Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65: Chiến sự ở kinh thành (P10)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không phải... không phải là do nữ nhi... khó mang thai sao?”
Ngự y trong cung nói rồi, cơ thể nàng có tính hàn, muốn mang thai là việc không hề dễ. Nàng cũng từng buồn, tuyệt vọng biết bao, mỗi lần nhìn thấy các phi tần khác chơi đùa cùng nhi tử, lòng của nàng tràn ngập chua xót cùng ghen tỵ.
May mắn, dù không có con, nhưng bù lại, nhờ vào gia thế hiển hách, địa vị của nàng trong cung vẫn không hề suy giảm. Hoàng thượng cũng chưa từng tỏ vẻ không vui với nàng, còn ban thưởng hậu hĩnh để an ủi. Vì thế, nỗi tủi nhục ấy của nàng mới vơi bớt phần nào.
Lệ Minh Viêm lắc đầu, ánh mắt chứa đầy bi thương nhìn đứa con của mình. Đến lúc này, có những việc... nên nói cho nó biết rồi.
“Yên Yên, con nghe cho kỹ đây. Cơ thể con vốn rất bình thường, lẽ ra hoàn toàn có thể mang thai như những phi tần khác trong cung. Nhưng, chính tên cẩu hoàng đế đó, chính hắn đã hạ tay hại con không thể mang đứa con của mình,...”
“Phụ thân... Người nói vậy là có ý gì?” Lệ Thanh Yên cảm giác như sét đánh ngang tai, trong cơ thể dường như có một luồng lãnh khí đang chạy dọc toàn thân.
Liếc mắt căm hận nhìn hoàng đế, Lệ Minh Viêm rét lạnh nói: “Triệu Thánh Tông, sao ngươi không ngụy biện nữa đi? Là ngươi chột dạ, đúng không?”
Cảm thấy người bên cạnh vẫn không có chút động tĩnh nào, Lệ Thanh Yên như ngỡ ra điều gì đó. Nàng lảo đảo bước chân, trước mắt bỗng nhòe đi, giống như nhìn không rõ người mặc long bào chói lóa kia.
Bàn tay hoàng đế hơi siết lại, ngài nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ẩn ẩn một tầng nước, hình như nàng đang muốn chất vấn, chất vấn rốt cuộc ngài còn muốn giấu nàng đến khi nào.
Lệ Thanh Yên không phải không biết, trái tim người nam nhân kia chỉ tồn tại duy nhất hình bóng một người. Nữ nhân khác, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là công cụ để hắn củng cố và cân bằng thế lực trên triều.
Hắn là đế vương... ĐA tình nhưng lại CHUNG tình.
Dẫu biết là vậy, nhưng nàng vẫn một lòng nghĩ cho con người này. Ngay cả khi biết những ân sủng trước kia đều là quỷ kế của hắn, nàng vẫn cố chấp muốn cứu hắn, cố chấp với chấp niệm của mình.
Hoàng thượng... Ngài nói đi... rốt cuộc, chuyện này là thế nào? Thiếp không thể mang thai... thực sự là do ngài ư?
Tuyết không ngừng rơi xuống, ngang ngạnh bám lấy trên thân mình của hàng trăm con người nơi đây, nhuộm trắng cả một góc.
“Phải!”
Hồi lâu sau mới thấy hoàng đế cất giọng, chỉ một chữ thôi, nhưng khoảnh khắc ấy, tim nàng giống như bị hàng vạn mũi tên lạnh lẽo đâm vào, đau thấu tâm can.
Hoàng đế thôi không nhìn vào ngỡ ngàng cùng đau thương trong đôi mắt kia, không nóng không lạnh tiếp lời:
“Quý phi, chuyện này là trẫm có lỗi với ngươi. Ngươi muốn oán, muốn trách cứ việc. Nhưng ngươi cũng nên hiểu rằng, mỗi việc trẫm làm đều có nguyên do.” Hơi dừng lại, ngài gằn giọng hướng Lệ Minh Viêm:
“Lệ gia có mưu đồ của Tư Mã Chiêu, nếu trẫm không làm vậy, chỉ e thế lực của cha ngươi đã sớm bành trướng khắp triều, thiên hạ này đã là của Lệ gia rồi.”
Quyền thế của Lệ Minh Viêm vốn đã rất lớn, đủ để khuynh đảo triều chính, nếu Lệ Thanh Yên thực sự mang thai, hắn chẳng phải thực sự kề đao sát cổ ngài, lấy đứa bé để buông rèm nhiếp chính ư?
“Yên Yên, con nghe thấy chưa, hả?” Lệ Minh Viêm phẫn hận lớn tiếng: “Người con muốn cứu, con nhìn đi, hắn chính là kẻ đã không chút lưu tình lừa dối con, hại con, hại cả gia tộc. Nếu con vẫn còn nghi ngờ tại sao bản thân lại không thể mang thai, hãy kêu hắn nói cho con biết, trong lư hương hắn ban thưởng cho con là cái gì.”
Toàn thân Lệ Thanh Yên phát run, lệ rơi đầy mặt, thê lương chảy dài trên gò má xinh đẹp, mãi sau nàng mới có thể cố gắng bật ra từng chữ:
“Không phải là hương liệu trân quý của nước chư hầu tiến cống ư?” nàng đã từng rất kiêu ngạo, vì hương liệu đó, hoàng thượng chỉ ban thưởng cho riêng nàng.
“Đúng là hương liệu đó không hề có vấn đề.” Lệ Minh Viêm càng phát ra thanh âm lạnh thấu xương: “Vấn đề nằm ở chỗ, chất dẫn đi kèm. Yên Yên, hắn còn ban thưởng cho con một thứ, chỉ khi con thường xuyên tiếp xúc với thứ này, tự khắc sẽ tạo thành độc tính. Đáng tiếc, lúc ta phát hiện, tất cả đã quá muộn.”
Lệ Thanh Yên ngây người, bỗng ý thức được thứ chất dẫn mà cha mình nhắc đến là gì. Run rẩy chạm lên bông hoa lan trong tà áo, nàng bật cười:
“Thì ra... là thế!”
Hóa ra mỗi một thứ người nam nhân kia ban cho nàng, tất cả đều có tính toán đáng sợ như vậy.
“Chỉ vì thiếp là nữ nhi của Lệ gia, nên hoàng thượng mới phải tuyệt tình đến thế sao? Hoàng thượng, nỗi đau không thể có con, ngài có biết, nó đau đớn quằn quại thế nào không?”
Nàng đến trước mặt hoàng đế, hai bàn tay trắng nhợt dùng sức nắm chặt lấy vạt áo trước người hắn, uất hận bật khóc thành tiếng.
Trường Sa vừa định tiến lên khuyên nhủ, hoàng đế lập tức lắc đầu ra hiệu, để mặc nàng phát tiết.
Đối với nữ nhân này, trong lòng hoàng đế, cuối cùng vẫn là áy náy.
Nhưng Lệ Minh Viêm lại lợi dụng sự uất hận của con gái mình lúc này, vô tình nói:
“Yên Yên, con mau qua đây với phụ thân. Con yên tâm, nỗi đau mà con phải chịu, ta sẽ bắt hắn phải trả giá gấp trăm ngàn lần. Qua đây, mau lên!”
Nói một hồi như vậy, đây chính là mục đích của hắn. Dẫu gì cũng là nữ nhi mình yêu thương nhất, hắn tuyệt đối không để nó xảy ra chuyện, nhất là vì kẻ không đáng.
Lệ Thanh Yên lập tức ngẩng đầu, liên tiếp phải đón nhận những nghiệt ngã đã gần như rút cạn khí lực của nàng. Lúc này, nàng chỉ muốn có vòng tay ấm áp nào đó che chở, bảo hộ nàng. Mà đó, chung quy cũng chỉ có gia đình.
Chỉ có người thân mới đối đãi thật tâm với nàng.
Buông tay đi, Lệ Thanh Yên, không còn gì để ngươi níu kéo nữa rồi!
Nhưng...
Bước chân khẽ động, nàng từ từ quay đầu nhìn Lệ Minh Viêm, bật khóc gọi:
"Phụ thân...."
"Yên Yên... Phụ thân ở đây..." Lệ Minh Viêm nhẹ giọng đáp lại, bàn tay cũng vươn ra để nàng an tâm.
Gió lạnh quét qua mang đến cảm giác lạnh lẽo, cũng khiến nội tâm Lệ Thanh Yên càng thêm thanh tỉnh. Một lần nữa nhìn hoàng đế, trong mắt nàng đã không còn là bi thương, không còn là uất hận, chỉ có trong suốt kiên định.
"Hoàng thượng... chắc ngài biết phụ thân muốn làm gì... Thanh Yên tự biết bản thân ngu dốt, không thể nghĩ ra được sách lược gì can ngăn phụ thân. Đến lúc này, chỉ đành lấy bản thân ra đặt cược."
"Quý phi..." hoàng đế run rẩy gọi nàng, trong mắt hoàn toàn là kinh ngạc. Nữ nhân này, dường như hơn hai mươi năm qua ngài chưa từng thấy ánh mắt như vậy.
Trong ấn tượng của ngài, Lệ Thanh Yên là một Quý Phi tâm cao khí ngạo, chưởng quản lục cung gọn gàng.
Thâm mà không độc.
"Đừng vì trẫm mà tự chặt đứt đường lui. Ngươi có làm gì, trẫm cũng không liếc mắt đến đâu." hoàng đế mỉm cười, trong mắt thâm sâu đột nhiên khôi phục sự thản nhiên tĩnh lặng. Tưởng như một chút dao động ban nãy chỉ là hư ảo.
Lệ Thanh Yên không hề lùi bước, nàng nói bằng giọng chỉ đủ hai người nghe:
"Ai nói thiếp vì hoàng thượng?" nàng khẽ nghiêng đầu nhìn sự khẩn trương của cha mình phía sau, cánh môi hoàn mỹ bỗng cong lên: "Hoàng thượng, thiếp muốn trao đổi với người."
“Không phải... không phải là do nữ nhi... khó mang thai sao?”
Ngự y trong cung nói rồi, cơ thể nàng có tính hàn, muốn mang thai là việc không hề dễ. Nàng cũng từng buồn, tuyệt vọng biết bao, mỗi lần nhìn thấy các phi tần khác chơi đùa cùng nhi tử, lòng của nàng tràn ngập chua xót cùng ghen tỵ.
May mắn, dù không có con, nhưng bù lại, nhờ vào gia thế hiển hách, địa vị của nàng trong cung vẫn không hề suy giảm. Hoàng thượng cũng chưa từng tỏ vẻ không vui với nàng, còn ban thưởng hậu hĩnh để an ủi. Vì thế, nỗi tủi nhục ấy của nàng mới vơi bớt phần nào.
Lệ Minh Viêm lắc đầu, ánh mắt chứa đầy bi thương nhìn đứa con của mình. Đến lúc này, có những việc... nên nói cho nó biết rồi.
“Yên Yên, con nghe cho kỹ đây. Cơ thể con vốn rất bình thường, lẽ ra hoàn toàn có thể mang thai như những phi tần khác trong cung. Nhưng, chính tên cẩu hoàng đế đó, chính hắn đã hạ tay hại con không thể mang đứa con của mình,...”
“Phụ thân... Người nói vậy là có ý gì?” Lệ Thanh Yên cảm giác như sét đánh ngang tai, trong cơ thể dường như có một luồng lãnh khí đang chạy dọc toàn thân.
Liếc mắt căm hận nhìn hoàng đế, Lệ Minh Viêm rét lạnh nói: “Triệu Thánh Tông, sao ngươi không ngụy biện nữa đi? Là ngươi chột dạ, đúng không?”
Cảm thấy người bên cạnh vẫn không có chút động tĩnh nào, Lệ Thanh Yên như ngỡ ra điều gì đó. Nàng lảo đảo bước chân, trước mắt bỗng nhòe đi, giống như nhìn không rõ người mặc long bào chói lóa kia.
Bàn tay hoàng đế hơi siết lại, ngài nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ẩn ẩn một tầng nước, hình như nàng đang muốn chất vấn, chất vấn rốt cuộc ngài còn muốn giấu nàng đến khi nào.
Lệ Thanh Yên không phải không biết, trái tim người nam nhân kia chỉ tồn tại duy nhất hình bóng một người. Nữ nhân khác, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là công cụ để hắn củng cố và cân bằng thế lực trên triều.
Hắn là đế vương... ĐA tình nhưng lại CHUNG tình.
Dẫu biết là vậy, nhưng nàng vẫn một lòng nghĩ cho con người này. Ngay cả khi biết những ân sủng trước kia đều là quỷ kế của hắn, nàng vẫn cố chấp muốn cứu hắn, cố chấp với chấp niệm của mình.
Hoàng thượng... Ngài nói đi... rốt cuộc, chuyện này là thế nào? Thiếp không thể mang thai... thực sự là do ngài ư?
Tuyết không ngừng rơi xuống, ngang ngạnh bám lấy trên thân mình của hàng trăm con người nơi đây, nhuộm trắng cả một góc.
“Phải!”
Hồi lâu sau mới thấy hoàng đế cất giọng, chỉ một chữ thôi, nhưng khoảnh khắc ấy, tim nàng giống như bị hàng vạn mũi tên lạnh lẽo đâm vào, đau thấu tâm can.
Hoàng đế thôi không nhìn vào ngỡ ngàng cùng đau thương trong đôi mắt kia, không nóng không lạnh tiếp lời:
“Quý phi, chuyện này là trẫm có lỗi với ngươi. Ngươi muốn oán, muốn trách cứ việc. Nhưng ngươi cũng nên hiểu rằng, mỗi việc trẫm làm đều có nguyên do.” Hơi dừng lại, ngài gằn giọng hướng Lệ Minh Viêm:
“Lệ gia có mưu đồ của Tư Mã Chiêu, nếu trẫm không làm vậy, chỉ e thế lực của cha ngươi đã sớm bành trướng khắp triều, thiên hạ này đã là của Lệ gia rồi.”
Quyền thế của Lệ Minh Viêm vốn đã rất lớn, đủ để khuynh đảo triều chính, nếu Lệ Thanh Yên thực sự mang thai, hắn chẳng phải thực sự kề đao sát cổ ngài, lấy đứa bé để buông rèm nhiếp chính ư?
“Yên Yên, con nghe thấy chưa, hả?” Lệ Minh Viêm phẫn hận lớn tiếng: “Người con muốn cứu, con nhìn đi, hắn chính là kẻ đã không chút lưu tình lừa dối con, hại con, hại cả gia tộc. Nếu con vẫn còn nghi ngờ tại sao bản thân lại không thể mang thai, hãy kêu hắn nói cho con biết, trong lư hương hắn ban thưởng cho con là cái gì.”
Toàn thân Lệ Thanh Yên phát run, lệ rơi đầy mặt, thê lương chảy dài trên gò má xinh đẹp, mãi sau nàng mới có thể cố gắng bật ra từng chữ:
“Không phải là hương liệu trân quý của nước chư hầu tiến cống ư?” nàng đã từng rất kiêu ngạo, vì hương liệu đó, hoàng thượng chỉ ban thưởng cho riêng nàng.
“Đúng là hương liệu đó không hề có vấn đề.” Lệ Minh Viêm càng phát ra thanh âm lạnh thấu xương: “Vấn đề nằm ở chỗ, chất dẫn đi kèm. Yên Yên, hắn còn ban thưởng cho con một thứ, chỉ khi con thường xuyên tiếp xúc với thứ này, tự khắc sẽ tạo thành độc tính. Đáng tiếc, lúc ta phát hiện, tất cả đã quá muộn.”
Lệ Thanh Yên ngây người, bỗng ý thức được thứ chất dẫn mà cha mình nhắc đến là gì. Run rẩy chạm lên bông hoa lan trong tà áo, nàng bật cười:
“Thì ra... là thế!”
