-
Chương 55
< id="divcontent">“Cố Tương” Người đànông trung niên phía bên phải lật lật giấy tờ trên tay: “Trước tiên côhãy diễn thử nhân vật Tào Vân. Kịch bản cô đã đọc qua, vòng đầu thử vailà cảnh Tào Vân liên hệ đảng cách mạng. Chúng tôi cần xem khả năng diễnxuất của cô.”
Cố Tương bước vào trong vòng, vừa rồi nhìn còn có cảm giác kỳ quái.Nhưng việc xuất hiện nhiều người ở đây có thể thấy Tần Hạo coi trọng bộphim này như thế nào.
“Cậu tới diễn chung với cô ấy đi.” Tần Hạo chỉ vào một người đang khoácáo ở phía sau vòng tròn, Cố Tương nhìn kỹ lại, đó là Mạc Phong. Tronggiới giải trí Mạc Phong được xem như một diễn viên lão làng, là mộttrong số ít diễn viên được kính nể. Người như vậy sẽ hết sức kén chọntrong diễn xuất. Cũng vì vậy nên hơi mâu thuẫn với trào lưu điện ảnhđương thời, không hợp đã lâu nên sẽ hết sức bắt bẻ các diễn viên trẻ.
Mạc Phong rất kính trọng Tần Hạo nhưng không hề thân thiện với Cố Tương. Nhìn lên nhìn xuống đánh giá Cố Tương một hồi, cũng không biết ghét bỏgì Cố Tương, gật đầu với Tần Hạo, bắt đầu nhập vai không cho Cố Tươngmột chút thời gian chuẩn bị nào.
“Vịt quay Bắc Kinh.” Mạc Phong mang thái độ giải quyết việc công, giọngnói đều đều, tất nhiên chỉ là đọc lời thoại, không hề có ý muốn nhậpvai.
Bỗng thấy Tào Vân lột nón xuống tuỳ tiện ném đi, ngồi đối diện, khẽ nghiêng đầu: “Một con làm ba món hay làm một món thôi?”
Lúc cô nói câu này, cố ý nhỏ giọng, mặc dù có vẻ tuỳ ý nhưng trong giọng nói vẫn có chút lo lắng. Tất nhiên lần đầu tiên gặp gỡ với người bêncách mạng, một đại tiểu thư như cô không thể không hồi hộp.
Khi câu nói của cô vừa dứt, nét mặt Mạc Phong trở nên nghiêm túc, khôngtự chủ ngồi lại ngay ngắn, trong giọng nói mang ý tứ dò xét: “Phiền phức quá thì ăn sống vậy.”
Tào Vân nhíu mày, dáng vẻ nam nhi của cô tương đối phong lưu, tuấn tú.Bỗng nhiên nhíu mày, vẫn mang hình dáng công tử phong lưu như cũ nhưngtrên mặt đã có chút vui sướng lại hết sức kềm nén. D.d.lequydon.u.m.u.mMột tia kích động và hưng phấn xuất hiện trên chân mày cô, cô nói: “Anhlà đồng chí Ninh Bắc Hải?”
“Cậu là cậu chủ Tào?” Mạc Phong nói.
“Không sai.”
“Đội trưởng Tống đang ở phía sau.” Mạc Phong nghiêng người sang.
Sau đó Tào Vân sau lưng Mạc Phong giống như có một “đội trưởng Tống” thật sự ló người ra, quay đầu nhìn lại cười một cái.
Nụ cười kia có chút giảo hoạt và đắc ý của trẻ con làm cho gương mặt trở nên phấn khởi, đôi mắt sáng lấp lánh khiến ai nhìn thấy cũng đều yêuthích, giống như cậu ấm bắt đầu hiểu chuyện đời, rồi khát khao mãnh liệt được sống vì tương lai đất nước, vô cùng quang minh lẫm liệt.
Thực sự đúng là một chàng trai trẻ mới bước chân vào xã hội.
Mạc Phong sững sờ nhìn Cố Tương, Cố Tương chắp tay với anh ta, đứng dậy, vái Tần Hạo một cái.
Xung quanh mọi người im lặng.
Người phụ nữ tóc ngắn ngồi hàng đầu muốn nói gì đó, môi mấp máy rồi lạithôi. Tần Hạo trầm ngâm một lát cũng không nói nhiều, chỉ nói: “Chuẩn bị vòng hai, tướng quân Tào xung đột vũ trang.”
Tần Hạo thật nghiêm khắc, trong hai nhân vật Tào Vân và Tương Hồng này,Tào Vân là một nhân vật thẳng thắn, Tương Hồng là một nhân vật có cátính phức tạp. Nhưng Tào Vân càng khó diễn hơn Tương Hồng bởi vì mộtdiễn viên nữ muốn diễn tốt vai Tương Hồng thì phải thể hiện rõ mặt nữtính của nhân vật, nhưng muốn diễn tốt một nhân vật trung tính lại rấtkhó khăn. Trung tính không có nghĩa là có mái tóc ngắn, ăn to nói lớn,bởi vì trong kịch bản không phải nữ cố tình giả thành nam mà là một cảmgiác phong lưu của thời đại, khi anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp,tiểu thư nhà giàu cũng có sự phong lưu thuộc về mình.
Thế nhưng Cố Tương lại có thể diễn ra được nét phong lưu này, thường thì người trẻ tuổi rất khó diễn ra được cảm giác thời đại, loại thần tháivà không gian vượt thời đại này không phải ai cũng có thể làm được.
Nhưng Tần Hạo vì muốn an toàn, ông nhất định phải xem bộ dáng Cố Tươngkhi tình cảm cao trào sẽ như thế nào mới biết được cô có thể khống chếtốt nhân vật Tào Vân này hay không.
Với cảnh này của cha Tào, Tào Vân phải đối mặt với một lựa chọn khókhăn. Cô có lý tưởng của bản thân, tướng quân Tào là một người cha tốtnhưng không phải là một quân nhân tốt. Xưa nay trung hiếu khó vẹn toàn,sau khi Tào Vân ngả bài với cha mình, dùng súng chỉ vào cha rồi trốn rakhỏi nhà. Cảnh này chính là lúc tình cảm dâng cao.
“Cậu Mạc, cậu diễn với cô ấy cảnh này nhé.” Tần Hạo nói.
Mạc Phong gật đầu, đứng dậy, ban đầu khi thử vai, anh ta chỉ hời hợt làm cho có lệ nhưng bây giờ bắt đầu có thái độ nghiêm túc. Tháiđộ thay đổi rõ đến ai cũng thấy được. Diễn viên chuyên nghiệp điều hiểu, đây chính là tôn trọng với bạn diễn. Mà người được Mạc Phong tôn trọngtất nhiên phải có điều gì đặc biệt.
Mạc Phong nhìn Cố Tương, không biết vì sao, đối với một cô gái trẻ nhưCố Tương mà anh ta vẫn hết sức tập trung. Diễn viên trẻ tuổi trước mặtnày có một ma lực kỳ quái, giống như tuổi không lớn nhưng kỹ thuật diễnlại được mài dũa nhiều năm, bản thân khi nhập vai có một cảm giác nhìnthấu cuộc đời, loại cảm giác này giúp cô khi điều khiển tình cảm nhânvật rất đơn giản nhẹ nhàng.
“Ba.” Trong chớp mắt, đôi mắt Tào Vân đỏ bừng, cô dùng súng chỉ vào MạcPhong: “Bên ngoài rất nhiều đồng chí hi sinh vì đất nước, sao ba có thểbán mạng cho Viên Thế Khải? Ba đặt nhân dân ở đâu? Ba làm như vậy sao có thể là một người lính chân chính được?”
“Láo xược.” Tướng quân Tào giận dữ: “Thật không ngờ con gái của ba lạilà quân phản loạn! Tiểu Vân, để súng xuống trở về với ba. Ba sẽ xem nhưchưa có chuyện gì xảy ra.”
“Không!” Khí khái hào hùng của cô gái giả làm thanh niên bừng lên, rõràng yếu đuối muốn rơi nước mắt nhưng vẫn như một con thú nhỏ mới sinhkiên trì phải đi về phía khu rừng của mình, cố chấp nói: “Ba, xin hãytha thứ cho sự bất hiếu của con gái, thiên hạ rộng lớn, con gái khôngthể đi chung đường với ba được.” Cô quay cây súng lục chĩa về phía mình: “Ba, đừng đuổi theo con.”
“Tiểu Vân!” Tướng quân Tào hét lớn.
Tào Vân lại dùng súng chỉ vào đầu mình, quay người bước về trước. Đầutiên cô bước từng bước chậm chạp, sau gần như chạy chậm. Ban đầu trênmặt còn gượng cười đến cuối cùng nước mắt rơi xuống cuồn cuộn.
Dù gì đây cũng là lần đầu tiên một thanh niên vì đại nghĩa mà cắt đứtvới cha mình, nhưng cô không ngờ rằng, sau này trong tương lai, vì cáiđại nghĩa ấy mà cô phải hi sinh nhiều thứ quý giá hơn nữa. Người thân,tình yêu, bạn bè còn cả cuộc đời của mình.
Mà ngay lúc này, ddlequydon.um-um tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấynước mắt và lòng kiên trì, niềm tin tưởng quý báu mà mong
Cố Tương bước vào trong vòng, vừa rồi nhìn còn có cảm giác kỳ quái.Nhưng việc xuất hiện nhiều người ở đây có thể thấy Tần Hạo coi trọng bộphim này như thế nào.
“Cậu tới diễn chung với cô ấy đi.” Tần Hạo chỉ vào một người đang khoácáo ở phía sau vòng tròn, Cố Tương nhìn kỹ lại, đó là Mạc Phong. Tronggiới giải trí Mạc Phong được xem như một diễn viên lão làng, là mộttrong số ít diễn viên được kính nể. Người như vậy sẽ hết sức kén chọntrong diễn xuất. Cũng vì vậy nên hơi mâu thuẫn với trào lưu điện ảnhđương thời, không hợp đã lâu nên sẽ hết sức bắt bẻ các diễn viên trẻ.
Mạc Phong rất kính trọng Tần Hạo nhưng không hề thân thiện với Cố Tương. Nhìn lên nhìn xuống đánh giá Cố Tương một hồi, cũng không biết ghét bỏgì Cố Tương, gật đầu với Tần Hạo, bắt đầu nhập vai không cho Cố Tươngmột chút thời gian chuẩn bị nào.
“Vịt quay Bắc Kinh.” Mạc Phong mang thái độ giải quyết việc công, giọngnói đều đều, tất nhiên chỉ là đọc lời thoại, không hề có ý muốn nhậpvai.
Bỗng thấy Tào Vân lột nón xuống tuỳ tiện ném đi, ngồi đối diện, khẽ nghiêng đầu: “Một con làm ba món hay làm một món thôi?”
Lúc cô nói câu này, cố ý nhỏ giọng, mặc dù có vẻ tuỳ ý nhưng trong giọng nói vẫn có chút lo lắng. Tất nhiên lần đầu tiên gặp gỡ với người bêncách mạng, một đại tiểu thư như cô không thể không hồi hộp.
Khi câu nói của cô vừa dứt, nét mặt Mạc Phong trở nên nghiêm túc, khôngtự chủ ngồi lại ngay ngắn, trong giọng nói mang ý tứ dò xét: “Phiền phức quá thì ăn sống vậy.”
Tào Vân nhíu mày, dáng vẻ nam nhi của cô tương đối phong lưu, tuấn tú.Bỗng nhiên nhíu mày, vẫn mang hình dáng công tử phong lưu như cũ nhưngtrên mặt đã có chút vui sướng lại hết sức kềm nén. D.d.lequydon.u.m.u.mMột tia kích động và hưng phấn xuất hiện trên chân mày cô, cô nói: “Anhlà đồng chí Ninh Bắc Hải?”
“Cậu là cậu chủ Tào?” Mạc Phong nói.
“Không sai.”
“Đội trưởng Tống đang ở phía sau.” Mạc Phong nghiêng người sang.
Sau đó Tào Vân sau lưng Mạc Phong giống như có một “đội trưởng Tống” thật sự ló người ra, quay đầu nhìn lại cười một cái.
Nụ cười kia có chút giảo hoạt và đắc ý của trẻ con làm cho gương mặt trở nên phấn khởi, đôi mắt sáng lấp lánh khiến ai nhìn thấy cũng đều yêuthích, giống như cậu ấm bắt đầu hiểu chuyện đời, rồi khát khao mãnh liệt được sống vì tương lai đất nước, vô cùng quang minh lẫm liệt.
Thực sự đúng là một chàng trai trẻ mới bước chân vào xã hội.
Mạc Phong sững sờ nhìn Cố Tương, Cố Tương chắp tay với anh ta, đứng dậy, vái Tần Hạo một cái.
Xung quanh mọi người im lặng.
Người phụ nữ tóc ngắn ngồi hàng đầu muốn nói gì đó, môi mấp máy rồi lạithôi. Tần Hạo trầm ngâm một lát cũng không nói nhiều, chỉ nói: “Chuẩn bị vòng hai, tướng quân Tào xung đột vũ trang.”
Tần Hạo thật nghiêm khắc, trong hai nhân vật Tào Vân và Tương Hồng này,Tào Vân là một nhân vật thẳng thắn, Tương Hồng là một nhân vật có cátính phức tạp. Nhưng Tào Vân càng khó diễn hơn Tương Hồng bởi vì mộtdiễn viên nữ muốn diễn tốt vai Tương Hồng thì phải thể hiện rõ mặt nữtính của nhân vật, nhưng muốn diễn tốt một nhân vật trung tính lại rấtkhó khăn. Trung tính không có nghĩa là có mái tóc ngắn, ăn to nói lớn,bởi vì trong kịch bản không phải nữ cố tình giả thành nam mà là một cảmgiác phong lưu của thời đại, khi anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp,tiểu thư nhà giàu cũng có sự phong lưu thuộc về mình.
Thế nhưng Cố Tương lại có thể diễn ra được nét phong lưu này, thường thì người trẻ tuổi rất khó diễn ra được cảm giác thời đại, loại thần tháivà không gian vượt thời đại này không phải ai cũng có thể làm được.
Nhưng Tần Hạo vì muốn an toàn, ông nhất định phải xem bộ dáng Cố Tươngkhi tình cảm cao trào sẽ như thế nào mới biết được cô có thể khống chếtốt nhân vật Tào Vân này hay không.
Với cảnh này của cha Tào, Tào Vân phải đối mặt với một lựa chọn khókhăn. Cô có lý tưởng của bản thân, tướng quân Tào là một người cha tốtnhưng không phải là một quân nhân tốt. Xưa nay trung hiếu khó vẹn toàn,sau khi Tào Vân ngả bài với cha mình, dùng súng chỉ vào cha rồi trốn rakhỏi nhà. Cảnh này chính là lúc tình cảm dâng cao.
“Cậu Mạc, cậu diễn với cô ấy cảnh này nhé.” Tần Hạo nói.
Mạc Phong gật đầu, đứng dậy, ban đầu khi thử vai, anh ta chỉ hời hợt làm cho có lệ nhưng bây giờ bắt đầu có thái độ nghiêm túc. Tháiđộ thay đổi rõ đến ai cũng thấy được. Diễn viên chuyên nghiệp điều hiểu, đây chính là tôn trọng với bạn diễn. Mà người được Mạc Phong tôn trọngtất nhiên phải có điều gì đặc biệt.
Mạc Phong nhìn Cố Tương, không biết vì sao, đối với một cô gái trẻ nhưCố Tương mà anh ta vẫn hết sức tập trung. Diễn viên trẻ tuổi trước mặtnày có một ma lực kỳ quái, giống như tuổi không lớn nhưng kỹ thuật diễnlại được mài dũa nhiều năm, bản thân khi nhập vai có một cảm giác nhìnthấu cuộc đời, loại cảm giác này giúp cô khi điều khiển tình cảm nhânvật rất đơn giản nhẹ nhàng.
“Ba.” Trong chớp mắt, đôi mắt Tào Vân đỏ bừng, cô dùng súng chỉ vào MạcPhong: “Bên ngoài rất nhiều đồng chí hi sinh vì đất nước, sao ba có thểbán mạng cho Viên Thế Khải? Ba đặt nhân dân ở đâu? Ba làm như vậy sao có thể là một người lính chân chính được?”
“Láo xược.” Tướng quân Tào giận dữ: “Thật không ngờ con gái của ba lạilà quân phản loạn! Tiểu Vân, để súng xuống trở về với ba. Ba sẽ xem nhưchưa có chuyện gì xảy ra.”
“Không!” Khí khái hào hùng của cô gái giả làm thanh niên bừng lên, rõràng yếu đuối muốn rơi nước mắt nhưng vẫn như một con thú nhỏ mới sinhkiên trì phải đi về phía khu rừng của mình, cố chấp nói: “Ba, xin hãytha thứ cho sự bất hiếu của con gái, thiên hạ rộng lớn, con gái khôngthể đi chung đường với ba được.” Cô quay cây súng lục chĩa về phía mình: “Ba, đừng đuổi theo con.”
“Tiểu Vân!” Tướng quân Tào hét lớn.
Tào Vân lại dùng súng chỉ vào đầu mình, quay người bước về trước. Đầutiên cô bước từng bước chậm chạp, sau gần như chạy chậm. Ban đầu trênmặt còn gượng cười đến cuối cùng nước mắt rơi xuống cuồn cuộn.
Dù gì đây cũng là lần đầu tiên một thanh niên vì đại nghĩa mà cắt đứtvới cha mình, nhưng cô không ngờ rằng, sau này trong tương lai, vì cáiđại nghĩa ấy mà cô phải hi sinh nhiều thứ quý giá hơn nữa. Người thân,tình yêu, bạn bè còn cả cuộc đời của mình.
Mà ngay lúc này, ddlequydon.um-um tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấynước mắt và lòng kiên trì, niềm tin tưởng quý báu mà mong
Bình luận facebook