• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (1 Viewer)

  • Quyển 1 - Chương 49+50

Chương 49: Quyết định như vậy đi. Vào phòng thu âm.


“Tôi có thể thuộc lời thoại vì tôi đã từng xem ‘Thanh xuân chán nản’, cũng nhận ra anh là người đóng vai Trình Kỳ Duệ. Lúc đó anh bị tiêm chất kích thích, người bình thường hoàn toàn không thể đến gần, nên tôi không có cách nào khác ngoài làm vậy. Hơn nữa, lời nói tương tự thôi, sao có thể cho là một người?” Dạ Cô Tinh khẽ cười, ánh mắt nghiêm túc, đối diện với cái nhìn của Tiêu Mộ Lương, không tránh không né.


Tiêu Mộ Lương lại chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt vẫn khóa chặt lên người Dạ Cô Tinh như cũ, tựa như đang cố gắng phân biệt thật giả trong lời nói của cô. Sau một lúc lâu, anh mới chậm rãi nhìn sang hướng khác, rồi thả lỏng thân thể, cứ như quả bóng cao su bị xì hơi, ngã quỵ về giường bệnh. Đôi mắt phượng lại hơi mất hồn nhìn lên trần nhà.


Không phải cô ư…


Diệp Tử à, tôi không giữ em lại được, em đúng là tàn nhẫn biết bao…


Dạ Cô Tinh khẽ thở phào nhẹ nhõm, bấm chuông gọi y tá tới, máu chảy ngược đã sắp làm đỏ hết nửa bình chất lỏng còn lại, vậy mà người đàn ông chẳng hề hay biết gì.


Anh vẫn cứ qua loa bất cẩn như vậy, mãi không biết chăm sóc bản thân mình.


Diệp Từ đã từng cười mắng: “Đúng là đứa trẻ làm cho người ta phải đau lòng mà!”


Không ngờ rằng, lại khiến cho người đàn ông cao lớn kia đỏ mặt trong chớp mắt, dáng vẻ ngại ngùng, không được tự nhiên và rất đáng yêu.


Khoảnh khắc ấy, Diệp Tử như thấy được thứ thuần khiết nhất trên đời. Dùng “thuần khiết” để miêu tả một người đàn ông diễn phim người lớn, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy buồn cười. Vậy mà giây phút đó, cô lại có loại trực giác mạnh mẽ này.


Khi mới gặp người đàn ông này, anh đẹp đến không thể nhầm lẫn với ai. Đó là một kiểu đẹp cực kỳ hung hãn, kiêu ngạo, cuồng dã, chói mắt, không biết thu liễm. Trong mắt phủ đầy những xa cách lạnh nhạt, như nơi cành cao trong mùa đông, như gốc mai ngạo nghễ nở hoa nơi tuyết trắng… Luôn nhìn mọi thứ từ trên cao, xa đến không thể nào với tới.


Anh rất kiệm lời, ban đầu, chỉ có lúc diễn chung mới có thể nghe thấy giọng anh. Một tiếng “dừng” của đạo diễn vang lên… anh sẽ lại lùi về thế giới lạnh lẽo kia của mình.


Đến rồi lại đi, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh một mình rời khỏi phim trường.


Cứ như làm bản thân mình trở nên lạnh đến tận cùng, mới tiếp tục sống sót được trong thế giới buốt giá kia. Cho nên đôi mắt anh mới đầy băng giá sương lạnh, dáng vẻ mới luôn thờ ơ hờ hững. Nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo kia, thứ mà Diệp Tử thấy chính là sự phòng bị vô cùng, như một chiếc cửa sắt dày nặng chợt hiện lên ngăn cách mọi người ra bên ngoài.


Tất cả mọi người đều cảm thấy cái đuôi của Tiêu Mộ Lương sắp vểnh lên tận trời rồi. Một ngôi sao khiêu dâm nam, còn ra vẻ sạch sẽ cao quý gì nữa?! Điều này chẳng khác gì đã làm gái mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết.


Trong những tiếng dè bỉu, chế giễu cùng chửi rủa của mọi người, Diệp Tử lại hiểu anh, tựa như một chiếc gương, như cô hiểu bản thân mình.


Sau đó, qua con đường điều tra tin tức của Dạ Tổ, cô biết được tất cả những gì đã xảy ra với người đàn ông này. Cô cảm thông cho anh, như thương xót cho chính mình lúc đó.


Lạnh lùng là cách anh bảo vệ bản thân, phòng bị là an ủi anh dựa vào để tiếp tục sống sót.


Nhưng, Diệp Tử đã chết rồi.


Bây giờ cô là Dạ Cô Tinh, một người khác hẳn với Diệp Tử! Bí mật này cô sẽ không nói cho bất cứ ai, đương nhiên Tiêu Mộ Lương cũng nằm trong số đó!


Bởi vì, cuộc sống của cô, đã sớm chẳng còn liên quan gì đến Diệp Tử. Từ giây phút mở mắt ra kia, cô đã là một người khác.


“Cô muốn tôi diễn vai nam chính?” Ánh mắt của Tiêu Mộ Lương vẫn trống rỗng như trước, nhìn thẳng lên trần nhà, lông mi rung rung như bươm bướm khép cánh, trong đôi mắt phượng, không biết đang nghĩ suy điều gì.


Trông theo cô y tá áo trắng mũ trắng đóng cửa rời đi, Dạ Cô Tinh lại liếc nhìn bình truyền dịch vừa được treo lại một lần nữa, nghe thấy thế, khẽ “ừ” một tiếng.


“Vì sao lại tới tìm tôi?”


“Anh rất phù hợp.”


Dạ Cô Tinh cũng không hề nói dối. Cô làm vậy, đầu tiên là muốn giúp Tiêu Mộ Lương một lần. Đây là chuyện kiếp trước vì cô ngại thân phận nên không thể làm. Thứ hai, cô từng hợp tác diễn “Thanh xuân chán nản” với anh, đương nhiên cô biết kỹ năng diễn xuất của Tiêu Mộ Lương. Vả lại khí chất của anh cũng rất phù hợp với những đặc điểm riêng trong tính cách của vai diễn Viên Hi Thần này.


Trước hết, Viên Hi Thần sinh ra trong một gia đình quan chức. Không chỉ có ngoại hình nổi bật, mà tính cách của anh ta cũng trùng hợp với Tiêu Mộ Lương – trong lạnh lùng có kiêu ngạo, trong thâm trầm có uy nghiêm, trên thương trường quyết đoán dứt khoát, tựa như tảng băng trong ngày đông giá rét, khiến người ta phải run rẩy.


Mà tính cách như vậy, đã quyết định phẩm chất đặc biệt kiệm lời ít nói của Viên Hi Thần. Rất nhiều chuyện trừ khi người vợ Tiêu Tinh chủ động hỏi, nếu không anh ta tuyệt đối sẽ không tự mình nhắc đến.


Những điều này với Tiêu Mộ Lương mà nói, hoàn toàn là diễn lại bản thân mình, có thể nói rằng không chút khó khăn. Chỉ là ai cũng sẽ nghi ngờ về thân phận ban đầu của anh.


Quả nhiên, ngay khi Vương Trực đăng lên Weibo hôm nay, phản ứng của mọi người cũng không khác lắm so với những gì cô dự tính.


“Phù hợp sao? Cô chắc chắn mình muốn một-diễn-viên-khiêu-dâm-nam, diễn vai nam chính chứ?” Giọng nói Tiêu Mộ Lương đầy mỉa mai, những từ “diễn viên khiêu dâm nam” dễ dàng thốt ra từ trong miệng anh, nhưng lại khiến Dạ Cô Tinh cảm thấy đau khổ cùng bất đắc dĩ.


Anh vẫn là một con nhím, gai nhọn đầy người, đâm đau người khác, cũng chọc phải chính mình.


“Không có gì không hợp cả. Nếu tôi có thể nói lời này, đương nhiên cũng có thể dự đoán tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.”


Nhưng Tiêu Mộ Lương lại chỉ cong môi, đôi mắt chuyển động: “Được, vậy thì như những gì chúng ta đã thỏa thuận lúc trước. Nếu cô có thể xoa dịu dư luận, tôi sẽ diễn.”


“Quyết định vậy nhé.”


……


“Cô chủ.” Sau khi Vương Trực nhận được điện thoại của Dạ Cô Tinh, bèn vội vàng bắt đầu liên hệ phòng thu âm. Lúc này đang đứng chờ cung kính trước phòng thu.


Dạ Cô Tinh gật đầu với cậu, hai người cùng đi vào bên trong.


“Kỹ sư âm thanh đến rồi, thiết bị cũng đã lắp đặt xong.”


“Ừm, vất vả rồi.”


Lúc này Vương Trực mới buông lỏng tâm tình, theo thói quen khẽ sờ sau gáy, cười hì hì: “Không vất vả, không vất vả gì cả…”


Chân Dạ Cô Tinh chợt ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Vương Trực: “Thế Kỷ Phong Thượng thế nào rồi?”


Trước đây, sau khi cô mua 80% cổ phần từ tay Dương Giang, Thuần Ngu thời thượng mới đổi tên thành Thế Kỷ Phong Thượng, tạm thời giao cho Vương Trực quản lý. Giờ cũng đã gần một tuần, không biết bên kia phát triển thế nào rồi.


Nếu nó có thể chính thức hoạt động lại trước khi quay “Bầu trời thành phố”, vậy thì các cuộc phỏng vấn độc quyền, quá trình quay và hậu kỳ, tuyên truyền ngoài lề có thể giao cho bên đó. Thứ nhất, có thể tạo thế cho “Bầu trời thành phố”. Thứ hai, Thế Kỷ Phong Thượng cũng có thể nhân đó mà nâng cao danh tiếng. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà!


Nụ cười của Vương Trực hơi gượng gạo: “Việc trang hoàng lại đã bước vào giai đoạn cuối, ước chừng còn cần thêm khoảng nửa tháng nữa, dự tính trước ngày mười tháng sau sẽ giải quyết xong.”


Có lẽ, ngay cả bản thân Vương Trực cũng chưa phát hiện ra, cậu của bây giờ bất tri bất giác, đã mất đi vài phần lưu manh khi làm côn đồ, lại thêm chút cảm giác của một tinh anh trong giới kinh doanh.


Cậu vốn là sinh viên được giáo dục tử tế, tuy rằng bởi vì một vài nguyên nhân nào đó mà bỏ học giữa chừng. Sau lại gia nhập vào bang Hải Long, thành một tên côn đồ, nhưng cũng là học hành nhiều hơn người bình thường mấy năm. Về mặt nói năng khí chất đương nhiên sẽ có chút khác biệt, cộng thêm đầu óc thông minh, vừa nói đã hiểu. Tóm lại, hiện giờ xem ra, Dạ Cô Tinh vẫn rất vừa lòng với hiệu suất làm việc của cậu.


Hai người một trước một sau đi vào phòng thu âm, vị kỹ sư âm thanh kia thấy hai người đi vào lập tức đứng dậy tiếp đón.


Vương Trực bắt tay anh ta, người này cũng là tìm được qua quan hệ của bang Ám Dạ.


Tuy rằng bang Hải Long không còn nữa, nhưng những mối quan hệ quen biết tích lũy trước kia vẫn ở đó, thêm cả năng lực cùng thủ đoạn của Vu Sâm, vẫn có thể làm nhiều người kinh sợ.


Dù sao Bang Hải Long ngày xưa cũng là một bang phái không nhỏ. Bây giờ bị hái bỏ đi những cành khô lá héo, một chiêu kim thiền thoát xác của Dạ Cô Tinh, lại thêm rút củi dưới đáy nồi, rồi thay đổi phương hướng phát triển, mới trở thành Ám Dạ xã hiện nay.


Nói cách khác, Ám Dạ chính là bang Hải Long đã loại bỏ hết thảy những thói xấu, lột xác với những gì tinh túy nhất! Trước kia, mấy bè phái tranh giành cấu xé lẫn nhau, lão đại vừa chết, đàn em dù có không cam lòng cũng không thể không rời khỏi. Mỗi người đều nhận phí giải tán đi tìm một lối thoát mới. Nhưng tất cả những của cải cùng mối quan hệ đã tích lũy được không ít trước kia của bang Hải Long đều rơi vào trong túi Ám Dạ!


Hay cho chiêu “phá rồi lại lập”! Bây giờ Vương Trực nhớ lại còn âm thầm líu lưỡi, lần đầu tiên cảm thấy sự đáng sợ của phụ nữ…


Trước khi vào cửa, Dạ Cô Tinh đã đội mũ lưỡi trai, chiếc kính râm to đùng che đi hơn nửa khuôn mặt. Kỹ sư âm thanh thấy người đi vào ăn mặc bí ẩn kín đáo, đáy mắt hiện lên tia tìm tòi nghiên cứu, nhưng vẫn lịch sự dời mắt đi.


Bởi vậy có thể thấy, anh ta là một người cực kỳ có đạo đức nghề nghiệp, trong mắt Dạ Cô Tinh xẹt qua chút hài lòng.


Lòng hiếu kỳ thì mọi người đều có, nhưng không phải ai cũng có thể kiểm soát tốt. Người này, thật đáng khen ngợi. “Tôi muốn thu âm một đoạn, nhạc nền càng nhẹ nhàng thư giãn càng hay. Nếu có thể đạt tới hiệu quả xoa dịu tâm hồn giúp tinh thần tập trung thì tốt nhất. Thời gian giới hạn trong khoảng từ ba đến năm phút.”


Kỹ sư âm thanh lộ vẻ khó xử, khẽ cắn môi, vẫn mở miệng: “Mạo muội hỏi một câu, đoạn thu âm này của cô dùng để làm gì?”


Vương Trực cau mày, đang muốn mở miệng quát lớn, lại bị động tác nâng tay của Dạ Cô Tinh cản lại…








Chương 50: Kiến thức về thu âm. Hạ Hồng chuyên nghiệp.



Vị kỹ sư âm thanh đó lại là người rất có năng lực nhìn người. Khi nhìn thấy sắc mặt của Vương Trực, trong lòng lập tức biết được cậu ta chắc chắn đang cảm thấy bất mãn, vội vàng xua tay giải thích với Dạ Cô Tinh: “Xin cô đừng hiểu nhầm, tôi không có ý muốn dò hỏi chuyện riêng của cô. Mong cô hãy tin tưởng, tôi tuyệt đối là người rất có đạo đức nghề nghiệp! Dù sao với những người làm nghề này như chúng tôi, bình thường tiếp xúc với rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, nên cũng biết được có những việc không nên mở miệng hỏi.”


“Nhưng có đôi khi do yêu cầu của công việc, chúng tôi cũng không biết phải làm sao.”


“Ừm… như vậy đi, nếu cô chỉ đơn giản là muốn một đoạn thu âm phối với nhạc nền, tôi xin được rút lại câu hỏi vừa nãy. Nhưng nếu cô có yêu cầu cao hơn với âm tần, vậy thì tôi mong cô trả lời vấn đề vừa rồi. Chỉ có như vậy tôi mới có thể lựa chọn được giai điệu phù hợp nhất, kết hợp với hiệu quả thu âm, hậu kỳ âm thanh và chế tác cắt ghép âm thanh mới có thể tạo ra được bản hay nhất.”


Dạ Cô Tinh bình thản cười, đôi môi anh đào trơn bóng khẽ nhếch lên, chân mày cô cũng nhướng lên thể hiện sự thích thú: “Ồ? Yêu cầu cao hơn sao?”


Vị kỹ sư âm thanh khẽ gật đầu, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, không hề có chút sốt ruột nào: “Chính là nói đến yêu cầu về chất lượng âm tần. Thông thường mà nói có hai cách nói trong âm tần, một là phân biệt âm độ, hai là cảm nhận về quan niệm nghệ thuật.”


“Có ba yếu tố dùng để miêu tả đặc tính âm thanh trong vật lý học, đó là: độ vang, âm điệu và âm sắc. Âm điệu là sự cảm nhận của tai người về độ cao thấp của âm thanh, do đó âm điệu có mối quan hệ rất lớn với tần suất chấn động của vật thể phát ra tiếng… tần suất càng lớn thì âm điệu càng cao; tần suất càng nhỏ thì âm điệu càng thấp. Lấy ví dụ, giọng hát trầm của một nam ca sĩ có thể thấp đến 65 Hz, còn với nữ ca sĩ giọng cao có thể cao đến 2280 Hz.”


“Độ vang chính là sự cảm nhận của tai người về độ mạnh yếu của âm thanh. Thông thường mà nói, sóng âm có biên độ dao động càng lớn thì độ vang càng lớn. Còn âm sắc là, mỗi người chúng ta khi phát ra âm thanh đều có độ vang không giống nhau, hai loại âm thanh mang âm điệu giống nhau nhưng lại có đặc tính khác nhau. Hoặc là nói tai con người có một loại phản ứng tổng hợp với sóng âm của mỗi một độ mạnh, mỗi một tuần suất của âm thanh. Âm sắc không giống nhau không những làm cho âm thanh của mỗi người cũng khác nhau, mà còn khiến cho âm thanh của mỗi người có sự khác biệt vô cùng lớn.”


“Có thể nói, từ những điều trên mà chúng ta có thể phân biệt âm độ. Bình thường trong tình hình này, âm thanh của một người sau khi thu vào trong microphone, rất khó để giữ lại được âm sắc nguyên vẹn như lúc ban đầu. Bởi vì khi thông qua phương tiện truyền đạt âm thì âm thanh phát ra cũng đã có sự biến đổi! Lại thêm khi thu âm không thể hoàn toàn loại bỏ được tạp âm, về mặt chế tác hậu kỳ cũng góp một phần nhất định làm thay đổi âm thanh gốc. Do đó, âm tần sau khi được chỉnh sửa rất khó để có thể nhận biết được âm thanh ban đầu.”


“Còn về cảm nhận quan niệm nghệ thuật. Quan trọng nhất bây giờ là suy nghĩ xem nên lựa chọn nhạc nền như thế nào, rồi làm một cái so sánh. Nếu thu một bản nhạc có giai điệu xưa cũ, vậy thì nhạc nền thường sẽ chọn những âm cao có giai điệu linh hoạt kỳ ảo nhằm tăng thêm sự huyền ảo như có như không, mang theo hàm súc của âm nhạc cổ điển. Nhưng nếu là thu một bản Rock and roll, thì nhạc nền đa số sẽ chọn nguyên tố kim loại nặng, ví như: âm thấp của Bass Drum, tiếng thình thịch của trống.”


“Những cái này không phải đều là nhạc cụ sao? Sao lại có thể đưa vào nhạc nền được?” Vương Trực lên tiếng hỏi.


Vị kỹ sư âm thanh mỉm cười, trong mắt anh phát ra ánh sáng lấp lánh, giống như anh ta rất vui mừng khi có người nghe mình giảng giải về những điều này.


“Nghĩa bao quát của nhạc nền ngoại trừ âm chính ra thì gồm tất cả những nguyên tố phát ra âm thanh, đương nhiên cũng có cả nhạc cụ trong đó!”


Vương Trực cái hiểu cái không khẽ gật đầu, ánh mắt mang cân nhắc, bĩu môi lẩm bẩm nói: “Thu một bản nhạc thôi còn phải có học vấn cao siêu như vậy sao…”


Người đó ngừng cười, nói nghiêm túc: “Đó là đương nhiên! Tri thức về mặt này thật sự vô cùng lớn!”


Dạ Cô Tinh gật đầu, người này không chỉ chuyên nghiệp, có hiểu biết sâu rộng. Mà còn có vẻ vô cùng nhiệt tình với công việc, từ khi anh nhắc đến những kiến thức chuyên môn cho đến bây giờ, ánh sáng trong mắt anh ta chưa hề tắt.


Vị kỹ sư âm thanh này là một người đàn ông cường tráng cao gần một mét chín. Trông có lẽ không quá bốn mươi tuổi, xương gò má hơi cao, ánh mắt linh hoạt, chỉ là mũi hơi gãy, môi quá dày, mặt mũi bình thường. Nhưng điều làm mọi người để ý đến chính là khí chất thành thật chất phác trên người anh ta, xem ra là một người hào phóng rộng lượng.


Dạ Cô Tinh không nói gì, cũng không tiếp tục quan sát người đàn ông đó nữa. Cô đưa tay ra, nói: “Xin hỏi anh tên là gì? Hôm nay đã làm phiền anh rồi.”


Người đàn ông cao to cảm thấy hơi lo sợ vì được cô quan tâm, nhanh chóng nắm lấy tay cô, nhếch miệng cười, thân thiết nói: “Tôi họ Hạ, tên chỉ có một chữ Hồng. Cô cũng đừng nói như vậy. Đã nhận tiền của cô, tôi nhất định sẽ làm tốt trách nhiệm của mình. Không phiền, không phiền gì cả…”


Hạ Hồng cũng không nói lời khách sáo, hôm nay anh nhận đơn hàng này thật sự là đã tạo ra một kỷ lục mới. Buổi chiều khi nhận được điện thoại báo có đơn đặt hàng, lúc này trong phòng làm việc không thiếu người đang rảnh rỗi.


Nghề này của họ trừ khi đạt đến trình độ nổi tiếng như thầy Điền Phong, nếu không thì cũng không có gì khác biệt với những người làm công ăn lương bình thường. Làm mệt đến chết đi sống lại mà tiền cũng kiếm không được bao nhiêu.


Do đó bình thường họ còn nhận thêm công việc riêng ở bên ngoài. Phòng thu âm thì đối phương đã chuẩn bị xong, máy móc cũng đã được bổ sung đầy đủ, bọn họ chỉ cần ‘mang người’ đến là được.


Bình thường thì tiền công là thanh toán dựa vào thời gian của bản nhạc, âm tần không quá ba phút, có giá năm trăm tệ. Trong vòng từ ba đến năm phút thì có giá một nghìn tệ. Mười phút trở lên thì mỗi phút vượt qua ấn định sẽ có giá hai trăm tệ.


Thực ra lý do rất đơn giản, âm tần càng dài, thời gian thu càng lâu, lượng công việc của tổ hậu kỳ chế tác cũng tăng lên rất nhiều. Cho nên, càng dài thì tiền càng cao.


Mà Vương Trực đã đưa ba nghìn tệ cho anh ta xem như tiền đặt cọc. Nghề này của họ có quy tắc ngầm, đó chính là tiền đặt cọc thiếu thì phải bù vào, còn dư thì không trả lại.


Vừa rồi Dạ Cô Tinh yêu cầu độ dài âm tần trong khoảng từ ba đến năm phút. Điều này không cần nghi ngờ gì, chính là ông trời làm rơi xuống một cái “bánh nhân thịt” cho anh ta.


Lúc đó nhìn thấy mọi người một mực từ chối không muốn nhận công việc lần này, anh ta còn hơi khó hiểu! Âm thầm suy đoán, có thể là “Hoàng Công” phí sức cũng không thu được kết quả tốt, không ngờ lại là một công việc quá ngon!


Cái gọi là “Hoàng Công” chính là giúp đỡ quay một vài cảnh kích thích trong phim người lớn. Ừm… bình thường dạng phim này được yêu cầu rất cao về độ rõ nét của âm thanh do nam nữ diễn viên phát ra. Giống như có những đoạn thu được âm tốt đến nỗi khi phim ra mắt, có rất nhiều người không nhìn hình mà chỉ nghe âm thanh, cũng có thể không kiềm chế được chính mình.


Khụ khụ… Người làm mấy cái nghề này đều là những người tài giỏi cả.


Bề ngoài công việc “Hoàng Công” này nghe ra cũng không có gì. Ai cũng nghĩ làm việc này vừa có tiền, vừa có thể thưởng thức miễn phí những cảnh “mát mẻ”. Nhưng sự thật là phần lớn mọi người sẽ không nhận loại công việc như vậy. Một là, thời gian thu âm dài, tốn nhiều thời gian và công sức. Hai là, tiền công khi nhận công việc “Hoàng Công” này, chính là cần phải phụ trách thu âm tất cả các phân cảnh kích thích trong bộ phim. Lúc nào cũng sẵn sàng có mặt ở chỗ quay. Thời gian dành cho bộ phim quá dài, nhưng một bộ phim nhiều nhất cũng không quá bốn năm nghìn tệ. Nếu có thời gian rảnh như vậy, còn không bằng nhận làm mấy đơn hàng bình thường còn hay hơn.


Hạ Hồng vốn dĩ cũng không muốn nhận công việc này, nhưng mà…haiz… Có điều bây giờ thì tốt rồi! Đơn hàng này không phải “Hoàng Công”, mà ngược lại còn được trả công xứng đáng, làm việc cũng thoải mái!


Đã nhận ba nghìn tệ của người ta, đây không phải là con số nhỏ. Đương nhiên là phải làm tốt công việc lần này.


“Về việc phân biệt âm độ tôi đương nhiên hi vọng càng giống âm thanh ban đầu càng tốt. Còn về cảm nhận nghệ thuật, tôi mong sẽ mang cảm giác của một tiết mục phát thanh đêm khuya.”


Hạ Hồng gật đầu, nhìn cô gái trước mặt đầu đội mũ lưỡi trai che lại cả khuôn mặt, anh ta muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.


“Muốn nói gì anh cứ nói ra.”


 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom