• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (3 Viewers)

  • Quyển 5 - Chương 27+28

Chương 27: Nắm bắt từ nhỏ, vợ ngoan mẹ hiền


Do dự một lúc, Tiểu Kim Mao gật đầu một cách ngu ngơ.


Trong trường hợp bình thường, cậu bé đều không từ chối yêu cầu của bé Húc…


“Hừm… Vậy anh phải ngồi xổm xuống một chút, bé không đủ cao~”


Tiểu Kim Mao rất nghe lời.


Ở trong lòng cậu, mẹ là người tốt nhất trên đời, cha là người giống cậu nhất, còn bé con là người thân thiết với cậu nhất.


Cô bé gọi cậu là anh, ngón tay chắc thịt ú nu nắm lấy cậu, cùng nhau ăn, cùng nhau nghe chuyện cổ tích, cùng nhau ngồi trên bánh xe cao chọc trời.


Mặc dù cậu không nói chuyện, bé con cũng không giận dỗi, ngược lại còn cười ha ha.


Mỗi lần bé con cười, cậu cũng rất vui vẻ, bé con khóc, cậu cũng cảm thấy không vui.


Ở trong nhận thức của cậu bé, cảm xúc hỉ nộ ái ố của bé con cũng chính là hỉ nộ ái ố của cậu, cậu muốn cô bé được vui vẻ, cho nên cậu sẽ đồng ý giúp cô bé làm bất cứ chuyện gì cô bé yêu cầu!


Nếu anh An biết suy nghĩ hiện tại của Dạ Thần, phỏng chừng sẽ trực tiếp khoác vai người anh em—— thê nô việc gì phải làm khó thê nô.


Hơn nữa, bây giờ cô gái nhỏ đói bụng lắm rồi, nhìn thấy đôi môi đỏ sẫm của anh trai, không hề cảm thấy xa lạ, còn liên tưởng đến——thạch rau câu!


Chú Tịch Cẩn có nói, cô bé vẫn đang phát triển, phải ăn nhiều hơn mới có thể cao lớn.


Đồ ăn ngon ngay trước mắt, làm gì có cách nào vờ như không thấy?


Cô bé nhảy dựng lên, bổ nhào về phía trước, hôn bẹp một phát…


Chà! Thật sự rất giống thạch rau câu, mềm mềm, hừm… nhưng không ngọt bằng…


Chép miệng chậc lưỡi, lại liếm liếm, a ô—— cắn xuống!


Toàn thân Tiểu Dạ Thần cứng đờ, cực kỳ đau buốt.


Là một cậu bé tám tuổi, cậu không hiểu động tác như vậy nghĩa là gì, nhưng mà có một điểm cậu cảm nhận rõ ràng—— đau!


“Ơ? Cắn không được…”


Tiểu Kim Mao: “…”


Bẹp bẹp hai phát, buông ra, từng bước lùi về phía sau, dáng vẻ nhỏ nhắn tủi thân.


“Anh Thần, em cắn không được… A… Bé không cắn được… Nhưng mà bé rất đói… hu hu…”


“Bảo Bảo…”


Tiếng khóc nhỏ lại, anh Thần mở miệng gọi “Bảo Bảo” khiến bé có chút vui vẻ.


“Bảo Bảo…”


Tiếng khóc nức nở ngừng lại, chỉ còn thút tha thút thít, thân hình nhỏ nhắn run run, đứa nhỏ tội nghiệp ở trong cơn bão, ai mà có thể chịu được?


Quả nhiên——


Tiểu Dạ Thần vụng về ôm Húc Nhi vào lòng, vừa kêu “Bảo Bảo”, vừa giúp cô bé ổn định hơi thở.


Cô gái nhỏ nhất thời cảm thấy ổn rồi, không khóc không nháo nữa, ngoan ngoãn gối đầu lên vai anh trai, nuốt nuốt nước miếng, không giống thạch rau câu…. Tuy rằng không thể cắn, nhưng vẫn có thể liếm, ít nhất còn đỡ thèm, quan trọng là mãi mãi không thể ăn hết được!


Sau này đói bụng, liếm liếm một chút, đói bụng quá thì liếm liếm hai cái.


Hì hì… Liếm liên tục đến khi không còn đói nữa!


Tiểu Dạ Thần thật tội nghiệp, một lòng lo lắng cho em gái, không biết rằng mình bị người ta xem như “máy làm thạch rau câu bằng thịt”, không chỉ miễn phí mà còn cung cấp liên tục…


Người ta nói, ba tuổi xem như đã lớn, bảy tuổi đã già, thì ra ai trên ai dưới, ai ép ai chịu, khụ khụ… Cần phải nắm bắt từ bé!


Dạ Cô Tinh hiếm khi xuống bếp, có nấu cơm hay không còn phải coi tâm trạng thế nào, vừa tùy ý lại tùy hứng.


Chỉ là, An Tuyển Hoàng không đòi hỏi cô phải làm việc nhà, trong nhà đã có người quét dọn làm theo giờ và có đầu bếp nấu ăn, đây vẫn là hình thức bên ngoài, nếu như ở Chiêm Ngao, vậy mới gọi là khủng bố.


Nói như vậy, chỉ cần cô đồng ý, mỗi ngày không cần động tay động chân, chỉ cần mở miệng nói chuyện cũng có thể sống rất tốt.


Từ những việc lớn như ăn mặc, chỗ ở, đi lại, đến những việc nhỏ như bưng trà đưa nước, toàn bộ đều có người làm giúp.


Nếu không thì làm sao nói “Có tiền dễ sinh”?


Cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, trong lòng bắt đầu tự suy nghĩ, người kêu gào, nghĩ quá nhiều rất dễ rối rắm.


Giống như Kỷ Tình.


Nếu bà ta biết cách đối nhân xử thế, ngay từ đầu ngoan ngoãn giao quyền quản lý gia đình cho cô, Dạ Cô Tinh cũng không đến mức đuổi cùng giết tận, dù gì đó cũng là mẹ của An Tuyển Hoàng.


Đáng tiếc, có vài người luôn không phục, không nhận thua, không đập chết không được, đâm vào bức tường vẫn không quay đầu lại, không còn biện pháp…


Đối với kẻ thù, từ trước tới nay Dạ Cô Tinh không hề nương tay.


Mấy ngày hôm trước, phía Đặng Tuyết truyền tin đến, nói rằng Kỷ Tình tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, suy nghĩ bắt đầu nhanh nhạy trở lại, không những vài lần có ý định nhúng tay vào chuyện trong nhà, mà còn mở tiệc chiêu đãi vợ bé của các gia đình khác, xem ra là dự định lôi kéo lòng người, lại xuất hiện khắp nơi.


Tuy nhiên, vui chơi không quá vài ngày đã bị Tề Lan phát hiện, quang minh chính đại âm thầm ngáng chân, khiến cho Kỷ Tình sứt đầu mẻ trán.


Thím Bình đã chết, không còn người bày mưu tính kế, rõ ràng người phụ nữ không có đầu óc kia làm sao qua mặt được Tề Lan?


Không được vài ngày lại trở nên yên tĩnh.


Nghe tin bà ta bị cảm, sốt cao không giảm, mỗi ngày gọi cả chục cuộc điện thoại cho con trai út.


An Tuyển Thần không còn cách nào khác, ngoan ngoan trở về Chiêm Ngao.


Nhớ tới Uyển Tử Kỳ, mặc dù Dạ Cô Tinh không thích cô ta, nhưng không thể không cảm khái một câu, số cô ta thật may mắn.


Kỷ Tình ngã bệnh, An Tuyển Hoàng không rảnh chú ý, chắn hẳn, đứa bé trong bụng cô ta sẽ được giữ lại…


“Đang làm gì đó?”


Người đàn ông từ phía sau đi tới, vòng qua ôm eo, cằm đặt lên vai Dạ Cô Tinh, sóng mũi cao thẳng cọ sát vành tai.


Cô hơi ngứa, lấy khuỷu tay chọc chọc, “Đừng quậy.”


“Thơm quá…”


“Tất nhiên là thơm rồi, khoai lang tím vừa mới hấp, muốn nếm thử không?”


“Được…”


Dạ Cô Tinh múc một miếng, chuẩn bị đút đến miệng anh, bên gáy truyền đến cảm giác ấm ướt, lòng bàn chân tê rần, cả cánh tay nổi da gà.


“Anh làm gì vậy?! Giống y như chó… chỗ nào cũng liếm lung tung…”


“Không phải em vừa mời anh nếm thử sao?” Giọng nói trầm khàn.


Xoay người nhìn anh một cách khinh bỉ, “Em cho anh nếm thử khoai lang tím chứ không bảo anh liếm người em.”


“So với khoai lang tím, em… khiến người ta muốn ăn hơn.”


Dạ Cô Tinh: “…”


Anh An tội nghiệp bị vợ đá văng ra ngoài.


Dạ Cô Tinh vươn tay, đập cái rầm——


Cửa phòng bếp bị đóng chặt.


Người đàn ông sờ sờ cổ, chép miệng, hương vị không tệ…


Không được ăn thịt, uống nước súp cũng tốt.


Động tác này không khác gì bé Húc, không hổ danh là cha con.


Cắt khoai đã hấp xong thành từng miếng, thêm sữa đặc và mật ong vào tán nhuyễn, bỏ hoa quả khô nghiền nhỏ và nho khô vào khuấy đều, xếp thành những hình núi nhỏ trên dĩa.


Cuối cùng lấy sữa chua trong tủ lạnh ra, nở nắp rồi đổ đều lên trên.


Một món tráng miệng cho buổi chiều—— sữa chua và khoai nghiền đã hoàn thành!


Dạ Cô Tinh lấy điện thoại ra chụp ảnh, đứng trước cửa gọi lớn: “Bảo Bảo, Tiểu Thần, có đồ ăn rồi nè——”


Cô gái nhỏ đói đến mức choáng váng, mềm mại nằm úp sấp trên ngực anh trai, vừa nghe có đồ ăn, hai mắt sáng ngời, đôi chân ngắn phát huy tốc độ, vụt phát không còn thấy bóng người.


Nhìn thấy trong lòng trống trơn, Tiểu Kim Mao sửng sốt, mím môi nhấc chân đuổi theo.


“Thế nào?”


Dạ Cô Tinh dựa theo hướng dẫn làm món tráng miệng ở trên mạng, lần đầu tiên làm thử nên không chắc chắn lắm.


Ở phòng bếp cô đã tự niếm thử, mùi vị cũng không tệ, chỉ là không biết có thể lọt vào mắt thần của cô bé sành ăn An Húc này không.


Đừng nghĩ cô bé thích ăn kem, nhưng ngoại trừ Haagen-Dazs, dù có thèm cô bé cũng sẽ không đụng tới những loại khác.


Cũng chỉ ăn một nhãn hiệu sữa chua cố định.


Không thích bắp, không ăn rau thơm, tỏi…


“Ngon quá!” Cô gái nhỏ mặt mũi tươi cười, chép môi chậc lưỡi, ăn hết sạch dĩa của mình, thế là lại đi ‘lấn chiếm’ sang đĩa của Tiểu Dạ Thần.


Tiểu Kim Mao lại đẩy phần trước mặt của mình, “Bảo Bảo, ăn đi…”


Động tác vừa khí phách, vừa hào phóng.


Thấy thế Dạ Cô Tinh chỉ lắc đầu, vật nhỏ này sắp được nuông chiều đến tận trời?


“Cảm ơn anh! Ngonnnn~”


Cho vào miệng, một miếng thật lớn!


Tiểu Kim Mao cười ngây ngốc, khóe miệng Dạ Cô Tinh giật giật, đột nhiên ánh mắt ngừng lại.


“Tiểu Thần, sao miệng của con lại bị sưng lên?”


Tiểu Kim Mao không nói lời nào, liếc nhỉn bé con một cái, lắc đầu.


Dạ Cô Tinh quay ngược nhìn về phía An Húc, “Con nói đi, Tiểu Thần bị sao vậy?”


“Anh Thần bị cắn…”


“Ai cắn?”


Ánh mắt đảo tròn, “Là muỗi nhỏ.”


Phụt——


“Mẹ, mẹ không biết đâu, trong phòng có thiệt là nhiều muỗi! Là loại có thể hút máu, thật đáng sợ…”


Dạ Cô Tinh nghi ngờ nhìn cô bé.


“Vậy sao?”


Ánh mắt chắc chắn, vô cùng chân thành, “Đúng vậy!”


Dạ Cô Tinh đứng dậy đi vào phòng ngủ kiểm tra, phát hiện màn cửa sổ bằng lụa mỏng mở toang, đúng thật có rất nhiều muỗi bay vào.


Cô cắm một cây nhang muỗi, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.


“Mẹ đã thấy chưa? Thật sự có rất là nhiều muỗi~”


Bàn tay nhỏ bé làm thành hình cái kèn, ồn ào kêu về phía mẹ.


Lại nghiêng đầu nhìn Tiểu Kim Mao——


“Anh Thần thật đáng thương… Bé giúp anh thổi phù phù… không đau không đau…”


Thổi phù phù rồi lại hôn chụt một cái.


“Thật là ngọt…”


Cô bé chỉ hôn thôi, không cắn, vậy thì mẹ sẽ không mắng mình ham ăn?


Miệng của anh Thần, một bên là do cô bé cắn, một bên đúng thật là do muỗi đốt!


Như vậy… Không tính là nói dối!


Đúng rồi! Bé không nói dối!


Bé là em bé ngoan!


Vùi đầu tiếp tục ăn…


Cuối cùng, phần của Tiểu Dạ Thần đều vào bụng của An Húc, phần còn lại của Dạ Cô Tinh cũng vào bụng cô bé.


Cô bé chạy lon ton tới phòng làm việc, đôi mắt trông mong nhìn vào phần tráng miệng của An Tuyển Hoàng.


“Cha! Cha! Cha đói bụng không?”


An Tuyển Hoàng đang cúi đầu bận bịu xem tài liệu, “Không đói bụng.”


“Nhưng mà con đói bụng!” Ngừng một chút, nhấn mạnh, “Đói lắm!”


Lúc này An Tuyển Hoàng mới ngẩng đầu, nhìn thấy động tác nuốt nước miếng của cô bé, thấp giọng nói, “Đói bụng rồi thì có thể gọt trái cây.”


“Nhưng mà Bảo Bảo không thích trái cây. Bảo Bảo thích món ngọt tráng miệng!”


“Bây giờ không có món ngọt tráng miệng!”


“Có mà có mà!”


An Tuyển Hoàng không nói lời nào.


An Húc đợi trái đợi phải, không đợi được câu nói—— “Ở đâu?” của cha.


Hiển nhiên, cô bé đã chuẩn bị tốt câu trả lời, không thể chấp nhận được.


Hầm hực đứng tại chỗ.


An Tuyển Hoàng coi như không có người, lại bắt đầu vùi đầu làm việc.


Vật nhỏ dậm chân một cái, “Cha hư!”


Chạy đi nhanh như chớp.


An Húc thích ăn nhưng chưa bao giờ mở miệng đòi, chỉ biết ngượng ngùng ra sức làm nũng, khiến người khác cam tâm tình nguyện cho cô bé đồ ăn.


An Tuyển Hoàng lắc đầu, ánh mắt lộ ra sự bất đắc dĩ.


Tầm mắt dừng lại ở trên món điểm tâm ngọt có màu sắc sặc sỡ, khoai lang tím với sữa chua, hai màu sắc kết hợp với nhau cực kỳ bắt mắt.


Múc một miếng bỏ vào miệng, nuốt xuống, đi đến kết luận——


Không ngon bằng người làm…


Lúc Dạ Cô Tinh vào phòng làm việc để thu dọn chén dĩa, phát hiện An Tuyển Hoàng đã ăn hết phần tráng miệng rồi, tâm trạng vô cùng vui vẻ.


Cho nên, cả buổi chiều thấy cô ngâm mình ở trong nhà bếp, thậm chí ngay cả việc tập yoga trước giờ chưa từng lơ là cũng bị gác qua một bên.


Đến gần tối, Minh Chiêu và Minh Triệt trở về biệt thự.


Bận rộn cả ngày, việc vui vẻ mong chờ nhất là được an tâm ngồi xuống ăn một bữa cơm nóng hổi.


Thế nhưng bọn họ vừa thấy cái gì——


Bánh quế hoa rễ sen, bánh gạo nếp hoa hồng, thạch sữa chua, sữa phượng hoàng, bánh gato hương chuối…


Nước miếng của cô bé chảy dài ba ngàn mét, thấy mọi người đã đông đủ, cuối cùng cũng có thể bắt đầu.


Vẫy móng vuốt nhỏ, mở rộng cái bụng—— ăn!


“Ừm… Chú Chiêu Chiêu, chú Triệt Triệt….. Mọi người cũng ăn đi! Mẹ làm đó! Ngon lắm~”


Hai người liếc nhìn nhau.


“Bảo Bảo ăn chậm thôi.”


“Phu nhân thật khéo tay.”


Minh Chiêu nuốt xuống một miếng bánh quế hoa, khuôn mặt hơi nhăn nhó.


Nói thật, cánh đàn ông đều rất ghét ăn đồ ngọt…


Nhưng mà, đây là do phu nhân làm, dù sao cũng nên nể mặt…


Vẻ mặt của Minh Triệt cũng không khá hơn là bao, gắp một cái bánh gạo nếp, vẫn còn nguyên trong miệng.


“Ơ?”


Động tác chợt ngừng lại, nhai nhai, “Cũng không quá ngọt… không tệ lắm…”


Minh Chiêu cũng nếm thử mùi vị, biểu cảm trở lại bình thường, “Tay nghề của phu nhân rất tốt.”


Vị ngọt thanh, không ngấy, tan trong miệng, còn thoang thoảng vị bạc hà thơm ngát.


Mấu chốt là, sau khi đông lạnh, ăn vào miệng, lạnh thấu tim, toàn bộ sự nóng nực đều tan biến.


“Sau này phu nhân đừng đi đóng phim nữa, có thể mở quán bán đồ ngọt. Chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền.” Minh Triệt cầm một chén sữa phượng hoàng.


“Có thể để Lạc Lạc học theo phu nhân.” Minh Chiêu cong môi, ánh mắt dịu dàng.


Minh Triệu xoay người liếc nhìn khinh bỉ, “Sến súa!”


Dạ Cô Tinh mỉm cười hài lòng, cảm giác giống như một người vợ ngoan mẹ hiền cũng không tệ…


An Tuyển Hoàng cũng có thể hãnh diện giới thiệu đây là vợ tôi…


Sau khi giải quyết xong một bàn lớn toàn đồ ngọt, Dạ Cô Tinh bưng một dĩa thịt cừu nướng đặt lên bàn, gắp vào dĩa mỗi người hai cái sườn cừu.


“Phu nhân thật sự quá hiểu tôi!” Minh Triệt làm động tác lấy lòng.


“Vừa rồi nướng chưa chín nên mới lấy món tráng miệng cho mọi người ăn lót dạ, bây giờ có thể ăn cơm rồi.”


Đàn ông mà, không có thịt không vui…


Cô bé chép chép miệng rồi chuồn mất.


Mùi hôi thật, sao mọi người có thể ăn vui vẻ như vậy?


Dang đôi tay nhỏ, không hiểu…


Sau khi ăn xong, mặt Dạ Cô Tinh đen đi khi thấy một đống xoong nồi chén bát ở trong bồn rửa.


Cam chịu rửa sạch sẽ, cô nghĩ rằng sau này sẽ mất một khoảng thời gian dài nữa mình mới vào bếp…


“Minh Triệt, anh theo tôi.”


Sau khi ‘thủ tiêu’ quả táo trong tay, Minh Triệt đi theo Dạ Cô Tinh vào phòng làm việc.


Chương 28: Anh An không từ bỏ, tâm tư của cô.


“Phu nhân, có chuyện gì sao?”


“Ngồi xuống đi.”


“Bệnh của Tiểu Thần, anh có cách gì không?”


Sau khi trở về từ Orlando, vấn đề này đã bị mọi người vô tình bỏ quên.


Dù sao Dạ Thần vẫn bình thường, cái gọi là “phát bệnh” cũng chỉ là lời nói của thím Lâm.


Nhưng Dạ Cô Tinh thà tin là có còn hơn không.


“Có thể do thiếu cảm giác an toàn nên mới gây ra tình trạng mộng du. Nếu như khiến cậu bé cảm thấy an toàn, có lẽ bệnh sẽ không tái phát nữa.”


“Tôi tính ba ngày nữa quay về Hong Kong.”


Minh Triệt sửng sốt.


“Còn gia chủ…”


“Tôi sẽ để Hoàng mang hai đứa nhỏ về Chiêm Ngao, còn Tiểu Thần, sắp xếp cho thằng bé huấn luyện cùng Tuyệt Nhi.”


Tuyệt Nhi của cô có một người bạn kề vai chiến đấu, đây là điều duy nhất Dạ Cô Tinh có thể làm cho cậu.


Cô đã có quyết định này từ lúc đồng ý nhận nuôi Tiểu Thần.


Nhưng mà sau này cô lại tiếc nuối.


Đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy…


Dạ Cô Tinh không còn lựa chọn nào khác.


Mặc dù Dạ Thần không mang họ An, nhưng chỉ cần cậu bé đã gọi An Tuyển Hoàng một tiếng “cha”, thì vĩnh viễn không thể thay đổi thân phận người nhà họ An của mình, mặc dù cậu bé chỉ là con nuôi.


Mà trước giờ, nhà họ An chưa từng có kẻ yếu.


Cô sẽ không vì sự mềm lòng nhất thời của mình mà hại hai đứa trẻ.


Húc Nhi có thể kiêu căng, có thể quậy phá, cũng có thể vô ưu vô lo, bởi vì cô bé là con gái.


Trước khi lấy chồng có thể dựa vào cha mẹ, dựa vào các anh, sau khi kết hôn còn có chồng che chở, từ nhỏ cô bé đã được nuông chiều trong lòng bàn tay.


Tuy nhiên Tuyệt Nhi không giống vậy, Dạ Thần cũng không giống.


Là con trai, trọng trách trên vai bọn nhỏ càng nặng, bắt buộc phải trải qua càng nhiều mưa gió.


Sự tồn tại của bọn nhỏ chính là phải che chở cho người khác.


Nếu như bọn nhỏ không thể tự mở rộng bờ cõi, làm sao có thể chống đỡ chiếc ô tàn nhẫn của số phận.


Ngay cả khả năng tự bảo vệ chính mình cũng không có, làm sao có thể bảo vệ người khác?


“Được, nhưng mà bên phía gia chủ…”


Dạ Cô Tinh khoát tay, “Tôi sẽ nói với anh ấy, việc này anh không cần phải băn khoăn.”


Minh Triệt gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy bồn chồn trong lòng, dựa vào sự nhiệt tình hiếm có của gia chủ dành cho phu nhân, anh chịu ngoan ngoan trở về đảo mới là lạ!


“Giúp tôi liên hệ với Nguyệt Vô Tình, bảo anh ấy và sư phụ mau chóng tới Hong Kong hội hợp.”


Dây cung trong lòng khẽ rung.


Anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận, bởi vì nghe thấy cái tên kia…


Nhớ lại thời điểm chỉ có hai người ở chung, tấm tắc… cảm giác đó, thật sự gây nghiện…


Toi rồi, trái tim thanh xuân của anh ta lại bắt đầu nhộn nhạo…


Khụ khụ! Nghiêm chỉnh! Thận trọng!


Đôi mắt Dạ Cô Tinh lộ ra sự nghi ngờ.


Trạng thái của người này có vấn đề…


Không thể không nói, làm việc chung với nhau mười mấy năm, Minh Triệt đương nhiên hiểu rõ An Tuyển Hoàng.


Trước khi đi ngủ, Dạ Cô Tinh phải nói chuyện này với anh.


“Em không trở về Chiêm Ngao?” Ánh mắt anh đột nhiên tối sầm lại.


“Bang Tam Hợp như hổ rình mồi, chưa biết cỏ Long Dương ở chỗ nào, thời gian này…”


“Chuyện kết hôn, em dự định làm thế nào?”


Dạ Cô Tinh cười cười, tựa vào lồng ngực người đàn ông, “Nói gì đi chăng nữa, mẹ em cũng phải có mặt trong hôn lễ, không phải sao?”


Đây là lần đầu tiên cô gọi Nina một tiếng “mẹ”, nhưng lại dưới tình huống như này…


“Mặc dù linh hồn khác biệt, nhưng dù sao em cũng chiếm lấy cơ thể của người ta, nếu không có Nina sẽ không có em của hiện tại, nói cho cùng, em phải biết ơn bà ấy…”


Than khẽ, bàn tay to xoa dọc tấm lưng trắng nõn mịn màng của cô, đây là cảm giác tuyệt nhất, có thể so với ngọc thạch ấm áp vô song.


Dạ Cô Tinh mím môi, mục tiêu từ trước tới giờ của cô luôn ở Hong Kong, cô phải tạm thời bay sang Mỹ để tham dự tuần lễ thời trang ủng hộ cho Two, sau đó lại bị giải thưởng Quả cầu vàng và lễ trao giải Oscar giữ lại cho tới bây giờ.


“Mang theo con không thuận tiện, anh đưa Húc Nhi và Tiểu Thần về đảo, còn có Tuyệt Nhi, thời gian này bên cạnh nó không có người thân nào cả, khó tránh…” Cô cụp mi xuống, “Quá khắc nghiệt.”


Nhắc đến con trai, cả hai người đều im lặng.


Rốt cuộc An Tuyển Hoàng cũng chịu thỏa hiệp, “Lúc nào đi?”


“Ba ngày nữa.”


“Để Minh Chiêu đi theo, còn có ám vệ…”


“Không cần. Có chú Hoa ở đó, Vu Sâm cũng sẽ tới, còn có Dạ Xã canh giữ phía sau, đủ để đối phó với Bang Tam Hợp.”


“Có cần anh cho người tới giúp em không?”


Dạ Cô Tinh nhíu mày, hai tay chống bên hông, ngửa người lên nhìn anh.


“Ý của anh là, muốn giúp em đối phó Bang Tam Hợp”


Người đàn ông cười ngạo nghễ, ôm cô vào lòng, “Tại sao không?”


Chỉ là Bang Tam Hợp nho nhỏ ở một góc Hong Kong, anh còn có thể nuốt chửng cả thị trường Bắc Mỹ, sao phải sợ một bang hội lâu đời đã sớm suy tàn từ lâu?


Sự kiêu ngạo của anh không phải là không có lý do.


Chỉ vì có đủ sức mạnh và hậu thuẫn vững chắc.


Chỉ cần Dạ Cô Tinh muốn, An Tuyển Hoàng đều sẽ thay cô xử lý.


“Anh không sợ đám người già kia nói anh ngốc à?”


“Bọn họ dám sao?”


Dạ Cô Tinh bĩu môi, “Bọn họ không dám so đo với anh, nên sẽ đem sổ sách tính hết lên đầu em.”


“Em sợ à?”


Lạnh lùng cong môi, “Anh không sợ, thì em có gì mà phải sợ?”


An Tuyển Hoàng trừng mắt, “Em giống anh sao? Anh là đàn ông, còn em là phụ nữ.”


“Đàn ông thì sao? Phụ nữ thì sao? Em còn là cậu Dạ đó!”


“Vật nhỏ không có lương tâm!” Anh vươn tay vuốt sóng mũi cô, “Đàn ông bảo vệ phụ nữ là điều hiển nhiên, sao em nhất định phải ra mặt?”


“Hoàng, anh phải tin em có thể tự mình giải quyết chuyện này, anh là con át chủ bài, nếu không gặp chuyện bất đắc dĩ thì không cần dùng.”


“Em còn lý sự?”


Dạ Cô Tinh gạt móng vuốt trên mũi xuống, xoa xoa: “Vốn dĩ là vậy! Hiện tại Bang Tam Hợp bị đuổi dần dần xuống sườn núi, không còn lớn như thời điểm hưng thịnh khiến người ta kiêng nể ba phần như trước kia nữa, chỉ sợ là nỏ mạnh hết đà.”


“Hơn nữa, Dạ Xã cần mở rộng lãnh thổ, nhà họ An nửa đường nhúng tay vào là muốn dành một miếng bánh à?”


“Anh tốt bụng giúp em, em lại nghi ngờ anh?”


“Không phải em nghi ngờ anh, mà là Dạ Xã từ trên xuống dưới nhiều người như vậy, em cũng không thể giải thích với họ, đây là chồng em…”


Dạ Cô Tinh run lên, nghĩ đến là đã cảm thấy lạnh sống lưng.


“Vậy thì công khai quan hệ.” Người đàn ông vung bàn tay to, tương đối khí phách.


Dạ Cô Tinh trợn trắng mắt nhìn thẳng anh, “Công khai quan hệ cái gì? Cậu Dạ và anh An? Chơi 3D à?”


Sắc mặt người đàn ông tối sầm lại.


“Được rồi, anh cứ yên tâm đi, em có thể tự mình xử lý, cứ coi như anh là đòn chí mạng, nếu cần thì mới ra tay, không cần thì phải cất giấu kĩ càng.”


An Tuyển Hoàng: “…”


Dạ Cô Tinh nhớ tới chuyện của Uyển Tử Kỳ, dứt khoát thừa dịp đêm nay cùng nhau nói.


“Em để cô ta sinh đứa nhỏ ra?”


Dạ Cô Tinh gật đầu.


“Tại sao?”


“Em nói xuất phát từ sự thông cảm, anh có tin không?”


Người đàn ông lắc đầu, “Không tin.”


Dạ Cô Tinh chẹp miệng, nhưng mà quả thật trong lòng cô có tâm tư của riêng mình.


“Em đưa cô ta tới Châu Phi, nơi đó là địa bàn của Dạ Lang, để cô ta sinh đứa nhỏ ở đó, một mặt em thật sự không nỡ, nhưng mặt khác, An Tuyển Thần không thể không đề phòng.”


“Em muốn dùng đứa nhỏ để kiềm chế nó?”


“Anh cảm thấy không khả thi sao?”


“Không quá khả thi.”


“Nếu đứa nhỏ này được anh ta nuôi dưỡng bên cạnh thì sao?”


An Tuyển Hoàng nhíu mày, “Em tính làm như thế nào?”


Dạ Cô Tinh nheo mắt, lắc lắc đầu, “Em cũng chưa quyết định…”


Ban đầu, cô tính để Uyển Tử Kỳ ở bên cạnh chăm sóc đứa trẻ, đợi nó biết ghi nhớ rồi mới gửi về nhà họ An, để An Tuyển Thần nuôi dưỡng.


Như vậy, đứa nhỏ này chắn chắn sẽ có oán giận trong lòng, hơn nữa có người châm ngòi thổi gió, màn kịch cha con bất hòa chắc chắn sẽ cực kỳ thú vị.


Lúc đó, An Tuyển Thần không còn là mối đe dọa nữa.


Dù sao, đối đầu cùng đứa con của chính mình đã muốn sứt đầu mẻ trán, làm gì còn thời gian đối phó với anh trai ruột.


Dạ Cô Tinh thừa nhận, lúc ý nghĩ này lóe lên trong đầu, cô đã bị cám dỗ.


Thời gian có thể làm hao mòn ý chí của một người, trong khi tình thân có thể xoa dịu góc cạnh, góc khuất của một người.


Cô tự cho rằng mình không phải là người tốt, độc ác cũng tốt, tàn nhẫn cũng thế, cô chỉ bảo vệ những người cô quan tâm, những thứ khác đều không quan trọng!


Nhưng mà nghĩ đến hai đứa con của mình…


Cô lại không thể nhẫn tâm làm như vậy được.


Dĩ nhiên Uyển Tử Kỳ không đáng được thông cảm, nhưng sinh mệnh nhỏ trong bụng cô ta là vô tội.


Bây giờ Dạ Cô Tinh có khả năng chi phối vận mệnh của một con người, nhưng cô đã làm mẹ, đã có con nhỏ, trở nên cảm tính, không giống cách làm bộc trực như trước kia.


Đương nhiên, những suy nghĩ này cô nên tự mình cất giấu, cô sẽ không bao giờ nói cho An Tuyển Hoàng nghe những ý nghĩ đó.


Về chuyện đứa nhỏ, cũng chỉ có thể đi từng bước xem từng bước.


Hi vọng An Tuyển Thần có chút lương tâm, đừng ép cô phải đưa ra quyết định như vậy!


“Em nhất định phải đi Hong Kong?”


Dạ Cô Tinh hôn lên cằm anh một cái, “Chờ em giải quyết xong chuyện Bang Tam Hợp, lấy được cỏ Long Dương cứu Nina, sau đó chúng ta sẽ kết hôn.”


“Ừm.”


Anh vô tình liếc mắt nhìn bàn tay cô, ánh mắt hơi trầm xuống: “Nhẫn đâu rồi?”


“Em cất kĩ rồi.”


“Tại sao không đeo?”


“33.19 cara, anh muốn anh đeo như nào?”


Đoán chừng vừa đi ra ngoài sẽ bị người ta nhìn chằm chằm, thật đúng là một nhịp tự tìm chỗ chết!


“Ngày mai anh kêu người mang một cái nhỏ hơn tới.”


“Không cần.”


“Phải đeo! Em là người đã kết hôn rồi…”


Dạ Cô Tinh cười khanh khách.


“Anh còn sợ em bỏ chạy phải không?”


“Không phải sợ em bỏ chạy, anh sợ có người không có mắt.”


Dạ Cô Tinh: “…”


“Em muốn để Tiểu Thần và Tuyệt Nhi cùng nhau huấn luyện, ý anh thế nào?”


“Gia tộc của anh thường lựa chọn những đứa trẻ cùng tuổi với Tuyệt Nhi, đã bắt đầu huấn luyện những điều cơ bản nhất, khoảng nửa tháng sau có thể đưa vào.”


Năm đó, thời điểm An Tuyển Hoàng được huấn luyện, nhà họ An sắp xếp đám người Minh Chiêu, Minh Triệt, Tư Kình Dận ở bên cạnh anh, đây cũng là gián tiếp bồi dưỡng người nối nghiệp các chức vụ quan trọng của nhà họ An.


Nghe vậy, Dạ Cô Tinh lại chậm rãi lắc đầu, “Tiểu Dạ Thần họ Dạ, không phải họ An, mục đích em để cho thằng bé cùng Tuyệt Nhi huấn luyện, không phải tìm thuộc hạ cho Tuyệt Nhi, mà là tìm cho con một người anh em, có thể giúp đỡ lẫn nhau, là đồng đội kề vai chiến đấu.”


Người đàn ông nhíu mày, “Em muốn giao Dạ Xã cho Tiểu Thần?”


“Em cũng có ý định này, nhưng phải xem thằng bé có bản lĩnh này hãy không đã.” Dạ Cô Tinh đột nhiên ngồi dậy, nghiêm túc nhìn anh, “Hoàng, chúng ta là vợ chồng, nhưng Dạ Xã và nhà họ An không thể có quan hệ.”


“Em muốn nói gì?” Giọng nói người đàn ông trầm xuống.


“Em muốn chừa lại đường lui cho Tuyệt Nhi, nhưng em lại hi vọng con sẽ không bao giờ phải dùng đến…”


“Anh hiểu rồi, em không cần giải thích.”


Nhà họ An quá chói mắt, nếu Tuyệt Nhi gặp việc gì ngoài ý muốn, ít nhất còn có Dạ Xã, có thể dùng làm vốn để cậu thua keo này bày keo khác.


Vì vậy, người nối nghiệp của cậu Dạ, phải một lòng một dạ với An Tuyệt.


Tình nghĩa anh em này phải được vun đắp từ nhỏ, cô hi vọng hai đứa trẻ sẽ thật tâm giúp đỡ lẫn nhau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom