Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 47+48
Chương 47: Đội ngũ hùng hậu. Bức ảnh tuyệt đẹp
Ngô Kha Cần là ai? Chính là ngọn Thái Sơn trong giới điện ảnh Trung Quốc.
Năm 1978 học chuyên ngành đạo diễn ở Đại học Điện ảnh Trung Quốc. Năm 1982 tốt nghiệp làm đạo diễn sản xuất phim điện ảnh ở thủ đô. Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã cho ra mắt một tác phẩm khiến Trung Quốc lẫn cả thế giới đều phải kinh ngạc. Tác phẩm đầu tay “Góc nhìn của chúng ta” của ông đã giành được “Giải thưởng lớn ở Liên hoan phim thế giới lần thứ ba của Thụy Sĩ” với sức hút độc đáo và hình ảnh phim hoàn toàn mới mẻ.
Từ sau khi Trung Quốc lập quốc, đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên đạt được giải thưởng quốc tế.
Bởi vì thế, Ngô Kha Cần là người mở đường độc nhất vô nhị trong giới đạo diễn của Trung Quốc.
Trong thời gian mấy năm sau, Ngô Kha Cần lại tiếp tục quay “Đạo mã tặc”, “Cạm bẫy trường săn”, “Thế kỷ hoa táng” được người người yêu thích, mở ra một luồng gió phong cách mới của riêng ông trong giới điện ảnh Trung Quốc.
Thế nhưng ngay thời điểm sự nghiệp của Ngô Kha Cần đang không ngừng phát triển, thì ông lại đột nhiên lựa chọn từ giã sự nghiệp đang trên đỉnh vinh quang, quay trở về trường học cũ của mình xin làm một chân dạy học.
Việc này làm mọi người không khỏi thở dài, đồng thời cũng kính phục vì thái độ bình thản không tranh giành với đời của ông.
Mấy năm gần đây, thầy Ngô lại càng ru rú trong nhà, không biết bao nhiêu người hâm mộ đã đến thăm hỏi ông, thế nhưng cuối cùng đều thất bại mà trở về. Thật không ngờ lần này ông lại xuất hiện nữa rồi?
Điều này làm cho tất cả những người chuyên nghiệp có liên quan đến giới điện ảnh Trung Quốc lại càng quan tâm đến bộ phim “Bầu trời thành phố” hơn.
Mới một tuần trước khi cái tên “Bầu trời thành phố” này xuất hiện trên đầu đề của giới giải trí Trung Quốc, bọn họ đều có chung phản ứng. Hoặc là khinh miệt, hoặc là cười chế nhạo, thậm chí còn có người không thèm nhìn đến.
Một bộ phim ra mắt trên một trang báo thì có thể tốt đến đâu chứ?
Bọn họ đều là nhân tài chuyên nghiệp trong giới, không phải là cư dân mạng dễ bị dụ dỗ. Thứ bọn họ coi trọng là bản thân bộ phim đó có hay hay không, cho nên ấn tượng đối với một bộ điện ảnh được dư luận quan tâm như thế đã bị sụt giảm đi đáng kể.
Thế nhưng bây giờ đã khác rồi! Đến cả nhân vật địa vị cao như thầy Ngô cũng đã ra mặt rồi, tin chắc bộ phim này không thể kém được!
Cộng thêm việc thầy Ngô đã dạy dỗ bao nhiêu năm nay, học trò bây giờ ở khắp nơi. Những người đã từng là học trò của ông bây giờ đều là những nhân vật có tiếng tăm trong giới đạo diễn Trung Quốc. Bọn họ sau khi nghe được tin tức này đều đồng loạt lên tiếng ủng hộ thầy “trở lại chiến trường, cầm cương ngựa chiến, tái chiến giang hồ”!
Ngoài Ngô Khả Cần, chỉ đạo nghệ thuật Tào Quân và chủ nhiệm sản xuất Thiết Sơn cũng là những người rất có tiếng tăm. Tào Quân là giáo sư nổi tiếng của khoa nghệ thuật thị giác.
Nghệ thuật thị giác là một phạm trù rất rộng, giống như những con hẻm tuy thô nhưng lại không kém vẻ đẹp động lòng người như tranh vẽ ở Giang Nam. Những bộ phim đã qua tay ông ta đều luôn làm cho người ta cảm thấy có một cảm giác kết nối giữa bố cục và màu sắc bắt mắt.
Người trong giới gọi ông là “Quỷ mã quân sư”.
Lại nói đến Thiết Sơn, người cũng như tên, thật sự là một “hảo hán thấp lùn” cứng nhắc điển hình của Đông Bắc.
Cái gì gọi là ‘hảo hán thấp lùn’? ‘Thấp’, là để chỉ về ngoại hình; còn ‘hảo hán’, là để chỉ nội tâm.
Được rồi, chính là một người thân hình thì thấp bé nhưng nội tâm lại như một ông lão khó tính.
Những câu chuyện dưới ngòi bút của ông, hoặc là dũng cảm hào hùng, hoặc là đẹp đẽ uyển chuyển. Nhưng bất kể là thể loại nào đều rất lôi cuốn người xem. Mở đầu dễ đoán nhưng kết thúc luôn làm cho người ta bất ngờ, giới biên kịch gọi ông ta là “Hãn Sơn”.
“Hãn” này là để chỉ tính cách, cũng là một từ đồng âm với Hán.
Con người này còn có một quy tắc cực kỳ khó chịu, nếu như không phải là kịch bản của mình viết thì sẽ tuyệt đối sẽ không tham gia.
Năm đó có một nhà giàu có ở Hồng Kong đã bỏ ra một triệu để thuê ông ta để chỉ đạo biên kịch, thế nhưng cái kịch bản của phim đó lại là do con gái của ông ta viết. Sau khi Thiết Sơn biết được chuyện đó đã nổi giận ngay tại chỗ, đạp cửa bỏ đi. Từ đó cái quy tắc này của ông ta cứ thế lan truyền trong giới, về sau cũng không có ai dám phạm phải nguyên tắc này nữa.
Nhưng mà bộ “Bầu trời thành phố” này hình như là Vương Thạch làm tổng đạo diễn kiêm biên kịch mà đúng không?
Cái này…
Một đám nhân sĩ trong giới trừng mắt đến muốn rót cả con mắt ra ngoài, cũng không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Ba người này thành một tổ hợp là một chuyện kinh thiên động địa đến mức nào. Một đám truyền thông sáng sớm ra nghe phong phanh được tin tức đã nhanh chóng sửa sửa chỉnh chỉnh. Tất cả đều tranh cướp từng giây từng phút để gửi bản thảo của mình đi, hi vọng tạp chí nhà mình có thể là nơi đầu tiên đăng được tin tức này lên trang đầu.
Cho nên bây giờ trong tòa soạn mới có một đám đang luống cuống chân tay.
Nói ngắn gọn thì “Bầu trời thành phố” nhờ vào chuyện của Bạch Sương Sương mà nổi tiếng thành công, thu hút được sự quan tâm của quần chúng chỉ trong vòng một tuần. Sau đó lại một lần nữa nổi tiếng, khiến cho Vương Thạch vui mừng cười tít cả mắt. Cư dân mạng mới hơi yên bình một chút, bây giờ lại nổi lên một trận sóng gió.
Tôi là một anh chàng đẹp trai bí ẩn: “Woah! Cây viết lớn nổi tiếng!”
Hổ dũng mãnh: “Thầy Ngô là đạo diễn mà tôi hâm mộ nhất. Năm đó địa vị của thầy trong giới đạo diễn cao không thể với tới! Tôi có thể nói tôi là fan lâu năm của thầy Ngô không?”
Mua màu tới Biện Lương: “Quái thú ở bình luận trên, xin hỏi ngài bao nhiêu tuổi rồi?”
Hổ dũng mãnh: “Nhà ngươi cút! Người ta năm nay mới tròn 16 nha!”
Thiên ngoại phi tiên: “Tôi thích câu chuyện của Thiết Sơn. Bộ ‘Hồng trần tình ca’ năm đó khiến tôi khóc đến tận tám lần đó, huhu!”
Hotboy Vũ Đại: “Lão Tào nhà chúng tui mới nợi hại nhứt nhé! Lão đại cố lên, hotgirl vườn trường không thích anh, có hotboy vườn trường ủng hộ anh! Oh yeah!”
……
Một nhóm fan của ‘Áo Tím’ cũng nghe được tin tức, sau khi Vương Thạch đăng bài trên weibo thông báo, đã bắt đầu điên cuồng chạy qua tường nhà “Tôi là fan của ‘Áo Tím’” ngồi chờ.
Quả nhiên!
Đến buổi trưa, khi một nhóm fan của ‘Áo Tím’ đang nhìn chằm chằm vào màn hình, thời gian sắp vào đúng giữa trưa, “Tôi là fan của ‘Áo Tím’” cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
Chụy em ơi! Tui lại đến đây! Mọi người có hoan nghênh không nào? Hí hí! Hôm nay tui chuẩn bị cho mọi người một tin cực kỳ nóng hổi đây! Có muốn gặp ‘Áo Tím’ hông? Muốn biết ai là chân mệnh thiên tử của ‘Áo Tím’ trong “Bầu trời thành phố” là ai hông? Đừng nói vội, có ảnh là có sự thật!
Trong bức ảnh, ánh hoàng hôn màu cam chiếu xuyên qua cửa sổ kính khép hờ, khắp phòng đều là chăn đệm mềm mại, tường trắng như tuyết, ga trải giường trắng như tuyết, giường trắng như tuyết, đây đương nhiên là một phòng bệnh.
Một người đàn ông cực kỳ đẹp trai đang nằm trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt yếu ớt. Ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn chiếu xuống dưới mí mắt anh ta tạo nên một cái bóng sắc sảo, với đường nét sâu và sống mũi cao thẳng. Chăn mỏng trắng như tuyết đắp trên người, người đàn ông đang ngủ rất yên tĩnh lại thanh thản, thuần khiết như một đứa trẻ mới sinh, không lo lắng vướng bận, không có đau đớn. Cứ như đã yên lặng cô độc như thế cả ngàn năm nay, cho dù sóng gió biến động như thế nào cũng không thể đổi lại được một phút giây chớp mắt của anh.
Và tầm nhìn kéo dài theo chiếc chăn mỏng trắng tinh đắp trên người đàn ông, ở cuối góc ảnh, một cô gái đang gục trên góc chăn trắng muốt nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi mặt trời chuẩn bị lặn xuống, ánh hoàng hôn rực rỡ màu cam ấm áp làm nổi bật những đường nét thanh tú của cô khiến cho làn da của cô càng trắng như sứ, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng cô gái lại không thanh thản như người đàn ông mà lông mày cô đang nhíu lại, mang theo mấy phần nỗi niềm tâm tư khiến người ta đau lòng. Một giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt cô, phản chiếu hình ảnh ấm áp ngoài cửa sổ, giống như ngôi sao lấp lánh nhất trong dải ngân hà, tuy buồn nhưng vẫn rạng rỡ.
Gió nhẹ thổi bên cửa sổ, thổi bay một góc rèm cửa sổ trắng tinh, làm lay động mấy sợi tóc xõa bên tai và thái dương của cô gái. Ngoài cửa sổ, cánh hoa đào màu hồng nhạt xoay tròn rơi xuống như đang nhảy múa. Thế nhưng cảnh đẹp như thế cũng không thể khiến cô gái mở mắt, cứ như là cô vẫn luôn ngủ sâu như thế, ngủ bên cạnh người đàn ông của mình.
Hình ảnh vẫn như thế, chỉ một ánh mắt, là cả ngàn năm.
Dưới góc bức ảnh có kèm theo một câu như vậy.
‘Nhìn thành phố từ trên cao, anh có từng cảm thấy hạnh phúc chưa?’
Bức ảnh này vừa đăng lên, fan của ‘Áo Tím’ đã bắt đầu phát điên luôn rồi.
McDull Down: “‘Áo Tím’? Là ‘Áo Tím’ phải không? Hức hức hức! Đẹp đến phát khóc rồi!”
Di bảo tiên tiên: “Chắc chắn là ‘Áo Tím’ rồi! Đẹp hết chỗ chê!”
Lam béo ú: “Nước mắt của nữ thần làm con tim mạnh mẽ của tôi cũng phải tan vỡ rồi!”
Tinh ngữ tinh nguyện: “Mỗi giọt nước mắt của cô ấy là một ngôi sao trên bầu trời.”
Hồ ly nhỏ kiêu ngạo: “Ai? Là ai làm cho nữ thần của tôi khóc? Tôi phải đập chết người đó!”
Nhược nhược: “Nhưng… nhưng mà… người đàn ông kia thật là đẹp trai nha.”
Hồ ly nhỏ kiêu ngạo: “…..Ngoại hình cũng được…..”
Thủy Uông Uông: “Tiêu Mộ Lương?”
“Hả? Tiêu Mộ Lương là ai?”
“Tên nghe cũng hay nhỉ, nhưng mà anh ta là ai?”
…………..
Lại thêm một lúc đi tìm kiếm thông tin, cuối cùng toàn bộ thông tin về Tiêu Mộ Lương đều được đào lên.
“Ngôi sao khiêu dâm?”
“Nam diễn viên phim người lớn?”
“Diễn phim người lớn?”
“Anh ta làm sao xứng với ‘Áo Tím’? Hội trưởng đang đùa bọn tôi đấy à?”
Mọi thứ đột nhiên chìm vào im lặng. ———–
Chương 48: Mỗi người một suy nghĩ. Cô là Diệp Tử.
Khoan Khoan: “Lẽ nào cứ trơ mắt nhìn nữ thần bị chà đạp như vậy sao?! Một nam diễn viên phim người lớn, không xứng với nữ thần của nhà tôi!”
Vua nữ nhi quốc: “Đúng! Tiêu Mộ Lương nhất định là đã dùng quy tắc ngầm! Đả đảo tổ làm phim xấu xa, đã đảo tổ làm phim vô lương tâm! @Đạo diễn Vương Thạch.”
Tiểu Ngũ Ngũ: “Mạnh mẽ yêu cầu Tiêu Mộ Lương rút ra khỏi đoàn phim.”
“Yêu cầu Tiêu Mộ Lương rút khỏi ‘Bầu trời thành phố’!”
“Tên đàn ông hèn hạ cút ra khỏi giới giải trí đi!”
…
Vào lúc này, Vương Trực đang ngồi trước máy tính dương dương tự đắc đọc bình luận trên mạng, sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi. Với tư cách là hội trưởng fan hâm hộ ‘Áo Tím’, chỉ cần tin tức phía bên Vương Thạch vừa xuất hiện, cậu đương nhiên nhanh chóng hưởng ứng.
Cho nên, sáng sớm hôm nay cậu mặc áo gile, nôn nóng đăng lên Weibo bức ảnh được chụp nhanh vào hôm qua.
Tất cả mọi người có bị vẻ đẹp này làm lóa cả mắt hay không!
Đương nhiên, trong này không thể thiếu việc chỉnh sửa chút ít của cao thủ máy tính như cậu ta. Ví như: giọt nước mắt nơi khóe mắt của ‘Áo Tím’, cơn mưa hoa đào như trút nước ngoài cửa sổ.
Câu nói kia cũng là sau khi cậu được Vương Thạch chỉ bảo mà gắn lên, bỏ ra bao nhiêu sức lực mới ra được một bài post hoàn hảo, thuận tiện cũng để lộ ra tin tức của nam diễn viên chính, Tiêu Mộ Lương.
Tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của cư dân mạng!
Thực ra, Vương Trực luôn cảm thấy rất khó hiểu với việc Dạ Cô Tinh coi trọng Tiêu Mộ Lương, rồi để anh ta đóng vai nam chính bộ phim này. Dựa vào độ chú ý của “Bầu trời thành phố” bây giờ, tin rằng trong giới này có rất nhiều người muốn lấy được vị trí nam chính của bộ phim. Nếu không thể mời được một nhân vật nổi tiếng cấp bậc ảnh đế như Quan Nghị Thành, thì cũng phải tiểu thịt tươi giống như Lương Tuấn Huy, nghệ sĩ như vậy chắc chắn vô cùng nhiều. Chẳng phải chọn ai cũng tốt hơn là chọn Tiêu Mộ Lương sao?
Một người đàn ông đóng phim người lớn, nói khó nghe một chút chính là nam diễn viên phim khiêu dâm, là hạng người có nhân cách không tốt. Không có đoàn làm phim đúng chuẩn nào lại tự tạo rắc rối cho mình, càng huống hồ là để cho anh ta diễn vai nam chính?
Sau khi Vương Thạch biết được tin tức này, lập tức tìm đến Dạ Cô Tinh, nói hết những lo lắng băn khoăn của mình ra.
Dù sao bây giờ cậu cũng được xem là một “tướng” tài giỏi dưới quyền của Dạ Cô Tinh. Nhận bổng lộc của ai thì phải trung thành với người đó, cậu cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải nhắc nhở cô.
Nhưng, cậu còn chưa nói được ba câu, Dạ Cô Tinh đã cười ngắt lời cậu.
Trong đôi mắt đen bóng lộ ra một màn sương mỏng, như sương mù lúc ẩn lúc hiện, như thật như ảo.
Cậu lập tức cảm thấy sau lưng phát lạnh, mắt cũng không tự chủ được mà bắt đầu né tránh ánh mắt của Dạ Cô Tinh.
Cô ấy, tức giận rồi.
Lúc này trong lòng Vương Trực lập tức run sợ, giọng nói của cô gái trong trẻo mềm mại như nước vang lên bên tai cậu, mang theo hơi lạnh của cơn gió cuối thu, khiến cho hai chân không ngăn được sự run rẩy.
“Mỗi một người có một suy nghĩ riêng, có trọng trách và cách giải quyết riêng, ở vị trí nào thì nên làm tròn trách nhiệm của vị trí đó.”
Trong lòng Vương Trực thoáng giật mình, cả người lập tức run rẩy, ngay cả mí mắt cũng chớp liên tục. Hình ảnh tám cái giá chữ thập máu chảy đầm đìa ở hình đường ngày đó lại lần nữa hiện lên trong trí óc. Hai chân cậu mềm nhũn, dường như sắp ngã ngồi xuống đất.
Ngay lúc cậu cách mặt đất ngày càng gần thì Vương Trực cảm thấy có một cánh tay nhấc cậu lên, khiến cho cậu từ từ đứng vững lại. Cậu vô thức ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy vẻ lạnh lùng trong mắt Dạ Cô Tinh lại trở về sự bình thản vốn có.
“Cậu, có lòng rồi.” Như than thở mà không phải than thở, như trách mà lại không phải trách.
Vương Trực dường như đã hiểu ra, lập tức cúi gập người chín mươi độ, giọng điệu cung kính nghiêm túc: “Xin lỗi, tôi… nhiều chuyện rồi.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười: “Cậu là một người thông minh, sau này có rất nhiều chỗ đều phải dựa vào sự cố gắng của cậu.”
Nói xong, cô đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Bên trong phòng lúc này, trong mắt Tiêu Mộ Lương ngoài sự phòng bị ra còn xen lẫn cả sự điên cuồng.
Vương Trực cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, toàn thân bủn rủn tê liệt ngã lên trên ghế dài đặt giữa hành lang bệnh viện, cậu đưa tay lau mồ hôi lạnh đang chảy trên trán.
Nguy hiểm thật! Ở vị trí nào thì nên biết và làm tốt trách nhiệm của mình! Cô ấy đang nhắc nhở cậu, đồng thời cũng đang cảnh cáo cậu!
Hành động ngày hôm nay của cậu đã vượt quá giới hạn rồi!
Dạ Cô Tinh là chủ, quyết định của cô, không cần bất cứ kẻ nào xen vào phản bác, cô chỉ cần người nghe lời làm việc.
Sau khi ngồi lên vị trí cao, lại nắm trong tay cả một “vùng trời rộng lớn”, cô gái này tuổi còn trẻ nhưng lại khiến cho người khác vừa phải kính nể, vừa thán phục.
Chẳng trách ngay cả anh Vu cũng phải cúi đầu xưng thần. Cậu thậm chí một chút cũng không nhìn thấu được cô gái này. Không, hoặc phải nói cô gái này, từ sự việc Bạch Sương Sương bị chỉ trích, cho đến Dương Giang vào tù. Rồi dùng giá thấp mua lại cổ phiếu, Thuần Ngu thời thượng đổi chủ. Lại nói không lâu trước đó bang Hải Long bị lật đổ, bang Ám Dạ trỗi dậy. Người đứng sau tất cả mọi việc, đều là cô gái này đang dùng bàn tay trắng nõn của mình xoay chuyển càn khôn.
Cô thông minh cơ trí, dũng cảm dứt khoát, suy nghĩ kỹ càng tỉ mỉ, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng thân phận thật sự lại chỉ là một sinh viên đại học Bắc Kinh bình thường.
Có ai ngờ được, một sinh viên đại học lại dạo chơi ở hai giới hắc bạch. Ẩn mình trong bóng tối, chờ thời cơ hành động, dời mây che mưa, thu trọn tất cả trong tay!
Nếu hôm nay cậu không thức tỉnh kịp thời, vậy thì kết quả…
Trong lòng Vương Trực không hiểu từ đâu dâng lên một cơn ớn lạnh…
Nhìn một màn mắng chửi ở khu bình luận bên dưới weibo của mình, Vương Trực buồn bực ray ray huyệt thái dương. Cậu đã dự đoán trước được vị trí nam chính này của Tiêu Mộ Lương, cũng không thể yên ổn mà “ngồi vào” được. Nhưng cũng không ngờ tới lại kích thích sự phản đối gay gắt từ cư dân mạng như vậy.
Đang lúc mặt ủ mày chau, suy nghĩ tìm biện pháp đối phó, điện thoại bỗng reo lên.
Vừa nhìn màn hình hiển thị, hai mắt Vương Trực lập tức phát sáng, nhanh chóng nhận cuộc gọi, giọng điệu vô cùng kính cẩn…
“Cô chủ…”
“Không cần nói nhiều, tôi đã biết rồi, tất cả đều nằm trong dự tính. Giúp tôi chuẩn bị phòng thu, tìm thêm một kỹ sư âm thanh, khoảng… bốn mươi phút sau tôi sẽ đến.”
“Vâng.” Cho dù trong lòng có nghi ngờ, Vương Trực cũng nhẫn nhịn lại, không hỏi nguyên nhân.
Ở vị trí này, có những việc không nên biết, cần phải học cách im lặng, ít hỏi “tại sao”, cẩn thận tỉ mỉ làm theo là được!
Lúc Dạ Cô Tinh vừa kết thúc cuộc gọi, lập tức nghe thấy tiếng cười giễu cợt, vừa lạnh lùng lại mang chút châm chọc.
“Vô dụng thôi, từ bỏ đi.”
Tiêu Mộ Lương dựa người lên giường bệnh, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt phượng cũng hiện lên vẻ u tối, tràn đầy sự phòng bị và lạnh nhạt.
Vào lúc này, anh nhếch miệng cười, mang theo đó sự chế giễu không nói thành lời. Người như anh, cả đời đã định sẽ sống trong bóng tối âm u, chôn dưới bùn đất, mãi cho đến khi cả người mốc lên rồi thối rữa.
Trong giới giải trí, quần áo đã cởi ra vĩnh viễn không thể nào mặc lại được!
Ban đầu, khi nhận quay bộ phim “Thanh xuân chán nản”, anh đã biết được, thứ đợi mình ở phía trước sẽ là một tương lai không dễ dàng gì.
Nhưng, anh chưa bao giờ hối hận. Bởi vì, anh đã gặp cô ấy. Diệp Tử à, tôi rất nhớ em…
Cô nhìn thấy sự phòng bị đầy trong mắt Tiêu Mộ Lương dần trở thành bi thương nồng đậm, bầu không khí hiu quạnh đang vây lấy bao phủ xung quanh anh. Lúc này, anh giống như một con nhạn rời khỏi đàn, đang gào thét, đang hoảng sợ, không ngừng chao đảo.
Dạ Cô Tinh khẽ nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia không đành lòng xen lẫn vào đó là cảm động. Giọng nói vẫn chậm rãi mang theo mấy phần nghiêm khắc: “Không ai có thể mãi ngồi trên đám mây cao nhất, cũng không ai nhất định phải ngã xuống bùn lầy. Tiêu Mộ Lương, nếu anh thật sự đã chấp nhận số phận, vậy, tôi sẽ xem thường anh…”
Tiêu Mộ Lương, tôi xem thường anh…
Tôi xem thường anh…
Xem thường anh…
Câu này dường như xuyên qua không gian và thời gian vang vọng bên tai anh, trong ký ức của anh, cô ấy cũng đã từng nói…
Tiêu Mộ Lương, đừng để cho tôi xem thường anh…
“Cô, rốt cuộc cô là ai?!”
“Dạ Cô Tinh.”
“Không đúng! Cô là Tử! Cô là Diệp Tử!” Tiêu Mộ Lương đột nhiên đứng dậy, bởi vì động tác của anh quá mạnh, máu cũng bắt đầu chảy ngược vào trong ống truyền dịch. Nhưng anh lại giống như không có cảm giác gì, nhìn Dạ Cô Tinh không chớp mắt, như muốn nhìn xuyên qua người cô.
Trong mắt xẹt qua một tia sáng, cảm xúc cuồn cuộn… ngạc nhiên, khao khát, vui mừng, bi thương, sợ hãi…
Không giống với người có dáng vẻ như con rối tái nhợt trước đó, vào lúc này Tiêu Mộ Lương mới giống như thật sự đang sống.
“Tôi không phải.”
“Cô biết lời thoại trong ‘Thanh xuân chán nản’, lời thoại mà cô ấy đã từng nói với tôi, cô chính là cô ấy! Cô chính là Diệp Tử!” Anh ta gào lên, hai gò má tái nhợt cũng hiện lên vệt đỏ bừng, trong mắt anh hiện lên một sự cố chấp gần như là điên cuồng.
Anh ta cho rằng cảnh tượng trước lúc hôn mê chỉ là ảo giác, do thuốc bắt đầu khống chế tư duy của anh ta nên anh ta mới nhìn thấy Diệp Tử! Giống như trở về khoảng thời gian hai người quay bộ phim “Thanh xuân chán nản”.
Anh ta là thiếu soái đốc quân Trình Kỳ Duệ – một thiếu niên đắc chí, hăng hái. Còn cô là Vương Lam Chi, hoàng hậu Hoa Quốc, trong vòng mười dặm đô thị nhiều người qua lại, cô nổi tiếng là người làm thơ viết văn hay.
Bọn họ cũng đã từng làm chuyện thân mật với nhau, nến đỏ màn trướng tân hôn ấm áp, bày tỏ nỗi lòng với nhau.
Cũng đã từng trải qua gian khổ, bên cạnh anh luôn có mỹ nhân bầu bạn.
Anh cho rằng chỉ là mộng ảo, nhưng giờ đây lại không tránh được cảm thấy quá mức chân thực.
Chân thực đến mức anh lại nhìn thấy bóng dáng Diệp Tử từ trên người cô gái có tên Dạ Cô Tinh này.
Hay là nói… Cô ấy chính là Diệp Tử!
Ngô Kha Cần là ai? Chính là ngọn Thái Sơn trong giới điện ảnh Trung Quốc.
Năm 1978 học chuyên ngành đạo diễn ở Đại học Điện ảnh Trung Quốc. Năm 1982 tốt nghiệp làm đạo diễn sản xuất phim điện ảnh ở thủ đô. Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã cho ra mắt một tác phẩm khiến Trung Quốc lẫn cả thế giới đều phải kinh ngạc. Tác phẩm đầu tay “Góc nhìn của chúng ta” của ông đã giành được “Giải thưởng lớn ở Liên hoan phim thế giới lần thứ ba của Thụy Sĩ” với sức hút độc đáo và hình ảnh phim hoàn toàn mới mẻ.
Từ sau khi Trung Quốc lập quốc, đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên đạt được giải thưởng quốc tế.
Bởi vì thế, Ngô Kha Cần là người mở đường độc nhất vô nhị trong giới đạo diễn của Trung Quốc.
Trong thời gian mấy năm sau, Ngô Kha Cần lại tiếp tục quay “Đạo mã tặc”, “Cạm bẫy trường săn”, “Thế kỷ hoa táng” được người người yêu thích, mở ra một luồng gió phong cách mới của riêng ông trong giới điện ảnh Trung Quốc.
Thế nhưng ngay thời điểm sự nghiệp của Ngô Kha Cần đang không ngừng phát triển, thì ông lại đột nhiên lựa chọn từ giã sự nghiệp đang trên đỉnh vinh quang, quay trở về trường học cũ của mình xin làm một chân dạy học.
Việc này làm mọi người không khỏi thở dài, đồng thời cũng kính phục vì thái độ bình thản không tranh giành với đời của ông.
Mấy năm gần đây, thầy Ngô lại càng ru rú trong nhà, không biết bao nhiêu người hâm mộ đã đến thăm hỏi ông, thế nhưng cuối cùng đều thất bại mà trở về. Thật không ngờ lần này ông lại xuất hiện nữa rồi?
Điều này làm cho tất cả những người chuyên nghiệp có liên quan đến giới điện ảnh Trung Quốc lại càng quan tâm đến bộ phim “Bầu trời thành phố” hơn.
Mới một tuần trước khi cái tên “Bầu trời thành phố” này xuất hiện trên đầu đề của giới giải trí Trung Quốc, bọn họ đều có chung phản ứng. Hoặc là khinh miệt, hoặc là cười chế nhạo, thậm chí còn có người không thèm nhìn đến.
Một bộ phim ra mắt trên một trang báo thì có thể tốt đến đâu chứ?
Bọn họ đều là nhân tài chuyên nghiệp trong giới, không phải là cư dân mạng dễ bị dụ dỗ. Thứ bọn họ coi trọng là bản thân bộ phim đó có hay hay không, cho nên ấn tượng đối với một bộ điện ảnh được dư luận quan tâm như thế đã bị sụt giảm đi đáng kể.
Thế nhưng bây giờ đã khác rồi! Đến cả nhân vật địa vị cao như thầy Ngô cũng đã ra mặt rồi, tin chắc bộ phim này không thể kém được!
Cộng thêm việc thầy Ngô đã dạy dỗ bao nhiêu năm nay, học trò bây giờ ở khắp nơi. Những người đã từng là học trò của ông bây giờ đều là những nhân vật có tiếng tăm trong giới đạo diễn Trung Quốc. Bọn họ sau khi nghe được tin tức này đều đồng loạt lên tiếng ủng hộ thầy “trở lại chiến trường, cầm cương ngựa chiến, tái chiến giang hồ”!
Ngoài Ngô Khả Cần, chỉ đạo nghệ thuật Tào Quân và chủ nhiệm sản xuất Thiết Sơn cũng là những người rất có tiếng tăm. Tào Quân là giáo sư nổi tiếng của khoa nghệ thuật thị giác.
Nghệ thuật thị giác là một phạm trù rất rộng, giống như những con hẻm tuy thô nhưng lại không kém vẻ đẹp động lòng người như tranh vẽ ở Giang Nam. Những bộ phim đã qua tay ông ta đều luôn làm cho người ta cảm thấy có một cảm giác kết nối giữa bố cục và màu sắc bắt mắt.
Người trong giới gọi ông là “Quỷ mã quân sư”.
Lại nói đến Thiết Sơn, người cũng như tên, thật sự là một “hảo hán thấp lùn” cứng nhắc điển hình của Đông Bắc.
Cái gì gọi là ‘hảo hán thấp lùn’? ‘Thấp’, là để chỉ về ngoại hình; còn ‘hảo hán’, là để chỉ nội tâm.
Được rồi, chính là một người thân hình thì thấp bé nhưng nội tâm lại như một ông lão khó tính.
Những câu chuyện dưới ngòi bút của ông, hoặc là dũng cảm hào hùng, hoặc là đẹp đẽ uyển chuyển. Nhưng bất kể là thể loại nào đều rất lôi cuốn người xem. Mở đầu dễ đoán nhưng kết thúc luôn làm cho người ta bất ngờ, giới biên kịch gọi ông ta là “Hãn Sơn”.
“Hãn” này là để chỉ tính cách, cũng là một từ đồng âm với Hán.
Con người này còn có một quy tắc cực kỳ khó chịu, nếu như không phải là kịch bản của mình viết thì sẽ tuyệt đối sẽ không tham gia.
Năm đó có một nhà giàu có ở Hồng Kong đã bỏ ra một triệu để thuê ông ta để chỉ đạo biên kịch, thế nhưng cái kịch bản của phim đó lại là do con gái của ông ta viết. Sau khi Thiết Sơn biết được chuyện đó đã nổi giận ngay tại chỗ, đạp cửa bỏ đi. Từ đó cái quy tắc này của ông ta cứ thế lan truyền trong giới, về sau cũng không có ai dám phạm phải nguyên tắc này nữa.
Nhưng mà bộ “Bầu trời thành phố” này hình như là Vương Thạch làm tổng đạo diễn kiêm biên kịch mà đúng không?
Cái này…
Một đám nhân sĩ trong giới trừng mắt đến muốn rót cả con mắt ra ngoài, cũng không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Ba người này thành một tổ hợp là một chuyện kinh thiên động địa đến mức nào. Một đám truyền thông sáng sớm ra nghe phong phanh được tin tức đã nhanh chóng sửa sửa chỉnh chỉnh. Tất cả đều tranh cướp từng giây từng phút để gửi bản thảo của mình đi, hi vọng tạp chí nhà mình có thể là nơi đầu tiên đăng được tin tức này lên trang đầu.
Cho nên bây giờ trong tòa soạn mới có một đám đang luống cuống chân tay.
Nói ngắn gọn thì “Bầu trời thành phố” nhờ vào chuyện của Bạch Sương Sương mà nổi tiếng thành công, thu hút được sự quan tâm của quần chúng chỉ trong vòng một tuần. Sau đó lại một lần nữa nổi tiếng, khiến cho Vương Thạch vui mừng cười tít cả mắt. Cư dân mạng mới hơi yên bình một chút, bây giờ lại nổi lên một trận sóng gió.
Tôi là một anh chàng đẹp trai bí ẩn: “Woah! Cây viết lớn nổi tiếng!”
Hổ dũng mãnh: “Thầy Ngô là đạo diễn mà tôi hâm mộ nhất. Năm đó địa vị của thầy trong giới đạo diễn cao không thể với tới! Tôi có thể nói tôi là fan lâu năm của thầy Ngô không?”
Mua màu tới Biện Lương: “Quái thú ở bình luận trên, xin hỏi ngài bao nhiêu tuổi rồi?”
Hổ dũng mãnh: “Nhà ngươi cút! Người ta năm nay mới tròn 16 nha!”
Thiên ngoại phi tiên: “Tôi thích câu chuyện của Thiết Sơn. Bộ ‘Hồng trần tình ca’ năm đó khiến tôi khóc đến tận tám lần đó, huhu!”
Hotboy Vũ Đại: “Lão Tào nhà chúng tui mới nợi hại nhứt nhé! Lão đại cố lên, hotgirl vườn trường không thích anh, có hotboy vườn trường ủng hộ anh! Oh yeah!”
……
Một nhóm fan của ‘Áo Tím’ cũng nghe được tin tức, sau khi Vương Thạch đăng bài trên weibo thông báo, đã bắt đầu điên cuồng chạy qua tường nhà “Tôi là fan của ‘Áo Tím’” ngồi chờ.
Quả nhiên!
Đến buổi trưa, khi một nhóm fan của ‘Áo Tím’ đang nhìn chằm chằm vào màn hình, thời gian sắp vào đúng giữa trưa, “Tôi là fan của ‘Áo Tím’” cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
Chụy em ơi! Tui lại đến đây! Mọi người có hoan nghênh không nào? Hí hí! Hôm nay tui chuẩn bị cho mọi người một tin cực kỳ nóng hổi đây! Có muốn gặp ‘Áo Tím’ hông? Muốn biết ai là chân mệnh thiên tử của ‘Áo Tím’ trong “Bầu trời thành phố” là ai hông? Đừng nói vội, có ảnh là có sự thật!
Trong bức ảnh, ánh hoàng hôn màu cam chiếu xuyên qua cửa sổ kính khép hờ, khắp phòng đều là chăn đệm mềm mại, tường trắng như tuyết, ga trải giường trắng như tuyết, giường trắng như tuyết, đây đương nhiên là một phòng bệnh.
Một người đàn ông cực kỳ đẹp trai đang nằm trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt yếu ớt. Ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn chiếu xuống dưới mí mắt anh ta tạo nên một cái bóng sắc sảo, với đường nét sâu và sống mũi cao thẳng. Chăn mỏng trắng như tuyết đắp trên người, người đàn ông đang ngủ rất yên tĩnh lại thanh thản, thuần khiết như một đứa trẻ mới sinh, không lo lắng vướng bận, không có đau đớn. Cứ như đã yên lặng cô độc như thế cả ngàn năm nay, cho dù sóng gió biến động như thế nào cũng không thể đổi lại được một phút giây chớp mắt của anh.
Và tầm nhìn kéo dài theo chiếc chăn mỏng trắng tinh đắp trên người đàn ông, ở cuối góc ảnh, một cô gái đang gục trên góc chăn trắng muốt nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi mặt trời chuẩn bị lặn xuống, ánh hoàng hôn rực rỡ màu cam ấm áp làm nổi bật những đường nét thanh tú của cô khiến cho làn da của cô càng trắng như sứ, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng cô gái lại không thanh thản như người đàn ông mà lông mày cô đang nhíu lại, mang theo mấy phần nỗi niềm tâm tư khiến người ta đau lòng. Một giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt cô, phản chiếu hình ảnh ấm áp ngoài cửa sổ, giống như ngôi sao lấp lánh nhất trong dải ngân hà, tuy buồn nhưng vẫn rạng rỡ.
Gió nhẹ thổi bên cửa sổ, thổi bay một góc rèm cửa sổ trắng tinh, làm lay động mấy sợi tóc xõa bên tai và thái dương của cô gái. Ngoài cửa sổ, cánh hoa đào màu hồng nhạt xoay tròn rơi xuống như đang nhảy múa. Thế nhưng cảnh đẹp như thế cũng không thể khiến cô gái mở mắt, cứ như là cô vẫn luôn ngủ sâu như thế, ngủ bên cạnh người đàn ông của mình.
Hình ảnh vẫn như thế, chỉ một ánh mắt, là cả ngàn năm.
Dưới góc bức ảnh có kèm theo một câu như vậy.
‘Nhìn thành phố từ trên cao, anh có từng cảm thấy hạnh phúc chưa?’
Bức ảnh này vừa đăng lên, fan của ‘Áo Tím’ đã bắt đầu phát điên luôn rồi.
McDull Down: “‘Áo Tím’? Là ‘Áo Tím’ phải không? Hức hức hức! Đẹp đến phát khóc rồi!”
Di bảo tiên tiên: “Chắc chắn là ‘Áo Tím’ rồi! Đẹp hết chỗ chê!”
Lam béo ú: “Nước mắt của nữ thần làm con tim mạnh mẽ của tôi cũng phải tan vỡ rồi!”
Tinh ngữ tinh nguyện: “Mỗi giọt nước mắt của cô ấy là một ngôi sao trên bầu trời.”
Hồ ly nhỏ kiêu ngạo: “Ai? Là ai làm cho nữ thần của tôi khóc? Tôi phải đập chết người đó!”
Nhược nhược: “Nhưng… nhưng mà… người đàn ông kia thật là đẹp trai nha.”
Hồ ly nhỏ kiêu ngạo: “…..Ngoại hình cũng được…..”
Thủy Uông Uông: “Tiêu Mộ Lương?”
“Hả? Tiêu Mộ Lương là ai?”
“Tên nghe cũng hay nhỉ, nhưng mà anh ta là ai?”
…………..
Lại thêm một lúc đi tìm kiếm thông tin, cuối cùng toàn bộ thông tin về Tiêu Mộ Lương đều được đào lên.
“Ngôi sao khiêu dâm?”
“Nam diễn viên phim người lớn?”
“Diễn phim người lớn?”
“Anh ta làm sao xứng với ‘Áo Tím’? Hội trưởng đang đùa bọn tôi đấy à?”
Mọi thứ đột nhiên chìm vào im lặng. ———–
Chương 48: Mỗi người một suy nghĩ. Cô là Diệp Tử.
Khoan Khoan: “Lẽ nào cứ trơ mắt nhìn nữ thần bị chà đạp như vậy sao?! Một nam diễn viên phim người lớn, không xứng với nữ thần của nhà tôi!”
Vua nữ nhi quốc: “Đúng! Tiêu Mộ Lương nhất định là đã dùng quy tắc ngầm! Đả đảo tổ làm phim xấu xa, đã đảo tổ làm phim vô lương tâm! @Đạo diễn Vương Thạch.”
Tiểu Ngũ Ngũ: “Mạnh mẽ yêu cầu Tiêu Mộ Lương rút ra khỏi đoàn phim.”
“Yêu cầu Tiêu Mộ Lương rút khỏi ‘Bầu trời thành phố’!”
“Tên đàn ông hèn hạ cút ra khỏi giới giải trí đi!”
…
Vào lúc này, Vương Trực đang ngồi trước máy tính dương dương tự đắc đọc bình luận trên mạng, sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi. Với tư cách là hội trưởng fan hâm hộ ‘Áo Tím’, chỉ cần tin tức phía bên Vương Thạch vừa xuất hiện, cậu đương nhiên nhanh chóng hưởng ứng.
Cho nên, sáng sớm hôm nay cậu mặc áo gile, nôn nóng đăng lên Weibo bức ảnh được chụp nhanh vào hôm qua.
Tất cả mọi người có bị vẻ đẹp này làm lóa cả mắt hay không!
Đương nhiên, trong này không thể thiếu việc chỉnh sửa chút ít của cao thủ máy tính như cậu ta. Ví như: giọt nước mắt nơi khóe mắt của ‘Áo Tím’, cơn mưa hoa đào như trút nước ngoài cửa sổ.
Câu nói kia cũng là sau khi cậu được Vương Thạch chỉ bảo mà gắn lên, bỏ ra bao nhiêu sức lực mới ra được một bài post hoàn hảo, thuận tiện cũng để lộ ra tin tức của nam diễn viên chính, Tiêu Mộ Lương.
Tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của cư dân mạng!
Thực ra, Vương Trực luôn cảm thấy rất khó hiểu với việc Dạ Cô Tinh coi trọng Tiêu Mộ Lương, rồi để anh ta đóng vai nam chính bộ phim này. Dựa vào độ chú ý của “Bầu trời thành phố” bây giờ, tin rằng trong giới này có rất nhiều người muốn lấy được vị trí nam chính của bộ phim. Nếu không thể mời được một nhân vật nổi tiếng cấp bậc ảnh đế như Quan Nghị Thành, thì cũng phải tiểu thịt tươi giống như Lương Tuấn Huy, nghệ sĩ như vậy chắc chắn vô cùng nhiều. Chẳng phải chọn ai cũng tốt hơn là chọn Tiêu Mộ Lương sao?
Một người đàn ông đóng phim người lớn, nói khó nghe một chút chính là nam diễn viên phim khiêu dâm, là hạng người có nhân cách không tốt. Không có đoàn làm phim đúng chuẩn nào lại tự tạo rắc rối cho mình, càng huống hồ là để cho anh ta diễn vai nam chính?
Sau khi Vương Thạch biết được tin tức này, lập tức tìm đến Dạ Cô Tinh, nói hết những lo lắng băn khoăn của mình ra.
Dù sao bây giờ cậu cũng được xem là một “tướng” tài giỏi dưới quyền của Dạ Cô Tinh. Nhận bổng lộc của ai thì phải trung thành với người đó, cậu cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải nhắc nhở cô.
Nhưng, cậu còn chưa nói được ba câu, Dạ Cô Tinh đã cười ngắt lời cậu.
Trong đôi mắt đen bóng lộ ra một màn sương mỏng, như sương mù lúc ẩn lúc hiện, như thật như ảo.
Cậu lập tức cảm thấy sau lưng phát lạnh, mắt cũng không tự chủ được mà bắt đầu né tránh ánh mắt của Dạ Cô Tinh.
Cô ấy, tức giận rồi.
Lúc này trong lòng Vương Trực lập tức run sợ, giọng nói của cô gái trong trẻo mềm mại như nước vang lên bên tai cậu, mang theo hơi lạnh của cơn gió cuối thu, khiến cho hai chân không ngăn được sự run rẩy.
“Mỗi một người có một suy nghĩ riêng, có trọng trách và cách giải quyết riêng, ở vị trí nào thì nên làm tròn trách nhiệm của vị trí đó.”
Trong lòng Vương Trực thoáng giật mình, cả người lập tức run rẩy, ngay cả mí mắt cũng chớp liên tục. Hình ảnh tám cái giá chữ thập máu chảy đầm đìa ở hình đường ngày đó lại lần nữa hiện lên trong trí óc. Hai chân cậu mềm nhũn, dường như sắp ngã ngồi xuống đất.
Ngay lúc cậu cách mặt đất ngày càng gần thì Vương Trực cảm thấy có một cánh tay nhấc cậu lên, khiến cho cậu từ từ đứng vững lại. Cậu vô thức ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy vẻ lạnh lùng trong mắt Dạ Cô Tinh lại trở về sự bình thản vốn có.
“Cậu, có lòng rồi.” Như than thở mà không phải than thở, như trách mà lại không phải trách.
Vương Trực dường như đã hiểu ra, lập tức cúi gập người chín mươi độ, giọng điệu cung kính nghiêm túc: “Xin lỗi, tôi… nhiều chuyện rồi.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười: “Cậu là một người thông minh, sau này có rất nhiều chỗ đều phải dựa vào sự cố gắng của cậu.”
Nói xong, cô đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Bên trong phòng lúc này, trong mắt Tiêu Mộ Lương ngoài sự phòng bị ra còn xen lẫn cả sự điên cuồng.
Vương Trực cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, toàn thân bủn rủn tê liệt ngã lên trên ghế dài đặt giữa hành lang bệnh viện, cậu đưa tay lau mồ hôi lạnh đang chảy trên trán.
Nguy hiểm thật! Ở vị trí nào thì nên biết và làm tốt trách nhiệm của mình! Cô ấy đang nhắc nhở cậu, đồng thời cũng đang cảnh cáo cậu!
Hành động ngày hôm nay của cậu đã vượt quá giới hạn rồi!
Dạ Cô Tinh là chủ, quyết định của cô, không cần bất cứ kẻ nào xen vào phản bác, cô chỉ cần người nghe lời làm việc.
Sau khi ngồi lên vị trí cao, lại nắm trong tay cả một “vùng trời rộng lớn”, cô gái này tuổi còn trẻ nhưng lại khiến cho người khác vừa phải kính nể, vừa thán phục.
Chẳng trách ngay cả anh Vu cũng phải cúi đầu xưng thần. Cậu thậm chí một chút cũng không nhìn thấu được cô gái này. Không, hoặc phải nói cô gái này, từ sự việc Bạch Sương Sương bị chỉ trích, cho đến Dương Giang vào tù. Rồi dùng giá thấp mua lại cổ phiếu, Thuần Ngu thời thượng đổi chủ. Lại nói không lâu trước đó bang Hải Long bị lật đổ, bang Ám Dạ trỗi dậy. Người đứng sau tất cả mọi việc, đều là cô gái này đang dùng bàn tay trắng nõn của mình xoay chuyển càn khôn.
Cô thông minh cơ trí, dũng cảm dứt khoát, suy nghĩ kỹ càng tỉ mỉ, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng thân phận thật sự lại chỉ là một sinh viên đại học Bắc Kinh bình thường.
Có ai ngờ được, một sinh viên đại học lại dạo chơi ở hai giới hắc bạch. Ẩn mình trong bóng tối, chờ thời cơ hành động, dời mây che mưa, thu trọn tất cả trong tay!
Nếu hôm nay cậu không thức tỉnh kịp thời, vậy thì kết quả…
Trong lòng Vương Trực không hiểu từ đâu dâng lên một cơn ớn lạnh…
Nhìn một màn mắng chửi ở khu bình luận bên dưới weibo của mình, Vương Trực buồn bực ray ray huyệt thái dương. Cậu đã dự đoán trước được vị trí nam chính này của Tiêu Mộ Lương, cũng không thể yên ổn mà “ngồi vào” được. Nhưng cũng không ngờ tới lại kích thích sự phản đối gay gắt từ cư dân mạng như vậy.
Đang lúc mặt ủ mày chau, suy nghĩ tìm biện pháp đối phó, điện thoại bỗng reo lên.
Vừa nhìn màn hình hiển thị, hai mắt Vương Trực lập tức phát sáng, nhanh chóng nhận cuộc gọi, giọng điệu vô cùng kính cẩn…
“Cô chủ…”
“Không cần nói nhiều, tôi đã biết rồi, tất cả đều nằm trong dự tính. Giúp tôi chuẩn bị phòng thu, tìm thêm một kỹ sư âm thanh, khoảng… bốn mươi phút sau tôi sẽ đến.”
“Vâng.” Cho dù trong lòng có nghi ngờ, Vương Trực cũng nhẫn nhịn lại, không hỏi nguyên nhân.
Ở vị trí này, có những việc không nên biết, cần phải học cách im lặng, ít hỏi “tại sao”, cẩn thận tỉ mỉ làm theo là được!
Lúc Dạ Cô Tinh vừa kết thúc cuộc gọi, lập tức nghe thấy tiếng cười giễu cợt, vừa lạnh lùng lại mang chút châm chọc.
“Vô dụng thôi, từ bỏ đi.”
Tiêu Mộ Lương dựa người lên giường bệnh, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt phượng cũng hiện lên vẻ u tối, tràn đầy sự phòng bị và lạnh nhạt.
Vào lúc này, anh nhếch miệng cười, mang theo đó sự chế giễu không nói thành lời. Người như anh, cả đời đã định sẽ sống trong bóng tối âm u, chôn dưới bùn đất, mãi cho đến khi cả người mốc lên rồi thối rữa.
Trong giới giải trí, quần áo đã cởi ra vĩnh viễn không thể nào mặc lại được!
Ban đầu, khi nhận quay bộ phim “Thanh xuân chán nản”, anh đã biết được, thứ đợi mình ở phía trước sẽ là một tương lai không dễ dàng gì.
Nhưng, anh chưa bao giờ hối hận. Bởi vì, anh đã gặp cô ấy. Diệp Tử à, tôi rất nhớ em…
Cô nhìn thấy sự phòng bị đầy trong mắt Tiêu Mộ Lương dần trở thành bi thương nồng đậm, bầu không khí hiu quạnh đang vây lấy bao phủ xung quanh anh. Lúc này, anh giống như một con nhạn rời khỏi đàn, đang gào thét, đang hoảng sợ, không ngừng chao đảo.
Dạ Cô Tinh khẽ nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia không đành lòng xen lẫn vào đó là cảm động. Giọng nói vẫn chậm rãi mang theo mấy phần nghiêm khắc: “Không ai có thể mãi ngồi trên đám mây cao nhất, cũng không ai nhất định phải ngã xuống bùn lầy. Tiêu Mộ Lương, nếu anh thật sự đã chấp nhận số phận, vậy, tôi sẽ xem thường anh…”
Tiêu Mộ Lương, tôi xem thường anh…
Tôi xem thường anh…
Xem thường anh…
Câu này dường như xuyên qua không gian và thời gian vang vọng bên tai anh, trong ký ức của anh, cô ấy cũng đã từng nói…
Tiêu Mộ Lương, đừng để cho tôi xem thường anh…
“Cô, rốt cuộc cô là ai?!”
“Dạ Cô Tinh.”
“Không đúng! Cô là Tử! Cô là Diệp Tử!” Tiêu Mộ Lương đột nhiên đứng dậy, bởi vì động tác của anh quá mạnh, máu cũng bắt đầu chảy ngược vào trong ống truyền dịch. Nhưng anh lại giống như không có cảm giác gì, nhìn Dạ Cô Tinh không chớp mắt, như muốn nhìn xuyên qua người cô.
Trong mắt xẹt qua một tia sáng, cảm xúc cuồn cuộn… ngạc nhiên, khao khát, vui mừng, bi thương, sợ hãi…
Không giống với người có dáng vẻ như con rối tái nhợt trước đó, vào lúc này Tiêu Mộ Lương mới giống như thật sự đang sống.
“Tôi không phải.”
“Cô biết lời thoại trong ‘Thanh xuân chán nản’, lời thoại mà cô ấy đã từng nói với tôi, cô chính là cô ấy! Cô chính là Diệp Tử!” Anh ta gào lên, hai gò má tái nhợt cũng hiện lên vệt đỏ bừng, trong mắt anh hiện lên một sự cố chấp gần như là điên cuồng.
Anh ta cho rằng cảnh tượng trước lúc hôn mê chỉ là ảo giác, do thuốc bắt đầu khống chế tư duy của anh ta nên anh ta mới nhìn thấy Diệp Tử! Giống như trở về khoảng thời gian hai người quay bộ phim “Thanh xuân chán nản”.
Anh ta là thiếu soái đốc quân Trình Kỳ Duệ – một thiếu niên đắc chí, hăng hái. Còn cô là Vương Lam Chi, hoàng hậu Hoa Quốc, trong vòng mười dặm đô thị nhiều người qua lại, cô nổi tiếng là người làm thơ viết văn hay.
Bọn họ cũng đã từng làm chuyện thân mật với nhau, nến đỏ màn trướng tân hôn ấm áp, bày tỏ nỗi lòng với nhau.
Cũng đã từng trải qua gian khổ, bên cạnh anh luôn có mỹ nhân bầu bạn.
Anh cho rằng chỉ là mộng ảo, nhưng giờ đây lại không tránh được cảm thấy quá mức chân thực.
Chân thực đến mức anh lại nhìn thấy bóng dáng Diệp Tử từ trên người cô gái có tên Dạ Cô Tinh này.
Hay là nói… Cô ấy chính là Diệp Tử!
Bình luận facebook