Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Cái chết của hoàng hậu (P1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thái tử...”
Trần Hy Hy vừa muốn mở miệng phản bác, ánh mắt chợt vô tình chạm phải mu bàn tay hắn.
“Người đây là làm sao?” Trần Hy Hy kéo nhẹ bàn tay hắn ra, nguyên bản làn da trắng sứ kia đã nổi lên bọng nước. Vừa rồi nàng không để ý, nhưng sao hắn cũng không để ý đến trên người bị thương như vậy?
Triệu Minh liếc nhẹ vết bỏng bị ly trà hắt đổ, nàng không nói thì thôi, vừa nói khiến cảm giác đau đớn lập tức xâm chiếm tế bào thần kinh trên người hắn.
Triệu Minh vô cùng buồn bực, đôi mày đẹp như tranh vẽ cau lại:
“Đau chết đi được! Trần Hy Hy, tại ngươi cả đấy!”
Trần Hy Hy nuốt nước bọt, Triệu Minh có cần phải “đổi trắng thay đen” nhanh như vậy không? Hình như lần nào hắn bị thương cũng đổi là tại nàng, lần trước ở Thượng Thư Phủ là một minh chứng.
“Ngươi còn không mau bôi thuốc cho bản cung? Còn suy nghĩ ngốc cái gì?” Triệu Minh dường như cực kỳ bất mãn, đôi môi đỏ mím thành một đường thẳng.
Trần Hy Hy khẽ trợn mắt, hoài nghi nam tử mỹ áp quần phương trước mắt đây có thực là vị Thái tử nổi danh nghiêm túc trong truyền thuyết không.
Nhìn đi, dáng vẻ của hắn bây giờ có khác gì một cái hài tử chưa lớn chứ?
Trần Hy Hy bỗng nhiên muốn phì cười, nhưng thấy cái trừng mắt của hắn, cuối cùng đành phải im lặng.
“Vậy Thái Tử ngồi đợi ở đây nhé. Ta sang bên Thái y viện lấy thuốc về bôi cho người.” Trần Hy Hy mỉm cười, thân mình vừa muốn chuyển dậy thì vết thương trên vai bỗng đau nhói... khiến nàng không nhịn được mà hít một ngụm lãnh khí.
Triệu Minh đè nàng trở lại bên giường, ngón tay giơ lên búng trán nàng, cười khinh thường:
“Ngươi ngốc lắm! Cung nữ trong cung đứng đầy ngoài kia, tùy tiện sai một người không phải là xong sao?”
Nhưng Trần Hy Hy lại bĩu môi:
“Không phải Thái Tử nói ta vô tâm đấy ư? Ta tự mình đi, chẳng phải sẽ chứng minh tấm lòng của ta đối với người có thực như người nói không sao?”
Triệu Minh hơi kinh ngạc nhìn nàng, con ngươi thu liễm song nàng vẫn bắt trọn một mạt cười vui vẻ:
“Bản cung phát hiện, ngươi rất biết nịnh nọt.”
Trần Hy Hy cười thản nhiên, điềm tĩnh nói:
“Không phải thái tử thích nghe lời này sao?”
“Bản cung không phải hôn quân.” Triệu Minh trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng gằn từng chữ.
Trần Hy Hy bụm miệng cười, nàng phát hiện ngoài bộ dáng lạnh lùng nghiêm túc thường ngày, Triệu Minh thực sự rất đáng yêu.
Một Triệu Minh như vậy, bất tri bất giác đã tiến vào lòng nàng. Nội tâm Trần Hy Hy rung động, nụ cười trên môi càng rực rỡ, so với sắc hoa hải đường càng diễm lệ vô ngần.
Có lẽ đúng như người ta vẫn thường nói...Tình yêu là thứ khó hiểu nhất... Cho dù lý trí nàng luôn nhắc nhở Triệu Minh không phải là người nàng nên gửi gắm tình cảm, song khi đã thực sự bị hắn thu hút, ai còn có thể quản lý trí của mình nữa chứ?
“Không được cười!” Triệu Minh bóp má nàng, Trần Hy Hy khẽ nhíu mi, vừa khoan thai vừa khiêu khích nhìn hắn:
“Thái tử sao lại lạm quyền thế? Đến cười cũng muốn quản ta?”
“Trần Hy Hy... Ngươi ăn gan hùm phải không?” Triệu Minh lạnh giọng cảnh cáo. Chưa có ai dám nói hắn là hôn quân, lạm quyền cả?
Trần Hy Hy chỉ cười mà không đáp. Nàng biết, Triệu Minh thực sự không hề tức giận.
Nàng dường như có thể đặc biệt hiểu tâm tư của hắn.
***
Bởi vì được đặc cách trong hoàng cung ba ngày, nên hoàng thượng đã phái thái giám truyền ý chỉ đến Thượng Thư Phủ.
Theo yêu cầu của nàng, A Huyên cũng được theo vào hoàng cung để chăm sóc nàng, tiện thể ba ngày sau cùng quân đội Thái tử xuất phát.
Tình hình Đại Nam quốc hiện giờ vô cùng căng thẳng. Phía Bắc quân đội Khuyển Nhung ra sức làm loạn, dân chúng thì chạy loạn sang nơi khác.
Trước tình hình đó, hoàng thượng đã truyền chỉ xuống, yêu cầu các quan trưởng ở các châu, huyện phải liên hệ và phối hợp chặt chẽ với triều đình để giảm bớt hoang mang trong lòng dân. Không khí áp lực bao trùm cả hoàng cung, giờ thượng triều mấy ngày nay luôn bắt đầu từ rất sớm và kết thúc muộn, ai cũng mang vẻ mặt nặng nề.
Trần Hy Hy nghe A Huyên báo cáo quân tình, A Huyên dù tuổi nhỏ nhưng cực kỳ thông minh, lại có một thân võ công xuất chúng, nên có thể cùng nghị sự bàn việc quân. Tất nhiên, A Huyên vẫn phải nghe theo sự sắp xếp của nàng. Trong quân đội, hiện nàng được sắc phong làm Quân sư của thiên triều, có thể nói là có một vị trí vô cùng quan trọng, bởi những mưu kế nàng hiến ra sẽ ít nhiều quyết định đến chiến thắng của Đại Nam quốc.
“Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.” Trần Hy Hy gật đầu, A Huyên đi ra ngoài, trước khi cánh cửa đóng lại còn có thâm ý liếc nàng một cái.
Trần Hy Hy ở trong phòng tỉ mỉ quan sát bản đồ trận địa trước ngự án. Nét bút đưa lên, mạnh mẽ đánh dấu vào những vị trí trọng yếu.
Nàng đã gửi Triệu Minh bản thiết kế của loại bom dẻo C-4*, tin chắc với sự thông minh của hắn, việc cho ra loại vũ khí hóa học này không có gì khó khăn.
Bụng đột nhiên biểu tình một tiếng, Trần Hy Hy đưa tay xoa bụng, nàng đúng là chưa có ăn gì.
Gác bút trở lại trên ngự án, một cung nữ ở ngoài liền bẩm báo:
“Thái tử phi... Đến giờ dùng bữa rồi.”
“Vào đi!” Trần Hy Hy ở trong nói vọng ra, cung nữ kia bưng một khay đựng đồ ăn bày ra trên bàn. Trần Hy Hy liếc mắt ngán ngẩm, vẫn là cháo hạt sen và bánh quẩy làm từ bột mỳ.
Cho nàng ăn như vậy, còn ai ngoài Triệu Minh đây?
Thái tử điện hạ của chúng ta nói rất rõ ràng, nàng đang bị thương, phải ăn thanh đạm.
Trần Hy Hy nghiến răng, đã hai ngày nàng ăn thanh đạm rồi, một chút thịt thà cũng không có, nàng thực sự đã chán ngấy hương vị nhạt nhẽo của cháo rồi.
Chỉ là vết thương ngoài da, hắn có cần phải làm nghiêm trọng đến thế không?
Có điều...
“Thái tử đâu?” Mấy hôm nay ở trong cung, mỗi lần dùng bữa là hắn lại đến, thậm chí còn cùng nàng ăn cháo hạt sen và bánh quẩy. Vậy mà hôm nay chẳng thấy bóng dáng hắn? Không lẽ là do quân tình?
Cung nữ kia cúi đầu trả lời:
“Bẩm Thái tử phi... Có lẽ hôm nay điện hạ không đến, hằng năm vào ngày này điện hạ đều nhốt mình trong Đông cung!”
“Sao cơ?” Trần Hy Hy đặt chiếc thìa vừa mới cầm xuống, nhìn nàng hỏi: “Nhốt mình trong Đông Cung? Tại sao lại thế?”
Cung nữ kia có chút khó xử, Trần Hy Hy biết nàng lo sợ tội nghị sự chuyện của Thái tử, mỉm cười nói:
“Đừng sợ. Ngươi nói với ta thì không có gì phải lo lắng. Ta là Thái tử phi, muốn biết chuyện liên quan đến phu quân của mình nào phải điều gì bất hợp lý.”
Cung nữ kia ngẫm nghĩ một chút cũng thấy đúng, liền nhỏ giọng nói:
“Thái tử phi có điều không biết... Ngày mai là ngày giỗ của Hoàng hậu nương nương. Tám năm nay, hầu như vào ngày này điện hạ cũng lặng lẽ tự giam mình ở Đông cung, nô tỳ nghe nói là điện hạ tưởng nhớ Hoàng hậu nương nương.” nàng kia nói đến đây thì giọng có chút nghẹn ngào. Trần Hy Hy giật mình nhìn lại cung nữ, người này cũng đã gần 30 tuổi rồi, xem ra chuyện trong cung nàng ta đã chứng kiến rất nhiều.
“Ta biết rồi.” Trần Hy Hy khẽ thở dài.
Nhớ lần đó ở Thượng Thư Phủ, ngay cả lúc ngủ hắn cũng gọi mẫu hậu, đủ để thấy Hoàng hậu nương nương trong lòng hắn có bao nhiêu quan trọng.
Nếu không phải lần đó nàng vô tình chứng kiến, cũng sẽ cho rằng hắn đã nguôi ngoai cái chết của hoàng hậu.
Triệu Minh... Vì sao ngươi luôn tự ôm lấy đau khổ một mình như vậy? Ngươi nhốt mình trong Đông cung? Là không muốn ai thấy được nỗi đau đớn của ngươi ư?
Trần Hy Hy bỗng cảm thấy nghẹn lòng, đứng dậy nói với cung nữ kia:
“Ta không ăn nữa. Ngươi mang xuống đi.”
“Thái tử phi... Người không ăn điện hạ sẽ...”
“Không sao...” Trần Hy Hy mỉm cười, bước chân đã nâng lên ra khỏi phòng, chỉ để lại một câu: “Ta qua Đông Cung.”
Cung nữ kia ngẩn người, liền sau đó ánh mắt nóng lên... Thái tử phi!
Thái tử phi quả thực hiểu Điện hạ.
***
Đông Cung
Đây là lần thứ hai nàng đặt chân đến nơi này, mà có lẽ sau này chính là chốn dung thân của nàng.
Bởi vì trời đã tối nên nàng chưa có dịp đánh giá lại một lần kết cấu của Đông Cung. Nàng nương theo trí nhớ tìm đến thư phòng của hắn.
“Đứng lại.” Một giọng nói lạnh lùng phía sau chặn nàng lại, liền sau đó trên cổ nàng truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Trần Hy Hy nhận ra giọng nói này, bình thản đẩy thanh kiếm gác trên cổ mình, nói:
“Gia Bảo, ngươi làm Trần Hy Hy ta kinh sợ thật đấy! ”
Gia Bảo nhìn kỹ là nàng, vội thu kiếm lại, quỳ một chân xuống tự trách:
“Ty chức có mắt không tròng, mạo phạm Thái tử phi, xin Thái tử phi trách tội!”
“Không sao! Mau đứng lên!” Ai bảo nàng không đi cửa chính chứ, lại nhảy qua tường. Còn chưa bị thị vệ trong phủ bắt là tốt lắm rồi.
“Thái tử có ở thư phòng không?”
Gia Bảo đứng lên, có hơi kinh ngạc trước câu hỏi của nàng. Do dự một lúc, y mới nói:
“Thái tử... ở trong phòng bếp!”
“Phòng bếp? ” Trần Hy Hy lặp lại hai chữ kia, nàng chưa từng nghe Triệu Minh mười ngón tay sạch sẽ thanh khiết xuống bếp bao giờ cả.
“Ta biết rồi. Đa tạ!" Trần Hy Hy cười một tiếng, xoay người đi về phía phòng bếp.
Gia Bảo nhìn bóng lưng nàng, chỉ mong lần này hắn tự quyết Thái tử có thể giảm bớt chấp niệm trong lòng.
Trăng càng lúc càng lên cao, ánh trăng huyền ảo, mộng mị mà dịu dàng. Trước đây, Trần Hy Hy từng cho rằng ngắm trăng chính là thời khắc yên bình nhất cuộc đời nàng, bởi lúc đó nàng có thể tạm gác lại toàn bộ những hồng trần thị phi ngoài kia, có thể thoải mái giao hòa cùng thiên nhiên như Lý Bạch vẫn thường mong:
“Duy nguyệt đương ca đối tửu thì
Nguyệt quang thường chiếu kim tôn lý”
Dịch thơ:
“Chỉ mong lúc ca say trước cuộc
Ánh trăng soi chiếu tỏa chén vàng”
Nhưng hiện tại, có một loại yên bình mà nàng khó có thể giải thích.
Không biết Triệu Minh đang làm món gì, nàng thấy hắn cực kỳ chuyên tâm.
Trần Hy Hy đứng trước cửa phòng, quan sát Triệu Minh say nhuyễn đậu xanh bỏ vào một cái bát. Sau đó hắn khéo léo nặn bột mì, rồi dùng dao nhỏ tách thành hình cánh hoa.
Đến đây thì nàng đã biết Triệu Minh muốn làm bánh rồi. Hắn chắc là số ít người “sinh ra ngậm thìa vàng” còn có thể khéo léo làm đồ ăn như vậy!
Trong phòng bếp truyền đến hương thơm nức mũi, bụng Trần Hy Hy vốn đã sôi sục, lại vừa tiêu hao năng lượng khi nãy, đương nhiên càng tích cực biểu tình.
Đúng lúc này ánh mắt Triệu Minh chợt chuyển từ chiếc bánh đang nặn giở trong tay qua người nàng, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Trần Hy Hy có chút xấu hổ, hắn không phải nghĩ rằng nàng lén nhìn hắn chứ?
Quyết định không trốn tránh, nàng liền bước ra, cố gắng để bản thân thật tự nhiên:
“Thái tử... Người làm ta thực sự bất ngờ!”
“Sao lại đến đây? Không ngoan ngoãn ở Dưỡng Tâm Điện?” Triệu Minh không nhìn nàng nữa, chuyên tâm nặn chiếc bánh trên tay.
“Thái tử thực không muốn ta đến sao?” Trần Hy Hy theo ngón tay thon dài của hắn nhìn chiếc bánh, đây chẳng phải là bánh hoa sen sao?
Phải biết là làm bánh hoa sen không khó, nhưng khó nhất ở việc nặn bánh. Nàng xem Triệu Minh nặn đẹp mắt như vậy, có thể thấy hắn phải khéo léo và dụng tâm thế nào chứ?
“Không muốn!” Triệu Minh phun ra hai chữ, nhưng nàng rõ ràng thấy khóe môi đỏ sẫm của hắn đang cong lên.
Trần Hy Hy hiểu rõ, nếu hắn thực sự không muốn thì đã chẳng nói câu đó. Thay vào đó sẽ là câu “Cút!” hay bản mặt lạnh lùng không nói câu gì.
“Ngươi qua kia lấy một bình rượu Nữ nhi hồng!”
Triệu Minh thấy nàng đang lẳng lặng quan sát khắp phòng bếp, tiện miệng nói.
“Hả?” Trần Hy Hy ngỡ mình nghe nhầm, không phải trước nay đều là ăn bánh uống trà sao? Vậy mà hắn lại khác người đi ăn bánh uống rượu?
Triệu Minh không nói gì nữa, Trần Hy Hy cũng không nhiều lời, lập tức đến trước cái tủ đựng rượu, lấy ra một bình Nữ nhi hồng.
Chà! Đếm sơ qua cũng phải có khoảng mười bình Nữ nhi hồng, đây là loại rượu vô cùng quý, Triệu Minh quả thực có phúc.
Triệu Minh thành thục vớt bánh ra, hương thơm nghi ngút gần như nhuộm toàn bộ phòng bếp. Trần Hy Hy nuốt nước bọt, nàng đói lắm rồi.
“Ngươi chưa ăn?” Giọng nói Triệu Minh rõ ràng không vui.
“Thái tử... Người bắt ta ăn thứ nhạt nhẽo kia đã hai ngày rồi...” Trần Hy Hy không phủ nhận, đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại. Lại tiếp tục thương lượng: “Thái tử đại nhân đại phúc, nhất định sẽ cho ta ăn bánh." Trần Hy Hy rất có thâm ý liếc nhìn đĩa bánh trước mặt. Mặc dù nàng không thực sự thích đồ ngọt, nhưng vẫn tốt hơn thứ không ra vị kia.
Triệu Minh khẽ trừng mắt với nàng, nếu hắn không cho nàng ăn chẳng phải hắn sẽ trở thành kẻ tiểu nhân tiểu phúc sao?
“Đây... Mang ra bàn ngoài kia đi.” Hắn đưa đĩa bánh cho nàng.
Trần Hy Hy vui vẻ nhận lấy, Triệu Minh lắc đầu mỉm cười, bàn tay hắn đưa lên chạm vào ngực mình, nơi đây, có cái gì đó chậm rãi đương nở.
Ra ngoài, ngồi đối diện với Trần Hy Hy, hắn liền gắp một miếng bánh hoa sen bỏ vào bát nàng:
“Ăn đi!”
Trần Hy Hy ngẩn người, từ bé đến giờ, chưa ai gắp cho nàng cả. Muốn ăn thì phải tự mình gắp, đối với nàng đã trở thành chân lý bất dịch.
“Sao vậy?” Hắn thấy nàng trầm mặc, buông đũa hỏi.
“Không. Chỉ là cảm thấy bánh hoa sen thái tử làm rất đẹp... rất giống hoa sen thật.”
Khóe mắt Triệu Minh lóe qua một tia ảm đạm, hắn cười nhạt, sau đó dùng đũa gắp một miếng bánh ăn.
Trần Hy Hy không tiếp tục nữa, nàng cúi đầu căn một ngụm. Rất thơm, bên ngoài giòn tan, bên trong thơm ngậy hương vị của đỗ xanh và bơ. Trần Hy Hy không làm bộ thục nữ, tuy ăn tầm ba- bốn miếng là hết một cái bánh nhưng động tác rất tự nhiên, có một loại cao quý khó tả, khiến người nhìn cũng bất giác muốn ăn theo.
Trái lại Triệu Minh ăn rất từ tốn, không nhanh không chậm, cắn từng ngụm nhỏ. Mỗi động tác đều toát lên phong thái vương giả, thong dong thoát tục... Trần Hy Hy nhận ra, đó không đơn thuần chỉ là do rèn luyện. Khí chất vương giả bẩm sinh đã có từ trên người hắn.
Đến cái thứ bảy, Trần Hy Hy đã không thể ăn nổi nữa. Nhưng Triệu Minh vẫn chưa có ý định dừng đũa. Hắn ăn rất nhiều, Trần Hy Hy không biết, bánh hoa sen lại có thể khiến hắn yêu thích như vậy!
“Trước đây, mẫu hậu thường làm bánh hoa sen cho bản cung.” Triệu Minh bỗng lên tiếng, phá vỡ sự trầm lặng giữa hai người.
Ánh mắt trong suốt của nàng khẽ động, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, trong tâm đã gần như thông suốt...
Cho nên... Cho nên hắn mới có thể ăn nhiều bánh hoa sen như vậy, đúng không? Mới có thể khác người đi ăn bánh kèm rượu thế phải không?
“Nàng rất hiểu ta.” Triệu Minh không biết là đang khen hay chế giễu nàng, hai chữ “bản cung” cũng không dùng.
Đúng vậy! Trần Hy Hy cũng không ngờ bản thân lại có thể hiểu hắn đến vậy?
Hắn ăn nhiều bánh có phải là để cố gắng níu giữ hương vị khi hoàng hậu làm cho hắn ăn? Hắn uống rượu mà không phải uống trà còn điều gì khác ngoài muốn quên đi cảm giác đau đớn khi mất mẫu hậu?
Nàng không có cha mẹ, nên không biết cảm giác ấy sẽ thế nào... nhưng...
Với Triệu Minh... nàng có thể đặc biệt cảm nhận nỗi đau của hắn.
Trần Hy Hy rất buồn... Nàng thực sự rất buồn.
***Chú thích***:
*C-4: C-4 hoặc Composition C-4 là một loại thuốc nổ dẻo rất phổ biến trong lĩnh vực quân sự. Sự tiện dụng của C-4 là nó dễ nặn thành bất kỳ hình dạng nào theo mong muốn. C-4 có thể ấn vào các khe hở, các lỗ trong các tòa nhà, cầu và các trang thiết bị. Nó cũng dễ dàng nhồi vào trong các vật có hình dạng lõm tạo ra hiệu ứng đặc biệt, lượng nổ lõm. C-4 cũng là loại thuốc nổ có độ ổn định cao, tin cậy và an toàn. Nó không nổ ngay cả khi bắn vào nó một viên đạn, cắt, hay ném vào trong lửa. Chỉ có phương pháp tin cậy để gây nổ cho C-4 là sử dụng kíp nổ, ngòi nổ hoặc trạm truyền nổ kích cho nó nổ. Tuy nhiên việc dùng áp lực kết hợp với nhiệt độ thường sẽ làm cho nó nổ.
“Thái tử...”
Trần Hy Hy vừa muốn mở miệng phản bác, ánh mắt chợt vô tình chạm phải mu bàn tay hắn.
“Người đây là làm sao?” Trần Hy Hy kéo nhẹ bàn tay hắn ra, nguyên bản làn da trắng sứ kia đã nổi lên bọng nước. Vừa rồi nàng không để ý, nhưng sao hắn cũng không để ý đến trên người bị thương như vậy?
Triệu Minh liếc nhẹ vết bỏng bị ly trà hắt đổ, nàng không nói thì thôi, vừa nói khiến cảm giác đau đớn lập tức xâm chiếm tế bào thần kinh trên người hắn.
Triệu Minh vô cùng buồn bực, đôi mày đẹp như tranh vẽ cau lại:
“Đau chết đi được! Trần Hy Hy, tại ngươi cả đấy!”
Trần Hy Hy nuốt nước bọt, Triệu Minh có cần phải “đổi trắng thay đen” nhanh như vậy không? Hình như lần nào hắn bị thương cũng đổi là tại nàng, lần trước ở Thượng Thư Phủ là một minh chứng.
“Ngươi còn không mau bôi thuốc cho bản cung? Còn suy nghĩ ngốc cái gì?” Triệu Minh dường như cực kỳ bất mãn, đôi môi đỏ mím thành một đường thẳng.
Trần Hy Hy khẽ trợn mắt, hoài nghi nam tử mỹ áp quần phương trước mắt đây có thực là vị Thái tử nổi danh nghiêm túc trong truyền thuyết không.
Nhìn đi, dáng vẻ của hắn bây giờ có khác gì một cái hài tử chưa lớn chứ?
Trần Hy Hy bỗng nhiên muốn phì cười, nhưng thấy cái trừng mắt của hắn, cuối cùng đành phải im lặng.
“Vậy Thái Tử ngồi đợi ở đây nhé. Ta sang bên Thái y viện lấy thuốc về bôi cho người.” Trần Hy Hy mỉm cười, thân mình vừa muốn chuyển dậy thì vết thương trên vai bỗng đau nhói... khiến nàng không nhịn được mà hít một ngụm lãnh khí.
Triệu Minh đè nàng trở lại bên giường, ngón tay giơ lên búng trán nàng, cười khinh thường:
“Ngươi ngốc lắm! Cung nữ trong cung đứng đầy ngoài kia, tùy tiện sai một người không phải là xong sao?”
Nhưng Trần Hy Hy lại bĩu môi:
“Không phải Thái Tử nói ta vô tâm đấy ư? Ta tự mình đi, chẳng phải sẽ chứng minh tấm lòng của ta đối với người có thực như người nói không sao?”
Triệu Minh hơi kinh ngạc nhìn nàng, con ngươi thu liễm song nàng vẫn bắt trọn một mạt cười vui vẻ:
“Bản cung phát hiện, ngươi rất biết nịnh nọt.”
Trần Hy Hy cười thản nhiên, điềm tĩnh nói:
“Không phải thái tử thích nghe lời này sao?”
“Bản cung không phải hôn quân.” Triệu Minh trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng gằn từng chữ.
Trần Hy Hy bụm miệng cười, nàng phát hiện ngoài bộ dáng lạnh lùng nghiêm túc thường ngày, Triệu Minh thực sự rất đáng yêu.
Một Triệu Minh như vậy, bất tri bất giác đã tiến vào lòng nàng. Nội tâm Trần Hy Hy rung động, nụ cười trên môi càng rực rỡ, so với sắc hoa hải đường càng diễm lệ vô ngần.
Có lẽ đúng như người ta vẫn thường nói...Tình yêu là thứ khó hiểu nhất... Cho dù lý trí nàng luôn nhắc nhở Triệu Minh không phải là người nàng nên gửi gắm tình cảm, song khi đã thực sự bị hắn thu hút, ai còn có thể quản lý trí của mình nữa chứ?
“Không được cười!” Triệu Minh bóp má nàng, Trần Hy Hy khẽ nhíu mi, vừa khoan thai vừa khiêu khích nhìn hắn:
“Thái tử sao lại lạm quyền thế? Đến cười cũng muốn quản ta?”
“Trần Hy Hy... Ngươi ăn gan hùm phải không?” Triệu Minh lạnh giọng cảnh cáo. Chưa có ai dám nói hắn là hôn quân, lạm quyền cả?
Trần Hy Hy chỉ cười mà không đáp. Nàng biết, Triệu Minh thực sự không hề tức giận.
Nàng dường như có thể đặc biệt hiểu tâm tư của hắn.
***
Bởi vì được đặc cách trong hoàng cung ba ngày, nên hoàng thượng đã phái thái giám truyền ý chỉ đến Thượng Thư Phủ.
Theo yêu cầu của nàng, A Huyên cũng được theo vào hoàng cung để chăm sóc nàng, tiện thể ba ngày sau cùng quân đội Thái tử xuất phát.
Tình hình Đại Nam quốc hiện giờ vô cùng căng thẳng. Phía Bắc quân đội Khuyển Nhung ra sức làm loạn, dân chúng thì chạy loạn sang nơi khác.
Trước tình hình đó, hoàng thượng đã truyền chỉ xuống, yêu cầu các quan trưởng ở các châu, huyện phải liên hệ và phối hợp chặt chẽ với triều đình để giảm bớt hoang mang trong lòng dân. Không khí áp lực bao trùm cả hoàng cung, giờ thượng triều mấy ngày nay luôn bắt đầu từ rất sớm và kết thúc muộn, ai cũng mang vẻ mặt nặng nề.
Trần Hy Hy nghe A Huyên báo cáo quân tình, A Huyên dù tuổi nhỏ nhưng cực kỳ thông minh, lại có một thân võ công xuất chúng, nên có thể cùng nghị sự bàn việc quân. Tất nhiên, A Huyên vẫn phải nghe theo sự sắp xếp của nàng. Trong quân đội, hiện nàng được sắc phong làm Quân sư của thiên triều, có thể nói là có một vị trí vô cùng quan trọng, bởi những mưu kế nàng hiến ra sẽ ít nhiều quyết định đến chiến thắng của Đại Nam quốc.
“Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.” Trần Hy Hy gật đầu, A Huyên đi ra ngoài, trước khi cánh cửa đóng lại còn có thâm ý liếc nàng một cái.
Trần Hy Hy ở trong phòng tỉ mỉ quan sát bản đồ trận địa trước ngự án. Nét bút đưa lên, mạnh mẽ đánh dấu vào những vị trí trọng yếu.
Nàng đã gửi Triệu Minh bản thiết kế của loại bom dẻo C-4*, tin chắc với sự thông minh của hắn, việc cho ra loại vũ khí hóa học này không có gì khó khăn.
Bụng đột nhiên biểu tình một tiếng, Trần Hy Hy đưa tay xoa bụng, nàng đúng là chưa có ăn gì.
Gác bút trở lại trên ngự án, một cung nữ ở ngoài liền bẩm báo:
“Thái tử phi... Đến giờ dùng bữa rồi.”
“Vào đi!” Trần Hy Hy ở trong nói vọng ra, cung nữ kia bưng một khay đựng đồ ăn bày ra trên bàn. Trần Hy Hy liếc mắt ngán ngẩm, vẫn là cháo hạt sen và bánh quẩy làm từ bột mỳ.
Cho nàng ăn như vậy, còn ai ngoài Triệu Minh đây?
Thái tử điện hạ của chúng ta nói rất rõ ràng, nàng đang bị thương, phải ăn thanh đạm.
Trần Hy Hy nghiến răng, đã hai ngày nàng ăn thanh đạm rồi, một chút thịt thà cũng không có, nàng thực sự đã chán ngấy hương vị nhạt nhẽo của cháo rồi.
Chỉ là vết thương ngoài da, hắn có cần phải làm nghiêm trọng đến thế không?
Có điều...
“Thái tử đâu?” Mấy hôm nay ở trong cung, mỗi lần dùng bữa là hắn lại đến, thậm chí còn cùng nàng ăn cháo hạt sen và bánh quẩy. Vậy mà hôm nay chẳng thấy bóng dáng hắn? Không lẽ là do quân tình?
Cung nữ kia cúi đầu trả lời:
“Bẩm Thái tử phi... Có lẽ hôm nay điện hạ không đến, hằng năm vào ngày này điện hạ đều nhốt mình trong Đông cung!”
“Sao cơ?” Trần Hy Hy đặt chiếc thìa vừa mới cầm xuống, nhìn nàng hỏi: “Nhốt mình trong Đông Cung? Tại sao lại thế?”
Cung nữ kia có chút khó xử, Trần Hy Hy biết nàng lo sợ tội nghị sự chuyện của Thái tử, mỉm cười nói:
“Đừng sợ. Ngươi nói với ta thì không có gì phải lo lắng. Ta là Thái tử phi, muốn biết chuyện liên quan đến phu quân của mình nào phải điều gì bất hợp lý.”
Cung nữ kia ngẫm nghĩ một chút cũng thấy đúng, liền nhỏ giọng nói:
“Thái tử phi có điều không biết... Ngày mai là ngày giỗ của Hoàng hậu nương nương. Tám năm nay, hầu như vào ngày này điện hạ cũng lặng lẽ tự giam mình ở Đông cung, nô tỳ nghe nói là điện hạ tưởng nhớ Hoàng hậu nương nương.” nàng kia nói đến đây thì giọng có chút nghẹn ngào. Trần Hy Hy giật mình nhìn lại cung nữ, người này cũng đã gần 30 tuổi rồi, xem ra chuyện trong cung nàng ta đã chứng kiến rất nhiều.
“Ta biết rồi.” Trần Hy Hy khẽ thở dài.
Nhớ lần đó ở Thượng Thư Phủ, ngay cả lúc ngủ hắn cũng gọi mẫu hậu, đủ để thấy Hoàng hậu nương nương trong lòng hắn có bao nhiêu quan trọng.
Nếu không phải lần đó nàng vô tình chứng kiến, cũng sẽ cho rằng hắn đã nguôi ngoai cái chết của hoàng hậu.
Triệu Minh... Vì sao ngươi luôn tự ôm lấy đau khổ một mình như vậy? Ngươi nhốt mình trong Đông cung? Là không muốn ai thấy được nỗi đau đớn của ngươi ư?
Trần Hy Hy bỗng cảm thấy nghẹn lòng, đứng dậy nói với cung nữ kia:
“Ta không ăn nữa. Ngươi mang xuống đi.”
“Thái tử phi... Người không ăn điện hạ sẽ...”
“Không sao...” Trần Hy Hy mỉm cười, bước chân đã nâng lên ra khỏi phòng, chỉ để lại một câu: “Ta qua Đông Cung.”
Cung nữ kia ngẩn người, liền sau đó ánh mắt nóng lên... Thái tử phi!
Thái tử phi quả thực hiểu Điện hạ.
***
Đông Cung
Đây là lần thứ hai nàng đặt chân đến nơi này, mà có lẽ sau này chính là chốn dung thân của nàng.
Bởi vì trời đã tối nên nàng chưa có dịp đánh giá lại một lần kết cấu của Đông Cung. Nàng nương theo trí nhớ tìm đến thư phòng của hắn.
“Đứng lại.” Một giọng nói lạnh lùng phía sau chặn nàng lại, liền sau đó trên cổ nàng truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Trần Hy Hy nhận ra giọng nói này, bình thản đẩy thanh kiếm gác trên cổ mình, nói:
“Gia Bảo, ngươi làm Trần Hy Hy ta kinh sợ thật đấy! ”
Gia Bảo nhìn kỹ là nàng, vội thu kiếm lại, quỳ một chân xuống tự trách:
“Ty chức có mắt không tròng, mạo phạm Thái tử phi, xin Thái tử phi trách tội!”
“Không sao! Mau đứng lên!” Ai bảo nàng không đi cửa chính chứ, lại nhảy qua tường. Còn chưa bị thị vệ trong phủ bắt là tốt lắm rồi.
“Thái tử có ở thư phòng không?”
Gia Bảo đứng lên, có hơi kinh ngạc trước câu hỏi của nàng. Do dự một lúc, y mới nói:
“Thái tử... ở trong phòng bếp!”
“Phòng bếp? ” Trần Hy Hy lặp lại hai chữ kia, nàng chưa từng nghe Triệu Minh mười ngón tay sạch sẽ thanh khiết xuống bếp bao giờ cả.
“Ta biết rồi. Đa tạ!" Trần Hy Hy cười một tiếng, xoay người đi về phía phòng bếp.
Gia Bảo nhìn bóng lưng nàng, chỉ mong lần này hắn tự quyết Thái tử có thể giảm bớt chấp niệm trong lòng.
Trăng càng lúc càng lên cao, ánh trăng huyền ảo, mộng mị mà dịu dàng. Trước đây, Trần Hy Hy từng cho rằng ngắm trăng chính là thời khắc yên bình nhất cuộc đời nàng, bởi lúc đó nàng có thể tạm gác lại toàn bộ những hồng trần thị phi ngoài kia, có thể thoải mái giao hòa cùng thiên nhiên như Lý Bạch vẫn thường mong:
“Duy nguyệt đương ca đối tửu thì
Nguyệt quang thường chiếu kim tôn lý”
Dịch thơ:
“Chỉ mong lúc ca say trước cuộc
Ánh trăng soi chiếu tỏa chén vàng”
Nhưng hiện tại, có một loại yên bình mà nàng khó có thể giải thích.
Không biết Triệu Minh đang làm món gì, nàng thấy hắn cực kỳ chuyên tâm.
Trần Hy Hy đứng trước cửa phòng, quan sát Triệu Minh say nhuyễn đậu xanh bỏ vào một cái bát. Sau đó hắn khéo léo nặn bột mì, rồi dùng dao nhỏ tách thành hình cánh hoa.
Đến đây thì nàng đã biết Triệu Minh muốn làm bánh rồi. Hắn chắc là số ít người “sinh ra ngậm thìa vàng” còn có thể khéo léo làm đồ ăn như vậy!
Trong phòng bếp truyền đến hương thơm nức mũi, bụng Trần Hy Hy vốn đã sôi sục, lại vừa tiêu hao năng lượng khi nãy, đương nhiên càng tích cực biểu tình.
Đúng lúc này ánh mắt Triệu Minh chợt chuyển từ chiếc bánh đang nặn giở trong tay qua người nàng, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Trần Hy Hy có chút xấu hổ, hắn không phải nghĩ rằng nàng lén nhìn hắn chứ?
Quyết định không trốn tránh, nàng liền bước ra, cố gắng để bản thân thật tự nhiên:
“Thái tử... Người làm ta thực sự bất ngờ!”
“Sao lại đến đây? Không ngoan ngoãn ở Dưỡng Tâm Điện?” Triệu Minh không nhìn nàng nữa, chuyên tâm nặn chiếc bánh trên tay.
“Thái tử thực không muốn ta đến sao?” Trần Hy Hy theo ngón tay thon dài của hắn nhìn chiếc bánh, đây chẳng phải là bánh hoa sen sao?
Phải biết là làm bánh hoa sen không khó, nhưng khó nhất ở việc nặn bánh. Nàng xem Triệu Minh nặn đẹp mắt như vậy, có thể thấy hắn phải khéo léo và dụng tâm thế nào chứ?
“Không muốn!” Triệu Minh phun ra hai chữ, nhưng nàng rõ ràng thấy khóe môi đỏ sẫm của hắn đang cong lên.
Trần Hy Hy hiểu rõ, nếu hắn thực sự không muốn thì đã chẳng nói câu đó. Thay vào đó sẽ là câu “Cút!” hay bản mặt lạnh lùng không nói câu gì.
“Ngươi qua kia lấy một bình rượu Nữ nhi hồng!”
Triệu Minh thấy nàng đang lẳng lặng quan sát khắp phòng bếp, tiện miệng nói.
“Hả?” Trần Hy Hy ngỡ mình nghe nhầm, không phải trước nay đều là ăn bánh uống trà sao? Vậy mà hắn lại khác người đi ăn bánh uống rượu?
Triệu Minh không nói gì nữa, Trần Hy Hy cũng không nhiều lời, lập tức đến trước cái tủ đựng rượu, lấy ra một bình Nữ nhi hồng.
Chà! Đếm sơ qua cũng phải có khoảng mười bình Nữ nhi hồng, đây là loại rượu vô cùng quý, Triệu Minh quả thực có phúc.
Triệu Minh thành thục vớt bánh ra, hương thơm nghi ngút gần như nhuộm toàn bộ phòng bếp. Trần Hy Hy nuốt nước bọt, nàng đói lắm rồi.
“Ngươi chưa ăn?” Giọng nói Triệu Minh rõ ràng không vui.
“Thái tử... Người bắt ta ăn thứ nhạt nhẽo kia đã hai ngày rồi...” Trần Hy Hy không phủ nhận, đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại. Lại tiếp tục thương lượng: “Thái tử đại nhân đại phúc, nhất định sẽ cho ta ăn bánh." Trần Hy Hy rất có thâm ý liếc nhìn đĩa bánh trước mặt. Mặc dù nàng không thực sự thích đồ ngọt, nhưng vẫn tốt hơn thứ không ra vị kia.
Triệu Minh khẽ trừng mắt với nàng, nếu hắn không cho nàng ăn chẳng phải hắn sẽ trở thành kẻ tiểu nhân tiểu phúc sao?
“Đây... Mang ra bàn ngoài kia đi.” Hắn đưa đĩa bánh cho nàng.
Trần Hy Hy vui vẻ nhận lấy, Triệu Minh lắc đầu mỉm cười, bàn tay hắn đưa lên chạm vào ngực mình, nơi đây, có cái gì đó chậm rãi đương nở.
Ra ngoài, ngồi đối diện với Trần Hy Hy, hắn liền gắp một miếng bánh hoa sen bỏ vào bát nàng:
“Ăn đi!”
Trần Hy Hy ngẩn người, từ bé đến giờ, chưa ai gắp cho nàng cả. Muốn ăn thì phải tự mình gắp, đối với nàng đã trở thành chân lý bất dịch.
“Sao vậy?” Hắn thấy nàng trầm mặc, buông đũa hỏi.
“Không. Chỉ là cảm thấy bánh hoa sen thái tử làm rất đẹp... rất giống hoa sen thật.”
Khóe mắt Triệu Minh lóe qua một tia ảm đạm, hắn cười nhạt, sau đó dùng đũa gắp một miếng bánh ăn.
Trần Hy Hy không tiếp tục nữa, nàng cúi đầu căn một ngụm. Rất thơm, bên ngoài giòn tan, bên trong thơm ngậy hương vị của đỗ xanh và bơ. Trần Hy Hy không làm bộ thục nữ, tuy ăn tầm ba- bốn miếng là hết một cái bánh nhưng động tác rất tự nhiên, có một loại cao quý khó tả, khiến người nhìn cũng bất giác muốn ăn theo.
Trái lại Triệu Minh ăn rất từ tốn, không nhanh không chậm, cắn từng ngụm nhỏ. Mỗi động tác đều toát lên phong thái vương giả, thong dong thoát tục... Trần Hy Hy nhận ra, đó không đơn thuần chỉ là do rèn luyện. Khí chất vương giả bẩm sinh đã có từ trên người hắn.
Đến cái thứ bảy, Trần Hy Hy đã không thể ăn nổi nữa. Nhưng Triệu Minh vẫn chưa có ý định dừng đũa. Hắn ăn rất nhiều, Trần Hy Hy không biết, bánh hoa sen lại có thể khiến hắn yêu thích như vậy!
“Trước đây, mẫu hậu thường làm bánh hoa sen cho bản cung.” Triệu Minh bỗng lên tiếng, phá vỡ sự trầm lặng giữa hai người.
Ánh mắt trong suốt của nàng khẽ động, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, trong tâm đã gần như thông suốt...
Cho nên... Cho nên hắn mới có thể ăn nhiều bánh hoa sen như vậy, đúng không? Mới có thể khác người đi ăn bánh kèm rượu thế phải không?
“Nàng rất hiểu ta.” Triệu Minh không biết là đang khen hay chế giễu nàng, hai chữ “bản cung” cũng không dùng.
Đúng vậy! Trần Hy Hy cũng không ngờ bản thân lại có thể hiểu hắn đến vậy?
Hắn ăn nhiều bánh có phải là để cố gắng níu giữ hương vị khi hoàng hậu làm cho hắn ăn? Hắn uống rượu mà không phải uống trà còn điều gì khác ngoài muốn quên đi cảm giác đau đớn khi mất mẫu hậu?
Nàng không có cha mẹ, nên không biết cảm giác ấy sẽ thế nào... nhưng...
Với Triệu Minh... nàng có thể đặc biệt cảm nhận nỗi đau của hắn.
Trần Hy Hy rất buồn... Nàng thực sự rất buồn.
***Chú thích***:
*C-4: C-4 hoặc Composition C-4 là một loại thuốc nổ dẻo rất phổ biến trong lĩnh vực quân sự. Sự tiện dụng của C-4 là nó dễ nặn thành bất kỳ hình dạng nào theo mong muốn. C-4 có thể ấn vào các khe hở, các lỗ trong các tòa nhà, cầu và các trang thiết bị. Nó cũng dễ dàng nhồi vào trong các vật có hình dạng lõm tạo ra hiệu ứng đặc biệt, lượng nổ lõm. C-4 cũng là loại thuốc nổ có độ ổn định cao, tin cậy và an toàn. Nó không nổ ngay cả khi bắn vào nó một viên đạn, cắt, hay ném vào trong lửa. Chỉ có phương pháp tin cậy để gây nổ cho C-4 là sử dụng kíp nổ, ngòi nổ hoặc trạm truyền nổ kích cho nó nổ. Tuy nhiên việc dùng áp lực kết hợp với nhiệt độ thường sẽ làm cho nó nổ.
Bình luận facebook