Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76: - Sức mạnh của Bảo Bảo thức tỉnh
Editor: Yuri Ilukh
Bảo Bảo ngậm lấy Nhất Diệp, từ từ bay xuống mặt đất, còn cái khe nứt bị Bảo Bảo mạnh mẽ kéo ra không lập tức khép lại mà một luồng thần thức khổng lồ từ không gian chuyển ra khỏi khe nứt.
Vân Thủy chân nhân buông áp chế Cửu Liên ra, dùng uy áp thật lớn bao trùm toàn bộ ngọn núi tuyết, ngăn cản sức mạnh kỳ lạ truyền đến từ không trung kia.
Cửu Liên cảm thấy cơ thể mình có thể nhúc nhích thì lập tức chạy tới phía của Nhất Diệp và Bảo Bảo, nhưng vừa chạy tới gần thì thấy Bảo Bảo vừa mới hóa ra hình người lần nữa bỗng nhiên đỏ mặt, nhắm mắt, té xỉu trong lồng ngực Nhất Diệp.
"Bảo Bảo" Nhất Diệp hoảng sợ ôm lấy con trai đang hôn mê bất tỉnh.
"Bảo Bảo" Cửu Liên vươn tay đặt lên trán Bảo Bảo, dùng thần thức điều tra tình trạng của Bảo Bảo.
"Anh ơi, Bảo Bảo bị sao vậy?" Nhất Diệp rớt nước mắt hỏi.
Vân Họa lúc này cũng chạy từ xa tới, lúc nãy cô bé và Bảo Bảo đang chơi đùa cùng nhau ở sau núi, sau đó trên trời bỗng nhiên xuất hiện một khe nứt. Vân Họa lập tức nhận thấy cái khe nứt không gian đó, dặn dò Bảo Bảo không được lộn xộn. Nhưng khi Bảo Bảo ngẩng đầu, thấy mẹ mình đang bị dây leo cuốn lấy thì gần như theo bản năng hóa thành bản thể bay qua đó. Sau đó Bảo Bảo cũng bị cắn nuốt vào, rồi lại xé mở khe nứt dẫn Nhất Diệp ra.
"Trong cơ thể Bảo Bảo có hai luồng sức mạnh" Hơn nữa sức mạnh này cũng vô cùng mạnh, Cửu Liên mấy lần đụng vào đều bị đẩy ra.
"Hình như Bảo Bảo thức tỉnh rồi" Vân Họa ngồi xổm bên cạnh quan sát một lúc rồi lên tiếng.
"Thức tỉnh?" Cửu Liên và Nhất Diệp cùng nhìn về phía Vân Họa.
"Vân Họa, có phải con biết chút gì không?" Lai lịch của Vân Họa Nhất Diệp cũng biết đến, cô bé là vu cụ hóa hình, lúc mạnh nhất còn có thể cảm nhận được Thiên Đạo, nên Nhất Diệp tin tưởng Vân Họa nhất định đã nhìn ra thứ gì.
"Khe nứt kia" Vân Họa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phát hiện khe nứt kia đã biến mất lúc nào không thấy, Vân Họa đành phải xoay người lại lần nữa nói, "Chúng ta về động phủ trước đi, Bảo Bảo bây giờ cần nghỉ ngơi".
"Được" Nhất Diệp ôm Bảo Bảo, cùng Cửu Liên và Vân Họa trở về động phủ.
"Dì Nhất Diệp, dì đừng lo lắng quá, Bảo Bảo không sao đâu, Bảo Bảo chỉ ngủ thôi" Vân Họa thấy Nhất Diệp ngồi trước giường với vẻ mặt lo lắng thì lên tiếng an ủi.
"Vân Họa, lúc nãy con nói Bảo Bảo thức tỉnh là ý gì?" Nhất Diệp hỏi.
Cửu Liên cũng khó hiểu nhìn về phía Vân Họa.
"Phía sau khe nứt vừa rồi là hư không, lúc nãy khe nứt nuốt Bảo Bảo và dì vào, dựa theo tu vi của Bảo Bảo thì không thể xé mở khe nứt để mang dì ra ngoài được".
Đây cũng là chuyện Cửu Liên nghĩ trăm ngàn lần cũng không ra, ngay cả sư phụ của anh có tu vi Đại Thừa hậu kỳ mà còn không thể vượt qua được lá chắn không gian kia.
"Cho nên con đoán là lúc nãy trong hư không Bảo Bảo đã thức tỉnh sức mạnh nào đó có liên quan với sức mạnh không gian" Vân Họa giải thích. "Hơn nữa, lúc nãy cậu cũng nói, trong cơ thể Bảo Bảo có hai luồng sức mạnh vô cùng lớn, một cái trong đó là yêu lực của Lôi Viêm Thần Điểu, cái còn lại chắc hẳn là sức mạnh vừa rồi bị thức tỉnh".
"Sức mạnh không gian?" Mày Cửu Liên nhíu chặt, "Theo ta được biết, người có thể khống chế sức mạnh không gian chỉ toàn là tu sĩ sắp phi thăng chân tiên mà thôi. Tại sao tự nhiên Bảo Bảo lại thức tỉnh sức mạnh như vậy được".
"Cậu, sức mạnh cậu nói chỉ có khi tu sĩ tu luyện đến trình độ nhất định, sau đó tự nhiên lĩnh ngộ ra quy tắc của không gian và cũng phụ thuộc vào từng tình huống nữa. Sức mạnh mà Bảo Bảo thức tỉnh hẳn là sức mạnh huyết thống, trời sinh đã có rồi" Vân Họa giải thích.
"Sức mạnh huyết thống?" Nhất Diệp và Cửu Liên liếc nhìn nhau, hai người gần như đều cùng suy đoán điều gì đó.
"Thân thế của Vũ Thiên Huyền em biết đến đâu?" Cửu Liên hỏi Nhất Diệp.
"Anh ấy nói với em, mẹ anh ấy là công chúa của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc, không biết tại sao sau khi sinh ra bị người ta đuổi gϊếŧ nên mới không cẩn thận rơi từ Phù Sinh Giới xuống tiểu thế giới của chúng ta. Đây là ký ức của nhất tộc trưởng lão Lôi Viêm Thần Điểu bảo vệ anh ấy kể lại, những chuyện khác anh ấy cũng không biết" Nhất Diệp trả lời.
"Công chúa của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc? Đuổi gϊếŧ?" Cửu Liên gần như không cần động não đã có thể đoán ra cha của Vũ Thiên Huyền nhất định cũng không phải người thường.
Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc trước nay đều vô cùng cao ngạo, hơn nữa bọn họ có thuộc tính đặc thù, bị vô số tu sĩ mơ ước cướp đoạt, cho nên Lôi Viêm Thần Điểu có tâm lý oán hận với phần lớn nhân tu. Người có thể đạt được sự tin tưởng của Lôi Viêm Thần Điểu, hơn nữa còn yêu nhau, cùng nhau sinh con, quan trọng hơn là sau khi Vũ Thiên Huyền sinh ra còn bị người ta đuổi gϊếŧ, chiến đấu kịch liệt tới mức độ nào mới có thể đánh vỡ kết giới không gian của Phù Sinh Giới, rơi xuống tiểu thế giới chứ.
"Không phải lúc trước em nói em cảm ứng được Vũ Thiên Huyền sao? Cậu ta ở đâu?" Cửu Liên bây giờ đã có thể kết luận trăm phần trăm, chuyện vừa phát sinh lúc nãy có liên quan tới Vũ Thiên Huyền. Chứ không em gái anh mới vừa phi thăng có mấy tháng, làm gì trêu chọc ai để dẫn tới chuyện này.
Mọi chuyện đều không thể xử lý tốt, làm liên lụy đến em gái và cháu trai, Cửu Liên càng nghĩ càng giận.
"Em không biết, nhưng chắc chắn là anh ấy đang trên đường đến đây" Nhất Diệp trả lời.
"Tốt lắm, anh chờ cậu ta tới" Cửu Liên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh, anh sao vậy?" Nhất Diệp thấy vẻ mặt anh trai mình không đúng lắm thì lo lắng hỏi, "Có phải lúc nãy chiến đấu bị thương không?"
"Không sao" Cửu Liên xác định Bảo Bảo không sao thì xoay người đi ra khỏi động phủ, lúc nãy anh cảm nhận được sự triệu hoán của Vân Thủy chân nhân.
Cửu Liên đi ra khỏi động phủ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua nơi vừa xuất hiện khe nứt, lại lần nữa cảm nhận được mình quá yếu. Quả nhiên, nếu không đứng ở chỗ cao nhất thì ai cũng không bảo vệ được.
Cửu Liên thu hồi ánh mắt, triệu hồi phi kiếm, bay về phía bế quan của Vân Thủy chân nhân trong cấm địa của Khôn Hòa Tông.
"Sư phụ" Cửu Liên đứng bên ngoài động phủ hành lễ.
"Đứng lên đi" Giọng nói của Vân Thủy chân nhân truyền ra từ cánh cửa đóng kín, "Người lúc nãy suýt bị bắt đi là em gái của con sao?"
"Đúng vậy" Cửu Liên khom người trả lời.
"Con có biết người bắt con bé là ai không?" Vân Thủy chân nhân hỏi.
"Đệ tử không biết" Cửu Liên trả lời, "Em gái của đệ tử mới vừa phi thăng mà thôi, vẫn luôn ngơ ngẩn trong động phủ của đệ tử, nơi nào cũng không đi. Chuyện hôm nay đệ tử cũng không biết ngọn nguồn thế nào".
"Thật không" Vân Thủy chân nhân hỏi.
"Thật" Cửu Liên căng da đầu nói.
Một luồng uy áp cực mạnh bỗng nhiên bao phủ xuống, ánh mắt Cửu Liên biến đổi, nhưng anh cắn răng, có chết cũng không mở miệng.
Thật lâu sau, luồng uy áp kia dần dần tan đi, giọng nói của Vân Thủy chân nhân lại lần nữa truyền đến, "Thôi, con bảo vệ em gái con thì cũng không có gì đáng trách, chỉ là nhất định không được làm liên lụy đến Khôn Hòa Tông".
"Đệ tử hiểu rõ".
"Tu vi của người lúc nãy còn cao hơn cả ta, nếu người ta lại muốn bắt em gái con thì con cũng không ngăn cản được đâu, chớ nên hy sinh vô ích" Vân Thủy chân nhân nhớ tới dáng vẻ mất đi lý trí vừa rồi của Cửu Liên thì thông báo, "Còn có con Lôi Viêm Thần Điểu bỗng nhiên xuất hiện kia nữa".
Thân thể Cửu Liên cứng đờ.
"Một con chim nhỏ mà có thể xé rách lá chắn không gian mà đến ta cũng không xé được, trong cơ thể con chim này khẳng định có sức mạnh huyết thống vô cùng mạnh" Vân Thủy chân nhân nói, "Nếu muốn tốt cho đứa bé, chi bằng đem về Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc đi"
"Đệ tử đã biết" Cửu Liên trầm ngâm một lúc rồi nhỏ giọng nói.
"Đi đi" Vân Thủy chân nhân thấy chuyện cần nói đã nói xong rồi, lần này đang bế quan thì bị đánh thức làm tâm cảnh của ông cũng chịu một ít ảnh hưởng, thời gian bế quan dự tính lại phải kéo dài thêm.
"Quấy rầy sư phụ rồi, đệ tử xin cáo lui" Cửu Liên lui ra khỏi cấm địa, quay lại động phủ của mình nhìn Bảo Bảo đang ngủ say, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về kiến nghị của sư phụ.
___
Ở bên kia, sau hai tháng ngồi thuyền, rồi chuyển qua hai đại lục, cuối cùng Vũ Quân cũng đến được trước cửa Khôn Hòa Tông. Anh nhìn núi non cao ngất tới tầng mây của Khôn Hòa Tông, trong lòng thấp thỏm không thôi. Giọng nói của ông nội lúc trên thuyền vào hai tháng trước vẫn còn văng vẳng bên tai anh, không biết bây giờ Nhất Diệp thế nào rồi.
"Tôi là Vũ Thiên Huyền, muốn tới gặp Cửu Liên chân nhân" Vũ Quân nói với đệ tử canh cửa Khôn Hòa Tông.
"Vũ Thiên Huyền???" Đệ tử canh cửa sửng sốt hỏi, "Ngài có phải là chồng của Nhất Diệp tiên tử không?"
Lúc này đến lượt Vũ Quân ngây ngẩn cả người, "Cậu quen tôi sao?"
"Không quen nhưng tôi biết ngài là chồng của Nhất Diệp tiên tử" Đệ tử canh cửa cũng là người tìm Nhất Diệp nhờ luyện thuốc nhiều nhất trong khoảng thời gian này. Tuy Nhất Diệp mới tới mấy tháng nhưng nhân duyên của cô với những đệ tử cấp thấp tốt hơn Cửu Liên chân quân rất nhiều, "Mỗi ngày Nhất Diệp tiên tử đều nói với bọn tôi rằng chồng cô ấy sẽ tới tìm cô ấy, cô ấy chờ ngài đã lâu, sao bây giờ ngài mới tới"
"Thật sự là đã tới chậm rồi" Vũ Quân nghe xong thì hổ thẹn.
"Đi thôi, tôi dẫn ngài vào" Đệ tử nói xong thì dẫn Vũ Quân đi vào bên trong.
Còn Nhất Diệp không biết người chồng mà mình tâm tâm niệm niệm muốn tìm đang chuẩn bị xuất hiện trước mặt mình, bây giờ cô chỉ đang muốn đi bắt hai đứa nhỏ vừa mới chạy ra sau núi trở về mà thôi.
Hai tháng trước, Bảo Bảo hôn mê ngủ say suốt 15 ngày liên tục rồi mới tự nhiên tỉnh lại. Cửu Liên dùng linh lực kiểm tra tình trạng bên trong cơ thể Bảo Bảo một chút, phát hiện sức mạnh mới bị kích hoạt kia bỗng nhiên lại yên lặng ngủ say, giống như chưa từng xuất hiện. Nhưng Cửu Liên và Nhất Diệp đều sợ Bảo Bảo xảy ra chuyện nên trong khoảng thời gian này hai người bắt đầu hạn chế hoạt động của Bảo Bảo, cả ngày nhốt đứa nhỏ trong động phủ tu luyện. Bảo Bảo bị nghẹn đến chán, lúc này mới chuồn ra ngoài chơi.
Nhất Diệp vừa mới đi đưa đồ ăn cho Bảo Bảo thì phát hiện không thấy con trai đâu. Cô dùng thần thức điều tra thì phát hiện đứa nhỏ này đang trốn ở sau núi chơi đùa cho nên nổi giận đùng đùng đi bắt người.
"Oa, thì ra là thế này, Diêm bá bá, người thật lợi hại" Nhất Diệp đi tới gần thì bỗng nhiên nghe được Bảo Bảo hình như đang nói chuyện với ai đó.
"Bảo Bảo, chúng ta nhanh trở về thôi, lát nữa mẹ cậu tới đưa đồ ăn cho cậu thì sẽ phát hiện không thấy cậu đâu" Vân Họa nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ừm, không thể để mẹ phát hiện được" Bảo Bảo nói.
Nhất Diệp nghĩ thầm, cũng biết sợ hả, muộn rồi nha.
"Bảo Bảo cảm thấy thứ lúc nãy bá bá dạy cho con có dùng được không" Bỗng nhiên một giọng nam trầm ấm vang lên.
"Dạ, chơi rất vui, lúc nãy con vận chuyển yêu lực như vậy xong thì cảm giác thân thể đều nhẹ nhàng hơn" Bảo Bảo nói lớn tiếng hơn lúc đầu một chút.
Người kia là ai? Nhất Diệp giật mình, bước nhanh đến thung lũng, chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai mặc bộ đồ đen đang đứng trước mặt Bảo Bảo và Vân Họa. Mái tóc đen của người đàn ông này được búi lại bởi một cây trâm màu tím, ông ấy đang cúi nửa người, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu Bảo Bảo.
"Ông là ai?" Nhất Diệp đầy cảnh giác nhìn về phía người đàn ông.
Người đàn ông áo đen ngẩng đầu lên, đôi mắt còn mang theo ý cười chưa kịp thu hồi nhìn về phía Nhất Diệp, giống như cũng hiếu kỳ với sự xuất hiện của Nhất Diệp.
"Mẹ"
"Dì Nhất Diệp"
Hai đứa trẻ chạy về bên người Nhất Diệp, Nhất Diệp vội kéo hai đứa nhỏ về phía sau lưng nhưng vẫn cảnh giác nhìn về phía người đàn ông áo đen.
"Mẹ, đây là Diêm bá bá" Bảo Bảo giới thiệu.
"Ông là người của Khôn Hòa Tông sao?" Nhất Diệp cẩn thận xác nhận, tu vi của người này sâu không lường được, vừa rồi cô dùng nguyên thần tìm kiếm Bảo Bảo thì hoàn toàn không thấy được sự tồn tại của người này.
"Không phải" Người đàn ông áo đen khẽ cười lắc đầu.
"Vậy ông là ai?" Nhất Diệp vừa nói vừa lén phát truyền tin phù cho anh trai.
"Tôi là Diêm Thần, trưởng lão của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc" Người đàn ông áo đen không hề có ý định giấu giếm Nhất Diệp, trả lời vô cùng rõ ràng.
"Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc?" Nhất Diệp trợn to mắt, tay ôm Bảo Bảo càng dùng sức.
"Đừng lo lắng, nếu tôi muốn lặng lẽ mang tiểu vương tử đi thì đã không chờ cô tới" Diêm Thần nhận ra được sự phòng bị của Nhất Diệp thì lên tiếng trấn an.
"Ông... ông muốn làm gì?" Sắc mặt Nhất Diệp tái nhợt, hai tháng trước bỗng nhiên bị tập kích còn chưa hiểu được thế nào, sao bỗng nhiên lại có thêm một Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc nữa vậy".
Tác giả có lời muốn nói:
Vũ Không Minh: Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc các người ăn gan hùm mật gấu rồi sao, cướp con trai ta, cướp cháu trai ta, bây giờ còn muốn cướp cả chắt trai ta nữa à!!!!!
Bảo Bảo ngậm lấy Nhất Diệp, từ từ bay xuống mặt đất, còn cái khe nứt bị Bảo Bảo mạnh mẽ kéo ra không lập tức khép lại mà một luồng thần thức khổng lồ từ không gian chuyển ra khỏi khe nứt.
Vân Thủy chân nhân buông áp chế Cửu Liên ra, dùng uy áp thật lớn bao trùm toàn bộ ngọn núi tuyết, ngăn cản sức mạnh kỳ lạ truyền đến từ không trung kia.
Cửu Liên cảm thấy cơ thể mình có thể nhúc nhích thì lập tức chạy tới phía của Nhất Diệp và Bảo Bảo, nhưng vừa chạy tới gần thì thấy Bảo Bảo vừa mới hóa ra hình người lần nữa bỗng nhiên đỏ mặt, nhắm mắt, té xỉu trong lồng ngực Nhất Diệp.
"Bảo Bảo" Nhất Diệp hoảng sợ ôm lấy con trai đang hôn mê bất tỉnh.
"Bảo Bảo" Cửu Liên vươn tay đặt lên trán Bảo Bảo, dùng thần thức điều tra tình trạng của Bảo Bảo.
"Anh ơi, Bảo Bảo bị sao vậy?" Nhất Diệp rớt nước mắt hỏi.
Vân Họa lúc này cũng chạy từ xa tới, lúc nãy cô bé và Bảo Bảo đang chơi đùa cùng nhau ở sau núi, sau đó trên trời bỗng nhiên xuất hiện một khe nứt. Vân Họa lập tức nhận thấy cái khe nứt không gian đó, dặn dò Bảo Bảo không được lộn xộn. Nhưng khi Bảo Bảo ngẩng đầu, thấy mẹ mình đang bị dây leo cuốn lấy thì gần như theo bản năng hóa thành bản thể bay qua đó. Sau đó Bảo Bảo cũng bị cắn nuốt vào, rồi lại xé mở khe nứt dẫn Nhất Diệp ra.
"Trong cơ thể Bảo Bảo có hai luồng sức mạnh" Hơn nữa sức mạnh này cũng vô cùng mạnh, Cửu Liên mấy lần đụng vào đều bị đẩy ra.
"Hình như Bảo Bảo thức tỉnh rồi" Vân Họa ngồi xổm bên cạnh quan sát một lúc rồi lên tiếng.
"Thức tỉnh?" Cửu Liên và Nhất Diệp cùng nhìn về phía Vân Họa.
"Vân Họa, có phải con biết chút gì không?" Lai lịch của Vân Họa Nhất Diệp cũng biết đến, cô bé là vu cụ hóa hình, lúc mạnh nhất còn có thể cảm nhận được Thiên Đạo, nên Nhất Diệp tin tưởng Vân Họa nhất định đã nhìn ra thứ gì.
"Khe nứt kia" Vân Họa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phát hiện khe nứt kia đã biến mất lúc nào không thấy, Vân Họa đành phải xoay người lại lần nữa nói, "Chúng ta về động phủ trước đi, Bảo Bảo bây giờ cần nghỉ ngơi".
"Được" Nhất Diệp ôm Bảo Bảo, cùng Cửu Liên và Vân Họa trở về động phủ.
"Dì Nhất Diệp, dì đừng lo lắng quá, Bảo Bảo không sao đâu, Bảo Bảo chỉ ngủ thôi" Vân Họa thấy Nhất Diệp ngồi trước giường với vẻ mặt lo lắng thì lên tiếng an ủi.
"Vân Họa, lúc nãy con nói Bảo Bảo thức tỉnh là ý gì?" Nhất Diệp hỏi.
Cửu Liên cũng khó hiểu nhìn về phía Vân Họa.
"Phía sau khe nứt vừa rồi là hư không, lúc nãy khe nứt nuốt Bảo Bảo và dì vào, dựa theo tu vi của Bảo Bảo thì không thể xé mở khe nứt để mang dì ra ngoài được".
Đây cũng là chuyện Cửu Liên nghĩ trăm ngàn lần cũng không ra, ngay cả sư phụ của anh có tu vi Đại Thừa hậu kỳ mà còn không thể vượt qua được lá chắn không gian kia.
"Cho nên con đoán là lúc nãy trong hư không Bảo Bảo đã thức tỉnh sức mạnh nào đó có liên quan với sức mạnh không gian" Vân Họa giải thích. "Hơn nữa, lúc nãy cậu cũng nói, trong cơ thể Bảo Bảo có hai luồng sức mạnh vô cùng lớn, một cái trong đó là yêu lực của Lôi Viêm Thần Điểu, cái còn lại chắc hẳn là sức mạnh vừa rồi bị thức tỉnh".
