-
✩ Chương 22: Lốp dự phòng ✩
Chiếc xe lao vút đi trên đường quốc lộ, những ánh đèn vùn vụt lui lại phía sau, hết chiếc xe này đến chiếc xe khác trên đường bị vượt qua.
Mặt Đường Hựu Đình xám ngoét, tay nắm chặt vô lăng, mỗi khi ánh đèn đường tạt qua để lại trong ánh mắt anh một màu lửa màu vàng rực.
Minh Vị lặng yên ngồi trên ghế lái phụ, cũng không nhìn Đường Hựu Đình. Chiếc xe đã ra khỏi thành phố từ lâu, cô cũng không quan tâm đến việc anh sẽ lái xe đi đâu.
Chiến tranh lạnh còn đáng sợ hơn cãi cọ. Cô thà chấp nhận để bọn họ cãi nhau một trận thật to, còn hơn cứ im lặng thế này.
Nhưng những lời cần nói đều đã nói hết, cứ cho là cãi nhau đi, liệu có nói chuyện gì mới hơn không?
Thấy Đương Hựu Đình lái xe mỗi lúc một nhanh, Minh Vi lo cho sự an toàn nên cuối cùng đành lên tiếng:
– Anh đi chậm một chút thôi. Đoạn đường này có giới hạn tốc độ.
Thực ra suốt đoạn đường vừa rồi Đường Hựu Đình không biết đã nhận tới mấy hóa đơn nộp phạt. Tuy nhiên lời nói của Minh Vi cũng có tác dụng, tốc độ chiếc xe dần chậm lại. Sau đó Đường Hựu Đình đánh quặt vô lăng, rẽ ra khỏi trục đường chính đi vào một con đường nhỏ. Anh không biết con đường này, chỉ là muốn rẽ vào đó. Đi thêm một đoạn nữa đã thấy làng quê, chiếc xe dừng lại bên một bờ ruộng.
Trong xe tối om, ánh trăng bên ngoài chiếu vào khiến cho khuôn mặt hai người nhuốm một màu xanh, hệt như hai bóng ma.
Minh Vi mấp máy môi, mãi sau mới nói:
– Chúng ta cứ như thế này cũng không giải quyết được gì.
Đường Hựu Đình thót tim, nghĩ bụng chắc Minh Vi ngả bài với mình, muốn chia tay. Nhưng làm sao cô ấy có thể chia tay với mình? Rõ ràng cô ấy không thành thực với mình, vậy làm sao có thể vô lý tới mức cứ như chính mình mới là người gây ra mọi chuyện?
Giọng nói của Đường Hựu Đình trở nên cứng nhắc:
– Chuyện vừa rồi anh coi như không trông thấy gì. Sau này không được nhắc đến nữa.
– Có thể không nhắc đến hay sao? – Minh Vi cười khổ sở – Giữa anh và em đã có sự ngăn cách, nó không thể nào tự nhiện tan biến được. Không nghe, không nói, không nhìn, chúng ta có thể tiếp tục như vậy hay sao?
– Vậy em muốn gì? – Đường Hựu Đình hung hăng hỏi lại.
Minh Vi nghiến răng:
– Anh nghĩ thế nào thì mới phải? Chẳng phải anh đang cảm thấy em có lỗi với anh sao?
– Anh cảm thấy? Lẽ nào điều đó không phải là sự thật? Quan hệ giữa em và anh ta chẳng phải mập mờ còn gì? Cứ cho là ban nãy em làm như vậy là để chọc tức anh, vậy em nói cho anh nghe xem, rốt cuộc quan hệ của em với Cố Thành Quân là như thế nào? Em nói việc anh ta nhận em là vợ mình chỉ là sự hiểu lầm. Em đã biết là anh ta hiểu lầm rồi, vì sao không tránh xa ra một chút?
Minh Vi cảm thấy ngực mình tắc nghẹn, không biết phải làm thế nào mới giải thích được. Cô cố nhẫn nhịn hồi lâu rồi mới nói:
– Là em đang trả thù.
– Là em cố tình thân mật với anh ta để trả thù anh?
– Không phải vậy. Em đang trả thù anh ta.
– Em trả thù anh ta cái gì ?
– Anh ta đối với em… – Minh Vi không biết phải nói tiếp như thế nào.
Đường Hựu Đình nắm lấy vai cô rồi nhìn thẳng vào mắt.
– Nói cho anh biết đi Minh Vi, anh biết em có bí mật, ngay bản thân em cũng thấy khó chịu vì điều đó. Anh xin em hãy nói cho anh biết.
Tầm nhìn của Minh Vi bắt đầu trở nên nhạt nhòa, môi cô mấp máy một hồi lâu nhưng không nói ra nổi một từ nào. Nói mình là Trương Minh Vi đã chết thì dễ, nhưng để chứng minh điều đó lại khó. Nếu làm không chuẩn xác, bị xem là mắc bệnh tâm thần, tất cả coi như xong. Nhưng nếu không nói chuyện này ra, cô quả thực không thể tìm được cách nào khác để giải thích tốt hơn.
Thấy cô không giải thích được nên ánh mắt của Đường Hiệu Đình dần lạnh lẽo, mang cả chút niềm oán hận. Minh Vi đột nhiên bị ánh mắt đó làm cho nổi giận, dùng tay đẩy anh ra.
– Anh không tin em! Lần đó anh lên giường với Tô Khả Tinh, em tận mắt trông thấy và kéo hai người ra khỏi nhau. Ngay cả như vậy em vẫn không hề nghi ngờ mà tin tưởng anh hoàn toàn. Anh với Tô Khả Tinh gây ra tin đồn ầm ĩ khắp nơi như vậy, em đau đớn trong lòng nhưng vẫn tươi cười trước mặt mọi người, nuốt cái đắng vào lòng. Hồi đó em có tìm anh để quát tháo làm to chuyện lên không? Hay là khi đó em vẫn lặng lẽ dâng hiến bản thân cho anh, vẫn ủng hộ anh? Anh đang đáp lại sự tin tưởng và ủng hộ của em như vậy sao? Anh đúng là khiến cho người ta thấy nản lòng, Đường Hựu Đình ạ. Chỉ có dăm câu ba điều của Cố Thành Quân đã khiến cho anh hoàn toàn phủ nhận tình cảm của em. Trên đời này chẳng lẽ không còn người đàn ông nào tốt đẹp nữa hay sao? Kẻ này kẻ khác đều chỉ biết bản thân mình. Em nói cho anh biết, anh có tin hay không tùy anh. Em không thèm chơi với anh nữa.
Minh Vi nói xong liền ra khỏi xe. Đường Hựu Đình lao ra giữ cô lại, nhưng cô gạt mạnh tay anh ra, quát lên:
– Anh cút đi.
– Chỗ vắng vẻ thế này em định đi đâu? – Đường Hựu Đình cũng mất hết kiên nhẫn, lớn tiếng với cô.
– Cần anh lo chắc? – Minh Vi gạt nước mắt – Dù tôi có ngã xuống hồ chết đuối, có bị rắn cắn chết, bị sói ăn thịt cũng chẳng liên quan đến anh. Đường Hựu Đình, chúng ta chia tay rồi, tôi chẳng liên quan gì đến anh nữa.
“Chia tay rồi”, những từ đó như một mũi dao sắc cắm thẳng vào tim Đường Hựu Đình. Anh đau tới mức lông tơ trên mình dựng ngược hết lên, không nghĩ ngợi được gì nữa mà túm Minh Vi lại rồi nhấc bổng cô vắt lên vai.
Minh Vi kêu lên một tiếng rồi ra sức đấm đá giãy giụa. Sức vóc của thanh niên mạnh đến kinh người, cô chống lại sao nổi. Minh Vi giận tới mức muốn hóa điên, bất chấp tất cả cúi xuống cắn mạnh vào cánh tay Hựu Đình. Cô dồn hết sức lực toàn thân, thậm chí còn thấy đầu lưỡi có vị máu tanh. Toàn thân Đường Hựu Đình co rút lại, anh sải bước về phía chiếc xe, mở cánh cửa sau rồi vứt Minh Vi vào trong.
Minh Vi ngồi bật dậy định xuống xe nhưng Đường Hựu Đình đã túm lấy cánh tay đang khua khoắng của cô rồi ấn cô trở lại. Minh Vi giật tay ra, tát bốp Đường Hựu Đình một cái.
– Đường Hựu Đình, anh định cưỡng gian à.
Đường Hựu Đình sững người. Anh vốn không có ý đó, nhưng bị Minh Vi tát mạnh cho một cái, đột nhiên các giác quan toàn thân đều bừng tỉnh. Những dục vọng khắp cơ thể bắt đầu lan rộng, hừng hực thiêu đốt.
Anh liếm vết máu trên cánh tay, sau đó nheo mắt nói với Minh Vi:
– Anh định cưỡng gian em đấy, thì sao nào?
Ánh mắt anh hệt như ánh mắt của con báo đang nhìn con mồi mình kiếm được. Minh Vi đờ người ra, thụt lùi sâu vào trong xe theo tiềm thức. Đường Hựu Đình túm lấy chân cô rồi kéo tuột ra. Cánh tay đưa ra để đấm của Minh Vi cũng dễ dàng bị anh túm được rồi giữ chặt ở trên đầu. Một nụ hôn đầy mồ hôi áp lên môi cô, sau đó mặc sức công thành đoạt đất như phong ba bão táp.
Minh Vi đứt quãng, khi bắt đầu choáng váng đột nhiên cảm giác người đó rời mình ra. Cô mở to mắt, thấy Đường Hựu Đình sốt ruột tháo tung cà vạt vứt đi, sau đó giơ tay cởi chiếc áo sơ mi, để lộ ra vùng cơ thể với những đường nét tuyệt đẹp. Ánh trăng chiếu lên làn da nhẵn mịn của anh khiến những giọt mồ hôi lấp lánh.
Minh Vi thấy tim mình đau nhói. Người đàn ông này lẽ nào thực sự không thuộc về mình?
Cô càng cảm thấy oán hận hơn, nỗi đau chẹn cứng ở ngực khiến cho cô gần như không thở nổi. Đường Hựu Đình đưa tay ra ôm lấy cô, cô giận dữ gạt ra, móng tay sượt trên da ngực anh tạo thành một vệt xước dài. Chiếc váy nhiễu mỏng cô mặc đã bị vò thành một nhúm, Đường Hựu Đình cầm lấy phần cổ áo kéo một cái, lớp vải mỏng manh lập tức bị xé rách toang.
– Anh là đồ khốn! – Minh Vi khóc gào lên.
Đường Hựu Đình lại đè cô xuống một lần nữa, vừa hôn vừa vuốt ve, sau đó kiên quyết đi thẳng vào cô.
Minh Vi vội kêu lên:
– Đau, đau, chờ đã.
Các cơ của Đường Hựu Đình co siết lại, song anh vẫn rút ra. Minh Vi đau tới mức toàn thân rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, Đường Hựu Đình tiếp tục hôn cô, dịu dàng, khẽ vuốt ve cơ thể như an ủi. Minh Vi khóc thút thít, cơ thể cũng dần mềm ra. Đường Hựu Đình đưa vào một lần nữa. Cô thở dài một tiếng, ôm siết lấy anh, chân quặp lên phần lưng gọn ghẽ của anh. Hai người khớp lại với nhau vừa khít, cơ thể chuyển động như những con sóng dập dờn trong cơn gió lớn.
Trong tầm mắt của Minh Vi là khuôn mặt Đường Hựu Đình đang nhìn cô chăm chú. Những giọt mồ hôi sáng long lanh rơi từ trên mũi anh xuống ngực cô. Cô ôm lấy cổ anh mà hôn, quấn quít với môi lưỡi anh, tìm được dưỡng khí trong miệng anh, tham lam hệt như một con hồ ly tinh cố hút lấy linh hồn người đàn ông đó vào cơ thể mình.
Đường Hựu Đình vừa tấn công một cách hung hăng, vừa ghé xuống tai cô nói:
– Sao chúng ta lại như thế này? Sao lại như thế này?
Điện thoại của Minh Vi chợt đổ chuông. Đường Hựu Đình lật tung đống quần áo ra, cho Minh Vi trông thấy mấy chữ “Cố Thành Quân” hiện trên màn hình.
– Đừng nhận. – Minh Vi khẩn cầu.
Đường Hựu Đình dứt khoát nhấn vào nút nhận, sau đó vứt chiếc điện thoại sang một bên. Dù có khiếm nhã nhưng anh cũng muốn để Cố Thành Nhân nghe được sự đối thoại giữa anh và Minh Vi.
Cố Thành Quân đứng trong sân nhà náo nhiệt, nghe thấy những âm thanh ám muội vang lên trong điện thoại, một tầng mây đen phủ kín trên khuôn mặt.
Minh Vi sợ quá đành nghiến chặt răng, không dám thở mạnh, càng không dám kêu một tiếng nào, nín nhịn tới mức đỏ cả mặt. Cô càng như vậy động tác của Đường Hựu Đình càng mạnh. Anh biết Minh Vi rất đau, nhưng tình yêu vốn kỳ quái như vậy, có đau mới thấy yêu hơn, mới khiến cho người ta nhớ lâu. Minh Vi quả thực không chịu nổi, bắt đầu khóc thút thít. Đường Hựu Đình nghe thấy tiếng khóc của cô thì toàn thân co rút lại. Hai người bọn họ đi tới đỉnh trong sự đau đớn đến tận tâm can đó.
Đến khi tất cả kết thúc, cả hai đều mồ hôi nhễ nhại. Vì vùng nông thôn nhiều muỗi nên khắp người Đường Hựu Đình lẫn Minh Vi đều sưng đầy nốt muỗi đốt. Đường Hựu Đình dùng áo sơ mi của mình quấn quanh người Minh Vi rồi ôm cô vào lòng. Minh Vi lặng yên ngồi tựa vào ngực anh, trên mặt loáng nước, không biết là mồ hôi hay là nước mắt.
– Chúng ta hãy bình tĩnh lại một chút – Minh Vi nói – Tạm xa nhau một thời gian sẽ tốt cho cả hai.
Tim Đường Hựu Đình kêu tõm một tiếng rồi chìm xuống vùng nước sâu không thấy đáy.
Trên đường về sự tĩnh lặng ngập tràn trong xe, chỉ có duy nhất tiếng nhạc ồn ào phát ra từ ổ đĩa. Giọng hát trong sáng của Trương Tịnh Dĩnh nghe rung động lòng người: “Nếu như đó là tình yêu thì tình yêu vốn đã chẳng công bằng, anh không cần phải biện giải, em sẽ đi ngay. Nếu như em có thể bù đắp cho anh, nếu như em có thể chúc phúc cho anh, thì đó không phải vì em đã nhìn thấu cuộc đời, mà chỉ là em muốn minh chứng cho tình cảm của mình.”
Minh Vi vừa nghe vừa nhìn ra những ngọn đèn đường cùng cây cối dọc hai bên vùn vụt trôi lại phía sau, nước mắt rơi trong lặng lẽ.
Cuối tháng Tám, Đường Hựu Đình lên đường đi Hồng Kông. Anh nhận được một vai nam thứ, một hiệp khách phong lưu trong bộ phim võ hiệp “Lửa hồn” do Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc hợp tác sản xuất. Đạo diễn của bộ phim này đã để ý đến Đường Hựu Đình từ lâu, hơn một năm trước đã từng đặt vấn đề với anh. Ngoài Đường Hựu Đình, đạo diễn cũng để mắt đến cả Chu Minh Vi, từng đề cập tới chuyện mời cô tham gia vai một nữ hiệp câm mang trên mình tuyệt kĩ. Tuy nhiên khi dự án phim khởi động, vai diễn này lại được dành cho Hà Chân Chân, một ngọc nữ mới nổi trong thời gian gần đây.
Minh Vi không mấy quan tâm đến chuyện đó. Hiện giờ cô và Đường Hựu Đình đang chiến tranh lạnh nên nếu có cùng tham gia bộ phim đó cũng sẽ không thoải mái. Cô đi Paris dự tuần lễ thời trang với dáng vẻ thanh tao và lịch thiệp, trông vẫn nổi bật giữa đám đông sang trọng. Người quản lý nói với cô rằng đó là bài học bắt buộc đối với các nữ minh tinh, khi đã xuất hiện ở những chốn như thế này, nếu thể hiện tốt sẽ xác lập được vị trí của mình trong giới thời trang. Quả nhiên là vậy, khi Minh Vi còn chưa về nước đã nhận ngay được lời mời làm đại diện cho một hãng thời trang nổi tiếng, khiến chị Vương quản lý vui mừng tới nỗi nhảy múa loạn lên trong khách sạn.
Qua ngày Quốc Khánh, chị Vương tiếp tục đến tìm Minh Vi bàn bạc chuyện tổ chức tiệc mừng năm năm ngày bước chân vào nghề. Khi ấy Minh Vi mới giật mình nhận ra mình đã có thâm niên năm năm. Khi cô đầu quân cho Vinh Thành năm năm trước, dù mang một hoài bão lớn lao, song cũng không ngờ rằng mình có thể đạt được đến thành công như ngày hôm nay chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi. Nhờ bộ phim “Bạch lộ” mà Minh Vi được xếp vào hàng nữ diễn viên top đầu trong nước với phong cách rất riêng. Từ một cô gái thâm trầm không ai biết đến năm năm trước, giờ đây cô đã xuất hiện thường xuyên trên poster ở khắp mọi nơi, nhắc đến tên ai ai cũng biết.
Công ty cùng với hội fan hâm mộ của Minh Vi cùng đứng ra tổ chức bữa tiệc mừng này, tất cả bạn bè thân quen, các nhân vật nổi tiếng trong giới đều tới chúc mừng, khiến Minh Vi cũng được thể diện.
Đường Hựu Đình vì đang đóng phim ở xa nên không đến được, cũng nhờ người mang quà mừng đến. Trước đây anh từng mua cho cô một đôi khuyên tai, nên lần này tặng một sợi dây cùng bộ.
Minh Vi đeo sợi dây chuyền vào, dùng điện thoại chụp một tấm hình rồi gửi đến cho Đường Hựu Đình, kèm theo lời nhắn ngắn ngủi : “Cám ơn, em rất thích.”
Cho tới khi bữa tiệc kết thúc Đường Hựu Đình cũng vẫn chưa trả lời, chắc vì đang quay nên không bật máy. Hoặc có thể anh cũng đã xem tin, nhưng thấy không cần thiết phải hồi đáp.
Trong bữa tiệc, các fan hâm mộ phát liên tục các đoạn phim do họ tự biên tập trên màn hình tinh thể lỏng. Đó là các đoạn phim được trích ra từ nhiều bộ phim mà Minh Vi đã đóng, bắt đầu bằng nàng tiên cá cô đóng trong MV của Hựu Đình.
Nàng tiên cá khi đó vẫn còn nguyên khuôn mặt đầy nét ngây thơ, ngẩng đầu lên nhìn Đường Hựu Đình biết bao đắm đuối. Đường Hựu Đình nâng bàn tay cô lên, vuốt ve mái tóc dài. Cho dù là như vậy nhưng anh vẫn quyết định ra đi tìm kiếm thứ mình cần. Nàng tiên cá bởi vậy hóa thành bong bóng màu hồng nhạt bay lên dưới ánh mặt trời.
Minh Vi đứng trước màn hình xem lại từng đoạn phim được phát. Cô chợt thấy tim mình nghẹn lại đến phát sợ, cảm giác như ngực có một tảng đó lớn đang chèn ở đó làm cô không thở nổi. Cảm giác ấy chỉ có ở kiếp trước mỗi khi cô phát bệnh tim. Nhưng giờ đây tim cô đang đập hết sức ổn định trong lồng ngực, mạch cũng bình thường. Vậy cảm giác đó bắt nguồn từ đâu?
Minh Vi vội vàng trốn vào phòng hóa trang, ngồi xuống nắp bồn cầu thở dốc từng hồi. Dòng nước nóng bỏng trào ra từ mắt cô, cô cũng không biết có phải mình đang khóc hay không. Rõ ràng cô đang hết sức bình tĩnh, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Cứ vậy, Minh Vi cúi gập người xuống ôm lấy mình rồi khóc thầm. Uất ức, buồn đau, hối hận và oán giận, tất cả những cảm xúc đó như trào dâng hết lên cùng một lúc.
Bên ngoài đầy bạn bè khách khứa, còn mình cô trốn ở đây, gặm nhấm mối tình đang ngày càng trở nên lạnh lẽo trong nỗi cô đơn.
“Bỏ tất cả lại để giữ lấy anh.” Một giọng nói bên trong cô bảo vậy.
Nhưng ngay sau đó một giọng nói khác cũng vang lên: “Không có tác dụng gì. Mày không làm gì sai. Cơ bản anh ấy không tin tưởng mày.”
“Nhưng rõ ràng là mình đã giấu giếm anh sự thật.”
“Mày đã nói hết mọi nhẽ, nhưng anh ấy vẫn lấn cấn vì những lời nói dối. Đó là người bụng dạ hẹp hòi.”
“Mình yêu anh ấy, phải bao dung.”
“Đừng coi rẻ bản thân mình như vậy!”
“Im đi”, Minh Vi ôm lấy hai tai.
“Gọi điện thoại cho anh ấy đi, nói là mình nhớ anh ấy.”
“Đừng gọi. Nếu như nhớ mày anh ấy sẽ gọi cho mày. Anh ấy không nhớ mày, vậy mày nhớ cũng có tác dụng gì.”
“Im đi!”, toàn thân Minh Vi run lên bần bật, nước mắt giống như một chuỗi ngọc trai bị đứt, tuôn rơi lã chã xuống sàn nhà.
Cánh cửa đột nhiên bị mở tung ra, Cố Thành Quân đứng sững bên ngoài.
Minh Vi sợ thót tim, đờ ra nhìn người đứng đó với bộ mặt xám ngoét. Đây là nhà vệ sinh nữ, anh ta vào đây làm gì? Ngay sau đó Minh Vi trông thấy bồn cầu dành cho nam ở phía sau lưng Cố Thành Quân.
Chết tiệt, cô lại có thể đi nhầm vào nhà vệ sinh nam.
Minh Vi mặt đỏ bừng đứng dậy, cúi gầm đầu đi ra ngoài. Cố Thành Quân kéo cô lại, dùng chân đá cánh cửa nhà vệ sinh sau đó ôm gọn cô vào lòng, siết chặt.
Minh Vi ra sức giãy giụa, dùng đầu gối thúc lên, song Cố Thành Quân đã ép cô vào tường, ôm chặt cô trong lòng. Cuối cùng Minh Vi cũng mệt, chỉ đứng yên thở dốc. Cô ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc trên cơ thể Cố Thành Quân, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cố Thành Quân vuốt ve mái tóc của Minh Vi đầy thương xót, thì thầm bên tai cô:
– Hãy quên cậu ta đi. Để chúng ta bắt đầu lại, có được không?
Minh Vi bật cười:
– Nói nghe dễ thế, bắt đầu lại như thế nào đây?
– Nếu em chấp nhận anh sẽ bắt đầu lại từ đầu. Theo đuổi em, đối đãi thật tốt với em. Anh sẽ bù đắp lại tất cả những gì đã để lỡ của chúng ta.
Minh Vi rời khỏi vòng tay của Cố Thành Quân, buồn bã nói:
– Anh thực sự không muốn từ bỏ sao?
– Chẳng phải em đã nói muốn trừng phạt anh suốt cuộc đời này hay sao? – Cố Thành Quân rút khăn mùi soa ra nhẹ nhàng lau vết nước mắt trên mặt Minh Vi. – Nếu đã muốn trừng phạt anh, nếu muốn anh suốt đời này không thể quên được em, vậy em phải làm gì đi. Nếu em bỏ ngoài tai những lời của anh, anh sẽ quên em nhanh lắm, sẽ đi tìm người phụ nữ khác.
– Hiện giờ tôi còn chưa lo nổi thân mình, sao còn để ý đến anh được nữa. – Minh Vi chán nản đáp lời.
– Em không để ý được, vậy anh chủ động phối hợp với em là được rồi. – Cố Thành Quân lau sạch vết phấn bị nhòe bởi nước mắt trên khuôn mặt Minh Vi, sau đó nâng cằm cô lên, khẽ khàng chạm vào môi cô. – Tất cả những thứ nợ em khi trước anh sẽ trả lại từng thứ một.
Minh Vi cười lạnh lùng, không coi những lời nói đó ra gì.
Song Cố Thành Quân nói được là làm được. Cuối năm công ty tổ chức đại hội cổ đông, Minh Vi không hiểu vì sao mình được mời đến dự, sau đó được thông báo: Vì những cống hiện của cô cho công ty suốt những năm qua nên công ty quyết định thưởng cho cô ba phần trăm cổ phần.
Châu Tích đã thảm bại, rõ ràng hiện giờ Minh Vi là diễn viên trụ cột của Vĩnh Thành, tuy hiện tại chia cổ phần cho cô còn hơi sớm, nhưng cũng coi như hợp tình hợp lý. Minh Vi cũng nghĩ vậy nên vui vẻ nhận phần thưởng của công ty. Các cổ đông và tầng lớp lãnh đạo cấp cao của công ty chúc mừng cô bằng vẻ mặt hơi khó hiểu, còn Cố Thành Quân chỉ đứng một bên cười đắm đuối. Hiện giờ có thể coi như cô và Đường Hựu Đình đã chia tay, Cố Thành Quân thế chân vào đó là chuyện đương nhiên.
– Từ lâu đã đoán được bọn họ sẽ đến lúc thế này. – Các nữ nhân viên xì xào bàn tán trong phòng trang điểm. – Chủ tịch luôn đối đãi với cô ấy khác mọi người.
– Chu Minh Vi đúng là có sức hấp dẫn lớn thật, khiến cho hai người đàn ông tuyệt vời nhất đều say như điếu đổ.
– Chẳng phải cô ta bị Đường Hựu Đình bỏ hay sao? Đường Hựu Đình đã kiếm được một người khác rồi.
– Ồ, từ khi nào thế?
– Cậu không xem trên mạng bàn tán à? Người kia hình như là con gái của viện trưởng một bệnh viện, bác sĩ khoa nhi, quen anh ấy từ lâu rồi.
– Người ta là con gái nhà khuê các, thiên thần áo trắng đấy. Còn Chu Minh Vi nói trắng ra cũng chỉ là…
– Suỵt…
Ngay cả Chung Thiện Dao cũng phải chạy đến hỏi Minh Vi.
– Nghe nói Đường Hựu Đình thay lòng đổi dạ, bỏ cậu để đi theo một cô con gái nhà giàu phải không?
Minh Vi cắn một miếng táo, nói :
– Là mình bỏ anh ấy. Còn việc anh ấy qua lại với ai mình không biết, cũng chẳng liên quan gì đến mình.
– Hai người các cậu chẳng phải là tình cảm rất tốt đẹp hay sao, sao nói chia tay là chia tay ngay thế?
Minh Vi cười một tiếng mỉa mai:
– Đến cưới nhau rồi còn ly hôn được, mới yêu nhau rồi chia tay cũng là chuyện bình thường. Anh ấy chưa từng hứa hẹn gì với mình, mình cũng chưa bao giờ hứa sẽ ở bên nhau trọn đời. Không ở bên nhau được chẳng chia tay thì còn làm gì?
Chung Thiên Dao nghe qua biết chuyện của hai người này có vấn đề, song vì Minh Vi không nói nên cô cũng không tiện hỏi kỹ.
Sau này Minh Vi còn loáng thoáng nghe thấy những đồn đại khác về việc Đường Hựu Đình có bạn gái mới. Cô quả thực cảm thấy tò mò nên lên mạng tìm xem.
Ngọn nguồn của thông tin này là từ mấy bức ảnh được một tờ báo giải trí chụp trộm. Trong bức ảnh mờ mờ, Đường Hựu Đình mặc trang phục đi dạo, đầu đội mũ, hết sức thân mật với một cô gái trẻ đi bên cạnh. Cô gái đó xoay lưng lại nhưng chỉ nhìn cách ăn mặc cũng biết gia cảnh không tầm thường. Cô ta khoác tay Đường Hựu Đình, còn Đường Hựu Đình quay nghiêng mặt sang mỉm cười hết mực dịu dàng.
Nhìn vào đó Minh Vi biết ngay nụ cười của anh xuất phát từ đáy lòng, cho thấy anh đang hết sức vui vẻ. Niềm vui ấy còn hiển hiện cả trên mắt anh, trong đó chứa đựng sự thương yêu với người con gái đó. Con người anh là vậy, khi đã thích một người sẽ dồn hết tất cả những gì tốt nhất cho người đó. Ánh mắt chăm chú nhìn người con gái đó nói lên rằng cô ấy chính là thứ quý giá nhất anh có trên thế gian này.
Minh Vi biết, bởi vì cô đã từng được người đàn ông đó nhìn như vậy.
Sự theo đuổi của Cố Thành Quân đối với Minh Vi hết sức khoa trương khiến cho mọi người trong công ty đều biết, còn bên ngoài cũng đã bắt đầu có lác đác tin đồn. Hình tượng Cố Thành Quân lạnh lùng kiêng khem suốt mấy năm trời nay bỗng nhiên điểm xuyết một chút nồng nhiệt, tạo thành một vẻ gợi cảm khiến hầu hết các cô gái đều thấy xao lòng. Một người đàn ông trầm tĩnh hướng nội vẫn luôn hấp dẫn phụ nữ nhất, đó là một định luật bất biến.
Cuối năm Minh Vi trở nên bận rộn vì những lễ trao giải liền nhau. Vì phim “Bạch lộ” giành được nhiều giải thưởng nên phần lớn thời gian cô đều xuất hiện cùng với Cố Thành Quân. Hai người vốn trông đã rất hợp nhau, lại thêm vai diễn trong phim nên báo chí ra sức thổi phồng. Các fan hâm mộ vì rất thích hai nhân vật trong phim nên tin đồn Cố Thành Quân và Minh Vi đang “yêu nhau tha thiết” nhanh chóng rộ lên.
Mỗi lần đọc được những tin như vậy, Minh Vi đều có thể tưởng tượng ra bộ dạng của Cố Thành Quân nhưng không biết Đường Hựu Đình cảm thấy thế nào. Tuy nhiên những tin đồn về quan hệ của anh với con gái nhà “danh gia vọng tộc” kia cũng không kém phần nóng bỏng, chắc không tới nỗi buồn chán cô đơn. Cho dù anh có bạn gái mới hay không, rõ ràng Minh Vi cũng đã không còn là tất cả đối với anh nữa.
– Em có tò mò về bạn gái mới của cậu ấy không? – Cố Thành Quân hỏi – Anh có biết một chút về chuyện đó. Nếu em muốn anh sẽ nói cho em biết.
Minh Vi lạnh lùng liếc Cố Thành Quân:
– Anh định lửa cháy đổ thêm dầu à?
– Cũng gần như vậy. – Cố Thành Quân cười nhạt. – Anh chỉ muốn em biết mọi chuyện sớm hơn một ngày thôi. Em cứ dùng dằng không nỡ dứt với cậu ta, nhưng cậu ta đã bắt đầu một cuộc tình mới rồi. Cũng giống như trong lời bài hát ấy, đóng một cánh cửa lại rồi mở ngay một cánh cửa khác ra, đâu có lưu luyến gì em. Huống hồ cô gái đó còn là người thân quen cũ của cậu ấy. Nếu dùng thuật ngữ đang thịnh hành hiện giờ, thì cậu ấy có lốp dự phòng.
Minh Vi trở nên lặng lẽ.
– Anh đắc ý như vậy làm gì. Năm đó anh kết hôn với em, chẳng phải cũng có Chân Tích dự phòng hay sao?
– Vậy cứ coi như Đường Hựu Đình đang giẫm lên vết bánh xe của anh đi. – Cố Thành Quân nói. – Nhưng anh đã tỉnh ngộ. Còn cậu ta thì sao? Em định đợi câu ta năm năm chắc?
– Em làm sao phải đợi anh ấy? – Minh Vi nói lạnh tanh. – Hồi đó em đã bỏ anh để chọn anh ấy thì bây giờ em cũng có thể bỏ anh ấy để đi tìm người khác. Em là Chu Minh Vi, ngôi sao nổi tiếng Chu Minh Vi kia mà, muốn kiếm một người đàn ông thế nào chẳng được? Chẳng nói đâu xa, ngay bên cạnh cũng có đầy ra rồi. Tôn Hiếu Thành lại gọi điện mời em đi ăn cơm.
– Em nhận lời rồi à? – Cố Thành Quân sầm mặt xuống.
– Sao lại không? – Minh Vi cười khiêu khích. – Anh ta cũng là một chiếc lốp dự phòng của em mà.
Tôn Hiếu Thành hẹn Minh Vi đến nhà băng xoay tròn trên tầng thượng một cao ốc ăn sườn nướng. Hôm đó thời tiết đẹp, có chút tuyết rơi. Từ trên cao nhìn xuống toàn thành phố, thấy những bông hoa tuyết lả tả rơi đầy mặt đất khiến cho người ta có cảm giác mình đứng trên đầu thiên hạ nhìn xuống dưới.
– Thật không ngờ em lại nhận lời mời của anh. – Tôn Hiếu Thành nói với vẻ mừng vui ngoài tưởng tượng. – Sau chuyện xảy ra với Chân Tích, anh còn lo em sẽ tránh né. Hơn nữa, hiện giờ Cố Thành Quân giữ em còn cẩn thận hơn cả con ngươi, không ngờ anh ta lại có thể thả em ra như vậy.
– Anh ấy là Chủ tịch công ty, không phải bố em. – Minh Vi cười cười. – Dù quản lý chặt hay lỏng cũng không thể quản lý được cuộc sống riêng tư của em. Còn về chuyện của Chân Tích, anh cũng chẳng liên can gì. Hôn ước đã bị hủy bỏ, đương nhiên anh có thể hẹn hò với người khác giới.
Tôn Hiếu Thành nghe nói vậy liền cười tỏ vẻ hiểu ý.
Minh Vi trang điểm rất tinh tế cho cuộc hẹn đó. Mái tóc được uốn kỹ rồi quấn lên ở sau gáy, môi đánh đỏ tươi, mặc chiếc xường xám, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng cổ lông. Ăn mặc như vậy trông cô giống hệt với nhân vật Dạ Oanh trong phim “Cố viên xuân thu”. Ngày trước, chính vì quá đỗi ngạc nhiên trước vẻ đẹp đó của Minh Vi nên Tôn Hiếu Thành mới theo đuổi cô. Cho nên hôm nay thấy cô trang điểm như vậy, Tôn Hiếu Thành ngầm hiểu là một hành vi có chủ đích, cảm thấy mừng rơn, cố thể hiện tình cảm của mình.
Minh Vi uống một chút rượu nên hơi hơi say, vừa cười vừa hỏi Tôn Hiếu Thành.
– So với hồi trước thì bây giờ em đẹp hơn hay khi trước em đẹp hơn?
– Bây giờ đẹp hơn. – Tôn Hiếu Thành nói thật lòng. – Khi đó em vẫn còn non nớt, trong mắt mang một vẻ ngập ngừng và lo lắng, hơi quá e dè. Còn hiện giờ vẫn thùy mị, nhưng lại có nét quyến rũ của người con gái đã trưởng thành, trong mắt chứa đầy vẻ sắc sảo khôn ngoan, lại vừa độ lượng. Còn nữa, em đang không vui, đang buồn nhiều chuyện. Chính vẻ buồn thương khiến cho vẻ đẹp của một người con gái đẹp tăng thêm mấy phần.
– Anh Tôn đúng là một chuyên gia thẩm mỹ. – Minh Vi bật cười.
Tôn Hiếu Thành cầm lấy tay cô.
– Em có chuyện gì không vui không thể nói với anh sao?
Minh Vi lắc đầu, rút tay về, song Tôn Hiếu Thành vẫn giữ chặt lấy.
– Đường tiên sinh, xin lỗi anh, anh cũng thấy rồi đấy, các chỗ ngồi sát cửa sổ đều đã kín chỗ. – Giọng nói mang đầy vẻ có lỗi của nhân viên phục vụ vang lên ngay gần phía sau Minh Vi. – Hay là chúng tôi tìm cho hai vị một chỗ ngồi yên tĩnh nhé?
Giọng nói không thể quen thuộc hơn với Minh Vi lập tức vang lên:
– Không cần đâu. Mấy người bên kia hình như đang định đi rồi. Chúng tôi sẽ chờ thêm một chút.
Minh Vi từ từ quay đầu lại. Đường Hựu Đình đứng ngay bên cạnh tấm bình phong của nhà hàng. Anh mặc một bộ vest rất vừa người, áo khoác vắt trên cánh tay, trông cao lớn, lịch thiệp, đầy phong độ.
Không ít thực khách xung quanh cũng quay người sang nhìn Đường Hựu Đình, còn Đường Hựu Đình nhìn Minh Vi. Ánh mắt của anh lướt một vòng qua khuôn mặt và cơ thể cô, sau đó chuyển sang bàn tay mà Tôn Hiếu Thành đang nắm, một nụ cười hơi khinh miệt lập tức hiện trên miệng.
Minh Vi dùng sức rút bàn tay đó lại.
Đường Hựu Đình không đến một mình, người con gái anh đi cùng đang đứng sau tấm bình phong. Đường Hựu Đình mỉm cười nói với cô gái đó, ánh mắt chan chứa sự thương yêu dịu dàng, sau đó hai người ngồi xuống nơi tiếp viên đưa đến.
Người con gái đó ngồi quay lưng lại chỗ Minh Vi, trông dáng vẻ cao ráo và thanh nhã. Minh Vi cảm thấy tò mò.
– Bạn gái của Đường Hựu Đình? – Tôn Hiếu Thành nói. – Trông có vẻ quen quen.
– Anh cũng biết à?
Tôn Hiếu Thành cuối cùng cũng nhớ ra.
– Là cô ấy? Thảo nào! Anh rất thân với anh trai cô ấy. Cô ấy là con thứ của Giám đốc Bệnh viện Bà mẹ Trẻ em Nhân Tâm.
Minh Vi biết chuỗi bệnh viện tư đó, nó có cơ sở cùng với một loạt trung tâm phục vụ sinh sản trên khắp các tỉnh thành cả nước, phí dịch vụ rất cao, là một trong những lựa chọn hàng đầu khi sinh nở của các gia đình giàu có và người nổi tiếng.
Khi Minh Vi vẫn còn đang ngẩn người thì Tôn Hiếu Thành đã đi tới chào hỏi. Cô gái đó trông thấy Tôn Hiếu Thành liền mỉm cười đứng lên chào, Minh Vi cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt cô ta.
Về tuổi tác cũng cũng chừng độ tuổi với Minh Vi, dịu dàng duyên dáng, đường nét xinh xắn, toàn thân toát lên một vẻ thư thái và thanh cao vốn thuộc về những người xuất thân trong gia đình giàu có và được hưởng một nền giáo dục tốt. Một người con gái như vậy đứng bên cạnh Đường Hựu Đình quả là hết sức xứng đôi.
Minh Vi nghe thấy Tôn Hiếu Thành gọi cô ấy là “Hàm Ngọc”. Đến cả cái tên cũng hết sức nhã nhặn.
Tôn Hiếu Thành quay đầu lại với Minh Vi.
– Hàm Ngọc là fan hâm mộ của em đấy. Chúng ta mời họ đến cùng dùng bữa có được không?
Đường Hựu Đình đứng chắn giữa hai người, nhìn Minh Vi cười mà như không, có vẻ như đang đợi cô từ chối. Minh Vi lập tức bốc hỏa trong đầu, gật đầu cười với vẻ hả hê:
– Đương nhiên là hoan nghênh rồi. Hàm Ngọc, chào cô.
– Tôi đã xem hết tất cả các bộ phim chị đóng. – Vừa ngồi xuống Đinh Hàm Ngọc đã nói câu đó với Minh Vi. Nghe giọng nói của cô rất mềm mại, mang một vẻ hồn nhiên của thiếu nữ. Ngay cả Minh Vi là phụ nữ mà khi nghe giọng nói đó cũng thấy lòng mình dịu lại. Thảo nào Đường Hựu Đình chẳng mê đắm đến như vậy. Chỉ có điều là rõ ràng bọn họ đã quen nhau từ trước, vậy khi trước vì sao mà không thành đôi?
– Chị diễn tốt thật đấy. – Đinh Hàm Ngọc thành thực nói. – Phim “Bạch lộ” tôi cũng đã xem tới năm lần, mỗi lần đến cảnh chị và Cố Thành Quân chia tay nhau tôi đều khóc một trận. Anh Hựu Đình toàn chê tôi là trẻ con.
Đinh Hàm Ngọc đưa mắt liếc nhìn Đường Hựu Đình cười ngượng nghịu. Đường Hựu Đình cũng nhìn lại với ánh mắt chứa chan tình cảm.
– Em đúng là dễ khóc thật. Anh chưa từng gặp cô gái nào thích khóc như em.
Tất cả cùng cười ồ lên. Minh Vi cũng cười, nhấp một ngụm rượu vang.
– Chị Minh Vi đúng là trông còn đẹp hơn cả trên màn ảnh nữa. – Đinh Hàm Ngọc nhìn Minh Vi bằng ánh mắt ngưỡng mộ. – Tôi thấy khả năng diễn xuất của chị quả thực quá tốt. Còn cả bộ phim “Thỏa thuận hạnh phúc” chị đóng cùng anh Hựu Đình nữa, nhân vật nữ chính của chị ấy, vừa rất thích hợp trong vai trò một người phụ nữ gia đình, lại cũng là một viên chức hết sức thanh lịch ở công sở.
Đường Hựu Đình và Tôn Hiếu Thành đều đồng ý gật đầu.
– Cô quá khen rồi. – Minh Vi cảm thấy nếu cứ để cô thục nữ này tiếp tục khen mình quả thực không nuốt nổi bữa cơm này nên chủ động chuyển đề tài. – Cô đang làm ở đâu?
– Hàm Ngọc là bác sĩ khoa Nhi. – Đường Hựu Đình trả lời thay cho Đinh Hàm Ngọc.
Minh Vi đưa mắt nhìn Đường Hựu Đình. Anh cười nhạt, sau đó thu ánh mắt về, quay đầu sang tiếp tục cùng Hàm Ngọc chọn thực đơn.
Tôn Hiếu Thành nói nhẹ nhàng:
– Trước đây cô ấy học ở Mỹ, mới về nước chưa được bao lâu, hiện làm việc ở bệnh viện của gia đình. Anh trai cô ấy là một bác sĩ khoa sản rất nổi tiếng. Giữ quan hệ tốt với bọn họ, sau này khi em sinh con, có lẽ cùng cần nhờ đến.
Minh Vi dở khóc dở cười:
– Đó là những chuyện xa vời mà.
– Anh trai cô ấy cũng là một thanh niên trẻ trung tuấn tú chưa vợ.
Minh Vi hắng giọng:
– Em còn tưởng anh đang có ý gì với em chứ?
– Cố Thành Quân vẫn còn thì anh không có cách gì ra tay với em được. Nhưng anh cũng không thể nào để cho cậu ấy được thuận lợi như vậy có đúng không? Thế nên…
– Vậy anh hẹn em ra đây là cố tình gây khó cho anh ấy chứ gì. Chẳng phải hai người là bạn sao?
– Bè thôi. – Tôn Hiếu Thành cải chính. – Cái đó còn cả một khoảng cách mới thành bạn được.
Minh Vi khẽ cười, ngẩng đầu lên, gặp ngay ánh mắt của Đường Hựu Đình. Nụ cười của cô dần biến mất. Trái lại, Đường Hựu Đình vẫn giữ thái độ tự nhiên, quay người lại phía sau bảo thực đơn với nhân viên phục vụ.
Đinh Hàm Ngọc nói:
– Chị Minh Vi, anh Hựu Đình nói anh ấy và chị rất thân nhau. Chị nói giùm tôi xem, mấy năm nay anh ấy đã có bạn gái chưa?
Minh Vi ngẩn người, nhìn về phía Đường Hựu Đình. Đường Hựu Đình mỉm cười khì khì nói:
– Minh Vi, em nói cho cô ấy biết là mấy năm nay anh luôn giữ nghiêm phép tắc, không hề làm bất cứ chuyện gì lộn xộn. Em mau nói cho cô ấy biết đi.
Minh Vi cảm thấy như bị một mũi dao găm nhọn hoắt đâm xuyên qua ngực, đau thấu tâm can.
Hóa ra chuyện tình cảm giữa hai người bọn họ đối với anh chỉ là một “chuyện lộn xộn” mà thôi.
Cô cố dặn ra một nụ cười:
– Anh Hựu Đình luôn giữ mình trong sạch, không làm chuyện lộn xộn với cô gái nào đâu.
Khi nói tới hai chữ “lộn xộn”, cô gần như phải nghiến răng vào.
Hơn ba tháng nay cô đã luôn băn khoăn do dự, hỏi đi hỏi lại rằng không biết có phải mình đã quá khắt khe với Đường Hựu Đình hay không, thậm chí còn cho rằng cái quyết định tùy tiện đó của mình tự làm khổ bản thân mình. Đối với Đường Hựu Đình, đó chẳng qua chỉ là một trò chơi tình ái “lộn xộn” mà thôi. Bất luận ai là người đưa ra đề nghị chấm dứt, anh cũng đều có thể rút lui một cách nhẹ nhàng.
Tôn Hiếu Thành chuyển sang nói chuyện với Đinh Hàm Ngọc về bố mẹ và anh trai cô ấy. Minh Vi không tham gia được, chỉ cúi đầu ăn sa lát. Cô nghe hai người đó chuyện trò, tay gẩy gẩy mấy quả ô liu trên đĩa. Khi ngẩng đầu lên, đã thấy Đường Hựu Đình nhìn mình cười ra vẻ hiểu hết.
Ngực Minh Vi đột nhiên đau nhói.
Cô không thích ăn ô liu, còn Đường Hựu Đình ngược lại. Trước đây, mỗi khi hai người đi ăn đồ tây, Minh Vi thường nhặt hết ô liu sang đĩa của anh.
Mỗi lúc như vậy Đường Hựu Đình thường nói:
– Em lãng phí thật. Nếu không có anh, ai sẽ giải quyết giúp em chỗ ô liu này?
Nghĩ tới đó Minh Vi lại cười cay đắng, dùng đĩa gạt chỗ ô liu ra. Không có ai ăn thì để lại. Một vấn đề trước kia xem chừng to tát, nhưng khi xử lý lại chỉ đơn giản như vậy.
– Minh Vi. – Đường Hựu Đình đột nhiên nói. – Không phải em định đi Nhật đóng phim sao?
Minh Vi sực tỉnh, đáp:
– Chắc phải đến đầu xuân năm tới. Anh thì sao? Chuẩn bị cho album mới thế nào rồi?
– Sẽ phát hành trước Mồng một Tết. – Đường Hựu Đình nói. – Sau Tết sẽ có mấy chuyến lưu diễn nữa.
– Chúc anh sẽ bán được một lượng lớn album mới. – Minh Vi nói. – Đến khi đó em cũng sẽ mua một xấp để tặng cho mỗi nhân viên trong cửa hàng của mẹ em một đĩa.
– Cám ơn đã ủng hộ. – Đường Hựu Đình cười cười.
– Hai người bọn anh đúng là chán ngắt. – Đinh Hàm Ngọc quay đầu sang nói. – Không khí đang tốt như vậy lại đi nói chuyện công việc.
– Vậy nói chuyện gì? – Đường Hựu Đình đáp. – Khi anh với Minh Vi gặp nhau cũng chỉ biết nói chuyện công việc thôi. Em đúng là thích để ý những chuyện không đâu.
Đinh Hàm Ngọc cười nũng nịu, có vẻ như đang rất vui.
– Làm vậy chị Minh Vi cười cho đấy. Tôi và anh Hựu Đình quen nhau cũng được gần mười năm rồi. Khi nói chuyện anh ấy toàn không nể nang gì như vậy thôi.
– Đâu có. – Minh Vi cụp mắt xuống. – Tình cảm của hai người tốt thật.
Hóa ra là đã quen nhau được ngót mười năm. Chu Minh Vi cô cũng đã quen Đường Hựu Đình được năm năm, nhưng trừ trước đến nay anh chưa từng nhắc đến cái tên Đinh Hàm Ngọc.
– Ồ, tôi đã bảo rồi. – Tôn Hiếu Thành đột nhiên xoa tay nói. – Tôi cứ cảm thấy hai người Hàm Ngọc và Minh Vi có gì đó là lạ, bây giờ mới nhận ra, hai cô trông có nhiều nét giống nhau.
Minh Vi chợt thấy gai gai người.
– Anh Hiếu Thành đang nói gì vậy?
– Em và Hàm Ngọc hơi giống nhau. – Tôn Hiếu Thành khua khua tay. – Mắt à? Không phải. Miệng à? Cũng không phải. Tóm lại có có nét giống.
Hai cô gái quay sang nhìn nhau. Đường Hựu Đình cười nói:
– Là thần thái giống nhau chăng?
– Đúng, đúng. – Tôn Hiếu Thành gật đầu.
Đinh Hàm Ngọc nhìn lướt qua khuôn mặt Minh Vi một vòng, sau đó xấu hổ cúi đầu.
– Trời ơi, bảo em giống chị Minh Vi chẳng phải là đề cao em quá sao? Làm sao em đẹp như chị Minh Vi được?
Môi Minh Vi khẽ run lên, song cô vẫn có thể nở một nụ cười:
– Hàm Ngọc quá khiêm tốn rồi. Cô xinh đẹp như vậy, thừa sức làm diễn viên. Nếu như tôi có được nửa phần sắc đẹp, nửa phần trí tuệ của cô, tôi đã vui mừng tới mức quên hết mọi thứ trên đời rồi.
– Minh Vi cũng tự coi nhẹ mình quá. – Tôn Hiếu Thành cười ha ha. – Em với Hàm Ngọc đều là mỹ nhân thông minh tài giỏi, thật giống chị em. Tôi nói, mà Hựu Đình chắc khi trước anh cũng nhận ra rồi phải không?
– À. – Đường Hựu Đình đáp lấy một cách thờ ơ. – Trước kia tôi cũng thấy Minh Vi giống Hàm Ngọc. Bây giờ hai người ngồi cạnh nhau mới thấy càng giống hơn.
Đinh Hàm Ngọc thấp giọng hỏi Đường Hựu Đình:
– Vậy trước đây mỗi lần nhìn thấy chị Minh Vi, anh có nhớ đến em không?
Đúng lúc đó Đường Hựu Đình đang ăn một miếng sườn nên chưa vội trả lời ngay.
Minh Vi rút khăn ăn ra rồi đứng dậy:
– Thất lễ quá, tôi phải vào nhà vệ sinh một lát.
Cô chậm rãi bước đi về phía nhà vệ sinh, những tiếng chuyện trò của thực khách, tiếng nhạc trong nhà hàng phút chốc biến thành những âm vang mơ hồ, lùi xa dần.
Cô đứng trước chiếc gương lớn trong phòng rửa tay, nhìn vào người con gái với khuôn mặt trắng nhợt bên trong đó bằng ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Người con gái đáng thương này là ai?
Khuôn mặt người con gái trong gương biến thành hình ảnh từ kiếp trước. Một nhan sắc bình thường, vóc dáng trung bình, vẫn khuôn mặt trắng nhợt đó và ánh mắt vô hồn.
Dù cô đã được tái sinh sau khi chết, trở nên vô cùng xinh đẹp, đạt được nhiều thành công lớn, nhưng giờ đây, nếu xét về phương diện tình cảm, vẫn thất bại thảm hại.
Có người đẩy cửa bước vào. Minh Vi cúi đầu xuống, đẩy cửa đi ra.
Đường Hựu Đình đứng tựa lưng vào tường hành lang bên ngoài, dường như đang nghĩ ngợi điều gì. Minh Vi vội vàng nhìn tránh đi nơi khác, đi lướt qua anh ra phía bên ngoài, song Đường Hựu Đình đi theo giữ chặt lấy cánh tay cô rồi kéo quay trở lại.
Minh Vi đi giày cao gót nên mất thăng bằng, ngã vào lòng Đường Hựu Đình. Vòm ngực anh vẫn rộng rãi và vững chắc như trong trí nhớ của cô, vừa chạm vào đó cô đã đờ cả người, mất một lát mới nhớ là phải đẩy anh ra.
Đường Hựu Đình buông Minh Vi ra một cách hết sức tự nhiên. Minh Vi loạng choạng lùi về sau vài bước tựa vào mặt tường đối diện. Tóc cô sổ tung ra rũ xuống hai bên khuôn mặt. Đôi môi đỏ rực khiến cho khuôn mặt càng nhợt nhạt hơn.
Đường Hựu Đình nhìn Minh Vi từ trên xuống dưới, từ khuôn mặt đến chiếc áo dài xường xám mà cô đang mặc, từ đôi môi tươi mọng đến cơ lưng nhỏ nhắn của cô. Một nụ cười chế giễu hiện ra:
– Em cũng vẫn biết cách làm vừa lòng người khác như trước nhỉ. Hôm nay mặc bộ váy này là dành riêng cho Tôn Hiếu Thành đúng không? Cố Thành Quân đang làm gì vậy? Anh ta để cho em hẹn hò với Tôn Hiếu Thành thế hả?
Lời nói của anh như từng cái tát tát thẳng lên mặt Minh Vi. Mặt cô dần dần đỏ lựng, giận tới mức hai vai run rẩy:
– Em mặc quần áo gì, ăn cơm với ai thì liên quan gì đến anh? Em không hề hỏi han đến cuộc sống của anh, anh cũng đừng có hỏi đến cuộc sống riêng của em. Dù em có ăn cơm với tất cả đàn ông ở thành phố này cũng không đến lượt anh quản lý.
Đường Hựu Đình cười nhạt:
– Phải, liên quan gì đến tôi chứ? Cô Chu Minh Vi hiện giờ là ngôi sao hàng đầu, một ứng cử viên hàng đầu của chiếc ghế ảnh hậu, tất cả các đàn ông độc thân trên đất nước này đều lao đến kia mà. Hơn nữa việc cô đang qua lại với Cố Thành Quân mà vẫn giao du với Tôn Hiếu Thành cũng là phong cách bình thường có đúng không? Hai người bọn họ còn chẳng quan tâm, tôi lo lắng làm gì chứ? Dù sao cô làm vậy cũng thành thục rồi mà…
Minh Vi dang thẳng tay lên tát cho Đường Hựu Đình một cái, cắt ngang lời nói của anh.
Mặt Đường Hựu Đình lật sang một bên, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm, hệt như bóng tối đang bao trùm bên ngoài. Minh Vi hít sâu một hơi, mãi lâu sau mới nói:
– Dừng lại đúng lúc đi, Đường Hựu Đình. Chúng ta chia tay một cách đường hoàng, anh đừng có đợi bao nhiêu lâu như vậy mới quay đầu lại nói những điều vô nghĩa đó. Đừng có khiến quan hệ của chúng ta kết thúc một cách thảm hại như vậy.
Cô siết chặt nắm tay rồi quay người đi ra khỏi hành lang. Đường Hựu Đình đi theo giữ chặt tay cô lại rồi ép sát vào tường, sau đó đôi môi nóng bỏng hôn ghì lấy.
Đường Hựu Đình ra sức sục sạo, công thành chiếm đất, ngấu nghiến môi cô, quấn lấy lưỡi cô. Minh Vi bị ép phải đón nhận, không khí bên trong phổi dần dần bị hút ra từng chút một, cô thấy đầu óc quay cuồng, đầu gối nhũn cả ra. Đường Hựu Đình ôm lấy cơ lưng cô, cơ thể hai người dính sát vào nhau không còn một kẽ hở nào. Cái ôm đó ghì chặt biết bao, dường như anh muốn gắn kết luôn cơ thể cô vào cơ thể mình vậy. Minh Vi không đủ sức để chống cự, cũng không muốn chống cự. Khi đó cô mới nhận ra mình đã nhớ đôi tay đó, nhớ vòm ngực đó, nhớ cái ôm đó, nhớ cả nụ hôn điên cuồng đó tới mức nào.
Khi Đường Hựu Đình buông tay ra, cả hai đều thở gấp. Không khí lạnh ùa vào phổi khiến thần trí đang mê loạn của cô trở nên tỉnh táo hơn.
Minh Vi nghiến răng đẩy Đường Hựu Đình ra:
– Anh đang làm gì vậy?
Đường Hựu Đình lau môi, cười nhạt:
– Sao vừa rồi em không đẩy tôi ra?
– Đừng tìm cách quấy rối em nữa, Hựu Đình. – Minh Vi lắc đầu. – Em không muốn “lộn xộn” với anh. Bông hoa bách hợp bên ngoài kia mới xứng đáng với anh, đẹp đẽ và thuần khiết, lại môn đăng hộ đối.
– Em đang làm bà mối cho bạn trai cũ đấy à?
– Chẳng qua em chỉ nói ra sự thật thôi. – Minh Vi nhặt chiếc túi rơi dưới đất lên, quay người đi vào trong phòng rửa tay.
– Em thực sự có thể quên anh hay sao, Minh Vi?
Bước chân cô ngập ngừng dừng lại:
– Không thử làm sao biết được.
Minh Vi trang điểm lại xong mới quay về bàn ăn. Tôn Hiếu Thành vừa kể xong một chuyện cười, Đinh Hàm Ngọc và Đường Hựu Đình đều đang cười nghiêng ngả. Minh Vi ngồi xuống cũng cười theo, cười một cách hết sức thoải mái tự nhiên. Cô là một diễn viên, việc cười vui vẻ như vậy đối với cô quá dễ dàng. Bữa cơm tối đã kết thúc trong không khí ngập tràn niềm vui như vậy.
Mặt Đường Hựu Đình xám ngoét, tay nắm chặt vô lăng, mỗi khi ánh đèn đường tạt qua để lại trong ánh mắt anh một màu lửa màu vàng rực.
Minh Vị lặng yên ngồi trên ghế lái phụ, cũng không nhìn Đường Hựu Đình. Chiếc xe đã ra khỏi thành phố từ lâu, cô cũng không quan tâm đến việc anh sẽ lái xe đi đâu.
Chiến tranh lạnh còn đáng sợ hơn cãi cọ. Cô thà chấp nhận để bọn họ cãi nhau một trận thật to, còn hơn cứ im lặng thế này.
Nhưng những lời cần nói đều đã nói hết, cứ cho là cãi nhau đi, liệu có nói chuyện gì mới hơn không?
Thấy Đương Hựu Đình lái xe mỗi lúc một nhanh, Minh Vi lo cho sự an toàn nên cuối cùng đành lên tiếng:
– Anh đi chậm một chút thôi. Đoạn đường này có giới hạn tốc độ.
Thực ra suốt đoạn đường vừa rồi Đường Hựu Đình không biết đã nhận tới mấy hóa đơn nộp phạt. Tuy nhiên lời nói của Minh Vi cũng có tác dụng, tốc độ chiếc xe dần chậm lại. Sau đó Đường Hựu Đình đánh quặt vô lăng, rẽ ra khỏi trục đường chính đi vào một con đường nhỏ. Anh không biết con đường này, chỉ là muốn rẽ vào đó. Đi thêm một đoạn nữa đã thấy làng quê, chiếc xe dừng lại bên một bờ ruộng.
Trong xe tối om, ánh trăng bên ngoài chiếu vào khiến cho khuôn mặt hai người nhuốm một màu xanh, hệt như hai bóng ma.
Minh Vi mấp máy môi, mãi sau mới nói:
– Chúng ta cứ như thế này cũng không giải quyết được gì.
Đường Hựu Đình thót tim, nghĩ bụng chắc Minh Vi ngả bài với mình, muốn chia tay. Nhưng làm sao cô ấy có thể chia tay với mình? Rõ ràng cô ấy không thành thực với mình, vậy làm sao có thể vô lý tới mức cứ như chính mình mới là người gây ra mọi chuyện?
Giọng nói của Đường Hựu Đình trở nên cứng nhắc:
– Chuyện vừa rồi anh coi như không trông thấy gì. Sau này không được nhắc đến nữa.
– Có thể không nhắc đến hay sao? – Minh Vi cười khổ sở – Giữa anh và em đã có sự ngăn cách, nó không thể nào tự nhiện tan biến được. Không nghe, không nói, không nhìn, chúng ta có thể tiếp tục như vậy hay sao?
– Vậy em muốn gì? – Đường Hựu Đình hung hăng hỏi lại.
Minh Vi nghiến răng:
– Anh nghĩ thế nào thì mới phải? Chẳng phải anh đang cảm thấy em có lỗi với anh sao?
– Anh cảm thấy? Lẽ nào điều đó không phải là sự thật? Quan hệ giữa em và anh ta chẳng phải mập mờ còn gì? Cứ cho là ban nãy em làm như vậy là để chọc tức anh, vậy em nói cho anh nghe xem, rốt cuộc quan hệ của em với Cố Thành Quân là như thế nào? Em nói việc anh ta nhận em là vợ mình chỉ là sự hiểu lầm. Em đã biết là anh ta hiểu lầm rồi, vì sao không tránh xa ra một chút?
Minh Vi cảm thấy ngực mình tắc nghẹn, không biết phải làm thế nào mới giải thích được. Cô cố nhẫn nhịn hồi lâu rồi mới nói:
– Là em đang trả thù.
– Là em cố tình thân mật với anh ta để trả thù anh?
– Không phải vậy. Em đang trả thù anh ta.
– Em trả thù anh ta cái gì ?
– Anh ta đối với em… – Minh Vi không biết phải nói tiếp như thế nào.
Đường Hựu Đình nắm lấy vai cô rồi nhìn thẳng vào mắt.
– Nói cho anh biết đi Minh Vi, anh biết em có bí mật, ngay bản thân em cũng thấy khó chịu vì điều đó. Anh xin em hãy nói cho anh biết.
Tầm nhìn của Minh Vi bắt đầu trở nên nhạt nhòa, môi cô mấp máy một hồi lâu nhưng không nói ra nổi một từ nào. Nói mình là Trương Minh Vi đã chết thì dễ, nhưng để chứng minh điều đó lại khó. Nếu làm không chuẩn xác, bị xem là mắc bệnh tâm thần, tất cả coi như xong. Nhưng nếu không nói chuyện này ra, cô quả thực không thể tìm được cách nào khác để giải thích tốt hơn.
Thấy cô không giải thích được nên ánh mắt của Đường Hiệu Đình dần lạnh lẽo, mang cả chút niềm oán hận. Minh Vi đột nhiên bị ánh mắt đó làm cho nổi giận, dùng tay đẩy anh ra.
– Anh không tin em! Lần đó anh lên giường với Tô Khả Tinh, em tận mắt trông thấy và kéo hai người ra khỏi nhau. Ngay cả như vậy em vẫn không hề nghi ngờ mà tin tưởng anh hoàn toàn. Anh với Tô Khả Tinh gây ra tin đồn ầm ĩ khắp nơi như vậy, em đau đớn trong lòng nhưng vẫn tươi cười trước mặt mọi người, nuốt cái đắng vào lòng. Hồi đó em có tìm anh để quát tháo làm to chuyện lên không? Hay là khi đó em vẫn lặng lẽ dâng hiến bản thân cho anh, vẫn ủng hộ anh? Anh đang đáp lại sự tin tưởng và ủng hộ của em như vậy sao? Anh đúng là khiến cho người ta thấy nản lòng, Đường Hựu Đình ạ. Chỉ có dăm câu ba điều của Cố Thành Quân đã khiến cho anh hoàn toàn phủ nhận tình cảm của em. Trên đời này chẳng lẽ không còn người đàn ông nào tốt đẹp nữa hay sao? Kẻ này kẻ khác đều chỉ biết bản thân mình. Em nói cho anh biết, anh có tin hay không tùy anh. Em không thèm chơi với anh nữa.
Minh Vi nói xong liền ra khỏi xe. Đường Hựu Đình lao ra giữ cô lại, nhưng cô gạt mạnh tay anh ra, quát lên:
– Anh cút đi.
– Chỗ vắng vẻ thế này em định đi đâu? – Đường Hựu Đình cũng mất hết kiên nhẫn, lớn tiếng với cô.
– Cần anh lo chắc? – Minh Vi gạt nước mắt – Dù tôi có ngã xuống hồ chết đuối, có bị rắn cắn chết, bị sói ăn thịt cũng chẳng liên quan đến anh. Đường Hựu Đình, chúng ta chia tay rồi, tôi chẳng liên quan gì đến anh nữa.
“Chia tay rồi”, những từ đó như một mũi dao sắc cắm thẳng vào tim Đường Hựu Đình. Anh đau tới mức lông tơ trên mình dựng ngược hết lên, không nghĩ ngợi được gì nữa mà túm Minh Vi lại rồi nhấc bổng cô vắt lên vai.
Minh Vi kêu lên một tiếng rồi ra sức đấm đá giãy giụa. Sức vóc của thanh niên mạnh đến kinh người, cô chống lại sao nổi. Minh Vi giận tới mức muốn hóa điên, bất chấp tất cả cúi xuống cắn mạnh vào cánh tay Hựu Đình. Cô dồn hết sức lực toàn thân, thậm chí còn thấy đầu lưỡi có vị máu tanh. Toàn thân Đường Hựu Đình co rút lại, anh sải bước về phía chiếc xe, mở cánh cửa sau rồi vứt Minh Vi vào trong.
Minh Vi ngồi bật dậy định xuống xe nhưng Đường Hựu Đình đã túm lấy cánh tay đang khua khoắng của cô rồi ấn cô trở lại. Minh Vi giật tay ra, tát bốp Đường Hựu Đình một cái.
– Đường Hựu Đình, anh định cưỡng gian à.
Đường Hựu Đình sững người. Anh vốn không có ý đó, nhưng bị Minh Vi tát mạnh cho một cái, đột nhiên các giác quan toàn thân đều bừng tỉnh. Những dục vọng khắp cơ thể bắt đầu lan rộng, hừng hực thiêu đốt.
Anh liếm vết máu trên cánh tay, sau đó nheo mắt nói với Minh Vi:
– Anh định cưỡng gian em đấy, thì sao nào?
Ánh mắt anh hệt như ánh mắt của con báo đang nhìn con mồi mình kiếm được. Minh Vi đờ người ra, thụt lùi sâu vào trong xe theo tiềm thức. Đường Hựu Đình túm lấy chân cô rồi kéo tuột ra. Cánh tay đưa ra để đấm của Minh Vi cũng dễ dàng bị anh túm được rồi giữ chặt ở trên đầu. Một nụ hôn đầy mồ hôi áp lên môi cô, sau đó mặc sức công thành đoạt đất như phong ba bão táp.
Minh Vi đứt quãng, khi bắt đầu choáng váng đột nhiên cảm giác người đó rời mình ra. Cô mở to mắt, thấy Đường Hựu Đình sốt ruột tháo tung cà vạt vứt đi, sau đó giơ tay cởi chiếc áo sơ mi, để lộ ra vùng cơ thể với những đường nét tuyệt đẹp. Ánh trăng chiếu lên làn da nhẵn mịn của anh khiến những giọt mồ hôi lấp lánh.
Minh Vi thấy tim mình đau nhói. Người đàn ông này lẽ nào thực sự không thuộc về mình?
Cô càng cảm thấy oán hận hơn, nỗi đau chẹn cứng ở ngực khiến cho cô gần như không thở nổi. Đường Hựu Đình đưa tay ra ôm lấy cô, cô giận dữ gạt ra, móng tay sượt trên da ngực anh tạo thành một vệt xước dài. Chiếc váy nhiễu mỏng cô mặc đã bị vò thành một nhúm, Đường Hựu Đình cầm lấy phần cổ áo kéo một cái, lớp vải mỏng manh lập tức bị xé rách toang.
– Anh là đồ khốn! – Minh Vi khóc gào lên.
Đường Hựu Đình lại đè cô xuống một lần nữa, vừa hôn vừa vuốt ve, sau đó kiên quyết đi thẳng vào cô.
Minh Vi vội kêu lên:
– Đau, đau, chờ đã.
Các cơ của Đường Hựu Đình co siết lại, song anh vẫn rút ra. Minh Vi đau tới mức toàn thân rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, Đường Hựu Đình tiếp tục hôn cô, dịu dàng, khẽ vuốt ve cơ thể như an ủi. Minh Vi khóc thút thít, cơ thể cũng dần mềm ra. Đường Hựu Đình đưa vào một lần nữa. Cô thở dài một tiếng, ôm siết lấy anh, chân quặp lên phần lưng gọn ghẽ của anh. Hai người khớp lại với nhau vừa khít, cơ thể chuyển động như những con sóng dập dờn trong cơn gió lớn.
Trong tầm mắt của Minh Vi là khuôn mặt Đường Hựu Đình đang nhìn cô chăm chú. Những giọt mồ hôi sáng long lanh rơi từ trên mũi anh xuống ngực cô. Cô ôm lấy cổ anh mà hôn, quấn quít với môi lưỡi anh, tìm được dưỡng khí trong miệng anh, tham lam hệt như một con hồ ly tinh cố hút lấy linh hồn người đàn ông đó vào cơ thể mình.
Đường Hựu Đình vừa tấn công một cách hung hăng, vừa ghé xuống tai cô nói:
– Sao chúng ta lại như thế này? Sao lại như thế này?
Điện thoại của Minh Vi chợt đổ chuông. Đường Hựu Đình lật tung đống quần áo ra, cho Minh Vi trông thấy mấy chữ “Cố Thành Quân” hiện trên màn hình.
– Đừng nhận. – Minh Vi khẩn cầu.
Đường Hựu Đình dứt khoát nhấn vào nút nhận, sau đó vứt chiếc điện thoại sang một bên. Dù có khiếm nhã nhưng anh cũng muốn để Cố Thành Nhân nghe được sự đối thoại giữa anh và Minh Vi.
Cố Thành Quân đứng trong sân nhà náo nhiệt, nghe thấy những âm thanh ám muội vang lên trong điện thoại, một tầng mây đen phủ kín trên khuôn mặt.
Minh Vi sợ quá đành nghiến chặt răng, không dám thở mạnh, càng không dám kêu một tiếng nào, nín nhịn tới mức đỏ cả mặt. Cô càng như vậy động tác của Đường Hựu Đình càng mạnh. Anh biết Minh Vi rất đau, nhưng tình yêu vốn kỳ quái như vậy, có đau mới thấy yêu hơn, mới khiến cho người ta nhớ lâu. Minh Vi quả thực không chịu nổi, bắt đầu khóc thút thít. Đường Hựu Đình nghe thấy tiếng khóc của cô thì toàn thân co rút lại. Hai người bọn họ đi tới đỉnh trong sự đau đớn đến tận tâm can đó.
Đến khi tất cả kết thúc, cả hai đều mồ hôi nhễ nhại. Vì vùng nông thôn nhiều muỗi nên khắp người Đường Hựu Đình lẫn Minh Vi đều sưng đầy nốt muỗi đốt. Đường Hựu Đình dùng áo sơ mi của mình quấn quanh người Minh Vi rồi ôm cô vào lòng. Minh Vi lặng yên ngồi tựa vào ngực anh, trên mặt loáng nước, không biết là mồ hôi hay là nước mắt.
– Chúng ta hãy bình tĩnh lại một chút – Minh Vi nói – Tạm xa nhau một thời gian sẽ tốt cho cả hai.
Tim Đường Hựu Đình kêu tõm một tiếng rồi chìm xuống vùng nước sâu không thấy đáy.
Trên đường về sự tĩnh lặng ngập tràn trong xe, chỉ có duy nhất tiếng nhạc ồn ào phát ra từ ổ đĩa. Giọng hát trong sáng của Trương Tịnh Dĩnh nghe rung động lòng người: “Nếu như đó là tình yêu thì tình yêu vốn đã chẳng công bằng, anh không cần phải biện giải, em sẽ đi ngay. Nếu như em có thể bù đắp cho anh, nếu như em có thể chúc phúc cho anh, thì đó không phải vì em đã nhìn thấu cuộc đời, mà chỉ là em muốn minh chứng cho tình cảm của mình.”
Minh Vi vừa nghe vừa nhìn ra những ngọn đèn đường cùng cây cối dọc hai bên vùn vụt trôi lại phía sau, nước mắt rơi trong lặng lẽ.
Cuối tháng Tám, Đường Hựu Đình lên đường đi Hồng Kông. Anh nhận được một vai nam thứ, một hiệp khách phong lưu trong bộ phim võ hiệp “Lửa hồn” do Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc hợp tác sản xuất. Đạo diễn của bộ phim này đã để ý đến Đường Hựu Đình từ lâu, hơn một năm trước đã từng đặt vấn đề với anh. Ngoài Đường Hựu Đình, đạo diễn cũng để mắt đến cả Chu Minh Vi, từng đề cập tới chuyện mời cô tham gia vai một nữ hiệp câm mang trên mình tuyệt kĩ. Tuy nhiên khi dự án phim khởi động, vai diễn này lại được dành cho Hà Chân Chân, một ngọc nữ mới nổi trong thời gian gần đây.
Minh Vi không mấy quan tâm đến chuyện đó. Hiện giờ cô và Đường Hựu Đình đang chiến tranh lạnh nên nếu có cùng tham gia bộ phim đó cũng sẽ không thoải mái. Cô đi Paris dự tuần lễ thời trang với dáng vẻ thanh tao và lịch thiệp, trông vẫn nổi bật giữa đám đông sang trọng. Người quản lý nói với cô rằng đó là bài học bắt buộc đối với các nữ minh tinh, khi đã xuất hiện ở những chốn như thế này, nếu thể hiện tốt sẽ xác lập được vị trí của mình trong giới thời trang. Quả nhiên là vậy, khi Minh Vi còn chưa về nước đã nhận ngay được lời mời làm đại diện cho một hãng thời trang nổi tiếng, khiến chị Vương quản lý vui mừng tới nỗi nhảy múa loạn lên trong khách sạn.
Qua ngày Quốc Khánh, chị Vương tiếp tục đến tìm Minh Vi bàn bạc chuyện tổ chức tiệc mừng năm năm ngày bước chân vào nghề. Khi ấy Minh Vi mới giật mình nhận ra mình đã có thâm niên năm năm. Khi cô đầu quân cho Vinh Thành năm năm trước, dù mang một hoài bão lớn lao, song cũng không ngờ rằng mình có thể đạt được đến thành công như ngày hôm nay chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi. Nhờ bộ phim “Bạch lộ” mà Minh Vi được xếp vào hàng nữ diễn viên top đầu trong nước với phong cách rất riêng. Từ một cô gái thâm trầm không ai biết đến năm năm trước, giờ đây cô đã xuất hiện thường xuyên trên poster ở khắp mọi nơi, nhắc đến tên ai ai cũng biết.
Công ty cùng với hội fan hâm mộ của Minh Vi cùng đứng ra tổ chức bữa tiệc mừng này, tất cả bạn bè thân quen, các nhân vật nổi tiếng trong giới đều tới chúc mừng, khiến Minh Vi cũng được thể diện.
Đường Hựu Đình vì đang đóng phim ở xa nên không đến được, cũng nhờ người mang quà mừng đến. Trước đây anh từng mua cho cô một đôi khuyên tai, nên lần này tặng một sợi dây cùng bộ.
Minh Vi đeo sợi dây chuyền vào, dùng điện thoại chụp một tấm hình rồi gửi đến cho Đường Hựu Đình, kèm theo lời nhắn ngắn ngủi : “Cám ơn, em rất thích.”
Cho tới khi bữa tiệc kết thúc Đường Hựu Đình cũng vẫn chưa trả lời, chắc vì đang quay nên không bật máy. Hoặc có thể anh cũng đã xem tin, nhưng thấy không cần thiết phải hồi đáp.
Trong bữa tiệc, các fan hâm mộ phát liên tục các đoạn phim do họ tự biên tập trên màn hình tinh thể lỏng. Đó là các đoạn phim được trích ra từ nhiều bộ phim mà Minh Vi đã đóng, bắt đầu bằng nàng tiên cá cô đóng trong MV của Hựu Đình.
Nàng tiên cá khi đó vẫn còn nguyên khuôn mặt đầy nét ngây thơ, ngẩng đầu lên nhìn Đường Hựu Đình biết bao đắm đuối. Đường Hựu Đình nâng bàn tay cô lên, vuốt ve mái tóc dài. Cho dù là như vậy nhưng anh vẫn quyết định ra đi tìm kiếm thứ mình cần. Nàng tiên cá bởi vậy hóa thành bong bóng màu hồng nhạt bay lên dưới ánh mặt trời.
Minh Vi đứng trước màn hình xem lại từng đoạn phim được phát. Cô chợt thấy tim mình nghẹn lại đến phát sợ, cảm giác như ngực có một tảng đó lớn đang chèn ở đó làm cô không thở nổi. Cảm giác ấy chỉ có ở kiếp trước mỗi khi cô phát bệnh tim. Nhưng giờ đây tim cô đang đập hết sức ổn định trong lồng ngực, mạch cũng bình thường. Vậy cảm giác đó bắt nguồn từ đâu?
Minh Vi vội vàng trốn vào phòng hóa trang, ngồi xuống nắp bồn cầu thở dốc từng hồi. Dòng nước nóng bỏng trào ra từ mắt cô, cô cũng không biết có phải mình đang khóc hay không. Rõ ràng cô đang hết sức bình tĩnh, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Cứ vậy, Minh Vi cúi gập người xuống ôm lấy mình rồi khóc thầm. Uất ức, buồn đau, hối hận và oán giận, tất cả những cảm xúc đó như trào dâng hết lên cùng một lúc.
Bên ngoài đầy bạn bè khách khứa, còn mình cô trốn ở đây, gặm nhấm mối tình đang ngày càng trở nên lạnh lẽo trong nỗi cô đơn.
“Bỏ tất cả lại để giữ lấy anh.” Một giọng nói bên trong cô bảo vậy.
Nhưng ngay sau đó một giọng nói khác cũng vang lên: “Không có tác dụng gì. Mày không làm gì sai. Cơ bản anh ấy không tin tưởng mày.”
“Nhưng rõ ràng là mình đã giấu giếm anh sự thật.”
“Mày đã nói hết mọi nhẽ, nhưng anh ấy vẫn lấn cấn vì những lời nói dối. Đó là người bụng dạ hẹp hòi.”
“Mình yêu anh ấy, phải bao dung.”
“Đừng coi rẻ bản thân mình như vậy!”
“Im đi”, Minh Vi ôm lấy hai tai.
“Gọi điện thoại cho anh ấy đi, nói là mình nhớ anh ấy.”
“Đừng gọi. Nếu như nhớ mày anh ấy sẽ gọi cho mày. Anh ấy không nhớ mày, vậy mày nhớ cũng có tác dụng gì.”
“Im đi!”, toàn thân Minh Vi run lên bần bật, nước mắt giống như một chuỗi ngọc trai bị đứt, tuôn rơi lã chã xuống sàn nhà.
Cánh cửa đột nhiên bị mở tung ra, Cố Thành Quân đứng sững bên ngoài.
Minh Vi sợ thót tim, đờ ra nhìn người đứng đó với bộ mặt xám ngoét. Đây là nhà vệ sinh nữ, anh ta vào đây làm gì? Ngay sau đó Minh Vi trông thấy bồn cầu dành cho nam ở phía sau lưng Cố Thành Quân.
Chết tiệt, cô lại có thể đi nhầm vào nhà vệ sinh nam.
Minh Vi mặt đỏ bừng đứng dậy, cúi gầm đầu đi ra ngoài. Cố Thành Quân kéo cô lại, dùng chân đá cánh cửa nhà vệ sinh sau đó ôm gọn cô vào lòng, siết chặt.
Minh Vi ra sức giãy giụa, dùng đầu gối thúc lên, song Cố Thành Quân đã ép cô vào tường, ôm chặt cô trong lòng. Cuối cùng Minh Vi cũng mệt, chỉ đứng yên thở dốc. Cô ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc trên cơ thể Cố Thành Quân, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cố Thành Quân vuốt ve mái tóc của Minh Vi đầy thương xót, thì thầm bên tai cô:
– Hãy quên cậu ta đi. Để chúng ta bắt đầu lại, có được không?
Minh Vi bật cười:
– Nói nghe dễ thế, bắt đầu lại như thế nào đây?
– Nếu em chấp nhận anh sẽ bắt đầu lại từ đầu. Theo đuổi em, đối đãi thật tốt với em. Anh sẽ bù đắp lại tất cả những gì đã để lỡ của chúng ta.
Minh Vi rời khỏi vòng tay của Cố Thành Quân, buồn bã nói:
– Anh thực sự không muốn từ bỏ sao?
– Chẳng phải em đã nói muốn trừng phạt anh suốt cuộc đời này hay sao? – Cố Thành Quân rút khăn mùi soa ra nhẹ nhàng lau vết nước mắt trên mặt Minh Vi. – Nếu đã muốn trừng phạt anh, nếu muốn anh suốt đời này không thể quên được em, vậy em phải làm gì đi. Nếu em bỏ ngoài tai những lời của anh, anh sẽ quên em nhanh lắm, sẽ đi tìm người phụ nữ khác.
– Hiện giờ tôi còn chưa lo nổi thân mình, sao còn để ý đến anh được nữa. – Minh Vi chán nản đáp lời.
– Em không để ý được, vậy anh chủ động phối hợp với em là được rồi. – Cố Thành Quân lau sạch vết phấn bị nhòe bởi nước mắt trên khuôn mặt Minh Vi, sau đó nâng cằm cô lên, khẽ khàng chạm vào môi cô. – Tất cả những thứ nợ em khi trước anh sẽ trả lại từng thứ một.
Minh Vi cười lạnh lùng, không coi những lời nói đó ra gì.
Song Cố Thành Quân nói được là làm được. Cuối năm công ty tổ chức đại hội cổ đông, Minh Vi không hiểu vì sao mình được mời đến dự, sau đó được thông báo: Vì những cống hiện của cô cho công ty suốt những năm qua nên công ty quyết định thưởng cho cô ba phần trăm cổ phần.
Châu Tích đã thảm bại, rõ ràng hiện giờ Minh Vi là diễn viên trụ cột của Vĩnh Thành, tuy hiện tại chia cổ phần cho cô còn hơi sớm, nhưng cũng coi như hợp tình hợp lý. Minh Vi cũng nghĩ vậy nên vui vẻ nhận phần thưởng của công ty. Các cổ đông và tầng lớp lãnh đạo cấp cao của công ty chúc mừng cô bằng vẻ mặt hơi khó hiểu, còn Cố Thành Quân chỉ đứng một bên cười đắm đuối. Hiện giờ có thể coi như cô và Đường Hựu Đình đã chia tay, Cố Thành Quân thế chân vào đó là chuyện đương nhiên.
– Từ lâu đã đoán được bọn họ sẽ đến lúc thế này. – Các nữ nhân viên xì xào bàn tán trong phòng trang điểm. – Chủ tịch luôn đối đãi với cô ấy khác mọi người.
– Chu Minh Vi đúng là có sức hấp dẫn lớn thật, khiến cho hai người đàn ông tuyệt vời nhất đều say như điếu đổ.
– Chẳng phải cô ta bị Đường Hựu Đình bỏ hay sao? Đường Hựu Đình đã kiếm được một người khác rồi.
– Ồ, từ khi nào thế?
– Cậu không xem trên mạng bàn tán à? Người kia hình như là con gái của viện trưởng một bệnh viện, bác sĩ khoa nhi, quen anh ấy từ lâu rồi.
– Người ta là con gái nhà khuê các, thiên thần áo trắng đấy. Còn Chu Minh Vi nói trắng ra cũng chỉ là…
– Suỵt…
Ngay cả Chung Thiện Dao cũng phải chạy đến hỏi Minh Vi.
– Nghe nói Đường Hựu Đình thay lòng đổi dạ, bỏ cậu để đi theo một cô con gái nhà giàu phải không?
Minh Vi cắn một miếng táo, nói :
– Là mình bỏ anh ấy. Còn việc anh ấy qua lại với ai mình không biết, cũng chẳng liên quan gì đến mình.
– Hai người các cậu chẳng phải là tình cảm rất tốt đẹp hay sao, sao nói chia tay là chia tay ngay thế?
Minh Vi cười một tiếng mỉa mai:
– Đến cưới nhau rồi còn ly hôn được, mới yêu nhau rồi chia tay cũng là chuyện bình thường. Anh ấy chưa từng hứa hẹn gì với mình, mình cũng chưa bao giờ hứa sẽ ở bên nhau trọn đời. Không ở bên nhau được chẳng chia tay thì còn làm gì?
Chung Thiên Dao nghe qua biết chuyện của hai người này có vấn đề, song vì Minh Vi không nói nên cô cũng không tiện hỏi kỹ.
Sau này Minh Vi còn loáng thoáng nghe thấy những đồn đại khác về việc Đường Hựu Đình có bạn gái mới. Cô quả thực cảm thấy tò mò nên lên mạng tìm xem.
Ngọn nguồn của thông tin này là từ mấy bức ảnh được một tờ báo giải trí chụp trộm. Trong bức ảnh mờ mờ, Đường Hựu Đình mặc trang phục đi dạo, đầu đội mũ, hết sức thân mật với một cô gái trẻ đi bên cạnh. Cô gái đó xoay lưng lại nhưng chỉ nhìn cách ăn mặc cũng biết gia cảnh không tầm thường. Cô ta khoác tay Đường Hựu Đình, còn Đường Hựu Đình quay nghiêng mặt sang mỉm cười hết mực dịu dàng.
Nhìn vào đó Minh Vi biết ngay nụ cười của anh xuất phát từ đáy lòng, cho thấy anh đang hết sức vui vẻ. Niềm vui ấy còn hiển hiện cả trên mắt anh, trong đó chứa đựng sự thương yêu với người con gái đó. Con người anh là vậy, khi đã thích một người sẽ dồn hết tất cả những gì tốt nhất cho người đó. Ánh mắt chăm chú nhìn người con gái đó nói lên rằng cô ấy chính là thứ quý giá nhất anh có trên thế gian này.
Minh Vi biết, bởi vì cô đã từng được người đàn ông đó nhìn như vậy.
Sự theo đuổi của Cố Thành Quân đối với Minh Vi hết sức khoa trương khiến cho mọi người trong công ty đều biết, còn bên ngoài cũng đã bắt đầu có lác đác tin đồn. Hình tượng Cố Thành Quân lạnh lùng kiêng khem suốt mấy năm trời nay bỗng nhiên điểm xuyết một chút nồng nhiệt, tạo thành một vẻ gợi cảm khiến hầu hết các cô gái đều thấy xao lòng. Một người đàn ông trầm tĩnh hướng nội vẫn luôn hấp dẫn phụ nữ nhất, đó là một định luật bất biến.
Cuối năm Minh Vi trở nên bận rộn vì những lễ trao giải liền nhau. Vì phim “Bạch lộ” giành được nhiều giải thưởng nên phần lớn thời gian cô đều xuất hiện cùng với Cố Thành Quân. Hai người vốn trông đã rất hợp nhau, lại thêm vai diễn trong phim nên báo chí ra sức thổi phồng. Các fan hâm mộ vì rất thích hai nhân vật trong phim nên tin đồn Cố Thành Quân và Minh Vi đang “yêu nhau tha thiết” nhanh chóng rộ lên.
Mỗi lần đọc được những tin như vậy, Minh Vi đều có thể tưởng tượng ra bộ dạng của Cố Thành Quân nhưng không biết Đường Hựu Đình cảm thấy thế nào. Tuy nhiên những tin đồn về quan hệ của anh với con gái nhà “danh gia vọng tộc” kia cũng không kém phần nóng bỏng, chắc không tới nỗi buồn chán cô đơn. Cho dù anh có bạn gái mới hay không, rõ ràng Minh Vi cũng đã không còn là tất cả đối với anh nữa.
– Em có tò mò về bạn gái mới của cậu ấy không? – Cố Thành Quân hỏi – Anh có biết một chút về chuyện đó. Nếu em muốn anh sẽ nói cho em biết.
Minh Vi lạnh lùng liếc Cố Thành Quân:
– Anh định lửa cháy đổ thêm dầu à?
– Cũng gần như vậy. – Cố Thành Quân cười nhạt. – Anh chỉ muốn em biết mọi chuyện sớm hơn một ngày thôi. Em cứ dùng dằng không nỡ dứt với cậu ta, nhưng cậu ta đã bắt đầu một cuộc tình mới rồi. Cũng giống như trong lời bài hát ấy, đóng một cánh cửa lại rồi mở ngay một cánh cửa khác ra, đâu có lưu luyến gì em. Huống hồ cô gái đó còn là người thân quen cũ của cậu ấy. Nếu dùng thuật ngữ đang thịnh hành hiện giờ, thì cậu ấy có lốp dự phòng.
Minh Vi trở nên lặng lẽ.
– Anh đắc ý như vậy làm gì. Năm đó anh kết hôn với em, chẳng phải cũng có Chân Tích dự phòng hay sao?
– Vậy cứ coi như Đường Hựu Đình đang giẫm lên vết bánh xe của anh đi. – Cố Thành Quân nói. – Nhưng anh đã tỉnh ngộ. Còn cậu ta thì sao? Em định đợi câu ta năm năm chắc?
– Em làm sao phải đợi anh ấy? – Minh Vi nói lạnh tanh. – Hồi đó em đã bỏ anh để chọn anh ấy thì bây giờ em cũng có thể bỏ anh ấy để đi tìm người khác. Em là Chu Minh Vi, ngôi sao nổi tiếng Chu Minh Vi kia mà, muốn kiếm một người đàn ông thế nào chẳng được? Chẳng nói đâu xa, ngay bên cạnh cũng có đầy ra rồi. Tôn Hiếu Thành lại gọi điện mời em đi ăn cơm.
– Em nhận lời rồi à? – Cố Thành Quân sầm mặt xuống.
– Sao lại không? – Minh Vi cười khiêu khích. – Anh ta cũng là một chiếc lốp dự phòng của em mà.
Tôn Hiếu Thành hẹn Minh Vi đến nhà băng xoay tròn trên tầng thượng một cao ốc ăn sườn nướng. Hôm đó thời tiết đẹp, có chút tuyết rơi. Từ trên cao nhìn xuống toàn thành phố, thấy những bông hoa tuyết lả tả rơi đầy mặt đất khiến cho người ta có cảm giác mình đứng trên đầu thiên hạ nhìn xuống dưới.
– Thật không ngờ em lại nhận lời mời của anh. – Tôn Hiếu Thành nói với vẻ mừng vui ngoài tưởng tượng. – Sau chuyện xảy ra với Chân Tích, anh còn lo em sẽ tránh né. Hơn nữa, hiện giờ Cố Thành Quân giữ em còn cẩn thận hơn cả con ngươi, không ngờ anh ta lại có thể thả em ra như vậy.
– Anh ấy là Chủ tịch công ty, không phải bố em. – Minh Vi cười cười. – Dù quản lý chặt hay lỏng cũng không thể quản lý được cuộc sống riêng tư của em. Còn về chuyện của Chân Tích, anh cũng chẳng liên can gì. Hôn ước đã bị hủy bỏ, đương nhiên anh có thể hẹn hò với người khác giới.
Tôn Hiếu Thành nghe nói vậy liền cười tỏ vẻ hiểu ý.
Minh Vi trang điểm rất tinh tế cho cuộc hẹn đó. Mái tóc được uốn kỹ rồi quấn lên ở sau gáy, môi đánh đỏ tươi, mặc chiếc xường xám, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng cổ lông. Ăn mặc như vậy trông cô giống hệt với nhân vật Dạ Oanh trong phim “Cố viên xuân thu”. Ngày trước, chính vì quá đỗi ngạc nhiên trước vẻ đẹp đó của Minh Vi nên Tôn Hiếu Thành mới theo đuổi cô. Cho nên hôm nay thấy cô trang điểm như vậy, Tôn Hiếu Thành ngầm hiểu là một hành vi có chủ đích, cảm thấy mừng rơn, cố thể hiện tình cảm của mình.
Minh Vi uống một chút rượu nên hơi hơi say, vừa cười vừa hỏi Tôn Hiếu Thành.
– So với hồi trước thì bây giờ em đẹp hơn hay khi trước em đẹp hơn?
– Bây giờ đẹp hơn. – Tôn Hiếu Thành nói thật lòng. – Khi đó em vẫn còn non nớt, trong mắt mang một vẻ ngập ngừng và lo lắng, hơi quá e dè. Còn hiện giờ vẫn thùy mị, nhưng lại có nét quyến rũ của người con gái đã trưởng thành, trong mắt chứa đầy vẻ sắc sảo khôn ngoan, lại vừa độ lượng. Còn nữa, em đang không vui, đang buồn nhiều chuyện. Chính vẻ buồn thương khiến cho vẻ đẹp của một người con gái đẹp tăng thêm mấy phần.
– Anh Tôn đúng là một chuyên gia thẩm mỹ. – Minh Vi bật cười.
Tôn Hiếu Thành cầm lấy tay cô.
– Em có chuyện gì không vui không thể nói với anh sao?
Minh Vi lắc đầu, rút tay về, song Tôn Hiếu Thành vẫn giữ chặt lấy.
– Đường tiên sinh, xin lỗi anh, anh cũng thấy rồi đấy, các chỗ ngồi sát cửa sổ đều đã kín chỗ. – Giọng nói mang đầy vẻ có lỗi của nhân viên phục vụ vang lên ngay gần phía sau Minh Vi. – Hay là chúng tôi tìm cho hai vị một chỗ ngồi yên tĩnh nhé?
Giọng nói không thể quen thuộc hơn với Minh Vi lập tức vang lên:
– Không cần đâu. Mấy người bên kia hình như đang định đi rồi. Chúng tôi sẽ chờ thêm một chút.
Minh Vi từ từ quay đầu lại. Đường Hựu Đình đứng ngay bên cạnh tấm bình phong của nhà hàng. Anh mặc một bộ vest rất vừa người, áo khoác vắt trên cánh tay, trông cao lớn, lịch thiệp, đầy phong độ.
Không ít thực khách xung quanh cũng quay người sang nhìn Đường Hựu Đình, còn Đường Hựu Đình nhìn Minh Vi. Ánh mắt của anh lướt một vòng qua khuôn mặt và cơ thể cô, sau đó chuyển sang bàn tay mà Tôn Hiếu Thành đang nắm, một nụ cười hơi khinh miệt lập tức hiện trên miệng.
Minh Vi dùng sức rút bàn tay đó lại.
Đường Hựu Đình không đến một mình, người con gái anh đi cùng đang đứng sau tấm bình phong. Đường Hựu Đình mỉm cười nói với cô gái đó, ánh mắt chan chứa sự thương yêu dịu dàng, sau đó hai người ngồi xuống nơi tiếp viên đưa đến.
Người con gái đó ngồi quay lưng lại chỗ Minh Vi, trông dáng vẻ cao ráo và thanh nhã. Minh Vi cảm thấy tò mò.
– Bạn gái của Đường Hựu Đình? – Tôn Hiếu Thành nói. – Trông có vẻ quen quen.
– Anh cũng biết à?
Tôn Hiếu Thành cuối cùng cũng nhớ ra.
– Là cô ấy? Thảo nào! Anh rất thân với anh trai cô ấy. Cô ấy là con thứ của Giám đốc Bệnh viện Bà mẹ Trẻ em Nhân Tâm.
Minh Vi biết chuỗi bệnh viện tư đó, nó có cơ sở cùng với một loạt trung tâm phục vụ sinh sản trên khắp các tỉnh thành cả nước, phí dịch vụ rất cao, là một trong những lựa chọn hàng đầu khi sinh nở của các gia đình giàu có và người nổi tiếng.
Khi Minh Vi vẫn còn đang ngẩn người thì Tôn Hiếu Thành đã đi tới chào hỏi. Cô gái đó trông thấy Tôn Hiếu Thành liền mỉm cười đứng lên chào, Minh Vi cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt cô ta.
Về tuổi tác cũng cũng chừng độ tuổi với Minh Vi, dịu dàng duyên dáng, đường nét xinh xắn, toàn thân toát lên một vẻ thư thái và thanh cao vốn thuộc về những người xuất thân trong gia đình giàu có và được hưởng một nền giáo dục tốt. Một người con gái như vậy đứng bên cạnh Đường Hựu Đình quả là hết sức xứng đôi.
Minh Vi nghe thấy Tôn Hiếu Thành gọi cô ấy là “Hàm Ngọc”. Đến cả cái tên cũng hết sức nhã nhặn.
Tôn Hiếu Thành quay đầu lại với Minh Vi.
– Hàm Ngọc là fan hâm mộ của em đấy. Chúng ta mời họ đến cùng dùng bữa có được không?
Đường Hựu Đình đứng chắn giữa hai người, nhìn Minh Vi cười mà như không, có vẻ như đang đợi cô từ chối. Minh Vi lập tức bốc hỏa trong đầu, gật đầu cười với vẻ hả hê:
– Đương nhiên là hoan nghênh rồi. Hàm Ngọc, chào cô.
– Tôi đã xem hết tất cả các bộ phim chị đóng. – Vừa ngồi xuống Đinh Hàm Ngọc đã nói câu đó với Minh Vi. Nghe giọng nói của cô rất mềm mại, mang một vẻ hồn nhiên của thiếu nữ. Ngay cả Minh Vi là phụ nữ mà khi nghe giọng nói đó cũng thấy lòng mình dịu lại. Thảo nào Đường Hựu Đình chẳng mê đắm đến như vậy. Chỉ có điều là rõ ràng bọn họ đã quen nhau từ trước, vậy khi trước vì sao mà không thành đôi?
– Chị diễn tốt thật đấy. – Đinh Hàm Ngọc thành thực nói. – Phim “Bạch lộ” tôi cũng đã xem tới năm lần, mỗi lần đến cảnh chị và Cố Thành Quân chia tay nhau tôi đều khóc một trận. Anh Hựu Đình toàn chê tôi là trẻ con.
Đinh Hàm Ngọc đưa mắt liếc nhìn Đường Hựu Đình cười ngượng nghịu. Đường Hựu Đình cũng nhìn lại với ánh mắt chứa chan tình cảm.
– Em đúng là dễ khóc thật. Anh chưa từng gặp cô gái nào thích khóc như em.
Tất cả cùng cười ồ lên. Minh Vi cũng cười, nhấp một ngụm rượu vang.
– Chị Minh Vi đúng là trông còn đẹp hơn cả trên màn ảnh nữa. – Đinh Hàm Ngọc nhìn Minh Vi bằng ánh mắt ngưỡng mộ. – Tôi thấy khả năng diễn xuất của chị quả thực quá tốt. Còn cả bộ phim “Thỏa thuận hạnh phúc” chị đóng cùng anh Hựu Đình nữa, nhân vật nữ chính của chị ấy, vừa rất thích hợp trong vai trò một người phụ nữ gia đình, lại cũng là một viên chức hết sức thanh lịch ở công sở.
Đường Hựu Đình và Tôn Hiếu Thành đều đồng ý gật đầu.
– Cô quá khen rồi. – Minh Vi cảm thấy nếu cứ để cô thục nữ này tiếp tục khen mình quả thực không nuốt nổi bữa cơm này nên chủ động chuyển đề tài. – Cô đang làm ở đâu?
– Hàm Ngọc là bác sĩ khoa Nhi. – Đường Hựu Đình trả lời thay cho Đinh Hàm Ngọc.
Minh Vi đưa mắt nhìn Đường Hựu Đình. Anh cười nhạt, sau đó thu ánh mắt về, quay đầu sang tiếp tục cùng Hàm Ngọc chọn thực đơn.
Tôn Hiếu Thành nói nhẹ nhàng:
– Trước đây cô ấy học ở Mỹ, mới về nước chưa được bao lâu, hiện làm việc ở bệnh viện của gia đình. Anh trai cô ấy là một bác sĩ khoa sản rất nổi tiếng. Giữ quan hệ tốt với bọn họ, sau này khi em sinh con, có lẽ cùng cần nhờ đến.
Minh Vi dở khóc dở cười:
– Đó là những chuyện xa vời mà.
– Anh trai cô ấy cũng là một thanh niên trẻ trung tuấn tú chưa vợ.
Minh Vi hắng giọng:
– Em còn tưởng anh đang có ý gì với em chứ?
– Cố Thành Quân vẫn còn thì anh không có cách gì ra tay với em được. Nhưng anh cũng không thể nào để cho cậu ấy được thuận lợi như vậy có đúng không? Thế nên…
– Vậy anh hẹn em ra đây là cố tình gây khó cho anh ấy chứ gì. Chẳng phải hai người là bạn sao?
– Bè thôi. – Tôn Hiếu Thành cải chính. – Cái đó còn cả một khoảng cách mới thành bạn được.
Minh Vi khẽ cười, ngẩng đầu lên, gặp ngay ánh mắt của Đường Hựu Đình. Nụ cười của cô dần biến mất. Trái lại, Đường Hựu Đình vẫn giữ thái độ tự nhiên, quay người lại phía sau bảo thực đơn với nhân viên phục vụ.
Đinh Hàm Ngọc nói:
– Chị Minh Vi, anh Hựu Đình nói anh ấy và chị rất thân nhau. Chị nói giùm tôi xem, mấy năm nay anh ấy đã có bạn gái chưa?
Minh Vi ngẩn người, nhìn về phía Đường Hựu Đình. Đường Hựu Đình mỉm cười khì khì nói:
– Minh Vi, em nói cho cô ấy biết là mấy năm nay anh luôn giữ nghiêm phép tắc, không hề làm bất cứ chuyện gì lộn xộn. Em mau nói cho cô ấy biết đi.
Minh Vi cảm thấy như bị một mũi dao găm nhọn hoắt đâm xuyên qua ngực, đau thấu tâm can.
Hóa ra chuyện tình cảm giữa hai người bọn họ đối với anh chỉ là một “chuyện lộn xộn” mà thôi.
Cô cố dặn ra một nụ cười:
– Anh Hựu Đình luôn giữ mình trong sạch, không làm chuyện lộn xộn với cô gái nào đâu.
Khi nói tới hai chữ “lộn xộn”, cô gần như phải nghiến răng vào.
Hơn ba tháng nay cô đã luôn băn khoăn do dự, hỏi đi hỏi lại rằng không biết có phải mình đã quá khắt khe với Đường Hựu Đình hay không, thậm chí còn cho rằng cái quyết định tùy tiện đó của mình tự làm khổ bản thân mình. Đối với Đường Hựu Đình, đó chẳng qua chỉ là một trò chơi tình ái “lộn xộn” mà thôi. Bất luận ai là người đưa ra đề nghị chấm dứt, anh cũng đều có thể rút lui một cách nhẹ nhàng.
Tôn Hiếu Thành chuyển sang nói chuyện với Đinh Hàm Ngọc về bố mẹ và anh trai cô ấy. Minh Vi không tham gia được, chỉ cúi đầu ăn sa lát. Cô nghe hai người đó chuyện trò, tay gẩy gẩy mấy quả ô liu trên đĩa. Khi ngẩng đầu lên, đã thấy Đường Hựu Đình nhìn mình cười ra vẻ hiểu hết.
Ngực Minh Vi đột nhiên đau nhói.
Cô không thích ăn ô liu, còn Đường Hựu Đình ngược lại. Trước đây, mỗi khi hai người đi ăn đồ tây, Minh Vi thường nhặt hết ô liu sang đĩa của anh.
Mỗi lúc như vậy Đường Hựu Đình thường nói:
– Em lãng phí thật. Nếu không có anh, ai sẽ giải quyết giúp em chỗ ô liu này?
Nghĩ tới đó Minh Vi lại cười cay đắng, dùng đĩa gạt chỗ ô liu ra. Không có ai ăn thì để lại. Một vấn đề trước kia xem chừng to tát, nhưng khi xử lý lại chỉ đơn giản như vậy.
– Minh Vi. – Đường Hựu Đình đột nhiên nói. – Không phải em định đi Nhật đóng phim sao?
Minh Vi sực tỉnh, đáp:
– Chắc phải đến đầu xuân năm tới. Anh thì sao? Chuẩn bị cho album mới thế nào rồi?
– Sẽ phát hành trước Mồng một Tết. – Đường Hựu Đình nói. – Sau Tết sẽ có mấy chuyến lưu diễn nữa.
– Chúc anh sẽ bán được một lượng lớn album mới. – Minh Vi nói. – Đến khi đó em cũng sẽ mua một xấp để tặng cho mỗi nhân viên trong cửa hàng của mẹ em một đĩa.
– Cám ơn đã ủng hộ. – Đường Hựu Đình cười cười.
– Hai người bọn anh đúng là chán ngắt. – Đinh Hàm Ngọc quay đầu sang nói. – Không khí đang tốt như vậy lại đi nói chuyện công việc.
– Vậy nói chuyện gì? – Đường Hựu Đình đáp. – Khi anh với Minh Vi gặp nhau cũng chỉ biết nói chuyện công việc thôi. Em đúng là thích để ý những chuyện không đâu.
Đinh Hàm Ngọc cười nũng nịu, có vẻ như đang rất vui.
– Làm vậy chị Minh Vi cười cho đấy. Tôi và anh Hựu Đình quen nhau cũng được gần mười năm rồi. Khi nói chuyện anh ấy toàn không nể nang gì như vậy thôi.
– Đâu có. – Minh Vi cụp mắt xuống. – Tình cảm của hai người tốt thật.
Hóa ra là đã quen nhau được ngót mười năm. Chu Minh Vi cô cũng đã quen Đường Hựu Đình được năm năm, nhưng trừ trước đến nay anh chưa từng nhắc đến cái tên Đinh Hàm Ngọc.
– Ồ, tôi đã bảo rồi. – Tôn Hiếu Thành đột nhiên xoa tay nói. – Tôi cứ cảm thấy hai người Hàm Ngọc và Minh Vi có gì đó là lạ, bây giờ mới nhận ra, hai cô trông có nhiều nét giống nhau.
Minh Vi chợt thấy gai gai người.
– Anh Hiếu Thành đang nói gì vậy?
– Em và Hàm Ngọc hơi giống nhau. – Tôn Hiếu Thành khua khua tay. – Mắt à? Không phải. Miệng à? Cũng không phải. Tóm lại có có nét giống.
Hai cô gái quay sang nhìn nhau. Đường Hựu Đình cười nói:
– Là thần thái giống nhau chăng?
– Đúng, đúng. – Tôn Hiếu Thành gật đầu.
Đinh Hàm Ngọc nhìn lướt qua khuôn mặt Minh Vi một vòng, sau đó xấu hổ cúi đầu.
– Trời ơi, bảo em giống chị Minh Vi chẳng phải là đề cao em quá sao? Làm sao em đẹp như chị Minh Vi được?
Môi Minh Vi khẽ run lên, song cô vẫn có thể nở một nụ cười:
– Hàm Ngọc quá khiêm tốn rồi. Cô xinh đẹp như vậy, thừa sức làm diễn viên. Nếu như tôi có được nửa phần sắc đẹp, nửa phần trí tuệ của cô, tôi đã vui mừng tới mức quên hết mọi thứ trên đời rồi.
– Minh Vi cũng tự coi nhẹ mình quá. – Tôn Hiếu Thành cười ha ha. – Em với Hàm Ngọc đều là mỹ nhân thông minh tài giỏi, thật giống chị em. Tôi nói, mà Hựu Đình chắc khi trước anh cũng nhận ra rồi phải không?
– À. – Đường Hựu Đình đáp lấy một cách thờ ơ. – Trước kia tôi cũng thấy Minh Vi giống Hàm Ngọc. Bây giờ hai người ngồi cạnh nhau mới thấy càng giống hơn.
Đinh Hàm Ngọc thấp giọng hỏi Đường Hựu Đình:
– Vậy trước đây mỗi lần nhìn thấy chị Minh Vi, anh có nhớ đến em không?
Đúng lúc đó Đường Hựu Đình đang ăn một miếng sườn nên chưa vội trả lời ngay.
Minh Vi rút khăn ăn ra rồi đứng dậy:
– Thất lễ quá, tôi phải vào nhà vệ sinh một lát.
Cô chậm rãi bước đi về phía nhà vệ sinh, những tiếng chuyện trò của thực khách, tiếng nhạc trong nhà hàng phút chốc biến thành những âm vang mơ hồ, lùi xa dần.
Cô đứng trước chiếc gương lớn trong phòng rửa tay, nhìn vào người con gái với khuôn mặt trắng nhợt bên trong đó bằng ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Người con gái đáng thương này là ai?
Khuôn mặt người con gái trong gương biến thành hình ảnh từ kiếp trước. Một nhan sắc bình thường, vóc dáng trung bình, vẫn khuôn mặt trắng nhợt đó và ánh mắt vô hồn.
Dù cô đã được tái sinh sau khi chết, trở nên vô cùng xinh đẹp, đạt được nhiều thành công lớn, nhưng giờ đây, nếu xét về phương diện tình cảm, vẫn thất bại thảm hại.
Có người đẩy cửa bước vào. Minh Vi cúi đầu xuống, đẩy cửa đi ra.
Đường Hựu Đình đứng tựa lưng vào tường hành lang bên ngoài, dường như đang nghĩ ngợi điều gì. Minh Vi vội vàng nhìn tránh đi nơi khác, đi lướt qua anh ra phía bên ngoài, song Đường Hựu Đình đi theo giữ chặt lấy cánh tay cô rồi kéo quay trở lại.
Minh Vi đi giày cao gót nên mất thăng bằng, ngã vào lòng Đường Hựu Đình. Vòm ngực anh vẫn rộng rãi và vững chắc như trong trí nhớ của cô, vừa chạm vào đó cô đã đờ cả người, mất một lát mới nhớ là phải đẩy anh ra.
Đường Hựu Đình buông Minh Vi ra một cách hết sức tự nhiên. Minh Vi loạng choạng lùi về sau vài bước tựa vào mặt tường đối diện. Tóc cô sổ tung ra rũ xuống hai bên khuôn mặt. Đôi môi đỏ rực khiến cho khuôn mặt càng nhợt nhạt hơn.
Đường Hựu Đình nhìn Minh Vi từ trên xuống dưới, từ khuôn mặt đến chiếc áo dài xường xám mà cô đang mặc, từ đôi môi tươi mọng đến cơ lưng nhỏ nhắn của cô. Một nụ cười chế giễu hiện ra:
– Em cũng vẫn biết cách làm vừa lòng người khác như trước nhỉ. Hôm nay mặc bộ váy này là dành riêng cho Tôn Hiếu Thành đúng không? Cố Thành Quân đang làm gì vậy? Anh ta để cho em hẹn hò với Tôn Hiếu Thành thế hả?
Lời nói của anh như từng cái tát tát thẳng lên mặt Minh Vi. Mặt cô dần dần đỏ lựng, giận tới mức hai vai run rẩy:
– Em mặc quần áo gì, ăn cơm với ai thì liên quan gì đến anh? Em không hề hỏi han đến cuộc sống của anh, anh cũng đừng có hỏi đến cuộc sống riêng của em. Dù em có ăn cơm với tất cả đàn ông ở thành phố này cũng không đến lượt anh quản lý.
Đường Hựu Đình cười nhạt:
– Phải, liên quan gì đến tôi chứ? Cô Chu Minh Vi hiện giờ là ngôi sao hàng đầu, một ứng cử viên hàng đầu của chiếc ghế ảnh hậu, tất cả các đàn ông độc thân trên đất nước này đều lao đến kia mà. Hơn nữa việc cô đang qua lại với Cố Thành Quân mà vẫn giao du với Tôn Hiếu Thành cũng là phong cách bình thường có đúng không? Hai người bọn họ còn chẳng quan tâm, tôi lo lắng làm gì chứ? Dù sao cô làm vậy cũng thành thục rồi mà…
Minh Vi dang thẳng tay lên tát cho Đường Hựu Đình một cái, cắt ngang lời nói của anh.
Mặt Đường Hựu Đình lật sang một bên, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm, hệt như bóng tối đang bao trùm bên ngoài. Minh Vi hít sâu một hơi, mãi lâu sau mới nói:
– Dừng lại đúng lúc đi, Đường Hựu Đình. Chúng ta chia tay một cách đường hoàng, anh đừng có đợi bao nhiêu lâu như vậy mới quay đầu lại nói những điều vô nghĩa đó. Đừng có khiến quan hệ của chúng ta kết thúc một cách thảm hại như vậy.
Cô siết chặt nắm tay rồi quay người đi ra khỏi hành lang. Đường Hựu Đình đi theo giữ chặt tay cô lại rồi ép sát vào tường, sau đó đôi môi nóng bỏng hôn ghì lấy.
Đường Hựu Đình ra sức sục sạo, công thành chiếm đất, ngấu nghiến môi cô, quấn lấy lưỡi cô. Minh Vi bị ép phải đón nhận, không khí bên trong phổi dần dần bị hút ra từng chút một, cô thấy đầu óc quay cuồng, đầu gối nhũn cả ra. Đường Hựu Đình ôm lấy cơ lưng cô, cơ thể hai người dính sát vào nhau không còn một kẽ hở nào. Cái ôm đó ghì chặt biết bao, dường như anh muốn gắn kết luôn cơ thể cô vào cơ thể mình vậy. Minh Vi không đủ sức để chống cự, cũng không muốn chống cự. Khi đó cô mới nhận ra mình đã nhớ đôi tay đó, nhớ vòm ngực đó, nhớ cái ôm đó, nhớ cả nụ hôn điên cuồng đó tới mức nào.
Khi Đường Hựu Đình buông tay ra, cả hai đều thở gấp. Không khí lạnh ùa vào phổi khiến thần trí đang mê loạn của cô trở nên tỉnh táo hơn.
Minh Vi nghiến răng đẩy Đường Hựu Đình ra:
– Anh đang làm gì vậy?
Đường Hựu Đình lau môi, cười nhạt:
– Sao vừa rồi em không đẩy tôi ra?
– Đừng tìm cách quấy rối em nữa, Hựu Đình. – Minh Vi lắc đầu. – Em không muốn “lộn xộn” với anh. Bông hoa bách hợp bên ngoài kia mới xứng đáng với anh, đẹp đẽ và thuần khiết, lại môn đăng hộ đối.
– Em đang làm bà mối cho bạn trai cũ đấy à?
– Chẳng qua em chỉ nói ra sự thật thôi. – Minh Vi nhặt chiếc túi rơi dưới đất lên, quay người đi vào trong phòng rửa tay.
– Em thực sự có thể quên anh hay sao, Minh Vi?
Bước chân cô ngập ngừng dừng lại:
– Không thử làm sao biết được.
Minh Vi trang điểm lại xong mới quay về bàn ăn. Tôn Hiếu Thành vừa kể xong một chuyện cười, Đinh Hàm Ngọc và Đường Hựu Đình đều đang cười nghiêng ngả. Minh Vi ngồi xuống cũng cười theo, cười một cách hết sức thoải mái tự nhiên. Cô là một diễn viên, việc cười vui vẻ như vậy đối với cô quá dễ dàng. Bữa cơm tối đã kết thúc trong không khí ngập tràn niềm vui như vậy.
Bình luận facebook