• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (2 Viewers)

  • Quyển 1 - Chương 55+56

Chương 55: Phát súng trí mạng. Đánh nhanh thắng nhanh.


Người ngồi trên ghế chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi đen kịt, ánh trăng rọi vào nhưng không thấy bóng. Khoảnh khắc anh mới ngẩng đầu lên, gió đêm thổi lành lạnh. Gió mùa thu tháng mười lạnh thấu xương làm cả chân người ta đều đông cứng lại.


Nhưng người đàn ông vẫn im lặng không nói gì. Bóng dáng của anh dưới ánh trăng càng trở nên hoàn mĩ và đơn độc. Đôi mắt đen của anh giống như con sói cô đơn lang thang trong đêm tối. Bóng tối không thể nhìn thấy tận cùng, nhưng dưới bóng tối đó lại cất giấu một linh hồn lạnh lùng mà xơ xác.


Đây chính là “Ám Đế”, hoàn toàn xứng với danh là người đứng đầu trẻ tuổi nhất trong lịch sử nhà họ An dẫn đầu giới hắc bang của Trung Quốc!


Mặc dù người đàn ông ngồi ở ghế bên dưới vẫn bình tĩnh mỉm cười, nhưng tay phải của anh ta đặt dưới gầm bàn bắt đầu run rẩy kịch liệt. Chỉ thiếu một bước cuối cùng này nữa thôi, anh ta không thể cứ bị đánh bại như vậy được!


Anh ta khẽ cắn môi, rất nhanh bình tĩnh lại. Thế nhưng trên trán lại rịn ra một tầng mồ hôi.


“Anh Ngô thật là can đảm!” Người mở miệng chính là Minh Chiêu, người mà từ nãy đến giờ vẫn đang im lặng đứng sau An Tuyển Hoàng.


Hôm nay, họ đến đây là vì “Viên kim cương màu xanh Wittelsbach”, nhà họ An đã tìm kiếm rất nhiều nhiều năm nay. Từ người tiền nhiệm trước là đã bắt đầu có lệnh trong hắc bang, để tìm viên kim cương xanh hàng đầu này trên khắp thế giới. Thế nhưng bao năm nay họ vẫn không thu được thông tin gì.


Nhưng người trước mặt lại nói rằng viên kim cương đang ở trong tay anh ta. Không những thế anh ta còn có ý định hét giá để làm ăn với nhà họ An.


Xem ra trên đời này có rất nhiều người sợ chết, nhưng mà cũng có rất nhiều người không sợ chết.


Ngay khi Minh Chiêu nói ra lời này, khóe miệng nhàn nhạt đang cong lên của người đàn ông gầy gò đột nhiên cứng lại, sống lưng lạnh toát. Nhưng sau đó nghĩ lại, viên kim cương xanh đã ở trong tay anh ta, người nhà họ An nếu muốn lấy viên kim cương xanh này cũng không dám động đến mình, lúc này mới bình tĩnh lại.


Minh Triệt im lặng không nói gì nhìn Minh Chiêu, khóe môi lóe lên nét lạnh lùng, giễu cợt và hơi chế nhạo. Nên khen người đàn ông này có bản lĩnh, hay nên gọi anh ta là kẻ ngu ngốc?!


“Anh Ngô, chúng tôi cần kiểm tra hàng trước.” Minh Chiêu giọng điệu bình tĩnh, trầm giọng nói.


Người đàn ông được gọi là “anh Ngô” kia rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra nhà họ An có ý định hợp tác với anh ta rồi.


Điều chỉnh lại cảm xúc, anh ta cười nhạt mở miệng nói: “Đương nhiên. Tôi tin tưởng vào sự chân thành của nhà họ An, vì vậy tôi đã mang theo viên kim cương xanh bên người. Nhưng để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tôi đã mua một bảo hiểm nhỏ, xin anh An đừng để ý…… ”


Chỉ thấy người đàn ông ấy đưa tay ra lấy một chiếc hộp nhung màu xanh từ trong áo vest, cẩn thận đặt trên bàn rồi mở ra. Khi chiếc hộp nhung từ từ mở ra, ánh sáng màu xanh lập tức phát ra. Dưới ánh trăng, viên kim cương nằm yên lặng trong chiếc hộp, sáng lấp lánh như ánh trăng dưới biển rộng, gợn sóng dập dềnh nhưng bên trong lại ẩn giấu sự dữ dội.


Nhưng động tác của người đàn ông vẫn chưa dừng lại. Sau đó anh ta lấy ra một chiếc điều khiển từ xa nhỏ màu đen, dài và rộng không quá 5 phân, chỉ có hai nút, một đỏ và một xanh.


Minh Chiêu vẫn im lặng, trầm ổn như trước. Minh Triệt hơi nhướng mày, đôi mắt đào hoa đầy vẻ thích thú. Người đàn ông ngồi phía trên anh ta, chỉ nhìn một cái rồi rũ mắt xuống ngay. Như thể mọi thứ đang ở trước mắt anh đều rất khó coi.


Nhìn phản ứng của những người ngồi ở đây, trong lòng anh Ngô này đột nhiên trầm xuống, cảm thấy không ổn. Nhưng bây giờ mọi chuyện như mũi tên đã lên dây. Anh ta không thể nào quay lại được nữa. Từ giây phút anh ta leo lên lưng hổ, thì đã không thể xuống được nữa rồi.


Ổn định lại tinh thần, anh ta không còn do dự nữa, dứt khoát ấn vào nút xanh. Tiếng cạch cạch trên trần nhà vang lên, lộ ra hàng chục chiếc họng súng đen ngòm, những đường cảm ứng nhiệt hồng ngoại đan xen cực nhạy. Minh Triệt chỉ khẽ nhúc nhích một bước ngắn, họng súng nhanh chóng di chuyển theo chuyển động của anh ta, luôn nhắm vào vị trí tim của anh ta.


Minh Chiêu nhíu mày: “Anh Ngô, anh như vậy là có ý gì?”


Người đàn ông ngồi ở ghế bên dưới cười nhạt: “Họ Ngô tôi đây chỉ là một thương nhân. Tuy rằng tôi tin tưởng vào sự chân thành và chính trực của nhà họ An, nhưng cẩn thận một chút thì vẫn an tâm hơn. Mong nhà họ An hiểu cho tôi.” Cho đến giờ phút này, trái tim lạnh lẽo của anh ta mới ấm lên một chút. Có vũ khí để dựa dẫm, anh ta không sợ thủ đoạn của người bên An Tuyển Hoàng. Khi quyền kiểm soát trong tay của mình, cảm giác tuyệt không thể tả nổi!!


Thậm chí anh ta còn nghĩ, nếu ngày hôm nay An Tuyển Hoàng chết dưới họng súng của anh ta, thì… Không đợi anh ta có thể hoàn thành giấc mơ giữa ban ngày này, một viên đạn đã bắn xuyên qua đầu anh ta với sức mạnh như sấm sét.


Một lỗ tròn đỏ ở giữa trán, nụ cười kiên quyết trên môi người đàn ông dần yếu ớt, đôi mắt anh ta chợt hiện lên vẻ sợ hãi. Ngón tay cái hơi khựng lại, và cuối cùng chưa kịp nhấn nút màu đỏ trên điều khiển từ xa, thì một viên đạn đã đóng băng mọi thứ, người đàn ông này từ từ ngã xuống.


Minh Chiêu thu súng lại, vẻ mặt lạnh lùng khẽ cười một tiếng: “Nhanh hơn lần trước… 0.3 giây.”


Minh Triệt cong môi, rõ ràng hơi không cam tâm: “Nhưng anh ta đã nhận ra viên đạn của anh rồi.”


Người đàn ông thật sự đã rất kinh hoàng trước khi chết, và anh ta đã nhận thức được điều đó trước khi bị giết. Hơn nữa, phản ứng của anh ta là muốn nhấn vào nút màu đỏ trên điều khiển từ xa.