"Sức mạnh không gian?" Mày Cửu Liên nhíu chặt, "Theo ta được biết, người có thể khống chế sức mạnh không gian chỉ toàn là tu sĩ sắp phi thăng chân tiên mà thôi. Tại sao tự nhiên Bảo Bảo lại thức tỉnh sức mạnh như vậy được".
"Cậu, sức mạnh cậu nói chỉ có khi tu sĩ tu luyện đến trình độ nhất định, sau đó tự nhiên lĩnh ngộ ra quy tắc của không gian và cũng phụ thuộc vào từng tình huống nữa. Sức mạnh mà Bảo Bảo thức tỉnh hẳn là sức mạnh huyết thống, trời sinh đã có rồi" Vân Họa giải thích.
"Sức mạnh huyết thống?" Nhất Diệp và Cửu Liên liếc nhìn nhau, hai người gần như đều cùng suy đoán điều gì đó.
"Thân thế của Vũ Thiên Huyền em biết đến đâu?" Cửu Liên hỏi Nhất Diệp.
"Anh ấy nói với em, mẹ anh ấy là công chúa của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc, không biết tại sao sau khi sinh ra bị người ta đuổi gϊếŧ nên mới không cẩn thận rơi từ Phù Sinh Giới xuống tiểu thế giới của chúng ta. Đây là ký ức của nhất tộc trưởng lão Lôi Viêm Thần Điểu bảo vệ anh ấy kể lại, những chuyện khác anh ấy cũng không biết" Nhất Diệp trả lời.
"Công chúa của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc? Đuổi gϊếŧ?" Cửu Liên gần như không cần động não đã có thể đoán ra cha của Vũ Thiên Huyền nhất định cũng không phải người thường.
Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc trước nay đều vô cùng cao ngạo, hơn nữa bọn họ có thuộc tính đặc thù, bị vô số tu sĩ mơ ước cướp đoạt, cho nên Lôi Viêm Thần Điểu có tâm lý oán hận với phần lớn nhân tu. Người có thể đạt được sự tin tưởng của Lôi Viêm Thần Điểu, hơn nữa còn yêu nhau, cùng nhau sinh con, quan trọng hơn là sau khi Vũ Thiên Huyền sinh ra còn bị người ta đuổi gϊếŧ, chiến đấu kịch liệt tới mức độ nào mới có thể đánh vỡ kết giới không gian của Phù Sinh Giới, rơi xuống tiểu thế giới chứ.
"Không phải lúc trước em nói em cảm ứng được Vũ Thiên Huyền sao? Cậu ta ở đâu?" Cửu Liên bây giờ đã có thể kết luận trăm phần trăm, chuyện vừa phát sinh lúc nãy có liên quan tới Vũ Thiên Huyền. Chứ không em gái anh mới vừa phi thăng có mấy tháng, làm gì trêu chọc ai để dẫn tới chuyện này.
Mọi chuyện đều không thể xử lý tốt, làm liên lụy đến em gái và cháu trai, Cửu Liên càng nghĩ càng giận.
"Em không biết, nhưng chắc chắn là anh ấy đang trên đường đến đây" Nhất Diệp trả lời.
"Tốt lắm, anh chờ cậu ta tới" Cửu Liên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh, anh sao vậy?" Nhất Diệp thấy vẻ mặt anh trai mình không đúng lắm thì lo lắng hỏi, "Có phải lúc nãy chiến đấu bị thương không?"
"Không sao" Cửu Liên xác định Bảo Bảo không sao thì xoay người đi ra khỏi động phủ, lúc nãy anh cảm nhận được sự triệu hoán của Vân Thủy chân nhân.
Cửu Liên đi ra khỏi động phủ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua nơi vừa xuất hiện khe nứt, lại lần nữa cảm nhận được mình quá yếu. Quả nhiên, nếu không đứng ở chỗ cao nhất thì ai cũng không bảo vệ được.
Cửu Liên thu hồi ánh mắt, triệu hồi phi kiếm, bay về phía bế quan của Vân Thủy chân nhân trong cấm địa của Khôn Hòa Tông.
"Sư phụ" Cửu Liên đứng bên ngoài động phủ hành lễ.
"Đứng lên đi" Giọng nói của Vân Thủy chân nhân truyền ra từ cánh cửa đóng kín, "Người lúc nãy suýt bị bắt đi là em gái của con sao?"
"Đúng vậy" Cửu Liên khom người trả lời.
"Con có biết người bắt con bé là ai không?" Vân Thủy chân nhân hỏi.
"Đệ tử không biết" Cửu Liên trả lời, "Em gái của đệ tử mới vừa phi thăng mà thôi, vẫn luôn ngơ ngẩn trong động phủ của đệ tử, nơi nào cũng không đi. Chuyện hôm nay đệ tử cũng không biết ngọn nguồn thế nào".
"Thật không" Vân Thủy chân nhân hỏi.
"Thật" Cửu Liên căng da đầu nói.
Một luồng uy áp cực mạnh bỗng nhiên bao phủ xuống, ánh mắt Cửu Liên biến đổi, nhưng anh cắn răng, có chết cũng không mở miệng.
Thật lâu sau, luồng uy áp kia dần dần tan đi, giọng nói của Vân Thủy chân nhân lại lần nữa truyền đến, "Thôi, con bảo vệ em gái con thì cũng không có gì đáng trách, chỉ là nhất định không được làm liên lụy đến Khôn Hòa Tông".
"Đệ tử hiểu rõ".
"Tu vi của người lúc nãy còn cao hơn cả ta, nếu người ta lại muốn bắt em gái con thì con cũng không ngăn cản được đâu, chớ nên hy sinh vô ích" Vân Thủy chân nhân nhớ tới dáng vẻ mất đi lý trí vừa rồi của Cửu Liên thì thông báo, "Còn có con Lôi Viêm Thần Điểu bỗng nhiên xuất hiện kia nữa".
Thân thể Cửu Liên cứng đờ.
"Một con chim nhỏ mà có thể xé rách lá chắn không gian mà đến ta cũng không xé được, trong cơ thể con chim này khẳng định có sức mạnh huyết thống vô cùng mạnh" Vân Thủy chân nhân nói, "Nếu muốn tốt cho đứa bé, chi bằng đem về Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc đi"
"Đệ tử đã biết" Cửu Liên trầm ngâm một lúc rồi nhỏ giọng nói.
"Đi đi" Vân Thủy chân nhân thấy chuyện cần nói đã nói xong rồi, lần này đang bế quan thì bị đánh thức làm tâm cảnh của ông cũng chịu một ít ảnh hưởng, thời gian bế quan dự tính lại phải kéo dài thêm.
"Quấy rầy sư phụ rồi, đệ tử xin cáo lui" Cửu Liên lui ra khỏi cấm địa, quay lại động phủ của mình nhìn Bảo Bảo đang ngủ say, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về kiến nghị của sư phụ.
___
Ở bên kia, sau hai tháng ngồi thuyền, rồi chuyển qua hai đại lục, cuối cùng Vũ Quân cũng đến được trước cửa Khôn Hòa Tông. Anh nhìn núi non cao ngất tới tầng mây của Khôn Hòa Tông, trong lòng thấp thỏm không thôi. Giọng nói của ông nội lúc trên thuyền vào hai tháng trước vẫn còn văng vẳng bên tai anh, không biết bây giờ Nhất Diệp thế nào rồi.
"Tôi là Vũ Thiên Huyền, muốn tới gặp Cửu Liên chân nhân" Vũ Quân nói với đệ tử canh cửa Khôn Hòa Tông.
"Vũ Thiên Huyền???" Đệ tử canh cửa sửng sốt hỏi, "Ngài có phải là chồng của Nhất Diệp tiên tử không?"
Lúc này đến lượt Vũ Quân ngây ngẩn cả người, "Cậu quen tôi sao?"
"Không quen nhưng tôi biết ngài là chồng của Nhất Diệp tiên tử" Đệ tử canh cửa cũng là người tìm Nhất Diệp nhờ luyện thuốc nhiều nhất trong khoảng thời gian này. Tuy Nhất Diệp mới tới mấy tháng nhưng nhân duyên của cô với những đệ tử cấp thấp tốt hơn Cửu Liên chân quân rất nhiều, "Mỗi ngày Nhất Diệp tiên tử đều nói với bọn tôi rằng chồng cô ấy sẽ tới tìm cô ấy, cô ấy chờ ngài đã lâu, sao bây giờ ngài mới tới"
"Thật sự là đã tới chậm rồi" Vũ Quân nghe xong thì hổ thẹn.
"Đi thôi, tôi dẫn ngài vào" Đệ tử nói xong thì dẫn Vũ Quân đi vào bên trong.
Còn Nhất Diệp không biết người chồng mà mình tâm tâm niệm niệm muốn tìm đang chuẩn bị xuất hiện trước mặt mình, bây giờ cô chỉ đang muốn đi bắt hai đứa nhỏ vừa mới chạy ra sau núi trở về mà thôi.
Hai tháng trước, Bảo Bảo hôn mê ngủ say suốt 15 ngày liên tục rồi mới tự nhiên tỉnh lại. Cửu Liên dùng linh lực kiểm tra tình trạng bên trong cơ thể Bảo Bảo một chút, phát hiện sức mạnh mới bị kích hoạt kia bỗng nhiên lại yên lặng ngủ say, giống như chưa từng xuất hiện. Nhưng Cửu Liên và Nhất Diệp đều sợ Bảo Bảo xảy ra chuyện nên trong khoảng thời gian này hai người bắt đầu hạn chế hoạt động của Bảo Bảo, cả ngày nhốt đứa nhỏ trong động phủ tu luyện. Bảo Bảo bị nghẹn đến chán, lúc này mới chuồn ra ngoài chơi.
Nhất Diệp vừa mới đi đưa đồ ăn cho Bảo Bảo thì phát hiện không thấy con trai đâu. Cô dùng thần thức điều tra thì phát hiện đứa nhỏ này đang trốn ở sau núi chơi đùa cho nên nổi giận đùng đùng đi bắt người.
"Oa, thì ra là thế này, Diêm bá bá, người thật lợi hại" Nhất Diệp đi tới gần thì bỗng nhiên nghe được Bảo Bảo hình như đang nói chuyện với ai đó.
"Bảo Bảo, chúng ta nhanh trở về thôi, lát nữa mẹ cậu tới đưa đồ ăn cho cậu thì sẽ phát hiện không thấy cậu đâu" Vân Họa nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ừm, không thể để mẹ phát hiện được" Bảo Bảo nói.
Nhất Diệp nghĩ thầm, cũng biết sợ hả, muộn rồi nha.
"Bảo Bảo cảm thấy thứ lúc nãy bá bá dạy cho con có dùng được không" Bỗng nhiên một giọng nam trầm ấm vang lên.
"Dạ, chơi rất vui, lúc nãy con vận chuyển yêu lực như vậy xong thì cảm giác thân thể đều nhẹ nhàng hơn" Bảo Bảo nói lớn tiếng hơn lúc đầu một chút.
Người kia là ai? Nhất Diệp giật mình, bước nhanh đến thung lũng, chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai mặc bộ đồ đen đang đứng trước mặt Bảo Bảo và Vân Họa. Mái tóc đen của người đàn ông này được búi lại bởi một cây trâm màu tím, ông ấy đang cúi nửa người, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu Bảo Bảo.
"Ông là ai?" Nhất Diệp đầy cảnh giác nhìn về phía người đàn ông.
Người đàn ông áo đen ngẩng đầu lên, đôi mắt còn mang theo ý cười chưa kịp thu hồi nhìn về phía Nhất Diệp, giống như cũng hiếu kỳ với sự xuất hiện của Nhất Diệp.
"Mẹ"
"Dì Nhất Diệp"
Hai đứa trẻ chạy về bên người Nhất Diệp, Nhất Diệp vội kéo hai đứa nhỏ về phía sau lưng nhưng vẫn cảnh giác nhìn về phía người đàn ông áo đen.
"Mẹ, đây là Diêm bá bá" Bảo Bảo giới thiệu.
"Ông là người của Khôn Hòa Tông sao?" Nhất Diệp cẩn thận xác nhận, tu vi của người này sâu không lường được, vừa rồi cô dùng nguyên thần tìm kiếm Bảo Bảo thì hoàn toàn không thấy được sự tồn tại của người này.
"Không phải" Người đàn ông áo đen khẽ cười lắc đầu.
"Vậy ông là ai?" Nhất Diệp vừa nói vừa lén phát truyền tin phù cho anh trai.
"Tôi là Diêm Thần, trưởng lão của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc" Người đàn ông áo đen không hề có ý định giấu giếm Nhất Diệp, trả lời vô cùng rõ ràng.
"Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc?" Nhất Diệp trợn to mắt, tay ôm Bảo Bảo càng dùng sức.
"Đừng lo lắng, nếu tôi muốn lặng lẽ mang tiểu vương tử đi thì đã không chờ cô tới" Diêm Thần nhận ra được sự phòng bị của Nhất Diệp thì lên tiếng trấn an.
"Ông... ông muốn làm gì?" Sắc mặt Nhất Diệp tái nhợt, hai tháng trước bỗng nhiên bị tập kích còn chưa hiểu được thế nào, sao bỗng nhiên lại có thêm một Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc nữa vậy".
Tác giả có lời muốn nói:
Vũ Không Minh: Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc các người ăn gan hùm mật gấu rồi sao, cướp con trai ta, cướp cháu trai ta, bây giờ còn muốn cướp cả chắt trai ta nữa à!!!!!
Bình luận facebook