Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 144: Thương lượng (P1)
Hoàng đế vừa hồi kinh, nhưng lần này lại gây ra một trận sóng gió càn quét khắp trên dưới hậu cung Hạ quốc.
Sẽ rất bình thường nếu bên cạnh Phương Hạo Thiên có thêm một phi tần, dẫu sao hậu cung hiện tại chỉ vẻn vẹn chưa đầy hai mươi người. Từ xưa, bất kì một đế chế nào cũng lấy việc khai chi tán diệp làm trọng, song không ai có thể ngờ, chỉ chưa đầy một thời gian ngắn, hoàng thượng đã phong nàng ta lên làm phi, cấp bậc chỉ dưới Liễu Quý phi.
Trần Hy Hy ngồi trong đình viện thưởng sen, trên người vận một bộ hoa phục thanh nhã, khuyên tai phỉ thúy lấp lánh dưới ánh nắng vàng nhạt. Tư thái thong dong thoát tục, tựa như hết thảy mọi hồng trần thị phi ở nhân gian này hoàn toàn không hề làm tâm nàng dao động.
Nhưng đó chỉ là lớp vỏ bọc che giấu đi ưu tư trong lòng thiếu nữ.
Nàng thực sự không hiểu, nếu Phương Hạo Thiên đã coi nàng là một quân cờ, việc hắn phong nàng làm phi rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Muốn đẩy nàng lên nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành cái đích của hậu cung Hạ quốc, hay là, muốn dùng cách này để đả kích Triệu Minh?
Vừa mới nghĩ đến đây, bất chợt bên ngoài có tiếng thái giám dài thượt vang lên:
“Hoàng thượng giá đáo!”
Kiệu rồng lặng lẽ hạ xuống, Trần Hy Hy thu lại tâm tư, thần sắc trên mặt khôi phục vẻ tĩnh lặng, nhún người hành lễ.
Phương Hạo Thiên nhìn qua khuôn mặt lạnh nhạt của nàng, hắn rảo bước về phía đình viện, phất tay lệnh cho hạ nhân lui ra. Trần Hy Hy cứ đứng thừ ở đó không có bất kì động tác nào, vẻ cung kính vừa rồi đã hoàn toàn tan biến.
“Thế nào? Không phục à?”
Trần Hy Hy đáp lại ánh mắt giễu cợt của Phương Hạo Thiên, lập tức vào thẳng chủ đề:
“Hạ hoàng rốt cuộc muốn gì ở ta đây?”
Khóe môi đỏ thẫm như có như không giương lên, rất tốt, người con gái này, vẫn chưa lúc nào quên kéo xa khoảng cách với hắn.
Phương Hạo Thiên không trả lời, lại nửa thật nửa giả hỏi một câu:
“Ngày đó, là ai đã cứu nàng?”
Trần Hy Hy ngơ ngẩn một hồi, không ngờ hắn lại hỏi như vậy. Hương hoa sen thơm ngát chùng chình theo gió, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh A Huyên.
Nàng khẽ cụp mi, lạnh lùng nói:
“Hoàng đế Hạ quốc, không phải ngài cho rằng ta thực sự là phi tần của ngài đấy chứ?”
Đến cả việc này cũng muốn quản.
Phương Hạo Thiên bật cười, tiếng cười có chút vui vẻ, giòn tan như ánh nắng vàng ruộm rơi xuống sân đình. Chợt nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy nàng ở Lục Yên, tim hắn đã không kìm được sự hân hoan kích động, niềm kinh ngạc cùng vui sướng thay phiên nhau ngự trị lòng hắn.
Lúc đầu hắn không dám tin nàng còn sống, phải đợi đến khi nàng lạnh lùng nói hai tiếng “Hạ hoàng”, hắn mới thực sự chắc chắn... người con gái trước mặt, chính là nàng.
Lần đầu tiên, hắn lại cảm thấy may mắn, biết ơn người đã cứu nàng.
Phương Hạo Thiên không muốn thừa nhận, nhưng từ trước đến nay, chưa từng có một người con gái nào lại khiến tâm hắn dao động nhiều như thế. Giống như hiện tại, nàng đang ở trước mặt hắn, chẳng hề làm động tác gì, vẫn có thể từng chút bắt lấy tâm tư của hắn.
Trần Hy Hy tất nhiên không hiểu nụ cười ấy là có ý gì. Trước mắt đột nhiên tối lại, bóng dáng cao lớn của Phương Hạo Thiên đã che khuất ánh nắng, dường như muốn bao phủ cả người nàng.
“Bản thiết kế bom dẻo C-4.”
Khuôn mặt Trần Hy Hy thoáng chốc liền tối sầm lại, nàng giương mắt nhìn phượng mâu sâu hút kia, trong đó chẳng có vẻ gì muốn đùa cợt.
Hóa ra đây là mục đích của hắn đến đây ư?
Hắn từng nói nàng là quân cờ hữu dụng với hắn, chẳng lẽ là ý này? Tương lai hai nước giao chiến, bỏ qua thực lực ngang bằng, bên nào có lợi thế về vũ khí, chắc chắn sẽ nắm chắc phần thắng.
Trước mắt như nhìn thấy cảnh tượng thây địch bị bom xé thành nghìn mảnh, bên tai như nghe thấy tiếng hét kinh hoàng đầy đau đớn ngày ấy, Trần Hy Hy nắm chặt tay, nàng chống lại ánh mắt hắn, cười giễu cợt:
“Hạ hoàng chẳng lẽ còn chưa tỉnh ngủ?”
Nực cười, hắn cho rằng nàng sẽ đáp ứng yêu cầu này ư? Hắn muốn dùng bom dẻo C-4 làm gì, chẳng lẽ nàng lại không biết?
Cổ tay bỗng truyền đến cảm giác đau nhói, nàng biết, một câu ấy đã chọc giận hắn.
Quả nhiên, khuôn mặt tuấn mỹ kia chớp mắt đã đanh lại. Hằn gằn giọng, cảnh cáo:
“Không muốn chết thì quản tốt miệng lưỡi của mình đi.”
Nghe vậy, Trần Hy Hy chỉ cười nhạt, vẻ bướng bỉnh trên dung nhan thanh khiết như sen khiến người ta vừa hận vừa yêu. Phương Hạo Thiên bỗng cảm thấy nụ cười kia quá mức chói mắt, bất giác lực tay siết mạnh hơn.
Dù rằng khả năng chịu đựng của thiếu nữ tốt hơn người thường, nhưng thời khắc này, bị hắn siết tay không chút lưu tình như vậy, cảm tưởng như xương muốn vỡ vụn, cuối cùng nàng không thể giả bộ bình thản được nữa, đôi môi khẽ bật ra một tiếng kêu đau đớn.
Trong mắt Phương Hạo Thiên xẹt qua một tia hốt hoảng, hắn nhanh chóng buông tay thiếu nữ. Dường như muốn che đi cảm xúc hỗn loạn trong lòng, hắn hừ lạnh một tiếng, lập tức phẩy áo xoay lưng:
“Bãi giá Tuệ Chiêu cung.”
Rất nhanh, trong đình viện chỉ còn một mình bóng dáng thanh mảnh của thiếu nữ.
Trần Hy Hy lạnh nhạt xoa cổ tay bị đau, nghĩ lại tình huống vừa rồi, lòng không khỏi thở phào một tiếng. Thực ra cả đoạn đường từ Lục Yên quốc về đây, nàng mơ hồ cảm nhận được cách hắn đối xử với nàng có phần thay đổi. Trần Hy Hy không rõ nó là gì, nhưng một loạt những lời chọc giận hắn ban nãy, là nàng cố tình nói để thử lòng hắn.
Nàng muốn xem thử, hắn đối với quân cờ này, có thể kiên nhẫn được đến mức nào?
May mắn vừa rồi, hắn thực sự không hạ lệnh xử phạt nàng.
***
Buổi tối, trong cung tổ chức yến tiệc. Trần Hy Hy hiện tại là Liên phi, không thể không đến.
Nàng thay một bộ xiêm y màu vàng, những họa tiết in chìm dưới ánh trăng như lung linh phát sáng. Trước trán điểm một đóa hoa sen, làm nổi bật khí chất thanh lãnh thoát tục. Đôi mắt trong suốt tựa dòng suối nơi đỉnh núi bạt ngàn, phảng phất nét trầm lặng, thoang thoảng tia lạnh lùng.
Cung nữ trang điểm nhìn nàng đến ngây người, trong cung trước giờ không thiếu những đại mỹ nhân, nhưng rất ít ai sở hữu khí chất thanh lãnh thoát tục như vậy. Rốt cuộc nàng ta minh bạch, tại sao hoàng thượng lại tấn phong người này đến phi vị nhanh như thế!
Lúc Trần Hy Hy mang theo cung nữ đến thiên điện, vừa mới bước chân vào, lập tức vô số ánh mắt như mũi kiếm liên tục quét qua như muốn xuyên thủng nàng.
Trần Hy Hy điềm nhiên như không có chuyện gì, cảm thấy nữ tử hậu cung quả thật bi ai, suốt đời mong ngóng một người, trong lúc nhận thánh sủng vẫn phải nơm nớp lo sợ, rằng có ngày sẽ bị thất sủng. Đương nhiên, việc thất sủng, không chỉ là cái cây ngáng bước đường phồn vinh của bản thân, còn kéo nhà mẹ đẻ xuống nước theo.
Có lẽ bọn họ cảm thấy, tại sao một nữ tử không có gia thế như nàng, lại có thể một bước lên mây trở thành Liên phi, cấp bậc chỉ dưới Quý phi?
Hoặc là, một người nhan sắc cũng không phải thuộc hàng khuynh quốc khuynh thành như nàng, có gì đáng để Phương Hạo Thiên lưu tâm?
Ánh đèn dạ minh châu chiếu nhẹ lên thân hình yêu kiều thoát tục của thiếu nữ. Nàng bình tĩnh cúi đầu thi lễ.
Liễu Yên Phi cảm thấy dáng người này có chút quen mắt, ngay khi Trần Hy Hy ngẩng đầu, hai mắt nàng bỗng mở lớn kinh ngạc, thiếu chút nữa đã mở miệng thất lễ.
Người này... không phải là Thái tử phi Đại Nam quốc sao?
Nhưng, nàng ấy chẳng phải đã chết từ năm ngoái ư? Sao tự dưng lại xuất hiện? Hơn nữa, còn mang thân phận phi tử của bệ hạ.
Nghĩ đến đây, Liễu Yên Phi bất giác quay sang Phương Hạo Thiên bên cạnh mình, lại thấy ánh mắt hắn đang chăm chú đặt lên người thiếu nữ. Nàng cắn môi, khẽ gọi:
“Hoàng thượng, nàng ấy chẳng phải là...?”
“Là Liên phi của trẫm.”
Phương Hạo Thiên cắt ngang lời của nàng, phượng mâu lạnh như băng quét qua khiến nàng giật mình sợ hãi.
Trần Hy Hy nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Liễu Yên Phi, nàng ấy lúc trước đã từng đến Thiên triều cùng Phương Hạo Thiên, tất nhiên biết mặt nàng. Kinh ngạc cũng không có gì là lạ.
Nhưng khoảnh khắc thiếu nữ ngẩng đầu, không chỉ có mình Liễu Yên Phi ngạc nhiên, phía sau Phương Hạo Thiên, ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Lan khẽ run, trừng trừng nhìn nàng.
Lần ấy về Hạ quốc, nàng ta bỗng gặp ám toán, dù bảo toàn được tính mạng trở về, nhưng bản thân lại bị trọng thương nghiêm trọng, công lực cũng mất hết. Hoàng thượng rủ lòng thương xót, nghĩ đến tấm lòng hộ chủ từng ấy năm, vẫn giữ nàng bên cạnh.
Chẳng qua... nàng ta đã không còn là trợ thủ đắc lực cạnh hắn nữa.
Ngọc Lan biết, bản thân không thể trở thành nữ nhân của hoàng thượng, hiện tại, lại không thể trợ giúp hắn. Như vậy thì có khác gì một phế nhân, nỗi đau này đã khiến nàng ta phải chịu đả kích một thời gian dài.
Khẽ hạ mi, Ngọc Lan không thể đoán được người trước mắt liệu có thực sự là Trần Hy Hy không.
Hoàng thượng trước đây từng có ý để nàng hạ sát nàng ta, nhưng cuối cùng lại đổi ý. Hiện tại, bỗng dưng đem một nữ tử giống hệt Trần Hy Hy trở thành phi tần của mình, rốt cuộc chàng đang suy tính điều gì?
Sẽ rất bình thường nếu bên cạnh Phương Hạo Thiên có thêm một phi tần, dẫu sao hậu cung hiện tại chỉ vẻn vẹn chưa đầy hai mươi người. Từ xưa, bất kì một đế chế nào cũng lấy việc khai chi tán diệp làm trọng, song không ai có thể ngờ, chỉ chưa đầy một thời gian ngắn, hoàng thượng đã phong nàng ta lên làm phi, cấp bậc chỉ dưới Liễu Quý phi.
Trần Hy Hy ngồi trong đình viện thưởng sen, trên người vận một bộ hoa phục thanh nhã, khuyên tai phỉ thúy lấp lánh dưới ánh nắng vàng nhạt. Tư thái thong dong thoát tục, tựa như hết thảy mọi hồng trần thị phi ở nhân gian này hoàn toàn không hề làm tâm nàng dao động.
Nhưng đó chỉ là lớp vỏ bọc che giấu đi ưu tư trong lòng thiếu nữ.
Nàng thực sự không hiểu, nếu Phương Hạo Thiên đã coi nàng là một quân cờ, việc hắn phong nàng làm phi rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Muốn đẩy nàng lên nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành cái đích của hậu cung Hạ quốc, hay là, muốn dùng cách này để đả kích Triệu Minh?
Vừa mới nghĩ đến đây, bất chợt bên ngoài có tiếng thái giám dài thượt vang lên:
“Hoàng thượng giá đáo!”
Kiệu rồng lặng lẽ hạ xuống, Trần Hy Hy thu lại tâm tư, thần sắc trên mặt khôi phục vẻ tĩnh lặng, nhún người hành lễ.
Phương Hạo Thiên nhìn qua khuôn mặt lạnh nhạt của nàng, hắn rảo bước về phía đình viện, phất tay lệnh cho hạ nhân lui ra. Trần Hy Hy cứ đứng thừ ở đó không có bất kì động tác nào, vẻ cung kính vừa rồi đã hoàn toàn tan biến.
“Thế nào? Không phục à?”
Trần Hy Hy đáp lại ánh mắt giễu cợt của Phương Hạo Thiên, lập tức vào thẳng chủ đề:
“Hạ hoàng rốt cuộc muốn gì ở ta đây?”
Khóe môi đỏ thẫm như có như không giương lên, rất tốt, người con gái này, vẫn chưa lúc nào quên kéo xa khoảng cách với hắn.
Phương Hạo Thiên không trả lời, lại nửa thật nửa giả hỏi một câu:
“Ngày đó, là ai đã cứu nàng?”
Trần Hy Hy ngơ ngẩn một hồi, không ngờ hắn lại hỏi như vậy. Hương hoa sen thơm ngát chùng chình theo gió, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh A Huyên.
Nàng khẽ cụp mi, lạnh lùng nói:
“Hoàng đế Hạ quốc, không phải ngài cho rằng ta thực sự là phi tần của ngài đấy chứ?”
Đến cả việc này cũng muốn quản.
Phương Hạo Thiên bật cười, tiếng cười có chút vui vẻ, giòn tan như ánh nắng vàng ruộm rơi xuống sân đình. Chợt nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy nàng ở Lục Yên, tim hắn đã không kìm được sự hân hoan kích động, niềm kinh ngạc cùng vui sướng thay phiên nhau ngự trị lòng hắn.
Lúc đầu hắn không dám tin nàng còn sống, phải đợi đến khi nàng lạnh lùng nói hai tiếng “Hạ hoàng”, hắn mới thực sự chắc chắn... người con gái trước mặt, chính là nàng.
Lần đầu tiên, hắn lại cảm thấy may mắn, biết ơn người đã cứu nàng.
Phương Hạo Thiên không muốn thừa nhận, nhưng từ trước đến nay, chưa từng có một người con gái nào lại khiến tâm hắn dao động nhiều như thế. Giống như hiện tại, nàng đang ở trước mặt hắn, chẳng hề làm động tác gì, vẫn có thể từng chút bắt lấy tâm tư của hắn.
Trần Hy Hy tất nhiên không hiểu nụ cười ấy là có ý gì. Trước mắt đột nhiên tối lại, bóng dáng cao lớn của Phương Hạo Thiên đã che khuất ánh nắng, dường như muốn bao phủ cả người nàng.
“Bản thiết kế bom dẻo C-4.”
Khuôn mặt Trần Hy Hy thoáng chốc liền tối sầm lại, nàng giương mắt nhìn phượng mâu sâu hút kia, trong đó chẳng có vẻ gì muốn đùa cợt.
Hóa ra đây là mục đích của hắn đến đây ư?
Hắn từng nói nàng là quân cờ hữu dụng với hắn, chẳng lẽ là ý này? Tương lai hai nước giao chiến, bỏ qua thực lực ngang bằng, bên nào có lợi thế về vũ khí, chắc chắn sẽ nắm chắc phần thắng.
Trước mắt như nhìn thấy cảnh tượng thây địch bị bom xé thành nghìn mảnh, bên tai như nghe thấy tiếng hét kinh hoàng đầy đau đớn ngày ấy, Trần Hy Hy nắm chặt tay, nàng chống lại ánh mắt hắn, cười giễu cợt:
“Hạ hoàng chẳng lẽ còn chưa tỉnh ngủ?”
Nực cười, hắn cho rằng nàng sẽ đáp ứng yêu cầu này ư? Hắn muốn dùng bom dẻo C-4 làm gì, chẳng lẽ nàng lại không biết?
Cổ tay bỗng truyền đến cảm giác đau nhói, nàng biết, một câu ấy đã chọc giận hắn.
Quả nhiên, khuôn mặt tuấn mỹ kia chớp mắt đã đanh lại. Hằn gằn giọng, cảnh cáo:
“Không muốn chết thì quản tốt miệng lưỡi của mình đi.”
Nghe vậy, Trần Hy Hy chỉ cười nhạt, vẻ bướng bỉnh trên dung nhan thanh khiết như sen khiến người ta vừa hận vừa yêu. Phương Hạo Thiên bỗng cảm thấy nụ cười kia quá mức chói mắt, bất giác lực tay siết mạnh hơn.
Dù rằng khả năng chịu đựng của thiếu nữ tốt hơn người thường, nhưng thời khắc này, bị hắn siết tay không chút lưu tình như vậy, cảm tưởng như xương muốn vỡ vụn, cuối cùng nàng không thể giả bộ bình thản được nữa, đôi môi khẽ bật ra một tiếng kêu đau đớn.
Trong mắt Phương Hạo Thiên xẹt qua một tia hốt hoảng, hắn nhanh chóng buông tay thiếu nữ. Dường như muốn che đi cảm xúc hỗn loạn trong lòng, hắn hừ lạnh một tiếng, lập tức phẩy áo xoay lưng:
“Bãi giá Tuệ Chiêu cung.”
Rất nhanh, trong đình viện chỉ còn một mình bóng dáng thanh mảnh của thiếu nữ.
Trần Hy Hy lạnh nhạt xoa cổ tay bị đau, nghĩ lại tình huống vừa rồi, lòng không khỏi thở phào một tiếng. Thực ra cả đoạn đường từ Lục Yên quốc về đây, nàng mơ hồ cảm nhận được cách hắn đối xử với nàng có phần thay đổi. Trần Hy Hy không rõ nó là gì, nhưng một loạt những lời chọc giận hắn ban nãy, là nàng cố tình nói để thử lòng hắn.
Nàng muốn xem thử, hắn đối với quân cờ này, có thể kiên nhẫn được đến mức nào?
May mắn vừa rồi, hắn thực sự không hạ lệnh xử phạt nàng.
***
Buổi tối, trong cung tổ chức yến tiệc. Trần Hy Hy hiện tại là Liên phi, không thể không đến.
Nàng thay một bộ xiêm y màu vàng, những họa tiết in chìm dưới ánh trăng như lung linh phát sáng. Trước trán điểm một đóa hoa sen, làm nổi bật khí chất thanh lãnh thoát tục. Đôi mắt trong suốt tựa dòng suối nơi đỉnh núi bạt ngàn, phảng phất nét trầm lặng, thoang thoảng tia lạnh lùng.
Cung nữ trang điểm nhìn nàng đến ngây người, trong cung trước giờ không thiếu những đại mỹ nhân, nhưng rất ít ai sở hữu khí chất thanh lãnh thoát tục như vậy. Rốt cuộc nàng ta minh bạch, tại sao hoàng thượng lại tấn phong người này đến phi vị nhanh như thế!
Lúc Trần Hy Hy mang theo cung nữ đến thiên điện, vừa mới bước chân vào, lập tức vô số ánh mắt như mũi kiếm liên tục quét qua như muốn xuyên thủng nàng.
Trần Hy Hy điềm nhiên như không có chuyện gì, cảm thấy nữ tử hậu cung quả thật bi ai, suốt đời mong ngóng một người, trong lúc nhận thánh sủng vẫn phải nơm nớp lo sợ, rằng có ngày sẽ bị thất sủng. Đương nhiên, việc thất sủng, không chỉ là cái cây ngáng bước đường phồn vinh của bản thân, còn kéo nhà mẹ đẻ xuống nước theo.
Có lẽ bọn họ cảm thấy, tại sao một nữ tử không có gia thế như nàng, lại có thể một bước lên mây trở thành Liên phi, cấp bậc chỉ dưới Quý phi?
Hoặc là, một người nhan sắc cũng không phải thuộc hàng khuynh quốc khuynh thành như nàng, có gì đáng để Phương Hạo Thiên lưu tâm?
Ánh đèn dạ minh châu chiếu nhẹ lên thân hình yêu kiều thoát tục của thiếu nữ. Nàng bình tĩnh cúi đầu thi lễ.
Liễu Yên Phi cảm thấy dáng người này có chút quen mắt, ngay khi Trần Hy Hy ngẩng đầu, hai mắt nàng bỗng mở lớn kinh ngạc, thiếu chút nữa đã mở miệng thất lễ.
Người này... không phải là Thái tử phi Đại Nam quốc sao?
Nhưng, nàng ấy chẳng phải đã chết từ năm ngoái ư? Sao tự dưng lại xuất hiện? Hơn nữa, còn mang thân phận phi tử của bệ hạ.
Nghĩ đến đây, Liễu Yên Phi bất giác quay sang Phương Hạo Thiên bên cạnh mình, lại thấy ánh mắt hắn đang chăm chú đặt lên người thiếu nữ. Nàng cắn môi, khẽ gọi:
“Hoàng thượng, nàng ấy chẳng phải là...?”
“Là Liên phi của trẫm.”
Phương Hạo Thiên cắt ngang lời của nàng, phượng mâu lạnh như băng quét qua khiến nàng giật mình sợ hãi.
Trần Hy Hy nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Liễu Yên Phi, nàng ấy lúc trước đã từng đến Thiên triều cùng Phương Hạo Thiên, tất nhiên biết mặt nàng. Kinh ngạc cũng không có gì là lạ.
Nhưng khoảnh khắc thiếu nữ ngẩng đầu, không chỉ có mình Liễu Yên Phi ngạc nhiên, phía sau Phương Hạo Thiên, ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Lan khẽ run, trừng trừng nhìn nàng.
Lần ấy về Hạ quốc, nàng ta bỗng gặp ám toán, dù bảo toàn được tính mạng trở về, nhưng bản thân lại bị trọng thương nghiêm trọng, công lực cũng mất hết. Hoàng thượng rủ lòng thương xót, nghĩ đến tấm lòng hộ chủ từng ấy năm, vẫn giữ nàng bên cạnh.
Chẳng qua... nàng ta đã không còn là trợ thủ đắc lực cạnh hắn nữa.
Ngọc Lan biết, bản thân không thể trở thành nữ nhân của hoàng thượng, hiện tại, lại không thể trợ giúp hắn. Như vậy thì có khác gì một phế nhân, nỗi đau này đã khiến nàng ta phải chịu đả kích một thời gian dài.
Khẽ hạ mi, Ngọc Lan không thể đoán được người trước mắt liệu có thực sự là Trần Hy Hy không.
Hoàng thượng trước đây từng có ý để nàng hạ sát nàng ta, nhưng cuối cùng lại đổi ý. Hiện tại, bỗng dưng đem một nữ tử giống hệt Trần Hy Hy trở thành phi tần của mình, rốt cuộc chàng đang suy tính điều gì?
Bình luận facebook