Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: - Ăn tết
Editor: Yuri Ilukh
Khi bảy bảy bốn chín pháp khí được chôn vùi vào lòng đất khắp Phàn Thành thì tại một động phủ xa xôi vạn dặm, một người đàn ông mặc đồ đen uy nghiêm bỗng mở mắt.
"Tôn thượng, trận pháp đã được sắp xếp xong rồi sao?" Hồng Lân trong hình dáng con rối lên tiếng.
"Lần này ngươi làm không tệ" Người đàn ông được gọi là tôn thượng lên tiếng khích lệ.
"Đây là điều thuộc hạ nên làm" Hồng Lân nghe tốt thượng nói xong thì biết chuyện mình tìm những người kia làm đã hoàn thành tốt.
Tôn thượng nhìn Hồng Lân, lạnh lùng nói, "Ngài mai ta sẽ đi đại lục gần đây giữ chân Bạch Hổ, ngươi mang theo trận bàn đi tinh luyện thần thú tinh huyết, nếu mọi chuyện hoàn thành tôn thượng sẽ thưởng một cái thân thể tuyệt hảo cho ngươi".
"Hồng Lân sẽ không phụ kỳ vọng của tôn thượng" Hồng Lân kích động nói.
"Nếu lần này mà thất bại" Giọng nói của tôn thượng mang theo sát khí nồng đậm, "Ta sẽ đưa hồn phách của ngươi làm thức ăn cho hắc viêm".
"Tôn thượng yên tâm, Hồng Lân nhất định sẽ mang thần thú tinh huyết về" Hồng Lân sợ hãi quỳ xuống đất đảm bảo.
"Tốt nhất là vậy" Người đàn ông áo đen vung tay, Hồng Lân lập tức thức thời rời khỏi đại điện.
Sau khi Hồng Lân đi ra, người đàn ông nhìn trận bàn đỏ như máu trong tay, mắt ông ta hiện lên sự quyết tâm.
___
Nhất Diệp dạo xong hội hoa đăng thì mang theo hoa đăng Vũ Quân thắng được chậm rãi đi về nhà với anh.
"Chồng thấy Tết Âm lịch của người phàm thế nào?" Nhất Diệp hỏi.
"Rất có ý nghĩa" Vũ Quân cười nói, "Hình như trần gian có rất nhiều ngày lễ tương tự vậy, hơn nữa vào những ngày này, bất kể sang hèn, giàu có hay nghèo khổ, ai cũng đều vô cùng vui vẻ".
"Đúng rồi, vì ăn tết đó" Nhất Diệp nói, "Ăn tết đã thành một cái tục lệ, đây là ngày mọi người đều không nhắc tới chuyện xui xẻo, gặp nhau thì đều nói lời tốt đẹp".
Vũ Quân nghĩ nghĩ rồi hỏi, "Vậy ngày mai có phải là chúng ta cũng phải nói lời tốt đẹp với nhau không?"
"Đương nhiên, ngày mai là mùng một tết, người phàm đều cảm thấy ngày đầu tiên nếu có điềm tốt thì cả năm sẽ đều tốt đẹp, may mắn. Cho nên mai chồng mà gặp ai cũng đều phải nói những lời chúc với họ" Nhất Diệp nhắc nhở.
"Bình thường người phàm thích nghe gì?" Vũ Quân hỏi.
"Hmm.... người làm quan thì thích nghe thăng quan tiến chức, những người khác thì chúc cung hỉ phát tài là được rồi" Nhất Diệp nói.
"Được" Vũ Quân tỏ vẻ đã nhớ kỹ.
Đêm giao thừa qua đi, ngày đầu năm mới đã đến. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi lời nói đêm qua của Nhất Diệp, Vũ Quân nhìn ánh mặt trời chiếu vào căn nhà thì bỗng cảm thấy vô cùng rực rỡ.
"Chúc chồng năm mới vui vẻ" Sáng sớm Nhất Diệp bưng đồ ăn sáng vào đại sảnh.
"Chúc vợ năm mới vui vẻ" Vũ Quân cười nhận lấy mâm đồ ăn trong tay Nhất Diệp, xoay người đi đến bàn đá ngoài sân, "Thời tiết hôm nay rất đẹp, chúng ta ngồi ngoài đây ăn sáng đi".
"Dạ" Nhất Diệp không phản đối, đi theo Vũ Quân ra ngoài ngồi lên ghế đá.
Hai người ăn sáng xong thì Vũ Quân muốn đi tới xã đàn chơi cờ như bình thường, vừa ra đến cửa thì Nhất Diệp dặn dò, "Chồng ơi, ra ngoài gặp người khác nhớ nói lời tốt đẹp".
Vũ Quân dừng lại một chút rồi nhìn Nhất Diệp hỏi, "Người phàm đều thích nghe thăng quan tiến chức hoặc cung hỉ phát tài, vậy vợ thích nghe gì?"
"Em?" Nhất Diệp sửng sốt.
"Thăng quan tiến chức tức là làm chức quan to hơn, cung hỉ phát tài tức là ngày càng giàu có, đây đều là nguyện vọng năm mới của mọi người. Vậy nguyện vọng của vợ là gì?" Vũ Quân hỏi.
"Em... em hy vọng mỗi ngày còn lại đều có thể vui vẻ ở cạnh chồng" Nhất Diệp đỏ mặt.
"Được" Vũ Quân nhoẻn miệng cười, nguyện vọng này không khó.
"Vậy.... Nhất Diệp cũng chúc chồng sớm đắc đạo phi thăng" Nhất Diệp chúc phúc.
"Mong là được như lời vợ" Vũ Quân nghiền ngẫm nói, "Tuy chỉ là một câu chúc phúc đơn giản, cũng không có bao nhiêu tác dụng nhưng vẫn làm tâm tình tốt lên.
Vũ Quân mang theo tâm trạng vui vẻ đi ra ngoài. Trong sân nhà Nhất Diệp nhìn bóng dáng rời đi của Vũ Quân rồi lén lút nói thêm một câu, "Nguyện vọng năm nay của em là có thể cùng chồng song tu*".
*Song tu là xoxo đó mọi người.
"Nếu mình nói ra song tu thì chồng có lôi mình cùng đi tu luyện không ta?" Nhất Diệp nghĩ đến hình ảnh đó thì lập tức lắc lắc đầu nói lại nguyện vọng, "Nguyện vọng năm nay của tôi là được cùng chồng viên phòng. Chồng có biết viên phòng là gì không nhỉ? Hay là cứ nói thẳng muốn ngủ với chồng? Hình như câu này cũng từng nói rồi. Haizz.... Nguyện vọng năm mới của tôi năm nay là hy vọng chồng sớm nghĩ thông suốt".
Trí nhớ của tu giả vô cùng phi thường nên Vũ Quân đều nhớ tên của mỗi người, khi đi đến xã đàn thì cảnh tưởng dọc đường đều là.
"Bác Vương, năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài".
"Ai da, cảm ơn thầy Vũ".
"Bà Lưu, năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài".
"Ai da, không hổ là người đọc sách"
"Ông chủ Thôi, cung hỷ phát tài".
"Thầy Vũ, lần sau tới tiệm mua đồ tôi sẽ giảm giá cho cậu".
...
"Thầy Hướng, năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài".
"Thầy Vũ, cung hỉ phát tài, lát nữa chơi cờ nhường tôi 3 nước có được không?" Thầy Hướng mặc một bộ đồ mới tinh cười ha hả, "Hôm nay tôi nhất định phải thắng cậu một ván".
Vũ Quân thấy thầy Hướng cũng là một người mê cờ, nhưng từ khi chơi cờ với anh đến giờ thì chưa thắng ván nào, vì vậy anh chắp tay thi lễ, "Nếu thầy thích thì đánh nhiều thêm mấy ván được không?".
"Được được được" Hướng tiên sinh vén quần áo lên ngồi xuống cười nói, "Hôm nay tôi sẽ trả tiền nước".
"Vậy cảm ơn thầy Hướng".
Bạch Vũ sáng sớm đã ra ngoài chơi vừa mới trở về, thở phì phò vọt tới đứng trước người Nhất Diệp đang ngồi đan đồ trong sân hét, "Có phải chị đã quên cho em thứ gì không?"
"Thứ gì?" Nhất Diệp không ngẩng đầu lên hỏi.
"Chị đừng làm nữa, gần đây chị cứ đan mấy cái sợi tơ đó làm gì vậy?" Bạch Vũ hỏi.
"Em đừng làm rối tơ của chị, đây là chị dùng tơ ngàn năm đan dây đẹo, vất vả lắm mới làm gần xong. Trước khi chồng trở về chị phải làm cho xong để tối đưa cho anh ấy" Nhất Diệp vỗ vỗ Bạch Vũ đang đưa tay ra.
"Trong lòng chị chỉ có chồng chị" Bạch Vũ nghe xong thì càng tức giận.
"Trong lòng chị đương nhiên chỉ có chồng chị, có vấn đề gì không" Nhất Diệp liếc mắt nhìn Bạch Vũ đang tức giận.
"Vậy em đâu?" Bạch Vũ mếu miệng nói.
"Em..." Nhất Diệp thấy Bạch Vũ không vui thì liếc nhìn Tiểu đằng yêu trên đầu Bạch Vũ hỏi, "Cậu ấy bị sao vậy?"
"Hôm nay lúc ra ngoài chơi Bạch Vũ phát hiện những đứa trẻ khác đều có bao lì xì" Tiểu đằng yêu nói, "Cậu ấy bị mọi người hỏi có nhận được lì xì không..."
"Hừ" Bạch Vũ thở phì phò một tiếng.
"À" Nhất Diệp buồn cười gõ đầu Bạch Vũ một cái, "Từ sáng sớm em đã chạy đi rồi thì chị đưa cho em kiểu gì được?"
Bạch Vũ nghe xong thì sáng mắt lên, "Chị có chuẩn bị lì xì cho em sao?".
Nhất Diệp móc từ túi Càn Khôn ra 2 cái bao lì xì đỏ rực đưa cho tiểu đằng yêu và Bạch Vũ mỗi người một cái rồi nói, "Vàng bạc châu báu bọn em cũng không dùng nên chị để bên trong hai cái pháp bảo, mỗi người một cái"
"Em cũng có sao?" Tiểu đằng yêu nhìn bao lì xì trước mặt cũng có chút kinh ngạc.
"Đương nhiên".
"Cảm ơn Diệp Tử" Tiểu đằng yêu ôm bao lì xì lớn, lúc cầm vào thì có thể cảm nhận được linh khí dồi dào bên trong, Tiểu đằng yêu biết pháp bảo trong tay Nhất Diệp phần lớn đều do Cửu liên chân quân để lại, tuỳ tiện lấy ra một cái thì cũng là bảo vật hiếm có.
Bạch Vũ hoàn toàn không để ý bên trong bao lì xì chứa thứ gì, cậu chỉ biết rằng mình đã được nhận lì xì mà thôi, nhận xong cậu trân trọng bỏ bao lì xì vào túi chứa đồ, nói cảm ơn với Nhất Diệp rồi lại vui vui vẻ vẻ mang Tiểu đằng yêu chạy ra ngoài chơi.
Nhất Diệp lắc lắc đầu, tiếp tục đan tơ, cô muốn đan một sợi dây thật đẹp để treo đá tĩnh tâm làm quà năm mới tặng cho Vũ Quân, cũng là để đáp lễ cái trâm cài.
Đá Tĩnh tâm này là lúc Nhất Diệp dẫn khí nhập thể thì Hồng nhạn chân nhân, bố cô, tặng quà nhập đạo cho cô. Nghe nói đá tĩnh tâm này do Hồng nhạn chân nhân lúc ở Nguyên Anh hậu kỳ tìm được trong một bí cảnh, có thể trấn an tâm ma khi tu luyện, là một bảo vật không thể thiếu với người tu đạo. Nhưng bảo vật này bây giờ không có tác dụng với cô, nên chi bằng đưa nó cho Vũ Quân.
Vũ Quân một lòng hướng đạo, vừa lúc cần một cục đá như vậy.
Lúc chạng vạng, Nhất Diệp cuối cùng cũng treo được đá tĩnh tâm lên dây tơ, Nhất Diệp giơ một đầu dây lên trên ánh hoàng hôn quan sát kỹ lưỡng, ánh sáng xanh mang chút huỳnh quang toả ra từ cục đá, cô quơ quơ nó trên không trung, đan vô cùng đẹp.
Nhất Diệp gỡ cây trâm long cốt trên đầu xuống, đặt cùng một chỗ với đá tinh tâm, lúc này mặt trời đang dần dần lặn xuống, ánh sáng nguyên bản của bướm ma thuật ánh lên, ánh sáng mộng ảo chiếu lên mặt Nhất Diệp vô cùng xinh đẹp.
Lúc này, bên ngoài kết giới của Phàn Thành, một người đàn ông áo đen quỳ gối trước người nữ áo đỏ bẩm báo: "Sứ giả nói mọi chuyện đã sắp xếp xong".
"Trời cũng tối rồi" Hồng Lân nhìn tầng mây bao phủ tia sáng cuối cùng, lấy trận bàn đã chuẩn bị tốt ra lẩm bẩm, "Về nguyên trận, để vạn vật quay về căn nguyên, thần thú tinh huyết có thể tinh luyện lại thì Thánh Anh Quả có phải cũng bị kéo về không".
Hồng Lân bay lên không trung, nhìn Phàn Thành đèn đuốc sáng trưng nói, "Tìm một thân thể tốt thì ta còn phải tu hành lại mấy ngàn năm, có Thánh Anh Quả thì chỉ cần bảy bảy bốn mươi chín năm ta có thể lên lại tu vi Nguyên Anh".
Môi đỏ của Hồng Lân nhếch lên, yên lặng đợi đến nửa đêm rồi mới nở một nụ cười yêu diễm đến cực điểm, giơ tay tung ra trận bàn để nó bay đến trung tâm Phàn Thành, ánh sáng màu đỏ yêu dị dao động, trận bàn bay nhanh đi. Khi trận bàn rơi xuống Phàn Thành thì bảy bảy bốn chín điểm xung quanh Phàn Thành đồng thời toả ra ánh sáng màu đỏ liên tiếp nhau, chỉ một lúc ngắn ngủi liền hình thành một trận pháp với hoa văn phức tạp.
"Không thể ngờ được vẫn còn ở Phàn Thành" Hồng Lân nắm chặt truyền tống phù trong tay, đây là pháp bảo phòng thân do tôn thượng cho cô ta, để sau khi có được thần thú tinh huyết thì dùng phù bỏ chạy, chỉ cần trở về cấm địa của ma tộc thì Hoá Thần hậu kỳ cũng không thể đuổi tới.
Hồng Lân nhìn trận bàn đang chuyển động vô cùng nhanh kia, chỉ cần 2 tiếng nữa thì cả thần thú tinh huyết và Thánh Anh Quả đều là của cô ta. Hồng Lân lại nhìn thoáng về Phàn Thành dưới chân, trận pháp hồi nguyên là một trong mười trận pháp mạnh nhất, cho dù là sức mạnh của Hoá Thần hậu kỳ thì cũng không thể phá vỡ được kết giới trong thời gian ngắn.
Nhất Diệp được Vũ Quân ôm ngủ say trong lồng ngực anh bỗng nhiên cảm thấy một cơn lạnh buốt, cô run rẩy cọ cọ trong lồng ngực Vũ Quân nhưng vẫn lạnh như cũ, khó chịu như cả người bị rút cạn máu.
"Vợ ơi, em bị sao vậy?" Vũ Quân thấy Nhất Diệp khác thường thì mở mắt ra hỏi.
"Em lạnh... Chồng ơi, em lạnh quá" Giọng nói Nhất Diệp đứt quãng, cả khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu.
Ánh sáng chợt loé trong mắt Vũ Quân, anh nhìn thấy linh khí quanh người Nhất Diệp tựa như bị thứ gì đó hút đi, làn da Nhất Diệp dần dần tái đi, dần dần trong suốt.
"Lạnh quá, thật khó chịu, em... em không mở mắt được" Bàn tay nắm lấy góc áo Vũ Quân của Nhất Diệp đã dần mất đi sức lực.
Vũ Quân giật mình, bế Nhất Diệp di thuấn đến hậu viện, Tiểu đằng yêu nhận ra sự khác thường, nhìn vào Nhất Diệp trong lòng Vũ Quân nói, "Vũ Quân, đã có chuyện gì xảy ra?"
Vũ Quân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sức mạnh của thần thú hình như đang bị một thứ gì đó hút đi với tốc độ vô cùng nhanh".
"Em chăm sóc cho Nhất Diệp nhé, anh đi xem xem" Vũ Quân buông Nhất Diệp ra, phát hiện thân thể Nhất Diệp lại càng trong suốt.
"Sao lại thế này? Em cảm thấy giống như có thứ gì đang hấp thu sức mạnh nào đó" Bạch Vũ chạy tới hậu viện thấy Nhất Diệp đang dần trở nên trong suốt dưới ánh trăng thì la lên, "Nhất Diệp sao vậy?".
"Có trận pháp hồi nguyên hấp thu sức mạnh Thần thú, hình như Nhất Diệp cũng bị ảnh hưởng, hai em chăm sóc cô ấy cho tốt, anh đi phá trận" Vũ Quân nói xong thì quăng người bay về phía không trung.
Bạch Vũ nắm lấy cánh tay lạnh băng của Nhất Diệp nói, "Nhất Diệp, Nhất Diệp, chị cố lên".
"Lạnh..." Nhất Diệp sắp không duy trì được ý chí của mình.
"Sao Diệp Tử lại thế này?" Tiểu đằng yêu sốt ruột muốn chết.
Bạch Vũ nhìn vô số sức mạnh thần thú đang tụ lại trên không trung nói "Nhất Diệp trọng sinh từ Thánh Anh Quả, hình như cái trận pháp này có thể làm tiêu tán linh thể của Nhất Diệp".
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tiểu đằng yêu vội la lên.
"Trước tiên chúng ta chuyển linh lực vào người Nhất Diệp đã, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu, còn lại phải dựa vào Vũ Quân" Bạch Vũ cắn răng nói.
Vì vậy hai người để tay lên lưng Nhất Diệp, linh lực điên cuồng tiến vào cơ thể cô, nhưng cũng chỉ giảm bớt được một chút tốc độ tiêu tán linh thể của Nhất Diệp.
Khi bảy bảy bốn chín pháp khí được chôn vùi vào lòng đất khắp Phàn Thành thì tại một động phủ xa xôi vạn dặm, một người đàn ông mặc đồ đen uy nghiêm bỗng mở mắt.
"Tôn thượng, trận pháp đã được sắp xếp xong rồi sao?" Hồng Lân trong hình dáng con rối lên tiếng.
"Lần này ngươi làm không tệ" Người đàn ông được gọi là tôn thượng lên tiếng khích lệ.
"Đây là điều thuộc hạ nên làm" Hồng Lân nghe tốt thượng nói xong thì biết chuyện mình tìm những người kia làm đã hoàn thành tốt.
Tôn thượng nhìn Hồng Lân, lạnh lùng nói, "Ngài mai ta sẽ đi đại lục gần đây giữ chân Bạch Hổ, ngươi mang theo trận bàn đi tinh luyện thần thú tinh huyết, nếu mọi chuyện hoàn thành tôn thượng sẽ thưởng một cái thân thể tuyệt hảo cho ngươi".
"Hồng Lân sẽ không phụ kỳ vọng của tôn thượng" Hồng Lân kích động nói.
"Nếu lần này mà thất bại" Giọng nói của tôn thượng mang theo sát khí nồng đậm, "Ta sẽ đưa hồn phách của ngươi làm thức ăn cho hắc viêm".
"Tôn thượng yên tâm, Hồng Lân nhất định sẽ mang thần thú tinh huyết về" Hồng Lân sợ hãi quỳ xuống đất đảm bảo.
"Tốt nhất là vậy" Người đàn ông áo đen vung tay, Hồng Lân lập tức thức thời rời khỏi đại điện.
Sau khi Hồng Lân đi ra, người đàn ông nhìn trận bàn đỏ như máu trong tay, mắt ông ta hiện lên sự quyết tâm.
___
Nhất Diệp dạo xong hội hoa đăng thì mang theo hoa đăng Vũ Quân thắng được chậm rãi đi về nhà với anh.
"Chồng thấy Tết Âm lịch của người phàm thế nào?" Nhất Diệp hỏi.
"Rất có ý nghĩa" Vũ Quân cười nói, "Hình như trần gian có rất nhiều ngày lễ tương tự vậy, hơn nữa vào những ngày này, bất kể sang hèn, giàu có hay nghèo khổ, ai cũng đều vô cùng vui vẻ".
"Đúng rồi, vì ăn tết đó" Nhất Diệp nói, "Ăn tết đã thành một cái tục lệ, đây là ngày mọi người đều không nhắc tới chuyện xui xẻo, gặp nhau thì đều nói lời tốt đẹp".
Vũ Quân nghĩ nghĩ rồi hỏi, "Vậy ngày mai có phải là chúng ta cũng phải nói lời tốt đẹp với nhau không?"
"Đương nhiên, ngày mai là mùng một tết, người phàm đều cảm thấy ngày đầu tiên nếu có điềm tốt thì cả năm sẽ đều tốt đẹp, may mắn. Cho nên mai chồng mà gặp ai cũng đều phải nói những lời chúc với họ" Nhất Diệp nhắc nhở.
"Bình thường người phàm thích nghe gì?" Vũ Quân hỏi.
"Hmm.... người làm quan thì thích nghe thăng quan tiến chức, những người khác thì chúc cung hỉ phát tài là được rồi" Nhất Diệp nói.
"Được" Vũ Quân tỏ vẻ đã nhớ kỹ.
Đêm giao thừa qua đi, ngày đầu năm mới đã đến. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi lời nói đêm qua của Nhất Diệp, Vũ Quân nhìn ánh mặt trời chiếu vào căn nhà thì bỗng cảm thấy vô cùng rực rỡ.
"Chúc chồng năm mới vui vẻ" Sáng sớm Nhất Diệp bưng đồ ăn sáng vào đại sảnh.
"Chúc vợ năm mới vui vẻ" Vũ Quân cười nhận lấy mâm đồ ăn trong tay Nhất Diệp, xoay người đi đến bàn đá ngoài sân, "Thời tiết hôm nay rất đẹp, chúng ta ngồi ngoài đây ăn sáng đi".
"Dạ" Nhất Diệp không phản đối, đi theo Vũ Quân ra ngoài ngồi lên ghế đá.
Hai người ăn sáng xong thì Vũ Quân muốn đi tới xã đàn chơi cờ như bình thường, vừa ra đến cửa thì Nhất Diệp dặn dò, "Chồng ơi, ra ngoài gặp người khác nhớ nói lời tốt đẹp".
Vũ Quân dừng lại một chút rồi nhìn Nhất Diệp hỏi, "Người phàm đều thích nghe thăng quan tiến chức hoặc cung hỉ phát tài, vậy vợ thích nghe gì?"
"Em?" Nhất Diệp sửng sốt.
"Thăng quan tiến chức tức là làm chức quan to hơn, cung hỉ phát tài tức là ngày càng giàu có, đây đều là nguyện vọng năm mới của mọi người. Vậy nguyện vọng của vợ là gì?" Vũ Quân hỏi.
"Em... em hy vọng mỗi ngày còn lại đều có thể vui vẻ ở cạnh chồng" Nhất Diệp đỏ mặt.
"Được" Vũ Quân nhoẻn miệng cười, nguyện vọng này không khó.
"Vậy.... Nhất Diệp cũng chúc chồng sớm đắc đạo phi thăng" Nhất Diệp chúc phúc.
"Mong là được như lời vợ" Vũ Quân nghiền ngẫm nói, "Tuy chỉ là một câu chúc phúc đơn giản, cũng không có bao nhiêu tác dụng nhưng vẫn làm tâm tình tốt lên.
Vũ Quân mang theo tâm trạng vui vẻ đi ra ngoài. Trong sân nhà Nhất Diệp nhìn bóng dáng rời đi của Vũ Quân rồi lén lút nói thêm một câu, "Nguyện vọng năm nay của em là có thể cùng chồng song tu*".
*Song tu là xoxo đó mọi người.
"Nếu mình nói ra song tu thì chồng có lôi mình cùng đi tu luyện không ta?" Nhất Diệp nghĩ đến hình ảnh đó thì lập tức lắc lắc đầu nói lại nguyện vọng, "Nguyện vọng năm nay của tôi là được cùng chồng viên phòng. Chồng có biết viên phòng là gì không nhỉ? Hay là cứ nói thẳng muốn ngủ với chồng? Hình như câu này cũng từng nói rồi. Haizz.... Nguyện vọng năm mới của tôi năm nay là hy vọng chồng sớm nghĩ thông suốt".
Trí nhớ của tu giả vô cùng phi thường nên Vũ Quân đều nhớ tên của mỗi người, khi đi đến xã đàn thì cảnh tưởng dọc đường đều là.
"Bác Vương, năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài".
"Ai da, cảm ơn thầy Vũ".
"Bà Lưu, năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài".
"Ai da, không hổ là người đọc sách"
"Ông chủ Thôi, cung hỷ phát tài".
"Thầy Vũ, lần sau tới tiệm mua đồ tôi sẽ giảm giá cho cậu".
...
"Thầy Hướng, năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài".
"Thầy Vũ, cung hỉ phát tài, lát nữa chơi cờ nhường tôi 3 nước có được không?" Thầy Hướng mặc một bộ đồ mới tinh cười ha hả, "Hôm nay tôi nhất định phải thắng cậu một ván".
Vũ Quân thấy thầy Hướng cũng là một người mê cờ, nhưng từ khi chơi cờ với anh đến giờ thì chưa thắng ván nào, vì vậy anh chắp tay thi lễ, "Nếu thầy thích thì đánh nhiều thêm mấy ván được không?".
"Được được được" Hướng tiên sinh vén quần áo lên ngồi xuống cười nói, "Hôm nay tôi sẽ trả tiền nước".
"Vậy cảm ơn thầy Hướng".
Bạch Vũ sáng sớm đã ra ngoài chơi vừa mới trở về, thở phì phò vọt tới đứng trước người Nhất Diệp đang ngồi đan đồ trong sân hét, "Có phải chị đã quên cho em thứ gì không?"
"Thứ gì?" Nhất Diệp không ngẩng đầu lên hỏi.
"Chị đừng làm nữa, gần đây chị cứ đan mấy cái sợi tơ đó làm gì vậy?" Bạch Vũ hỏi.
"Em đừng làm rối tơ của chị, đây là chị dùng tơ ngàn năm đan dây đẹo, vất vả lắm mới làm gần xong. Trước khi chồng trở về chị phải làm cho xong để tối đưa cho anh ấy" Nhất Diệp vỗ vỗ Bạch Vũ đang đưa tay ra.
"Trong lòng chị chỉ có chồng chị" Bạch Vũ nghe xong thì càng tức giận.
"Trong lòng chị đương nhiên chỉ có chồng chị, có vấn đề gì không" Nhất Diệp liếc mắt nhìn Bạch Vũ đang tức giận.
"Vậy em đâu?" Bạch Vũ mếu miệng nói.
"Em..." Nhất Diệp thấy Bạch Vũ không vui thì liếc nhìn Tiểu đằng yêu trên đầu Bạch Vũ hỏi, "Cậu ấy bị sao vậy?"
"Hôm nay lúc ra ngoài chơi Bạch Vũ phát hiện những đứa trẻ khác đều có bao lì xì" Tiểu đằng yêu nói, "Cậu ấy bị mọi người hỏi có nhận được lì xì không..."
"Hừ" Bạch Vũ thở phì phò một tiếng.
"À" Nhất Diệp buồn cười gõ đầu Bạch Vũ một cái, "Từ sáng sớm em đã chạy đi rồi thì chị đưa cho em kiểu gì được?"
Bạch Vũ nghe xong thì sáng mắt lên, "Chị có chuẩn bị lì xì cho em sao?".
Nhất Diệp móc từ túi Càn Khôn ra 2 cái bao lì xì đỏ rực đưa cho tiểu đằng yêu và Bạch Vũ mỗi người một cái rồi nói, "Vàng bạc châu báu bọn em cũng không dùng nên chị để bên trong hai cái pháp bảo, mỗi người một cái"
"Em cũng có sao?" Tiểu đằng yêu nhìn bao lì xì trước mặt cũng có chút kinh ngạc.
"Đương nhiên".
"Cảm ơn Diệp Tử" Tiểu đằng yêu ôm bao lì xì lớn, lúc cầm vào thì có thể cảm nhận được linh khí dồi dào bên trong, Tiểu đằng yêu biết pháp bảo trong tay Nhất Diệp phần lớn đều do Cửu liên chân quân để lại, tuỳ tiện lấy ra một cái thì cũng là bảo vật hiếm có.
Bạch Vũ hoàn toàn không để ý bên trong bao lì xì chứa thứ gì, cậu chỉ biết rằng mình đã được nhận lì xì mà thôi, nhận xong cậu trân trọng bỏ bao lì xì vào túi chứa đồ, nói cảm ơn với Nhất Diệp rồi lại vui vui vẻ vẻ mang Tiểu đằng yêu chạy ra ngoài chơi.
Nhất Diệp lắc lắc đầu, tiếp tục đan tơ, cô muốn đan một sợi dây thật đẹp để treo đá tĩnh tâm làm quà năm mới tặng cho Vũ Quân, cũng là để đáp lễ cái trâm cài.
Đá Tĩnh tâm này là lúc Nhất Diệp dẫn khí nhập thể thì Hồng nhạn chân nhân, bố cô, tặng quà nhập đạo cho cô. Nghe nói đá tĩnh tâm này do Hồng nhạn chân nhân lúc ở Nguyên Anh hậu kỳ tìm được trong một bí cảnh, có thể trấn an tâm ma khi tu luyện, là một bảo vật không thể thiếu với người tu đạo. Nhưng bảo vật này bây giờ không có tác dụng với cô, nên chi bằng đưa nó cho Vũ Quân.
Vũ Quân một lòng hướng đạo, vừa lúc cần một cục đá như vậy.
Lúc chạng vạng, Nhất Diệp cuối cùng cũng treo được đá tĩnh tâm lên dây tơ, Nhất Diệp giơ một đầu dây lên trên ánh hoàng hôn quan sát kỹ lưỡng, ánh sáng xanh mang chút huỳnh quang toả ra từ cục đá, cô quơ quơ nó trên không trung, đan vô cùng đẹp.
Nhất Diệp gỡ cây trâm long cốt trên đầu xuống, đặt cùng một chỗ với đá tinh tâm, lúc này mặt trời đang dần dần lặn xuống, ánh sáng nguyên bản của bướm ma thuật ánh lên, ánh sáng mộng ảo chiếu lên mặt Nhất Diệp vô cùng xinh đẹp.
Lúc này, bên ngoài kết giới của Phàn Thành, một người đàn ông áo đen quỳ gối trước người nữ áo đỏ bẩm báo: "Sứ giả nói mọi chuyện đã sắp xếp xong".
"Trời cũng tối rồi" Hồng Lân nhìn tầng mây bao phủ tia sáng cuối cùng, lấy trận bàn đã chuẩn bị tốt ra lẩm bẩm, "Về nguyên trận, để vạn vật quay về căn nguyên, thần thú tinh huyết có thể tinh luyện lại thì Thánh Anh Quả có phải cũng bị kéo về không".
Hồng Lân bay lên không trung, nhìn Phàn Thành đèn đuốc sáng trưng nói, "Tìm một thân thể tốt thì ta còn phải tu hành lại mấy ngàn năm, có Thánh Anh Quả thì chỉ cần bảy bảy bốn mươi chín năm ta có thể lên lại tu vi Nguyên Anh".
Môi đỏ của Hồng Lân nhếch lên, yên lặng đợi đến nửa đêm rồi mới nở một nụ cười yêu diễm đến cực điểm, giơ tay tung ra trận bàn để nó bay đến trung tâm Phàn Thành, ánh sáng màu đỏ yêu dị dao động, trận bàn bay nhanh đi. Khi trận bàn rơi xuống Phàn Thành thì bảy bảy bốn chín điểm xung quanh Phàn Thành đồng thời toả ra ánh sáng màu đỏ liên tiếp nhau, chỉ một lúc ngắn ngủi liền hình thành một trận pháp với hoa văn phức tạp.
"Không thể ngờ được vẫn còn ở Phàn Thành" Hồng Lân nắm chặt truyền tống phù trong tay, đây là pháp bảo phòng thân do tôn thượng cho cô ta, để sau khi có được thần thú tinh huyết thì dùng phù bỏ chạy, chỉ cần trở về cấm địa của ma tộc thì Hoá Thần hậu kỳ cũng không thể đuổi tới.
Hồng Lân nhìn trận bàn đang chuyển động vô cùng nhanh kia, chỉ cần 2 tiếng nữa thì cả thần thú tinh huyết và Thánh Anh Quả đều là của cô ta. Hồng Lân lại nhìn thoáng về Phàn Thành dưới chân, trận pháp hồi nguyên là một trong mười trận pháp mạnh nhất, cho dù là sức mạnh của Hoá Thần hậu kỳ thì cũng không thể phá vỡ được kết giới trong thời gian ngắn.
Nhất Diệp được Vũ Quân ôm ngủ say trong lồng ngực anh bỗng nhiên cảm thấy một cơn lạnh buốt, cô run rẩy cọ cọ trong lồng ngực Vũ Quân nhưng vẫn lạnh như cũ, khó chịu như cả người bị rút cạn máu.
"Vợ ơi, em bị sao vậy?" Vũ Quân thấy Nhất Diệp khác thường thì mở mắt ra hỏi.
"Em lạnh... Chồng ơi, em lạnh quá" Giọng nói Nhất Diệp đứt quãng, cả khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu.
Ánh sáng chợt loé trong mắt Vũ Quân, anh nhìn thấy linh khí quanh người Nhất Diệp tựa như bị thứ gì đó hút đi, làn da Nhất Diệp dần dần tái đi, dần dần trong suốt.
"Lạnh quá, thật khó chịu, em... em không mở mắt được" Bàn tay nắm lấy góc áo Vũ Quân của Nhất Diệp đã dần mất đi sức lực.
Vũ Quân giật mình, bế Nhất Diệp di thuấn đến hậu viện, Tiểu đằng yêu nhận ra sự khác thường, nhìn vào Nhất Diệp trong lòng Vũ Quân nói, "Vũ Quân, đã có chuyện gì xảy ra?"
Vũ Quân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sức mạnh của thần thú hình như đang bị một thứ gì đó hút đi với tốc độ vô cùng nhanh".
"Em chăm sóc cho Nhất Diệp nhé, anh đi xem xem" Vũ Quân buông Nhất Diệp ra, phát hiện thân thể Nhất Diệp lại càng trong suốt.
"Sao lại thế này? Em cảm thấy giống như có thứ gì đang hấp thu sức mạnh nào đó" Bạch Vũ chạy tới hậu viện thấy Nhất Diệp đang dần trở nên trong suốt dưới ánh trăng thì la lên, "Nhất Diệp sao vậy?".
"Có trận pháp hồi nguyên hấp thu sức mạnh Thần thú, hình như Nhất Diệp cũng bị ảnh hưởng, hai em chăm sóc cô ấy cho tốt, anh đi phá trận" Vũ Quân nói xong thì quăng người bay về phía không trung.
Bạch Vũ nắm lấy cánh tay lạnh băng của Nhất Diệp nói, "Nhất Diệp, Nhất Diệp, chị cố lên".
"Lạnh..." Nhất Diệp sắp không duy trì được ý chí của mình.
"Sao Diệp Tử lại thế này?" Tiểu đằng yêu sốt ruột muốn chết.
Bạch Vũ nhìn vô số sức mạnh thần thú đang tụ lại trên không trung nói "Nhất Diệp trọng sinh từ Thánh Anh Quả, hình như cái trận pháp này có thể làm tiêu tán linh thể của Nhất Diệp".
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tiểu đằng yêu vội la lên.
"Trước tiên chúng ta chuyển linh lực vào người Nhất Diệp đã, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu, còn lại phải dựa vào Vũ Quân" Bạch Vũ cắn răng nói.
Vì vậy hai người để tay lên lưng Nhất Diệp, linh lực điên cuồng tiến vào cơ thể cô, nhưng cũng chỉ giảm bớt được một chút tốc độ tiêu tán linh thể của Nhất Diệp.
Bình luận facebook