• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Anh hùng trở về (4 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16: Yêu cầu giết chết!

Nhưng phòng ngủ của Tống Tử Viện đã không còn một ai.

“Tử Viện đâu? Mau bảo con bé ra đây, đi xin lỗi cậu Lâm!”, Tống Lương Minh thấy thế thì nôn nóng hét lên.

Lữ Nghệ Vi đi tới cạnh bàn sách của Tống Tử Viện, phát hiện trên bàn có một tờ giấy.

Trên đó viết: Con đi rồi, đừng tìm con, từ nay về sau, con và nhà họ Tống không còn quan hệ.

Đây là muốn cắt đứt với gia tộc!

Nhìn thấy tờ giấy này, Tống Lương Minh vẫn không hiểu được sự khó xử của con gái, ngược lại còn kêu la như sấm. Ông ta đạp ngã cái bàn trước mặt, hét lên: “Tìm Tống Tử Viện về cho tôi! Tôi bỏ ra bao nhiêu công sức đào tạo nó, nó lại muốn trơ mắt đứng nhìn nhà họ Tống tan tành sao!”

Lữ Nghệ Vi cũng vô cùng tức giận: “Em trai đang ở trong tù, nó lại cao chạy xa bay, làm chị như thế mà được à!”



Một tuần trôi qua.

Dường như mỗi một góc ở thành phố Bắc An đều đang lan truyền truyền thuyết của Lâm Nhiệm.

Dù sao khung cảnh người giàu nhất thành phố quỳ xuống thật sự quá chấn động, mọi người đều phải cố hết sức để tiêu hoá được chuyện này.

Cuối cùng nhà họ Tống vẫn không thể tìm thấy Tống Tử Viện, nghe đồn cuối cùng Tống Lương Minh phải bỏ ra tất cả vốn lưu động của gia tộc hiện tại mới tạm thời dẹp yên sóng gió lần này.

Không, nói đúng hơn thì sóng gió còn chưa yên, vì Tống Viễn Đông vẫn chưa được thả ra khỏi phòng thẩm vấn của đội giám sát đặc biệt.

Trong một khoảng thời gian ngắn, Tống Lương Minh mất đi cả con trai và con gái, sản nghiệp gia tộc bị tổn hại nặng nề, bây giờ trông như đã già đi mười mấy tuổi.

Đương nhiên Lâm Nhiệm cũng không hề đồng tình với chuyện này, ác giả ác báo, những lời này rất đúng, nhà họ Tống rơi vào kết cục ngày hôm nay đều là do bọn họ tự chuốc lấy.

Nhưng khi biết Tống Tử Viện cắt đứt với gia tộc, Lâm Nhiệm bắt đầu thấy hơi “hứng thú” với cô gái từ chối không nhận lỗi này.

“Dù có chạy thì cô cũng không thể trốn thoát được lời xin lỗi này đâu”, Lâm Nhiệm lạnh nhạt nói.

Dù sao đứng trên góc độ của anh, Tống Tử Viện chính là đồng loã của Tống Viễn Đông, đây là chuyện không có gì phải nghi ngờ.

Cô ta làm như không thấy việc em trai bắt cóc người khác, ép buộc gái nhà lành, hơn nữa còn tìm người đến chèn ép anh. Giúp người thân là giúp người thân, bao che là bao che, đây là chuyện một chị gái có tam quan bình thường sẽ làm ra sao?

Lâm Nhiệm híp mắt lại.

Nhưng đúng lúc này, Hạ Thiên Kỷ đi vào.

Cô mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jean, nhưng dù mặc quần áo bình thường, trên người cô vẫn có thể toát ra một vẻ quyến rũ không tầm thường, trong veo điềm đạm, còn mang theo vẻ đẹp không khoa trương.

Bạn sẽ rất khó tìm thấy một từ ngữ thích hợp để miêu tả Hạ Thiên Kỷ, vì vẻ đẹp của cô rất phức tạp, đa dạng, khiến người khác muốn chìm đắm bên trong, mãi mãi không ra ngoài.

Lúc này, dù là Lâm Nhiệm cũng phải sáng mắt lên.

Hạ Thiên Kỷ vừa đi vào đã nói: “Anh hai, sao anh lại chuyển cho em toàn bộ số tiền lớn như thế, em không thể nhận được”.

Nhà họ Tống vì bảo vệ gia tộc đã bỏ ra một số tiền khổng lồ, khiến Tống Lương Minh đau lòng không ngủ được, mà sau khi nhận, Lâm Nhiệm lại đưa hết toàn bộ cho Hạ Thiên Kỷ.

Một con số khổng lồ như thế thật sự khiến Hạ Thiên Kỷ phải khiếp sợ, hơn nữa, cô cũng vô thức cho rằng bản thân không nên nhận số tiền này, vì nó đều thuộc về Lâm Nhiệm.

“Em cứ giữ đi, dù sao sau khi Thiên Minh hi sinh, anh cũng bất đắc dĩ không thể trở về đúng lúc, đã nợ các em rất nhiều”, Lâm Nhiệm vỗ nhẹ lên tay Hạ Thiên Kỷ, nói một cách nghiêm túc: “Em nhận lấy số tiền này, trong lòng anh cũng đỡ áy náy hơn”.

Hạ Thiên Kỷ rũ mắt, đôi mắt long lanh như nước: “Anh hai, những chuyện đó vốn không phải là lỗi của anh, anh không cần áy náy như thế”.

Gặp nhau ngắn ngủi, lại sắp chia xa, cảm xúc của Hạ Thiên Kỷ hơi phức tạp.

“Hơn nữa anh hai à, anh là võ giả cao cấp, hằng năm phải mua rất nhiều nước Nguyên Tinh, số tiền này anh giữ là phù hợp nhất…”, Hạ Thiên Kỷ nói tiếp.

“Tạm thời anh vẫn chưa thể sử dụng nước Nguyên Tinh”, Lâm Nhiệm cười khẽ.

“Chưa thể sử dụng?”, Hạ Thiên Kỷ tỏ vẻ khó hiểu, dù sao thực lực Lâm Nhiệm thể hiện lúc ở lễ cưới rất mạnh mẽ, có nền tảng thực lực như thế, mỗi năm chắc phải cần tiêu hao số nước Nguyên Tinh cao ngất ngưỡng!

Lâm Nhiệm cũng không giải thích thêm, chỉ cười nói: “Trước kia bị nội thương ở Haider, bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Tóm lại, trước mắt nước Nguyên Tinh thật sự không quan trọng với anh. Ngược lại là em kìa, kiểm tra trưng binh sắp đến, phải cần nước Nguyên Tinh để bồi dưỡng cho cơ thể”.

Trong lúc trên người có nội thương chưa lành mà vẫn có thể giết chết Tông sư cấp B như Hàn Hà Duyên trong nháy mắt, rốt cuộc thực lực chân chính của Lâm Nhiệm phải mạnh đến mức độ nào đây?



Vào lúc Lâm Nhiệm và Hạ Thiên Kỷ đang tán gẫu, một tài liệu đã được đặt trên bàn của người phụ trách bộ phận nào đó của Cục An ninh Quốc gia liên bang Hắc Ưng.

Trên trang đầu tiên của tài liệu chỉ có một chữ rất to, là một chữ “S” lớn có màu đỏ như máu tươi!

Tin tình báo cấp S!

Tin tuyệt mật cao cấp nhất!

Một bàn tay sơn móng đỏ như lửa cầm lấy tài liệu.

Chủ nhân của bàn tay này rõ ràng là một người phụ nữ, cô ta không mặc đồng phục, chỉ khoác một chiếc váy ôm mông bó sát người màu đen, đường cong cơ thể lả lướt hoàn toàn lộ rõ. Vóc dáng trước lồi sau vểnh kia trông cực kỳ nóng bỏng và hấp dẫn, từ trong xương cốt của cô ta có một khí nóng toả ra, ngả ngớn và kiêu ngạo.

Cô ta mở ra trang thứ hai của tài liệu, nội dung chi tiết chỉ có hai câu.

Nhưng hai câu này lại bị lặp ba lần một cách hiếm thấy!

“Lâm Nhiệm của Đại Hạ chưa chết! Lâm Nhiệm của Đại Hạ chưa chết! Lâm Nhiệm của Đại Hạ chưa chết!”

“Yêu cầu giết chết! Yêu cầu giết chết! Yêu cầu giết chết!”

Đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ hơi nhếch, cười như không cười, sau đó nói với cấp dưới bên cạnh: “Nói với đám vô dụng trong quân đội, lần này tôi sẽ sắp xếp nhóm sát thủ tốt nhất đến Đại Hạ! Ngôi sao mới nổi bật nhất trong quân đội Đại Hạ đã định sẵn sẽ chết trong tay tôi rồi!”
Chương 17: Thiên phú siêu cấp!

Lâm Nhiệm không hề biết chuyện vừa diễn ra ở Cục An ninh Quốc gia liên bang Hắc ưng, lúc này anh đang cầm một chai chất lỏng màu xanh nước biển khoảng ba trăm mililit, anh cất lời: “Đây là nước Nguyên Tinh, Thiên Kỷ, em thử cảm nhận xem, lần đầu tiên uống có lẽ sẽ không dễ chịu cho lắm”.

Chỉ một chai nước Nguyên Tinh ba trăm mililit đã có giá thị trường khoảng năm mười nghìn tiền Đại Hạ, gia đình bình thường không phải là không thể trả nổi, nhưng đa số đều không thể mua mãi trong một khoảng thời gian dài.

Nghe thế, Hạ Thiên Kỷ nhìn chằm chằm chất lỏng màu xanh kia, cô cắn môi, dường như có hơi căng thẳng.

Lâm Nhiệm vặn mở nắp chai thuỷ tinh, ngay sau đó, mùi hương của biển cả lập tức bao phủ cả căn phòng.

“Mùi hương này rất đặc biệt…”, Lâm Nhiệm không khỏi nhớ đến khung cảnh anh bị thương sắp chết, ngày ngày phải làm bạn với chất lỏng này trước đây, anh không khỏi ho khan hai tiếng: “Đừng căng thẳng, uống thử một ngụm nhỏ trước, xem thử mức độ hoà hợp của em với Nguyên Lực”.

Lúc trước, vì Hạ Thiên Minh hy sinh, tiền trợ cấp lại bị vợ chồng Trương Kim Cương chiếm đoạt, Hạ Thiên Kỷ ngay cả việc ấm no cũng là một vấn đề, hoàn toàn không có tiền mua nước Nguyên Tinh để bồi bổ cho cơ thể. Hiện tại, nếu cô đã quyết định sẽ trở thành quân nhân, thì cô phải nhanh chóng nâng cao tố chất cơ thể, bù đắp lại khoảng thời gian đã bỏ lỡ.

Nghe thấy lời của Lâm Nhiệm, Hạ Thiên Kỷ gật đầu, sau đó cầm lấy cái chai thuỷ tinh vừa to vừa dài kia bằng hai tay, nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ.

Một ngụm chất lỏng màu xanh da trời chảy vào cổ họng, Hạ Thiên Kỷ bị hương vị của biển kia làm ho khan hai tiếng, sau đó cô nhắm mắt, cảm nhận sự thay đổi của cơ thể.

“Cảm thấy thế nào? Có khó chịu gì không?”, Lâm Nhiệm hỏi.

Khi mọi người uống nước Nguyên Tinh lần đầu tiên đều sẽ ít nhiều cảm thấy khó chịu, nhẹ thì đầu váng mắt hoa, nặng thì nôn mửa tiêu chảy, người có phản ứng gay gắt thậm chí còn hôn mê mấy ngày không thể xuống giường.

Có phản ứng dữ dội như thế cũng là vì tính hoà hợp của Nguyên Lực quá thấp, sau này cũng rất khó cải thiên được, gần như những người như thế không còn duyên với con đường luyện võ nữa.

Sau đó, Hạ Thiên Kỷ mở mắt đáp: “Cũng tạm được, chỉ cảm thấy dạ dày hơi nóng lên thôi”.

Sau hai phút, Lâm Nhiệm lại hỏi: “Có thấy choáng váng hay muốn nôn không?”

Hạ Thiên Kỷ lắc đầu, cảm nhận trạng thái của cơ thể một lần nữa, nói một cách chắc chắn: “Hoàn toàn không có, chỉ là hơi nóng lên thôi… Vậy là sao ạ?”

Lâm Nhiệm suýt kích động đến mức nhảy cẫng lên, giọng nói của anh hơi run rẩy: “Điều này chứng tỏ mức hoà hợp với Nguyên Lực của em rất cao! Thậm chí còn cao hơn anh trai của em nữa!”

Mức hoà hợp Nguyên Lực cao cũng đồng nghĩa với việc sẽ hấp thu nước Nguyên Tinh với hiệu suất cao hơn, nếu Hạ Thiên Kỷ đi theo con đường luyện võ, chỉ cần có đủ nước Nguyên Tinh thì tốc độ phát triển sẽ gấp mấy lần những võ giả khác! Mức độ mạnh mẽ của Nguyên Lực cũng sẽ hơn xa người ta!

Đây chính là một tin tức rất tốt với Hạ Thiên Kỷ sắp nhập ngũ.

“Thế thì tốt quá!”, trong mắt Hạ Thiên Kỷ có ánh sáng lấp lánh loé lên, sáng tựa sao.

Nhưng Lâm Nhiệm còn chưa kịp ngăn cản, Hạ Thiên Kỷ đã ngửa cổ uống cạn toàn bộ nước Nguyên Tinh!

Những gì trải qua mấy năm nay khiến Hạ Thiên Kỷ rất muốn trở nên mạnh mẽ!

Lâm Nhiệm thấy thế thì thoáng sửng sốt, sau đó vội nói: “Lần đầu tiên không thể uống như thế được!”

Nhưng lúc này muốn ngăn cản cũng đã muộn rồi.

Uống cạn một chai nước Nguyên Tinh, Hạ Thiên Kỷ cảm thấy trong dạ dày cô như có một đóm lửa, vô số hơi nóng toả hơi từ ngọn lửa, lan ra khắp tay chân!

“Anh, em nóng quá!”, Hạ Thiên Kỷ nói, khuôn mặt xinh đẹp của cô thoáng chốc ửng đỏ, trên trán cũng có một lớp mồ hôi rỉ ra.

Lúc này, đôi mắt của mỹ nhân số một Bắc An như biến thành nước, hơi nóng vô tận tản ra, khiến người khác không khỏi muốn đắm chìm vào bên trong!

Tuy Hạ Thiên Kỷ có thiên phú rất xuất sắc, nhưng uống một ngụm và uống cả chai là hai khái niệm khác nhau! Nguyên Lực chứa đựng trong ba trăm mililit nước Nguyên Tinh đủ để một võ giả cấp E tiêu dùng cả tháng!

Mà hiện tại, Hạ Thiên Kỷ đã uống cạn toàn bộ!

Sau bao nhiêu năm phải chịu uất ức, cô quá khát khao có thể trở nên mạnh mẽ!

Nếu là người khác, uống một chai nước Nguyên Tinh lớn như thế, có lẽ mạch máu đã bị Nguyên Lực làm căng đến mức nổ tung!

Trạng thái của Hạ Thiên Kỷ lúc này ngày càng không ổn, mồ hôi liên tục tuôn ra từ trong cơ thể của cô, đồ ngủ màu trắng trên người trong nháy mắt bị thấm ướt, dán chặt lên cơ thể, khiến đường cong quyến rũ của cô lộ rõ trước mặt Lâm Nhiệm!

Cơ thể cô như nhũn ra, đã sắp mất đi ý thức, hít thở sâu một cách mất kiểm soát, khiến lồng ngực không ngừng phập phồng.

Lúc này, mỹ nhân số một Bắc An bắt đầu để lộ dáng vẻ bình thường không hề có, nhưng ánh mắt của Lâm Nhiệm cũng không dừng lại dù là một chút trên cơ thể vô cùng quyến rũ kia.

“Đều do anh không nói rõ…”, Lâm Nhiệm lắc đầu, nhưng anh cũng không quá áy náy, mà chìa tay nắm lấy tay Hạ Thiên Kỷ.

Nói đúng hơn thì lúc này, mười ngón tay của Lâm Nhiệm và Hạ Thiên Kỷ đan vào nhau, lòng bàn tay của hai bên dính chặt lấy nhau, không chút khe hở.

“Cũng may là có anh ở bên cạnh”, lúc này, Lâm Nhiệm cũng không để tâm đến cảm giác mềm mại của bàn tay Hạ Thiên Kỷ, anh cẩn thận quan sát trạng thái của đối phương, sau đó nhắm mắt lại.

Sau đó, Nguyên Lực dao động trong cơ thể Hạ Thiên Kỷ bắt đầu yên tĩnh lại, giống như gặp được sinh vật cao cấp hơn trên chuỗi thức ăn, chẳng những không gây ra sóng gió nữa mà còn có vẻ rất biết điều, bắt đầu chậm rãi xông về phía cánh tay của Hạ Thiên Kỷ.

Tiếp theo, một luồng Nguyên Lực lớn đi qua lòng bàn tay của Hạ Thiên Kỷ, xông vào lòng bàn tay của Lâm Nhiệm, sau đó biến mất trong cơ thể anh.

Những Nguyên Lực không thể được Hạ Thiên Kỷ hấp thụ kia như một dòng chảy nhỏ, đổ vào trong biển khơi vô tận.

Sau khi Lâm Nhiệm hoàn thành động tác này, Hạ Thiên Kỷ cũng bắt đầu bình tĩnh lại, trạng thái thân thể có xu hướng ổn định hơn, hơi thở đã không còn dồn dập, rơi vào giấc ngủ say sau khi quá mệt mỏi.

Lâm Nhiệm đứng dậy, cảm nhận trạng thái cơ thể, sau đó lắc đầu lẩm bẩm: “Không biết vết thương bị trúng ở Haider đến khi nào mới có thể hoàn toàn bình phục đây”.

Nếu để những người ở thành phố Bắc An nghe thấy lời này của Lâm Nhiệm, có lẽ bọn họ sẽ rớt cằm xuống đất!



Trong lúc vết thương chưa lành vẫn có thể đánh bại Tông sư Bắc An Hàn Hà Duyên chỉ với một chiêu, vậy nếu ở trạng thái đỉnh cao, Lâm Nhiệm sẽ mạnh đến mức nào đây?

Thừa dịp Hạ Thiên Kỷ ngủ say, Lâm Nhiệm gọi điện thoại.

Vừa mới gọi đi, bên kia đã lập tức nghe máy.

Sau đó, một giọng nữ hờ hững và dễ nghe vang lên: “Tôi cứ tưởng cả đời anh cũng sẽ không gọi điện thoại cho tôi nữa chứ”.

“Giúp tôi một chuyện”, Lâm Nhiệm đi thẳng vào vấn đề, có điều giọng điệu hơi… lạnh lùng và cứng nhắc.
Chương 18: Chỉ có hơn hai triệu?

“Nhờ tôi giúp còn nói chuyện với giọng điệu đó, tôi không thích”, dường như giọng nữ dễ nghe kia vừa mới cười khẽ: “Anh không thể dịu dàng hơn chút sao?”

“Không thể”, Lâm Nhiệm trả lời một cách rất dứt khoát.

“Tại sao?”

“Tư tưởng khác biệt, không thể cùng trao đổi”, lúc này, trong tròng mắt Lâm Nhiệm như loé lên rất nhiều khói súng và chiến hoả, nét mặt cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.

Hình như người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại đã từng mang đến cho Lâm Nhiệm một vài ký ức không tốt.

Người phụ nữ kia lại cất lời, cũng không tức giận vì lời nói của Lâm Nhiệm, trong giọng nói còn chứa đựng ý giễu cợt: “Từ trước đến giờ anh chưa từng gặp tôi đã biết tư tưởng chúng ta khác biệt rồi à? Hay là để tôi cho anh biết suy nghĩ của tôi, anh suy xét thử xem?”

“Tôi không có hứng thú với suy nghĩ của cô”, giọng nói của Lâm Nhiệm vô cùng lạnh lùng: “Trừ khi có thể quay về quá khứ, nếu không, chúng ta không thể nào trở thành bạn”.

“Ha ha”, người ở đầu bên kia điện thoại cười khẩy: “Vậy nếu tôi không giúp anh chuyện này thì sao?”

“Cô phải giúp, vì cô ấy là em gái của Hạ Thiên Minh”, Lâm Nhiệm nói.

“Cô ấy tên Hạ Thiên Kỷ, rất xinh đẹp, tôi mới biết được gần đây”, sau một thoáng yên tĩnh, người phụ nữ này nói ra một câu khiến Lâm Nhiệm hơi bất ngờ.

Rõ ràng là gần đây cô ta đã biết đến Hạ Thiên Kỷ!

Có lẽ mọi hành động của Lâm Nhiệm sau khi về nước, cô ta đều luôn theo dõi!

“Không chỉ đẹp thôi đâu”, Lâm Nhiệm im lặng một lát mới nói tiếp: “Mức hoà hợp Nguyên Lực của Thiên Kỷ ít nhất là A+, thậm chí có thể là… cấp S”.

Dưới tình huống Nguyên Lực ngày càng thông dụng, võ giả Nguyên Lực đã được phân cấp đơn giản. Theo thống kê của các số liệu, tổ chức nghiên cứu phát hiện, mức hoà hợp của con người với Nguyên Lực cũng chia thành mấy cấp bậc là S, A, B, C, D, E.

Mức hoà hợp Nguyên Lực có thể quyết định người đó sẽ trở thành võ giả cao cấp thế nào.

Rõ ràng người ở bên kia điện thoại hơi bất ngờ, cô ta hít sâu một hơi, sau đó mới nói: “Đợi cuộc thi của Hạ Hiểu Y kết thúc, tôi sẽ cho người đi đón Hạ Thiên Kỷ, để cô ấy gia nhập quân đội bằng con đường đặc biệt, tiến thẳng vào đội ngũ tuyệt mật”.

Rõ ràng là người phụ nữ rất cẩn thận, còn sợ Hạ Thiên Kỷ gia nhập quân đội trước sẽ ảnh hưởng đến tinh thần thi cử của Hạ Hiểu Y.

“Đội ngũ tuyệt mật…”, Lâm Nhiệm hơi bất ngờ vì sự tỉ mỉ và quan tâm của cô ta, sau đó, anh trầm giọng nói: “Được, cảm ơn”.

“Chỉ nói cảm ơn bằng miệng thế thôi à? Có khô khan quá không vậy”, người phụ nữ ở bên kia điện thoại cười lên, rõ ràng tâm trạng rất tốt.

“Vậy cô muốn tôi cảm ơn thế nào?”, Lâm Nhiệm lạnh nhạt nói, giọng điệu của anh có cảm giác như không muốn người khác đến gần vậy.

Người phụ nữ kia càng cười vui vẻ hơn: “Lấy thân báo đáp: “Thấy sao?”

“Không được”, Lâm Nhiệm từ chối một cách quyết đoán, không chút khách sáo nói: “Tôi cũng không biết cô trông thế nào, lỡ như xấu hoắc thì phải làm sao?”

Nói xong câu này, Lâm Nhiệm lại thẳng thừng bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, tam quan khác biệt, không thể cố hoà thuận được”.

“Vậy thì thôi, tôi cũng không muốn làm người khác khó chịu”, người phụ nữ ở bên kia điện thoại cũng không vì sự từ chối của Lâm Nhiệm mà thôi cười, cô ta còn nhẹ nhàng cong môi: “Anh cũng giúp tôi một chuyện, sau khi thành công, chúng ta sẽ không ai nợ ai, từ đây đường ai nấy đi”.

“Giúp cái gì?”

“Lúc tôi cho người đi đón Hạ Thiên Kỷ thì sẽ nói với anh”.

Lâm Nhiệm hơi do dự, sau đó nói: “Được, hy vọng là cô nói lời giữ lời”.



Mấy ngày nay, cả nhà Trương Kim Cương đang sống một cuộc sống rất hoang mang.

Người giàu nhất Bắc An Tống Lương Minh quỳ xuống một cách nhanh gọn như thế, khiến Trương Kim Cương không biết nên làm thế nào. Tuy trước đây Lâm Nhiệm không động vào người cậu “tốt bụng” này, nhưng lại cho ông ta thời gian một tuần để trả lại tiền trợ cấp, nếu không đúng hạn, cả nhà họ sẽ bị đánh tàn phế.

Nhưng Trương Kim Cương chơi cá cược đến mức nợ nần khắp nơi, gần như là nghèo rớt mồng tơi rồi, làm gì có khả năng trả lại tiền trợ cấp nữa?

Bây giờ ông ta thật sự vô cùng hối hận!

“Trương Kim Cương, rốt cuộc ông đã nghĩ ra cách hay chưa! Không trả nổi tiền, chẳng lẽ thật sự phải đứng im nhìn chúng ta bị đánh gãy chân sao?”, Lý Hỉ Yến vô cùng buồn rầu: “Đúng là tên đàn ông vô dụng!”

Còn Trương Minh Minh, rõ ràng gã đã không thể tiếp tục làm việc ở tập đoàn Tống Thị nữa. Nhưng gã chẳng những không nhận ra vấn đề của bản thân, mà còn tỏ vẻ vô cùng bất mãn với chị họ: “Hạ Thiên Kỷ này thông đồng với một tên đàn ông thô lỗ, không để tâm đến mạng sống cả nhà chúng ta. Ba mẹ cũng thật là, nuôi chị ta nhiều năm như thế chẳng khác nào nuôi ong tay áo!”

Trương Kim Cương đã lo lắng đến mức sắp vò tóc trọc cả đầu rồi: “Hai người đừng nói gì nữa, bây giờ dù có nói nhiều bao nhiêu, ba cũng không thể lấy ra được hơn hai triệu tiền trợ cấp! Hay là chúng ta đi đến quỳ gối xin lỗi Lâm Nhiệm đi?”

“Ông bảo vợ con đi quỳ gối xin lỗi cùng ông mà không biết ngượng mồm à?”, Lý Hỉ Yến chống nạnh, chân mày dựng đứng: “Trương Kim Cương à Trương Kim Cương, ông là cậu ruột của Hạ Thiên Kỷ, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, chẳng lẽ ông không biết cách nói nghĩa nói tình với nó sao? Chỉ có hơn hai triệu tiền trợ cấp, coi như biếu cho cậu ruột thì sao chứ?”

Hay thật, chỉ có hơn hai triệu? Lý Hỉ Yến này đúng là tiêu chuẩn kép.

Nhưng đúng lúc này, cửa nhà bọn họ bị một người đá bay! Thậm chí toàn bộ cánh cửa chống trộm cũng ngã ầm xuống, đập mạnh lên sàn nhà!

Đứng trước cửa là một người đàn ông mặc áo dài, mang giày vải, sau lưng ông ta còn có hai hàng đệ tử trẻ tuổi mặc đồ luyện công.

Tông sư Bắc An, Hàn Hà Duyên!
Chương 19: Tự mình chuốc lấy!

“Đại… Đại sư Hàn, sao ông lại đến đây?”, thấy ông ta, Trương Kim Cương tỏ vẻ khó tin.

Rõ ràng Hàn Hà Duyên đến không có vẻ gì là thân thiện!

Ông ta đảo mắt nhìn ba người với nét mặt u ám, cười khẩy nói: “Cuộc trò chuyện giữa cả nhà các người khi nãy đã bị tôi nghe thấy rồi. Xem ra các người vẫn rất không phục cậu Lâm”.

Nói đến đây, Hàn Hà Duyên ho khan hai tiếng.

Cú đá của Lâm Nhiệm khiến Hàn Hà Duyên bị thương nặng, còn là nội thương nghiêm trọng, phải mất ít nhất một hai tháng mới có thể khôi phục hoàn toàn.

Ngoài ngành hóng chuyện, trong ngành xem thực lực, trong tất cả những người ở lễ cưới khi đó, chỉ có Hàn Hà Duyên biết rõ thực lực của Lâm Nhiệm nhất, bây giờ sở dĩ ông ta còn có thể yên ổn đứng ở đây là phải cảm ơn Lâm Nhiệm vì đã không giết chết mình!

Trong lúc dưỡng thương, Hàn Hà Duyên biết được tin vợ chồng Tống Lương Minh đã đến quỳ gối với Lâm Nhiệm. Ông ta kinh ngạc đến mức nhảy khỏi giường, cảm thấy kính sợ con rồng sang sông trẻ tuổi kia!

Từ đầu đến cuối, Hàn Hà Duyên chưa từng nghĩ đến chuyện trả thù – thế mới là một người thông minh!

“Đương nhiên chúng tôi không phục rồi! Chúng tôi nuôi Hạ Thiên Kỷ nhiều năm như thế, không biết nó kiếm đâu ra một tên đàn ông chết tiệt, muốn lấy oán báo ơn với chúng tôi! Ha, nếu biết thế, năm đó tôi đã bán Hạ Thiên Kỷ và Hạ Hiểu Y vào trong câu lạc bộ tiếp khách kiếm tiền cho chúng tôi rồi!”, Lý Hỉ Yến lớn tiếng nói, rõ ràng bà ta vẫn chưa hiểu rõ tình huống lúc này.

Nét mặt Hàn Hà Duyên càng u ám hơn.

Theo góc nhìn của ông ta, nếu Trương Kim Cương không ép buộc Hạ Thiên Kỷ gả vào nhà họ Tống thì cũng sẽ không xảy ra chuyện tiếp theo, ông ta cũng sẽ không gặp phải một kẻ khó giải quyết như thế!

Hôm nay Hàn Hà Duyên đến đây một là muốn lấy lòng Lâm Nhiệm, hai là muốn trút cơn giận trong lòng!

“Người đâu, vả miệng cho tôi”, Hàn Hà Duyên nhìn chằm chằm Lý Hỉ Yến, trong mắt lộ vẻ ghét bỏ, lạnh lùng nói: “Đánh đến khi người phụ nữ này không nói nên lời thì thôi!”

“Ông… Ông dám…”, Lý Hỉ Yến không ngờ đối phương nói đánh là đánh, bà ta vô thức lùi lại hai bước.

“Tôi có gì mà không dám chứ? Đây mới chỉ là mở đầu mà thôi”, Hàn Hà Duyên cười lạnh lùng nói.

Sau đó, một đệ tử của ông ta tiến lên, đè Lý Hỉ Yến xuống đất, bắt đầu tát hết bên trái lại đến bên phải!

Trong thoáng chốc, tiếng “chát chát chát” liên tục vang lên, khiến người nghe cũng phải run rẩy!

Sau mười mấy cái tát, Lý Hỉ Yến cũng đã mơ hồ, nổ đom đóm mắt rồi! Mặt của bà ta đã sưng lên, da mặt nứt ra, có máu chảy xuống, trông vô cùng thê thảm!

Nhưng Hàn Hà Duyên vẫn chưa kêu dừng lại, đệ tử kia vẫn đang tát! Đoán chừng đợi sau khi Lý Hỉ Yến tỉnh lại, bà ta sẽ bị chấn động não mức độ nặng!

Trương Kim Cương sợ đến mức không ngừng run rẩy, vội vàng quỳ xuống đất, run giọng nói: “Đại sư Hàn, Đại sư Hàn bỏ qua cho chúng tôi đi, tuy tôi là cậu ruột của Hạ Thiên Kỷ, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”, Hàn Hà Duyên cười khẩy, đạp Trương Kim Cương lăn quay dưới đất.

Ông ta vội vàng bò dậy, quỳ xuống lần nữa, liên tục cầu xin.

“Nghe nói cậu Lâm cho các người một tuần, nếu không trả nổi tiền trợ cấp thì sẽ đánh gãy hai chân của các người, đúng không?”, Hàn Hà Duyên hỏi.

Nghe thấy lời này, Trương Kim Cương không khỏi run lên.

“Mà bây giờ đã là ngày thứ tám rồi”, Hàn Hà Duyên lắc đầu, nhìn Trương Kim Cương với vẻ giễu cợt: “Cậu Lâm tốt bụng, không nỡ ra tay với các người, cho nên việc nặng thế này phải để Hàn mỗ làm giúp thôi”.

Dứt lời, ông ta ra lệnh cho đệ tử.

Sau đó, mấy người lập tức đè Trương Kim Cương xuống đất!

Một đệ tử khác lôi một cây búa lớn từ bên ngoài vào!

Trông có vẻ như bọn họ muốn vỡ nát xương hai chân của Trương Kim Cương, khiến cả đời ông ta cũng không bình phục lại được.

Thấy cảnh này, Trương Kim Cương sợ đến mức tè ra quần! Một mùi hôi gay mũi bắt đầu lan tràn khắp căn phòng!

“Không không không, Đại sư Hàn, tha mạng! Cầu xin ông bỏ qua cho tôi… A!”

Trương Kim Cương còn chưa nói hết câu đã không nhịn được hét to một tiếng!

Đệ tử kia vung búa sắt, đập mạnh lên đầu gối của Trương Kim Cương!

Một cái, hai cái, ba cái…

Sau mấy búa, chân phải của Trương Kim Cương đã như một cọng mì, không biết xương bên trong đã vỡ thành bao nhiêu mảnh rồi nữa!

Với thực lực của những đệ tử như Hàn Hà Duyên, bọn họ hoàn toàn có thể thẳng thừng đánh gãy chân của Trương Kim Cương, nhưng bọn họ lại chọn cách bạo lực và hành hạ người khác hơn như thế này!

Mấy phút sau, Trương Kim Cương nằm dưới đất, đã ngất đi.

Còn đệ tử kia lại kéo cây búa lớn nặng nề đi tới cạnh Lý Hỉ Yến, vung búa một lần nữa, đánh mạnh xuống!

Còn Trương Minh Minh ở bên cạnh thì quỳ phịch xuống đất, những gì ba mẹ gặp phải khiến gã ta hồn bay phách lạc, liên tục cầu xin!

“Tôi chỉ mới mười chín tuổi, vẫn còn là con nít, các người không thể làm tôi bị thương, Đại sư Hàn, xin hãy bỏ qua cho tôi… Bố mẹ tôi lớn tuổi, ông đập gãy chân họ cũng không sao, nhưng tôi còn trẻ mà…”

“Chao ôi, mới thế đã đẩy bố mẹ ra làm bia đỡ đạn rồi à? Tôi ghét nhất loại người khốn kiếp bất hiệu với bố mẹ giống cậu đấy”, Hàn Hà Duyên quan sát Trương Minh Minh, cười to một tiếng, sau đó nghiêng đầu nói với đệ tử: “Cậu ta nói cậu ta còn là trẻ con, vậy thì… càng không thể bỏ qua”.

Sau đó, tiếng hét thảm thiết của Trương Minh Minh cũng vang lên.

Lại nửa tiếng trôi qua, một nhà ba người đều bị đánh gãy hai chân nằm ngất xỉu dưới đất!

Dù là kỹ thuật y học xuất sắc nhất thời đại này cũng đừng nghĩ đến chuyện giúp ba người họ hoàn toàn hồi phục như cũ!

Một đệ tử trong đó hỏi: “Sư phụ, tiếp theo phải xử lý bọn họ thế nào?”

“Cho bọn họ ra đường ăn xin đi”, Hàn Hà Duyên lạnh lùng nói: “Cho bọn họ phải nhận sự giễu cợt của tất cả mọi người ở Bắc An, nếu không, tôi sẽ khó trút được cơn tức trong lòng”.

Hàn Hà Duyên im lặng một lát, trong mắt có ánh sáng loé lên, ông ta nói tiếp: “Đồng thời nghĩ cách tiết lộ tin tức cho cậu Lâm mà không để lộ manh mối”.

Nói xong, ông ta cười khẩy nhìn cả nhà Trương Kim Cương, giễu cợt: “Rơi vào tình cảnh bây giờ là do bọn họ tự chuốc lấy! Cả nhà đều thiển cận ngu xuẩn!”



Chẳng mấy chốc, tin tức cả nhà Trương Kim Cương bị đánh gãy chân đã truyền đến tai Lâm Nhiệm.
Chương 20: Bị người ta hái mất rồi!

Đối với hành động này của Hàn Hà Duyên, Lâm Nhiệm cũng không tỏ thái độ gì, đương nhiên anh cũng sẽ không cảm thấy thương hại cả nhà Trương Kim Cương.

Nếu lúc trước Hạ Thiên Kỷ bị ép gả vào nhà họ Tống, trở thành đồ chơi của Tống Viễn Đông, thì bây giờ cô đã sống không bằng chết. Nghĩ đến điều này, Lâm Nhiệm chỉ muốn đích thân ra tay xử lý ba người này.

Nhưng vì mấy ngày nay Hạ Hiểu Y phải chuẩn bị thi đại học, Hạ Thiên Kỷ thì tập trung luyện tập vận dụng Nguyên Lực, nên Lâm Nhiệm cũng không nói tin tức này cho hai chị em, sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của họ.

Mấy ngày qua, mỗi ngày Lâm Nhiệm đều ra ngoài mua thức ăn về nhà nấu cơm, trở thành một người đàn ông của gia đình, hết lòng hết dạ chăm sóc hai cô gái xinh đẹp. Dù cuộc sống bình thường và đơn giản, nhưng dường như mỗi một phút giây đều ấm áp và tươi đẹp.

Trong khoảng thời gian này, Hàn Hà Duyên cũng rất biết điều không đến làm phiền, ông ta là một người thông minh, biết làm thế nào mới có thể có được thiện cảm của Lâm Nhiệm với mức độ cao nhất.

Cuối cùng cũng đến ngày thi vào đại học.

Hạ Hiểu Y ăn một bát mì trứng gà cà chua do Lâm Nhiệm nấu, sau đó hào hứng chuẩn bị ra ngoài.

Dường như cô bé vô tư này chưa từng căng thẳng điều gì, tinh thần luôn rất thoải mái.

Nhưng việc này không ảnh hưởng gì đến thành tích xuất sắc của Hạ Hiểu Y lúc bình thường, cô bé luôn đứng top ba trong lớp, dù trước đó bị nhà họ Tống giam lỏng không đi học nhiều ngày, nhưng thành tích thi thử vẫn không hề thấp đi.

Lâm Nhiệm và Hạ Thiên Kỷ đi theo Hạ Hiểu Y đến trước cửa trường thi.

Trước khi vào cửa, Hạ Hiểu Y chợt nghiêng đầu nói: “Em đi thi đây! Nào, chúc em ghi danh bảng vàng đi!”

Dứt lời, cô bé dang hai tay, nháy mắt với Lâm Nhiệm: “Anh rể, đến ôm một cái trước nào!”

Hạ Thiên Kỷ dở khóc dở cười, nhưng mấy ngày qua Hạ Hiểu Y luôn gọi Lâm Nhiệm như thế, khiến người làm chị là cô cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể tuỳ ý cô bé.

“Được”, Lâm Nhiệm cười ôm nhẹ lấy cô bé tinh ranh này.

Nhưng lúc này Hạ Hiểu Y chợt nói một câu bên tai Lâm Nhiệm: “Anh rể, anh phải nắm bắt cơ hội, mông của chị em cong như thế, không thể để người đàn ông khác chiếm lợi được”.

Đúng chuẩn em vợ ruột.

Dù chỉ nói bên tai, nhưng giọng nói không hề nhỏ, Hạ Thiên Kỷ đứng bên cạnh vẫn nghe thấy rõ ràng.

Khuôn mặt của cô thoáng chốc đỏ bừng, hai bên má cũng trở nên nóng rực.

“Cái con bé này, em nói bậy gì đấy”, Hạ Thiên Kỷ giậm chân: “Em còn thế nữa thì coi chừng chị…”

Nhưng cô còn chưa nói hết câu đã bị Hạ Hiểu Y ôm chặt, khiến Hạ Thiên Kỷ không thể thở nổi. Sau đó, Hạ Hiểu Y cúi đầu cọ một cái trước ngực Hạ Thiên Kỷ, lại nói ra năm chữ: “Wow, chị em căng quá”.

Dứt lời, trước khi Hạ Thiên Kỷ giơ tay đánh người, Hạ Hiểu Y vội vàng chạy vào trong trường thi, sau khi vào cổng, cô ấy còn giơ nắm đấm với Lâm Nhiệm, dường như đang cổ vũ anh.

Bím tóc của cô gái đung đưa qua lại, vóc người cao gầy đã bắt đầu có sức sống thanh xuân của một cô gái trẻ tuổi.

Nhìn loạt hành động của Hạ Hiểu Y, Lâm Nhiệm cũng dở khóc dở cười, lắc đầu cười nói: “Con nhóc này… Rõ ràng chúng ta đến cổ vũ con bé, sao lại trở thành con bé cổ vũ anh thế…”

Sau khi nói xong, Lâm Nhiệm mới nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Thiên Kỷ.

Không biết vì sao, anh chợt nhớ đến lời Hạ Hiểu Y vừa nói, vì thế vô thức nhìn dọc từ eo của Hạ Thiên Kỷ xuống.

Nhìn thì nhìn thôi, Lâm Nhiệm còn ma xui quỷ khiến thế nào nói một câu: “Hiểu Y nói đúng thật”.

Sau khi nói xong, Lâm Nhiệm mới nhận ra hình như anh không nên nói như thế, Hạ Thiên Kỷ đứng ở đó, trong mắt như đã sắp có nước mắt chảy ra, giống như một đoá hoa súng thẹn thùng, vô cùng động lòng người.

“Thiên Kỷ, anh… anh chỉ vô tình nói ra lời trong lòng thôi, em đừng để bụng”, Lâm Nhiệm vội vàng xin lỗi.

Vô tình nói ra lời trong lòng?

Tên trai thẳng này thật sự đang nói xin lỗi à?

Nếu đã nói chuyện dễ nghe như thế thì nói thêm mấy câu đi!

Dù Hạ Thiên Kỷ hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không vì thế mà tức giận, cô đỡ trán, sau đó đỏ mặt cười nói: “Anh hai, em sẽ xem như lời trong lòng của anh là đang khen em”.

Lâm Nhiệm cười ngượng ngùng nói: “Đúng là khen, đúng là khen mà”.

Dáng vẻ của Hạ Thiên Kỷ trước trường thi cũng khiến những học sinh nam trong khuôn viên mất bình tĩnh. Dù sao bọn họ cũng đang trong giai đoạn thèm yêu đương, mỹ nhân số một Bắc An để lộ dáng điệu xinh đẹp như thế, khiến đám con trai tuổi mười tám thật sự không thể bình tĩnh nổi.



Khi Lâm Nhiệm và Hạ Thiên Kỷ sóng vai đi xa, trong trường thi của Hạ Hiểu Y, một học sinh nam vóc người cao lớn mới dời ánh mắt nặng nề đi.

Cậu ta nhìn thoáng qua thí sinh bên cạnh, cất lời: “Người đàn ông kia là ai? Sao lại dám ôm Hạ Hiểu Y? Chẳng lẽ người này không biết sớm muộn gì Hạ Hiểu Y cũng sẽ là bạn gái của tôi à?”

Trong giọng nói tràn đầy sự khó chịu.

Chàng trai đeo kính bên cạnh cười to nói: “Cậu Bạch, khoảng thời gian này cậu tập trung ôn tập chuẩn bị thi nên chắc không biết, chị em gái Hạ Thị xinh đẹp như hoa đã bị người ta hái mất rồi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom