Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Độc nhất phụ nhân tâm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngươi có trách bản cung không?”
Có trách hắn không ư?
“Thái tử đang muốn ám chỉ cái gì?” Trần Hy Hy bình tĩnh nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của Triệu Minh.
“Ngươi thông minh như vậy chẳng lẽ lại không biết?” Triệu Minh cười, hỏi ngược lại.
"Thái tử muốn biết đến thế sao? Được, ta không trách, không trách người.”
Một tia kinh ngạc lướt qua tuấn nhan của hắn, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của nàng lại vang lên:
"Ta nợ thái tử một ân cứu mạng. Nếu như Thái tử đã muốn ta trở thành Thái tử phi thì ta sẽ chấp nhận, oán trách có ích gì?”
“Cho dù có gặp nguy hiểm?”
"Phải.” nàng nghiêng mặt, cười có chút tự giễu.
Cuộc sống của nàng trước nay, chỉ luôn ngập tràn trong hai từ "nguy hiểm", không phải sao?
Ngón tay Triệu Minh chạm lên mặt nàng, giọng nói cất chứa tiếng thở dài:
"Bản cung từng nói với ngươi, bản cung sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì. Trần Hy Hy, nhưng hôm nay bản cung nhận ra, có đôi khi là bản cung bất lực... không thể bảo vệ ngươi chu toàn."
Tâm nàng không hiểu sao khi nghe những lời này lại đau đớn. Hắn đang muốn nói đến việc hôm nay hoàng thượng gây khó dễ cho nàng, mà hắn lại không thể công khai bảo vệ nàng. Nắm lấy bàn tay lạnh băng của Triệu Minh trên mặt mình, nàng thản nhiên nói:
"Ta hiểu.” Cho dù hắn có là thái tử quyền khuynh thiên hạ thì hắn vẫn là nhi tử của hoàng thượng. Rất nhiều lúc hắn không thể làm theo ý mình. Hoàng đế cũng nhiều khi là “thân bất do kỷ”, huống chi là hắn.
"Hôm nay phụ hoàng làm vậy... cũng là có nỗi khổ tâm của người.” Triệu Minh lại nhẹ giọng nói.
Trần Hy Hy gật đầu, hắn không cần giải thích, nàng trong lòng minh bạch. Hoàng thượng suy đến cùng là vì hắn!
Cảm giác bàn tay lạnh băng của hắn đang được hơi ấm từ tay nàng truyền vào, Triệu Minh thoáng nắm chặt, như thể đó là hơi ấm duy nhất trên thế gian này.
Nhìn trán nàng bị dán băng, Triệu Minh thoáng nhíu mày, lạnh giọng nói:
"Lần sau đừng làm như vậy nữa.”
Trần Hy Hy thầm ngạc nhiên, sau đó liền cười giảo hoạt:
“Thái tử đau lòng à?”
Triệu Minh nhìn nàng, khóe môi cong lên một chút giễu cợt, sau đó buông một câu:
“Vớ vẩn!"
Nhưng Triệu Minh biết rõ, đó là cảm giác đã len lỏi trong tâm hắn.
Trần Hy Hy cười cười, nàng chỉ là buột miệng hỏi mà thôi. Đáp án như vậy, nàng đã biết từ lâu, không phải sao?
“Bản cung sai người đưa ngươi về phủ Thượng Thư." Hắn đứng dậy, liền lạnh lùng đi ra ngoài.
“Thái tử...” Nàng theo phản xạ gọi hắn, nhưng bóng dáng cao lớn kia đã không còn trước mắt.
Triệu Minh...
Hắn luôn lãnh huyết như vậy... có thể đến gần nhưng không thể chạm đến trái tim hắn.
Nàng thực sự tò mò... liệu trên thế gian này có một nữ tử nào có thể khiến hắn động tâm không?
Không khỏi tự cười nhạo mình một tiếng, chuyện này thì có liên quan gì đến nàng?
Triệu Minh... Có lẽ ta và ngươi chỉ là đang trả nợ ân tình cho nhau mà thôi. Ngươi cứu mạng ta... ta đáp ứng ngươi trở thành Thái tử phi. Giữa hai ta có chỉ thế thôi, đúng không?
***Thượng Thư Phủ***
Tin tức hai nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư trở thành thái tử phi của hai nước đã nhanh chóng truyền khắp kinh thành.
Trong phủ cũng bởi vì tin này mà một hồi chấn động.
Hai thái tử phi, có nghĩa là sẽ có hai mẫu nghi thiên hạ. Một nước là cường quốc đứng đầu, một nước ở vị trí thứ ba. Dù nói thế nào thì chuyện này cũng quá mức “kinh thiên động địa". Ai có thể ngờ, nữ nhi của quan tam phẩm lại có thể “vượt qua” những nữ nhi của quan nhị phẩm, nhất phẩm để nắm lấy vị trí cao quý này chứ?
Có phải là quá may mắn không?
Trần Hy Hy đi về phía Hồng Nguyệt Các của mình, đầu gối vẫn còn đau nhức khiến nàng bất giác nhíu mày. Nàng nhớ, Mộ thái y nói nàng phải tĩnh dưỡng mấy hôm.
"Tiểu thư làm sao vậy? Sao lại thế này?” Vân Anh thấy trán nàng dán băng liền kinh hoảng. Mới ở hoàng cung một lúc sao lại bị thương đến nỗi này?
"Ta bất cẩn chút thôi. Không có gì nghiêm trọng đâu." Nàng vỗ vỗ vai Vân Anh, lại thấy viện của mình đang náo nhiệt một mảnh, không khỏi cau mày lại gần.
"Tiểu thư, Đại phu nhân cho người mang các vật phẩm tới, nói là ban thưởng cho tiểu thư.” Vân Anh giải thích.
Trần Hy Hy cười khẩy, không phải bà ta thấy nàng trở thành Thái tử phi nên mới giả bộ một Đại phu nhân rộng lượng thế sao?
"Nhị tiểu thư.” Hạ nhân trong phủ thấy nàng đều một mực cung kính hành lễ, bởi trước mặt họ đây chính là vị thái tử phi của thiên triều, cao quý không thể đắc tội.
"Đứng lên đi." Nàng cười nhạt, trong lòng đã hiểu vì sao con người lại thích nắm quyền cao chức trọng. Có thể được người ta tôn kính, sùng bái, cảm giác này vô cùng thỏa mãn.
Đại phu nhân từ trong bước ra, thấy nàng bị thương liền sửng sốt một chút, sau đó liền cười mỉa:
"Hy nhi sao lại thế này? Cũng sắp làm thái tử phi rồi, sao lại để bản thân bị thương như vậy? Ngươi không để ý đến mặt mũi của Thượng Thư Phủ thì cũng phải để ý mặt mũi của Hoàng thất chứ?”
Ha, bà ta lúc nào cũng có thể kiếm chuyện với nàng.
Cười lạnh một tiếng, Trần Hy Hy liền nói:
“Mẫu thân nói quá rồi. Ở đời, không may bị thương là chuyện bình thường. Chẳng lẽ lời của mẫu thân đây là đang ám chỉ cứ người nào trong hoàng thất bị thương cũng là làm mất mặt mũi sao? A, hoàng thượng trẻ tuổi cũng thương tích vô số, mẫu thân xem nói thế nào đây?”
Dương Hồng Loan kinh hãi, nó lại trực tiếp lấy thân phận của hoàng đế ra áp chế bà.
Vì sao bà ta lại có cảm giác con bé này miệng lưỡi vô cùng sắc bén, thậm chí là nguy hiểm. Nhìn bề ngoài nó thanh khiết như đóa bạch liên nhưng tâm cơ lại cực kỳ thâm độc.
“Hy nhi, mẫu thân không có ý đó. Mẫu thân nói vậy chỉ là muốn nhắc nhở con thôi. Hoàng thất lắm quy củ, hình tượng là quan trọng nhất.” Dương Hồng Loan lấy lại tinh thần, cười cười.
Trần Hy Hy không nói, đi vào trong viện của mình.
"Mẫu thân, con mệt quá không tiếp người được. Mong mẫu thân lượng thứ!"
"Con bé này nói gì vậy, mệt thì nghỉ ngơi đi, không cần quan tâm đến mẫu thân đâu.” Dương Hồng Loan nhìn theo bóng lưng của nàng, ánh mắt lóe tia tàn nhẫn.
Từ sau khi Trần Mộc Tâm trở về phủ liền nhốt mình trong phòng. Ngay cả Dương Hồng Loan cũng không thể gặp. Bản thân bà ta hiểu rõ nữ nhi của mình đau đớn và thất vọng cỡ nào. Nam nhân mình yêu từng ấy năm lại thành thân với muội muội của mình, còn mình bị gả cho một người xa lạ, sao mà có thể không đau đớn?
Thực ra Dương Hồng Loan không quá bi thương. Dù sao đối phương cũng là thái tử của cường quốc, dù Trần Mộc Tâm có gả sang nơi “đất khách quê người”, sau này vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.
Nhưng rốt cuộc vẫn là tình cảm của người mẹ, thấy nữ nhi đau đớn, tuyệt vọng, Dương Hồng Loan càng hận kẻ đã cướp mất vị trí Thái tử phi Đại Nam quốc.
Trần Hy Hy, ngươi đáng lẽ phải chết từ lâu rồi!
Vân Anh đỡ Trần Hy Hy vào giường, nàng liền mệt mỏi mà thiếp đi.
Nơi đây thật giả dối. Lúc nào cũng phải giả bộ nói cười, nàng tưởng rằng sống lại sẽ có được một cuộc sống yên bình, không ngờ lại bị cuốn vào vòng xoáy “vạn kiếp bất phục” này.
Nói không mệt mỏi là nói dối. Nàng... rất mệt!
Buổi chiều trong phủ có rất nhiều các quan lại đến tặng lễ vật chúc mừng đại hỉ, tất nhiên mục đích thực sự đằng sau là lôi kéo thế lực của Binh Bộ Thượng Thư. Trần Tử Khiêm quả là liêm khiết, chỉ giữ thái độ trung lập, không có ý muốn nâng đỡ ai.
Dương Hồng Loan nhìn nhiều người trước mặt, trong đầu bỗng lóe lên một tâm kế.
Bà đã có cách để xử lý tiện nhân kia rồi.
Vị trí Thái tử phi của nó, bà sẽ biến thành mộng ảo.
***
Trần Hy Hy vừa tỉnh dậy, Vân Anh đang bóp vai cho nàng, dáng vẻ rất chuyên tâm.
“Hy nhi đã cảm thấy đỡ hơn chưa?” Dương Hồng Loan một bộ dáng quan tâm tiến vào, trên tay là một đĩa bánh.
Che giấu tia sáng lạnh lẽo nơi đáy mắt, Trần Hy Hy liền nở một nụ cười: “Mẫu thân quan tâm. Trong người con đã khỏe hơn rồi.”
"Mẫu thân có mang bánh hạt sen mà con thích đây.”
"Đa tạ mẫu thân.” Trần Hy Hy nhận lấy, trong đầu lại thầm suy đoán bà ta lại có mục đich gì.
“Lư hương trong phòng con là loại gì vậy? Mùi rất dễ chịu.” Dương Hồng Loan lơ đễnh hỏi, ngón tay vô ý chạm vào nắp, liền mang theo những hạt phấn rơi vào trong.
Trần Hy Hy đang suy nghĩ nên không thấy, Vân Anh lại đang pha trà, động tác của Dương Hồng Loan lại quá nhanh nên hiển nhiên cũng không biết.
"Chỉ là hương liệu bình thường kết hợp với một số thảo dược mà thôi." Nàng đáp lại: “Nếu mẫu thân thích, con có thể tặng cho người vài hộp.”
“Vậy mẫu thân trước cảm tạ con.”
"Mẫu thân đừng khách sáo.” Trần Hy Hy vô cùng bội phục khả năng diễn xuất của cả hai người. Rõ ràng hận đến tận xương tủy mà lại có thể thoải mái xưng hô thân thiết như vậy.
Quá châm chọc rồi đấy!
Nhìn thấy Vân Anh, Dương Hồng Loan lại nhướn mày:
"Mẫu thân có một xấp lụa thượng hạng muốn cho con... để nha đầu này sang chỗ mẫu thân mang về đi.”
Trần Hy Hy thoáng do dự, nàng thực sự không rõ dụng ý của Dương Hồng Loan.
"Ngươi đi đi." Nàng gật đầu, có lẽ do nàng suy nghĩ nhiều quá thôi.
Khóe môi Dương Hồng Loan nhếch lên nụ cười trào phúng.
Trần Hy Hy, trò hay sắp bắt đầu rồi.
Trong phòng chỉ còn một mình nàng, Trần Hy Hy có chút nhàm chán đọc sách. Chỉ là sau một lúc, nàng liền cảm thấy cả người nóng lên, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ.
"Sao lại thế này?” Trần Hy Hy đỡ trán, lắc đầu, cảm giác khô nóng lại lần nữa bùng lên.
Trần Hy Hy liếc mắt khắp căn phòng, xác định không có gì khả nghi, tâm nàng liền chùng xuống.
Nhìn đến cái lư hương đang nghi ngút hương thơm, nàng liền nhíu mày, lại gần, mùi hương quen thuộc kia lại hòa trộn với một mùi khác.
Sắc mặt Trần Hy Hy tái nhợt... đây là... hương hợp hoan dùng trong các thanh lâu mà... Tại sao có thể ở trong lư hương của nàng?
Đầu óc nhanh chóng hoạt động, nhớ đến lời nói của Dương Hồng Loan, Trần Hy Hy liền nắm chặt tay.
"Dương Hồng Loan... ngươi lại dám tính kế ta!” Cảm giác như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, Trần Hy Hy không còn đủ thời gian suy nghĩ nữa.
Ra khỏi đây!
Nàng phải ra khỏi đây.
Chỉ là vừa chạm đến cánh cửa, một thân hình cao lớn của hộ vệ đã chắn trước người nàng.
Thấy dung nhan xinh đẹp tựa tiên tử của nàng đỏ bừng, hắn thoáng mê muội, nhưng lại nghiêm túc nói:
"Mã Mã nói tiểu thư cần chuyển một số đồ nên gọi nô tài vào.”
Nắm chặt tay, Trần Hy Hy đã nhìn thấy mục đích của Dương Hồng Loan rồi!
Bà ta... bà ta muốn hủy hoại thanh danh của nàng... để nàng giao hoan với hộ vệ trong phủ... Rồi nàng sao có thể danh chính ngôn thuận làm Thái tử phi nữa? Không ai có thể lấy một thê tử đã không còn trong trắng, huống chi là Thái tử cao cao tại thượng?
Quả nhiên là độc nhất phụ nhân tâm!
Dương Hồng Loan...
Dương Hồng Loan...
Trong lòng Trần Hy Hy thầm khắc sâu cái tên này...
Thấy sắc mặt hộ vệ kia đã có biến hóa, Trần Hy Hy liền lấy trong tay áo mê hương. Thời gian qua nghiên cứu độc dược nàng đã chế ra vài thứ phòng thân.
Thấy hắn đã ngất đi, nàng liền chạy ra ngoài.
Vuốt ngực thở dốc, nàng không có nội lực, khó mà chịu được. Cắn chặt môi để tìm lại chút thanh tỉnh, nàng lại nhớ đến trong tay áo còn có thanh chủy thủ.
Cười khổ một tiếng, Triệu Minh, lần này ta lại làm bản thân bị thương, ngươi cũng không thể phạt ta được nhỉ?
Dòng máu ấm nóng chảy ra từ cánh tay, sợ không đủ, nàng lại bồi thêm một nhát nữa. Máu đỏ tươi đến rợn người, lý trí cũng dần khôi phục.
Hung hăng cắm thanh chủy thủ xuống đất, ánh mắt Trần Hy Hy sắc lạnh, nộ khí điên cuồng.
Dương Hồng Loan... ngươi muốn xem ta thân bại danh liệt thế nào chứ gì? Ngươi cứ chờ xem.
Băng bó cánh tay xong, Trần Hy Hy liền đứng dậy, lạnh lùng vào phòng của Mã Mã.
Mã Mã thấy nàng sắc mặt không tốt, thực ra nàng ta cũng không biết mưu kế của Dương Hồng Loan, liền hỏi han:
"Tiểu thư làm sao vậy?”
Trần Hy Hy cười có chút quái dị, tiến lên đứng trước mặt Mã Mã, nói:
"Ngươi gọi hộ vệ vào phòng ta để chuyển đồ?”
“Vâng, lúc đi đại phu nhân dặn nô tỳ là tiểu thư yêu cầu.”
"Rất tốt!” Nàng phun ra hai chữ, trên môi hồng cong lên một đường hoàn mỹ.
Mã Mã ngây ngẩn cả người, không hiểu hai chữ “rất tốt” là có ý gì?
“Mã Mã... giờ bản tiểu thư phải ra chính sảnh có chút chuyện cần nói với phụ thân, ngươi vào phòng ta giúp ta chuyển mấy đồ nhẹ ra ngoài. Ta sẽ về sớm.”
Mã Mã không dám trái lệnh, lập tức đi vào phòng nàng. Trần Hy Hy cũng nín thở đi vào, giờ là thời điểm hương hợp hoan phát huy tác dụng mạnh nhất.
Trần Hy Hy tiến lên lay tên hộ vệ dậy, sau đó lạnh lùng đẩy Mã Mã về phía hắn.
"Tiểu thư...” Mã Mã hoảng sợ, nhưng cả người đã bị tên hộ vệ ôm lấy, cơ thể nàng ta cũng nhanh chóng nóng lên.
Trần Hy Hy cười lạnh lùng, đóng cửa đi ra ngoài. Kết quả thế nào... ai cũng có thể đoán được!
***
"Phu nhân... phu nhân... không hay rồi.” Một nha hoàn hốt hoảng chạy vào, âm điệu tràn đầy sự kinh hãi.
"Hoảng cái gì? Còn ra thể thống gì nữa?” Dương Hồng Loan lớn tiếng mắng, nhưng trong lòng lại đang đắc ý. Vân Anh vẫn đang ở trong phòng bà ta để nha hoàn lấy đồ. Bà ta sẽ không ở đó, kịch hay trước mắt, bà ta tất nhiên sẽ không bỏ qua.
"Nô tỳ... nô tỳ...” bộ dáng kia rõ ràng là muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì? Ngươi không nói ta cho người đánh ngươi.” Trần Tử Khiêm không vui mắng. Ở đây có biết bao nhiêu người, thể diện của Thượng Thư Phủ để đi đâu?
"Lão gia tha mạng... nô tỳ nói..." Nha hoàn kia dập đầu: "Lúc nãy nô tỳ chính mắt trông thấy... trông thấy Nhị tiểu thư dan díu với hộ vệ trong phủ.”
“Ngươi nói cái gì?” Trần Tử Khiêm một cước đá vào người nàng ta, hai con mắt đã trở nên giận dữ.
Mấy vị khách trong phủ cũng giật mình. Nhị tiểu thư... không phải là Thái tử phi mới được ban hôn của Thiên triều sao?
"Lão gia bình tĩnh lại đã...” Dương Hồng Loan kéo tay ông, lại nói:
"Bản thân thiếp thân thấy chuyện này cũng vô cùng khó tin. Chi bằng chúng ta đến viện của Hy nhi kiểm tra.”
“Hừ! Chuyện này rõ ràng là nha đầu này ngụy biện...”
Nha hoàn kia sợ hãi: “Nô tỳ nói thật.”
Dương Hồng Loan lại kiên nhẫn:
"Lão gia, ở đây nhiều người, chỉ sợ có kẻ không tận mắt chứng kiến thì sẽ không tin.”
Trần Tử Khiêm thấy sắc mặt của đám người kia đang hồ nghi, phất tay lạnh lùng nói:
“Đi!”
Giương môi nở một nụ cười, Dương Hồng Loan liền đi theo. Có mấy người khách cũng tò mò thực hư, trao đổi ánh mắt với nhau rồi cũng lẳng lặng theo sát phía sau.
Hồng Nguyệt Các đã ở ngay trước mặt, chỉ là sắc mặt mọi người lập tức trở nên ngưng trọng.
Bên trong... truyền đến những tiếng rên rỉ khiến người ta phải đỏ mặt tía tai. Ai cũng biết là đang xảy ra chuyện gì.
Dương Hồng Loan làm như kinh hoảng, lắc đầu:
“Không thể nào... không thể nào là Hy nhi được... lão gia, thiếp thân nghe nhầm có phải không?”
Sắc mặt Trần Tử Khiêm đã đen lại, trong đầu lại nghĩ đến Hy nhi đã bị người ta hãm hại. Con bé làm sao có thể không biết chừng mực như vậy?
Đáy mắt Dương Hồng Loan xẹt qua một tia đắc ý. Trần Hy Hy, coi như hôm nay ngươi xong rồi.
“Mau lên! Mở cửa ra... Biết đâu bên trong không phải Hy nhi.” Dương Hồng Loan mang theo một tia hi vọng nói, nhưng trong lòng lại đang vui sướng vì mưu kế hại Trần Hy Hy thành công.
Hộ vệ trong phủ tiến lên, ngay lập tức hai thân ảnh trần trụi đang quấn lấy nhau bại lộ trước mắt mọi người.
Dương Hồng Loan kinh hô một tiếng, khóc lên:
"Hy nhi à... sao còn có thể khiến mẫu thân đau lòng như vậy?”
"Ai đang gọi ta vậy?”
Lúc này một bóng dáng cao gầy không biết từ đâu bước ra, nở một nụ cười thanh khiết không nhiễm bụi trần.
"A... Đây là có chuyện gì? Sao trước viện ta lại nhiều người thế này?” nàng làm bộ ngạc nhiên.
Đồng tử của Dương Hồng Loan co lại, sau khi nhìn rõ người trước mắt, bà ta bắt đầu thấy sợ hãi.
Trần Hy Hy đang yên lành ở đây, thì trong kia... trong kia là ai?
“Ngươi có trách bản cung không?”
Có trách hắn không ư?
“Thái tử đang muốn ám chỉ cái gì?” Trần Hy Hy bình tĩnh nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của Triệu Minh.
“Ngươi thông minh như vậy chẳng lẽ lại không biết?” Triệu Minh cười, hỏi ngược lại.
"Thái tử muốn biết đến thế sao? Được, ta không trách, không trách người.”
Một tia kinh ngạc lướt qua tuấn nhan của hắn, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của nàng lại vang lên:
"Ta nợ thái tử một ân cứu mạng. Nếu như Thái tử đã muốn ta trở thành Thái tử phi thì ta sẽ chấp nhận, oán trách có ích gì?”
“Cho dù có gặp nguy hiểm?”
"Phải.” nàng nghiêng mặt, cười có chút tự giễu.
Cuộc sống của nàng trước nay, chỉ luôn ngập tràn trong hai từ "nguy hiểm", không phải sao?
Ngón tay Triệu Minh chạm lên mặt nàng, giọng nói cất chứa tiếng thở dài:
"Bản cung từng nói với ngươi, bản cung sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì. Trần Hy Hy, nhưng hôm nay bản cung nhận ra, có đôi khi là bản cung bất lực... không thể bảo vệ ngươi chu toàn."
Tâm nàng không hiểu sao khi nghe những lời này lại đau đớn. Hắn đang muốn nói đến việc hôm nay hoàng thượng gây khó dễ cho nàng, mà hắn lại không thể công khai bảo vệ nàng. Nắm lấy bàn tay lạnh băng của Triệu Minh trên mặt mình, nàng thản nhiên nói:
"Ta hiểu.” Cho dù hắn có là thái tử quyền khuynh thiên hạ thì hắn vẫn là nhi tử của hoàng thượng. Rất nhiều lúc hắn không thể làm theo ý mình. Hoàng đế cũng nhiều khi là “thân bất do kỷ”, huống chi là hắn.
"Hôm nay phụ hoàng làm vậy... cũng là có nỗi khổ tâm của người.” Triệu Minh lại nhẹ giọng nói.
Trần Hy Hy gật đầu, hắn không cần giải thích, nàng trong lòng minh bạch. Hoàng thượng suy đến cùng là vì hắn!
Cảm giác bàn tay lạnh băng của hắn đang được hơi ấm từ tay nàng truyền vào, Triệu Minh thoáng nắm chặt, như thể đó là hơi ấm duy nhất trên thế gian này.
Nhìn trán nàng bị dán băng, Triệu Minh thoáng nhíu mày, lạnh giọng nói:
"Lần sau đừng làm như vậy nữa.”
Trần Hy Hy thầm ngạc nhiên, sau đó liền cười giảo hoạt:
“Thái tử đau lòng à?”
Triệu Minh nhìn nàng, khóe môi cong lên một chút giễu cợt, sau đó buông một câu:
“Vớ vẩn!"
Nhưng Triệu Minh biết rõ, đó là cảm giác đã len lỏi trong tâm hắn.
Trần Hy Hy cười cười, nàng chỉ là buột miệng hỏi mà thôi. Đáp án như vậy, nàng đã biết từ lâu, không phải sao?
“Bản cung sai người đưa ngươi về phủ Thượng Thư." Hắn đứng dậy, liền lạnh lùng đi ra ngoài.
“Thái tử...” Nàng theo phản xạ gọi hắn, nhưng bóng dáng cao lớn kia đã không còn trước mắt.
Triệu Minh...
Hắn luôn lãnh huyết như vậy... có thể đến gần nhưng không thể chạm đến trái tim hắn.
Nàng thực sự tò mò... liệu trên thế gian này có một nữ tử nào có thể khiến hắn động tâm không?
Không khỏi tự cười nhạo mình một tiếng, chuyện này thì có liên quan gì đến nàng?
Triệu Minh... Có lẽ ta và ngươi chỉ là đang trả nợ ân tình cho nhau mà thôi. Ngươi cứu mạng ta... ta đáp ứng ngươi trở thành Thái tử phi. Giữa hai ta có chỉ thế thôi, đúng không?
***Thượng Thư Phủ***
Tin tức hai nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư trở thành thái tử phi của hai nước đã nhanh chóng truyền khắp kinh thành.
Trong phủ cũng bởi vì tin này mà một hồi chấn động.
Hai thái tử phi, có nghĩa là sẽ có hai mẫu nghi thiên hạ. Một nước là cường quốc đứng đầu, một nước ở vị trí thứ ba. Dù nói thế nào thì chuyện này cũng quá mức “kinh thiên động địa". Ai có thể ngờ, nữ nhi của quan tam phẩm lại có thể “vượt qua” những nữ nhi của quan nhị phẩm, nhất phẩm để nắm lấy vị trí cao quý này chứ?
Có phải là quá may mắn không?
Trần Hy Hy đi về phía Hồng Nguyệt Các của mình, đầu gối vẫn còn đau nhức khiến nàng bất giác nhíu mày. Nàng nhớ, Mộ thái y nói nàng phải tĩnh dưỡng mấy hôm.
"Tiểu thư làm sao vậy? Sao lại thế này?” Vân Anh thấy trán nàng dán băng liền kinh hoảng. Mới ở hoàng cung một lúc sao lại bị thương đến nỗi này?
"Ta bất cẩn chút thôi. Không có gì nghiêm trọng đâu." Nàng vỗ vỗ vai Vân Anh, lại thấy viện của mình đang náo nhiệt một mảnh, không khỏi cau mày lại gần.
"Tiểu thư, Đại phu nhân cho người mang các vật phẩm tới, nói là ban thưởng cho tiểu thư.” Vân Anh giải thích.
Trần Hy Hy cười khẩy, không phải bà ta thấy nàng trở thành Thái tử phi nên mới giả bộ một Đại phu nhân rộng lượng thế sao?
"Nhị tiểu thư.” Hạ nhân trong phủ thấy nàng đều một mực cung kính hành lễ, bởi trước mặt họ đây chính là vị thái tử phi của thiên triều, cao quý không thể đắc tội.
"Đứng lên đi." Nàng cười nhạt, trong lòng đã hiểu vì sao con người lại thích nắm quyền cao chức trọng. Có thể được người ta tôn kính, sùng bái, cảm giác này vô cùng thỏa mãn.
Đại phu nhân từ trong bước ra, thấy nàng bị thương liền sửng sốt một chút, sau đó liền cười mỉa:
"Hy nhi sao lại thế này? Cũng sắp làm thái tử phi rồi, sao lại để bản thân bị thương như vậy? Ngươi không để ý đến mặt mũi của Thượng Thư Phủ thì cũng phải để ý mặt mũi của Hoàng thất chứ?”
Ha, bà ta lúc nào cũng có thể kiếm chuyện với nàng.
Cười lạnh một tiếng, Trần Hy Hy liền nói:
“Mẫu thân nói quá rồi. Ở đời, không may bị thương là chuyện bình thường. Chẳng lẽ lời của mẫu thân đây là đang ám chỉ cứ người nào trong hoàng thất bị thương cũng là làm mất mặt mũi sao? A, hoàng thượng trẻ tuổi cũng thương tích vô số, mẫu thân xem nói thế nào đây?”
Dương Hồng Loan kinh hãi, nó lại trực tiếp lấy thân phận của hoàng đế ra áp chế bà.
Vì sao bà ta lại có cảm giác con bé này miệng lưỡi vô cùng sắc bén, thậm chí là nguy hiểm. Nhìn bề ngoài nó thanh khiết như đóa bạch liên nhưng tâm cơ lại cực kỳ thâm độc.
“Hy nhi, mẫu thân không có ý đó. Mẫu thân nói vậy chỉ là muốn nhắc nhở con thôi. Hoàng thất lắm quy củ, hình tượng là quan trọng nhất.” Dương Hồng Loan lấy lại tinh thần, cười cười.
Trần Hy Hy không nói, đi vào trong viện của mình.
"Mẫu thân, con mệt quá không tiếp người được. Mong mẫu thân lượng thứ!"
"Con bé này nói gì vậy, mệt thì nghỉ ngơi đi, không cần quan tâm đến mẫu thân đâu.” Dương Hồng Loan nhìn theo bóng lưng của nàng, ánh mắt lóe tia tàn nhẫn.
Từ sau khi Trần Mộc Tâm trở về phủ liền nhốt mình trong phòng. Ngay cả Dương Hồng Loan cũng không thể gặp. Bản thân bà ta hiểu rõ nữ nhi của mình đau đớn và thất vọng cỡ nào. Nam nhân mình yêu từng ấy năm lại thành thân với muội muội của mình, còn mình bị gả cho một người xa lạ, sao mà có thể không đau đớn?
Thực ra Dương Hồng Loan không quá bi thương. Dù sao đối phương cũng là thái tử của cường quốc, dù Trần Mộc Tâm có gả sang nơi “đất khách quê người”, sau này vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.
Nhưng rốt cuộc vẫn là tình cảm của người mẹ, thấy nữ nhi đau đớn, tuyệt vọng, Dương Hồng Loan càng hận kẻ đã cướp mất vị trí Thái tử phi Đại Nam quốc.
Trần Hy Hy, ngươi đáng lẽ phải chết từ lâu rồi!
Vân Anh đỡ Trần Hy Hy vào giường, nàng liền mệt mỏi mà thiếp đi.
Nơi đây thật giả dối. Lúc nào cũng phải giả bộ nói cười, nàng tưởng rằng sống lại sẽ có được một cuộc sống yên bình, không ngờ lại bị cuốn vào vòng xoáy “vạn kiếp bất phục” này.
Nói không mệt mỏi là nói dối. Nàng... rất mệt!
Buổi chiều trong phủ có rất nhiều các quan lại đến tặng lễ vật chúc mừng đại hỉ, tất nhiên mục đích thực sự đằng sau là lôi kéo thế lực của Binh Bộ Thượng Thư. Trần Tử Khiêm quả là liêm khiết, chỉ giữ thái độ trung lập, không có ý muốn nâng đỡ ai.
Dương Hồng Loan nhìn nhiều người trước mặt, trong đầu bỗng lóe lên một tâm kế.
Bà đã có cách để xử lý tiện nhân kia rồi.
Vị trí Thái tử phi của nó, bà sẽ biến thành mộng ảo.
***
Trần Hy Hy vừa tỉnh dậy, Vân Anh đang bóp vai cho nàng, dáng vẻ rất chuyên tâm.
“Hy nhi đã cảm thấy đỡ hơn chưa?” Dương Hồng Loan một bộ dáng quan tâm tiến vào, trên tay là một đĩa bánh.
Che giấu tia sáng lạnh lẽo nơi đáy mắt, Trần Hy Hy liền nở một nụ cười: “Mẫu thân quan tâm. Trong người con đã khỏe hơn rồi.”
"Mẫu thân có mang bánh hạt sen mà con thích đây.”
"Đa tạ mẫu thân.” Trần Hy Hy nhận lấy, trong đầu lại thầm suy đoán bà ta lại có mục đich gì.
“Lư hương trong phòng con là loại gì vậy? Mùi rất dễ chịu.” Dương Hồng Loan lơ đễnh hỏi, ngón tay vô ý chạm vào nắp, liền mang theo những hạt phấn rơi vào trong.
Trần Hy Hy đang suy nghĩ nên không thấy, Vân Anh lại đang pha trà, động tác của Dương Hồng Loan lại quá nhanh nên hiển nhiên cũng không biết.
"Chỉ là hương liệu bình thường kết hợp với một số thảo dược mà thôi." Nàng đáp lại: “Nếu mẫu thân thích, con có thể tặng cho người vài hộp.”
“Vậy mẫu thân trước cảm tạ con.”
"Mẫu thân đừng khách sáo.” Trần Hy Hy vô cùng bội phục khả năng diễn xuất của cả hai người. Rõ ràng hận đến tận xương tủy mà lại có thể thoải mái xưng hô thân thiết như vậy.
Quá châm chọc rồi đấy!
Nhìn thấy Vân Anh, Dương Hồng Loan lại nhướn mày:
"Mẫu thân có một xấp lụa thượng hạng muốn cho con... để nha đầu này sang chỗ mẫu thân mang về đi.”
Trần Hy Hy thoáng do dự, nàng thực sự không rõ dụng ý của Dương Hồng Loan.
"Ngươi đi đi." Nàng gật đầu, có lẽ do nàng suy nghĩ nhiều quá thôi.
Khóe môi Dương Hồng Loan nhếch lên nụ cười trào phúng.
Trần Hy Hy, trò hay sắp bắt đầu rồi.
Trong phòng chỉ còn một mình nàng, Trần Hy Hy có chút nhàm chán đọc sách. Chỉ là sau một lúc, nàng liền cảm thấy cả người nóng lên, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ.
"Sao lại thế này?” Trần Hy Hy đỡ trán, lắc đầu, cảm giác khô nóng lại lần nữa bùng lên.
Trần Hy Hy liếc mắt khắp căn phòng, xác định không có gì khả nghi, tâm nàng liền chùng xuống.
Nhìn đến cái lư hương đang nghi ngút hương thơm, nàng liền nhíu mày, lại gần, mùi hương quen thuộc kia lại hòa trộn với một mùi khác.
Sắc mặt Trần Hy Hy tái nhợt... đây là... hương hợp hoan dùng trong các thanh lâu mà... Tại sao có thể ở trong lư hương của nàng?
Đầu óc nhanh chóng hoạt động, nhớ đến lời nói của Dương Hồng Loan, Trần Hy Hy liền nắm chặt tay.
"Dương Hồng Loan... ngươi lại dám tính kế ta!” Cảm giác như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, Trần Hy Hy không còn đủ thời gian suy nghĩ nữa.
Ra khỏi đây!
Nàng phải ra khỏi đây.
Chỉ là vừa chạm đến cánh cửa, một thân hình cao lớn của hộ vệ đã chắn trước người nàng.
Thấy dung nhan xinh đẹp tựa tiên tử của nàng đỏ bừng, hắn thoáng mê muội, nhưng lại nghiêm túc nói:
"Mã Mã nói tiểu thư cần chuyển một số đồ nên gọi nô tài vào.”
Nắm chặt tay, Trần Hy Hy đã nhìn thấy mục đích của Dương Hồng Loan rồi!
Bà ta... bà ta muốn hủy hoại thanh danh của nàng... để nàng giao hoan với hộ vệ trong phủ... Rồi nàng sao có thể danh chính ngôn thuận làm Thái tử phi nữa? Không ai có thể lấy một thê tử đã không còn trong trắng, huống chi là Thái tử cao cao tại thượng?
Quả nhiên là độc nhất phụ nhân tâm!
Dương Hồng Loan...
Dương Hồng Loan...
Trong lòng Trần Hy Hy thầm khắc sâu cái tên này...
Thấy sắc mặt hộ vệ kia đã có biến hóa, Trần Hy Hy liền lấy trong tay áo mê hương. Thời gian qua nghiên cứu độc dược nàng đã chế ra vài thứ phòng thân.
Thấy hắn đã ngất đi, nàng liền chạy ra ngoài.
Vuốt ngực thở dốc, nàng không có nội lực, khó mà chịu được. Cắn chặt môi để tìm lại chút thanh tỉnh, nàng lại nhớ đến trong tay áo còn có thanh chủy thủ.
Cười khổ một tiếng, Triệu Minh, lần này ta lại làm bản thân bị thương, ngươi cũng không thể phạt ta được nhỉ?
Dòng máu ấm nóng chảy ra từ cánh tay, sợ không đủ, nàng lại bồi thêm một nhát nữa. Máu đỏ tươi đến rợn người, lý trí cũng dần khôi phục.
Hung hăng cắm thanh chủy thủ xuống đất, ánh mắt Trần Hy Hy sắc lạnh, nộ khí điên cuồng.
Dương Hồng Loan... ngươi muốn xem ta thân bại danh liệt thế nào chứ gì? Ngươi cứ chờ xem.
Băng bó cánh tay xong, Trần Hy Hy liền đứng dậy, lạnh lùng vào phòng của Mã Mã.
Mã Mã thấy nàng sắc mặt không tốt, thực ra nàng ta cũng không biết mưu kế của Dương Hồng Loan, liền hỏi han:
"Tiểu thư làm sao vậy?”
Trần Hy Hy cười có chút quái dị, tiến lên đứng trước mặt Mã Mã, nói:
"Ngươi gọi hộ vệ vào phòng ta để chuyển đồ?”
“Vâng, lúc đi đại phu nhân dặn nô tỳ là tiểu thư yêu cầu.”
"Rất tốt!” Nàng phun ra hai chữ, trên môi hồng cong lên một đường hoàn mỹ.
Mã Mã ngây ngẩn cả người, không hiểu hai chữ “rất tốt” là có ý gì?
“Mã Mã... giờ bản tiểu thư phải ra chính sảnh có chút chuyện cần nói với phụ thân, ngươi vào phòng ta giúp ta chuyển mấy đồ nhẹ ra ngoài. Ta sẽ về sớm.”
Mã Mã không dám trái lệnh, lập tức đi vào phòng nàng. Trần Hy Hy cũng nín thở đi vào, giờ là thời điểm hương hợp hoan phát huy tác dụng mạnh nhất.
Trần Hy Hy tiến lên lay tên hộ vệ dậy, sau đó lạnh lùng đẩy Mã Mã về phía hắn.
"Tiểu thư...” Mã Mã hoảng sợ, nhưng cả người đã bị tên hộ vệ ôm lấy, cơ thể nàng ta cũng nhanh chóng nóng lên.
Trần Hy Hy cười lạnh lùng, đóng cửa đi ra ngoài. Kết quả thế nào... ai cũng có thể đoán được!
***
"Phu nhân... phu nhân... không hay rồi.” Một nha hoàn hốt hoảng chạy vào, âm điệu tràn đầy sự kinh hãi.
"Hoảng cái gì? Còn ra thể thống gì nữa?” Dương Hồng Loan lớn tiếng mắng, nhưng trong lòng lại đang đắc ý. Vân Anh vẫn đang ở trong phòng bà ta để nha hoàn lấy đồ. Bà ta sẽ không ở đó, kịch hay trước mắt, bà ta tất nhiên sẽ không bỏ qua.
"Nô tỳ... nô tỳ...” bộ dáng kia rõ ràng là muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì? Ngươi không nói ta cho người đánh ngươi.” Trần Tử Khiêm không vui mắng. Ở đây có biết bao nhiêu người, thể diện của Thượng Thư Phủ để đi đâu?
"Lão gia tha mạng... nô tỳ nói..." Nha hoàn kia dập đầu: "Lúc nãy nô tỳ chính mắt trông thấy... trông thấy Nhị tiểu thư dan díu với hộ vệ trong phủ.”
“Ngươi nói cái gì?” Trần Tử Khiêm một cước đá vào người nàng ta, hai con mắt đã trở nên giận dữ.
Mấy vị khách trong phủ cũng giật mình. Nhị tiểu thư... không phải là Thái tử phi mới được ban hôn của Thiên triều sao?
"Lão gia bình tĩnh lại đã...” Dương Hồng Loan kéo tay ông, lại nói:
"Bản thân thiếp thân thấy chuyện này cũng vô cùng khó tin. Chi bằng chúng ta đến viện của Hy nhi kiểm tra.”
“Hừ! Chuyện này rõ ràng là nha đầu này ngụy biện...”
Nha hoàn kia sợ hãi: “Nô tỳ nói thật.”
Dương Hồng Loan lại kiên nhẫn:
"Lão gia, ở đây nhiều người, chỉ sợ có kẻ không tận mắt chứng kiến thì sẽ không tin.”
Trần Tử Khiêm thấy sắc mặt của đám người kia đang hồ nghi, phất tay lạnh lùng nói:
“Đi!”
Giương môi nở một nụ cười, Dương Hồng Loan liền đi theo. Có mấy người khách cũng tò mò thực hư, trao đổi ánh mắt với nhau rồi cũng lẳng lặng theo sát phía sau.
Hồng Nguyệt Các đã ở ngay trước mặt, chỉ là sắc mặt mọi người lập tức trở nên ngưng trọng.
Bên trong... truyền đến những tiếng rên rỉ khiến người ta phải đỏ mặt tía tai. Ai cũng biết là đang xảy ra chuyện gì.
Dương Hồng Loan làm như kinh hoảng, lắc đầu:
“Không thể nào... không thể nào là Hy nhi được... lão gia, thiếp thân nghe nhầm có phải không?”
Sắc mặt Trần Tử Khiêm đã đen lại, trong đầu lại nghĩ đến Hy nhi đã bị người ta hãm hại. Con bé làm sao có thể không biết chừng mực như vậy?
Đáy mắt Dương Hồng Loan xẹt qua một tia đắc ý. Trần Hy Hy, coi như hôm nay ngươi xong rồi.
“Mau lên! Mở cửa ra... Biết đâu bên trong không phải Hy nhi.” Dương Hồng Loan mang theo một tia hi vọng nói, nhưng trong lòng lại đang vui sướng vì mưu kế hại Trần Hy Hy thành công.
Hộ vệ trong phủ tiến lên, ngay lập tức hai thân ảnh trần trụi đang quấn lấy nhau bại lộ trước mắt mọi người.
Dương Hồng Loan kinh hô một tiếng, khóc lên:
"Hy nhi à... sao còn có thể khiến mẫu thân đau lòng như vậy?”
"Ai đang gọi ta vậy?”
Lúc này một bóng dáng cao gầy không biết từ đâu bước ra, nở một nụ cười thanh khiết không nhiễm bụi trần.
"A... Đây là có chuyện gì? Sao trước viện ta lại nhiều người thế này?” nàng làm bộ ngạc nhiên.
Đồng tử của Dương Hồng Loan co lại, sau khi nhìn rõ người trước mắt, bà ta bắt đầu thấy sợ hãi.
Trần Hy Hy đang yên lành ở đây, thì trong kia... trong kia là ai?
Bình luận facebook