Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Lựa chọn của Tống Tử Viện!
“Hai chị em xinh đẹp như hoa này đã bị người đàn ông kia hái mất?”
Ánh mắt cậu Bạch càng trở nên u ám hơn, trong lòng cậu ta có lửa ghen hừng hực thiêu đốt.
Trước kia cậu ta theo đuổi Hạ Hiểu Y một cách điên cuồng, cô gái này vẫn luôn không thèm để tâm, bây giờ lại công khai ôm ấp với người đàn ông khác trước trường thi!
“Cậu Bạch, đây chỉ là lời đồn mà thôi, nhưng từ trước đến giờ cũng chưa từng thấy Hạ Hiểu Y thân thiết với người đàn ông nào như thế… Nhưng với thủ đoạn của cậu Bạch, có lẽ vẫn có thể kéo Hạ Hiểu Y về lại”, chàng trai đeo mắt kính bên cạnh nhỏ giọng nói: “Lúc trước Hạ Hiểu Y không đến trường hơn hai tuần, nghe nói là đi theo người đàn ông này ăn chơi đấy”.
Rõ ràng chuyện lễ cưới của cậu chủ nhà giàu nhất tuy được bàn tán xôn xao, nhưng không phải ai ở Bắc An cũng hiểu rõ tình hình. Hơn nữa điều quan trọng nhất là vì trường học lo sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu, cho nên đã giấu đi chuyện của Hạ Hiểu Y, những học sinh bị nhốt trong trường để ôn thi cũng không hề hay biết gì.
“Hạ Hiểu Y à Hạ Hiểu Y! Nếu cô đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, thì đợi kì thi kết thúc, tôi sẽ cho cô thấy kết cục của việc từ chối tôi!”, cậu Bạch hung hăng nói, bút trong tay cũng bị cậu ta bẻ gãy!
Nhìn là biết người này cũng từng sử dụng nước Nguyên Tinh để bồi dưỡng cơ thể, sức lực cũng mạnh hơn người bình thường một bậc.
Học sinh này tên là Bạch Chấn Dương, nghe nói bố là quan chức cấp cao của thành phố Ninh Châu tỉnh Liêu Giang, nhưng cũng không ai biết lý do tại sao cậu ta lại đi học ở thành phố thuộc phía Bắc của Liêu Giang là Bắc An.
Có một điều khiến người ta phải suy ngẫm là từ ngày đầu tiên Bạch Chấn Dương chuyển trường đến đây, hiệu trưởng trường gặp cậu ta đã phải khách sáo gọi một tiếng “cậu Bạch” rồi.
…
Lâm Nhiệm và Hạ Thiên Kỷ đã về đến nhà, lúc này, Hạ Thiên Kỷ cảm thấy hơi buồn.
Vì việc chia xa đang ở ngay trước mắt.
Đợi mấy ngày thi của Hạ Hiểu Y kết thúc, quân đội sẽ sắp xếp ngươi đến đón Hạ Thiên Kỷ.
Dù sống cùng Lâm Nhiệm chưa đến một tháng, nhưng Hạ Thiên Kỷ đã thật lòng coi anh như người nhà, cũng xem anh như chỗ dựa của hai chị em.
Một tháng qua, mỗi ngày Hạ Thiên Kỷ đều rất vui vẻ và thả lỏng, càng như thế, cô càng thấy quyến luyến.
Người đàn ông này như từ trên trời rơi xuống để thay đổi cuộc sống của cô, hình thành một cơn sóng tình cảm dữ dội trong lòng cô.
E rằng cả đời này, cảm giác lệ thuộc đó cũng sẽ không biến mất.
“Thiên Kỷ, sau khi em vào quân đội có lẽ sẽ rất vất vả, anh muốn dặn dò trước cho em những điều cần chú ý”, Lâm Nhiệm cất lời.
“Ừm, được”, Hạ Thiên Kỷ một tay đặt trên bàn, một tay chống cằm nhìn người đàn ông trước mặt với đôi mắt long lanh.
Lâm Nhiệm cẩn thận nói ra những chuyện cần chú ý, những thứ này đều được đúc kết từ kinh nghiệm của anh, vô cùng quý báu. Lúc đầu Hạ Thiên Kỷ cũng rất chú ý lắng nghe, nhưng nghe một lúc, thấy dáng vẻ quan tâm mình của Lâm Nhiệm, cô chợt hơi sững sờ.
“Thiên Kỷ, em sao vậy?”, Lâm Nhiệm đang nói thì phát hiện hốc mắt Hạ Thiên Kỷ dần đỏ lên, như mặt hồ tĩnh lặng bị ném vào một hòn đá nhỏ, bắt đầu rung động.
“Thiên Kỷ, em làm sao thế?”, Lâm Nhiệm hỏi.
“Không có gì, chỉ là nghĩ đến chuyện sắp tham gia quân ngũ nên hơi căng thẳng thôi”, Hạ Thiên Kỷ vội vàng hoàn hồn, tìm bừa một cái cớ.
Lâm Nhiệm cũng không biết suy nghĩ thật sự của Hạ Thiên Kỷ, anh cười nói: “Cái này có gì mà căng thẳng chứ, yên tâm, bây giờ em là em gái anh, đến lúc vào trong quân đội sẽ có người chăm sóc em”.
“Cảm ơn anh hai”, Hạ Thiên Kỷ mỉm cười, cô chợt đứng dậy rồi nói: “Em về phòng một lát”.
Lần này, Lâm Nhiệm cũng không chú ý thấy dáng vẻ hơi luống cuống chân tay của Hạ Thiên Kỷ.
Hạ Thiên Kỷ đóng cửa phòng, cô nhìn mình trong gương trang điểm, hốc mắt hơi đỏ, dòng nước vừa lui đi lại xuất hiện một lần nữa.
Dù trong lòng đang rất buồn vì sắp chia xa, nhưng Hạ Thiên Kỷ biết rõ, lần này rời đi là để có một cuộc hội ngộ tốt hơn.
Nhan sắc chỉ là tạm thời, chỉ có năng lực mới tồn tại mãi mãi, Hạ Thiên Kỷ không thể cứ mãi là con chim hoàng yến dựa vào sự che chở của Lâm Nhiệm, cô muốn cùng Lâm Nhiệm bay cao trên bầu trời.
“Anh ơi, nếu anh còn sống, anh cũng sẽ đồng ý với sự lựa chọn của em đúng không?”
Hạ Thiên Kỷ nhìn ảnh của Hạ Thiên Minh trên bàn làm việc, hốc mắt cô ửng đỏ, ánh mắt nghiêm túc, trong giọng nói tràn đầy sự kiên định.
…
Cùng lúc đó, Tống Tử Viện đã biến mất nhiều ngày chợt xuất hiện ở tỉnh lỵ của tỉnh Liêu Giang, thành phố Ninh Châu.
Vì Tống Lương Minh vẫn còn có chút năng lực, cho nên tin tức ông ta và vợ quỳ xuống trước mặt người khác tạm thời vẫn chưa lan truyền đến tỉnh lỵ, video đăng trên diễn đàn của Bắc An trước đó đều bị ông ta cho người xoá sạch rồi.
“Tử Viện, chắc em cũng biết, từ lúc học đại học, anh đã có tình cảm sâu đậm với em rồi, cho nên em gặp khó khăn, chắc chắn anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.
Một người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi ngồi đối diện Tống Tử Viện, anh ta mặc đồ vest đặt may tỉ mỉ, vẻ ngoài cũng không tệ, nhưng môi rất mỏng, cho người khác một cảm giác cay nghiệt khó thân thiết.
Tống Tử Viện gật đầu: “Cảm ơn anh Thanh Dương, có điều người đàn ông kia thật sự rất khó đối phó, ngay cả Đội trưởng của đội giám sát đặc biệt cũng công khai ra mặt giúp cậu ta, em trai Viễn Đông của em bây giờ vẫn đang ở phòng thẩm vấn của đội giám sát, không rõ sống chết…”
Người đàn ông này tên họ là Trình Thanh Dương, là bạn đại học của Tống Tử Viện, gia tộc của anh ta kinh doanh nhiều năm ở tỉnh Liêu Giang, sức ảnh hưởng không nhỏ.
“Đội trưởng của đội giám sát cũng nghe lệnh anh ta à? Ha ha, không sao, hoàn toàn không cần phải lo, mấy người của đội giám sát đặc biệt đều là một đám nghèo khổ làm công ăn lương, muốn mua chuộc bọn họ quá đơn giản”, Trình Thanh Dương cười to, không hề chú trọng lời nhắc nhở của Tống Tử Viện.
Tên này cho rằng việc Lý Phóng Minh nghe lệnh của Lâm Nhiệm là vì bị mua chuộc, tư duy đúng là ghê gớm, đương nhiên có lẽ là vì cách làm việc trước giờ của gia tộc bọn họ là như thế.
“Thế cũng được ư…”, Tống Tử Viện hỏi với vẻ không chắc lắm.
Rõ ràng đến lúc này, Tống Tử Viện vẫn không biết được vấn đề của mình, mà còn đổ tất cả trách nhiệm lên Lâm Nhiệm.
“Không có gì là không thể cả, dù sao ở tỉnh lị Ninh Châu này, quan hệ của bọn anh với đội giám sát cũng rất tốt”.
“Vậy thì cảm ơn anh đã giúp đỡ”, Tống Tử Viện cắn môi nói.
Nhớ tới cảnh Lâm Nhiệm bảo mình đến xin lỗi ngày đó, trong mắt Tống Tử Viện lộ vẻ uất ức, ánh mắt thế này thật sự khiến người ta thấy đau lòng.
Ánh mắt này bị Trình Thanh Dương nhìn thấy, anh ta nhếch môi, nở nụ cười châm biếm.
Ánh mắt cậu Bạch càng trở nên u ám hơn, trong lòng cậu ta có lửa ghen hừng hực thiêu đốt.
Trước kia cậu ta theo đuổi Hạ Hiểu Y một cách điên cuồng, cô gái này vẫn luôn không thèm để tâm, bây giờ lại công khai ôm ấp với người đàn ông khác trước trường thi!
“Cậu Bạch, đây chỉ là lời đồn mà thôi, nhưng từ trước đến giờ cũng chưa từng thấy Hạ Hiểu Y thân thiết với người đàn ông nào như thế… Nhưng với thủ đoạn của cậu Bạch, có lẽ vẫn có thể kéo Hạ Hiểu Y về lại”, chàng trai đeo mắt kính bên cạnh nhỏ giọng nói: “Lúc trước Hạ Hiểu Y không đến trường hơn hai tuần, nghe nói là đi theo người đàn ông này ăn chơi đấy”.
Rõ ràng chuyện lễ cưới của cậu chủ nhà giàu nhất tuy được bàn tán xôn xao, nhưng không phải ai ở Bắc An cũng hiểu rõ tình hình. Hơn nữa điều quan trọng nhất là vì trường học lo sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu, cho nên đã giấu đi chuyện của Hạ Hiểu Y, những học sinh bị nhốt trong trường để ôn thi cũng không hề hay biết gì.
“Hạ Hiểu Y à Hạ Hiểu Y! Nếu cô đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, thì đợi kì thi kết thúc, tôi sẽ cho cô thấy kết cục của việc từ chối tôi!”, cậu Bạch hung hăng nói, bút trong tay cũng bị cậu ta bẻ gãy!
Nhìn là biết người này cũng từng sử dụng nước Nguyên Tinh để bồi dưỡng cơ thể, sức lực cũng mạnh hơn người bình thường một bậc.
Học sinh này tên là Bạch Chấn Dương, nghe nói bố là quan chức cấp cao của thành phố Ninh Châu tỉnh Liêu Giang, nhưng cũng không ai biết lý do tại sao cậu ta lại đi học ở thành phố thuộc phía Bắc của Liêu Giang là Bắc An.
Có một điều khiến người ta phải suy ngẫm là từ ngày đầu tiên Bạch Chấn Dương chuyển trường đến đây, hiệu trưởng trường gặp cậu ta đã phải khách sáo gọi một tiếng “cậu Bạch” rồi.
…
Lâm Nhiệm và Hạ Thiên Kỷ đã về đến nhà, lúc này, Hạ Thiên Kỷ cảm thấy hơi buồn.
Vì việc chia xa đang ở ngay trước mắt.
Đợi mấy ngày thi của Hạ Hiểu Y kết thúc, quân đội sẽ sắp xếp ngươi đến đón Hạ Thiên Kỷ.
Dù sống cùng Lâm Nhiệm chưa đến một tháng, nhưng Hạ Thiên Kỷ đã thật lòng coi anh như người nhà, cũng xem anh như chỗ dựa của hai chị em.
Một tháng qua, mỗi ngày Hạ Thiên Kỷ đều rất vui vẻ và thả lỏng, càng như thế, cô càng thấy quyến luyến.
Người đàn ông này như từ trên trời rơi xuống để thay đổi cuộc sống của cô, hình thành một cơn sóng tình cảm dữ dội trong lòng cô.
E rằng cả đời này, cảm giác lệ thuộc đó cũng sẽ không biến mất.
“Thiên Kỷ, sau khi em vào quân đội có lẽ sẽ rất vất vả, anh muốn dặn dò trước cho em những điều cần chú ý”, Lâm Nhiệm cất lời.
“Ừm, được”, Hạ Thiên Kỷ một tay đặt trên bàn, một tay chống cằm nhìn người đàn ông trước mặt với đôi mắt long lanh.
Lâm Nhiệm cẩn thận nói ra những chuyện cần chú ý, những thứ này đều được đúc kết từ kinh nghiệm của anh, vô cùng quý báu. Lúc đầu Hạ Thiên Kỷ cũng rất chú ý lắng nghe, nhưng nghe một lúc, thấy dáng vẻ quan tâm mình của Lâm Nhiệm, cô chợt hơi sững sờ.
“Thiên Kỷ, em sao vậy?”, Lâm Nhiệm đang nói thì phát hiện hốc mắt Hạ Thiên Kỷ dần đỏ lên, như mặt hồ tĩnh lặng bị ném vào một hòn đá nhỏ, bắt đầu rung động.
“Thiên Kỷ, em làm sao thế?”, Lâm Nhiệm hỏi.
“Không có gì, chỉ là nghĩ đến chuyện sắp tham gia quân ngũ nên hơi căng thẳng thôi”, Hạ Thiên Kỷ vội vàng hoàn hồn, tìm bừa một cái cớ.
Lâm Nhiệm cũng không biết suy nghĩ thật sự của Hạ Thiên Kỷ, anh cười nói: “Cái này có gì mà căng thẳng chứ, yên tâm, bây giờ em là em gái anh, đến lúc vào trong quân đội sẽ có người chăm sóc em”.
“Cảm ơn anh hai”, Hạ Thiên Kỷ mỉm cười, cô chợt đứng dậy rồi nói: “Em về phòng một lát”.
Lần này, Lâm Nhiệm cũng không chú ý thấy dáng vẻ hơi luống cuống chân tay của Hạ Thiên Kỷ.
Hạ Thiên Kỷ đóng cửa phòng, cô nhìn mình trong gương trang điểm, hốc mắt hơi đỏ, dòng nước vừa lui đi lại xuất hiện một lần nữa.
Dù trong lòng đang rất buồn vì sắp chia xa, nhưng Hạ Thiên Kỷ biết rõ, lần này rời đi là để có một cuộc hội ngộ tốt hơn.
Nhan sắc chỉ là tạm thời, chỉ có năng lực mới tồn tại mãi mãi, Hạ Thiên Kỷ không thể cứ mãi là con chim hoàng yến dựa vào sự che chở của Lâm Nhiệm, cô muốn cùng Lâm Nhiệm bay cao trên bầu trời.
“Anh ơi, nếu anh còn sống, anh cũng sẽ đồng ý với sự lựa chọn của em đúng không?”
Hạ Thiên Kỷ nhìn ảnh của Hạ Thiên Minh trên bàn làm việc, hốc mắt cô ửng đỏ, ánh mắt nghiêm túc, trong giọng nói tràn đầy sự kiên định.
…
Cùng lúc đó, Tống Tử Viện đã biến mất nhiều ngày chợt xuất hiện ở tỉnh lỵ của tỉnh Liêu Giang, thành phố Ninh Châu.
Vì Tống Lương Minh vẫn còn có chút năng lực, cho nên tin tức ông ta và vợ quỳ xuống trước mặt người khác tạm thời vẫn chưa lan truyền đến tỉnh lỵ, video đăng trên diễn đàn của Bắc An trước đó đều bị ông ta cho người xoá sạch rồi.
“Tử Viện, chắc em cũng biết, từ lúc học đại học, anh đã có tình cảm sâu đậm với em rồi, cho nên em gặp khó khăn, chắc chắn anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.
Một người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi ngồi đối diện Tống Tử Viện, anh ta mặc đồ vest đặt may tỉ mỉ, vẻ ngoài cũng không tệ, nhưng môi rất mỏng, cho người khác một cảm giác cay nghiệt khó thân thiết.
Tống Tử Viện gật đầu: “Cảm ơn anh Thanh Dương, có điều người đàn ông kia thật sự rất khó đối phó, ngay cả Đội trưởng của đội giám sát đặc biệt cũng công khai ra mặt giúp cậu ta, em trai Viễn Đông của em bây giờ vẫn đang ở phòng thẩm vấn của đội giám sát, không rõ sống chết…”
Người đàn ông này tên họ là Trình Thanh Dương, là bạn đại học của Tống Tử Viện, gia tộc của anh ta kinh doanh nhiều năm ở tỉnh Liêu Giang, sức ảnh hưởng không nhỏ.
“Đội trưởng của đội giám sát cũng nghe lệnh anh ta à? Ha ha, không sao, hoàn toàn không cần phải lo, mấy người của đội giám sát đặc biệt đều là một đám nghèo khổ làm công ăn lương, muốn mua chuộc bọn họ quá đơn giản”, Trình Thanh Dương cười to, không hề chú trọng lời nhắc nhở của Tống Tử Viện.
Tên này cho rằng việc Lý Phóng Minh nghe lệnh của Lâm Nhiệm là vì bị mua chuộc, tư duy đúng là ghê gớm, đương nhiên có lẽ là vì cách làm việc trước giờ của gia tộc bọn họ là như thế.
“Thế cũng được ư…”, Tống Tử Viện hỏi với vẻ không chắc lắm.
Rõ ràng đến lúc này, Tống Tử Viện vẫn không biết được vấn đề của mình, mà còn đổ tất cả trách nhiệm lên Lâm Nhiệm.
“Không có gì là không thể cả, dù sao ở tỉnh lị Ninh Châu này, quan hệ của bọn anh với đội giám sát cũng rất tốt”.
“Vậy thì cảm ơn anh đã giúp đỡ”, Tống Tử Viện cắn môi nói.
Nhớ tới cảnh Lâm Nhiệm bảo mình đến xin lỗi ngày đó, trong mắt Tống Tử Viện lộ vẻ uất ức, ánh mắt thế này thật sự khiến người ta thấy đau lòng.
Ánh mắt này bị Trình Thanh Dương nhìn thấy, anh ta nhếch môi, nở nụ cười châm biếm.
Bình luận facebook