• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (2 Viewers)

  • Quyển 3 - Chương 115+116

Chương 115: Nhân ngoại hữu nhân, đột sinh kinh biến


Dạ Cô Tinh vừa xuống sân bay, đang chuẩn bị đến đường băng riêng qua cửa VIP lên máy bay, một người đàn ông mặc vest màu xám nhạt đi về phía cô, theo sau là mười mấy người đàn ông mặc đồ đen, dồn nén sát khí đằng đằng.


Cách đó ba bước, có người đàn ông đứng yên tại chỗ, đứng trầm tĩnh, dáng người cao lớn, mái tóc nâu khá bắt mắt, ánh mắt Dạ Cô Tinh trở nên lạnh lùng, nhướng mày nhìn chằm chằm.


“Nghe danh bà An đã lâu. Hôm nay tôi rất vinh dự được gặp.” Anh ta mỉm cười hào phóng và tỏ ra khá nhiệt tình.


Dạ Cô Tinh liếc nhìn anh ta, cười đáp lại, nhưng không nói.


“Tại hạ, Ngân Nguyệt.” Xem như tự giới thiệu.


“Các hạ có chuyện gì?” Giọng nói của người phụ nữ không hề bối rối, bầu không khí bình tĩnh nhưng lại xen lẫn chút lạnh lẽo, nhuốm màu sợ hãi.


“Trung Quốc các người xưa nay có câu nói không có việc gì thì không dám làm phiền.”


Dạ Cô Tinh khẽ cười: “Vậy các hạ có biết rằng có một câu nói cổ khác không, là…” Cô cố ý kéo dài đoạn kết.


Người đàn ông nhướng mày và kính cẩn lắng nghe.


“Chó ngoan không cản đường.”


Ngân Nguyệt nhíu mày, ánh mắt lóe lên: “Bà An, đắc tội rồi.” Nói xong, một nhóm người mặc đồ đen kéo đến bao vây Dạ Cô Tinh.


“Muốn bắt tôi ư? Có thể biết nguyên nhân không?”


“Mệnh lệnh.”


“Lệnh của ai?”


“Xin lỗi, không thể trả lời.”


Dạ Cô Tinh bước tới, đám người áo đen cùng nhau giương súng, cô khúc khích cười: “Làm gì mà phải cẩn thận như vậy? Tôi là phụ nữ, có thể thoát khỏi sự bao vây của các anh sao? Chẳng lẽ với thực lực của các anh, đối phó một phụ nữ lại khó đến mức phải cần súng sao?”


Ngân Nguyệt không có nửa phần tức giận, xòe hai tay ra: “Kế khích tướng của bà An hình như không có tác dụng.”


Dạ Cô Tinh không trả lời, nhưng quay trở lại câu hỏi trước đó: “Chi bằng, để tôi đoán xem cuối cùng là ai đã ra lệnh.”


Lông mày của người đàn ông nhướng lên.


Cô thẳng thắn nói: “Anh và Lý Mẫn Lỵ chia nhau hành động và thực hiện nhiệm vụ của mình. Cô ta phụ trách tiếp cận Vương Khải, để tôi dần xóa tan nghi ngờ, sau đó nhân cơ hội bỏ thuốc, còn anh bao hết phòng ở tầng 13 của khách sạn và chú ý theo dõi từng cử động của tôi. Nấp vào chỗ tối, chờ đợi thời cơ, phải không?”


Ngân Nguyệt cỗ tay: “Haha… quả không hổ là bà An, thật đáng khâm phục vì sự khéo léo của cô. Đáng tiếc rằng chẳng ích gì…”


Dạ Cô Tinh không cười.


Ngân Nguyệt xua tay: “Mang người đi.”


Người đàn ông mặc đồ đen tuân theo mệnh lệnh, định bước lên, nhưng anh ta đã nghe thấy Dạ Cô Tinh chế nhạo: “Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc…”


Ngân Nguyệt giơ tay cản bước người đàn ông mặc đồ đen: “Câu này của bà An có ý gì?”


“Chỉ là đáng tiếc. Thật đáng tiếc khi tất cả các người sẽ không sống được bao lâu.” Cô lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt thương hại.


Mấy người đàn ông mặc đồ đen nhìn nhau, và sắc mặt của Ngân Nguyệt đột nhiên tối sầm xuống: “Trở thành tù nhân còn dám nói lời ngông cuồng, thật là không biết tốt xấu!”


“Trước khi hành động, Rio không nói với anh rằng không được làm tổn thương tôi sao?”


Sắc mặt của Ngân Nguyệt thay đổi đột ngột, và quả thật Rio cũng đã có lời dặn dò tương tự như vậy trước khi giăng lưới, nhưng anh ta cũng không hề có ý định tuân theo. Cũng giống như một thợ săn, trong quá trình săn lùng con mồi, anh ta sẽ không cân nhắc xem con mồi có bị thương hay không, chảy máu là điều không thể tránh khỏi, chỉ cần anh ta có được thu hoạch, thì dù sống hay chết cũng được!


“Cô muốn nói gì?” Giờ cô gái này biết Rio, có thể đoán được trọn vẹn kế hoạch của bọn họ, cho thấy người phụ nữ này không hề đơn giản vô hại như vẻ bề ngoài, những lời nói đầy ẩn ý này luôn khiến anh ta cảm thấy bất an…


Dạ Cô Tinh bước đến gần anh ta, chế nhạo: “Tôi tự thấy mình là Liên minh Tử Thần trước giờ không có ân oán, thù hằn gì. Rio không có lý do gì để giết tôi. Ngược lại, anh ta không chỉ không có lý do giết tôi, mà với vị trí và thế lực của nhà họ An, dù có cung phụng tôi như khách quý cũng không hề nói quá, nhưng bây giờ, anh ta sẵn sàng mạo hiểm xúc phạm nhà họ An và cử người đến giết tôi. Anh nghĩ điều đó có hợp lý không?”


Ngân Nguyệt nhíu mày và trầm ngâm. Rio đúng là không có lý do gì để giết cô gái này, huống hồ lại còn liên quan đến nhà họ An.


Khẽ thở dài một hơi, Dạ Cô Tinh tựa lưng vào bức tường, hai tay khoanh trước ngực, khá thoải mái, không có dáng vẻ gì là tù nhân: “Xin hỏi, một người rõ ràng không có khả năng, nhưng lại cố làm điều đó, anh nghĩ sao, điều đó có nghĩa là gì?”


Dạ Cô Tinh không cần anh ta trả lời: “Có nghĩa là, ai đó đã dùng một món lợi khổng lồ, biến toàn bộ Liên minh Tử Thần trở thành một khẩu súng, mà các anh lại…” Cô nhìn qua đám đông rồi mới nói: “Chỉ là một viên đạn tiên phong thôi! Bang – rồi sau đó, chẳng còn gì cả.”


Sắc mặt của Ngân Nguyệt thay đổi đáng kể, ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh nhập nhòe sáng tối.


Vị trí thủ lĩnh của Rio vốn là danh bất chính, ngôn bất thuận, năm xưa, Anh Tước Tự hùng mạnh như vậy nhưng lại bị lừa, anh ta luôn nghi ngờ có người âm thầm ủng hộ Rio, nhưng anh ta không phát hiện ra. Bây giờ anh ta bị Dạ Cô Tinh nói trúng tim đen. Anh ta đã tin tám phần rồi.


“Nói cách khác, thủ lĩnh mà các anh muốn trung thành, thực chất là một người không màng đến sinh tử của cấp dưới, chỉ làm việc cho bản thân. Tôi đảm bảo, hôm nay các anh dám làm làm hại tôi dù chỉ một chút, ngày mai anh ta có thể đẩy tất cả ra ngoài, chỉ để cho nhà họ An xả giận. Nếu như vậy, các anh sẽ còn đường sống hay sao?”


Đám đông mặc đồ đen bắt đầu náo loạn, sau khi Rio lên nắm quyền, những gì anh ta làm đều không được lòng người, thêm vào đó có sự việc của Anh Tước Tự trước đó, có rất nhiều người trong liên minh không hài lòng với anh ta.


Nhìn rõ ràng sự thay đổi của bọn họ, Dạ Cô Tinh mỉm cười và trực tiếp đứng trước mặt Ngân Nguyệt: “Bây giờ, anh vẫn định ngăn cản tôi sao?”


Người đàn ông sắc mặt tối sầm, ánh mắt ngập ngừng.


“Ngân Nguyệt, nếu anh dám tự ý thả người, không cần đợi đến khi nhà họ An đến đây, thủ lĩnh sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho anh!” Giọng nói sắc bén của người phụ nữ cắt ngang sự im lặng, giống như một tiếng sấm, Ngân Nguyệt đột nhiên hoàn hồn.


Dạ Cô Tinh mắt tối sầm lại, Lý Mẫn Lỵ này không sớm không muộn lại chạy tới đây đúng lúc này, cô thực sự hối hận vì lúc đó không cho cô ta một phát súng!


“Các người còn ngẩn người ra làm gì? Thả cô ta không khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết!”


Lời nói của Liễu Cơ khiến những người mặc đồ đen lập tức tỉnh ngộ, nếu hôm nay người phụ nữ này được thả đi, nhiệm vụ thất bại, bọn họ cũng sẽ đi vào đường chết! Có lẽ bọn họ không đợi được nhà họ An tới cửa, đều phải đi gặp Diêm Vương rồi!


Mặc dù đều phải chết, nhưng chết sớm hay chết muộn khác biệt rất lớn!


“Xem ra không có cách nào để cuộc đàm phán này tiếp tục.” Dạ Cô Tinh vỗ tay tán thưởng, một nhóm đàn ông trang bị súng tiểu liên bước ra, lập tức bao vây, tất cả đều đội mũ sắt, thân hình cường tráng. Xếp thành vòng vây mới bao vây Ngân Nguyệt, Liễu Cơ và những người khác.


Tình thế đảo ngược ngay lập tức, Dạ Cô Tinh mỉm cười bình tĩnh, và từ từ lui về phía sau vòng vây.


Chân mày của Ngân Nguyệt sắc bén, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn: “Thì ra là cô đang kéo dài thời gian!”


Dạ Cô Tinh nhìn anh: “Anh thật thông minh, nhưng đáng tiếc, quá kiêu ngạo. Hán ngữ không giỏi thì đừng khoe chữ. Phải biết rằng, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, núi này cao còn có núi khác cao hơn. À, dạy anh thêm một câu: việc quân cơ không nề dối trá.”


“Vậy những gì vừa nãy cô nói là…”


“Nửa thật nửa giả.”


“Cô!”


“Thủ đoạn cũng được, đe doạ cũng được, quả thực Rio cũng không kiêu ngạo được bao nhiêu ngày nữa đâu.” Nói xong lời này, người phụ nữ trong mắt bùng lên lửa hận, muốn xé nát người ta, làm cho người ta thấy rùng mình.


“Dạ Cô Tinh, cô đắc ý cái gì?” Liễu Cơ cười lạnh: “Cô cho rằng mình thắng rồi sao? Không… cô sẽ thua một cách thê thảm!”


Chậm rãi cười, Dạ Cô Tinh cầm lấy súng từ người đàn ông vạm vỡ bên cạnh, tiến tới, kề vào ấn đường cô ta: “Không biết tôi sẽ thế nào, nhưng cô, ngày hôm nay thật sự kết thúc.”


Dùng nòng súng khiêu khích cằm người phụ nữ, Dạ Cô Tinh nhìn khuôn mặt đối mặt, ánh mắt như muốn cạo đi một tầng mặt người: “Tôi rất muốn xem dưới cái mặt nạ này là khuôn mặt thế nào.”


Liễu Cơ lại không chút sợ hãi, khóe môi nở một nụ cười nhạt: “Tôi sợ cô sẽ hối hận.”


“Thật sao?” Dạ Cô Tinh nhướng mày cười: “Nếu đã như vậy, tôi mời mọi người tới xem. Cái gọi là vui một mình không bằng mọi người vui vẻ, cô nghĩ thế nào?”


Liễu Cơ im lặng không nói.


Dạ Cô Tinh đưa tay về phía một người đàn ông to lớn bên cạnh, người đàn ông đưa một chai thủy tinh chứa chất lỏng màu vàng nâu vào tay cô.


“Có tin đồn rằng, nữ vương mặt quỷ Liễu Nghi Lâm, hay còn gọi là Liễu Cơ, có khả năng thay đổi khuôn mặt theo ý muốn. Đẹp và xấu chỉ trong phút chốc. Chắc hẳn cô không lạ gì với thứ tôi đang cầm trên tay đúng không?”


Đồng tử của Liễu Cơ co lại, nhìn lọ chất lỏng màu vàng nâu trong tay Dạ Cô Tinh, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi, nhưng cô rất nhanh đã che giấu đi, khịt mũi nói: “Cô có bản lĩnh thì cứ việc tới đi, bớt nói mấy lời vô ích!”


“Thứ này, được gọi là nước tẩy trang, được tạo thành từ một nồng độ nhất định của kali hydroxit, natri hydroxit và dung dịch formaldehyde. Tôi nghe nói rằng để hoàn thành lớp ngụy trang, cô cần phải thoa nhiều loại hóa chất lên mặt. Quá trình khá phức tạp, nhưng không sao cả. Chai nước nhỏ này có thể giúp cô giải quyết dễ dàng .”


Nói xong, Dạ Cô Tinh dùng nòng súng nâng cằm người phụ nữ lên: “Chỉ cần lau nó lên mặt cô, chưa đến ba phút, cô sẽ lộ ra chân tướng.”


Khi cô nghe thấy “dung dịch formaldehyde”, khuôn mặt của Liễu Cơ đột nhiên tái mét! Cô gái này lại thực sự muốn bôi formalin lên mặt mình! Nếu thoa lên thật, trong khi loại bỏ các hóa chất được sử dụng, cũng sẽ làm bỏng toàn bộ da mặt của cô ta, tương đương với bị hủy dung!


“Cô đúng là một người phụ nữ độc ác! Đúng là lòng dạ rắn độc!” Cô ta vươn tay muốn bắt lấy Dạ Cô Tinh, nhưng lại bị hai người đàn ông to lớn khống chế, không thể động đậy.


Dạ Cô Tinh nhàn nhạt cười, đưa chai dung dịch cho người đàn ông bên cạnh, lạnh lùng nói: “Mở ra.”


Vẻ mặt của Liễu Cơ thay đổi rõ rệt: “Không! Cô không thể làm thế với tôi! Sao cô dám!”


“Tại sao tôi lại không dám? Cô không phải nói là không sợ sao? Tôi muốn xem cô có sợ hay không. Đổ lên mặt cô ta, nhớ đổ đều lên mặt.”


Khuôn mặt của người đàn ông to lớn giấu dưới chiếc mũ sắt khẽ co giật, những người tới hôm nay đều là tinh hoa được huấn luyện dưới trướng của Vu Sâm, cùng đẳng cấp với Đàm Hào, hiện tại đều là tinh anh của Dạ Xã, chỉ tuân theo lệnh chỉ huy của xã trưởng, đều biết danh tính thực sự của Dạ Cô Tinh.


Hiện tại lại bảo một người đàn ông như anh ta đi đổ axit lên mặt phụ nữ, còn bị xã trưởng dặn dò là nhớ đổ đều lên, thật đúng là…


Nhìn chai thủy tinh càng ngày càng đến gần mình, chất lỏng màu vàng nâu trong chai lăn tăn, trong mắt Liễu Cơ không còn che giấu được sợ hãi nữa, cô ta hét lên: “Dạ Cô Tinh, cô sẽ bị trừng phạt! Những chuyện cô đã làm, con trai và con gái của cô sẽ phải trả giá, chúng sẽ phải trả giá bằng máu cho những gì cô đã làm! Nợ mẹ con trả, lẽ trời đất.”


Chát chát chát-


Ba cái tát liên tục, âm thanh giòn giã vang vọng, sắc mặt Dạ Cô Tinh lạnh như băng: “Tự gây tội, không thể sống. Cho dù tôi không giết cô, cô cũng sẽ chết bởi chính mình. Quả báo còn không giáng xuống tôi, huống chi là con của tôi! Trên đời này, có nhân ắt có quả. Nếu cô không làm ác, cớ sao tôi lại giết cô? Nếu cô không làm. Không gây tội sẽ không phải chết. xét đến cùng, đều là cô tự chuốc lấy”


“Hahaha… muộn rồi… cô sẽ thấy con cái của cô chết thảm thương như thế nào vì cô! Chính cô, cô đã giết chúng… chính là cô… hahaha… không phải muốn bắn sao? Bắn đi? Sao không bắn?”


Dạ Cô Tinh biến sắc, ngăn cản không cho những người kia tiến thêm, vươn tay bóp lấy quai hàm Liễu Cơ, trong mắt lộ ra tia lạnh lùng hung ác: “Cô có ý gì?”


“Haha… muộn rồi. Hai đứa con của cô, e rằng chúng đã trên đường đến hoàng tuyền rồi! Có huyết mạch của nhà họ An đi cùng, tôi sẽ không cô đơn trên con đường này, đáng lắm! Đáng lắm!”


Mắt Dạ Cô Tinh tối sầm lại, khi mọi người đã quá muộn để phản ứng, cầm lấy chai thủy tinh và quăng về phía trước, tiếng hét chói tai của người phụ nữ vang lên, cô ta che mặt và ngã xuống đất, nhưng Dạ Cô Tinh không hề dự định cứ như vậy mà bỏ qua cho cô ta. Vì vậy, buông cô ta ra, tiến lên hai bước, một chân đạp lên ngực đối phương, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, giọng càng ngày càng gào thét!


“Dạ Cô Tinh, rồi cô sẽ chết không yên! Hahaha… Hai đứa con của cô đã trả nghiệp cho mẹ của chúng rồi! Trả lại rồi—”


“Trông chừng cô ta.” Ném súng lại cho người khác, Dạ Cô Tinh lấy điện thoại ra nhanh chóng bấm số của An Tuyên Hoàng, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy từ đầu ngón tay, sâu trong lòng lo lắng dần dần tăng lên.


Cuối cùng, điện thoại đã được kết nối, nhưng đó không phải là giọng nói của người đàn ông trong tưởng tượng, mà là—


“Phu nhân, cậu chủ… đã xảy ra chuyện.”


Mắt Dạ Cô Tinh ướt đẫm, giọng trầm như nước: “Minh Chiêu, anh có biết mình đang nói gì không?” Tiếng hét ngoài mạnh trong yếu bộc lộ sự run rẩy và sợ hãi từ sâu bên trong.


Cô lo lắng, tức giận, nhưng giờ phút này, ai cũng có thể hoảng loạn, nhưng cô không thể!


Hít sâu một hơi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”


“… An Du, làm phản rồi.”


Chương 116: Bắn nhau ở sân bay, tựa như ảo giác


Dạ Cô Tinh vô cùng kinh ngạc.


An Du? Sao có thể là cô ta!


“An Cẩn đâu?”


“Bị ông chủ nổi giận đá gãy xương sườn rồi, Minh Triệt đang đưa đi cấp cứu.”


“Nhất định phải giữ được mạng sống cho cậu ta, phái người trông nom cẩn thận. Bé Húc đâu?”


“Cô chủ nhỏ chỉ bị hoảng sợ thôi, không đáng lo ngại.”


Dạ Cô Tinh đang định hỏi tình hình của An Tuyển Hoàng, lại đột nhiên nghe thấy tiếng súng nổ, sắc mặt bỗng lạnh như băng! Nhìn về phía xa, lại thấy rất nhiều vệ sĩ mặc quần áo đen đang cầm súng từ các hướng xông vào.


Ngân Nguyệt nhân cơ hội vùng vẫy, lùi về phía sau 3 bước: “Cô cho là, chỉ mình cô mới có cứu viện sao?”


Ngã không dậy nổi, Liễu Cơ kêu rên không ngừng, thấy thế cười thảm thiết: “Luật trời, ác giả ác báo! Dạ Cô Tinh, cô không được chết yên đâu! Hahaha…..”


“Rút!”


Một tiếng ra lệnh, đám vệ sĩ nhanh chóng xúm lại, đứng giơ súng, Dạ Cô Tinh được bọn họ bảo vệ ở giữa: “Xã trưởng, cô đi trước, tôi dẫn theo mấy anh em chặn đằng sau.”


Trong lòng biết đây không phải lúc để nói nhảm, Dạ Cô Tinh gật đầu: “Chú ý an toàn, nửa tiếng sau, tập hợp ở tiệm cà phê số 214 đường Tấn Vân!”


“Vâng!” Nói xong, đem theo năm người vệ sĩ gạt cần súng tiểu liên, đối đầu với súng đạn của đối phương, vọt lên, hai bên bắt đầu nổ súng.


Chống đỡ mưa bom bão đạn, Dạ Cô Tinh quay lại hạ lệnh cho những người còn lại: “Chia làm ba đường, năm người một tổ, chạy về những hướng khác nhau, đừng quên thời gian hội hợp và địa điểm gặp mặt, một người cũng không được thiếu!”


“Vâng!”


Đám người nhanh chóng tản ra, bỏ chạy tứ phía.


Dạ Cô Tinh liếc nhìn qua điện thoại, mới phát hiện bị đạn bắn trúng, bị ngắt giữa chừng, việc cấp bách hiện giờ, là phải liên hệ được với An Tuyển Hoàng và Dạ Xã.


Nếu như Minh Chiêu đã biết tiểu Tuyệt xảy ra chuyện, vậy thì An Tuyển Hoàng có lẽ cũng đã hành động rồi, tuy rằng cô lo lắng, nhưng cũng không đến mức trong lòng rối loạn, lúc này cô càng phải bình tĩnh, vừa nghĩ đến An Du, Dạ Cô Tinh không rét mà run, chỉ cảm thấy nghĩ đến mà sợ.


Lúc đầu cô chấp nhận An Du, là vì không muốn phụ ý tốt của chú An,về sau thấy cô ta thông minh, suy tính tỉ mỉ, hơn nữa bản lĩnh không tồi, mới để cô ta ở bên cạnh hai đứa con của mình, qua một thời gian dài quan sát, Dạ Cô Tinh cũng không phát hiện ra điểm gì đáng nghi, lúc này mới yên tâm.


Theo lẽ thường, một người ngụy trang về lâu về dài, không thể nào không để lộ sơ hở, ít nhất cũng sẽ để lại một vài dấu vết, những cẩn thận nghĩ lại, cô thật sự không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, mãi đến lúc nghe Minh Chiêu nói “An Du làm phản”, phản ứng đầu tiên của Dạ Cô Tinh vẫn là không thể nào!


Cô không tin là mắt nhìn người của mình có vấn đề gì.


Dạ Cô Tinh rút từ chỗ dưới mắt cá chân ra một khẩu súng cầm ở trong tay, đằng sau còn có bốn vệ sĩ theo sau, lúc này, đang trốn ở đằng sau hành lang, tránh đạn bay loạn xạ ở tứ phía.


“Còn dư bao nhiêu viên đạn?”


“Mỗi người còn khoảng năm đến mười viên, thuốc nổ còn 300g.”


“Năm người chúng ta đi cùng nhau, mục tiêu quá lớn, đợi lát nữa đúng thời cơ thì phân ra hành động, nhớ kỹ, bảo các cậu chạy thì phải chạy ngay, không được ham chiến, càng không được quay đầu lại!”


“Không, Xã Trưởng, chúng tôi phải ở lại bảo vệ cô!”


“Không cần các cậu bảo vệ, bảo vệ tốt bản thân mình là được! Cứ lôi lôi kéo kéo như này, không muốn chết thì cũng chết hết!”


“Xã trưởng……”


“Không nói nhiều, đây là mệnh lệnh! Bốn người các cậu, không cần đi hội hợp với mọi người ở địa điểm đã hẹn, trực tiếp liên hệ với đại bản doanh, nói rõ tình hình cho Dạ Thất với Đường Nghiêu, còn những chuyện sau đó, bọn họ sẽ sắp xếp. Phải nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận, suy nghĩ kỹ càng rồi mới hành động!”


Nếu như không để ý, sẽ rất dễ bị Liên minh Tử Thần lợi dụng, tìm hiểu tình hình, rồi lại quay lại đối phó với Dạ xã.


Trọng trách trên vai bốn người không nhẹ, nhìn nhau, đáy mắt đều hiện lên tia kiên quyết: “Xã Trưởng yên tâm, cho dù phải liều cái mạng này cũng sẽ truyền đi tin tức!”


“Được. Ba giây sau, cùng nhau xông ra. Ba, hai, một, chạy!”


Theo tiếng hiệu lệnh của Dạ Cô Tinh, bốn người cầm súng phá vòng vây, theo nhiều phương hướng rút lui, Dạ Cô Tinh lúc này cũng không do dự, bất thình lình đứng dậy, chạy nhanh như tia chớp đến cửa sổ đối diện hành lang, dùng cán súng đập nát chuông báo cháy, trong chốc lát tiếng cảnh báo chói tai vang vọng cả sân bay.


Ngân Nguyệt biến sắc: “Cô ta muốn chạy! Phải đánh nhanh thắng nhanh!”


Không đến ba phút, đặc công sân bay sẽ đuổi tới đây, đây là đất Trung Quốc, không phải đất Mỹ, làm to chuyện không có lợi cho Liên minh Tử Thần, nói không chừng còn khiến cho chính phủ Trung Quốc chú ý, đến khi đó dù có hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ cũng khó mà thoát thân!


Lại thêm nhà họ An có mối liên hệ mật thiết với giới chính trị Trung Quốc, nói không chừng cả liên minh đều sẽ gặp phải tai ương ngập đầu. Lật tổ yến lên còn tìm được trứng, huống hồ gì là cái mạng cỏn con của sát thủ bọn họ!


Nhân lúc thân phận hiện giờ còn chưa hoàn toàn bại lộ, chỉ có thể liều chết một phen, bắt lấy Dạ Cô Tinh, nếu như đợi cứu viện của nhà họ An đến, hậu quả không thể tưởng được!


Ngân Nguyệt còn có thể nắm được điểm yếu, phân tích lợi hại, Liễu Cơ làm sao mà không hiểu?


Sự việc phát triển đến bước này, đã vượt ra ngoài dự tính của bọn họ! Bọn họ đã suy tính quá trình sẽ không dễ dàng gì, nhưng cũng không nghĩ đến sẽ khó khăn như vậy!


Vốn là một kế hoạch không chê vào đâu được, đến bước mượn tay Vương Khải hạ thuốc Dạ Cô Tinh thì lại loạn! Dạ Cô Tinh vậy mà lại biết “Thần Tiên Túy”, còn thông minh mà tránh được một kiếp, thần khinh không bị tê liệt, cũng không thấy tay chân nhũn ra, phải biết là cô ta đã đưa cho Vương Khải lượng thuốc đủ để đánh mê cả một đoàn người!


Một bước sai, dẫn đến những bước tiếp theo cũng sai! Vốn tưởng ở khách sạn đã có thế thành công thu lưới, lại không ngờ để cho cô chạy thoát đến sân bay, may mà Ngân Nguyệt đúng lúc đuổi kịp, vừa vặn chặn lại, nhưng lại không biết từ đâu lại tòi ra một đám vệ sĩ cầm súng, vừa nhìn đã biết là người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Nhưng, trước khi đến sân bay, những cơ sở ngầm của nhà họ An rõ ràng đã bị bọn họ diệt trừ sạch sẽ không sót cái nào rồi.


Cũng chỉ còn lại một khả năng, đó là những người này, đến từ một thế lực khác, không phải phe cánh của nhà họ An!


Trong lòng Ngân Nguyệt cũng kinh sợ, người phụ nữ này đến cùng là có thân phận gì?


Không chỉ bản lĩnh rất lớn, mà còn có cả thế lực nhà họ An và thế lực thần bí bảo vệ nữa!


Nghe giang hồ đồn đại, vị phu nhân nhà họ An này xuất thân từ cô nhi viện, không cha không mẹ, nhưng đến ngày tiệc đầy tháng, Chiến Phủ liên bang Nga, nhà họ Mộc Lăng Nguyên, NC International, Hàn Thức, thậm chí đến Dạ Lang ở Châu Phi cũng đến chúc, chống lưng cho cô ta. Nghe nói, cô ta với những người được nói đến trong những thế lực này đều có giao tình không đơn giản.


Đợi đến lúc tin tức truyền đến nước Mỹ, thậm chí các nơi trên thế giới, phiên bản lại khuếch đại đến không thể tin nổi, vớ vẩn đến mức không ai thèm tin.


Lúc Ngân Nguyệt nghe, cũng chỉ cười cười nhạt khinh thường. Một người phụ nữ, bản lĩnh có lớn đến mấy, cũng chỉ là trèo lên giường của ông chủ lớn, dùng thân thể để đổi lấy lợi ích.


Nhưng, từ lúc nãy hai người đánh nhau, cho dù bàn về tính kế, hay là thủ thuật bắn súng, biểu hiện của Dạ Cô Tinh đã vượt qua rất xa phản ứng của một người phụ nữ nên có rồi, sắt đá vô tình, sát phạt quả quyết, không có lòng dạ đàn bà, cũng không thấy chút do dự nào, thậm chí còn vượt xa cả những người đàn ông bình thường!


Chẳng trách, Rio ngang ngược như vậy mà trong điện thoại lại mấy lần nhắc nhở anh ta “không được lơ là”, trong lời nói, dường như có ít nhiều sự kiêng kị.


Ngân Nguyệt vốn dĩ không để ý, còn cười thầm hội Rio lo xa, vậy mà phải thận trọng với một người phụ nữ như vậy, lại không ngờ, giờ này phút này, anh ta được tự mình mở mang tầm mắt trước sức mạnh của người phụ nữ này, mới kinh ngạc nhận ra rằng bản thân đã phạm phải sai lầm sớn rồi!


Không hổ danh là vợ của vị kia nhà họ An, chết tiệt, đều là một lũ biến thái!


Vốn là một nhiệm vụ săn bắt đơn giản, hiện giờ xem ra không chỉ chọc vào nhà họ An, còn kéo theo một thế lực thần bí khác, chiến trận càng kéo dài, thời gian càng lâu, càng không có lợi đối với hành động của bọn họ!


Bởi vậy, hôm nay nhất định phải bắt được Dạ Cô Tinh!


Mọi ý tưởng, chỉ là trượt ra trong giây lát, đột nhiên, một tiếng nổ làm vỡ kính đâm thủng màng nhĩ, Ngân Nguyệt theo tiếng nổ nhìn qua, con ngươi chợt co rút: “Nhanh! Cô ta muốn chạy! Ngăn lại!”


Dạ Cô Tinh cầm bình chữa cháy đập kính cửa, quay người, nhìn thấy đám người chen nhau tiến đến, cười khẩy, trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc thế này, lại đột nhiên giơ súng, nhắm chuẩn, bấm cò.


Cùng lúc đó, súng của Ngân Nguyệt cũng đã lên đạn, nâng tay, nhắm chuẩn, cười lạnh một cái, hai người tựa hồ bóp cò trong cùng một giây.


Pằng!


Hai viên đạn va chạm vào nhau, tia lửa bắn tung tóe, không cho đối phương thời gian kịp phản ứng, Dạ Cô Tinh bắn liền ba phát, hai phát trước là bắn về phía Ngân Nguyệt, chỉ thấy anh ta lăn mình ngay tại chỗ, tránh thoát phát súng thứ nhất, nhưng lại bị phát súng thứ hai bắn trúng đùi, viên đạn ghim vào thịt, đau đớn kêu lên.


Liễu Cơ biến sắc, theo phản xạ giơ tay ra đỡ Ngân Nguyệt, lại bị viên đạn thứ ba bắn nhanh qua trúng giữa bả vai, máu chảy đầm đìa, tương phản với vẻ mặt màu hồng hào của cô, kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất.


“Các người, đều đáng chết!”


Nói xong, Dạ Cô Tinh nhún người nhảy ra ngoài, đầu tiên đứng ở trên động cơ điều hòa, rồi trượt xuống theo đường ống dẫn, đợi một đám người mặc đồ đen xông đến cửa sổ, đã sớm không nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ đâu nữa.


Nhân lúc không có ai ngăn cản, đám người Dạ Xã dùng súng phá vòng vây, toàn bộ an toàn rút lui! Ngoảnh đi ngoảnh lại, sớm đã không thấy còn bóng người nào nữa.


Khói thuốc súng còn chưa tản hết bên trong phòng chờ, trong nháy mắt chỉ còn lại người của Liên minh Tử Thần, toàn trường phút chốc trở nên yên tĩnh.


Đột nhiên.


“Đuổi theo cho tôi!”


Liễu Cơ dùng một tay che miệng vết thương đang chảy máu trên bả vai, mặt tái nhợt, nhìn có vẻ như sắp ngất xỉu rồi, vẫn cố nghiến răng nghiến lợi gào lên câu này, ba từ này thốt ra vừa đứt đoạn, vừa vội vã, đợi đến lúc nói xong, cả người đều thở dốc rồi ngã ngửa về phía sau.


Lại cộng thêm bị dội một chai “nước tẩy trang”, toàn thân đều nóng như lửa đốt, máu thịt lẫn lộn, nhìn qua còn kinh khủng hơn cả nữ quỷ nhiều lần.


Lần hành động này Ngân Nguyệt và Liễu Cơ cùng chủ trì, đám người áo đen lập tức nghe lệnh cầm súng đuổi theo, Ngân Nguyệt lại đột nhiên mở miệng:


“Quay lại!”


“Ngân Nguyệt, anh có ý gì?”


“Còn ba mươi giây nữa, đặc công sân bay sẽ xông vào đây, cô xác định muốn hành động vào đúng lúc này?”


Liễu Cơ im lặng.


Con ngươi Ngân Nguyệt chợt lóe lên: “Lập tức rút lui!”


“Không được!” Liễu Cơ nghiến răng, mối thù hủy hoại nhan sắc, cộng thêm một phát súng vừa xong, cô ta nhất định phải bắt được Dạ Cô Tinh băm làm trăm mảnh mới có thể giải hận!


“Liễu Cơ, tôi mới là người chỉ huy chính lần hành động này. Cô, không có quyền phản bác!”


“Thả hổ về rừng, Ngân Nguyệt, anh nhất định sẽ phải hối hận!”


Haha…. hổ chạy đi, là nhất định có thể trở về rừng được sao? Không nhất định…..”


Cải trang đột nhập vào một đội khách du lịch từ Malaisia đến Trung Quốc, Dạ Cô Tinh rũ tóc ra, thả xuống sau lưng, cởi bỏ áo khoác ngoài màu đen ra, vắt ở khuỷu tay. Ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, cô đội chiếc mũ thấp vành bước đi bình tĩnh, lại nhìn thấy hướng ba giờ bên phải với hướng tám giờ bên trái, đều có mấy người đàn ông cường tráng mặc âu phục màu đen, đang chen chúc ở trong đám người, nhìn trước ngó sau, giống như đang tìm gì đó.


Những người này mũi cao da trắng, đều là người nước ngoài, nếu như cô đoán không nhầm, thì có lẽ là người mà Liên minh Tử Thần bố trí ở bên ngoài trông chừng.


Lúc này, tiếng phát thanh ngoài đại sảnh sân bay vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.


“Sau đây là một thông tin khẩn cấp. Bởi vì chuông báo cháy phòng chờ VIP số 7 đột nhiên vang lên, đặc công sân bay và đội phòng cháy đang khẩn cấp chạy tới hiện trường để xem xét tình hình, do đó thông báo đến các hành khách không có nhiệm vụ, không được tới gần địa điểm xảy ra sự cố, có bảo vệ phòng chờ . Nếu như có hành khách ở phòng chờ VIP số 7, xin mời di chuyển đến phòng số 11…”


Xem ra Ngân Nguyệt đã dẫn người rút lui, những người này nhất định là nhận được thông báo, nên dặn dò trông chừng ở cửa ra đợi cô, Dạ Cô Tinh nhếch miệng cười lạnh lùng, đôi mắt hiện lên tia sắc lạnh.


Bàn tay trắng nõn thon dài, sờ vào túi áo của người đi bên cạnh, lấy được một chiếc Iphone phiên bản đời mới, bấm nhanh số điện thoại của An Tuyển Hoàng, không ngoài dự đoán, vẫn là giọng nói của Minh Chiêu.


“Xin chào.”


“Minh Chiêu, là tôi.”


“Phu nhân?”


“Hoàng đâu?”


“Gia chủ đích thân dẫn người đi cứu cậu chủ rồi.”


Dạ Cô Tinh ánh mắt xót xa, giọng nói vậy mà cũng lộ ra sợ hãi: “Bé Tuyệt, nó…..”


“Gia chủ có dặn, nếu như phu nhân hỏi, thì bảo tôi chuyển lời đến cô, cậu chủ nhỏ nhất định không có việc gì.”


Thở sâu một cái, mắt DẠ CÔ TINH chợt dừng: “Được. Đã tra được là ai sai khiến chưa?”


“Bước đầu đã xác định được, có liên quan đến Liên minh Tử Thần ở Mỹ!”


“Nguyên nhân.”


“Tạm thời, chưa rõ ràng.”


“Lạc Lạc đang ở bên cạnh anh sao?”


“…….”


“Bảo nó nghe điện thoại.”


“Dì nhỏ à, xin lỗi, tất cả đều tại con, là con hại tiểu Tuyệt, bọn họ là nhắm vào con nên mới tới…..” Anh Tử Lạc vừa nói vừa khóc nức nở.


Ánh mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên nghiêm túc: “Câm miệng! Lau khô nước mắt của con đi, chỉ có kẻ yếu mới có thứ đó!”


“Thật xin lỗi, con…..”


“Xin lỗi? Con có lỗi gì với dì à? Liên minh Tử Thần sẽ không vì một người bị trục xuất mà hao tâm như vậy, Rio cũng sẽ không ngốc đến mức vì con mà động vào nhà họ An!”


Anh Tử Lạc dừng khóc, lúng ta lúng túng nói: “Vậy tại sao…”


“Nói qua điện thoại không rõ. Không khóc nữa à?”


“Không, không khóc nữa.”


“Vậy được, dì hỏi con, nữ vương mặt quỷ Liễu Miên Lâm, biết chứ?”


“Liễu Cơ?”


“Nói sơ qua về lai lịch của cô ta.”


“Người phụ nữ này, là sát thủ chuyên nghiệp xuất thân từ trại huấn luyện của Liên minh Tử Thần, bởi vì bản lĩnh không tồi, cộng thêm tài hóa trang cao siêu, sau khi tốt nghiệp, được cha giữ ở bên cạnh làm việc. Năm đó, chính là cô ta với Rio liên thủ giết cha! Nhưng mà, sau khi Rio lên làm thủ lĩnh, người phụ nữ này đã mai danh ẩn tích. Chẳng lẽ cô ta có liên quan đến chuyện này?


“Dì biết rồi. Đưa điện thoại cho Minh Chiêu.”


“Phu nhân.”


“Anh nghe đây, thứ nhất, tôi đã giao thủ với người của Liên minh Tử Thần, bảo Hoàng nhất định phải cẩn thận; thứ hai, bảo vệ tốt biệt thự, đừng để Húc Nhi gặp chuyện; thứ ba, dốc toàn lực tìm kiếm nơi ở của An Du.”


“Tìm…. An Du?”


“Cậu cho là, người bắt Tuyệt Nhi đi, thật sự là An Du?” Con mắt DẠ CÔ TINH chợt lóe lên: “Lập tức cho người điều tra lại toàn bộ người bên trong biệt thự.”


“Vâng!”


Đột nhiên, Dạ Cô Tinh dừng bước, một đứa trẻ khoảng 3 tuổi vừa mới đụng phải chân cô, mắt nhìn sắp ngã xuống đất, nhưng cô một tay cầm điện thoại, một tay cầm áo choàng, trong thời gian ngắn ngủi như vậy căn bản không thể làm gì được, trong lúc gay gấn, một đôi tay lại vươn ra đỡ lấy đứa trẻ nhỏ sắp ngã này.


“Con làm sao vậy? Không phải đã bảo con đứng yên đợi mẹ sao? Tại sao lại không nghe lời chứ? Nhỡ đâu lạc mất thì sao? Có phải muốn bị bọn buôn người bán lên núi làm lao động trẻ em không? Nếu lần sau lại không nhớ kỹ lời dặn như vậy, không nghe lời, mẹ sẽ bảo cha con đánh đòn đấy!”


“Huhu…. mẹ ơi, con sợ…..”


“Bây giờ biết sợ rồi sao? Còn không mau đi theo mẹ….”


Nhìn thấy bóng dáng hai mẹ con họ dần đi xa, trong đầu Dạ Cô Tinh lại đột nhiên hiện lên một hình ảnh, ánh mắt sáng ngời.


“Minh Chiêu, bây giờ anh lập tức phái người đi tìm Hạ Hà…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom