Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 84: GẶP MẶT LẦN CUỐI
Quách Giang Sơ bị anh nhất thời kéo ra, thoáng lảo đảo trong gió.
“Xin lỗi.” Người đàn ông với búi tóc trắng xóa quay lưng lại xin lỗi.
Diệp Văn Văn rất không thích cảnh này. Mặc dù cô cũng không có tình cảm gì với người đàn ông này.
“Ông đi đi.” Nếu đã gặp mặt lần cuối, vậy cô cũng không muốn nhiều lời nữa.
Ông ta cố chấp cho cô căn nhà, vậy cô sẽ tạm thời nhận lấy.
Chờ sau này bán trao tay xong, cô sẽ chẳng còn dính líu gì với người đàn ông này nữa.
Diệp Văn Văn ý thức được trên người Lệ Trùng Khánh vẫn phát ra khí áp thấp, vội vàng giơ tay nắm chặt lấy cánh tay anh.
“Chúng ta vào thôi.” Cô dịu dàng nói.
Quách Giang Sơ cũng nhận ra được người thanh niên trước mắt này là người trong lòng của Diệp Văn Văn.
Ông ta quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, khi bắt gặp ánh mắt đầy thù địch của người đàn ông này mới lặng lẽ thở dài, sau đó xoay người rời đi.
Ông ta liếc nhìn Diệp Văn Văn lần cuối, ánh mắt kia rất phức tạp.
Phức tạp đến mức làm Diệp Văn Văn cảm thấy lần gặp cuối cùng này đơn giản như cô tưởng.
Nhưng lý trí không cho phép cô tiếp tục quan tâm tới người đàn ông kia.
Diệp Văn Văn vừa đi được mấy bước, đã thấy mẹ Diệp đứng ở bãi đỗ xe bên kia đường đang vẫy tay gọi mình.
Cô kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Quách Giang Sơ.
Quách Giang Sơ cũng đứng ngây người nhìn về phía mẹ Diệp.
“Mong ông hãy đi đi.” Giọng Diệp Văn Văn hơi rối loạn.
Cô không muốn để mẹ nhìn thấy người đàn ông này!
Cuộc sống của mẹ đã trở lại bình yên, không thể bị người quen cũ ba mươi năm trước quấy rầy nữa!
Quách Giang Sơ ngập ngừng, cuối cùng vẫn bước từng bước nặng nề lên chiếc xe bên cạnh.
Chiếc xe còn chưa khởi động, mẹ Diệp đã đi tới.
“Hôm nay mẹ đúng lúc phải tới công ty nộp báo cáo, tiện đường ghé thăm con và con rể luôn.” Mẹ Diệp cười nói, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía chiếc xe Lincoln kia.
Diệp Văn Văn nghiêng người cản tầm mắt của bà ta, giọng nói có phần cân nhắc.
“Gần đây mẹ không gặp rắc rối gì chứ? Mẹ đừng chơi bài ở chỗ làm nữa. Mẹ làm vậy sẽ khiến Tổng giám đốc Lệ khó xử đấy.”
Cô đang cố làm bà ta dời sự chú ý.
“Chỉ cần không xảy ra sai sót trong công việc, anh sẽ không để ý tới chuyện chơi bài.”
Lệ Trùng Khánh hiểu rõ, đối với một người nghiện đánh bạc, muốn hoàn toàn bỏ chơi bài trong thời gian ngắn là hoàn toàn không thể làm được, chỉ có thể tiến hành từng bước một.
“Anh đừng dung túng cho mẹ em chơi rồi lại trách mắng bà…” Diệp Văn Văn không đồng ý.
“Mẹ chỉ chơi bài cho vui thôi.” Mẹ Diệp vẫn cười tủm tỉm: “Người đàn ông mà các con mới nói chuyện là ai vậy?”
Diệp Văn Văn chợt run rẩy, vội vàng lắc đầu: “Không… con không nói chuyện với ai hết…”
“Không phải ông ta mới nhét một tập tài liệu cho con à? Con còn muốn lừa mẹ sao…” Hóa ra mẹ Diệp đã nhìn thấy cô và Quách Giang Sơ từ trước.
Diệp Văn Văn vội vàng giấu tài liệu ra sau lưng, sau đó khựng lại một giây rồi vội vàng nhét vào trong tay Lệ Trùng Khánh.
Dù sao mẹ cũng không dám cướp đồ trong tay anh.
“Chỉ là tài liệu công việc thôi. Mẹ biết con làm việc ở bộ phận marketing, thường phải gặp khách hàng mà…” Diệp Văn Văn giải thích.
“À…” mẹ Diệp dường như suy nghĩ tới điều gì, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Nhưng Diệp Văn Văn vẫn nghe ra được chút cảm xúc khác thường trong giọng nói của bà ta. Cô hỏi dò: “Sao mẹ lại đột nhiên tò mò như vậy chứ?”
Mẹ Diệp mỉm cười: “Mẹ cảm thấy người đó giống một người quen cũ nhiều năm không gặp, trông rất quen…”
“Giống ai vậy?” Trong lòng Diệp Văn Văn hơi hồi hộp.
“Không giống… người khách này của con còn già hơn ông ấy nhiều…” Mẹ Diệp vẫn cười, sau đó quay đầu nhìn về phía chiếc xe nói: “Mẹ phải về đây, tài xế đang chờ mẹ.”
Mẹ Diệp rời đi với bước chân hơi hỗn loạn. Cho đến khi lên xe, trên mặt bà ta vẫn còn treo nụ cười.
Tài xế nhìn bà ta: “Chị Diệp, chị cười trông gượng gạo quá.”
Lúc này mẹ Diệp mới lấy lại tinh thần, giơ tay xoa mạnh lên mặt.
“Tiểu Tành, chú xem tôi có già không?” Mẹ Diệp hỏi người tài xế.
Tài xế cảm thấy bà ta hỏi thật kỳ lạ nhưng vẫn thành thật quan sát một lúc mới trả lời: “Nhìn chị không giống người có con gái lớn như Giám đốc Diệp. Hai người trông giống như chị em gái vậy.”
“Vậy là tốt rồi.” Mẹ Diệp thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về phía chiếc xe Lincoln qua gương chiếu hậu.
Ông ta đúng là già hơn nhiều…
“Xin lỗi.” Người đàn ông với búi tóc trắng xóa quay lưng lại xin lỗi.
Diệp Văn Văn rất không thích cảnh này. Mặc dù cô cũng không có tình cảm gì với người đàn ông này.
“Ông đi đi.” Nếu đã gặp mặt lần cuối, vậy cô cũng không muốn nhiều lời nữa.
Ông ta cố chấp cho cô căn nhà, vậy cô sẽ tạm thời nhận lấy.
Chờ sau này bán trao tay xong, cô sẽ chẳng còn dính líu gì với người đàn ông này nữa.
Diệp Văn Văn ý thức được trên người Lệ Trùng Khánh vẫn phát ra khí áp thấp, vội vàng giơ tay nắm chặt lấy cánh tay anh.
“Chúng ta vào thôi.” Cô dịu dàng nói.
Quách Giang Sơ cũng nhận ra được người thanh niên trước mắt này là người trong lòng của Diệp Văn Văn.
Ông ta quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, khi bắt gặp ánh mắt đầy thù địch của người đàn ông này mới lặng lẽ thở dài, sau đó xoay người rời đi.
Ông ta liếc nhìn Diệp Văn Văn lần cuối, ánh mắt kia rất phức tạp.
Phức tạp đến mức làm Diệp Văn Văn cảm thấy lần gặp cuối cùng này đơn giản như cô tưởng.
Nhưng lý trí không cho phép cô tiếp tục quan tâm tới người đàn ông kia.
Diệp Văn Văn vừa đi được mấy bước, đã thấy mẹ Diệp đứng ở bãi đỗ xe bên kia đường đang vẫy tay gọi mình.
Cô kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Quách Giang Sơ.
Quách Giang Sơ cũng đứng ngây người nhìn về phía mẹ Diệp.
“Mong ông hãy đi đi.” Giọng Diệp Văn Văn hơi rối loạn.
Cô không muốn để mẹ nhìn thấy người đàn ông này!
Cuộc sống của mẹ đã trở lại bình yên, không thể bị người quen cũ ba mươi năm trước quấy rầy nữa!
Quách Giang Sơ ngập ngừng, cuối cùng vẫn bước từng bước nặng nề lên chiếc xe bên cạnh.
Chiếc xe còn chưa khởi động, mẹ Diệp đã đi tới.
“Hôm nay mẹ đúng lúc phải tới công ty nộp báo cáo, tiện đường ghé thăm con và con rể luôn.” Mẹ Diệp cười nói, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía chiếc xe Lincoln kia.
Diệp Văn Văn nghiêng người cản tầm mắt của bà ta, giọng nói có phần cân nhắc.
“Gần đây mẹ không gặp rắc rối gì chứ? Mẹ đừng chơi bài ở chỗ làm nữa. Mẹ làm vậy sẽ khiến Tổng giám đốc Lệ khó xử đấy.”
Cô đang cố làm bà ta dời sự chú ý.
“Chỉ cần không xảy ra sai sót trong công việc, anh sẽ không để ý tới chuyện chơi bài.”
Lệ Trùng Khánh hiểu rõ, đối với một người nghiện đánh bạc, muốn hoàn toàn bỏ chơi bài trong thời gian ngắn là hoàn toàn không thể làm được, chỉ có thể tiến hành từng bước một.
“Anh đừng dung túng cho mẹ em chơi rồi lại trách mắng bà…” Diệp Văn Văn không đồng ý.
“Mẹ chỉ chơi bài cho vui thôi.” Mẹ Diệp vẫn cười tủm tỉm: “Người đàn ông mà các con mới nói chuyện là ai vậy?”
Diệp Văn Văn chợt run rẩy, vội vàng lắc đầu: “Không… con không nói chuyện với ai hết…”
“Không phải ông ta mới nhét một tập tài liệu cho con à? Con còn muốn lừa mẹ sao…” Hóa ra mẹ Diệp đã nhìn thấy cô và Quách Giang Sơ từ trước.
Diệp Văn Văn vội vàng giấu tài liệu ra sau lưng, sau đó khựng lại một giây rồi vội vàng nhét vào trong tay Lệ Trùng Khánh.
Dù sao mẹ cũng không dám cướp đồ trong tay anh.
“Chỉ là tài liệu công việc thôi. Mẹ biết con làm việc ở bộ phận marketing, thường phải gặp khách hàng mà…” Diệp Văn Văn giải thích.
“À…” mẹ Diệp dường như suy nghĩ tới điều gì, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Nhưng Diệp Văn Văn vẫn nghe ra được chút cảm xúc khác thường trong giọng nói của bà ta. Cô hỏi dò: “Sao mẹ lại đột nhiên tò mò như vậy chứ?”
Mẹ Diệp mỉm cười: “Mẹ cảm thấy người đó giống một người quen cũ nhiều năm không gặp, trông rất quen…”
“Giống ai vậy?” Trong lòng Diệp Văn Văn hơi hồi hộp.
“Không giống… người khách này của con còn già hơn ông ấy nhiều…” Mẹ Diệp vẫn cười, sau đó quay đầu nhìn về phía chiếc xe nói: “Mẹ phải về đây, tài xế đang chờ mẹ.”
Mẹ Diệp rời đi với bước chân hơi hỗn loạn. Cho đến khi lên xe, trên mặt bà ta vẫn còn treo nụ cười.
Tài xế nhìn bà ta: “Chị Diệp, chị cười trông gượng gạo quá.”
Lúc này mẹ Diệp mới lấy lại tinh thần, giơ tay xoa mạnh lên mặt.
“Tiểu Tành, chú xem tôi có già không?” Mẹ Diệp hỏi người tài xế.
Tài xế cảm thấy bà ta hỏi thật kỳ lạ nhưng vẫn thành thật quan sát một lúc mới trả lời: “Nhìn chị không giống người có con gái lớn như Giám đốc Diệp. Hai người trông giống như chị em gái vậy.”
“Vậy là tốt rồi.” Mẹ Diệp thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về phía chiếc xe Lincoln qua gương chiếu hậu.
Ông ta đúng là già hơn nhiều…