Hóa ra mỗi một thứ người nam nhân kia ban cho nàng, tất cả đều có tính toán đáng sợ như vậy.
“Chỉ vì thiếp là nữ nhi của Lệ gia, nên hoàng thượng mới phải tuyệt tình đến thế sao? Hoàng thượng, nỗi đau không thể có con, ngài có biết, nó đau đớn quằn quại thế nào không?”
Nàng đến trước mặt hoàng đế, hai bàn tay trắng nhợt dùng sức nắm chặt lấy vạt áo trước người hắn, uất hận bật khóc thành tiếng.
Trường Sa vừa định tiến lên khuyên nhủ, hoàng đế lập tức lắc đầu ra hiệu, để mặc nàng phát tiết.
Đối với nữ nhân này, trong lòng hoàng đế, cuối cùng vẫn là áy náy.
Nhưng Lệ Minh Viêm lại lợi dụng sự uất hận của con gái mình lúc này, vô tình nói:
“Yên Yên, con mau qua đây với phụ thân. Con yên tâm, nỗi đau mà con phải chịu, ta sẽ bắt hắn phải trả giá gấp trăm ngàn lần. Qua đây, mau lên!”
Nói một hồi như vậy, đây chính là mục đích của hắn. Dẫu gì cũng là nữ nhi mình yêu thương nhất, hắn tuyệt đối không để nó xảy ra chuyện, nhất là vì kẻ không đáng.
Lệ Thanh Yên lập tức ngẩng đầu, liên tiếp phải đón nhận những nghiệt ngã đã gần như rút cạn khí lực của nàng. Lúc này, nàng chỉ muốn có vòng tay ấm áp nào đó che chở, bảo hộ nàng. Mà đó, chung quy cũng chỉ có gia đình.
Chỉ có người thân mới đối đãi thật tâm với nàng.
Buông tay đi, Lệ Thanh Yên, không còn gì để ngươi níu kéo nữa rồi!
Nhưng...
Bước chân khẽ động, nàng từ từ quay đầu nhìn Lệ Minh Viêm, bật khóc gọi:
"Phụ thân...."
"Yên Yên... Phụ thân ở đây..." Lệ Minh Viêm nhẹ giọng đáp lại, bàn tay cũng vươn ra để nàng an tâm.
Gió lạnh quét qua mang đến cảm giác lạnh lẽo, cũng khiến nội tâm Lệ Thanh Yên càng thêm thanh tỉnh. Một lần nữa nhìn hoàng đế, trong mắt nàng đã không còn là bi thương, không còn là uất hận, chỉ có trong suốt kiên định.
"Hoàng thượng... chắc ngài biết phụ thân muốn làm gì... Thanh Yên tự biết bản thân ngu dốt, không thể nghĩ ra được sách lược gì can ngăn phụ thân. Đến lúc này, chỉ đành lấy bản thân ra đặt cược."
"Quý phi..." hoàng đế run rẩy gọi nàng, trong mắt hoàn toàn là kinh ngạc. Nữ nhân này, dường như hơn hai mươi năm qua ngài chưa từng thấy ánh mắt như vậy.
Trong ấn tượng của ngài, Lệ Thanh Yên là một Quý Phi tâm cao khí ngạo, chưởng quản lục cung gọn gàng.
Thâm mà không độc.
"Đừng vì trẫm mà tự chặt đứt đường lui. Ngươi có làm gì, trẫm cũng không liếc mắt đến đâu." hoàng đế mỉm cười, trong mắt thâm sâu đột nhiên khôi phục sự thản nhiên tĩnh lặng. Tưởng như một chút dao động ban nãy chỉ là hư ảo.
Lệ Thanh Yên không hề lùi bước, nàng nói bằng giọng chỉ đủ hai người nghe:
"Ai nói thiếp vì hoàng thượng?" nàng khẽ nghiêng đầu nhìn sự khẩn trương của cha mình phía sau, cánh môi hoàn mỹ bỗng cong lên: "Hoàng thượng, thiếp muốn trao đổi với người."
Bình luận facebook