Minh Chiêu nhướng mày, suy tư một chút, nghiêm túc gật đầu: “Tôi cần phải cải thiện.” Sau đó lại nói: “Nhưng vẫn tốt hơn người không bao giờ có thể bắn trúng hồng tâm.”


Vừa dứt lời, Minh Triệt đột nhiên giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, trong nháy xù lông lên: “Ê này này… Minh Chiêu, anh có ý gì?! Nói rõ ra đi! Tay của tôi là tay cầm dao giải phẫu đấy. Cái súng kia là cái gì?!” Nói rồi anh ta đảo mắt một vòng chửi: “Đồ mãng phu. ”


Minh Chiêu định nói lại, nhưng bị tiếng báo động dồn dập cắt ngang. Hai người nhìn nhau, chuông báo cháy?


“Đi.” Người đàn ông vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ lúc này đột nhiên lên tiếng. Anh đứng dậy đi ra ngoài, không hề nhìn cái hộp nhung màu xanh trên mặt bàn.


Minh Chiêu hai mắt liếc một cái, ánh mắt lướt qua thi thể bê bết máu trên mặt đất. Nghe tiếng ồn là ở dưới lầu, chẳng lẽ người đàn ông này còn giở thủ đoạn gì nữa?


Nhưng giờ phút này không để anh ta suy nghĩ nhiều, An Tuyển Hoàng đã đứng dậy rời đi. Anh ta nhanh chóng cầm lấy chiếc hộp nhung màu xanh trên bàn. Thứ này tìm hai mươi năm rồi, quý giá lắm!


Nhưng anh ta lại không ngờ tới Minh Triệt lại giật cái hộp ra ném xuống đất, cười lạnh nói: “Đồ ngốc! Đồ giả mà còn làm như quý lắm ấy!”


Nói đi cũng phải nói lại, nếu là đồ thật thì không lẽ gia chủ nhà họ An không nói gì mà đã bỏ đi rồi sao! Ngốc thật đấy! Gia chủ có năng lực hơn người, chỉ sợ đã sớm nhìn ra đây là đồ giả rồi!


“Nhìn cái gì nữa mà nhìn? Đi thôi!” Minh Triệt như con gà trống giành được chiến thắng, ngạo nghễ bước đi.


“Haizz… Thằng nhóc chết tiệt này, cậu chờ đó…”


Minh Chiêu theo sát phía sau


……


Cùng lúc đó trong cùng tòa nhà, trên tầng 16, trong một căn hộ đầy khói, cuộc chiến giữa hai người phụ nữ cũng gần đi tới kết thúc.


“Rốt cuộc cô là ai?” Ada tung một đấm về phía đối phương, sức lực mạnh mẽ, khiến cho không khí càng trở nên khắc nghiệt.


Dạ Cô Tinh né tránh một cách linh hoạt, giơ chân đá vào lưng người phụ nữ, con dao găm sắc bén phóng lên không trung: “Người đến để giết cô.”


Ngay khi giọng nói cất lên, cổ Ada đã đổi màu. Mặc dù không làm tổn thương đến các động mạch lớn, nhưng một vết cắt nhỏ vẫn tiếp tục phun máu ra. Đập vào hai mắt của Dạ Cô Tinh làm dấy lên sát ý trong đôi mắt cô.


Quả nhiên là một cuộc sống quá bình yên không phù hợp với cô!


Tàn sát, sát phạt, người ngựa giáp sắt, tiến lên chinh phục, đem quân đi đánh dẹp. Thiên quân vạn mã!


Trong kiếp trước, cô ấy là một anh hùng. Kiếp này, cô ấy sẽ trở thành một người kiêu hùng!


Trước đây cô phải kiêng kỵ thân phận của Ada. Nhưng bây giờ, cô là Dạ Cô Tinh!


Hôm nay, Ada đã giúp cô được một việc lớn là giết chết hai người đàn ông kia. Nếu không thân thể chưa qua huấn luyện của Dạ Cô Tinh, sẽ khó có thể đối phó với ba người cùng một lúc.


Nhưng sức mạnh của vụ nổ mà cô ấy tính toán tỉ mỉ không hề nhỏ. Cô muốn nổ ba người bị thương nặng trước rồi lấy mạng họ. Ai ngờ lại chết hai người một lúc, Ada dù rất mạnh nhưng cuối cùng vẫn bị thương. Bây giờ, cũng chẳng qua chỉ đang gắng gượng cố sống cố chết mà thôi!!


Khi chuông cảnh báo kêu lên, trong vòng năm phút nữa sẽ có người đến. Bây giờ đã bốn phút trôi qua, tức là cô vẫn còn một phút! Phải tốc chiến tốc thắng!!!





Chương 56: Đến vì cái gì. Gặp nhau dưới ánh trăng.



Lúc này Dạ Cô Tinh không khách sáo nữa. Trong lòng cô biết nếu trì hoãn thêm, không chỉ thể lực sẽ kiệt quệ, mà thân phận cũng sẽ bị lộ mất.


Nhưng mà hôm nay, Ada nhất định phải chết!


Vây giết Diệp Tử, nếu Lâm Diệp là đầu sỏ, thì cô ta cũng là đồng phạm! Dù sao sau này ai cũng không chạy thoát được. Không bằng bây giờ cho Lâm Diệp một món quà thật lớn. Thuận tiện cũng báo thù người đàn bà đã nhiều lần khinh thường làm nhục cô này! Ánh mắt chợt sắc bén, động tác của Dạ Cô Tinh càng dứt khoát hơn. Một tay nắm lại, một tay cầm dao găm, dùng toàn bộ sức lực cả người đâm một đòn mạnh cuối cùng. Ada liên lục bị ép lùi về sau, chỗ cổ bị dao găm cứa chảy máu tươi giàn giụa, thấm vào áo khoác màu đen của cô ta, làm cho màu đen kia càng trở nên nặng nề. Mắt thấy Dạ Cô Tinh bỗng nhiên vùng lên, trong lòng Ada biết cô muốn đánh nhanh thắng nhanh, muốn lấy mạng cô ta. Nhưng mà thể lực bản thân lại không chống đỡ nổi, phần lưng phía sau lại bị thương trong vụ nổ mạnh. Bây giờ không thể không đưa một tay ra sau chặn lại miệng vết thương.


Thấy động tác Ada càng ngày càng chậm, sắc mặt cũng càng tái nhợt, Dạ Cô Tinh lạnh lùng cười, sâu trong mắt chợt lóe lên sự tàn nhẫn. Cùng lúc đó, khuỷu tay cô huých một cái, đánh thẳng vào ngực đối thủ. Ada kêu một tiếng, người đập vào tường, ôm lấy ngực, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.


Cơ hội tốt như thế, Dạ Cô Tinh sao có thể buông tha được? Không để cho Ada bất kì cơ hội thở dốc nào, cô nhanh chóng nhào lên phía trước, nâng tay, đâm dao xuống, thẳng vào tim Ada.


Đúng lúc Dạ Cô Tinh tiến lên đâm dao xuống, cuối cùng Ada cũng thấy rõ khuôn mặt phía dưới chiếc mũ lưỡi trai được hạ thấp kia. Phản ứng đầu tiên là kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy, sau đó lại là ngờ vực. Cô ta cũng không quen cô gái xinh đẹp này. Cũng không rõ vì sao cô lại phải giết chết cô ta. Cô ta sống một đời mạnh mẽ mà ngang ngược, hai người đàn ông vây đánh cô ta đều không bận tâm, giết thì giết, đều là phế vật vô dụng.


Nhưng mà không ngờ, cuối cùng cô ta thế mà lại chết trên tay một cô gái!


Mãi đến một giây trước khi tắt thở, Ada cũng không hiểu rõ hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao cô ta lại chết…


Cuối cùng lại mang theo vẻ không cam lòng, oán hận, ngờ vực, mà vĩnh viễn nhắm mắt lại…


Cuối cùng Dạ Cô Tinh cũng không liếc mắt nhìn người trên mặt đất nữa, nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ. Vì khởi nguồn vụ nổ là ở phòng tắm, ít nhiều lan đến gần phòng khách. Nhưng phòng ngủ lại cách khá xa, lại còn có một cánh cửa sổ mở ra, khí đốt thiên nhiên không tích tụ nhiều lắm, cho nên chịu ảnh hưởng ít nhất. Chỉ là mặt tường bị nứt nhẹ, tro bụi tứ tung. Nhưng cũng không có khói đen cuồn cuộn, lửa cháy hừng hực như phòng khách.


Cô nhanh nhẹn xoay người, chớp mắt đã đến góc tường. Góc tường được gắn một cái ổ cắm điện bình thường. Lúc này bề mặt đã bị bụi tường bao phủ, Dạ Cô Tinh lấy dao găm còn dính máu mượn lực cạy ra. Toàn bộ ổ điện rơi ra khỏi tường, hiện ra một cái lỗ lớn.


Đáng ra bên trong ổ điện phải kết nối với dây điện xung quanh. Nhưng chỗ này không có gì cả, mà cái ổ điện trên tường gần như là để trang trí. Không chỉ như thế, cái lỗ phía sau ổ điện rất sâu, tối om, nhìn không thấy đáy. Mà cỡ của cái lỗ chỉ vừa đủ một bàn tay thò vào.


Dạ Cô Tinh duỗi tay vào trong, hầu như là đưa toàn bộ cánh tay vào đấy. Sau đó lấy ra một đồ vật giống như la bàn, nhưng kích cỡ của nó lại không bằng la bàn thật. Đường kính khoảng 5 đến 7 phân, nhìn thoáng giống như một cái đồ trang trí có móc treo bình thường không có gì đặc biệt. Chỉ là ở trung tâm thứ này có một dấu sáp niêm phong đỏ tươi hơi gây chú ý. Dạ Cô Tinh nhếch môi cười, mục tiêu cuối cùng mà cô sắp xếp tất cả, chính là cái La bàn Phương Ai này.


Cất đồ vào trong người xong, cô lại thò tay vào trong lỗ. Nhưng mà lần này chỉ lần mò chỗ lối vào một hồi. Sau đó nhấn mạnh một cái, tiếng tích tắc rất nhỏ vang lên, cực kỳ giống tiếng bom đếm ngược mà mấy tên cướp trong phim truyền hình hay có.


Làm xong tất cả mọi thứ cô nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Ngay khi cô bước ra khỏi cửa tòa nhà cao tầng, xe cứu hỏa với đèn cảnh báo xanh đỏ đan xen từ xa đang đến gần, hòa cùng tiếng cảnh báo chói tai. Trong màn đêm yên tĩnh thế nhưng lại tạo nên bầu không khí hối hả hoảng loạn.


Dạ Cô Tinh đưa tay kéo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, dưới vành mũ, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, ba, hai, một… Ầm ầm…


Một tiếng vang lớn như sấm sét xẹt ngang qua chân trời tối tăm không chút ánh sáng, mạnh đến mức mặt đất toàn bộ tiểu khu đều rung lắc. Vị trí tầng 16 thoáng chốc bùng lên một khoảng trời lửa, dường như thắp sáng cả đêm tối!


Dạ Cô Tinh đi dọc theo chỗ tối tiểu khu nơi đèn đường không chiếu tới. Cơ thể nhanh nhẹn trèo qua tường, bỏ mặc một loạt tiếng kêu gào, quát tháo, bàn tán đầy hoang mang lúng túng, còn có tiếng báo động chói tai.


Nhưng hai chân cô vừa rơi xuống đất, lại dẫm lên một cái bóng! Đó là cái bóng của một người, dưới ánh đèn đường cái bóng kéo dài ra. Dưới muôn vàn ánh sao này lại có chút hương vị vô cùng thanh cao mà cô độc. Nhưng trong đêm tối, bóng người đen nhánh này, lại đủ để doạ người. Dạ Cô Tinh kinh sợ trong lòng, bỗng nhiên xoay người!


Khoảnh khắc quay người lại, trong lòng cô khẳng định người này chắc chắn không phải bảo vệ của tiểu khu. Dù sao nếu là bảo vệ, thấy mình trèo tường ra, ắt hẳn phải quát lớn lên, hỏi cô đang làm gì. Nhất định sẽ không lặng yên không một tiếng động đi theo sau lưng mình như vậy. Ý nghĩ này chợt lóe qua, Dạ Cô Tinh đã xoay người ngước mắt lên nhìn.


Liếc mắt một cái nhìn lại, cô không khỏi choáng váng. Chỉ thấy chỗ dưới đèn đường xa xa, một bóng dáng với thân hình cao lớn đứng thẳng đó. Cả người màu đen, ống tay áo hơi xoắn lên, hai tay đút vào túi quần, đôi chân rắn chắc mà thon dài. Cô độc dưới ánh đèn, ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp lại không thể hòa với người anh. Màu đen ánh mắt vẫn tựa như màn đêm u ám, vô cùng lạnh nhạt, không thể nhìn thấu.


Cho dù cách nhau khá xa, Dạ Cô Tinh vẫn ngửi thấy cái ‘mùi’ cô độc như cũ. Tựa như trong trời đất chỉ có một người này, đứng một cách cô đơn, tim lạnh tình cũng lạnh.


Dạ Cô Tinh nhướng mày, yên lặng đứng.


Ba giây sau, cất bước chạy.


Tuy nhiên, chân cô vừa sải ra chưa được ba bước, đã nghe thấy tiếng bước chân người đàn ông phía sau gấp rút đuổi theo.


Cô thầm nói không tốt, người đàn ông mới vừa rồi còn cách xa cô 20 mét, giờ phút này đã theo sát phía sau cô. Cũng không dám thiếu cảnh giác nữa, tốc độ dưới chân Dạ Cô Tinh nhanh hơn. Nhất thời bên tai chỉ nghe tiếng gió gào thét, trước mắt màn đêm mịt mù. Cô đỗ xe ở một chỗ ngoặt cách cổng của tiểu khu không xa. Một khi lên xe, cô cũng không tin hai chân của người đàn ông nọ có thể đọ với bốn bánh xe!


Nhưng tốc độ của người đàn ông cực nhanh, cứ như con báo săn tràn đầy phấn khích trong đêm tối. Dạ Cô Tinh bỗng nhiên cảm thấy phía sau có một luồng gió mạnh đánh úp lại. Cô nghiêng người né tránh, nhưng tốc độ dưới chân không tránh nổi bị chậm một nhịp.


Nhưng mà ngay lúc một nhịp sơ hở này, người đàn ông đã quay người đuổi kịp và vượt lên trước, vững vàng chắn trước người cô. Một mùi hương nam tính ngoan cường xộc thẳng vào mũi, Dạ Cô Tinh bỗng nhiên lui về phía sau một bước rồi đứng yên.


Dưới màn đêm, một nam một nữ, đứng đối diện nhau. Gió thoảng qua, yên lặng không một tiếng động. Ánh mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên lạnh lùng. Cô không biết vì sao người đàn ông này không ngừng đuổi theo cô. Cũng không rõ rốt cuộc anh ta theo dõi cô từ lúc nào. Nhưng rõ ràng, người kia là một cao thủ, với thể lực hiện giờ của cô, chỉ sợ,…


Lúc này, đuôi mày người đàn ông khẽ nhúc nhích! Vẻ mặt anh ta vốn lạnh lùng, cử chỉ này, càng thêm rõ ràng hơn người thường.


Trong lòng Dạ Cô Tinh giật mình, sát ý trong mắt hiện lên, nhanh đến mức căn bản không cách nào bắt được! Nhưng lại thấy con ngươi đen thẳm không thấy đáy của anh bỗng trầm xuống. Cơ bắp cả người nháy mắt căng ra, tựa như một con báo chuẩn bị săn mồi trong đêm đen. Đang tản ra một loại hơi thở cảnh giác cực độ, cùng với vẻ nghênh chiến đầy nguy hiểm.


Người đàn ông này có cảm giác rất nhạy bén! Đáy mắt Dạ Cô Tinh thoáng lướt qua một nét kì lạ.


 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom