• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (2 Viewers)

  • Quyển 1 - chương 37+38

Chương 37: Ổn định thành viên ban đầu. Nhanh chóng gặp gỡ nam chính.


Dạ Cô Tinh không còn xa lạ gì đối với con người của Diệp Lưu Thanh. Công ty lúc trước của Diệp Tử là Thế Kỷ Mục Ca Ảnh Thị. Đương nhiên đã nghe thấy ở đâu đó về vị đại diện, hay còn gọi là con át chủ bài này.


Nhưng giới hạn ở đây chỉ là “đã nghe thấy được ở đâu đó”. Với khả năng giao tiếp xuất sắc của anh ta, trong những năm qua, anh ta đã tạo dựng được mạng lưới quan hệ không hề nhỏ. Không ít ngôi sao hạng hai, hạng ba nổi tiếng đều phải tranh nhau để được dựa dẫm vào anh ta. Dù sao thì đạo lý cây to bóng mát, tất cả mọi người đều hiểu.


Là một ngôi sao khiêu dâm hạng ba, tầng lớp của Diệp Tử ở kiếp trước quá thấp, nên không thể nào tìm đến một người đại diện đẳng cấp như Diệp Lưu Thanh được.


Mặc dù Thế Kỷ Mục Ca Ảnh Thị còn thua kém so với “Quang Ảnh”, “Thiên Ngu”, “Vinh Tín”, “Bác Dịch” – bốn công ty quản lý nghệ sĩ lớn hàng đầu. Nhưng cũng được coi là có chút danh tiếng trong ngành. Dưới trướng công ty còn có Trương Thiến, Lý Tâm Dật, Lương Tuấn Huy, Tôn Kỳ và các tân binh thế hệ mới. Tuy quy mô không lớn nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ.


Vì thế nên chiêu “nhổ cỏ nhổ tận gốc” này của Diệp Lưu Thanh đã khiến cho Dạ Cô Tinh cảm thấy khá ngạc nhiên.


Phải biết tới tầm ảnh hưởng hiện tại của Diệp Lưu Thanh trong Thế Kỷ Mục Ca Ảnh Thị không hề nhỏ. Anh ta có thể dễ dàng kiếm được một trăm vạn thu nhập hằng năm dễ như trở bàn tay. Cô thực sự không hiểu vì lý do gì mà anh lại vứt bỏ “đường dương quan” để chọn “cầu độc mộc”.


Bây giờ, dù sự hưởng ứng “Bầu trời thành phố” không tệ, nhưng dù sao thì đó cũng là đạp lên danh tiếng của Bạch Sương Sương mà đi lên. Chắc chắn sẽ có những hiềm nguy trục lợi bởi kẻ khác. Sau khi lên sàn vẫn chưa biết đó là khen hay chê nữa. Cho dù nhìn như thế nào thì sự lựa chọn của Diệp Lưu Thanh vẫn khiến cho người ta hoài nghi.


“Cô không tin tôi?” Ánh mắt ấm áp của Diệp Lưu Thanh từ từ lạnh nhạt dần, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng. Nhưng anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào Dạ Cô Tinh không chớp mắt.


“Nhưng anh thực sự cũng đáng bị nghi ngờ, không phải sao?” Cô nhướng mày hỏi lại.


Trong miệng của Diệp Lưu Thanh có vị chua xót, anh ta vừa xua tay vừa nói: “Đã như thế thì tôi cũng không nhất thiết…..”


“Lý do”. Đôi con ngươi Dạ Cô Tinh nghiêm nghị. Cô cần một lý do để thuyết phục bản thân tin anh ta.


“Lý do sao?” Diệp Lưu Thanh chợt giật mình, anh khẽ thì thào: “Có lẽ…”


Anh ta trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn thấy được đôi mắt đen đang sáng lên, chói mắt đến kinh người: “Chẳng qua là vì…. cô đó?”


Vương Thạch nhíu mi tâm một cái, ánh mắt anh ta nhìn về phía Diệp Lưu Thanh mịt mờ, phức tạp khó hiểu.


Dạ Cô Tinh hơi nhíu mày một cách lãnh đạm. Ánh mắt lạnh lùng không thay đổi, nhàn nhạt uyển chuyển.


Trong lòng Diệp Lưu Thanh cảm thấy bất đắc dĩ, vẫn còn thờ ơ sao?


“Tôi cũng đã tốt nghiệp khoa Đạo diễn, tôi muốn tiến xa hơn, tỏa sáng hơn nữa trên con đường này nhưng thực tế đã khiến tôi phải cúi đầu. Cuối cùng chuyển nghề sang làm người đại diện. Tôi đã thất bại trong việc đạo diễn một bộ phim hoàn chỉnh, đây chính là sự nuối tiếc lớn nhất trong lòng tôi.”


Dù trong lòng anh ta đã chứng minh với Vương Thạch rằng sự lựa chọn trước kia của anh ta là không sai. Nhưng mỗi khi nửa đêm thức giấc tỉnh mộng và mắt nhìn qua chiếc micro radio nhỏ bên cạnh gối, anh ta lại không kìm được nước mắt. Một người đàn ông lại rơi lệ.


Chiếc micro đó là món quà tốt nghiệp của giáo sư Ngô tặng. Anh ta và Vương Thạch mỗi người có một chiếc.


“Thầy hi vọng các em có thể làm những gì mình muốn, tạo ra những tác phẩm kinh điển”.


Giọng nói của giáo sư vẫn còn văng vẳng bên tai nhưng anh ta lại càng ngày đi càng chệch quỹ đạo trên con đường anh ta đã chọn từ trước.


Với sự nổi tiếng vượt trội của “Bầu trời thành phố”, Vương Thạch cũng trở thành tâm điểm của giới truyền thông. Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là sợi rơm cuối cùng của Diệp Lưu Thanh.


An phận ở yên một chỗ, biết thỏa mãn thì mới hạnh phúc. Hay là một lần buông tay lái mặc kệ cho thuyền trôi đi đâu thì đi? Giáo sư từng nói, làm những gì mà mình mong muốn. Anh ta đã phát hiện mình đi nhầm đường, vậy thì…….. hãy mau quay đầu để đi lại!


Do đó anh đã nộp đơn từ chức ngay vào ngày hôm sau. Và khi nhìn thấy Dạ Cô Tinh ở đây hôm nay, trong lòng anh ta đã phần nào hiểu rõ. Có vẻ như cô ấy chính là bước ngoặt của Vương Thạch và có lẽ đó cũng sẽ là bước ngoặt của chính anh ta…


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khuôn mặt trầm tĩnh của Dạ Cô Tinh lộ ra một chút cảnh giác, ánh mắt lãnh đạm đầy vẻ suy tư.


Thành thật mà nói, cô ngưỡng mộ lòng dũng cảm của Diệp Lưu Thanh, cũng coi trọng thực lực của anh ta. Nhưng cô không thể tùy tiện chấp nhận anh ta, như vậy sẽ không công bằng cho Vương Thạch. Cho nên…….


“Anh là đạo diễn, anh nên quyết định đi”. Nói xong, Dạ Cô Tinh rũ mi xuống, dáng vẻ giống như buông xuôi mặc kệ.


Cô đặt quyền lựa chọn vào tay Vương Thạch. Bất kể anh ta lựa chọn thế nào, cô đều ủng hộ vô điều kiện. Đây là sự lựa chọn cho Vương Thạch, đó cũng là sự lựa chọn cho Diệp Lưu Thanh.


Ý của cô rất rõ ràng, nếu Diệp Lưu Thanh ở lại thì đó là sự ưu ái của Vương Thạch chứ không liên quan gì đến cô. Sau này mọi chuyện sẽ do Vương Thạch làm chủ và còn anh ta sẽ là hỗ trợ trong mọi vấn đề. Nói cách khác, anh ta có thể ở lại, có điều anh ta phải làm người dưới trướng người khác. Đây là Dạ Cô Tinh tôn trọng Vương Thạch. Đây cũng là một thử thách vô hình đối với tính tình cao ngạo của Diệp Lưu Thanh.


Người bên cạnh cô không nên có quá nhiều tham vọng và dã tâm. Vì anh ta muốn ở lại thì anh ta hãy nhớ kỹ rõ ràng vị trí của mình, nếu không hãy đi ra ngoài rẽ trái, đi thong thả, không tiễn!


Diệp Lưu Thanh và Vương Thạch cùng lúc rơi vào trạng thái trầm tư. Cuối cùng vẫn là Diệp Lưu Thanh phá vỡ bầu không khí im lặng: “Ông bạn, tương lai sau này tôi sẽ kiếm cơm dưới trướng của cậu, cậu không phải là không hoan nghênh tôi đấy chứ?” Diệp Lưu Thanh cười khổ: “Nếu cậu không nhận, tôi sẽ trở thành người thất nghiệp đấy!”


Câu nói trêu đùa đó đã cho thấy lập trường của anh ta. Vương Thạch tự nhiên thuận thế trả lời: “Tại sao không nghênh đón chứ? Cậu có thể đến được, tôi mong còn không kịp!”


Hai người nhìn nhau cười, những sự ăn ý của thời sinh viên lại ùa về. Nhưng trong lòng họ lại có những suy nghĩ riêng. Diệp Lưu Thanh liếc thoáng qua Dạ Cô Tinh, hình như Dạ Cô Tinh cảm nhận được rồi nhìn lại. Trong ánh mắt lạnh lùng của cô ẩn chứa một sự sắc bén. Anh ta thấy kinh ngạc, nhanh chóng thu lại ánh mắt dò xét đó.


Quả là có khả năng quan sát nhạy bén! Đây chính là người mà sau này anh ta sẽ đi theo sao? Một cảm giác khó hiểu không tên xuất hiện…


Rất nhiều năm sau, khi anh ta đứng trên đỉnh cao đó, quan sát toàn bộ Hollywood. Anh ta vẫn biết ơn vì sự lựa chọn may mắn của bản thân ngày hôm nay.


Mà tâm trạng của Vương Thạch lúc này cũng rất phức tạp, anh ta không hiểu câu chuyện được ẩn giấu đằng sau của những người này. Cũng không ngờ Dạ Cô Tinh lại suy nghĩ kỹ lưỡng cho anh ta đến như vậy. Một cảm giác ấm áp lập tức xâm nhập vào trái tim anh ta, ngoài cảm động ra thì chỉ có lòng biết ơn. Từ sau khi em gái anh ta mất đi, đây chính là lần đầu tiên anh ta có cảm giác này.


Hai tài năng lớn trong ngành đạo diễn Hoa Ngữ, lại một lần nữa bắt tay sau năm năm.


Sau khi giáo sư Ngô biết được tin tức này, ông cảm thấy rất vui mừng, thậm chí ông còn bật khóc. Hai con người này là học trò ông tự hào nhất, nhưng tiếc là thời thế không tốt. Một người đã chuyển qua nghề khác, một người thì vẫn chăm chỉ làm việc nhưng vẫn còn ở dưới đáy. Trong cuộc đời của ông, bây giờ có thể nhìn thấy hai người đó lao ra khỏi vòng vây, và bắt tay vào làm việc chung. Đó có thể coi là đã hóa giải được nỗi lo lắng của ông.


Sau đó, nhờ vào mối quan hệ rộng rãi của Ngô Kha Cần trong ngành này, đã may mắn được mời được giáo sư Tào Quân của Học viện Nghệ thuật thị giác Vũ Đại làm giám đốc nghệ thuật, và biên kịch nổi tiếng Thiết Sơn làm giám đốc sản xuất. Đồng thời đích thân Giáo sư Ngô đã ra trận sau chín năm làm nhà sản xuất phim, vì hai người sinh viên tâm đắc nhất của ông. Cuối cùng vẫn còn một chỗ trống cho người điều phối hiện trường.


Dạ Cô Tinh nói rằng cô có ứng cử viên, Vương Thạch không có phản đối nào, giao cho cô toàn quyền quyết định. Toàn bộ nhân viên đoàn phim đã được sắp xếp công việc xong. Cuối cùng Vương Thạch đã có thể thở phào nhẹ nhõm.


“Thế nhưng vẫn còn một vai diễn rất quan trọng chưa được quyết định”. Diệp Lưu Thanh vuốt cằm, nhíu mày, mi tâm co lại thành một cục


“Cậu nói đến……. vai nam chính sao?”


Vương Thạch rơi vào trạng thái trầm tư. Bởi vì trong kịch bản không có nhiều nhân vật, điều này cũng nằm ngoài sự cân nhắc về kinh phí sản xuất lúc trước. Cho nên cho đến bây giờ vai nam chính là Viên Hi Thần, nam phụ là Thẩm Quát và vai nữ phụ Hoàng Hy vẫn chưa được quyết định.


Thẩm Quát chỉ xuất hiện trong cuộc gọi lúc đêm khuya ở đầu phim, sau đó tự vẫn trên sân thượng của đài phát thanh. Hoàng Hy thì là một người đã chết từ đầu phim, chỉ xuất hiện dưới dạng ký ức. Phần diễn của hai nhân vật này không nhiều, cho nên việc chọn được diễn viên rất dễ dàng. Chỉ là người diễn vai Viên Hi Thần tương đối khó giải quyết.


“Tình hình thử vai vào ngày hôm đó như thế nào?” Dạ Cô Tinh hỏi.


Vương Thạch và Diệp Lưu Thanh nhìn nhau, cả hai người đều lắc đầu thất vọng.


“Thật ra tôi lại có một ý tưởng…” Đôi môi đỏ mọng của Dạ Cô Tinh hơi nhếch lên, ánh mắt thâm sâu khó lường.


Chương 38: Chu Lâm – kẻ yêu tới cuồng nhiệt, tới mức nhẫn tâm


Màn đêm buông xuống, đèn đuốc rực rỡ hiện lên. Cuộc sống về đêm của thủ đô vừa mới chỉ bắt đầu.


Âm nhạc vang lên sôi động ầm ĩ, vũ điệu nhảy múa tưng bừng uyển chuyển.


Trên sàn nhảy to lớn, ánh đèn mờ ảo, bóng người lay động, bầu không khí mơ hồ, cùng những động tác khiêu khích, đại sảnh tràn đầy sức sống cùng hương thơm ngào ngạt.


Ở cửa ra vào, người phục vụ mỉm cười chào khách, kính cẩn nghiêng người một góc 45 độ: “Chào mừng đến với Lam Phỉ.”


Mà trái ngược với sảnh chính ồn ào náo nhiệt là phòng riêng ở trên tầng ba… chỉ một cánh cửa đã ngăn cách vạn vật bên ngoài.


Tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất vang lên từ xa tới gần. Âm thanh vang vọng trên hành lang trống trải, cùng với ánh đèn mờ ảo, mang lại cảm giác quỷ dị không nói lên lời.


Áo trắng cổ chữ V bên trong, áo vest bên ngoài, chiếc váy bút chì bên dưới bao lấy mông. Dưới chân là đôi giày cao gót màu đen 6 phân, mái tóc ngắn gọn gàng linh hoạt, cặp mông cao nhọn, nhìn qua rất căng tròn. Rõ ràng chỉ là bộ váy công sở bình thường, nhưng từng bước đi lại lơ đãng mang theo vài nét hương vị phong trần.


Đôi chân đột nhiên dừng lại, Chu Lâm đã đứng trước cửa phòng riêng. Trên mặt thoáng hiện lên một nét do dự, nhưng cuối cùng vẫn bị lý trí áp xuống, vẻ mặt không chút thay đổi đẩy cửa đi vào.


Trong phòng vô cùng rộng, hương rượu say mê lòng người, ánh đèn xanh đỏ đan xen và tiếng nhạc xập xình. Vốn nên là một khung cảnh náo nhiệt ồn ào, nhưng bởi vì một dáng người thon dài cuộn mình nơi góc sofa, mà lại sinh ra vài phần nhợt nhạt thiếu sức sống.


Người đàn ông đang nằm nghiêng, trông không rõ vẻ mặt. Một chai rượu đỏ dưới chân anh ta vô tình bị làm đổ trong lúc xoay người, chất lỏng màu đỏ thẫm lập tức thấm ướt tấm thảm trắng dưới sàn. Hai màu sắc trắng đỏ tương phản mạnh mẽ làm cho chỗ rượu kia càng thêm chói mắt.


Đôi đồng tử của Chu Lâm chợt co rụt lại, trong lòng dâng lên cảm giác “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”, nét do dự trong mắt cũng thay thế hoàn toàn bằng sự lạnh lùng. Cho tới bây giờ, cô ta cũng không còn thấy lạ nữa!


“Mộ Lương?” Cô ta cẩn thận, thử thăm dò gọi một tiếng.


Người đàn ông khẽ nhúc nhích, giống như sắp tỉnh lại. Người đàn ông này nghiêng đầu nhìn lại, nhất thời không để ý, ly rượu trong tay không được giữ chắc khiến cho chất lỏng màu đỏ sậm nháy mắt thấm vào lồng ngực một mảng lớn. Mơ hồ có thể thấy được da thịt cùng cơ bắp ẩn chứa sức khỏe mạnh mẽ.


Người này tựa như không hề phát hiện, lười biếng đứng dậy. Mỗi một động tác đều mang nét phong lưu phóng khoáng. Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt của anh ta không rõ ràng lắm nhưng vẫn đẹp đến mê người. Đường nét sắc sảo, sống mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ ửng, cùng đôi mắt phượng mê hoặc, đuôi mắt xếch lên. Hệt như ma cà rồng Edward bước ra từ “The Twilight”… vẻ đẹp của máu, không hư không thối, bất tử bất diệt!


Cho dù đã nhìn đến ngàn vạn lần đi chăng nữa, Chu Lâm vẫn thất thần. Lúc trước, trong một đám người, chính là khuôn mặt xinh đẹp như hoa này, đã khiến cô ta liếc mắt một cái là nhớ mãi không quên, tìm cách ký hợp đồng với anh ta bằng mọi giá.


Cuối cùng, cô ta cũng trở thành quản lý của anh ta. Chỉ là rất nhiều người thèm muốn khuôn mặt này, nam nữ đều có. Vậy nên khoảng thời gian kia, quả thật rất nhiều phiền toái quấn lấy cô ta. Nhưng mà cho dù là như vậy, cô ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ người đàn ông này.


Bởi vì người đàn ông này là người mà cô ta thích! Thứ đồ mà cô ta còn chưa có được, sao có thể để người khác nếm thử?! Thân thể này, khuôn mặt này, ở trong mơ cô ta đã mơ ước ngàn vạn lần.


Nhưng bất luận là uy hiếp hay dụ dỗ khiêu khích, người này vẫn không hề lay động. Cô ta có cởi sạch quần áo đứng trước mặt anh ta, anh ta cũng làm như không thấy mà tránh đi.


Cho dù lừa anh ta uống thuốc kích dục liều mạnh, anh ta cũng có thể móc họng để nôn ra, sau đó ngâm mình trong nước lạnh suốt đêm đông.


Chu Lâm cho tới bây giờ cũng chưa từng hạ thấp mình ở trước mặt một người nào như vậy! Chỉ có anh ta – Tiêu Mộ Lương! Mộ Lương, Mộ Lương! Người cũng như cái tên vậy, tim anh ta thật sự làm từ băng lạnh giá.


Cuối cùng, sức kiên nhẫn của cô ta cũng cạn kiệt, cô ta cưỡng ép anh ta tiêm thuốc phiện! Cô ta muốn người đàn ông quật cường này phải lết đến trước mặt mình như một con chó. Phải dập đầu, cầu xin tha thứ, sau đó tùy ý cô ta làm nhục, đùa bỡn!


Cô ta chắc chắn không một ai có thể chống cự được sức hấp dẫn của thuốc phiện. Một khi đã dính vào thì không cách nào thoát khỏi!


Nếu không chiếm được, vậy thì hủy đi!


Lúc đó, trong đầu Chu Lâm chỉ còn lại duy nhất ý nghĩ này!


Nhưng mà cô ta lại nhìn thấy cái gì vậy?


Ba ngày sau, khi cô ta đẩy cửa ra, người đàn ông đó không quỳ xuống cầu xin như cô ta mong đợi. Mà là một dòng máu đỏ đến chói mắt, từ thân dưới của người đàn ông ấy uốn lượn chảy ra.


Cô ta không thể nào quên được hình ảnh người đàn ông này ngồi trên một vũng máu. Đôi môi anh ta nứt nẻ chậm rãi nở nụ cười nhạt nhòa. Đôi mắt phượng vẫn long lanh sáng rực, giống như sắp thăng thiên tiến cửa Phật… Ngồi ngay ngắn giữa bông sen, không ốm không đau, không buồn không vui, không biết cũng không sợ hãi! Anh ta cười sáng lạn, tựa như hoa sen cao ngạo giữa ngày hè.


Anh ta nói: “Vui không? Hủy rồi, đều bị hủy hoại rồi……..”


Côta hét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh. Cảnh tượng đó đã trở thành cơn ác mộng mà cả đời này Chu Lâm không thể thoát khỏi được.


Mỗi lúc nửa đêm nằm mơ, mơ thấy nụ cười xinh đẹp của người đó, cả máu đỏ chảy khắp mặt đất như ma quỷ bóp chặt lấy cổ cô ta, thì cô ta kinh hãi đến mức không thở nổi.


Cô ta nghĩ, thôi vậy, không cưỡng ép thêm gì nữa. Cứ giữ anh ấy bên cạnh cả đời như vậy cũng đã tốt lắm rồi.


Thậm chí trong lòng cô ta còn có chút vui mừng… cô ta chưa từng chiếm được, người khác cũng đừng hòng có lấy!


Đến bây giờ, Tiêu Mộ Lương phá hủy thân thể, lại bị nghiện ma túy. Tuy rằng anh vẫn phớt lờ cô ta, nhưng cô ta biết anh ấy đã không còn ý định rời khỏi mình. Cô ta rất vui vẻ, rốt cuộc thì anh cũng đã là của cô ta.


Cho tới khi…. Người phụ nữ tên Diệp Tử kia xuất hiện!


Trong bộ “Thanh xuân chán nản”, Tiêu Mộ Lương nhờ vào ngoại hình xuất sắc, danh tiếng nhanh chóng lan truyền trong giới điện ảnh, lập tức trở nên vô cùng nổi tiếng.


Mà cô ta là quản lý cũng nhận được rất nhiều lời mời hơn so với năm trước. Công việc bắt đầu bận rộn, nhận thông báo, nhận tài trợ, tiệc tùng xã giao không ngừng.


Thật vất vả chờ tới lúc được nghỉ ngơi, cô ta lại phát hiện Tiêu Mộ Lương đã thay đổi. Trước kia khi ở bên cô ta, vẻ mặt của anh nhàn nhạt, ánh mắt vô hồn. Mà Tiêu Mộ Lương trước mắt, tuy rằng sắc mặt vẫn chết lặng. Nhưng sự dịu dàng trong mắt và loại cảm giác quyến luyến nhẹ nhàng kia không thể lừa được cô ta nữa.


Thời gian anh ở bên ngoài ngày càng nhiều, sức sống trong mắt dần trở nên mạnh mẽ hơn. Anh bắt đầu giảm bớt việc tiêm thuốc phiện, không còn phóng túng bản thân một cách mù quáng nữa, anh cũng chỉ nói muốn mình trở nên tốt hơn. Cũng không đề cập tới là vì ai.


Lúc đó Tiêu Mộ Lương giống một gốc cây khô héo giữa mùa xuân. Vì một người phụ nữ, cố gắng khiến cho bản thân trở nên khỏe mạnh, trưởng thành. Mà mỗi khi anh ta nhìn Chu Lâm, ánh mắt ngày càng trở nên lạnh lùng.


Tiêu Mộ Lương là của cô ta! Diệp Tử là cái thá gì chứ?!


Đang lúc Chu Lâm chuẩn bị ra tay, Diệp Tử lại bỏ mình trong một tai nạn bất ngờ. Lúc cô ta nghe được tin tức này, chỉ hận không thể đốt pháo hoa ăn mừng.


Nhưng Tiêu Mộ Lương lại suy sụp, sống mơ màng, chìm đắm trong men rượu khiến cô ta rất bực bội!


Đã hơn nửa tháng, Tiêu Mộ Lương giống như không còn linh hồn. Cả ngày làm bạn với rượu, say đến bất tỉnh nhân sự. Mà cho dù uống say cũng liên tục gọi tên Diệp Tử.


Chu Lâm nhìn thấy hết, trong lòng cũng dần nguội lạnh.


Trước kia, cô ta còn có thể tự lừa dối mình. Cho rằng Tiêu Mộ Lương không yêu ai, mà bản thân cô ta ít nhất vẫn còn đặc biệt, có thể ở bên cạnh anh. Nhưng hôm nay, cuối cùng cô ta cũng không thể tự lừa dối mình được nữa, trong tim và mắt anh đều đã bị một cô gái tên là Diệp Tử chiếm hết.


Người sống sẽ có ngày phải chết, nhưng người chết sẽ vĩnh viễn tồn tại trong lòng anh ta ở khoảnh khắc xinh đẹp nhất. Mặc cho cô ta có cố gắng đến đâu cũng không so được với một người đã chết!


Tiêu Mộ Lương, tại sao lại khiến tôi khổ sở như vậy?


“Có việc gì sao?” Cho dù say, nét lạnh lùng trong mắt anh cũng không hề giảm bớt.


“Mộ Lương, cầu xin anh mau tỉnh lại đi! Diệp Tử đã chết, cô ta sẽ không bao giờ trở….”


“Bốp….”


Đôi mắt người đàn ông say xỉn đỏ như máu, hung ác như một con sói cô độc trên thảo nguyên: “Câm miệng! Cô ấy không chết! Không! Cô cút đi cho tôi! Tôi không bao giờ… muốn gặp lại cô nữa…”


Chu Lâm ôm một bên má, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông dần trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt xẹt qua nét tàn nhẫn.


Tiêu Mộ Lương! Đây là anh ép tôi đó!


Cô ta lấy điện thoại di động ra, lạnh lùng nói: “Ông chủ Thái, phòng 306, tôi giao người cho ông.”


Nói xong, liếc nhìn người nọ một cái thật sâu, rồi không chút do dự quay người bỏ đi.


Nếu không chiếm được, vậy thì đạp đổ….
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom