• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (2 Viewers)

  • Quyển 1 - Chương 41+42

Chương 41: Phá đi để xây dựng lại, Ám Dạ xã ra đời


Chỉ là…


Dạ Cô Tinh liếc nhìn Vu Thâm đang nhắm mắt đứng bên cạnh, mỉm cười: “Anh thấy… những người này nên xử lý ra sao?”


“Cô chủ hẳn là đã có quyết định.”


Dạ Cô Tinh vẫn giữ nét mặt ‘vui vẻ’, nói “Nhưng tôi muốn nghe ý kiến của anh.”


“Ý kiến của tôi thế nào không quan trọng. Quyết định của cô chủ chính là của tôi.”


Anh ta vốn không có cách nào là người dẫn đường cho cô, vậy chỉ có thể theo sát từng bước đi của cô.


Anh ta ở phía sau, và cô luôn phía trước.


“Nếu như… Tôi muốn Bang Hải Long sẽ vĩnh viễn biến mất?”


Vu Sâm sau một hồi chấn động mới nói, “… Chỉ cần cô chủ hạ lệnh là được.”


“Được.” Dạ Cô Tinh khẽ cong đôi môi đỏ mọng, ném khẩu súng trong tay cho Vu Sâm, sự tức giận hằn lên trong ánh mắt xẹt qua, tựa như Tu La địa ngục.


Chỉ thấy đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Một tên cũng không để lại.”


Ngày hôm sau, một tin tức chấn động đến từ tổng bộ Bang Hải Long, làm đảo lộn cả giới hắc đạo. Tất cả các lãnh đạo cấp cao của Bang Hải Long đều bị giết chỉ sau một đêm, mà người đương nhiệm Vu Thâm không lâu sau đó tuyên bố―― triệt để giải tán Bang Hải Long!


Trong lúc đó, đàn em của những kẻ cấp cao trong bang từng kẻ nảy sinh dục vọng, lão đại vừa chết, thời cơ của họ đã đến!


Cho nên, các cỗ thế lực tuần tự lâm vào hỗn chiến “đoạt quyền”.


Mặt khác, các thế lực ngầm khác trong giới tạm thời đứng sang một bên quan sát, án binh bất động, một khi thời cơ đến, sẽ thuận nước đẩy thuyển giành địa bàn.


Lúc giữa trưa, đám đàn em tự vùng lên lãnh đạo từng nhóm từng nhóm dẫn theo hàng trăm đàn em dưới trướng, trang bị súng và gậy xông tới áp sát tổng bộ của Bang Hải Long.


Họ viện cớ là đòi lại công đạo cho đại ca của họ! Thuận tiện đòi một số khoản phí bồi thường!


Đùa à! Bang Hải Long cứ như vậy giải tán, bọn họ về sau lấy gì sinh sống?!


Cây lớn thì càng nhiều bóng mát, vẻn vẹn điểm này, bọn họ cũng nhất định không thể để Bang Hải Long giải tán!


Đồn cảnh sát nhận được tin báo đã cử rất đông cảnh sát đến giữ gìn trật tự, nhưng không hề có chút ý định ngăn cản. Chỉ cần không gây ra án mạng, ảnh hưởng trị an, bọn họ sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.


Dù sao thì ăn của người thì miệng mềm, ngày thường đã nhận không ít lợi lộc từ đám người này.


Lùi một vạn bước nữa mà nói, cho dù có người mất mạng, chỉ cần không bị bọn họ bắt tại trận, hoặc có người điện thoại báo án, bọn họ cũng sẽ không lo chuyện bao đồng.


Ở đâu có người ở đó có giang hồ, có giang hồ thì tránh không được đổ máu.


Bạch đạo có quy củ của bạch đạo, hắc đạo cũng có pháp tắc của hắc đạo.


Từ xưa có hắc bạch cùng tồn tại, giữa hai phái luôn có sự cân bằng.


Vu Sâm vẫn luôn bất động trước sự hỗn loạn của đàn em, mở rộng cửa lớn đón khách.


Cả đám người chăm chú quan sát, chuẩn bị cùng nhau tiến lên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đục nước béo cò. Không đến một tiếng, mấy trăm người vừa nãy còn khí thế hùng hổ, ý chí chiến đấu sục sôi bây giờ lại xám xịt ra.


“Ây… người anh em, đây là thế nào vậy?”


“Khụ khụ, đừng nhắc nữa. Nên giải tán thì giải tán đi, nhanh chóng về tắm rửa đi ngủ! Đúng là mẹ nó không có ý nghĩa! Còn không bằng về nhà ôm vợ…”


“Nè! Không phải nói muốn làm một vố lớn sao? Sao lại bỏ đi rồi?”


“Làm! Làm! Làm con mẹ nhà mày! Đại ca đều không đấu nữa, đàn em nhỏ nhoi như bọn tao thì làm cái gì! Mày thật ngốc…”


“…”


Vương Trực đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn thấy cảnh tượng trước cửa, bất lực thở dài, lại lắc đầu, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ đắc ý.


Thấy thế nào, làm màu được phết!


“Đại hắc, qua đây qua đây…”


Một người đàn ông da ngăm đen vạm vỡ đi tới, nhìn Vương Trực, cười toe toét, lộ ra hàm răng to trắng.


“Hắc ca, có chuyện gì vậy?”


Vương Trực vươn tay vỗ một cái lên đầu của tên đó.


“Đã nói bao nhiêu lần rồi, về sau gọi là anh Trực!” Từ khi theo Dạ Cô Tinh, Vương Trực đã quyết định vứt bỏ cái danh xưng sến xúa―― “Tiểu Hắc”!


Cậu ta hiện tại là người có thân phận ―― chủ tịch của Câu lạc bộ người hâm mộ của ‘Áo Tím’!


Lâu lâu mặc chiếc áo vest ‘ra trận’, đăng một tấn ảnh chụp góc nghiêng của cô chủ, lập tức nổi như cồn, làm điên đảo đám fan trên mạng, quá đã!


Đủ loại cầu xin bao nuôi, nịnh nọt, chung quanh có rất nhiều mỹ nữ lại ngã xuống, chăn ấm nệm êm, cậu ta cảm thấy vận đào hoa của đời mình đã bùng nổ trong khoảng thời gian này.


Hiện tại cậu ta đã trở thành một blogger nổi tiếng rồi, với hơn 100.000 lượt theo dõi, đang trên đà phát triển tốt. Tin rằng trong tương lai không xa, “Tôi là fan của ‘Áo Tím’” nhất định sẽ trở thành ngôi sao có nhiều fan hâm mộ trên thế giới!


Ai bảo cô chủ nhà cậu ta nổi như thế ~ cả cậu ta cũng được nổi tiếng lây!


Người ta nói giáo dục nên bắt đầu từ tấm bé, nên cậu ta luôn luôn chú ý đến hình tượng của bản thân, vấn đề tên tuổi là hàng đầu.


Vương Trực lần đầu thấy biết ơn cha mẹ đã đặt cho mình một cái tên vừa ngắn gọn lại có ý nghĩa ――


Trực, chính trực, cương trực, thẳng thắn, tuyệt đối là đàn ông thẳng!


Không cong, không thể nào mà cong được.


“Hắc…” Đại Hắc gãi đầu, “Anh Trực…”


Vương Trực hài lòng vỗ vỗ vai người kia, “Thông minh! Thế này mới đúng! Có thể dạy dỗ!”


“Ha ha… anh Trực, anh nói xem sao bọn họ chưa gì đã đi hết rồi vậy? Không vét được gì, bọn họ có thể cam tâm sao?”


Vương Trực trừng mắt một cái, “Vớ vẩn! Ai nói bọn họ không kiếm được cái gì?!”


“Vậy lấy được cái gì?” Đại Hắc thành thật bày tỏ sự nghi ngờ


“Cái mạng chứ cái gì! Đám người này nếu không đi đều phải chết ở chỗ này.”


“Hả? Vậy là sao? Em nghe không hiểu…”


Kỳ thật, Vương Trực cũng không muốn hiểu, thế nhưng là vừa vặn đụng phải, không hiểu cũng phải hiểu!


Giữa trưa hôm nay, lúc cậu ta đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh, thì một đám người lũ lượt xông vào tổng bộ. Cậu ta nhanh chóng xách quần rồi lao ra ngoài.


Hôm qua ‘chăm sóc’ cô nàng kia một đêm, làm cậu ta mệt đến ngất ngư, nhưng cuối cùng cũng không ‘phụ lòng’ chị Dạ. Đang lúc mệt mỏi muốn đánh một giấc, không ngờ lại có một chuyện như thế?


Có đánh nhau sao?! Có liên quan gì đến cậu ta đâu! Nhưng cậu ta vốn dĩ là một thanh niên nhiệt huyết! Chuyện tốt như thế sao có thể thiếu cậu ta được?!


Cậu ta lập tức cầm vũ khí trong nhà theo một nhóm người sôi trào nhiệt huyết lao vào hình đường.


Đến nơi, vừa nhìn thấy hình ảnh tám người chết bị đóng đinh trên giá thập tự, cậu ta đã nôn thốc nôn tháo.


Quay đầu nhìn lại, những gả cầm đầu khác còn kinh hãi hơn hắn, có người sợ hãi tè ra cả quần, có người còn ngất đi, sau đó nghe có người nói có người khác sợ đến mức phát bệnh tim tại chỗ và được đưa đến bệnh viện…


Nói xem bị bệnh tim, còn tới chỗ hắc đạo hỗn loạn này? Đây chẳng phải là tìm đến cái chết nhanh chóng sao?!


Ngu ngốc!


Quay đầu lại lần nữa, Vương Trực cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình còn chưa đủ mệt—- người mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai không phải là chị Dạ sao? Nhưng hắn thấy được cái gì thế này?!


Cô, vậy mà dửng dưng ngồi kế bên tám cây thập tự giá, bộ dáng nhàn nhã, thư thái cắt miếng bít tết, bên cạnh còn đặt một ly rượu đỏ.


Anh Vu đang cung kính đứng sau lưng cô, lông mày trầm thấp, ánh mắt khó có thể phân biệt được.


Miếng bít tết còn dính máu được cô cắt thành từng khúc đưa lên miệng từng chút một, vừa nhai vừa nuốt.


Một luồng khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể Dạ Cô Tinh, bao phủ toàn bộ hình đường.


Vương Trực vô thức tránh ánh mắt của cô.


“Các người chỉ có ba phút, hoặc là cút ra khỏi nơi này, hoặc là…”


“Cứ ở lại đây luôn.” Giọng điệu hạ xuống thấp nhất, khí thế sắc bén, kèm theo vài phần lạnh lùng uy nghiêm.


Khi tận mắt chứng chiến tám thi thể ướt đẫm máu bị đóng đinh trên thập tự giá thì không còn ai cảm thấy đây là trò đùa nữa. Trên tám cây thập giá là 8 lão đại đã chết của các thế lực đàn em cầm đầu các thế lực xông vào ngày hôm nay.


“Còn có… Một phút.” Mấy gã cầm đầu ngây ra nhìn đám đàn em, đám đàn em ngơ ngác nhìn nhau, bỗng lấy lại phản ứng, chen lấn xô đẩy nhau cùng xông ra cửa.


Trên mặt đều là sợ hãi cùng kính sợ! Thật là đáng sợ! Thật là đáng sợ…


Đội ngũ bỏ chạy tán loạn, mất đi kẻ cầm đầu, đám đàn em theo sau cũng tự giải tán.


Vương Trực đứng từ cửa số phía trước nhìn thấy tất cả.


Đúng là ván bài mới nha…


Vương Trực cảm thấy máu trong người đang sôi trào.


Trận thảo phạt với thanh thế thật lớn cuối cùng lại kết thúc trong lặng lẽ, khiến những kẻ âm thầm theo dõi thất vọng, vốn cho rằng sẽ có trò hay để xem, không nghĩ tới nhanh như vậy liền kết thúc.


Tin tức mà bọn họ nghe ngóng được hoàn toàn kỳ lạ, cũng từng gặng hỏi đám đàn em dẫn đầu, nhưng mỗi khi hỏi đến sự tình phát sinh sau khi tiến vào Hình đường, mấy người đều trầm mặt, không nói lời nào, thà nguyện mình mất trí nhớ.


Toàn bộ sự việc rối rắm và kỳ quái khắp nơi khiến cho những thế lực đang bí mật theo dõi và tìm cách lợi dụng hỏa lực kia không dám manh động trong lúc này.


Ba ngày sau đó, Vu Sâm công khai xuất hiện, tuyên bố Bang Hải Long sẽ triệt để giải tán.


Lập tức, lại lan ra một màn tin tức nặng ký ―― Thành lập Ám Dạ xã!





Chương 42: Tu La sát thần, Ám Dạ vương giả



Đến nay, các thế lực bang phái lớn khác lập tức tổ chức hội nghị khẩn cấp.


“Tôi nói chứ, một Bang Hải Long lại làm đến nháo nhào như vậy sao?”


“Ông thì biết cái gì? Bang Hải Long thì không nói, thế nhưng Ám Dạ xã kia thì sao?! Ai biết có phải là hổ ăn chỉ thịt người không?”


“Thôi đi! Lúc Hồ Thế Hữu còn sống, Bang Hải Long cũng chả khá hơn là bao. Bây giờ đổi tên nhóc miệng còn hôi sữa làm lão đại, càng không làm được sóng gió gì!”


“Ha ha ——” người kia cười lạnh, “Vu Sâm không đơn giản như ông nghĩ đâu!”


“Không đơn giản thì có thể phức tạp được đến mức nào?! Tôi thấy cũng chỉ có thế thôi! Tiếp quản một bang phái lớn như vậy, không đến một tháng, tất cả lãnh đạo cấp cao trong vòng một đêm bị giết, cuối cùng đành hạ lệnh giải thể, kiểu người này mà nói là không hề đơn giản?!”


Cả đám nhao nhao gật đầu phụ họa.


“Đúng vậy! Lão Tề, ông lo lắng thừa rồi!”


Thấy mọi mọi người đều không đồng tình, cái người được gọi là “Lão Tề” nhất thời phát tác, vỗ bàn đứng dậy: “Các ông cứ chờ đến lúc phải hối hận đi!”


Dứt lời, nổi giận đùng đùng đứng lên, quay người bỏ đi.


Lúc này, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt trắng nõn từ bên trong đám người đứng ra, “Lão Tề, xin ông dừng bước. Ngô Văn Chiêu tôi hôm nay mạn phép, đứng ra nói lên ý kiến của mình, nếu ông không ngại, hãy nghe xong rồi đi, sẽ không mất nhiều thời gian của ông đâu.”


Sắc mặt Lão Tề dịu lại, mặc dù tính tình ông có chút nóng nảy, nhưng cũng không phải người không nói lý.


Huống hồ, Ngô Văn Chiêu là một trong số ít người trẻ mà Lão Tề khá là tán thưởng, nên cũng cho ông ta ít mặt mũi.


“Bang Ám Dạ là miêu là hổ chúng ta tạm thời không bàn, nhưng vị kia đến nay còn không có lên tiếng chẳng phải đã sáng tỏ rất nhiều rồi sao?”


Lão Tề nhíu lông mày, như có điều suy nghĩ.


Một người lúc trước đang cãi lộn cũng vỗ đùi, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Văn chiêu lão đệ nói đúng! Vị kia cũng không có động tĩnh, chúng ta ở chỗ này gấp cái gì? Thật sự là Hoàng đế không vội thái giám đã vội rồi…”


“Thôi ông im đi!” Lão Tề trừng mắt người kia một cái.


Người kia lại cảm thấy mất mặt trước mọi người, vỗ bàn, cũng náo loạn lên, “Tôi nói này Tề Chính Hùng, ông thật sự nghĩ mình ngon lắm à?! Ông là chủ của một bang, Tôi cũng vậy! Còn chưa tới phiên ông ở đây cậy già lên mặt, dắt mũi giáo huấn!”


“Hỗn láo!…” Tề Chính Hùng ôm ngực lui lại một bước, sắc mặt dần dần khó coi hẳn ra.


“Nhìn dáng vẻ kéo dài hơi tàn của ông đi… Già rồi nên nghỉ ngơi đi, đừng chiếm lấy vị trí kia không buông nữa, lại còn được đà lấn tới! Nếu không phải vị kia thương hại ông, ông đã sớm là một đống tro tàn rồi!”


Ngô Văn Chiêu thấy tình thế không ổn, vội vàng mở miệng khuyên nhủ: “Trịnh bang chủ, tôi khuyên ông vẫn là bớt tranh cãi đi.”


Trịnh Quân tính tình không tốt, lại là kẻ cực kỳ sĩ diện, lúc trước bị Tề Chính Hùng cậy già lên mặt quở trách một trận, giờ lại bị một người vai vế nhỏ hơn là Ngô Văn Chiêu mở miệng giáo huấn, ngay trước mặt nhiều người như vậy, ông ta về sau còn ra oai thế nào?


“Văn Chiêu lão đệ, tôi cũng phải khuyên cậu một câu, đừng có lo chuyện bao đồng! Miễn cho ngày nào đi ra ngoài chọc phải người không nên chọc!”


Rõ ràng là lời nói mang theo uy hiếp. Ngô Văn Chiêu lại không chút hoang mang, thong dong cười một tiếng, khí chất nho nhã như giáo sư đại học, rất khó tưởng tượng ông ta là lãnh đạo một bang của thế giới ngầm hắc đạo.


“Vậy tôi cũng có mấy câu tặng cho Lão Trịnh. Đầu tiên, cái vị trí của Lão Tề nếu không có vị kia lên tiếng, ông cũng đừng có mơ; Còn nữa, lúc trước Lão Tề ngồi được vào vịt trí này, là được vị kia cho phép, nếu ông bất mãn, chi bằng đi nói với vị kia đi, đừng có ở đây làm mọi người khó xử!”


Trịnh Quân bỗng nhiên rùng mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sao ông ta lại quên mất sau lưng Tề Chính Hùng còn tôn sát thần chống lưng chứ?!


Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng đạm mạc và những thủ đoạn máu lạnh tàn nhẫn của vị kia, Trịnh Quân có tức giận hơn nữa cũng bị dội tắt đến không còn một mảnh!


Nhà họ An, ông ta không thể trêu vào. Vị kia, ông ta càng không thể trêu vào!


“Lão Tề, ông đại nhân có đại lượng, tuyệt đối đừng chấp nhặt với tôi! Tôi, tôi nóng quá mất không, xin ông bỏ quá cho!”


Dứt lời, lại thật sự cúi người xin lỗi Tề Chính Hùng, thần sắc cung kính, không còn nửa phần thái độ phách lối vừa rồi.


Trong mắt Ngô Văn Chiêu chợt lóe lên vẻ khinh miệt, người dạng này xách giày cho gia chủ cũng không xứng!


Chuyện Bang Hải Long lần này tuyệt đối không đơn giản, xem ra ông ta cần phải trở về một chuyến…


Ánh trăng tròn vành vạnh, ánh sao lấp lánh.


Trên một mảnh đất hoang cỏ mọc rậm rạp ở ngoại ô thành phố, sương mù mờ ảo, ánh trăng sáng trong. Ngô Văn Chiêu mặc bộ đồ đen, hoàn toàn hòa làm một thể cùng bóng đêm, khó mà phân biệt.


Một lúc sau, bóng dáng lẻ loi của ông ta xuất hiện trước một ngôi mộ đơn độc, cúi người quỳ xuống đất, vươn tay gõ một cách có quy luật vào phía trên bia mộ. Ngôi mộ cũ nát lập tức được chia làm đôi, xuất hiện vết nứt kéo dài xuống lòng đất, tạo ra lối đi chỉ vừa cho một người.


Khi ông ta vừa đứng dậy tiến vào, miệng mộ phần lập tức đóng lại. Dưới ánh trăng, vẫn là ngôi mộ bình thường khó mà làm người khác chú ý.


Một con quạ đậu trên ngôi mộ, dừng lại mấy giây, rồi lại bay đi.


Bóng đêm dần sâu, ánh trăng thưa thớt.


So với sự hoang vu lạnh lẽo trên mặt đất, lòng đất hoàn toàn là một cái thế giới khác.


Kính chống đạn Airface Blu-ray cao cấp nhất nước A, có giá bán trên thị trường không dưới 3 triệu một mét vuông lại có mặt hàng loạt ở đây. Cứ 100 mét đi bộ lại có một trạm kiểm tra nhận dạng ADN. Khi phát hiện dữ liệu ADN của người đến không phù hợp với nơi lưu trữ, thiết bị tấn công sẽ được kích hoạt ngay lập tức.


Nơi này là cung điện của kẻ vương giả, cũng là người xâm nhập tế đàn!


Thông qua tầng tầng kiểm tra, đến khi cánh cửa cuối cùng mở ra, Ngô Văn Chiêu nhướng mày, khom người đi vào.


Đây là thể hiện sự kính trọng của ông ta đối với vương giả ở mọi lúc mọi nơi.


Người đó là một vị thần, định mệnh được mọi người bên dưới ngước nhìn ,là sự tồn tại không bao giờ bị lay chuyển.


“Minh Chiêu?”


“Chú An.” Ông ta cung kính trả lời.


“Sao cậu đã về rồi?”


“Tôi có việc, cần gặp gia chủ.”


Trên khuôn mặt già nua của chú An chợt lóe lên vẻ lo lắng, đúng vào lúc này, một người đàn ông mặc đồ trắng đẩy cửa vào.


“Ơ! Đây không phải Minh Chiêu sao? Sao anh đã trở về rồi? Xích Viêm chơi vui không? Lần sau đổi lại để tôi ra ngoài, cho anh nếm thử cái cảm giác cả ngày ở dưới lòng đất này!”


“Khụ khụ…” Chú An ho nhẹ hai tiếng như nhắc nhở.


“Chú An, chú bị cảm à? Lại đây tôi bắt mạch cho, tôi là chuyên gia đáy, người lớn tuổi phải luôn chú ý giữ gìn…”


“Thôi được rồi, Minh Triệt!”


“Haizz —— chán thế thứ lị!” Minh Triệt bĩu môi, quay sang trợn trừng mắt với Minh Chiêu, cũng chính là Ngô Văn Chiêu, khuôn mặt quyến rũ như hoa đào của anh ta cũng cau có hẳn.


“Tôi không có nhiều thời gian, mau dẫn tôi đi gặp gia chủ!”


Nụ cười trên môi của Minh Triệt đột nhiên đanh lại, cả chú An cũng nặng nề thở dài.


“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Giọng của Minh Chiêu lập tức lạnh lùng hẳn đi, ánh mắt sắc bén nhìn Minh Triệt.


“Một tháng trước, chúng tôi từ ‘Chiếm Ngao’ trở về thủ đô, trên đường gặp mai phục, vai trái của gia chủ bị trúng đạn, đến nay… vẫn chưa tỉnh lại.”


Vẻ mặt chú An càng hiện rõ sự lo lắng, Minh Triệt cũng cau mày.


“Không thể nào! Gia chủ tố chất thân thể khỏe mạnh, một vết thương làm sao có thể khiến gia chủ mê man… Chẳng lẽ…” Một ý nghĩ bỗng nhiên xẹt qua trong đầu, khiến ông ta giật mình.


Minh Triệt gật đầu, “Đúng vậy, là đạn có vấn đề, đầu đạn được tẩm một loại độc không rõ.”


“Không biết tên?! Ngay cả cậu cũng không thể phân tích ra thành phần?”


Minh Triệt gật đầu, lại lắc đầu.


Minh Chiêu nhíu mày, “Nói rõ ràng xem nào!”


“Đạn đã bị người khác lấy đi rồi!”


“Cái gì?!”


“Không có viên kia đạn, chỉ dựa vào vào xét nghiệm máu, không thể hoàn toàn xác định thành phần căn bản của loại độc này.”


Cho nên anh ta cũng không cách nào nghiên cứu chế tạo giải dược.


Đúng lúc này, âm thanh báo động yếu ớt vang lên từ căn phòng bên cạnh, rất rõ ràng và chói tai trong môi trường yên tĩnh dưới lòng đất.


Minh Triệt, chú An đều biến sắc, sải chân thật nhanh chạy vào trong, Minh Chiêu theo sát phía sau…


 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom