-
✩ Chương 25: Thành ý ✩
Trong mấy ngày nghỉ Tết, Minh Vi đã ở lại nhà Cố Thành Quân. Cố Thành Quân thực hiện đúng như cam kết, ngoài việc thỉnh thoảng ôm lấy cô không dám quầy rối gì hơn. Minh Vi đang tâm trạng buồn phiền nên trong cả mấy ngày cũng không đi đâu, chỉ ru rú trong nhà. Đói thì làm một bàn đầy ắp đồ ăn, chán thì bật ti vi lên xem, chơi game, hoặc nói lại những chuyện ngày xưa. Những ký ức chung của hai người có quá nhiều, ngoài những chuyện yêu đương tình ái ra còn vô số chủ đề có thể trò chuyện với nhau.
Buổi tối Minh Vi tắm xong, để chân trần ngồi trên ghế tẩy sơn móng. Cố Thành Quân thấy móng chân cô hơi dài nên cầm kiềm đến cắt cho cô. Minh Vi hơi ngạc nhiên nhưng cũng không từ chối.
Cố Thành Quân cắt rất cẩn thận. Việc này anh làm đã quen. Trước đây anh thường cắt móng chân cho Minh Vi, cắt xong còn cù vào gan bàn chân cô khiến cô cười ré lên tìm cách trốn.
Có vẻ như cả hai người đều nhớ lại cảnh tượng đó nên khi Cố Thành Quân ngẩng đầu lên đã thấy Minh Vi đang mỉm cười hết sức dịu dàng.
Minh Vi nhìn dáng vẻ chuyên tâm của Cố Thành Quân, hỏi:
– Thành Quân, anh có yêu cô gái nào khác không? Một thời gian dài như vậy chắc chắn phải có người nào đó để lại dấu tích trong lòng anh chứ?
Cố Thành Quân cẩn thận đem chỗ móng chân cắt ra vứt vào sọt rác, đáp:
– Trước kia thì có, nhưng sau em thì không có ai.
– Vậy nếu như em chết hẳn đi rồi thì sao? Anh có thể nhớ thương em cả đời, không yêu, không lấy vợ nữa không?
Cố Thành Quân nghĩ ngợi một lúc:
– Có lẽ sẽ lại kết hôn, vì cuộc sống độc thân quả thực quá khó khăn, anh cảm thấy mình không chịu nổi. Nhưng nếu yêu một người khác như đã yêu em thì anh không làm được.
– Anh yêu em cái gì? – Minh Vi hỏi. – Hồi đó em có gì tốt đẹp đâu. Không xinh xắn, cũng không phong tình.
– Anh yêu em không phải vì những thứ bên ngoài. – Cố Thành Quân cầm lấy hai bàn tay của Minh Vi, nhìn cô chăm chú. – Em có một trái tim mềm yếu, lương thiện, đối đãi với mọi người hết sức chân thành, luôn quan tâm tới anh từng chút một. Hơn nữa, em lại rất hiểu anh, bất kể là trong cuộc sống hay công việc, em đều là một người thầy, người bạn tốt của anh. Có thể anh không làm thế nào dùng những hành động mạnh mẽ để chứng minh tình yêu của mình với em được, nhưng anh thực sự coi em là người mà anh muốn chung sống cả đời này. Anh muốn được sống bên em, cùng trải qua cuộc sống bình yên và an lành cho đến bạc đầu.
Minh Vi cảm thấy hơi kỳ quái. Đường Hựu Đình vì không muốn tiếp tục một tình yêu mạnh mẽ với cô nên chuyển sang chọn Đinh Hàm Ngọc, người mang đến cho anh một sự bình yên, an lành. Thế mới thấy cùng một thứ nhưng với người này là vàng, với người kia là cám, nguyên nhân đều không phải do phía Minh Vi.
Tư thế ngồi cuộn tròn trên sa-lông là thói quen mới hình thành của cô. Những đứa trẻ cô đơn đều có thói quen co mình lại như vậy, để tự ôm mình. Cô cũng cảm thấy hơi lạnh. Cố Thành Quân đã điều chỉnh máy sưởi trong phòng để chỉ phải mặc một áo mùa hè, song Minh Vi vẫn phải mặc thêm áo nữa.
Cố Thành Quân cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt, vì như thế Minh Vi sẽ không từ chối khi được anh ôm. Cô giống hệt như một con thú nhỏ giữa mùa đông tìm hơi ấm trong vòng tay anh, lặng lẽ ngồi yên không nói với nét mặt buồn thương. Cố Thành Quân ôm cô trong lòng, không khỏi mong mùa đông này sẽ dài thêm chút nữa.
Ngày Mồng bốn Tết thời tiết rất đẹp, hai người không thể ở trong nhà thêm nữa nên ra ngoài chơi. Cố Thành Quân đưa Minh Vi vào thành phố, lên núi rồi đến một sơn trang câu cá. Nước suối ở đây ấm áp quanh năm, thịt cá tươi ngon, là một nơi các tay câu hay tụ tập.
Bọn họ chọn một nơi yên tĩnh bên hồ cá, Cố Thành Quân ngồi câu còn Minh Vi ở cạnh đó chơi game, lên mạng.
Điều thú vị là tin tức trên mạng cập nhật rất nhanh. Ở đây Cố Thành Quân còn chưa câu được con cá nào, trên diễn đàn đã có người tải lên ảnh chụp trộm bọn họ đang ở hồ câu.
– Chúng ta thế này có giống một đôi vợ chồng già không nhỉ? – Cố Thành Quân hỏi. – Đợi tới khi chúng ta đều bạc trắng đầu rồi, sẽ có thể ngồi bên hồ câu cá nhàn nhã thế này. Lúc đó em sẽ ngồi đan áo len, còn các cháu chơi game online bên cạnh.
– Anh nghĩ ngợi quá xa rồi, Chủ tịch. – Minh Vi phủ nhận. – Hôm nay em phải về nhà rồi. Ngày mai đã bắt đầu đi làm. Đến tuần sau đã phải bay sang Hồng Kông gặp đạo diễn.
– Bọn họ nói với anh là đạo diễn của bộ phim đó rất vừa ý với em. Nếu như em định nhận lời thì có thể ký hợp đồng luôn cũng được. Bên kia vì muốn có được em nên họ mới kéo dài thời gian chưa khởi quay.
– Em cũng thích bộ phim đó. Đạo diễn Hasegawa dù còn trẻ nhưng cũng có rất nhiều ý tưởng, hơn nữa, em còn được đóng chung với mấy diễn viên Nhật Bản mà em thích. Còn anh thì sao? Chưa thấy nói năm nay anh có kế hoạch gì.
– Hiện giờ anh đã toàn tâm toàn ý lo cho công ty nên không còn nhiều thời gian rảnh rỗi. Thêm vào đó. – Cố Thành Quân nhìn Minh Vi cười dịu dàng. – Hiện giờ là thời đại của em. Anh tập trung đầu tư cho em là được rồi.
Minh Vi lặng lẽ nhìn mặt nước. Chiếc phao dập dềnh, có con cá đã cắn câu. Cô khẽ nói:
– Anh còn nhớ kết cục của “Đôi giày màu đỏ” không? Cô gái đó bừng tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại, hóa ra tất cả chỉ là một cơn mộng dữ. Đôi chân của cô ấy vẫn còn vẹn nguyên, vẫn có thể tung bay trên sân khấu. Chỉ có đôi giày màu đỏ đã bị mài mòn, không thể dùng thêm được nữa. Cô ấy có một đôi giày ba lê mới, lập tức vứt đôi giày cũ đó đi.
Chiếc phao bị kéo chìm xuống nước, Cố Thành Quân chuyển hướng tập trung sang đó.
– Em đã không còn hận anh, Thành Quân. Hiện giờ anh giống như một người thân của em vậy. Nhưng em cũng biết rằng em rất khó để lại yêu anh một lần nữa. Thế nên đừng tốn quá nhiều sức lực cho em như vậy. Hãy dành thời gian đi tìm một người con gái nào đó thực sự có thể làm bạn với anh đến cuối đời.
Một con cá mè hoa bị lôi lên khỏi mặt nước, quẫy loạn lên, chiếc đuôi vẫn đánh phành phạch xuống. Cố Thành Quân hất tung chiếc cần câu một vòng, pạch một tiếng, con cá đã nằm phịch trên mặt đá, thôi không quẫy nữa.
Những vị khách đang đứng từ xa quan sát họ khi nhìn thấy vậy đều tròn mắt ngạc nhiên.
Minh Vi cụp mắt xuống, ngồi lặng lẽ.
– Vì sao em không cho anh thêm một chút thời gian nữa? – Giọng Cố Thành Quân nghe rất mong manh. – Dù gì cũng là một giấc mộng đẹp, biết sớm muộn rồi cũng phải tỉnh dậy, vì sao không cho anh được đắm chìm trong đó thêm một thời gian nữa? Em đã mất nửa năm trời cũng không quên được cậu ta, nhưng lại không chịu dành cho anh dù chỉ nửa ngày hạnh phúc. Em và cậu ta quen nhau sáu năm, nhưng mới yêu nhau có một năm. Còn chúng ta có cả một cuộc hôn nhân sáu năm. Minh Vi, em thực sự không quyến luyến một chút nào về quá khứ của chúng ta sao?
– Nếu nói không quyến luyến là không chính xác. Sống với anh suốt sáu năm trời, ngoài cái kết cục không mong muốn đó ra, còn lại đều là những ngày vui vẻ. Thế nhưng tất cả đều đã kết thúc. Cánh cửa đó đã đóng lại rồi. – Minh Vi nhìn Cố Thành Quân bằng đôi mắt ươn ướt nước. – Thành Quân, anh vẫn còn sống trong quá khứ, nhưng em đã đi ra khỏi đó rồi.
Cố Thành Quân hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu:
– Minh Vi, có những lúc em thực sự tàn nhẫn.
Ngày Mồng năm Tết, Lý Trân lái xe đến đón Minh Vi về công ty. Minh Vi vẫn giữ vẻ mặt bình thường, không nhắc gì đến mấy ngày nghỉ Tết. Người quản lý đã sắp xếp kín lịch làm việc của cô, cô không hề oán trách nửa lời, trái lại, còn tỏ ra vui vẻ.
– Bận rộn thì tốt. – Minh Vi nói. – Hiện giờ em sợ nhất là nhàn rỗi. Hễ nhàn rỗi là lại thấy muốn chết.
Trong bất kỳ cử chỉ hành vi nào của cô giờ đây cũng mang một vẻ tuyệt vọng và cô đơn khó nói thành lời. Lý Trân biết đó là một trong những biểu hiện của chứng thất tình, nên càng chăm lo cẩn thận hơn.
Ngày tháng vội vã trôi qua. Trong giới giải trí hôm nay thì ồn ào lên vì chuyện bộ phim mới của một nam diễn viên sáng giá, ngày mai lại đánh bóng tên tuổi của một nữ diễn viên bước lên thảm đỏ. Hết tin đồn Đường Hựu Đình đi hộp đêm với người đẹp, lại đến tin anh cùng bạn gái Đinh Hàm Ngọc đến cửa hàng nữ trang chọn nhẫn. Đám phóng viên giải trí đồn đoán rằng để quản lý Đường Hựu Đình, chắc Đinh Hàm Ngọc đã ép anh phải đính hôn, hai người đến cửa hàng trang sức đó là để tìm nhẫn cưới.
Không lâu sau đó, Đường Hựu Đình lại đưa ngọc nữ Hà Chân Chân về nhà, những bức ảnh anh đứng bên dưới khu nhà nói nói cười cười một lúc lâu với Chân Chân lập tức được dân săn ảnh tung lên mạng, dư luận lại ồn lên vì chuyện hai người đó yêu nhau. Người quản lý của cả hai bên lập tức lên tiếng phủ nhận chuyện này, nói rằng họ chỉ là bạn tốt. Kết quả chỉ mấy hôm sau, lại có người nhìn thấy Đường Hựu Đình ngồi uống cà phê với một cô người mẫu mới nổi, sau đó hai người lên xe đi mất dạng.
Trước đây Đường Hựu Đình rất giữ gìn chuyện quan hệ trai gái, ngoài chuyện dính dáng đến Tô Khả Tinh ra, những tin đồn khác đều vu vơ, không đủ sức nặng thành tấm thành món. Song giờ đây anh đã thay đổi hoàn toàn phong cách, không những khiến cho giới truyền thông kinh ngạc, mà cũng khiến các fan hâm mộ bị kích động hơn. Thoáng cái đã đến lễ Tình nhân, Đường Hựu Đình lại ra một album mới, “Ngày có gió Nam”. Ngoài ra, còn chương trình ra mắt dòng điện thoại mới anh làm đại diện, gần như suốt đêm hôm đó cả thành phố biến thành thiên hạ của Đường Hựu Đình.
Minh Vi vừa từ tỉnh khác về, ngồi trong xe bảo mẫu, trên dọc đường vào thành phố có thể nhìn thấy rất nhiều bảng quảng cáo có hình Đường Hựu Đình mỉm cười cầm chiếc điện thoại thông minh. Trong chiếc máy thu phát của ô tô, hai người dẫn chương trình “m nhạc thành phố” đang người tung kẻ hứng nói về Đường Hựu Đình. Lý Trân vội đưa tay lên định tắt đi, nhưng Minh Vi đã ngăn lại.
– Cứ nghe xem bọn họ nói gì.
Người dẫn chương trình nói một cách đầy kích động: “Album mới “Ngày có gió Nam” của Đường Hựu Đình vừa phát hành đã lập một kỷ lục bán hàng đáng tự hào. Bài hát chính “Mùa mưa” luôn chiếm được vị trí hàng đầu trên bảng xếp hạng”.
“Phải rồi”, người kia tỏ ra hứng thú hơn, “Bài hát “Mùa mưa” không chỉ có giai điệu tuyệt vời, mà lời ca cũng hết sức uyển chuyển, rung động lòng người, đồng thời dùng làm nhạc chuông điện thoại cũng rất phù hợp. Hiện giờ nhạc chuông điện thoại di động của mình chính là bài “Mùa mưa” đó”.
“Thật vậy sao? Nói ra thì gần đây những tin tức liên quan đến Đương Hựu Đinh cũng rất nhiều. Một người vốn kín đáo như anh ấy không hiểu sao đột nhiên lại xuất hiện thông tin dính dáng đến bao nhiêu người con gái. Thêm vào đó, bài “Mùa mưa” do chính anh ấy viết lời lại hết sức buồn thương”.
“Cho nên mọi người mới đang đoán là không hiểu có phải Đường Hựu Đình thất tình không?”.
“Ha ha, có vẻ như cách lý giải này chính xác”.
“Nói tóm lại, trong một ngày xuân tràn trề như thế này, nếu bạn cũng có những chuyện phiến não về tình cảm, thì hãy lắng nghe ca khúc “Mùa mưa” của Đường Hựu Đình nhé”.
Tiếng guitar, dương cầm, sau đó là tiếng vĩ cầm du dương trầm mặc cất lên. Tiếng chuông gió, tiếng sóng biển, tiếng trẻ nhỏ vui cười. Cuối cùng là chất giọng đầy từ tính của Đường Hựu Đình nhẹ nhàng uyển chuyển bắt nhịp vào.
Trời vừa sáng lại thấy mưa rơi, đã lâu lắm rồi không thấy có mặt trời. Giấc mộng nhạt màu đã được đóng khung trong bức ảnh.
Đã từng coi đó là lời ước hẹn, nhưng chỉ quay đầu đã vứt bỏ đi. Người mà anh từng yêu tha thiết, bây giờ em ở nơi đâu?
Mùa mưa nối dài mãi không thấy dứt, đôi ta bước chân trần lên những bậc cầu thang. Hai tay nắm chặt lấy nhau, vậy mà giờ đây đã cách xa.
Anh ngẩng đầu ngạo nghễ ra đi, còn em cũng bướng bỉnh không hề rơi nước mắt. Gió phương nam đem mùa mưa tới, từng giọt mưa đều thấm nỗi cô đơn.
Dồn hết sức mình để yêu em, giờ đây ký ức là một bí mật không thể nào nói tỏ. Bắt đầu từ ngày đó, anh quay mặt nhìn về phía ngày mai.
Ngày mai vẫn sẽ đến thôi, em nói thì đơn giản vậy.
Tình yêu là một cuộc chơi, nào còn có nghĩa lý gì? Không sao nói cho rõ được, giống như không thể chống lại được số kiếp này.
Anh treo chiếc chuông gió lên, bắt đầu đợi một ngày thôi mưa.
…
“Ôi trời, đúng là một bài hát thấm đẫm tình yêu.”, giọng nói của người dẫn chương trình đột nhiên xen vào, “Bây giờ mùa mưa cũng sắp đến, hy vọng rằng những bạn đang có nỗi buồn trong chuyện tình yêu khi nghe bài hát này có thể bình tĩnh lại, củng cố tình thần để theo đuổi hạnh phúc mới của mình.
Minh Vi cười nhạt. Cũng may người dẫn chương trình nhanh chóng chuyển sang một bài hát mới.
Minh Vi cảm thấy, để tỏ ra mình rộng lượng, cũng nên ủng hộ album mới của bạn trai cũ, góp phần kích cầu. Cho nên cô thực hiện lời hứa của mình hôm cùng đi ăn với Tôn Hiếu Thành, mua mười đĩa “Ngày có gió Nam”, mang về tặng bạn bè và các nhân viên trong quán ăn của mẹ. Tống Giai Ni muốn có chữ ký của Đường Hựu Đình, vậy là Minh Vi bảo Lý Trân cầm đĩa đến gặp Đường Hựu Đình xin chữ ký.
Đường Hựu Đình kết thúc việc phát hành album liền lập tức chuẩn bị cho chuyến lưu diễn dài ngày. Lần này Diêu Cánh cũng tham gia chương trình biểu diễn tại Bắc Kinh với tư cách khách mời, cho nên mấy ngày đó đều đến tập cùng Đường Hựu Đình.
Khi Đường Hựu Đình đang cắm cúi điều chỉnh lại âm lượng chiếc guitar điện, Tiểu Hoàng bước vào:
– Anh Hựu Đình, Minh Vi…
Đường Hựu Đình đứng bật dậy, suýt chút làm chiếc guitar rơi xuống đất.
– … bảo trợ lý đến tìm anh. – Tiểu Hoàng toát mồ hôi nói nốt câu dang dở.
Đường Hựu Đình ho khan hai tiếng để giấu đi sự thất thố đó của mình.
– Cô ấy đến có việc gì?
– Bảo là đến xin chữ ký của anh. Minh Vi muốn xin cho người bạn. Cô ấy nói là chỉ ký mấy chữ thôi để không làm ảnh hưởng đến thời gian của anh. – Tiểu Hoàng thấy sắc mặt Đường Hựu Đình không vui bèn nói. – Vậy em bảo cô ấy vào đây nhé?
– Thôi. – Đường Hựu Đình bỏ cây guitar xuống. – Tôi sẽ ra ngoài đó.
Sau khi Đường Hựu Đình đi ra, Diêu Cánh nói với Lưu Triệu:
– Rốt cuộc là hiện giờ bọn họ đang trong tình trạng nào?
– Chia tay rồi. – Lưu Triệu hừ một tiếng. – Hai người này yêu nhau hệt như trong phim về chiến tranh gián điệp, đầy tình tiết hồi hộp, ngay cả tôi cũng không theo kịp. Hôm nay cô muốn chia tay, ngày mai anh muốn tái hợp, cứ như vậy giày vò lẫn nhau. Ừ thì họ còn trẻ nên vẫn đủ sức để giày vò như vậy, nhưng tôi cũng già rồi, đúng là không chạy theo nổi nữa.
– Vậy quan hệ của Hựu Đình và Đinh Hàm Ngọc hiện giờ thế nào?
– Cũng không thế nào. Đinh Hàm Ngọc bám theo rất sát, nhưng Hựu Đình rõ ràng vẫn chưa bỏ được Minh Vi.
– Chu Minh Vi và Cố Thành Quân có quan hệ thế nào?
– Ai mà biết được. Chủ đề này bị cấm kị ở đây, hễ nhắc tới là Đường Hựu Đình nổi xung lên.
Chỉ một lát Đường Hựu Đình đã quay trở lại, ngồi xuống tiếp tục chỉnh âm.
Diêu Cánh ngồi xích lại gần, hỏi:
– Cậu và Minh Vi rốt cuộc vì sao lại chia tay? Lần trước cậu ngủ với con bé Tô Khả Tinh gì đó mà vẫn không xảy ra chuyện gì, sao lần này lại như vậy?
Chiếc guitar trong tay Đường Hựu Đình chợt kêu choang lên một tiếng khiến những người xung quanh giật thót tim. Lưu Triệu vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Diêu Cánh, song Diêu Cánh vẫn làm như không nhìn thấy, nói tiếp:
– Cậu không còn là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nữa, khi giải quyết chuyện tình cảm phải chín chắn hơn một chút. Nếu như vẫn còn thích cô ấy thì đừng có dỗi hờn. Bất kể là quá khứ đã xảy ra chuyện gì, sau này cô ấy cũng chỉ thuộc về một mình cậu, đó mới là điểm mấu chốt. Thông thường phụ nữ không thích nghe lý lẽ, khi cậu không biết làm gì với cô ấy cứ túm lấy hôn cho vài cái là xong. Làm gì đến mức phải chia tay? Chu Minh Vi là một miếng bánh thơm như vậy, cậu vừa buông tay lập tức đã có bao nhiêu đàn ông lao đến như hổ như sói rồi, nếu cậu vẫn còn hục hặc vậy, tới lúc trái tim cô ấy thực sự đã nguội lạnh, cậu có khóc cũng không kịp nữa đâu.
Đường Hựu Đình cúi đầu không nói không rằng.
Diêu Cánh cầm chiếc guitar bass lên, nói tiếp:
– Mặt dày một chút, gan lì một chút, về xem lại mấy bộ phim thần tượng Hàn Quốc đó. Nào là “Ngôi nhà hạnh phúc”, “Cô Kim muốn làm triệu phú” hay “Sự quyến rũ của người vợ” ấy… À, cái phim cuối cùng không tính.
Đường Hựu Đình đặt cây guitar xuống, nhìn Diêu Cánh bằng ánh mắt “thật phiền toái”, sau đó nói:
– Cậu cũng hơn ba mươi tuổi đầu rồi vẫn một thân một mình, còn dám lên lớp cho mình? Hãy giải quyết vấn đề của cậu trước đi.
– Tình trạng của mình có giống của cậu đâu. – Diêu Cánh nói nghiêm túc. – Người ta là huynh đệ bao nhiêu năm nay rồi, nói cho mình nghe xem, rốt cuộc các cậu đã xảy ra khúc mắc ở đoạn nào?
Đường Hựu Đình suy nghĩ nghiêm túc, song cũng trở nên lúng túng:
– Cũng không biết nữa.
– Chắc chắn là cậu lại cao giá rồi. – Diêu Cánh khuyên. – Nghe mình nói một câu này, đừng có nghĩ rằng cứ cãi lý với phụ nữ là được. Phụ nữ chẳng có lý lẽ gì hết, cũng không phải là một sinh vật lô-gíc. Trong tình yêu phải biết mặt dày mới được. Nếu như cậu đã không muốn kết thúc, có trốn ở đây tự hành hạ mình cũng chẳng ích gì, chẳng bằng tìm cách mà cướp cô ấy về, hai người giày vò lẫn nhau, chẳng phải có người tương tác tốt hơn hay sao?
Đường Hựu Đình không trả lời. Anh khẽ gảy chiếc guitar, dường như đang nghĩ ngợi điều gì.
Công tác chuẩn bị cho chuyến lưu diễn bước vào giai đoạn gấp gáp. Sau khi chốt các địa điểm, bắt đầu chính thức bán vé. Hai vạn vé cho buổi biểu diễn ở sân vận động vừa ra đã bán hết sạch, vé chợ đen bị đẩy giá lên gấp ba lần. Việc quảng cáo của nhà cung cấp cũng được tiến hành hết sức chu đáo, khắp thành phố đi tới đâu cũng thấy dán poster của chương trình.
Đường Hựu Đình cùng các thành viên tham gia khác đều đã bước vào giai đoạn ghép sân khấu. Anh rất coi trọng buổi mở màn của chuyến lưu diễn lần này, do vậy đã mời đạo diễn từng hợp tác nhiều lần trước đây, không ngừng thay đổi phương án, hy vọng sẽ đem đến cho khán giả một buổi diễn thật tâm huyết.
Ngày diễn ra chương trình, các fan hâm mộ đã đến rất sớm để chờ bên ngoài sân vận động. Đến lúc mở cửa cho vào, bọn họ cũng lần lượt đi vào trong trật tự dưới sự hướng dẫn của các nhân viên bảo vệ và soát vé. Các khán đài chật kín trên hai vạn chỗ ngồi, những tiếng chuyện trò hò reo phấn khích tràn ngập cả một vùng không gian. Các fan hâm mộ cùng nhau hát lên một cách tự phát, sau đó gọi tên Đường Hựu Đình. Trước giờ bắt đầu chừng ba mươi phút, không khí trong sân vận động đã bừng bừng lên như vậy.
Ở khu vực hậu đài, các chuyên gia hóa trang đã kết thúc phần việc cuối cùng, nhìn một lượt tác phẩm của mình từ trên xuống dưới.
– Hựu Đình, cậu tự nhìn mình xem.
Đường Hựu Đình đứng dậy. Chiếc áo trắng kết hợp với quần đen đơn giản gọn gàng làm tôn thêm vóc dáng khỏe mạnh của anh, đôi bốt cao cổ ôm quanh bắp chân dài và thẳng, tóc hơi lòa xòa phủ xuống lông mi. Gần đây phong cách của anh có sự thay đổi lớn, vẻ uể oải bị đẩy lui, thay vào đó là một sự sắc bén và nhanh nhạy. Vì anh gầy đi nhiều nên các đường nét trên khuôn mặt càng rõ ràng, trông dáng người có vẻ cao hơn.
Đường Hựu Đình hài lòng lấy tay hất hất tóc:
– Tuyệt lắm, đúng là như thế này. Dây đeo cổ đâu rồi?
Chuyên gia trang điểm mở hộp đồ trang sức ra, để cho anh tự chọn. Đường Hựu Đình lật tung lên một hồi:
– Sợi dây có hình đôi cánh màu vàng đồng của tôi đâu?
– Không thấy từ lâu rồi. Cậu dùng xong có đưa lại cho tôi đâu. Đánh mất rồi à?
Đường Hựu Đình cố nhớ lại, không làm mất, có lẽ là rơi ở căn hộ của Minh Vi.
– Đổi cái khác đi. – Chuyên gia trang điểm chọn một sợi dây da hình da báo đưa lên. – Cái này cũng hợp với bốt da của cậu.
Đường Hựu Đình không cầm.
– Tôi muốn chiếc kia.
Chuyên gia trang điểm và Lưu Triệu đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ: sao Đường thiếu gia lại phát bệnh đúng vào lúc quan trọng này vậy?
– Chẳng phải sợi dây đó bị mất rồi hay sao? – Lưu Triệu cười ha ha. – Chỉ là một sợi dây đeo cổ thôi mà, đeo cái nào chẳng vậy.
– Không mất, ở chỗ Minh Vi. – Đường Hựu Đình nói.
Lưu Triệu thấy lạnh buốt chân răng, thầm kêu lên chết rồi.
Đường Hựu Đình nói tiếp:
– Anh gọi điện thoại hỏi cô ấy đi. Mau lên.
Lưu Triệu vội vàng gọi điện thoại cho Minh Vi. Anh ta hy vọng Minh Vi sẽ không bắt máy, không ngờ mới đổ hai hồi chuông đã có người nhận.
Minh Vi đang uốn tóc trong spa, thấy có cuộc gọi đến cũng hơi ngạc nhiên:
– Anh Lưu, có chuyện gì thế?
Lưu Triệu sắp khóc đến nơi:
– Là thế này, Hựu Đình có một sợi dây chuyền màu đồng, nó có ở chỗ cô không?
Nói là không đi! Mau nói là không đi!
– Cái sợi dây có hình đôi cánh thiên thần phải không? – Minh Vi khẽ cười một tiếng. – Có. Đồ của anh ấy tôi đều thu dọn lại rồi, đang chuẩn bị mang đi vứt.
Lưu Triệu đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, nói một cách khó khăn trước ánh mắt hung hãn của Hựu Đình:
– Vậy tôi bảo Tiểu Hoàng đến đó lấy nhé.
Đường Hựu Đình đứng bên ngoài nói chen vào một cách quái đản:
– Tôi đang muốn dùng cái đó. Bảo Tiểu Hoàng đi đến lấy xong quay về làm sao kịp được? Anh bảo cô ấy cho người mang đến đây.
Minh Vi nghe thấy liền cười nhạt:
– Chẳng phải chỉ là một sợi dây chuyền thôi sao, đeo cái khác là được rồi.
Đường Hựu Đình như đoán ngay được cô sẽ nói vậy, kêu lên:
– Lấy đồ của người ta thì phải mang trả chứ. Làm người phải biết lý lẽ một chút.
Lưu Triệu giật tóc trên đầu, hạ giọng khẩn cầu:
– Minh Vi à, em gái ngoan, anh cầu xin em. Bên này chỉ còn ba mươi phút nữa là bắt đầu rồi, cậu ấy giở thói công tử ra thì bọn anh không chống đỡ nổi đâu. Em bảo Lý Trân mang đến có được không?
Minh Vi thở dài một tiếng, đột nhiên thấy lòng chùng xuống, đáp:
– Thôi được, Lý Trân đang đi có việc, để em mang đến. Dù gì cũng tiện đường, mười phút nữa sẽ có.
Lưu Triệu tắt máy, quay sang nhìn Đường Hựu Đình. Đường Hựu Đình ngồi trong sa-lông, duỗi chân nhắm mắt trông bộ dạng cực kỳ ung dung tự tại.
– Đồ trẻ con. Trò vặt ở nhà trẻ. – Diêu Cánh bình luận. – Tuy nhiên giở thói thô bạo ra luôn luôn hữu hiệu.
Đường Hựu Đình mở miệng khẽ quát:
– Cút.
Mọi người trong phòng hóa trang lập tức chuồn sạch.
Minh Vi lái xe đến bãi đỗ xe sau đó vào sân vận động qua lối cửa sau. Tiểu Hoàng đã ở đó đón cô. Minh Vi đưa chiếc hộp ra rồi quay người định đi. Tiểu Hoàng thấy vậy bèn kéo lại, khổ sở cầu xin:
– Chị gái ơi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Thứ đồ này tốt nhất là chị mang vào tận nơi đi. Em xin chị, sau này bảo em lập bài vị thờ sống chị cũng được.
– Mấy người chiều anh ấy đến mức này hả. – Minh Vi giận tới tê người. – Cái tính xấu của anh ấy đúng là do mấy người chiều quá mà ra.
Mắng thì mắng nhưng Minh Vi vẫn bị Tiểu Hoàng kéo vào tận cửa buồng hóa trang. Mọi người giống như đang nhốt một sinh vật lạ biến hình ở trong đó, mở cửa ra đẩy Minh Vi vào rồi lập tức đóng ngay lại.
Minh Vi đi thẳng đến trước sa-lông, đá đá vào chân Hựu Đình:
– Đồ của anh tôi đã mang đến rồi. Để đây nhé. Tôi đi đây.
– Chờ chút. – Đường Hựu Đình mở chiếc hộp ra. – Sao lại nhiều thế này?
Trong chiếc hộp còn có cả những món đồ linh tinh mà Đường Hựu Đình để lại nhà cô như khăn bông, tất, dao cạo râu, sữa rửa mặt nam…
Minh Vi nói:
– Tôi dọn dẹp lại một chút, thu hết những thứ đồ của anh lại, định bảo Lý Trân mang đến đưa cho Tiểu Hoàng. Hôm nay anh lại yêu cầu mang đồ đến nên tiện thể tôi cầm cả đi luôn.
– Cảm ơn. – Đường Hựu Đình vứt chiếc hộp sang một bên. – Còn những thứ cô để lại nhà tôi, bao giờ cô đến lấy?
– Chẳng phải tôi đã bảo là không cần nữa rồi hay sao? – Minh Vi nói. – Anh vẫn chưa vứt đi à?
Khóe miệng Đường Hựu Đình giật giật, ánh mắt lướt qua mặt Minh Vi hệt như một lưỡi dao.
Minh Vi vẫn cười như không coi việc đó ra gì:
– Anh còn chuyện gì nữa không? Nếu như không có gì tôi đi đây.
Không chờ Đường Hựu Đình trả lời, Minh Vi đã gật đầu chào sau đó quay người đi.
– Cô mua album mới của tôi rồi à?
Tay Minh Vi đã đặt lên nắm đấm cửa, cô chỉ hơi quay đầu lại:
– Nghe rồi, rất hay. Nghe nói là lượng bán ra rất tốt. Chúc mừng anh.
– Bài “Mùa mưa”… đã nghe chưa?
– Cũng được. – Minh Vi hít sâu một hơi, trả lời một cách mơ hồ. – Chúc anh biểu diễn thành công. Tôi đi đây.
Đường Hựu Đình bỗng nhiên đứng dậy sải bước đến phía Minh Vi, đưa tay lên đóng sầm cánh cửa vừa mới được mở ra vào. Khi Minh Vi hiểu ra được chuyện gì đã thấy mình bị kẹp giữa cánh cửa và cánh tay anh.
– Cũng được à?
Đường Hựu Đình cúi xuống ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng hổi của anh phảng phất trên vành tai. Nửa mặt bên đó của Minh Vi vừa nóng vừa tê, tim đập thình thịch.
– Ngoài cũng được ra không còn gì khác hay sao?
– Còn cái khác… – Minh Vi nghĩ ngợi. – MV quay cũng được. Chắc là đầu tư khá đúng không? Lấy cảnh rất đẹp…
Đường Hựu Đình đột nhiên ôm ghì lấy Minh Vi, lời cô còn chưa nói hết đã bị vùi vào ngực anh. Đường Hựu Đình cúi đầu xuống, đôi môi nóng bỏng in lên vùng cổ thon dài của cô, nóng tới mức toàn thân Minh Vi run rẩy. Tay anh siết chặt hơn, chặt tới nỗi gần như muốn nhét Minh Vi vào cơ thể mình luôn, chặt tới nỗi cả hai người đều không thở nổi.
– Anh nhớ em lắm, Minh Vi.
Minh Vi nhắm mắt vào:
– Đừng quấy rầy em nữa, Đường Hựu Đình.
– Anh phải quầy rầy em. – Đường Hựu Đình nghiến răng nghiến lợi. – Anh đã hiểu rõ con người anh, anh không thể nào quên em nổi, cho nên anh quyết định sẽ quấy rầy em tới chết thì thôi. Cho dù là bị em chán ghét, bị em căm hận, anh cũng vẫn sẽ tiếp tục quấy rầy em. Mấy ngày qua anh đã nghĩ đi nghĩ lại về năm năm của chúng ta, một đời người có bao nhiêu cái năm năm đó? Trong đời mình anh chỉ định toàn tâm toàn ý dành cả cho một mối tình. Anh đã xác định là mình muốn có em, chỉ cần có một mình em thôi.
Những lời nói nóng bỏng và kiên định xuyên thấu tai Minh Vi giống như một dòng nham thạch đang sôi sùng sục thiêu cháy thần trí cô. Cô ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào trong mắt anh. Hai con ngươi đen láy phản chiếu lại khuôn mặt cô, tất cả những tình cảm của cô cũng bộc lộ hết ra trong hình ảnh phản chiếu của đôi mắt sáng long lanh ấy. Đối diện với đôi mắt đó, cô không thể nào lảng tránh được nữa.
– Anh đã nghĩ kỹ rồi chứ?
Đường Hựu Đình nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người con gái đứng trước mắt mình, nhìn xoáy vào cô:
– Chúng ta đừng giày vò lẫn nhau nữa. Anh xin đầu hàng. Anh biết bản thân anh còn rất nhiều chỗ chưa tốt, tính tình nóng nảy, hấp tấp, lại đa nghi, gia trưởng, chưa đủ chín chắn… Anh không làm thế nào để được như Cố Thành Quân, vạch mưu bày kế, nắm giữ toàn cục, dồn hết mọi nguồn lực đưa em lên đến đỉnh cao. Tất cả những thứ anh có chỉ là tình yêu chân thành với em thôi. Từ giờ trở về sau, anh sẽ luôn bao dung, yêu thương, quan tâm chăm sóc đến em. Anh nói được là làm được, em có tin không?
Vì những câu nói đó mà tim Minh Vi đập dồn dập.
Những tiếng hò hét của fan hâm mộ vang lên bên ngoài. Đã gần sát đến giờ biểu diễn, những tiếng nhạc đầy kích động hòa lẫn với tiếng hò reo của fan hâm mộ lọt qua cánh cửa. Người đàn ông đang đứng trước mặt cô, hơi thở vấn vít quanh cô đẹp tới mức khiến cho trái tim cô muốn vỡ vụn ra.
Những ngón tay thon dài của Minh Vi lướt trên cúc áo cùa Đường Hựu Đình:
– Muốn làm không?
Toàn thân Đường Hựu Đình chấn động, ánh mắt nhìn cô đầy kinh ngạc. Minh Vi chợt cảm thấy mình ngốc nghếch, bèn đưa tay đẩy anh ra. Song Đường Hựu Đình đã ôm ghì lấy vai cô rồi đè mạnh xuống, đôi môi nóng rẫy hôn riết lấy môi cô. Minh Vi chỉ ngập ngừng trong giây lát, sau đó lập tức đáp lại nồng nhiệt, hai người quấn lấy nhau làm một.
Đôi môi và làn da đã lâu ngày không được chạm vào, cơ thể và hơi ấm lâu ngày không được gặp nhau, tiếng thở nặng nề đánh thức dậy ký ức tưởng ngủ quên trong lòng họ. Những cái vuốt ve tạo thành những đốm lửa nhỏ khắp toàn thân, những đốm lửa nhỏ đó hội tụ lại thành ngọn lửa cháy bừng bừng dữ dội.
Đường Hựu Đình quay sang khóa cửa, vừa hôn Minh Vi, vừa kéo cô lùi dần từng bước cho tới khi ngã xuống chiếc sa-lông, Minh Vi ngồi lên người anh, cởi bỏ áo quần của mình, sau đó cúi xuống hôn. Đường Hựu Đình ôm cô, bàn tay không ngừng dạo chơi trên tấm lưng trần trơn mịn. Một lát sau anh lật người lại đè cô xuống dưới. Minh Vi thở gấp, mười ngón tay bám chắc lấy cánh tay rắn rỏi của anh.
“Đừng để lại vết”, hơi thở của Đường Hựu Đình nặng nề, anh ghé vào tai cô nói. Những ngón tay cô chuyển sang bám vào mái tóc rậm rì của anh, dần dần mê mải đi cùng với động tác bất ngờ của anh. Đường Hựu Đình hôn cô, ngăn những âm thanh vừa mới phát ra.
Thời gian càng đến sát hơn, những tiếng hò reo của fan hâm mộ càng rõ hơn. Âm thanh đó như những cơn sóng thủy triều ập vào phòng hóa trang, vây lấy hai người đang quấn quýt bên nhau. Bọn họ cũng đang dập dìu theo từng nhịp sóng, bị cuốn vào một vực sâu thăm thẳm, sau đó lại bị vứt lên tít trời cao. Họ ôm riết lấy nhau, cơ thể cuộn lại với nhau, dường như chỉ một lát nữa thôi sẽ đến ngày tận thế.
– Chúng ta làm lành nhé. – Sau khi kết thúc, Đường Hựu Đình vuốt ve tấm lưng ướt đẫm của Minh Vi, khẽ nói.
Minh Vi ngồi dậy khỏi người anh, chậm rãi mặc quần áo. Đường Hựu Đình giúp cô cài khuy, bàn tay lưu luyến không nỡ rời eo lưng thanh mảnh của cô. Dư vị của cuộc tình khiến cơ thể Minh Vi trở nên mẫn cảm hơn, cô tránh né rồi nhanh chóng mặc áo khoác vào.
– Anh nói nghiêm túc. – Đường Hựu Đình kéo cô ngồi lên gối mình. – Chuyện Đinh Hàm Ngọc không phải là thật đâu, anh giận em nên mới… Nhưng bất kể thế nào người anh yêu vẫn là em. Anh không muốn mất em.
Minh Vi vuốt lại mái tóc bị mình làm rối bù lên của anh, nâng cằm anh lên rồi hôn thật sâu.
Đứa trẻ lớn xác của cô, người đàn ông của cô, người cô yêu, oan gia mà cô gặp phải.
– Vẫn chưa đủ, Hựu Đình, vẫn chưa đủ. Chuyện của hai chúng ta không phải hễ anh nói thế nào thì là như thế.
– Nhưng mà… – Đường Hựu Đình nhìn xuống chỗ ghế nơi hai người vừa mới quấn lấy nhau trên đó. – Mới rồi chẳng phải em…
– Việc chúng ta gần gũi như vậy có liên quan gì đến chuyện em trở lại hay không đâu? – Minh Vi mặc áo xong, chỉnh trang lại đầu tóc xong mới quay đầu lại mỉm cười, hệt như một yêu nữ.
Đường Hựu Đình túm lấy tay cô, ánh mắt nhìn như thiêu đốt:
– Em nói vậy nghĩa là gì?
– Hoàn toàn là nghĩa đen. – Minh Vi thong thả rút tay ra, sau đó nhanh chóng đẩy Đường Hựu Đình trở lại. – Người nào cũng nên có trách nhiệm với lời nói của mình. Em đã khổ sở với việc mình cứ chần chừ do dự đủ rồi, anh cũng phải trả giá vì quyết định của anh. Em cũng không thể quên anh được, nhưng anh không thể dùng một hai câu ngọt ngào đó để gọi em quay lại được. Nếu như vậy chẳng phải em mất giá quá hay sao?
– Minh Vi, là anh không muốn hai chúng ta lại tiếp tục giày vò nhau thế này nữa.
– Em biết chứ. – Minh Vi mỉm cười. – Cho nên, nếu anh muốn em quay lại, phải cho em thấy thành ý của anh. Hát một bài hay nói những lời thân thương dịu ngọt, em không cần những thứ hình thức như vậy. Em muốn được nhìn thấy tấm lòng chân thật của anh, anh cũng cần nhìn lại mình cho chuẩn. Hựu Đình, anh hãy suy nghĩ cho cẩn thận đi, anh vẫn luôn so đo được mất, là vì anh sợ cái gì?
Cánh cửa phòng hóa trang cuối cùng cũng bật mở, chuyên gia trang điểm mặt nặng như chì bước vào, nhìn thấy Đường Hựu Đình trong bộ dạng tả tơi bèn cáu tiết nói ầm lên:
– Lần sau nếu muốn gần gũi thì sớm hẳn hộ một tiếng nhé.
Khi Đường Hựu Đình còn đang ngẩn ra thì Minh Vi đã chớp chớp mắt rồi chuồn thẳng.
Cuối cùng buổi biểu diễn cũng khai màn, chậm hơn mười hai phút so với dự kiến. Khi ánh đèn sân khấu vụt tắt, các fan hâm mộ òa lên những tiếng hò reo kinh thiên động địa, những quả bóng đủ màu sắc điên cuồng, những bàn tay làm bằng nhựa dạ quang và các tấm biển tên gần như chiếm hết không gian.
Tiếng nhạc vang lên, các luồng đèn xoay chuyển, hình ảnh mở màn được phát trên màn hình led lớn. Cửa lên sân khấu mở ra, Đường Hựu Đình từ từ nhô lên rồi nhảy ra khỏi mặt thang trong tiếng nhạc cực mạnh, đứng thẳng trước mắt khán giả.
Một buổi biểu diễn cực kỳ sôi động mở màn.
Trong khi đó Minh Vi lái xe về nhà, dọn dẹp hành lý.
Thấy con gái sắp đi công tác dài ngày nên bà Vương đã chuẩn bị một bàn đầy những món cô thích.
– Khẩu vị của con đã thay đổi nhiều quá. Còn nhớ hồi nhỏ, con ghét ăn nhất là cải bó xôi. Ép con phải ăn, con toàn lén lút đẩy sang cho bố.
Minh Vi đột nhiên hỏi:
– Mẹ ơi, trước đây mẹ có hay cãi nhau với bố không?
– Con đã thấy nhà nào vợ chồng chưa từng cãi nhau chưa? – Bà Vương liếc nhìn cô. – Bố con ấy à, tính tình vô cùng ngang ngạnh, nói một là một, nói hai là hai, dù sai toét ra rồi nhưng sống chết vẫn không chịu nhận sai, nhất quyết bắt người khác phải nhượng bộ mình. Có những lúc mẹ đúng là bị ông ấy làm cho tức gần chết. Hai năm đầu sau khi kết hôn, bố mẹ thường xuyên cãi nhau tới mức mẹ phải bỏ về nhà ngoại.
– Vậy… Bố mẹ cãi nhau kịch liệt đến thế, có bao giờ nghĩ tới chuyện chia tay không?
Bà Vương bật cười:
– Hóa ra đây chính là nguyên nhân khiến cho bọn trẻ các con bây giờ động một tí là đòi chia tay, đòi ly dị. Đứa nào cũng là con một nên ý thức về bản thân quá lớn, được chiều tới mức hư người, thấy người kia không làm vừa lòng mình một chút thôi là cũng đòi chia tay. Chắc con và Hựu Đình cũng thế hả?
Minh Vi lắc đầu:
– Con đang hỏi chuyện bố mẹ, sao lại nói sang con?
– Con không nói mẹ cũng biết. – Bà Vương khịt khịt mũi. – Nha đầu ngốc, thiên hạ này làm gì có người nào thập toàn thập mỹ? Nếu như có thật, chắc chắn là người đó cũng sẽ có những bí mật không thế nào nói cho người khác biết. Chỉ cần con có thể chấp nhận được khiếm khuyết của người đó, còn những ưu điểm của anh ta lại đúng là những thứ con cần, vậy là đủ. Ví dụ như bố con ấy. Dù tính tình ông ấy khó chịu, nhưng ông ấy cũng biết điều đó, nên làm tốt những thứ khác để bù đắp lại. Mỗi lần sau khi mẹ nhượng bộ, ông ấy đều chủ động làm việc nhà để nịnh mẹ. Hơn nữa, ông ấy cũng rất có trách nhiệm với gia đình, từ việc lớn tới việc nhỏ mẹ đều không phải lo lắng đến, có lương là nộp hết, không đánh bài, không hút thuốc, rất hiếu thuận với ông bà ngoại của con. Nếu bảo ông ấy là người đàn ông tốt một trăm phần trăm đương nhiên không phải, nhưng nếu được đến tám mươi phần trăm thì cũng đã đủ để lấy làm chồng rồi.
Minh Vi dường như đang suy nghĩ điều gì.
Bà Vương gõ vào trán cô:
– Hựu Đình đẹp trai như vậy, lại còn là một ngôi sao lớn, gia thế cũng tốt, đối xử với con dịu dàng chu đáo. Con so với nó còn lép vế vài phần.
– Mẹ, sao mẹ lại có thể nói con gái mình như vậy? – Minh Vi oán trách.
– Con còn không biết bản thân mình sao? – Bà Vương nói tiếp. – Tính nết con giống hệt bố con, bướng bỉnh, hay để ý những chuyện vụn vặt, cãi đến chết thôi. Con ạ, chỉ cần đó là vấn đề không mang tính nguyên tắc thì đều có thể linh hoạt được. Bọn trẻ các con bây giờ theo đuổi dễ dãi, hễ có điều gì không bằng lòng là buông tay ngay, tìm cái mới. Đúng là nói dễ dàng vậy, nhưng lấy đâu ra nhiều cơ hội như thế để cho các con làm lại? Làm sao con biết được cái mới sẽ tốt hơn? Chỉ cần người đó thực lòng yêu thương con, coi trọng con, bằng lòng thay đổi vì con, thế là đủ, đừng có rầy rà nữa. Một người đàn ông tốt đều là do mình huấn luyện nên cả, còn tự nhiên không có một người như vậy rơi từ trên trời xuống cho con đâu.
– Con biết rồi. – Minh Vi khẽ thở dài.
Khi Đường Hựu Đình nói anh không bằng được Cố Thành Quân, trong giọng điệu thực sự đầy ấm ức, có lẽ bản thân anh cũng không nhận thấy. Thực ra anh đã sai. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ mong anh sẽ giống Cố Thành Quân, vì họ luôn luôn là hai người khác nhau.
Điều cô yêu chính là sự cởi mở phóng khoáng, bộc trực và thẳng tính của Hựu Đình. Khi ở bên anh, cô không phải cố công nghĩ xem anh đang nghĩ gì, cũng không cần mất thời gian để luôn giữ cho mình dáng vẻ hoàn hảo nhất. Họ ở bên nhau thong dong tự tại, vô cùng giản đơn. Cô từng bị giày vò vì một thứ tình yêu phức tạp, nên tình yêu Đường Hựu Đình mang đến chính là điều cô cần nhất.
Hôm sau trời vừa sáng, Minh Vi đã cùng với ê kíp của mình lên máy bay bay sang Nhật.
Trước khi cô khởi hành, Đường Hựu Đình còn gọi điện đến, nghe giọng vô cùng khốn khổ:
– Sao anh nghĩ mãi không ra, lẽ nào cơ thể với linh hồn lại không thống nhất với nhau à? Vì sao em ngủ với anh rồi, xong lại vẫn vỗ mông đi thẳng như vậy?
Người đàn ông này thật quá mức đơn giản. Minh Vi cố gắng nín cười, ra vẻ nghiêm túc nói:
– Thời đại đã thay đổi rồi, hiện giờ hai giới bình đẳng với nhau khi theo đuổi. Hai người chúng ta đều đã trưởng thành, đều tình nguyện làm chuyện đó, nên anh không phải chịu trách nhiệm với tôi, tôi không phải chịu trách nhiệm với anh.
– Anh mặc kệ! – Đường Hựu Đình kêu lên. – Em đã giỡn chơi tâm hồn ngây thơ trong sáng của anh, em phải chịu trách nhiệm.
Minh Vi mím môi cười trộm:
– Đợi sau khi em về nước, chúng ta sẽ bàn bạc lại cụ thể vấn đề này.
– Khi nào em về nước?
– Sau ngày Cá tháng Tư.
– Em nói là muốn anh thể hiện thành ý, vậy em muốn anh thể hiện tới mức độ nào?
– Tốt nhất là có thể làm cảm động cả đất trời, tới nỗi biển cạn núi mòn. – Minh Vi mỉm cười. – Em đã thể hiện thành ý của mình rồi, anh cũng phải thể hiện nó. Đây là một ước định. Quả thực, em cũng rất muốn có cuộc sống bình thường và yên ổn như anh nói, nhưng chúng ta đã mất quá nhiều thời gian để giày vò lẫn nhau. Nói thật lòng, nếu chuyện của chúng ta là một bộ phim truyền hình, em đã chuyên kênh khác lâu rồi.
Đường Hựu Đình cũng cười:
– Nếu như anh làm được em sẽ quay về thật chứ? Vứt bỏ Cố Thành Quân để quay lại với anh đúng không?
– Để xem anh làm thế nào đã. – Minh Vi vui vẻ duỗi lưng. – Em rất mong đến ngày đó.
Đến Nhật Bàn, công việc của Minh Vi bận túi bụi. Sau buổi họp báo công bố bộ phim “Người đuổi theo ánh sáng”, lập tức đến lễ khởi quay. Tiếp theo đó là việc gấp gáp quay phim khiến Minh Vi hầu như không còn chút thời gian rảnh rỗi nào.
Trong phim Minh Vi vào vai một nữ đặc vụ đã nghỉ việc, trở thành một giáo viên dạy nấu ăn, một bà mẹ đơn thân trẻ đẹp nuôi nấng con trai của người bạn đã mất của mình. Vì một thông tin mật nên tổ chức trước kia tìm đến cô, đe dọa cuộc sống của cô. Để bảo vệ con trai, nhân vật nữ chính đã hợp tác với đồng nghiệp cũ, một người từng mắc mớ nhiều ân oán với cô để chiến đấu chống lại mối nguy cơ.
Vì vào vai một nữ đặc vụ nên những cảnh đấm đá của Minh Vi khá nhiều. Tuy có diễn viên đóng thế, nhưng để đạt được hiệu quả tốt nhất, Minh Vi vẫn cố gắng đóng những cảnh nào cô có thể làm được trong khả năng tối đa.
Tháng Ba ở Nhật trời vẫn còn lạnh, nhưng bọn Minh Vi quay ngoại cảnh vẫn phải mặc áo mỏng, chạy chân trần trên tuyết. Nghiến răng quay cho xong mấy cảnh, khi quay về toàn thân Minh Vi đã đông cứng như chiếc kem, phải ngâm thật lâu trong nước nóng mới có thể bình thường trở lại. Song sự tận tâm với công việc của cô khiến cho đạo diễn người Nhật vốn nổi tiếng khắt khe và cả các nhân viên trường quay phải khâm phục.
Quay liên tục bất kể ngày đêm suốt hai tuần, Minh Vi cuối cùng có được một chút thời gian rảnh rỗi. Bọn họ quay phim ở một thành phố nhỏ nằm bên bờ biển phía đông Nhật Bản, nơi còn giữ được rất nhiều kiến trúc truyền thống của Nhật, tràn đầy màu sắc cổ kính. Minh Vi đến đây lâu như vậy nhưng vì tập trung vào công việc nên hôm đó mới có thể vào vai du khách. Cô cùng Lý Trân đến một nhà hàng nổi tiếng ở địa phương ăn lẩu Nhật Bản, sau đó đi theo lộ trình có trong bản đồ du lịch dạo chơi khắp các ngả đường cổ kính ở đây.
Khi Minh Vi còn đang nghiên cứu lịch trình xe buýt, đột nhiên cảm thấy người choáng váng. Cô bám vào trụ nhà chờ mới có thể đứng vững được. Nhưng cô lập tức phát hiện ra mặt đất dưới chân mình đang rung chuyển. Kinh ngạc ngẩng đầu lên, Minh Vi nhìn thấy các ngôi nhà và cây cối bên kia đường lắc qua lắc lại.
“Động đất rồi!”, Lý Trân hoảng sợ hét lên.
Bọn họ mới đến Nhật Bản hơn nửa tháng, nhưng đã gặp phải động đất hai lần. Song lần này cấp độ rõ ràng mạnh hơn hai lần trước đó rất nhiều. Mặt đất giống như một tấm thảm đang bị người ta giũ mạnh, từ sâu trong lòng đất dội lên tiếng ầm ầm nghe như tiếng mãnh thú gầm gào, mọi vật trên mặt đất đều đang lắc lư dữ dội. Minh Vi và Lý Trân ngã sõng soài ra đất, sống chết ôm chặt lấy trụ nhà chờ để giữ cố định thân mình.
Một ngôi nhà dân hai tầng ở bên kia đường lắc lư như một thân cây gỗ bị chặt rồi đổ sụp xuống, một tấm mái lợp lớn bay về phía bọn Minh Vi. Minh Vi không biết khi đó mình lấy đâu ra sức mạnh đế đứng bật dậy kéo Lý Trân nhào ra phía sau bảng quảng cáo của nhà chờ xe. Mảnh mái nhà đập mạnh vào bảng báo hiệu bến xe, sau đó rơi xuống đúng chỗ hai người vừa mới chạy ra khỏi. Hai cô gái ôm chặt lấy nhau, co rúm lại bên dưới tấm quảng cáo làm bằng hợp kim, cầu cho tai qua nạn khỏi.
Tường sập cây đổ, sức mạnh quá lớn từ dưới lòng đất sâu dễ dàng hủy hoại mọi thứ trên thế gian này. Khói bụi cùng các mảnh vỡ từ nơi bay đến bao trùm lấy Minh Vi và Lý Trân.
Khi đó khoảng hai giờ chiều theo giờ Bắc Kinh, Đường Hựu Đình đang chụp hình cho tạp chí. Khi xem ảnh mẫu mà nhiếp ảnh gia đưa cho, Đường Hựu Đình nhận được điện thoại của Cố Thành Quân.
“Có một việc này cậu cần biết.”, giọng Cố Thành Quân lanh tanh “Khu vực bờ biển phía đông Nhật Bản có động đất bảy độ richter, khu vực nơi Minh Vi đang đóng phim cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Chúng tôi hiện không thể liên lạc được với cô ấy”.
Buổi tối Minh Vi tắm xong, để chân trần ngồi trên ghế tẩy sơn móng. Cố Thành Quân thấy móng chân cô hơi dài nên cầm kiềm đến cắt cho cô. Minh Vi hơi ngạc nhiên nhưng cũng không từ chối.
Cố Thành Quân cắt rất cẩn thận. Việc này anh làm đã quen. Trước đây anh thường cắt móng chân cho Minh Vi, cắt xong còn cù vào gan bàn chân cô khiến cô cười ré lên tìm cách trốn.
Có vẻ như cả hai người đều nhớ lại cảnh tượng đó nên khi Cố Thành Quân ngẩng đầu lên đã thấy Minh Vi đang mỉm cười hết sức dịu dàng.
Minh Vi nhìn dáng vẻ chuyên tâm của Cố Thành Quân, hỏi:
– Thành Quân, anh có yêu cô gái nào khác không? Một thời gian dài như vậy chắc chắn phải có người nào đó để lại dấu tích trong lòng anh chứ?
Cố Thành Quân cẩn thận đem chỗ móng chân cắt ra vứt vào sọt rác, đáp:
– Trước kia thì có, nhưng sau em thì không có ai.
– Vậy nếu như em chết hẳn đi rồi thì sao? Anh có thể nhớ thương em cả đời, không yêu, không lấy vợ nữa không?
Cố Thành Quân nghĩ ngợi một lúc:
– Có lẽ sẽ lại kết hôn, vì cuộc sống độc thân quả thực quá khó khăn, anh cảm thấy mình không chịu nổi. Nhưng nếu yêu một người khác như đã yêu em thì anh không làm được.
– Anh yêu em cái gì? – Minh Vi hỏi. – Hồi đó em có gì tốt đẹp đâu. Không xinh xắn, cũng không phong tình.
– Anh yêu em không phải vì những thứ bên ngoài. – Cố Thành Quân cầm lấy hai bàn tay của Minh Vi, nhìn cô chăm chú. – Em có một trái tim mềm yếu, lương thiện, đối đãi với mọi người hết sức chân thành, luôn quan tâm tới anh từng chút một. Hơn nữa, em lại rất hiểu anh, bất kể là trong cuộc sống hay công việc, em đều là một người thầy, người bạn tốt của anh. Có thể anh không làm thế nào dùng những hành động mạnh mẽ để chứng minh tình yêu của mình với em được, nhưng anh thực sự coi em là người mà anh muốn chung sống cả đời này. Anh muốn được sống bên em, cùng trải qua cuộc sống bình yên và an lành cho đến bạc đầu.
Minh Vi cảm thấy hơi kỳ quái. Đường Hựu Đình vì không muốn tiếp tục một tình yêu mạnh mẽ với cô nên chuyển sang chọn Đinh Hàm Ngọc, người mang đến cho anh một sự bình yên, an lành. Thế mới thấy cùng một thứ nhưng với người này là vàng, với người kia là cám, nguyên nhân đều không phải do phía Minh Vi.
Tư thế ngồi cuộn tròn trên sa-lông là thói quen mới hình thành của cô. Những đứa trẻ cô đơn đều có thói quen co mình lại như vậy, để tự ôm mình. Cô cũng cảm thấy hơi lạnh. Cố Thành Quân đã điều chỉnh máy sưởi trong phòng để chỉ phải mặc một áo mùa hè, song Minh Vi vẫn phải mặc thêm áo nữa.
Cố Thành Quân cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt, vì như thế Minh Vi sẽ không từ chối khi được anh ôm. Cô giống hệt như một con thú nhỏ giữa mùa đông tìm hơi ấm trong vòng tay anh, lặng lẽ ngồi yên không nói với nét mặt buồn thương. Cố Thành Quân ôm cô trong lòng, không khỏi mong mùa đông này sẽ dài thêm chút nữa.
Ngày Mồng bốn Tết thời tiết rất đẹp, hai người không thể ở trong nhà thêm nữa nên ra ngoài chơi. Cố Thành Quân đưa Minh Vi vào thành phố, lên núi rồi đến một sơn trang câu cá. Nước suối ở đây ấm áp quanh năm, thịt cá tươi ngon, là một nơi các tay câu hay tụ tập.
Bọn họ chọn một nơi yên tĩnh bên hồ cá, Cố Thành Quân ngồi câu còn Minh Vi ở cạnh đó chơi game, lên mạng.
Điều thú vị là tin tức trên mạng cập nhật rất nhanh. Ở đây Cố Thành Quân còn chưa câu được con cá nào, trên diễn đàn đã có người tải lên ảnh chụp trộm bọn họ đang ở hồ câu.
– Chúng ta thế này có giống một đôi vợ chồng già không nhỉ? – Cố Thành Quân hỏi. – Đợi tới khi chúng ta đều bạc trắng đầu rồi, sẽ có thể ngồi bên hồ câu cá nhàn nhã thế này. Lúc đó em sẽ ngồi đan áo len, còn các cháu chơi game online bên cạnh.
– Anh nghĩ ngợi quá xa rồi, Chủ tịch. – Minh Vi phủ nhận. – Hôm nay em phải về nhà rồi. Ngày mai đã bắt đầu đi làm. Đến tuần sau đã phải bay sang Hồng Kông gặp đạo diễn.
– Bọn họ nói với anh là đạo diễn của bộ phim đó rất vừa ý với em. Nếu như em định nhận lời thì có thể ký hợp đồng luôn cũng được. Bên kia vì muốn có được em nên họ mới kéo dài thời gian chưa khởi quay.
– Em cũng thích bộ phim đó. Đạo diễn Hasegawa dù còn trẻ nhưng cũng có rất nhiều ý tưởng, hơn nữa, em còn được đóng chung với mấy diễn viên Nhật Bản mà em thích. Còn anh thì sao? Chưa thấy nói năm nay anh có kế hoạch gì.
– Hiện giờ anh đã toàn tâm toàn ý lo cho công ty nên không còn nhiều thời gian rảnh rỗi. Thêm vào đó. – Cố Thành Quân nhìn Minh Vi cười dịu dàng. – Hiện giờ là thời đại của em. Anh tập trung đầu tư cho em là được rồi.
Minh Vi lặng lẽ nhìn mặt nước. Chiếc phao dập dềnh, có con cá đã cắn câu. Cô khẽ nói:
– Anh còn nhớ kết cục của “Đôi giày màu đỏ” không? Cô gái đó bừng tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại, hóa ra tất cả chỉ là một cơn mộng dữ. Đôi chân của cô ấy vẫn còn vẹn nguyên, vẫn có thể tung bay trên sân khấu. Chỉ có đôi giày màu đỏ đã bị mài mòn, không thể dùng thêm được nữa. Cô ấy có một đôi giày ba lê mới, lập tức vứt đôi giày cũ đó đi.
Chiếc phao bị kéo chìm xuống nước, Cố Thành Quân chuyển hướng tập trung sang đó.
– Em đã không còn hận anh, Thành Quân. Hiện giờ anh giống như một người thân của em vậy. Nhưng em cũng biết rằng em rất khó để lại yêu anh một lần nữa. Thế nên đừng tốn quá nhiều sức lực cho em như vậy. Hãy dành thời gian đi tìm một người con gái nào đó thực sự có thể làm bạn với anh đến cuối đời.
Một con cá mè hoa bị lôi lên khỏi mặt nước, quẫy loạn lên, chiếc đuôi vẫn đánh phành phạch xuống. Cố Thành Quân hất tung chiếc cần câu một vòng, pạch một tiếng, con cá đã nằm phịch trên mặt đá, thôi không quẫy nữa.
Những vị khách đang đứng từ xa quan sát họ khi nhìn thấy vậy đều tròn mắt ngạc nhiên.
Minh Vi cụp mắt xuống, ngồi lặng lẽ.
– Vì sao em không cho anh thêm một chút thời gian nữa? – Giọng Cố Thành Quân nghe rất mong manh. – Dù gì cũng là một giấc mộng đẹp, biết sớm muộn rồi cũng phải tỉnh dậy, vì sao không cho anh được đắm chìm trong đó thêm một thời gian nữa? Em đã mất nửa năm trời cũng không quên được cậu ta, nhưng lại không chịu dành cho anh dù chỉ nửa ngày hạnh phúc. Em và cậu ta quen nhau sáu năm, nhưng mới yêu nhau có một năm. Còn chúng ta có cả một cuộc hôn nhân sáu năm. Minh Vi, em thực sự không quyến luyến một chút nào về quá khứ của chúng ta sao?
– Nếu nói không quyến luyến là không chính xác. Sống với anh suốt sáu năm trời, ngoài cái kết cục không mong muốn đó ra, còn lại đều là những ngày vui vẻ. Thế nhưng tất cả đều đã kết thúc. Cánh cửa đó đã đóng lại rồi. – Minh Vi nhìn Cố Thành Quân bằng đôi mắt ươn ướt nước. – Thành Quân, anh vẫn còn sống trong quá khứ, nhưng em đã đi ra khỏi đó rồi.
Cố Thành Quân hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu:
– Minh Vi, có những lúc em thực sự tàn nhẫn.
Ngày Mồng năm Tết, Lý Trân lái xe đến đón Minh Vi về công ty. Minh Vi vẫn giữ vẻ mặt bình thường, không nhắc gì đến mấy ngày nghỉ Tết. Người quản lý đã sắp xếp kín lịch làm việc của cô, cô không hề oán trách nửa lời, trái lại, còn tỏ ra vui vẻ.
– Bận rộn thì tốt. – Minh Vi nói. – Hiện giờ em sợ nhất là nhàn rỗi. Hễ nhàn rỗi là lại thấy muốn chết.
Trong bất kỳ cử chỉ hành vi nào của cô giờ đây cũng mang một vẻ tuyệt vọng và cô đơn khó nói thành lời. Lý Trân biết đó là một trong những biểu hiện của chứng thất tình, nên càng chăm lo cẩn thận hơn.
Ngày tháng vội vã trôi qua. Trong giới giải trí hôm nay thì ồn ào lên vì chuyện bộ phim mới của một nam diễn viên sáng giá, ngày mai lại đánh bóng tên tuổi của một nữ diễn viên bước lên thảm đỏ. Hết tin đồn Đường Hựu Đình đi hộp đêm với người đẹp, lại đến tin anh cùng bạn gái Đinh Hàm Ngọc đến cửa hàng nữ trang chọn nhẫn. Đám phóng viên giải trí đồn đoán rằng để quản lý Đường Hựu Đình, chắc Đinh Hàm Ngọc đã ép anh phải đính hôn, hai người đến cửa hàng trang sức đó là để tìm nhẫn cưới.
Không lâu sau đó, Đường Hựu Đình lại đưa ngọc nữ Hà Chân Chân về nhà, những bức ảnh anh đứng bên dưới khu nhà nói nói cười cười một lúc lâu với Chân Chân lập tức được dân săn ảnh tung lên mạng, dư luận lại ồn lên vì chuyện hai người đó yêu nhau. Người quản lý của cả hai bên lập tức lên tiếng phủ nhận chuyện này, nói rằng họ chỉ là bạn tốt. Kết quả chỉ mấy hôm sau, lại có người nhìn thấy Đường Hựu Đình ngồi uống cà phê với một cô người mẫu mới nổi, sau đó hai người lên xe đi mất dạng.
Trước đây Đường Hựu Đình rất giữ gìn chuyện quan hệ trai gái, ngoài chuyện dính dáng đến Tô Khả Tinh ra, những tin đồn khác đều vu vơ, không đủ sức nặng thành tấm thành món. Song giờ đây anh đã thay đổi hoàn toàn phong cách, không những khiến cho giới truyền thông kinh ngạc, mà cũng khiến các fan hâm mộ bị kích động hơn. Thoáng cái đã đến lễ Tình nhân, Đường Hựu Đình lại ra một album mới, “Ngày có gió Nam”. Ngoài ra, còn chương trình ra mắt dòng điện thoại mới anh làm đại diện, gần như suốt đêm hôm đó cả thành phố biến thành thiên hạ của Đường Hựu Đình.
Minh Vi vừa từ tỉnh khác về, ngồi trong xe bảo mẫu, trên dọc đường vào thành phố có thể nhìn thấy rất nhiều bảng quảng cáo có hình Đường Hựu Đình mỉm cười cầm chiếc điện thoại thông minh. Trong chiếc máy thu phát của ô tô, hai người dẫn chương trình “m nhạc thành phố” đang người tung kẻ hứng nói về Đường Hựu Đình. Lý Trân vội đưa tay lên định tắt đi, nhưng Minh Vi đã ngăn lại.
– Cứ nghe xem bọn họ nói gì.
Người dẫn chương trình nói một cách đầy kích động: “Album mới “Ngày có gió Nam” của Đường Hựu Đình vừa phát hành đã lập một kỷ lục bán hàng đáng tự hào. Bài hát chính “Mùa mưa” luôn chiếm được vị trí hàng đầu trên bảng xếp hạng”.
“Phải rồi”, người kia tỏ ra hứng thú hơn, “Bài hát “Mùa mưa” không chỉ có giai điệu tuyệt vời, mà lời ca cũng hết sức uyển chuyển, rung động lòng người, đồng thời dùng làm nhạc chuông điện thoại cũng rất phù hợp. Hiện giờ nhạc chuông điện thoại di động của mình chính là bài “Mùa mưa” đó”.
“Thật vậy sao? Nói ra thì gần đây những tin tức liên quan đến Đương Hựu Đinh cũng rất nhiều. Một người vốn kín đáo như anh ấy không hiểu sao đột nhiên lại xuất hiện thông tin dính dáng đến bao nhiêu người con gái. Thêm vào đó, bài “Mùa mưa” do chính anh ấy viết lời lại hết sức buồn thương”.
“Cho nên mọi người mới đang đoán là không hiểu có phải Đường Hựu Đình thất tình không?”.
“Ha ha, có vẻ như cách lý giải này chính xác”.
“Nói tóm lại, trong một ngày xuân tràn trề như thế này, nếu bạn cũng có những chuyện phiến não về tình cảm, thì hãy lắng nghe ca khúc “Mùa mưa” của Đường Hựu Đình nhé”.
Tiếng guitar, dương cầm, sau đó là tiếng vĩ cầm du dương trầm mặc cất lên. Tiếng chuông gió, tiếng sóng biển, tiếng trẻ nhỏ vui cười. Cuối cùng là chất giọng đầy từ tính của Đường Hựu Đình nhẹ nhàng uyển chuyển bắt nhịp vào.
Trời vừa sáng lại thấy mưa rơi, đã lâu lắm rồi không thấy có mặt trời. Giấc mộng nhạt màu đã được đóng khung trong bức ảnh.
Đã từng coi đó là lời ước hẹn, nhưng chỉ quay đầu đã vứt bỏ đi. Người mà anh từng yêu tha thiết, bây giờ em ở nơi đâu?
Mùa mưa nối dài mãi không thấy dứt, đôi ta bước chân trần lên những bậc cầu thang. Hai tay nắm chặt lấy nhau, vậy mà giờ đây đã cách xa.
Anh ngẩng đầu ngạo nghễ ra đi, còn em cũng bướng bỉnh không hề rơi nước mắt. Gió phương nam đem mùa mưa tới, từng giọt mưa đều thấm nỗi cô đơn.
Dồn hết sức mình để yêu em, giờ đây ký ức là một bí mật không thể nào nói tỏ. Bắt đầu từ ngày đó, anh quay mặt nhìn về phía ngày mai.
Ngày mai vẫn sẽ đến thôi, em nói thì đơn giản vậy.
Tình yêu là một cuộc chơi, nào còn có nghĩa lý gì? Không sao nói cho rõ được, giống như không thể chống lại được số kiếp này.
Anh treo chiếc chuông gió lên, bắt đầu đợi một ngày thôi mưa.
…
“Ôi trời, đúng là một bài hát thấm đẫm tình yêu.”, giọng nói của người dẫn chương trình đột nhiên xen vào, “Bây giờ mùa mưa cũng sắp đến, hy vọng rằng những bạn đang có nỗi buồn trong chuyện tình yêu khi nghe bài hát này có thể bình tĩnh lại, củng cố tình thần để theo đuổi hạnh phúc mới của mình.
Minh Vi cười nhạt. Cũng may người dẫn chương trình nhanh chóng chuyển sang một bài hát mới.
Minh Vi cảm thấy, để tỏ ra mình rộng lượng, cũng nên ủng hộ album mới của bạn trai cũ, góp phần kích cầu. Cho nên cô thực hiện lời hứa của mình hôm cùng đi ăn với Tôn Hiếu Thành, mua mười đĩa “Ngày có gió Nam”, mang về tặng bạn bè và các nhân viên trong quán ăn của mẹ. Tống Giai Ni muốn có chữ ký của Đường Hựu Đình, vậy là Minh Vi bảo Lý Trân cầm đĩa đến gặp Đường Hựu Đình xin chữ ký.
Đường Hựu Đình kết thúc việc phát hành album liền lập tức chuẩn bị cho chuyến lưu diễn dài ngày. Lần này Diêu Cánh cũng tham gia chương trình biểu diễn tại Bắc Kinh với tư cách khách mời, cho nên mấy ngày đó đều đến tập cùng Đường Hựu Đình.
Khi Đường Hựu Đình đang cắm cúi điều chỉnh lại âm lượng chiếc guitar điện, Tiểu Hoàng bước vào:
– Anh Hựu Đình, Minh Vi…
Đường Hựu Đình đứng bật dậy, suýt chút làm chiếc guitar rơi xuống đất.
– … bảo trợ lý đến tìm anh. – Tiểu Hoàng toát mồ hôi nói nốt câu dang dở.
Đường Hựu Đình ho khan hai tiếng để giấu đi sự thất thố đó của mình.
– Cô ấy đến có việc gì?
– Bảo là đến xin chữ ký của anh. Minh Vi muốn xin cho người bạn. Cô ấy nói là chỉ ký mấy chữ thôi để không làm ảnh hưởng đến thời gian của anh. – Tiểu Hoàng thấy sắc mặt Đường Hựu Đình không vui bèn nói. – Vậy em bảo cô ấy vào đây nhé?
– Thôi. – Đường Hựu Đình bỏ cây guitar xuống. – Tôi sẽ ra ngoài đó.
Sau khi Đường Hựu Đình đi ra, Diêu Cánh nói với Lưu Triệu:
– Rốt cuộc là hiện giờ bọn họ đang trong tình trạng nào?
– Chia tay rồi. – Lưu Triệu hừ một tiếng. – Hai người này yêu nhau hệt như trong phim về chiến tranh gián điệp, đầy tình tiết hồi hộp, ngay cả tôi cũng không theo kịp. Hôm nay cô muốn chia tay, ngày mai anh muốn tái hợp, cứ như vậy giày vò lẫn nhau. Ừ thì họ còn trẻ nên vẫn đủ sức để giày vò như vậy, nhưng tôi cũng già rồi, đúng là không chạy theo nổi nữa.
– Vậy quan hệ của Hựu Đình và Đinh Hàm Ngọc hiện giờ thế nào?
– Cũng không thế nào. Đinh Hàm Ngọc bám theo rất sát, nhưng Hựu Đình rõ ràng vẫn chưa bỏ được Minh Vi.
– Chu Minh Vi và Cố Thành Quân có quan hệ thế nào?
– Ai mà biết được. Chủ đề này bị cấm kị ở đây, hễ nhắc tới là Đường Hựu Đình nổi xung lên.
Chỉ một lát Đường Hựu Đình đã quay trở lại, ngồi xuống tiếp tục chỉnh âm.
Diêu Cánh ngồi xích lại gần, hỏi:
– Cậu và Minh Vi rốt cuộc vì sao lại chia tay? Lần trước cậu ngủ với con bé Tô Khả Tinh gì đó mà vẫn không xảy ra chuyện gì, sao lần này lại như vậy?
Chiếc guitar trong tay Đường Hựu Đình chợt kêu choang lên một tiếng khiến những người xung quanh giật thót tim. Lưu Triệu vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Diêu Cánh, song Diêu Cánh vẫn làm như không nhìn thấy, nói tiếp:
– Cậu không còn là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nữa, khi giải quyết chuyện tình cảm phải chín chắn hơn một chút. Nếu như vẫn còn thích cô ấy thì đừng có dỗi hờn. Bất kể là quá khứ đã xảy ra chuyện gì, sau này cô ấy cũng chỉ thuộc về một mình cậu, đó mới là điểm mấu chốt. Thông thường phụ nữ không thích nghe lý lẽ, khi cậu không biết làm gì với cô ấy cứ túm lấy hôn cho vài cái là xong. Làm gì đến mức phải chia tay? Chu Minh Vi là một miếng bánh thơm như vậy, cậu vừa buông tay lập tức đã có bao nhiêu đàn ông lao đến như hổ như sói rồi, nếu cậu vẫn còn hục hặc vậy, tới lúc trái tim cô ấy thực sự đã nguội lạnh, cậu có khóc cũng không kịp nữa đâu.
Đường Hựu Đình cúi đầu không nói không rằng.
Diêu Cánh cầm chiếc guitar bass lên, nói tiếp:
– Mặt dày một chút, gan lì một chút, về xem lại mấy bộ phim thần tượng Hàn Quốc đó. Nào là “Ngôi nhà hạnh phúc”, “Cô Kim muốn làm triệu phú” hay “Sự quyến rũ của người vợ” ấy… À, cái phim cuối cùng không tính.
Đường Hựu Đình đặt cây guitar xuống, nhìn Diêu Cánh bằng ánh mắt “thật phiền toái”, sau đó nói:
– Cậu cũng hơn ba mươi tuổi đầu rồi vẫn một thân một mình, còn dám lên lớp cho mình? Hãy giải quyết vấn đề của cậu trước đi.
– Tình trạng của mình có giống của cậu đâu. – Diêu Cánh nói nghiêm túc. – Người ta là huynh đệ bao nhiêu năm nay rồi, nói cho mình nghe xem, rốt cuộc các cậu đã xảy ra khúc mắc ở đoạn nào?
Đường Hựu Đình suy nghĩ nghiêm túc, song cũng trở nên lúng túng:
– Cũng không biết nữa.
– Chắc chắn là cậu lại cao giá rồi. – Diêu Cánh khuyên. – Nghe mình nói một câu này, đừng có nghĩ rằng cứ cãi lý với phụ nữ là được. Phụ nữ chẳng có lý lẽ gì hết, cũng không phải là một sinh vật lô-gíc. Trong tình yêu phải biết mặt dày mới được. Nếu như cậu đã không muốn kết thúc, có trốn ở đây tự hành hạ mình cũng chẳng ích gì, chẳng bằng tìm cách mà cướp cô ấy về, hai người giày vò lẫn nhau, chẳng phải có người tương tác tốt hơn hay sao?
Đường Hựu Đình không trả lời. Anh khẽ gảy chiếc guitar, dường như đang nghĩ ngợi điều gì.
Công tác chuẩn bị cho chuyến lưu diễn bước vào giai đoạn gấp gáp. Sau khi chốt các địa điểm, bắt đầu chính thức bán vé. Hai vạn vé cho buổi biểu diễn ở sân vận động vừa ra đã bán hết sạch, vé chợ đen bị đẩy giá lên gấp ba lần. Việc quảng cáo của nhà cung cấp cũng được tiến hành hết sức chu đáo, khắp thành phố đi tới đâu cũng thấy dán poster của chương trình.
Đường Hựu Đình cùng các thành viên tham gia khác đều đã bước vào giai đoạn ghép sân khấu. Anh rất coi trọng buổi mở màn của chuyến lưu diễn lần này, do vậy đã mời đạo diễn từng hợp tác nhiều lần trước đây, không ngừng thay đổi phương án, hy vọng sẽ đem đến cho khán giả một buổi diễn thật tâm huyết.
Ngày diễn ra chương trình, các fan hâm mộ đã đến rất sớm để chờ bên ngoài sân vận động. Đến lúc mở cửa cho vào, bọn họ cũng lần lượt đi vào trong trật tự dưới sự hướng dẫn của các nhân viên bảo vệ và soát vé. Các khán đài chật kín trên hai vạn chỗ ngồi, những tiếng chuyện trò hò reo phấn khích tràn ngập cả một vùng không gian. Các fan hâm mộ cùng nhau hát lên một cách tự phát, sau đó gọi tên Đường Hựu Đình. Trước giờ bắt đầu chừng ba mươi phút, không khí trong sân vận động đã bừng bừng lên như vậy.
Ở khu vực hậu đài, các chuyên gia hóa trang đã kết thúc phần việc cuối cùng, nhìn một lượt tác phẩm của mình từ trên xuống dưới.
– Hựu Đình, cậu tự nhìn mình xem.
Đường Hựu Đình đứng dậy. Chiếc áo trắng kết hợp với quần đen đơn giản gọn gàng làm tôn thêm vóc dáng khỏe mạnh của anh, đôi bốt cao cổ ôm quanh bắp chân dài và thẳng, tóc hơi lòa xòa phủ xuống lông mi. Gần đây phong cách của anh có sự thay đổi lớn, vẻ uể oải bị đẩy lui, thay vào đó là một sự sắc bén và nhanh nhạy. Vì anh gầy đi nhiều nên các đường nét trên khuôn mặt càng rõ ràng, trông dáng người có vẻ cao hơn.
Đường Hựu Đình hài lòng lấy tay hất hất tóc:
– Tuyệt lắm, đúng là như thế này. Dây đeo cổ đâu rồi?
Chuyên gia trang điểm mở hộp đồ trang sức ra, để cho anh tự chọn. Đường Hựu Đình lật tung lên một hồi:
– Sợi dây có hình đôi cánh màu vàng đồng của tôi đâu?
– Không thấy từ lâu rồi. Cậu dùng xong có đưa lại cho tôi đâu. Đánh mất rồi à?
Đường Hựu Đình cố nhớ lại, không làm mất, có lẽ là rơi ở căn hộ của Minh Vi.
– Đổi cái khác đi. – Chuyên gia trang điểm chọn một sợi dây da hình da báo đưa lên. – Cái này cũng hợp với bốt da của cậu.
Đường Hựu Đình không cầm.
– Tôi muốn chiếc kia.
Chuyên gia trang điểm và Lưu Triệu đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ: sao Đường thiếu gia lại phát bệnh đúng vào lúc quan trọng này vậy?
– Chẳng phải sợi dây đó bị mất rồi hay sao? – Lưu Triệu cười ha ha. – Chỉ là một sợi dây đeo cổ thôi mà, đeo cái nào chẳng vậy.
– Không mất, ở chỗ Minh Vi. – Đường Hựu Đình nói.
Lưu Triệu thấy lạnh buốt chân răng, thầm kêu lên chết rồi.
Đường Hựu Đình nói tiếp:
– Anh gọi điện thoại hỏi cô ấy đi. Mau lên.
Lưu Triệu vội vàng gọi điện thoại cho Minh Vi. Anh ta hy vọng Minh Vi sẽ không bắt máy, không ngờ mới đổ hai hồi chuông đã có người nhận.
Minh Vi đang uốn tóc trong spa, thấy có cuộc gọi đến cũng hơi ngạc nhiên:
– Anh Lưu, có chuyện gì thế?
Lưu Triệu sắp khóc đến nơi:
– Là thế này, Hựu Đình có một sợi dây chuyền màu đồng, nó có ở chỗ cô không?
Nói là không đi! Mau nói là không đi!
– Cái sợi dây có hình đôi cánh thiên thần phải không? – Minh Vi khẽ cười một tiếng. – Có. Đồ của anh ấy tôi đều thu dọn lại rồi, đang chuẩn bị mang đi vứt.
Lưu Triệu đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, nói một cách khó khăn trước ánh mắt hung hãn của Hựu Đình:
– Vậy tôi bảo Tiểu Hoàng đến đó lấy nhé.
Đường Hựu Đình đứng bên ngoài nói chen vào một cách quái đản:
– Tôi đang muốn dùng cái đó. Bảo Tiểu Hoàng đi đến lấy xong quay về làm sao kịp được? Anh bảo cô ấy cho người mang đến đây.
Minh Vi nghe thấy liền cười nhạt:
– Chẳng phải chỉ là một sợi dây chuyền thôi sao, đeo cái khác là được rồi.
Đường Hựu Đình như đoán ngay được cô sẽ nói vậy, kêu lên:
– Lấy đồ của người ta thì phải mang trả chứ. Làm người phải biết lý lẽ một chút.
Lưu Triệu giật tóc trên đầu, hạ giọng khẩn cầu:
– Minh Vi à, em gái ngoan, anh cầu xin em. Bên này chỉ còn ba mươi phút nữa là bắt đầu rồi, cậu ấy giở thói công tử ra thì bọn anh không chống đỡ nổi đâu. Em bảo Lý Trân mang đến có được không?
Minh Vi thở dài một tiếng, đột nhiên thấy lòng chùng xuống, đáp:
– Thôi được, Lý Trân đang đi có việc, để em mang đến. Dù gì cũng tiện đường, mười phút nữa sẽ có.
Lưu Triệu tắt máy, quay sang nhìn Đường Hựu Đình. Đường Hựu Đình ngồi trong sa-lông, duỗi chân nhắm mắt trông bộ dạng cực kỳ ung dung tự tại.
– Đồ trẻ con. Trò vặt ở nhà trẻ. – Diêu Cánh bình luận. – Tuy nhiên giở thói thô bạo ra luôn luôn hữu hiệu.
Đường Hựu Đình mở miệng khẽ quát:
– Cút.
Mọi người trong phòng hóa trang lập tức chuồn sạch.
Minh Vi lái xe đến bãi đỗ xe sau đó vào sân vận động qua lối cửa sau. Tiểu Hoàng đã ở đó đón cô. Minh Vi đưa chiếc hộp ra rồi quay người định đi. Tiểu Hoàng thấy vậy bèn kéo lại, khổ sở cầu xin:
– Chị gái ơi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Thứ đồ này tốt nhất là chị mang vào tận nơi đi. Em xin chị, sau này bảo em lập bài vị thờ sống chị cũng được.
– Mấy người chiều anh ấy đến mức này hả. – Minh Vi giận tới tê người. – Cái tính xấu của anh ấy đúng là do mấy người chiều quá mà ra.
Mắng thì mắng nhưng Minh Vi vẫn bị Tiểu Hoàng kéo vào tận cửa buồng hóa trang. Mọi người giống như đang nhốt một sinh vật lạ biến hình ở trong đó, mở cửa ra đẩy Minh Vi vào rồi lập tức đóng ngay lại.
Minh Vi đi thẳng đến trước sa-lông, đá đá vào chân Hựu Đình:
– Đồ của anh tôi đã mang đến rồi. Để đây nhé. Tôi đi đây.
– Chờ chút. – Đường Hựu Đình mở chiếc hộp ra. – Sao lại nhiều thế này?
Trong chiếc hộp còn có cả những món đồ linh tinh mà Đường Hựu Đình để lại nhà cô như khăn bông, tất, dao cạo râu, sữa rửa mặt nam…
Minh Vi nói:
– Tôi dọn dẹp lại một chút, thu hết những thứ đồ của anh lại, định bảo Lý Trân mang đến đưa cho Tiểu Hoàng. Hôm nay anh lại yêu cầu mang đồ đến nên tiện thể tôi cầm cả đi luôn.
– Cảm ơn. – Đường Hựu Đình vứt chiếc hộp sang một bên. – Còn những thứ cô để lại nhà tôi, bao giờ cô đến lấy?
– Chẳng phải tôi đã bảo là không cần nữa rồi hay sao? – Minh Vi nói. – Anh vẫn chưa vứt đi à?
Khóe miệng Đường Hựu Đình giật giật, ánh mắt lướt qua mặt Minh Vi hệt như một lưỡi dao.
Minh Vi vẫn cười như không coi việc đó ra gì:
– Anh còn chuyện gì nữa không? Nếu như không có gì tôi đi đây.
Không chờ Đường Hựu Đình trả lời, Minh Vi đã gật đầu chào sau đó quay người đi.
– Cô mua album mới của tôi rồi à?
Tay Minh Vi đã đặt lên nắm đấm cửa, cô chỉ hơi quay đầu lại:
– Nghe rồi, rất hay. Nghe nói là lượng bán ra rất tốt. Chúc mừng anh.
– Bài “Mùa mưa”… đã nghe chưa?
– Cũng được. – Minh Vi hít sâu một hơi, trả lời một cách mơ hồ. – Chúc anh biểu diễn thành công. Tôi đi đây.
Đường Hựu Đình bỗng nhiên đứng dậy sải bước đến phía Minh Vi, đưa tay lên đóng sầm cánh cửa vừa mới được mở ra vào. Khi Minh Vi hiểu ra được chuyện gì đã thấy mình bị kẹp giữa cánh cửa và cánh tay anh.
– Cũng được à?
Đường Hựu Đình cúi xuống ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng hổi của anh phảng phất trên vành tai. Nửa mặt bên đó của Minh Vi vừa nóng vừa tê, tim đập thình thịch.
– Ngoài cũng được ra không còn gì khác hay sao?
– Còn cái khác… – Minh Vi nghĩ ngợi. – MV quay cũng được. Chắc là đầu tư khá đúng không? Lấy cảnh rất đẹp…
Đường Hựu Đình đột nhiên ôm ghì lấy Minh Vi, lời cô còn chưa nói hết đã bị vùi vào ngực anh. Đường Hựu Đình cúi đầu xuống, đôi môi nóng bỏng in lên vùng cổ thon dài của cô, nóng tới mức toàn thân Minh Vi run rẩy. Tay anh siết chặt hơn, chặt tới nỗi gần như muốn nhét Minh Vi vào cơ thể mình luôn, chặt tới nỗi cả hai người đều không thở nổi.
– Anh nhớ em lắm, Minh Vi.
Minh Vi nhắm mắt vào:
– Đừng quấy rầy em nữa, Đường Hựu Đình.
– Anh phải quầy rầy em. – Đường Hựu Đình nghiến răng nghiến lợi. – Anh đã hiểu rõ con người anh, anh không thể nào quên em nổi, cho nên anh quyết định sẽ quấy rầy em tới chết thì thôi. Cho dù là bị em chán ghét, bị em căm hận, anh cũng vẫn sẽ tiếp tục quấy rầy em. Mấy ngày qua anh đã nghĩ đi nghĩ lại về năm năm của chúng ta, một đời người có bao nhiêu cái năm năm đó? Trong đời mình anh chỉ định toàn tâm toàn ý dành cả cho một mối tình. Anh đã xác định là mình muốn có em, chỉ cần có một mình em thôi.
Những lời nói nóng bỏng và kiên định xuyên thấu tai Minh Vi giống như một dòng nham thạch đang sôi sùng sục thiêu cháy thần trí cô. Cô ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào trong mắt anh. Hai con ngươi đen láy phản chiếu lại khuôn mặt cô, tất cả những tình cảm của cô cũng bộc lộ hết ra trong hình ảnh phản chiếu của đôi mắt sáng long lanh ấy. Đối diện với đôi mắt đó, cô không thể nào lảng tránh được nữa.
– Anh đã nghĩ kỹ rồi chứ?
Đường Hựu Đình nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người con gái đứng trước mắt mình, nhìn xoáy vào cô:
– Chúng ta đừng giày vò lẫn nhau nữa. Anh xin đầu hàng. Anh biết bản thân anh còn rất nhiều chỗ chưa tốt, tính tình nóng nảy, hấp tấp, lại đa nghi, gia trưởng, chưa đủ chín chắn… Anh không làm thế nào để được như Cố Thành Quân, vạch mưu bày kế, nắm giữ toàn cục, dồn hết mọi nguồn lực đưa em lên đến đỉnh cao. Tất cả những thứ anh có chỉ là tình yêu chân thành với em thôi. Từ giờ trở về sau, anh sẽ luôn bao dung, yêu thương, quan tâm chăm sóc đến em. Anh nói được là làm được, em có tin không?
Vì những câu nói đó mà tim Minh Vi đập dồn dập.
Những tiếng hò hét của fan hâm mộ vang lên bên ngoài. Đã gần sát đến giờ biểu diễn, những tiếng nhạc đầy kích động hòa lẫn với tiếng hò reo của fan hâm mộ lọt qua cánh cửa. Người đàn ông đang đứng trước mặt cô, hơi thở vấn vít quanh cô đẹp tới mức khiến cho trái tim cô muốn vỡ vụn ra.
Những ngón tay thon dài của Minh Vi lướt trên cúc áo cùa Đường Hựu Đình:
– Muốn làm không?
Toàn thân Đường Hựu Đình chấn động, ánh mắt nhìn cô đầy kinh ngạc. Minh Vi chợt cảm thấy mình ngốc nghếch, bèn đưa tay đẩy anh ra. Song Đường Hựu Đình đã ôm ghì lấy vai cô rồi đè mạnh xuống, đôi môi nóng rẫy hôn riết lấy môi cô. Minh Vi chỉ ngập ngừng trong giây lát, sau đó lập tức đáp lại nồng nhiệt, hai người quấn lấy nhau làm một.
Đôi môi và làn da đã lâu ngày không được chạm vào, cơ thể và hơi ấm lâu ngày không được gặp nhau, tiếng thở nặng nề đánh thức dậy ký ức tưởng ngủ quên trong lòng họ. Những cái vuốt ve tạo thành những đốm lửa nhỏ khắp toàn thân, những đốm lửa nhỏ đó hội tụ lại thành ngọn lửa cháy bừng bừng dữ dội.
Đường Hựu Đình quay sang khóa cửa, vừa hôn Minh Vi, vừa kéo cô lùi dần từng bước cho tới khi ngã xuống chiếc sa-lông, Minh Vi ngồi lên người anh, cởi bỏ áo quần của mình, sau đó cúi xuống hôn. Đường Hựu Đình ôm cô, bàn tay không ngừng dạo chơi trên tấm lưng trần trơn mịn. Một lát sau anh lật người lại đè cô xuống dưới. Minh Vi thở gấp, mười ngón tay bám chắc lấy cánh tay rắn rỏi của anh.
“Đừng để lại vết”, hơi thở của Đường Hựu Đình nặng nề, anh ghé vào tai cô nói. Những ngón tay cô chuyển sang bám vào mái tóc rậm rì của anh, dần dần mê mải đi cùng với động tác bất ngờ của anh. Đường Hựu Đình hôn cô, ngăn những âm thanh vừa mới phát ra.
Thời gian càng đến sát hơn, những tiếng hò reo của fan hâm mộ càng rõ hơn. Âm thanh đó như những cơn sóng thủy triều ập vào phòng hóa trang, vây lấy hai người đang quấn quýt bên nhau. Bọn họ cũng đang dập dìu theo từng nhịp sóng, bị cuốn vào một vực sâu thăm thẳm, sau đó lại bị vứt lên tít trời cao. Họ ôm riết lấy nhau, cơ thể cuộn lại với nhau, dường như chỉ một lát nữa thôi sẽ đến ngày tận thế.
– Chúng ta làm lành nhé. – Sau khi kết thúc, Đường Hựu Đình vuốt ve tấm lưng ướt đẫm của Minh Vi, khẽ nói.
Minh Vi ngồi dậy khỏi người anh, chậm rãi mặc quần áo. Đường Hựu Đình giúp cô cài khuy, bàn tay lưu luyến không nỡ rời eo lưng thanh mảnh của cô. Dư vị của cuộc tình khiến cơ thể Minh Vi trở nên mẫn cảm hơn, cô tránh né rồi nhanh chóng mặc áo khoác vào.
– Anh nói nghiêm túc. – Đường Hựu Đình kéo cô ngồi lên gối mình. – Chuyện Đinh Hàm Ngọc không phải là thật đâu, anh giận em nên mới… Nhưng bất kể thế nào người anh yêu vẫn là em. Anh không muốn mất em.
Minh Vi vuốt lại mái tóc bị mình làm rối bù lên của anh, nâng cằm anh lên rồi hôn thật sâu.
Đứa trẻ lớn xác của cô, người đàn ông của cô, người cô yêu, oan gia mà cô gặp phải.
– Vẫn chưa đủ, Hựu Đình, vẫn chưa đủ. Chuyện của hai chúng ta không phải hễ anh nói thế nào thì là như thế.
– Nhưng mà… – Đường Hựu Đình nhìn xuống chỗ ghế nơi hai người vừa mới quấn lấy nhau trên đó. – Mới rồi chẳng phải em…
– Việc chúng ta gần gũi như vậy có liên quan gì đến chuyện em trở lại hay không đâu? – Minh Vi mặc áo xong, chỉnh trang lại đầu tóc xong mới quay đầu lại mỉm cười, hệt như một yêu nữ.
Đường Hựu Đình túm lấy tay cô, ánh mắt nhìn như thiêu đốt:
– Em nói vậy nghĩa là gì?
– Hoàn toàn là nghĩa đen. – Minh Vi thong thả rút tay ra, sau đó nhanh chóng đẩy Đường Hựu Đình trở lại. – Người nào cũng nên có trách nhiệm với lời nói của mình. Em đã khổ sở với việc mình cứ chần chừ do dự đủ rồi, anh cũng phải trả giá vì quyết định của anh. Em cũng không thể quên anh được, nhưng anh không thể dùng một hai câu ngọt ngào đó để gọi em quay lại được. Nếu như vậy chẳng phải em mất giá quá hay sao?
– Minh Vi, là anh không muốn hai chúng ta lại tiếp tục giày vò nhau thế này nữa.
– Em biết chứ. – Minh Vi mỉm cười. – Cho nên, nếu anh muốn em quay lại, phải cho em thấy thành ý của anh. Hát một bài hay nói những lời thân thương dịu ngọt, em không cần những thứ hình thức như vậy. Em muốn được nhìn thấy tấm lòng chân thật của anh, anh cũng cần nhìn lại mình cho chuẩn. Hựu Đình, anh hãy suy nghĩ cho cẩn thận đi, anh vẫn luôn so đo được mất, là vì anh sợ cái gì?
Cánh cửa phòng hóa trang cuối cùng cũng bật mở, chuyên gia trang điểm mặt nặng như chì bước vào, nhìn thấy Đường Hựu Đình trong bộ dạng tả tơi bèn cáu tiết nói ầm lên:
– Lần sau nếu muốn gần gũi thì sớm hẳn hộ một tiếng nhé.
Khi Đường Hựu Đình còn đang ngẩn ra thì Minh Vi đã chớp chớp mắt rồi chuồn thẳng.
Cuối cùng buổi biểu diễn cũng khai màn, chậm hơn mười hai phút so với dự kiến. Khi ánh đèn sân khấu vụt tắt, các fan hâm mộ òa lên những tiếng hò reo kinh thiên động địa, những quả bóng đủ màu sắc điên cuồng, những bàn tay làm bằng nhựa dạ quang và các tấm biển tên gần như chiếm hết không gian.
Tiếng nhạc vang lên, các luồng đèn xoay chuyển, hình ảnh mở màn được phát trên màn hình led lớn. Cửa lên sân khấu mở ra, Đường Hựu Đình từ từ nhô lên rồi nhảy ra khỏi mặt thang trong tiếng nhạc cực mạnh, đứng thẳng trước mắt khán giả.
Một buổi biểu diễn cực kỳ sôi động mở màn.
Trong khi đó Minh Vi lái xe về nhà, dọn dẹp hành lý.
Thấy con gái sắp đi công tác dài ngày nên bà Vương đã chuẩn bị một bàn đầy những món cô thích.
– Khẩu vị của con đã thay đổi nhiều quá. Còn nhớ hồi nhỏ, con ghét ăn nhất là cải bó xôi. Ép con phải ăn, con toàn lén lút đẩy sang cho bố.
Minh Vi đột nhiên hỏi:
– Mẹ ơi, trước đây mẹ có hay cãi nhau với bố không?
– Con đã thấy nhà nào vợ chồng chưa từng cãi nhau chưa? – Bà Vương liếc nhìn cô. – Bố con ấy à, tính tình vô cùng ngang ngạnh, nói một là một, nói hai là hai, dù sai toét ra rồi nhưng sống chết vẫn không chịu nhận sai, nhất quyết bắt người khác phải nhượng bộ mình. Có những lúc mẹ đúng là bị ông ấy làm cho tức gần chết. Hai năm đầu sau khi kết hôn, bố mẹ thường xuyên cãi nhau tới mức mẹ phải bỏ về nhà ngoại.
– Vậy… Bố mẹ cãi nhau kịch liệt đến thế, có bao giờ nghĩ tới chuyện chia tay không?
Bà Vương bật cười:
– Hóa ra đây chính là nguyên nhân khiến cho bọn trẻ các con bây giờ động một tí là đòi chia tay, đòi ly dị. Đứa nào cũng là con một nên ý thức về bản thân quá lớn, được chiều tới mức hư người, thấy người kia không làm vừa lòng mình một chút thôi là cũng đòi chia tay. Chắc con và Hựu Đình cũng thế hả?
Minh Vi lắc đầu:
– Con đang hỏi chuyện bố mẹ, sao lại nói sang con?
– Con không nói mẹ cũng biết. – Bà Vương khịt khịt mũi. – Nha đầu ngốc, thiên hạ này làm gì có người nào thập toàn thập mỹ? Nếu như có thật, chắc chắn là người đó cũng sẽ có những bí mật không thế nào nói cho người khác biết. Chỉ cần con có thể chấp nhận được khiếm khuyết của người đó, còn những ưu điểm của anh ta lại đúng là những thứ con cần, vậy là đủ. Ví dụ như bố con ấy. Dù tính tình ông ấy khó chịu, nhưng ông ấy cũng biết điều đó, nên làm tốt những thứ khác để bù đắp lại. Mỗi lần sau khi mẹ nhượng bộ, ông ấy đều chủ động làm việc nhà để nịnh mẹ. Hơn nữa, ông ấy cũng rất có trách nhiệm với gia đình, từ việc lớn tới việc nhỏ mẹ đều không phải lo lắng đến, có lương là nộp hết, không đánh bài, không hút thuốc, rất hiếu thuận với ông bà ngoại của con. Nếu bảo ông ấy là người đàn ông tốt một trăm phần trăm đương nhiên không phải, nhưng nếu được đến tám mươi phần trăm thì cũng đã đủ để lấy làm chồng rồi.
Minh Vi dường như đang suy nghĩ điều gì.
Bà Vương gõ vào trán cô:
– Hựu Đình đẹp trai như vậy, lại còn là một ngôi sao lớn, gia thế cũng tốt, đối xử với con dịu dàng chu đáo. Con so với nó còn lép vế vài phần.
– Mẹ, sao mẹ lại có thể nói con gái mình như vậy? – Minh Vi oán trách.
– Con còn không biết bản thân mình sao? – Bà Vương nói tiếp. – Tính nết con giống hệt bố con, bướng bỉnh, hay để ý những chuyện vụn vặt, cãi đến chết thôi. Con ạ, chỉ cần đó là vấn đề không mang tính nguyên tắc thì đều có thể linh hoạt được. Bọn trẻ các con bây giờ theo đuổi dễ dãi, hễ có điều gì không bằng lòng là buông tay ngay, tìm cái mới. Đúng là nói dễ dàng vậy, nhưng lấy đâu ra nhiều cơ hội như thế để cho các con làm lại? Làm sao con biết được cái mới sẽ tốt hơn? Chỉ cần người đó thực lòng yêu thương con, coi trọng con, bằng lòng thay đổi vì con, thế là đủ, đừng có rầy rà nữa. Một người đàn ông tốt đều là do mình huấn luyện nên cả, còn tự nhiên không có một người như vậy rơi từ trên trời xuống cho con đâu.
– Con biết rồi. – Minh Vi khẽ thở dài.
Khi Đường Hựu Đình nói anh không bằng được Cố Thành Quân, trong giọng điệu thực sự đầy ấm ức, có lẽ bản thân anh cũng không nhận thấy. Thực ra anh đã sai. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ mong anh sẽ giống Cố Thành Quân, vì họ luôn luôn là hai người khác nhau.
Điều cô yêu chính là sự cởi mở phóng khoáng, bộc trực và thẳng tính của Hựu Đình. Khi ở bên anh, cô không phải cố công nghĩ xem anh đang nghĩ gì, cũng không cần mất thời gian để luôn giữ cho mình dáng vẻ hoàn hảo nhất. Họ ở bên nhau thong dong tự tại, vô cùng giản đơn. Cô từng bị giày vò vì một thứ tình yêu phức tạp, nên tình yêu Đường Hựu Đình mang đến chính là điều cô cần nhất.
Hôm sau trời vừa sáng, Minh Vi đã cùng với ê kíp của mình lên máy bay bay sang Nhật.
Trước khi cô khởi hành, Đường Hựu Đình còn gọi điện đến, nghe giọng vô cùng khốn khổ:
– Sao anh nghĩ mãi không ra, lẽ nào cơ thể với linh hồn lại không thống nhất với nhau à? Vì sao em ngủ với anh rồi, xong lại vẫn vỗ mông đi thẳng như vậy?
Người đàn ông này thật quá mức đơn giản. Minh Vi cố gắng nín cười, ra vẻ nghiêm túc nói:
– Thời đại đã thay đổi rồi, hiện giờ hai giới bình đẳng với nhau khi theo đuổi. Hai người chúng ta đều đã trưởng thành, đều tình nguyện làm chuyện đó, nên anh không phải chịu trách nhiệm với tôi, tôi không phải chịu trách nhiệm với anh.
– Anh mặc kệ! – Đường Hựu Đình kêu lên. – Em đã giỡn chơi tâm hồn ngây thơ trong sáng của anh, em phải chịu trách nhiệm.
Minh Vi mím môi cười trộm:
– Đợi sau khi em về nước, chúng ta sẽ bàn bạc lại cụ thể vấn đề này.
– Khi nào em về nước?
– Sau ngày Cá tháng Tư.
– Em nói là muốn anh thể hiện thành ý, vậy em muốn anh thể hiện tới mức độ nào?
– Tốt nhất là có thể làm cảm động cả đất trời, tới nỗi biển cạn núi mòn. – Minh Vi mỉm cười. – Em đã thể hiện thành ý của mình rồi, anh cũng phải thể hiện nó. Đây là một ước định. Quả thực, em cũng rất muốn có cuộc sống bình thường và yên ổn như anh nói, nhưng chúng ta đã mất quá nhiều thời gian để giày vò lẫn nhau. Nói thật lòng, nếu chuyện của chúng ta là một bộ phim truyền hình, em đã chuyên kênh khác lâu rồi.
Đường Hựu Đình cũng cười:
– Nếu như anh làm được em sẽ quay về thật chứ? Vứt bỏ Cố Thành Quân để quay lại với anh đúng không?
– Để xem anh làm thế nào đã. – Minh Vi vui vẻ duỗi lưng. – Em rất mong đến ngày đó.
Đến Nhật Bàn, công việc của Minh Vi bận túi bụi. Sau buổi họp báo công bố bộ phim “Người đuổi theo ánh sáng”, lập tức đến lễ khởi quay. Tiếp theo đó là việc gấp gáp quay phim khiến Minh Vi hầu như không còn chút thời gian rảnh rỗi nào.
Trong phim Minh Vi vào vai một nữ đặc vụ đã nghỉ việc, trở thành một giáo viên dạy nấu ăn, một bà mẹ đơn thân trẻ đẹp nuôi nấng con trai của người bạn đã mất của mình. Vì một thông tin mật nên tổ chức trước kia tìm đến cô, đe dọa cuộc sống của cô. Để bảo vệ con trai, nhân vật nữ chính đã hợp tác với đồng nghiệp cũ, một người từng mắc mớ nhiều ân oán với cô để chiến đấu chống lại mối nguy cơ.
Vì vào vai một nữ đặc vụ nên những cảnh đấm đá của Minh Vi khá nhiều. Tuy có diễn viên đóng thế, nhưng để đạt được hiệu quả tốt nhất, Minh Vi vẫn cố gắng đóng những cảnh nào cô có thể làm được trong khả năng tối đa.
Tháng Ba ở Nhật trời vẫn còn lạnh, nhưng bọn Minh Vi quay ngoại cảnh vẫn phải mặc áo mỏng, chạy chân trần trên tuyết. Nghiến răng quay cho xong mấy cảnh, khi quay về toàn thân Minh Vi đã đông cứng như chiếc kem, phải ngâm thật lâu trong nước nóng mới có thể bình thường trở lại. Song sự tận tâm với công việc của cô khiến cho đạo diễn người Nhật vốn nổi tiếng khắt khe và cả các nhân viên trường quay phải khâm phục.
Quay liên tục bất kể ngày đêm suốt hai tuần, Minh Vi cuối cùng có được một chút thời gian rảnh rỗi. Bọn họ quay phim ở một thành phố nhỏ nằm bên bờ biển phía đông Nhật Bản, nơi còn giữ được rất nhiều kiến trúc truyền thống của Nhật, tràn đầy màu sắc cổ kính. Minh Vi đến đây lâu như vậy nhưng vì tập trung vào công việc nên hôm đó mới có thể vào vai du khách. Cô cùng Lý Trân đến một nhà hàng nổi tiếng ở địa phương ăn lẩu Nhật Bản, sau đó đi theo lộ trình có trong bản đồ du lịch dạo chơi khắp các ngả đường cổ kính ở đây.
Khi Minh Vi còn đang nghiên cứu lịch trình xe buýt, đột nhiên cảm thấy người choáng váng. Cô bám vào trụ nhà chờ mới có thể đứng vững được. Nhưng cô lập tức phát hiện ra mặt đất dưới chân mình đang rung chuyển. Kinh ngạc ngẩng đầu lên, Minh Vi nhìn thấy các ngôi nhà và cây cối bên kia đường lắc qua lắc lại.
“Động đất rồi!”, Lý Trân hoảng sợ hét lên.
Bọn họ mới đến Nhật Bản hơn nửa tháng, nhưng đã gặp phải động đất hai lần. Song lần này cấp độ rõ ràng mạnh hơn hai lần trước đó rất nhiều. Mặt đất giống như một tấm thảm đang bị người ta giũ mạnh, từ sâu trong lòng đất dội lên tiếng ầm ầm nghe như tiếng mãnh thú gầm gào, mọi vật trên mặt đất đều đang lắc lư dữ dội. Minh Vi và Lý Trân ngã sõng soài ra đất, sống chết ôm chặt lấy trụ nhà chờ để giữ cố định thân mình.
Một ngôi nhà dân hai tầng ở bên kia đường lắc lư như một thân cây gỗ bị chặt rồi đổ sụp xuống, một tấm mái lợp lớn bay về phía bọn Minh Vi. Minh Vi không biết khi đó mình lấy đâu ra sức mạnh đế đứng bật dậy kéo Lý Trân nhào ra phía sau bảng quảng cáo của nhà chờ xe. Mảnh mái nhà đập mạnh vào bảng báo hiệu bến xe, sau đó rơi xuống đúng chỗ hai người vừa mới chạy ra khỏi. Hai cô gái ôm chặt lấy nhau, co rúm lại bên dưới tấm quảng cáo làm bằng hợp kim, cầu cho tai qua nạn khỏi.
Tường sập cây đổ, sức mạnh quá lớn từ dưới lòng đất sâu dễ dàng hủy hoại mọi thứ trên thế gian này. Khói bụi cùng các mảnh vỡ từ nơi bay đến bao trùm lấy Minh Vi và Lý Trân.
Khi đó khoảng hai giờ chiều theo giờ Bắc Kinh, Đường Hựu Đình đang chụp hình cho tạp chí. Khi xem ảnh mẫu mà nhiếp ảnh gia đưa cho, Đường Hựu Đình nhận được điện thoại của Cố Thành Quân.
“Có một việc này cậu cần biết.”, giọng Cố Thành Quân lanh tanh “Khu vực bờ biển phía đông Nhật Bản có động đất bảy độ richter, khu vực nơi Minh Vi đang đóng phim cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Chúng tôi hiện không thể liên lạc được với cô ấy”.
Bình luận facebook