Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Tâm Tư Của Hắn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“A!" Triệu Minh đau đớn bóp mạnh cằm nàng, trên cánh tay trắng sứ của hắn đã có một dấu răng, máu tươi liền chảy ra.
Hảo, đủ ác!
“Chủ công!” Gia Bảo tiến lên, nhưng Triệu Minh lại mắt lạnh nhìn y, quát:
“Cút ra ngoài!”
Y sững người, đưa ánh mắt lo lắng nhìn Trần Hy Hy, lập tức xoay người ra ngoài.
Cô nương kia hôm nay có thể toàn mạng ra khỏi Phủ Thái Tử không, còn là một ẩn số.
“Ngươi là cẩu sao?” Triệu Minh cả người tỏa ra thứ hơi thở âm hàn lãnh huyết. Bàn tay không bị thương vẫn bóp mạnh cằm nàng, ánh mắt nhìn nàng như muốn xé xác nàng tức khắc.
Trần Hy Hy cảm giác xương hàm đau như muốn vỡ vụn. Cẩu? Hắn còn dám nói nàng là cẩu?
“Buông ta ra!” Nàng nhìn thẳng mắt hắn, âm điệu lạnh lùng.
“Ngươi đả thương bản cung.” Triệu Minh gằn từng chữ, tựa hồ không có ý định buông nàng ra.
Trần Hy Hy đau đến nhíu mày, cả người bị hắn đè lên, bất mãn nói:
“Như vậy, ngươi liền cắn lại ta!”
“Bản cung cũng không phải cẩu.” Triệu Minh cười lạnh, sau đó hắn liền đứng dậy.
Trên thân nàng cũng là mất đi sức nặng.
Cánh tay hắn bị nàng cắn vẫn đang nhỏ máu.
“Ta phải về.” Trần Hy Hy thấy hắn không thèm xử lý vết thương mà cứ mặc thế uống trà, nàng không có ý định khuyên hắn. Dù sao, đó là cơ thể hắn, cũng không phải của nàng.
“Nữ nhân độc ác. Ngươi đả thương bản cung, còn không biết hối lỗi!” Triệu Minh ném mạnh ly trà dưới chân nàng.
Bình thường nếu là người khác, hắn đã trực tiếp xử tử rồi. Chỉ cần chụp một cái tội danh hành thích Thái tử, không phải sao?
Nước trà nóng bỏng lợi hại té lên chân nàng, may là trong có đi tất, nếu không liền phỏng rồi.
“Ta phải làm thế nào? Cho ngươi cắn lại, ngươi cũng không có cắn?” Trần Hy Hy biết không nên chọc giận hắn nữa, nếu không liền không có cửa mà ra khỏi đây.
Triệu Minh không thèm nhìn nàng, chỉ trầm mặc. Căn phòng của hắn nguyên bản gọn gàng liền lộn xộn, thê thảm không còn quy củ nữa.
“Người đâu?” Triệu Minh cả giận quát.
“Điện hạ!” Ngay lập tức nô bộc trong phủ có mặt.
“Đem những thứ này ném hết cho bản cung.”
“Vâng, điện hạ.” đám hạ nhân lập tức làm việc, chỉ là trong lòng không khỏi kinh ngạc vì sao Thái tử lại giận dữ như vậy.
Trần Hy Hy không nói gì, hắn nhiều bạc, hoàng kim lắm mà, ném chút đồ cũng đâu có sao?
Mắt thấy trời sắp tối, tay nàng giấu trong tà áo bỗng siết chặt. Nàng là lo cho Vân Anh ở nhà, chỉ sợ mình nàng không đấu nổi với Đại phu nhân lòng dạ mưu mô.
Tính tình của Đại phu nhân thế nào, chỉ sợ không ai hiểu bằng nàng!
"Ngươi có biết bản thân mình trúng là độc đoạn hồn tán?” Còn đang lo lắng, Triệu Minh đột nhiên nói.
Hắn đổi chủ đề cũng nhanh đấy!
Nhưng...
Đoạn hồn tán? Trần Hy Hy nào biết thứ này là độc gì, độc dược cổ đại, nàng không rành lắm. Có điều, nghe ngữ khí của hắn, hẳn là độc nguy hiểm trí mạng.
Lắc đầu, nhưng trong đầu nàng có lẽ biết ai là thủ phạm hạ độc nàng rồi.
"Bản cung hôm nay cứu ngươi một mạng, ngươi cũng nên đáp ứng bản cung một việc.”
Trần Hy Hy cười lạnh, nàng biết ngay mà, trên đời này làm gì có người nào cứu người không công.
“Xin thái tử cứ nói.” Giọng nói nàng lạnh lùng mang theo vẻ xa cách.
Triệu Minh xoay chiếc nhẫn trên ngón tay thon dài, liếc mắt nhìn nàng:
“Trở thành Thái tử phi của bản cung.”
Lời vừa nói ra, Trần Hy Hy không che giấu khiếp sợ mà nhìn hắn?
Thái tử phi của hắn? Đó chính là vị trí mà nữ nhân khắp thế gian này đều mơ ước cũng không có được! Vì cái gì mà muốn nàng ngồi vị trí đó? Hắn còn không biết nàng là ai.
“Thái tử hồ đồ rồi sao?” Trần Hy Hy hỏi ngược lại, tuy rằng nam nhân trước mắt nàng không chỉ có dung mạo và quyền uy bậc nhất, thế nhưng từ hắn nàng lại cảm nhận được sự vô tình.
Từ xưa đế nay, đế vương đều vô tình, không phải sao? Hắn hiện là thái tử, sau này kế vị, sẽ là thiên tử, hậu cung ba ngàn giai lệ, nàng nào muốn cuộc sống như vậy!
Triệu Minh thu biểu cảm của nàng vào trong mắt, trong mắt ngoài khiếp sợ là tĩnh lặng, một chút hưng phấn cũng không có. Nếu là nữ nhân khác, hẳn đã kinh hỉ rồi!
Lớn lên ở hoàng gia tranh đấu, hắn đã quen với việc nữ nhân ham hư vinh, vì mưu đồ cho bản thân mà không từ thủ đoạn.
Vì sao nàng lại không giống họ?
“Ngươi cự tuyệt bản cung?” Triệu Minh nhìn nàng, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy, Trần Hy Hy không biết hắn đang nghĩ gì.
Nếu nàng nói cự tuyệt, hiển nhiên là không cho hắn mặt mũi. Triệu Minh trời sinh tôn quý, quen được người ta lấy lòng. Trần Hy Hy liền rũ mi, làm như nhu thuận trả lời:
“Thái tử đánh giá ta cao quá rồi. Ta chẳng qua chỉ là một cái nữ tử gầy yếu, nhan sắc cũng không gọi là khuynh quốc khuynh thành, làm sao xứng đáng với thái tử dưới một người trên vạn người đây? Lại nói, thế gian này e là chỉ có thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Phương Như Ý mới xứng đáng với vị trí kia.” nàng nói, đầu tiên là hạ thấp chính mình không xứng với Triệu Minh, hai là ngầm khẳng định chỉ có công chúa Hạ quốc mới ngồi vững vị trí đó. Hắn nên chọn công chúa Phương Như Ý của Hạ quốc mới phải.
Con ngươi của Triệu Minh u ám, trong lòng không khỏi bùng lên một cơn giận mà chính hắn cũng cảm thấy vô lý. Nàng chung quy là, vẫn cự tuyệt hắn, còn cố ý gán ghép hắn với Phương Như Ý.
Ngay tức khắc, ánh mắt hắn đã xẹt qua một tia thị huyết.
“Ngươi cút đi!” Triệu Minh chán ghét nói.
Trần Hy Hy hơi ngẩn ra. Ghê chưa, không vừa lòng hắn, hắn liền nổi giận đuổi người.
Có điều, đây là điều nàng muốn mà, không phải sao?
“Tạ thái tử.” khóe môi cười nhẹ, bước chân không lưu luyến mà ra khỏi phòng.
"Nhớ kỹ, ngươi nợ bản cung một ân tình” đằng sau Triệu Minh phong đạm vân khinh nói.
Bước chân nàng không dừng lại, chỉ là tự động ghi nhớ lời nói kia.
***Phủ thượng thư***
Lúc Trần Hy Hy về đến Hồng Nguyệt Các của mình đã tối rồi.
Chẳng qua, trước viện lại nhiều hơn mấy người.
"Thật chẳng ra cái quy củ gì nữa. Nhị tiểu thư Thượng Thư Phủ, ngươi đã đi đâu?” Dương Hồng Loan thấy nàng, ngoan độc mở miệng.
Trần Hy Hy khẽ nhíu mày lá liễu, nàng biết về muộn như vậy là sẽ có chuyện mà. Xem ra, Đại phu nhân cũng thật có bản lĩnh.
Trần Hy Hy không trả lời.
Đúng hơn, nàng khinh thường việc trả lời bà ta.
Nàng bước lên tìm hình bóng Vân Anh, nàng lo cho nha đầu này.
“Tiểu thư!” Vân Anh quỳ ở sau đại phu nhân, thấy nàng, không khỏi nghẹn ngào.
Trần Hy Hy đỡ nàng dậy, vừa nhìn mặt nàng, đáy mắt Trần Hy Hy đã nổi lên một tầng đau đớn cùng phẫn nộ.
Nguyên bản trên khuôn mặt non mềm của Vân Anh đã sưng húp, khóe môi vẫn còn chảy máu, hiển nhiên là bị tát.
“Ai làm?” Nàng quát lớn, sát khí bao quanh khiến mấy người kia không rét mà run. Vị tiểu thư này gần đây rất đáng sợ, ở nàng luôn hiện hữu một áp lực vô hình.
“ Tiểu thư... Vân Anh không sao.” nàng mới không cần tiểu thư bận tâm, đối đầu với Đại phu nhân đâu.
Dương Hồng Loan sau khi kinh hãi thấy dáng vẻ muốn giết người của nàng, chỉ lạnh lùng nói:
“Nha hoàn không chăm sóc tiểu chủ, còn để tiểu chủ đi ra ngoài tận tối mới về. Ngươi xem, tội này liền đủ để phạt nàng chưa?”
“Nhưng đây là nha hoàn của ta.” Trần Hy Hy nhìn chằm chằm Dương Hồng Loan, mâu quang lạnh băng bắn về phía bà ta. Nếu ánh mắt có thể giết người thì bà ta hẳn đã chết rồi.
Đôi mắt kia quá mức lạnh lẽo.
Bàn tay Dương Hồng Loan có chút run rẩy. Bà ta vẫn cảm thấy con bé này thay đổi, nhưng quả thật đến bà ta cũng không tin được. Ngoại trừ cái khuôn mặt cùng giọng nói, tất cả đều xa lạ.
Giơ tay, trên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Hy Hy liền hạ xuống thật mạnh.
“Chát!”
“Tiểu thư...” Vân Anh khóc lên, lập tức ôm lấy nàng.
"Xin Đại phu nhân cứ đánh nô tỳ, đừng làm hại tiểu thư!" Vân Anh quay sang nhìn bà ta, khẩn thiết nói.
Trần Hy Hy ôm mặt, hảo, lực cũng thật mạnh.
“Ngươi là nhị tiểu thư còn không biết phép tắc như vậy à? Người tới, kéo nha hoàn này xuống đánh chết cho ta, làm gương cảnh cáo những người khác!” Đại phu nhân một cái liền ra oai phủ đầu nàng.
Trần Hy Hy nhìn đại phu nhân, cười như không cười:
"Ai dám đánh nha hoàn của ta, ta liền giết người đó.”
"Ngươi...” Đại phu nhân chỉ tay vào mặt nàng, nghiến răng, quả nhiên trước đây bà nên ra tay giết nó luôn mới phải, chứ không phải là dùng độc.
Thị vệ trong phủ không dám tiến lên, tuy mệnh lệnh của đại phu nhân quan trọng, nhưng cũng không dám đắc tội với nhị tiểu thư có sát khí này.
Trần Hy Hy ôm Vân Anh vào phòng, chỉ lạnh lùng nói:
"Phu nhân nếu muốn phạt thì cũng nên nhìn mặt cha ta. Ta dù sao cũng là nhị tiểu thư của Thượng thư phủ, mẫu thân ta dù không còn nhưng cũng là dòng chính thất.”
Một câu này, liền cảnh cáo Dương Hồng Loan về thân phận của mình.
Tốt nhất bà ta nên nhớ rằng, nếu mẫu thân nàng không mất, vị trí Đại phu nhân này chưa đến lượt bà ta ngồi!
Trong lòng Trần Hy Hy thầm hận, chuyện trúng độc, cái tát của nàng và Vân Anh hôm nay, nàng nhất định sẽ cho bà ta nếm đủ.
Trần Hy Hy nàng có thù tất báo!
Dương Hồng Loan à, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.
Dương Hồng Loan hậm hực rời khỏi Hồng Nguyệt Các.
Trong phòng Trần Hy Hy bôi thuốc cho Vân Anh. Khóe mắt nàng chua xót, cái này... nếu không phải nàng về muộn...Vân Anh đâu bị Dương Hồng Loan ức hiếp đến thê thảm bộ dáng như vậy.
"Tiểu thư... nô tỳ không sao! Thật đấy, ngược lại là tiểu thư, bên mặt của người sưng rồi.”
Trần Hy Hy lắc đầu, nói: “Ngồi yên.”
Đau đớn này chẳng là gì với nàng, kiếp trước khi còn là sát thủ, có đau đớn nào nàng chưa từng nếm trải.
"Vân Anh... hôm nay là nha hoàn của đại phu nhân đánh ngươi? Có phải A Mạn không?"
Vân Anh chậm rãi gật đầu, lại nói: "Tiểu thư... người đừng vì nô tỳ mà đắc tội đại phu nhân. Nô tỳ không muốn tiểu thư gặp rắc rối."
Trần Hy Hy không nói gì, nàng tất nhiên là không đồng ý. Động vào người của nàng chính là động vào nàng.
Sau khi bôi dược xong, Trần Hy Hy liền cho Vân Anh lui xuống nghỉ ngơi, còn nàng thì đi tắm. Ngồi trong thùng tắm, Trần Hy Hy xoa xoa khuôn mặt một bên bị sưng đỏ.
Xem ra, phải ở trong phủ tầm ba - bốn ngày rồi. Không thể trưng cái mặt này đi đâu được.
Lúc trở về phòng của mình, một bóng người không mời mà đến đã ở trong phòng nàng từ lúc nào.
Trần Hy Hy trợn mắt, hắn còn dám ngang nhiên nằm trên giường của nàng.
“Thái tử...” Trần Hy Hy nghiến răng gọi hắn.
Triệu Minh mở mắt đẹp, cười cười:
"Nơi này của ngươi điều kiện thật tệ. Thượng thư phủ lại dám đối với Thái tử phi của bản cung thế này, thật là đáng chém.”
Trần Hy Hy nào còn tâm trạng mà đùa với hắn nữa, lúc chiều hắn giận dữ đuổi nàng đi, giờ lại nghiễm nhiên ở đây. Có điều, tin tức của hắn cũng thật mau, đã biết thân phận của nàng.
“Thái tử quyền cao chức trọng, quen mọi thứ xa hoa, như thế nào lại đến nơi tồi tàn này của ta.” giọng nói ẩn nhẫn một tia trào phúng.
Triệu Minh nhìn khuôn mặt nàng, bỗng dưng con ngươi nheo lại nguy hiểm.
Trần Hy Hy bị hắn nhìn có chút mất tự nhiên, lại nghe hắn lạnh giọng nói:
“Mặt ngươi kia... là ai hạ?"
“A!" Triệu Minh đau đớn bóp mạnh cằm nàng, trên cánh tay trắng sứ của hắn đã có một dấu răng, máu tươi liền chảy ra.
Hảo, đủ ác!
“Chủ công!” Gia Bảo tiến lên, nhưng Triệu Minh lại mắt lạnh nhìn y, quát:
“Cút ra ngoài!”
Y sững người, đưa ánh mắt lo lắng nhìn Trần Hy Hy, lập tức xoay người ra ngoài.
Cô nương kia hôm nay có thể toàn mạng ra khỏi Phủ Thái Tử không, còn là một ẩn số.
“Ngươi là cẩu sao?” Triệu Minh cả người tỏa ra thứ hơi thở âm hàn lãnh huyết. Bàn tay không bị thương vẫn bóp mạnh cằm nàng, ánh mắt nhìn nàng như muốn xé xác nàng tức khắc.
Trần Hy Hy cảm giác xương hàm đau như muốn vỡ vụn. Cẩu? Hắn còn dám nói nàng là cẩu?
“Buông ta ra!” Nàng nhìn thẳng mắt hắn, âm điệu lạnh lùng.
“Ngươi đả thương bản cung.” Triệu Minh gằn từng chữ, tựa hồ không có ý định buông nàng ra.
Trần Hy Hy đau đến nhíu mày, cả người bị hắn đè lên, bất mãn nói:
“Như vậy, ngươi liền cắn lại ta!”
“Bản cung cũng không phải cẩu.” Triệu Minh cười lạnh, sau đó hắn liền đứng dậy.
Trên thân nàng cũng là mất đi sức nặng.
Cánh tay hắn bị nàng cắn vẫn đang nhỏ máu.
“Ta phải về.” Trần Hy Hy thấy hắn không thèm xử lý vết thương mà cứ mặc thế uống trà, nàng không có ý định khuyên hắn. Dù sao, đó là cơ thể hắn, cũng không phải của nàng.
“Nữ nhân độc ác. Ngươi đả thương bản cung, còn không biết hối lỗi!” Triệu Minh ném mạnh ly trà dưới chân nàng.
Bình thường nếu là người khác, hắn đã trực tiếp xử tử rồi. Chỉ cần chụp một cái tội danh hành thích Thái tử, không phải sao?
Nước trà nóng bỏng lợi hại té lên chân nàng, may là trong có đi tất, nếu không liền phỏng rồi.
“Ta phải làm thế nào? Cho ngươi cắn lại, ngươi cũng không có cắn?” Trần Hy Hy biết không nên chọc giận hắn nữa, nếu không liền không có cửa mà ra khỏi đây.
Triệu Minh không thèm nhìn nàng, chỉ trầm mặc. Căn phòng của hắn nguyên bản gọn gàng liền lộn xộn, thê thảm không còn quy củ nữa.
“Người đâu?” Triệu Minh cả giận quát.
“Điện hạ!” Ngay lập tức nô bộc trong phủ có mặt.
“Đem những thứ này ném hết cho bản cung.”
“Vâng, điện hạ.” đám hạ nhân lập tức làm việc, chỉ là trong lòng không khỏi kinh ngạc vì sao Thái tử lại giận dữ như vậy.
Trần Hy Hy không nói gì, hắn nhiều bạc, hoàng kim lắm mà, ném chút đồ cũng đâu có sao?
Mắt thấy trời sắp tối, tay nàng giấu trong tà áo bỗng siết chặt. Nàng là lo cho Vân Anh ở nhà, chỉ sợ mình nàng không đấu nổi với Đại phu nhân lòng dạ mưu mô.
Tính tình của Đại phu nhân thế nào, chỉ sợ không ai hiểu bằng nàng!
"Ngươi có biết bản thân mình trúng là độc đoạn hồn tán?” Còn đang lo lắng, Triệu Minh đột nhiên nói.
Hắn đổi chủ đề cũng nhanh đấy!
Nhưng...
