Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 94: GIAO DỊCH CỦA QUÁCH HỮU
CHƯƠNG 94: GIAO DỊCH CỦA QUÁCH HỮU
Cô không ngờ lần gặp mặt thứ hai giữa mình và Quách Hữu lại ở trong tình cảnh như vậy!
Trong lòng Diệp Văn Văn chợt chùng xuống, theo phản xạ, cô đưa tay lên nắm lấy cửa xe.
“Sao anh lại …” Cô cố gắng bình tĩnh nghĩ cách đối phó.
Chiếc xe đang lao về phía trước với tốc độ không đổi, nếu cửa xe không khóa, cô chắc chắn sẽ không quan tâm mà nhảy xuống.
Không có chút do dự nào, Diệp Văn Văn muốn mở cửa kính xe để kêu cứu.
“Đừng căng thẳng, bây giờ tôi chỉ là tài xế thôi.” Quách Hữu vẫn bình tĩnh lái xe, giọng nói không có quá nhiều cảm xúc.
Diệp Văn Văn cảnh giác nhìn anh ta, nhận ra xe đang đi về phía tiểu khu của mình.
Anh ta thực sự tốt bụng như vậy sao?
“Cảnh sát đang truy nã anh khắp thành phố, sao anh lại dám làm tài xế?” Cô cố gắng bình tĩnh nói chuyện.
“Cô đang quan tâm tôi sao?” Quách Hữu liếc nhìn Diệp Văn Văn.
Cái liếc nhìn đó khiến lòng bàn tay của Diệp Văn Văn đổ mồ hôi.
“Rốt cuộc … anh muốn thế nào …” Diệp Văn Văn không muốn vòng vo với Quách Hữu.
Dù sao, người đàn ông này không thể khiến cô yên tâm được.
“Không phải đã biết rồi sao?” Quách Hữu khẽ cười, Diệp Văn Văn giật mình.
Lệ Trùng Khánh hại cho nhà họ Quách đến giờ vẫn không ngóc đầu lên nổi, cũng khiến cho anh ta phá sản, mà đầu sỏ trong tất cả những chuyện này chính là mình.
“Em gái anh vẫn đang ở trong bệnh viện. Tôi vốn muốn dành thời gian để đến thăm cô ấy, nhưng …” Diệp Văn Văn cố gắng nói đến chỗ mềm yếu của người đàn ông này.
“Buổi sáng tôi mới đi qua đó, nó còn hét to hơn trước kia.” Khoé miệng Quách Hữu hơi giật giật.
Diệp Văn Văn cứng người, lập tức hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của anh ta.
“Nếu anh muốn, tôi có thể nghĩ cách đưa cô ấy ra ngoài, sau đó đưa hai người ra nước ngoài …”
“Không cần, chúng tôi sinh ra ở Nam Thành, chết là ma của Nam Thành, tôi sẽ không rời khỏi đây.”
Quách Hữu liếc mắt.
Khi xe dừng lại ở đèn xanh đèn đỏ, Quách Hữu đội một chiếc mũ lưỡi trai quay đầu lại và chăm chú nhìn Diệp Văn Văn.
“Cô chẳng lẽ không tò mò… Sao tôi có thể công khai xuất hiện ở trước mặt cô? Không chỉ cảnh sát, mà Lệ Trùng Khánh cũng phái rất nhiều người trông coi cô.”
Diệp Văn Văn ổn định lại vẻ mặt hơi bối rối của mình và nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tôi không tò mò, tôi chỉ mong anh buông tha tôi, cũng giải thoát cho chính mình.”
Hai tay Quách Hữu nắm chặt vô lăng, trong mắt thoáng hiện lên một tia thù địch.
Anh ta cởi mũ trên đầu xuống, mái tóc đen vốn lộn xộn giờ không thấy đâu, chỉ lộ ra những chân tóc xanh đen, phía bên phải đầu còn có một vết sẹo dữ tợn dễ thấy.
“Nếu lấy viên đạn này ra khỏi đầu tôi, tôi sẽ để cô đi.” Anh ta cười nói, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng.
Diệp Văn Văn liếc nhìn vết thương, nhưng lại không muốn ngước mắt lên.
“Tôi tìm trên Internet rồi. Viên đạn của một vài người nằm trong khoang sọ nhiều năm nhưng vẫn không sao. Việc đã đến nước này, anh nên giữ tâm trạng tốt…”
“Diệp Văn Văn, đôi khi tôi nghĩ, nếu như lúc đầu chuyện giữa tôi và Quách Phù không bị cô trông thấy, thì bây giờ chúng ta thế nào nhỉ?” Quách Hữu chuyển chủ đề, nhanh đến mức khiến Diệp Văn Văn không theo kịp.
Lúc cô mở miệng muốn nói chuyện, Quách Hữu tự hỏi tự trả lời.
“Cho dù chúng ta thuận lợi đính hôn và kết hôn, tương lai cô vẫn sẽ cắm sừng tôi và dây dưa không rõ với Lệ Trùng Khánh.” Quách Hữu dùng giọng điệu chắc nịch nói.
Đối với chuyện này, Diệp Văn Văn không thể đưa ra câu trả lời.
Bởi vì không có nếu như.
Cô và Quách Hữu vô duyên vô phận.
Khi xe dừng ở lối vào cửa tiểu khu Dương Quang, Quách Hữu mở khóa cửa xe.
Anh ta quả nhiên nói thật, khiến Diệp Văn Văn hơi ngạc nhiên.
“Sau này đừng dùng cách này để gặp tôi nữa.” Diệp Văn Văn dừng lại, sau đó nói ra suy nghĩ của mình.
Cô không thích cảm giác kinh hãi.
Muốn báo thù thì cứ nói thẳng, cô sẽ có cách đối phó.
Nói không rõ ràng như vậy khiến cô khó đoán được kế hoạch và mục tiêu cuối cùng của anh ta.
Quách Hữu mỉm cười, đội chiếc mũ lưỡi trai lại, đôi mắt hung ác ẩn dưới vành mũ.
“Chúng ta ngủ với nhau một lần, tôi sẽ không tìm cô nữa. Thế nào?”
Cô không ngờ lần gặp mặt thứ hai giữa mình và Quách Hữu lại ở trong tình cảnh như vậy!
Trong lòng Diệp Văn Văn chợt chùng xuống, theo phản xạ, cô đưa tay lên nắm lấy cửa xe.
“Sao anh lại …” Cô cố gắng bình tĩnh nghĩ cách đối phó.
Chiếc xe đang lao về phía trước với tốc độ không đổi, nếu cửa xe không khóa, cô chắc chắn sẽ không quan tâm mà nhảy xuống.
Không có chút do dự nào, Diệp Văn Văn muốn mở cửa kính xe để kêu cứu.
“Đừng căng thẳng, bây giờ tôi chỉ là tài xế thôi.” Quách Hữu vẫn bình tĩnh lái xe, giọng nói không có quá nhiều cảm xúc.
Diệp Văn Văn cảnh giác nhìn anh ta, nhận ra xe đang đi về phía tiểu khu của mình.
Anh ta thực sự tốt bụng như vậy sao?
“Cảnh sát đang truy nã anh khắp thành phố, sao anh lại dám làm tài xế?” Cô cố gắng bình tĩnh nói chuyện.
“Cô đang quan tâm tôi sao?” Quách Hữu liếc nhìn Diệp Văn Văn.
Cái liếc nhìn đó khiến lòng bàn tay của Diệp Văn Văn đổ mồ hôi.
“Rốt cuộc … anh muốn thế nào …” Diệp Văn Văn không muốn vòng vo với Quách Hữu.
Dù sao, người đàn ông này không thể khiến cô yên tâm được.
“Không phải đã biết rồi sao?” Quách Hữu khẽ cười, Diệp Văn Văn giật mình.
Lệ Trùng Khánh hại cho nhà họ Quách đến giờ vẫn không ngóc đầu lên nổi, cũng khiến cho anh ta phá sản, mà đầu sỏ trong tất cả những chuyện này chính là mình.
“Em gái anh vẫn đang ở trong bệnh viện. Tôi vốn muốn dành thời gian để đến thăm cô ấy, nhưng …” Diệp Văn Văn cố gắng nói đến chỗ mềm yếu của người đàn ông này.
“Buổi sáng tôi mới đi qua đó, nó còn hét to hơn trước kia.” Khoé miệng Quách Hữu hơi giật giật.
Diệp Văn Văn cứng người, lập tức hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của anh ta.
“Nếu anh muốn, tôi có thể nghĩ cách đưa cô ấy ra ngoài, sau đó đưa hai người ra nước ngoài …”
“Không cần, chúng tôi sinh ra ở Nam Thành, chết là ma của Nam Thành, tôi sẽ không rời khỏi đây.”
Quách Hữu liếc mắt.
Khi xe dừng lại ở đèn xanh đèn đỏ, Quách Hữu đội một chiếc mũ lưỡi trai quay đầu lại và chăm chú nhìn Diệp Văn Văn.
“Cô chẳng lẽ không tò mò… Sao tôi có thể công khai xuất hiện ở trước mặt cô? Không chỉ cảnh sát, mà Lệ Trùng Khánh cũng phái rất nhiều người trông coi cô.”
Diệp Văn Văn ổn định lại vẻ mặt hơi bối rối của mình và nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tôi không tò mò, tôi chỉ mong anh buông tha tôi, cũng giải thoát cho chính mình.”
Hai tay Quách Hữu nắm chặt vô lăng, trong mắt thoáng hiện lên một tia thù địch.
Anh ta cởi mũ trên đầu xuống, mái tóc đen vốn lộn xộn giờ không thấy đâu, chỉ lộ ra những chân tóc xanh đen, phía bên phải đầu còn có một vết sẹo dữ tợn dễ thấy.
“Nếu lấy viên đạn này ra khỏi đầu tôi, tôi sẽ để cô đi.” Anh ta cười nói, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng.
Diệp Văn Văn liếc nhìn vết thương, nhưng lại không muốn ngước mắt lên.
“Tôi tìm trên Internet rồi. Viên đạn của một vài người nằm trong khoang sọ nhiều năm nhưng vẫn không sao. Việc đã đến nước này, anh nên giữ tâm trạng tốt…”
“Diệp Văn Văn, đôi khi tôi nghĩ, nếu như lúc đầu chuyện giữa tôi và Quách Phù không bị cô trông thấy, thì bây giờ chúng ta thế nào nhỉ?” Quách Hữu chuyển chủ đề, nhanh đến mức khiến Diệp Văn Văn không theo kịp.
Lúc cô mở miệng muốn nói chuyện, Quách Hữu tự hỏi tự trả lời.
“Cho dù chúng ta thuận lợi đính hôn và kết hôn, tương lai cô vẫn sẽ cắm sừng tôi và dây dưa không rõ với Lệ Trùng Khánh.” Quách Hữu dùng giọng điệu chắc nịch nói.
Đối với chuyện này, Diệp Văn Văn không thể đưa ra câu trả lời.
Bởi vì không có nếu như.
Cô và Quách Hữu vô duyên vô phận.
Khi xe dừng ở lối vào cửa tiểu khu Dương Quang, Quách Hữu mở khóa cửa xe.
Anh ta quả nhiên nói thật, khiến Diệp Văn Văn hơi ngạc nhiên.
“Sau này đừng dùng cách này để gặp tôi nữa.” Diệp Văn Văn dừng lại, sau đó nói ra suy nghĩ của mình.
Cô không thích cảm giác kinh hãi.
Muốn báo thù thì cứ nói thẳng, cô sẽ có cách đối phó.
Nói không rõ ràng như vậy khiến cô khó đoán được kế hoạch và mục tiêu cuối cùng của anh ta.
Quách Hữu mỉm cười, đội chiếc mũ lưỡi trai lại, đôi mắt hung ác ẩn dưới vành mũ.
“Chúng ta ngủ với nhau một lần, tôi sẽ không tìm cô nữa. Thế nào?”
Bình luận facebook