thần kinh tê liệt, tứ chi mỏi nhừ.
Vừa rồi, lúc quay với Vương Khải, cô đã cố ý tránh né cảnh hai người ôm nhau trong kịch bản, quay người, đưa lưng về phía anh ta, đồng thời cố gắng nín thở, chính là để giảm lượng mùi hương hít vào, sau khi rửa sạch bằng nước lạnh, cô đã tỉnh táo lên không ít.
Thật ra, ngay từ lúc hai người cách nhau một khoảng, cô đã ngửi thấy hương bạc hà trên người Vương Khải, nhưng không nghĩ gì nhiều, những lúc quay cảnh phải thân thiết với nhau, diễn viên nhai kẹo cao su để làm thanh mát hơi thở, tránh những chuyện khó xử cũng là chuyện thường có.
Thế nhưng khi Vương Khải dần bước đến gần, mùi không hề nồng thêm mà ngược lại càng lúc càng nhạt, Dạ Cô Tinh mới bắt đầu cảnh giác.
Về phần Vương Khải tại sao lại có loại món đồ này, xem ra phải hỏi người phụ nữ sau lưng anh ta rồi….
Từ phòng vệ sinh đi ra, đợi ở hàng cây ven đường, chưa đến một phút, Trương Á đã lái xe đến, Dạ Cô Tinh ngồi vào ghế phụ.
“Về khách sạn ngay lập tức.”
Trương Á nhìn thấy cô vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc để hỏi, cô ấy chỉ có thể làm theo sự phân phó.
“Đồ đâu?”
Trương Á ánh mắt lộ ra vẻ khó xử: “Cái đó…… anh Vương Khải ăn hết rồi, vì thế…..”
Một ánh mắt vô cùng kỳ quái lóe lên trong mắt Dạ Cô Tinh, đặc biệt là lúc nghe xong ba chữ “ăn hết rồi”, biểu cảm khá tinh tế.
Loại thuốc này tuy không có tác dụng gây tê liệt thần kinh cho người ăn, nhưng bên trong lại chứa một lượng lớn methydopa, vốn là một loại thành phần chủ yếu của thuốc hạ huyết áp trung ương, lại khá không may là, nó có thể gây liệt dương cho nam giới!
Nếu trọng lượng hấp thu vào mỗi ngày hơn 2 gram, 50% số người có thể xuất hiện rõ rệt sự rối loạn chức năng tình dục!
Nhìn qua thì có vẻ Vương Khải đã ăn không ít, vậy hậu quả……
Đối với loại đàn ông ngu xuẩn này, đến người chung gối là ai cũng không rõ, đáng phải chịu một bài học.
Đúng vậy, lúc phái Vu Sâm điều tra Lý Mẫn Lỵ, Dạ Cô Tinh đã bắt đầu nghi ngờ người phụ nữ này!
Cho dù tất cả của cô ta đều logic và hợp lý đến tuyệt đối, nhưng với tư cách là một diễn viên chuyên nghiệp, Dạ Cô Tinh so với cô ta có sự nhạy cảm hơn, là thật là giả, ngay cả khi không có chứng cứ rõ ràng, cô cũng có thể cảm nhận được.
Đầu tiên là lần tới thăm đoàn làm phim lần trước, Lý Mẫn Lỵ làm sushi mời mọi người ăn, rõ ràng trước mặt mọi người là dáng vẻ nghiêm trang hào sảng, lại đơn độc chạy đến phòng hóa trang một mình diễu võ dương oai, phát ngôn cảnh cáo.
Thoạt nhìn, là một người vợ sợ chồng mình hái hoa bắt bướm ở bên ngoài, có thể để cho một phụ nữ trở thành “tiểu tam” nên đã “tiêm phòng”, tôn trọng tính cách ghen tuông của vợ Vương Khải, ở hiện trường có rất nhiều phụ nữ, đến cả Trương Á cũng là một mỹ nhân, cùng Vương Khải nói nói cười cười, nhưng Lý Mẫn Lỵ cảnh cáo ai cũng được, lại khăng khăng tìm tới Dạ Cô Tinh, người cùng Vương Khải chẳng nói chuyện được mấy câu.
Theo cách này, giống như đặc biệt diễn cho một mình cô xem, mục đích chẳng qua là muốn Dạ Cô Tinh xóa tan những băn khoăn về cô ta, tin tưởng người ở trước mắt này chính là vợ của Vương Khải— Lý Mẫn Lỵ!
Nếu là vậy, đối phương thật sự là bỏ ra không ít tâm tư!
Lần thứ hai gặp Lý Mẫn Lỵ, là ở trong một cửa hàng quần áo trẻ em. Cô chọn cho Hạ Hà một bộ váy công chúa, lúc này Lý Mẫn Lỵ lại đến, nói chuyện một hồi, mặc dù đối phương cố gắng ngụy trang, nhưng lại bị Dạ Cô Tinh phát hiện manh mối.
Rốt cuộc là trùng hợp, hay là cố ý, đoán chừng chỉ có người trong cuộc hiểu rõ.
Thằng hề dối trên gạt dưới không có gì mà phải sợ hãi! Chỉ là nhìn nó nhảy nhót cũng có chút đau mắt. Dạ Cô Tinh không động vào cô ta, là bởi vì không rõ ý đồ của kẻ địch, cô cần thời gian, tìm hiểu rõ nguồn gốc. còn tưởng rằng sẽ phải chờ lâu hơn, không ngờ đối phương nhanh vậy đã ngồi không yên rồi.
Cũng gọi là…. có chút thất vọng.
“Mặc dù không lấy được kẹo cao su, nhưng em tìm thấy một cái lọ màu xanh trong thùng rác.” Trương Á liếc nhìn ngăn chứa đồ trong xe, cái lọ được đặt ở trong đó.
Dạ Cô Tinh ý cười thâm sâu, lấy chiếc lọ ra, cũng không vội vàng mở, chỉ là kẹp giữa các ngón tay chơi đùa, rất lâu sau, mới cười khen ngợi: “Làm tốt lắm!”
Trương Á mặt mày rạng rỡ.
Vừa bước vào khách sạn, Dạ Cô Tinh bước chân khựng lại, thì thầm vào tai Trương Á hai câu.
Một tia kỳ lạ lóe lên trong mắt, Trương Á bước lên trước quầy lễ tân, còn Dạ Cô Tinh thì trang bị đầy đủ khẩu trang và kính râm, đứng tại chỗ, ánh mắt lại bắt đầu ung dung thản nhiên quan sát tứ phía.
Lấy chứng minh ra, Trương Á nói với cô lễ tân: “Cho một phòng khác, tốt nhất là ở tầng mười ba.”
“Thật xin lỗi, tầng mười ba đã hết phòng, tầng mười bốn thì thế nào ạ?”
Trương Á ánh mắt lấp lánh: “Cảm ơn, thế thì không cần đâu.”
“Cho hỏi cô còn yêu cầu gì không?”
“Giao thức ăn đến phòng số 1208, tôm rang tỏi, ruột già kho, còn có đậu hủ thối.”
“Hmmm….”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không, không vấn đề gì.” Cô lễ tân chỉ là cảm thấy có gì đó sai sai, người này khẩu vị thật “nặng”.
Làm tất cả mọi thứ theo ý Dạ Cô Tinh, hai người cùng đi về phía thang máy.
“Chị Cô Tinh, em đã hỏi rồi, tầng trên hết phòng.” Không phải mùa du lịch cao điểm, lại càng không phải dịp khuyến mãi lớn đặc biệt, lúc chuyển đến tầng mười hai ở, tầng mười ba vẫn còn có thể lựa chọn, hôm nay hỏi lại, tầng trên lại hết phòng rồi.
Trương Á không ngốc, mặc dù không biết rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì, nhưng trực giác nói với cô, sự tình biến đổi khá kỳ lạ và tinh vi.
Dạ Cô Tinh cười nhếch môi, xem ra có người đợi bắt “ba ba trong vại”! Ngủ đông thời gian lâu như vậy, cái đuôi hồ ly cuối cùng cũng lòi ra rồi sao?
Cô đang chống mắt chờ đây.
Trở về phòng, khóa trái cửa, lại nhanh chóng kiểm tra xung quanh một lượt, không tìm thấy thiết bị nghe lén và ghi âm bí mật nào, vòng Lưu Hỏa cũng không cho thấy cảm ứng sóng vô tuyến.
Nhanh chóng quay số của Tịch Cẩn.
“Nhất Nhất, thật hiếm có, em lại có thể chủ động gọi điện…..”
“Em muốn biết thành phần của Thần Tiên Túy của Liên minh Tử Thần.”
Tịch Cẩn chớp mắt, cất đi cái bộ dạng cà lơ phất phơ, ánh mắt nghiêm túc: “Em chờ chút…. Đã chuyển đến điện thoại của em rồi đó. Vì sao đột nhiên lại hỏi đến cái này?”
“Không có thời gian để giải thích. Nói với Hoàng, chuyến bay tối nay của em, sẽ hạ cánh xuống sân bay của biệt thự.”
Sau khi cúp máy, Dạ Cô Tinh dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo, chiếc áo khoác đen dài, đầu tóc búi lại, một chiếc khăn choàng vải ka-ki quấn từ gáy đến cằm một cách kín kẽ.
Sau đó lại quay số của Đường Nghiêu.
“Xã trưởng.”
“Tôi đang ở thành phố Đông Dương tỉnh Chiết Giang, chuẩn bị máy bay trực thăng, tôi sẽ gấp rút trở về Bắc Kinh trước khi trời tối.”
“Sân bay thông dụng Hoành Điếm, sân đỗ cá nhân TB-2, có cần tôi cử người đến đón cô không?”
Dạ Cô Tinh liếc nhìn thời gian: “Không cần, để mọi người trong tư thế chờ lệnh bất cứ lúc nào, tôi dự tính ba mươi phút sau sẽ đến.”
Cúp máy, kiểm tra một lượt những đồ dùng mang theo, Dạ Cô Tinh mở cửa, cấp tốc đến thẳng thang máy.
“Cô nghĩ rằng cô còn có thể chạy trốn sao?” Giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ truyền tới, mang theo vẻ lười biếng, mệt mỏi và thản nhiên, giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Ngừng lại một bước, chậm rãi quay đầu nhìn, đôi chân của người kia mềm nhũn, trực tiếp khụy xuống tại chỗ: “Cứu, cứu mạng! Tôi xin cô, đừng giết tôi….”
Sắc mặt Lý Mẫn Lỵ biến đổi kinh ngạc, tiến lên hai bước, kéo chiếc khăn choàng ra: “Chết tiệt!” Rồi lập tức rút súng đặt vào thái dương người kia: “Dạ Cô Tinh đâu? Nói!”
“Tha, tha mạng! Tôi chỉ là phục vụ giao thức ăn, chuyện không liên quan đến tôi… không liên quan đến tôi…..”
Dùng báng súng đánh mạnh vào đầu người kia, ánh mắt Lý Mẫn Lỵ toát lên sự tức giận.
“Tôi hỏi, Dạ Cô Tinh đâu?” Người phục vụ bị đánh hoa cả mắt: “Tôi…. tôi không biết…. tôi không biết gì cả!”
“Đồ ngu!”
Bật thiết bị Bluetooth, nhanh chóng kết nối, Lý Mẫn Lỵ tức giận nói với đầu dây bên kia: “Ngân Nguyệt, anh theo dõi kiểu gì vậy? Lại để Dạ Cô Tinh chạy rồi!”
“Ha ha….. Liễu Cơ, chẳng trách thủ lĩnh nói năng lực hành động của cô càng ngày càng tệ, bởi vì, đây là sự thật rõ như ban ngày.” Một giọng nam trầm, từ tính, ngữ khí lại mang đầy vẻ châm biếm cay nghiệt.
“Ngân Nguyệt, anh đừng có đắc ý, để Cô Dạ Tinh chạy thoát, trước mặt thủ lĩnh, chúng ta đều sẽ không có quả ngọt để ăn đâu! Hơn nữa, tôi, không đến lượt anh dạy dỗ!”
“Già rồi, thì nên dưỡng già. Cô đã thất bại nhiệm vụ chặn đường, vậy chuyện tiếp theo, nên để cho tôi rồi.”
Lý Mẫn Lỵ, hay nên gọi là Liễu Cơ thì đúng hơn: “Anh thật sự nghĩ rằng, người phụ nữ của An Tuyển Hoàng dễ bắt vậy sao? Đừng quên, ý của thủ lĩnh, là để chúng ta hợp tác hoàn thành nhiệm vụ lần này, tôi thất bại rồi, anh cũng đợi mà chơi cho xong đi!”
“Haha…. vậy sao? Tôi lại không cho là vậy”
Liễu Cơ cau mày dữ tợn: “Là ý gì?”
“Xa tổ nhiều năm, bận sinh con, bây giờ quay về, ngay cả tâm tư của thủ lĩnh cũng không rõ, Liễu Cơ, thừa nhận đi, cô già rồi, phụ nữ một con, còn có thể có vốn liếng gì?”
Liễu Cơ chấn động mạnh, trong mắt lóe lên một tia hỗn độn, giọng nói lạnh như băng: “Ngân Nguyệt, tôi thật sự muốn xé nát cái miệng của anh.”
“Cung kính chờ đợi bất cứ lúc nào.”
“Yên tâm, nhất đinh, rồi, sẽ, có, ngày, đó!” Hít một hơi thật sâu, giọng điệu chậm lại một chút: “Nhắc nhở anh một câu, việc cấp bách trước mắt là bắt được Dạ Cô Tinh, đấu với tôi, đối với anh không chút lợi ích gì.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở, chuyện tiếp theo đây, không cần cô hao tâm tổn trí.”
“Anh muốn đá tôi khỏi vụ này?”
“Không, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi, không phải đá, mà là, thành công rút lui.”
“Anh rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Có lẽ, cô nên hỏi thủ lĩnh muốn làm gì. Dạ Cô Tinh, cô ta chạy không thoát đâu….”
Tiếp theo đây là cảnh quay của Dạ Cô Tinh và Vương Khải, là nam thứ, ngoài Tiêu Mộ Lương thì Vương Khải là người diễn chung với Dạ Cô Tinh nhiều nhất.
Hai mươi phút sau, không nhiều cũng không ít, đúng giờ Lý Khôn cất giọng.
“Tổ đạo cụ, tổ ánh sáng, thợ trang điểm, còn có trợ lý đạo diễn… đã xong chưa!”
“……”
“Được, ba phút sau vào chỗ!” Vừa dứt giọng, mọi người tựa như đánh trận, lốp ba lốp bốp, chỉ trong vòng ba phút, từng người đã yên vị vào vị trí. Có lẽ, với tốc độ tiến hành thế này, sau khi phần một phát sóng xong, thì phần hai có thể trực tiếp lên sóng.
Từ Phủ Đốc quân trở về nhà họ Tần, Tần Chính nhốt mình trong phòng làm việc suốt một ngày một đêm.
Người nhà họ Tần ai nấy cũng nơm nớp lo sợ, không ai dám làm phiền, ngay cả người đưa cơm cũng bớt đi những pha trêu đùa vui vẻ ngày thường, đầu cúi thấp, bước đi thận trọng từng chút một, sợ rằng làm ông chủ phẫn nộ sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Tần.
Hiện giờ đang loạn lạc, nhà họ Tần lại là nơi an ổn, vô hình trung trở thành nơi trú ngụ tốt nhất, mọi người đều muốn ổn định, vì thế đương nhiên không muốn mất đi công việc tốt này.
Ngày hôm sau, cửa phòng làm việc cuối cùng cũng mở ra, Tần Chính vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, gương mặt tiều tụy, đồng tử vốn dĩ đã đen nay càng thêm sâu, như thể một vực sâu thăm thẳm, một hồ nước sâu không thấy đáy.
Sau khi tắm rửa và dùng xong bữa sáng, anh gọi người chuẩn bị xe, xuyên qua những hàng cây rợp mát của đại lộ, đến một con đường tĩnh mịch, rồi cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà nhỏ màu trắng kiểu phương Tây.
Xuống xe, sửa sang lại quần áo, không quên cài lại tay áo cho ngay ngắn. Lúc này, một cô gái mặc chiếc váy hoa trắng xanh trông giống người giúp việc xuất hiện.
“Anh tìm ai?”
“Yên Chi có đây không?”
Cô hầu gái hồ nghi nhìn vị khách bất ngờ trước mặt, lập tức phòng bị: “Anh tìm nhầm chỗ rồi, ở đây không có ai là Yên Chi như anh tìm.”
Lý Khôn ngồi trước máy quan sát, gật đầu: “Cô hầu gái này diễn rất tốt.”
Tiêu Mộ Lương đang xem sách, nghe thấy tiếng nói, cũng ngoảnh mặt nhìn qua màn hình giám sát: “Biểu cảm hợp lí, phát âm rõ ràng, chỗ ngồi cũng thỏa đáng, thoạt nhìn không giống những nhóm diễn xuất với kỹ thuật quá khoa trương.”
“Lão Phương, ông tìm người này ở đâu vậy?”
Thầy Phương giám sát hiện trường nói: “À, người này là do tôi chọn, trong các nhóm diễn viên, cô ấy trông cũng khá ổn, nên tôi đã giữ lại.”
“Mắt nhìn người của ông cũng khá đấy.” Lý Khôn cười tán thưởng.
“Thì ra cô gái này đã lọt vào mắt xanh của đạo diễn Lý, cho nên tôi cũng được khen lây?” Thầy Phương hóm hỉnh trêu.
“Ông nói như là vật miễn phí vậy, tôi sẽ tặng ông một chiếc huy chương nhé?”
“Được! Tôi ở đây cảm ơn đạo diễn Lý nhé!”
Bên này hàn huyên trêu đùa còn trước máy quay cảnh quay vẫn đang tiếp tục.
Tần Chính nở một nụ cười tao nhã: “Cô Lan Nhi có phải là đã quên rồi không, chúng ta cũng xem như là có duyên gặp qua một lần, tiểu thư Yên Chi có ơn tặng tôi một chiếc ô.”
Cô hầu gái ngây người một lúc, nhìn người đàn ông này một lượt, trông thật khá, chiếc xế hộp nhập khẩu từ Đức, chẳng phải là chiếc xe trong ngày mưa lớn hôm đó, bị mắc kẹt trong vũng bùn không thể thoát ra đó sao!
Nếu vậy, thân phận của người này là rõ ràng rồi.
“Hóa ra là ông chủ Tần, cô chủ tối qua có tiệc, đêm khuya mới nghỉ ngơi, bây giờ chắc vẫn đang còn ngủ trong phòng, anh xem…”
Tần Chính nhíu mày: “Là uống say rồi sao?”
Cô hầu gái gật đầu: “Hôm qua đến lúc rạng sáng cô ấy mới trở về, lại nôn gần ba mươi phút, quay qua quay lại mãi mới ngủ được”
Một tia xót xa ánh lên trong khóe mắt người đàn ông, lần đầu gặp mặt, bất ngờ, thậm chí khi biết cô ấy long đong vất vả, vẫn là không kìm được xót giận.
“Ông chủ Tần, hay là mời anh vào trong ngồi một chút, tôi đi gọi cô chủ?”
“Không cần đâu, tôi chờ cô ấy tỉnh dậy tiện hơn.”
Cô người giúp việc mở hàng rào màu trắng với hoa văn chạm trổ, Tần Chính bước vào, rồi ngoảnh lại nói với tài xế: “Cậu về trước đi, trời tối hãy đến đón tôi”
“Cắt!______”
Tiếng dập bảng vang lên, Lý Khôn chỉ đạo nhân viên chuyển máy móc đến toà nhà kiểu Tây, cảnh quay tiếp theo đây sẽ quay trong tòa nhà này.
“Hai bên đã vào vị trí cả chưa?”
“Không vấn đề gì!”
“Được, “Yên Chi Lệ” phần hai, cảnh năm mươi mốt, action!”
Cô gái tên Lan Nhi đi phía trước dẫn đường, Tần Chính thong thả đi theo sau, hai người đi vào trong phòng, ống kính máy quay di chuyển trong nháy mắt.
Sàn gỗ, rèm cửa sổ trắng, bên trái bên phải bày biện hai chậu hoa cúc nhỏ, một cơn gió thổi qua, chiếc màn trắng bay phấp phới, đẹp như một bức tranh.
Một cây piano được bày trí ở góc trái của sổ, vẫn là màu trắng trơn lại được những tia nắng chiếu qua, khúc xạ mà bừng sáng. Trên đàn đặt hai quyển nhạc phổ đã mở, rõ ràng là mảy may không một chút trật tự nào. Trong mắt Tần Chính lại ngập tràn hứng thú.
“Ông chủ Tần đợi một lát, tôi đi gọi cô chủ”
Trong lòng xao động, hơi ấm và sự phẳng lặng tỏa khắp phòng không giải thích được, Tần Chính vẫy tay về phía Lan Nhi: “Không cần, cứ để cô ấy nghỉ ngơi, tôi lên lầu chờ.”
Lan Nhi sửng lại một chút, ngượng ngùng: “Việc này…. Có chút không thỏa đáng”
Tần Chính lại không nghĩ điều đó là ngang ngược, cười dịu dàng: “Yên tâm mà, tôi sẽ không làm gì cô chủ nhà cô.”
“Việc này….” Lan Nhi bối rối siết chặt một góc áo.
Tần Chính vẫn cười như trước, ánh mắt thành khẩn: “Xin hãy tin tưởng tôi”
Lan Nhi dường như vẫn rất lo sợ, vội vã nhường đường cho anh ta, ánh mắt để lộ vẻ sợ hãi: “Ông chủ Tần quá lời rồi, mời anh”
Lên cầu thang, ánh mắt Tần Chính ánh lên những tia dịu dàng, nhìn trên chiếc giường nhỏ, tuyệt sắc giai nhân đang ngủ say giấc, bước chân như khựng lại, dường như linh hồn đều rung động, một trái tim đang phập phồng chao đảo, một lúc sau, cuối cùng cũng lắng xuống.
“Chốn đây có mỹ nhân này
Sau cuộc gặp gỡ lòng này không quên
Một ngày bóng nàng khuất yên
Nội tâm lại nhớ nhung xuyên đêm ngày”
( Phượng Cầu Hoàng- Thiên Y Hữu Phong)
Anh nói thì thầm như thể người đang say, đến nổi cô gái đã mở mắt cũng không hề chú ý, cơ hội có thể ngắm nhìn say mê thế này, dường như anh đã ngóng trông cả mười ngàn năm.
Tâm tư nhớ nhung kiên trì, chỉ để ngắm nhìn cô từ xa.
“Phượng cầu hoàng”? Cô gái lên tiếng với giọng khan khàn của người say mới tỉnh, nhưng vẫn lanh lợi như cũ và dịu dàng như đang kể chuyện.
Tần Chính đột nhiên tỉnh táo lại, sau đó nở một nụ cười dịu dàng, rõ ràng lao tới khuê phòng riêng nhưng sắc mặt lại không chút thay đổi, chỉ cần sự bình tĩnh này đã khiến cho vô số người quen của Yên Chi thầm ngưỡng mộ, quả là một vị công tử nhẹ nhàng trong thế giới dơ bẩn!
Thực sự, là người trong mộng của hàng ngàn người!
“Làm em tỉnh rồi?” Giọng nói của người đàn ông vô cùng dịu dàng. Sự dịu dàng này khiến không ít cô gái điên cuồng mê mẩn, ngoại trừ người trước mặt.
Người phụ nữ đôi mắt ngái ngủ ngồi dậy, chiếc dây áo rơi khỏi vai,mái tóc xoăn buông thả ngang lưng. Chưa trang điểm nhưng cũng xinh đẹp tuyệt trần.
“Không có.” Cô cong môi cười, sau đó khẽ thở dài: “Sớm đã nên tỉnh rồi.”
Tần Chính cau mày, nhưng lại không lên tiếng, đi tới ngồi xuống bên cạnh, rót một ly nước, đưa trước mặt cô: “Vừa mới tỉnh, uống ly nước đi.”
Yên Chi đưa tay nhận lấy, nhấp một ngụm, nhướng mày nhìn anh ta, cười nói: “tại sao anh không ngâm thơ nữa?”
“Lẽ nào em thích sao.”
Yên Chi nghiêng đầu nhìn anh với một nụ cười, trong mắt ánh lên sự mong đợi.
“Hỡi ơi chim Phượng lượn bay,
Tìm Hoàng khắp chốn bao ngày bao đêm,
Tiếc rằng giai nhân lặng yên,
Tường đông hoang vắng, chẳng phiền buông lơi,
Nâng đàn khúc hát thay lời,
Dốc ra cho hết những lời trong tim,
Nguyện lòng thành thật van xin,
Coi nàng là vợ nên tin trọn đời….”
Cô gái thuận thế tiếp lời,
“Kiếp sau xin hẹn gặp người,
Vỗ về an ủi ta thời bên nhau,
Quên hết đi những niềm đau,
Bàng hoàng nghịch cảnh sẽ mau tan rời.”
(Phượng Cầu Hoàng- Thiên Y Hữu Phong)
“Yên Chi thật tài giỏi.”
Cô cười tự giễu: “Đùa kiếm lớn trước mặt Quan Công.”
“Em đang khen anh à?”
“Ừ, khen anh giống Quan Công.” Người phụ nữ cười đầy ẩn ý, ”Mặt đen, tim đen.”
Tần Chính sắc mặt thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ bất định.
“Thôi kệ, đều trách tôi tự mình đa tình, vốn cho rằng…”
“Yên Chi, nghe anh giải thích, anh…”
Nở nụ cười hờ hững, cô ca nương nổi tiếng tuyệt với vẻ ngoài mê hoặc và quyến rũ: “Ông chủ Tần là khách VIP của Yên Chi. Cho dù sai thì cũng là đúng. Đầu cần giải thích?”
“Anh không còn cách nào khác mới phải đồng ý với anh ta!” Trong mắt Tần Chính lộ rõ vẻ đau khổ, nhưng đổi lại là nở nụ cười đầy giễu cợt của người phụ nữ.
“Không sao hết. Lưu lạc phong trần, em chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình có thể rửa sạch, đến rồi đi, vụt qua vội vàng, không thể giữ được, đến cuối cùng vẫn không giữ được.”
Buồn nhưng không uỷ mị, chỉ bình thản trước số phận, giống như mọi đau khổ trên đời, cô đều có thể thản nhiên chấp nhận.
Tần Chính đau lòng, cúi người trước mặt cô, đầu cúi xuống, nắm chặt tay cô: “Thực xin lỗi. Cho dù giàu có, anh cũng không thể sánh bằng quân sự và quyền lực chính trị. Cho đến hôm nay, anh mới biết nắm chắc tiền tài không bằng quyền lực trong tay! Xin lỗi….”
Người phụ nữ mỉm cười một cách nhẹ nhàng, ánh mắt chẳng mảy may vui buồn, như thể có thể nhìn thấu mọi chuyện trong giây tiếp theo, như thể là người tu hành: “Ông chủ Tần, em không là ai của anh, anh không cần phải có trách nhiệm gì với em cả, vì vậy, không cần xin lỗi.”
“Không, Yên Chi, anh yêu….”
Người phụ nữ lấy tay che miệng anh ta, chậm rãi lắc đầu: “Tấm lòng của anh, Yên Chi nhận không nổi.” Nói xong, quay người đi, tấm lưng thon thả thẳng tắp như nhành hoa sen trong nắng nhưng lại mang theo vẻ trống trải và thê lương.
Lý Khôn ngồi trước màn hình điều khiển, cau mày, nhìn Cố Nam An ngồi bên cạnh một cái, có thể nhìn ra sự kỳ quặc trong ánh mắt ấy.
Theo tình tiết được sắp xếp trong kịch bản, vào lúc này, Yên Chi phải khóc trong lòng Tần Chính, một câu cũng không nói, chỉ dùng những giọt nước mắt không lời mà kết tội người đàn ông tuyệt tình.
Anh ta muốn tặng cô cho một người đàn ông khác!
Bất kể là ai, trong tình huống này, đầu tiên cũng là cảm thấy tủi thân, sau đó níu giữ, cuối cùng là người đàn ông vô tình làm cô gái phải tổn thương.
Nhưng bây giờ Dạ Cô Tinh lại sửa thành như vậy, toàn bộ cốt truyện bị rối tinh lên, giống một con ngựa hoang chạy mất guốc, không đi theo lộ trình đã định.
Lý Khôn lắc đầu, đang chuẩn bị hô “cắt” thì bị Cố Nam An ngăn lại: “Chú, đừng vội, cứ xem xem đã.”
Trong ống kính, vẻ mặt Vương Khải nhất thời kinh ngạc, Dạ Cô Tinh đột nhiên không làm theo kịch bản, cũng gián tiếp làm loạn bước tiếp theo của anh ta, nhưng với tư cách là một diễn viên có thâm niên, lăn lộn nhiều năm trong làng giải trí, năng lực tùy cơ ứng biến của Vương Khải cũng không tệ.
Sự đau thương hiện rõ trong ánh mắt, rơm rớm nước mắt, nhìn theo bóng lưng gầy gò của người phụ nữ, đưa tay khao khát, lại phát hiện ra rằng thế nào cũng không buông bỏ được.
“Yên Chi, cho dù em tin hay không tin, anh thật sự chỉ muốn em hạnh phúc, bảo vệ em một đời vô lo. Nhưng mà, nếu như có một ngày, anh mất đi địa vị hiện tại, từ một doanh nhân giàu có trở thành một tên ăn mày không một xu dính túi, vậy anh phải dùng cái gì dể bảo vệ được em đây?”
Người đàn ông hít một hơi thật sâu: “Chỉ có dũng sĩ mới có thể bảo vệ được cô gái mà mình yêu, bởi vì anh ta cầm thanh kiếm sắc bén trên tay! Còn anh lại tham lam muốn ôm lấy em, nên vô ý để rơi kiếm, lại chẳng thể trở thành dũng sĩ.”
Tấm lưng mảnh mai kịch liệt run rẩy.
Lý Khôn và Cố Nam An nhìn nhau, ánh mắt đặc biệt bất ngờ, hai người này đúng thật là thiên tài, đi chệch đi một chút, sửa chữa theo một cách khác, sai thì cứ sai nhưng lại vô cùng hợp tình hợp lý.
Yên Chi ở Phong Nguyệt Trường nổi tiếng là một người được nâng đỡ, đã quen nhìn các đôi nam nữ si tình, hiểu rõ nhân tình thế thái, đối với cô ấy mà nói, Tần Chính chẳng qua chỉ là một trong hàng ngàn người, nhiều nhất thì cũng chỉ được tính là tri âm, người con gái như vậy, lạnh lùng và cứng cỏi, từ lâu đã thờ ơ với tình yêu rồi.
Sợ hãi rồi lại sợ hãi, trong nỗi cô độc than vãn cô độc. Cô ấy đã sớm biết biết được tình hình, vì thế, cô an nhiên tự tách mình ra, không mang hi vọng, cũng sẽ không thất vọng.
Vì vậy, đối với việc Tần Chính đẩy mình cho Mục Viên, cô ấy có thể sẽ đau buồn trong chốc lát, nhưng sẽ không tự nhiên mà đánh mất cốt khí, yếu ớt ngã vào lòng một người đàn ông, cố gắng dùng nước mắt để đổi lấy sự cảm thông.
Nếu như diễn theo kịch bản, Yên Chi sẽ không phải là Yên Chi cẩn trọng, kiêu ngạo khiến Mục Viên ái mộ nữa rồi!
“Cắt!… Tốt! Sửa rất tốt!”
Vương Khải như trút được gánh nặng, vẻ mặt lộ ra ý cười, mở miệng định nói, thì lại thấy Dạ Cô Tinh nhấc chăn bông lên, đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng mang giày, đi ngang qua anh ta, đôi mắt hơi rủ xuống, bước chân vội vã.
Anh ta thoáng ngây người, nhìn thấy gò má của đối phương ửng hồng, trong mắt hiện lên một tia quan tâm, bước lên hai bước: “Cô Tinh, cô không sao chứ?”
Ai biết đâu Dạ Cô Tinh lại trốn tránh, Vương Khải có chút khó xử.
Dạ Cô Tinh lùi lại hai bước, lạnh lùng nói: “Thật ngại quá, xin lỗi.” Từ đầu đến cuối lại không hề ngước mắt lên.
“Hả? Ừm…..” Vương Khải nhanh chóng nhường đường, nhìn bóng lưng người phụ nữ khuất dần, trong lòng có một loại kỳ quặc không nói nên lời.
Ngày thường, diễn xuất của cô gái này chưa từng có vấn đề, hôm nay không những tự mình sửa kịch bản, bây giờ còn bất thường như vậy, chẵng lẽ là…. Tới ngày sao?
Nhớ lúc trước Tiểu Lỵ từng đau bụng kinh, cơn đau giống như mất mạng, tính tình nóng nảy, có điều mấy tháng gần đây cũng không thấy cô ấy có gì không thỏa đáng, tính khí cũng không còn thất thường gì, tốt hơn trước đây rất nhiều.
Sau khi lấy hộp xylitol ra, Vương Khải lại cho vào miệng mình một viên, mùi vị không tệ, thanh thanh mát mát, tối nay trở về phải hỏi Tiểu Lỵ, xem trong nước có bán loại này không……
Chương 114: Hương Bạc Hà kỳ lạ, Liễu Cơ Ngân Nguyệt.
Càng gần đến cửa phòng tắm, Dạ Cô Tinh bước càng nhanh, khóa cửa, mở vòi nước, dùng tay hất nước vào mặt, rồi lại lấy, rồi lại hất.
Liên tục lặp lại, toàn bộ quá trình kéo dài hơn mười phút, thậm chí còn lâu hơn.
Cho đến khi vị thanh mát của bạc hà hoàn toàn hòa tan vào trong nước, mùi vị tiêu tan, cô mới ngừng động tác, tựa vào bồn rửa mặt, hơi thở nhẹ nhàng, ánh mắt lại dần dần lạnh buốt, lạnh như băng địa cực.
Lấy điện thoại ra, bấm số của Trương Á: “Là chị.”
“Chị Cô Tinh, chị……”
“Đừng nói gì, bây giờ nghe chị nói.”
Tinh thần và sắc mặt của Trương Á có chút sửng sốt, chuyện đáng để Dạ Cô Tinh thận trọng hẳn không phải là chuyện tầm thường.
“Thứ nhất, thu dọn đồ đạc, xin đạo diễn Lý nghỉ phép, nói là chị chóng mặt không thoải mái, cần phải lập tức về khách sạn nghỉ ngơi, thứ hai, trong tay Vương Khải có một thứ gì đó giống kẹo cao su, tìm cách lấy được một chiếc cho chị, nhớ, đừng ăn, còn làm sao để lấy được thì em tự nghĩ cách đi, miễn hợp lý là được, thứ ba, sau khi lấy đồ xong, lái xe ra cửa sau của phim trường, chị ở chiếc ghê dài gần hàng cây ven đường đợi em. Đã hiểu chưa?”
“Hiểu ạ.”
Tắt máy, Diệp Cô Tinh ngẩng đầu lên, đôi đồng tử nheo lại đầy nguy hiểm, nhìn mình trong gương trong phút chốc, tóc tai rối bời, trên người vẫn đang mặc chiếc áo ngủ hai dây lúc quay phim, bên trong đương nhiên mặc một chiếc áo lót sát người, nhưng lại không thể ngăn nổi “cảnh xuân”, hấp dẫn lòng người.
Chăm chú phác họa lớp trang điểm đã bị trôi mất, nhìn thấy bản thân tả tơi như vậy, cô lại nở một nụ cười âm u tĩnh mịch, trong mắt đột ngột bùng lên luồng sáng của một cơn khát máu.
Mười năm rồi, đằng đẵng mười năm, Dạ Tổ bị phân tán khắp nơi, sư phụ tung tích không rõ, Dạ Tổ là bởi vì bị MI6 nhìn chằm chằm, còn sự phụ thì lại bởi vì bị Liên minh Tử Thần đuổi cùng giết tận.
Cái lưỡi liềm cùng hoa văn thập tự giá đan chéo vào nhau khắc sâu vào trong hồi ức của cô, cho dù sống lại kiếp này, nhưng có những mối thù, cô tuyệt không dám quên.
Năm đó, sư phụ Dạ Cơ Sơn chính là bị mười cao thủ của tổ chức này vây quét, cuối cùng tung tích không rõ, đến tận bây giờ cũng bặt vô âm tín.
Lúc đó, Dạ Tổ mười sáu người, mười lăm người bị đưa đi, chỉ giữ lại một mình cô ở bên cạnh sư phụ, những tưởng rằng ngày tháng bình yên, an ổn đang chờ họ ở phía trước, ai nào ngờ, Liên minh Tử Thần lại đột ngột làm loạn, trong lúc bọn họ không một chút mảy may phòng bị, phái sát thủ, thực hiện nhiệm vụ giết người.
Vốn dĩ chỉ dựa vào thân thủ của Diệp Tử và Dạ Cơ Sơn, dù có gấp đôi người cũng không sợ, đối với người của Dạ Tổ được huấn luyện quanh năm mà nói, giết người ung dung như chém một củ cải lớn mà thôi.
Thấy đối phương thực lực bất khả chiến bại, âm thầm ra ám khí, không tiếng động không tín hiệu phóng ra một loại mùi hương gần giống mùi bạc hà, ban đầu, cô và sư phụ đều không phòng bị gì, một lúc sau, chỉ cảm thấy tứ chi vô lực, đến cuối cùng, ngay cả giơ súng bắn cô cũng không còn sức.
Dạ Cơ Sơn trong lòng biết không ổn, đã liều đến hơi thở cuối cùng, giữ chân sát thủ, mở ra cơ hội thoát thân cho Diệp Tử, còn ông ấy đến tận bây giờ vẫn sống chết không rõ.
Không ngờ, sự việc đã mười năm, mất mạng rồi tái sinh, cô lại lần nữa ngửi thấy mùi hương này. Trong cái thanh mát đơn thuần còn mang theo chút đắng chát, càng đến gần, mùi hương càng nhẹ, hiệu quả làm tê liệt càng lớn!
Sau khi sư phụ mất tích, cô bắt đầu điều tra Liên minh Tử Thần, sau đó lại đến thủ lĩnh Anh Tước Tự, phát hiện ba tháng trước khi sư phụ bị ám sát, anh ta đã bị giết, giới sát thủ đánh thuê cũng không còn tin tức gì của anh ta, mọi việc lớn nhỏ đều giao cho chủ quản thứ hai của Liên Minh, làm Diệp Tử đến cơ hội hỏi thẳng mặt cũng không có.
Đối diện với thù giết sư phụ, ân tình tặng dao găm năm đó căn bản không đáng nhắc tới!
Vì vậy mà Diệp Tử mới oán giận Anh Tước Tự nhiều năm, hận không thể tự tay bắn chết anh ta.
Bây giờ xem ra chuyện này nhất định có liên qua đến Rio. Tình nghĩa sâu nặng của Anh Tước Tự và Dạ Cơ Sơn năm đó, chắc chắn anh ta không thể ra tay độc ác với Dạ Cô Sơn được, vậy mối nghi ngờ lớn nhất của chuyện này đều nằm ở Rio.
Cướp quyền trong âm thầm, bắn chết thủ lĩnh, Rio ham muốn quyền thế, dã tâm rõ ràng, người qua đường đều biết. Nhưng mà, anh ta hung ác, Anh Tước Tự cũng không kém, hơn nữa lúc đó quyền lực lớn nhất của Liên Minh toàn bộ nằm trong tay Anh Tước Tự, Rio muốn thắng, quả thật không dễ dàng, nhưng kết quả cuối cùng, anh ta lại thắng! Trong nội bộ chắc chắn có người âm thầm giúp đỡ, mà người giúp anh ta, chắc hẳn sẽ không làm ăn thua lỗ, thứ muốn đổi lại….
Chính là kẻ đứng sau muốn mạng sống của sư phụ!
Rio và Liên minh Tử Thần chỉ là tiện tay thêm một phát súng mà thôi.
Sau đó, cô cũng đã điều tra qua hương bạc hà kỳ lạ này, không ngoài dự đoán, là một loại thuốc gây ảo giác tinh thần đặc biệt chỉ có ở Liên minh Tử Thần— Thần Tiên Túy!
Đúng như ý nghĩa của tên gọi, cho dù bạn là Đại La Kim Tiên, chỉ cần ngửi qua một hơi, cũng khiến bạn mê muội khó tỉnh. Nói cách khác, đây là một loại chất gây tê liệt thần kinh cường độ cao, lại còn phát huy hiệu quả của thuốc thông qua một cách rất đặc biệt, vừa hay chính là nước bọt của con người!
Khoang miệng cung cấp nhiệt độ vừa đủ cho sự lên men, sự ẩm nóng của vách trong niêm mạc sẽ là chất xúc tác hiệu quả, người ăn vào sẽ mảy may không chút tổn thương nào, chỉ người nào ngửi thấy mùi hương, mới xuất hiện triệu chứng thần kinh tê liệt, tứ chi mỏi nhừ.
Vừa rồi, lúc quay với Vương Khải, cô đã cố ý tránh né cảnh hai người ôm nhau trong kịch bản, quay người, đưa lưng về phía anh ta, đồng thời cố gắng nín thở, chính là để giảm lượng mùi hương hít vào, sau khi rửa sạch bằng nước lạnh, cô đã tỉnh táo lên không ít.
Thật ra, ngay từ lúc hai người cách nhau một khoảng, cô đã ngửi thấy hương bạc hà trên người Vương Khải, nhưng không nghĩ gì nhiều, những lúc quay cảnh phải thân thiết với nhau, diễn viên nhai kẹo cao su để làm thanh mát hơi thở, tránh những chuyện khó xử cũng là chuyện thường có.
Thế nhưng khi Vương Khải dần bước đến gần, mùi không hề nồng thêm mà ngược lại càng lúc càng nhạt, Dạ Cô Tinh mới bắt đầu cảnh giác.
Về phần Vương Khải tại sao lại có loại món đồ này, xem ra phải hỏi người phụ nữ sau lưng anh ta rồi….
Từ phòng vệ sinh đi ra, đợi ở hàng cây ven đường, chưa đến một phút, Trương Á đã lái xe đến, Dạ Cô Tinh ngồi vào ghế phụ.
“Về khách sạn ngay lập tức.”
Trương Á nhìn thấy cô vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc để hỏi, cô ấy chỉ có thể làm theo sự phân phó.
“Đồ đâu?”
Trương Á ánh mắt lộ ra vẻ khó xử: “Cái đó…… anh Vương Khải ăn hết rồi, vì thế…..”
Một ánh mắt vô cùng kỳ quái lóe lên trong mắt Dạ Cô Tinh, đặc biệt là lúc nghe xong ba chữ “ăn hết rồi”, biểu cảm khá tinh tế.
Loại thuốc này tuy không có tác dụng gây tê liệt thần kinh cho người ăn, nhưng bên trong lại chứa một lượng lớn methydopa, vốn là một loại thành phần chủ yếu của thuốc hạ huyết áp trung ương, lại khá không may là, nó có thể gây liệt dương cho nam giới!
Nếu trọng lượng hấp thu vào mỗi ngày hơn 2 gram, 50% số người có thể xuất hiện rõ rệt sự rối loạn chức năng tình dục!
Nhìn qua thì có vẻ Vương Khải đã ăn không ít, vậy hậu quả……
Đối với loại đàn ông ngu xuẩn này, đến người chung gối là ai cũng không rõ, đáng phải chịu một bài học.
Đúng vậy, lúc phái Vu Sâm điều tra Lý Mẫn Lỵ, Dạ Cô Tinh đã bắt đầu nghi ngờ người phụ nữ này!
Cho dù tất cả của cô ta đều logic và hợp lý đến tuyệt đối, nhưng với tư cách là một diễn viên chuyên nghiệp, Dạ Cô Tinh so với cô ta có sự nhạy cảm hơn, là thật là giả, ngay cả khi không có chứng cứ rõ ràng, cô cũng có thể cảm nhận được.
Đầu tiên là lần tới thăm đoàn làm phim lần trước, Lý Mẫn Lỵ làm sushi mời mọi người ăn, rõ ràng trước mặt mọi người là dáng vẻ nghiêm trang hào sảng, lại đơn độc chạy đến phòng hóa trang một mình diễu võ dương oai, phát ngôn cảnh cáo.
Thoạt nhìn, là một người vợ sợ chồng mình hái hoa bắt bướm ở bên ngoài, có thể để cho một phụ nữ trở thành “tiểu tam” nên đã “tiêm phòng”, tôn trọng tính cách ghen tuông của vợ Vương Khải, ở hiện trường có rất nhiều phụ nữ, đến cả Trương Á cũng là một mỹ nhân, cùng Vương Khải nói nói cười cười, nhưng Lý Mẫn Lỵ cảnh cáo ai cũng được, lại khăng khăng tìm tới Dạ Cô Tinh, người cùng Vương Khải chẳng nói chuyện được mấy câu.
Theo cách này, giống như đặc biệt diễn cho một mình cô xem, mục đích chẳng qua là muốn Dạ Cô Tinh xóa tan những băn khoăn về cô ta, tin tưởng người ở trước mắt này chính là vợ của Vương Khải— Lý Mẫn Lỵ!
Nếu là vậy, đối phương thật sự là bỏ ra không ít tâm tư!
Lần thứ hai gặp Lý Mẫn Lỵ, là ở trong một cửa hàng quần áo trẻ em. Cô chọn cho Hạ Hà một bộ váy công chúa, lúc này Lý Mẫn Lỵ lại đến, nói chuyện một hồi, mặc dù đối phương cố gắng ngụy trang, nhưng lại bị Dạ Cô Tinh phát hiện manh mối.
Rốt cuộc là trùng hợp, hay là cố ý, đoán chừng chỉ có người trong cuộc hiểu rõ.
Thằng hề dối trên gạt dưới không có gì mà phải sợ hãi! Chỉ là nhìn nó nhảy nhót cũng có chút đau mắt. Dạ Cô Tinh không động vào cô ta, là bởi vì không rõ ý đồ của kẻ địch, cô cần thời gian, tìm hiểu rõ nguồn gốc. còn tưởng rằng sẽ phải chờ lâu hơn, không ngờ đối phương nhanh vậy đã ngồi không yên rồi.
Cũng gọi là…. có chút thất vọng.
“Mặc dù không lấy được kẹo cao su, nhưng em tìm thấy một cái lọ màu xanh trong thùng rác.” Trương Á liếc nhìn ngăn chứa đồ trong xe, cái lọ được đặt ở trong đó.
Dạ Cô Tinh ý cười thâm sâu, lấy chiếc lọ ra, cũng không vội vàng mở, chỉ là kẹp giữa các ngón tay chơi đùa, rất lâu sau, mới cười khen ngợi: “Làm tốt lắm!”
Trương Á mặt mày rạng rỡ.
Vừa bước vào khách sạn, Dạ Cô Tinh bước chân khựng lại, thì thầm vào tai Trương Á hai câu.
Một tia kỳ lạ lóe lên trong mắt, Trương Á bước lên trước quầy lễ tân, còn Dạ Cô Tinh thì trang bị đầy đủ khẩu trang và kính râm, đứng tại chỗ, ánh mắt lại bắt đầu ung dung thản nhiên quan sát tứ phía.
Lấy chứng minh ra, Trương Á nói với cô lễ tân: “Cho một phòng khác, tốt nhất là ở tầng mười ba.”
“Thật xin lỗi, tầng mười ba đã hết phòng, tầng mười bốn thì thế nào ạ?”
Trương Á ánh mắt lấp lánh: “Cảm ơn, thế thì không cần đâu.”
“Cho hỏi cô còn yêu cầu gì không?”
“Giao thức ăn đến phòng số 1208, tôm rang tỏi, ruột già kho, còn có đậu hủ thối.”
“Hmmm….”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không, không vấn đề gì.” Cô lễ tân chỉ là cảm thấy có gì đó sai sai, người này khẩu vị thật “nặng”.
Làm tất cả mọi thứ theo ý Dạ Cô Tinh, hai người cùng đi về phía thang máy.
“Chị Cô Tinh, em đã hỏi rồi, tầng trên hết phòng.” Không phải mùa du lịch cao điểm, lại càng không phải dịp khuyến mãi lớn đặc biệt, lúc chuyển đến tầng mười hai ở, tầng mười ba vẫn còn có thể lựa chọn, hôm nay hỏi lại, tầng trên lại hết phòng rồi.
Trương Á không ngốc, mặc dù không biết rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì, nhưng trực giác nói với cô, sự tình biến đổi khá kỳ lạ và tinh vi.
Dạ Cô Tinh cười nhếch môi, xem ra có người đợi bắt “ba ba trong vại”! Ngủ đông thời gian lâu như vậy, cái đuôi hồ ly cuối cùng cũng lòi ra rồi sao?
Cô đang chống mắt chờ đây.
Trở về phòng, khóa trái cửa, lại nhanh chóng kiểm tra xung quanh một lượt, không tìm thấy thiết bị nghe lén và ghi âm bí mật nào, vòng Lưu Hỏa cũng không cho thấy cảm ứng sóng vô tuyến.
Nhanh chóng quay số của Tịch Cẩn.
“Nhất Nhất, thật hiếm có, em lại có thể chủ động gọi điện…..”
“Em muốn biết thành phần của Thần Tiên Túy của Liên minh Tử Thần.”
Tịch Cẩn chớp mắt, cất đi cái bộ dạng cà lơ phất phơ, ánh mắt nghiêm túc: “Em chờ chút…. Đã chuyển đến điện thoại của em rồi đó. Vì sao đột nhiên lại hỏi đến cái này?”
“Không có thời gian để giải thích. Nói với Hoàng, chuyến bay tối nay của em, sẽ hạ cánh xuống sân bay của biệt thự.”
Sau khi cúp máy, Dạ Cô Tinh dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo, chiếc áo khoác đen dài, đầu tóc búi lại, một chiếc khăn choàng vải ka-ki quấn từ gáy đến cằm một cách kín kẽ.
Sau đó lại quay số của Đường Nghiêu.
“Xã trưởng.”
“Tôi đang ở thành phố Đông Dương tỉnh Chiết Giang, chuẩn bị máy bay trực thăng, tôi sẽ gấp rút trở về Bắc Kinh trước khi trời tối.”
“Sân bay thông dụng Hoành Điếm, sân đỗ cá nhân TB-2, có cần tôi cử người đến đón cô không?”
Dạ Cô Tinh liếc nhìn thời gian: “Không cần, để mọi người trong tư thế chờ lệnh bất cứ lúc nào, tôi dự tính ba mươi phút sau sẽ đến.”
Cúp máy, kiểm tra một lượt những đồ dùng mang theo, Dạ Cô Tinh mở cửa, cấp tốc đến thẳng thang máy.
“Cô nghĩ rằng cô còn có thể chạy trốn sao?” Giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ truyền tới, mang theo vẻ lười biếng, mệt mỏi và thản nhiên, giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Ngừng lại một bước, chậm rãi quay đầu nhìn, đôi chân của người kia mềm nhũn, trực tiếp khụy xuống tại chỗ: “Cứu, cứu mạng! Tôi xin cô, đừng giết tôi….”
Sắc mặt Lý Mẫn Lỵ biến đổi kinh ngạc, tiến lên hai bước, kéo chiếc khăn choàng ra: “Chết tiệt!” Rồi lập tức rút súng đặt vào thái dương người kia: “Dạ Cô Tinh đâu? Nói!”
“Tha, tha mạng! Tôi chỉ là phục vụ giao thức ăn, chuyện không liên quan đến tôi… không liên quan đến tôi…..”
Dùng báng súng đánh mạnh vào đầu người kia, ánh mắt Lý Mẫn Lỵ toát lên sự tức giận.
“Tôi hỏi, Dạ Cô Tinh đâu?” Người phục vụ bị đánh hoa cả mắt: “Tôi…. tôi không biết…. tôi không biết gì cả!”
“Đồ ngu!”
Bật thiết bị Bluetooth, nhanh chóng kết nối, Lý Mẫn Lỵ tức giận nói với đầu dây bên kia: “Ngân Nguyệt, anh theo dõi kiểu gì vậy? Lại để Dạ Cô Tinh chạy rồi!”
“Ha ha….. Liễu Cơ, chẳng trách thủ lĩnh nói năng lực hành động của cô càng ngày càng tệ, bởi vì, đây là sự thật rõ như ban ngày.” Một giọng nam trầm, từ tính, ngữ khí lại mang đầy vẻ châm biếm cay nghiệt.
“Ngân Nguyệt, anh đừng có đắc ý, để Cô Dạ Tinh chạy thoát, trước mặt thủ lĩnh, chúng ta đều sẽ không có quả ngọt để ăn đâu! Hơn nữa, tôi, không đến lượt anh dạy dỗ!”
“Già rồi, thì nên dưỡng già. Cô đã thất bại nhiệm vụ chặn đường, vậy chuyện tiếp theo, nên để cho tôi rồi.”
Lý Mẫn Lỵ, hay nên gọi là Liễu Cơ thì đúng hơn: “Anh thật sự nghĩ rằng, người phụ nữ của An Tuyển Hoàng dễ bắt vậy sao? Đừng quên, ý của thủ lĩnh, là để chúng ta hợp tác hoàn thành nhiệm vụ lần này, tôi thất bại rồi, anh cũng đợi mà chơi cho xong đi!”
“Haha…. vậy sao? Tôi lại không cho là vậy”
Liễu Cơ cau mày dữ tợn: “Là ý gì?”
“Xa tổ nhiều năm, bận sinh con, bây giờ quay về, ngay cả tâm tư của thủ lĩnh cũng không rõ, Liễu Cơ, thừa nhận đi, cô già rồi, phụ nữ một con, còn có thể có vốn liếng gì?”
Liễu Cơ chấn động mạnh, trong mắt lóe lên một tia hỗn độn, giọng nói lạnh như băng: “Ngân Nguyệt, tôi thật sự muốn xé nát cái miệng của anh.”
“Cung kính chờ đợi bất cứ lúc nào.”
“Yên tâm, nhất đinh, rồi, sẽ, có, ngày, đó!” Hít một hơi thật sâu, giọng điệu chậm lại một chút: “Nhắc nhở anh một câu, việc cấp bách trước mắt là bắt được Dạ Cô Tinh, đấu với tôi, đối với anh không chút lợi ích gì.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở, chuyện tiếp theo đây, không cần cô hao tâm tổn trí.”
“Anh muốn đá tôi khỏi vụ này?”
“Không, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi, không phải đá, mà là, thành công rút lui.”
“Anh rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Có lẽ, cô nên hỏi thủ lĩnh muốn làm gì. Dạ Cô Tinh, cô ta chạy không thoát đâu….”
Bình luận facebook