Đoạn hồn tán? Trần Hy Hy nào biết thứ này là độc gì, độc dược cổ đại, nàng không rành lắm. Có điều, nghe ngữ khí của hắn, hẳn là độc nguy hiểm trí mạng.
Lắc đầu, nhưng trong đầu nàng có lẽ biết ai là thủ phạm hạ độc nàng rồi.
"Bản cung hôm nay cứu ngươi một mạng, ngươi cũng nên đáp ứng bản cung một việc.”
Trần Hy Hy cười lạnh, nàng biết ngay mà, trên đời này làm gì có người nào cứu người không công.
“Xin thái tử cứ nói.” Giọng nói nàng lạnh lùng mang theo vẻ xa cách.
Triệu Minh xoay chiếc nhẫn trên ngón tay thon dài, liếc mắt nhìn nàng:
“Trở thành Thái tử phi của bản cung.”
Lời vừa nói ra, Trần Hy Hy không che giấu khiếp sợ mà nhìn hắn?
Thái tử phi của hắn? Đó chính là vị trí mà nữ nhân khắp thế gian này đều mơ ước cũng không có được! Vì cái gì mà muốn nàng ngồi vị trí đó? Hắn còn không biết nàng là ai.
“Thái tử hồ đồ rồi sao?” Trần Hy Hy hỏi ngược lại, tuy rằng nam nhân trước mắt nàng không chỉ có dung mạo và quyền uy bậc nhất, thế nhưng từ hắn nàng lại cảm nhận được sự vô tình.
Từ xưa đế nay, đế vương đều vô tình, không phải sao? Hắn hiện là thái tử, sau này kế vị, sẽ là thiên tử, hậu cung ba ngàn giai lệ, nàng nào muốn cuộc sống như vậy!
Triệu Minh thu biểu cảm của nàng vào trong mắt, trong mắt ngoài khiếp sợ là tĩnh lặng, một chút hưng phấn cũng không có. Nếu là nữ nhân khác, hẳn đã kinh hỉ rồi!
Lớn lên ở hoàng gia tranh đấu, hắn đã quen với việc nữ nhân ham hư vinh, vì mưu đồ cho bản thân mà không từ thủ đoạn.
Vì sao nàng lại không giống họ?
“Ngươi cự tuyệt bản cung?” Triệu Minh nhìn nàng, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy, Trần Hy Hy không biết hắn đang nghĩ gì.
Nếu nàng nói cự tuyệt, hiển nhiên là không cho hắn mặt mũi. Triệu Minh trời sinh tôn quý, quen được người ta lấy lòng. Trần Hy Hy liền rũ mi, làm như nhu thuận trả lời:
“Thái tử đánh giá ta cao quá rồi. Ta chẳng qua chỉ là một cái nữ tử gầy yếu, nhan sắc cũng không gọi là khuynh quốc khuynh thành, làm sao xứng đáng với thái tử dưới một người trên vạn người đây? Lại nói, thế gian này e là chỉ có thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Phương Như Ý mới xứng đáng với vị trí kia.” nàng nói, đầu tiên là hạ thấp chính mình không xứng với Triệu Minh, hai là ngầm khẳng định chỉ có công chúa Hạ quốc mới ngồi vững vị trí đó. Hắn nên chọn công chúa Phương Như Ý của Hạ quốc mới phải.
Con ngươi của Triệu Minh u ám, trong lòng không khỏi bùng lên một cơn giận mà chính hắn cũng cảm thấy vô lý. Nàng chung quy là, vẫn cự tuyệt hắn, còn cố ý gán ghép hắn với Phương Như Ý.
Ngay tức khắc, ánh mắt hắn đã xẹt qua một tia thị huyết.
“Ngươi cút đi!” Triệu Minh chán ghét nói.
Trần Hy Hy hơi ngẩn ra. Ghê chưa, không vừa lòng hắn, hắn liền nổi giận đuổi người.
Có điều, đây là điều nàng muốn mà, không phải sao?
“Tạ thái tử.” khóe môi cười nhẹ, bước chân không lưu luyến mà ra khỏi phòng.
"Nhớ kỹ, ngươi nợ bản cung một ân tình” đằng sau Triệu Minh phong đạm vân khinh nói.
Bước chân nàng không dừng lại, chỉ là tự động ghi nhớ lời nói kia.
***Phủ thượng thư***
Lúc Trần Hy Hy về đến Hồng Nguyệt Các của mình đã tối rồi.
Chẳng qua, trước viện lại nhiều hơn mấy người.
"Thật chẳng ra cái quy củ gì nữa. Nhị tiểu thư Thượng Thư Phủ, ngươi đã đi đâu?” Dương Hồng Loan thấy nàng, ngoan độc mở miệng.
Trần Hy Hy khẽ nhíu mày lá liễu, nàng biết về muộn như vậy là sẽ có chuyện mà. Xem ra, Đại phu nhân cũng thật có bản lĩnh.
Trần Hy Hy không trả lời.
Đúng hơn, nàng khinh thường việc trả lời bà ta.
Nàng bước lên tìm hình bóng Vân Anh, nàng lo cho nha đầu này.
“Tiểu thư!” Vân Anh quỳ ở sau đại phu nhân, thấy nàng, không khỏi nghẹn ngào.
Trần Hy Hy đỡ nàng dậy, vừa nhìn mặt nàng, đáy mắt Trần Hy Hy đã nổi lên một tầng đau đớn cùng phẫn nộ.
Nguyên bản trên khuôn mặt non mềm của Vân Anh đã sưng húp, khóe môi vẫn còn chảy máu, hiển nhiên là bị tát.
“Ai làm?” Nàng quát lớn, sát khí bao quanh khiến mấy người kia không rét mà run. Vị tiểu thư này gần đây rất đáng sợ, ở nàng luôn hiện hữu một áp lực vô hình.
“ Tiểu thư... Vân Anh không sao.” nàng mới không cần tiểu thư bận tâm, đối đầu với Đại phu nhân đâu.
Dương Hồng Loan sau khi kinh hãi thấy dáng vẻ muốn giết người của nàng, chỉ lạnh lùng nói:
“Nha hoàn không chăm sóc tiểu chủ, còn để tiểu chủ đi ra ngoài tận tối mới về. Ngươi xem, tội này liền đủ để phạt nàng chưa?”
“Nhưng đây là nha hoàn của ta.” Trần Hy Hy nhìn chằm chằm Dương Hồng Loan, mâu quang lạnh băng bắn về phía bà ta. Nếu ánh mắt có thể giết người thì bà ta hẳn đã chết rồi.
Đôi mắt kia quá mức lạnh lẽo.
Bàn tay Dương Hồng Loan có chút run rẩy. Bà ta vẫn cảm thấy con bé này thay đổi, nhưng quả thật đến bà ta cũng không tin được. Ngoại trừ cái khuôn mặt cùng giọng nói, tất cả đều xa lạ.
Giơ tay, trên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Hy Hy liền hạ xuống thật mạnh.
“Chát!”
“Tiểu thư...” Vân Anh khóc lên, lập tức ôm lấy nàng.
"Xin Đại phu nhân cứ đánh nô tỳ, đừng làm hại tiểu thư!" Vân Anh quay sang nhìn bà ta, khẩn thiết nói.
Trần Hy Hy ôm mặt, hảo, lực cũng thật mạnh.
“Ngươi là nhị tiểu thư còn không biết phép tắc như vậy à? Người tới, kéo nha hoàn này xuống đánh chết cho ta, làm gương cảnh cáo những người khác!” Đại phu nhân một cái liền ra oai phủ đầu nàng.
Trần Hy Hy nhìn đại phu nhân, cười như không cười:
"Ai dám đánh nha hoàn của ta, ta liền giết người đó.”
"Ngươi...” Đại phu nhân chỉ tay vào mặt nàng, nghiến răng, quả nhiên trước đây bà nên ra tay giết nó luôn mới phải, chứ không phải là dùng độc.
