• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot ANH HƯỚNG ĐẠO, EM HƯỚNG ANH (1 Viewer)

  • Chương 55: - Bế quan

Editor: Yuri Ilukh

Dưới ánh mắt chăm chú của Thanh Phong chân nhân, Nhất Diệp cẩn thận bỏ hạt giống trong tay xuống, lấp đất lại rồi lại chuyển vào trong đó một chút linh lực.

"Được rồi?" Thanh Phong chân nhân thấy Nhất Diệp thả tay ra thì vội vàng hỏi.

"Vâng" Nhất Diệp gật đầu.

"Đơn giản vậy thôi?" Hạt giống quý như vậy mà trồng dễ dàng thế thôi sao.

"Hay là..." Nhất Diệp chần chừ một lúc, "Muội lại chuyển vào đó một ít linh lực nữa nhé?"

"Đừng để ý đến huynh ấy" Vũ Quân giữ chặt Nhất Diệp đang muốn ngồi xổm xuống lần nữa, "Sư huynh của anh si mê luyện đan, vừa nhìn thấy kỳ hoa dị thảo (cây cỏ kỳ lạ) thì sẽ trở nên kỳ quái như vậy đó. Em đừng để ý đến huynh ấy, ngày mai là tốt thôi".

"Có... phải không?" Nhất Diệp nghi ngờ hỏi.

"Chúng ta về động phủ trước đi" Vũ Quân kéo tay Nhất Diệp, chào hỏi Thanh Phong chân nhân một tiếng rồi dẫm lên kiếm bay về động phủ, nhưng mới bay được nửa đường thì một luồng sáng từ không trung bay tới, Nhất Diệp giơ tay bắt được.

"Là ngọc giản đưa tin em để lại cho Mã Nhã" Nhất Diệp sợ Mã Nhã có chuyện nên giải thích đơn giản cho Vũ Quân rồi lập tức dùng linh lực đọc ngọc giản.

Vũ Quân không làm phiền cô, tiếp tục dùng ngự kiếm bay về động phủ của mình, đến khi Nhất Diệp lần nữa mở to mắt thì anh mới hỏi một câu, "Đã xảy ra chuyện à?"

"Không phải" Nhất Diệp nhíu mày nói, "Mã Nhã nói cô ấy đã tính ra vị trí của tế đàn thứ 3, muốn cùng Tằng Kỳ đi tìm kiếm nên truyền ngọc giản tới đây bảo em yên tâm".

"Đây là chuyện tốt sao vợ lại nhíu mày?" Vũ Quân khó hiểu nói.

"Em thấy có chút bất an" Nhất Diệp giải thích, "Lúc trước khi rời khỏi nơi tị nạn của Vu tộc, em đã đồng ý với tộc trưởng Vu tộc sẽ giúp Mã Nhã tìm đủ Vu cụ, mà bây giờ Mã Nhã lại tự mình đi, em..."

"Đừng lo lắng" Vũ Quân trấn an, "Không phải em để lại càn khôn đỉnh cho Mã Nhã rồi sao? Uy lực của Càn Khôn đỉnh rất lớn, ngay cả anh cũng không thể phá được trong chốc lát, nên vẫn có thể đảm bảo an toàn. Huống chi Tằng thiếu môn chủ tốt xấu gì cũng là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, nếu chỗ cậu ta không nắm chắc thì cũng sẽ không dẫn Mã Nhã đi đâu".

"Em vẫn chưa yên tâm, để em hỏi Tằng Kỳ" Lúc Nhất Diệp rời khỏi Quý La Thành thì đã để lại mấy cái truyền tin phù cho Tằng Kỳ nên bây giờ vẫn có phương tiện để liên hệ.

Tu vi của Mã Nhã chỉ ở Trúc Cơ Kỳ nên chỉ có thể ghi lại câu nói, nhưng tu vi của Nhất Diệp đã là Nguyên Anh kỳ nên có thể trực tiếp truyền lời nói đi.

Nhất Diệp lấy ngọc giản của Tằng Kỳ trong túi càn khôn, dùng linh lực truyền vào, ngọc giản chấn động hai cái rồi giọng nói của Tằng Kỳ lập tức truyền ra từ bên kia.

"Nhất Diệp, tìm tôi có chuyện gì?" Tằng Kỳ hỏi.

"Mã Nhã nói cậu muốn mang con bé đi tìm tế đàn, sao chưa nói cho tôi mà đã đi rồi" Nhất Diệp hỏi.

"Đây không phải là thấy cô và chồng mới gặp lại nên không đi quấy rầy hai người sao" Tằng Kỳ nói.

Vũ Quân nghe xong thì bỗng nhiên phát giác Thiếu Môn chủ Thiên Trận Môn thì ra vẫn có chút EQ.

"Lần này hai người đi tới đâu? Có nguy hiểm không?" Nhất Diệp hỏi liên tục, "Chỉ có hai người thôi sao?"

"Yên tâm, làm sao chỉ có 2 chúng tôi được" Tằng Kỳ nói, "Lần trước tôi đã lấy được Hoá Thần đan trong bí cảnh nên sư huynh tôi đã thuận lợi đột phá Nguyên Anh hậu kỳ lên Hoá Thần. Huynh ấy biết vị trí của Hoá Thần đan là do Mã Nhã tính ra thì muốn trả ơn cho Mã Nhã nên đã đi theo chúng tôi".

Nhất Diệp nghe thấy có một tu sĩ Hoá Thần đi theo thì yên tâm không ít.

"Mã Nhã đâu? Cho tôi nói chuyện với con bé" Nhất Diệp nói thêm.

Bên kia im lặng một chút rồi giọng nói của Mã Nhã lập tức truyền tới: "Chị Nhất Diệp, chị tìm thấy anh rể chưa?"

Nhất Diệp nhìn Vũ Quân bên cạnh, Vũ Quân bỗng cười lên tiếng nói, "Chào Mã Nhã, tôi là Vũ Thiên Huyền".

"Anh rể? Ngài là anh rể sao?" Mã Nhã kích động nói.

"Đúng vậy" ấn tượng của Vũ Quân với Mã Nhã vẫn luôn rất tốt, hơn nữa khi biết tộc người của cô ấy đã cứu Nhất Diệp thì thái độ với Mã Nhã cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Anh rể, mỗi ngày em đều nghe chị Nhất Diệp nhắc về anh, chị ấy có thể tưởng tượng..."

"Mã Nhã" Nhất Diệp đỏ mặt ngăn cản lời nói của Mã Nhã, "Sao em không đợi chị trở về mà lại lén chạy theo Tằng Kỳ đi tìm tế đàn?"

"Xin lỗi chị" Mã Nhã ngoan ngoãn xin lỗi, "Em cũng là ngẫu nhiên tính ra vị trí của tế đàn gần đây. Tế đàn sẽ di chuyển nên em sợ nó chạy đi nơi khác thì sẽ tính không ra nữa nên đã vội vã đi tìm".

"Nhưng mà chị đừng lo lắng, có tiền bối Tằng Kỳ và tiền bối Hạ đi cùng với em nên sẽ không sao đâu" Mã Nhã nói, "Chị với anh rể xa nhau lâu như vậy nên bây giờ ở cạnh anh ấy nhiều chút đi".

"Nhưng mà..."

Nhất Diệp còn muốn nói nữa thì Vũ Quân đã nắm lấy ngọc giản của Nhất Diệp trong tay, "Cô còn nhớ rõ 3 cái lông chim lúc trước Ô tiền bối để lại cho cô không?"

"Nhớ rõ" Mã Nhã gật đầu.

"Nếu gặp phải nguy hiểm thì hãy dùng đan hoả đốt lông chim, tôi sẽ cảm nhận được" Vũ Quân nói.

"Vâng, đã biết, em sẽ bảo quản tốt" Mã Nhã nói xong thì lại gọi Nhất Diệp, "Chị Nhất Diệp, chị yên tâm đi, em đã bói qua thấy lần này đi sẽ vô cùng thuận lợi, không gặp phải nguy hiểm, chị cứ yên tâm ở với anh rể đi, không cần lo cho em".

Mã Nhã nói xong thì không đợi Nhất Diệp trả lời đã tự động cắt đứt.

"Con nhóc này" Nhất Diệp bất đắc dĩ lắc lắc đầu hỏi Vũ Quân, "Lông chim gì? Không phải đó là anh dùng nguyên thần biến ảo ra yêu thân sao, làm sao lại có lông chim?"

"Đúng vậy" Vũ Quân cười nói, "Nên 3 cái lông chim anh để lại thật ra là ấn ký của nguyên thần, bên trong có năm phần công lực của anh nên Mã Nhã mang theo nó sẽ không gặp nguy hiểm".

"Nếu như gặp phải nguy hiểm thì anh cũng có thể kịp thời cảm nhận được" Vũ Quân trấn an, "Em yên tâm, Vu tộc đã cứu em, anh sẽ không để Mã Nhã xảy ra chuyện".

"Dạ" Nhất Diệp biết Mã Nhã cô cùng an toàn thì cũng không lo lắng nữa.

Không cần đưa Mã Nhã đi tìm tế đàn nên Nhất Diệp cũng không có chuyện gì làm, yên tâm ở cạnh Vũ Quân tại núi Phong Hoà. Ban ngày đi linh điền của Thanh Phong chân nhân nhìn xem linh thực, ngẫu nhiên cũng học một chút cách luyện đan, buổi tối thì trở về động phủ cùng Vũ Quân ân ân ái ái, ngày tháng trôi qua vô cùng nhẹ nhàng vui vẻ.

Thời gian nhàn nhã trôi vèo hết một năm, một năm qua Mã Nhã thuận lợi tìm được 3 tế đàn, dưới tình huống chưa có tin tức của tế đàn tiếp theo nên Mã Nhã ở lại Thiên Trận Môn cùng Tằng Kỳ nghiên cứu trận pháp. Một năm này chuyện Hoa Nhất Diệp và Vũ Quân kết làm vợ chồng cũng đã truyền khắp giới tu chân làm Nhất Diệp lại nổi tiếng. Một năm này Vũ Quân mỗi ngày đều ở bên cạnh Nhất Diệp, làm cho Nhất Diệp mỗi ngày đều vui vẻ thoả mãn, đến tận hai ngày trước anh bỗng nhiên đi bế quan.

"Đệ muội" Thanh Phong chân nhân đi vào linh điền.

"Nhị sư huynh" Một năm qua Nhất Diệp và Thanh Phong chân nhân cũng rất quen thuộc, không cần vừa gặp mặt là hành lễ nữa nên Nhất Diệp chỉ quay đầu cười một cái coi như chào hỏi.

"Đệ muội có biết nó là loại thực vật nào không?" Thanh Phong chân nhân sau khi biết Nhất Diệp có thể trò chuyện với cây cối thì liền bảo cô thử nói chuyện với hạt mầm mà ông đã cất mấy ngàn năm kia.

"Nó vẫn không trả lời muội" Nhất Diệp lắc lắc đầu, "Chắc là linh thức vẫn chưa phát triển tốt, sư huynh đừng vội".

"Không vội" Thanh Phong chân nhân chợt hỏi, "Thiên Huyền bế quan bao lâu rồi?"

"Hả? Hình như gần một tháng" Nhất Diệp trả lời.

Thanh Phong chân nhân luôn cảm thấy bất an trong lòng, hai trăm năm trước mỗi lần sư đệ bế quan đều bởi vì linh lực và yêu lực trong cơ thể không ổn, anh không áp chế được nên mới phải bế quan. Lần này bế quan không bằng nói là anh sợ bản thân bỗng nhiên bùng nổ làm ảnh hưởng đến mọi người xung quanh. Nhưng mỗi lần sau khi bế quan thì nguyên khí của sư đệ sẽ bị tổn thương một lần. Nghĩ tới chuyện ngọc bài bản mạng của sư đệ trong đại điện cứ lúc sáng lúc tối thì vẻ mặt của Thanh Phong chân nhân lại hiện lên vẻ phiền muộn.

"Nhị sư huynh, huynh làm sao vậy?" Nhất Diệp nghi hoặc nói, "Có chuyện gì khó khăn sao?"

Thanh Phong chân nhân thấy Nhất Diệp cũng có một chút ưu thương, sư đệ của ông trước khi bế quan đã căn dặn không được để Nhất Diệp biết chuyện. Xem ra trước khi bế quan Vũ Quân cũng đã biết bản thân sẽ xảy ra vấn đề.

"Nhị sư huynh, rốt cuộc là làm sao vậy?" Nhất Diệp mẫn cảm cảm nhận được có gì đó không đúng, chồng cô đã bế quan một tháng rồi sao hôm nay sư huynh bỗng nhiên tới đây dò hỏi? Một tháng với tu sĩ mà nói cũng chỉ như cái búng tay mà thôi, nhị sư huynh còn phải cố tình nhắc tới, chẳng lẽ?

"Nhị sư huynh, có phải Vũ Quân có chuyện gì không?" Nhất Diệp mẫn cảm hỏi.

Thanh Phong chân nhân sửng sốt, nghĩ thầm cô nhóc này có thuật đọc tâm, nhưng ngoài miệng vẫn liên tục phủ nhận, "Không có, không có, sao muội lại nghĩ vậy".

"Muội thấy huynh tự nhiên hỏi về chồng, nên..."

"À, là vừa lúc huynh có việc muốn hỏi Thiên Huyền, thấy đệ muội nên thuận miệng hỏi một câu thôi" Thanh Phong chân nhân giải thích.

"Thì ra là vậy" Nhất Diệp cười nói, "Chồng muội nói anh ấy bế quan một tháng là sẽ ra ngoài, chỉ còn 2 ngày nữa thôi".

"Thiên Huyền nói bế quan 1 tháng sẽ ra ngoài sao?" Thanh Phong chân nhân nhíu mày.

"Dạ" Nhất Diệp trả lời, "Trước khi bế quan anh ấy đã nói với muội vậy".

Thanh Phong chân nhân càng nghe càng có dự cảm không tốt, ông tìm cái cớ rời khỏi linh điền rồi dẫm lên phi kiếm bay về đại điện, canh giữ ở ngọc bài bản mệnh của Vũ Quân, sợ Vũ Quân xảy ra chuyện.

Quả nhiên, vào tối ngày thứ hai, ngọc bài bản mạng của Vũ Quân chợt tối xuống doạ Thanh Phong chân nhân dẫm lên phi kiếm mạnh mẽ phá kết giới trong động phủ bế quan của Vũ Quân xông vào.

Sau khi kết giới biến mất thì chỉ còn lại động phủ đang nở một đống hoa dại màu trắng.

Ở ngọn núi cách đó hai ngọn, Nhất Diệp đang ngủ cảm nhận được kết giới biến mất thì vui sướng bay về phía ngoài.

Thanh Phong chân nhân xông vào, quả nhiên nhìn thấy sư đệ nhà mình đang phun máu tươi đầy đất, mặt mày xám trắng, hữu khí vô lực dựa vào trên vách đá.

"Thiên Huyền?" Thanh Phong chân nhân thuần thục móc đan dược ra bỏ vào miệng Vũ Quân, sau đó khoanh chân ngồi phía sau Vũ Quân, điều chỉnh dòng khí hỗn độn trong cơ thể anh.

Vũ Quân tỉnh lại rất nhanh, cảm nhận được Thanh Phong chân nhân đang đưa rất nhiều linh lực vào cơ thể mình thì chau mày, mạnh mẽ lách người tránh.

"Đệ làm gì vậy?" Thanh Phong chân nhân tức giận nói.

"Sư huynh, đừng phí linh lực" Vũ Quân nói.

"Huynh giúp đệ trị thương".

"Yêu lực và linh lực trong cơ thể đệ vất vả lắm mới đạt tới trạng thái cân bằng, huynh không cần chuyển thêm linh lực vào trong đâu" Vũ Quân giải thích.

"Nhưng mà.... bây giờ đệ quá yếu rồi" Thanh Phong chân nhân lo lắng nói.

"Không sao, ngày mai là tốt thôi" Vũ Quân khẽ cười nói.

Yêu lực và Linh lực trong cơ thể của Vũ Quân chỉ cần tích luỹ đến đỉnh điểm là sẽ đấu tranh với nhau, cứ cách một khoảng thời gian thì hai luồng sức mạnh này trong cơ thể của Vũ Quân sẽ xung đột với nhau, tự tiêu hao sức mạnh bản thân rồi lại từng bên ẩn náu tích tụ sức mạnh đến lần tiếp theo tới đỉnh thì lại gặp nhau.

"Sư đệ, mỗi lần đệ phát tác thì lại nghiêm trọng hơn lần trước, như thế này không phải cách tốt" Thanh Phong chân nhân lo lắng.

"Sẽ không sao đâu" Vũ Quân trấn an.

"Sao lại không sao?" Thanh Phong chân nhân vội vàng nói, "Nhiều năm qua đệ lần nào cũng nói không sao, nhưng mỗi lần phát tác thì đều nghiêm trọng hơn lần trước. Lần trước đệ đi tìm thủ giới sử Bạch Hổ không phải ông ấy đã nói chỉ cần đệ phi thăng thượng giới là có thể tìm được phương pháp sao? Sư đệ, khi nào thì đệ mới định phi thăng?"

Vũ Quân sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào.

"Có phải đệ không yên lòng đệ muội không, đệ lo việc này làm gì, tư chất của đệ muội phi phàm, phi thăng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, đệ cứ phi thăng lên trước chờ cô ấy là được" Thanh Phong chân nhân nói.

Vũ Quân cười khổ một chút không nói gì.

"Nếu đệ vẫn cứ ngang bướng hồ đồ thì huynh sẽ đi tìm đệ muội nói việc này với muội ấy" Thanh Phong chân nhân giả vờ muốn đi.

"Sư huynh" Vũ Quân thở dài nói, "Chuyện là đệ có muốn phi thăng cũng không thể nói phi thăng là phi thăng".

"Tại sao?" Thanh Phong chân nhân khó hiểu hỏi, "Không phải giải trừ tâm ma là có thể phi thăng sao? Bây giờ đệ muội đã bình an trở về, đệ vì đệ muội mới sinh tâm ma nên chắc đã giải trừ rồi chứ"

Vũ Quân cười khổ một chút lắc lắc đầu.

"Tâm ma của đệ vẫn còn??" Thanh Phong chân nhân kinh hãi.

Mà Nhất Diệp bên ngoài động phủ rốt cuộc không nghe nổi nữa, nước mắt giàn giụa chạy vào động phủ.

"Đệ muội!" Thanh Phong chân nhân kinh ngạc.

"Vợ" Vũ Quân sửng sốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom