Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107: Dao Trì liên hoa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dưới nắng vàng rực rỡ, một thân hoa phục thướt tha cùng dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của Phương Như Ý xuất hiện càng làm Bách hoa uyển tràn thêm một phần xuân sắc.
Trần Hy Hy mỉm cười nhìn thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đang tao nhã bước về phía mình. Hôm nay nàng ta vấn kiểu tóc mẫu đơn kế*, ngay cả viền áo cũng thêu hình mẫu đơn đan xen các họa tiết tinh tế khác. Khuôn miệng xinh đẹp nở nụ cười vân đạm phong khinh, thần thái thanh cao mà mị hoặc.
Quả nhiên....
Nếu nói Phương Như Ý là bông hoa mẫu đơn diễm lệ nhất thế gian này, cũng không ngoa.
Trần Hy Hy thản nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt, nàng đã hiểu vì sao khi ấy nàng ta lại cất lên hai câu thơ đó rồi.
Người hầu hai bên lập tức hành lễ với chủ tử đối phương. Phương Như Ý nâng gót sen uyển chuyển bước đến bên cạnh Trần Hy Hy, mắt đẹp nhìn một khóm mẫu đơn đương rực rỡ khoe sắc, nhẹ nhàng cất giọng:
“Thế nhân đều nói ‘thiên hạ chân hoa độc mẫu đơn'*. Cho dù mỗi loài hoa ở đây đều mang vẻ đẹp của riêng mình, nhưng từ cổ chí kim, chỉ duy mẫu đơn được mang trên mình cái danh ‘quốc sắc thiên hương', là vương của muôn hoa.” Nói đoạn, bàn tay trắng nõn vươn ra chạm lên một bông mẫu đơn đỏ thắm khoe sắc, ánh nắng chiếu lên làn da trắng nõn khiến tay nàng sáng chói, tựa như một viên ngọc quý đặt cạnh mẫu đơn, tự làm nổi bật lẫn nhau. Phương Như Ý cũng quay sang nhìn Trần Hy Hy, cười nhẹ:
“Chủ tử Bạch Liên Các, cô thấy thế nào?”
Xem ra chuyện đêm qua truyền tới tai Phương Như Ý đã làm nàng ta đứng ngồi không yên, mới sáng ra đã tìm cách thị uy với nàng sao?
Không phải cả tháng nay Triệu Minh nghỉ tại Vân Phi Các ư? Mới chỉ có một đêm tới viện của nàng mà nàng ta đã không đợi được ra đòn cảnh cáo này, quả thật khiến người ta hồ nghi.
Thật hay cho câu “thiên hạ chân hoa độc mẫu đơn”, Phương Như Ý đang muốn ám chỉ, nàng ta mới là nữ tử cao quý nhất thế gian này, cũng chỉ có nàng ta mới xứng làm chủ mẫu ở đây - chủ mẫu của Đông Cung!
Tất nhiên, những loài hoa khác, chính là bao gồm cả nàng và những tiểu thiếp sau này, toàn bộ chỉ có thể lép vế trước Phương Như Ý, cam chịu đứng sau mà thôi!
Lông mày thanh tú của Trần Hy Hy không mảy may một chút dao động, ngược lại ý cười thản nhiên bên khóe miệng như trước nâng lên, dường như không hề bị ý tứ trong lời nói của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân khiêu khích.
Thiếu nữ vươn tầm mắt nhìn hồ sen đang đắm mình dưới nắng mai, nàng không trả lời câu hỏi của Phương Như Ý ngay mà ung dung động môi ngâm thơ:
“Bốn mùa dẫu sống chốn bùn nhơ
Khí chất thanh cao vẫn chẳng mờ
Cánh trắng tinh khôi màu bạch tuyết
Nhụy vàng óng ả sắc hoàng tơ
Giác tâm phổ độ bên chân Phật
Ngộ tính thăng hoa giữa điện thờ
Phẩm hạnh bồ đề chân thiện mỹ
Cõi đời thoát tục vạn người mơ*.”
Thị nữ hai bên thối lui đứng phía sau chủ nhân, đối với những ý thơ hoa mỹ mà ngập mùi gió tanh kia của hai người, trên mặt chỉ thủy chung thần sắc cung kính đạm mạc.
Lúc này Trần Hy Hy mới đáp lại ánh mắt mang theo nghiền ngẫm đang nhìn mình của người đối diện:
“Cô nói không sai. Đích thị trong thế gian này, không loài hoa nào có thể sánh được với vẻ đẹp diễm lệ và cao quý của mẫu đơn. Chỉ có điều...” thiếu nữ cố ý kéo dài vế sau, ngay khi thấy ánh mắt đang tối lại của Phương Như Ý mới thong thả tiếp lời: “Bởi vì nó là ‘vương' nên mấy ai có thể đến gần và chiêm ngưỡng chúng? Ngược lại, hãy nhìn những đóa sen này đi, thanh nhã thoát tục, gần gũi mà không đánh mất khí chất thanh cao. Cái quan trọng chính là, vẻ đẹp của chúng, không chỉ được quân tử chiêm ngưỡng, mà bất kể ai cũng có thể thưởng thức và... thừa nhận!”
Đôi môi đỏ mọng của Phương Như Ý vẫn duy trì nụ cười diễm lệ nhưng... sâu trong mắt, u ám đã lan tràn.
Hai câu cuối bài thơ Trần Hy Hy vừa ngâm: “Phẩm hạnh bồ đề chân thiện mỹ - Cõi đời thoát tục vạn người mơ.” cùng với chữ “thừa nhận” kia đã triệt để đem hoa sen áp đảo mẫu đơn.
Ai mà không biết, để làm được vị trí chủ mẫu của Đông Cung, khí chất thanh cao cùng tứ đức vẫn được đặt lên hàng đầu. Xem xét lâu dài mà nói, sau này nếu ngươi lên làm mẫu nghi thiên hạ, đương nhiên rất cần sự tin yêu của bách tính. Như vậy, nếu so với một người luôn đứng trên cao quan sát, chẳng phải bọn họ sẽ càng yêu mến hơn với người mẫu nghi gần gũi bình dị mà vẫn toát ra khí chất thanh cao sao?
Phương Như Ý thầm tái mặt, không ngờ khi nàng cho rằng Trần Hy Hy đã không cách nào xoay chuyển tình thế trước câu “Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc”, nàng ta lại có thể khéo léo mượn liên hoa để đả kích lại nàng.
“Thật không nghĩ cô lại am hiểu tường tận ý nghĩa của mẫu đơn và liên hoa như vậy. Như Ý quả thật là được rửa tai lắng nghe rồi.” Nàng thu liễm cảm xúc, gương mặt tuyệt mỹ mỉm cười tán thưởng.
“Không dám không dám, chẳng qua là chút cảm nhận tùy ý thôi, đã khiến cô chê cười.”
Trần Hy Hy nhàn nhạt đáp lời, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Hiện tại, nàng vẫn cần nhường Phương Như Ý ba phần. Lời nói của hoàng đế, chưa một giây phút nào nàng dám quên.
Ánh Mặt Trời lại lên cao hơn, mới thưởng hoa được một lúc đã cảm thấy cái nóng gắt gao đổ xuống đầu. Phương Như Ý thấy có đình nhỏ gần đó, liền nhã nhặn mời Trần Hy Hy cùng vào nghỉ mát.
Quả thật nàng rất có dáng vẻ một chủ mẫu. Trần Hy Hy nhìn theo bóng lưng mỹ lệ của Phương Như Ý, âm thầm tán thưởng. Không thể phủ nhận, ở nàng ấy có khí chất hào hoa phong nhã của một người từ bé được giáo dục nghiêm khắc ở nơi cung đình tranh đấu.
Mặc dù bọn họ đứng ở hai đầu chiến tuyến, Trần Hy Hy vẫn mang một chút tán thưởng người con gái này. Không giống người khác tranh đoạt tình cảm thì bày ra những màn mưu hèn kế bẩn, hay trước mặt Triệu Minh muốn câu dẫn hắn, Phương Như Ý rất quang minh chính đại đấu với nàng.
Chỉ bằng một điểm này, nàng ấy quả thật xứng làm bông hoa mẫu đơn xinh đẹp nhất trong biển hoa lộng lẫy ở đây.
Trần Hy Hy không chú ý đến, lúc này ánh mắt của Phương Như Ý đã vô tình chạm lên vết bầm trên cổ nàng. Đợi đến khi nàng nhận ra ánh mắt khác thường của người đối diện, nàng ta đã phất tay ra hiệu, lập tức có hạ nhân bày ra hai chén ngọc, nhanh nhẹn rót trà.
Mùi hương thơm dịu nhẹ lập tức chạm đến ruột gan mọi người. Một điều Trần Hy Hy không ngờ tới là, người rót trà lại chính là Hàn Nhi.
Như vậy có nghĩa, nàng ta đã là người của Phương Như Ý.
“Gần đây tiết trời nóng ẩm không tránh khỏi làm cơ thể sinh ra mệt mỏi. Đêm qua hẳn cô đã vất vả hầu hạ Thái tử rồi, uống thử chén trà hoa cúc ướp lạnh này xem.”
Trần Hy Hy mỉm cười, khách khí đáp: “Chủ tử Vân Phi Các quả thật có lòng.” tầm mắt chạm đến cúc trắng trôi nổi trên làn nước trong vắt dịu mát, nàng đột nhiên nâng môi tiếp lời: “Thì ra Hàng bạch cúc*, hương thơm lắng đọng tâm can, thanh khiết dịu ngọt, quả thực xứng trong ‘tứ đại danh cúc'*.”
Vừa định nhấp thử, chóp mũi lại ngẫu nhiên ngửi được mùi hương tựa hoa hồng, thiếu nữ hơi rũ mi, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh nhạt.
“Thái tử phi...”
Bên cạnh chợt có tiếng của Tình Dao khẽ gọi. Trần Hy Hy lắc đầu tỏ ý không sao, sau đó không chút do dự nâng chén uống một ngụm.
Phương Như Ý nhìn thấy chén trà đã gần cạn, lại tươi cười nói: “Lúc trước hạ nhân sợ chỉ riêng công dụng của bạch cúc không thể làm hạ nhiệt tốt nên đã bỏ thêm một ít mẫu đơn bì*, cô uống có thấy vấn đề gì không?”
“Hơi đắng nhưng đã được vị ngọt dịu của hoa cúc át đi, thực sự là một thức uống giải nhiệt rất tốt.”
“Vậy nếu cô thích, ta ngày ngày sẽ sai người mang sang Bạch Liên Các.”
“Sao dám làm phiền cô chứ?”
“Đừng khách khí! Hiện giờ cô và ta cùng hầu hạ Thái tử, đương nhiên phải để ý đến sức khỏe của mình rồi.”
Đáy mắt phẳng lặng của Trần Hy Hy phản chiếu vẻ mặt bình tĩnh xinh đẹp của người đối diện, nàng nâng môi cười nhạt đáp:
“Chủ tử Vân Phi Các quả thật rộng lượng. Vậy ta trước cảm tạ cô.”
Hai người hàn thuyên thêm nửa nén nhang Phương Như Ý mới ngỏ lời muốn trở về viện của mình. Trần Hy Hy nhún nhẹ thân đáp lễ, khóe môi vẫn nhàn nhạt mỉm cười.
“Thái tử phi... trà hoa cúc này... hay là cứ nhận rồi đổ đi.” Chờ người rời khỏi, Tình Dao mới tiến lên, ánh mắt ẩn chứa một tia lo lắng nhìn thiếu nữ.
Trần Hy Hy liếc mắt đầy thâm ý đáp lại: “Không ngờ ngươi lại am hiểu về thảo dược như vậy. Tình Dao, nhiều lúc ta bất giác tự hỏi, với tài năng cùng bản lĩnh của ngươi, liệu rằng ngươi có hài lòng với thân phận này không?”
Tình Dao lập tức cúi đầu, âm điệu có chút run rẩy:
“Thái tử phi giáng tội. Trước đây nô tì từng phụ giúp trong một y quán, đối với dược liệu chẳng qua là may mắn được tiếp xúc. Nô tì tự biết thân biết phận, đã nhận ân đức của Thái tử phi, tuyệt không dám có tạp niệm khác.”
Trần Hy Hy im lặng thu lại thần sắc trên gương mặt thanh tú của Tình Dao. Vừa rồi, nàng chỉ muốn thử nàng ta mà thôi. Lấy một người tính tình cẩn trọng như Tình Dao, chắc chắn sẽ không dám để lộ bản thân quá nhiều.
Nữ tử này biết trong chén trà Phương Như Ý đưa cho nàng có mẫu đơn bì, một vị thuốc hoạt huyết dễ gây sảy thai nên khi ấy mới không màng nghi ngờ của nàng mà ngỏ ý khuyên nhủ.
Thực sự... Nếu Tình Dao là người được âm thầm phái tới làm gián điệp, nàng ta không cần thiết phải làm như vậy.
Chẳng lẽ là do nàng quá đa nghi sao?
Trần Hy Hy nâng Tình Dao dậy, cười nói:
“Ngươi không cần phải căng thẳng, ta cũng chỉ là tò mò chút thôi. Còn trà hoa cúc này, ta thấy tác dụng thanh nhiệt rất tốt, đồ uống quý giá như vậy, đổ đi thì thật tiếc.”
Tình Dao vừa định đáp lời thêm, Trần Hy Hy đã nâng bước đi trước. Nàng hiểu nàng ta định nói gì.
Phương Như Ý ơi Phương Như Ý, cô cất công bày một màn này, lại đâu ngờ rằng... căn bản, Triệu Minh còn chưa từng chạm vào ta!
Nên... nếu muốn dùng mẫu đơn bì khiến ta sảy thai, nước cờ này...
Cô đã đi nhầm rồi!
**Chú thích**:
***1. Kiểu vấn tóc Mẫu đơn kế***.
***2. “Thiên hạ chân hoa độc mẫu đơn” - thế gian này chỉ có mẫu đơn mới xứng là hoa thật***.
***3. Bài thơ “Hoa sen trắng” - Trần Bảo Kim Thư***.
***4. “Tứ đại danh cúc” của Trung Quốc bao gồm: Cống cúc, Hàng cúc, Trừ cúc và Bạc cúc. Ở đây, Hàng cúc (tên đầy đủ là Hàng bạch cúc - tạm dịch là Cúc trắng Hàng Châu.) Đây là loại hàng xuất khẩu truyền thống nổi tiếng của Trung Quốc, có tác dụng thông phế khí, thanh nhiệt, làm mát gan***,...
***5. Mẫu đơn bì*: Theo tài liệu cổ mẫu đơn bì có vị cay, đắng (có sách ghi thêm vị chua), tính hơi hàn, vào 4 kinh tâm, can, thận và tâm bào. Có tác dụng thanh huyết nhiệt, tán ứ huyết. Dùng chữa nhiệt nhập doanh phận, phát cuồng kinh giản, thổ huyết, máu cam, lao nhiệt cốt trưng, kinh bế. Ngoài ra còn có tác dụng thông kinh hoạt huyết. Chính điều này khiến nó trở thành vị thuốc dễ gây sảy thai. Một số vị thuốc hoạt huyết các bạn có thể thấy trong film cổ trang, truyện cung đấu hoặc dân gian tỷ như: xạ hương, hồng hoa, mang tiêu, ngưu tất, quế chi, rau má, đu đủ xanh, nước dừa***,...
Dưới nắng vàng rực rỡ, một thân hoa phục thướt tha cùng dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của Phương Như Ý xuất hiện càng làm Bách hoa uyển tràn thêm một phần xuân sắc.
Trần Hy Hy mỉm cười nhìn thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đang tao nhã bước về phía mình. Hôm nay nàng ta vấn kiểu tóc mẫu đơn kế*, ngay cả viền áo cũng thêu hình mẫu đơn đan xen các họa tiết tinh tế khác. Khuôn miệng xinh đẹp nở nụ cười vân đạm phong khinh, thần thái thanh cao mà mị hoặc.
Quả nhiên....
Nếu nói Phương Như Ý là bông hoa mẫu đơn diễm lệ nhất thế gian này, cũng không ngoa.
Trần Hy Hy thản nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt, nàng đã hiểu vì sao khi ấy nàng ta lại cất lên hai câu thơ đó rồi.
Người hầu hai bên lập tức hành lễ với chủ tử đối phương. Phương Như Ý nâng gót sen uyển chuyển bước đến bên cạnh Trần Hy Hy, mắt đẹp nhìn một khóm mẫu đơn đương rực rỡ khoe sắc, nhẹ nhàng cất giọng:
“Thế nhân đều nói ‘thiên hạ chân hoa độc mẫu đơn'*. Cho dù mỗi loài hoa ở đây đều mang vẻ đẹp của riêng mình, nhưng từ cổ chí kim, chỉ duy mẫu đơn được mang trên mình cái danh ‘quốc sắc thiên hương', là vương của muôn hoa.” Nói đoạn, bàn tay trắng nõn vươn ra chạm lên một bông mẫu đơn đỏ thắm khoe sắc, ánh nắng chiếu lên làn da trắng nõn khiến tay nàng sáng chói, tựa như một viên ngọc quý đặt cạnh mẫu đơn, tự làm nổi bật lẫn nhau. Phương Như Ý cũng quay sang nhìn Trần Hy Hy, cười nhẹ:
“Chủ tử Bạch Liên Các, cô thấy thế nào?”
Xem ra chuyện đêm qua truyền tới tai Phương Như Ý đã làm nàng ta đứng ngồi không yên, mới sáng ra đã tìm cách thị uy với nàng sao?
Không phải cả tháng nay Triệu Minh nghỉ tại Vân Phi Các ư? Mới chỉ có một đêm tới viện của nàng mà nàng ta đã không đợi được ra đòn cảnh cáo này, quả thật khiến người ta hồ nghi.
Thật hay cho câu “thiên hạ chân hoa độc mẫu đơn”, Phương Như Ý đang muốn ám chỉ, nàng ta mới là nữ tử cao quý nhất thế gian này, cũng chỉ có nàng ta mới xứng làm chủ mẫu ở đây - chủ mẫu của Đông Cung!
Tất nhiên, những loài hoa khác, chính là bao gồm cả nàng và những tiểu thiếp sau này, toàn bộ chỉ có thể lép vế trước Phương Như Ý, cam chịu đứng sau mà thôi!
Lông mày thanh tú của Trần Hy Hy không mảy may một chút dao động, ngược lại ý cười thản nhiên bên khóe miệng như trước nâng lên, dường như không hề bị ý tứ trong lời nói của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân khiêu khích.
Thiếu nữ vươn tầm mắt nhìn hồ sen đang đắm mình dưới nắng mai, nàng không trả lời câu hỏi của Phương Như Ý ngay mà ung dung động môi ngâm thơ:
“Bốn mùa dẫu sống chốn bùn nhơ
Khí chất thanh cao vẫn chẳng mờ
Cánh trắng tinh khôi màu bạch tuyết
Nhụy vàng óng ả sắc hoàng tơ
Giác tâm phổ độ bên chân Phật
Ngộ tính thăng hoa giữa điện thờ
Phẩm hạnh bồ đề chân thiện mỹ
Cõi đời thoát tục vạn người mơ*.”
Thị nữ hai bên thối lui đứng phía sau chủ nhân, đối với những ý thơ hoa mỹ mà ngập mùi gió tanh kia của hai người, trên mặt chỉ thủy chung thần sắc cung kính đạm mạc.
Lúc này Trần Hy Hy mới đáp lại ánh mắt mang theo nghiền ngẫm đang nhìn mình của người đối diện:
“Cô nói không sai. Đích thị trong thế gian này, không loài hoa nào có thể sánh được với vẻ đẹp diễm lệ và cao quý của mẫu đơn. Chỉ có điều...” thiếu nữ cố ý kéo dài vế sau, ngay khi thấy ánh mắt đang tối lại của Phương Như Ý mới thong thả tiếp lời: “Bởi vì nó là ‘vương' nên mấy ai có thể đến gần và chiêm ngưỡng chúng? Ngược lại, hãy nhìn những đóa sen này đi, thanh nhã thoát tục, gần gũi mà không đánh mất khí chất thanh cao. Cái quan trọng chính là, vẻ đẹp của chúng, không chỉ được quân tử chiêm ngưỡng, mà bất kể ai cũng có thể thưởng thức và... thừa nhận!”
Đôi môi đỏ mọng của Phương Như Ý vẫn duy trì nụ cười diễm lệ nhưng... sâu trong mắt, u ám đã lan tràn.
Hai câu cuối bài thơ Trần Hy Hy vừa ngâm: “Phẩm hạnh bồ đề chân thiện mỹ - Cõi đời thoát tục vạn người mơ.” cùng với chữ “thừa nhận” kia đã triệt để đem hoa sen áp đảo mẫu đơn.
Ai mà không biết, để làm được vị trí chủ mẫu của Đông Cung, khí chất thanh cao cùng tứ đức vẫn được đặt lên hàng đầu. Xem xét lâu dài mà nói, sau này nếu ngươi lên làm mẫu nghi thiên hạ, đương nhiên rất cần sự tin yêu của bách tính. Như vậy, nếu so với một người luôn đứng trên cao quan sát, chẳng phải bọn họ sẽ càng yêu mến hơn với người mẫu nghi gần gũi bình dị mà vẫn toát ra khí chất thanh cao sao?
Phương Như Ý thầm tái mặt, không ngờ khi nàng cho rằng Trần Hy Hy đã không cách nào xoay chuyển tình thế trước câu “Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc”, nàng ta lại có thể khéo léo mượn liên hoa để đả kích lại nàng.
“Thật không nghĩ cô lại am hiểu tường tận ý nghĩa của mẫu đơn và liên hoa như vậy. Như Ý quả thật là được rửa tai lắng nghe rồi.” Nàng thu liễm cảm xúc, gương mặt tuyệt mỹ mỉm cười tán thưởng.
“Không dám không dám, chẳng qua là chút cảm nhận tùy ý thôi, đã khiến cô chê cười.”
Trần Hy Hy nhàn nhạt đáp lời, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Hiện tại, nàng vẫn cần nhường Phương Như Ý ba phần. Lời nói của hoàng đế, chưa một giây phút nào nàng dám quên.
Ánh Mặt Trời lại lên cao hơn, mới thưởng hoa được một lúc đã cảm thấy cái nóng gắt gao đổ xuống đầu. Phương Như Ý thấy có đình nhỏ gần đó, liền nhã nhặn mời Trần Hy Hy cùng vào nghỉ mát.
Quả thật nàng rất có dáng vẻ một chủ mẫu. Trần Hy Hy nhìn theo bóng lưng mỹ lệ của Phương Như Ý, âm thầm tán thưởng. Không thể phủ nhận, ở nàng ấy có khí chất hào hoa phong nhã của một người từ bé được giáo dục nghiêm khắc ở nơi cung đình tranh đấu.
Mặc dù bọn họ đứng ở hai đầu chiến tuyến, Trần Hy Hy vẫn mang một chút tán thưởng người con gái này. Không giống người khác tranh đoạt tình cảm thì bày ra những màn mưu hèn kế bẩn, hay trước mặt Triệu Minh muốn câu dẫn hắn, Phương Như Ý rất quang minh chính đại đấu với nàng.
Chỉ bằng một điểm này, nàng ấy quả thật xứng làm bông hoa mẫu đơn xinh đẹp nhất trong biển hoa lộng lẫy ở đây.
Trần Hy Hy không chú ý đến, lúc này ánh mắt của Phương Như Ý đã vô tình chạm lên vết bầm trên cổ nàng. Đợi đến khi nàng nhận ra ánh mắt khác thường của người đối diện, nàng ta đã phất tay ra hiệu, lập tức có hạ nhân bày ra hai chén ngọc, nhanh nhẹn rót trà.
Mùi hương thơm dịu nhẹ lập tức chạm đến ruột gan mọi người. Một điều Trần Hy Hy không ngờ tới là, người rót trà lại chính là Hàn Nhi.
Như vậy có nghĩa, nàng ta đã là người của Phương Như Ý.
“Gần đây tiết trời nóng ẩm không tránh khỏi làm cơ thể sinh ra mệt mỏi. Đêm qua hẳn cô đã vất vả hầu hạ Thái tử rồi, uống thử chén trà hoa cúc ướp lạnh này xem.”
Trần Hy Hy mỉm cười, khách khí đáp: “Chủ tử Vân Phi Các quả thật có lòng.” tầm mắt chạm đến cúc trắng trôi nổi trên làn nước trong vắt dịu mát, nàng đột nhiên nâng môi tiếp lời: “Thì ra Hàng bạch cúc*, hương thơm lắng đọng tâm can, thanh khiết dịu ngọt, quả thực xứng trong ‘tứ đại danh cúc'*.”
Vừa định nhấp thử, chóp mũi lại ngẫu nhiên ngửi được mùi hương tựa hoa hồng, thiếu nữ hơi rũ mi, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh nhạt.
“Thái tử phi...”
Bên cạnh chợt có tiếng của Tình Dao khẽ gọi. Trần Hy Hy lắc đầu tỏ ý không sao, sau đó không chút do dự nâng chén uống một ngụm.
Phương Như Ý nhìn thấy chén trà đã gần cạn, lại tươi cười nói: “Lúc trước hạ nhân sợ chỉ riêng công dụng của bạch cúc không thể làm hạ nhiệt tốt nên đã bỏ thêm một ít mẫu đơn bì*, cô uống có thấy vấn đề gì không?”
“Hơi đắng nhưng đã được vị ngọt dịu của hoa cúc át đi, thực sự là một thức uống giải nhiệt rất tốt.”
“Vậy nếu cô thích, ta ngày ngày sẽ sai người mang sang Bạch Liên Các.”
“Sao dám làm phiền cô chứ?”
“Đừng khách khí! Hiện giờ cô và ta cùng hầu hạ Thái tử, đương nhiên phải để ý đến sức khỏe của mình rồi.”
Đáy mắt phẳng lặng của Trần Hy Hy phản chiếu vẻ mặt bình tĩnh xinh đẹp của người đối diện, nàng nâng môi cười nhạt đáp:
“Chủ tử Vân Phi Các quả thật rộng lượng. Vậy ta trước cảm tạ cô.”
Hai người hàn thuyên thêm nửa nén nhang Phương Như Ý mới ngỏ lời muốn trở về viện của mình. Trần Hy Hy nhún nhẹ thân đáp lễ, khóe môi vẫn nhàn nhạt mỉm cười.
“Thái tử phi... trà hoa cúc này... hay là cứ nhận rồi đổ đi.” Chờ người rời khỏi, Tình Dao mới tiến lên, ánh mắt ẩn chứa một tia lo lắng nhìn thiếu nữ.
Trần Hy Hy liếc mắt đầy thâm ý đáp lại: “Không ngờ ngươi lại am hiểu về thảo dược như vậy. Tình Dao, nhiều lúc ta bất giác tự hỏi, với tài năng cùng bản lĩnh của ngươi, liệu rằng ngươi có hài lòng với thân phận này không?”
Tình Dao lập tức cúi đầu, âm điệu có chút run rẩy:
“Thái tử phi giáng tội. Trước đây nô tì từng phụ giúp trong một y quán, đối với dược liệu chẳng qua là may mắn được tiếp xúc. Nô tì tự biết thân biết phận, đã nhận ân đức của Thái tử phi, tuyệt không dám có tạp niệm khác.”
Trần Hy Hy im lặng thu lại thần sắc trên gương mặt thanh tú của Tình Dao. Vừa rồi, nàng chỉ muốn thử nàng ta mà thôi. Lấy một người tính tình cẩn trọng như Tình Dao, chắc chắn sẽ không dám để lộ bản thân quá nhiều.
Nữ tử này biết trong chén trà Phương Như Ý đưa cho nàng có mẫu đơn bì, một vị thuốc hoạt huyết dễ gây sảy thai nên khi ấy mới không màng nghi ngờ của nàng mà ngỏ ý khuyên nhủ.
Thực sự... Nếu Tình Dao là người được âm thầm phái tới làm gián điệp, nàng ta không cần thiết phải làm như vậy.
Chẳng lẽ là do nàng quá đa nghi sao?
Trần Hy Hy nâng Tình Dao dậy, cười nói:
“Ngươi không cần phải căng thẳng, ta cũng chỉ là tò mò chút thôi. Còn trà hoa cúc này, ta thấy tác dụng thanh nhiệt rất tốt, đồ uống quý giá như vậy, đổ đi thì thật tiếc.”
Tình Dao vừa định đáp lời thêm, Trần Hy Hy đã nâng bước đi trước. Nàng hiểu nàng ta định nói gì.
Phương Như Ý ơi Phương Như Ý, cô cất công bày một màn này, lại đâu ngờ rằng... căn bản, Triệu Minh còn chưa từng chạm vào ta!
Nên... nếu muốn dùng mẫu đơn bì khiến ta sảy thai, nước cờ này...
Cô đã đi nhầm rồi!
**Chú thích**:
***1. Kiểu vấn tóc Mẫu đơn kế***.
***2. “Thiên hạ chân hoa độc mẫu đơn” - thế gian này chỉ có mẫu đơn mới xứng là hoa thật***.
***3. Bài thơ “Hoa sen trắng” - Trần Bảo Kim Thư***.
***4. “Tứ đại danh cúc” của Trung Quốc bao gồm: Cống cúc, Hàng cúc, Trừ cúc và Bạc cúc. Ở đây, Hàng cúc (tên đầy đủ là Hàng bạch cúc - tạm dịch là Cúc trắng Hàng Châu.) Đây là loại hàng xuất khẩu truyền thống nổi tiếng của Trung Quốc, có tác dụng thông phế khí, thanh nhiệt, làm mát gan***,...
***5. Mẫu đơn bì*: Theo tài liệu cổ mẫu đơn bì có vị cay, đắng (có sách ghi thêm vị chua), tính hơi hàn, vào 4 kinh tâm, can, thận và tâm bào. Có tác dụng thanh huyết nhiệt, tán ứ huyết. Dùng chữa nhiệt nhập doanh phận, phát cuồng kinh giản, thổ huyết, máu cam, lao nhiệt cốt trưng, kinh bế. Ngoài ra còn có tác dụng thông kinh hoạt huyết. Chính điều này khiến nó trở thành vị thuốc dễ gây sảy thai. Một số vị thuốc hoạt huyết các bạn có thể thấy trong film cổ trang, truyện cung đấu hoặc dân gian tỷ như: xạ hương, hồng hoa, mang tiêu, ngưu tất, quế chi, rau má, đu đủ xanh, nước dừa***,...
Bình luận facebook