Thị vệ trong phủ không dám tiến lên, tuy mệnh lệnh của đại phu nhân quan trọng, nhưng cũng không dám đắc tội với nhị tiểu thư có sát khí này.
Trần Hy Hy ôm Vân Anh vào phòng, chỉ lạnh lùng nói:
"Phu nhân nếu muốn phạt thì cũng nên nhìn mặt cha ta. Ta dù sao cũng là nhị tiểu thư của Thượng thư phủ, mẫu thân ta dù không còn nhưng cũng là dòng chính thất.”
Một câu này, liền cảnh cáo Dương Hồng Loan về thân phận của mình.
Tốt nhất bà ta nên nhớ rằng, nếu mẫu thân nàng không mất, vị trí Đại phu nhân này chưa đến lượt bà ta ngồi!
Trong lòng Trần Hy Hy thầm hận, chuyện trúng độc, cái tát của nàng và Vân Anh hôm nay, nàng nhất định sẽ cho bà ta nếm đủ.
Trần Hy Hy nàng có thù tất báo!
Dương Hồng Loan à, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.
Dương Hồng Loan hậm hực rời khỏi Hồng Nguyệt Các.
Trong phòng Trần Hy Hy bôi thuốc cho Vân Anh. Khóe mắt nàng chua xót, cái này... nếu không phải nàng về muộn...Vân Anh đâu bị Dương Hồng Loan ức hiếp đến thê thảm bộ dáng như vậy.
"Tiểu thư... nô tỳ không sao! Thật đấy, ngược lại là tiểu thư, bên mặt của người sưng rồi.”
Trần Hy Hy lắc đầu, nói: “Ngồi yên.”
Đau đớn này chẳng là gì với nàng, kiếp trước khi còn là sát thủ, có đau đớn nào nàng chưa từng nếm trải.
"Vân Anh... hôm nay là nha hoàn của đại phu nhân đánh ngươi? Có phải A Mạn không?"
Vân Anh chậm rãi gật đầu, lại nói: "Tiểu thư... người đừng vì nô tỳ mà đắc tội đại phu nhân. Nô tỳ không muốn tiểu thư gặp rắc rối."
Trần Hy Hy không nói gì, nàng tất nhiên là không đồng ý. Động vào người của nàng chính là động vào nàng.
Sau khi bôi dược xong, Trần Hy Hy liền cho Vân Anh lui xuống nghỉ ngơi, còn nàng thì đi tắm. Ngồi trong thùng tắm, Trần Hy Hy xoa xoa khuôn mặt một bên bị sưng đỏ.
Xem ra, phải ở trong phủ tầm ba - bốn ngày rồi. Không thể trưng cái mặt này đi đâu được.
Lúc trở về phòng của mình, một bóng người không mời mà đến đã ở trong phòng nàng từ lúc nào.
Trần Hy Hy trợn mắt, hắn còn dám ngang nhiên nằm trên giường của nàng.
“Thái tử...” Trần Hy Hy nghiến răng gọi hắn.
Triệu Minh mở mắt đẹp, cười cười:
"Nơi này của ngươi điều kiện thật tệ. Thượng thư phủ lại dám đối với Thái tử phi của bản cung thế này, thật là đáng chém.”
Trần Hy Hy nào còn tâm trạng mà đùa với hắn nữa, lúc chiều hắn giận dữ đuổi nàng đi, giờ lại nghiễm nhiên ở đây. Có điều, tin tức của hắn cũng thật mau, đã biết thân phận của nàng.
“Thái tử quyền cao chức trọng, quen mọi thứ xa hoa, như thế nào lại đến nơi tồi tàn này của ta.” giọng nói ẩn nhẫn một tia trào phúng.
Triệu Minh nhìn khuôn mặt nàng, bỗng dưng con ngươi nheo lại nguy hiểm.
Trần Hy Hy bị hắn nhìn có chút mất tự nhiên, lại nghe hắn lạnh giọng nói:
“Mặt ngươi kia... là ai hạ?"
Bình luận facebook