-
Chương 54
Phim "Đao Mã Đán" là một kiệt tác điện ảnh, nếu có lời nào dùng để nói về phim này thì chỉ có thể nói rất tiếc vì thiếu nữ chính nên khiến cho bộ phim không thể thực hiện được.
Nội dung bộ phim kể về thời kỳ Dân quốc, dân chúng lầm than, con gái nhà quân phiệt Tào tướng quân – Tào Vân là một người yêu nước, không muốn cha mình gia nhập vào đội của Viên Thế Khải lấy danh nghĩa đất nước để mượn tiền các ngân hàng nước ngoài gây ra khủng hoảng tài chính quốc gia nên lén liên lạc với các đồng chí cách mạng. Một bên là đất nước, một bên là cha ruột làm cho cô cảm thấy khó xử. Tương Hồng là em gái sinh đôi đã thất lạc của Tào Vân, hoàn cảnh biến cô ấy trở thành một nữ ca sĩ tham tiền, nhân lúc người cha quân phiệt của mình chạy trốn cô ấy đã trộm một rương châu báu trong nhà, run rủi sao lại giấu vào một đoàn hát nhỏ là cứ điểm liên lạc giữa Tào Vân và chiến sĩ cách mạng. Hai chị em gặp lại và tạo nên một câu chuyện truyền kỳ về lòng yêu nước.
Kịch bản phim đã sớm có nhưng vẫn chưa quyết định được nữ chính. Kiếp trước đến khi Cố Tương đã chết bộ phim vẫn chưa được quay, không vì lý do gì chỉ vì đặt ra yêu cầu quá cao đối với nữ chính.
Tào Vân là người mạnh mẽ phóng khoáng, tính tình cố chấp bướng bỉnh. Tương Hồng dịu dàng yểu điệu, mong manh quyến rũ. Dù là diễn viên bình thường muốn thay đổi phong cách diễn xuất đã diễn mấy chục năm cũng không hề dễ dàng, huống chi hai nhân vật này đều do một người diễn, một người diễn hai vai là một yêu cầu hết sức khó khăn, nếu không có tài năng không thể đảm đương nổi. Mà hiện nay phim điện ảnh trong nước, những diễn viên diễn xuất tốt một chút đều đã có tuổi, hình ảnh Tào Vân và Tương Hồng được mô tả ở tuổi 18 đến 19, để cho một diễn viên nữ hơn 30 tuổi diễn vai thiếu nữ, cho dù có hoá trang cỡ nào đi nữa thì cũng khiến những khán giả khó tính cảm thấy chướng mắt.
Hơn nữa, đạo diễn Tần Hạo đã nói, nhân vật này không chỉ yêu cầu có khả năng diễn xuất cực tốt mà còn yêu cầu ngoại hình phải đẹp, rất đẹp, rất rất đẹp.
Rất rất đẹp, nói thì dễ nhưng làm thì khó. Ban đầu cũng có người đến thử vai, dáng vẻ rất xinh đẹp, là một nữ thần trong làng giải trí, kết quả bị mắng như tát nước vào mặt chạy ra. Tần Hạo là một nhân tài, lúc mắng người không hề nể tình: “Cô là ca sĩ nữ chứ không phải kỹ nữ! Đây không phải phim cấp ba!” Mắng ngay tại chỗ làm diễn viên kia phải bưng mặt mà chạy.
Vì kịch bản khá tốt, bản thân Tần Hạo lại là một đạo diễn nổi tiếng nên có rất nhiều người đến muốn tranh thủ giành vai nữ chính. Cuối cùng thì có kỹ thuật diễn lại không có ngoại hình, có ngoại hình lại diễn không tốt… Sau đó bộ phim này bị người ta lén đặt tên là “Bộ phim địa ngục”. Ai dám vào người đó trở thành vật hi sinh. Kịch bản rất nhiều, ai ai cũng chỉ muốn xem cho biết chứ không hề muốn thử nữa.
Bây giờ Cố Tương lại nói, cô muốn đi casting phim "Đao Mã Đán"?
Đường Duệ hỏi: “Nữ chính?”
Cố Tương gật đầu.
Tưởng Lily ngồi kế bên giơ ngón cái với Cố Tương: “Tương Tương, em thật can đảm, có chí khí. Chị đây nể em rồi đấy!”
Ngược lại Cố Tương không muốn nhiều lời. Kiếp trước cô vẫn rất hứng thú với kịch bản này, cũng từng bỏ ra công sức nghiên cứu và suy nghĩ về nó. Rất tiếc khi ấy cô đã kết hôn. Cô từng hỏi Lương Quý có thể cho cô tham gia không, Lương Quý chưa kịp trả lời, bố mẹ chồng đã làm um lên, cô cũng đành phải từ bỏ.
Hôm nay được sống lại, diễn bộ phim mình muốn diễn còn gì hạnh phúc hơn?
Đường Duệ suy nghĩ một lát, ngẩng đầu lên cười: “Cô nghĩ vậy cũng tốt. Bộ phim "Đao Mã Đán" này tạm gác lại đã được hai năm. Bây giờ cô đi casting có lẽ sẽ đến tai giới truyền thông. Dù sao trong đoàn phim đông người nhiều miệng. Nếu casting thất bại rất có thể sẽ có tin bất lợi cho cô, nói rằng cô không biết thân biết phận.” Hắn dừng một chút: “Lời nói khó nghe nhưng đó là sự thật. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho việc này chưa?”
“Những chuyện này không quan trọng.” Cố Tương nói: “Không có việc gì quan trọng hơn diễn xuất.”
Chỉ có diễn xuất mới chứng minh giá trị của cô, cho dù cô đi thử vai thất bại cô cũng không tin kỹ thuật diễn của mình sẽ bị Tần Hạo mắng xối xả. Dù sao cô đã từng nghiên cứu rất kỹ hai nhân vật này. Huống chi Cố Tương không nghĩ mình sẽ bị đánh rớt.
“Cô rất giỏi.” Thân hình Đường Duệ tựa về sau: “Cố lên!”
“Cám ơn.”
Tưởng Lily cũng nói: “Cố lên! Cố lên! Để cho bọn họ thấy được bản lĩnh xuất sắc của em nào!”
Đang nói, Cố Nam và Triển Dương trong phòng ngủ bước ra. Cố Nam cầm mấy quyển sách dày cộp trong tay.
Cố Tương hỏi: “Em lấy cái gì vậy?”
“Anh rể tặng sách cho em! Em tìm mấy quyển này ở trong nước lâu lắm rồi mà không có. Mấy quyển của anh rể còn có chữ ký của tác giả nữa! Quá ngầu!” Cố Nam buông xuống thái độ kiêu ngạo trước đó, mặt mày hớn hở: “Chị không biết trong thư phòng anh rể có nhiều cỡ nào đâu!”
Anh rể…. anh rể….
Cố Tương tiêu hoá hai chữ đáng sợ này. Cố Nam ngay cả chữ “Chị” cũng rất ít gọi cô, vậy mà gọi một người đàn ông mới gặp một lần là anh rể rất thuận miệng! Không chơi vậy đâu! Trò này không
Nội dung bộ phim kể về thời kỳ Dân quốc, dân chúng lầm than, con gái nhà quân phiệt Tào tướng quân – Tào Vân là một người yêu nước, không muốn cha mình gia nhập vào đội của Viên Thế Khải lấy danh nghĩa đất nước để mượn tiền các ngân hàng nước ngoài gây ra khủng hoảng tài chính quốc gia nên lén liên lạc với các đồng chí cách mạng. Một bên là đất nước, một bên là cha ruột làm cho cô cảm thấy khó xử. Tương Hồng là em gái sinh đôi đã thất lạc của Tào Vân, hoàn cảnh biến cô ấy trở thành một nữ ca sĩ tham tiền, nhân lúc người cha quân phiệt của mình chạy trốn cô ấy đã trộm một rương châu báu trong nhà, run rủi sao lại giấu vào một đoàn hát nhỏ là cứ điểm liên lạc giữa Tào Vân và chiến sĩ cách mạng. Hai chị em gặp lại và tạo nên một câu chuyện truyền kỳ về lòng yêu nước.
Kịch bản phim đã sớm có nhưng vẫn chưa quyết định được nữ chính. Kiếp trước đến khi Cố Tương đã chết bộ phim vẫn chưa được quay, không vì lý do gì chỉ vì đặt ra yêu cầu quá cao đối với nữ chính.
Tào Vân là người mạnh mẽ phóng khoáng, tính tình cố chấp bướng bỉnh. Tương Hồng dịu dàng yểu điệu, mong manh quyến rũ. Dù là diễn viên bình thường muốn thay đổi phong cách diễn xuất đã diễn mấy chục năm cũng không hề dễ dàng, huống chi hai nhân vật này đều do một người diễn, một người diễn hai vai là một yêu cầu hết sức khó khăn, nếu không có tài năng không thể đảm đương nổi. Mà hiện nay phim điện ảnh trong nước, những diễn viên diễn xuất tốt một chút đều đã có tuổi, hình ảnh Tào Vân và Tương Hồng được mô tả ở tuổi 18 đến 19, để cho một diễn viên nữ hơn 30 tuổi diễn vai thiếu nữ, cho dù có hoá trang cỡ nào đi nữa thì cũng khiến những khán giả khó tính cảm thấy chướng mắt.
Hơn nữa, đạo diễn Tần Hạo đã nói, nhân vật này không chỉ yêu cầu có khả năng diễn xuất cực tốt mà còn yêu cầu ngoại hình phải đẹp, rất đẹp, rất rất đẹp.
Rất rất đẹp, nói thì dễ nhưng làm thì khó. Ban đầu cũng có người đến thử vai, dáng vẻ rất xinh đẹp, là một nữ thần trong làng giải trí, kết quả bị mắng như tát nước vào mặt chạy ra. Tần Hạo là một nhân tài, lúc mắng người không hề nể tình: “Cô là ca sĩ nữ chứ không phải kỹ nữ! Đây không phải phim cấp ba!” Mắng ngay tại chỗ làm diễn viên kia phải bưng mặt mà chạy.
Vì kịch bản khá tốt, bản thân Tần Hạo lại là một đạo diễn nổi tiếng nên có rất nhiều người đến muốn tranh thủ giành vai nữ chính. Cuối cùng thì có kỹ thuật diễn lại không có ngoại hình, có ngoại hình lại diễn không tốt… Sau đó bộ phim này bị người ta lén đặt tên là “Bộ phim địa ngục”. Ai dám vào người đó trở thành vật hi sinh. Kịch bản rất nhiều, ai ai cũng chỉ muốn xem cho biết chứ không hề muốn thử nữa.
Bây giờ Cố Tương lại nói, cô muốn đi casting phim "Đao Mã Đán"?
Đường Duệ hỏi: “Nữ chính?”
Cố Tương gật đầu.
Tưởng Lily ngồi kế bên giơ ngón cái với Cố Tương: “Tương Tương, em thật can đảm, có chí khí. Chị đây nể em rồi đấy!”
Ngược lại Cố Tương không muốn nhiều lời. Kiếp trước cô vẫn rất hứng thú với kịch bản này, cũng từng bỏ ra công sức nghiên cứu và suy nghĩ về nó. Rất tiếc khi ấy cô đã kết hôn. Cô từng hỏi Lương Quý có thể cho cô tham gia không, Lương Quý chưa kịp trả lời, bố mẹ chồng đã làm um lên, cô cũng đành phải từ bỏ.
Hôm nay được sống lại, diễn bộ phim mình muốn diễn còn gì hạnh phúc hơn?
Đường Duệ suy nghĩ một lát, ngẩng đầu lên cười: “Cô nghĩ vậy cũng tốt. Bộ phim "Đao Mã Đán" này tạm gác lại đã được hai năm. Bây giờ cô đi casting có lẽ sẽ đến tai giới truyền thông. Dù sao trong đoàn phim đông người nhiều miệng. Nếu casting thất bại rất có thể sẽ có tin bất lợi cho cô, nói rằng cô không biết thân biết phận.” Hắn dừng một chút: “Lời nói khó nghe nhưng đó là sự thật. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho việc này chưa?”
“Những chuyện này không quan trọng.” Cố Tương nói: “Không có việc gì quan trọng hơn diễn xuất.”
Chỉ có diễn xuất mới chứng minh giá trị của cô, cho dù cô đi thử vai thất bại cô cũng không tin kỹ thuật diễn của mình sẽ bị Tần Hạo mắng xối xả. Dù sao cô đã từng nghiên cứu rất kỹ hai nhân vật này. Huống chi Cố Tương không nghĩ mình sẽ bị đánh rớt.
“Cô rất giỏi.” Thân hình Đường Duệ tựa về sau: “Cố lên!”
“Cám ơn.”
Tưởng Lily cũng nói: “Cố lên! Cố lên! Để cho bọn họ thấy được bản lĩnh xuất sắc của em nào!”
Đang nói, Cố Nam và Triển Dương trong phòng ngủ bước ra. Cố Nam cầm mấy quyển sách dày cộp trong tay.
Cố Tương hỏi: “Em lấy cái gì vậy?”
“Anh rể tặng sách cho em! Em tìm mấy quyển này ở trong nước lâu lắm rồi mà không có. Mấy quyển của anh rể còn có chữ ký của tác giả nữa! Quá ngầu!” Cố Nam buông xuống thái độ kiêu ngạo trước đó, mặt mày hớn hở: “Chị không biết trong thư phòng anh rể có nhiều cỡ nào đâu!”
Anh rể…. anh rể….
Cố Tương tiêu hoá hai chữ đáng sợ này. Cố Nam ngay cả chữ “Chị” cũng rất ít gọi cô, vậy mà gọi một người đàn ông mới gặp một lần là anh rể rất thuận miệng! Không chơi vậy đâu! Trò này không
Bình luận facebook