• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Lệ, Hãy Buông Tay! - Diệp Văn Văn (3 Viewers)

  • CHƯƠNG 96: SỞ THÍCH ĐẶC BIỆT

CHƯƠNG 96: SỞ THÍCH ĐẶC BIỆT

Diệp Văn Văn khá hài lòng với sự sắp xếp này, dù sao thì cũng không làm chậm trễ Lệ Trùng Khánh, và an toàn của cô cũng có thể tăng lên.

“Vậy thì anh sẽ ở nhà họ Lệ từ thứ hai đến thứ sáu, cuối tuần cho nữ cảnh sát nghỉ ngơi, thế nào?” Lệ Trùng Khánh ngập ngừng hỏi.

Diệp Văn Văn lắc đầu: “Không được, một ngày anh ta chưa bị bắt, em không thể yên tâm được.”

“Vậy thì chỉ có thể dẫn rắn ra khỏi hang.” Lệ Trùng Khánh sống đến giờ, đây là lần đầu tiên anh bị một người đàn ông trong bóng tối khống chế.

Nếu không có Diệp Văn Văn, anh sẽ không bao giờ áp dụng cách tiếp cận yên lặng theo dõi này.

Diệp Văn Văn vẫn đến công ty làm việc như bình thường, nhưng có một trợ lý mới đến báo cáo, cũng làm việc trong văn phòng của Diệp Văn Văn.

Người khác đều thắc mắc tại sao một Giám đốc nhỏ như cô lại có thể có trợ lý.

Nhưng khi nghĩ đến quan hệ của cô với Tổng giám đốc, cho dù cảm thấy không cam tâm cũng chỉ có thể im lặng.

Cho đến khi mọi người nhìn thấy công việc hàng ngày của cô trợ lý kia là pha cà phê và giao tài liệu cho Diệp Văn Văn, lại nghe nói cô ta là thực tập sinh vừa mới tốt nghiệp, bọn họ mới bắt đầu bàn tán sau lưng cô.

“Cho một sinh viên mới tốt nghiệp đại học làm trợ lý thực tập? Ai tin chứ…”

“Con yêu tinh Diệp Văn Văn kia đuổi Dư Tinh đi rồi. Bây giờ trợ lý đặc biệt bên cạnh Tổng giám đốc Lệ bị cô ta chuyển thành đàn ông, lại còn tuyển cho mình một trợ lý xinh đẹp không làm việc gì nên hồn nữa.

Đây chính là lạm quyền.”

“Người ta có bản lĩnh làm cho Tổng giám đốc gật đầu đồng ý mọi chuyện. Chúng ta chỉ có thể ghen tị thôi …”

“Không phải cô ta bỏ bùa Tổng giám đốc đấy chứ? Mới có thể khiến anh ấy mê muội như vậy. Tôi luôn cảm thấy có vấn đề…”

“Cũng có thể lắm, mới có thể khiến cho Tổng giám đốc đầu hàng như vậy…”

Ba người phụ nữ đang nói chuyện phiếm trong phòng vệ sinh, Diệp Văn Văn ngây ngốc ngồi trên bồn cầu.

Họ không biết rằng phòng vệ sinh là nơi dễ lộ bí mật nhất sao?

Diệp Văn Văn ngồi trong không gian nhỏ mà chân tê dại, cô cũng không muốn ở lại nữa, mặc kệ bọn họ nói tiếp.

“Chẳng lẽ Tổng giám đốc có sở thích đặc biệt nào trên giường mà chỉ có Diệp Văn Văn mới có thể thỏa mãn?”

Một cô gái tóc ngắn đang lén lút nói chuyện, hai người còn lại nhìn thấy Diệp Văn Văn từ trong bước ra, vẻ mặt biến sắc, thậm chí không dám mở miệng nhắc nhở cô gái tóc ngắn.

“Nghe nói bây giờ nhà giàu thích chơi mấy loại như S, M gì đó. Đoán chừng Tổng giám đốc luôn bị Diệp yêu tinh đánh, hay hành hạ đến mức khóc lóc gọi chủ nhân mình …” Cô gái tóc ngắn càng nói càng hăng.

Nhìn thấy hai người kia tái nhợt kinh hãi nhìn về phía sau, cô ta hơi khó hiểu.

“Hai người làm sao vậy? Có ma sau lưng tôi à?” Cô gái tóc ngắn nói, quay đầu về phía sau.

Sau khi nhìn rõ Diệp Văn Văn ở phía sau, cô ta dừng một giây, sau đó máy móc quay cổ lại, cứng ngắc nói: “Hai người cũng xuất hiện ảo giác, nhìn thấy Diệp yêu tinh?”

Họ nói chuyện gần 20 phút. Không thể nào người phụ nữ này vẫn luôn ở trong đó, đúng không?

“Giám đốc Diệp, chúng tôi … không phải cố ý …” Hai người phụ nữ kia hoàn hồn, lắp bắp nói với Diệp Văn Văn.

Sau đó cô gái tóc ngắn mới phản ứng lại, trên mặt hoàn toàn không còn chút máu.

“Xin lỗi, Giám đốc Diệp, tôi chỉ nói bậy bạ thôi, tôi thành thật xin lỗi cô…”

Diệp Văn Văn vươn tay chống vách tường, đợi cảm giác tê dại trên chân tiêu tan, sau đó chậm rãi đi đến bồn rửa tay, vặn vòi rửa tay, sau đó chậm rãi rửa.

Ba người còn lại đứng sang một bên, không dám thở mạnh.

Bầu không khí quá yên tĩnh, khiến bọn họ cảm thấy đây là dấu hiệu của cơn bão đang đến gần.

“Giám đốc Diệp, nếu cô muốn mắng và phạt chúng tôi cũng được, nhưng đừng sa thải chúng tôi …” Một cô gái không kìm được mà khóc lóc cầu xin.

Bọn họ vừa mới vượt qua kỳ thực tập nửa năm của công ty, sau đó được vượt qua kiểm tra đánh giá chính thức nhận việc, nếu bây giờ vì chuyện này mà bị đuổi, mọi cố gắng trước đây của bọn họ đều vô ích.

Mặc dù họ cũng biết việc bàn tán sau lưng lãnh đạo là một điều cấm kỵ lớn.

Sau khi Diệp Văn Văn rửa tay xong, lấy khăn giấy lau sạch rồi nhìn bọn họ đang sợ hãi.

Ba người đều lo lắng, hoàn toàn không còn khí thế ầm ĩ như vừa nãy.

“Nói tiếp đi, tôi cũng muốn biết… Rốt cuộc tôi và Tổng giám đốc, ai là chủ nhân ai là nô tỳ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nô Lệ Của Anh
  • Âm Bắc Nguyệt
Nô Lệ Của Anh
  • Âm Bắc Nguyệt
Nô Lệ Của Anh
  • Âm Bắc Nguyệt

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom