Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: Đời như một giấc mộng, mộng như một đời người
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Phập!”
Mũi kiếm mạnh mẽ xuyên thủng trước ngực An quốc công, máu tươi từ vết thương nhanh chóng nhiễm đỏ một mảng áo, nhỏ giọt xuống nền tuyết cô quạnh. Các thị vệ lập tức chớp lấy thời cơ, đồng lòng nắm chặt thanh kiếm đâm vào người hắn...
“Hự!”
An quốc công nôn ra một búng máu tươi, cả người cùng lúc bị mười mấy mũi kiếm đâm xuyên, nhất thời không thể cử động. Hai mắt hắn căng lớn, trừng trừng nhìn thi thể Lệ Minh Viêm đã lạnh ngắt nằm đó, trong đầu bỗng hồi tưởng lại giấc mộng làm chủ Thiên triều của hai người, hiện tại...
Hết thảy... Đã tan thành mây khói...
Không còn gì cả... Một chút cũng không còn...
Hắn bỗng nhiên muốn bật cười, tại sao mọi chuyện bọn hắn suy tính cẩn thận như vậy, đến cuối cùng vẫn thất bại?
Chẳng lẽ, thực sự là vì nhân quả sao? Bọn hắn khởi binh mưu phản, đi ngược với luân thường đạo lý, với tam cương ngũ thường, khiến trời cao cũng phải phẫn nộ giáng xuống báo ứng?
Mũi kiếm sắc bén đâm nát lồng ngực hắn, khoét sâu vào trái tim chỉ còn lại sự cô độc, lạnh ngắt.
Dường như đã chạm đến tột cùng của đau đớn thể xác, lúc này An quốc công đã không còn cảm nhận được gì nữa, hắn chỉ giương đôi mắt nặng trĩu về phía xa, giống như muốn khắc ghi lại toàn bộ cái nơi hoa lệ cổ kính nhưng nhuốm đầy máu tanh này.
Đột nhiên tầm mắt dừng lại trên long bào chói lóa của hoàng đế. An quốc công nghĩ đến hết thảy sự việc bọn hắn bày ra đều đổ bể, còn kẻ kia hiện tại lại ung dung đứng đó, đáy mắt nồng đậm hận ý.
Hắn... Chưa bao giờ sợ chết!
Chỉ là đường xuống hoàng tuyền này, hắn muốn người kia phải bồi táng theo...
Ngón tay khẽ động, An quốc công dùng hết sức tàn còn sót lại, âm thầm vận kim độc. Ha, Triệu Thánh Tông, món quà cuối cùng ta chuẩn bị cho ngươi, hãy từ từ thưởng thức đi.
Có người thị vệ bắt kịp hành động thâm độc của An quốc công. Nhưng căn bản không ngăn được tốc độc kinh người của mũi kim, y chỉ vội thốt lên hai chữ “Hoàng thượng”, thân ảnh long bào sáng chói kia đã khuỵu xuống...
“Không...”
Trường Sa kinh hoảng đỡ lấy hoàng đế, y cảm nhận được cả người ngài đang run rẩy không ngừng, sắc mặt mới vừa rồi còn bình thường hiện tại đã trắng bệch dọa người, lông mày cũng nhíu lại khó chịu, dường như hoàng thượng đang phải chịu đựng nỗi đau đớn “can trường thốn đoạn”*, giày vò đến tột cùng của thể xác.
Y sợ hãi, nước mắt trào ra, run rẩy gọi:
“Hoàng thượng... Ngài khó chịu chỗ nào, nô tài lập tức đi thỉnh Mộ thái y...” hành động khi nãy của An quốc công tựa như chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, y không biết rốt cuộc hắn đã bắn thứ gì vào người ngài...
Hoàng đế nghiến chặt răng cầm cự, mồ hôi to như hạt đậu chảy dài từ trên trán xuống dưới cằm, ngài cảm giác trong cơ thể dường như đang bị hàng vạn ngọn lửa thiêu đốt, đem cả tâm can giằng xé...
“Tay...” Hoàng đế yếu ớt phun ra một chữ, bỗng chốc nghiêng người nôn ra một ngụm máu.
Trường Sa hãi hùng nhìn máu đã chuyển thành màu đen, y lập tức vén tay áo hoàng đế lên, trên đó, một mũi kim bạc đã ghim sâu vào da thịt ngài. Xung quanh vết kim đâm, sắc da đã trở nên thâm tím đến đáng sợ.
Khốn kiếp! An quốc công quả là thâm độc! Sắp chết rồi vẫn còn bày kế hại người!
Không kịp suy nghĩ nhiều, y hướng một đội thị vệ vẫn đang ngây người, khẩn trương hét lớn:
“Mau mời Mộ thái y, còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Bọn họ bấy giờ mới lấy lại tinh thần, nhanh chân chạy đến Thái y viện.
Bỗng, có tiếng bước chân ngựa vang lên rầm rập, hòa tan với tiếng áo giáp sắt cọ sát vào nhau.
Cấm vệ quân hoàng cung khẽ quay đầu nhìn lại, khoảnh khắc đó, bọn họ giống như nhìn thấy ánh Mặt Trời sau bao ngày tăm tối lạnh lẽo. Vành mắt đột nhiên cay xè, bọn họ vội đồng thanh thốt lên:
“Thái tử...”
Triệu Minh ghìm dây cương, nhẹ nhàng xuống ngựa, vừa rồi không hiểu nguyên cớ gì mà binh lính ngoài cửa cung đột ngột xin hàng, rốt cuộc bọn họ chỉ cần tiêu diệt quân lính ở cửa Tây, một đường thẳng đến nội điện.
Ánh mắt thăm thẳm của hắn quét qua khung cảnh tan tác nơi đây, dòng máu đỏ thẫm đó, thi thể đã lạnh ngắt đó,... toàn bộ... toàn bộ đều khiến trái tim hắn như bị bàn tay vô hình nào đó bóp chặt, đến hít thở cũng không thông.
Trường Sa thấy tiếng gọi xúc động của cấm vệ quân, y khẽ ngẩng đầu, lệ đã rơi đầy mặt:
“Thái tử... Thái tử... Hoàng thượng người...”
Bấy giờ Triệu Minh mới nhìn đến thân ảnh quen thuộc trong lòng Trường Sa. Trái tim đột nhiên nhói một cái, lập tức nhanh như cắt đến bên cạnh hoàng đế.
“Phụ hoàng...” Hắn run rẩy nắm lấy tay hoàng đế, nhi thần đã trở về rồi, nhi thần đã trở về rồi đây. Cuối cùng, chiến sự cũng kết thúc, chúng ta đã bảo vệ được Thiên triều.
Hoàng đế nghe thấy tiếng gọi của hắn, khẽ nâng mí mắt mang theo ngạc nhiên cùng vui mừng, ngài gắng sức gọi: “Minh nhi...”
“Phụ hoàng... Nhi thần ở đây...”
Đột nhiên nhìn đến dòng máu đen thẫm nhuốm đầy trên long bào, sắc mặt Triệu Minh nhất thời trắng nhợt sợ hãi.
Đây là... trúng độc!
“Thái tử... Là An quốc công hạ độc, đã cho người gọi Mộ Thái y...” Trường Sa lên tiếng, ý muốn làm an lòng hắn.
“Chỉ e độc này không đơn giản rồi...” Đáy mắt Triệu Minh bỗng nhiên tối lại, con người tàn độc như An quốc công, nếu hắn đã muốn cá chết lưới rách đến cùng, chắc chắn sẽ không dùng loại độc bình thường.
“A...” Hoàng đế hét lên đau đớn, hai tay không ngừng ôm lấy đầu, cảm giác như cả người đang bị xẻo từng miếng thịt.
“Phụ hoàng...” Triệu Minh sợ hãi giữ chặt lấy hoàng đế, phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Hắn không thể nhìn phụ hoàng cứ đau đớn quằn quại như vậy được! Giá như có thuốc tiên...
Thuốc tiên...
Một tia sáng chợt xẹt qua trong đầu hắn. Đúng rồi! Trước đây sư phụ từng luyện cho hắn ba viên thuốc chữa bách độc bách bệnh, đã dùng hết hai viên, vẫn còn một viên nữa...
Không suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng lấy viên thuốc đen tuyền trong nhẫn ngọc ra để hoàng đế nuốt xuống, mỉm cười nói:
“Phụ hoàng, thuốc này rất thần kỳ, chắc chắn có thể cứu được người... Người nhất định sẽ không sao đâu!”
Ánh mắt hắn bỗng lướt qua thân ảnh An quốc công đã chết đứng cách đó không xa, đôi con ngươi đen bóng bỗng hiện lên một tia khát máu.
An quốc công... Hãy ở dưới địa ngục chờ xem cả cửu tộc nhà ngươi bị tru di đi.
***
Năm Chiêu Hòa thứ 33, Lệ Thừa tướng cùng An quốc công mưu phản thất bại. Những thành phần loạn đảng toàn bộ đều phải chịu hình phạt thích đáng. Nhẹ thì tịch thu gia sản, nam tử đày đi biên ải, nữ nhân thì sung quân làm quân kỹ, nặng thì phạm nhân bị ngũ mã phanh thây vứt ngoài cánh đồng, đời đời phải chịu phỉ nhổ của thiên hạ.
Đáng nói mặc dù Lệ Thừa tướng là chủ mưu trong vụ mưu phản này nhưng cả ba đời lại không bị tru di, đây thực sự là điều trước nay chưa từng có, trong lịch sử cũng chưa từng ghi nhận.
Mặc dù vậy, con cháu Lệ gia lại không được phép làm quan trong vòng ba đời, đồng thời phải di dời đến vùng đất phía Bắc an cư, rời xa chốn quan trường.
Tuy không hiểu sao hoàng đế lại làm như vậy, nhưng bách tính chỉ dám hồ nghi với nhau.
Suy đến cùng, việc này... cũng không có liên quan gì đến bọn họ. Họ chỉ cần một cuộc sống yên bình, có công ăn việc làm để lo cho cuộc sống, cho gia đình... Những việc triều chính phức tạp kia, ẩn trong đó là biết bao uẩn khúc, không phải việc họ có thể bàn tới.
Tháng mười hai tuyết bay phủ kín Thiên triều, hoàng cung u buồn phảng phất tiếng quạ kêu da diết ngoài cánh đồng hoang, đêm đêm ánh trăng thẫn thờ, một mình cô độc giữa màn đêm lạnh lẽo...
Như than khóc...
Như tiếc thương...
“Đời như một giấc mộng
Mộng như một đời người.”
***Chú thích***:
“Can trường thốn đoạn”, chữ Hán ( 肝肠寸断). Can: gan, trường: ruột, đoạn/ thốn: đứt, có nghĩa là “đứt từng đoạn ruột” để chỉ nỗi đau đớn tột cùng, không sao tả xiết.
Thành ngữ này bắt nguồn từ câu chuyện có thực vào năm 266 – 420 sau Công nguyên (đời Tấn). Lúc đó, có một vị quan tên Hoàn Ôn đang đưa quân chinh phạt, hành binh dọc bờ sông Tam Hiệp. Chẳng hay đám binh sĩ đã bắt được một chú khỉ con đem về đùa giỡn. Khỉ mẹ biết, đã đi theo đoàn binh cả quãng đường hơn 100 dặm, kêu gào vô cùng thảm thiết. Nó gắng hết sức bình sinh nhảy được lên thuyền, nhưng chỉ kịp nhìn con lần cuối rồi sức cùng lực kiệt mà lăn ra chết. Khi tuốt gươm mổ bụng, các binh sĩ đều kinh ngạc phát hiện ruột của khỉ mẹ đều đứt ra từng đoạn.
“Phập!”
Mũi kiếm mạnh mẽ xuyên thủng trước ngực An quốc công, máu tươi từ vết thương nhanh chóng nhiễm đỏ một mảng áo, nhỏ giọt xuống nền tuyết cô quạnh. Các thị vệ lập tức chớp lấy thời cơ, đồng lòng nắm chặt thanh kiếm đâm vào người hắn...
“Hự!”
An quốc công nôn ra một búng máu tươi, cả người cùng lúc bị mười mấy mũi kiếm đâm xuyên, nhất thời không thể cử động. Hai mắt hắn căng lớn, trừng trừng nhìn thi thể Lệ Minh Viêm đã lạnh ngắt nằm đó, trong đầu bỗng hồi tưởng lại giấc mộng làm chủ Thiên triều của hai người, hiện tại...
Hết thảy... Đã tan thành mây khói...
Không còn gì cả... Một chút cũng không còn...
Hắn bỗng nhiên muốn bật cười, tại sao mọi chuyện bọn hắn suy tính cẩn thận như vậy, đến cuối cùng vẫn thất bại?
Chẳng lẽ, thực sự là vì nhân quả sao? Bọn hắn khởi binh mưu phản, đi ngược với luân thường đạo lý, với tam cương ngũ thường, khiến trời cao cũng phải phẫn nộ giáng xuống báo ứng?
Mũi kiếm sắc bén đâm nát lồng ngực hắn, khoét sâu vào trái tim chỉ còn lại sự cô độc, lạnh ngắt.
Dường như đã chạm đến tột cùng của đau đớn thể xác, lúc này An quốc công đã không còn cảm nhận được gì nữa, hắn chỉ giương đôi mắt nặng trĩu về phía xa, giống như muốn khắc ghi lại toàn bộ cái nơi hoa lệ cổ kính nhưng nhuốm đầy máu tanh này.
Đột nhiên tầm mắt dừng lại trên long bào chói lóa của hoàng đế. An quốc công nghĩ đến hết thảy sự việc bọn hắn bày ra đều đổ bể, còn kẻ kia hiện tại lại ung dung đứng đó, đáy mắt nồng đậm hận ý.
Hắn... Chưa bao giờ sợ chết!
Chỉ là đường xuống hoàng tuyền này, hắn muốn người kia phải bồi táng theo...
Ngón tay khẽ động, An quốc công dùng hết sức tàn còn sót lại, âm thầm vận kim độc. Ha, Triệu Thánh Tông, món quà cuối cùng ta chuẩn bị cho ngươi, hãy từ từ thưởng thức đi.
Có người thị vệ bắt kịp hành động thâm độc của An quốc công. Nhưng căn bản không ngăn được tốc độc kinh người của mũi kim, y chỉ vội thốt lên hai chữ “Hoàng thượng”, thân ảnh long bào sáng chói kia đã khuỵu xuống...
“Không...”
Trường Sa kinh hoảng đỡ lấy hoàng đế, y cảm nhận được cả người ngài đang run rẩy không ngừng, sắc mặt mới vừa rồi còn bình thường hiện tại đã trắng bệch dọa người, lông mày cũng nhíu lại khó chịu, dường như hoàng thượng đang phải chịu đựng nỗi đau đớn “can trường thốn đoạn”*, giày vò đến tột cùng của thể xác.
Y sợ hãi, nước mắt trào ra, run rẩy gọi:
“Hoàng thượng... Ngài khó chịu chỗ nào, nô tài lập tức đi thỉnh Mộ thái y...” hành động khi nãy của An quốc công tựa như chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, y không biết rốt cuộc hắn đã bắn thứ gì vào người ngài...
Hoàng đế nghiến chặt răng cầm cự, mồ hôi to như hạt đậu chảy dài từ trên trán xuống dưới cằm, ngài cảm giác trong cơ thể dường như đang bị hàng vạn ngọn lửa thiêu đốt, đem cả tâm can giằng xé...
“Tay...” Hoàng đế yếu ớt phun ra một chữ, bỗng chốc nghiêng người nôn ra một ngụm máu.
Trường Sa hãi hùng nhìn máu đã chuyển thành màu đen, y lập tức vén tay áo hoàng đế lên, trên đó, một mũi kim bạc đã ghim sâu vào da thịt ngài. Xung quanh vết kim đâm, sắc da đã trở nên thâm tím đến đáng sợ.
Khốn kiếp! An quốc công quả là thâm độc! Sắp chết rồi vẫn còn bày kế hại người!
Không kịp suy nghĩ nhiều, y hướng một đội thị vệ vẫn đang ngây người, khẩn trương hét lớn:
“Mau mời Mộ thái y, còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Bọn họ bấy giờ mới lấy lại tinh thần, nhanh chân chạy đến Thái y viện.
Bỗng, có tiếng bước chân ngựa vang lên rầm rập, hòa tan với tiếng áo giáp sắt cọ sát vào nhau.
Cấm vệ quân hoàng cung khẽ quay đầu nhìn lại, khoảnh khắc đó, bọn họ giống như nhìn thấy ánh Mặt Trời sau bao ngày tăm tối lạnh lẽo. Vành mắt đột nhiên cay xè, bọn họ vội đồng thanh thốt lên:
“Thái tử...”
Triệu Minh ghìm dây cương, nhẹ nhàng xuống ngựa, vừa rồi không hiểu nguyên cớ gì mà binh lính ngoài cửa cung đột ngột xin hàng, rốt cuộc bọn họ chỉ cần tiêu diệt quân lính ở cửa Tây, một đường thẳng đến nội điện.
Ánh mắt thăm thẳm của hắn quét qua khung cảnh tan tác nơi đây, dòng máu đỏ thẫm đó, thi thể đã lạnh ngắt đó,... toàn bộ... toàn bộ đều khiến trái tim hắn như bị bàn tay vô hình nào đó bóp chặt, đến hít thở cũng không thông.
Trường Sa thấy tiếng gọi xúc động của cấm vệ quân, y khẽ ngẩng đầu, lệ đã rơi đầy mặt:
“Thái tử... Thái tử... Hoàng thượng người...”
Bấy giờ Triệu Minh mới nhìn đến thân ảnh quen thuộc trong lòng Trường Sa. Trái tim đột nhiên nhói một cái, lập tức nhanh như cắt đến bên cạnh hoàng đế.
“Phụ hoàng...” Hắn run rẩy nắm lấy tay hoàng đế, nhi thần đã trở về rồi, nhi thần đã trở về rồi đây. Cuối cùng, chiến sự cũng kết thúc, chúng ta đã bảo vệ được Thiên triều.
Hoàng đế nghe thấy tiếng gọi của hắn, khẽ nâng mí mắt mang theo ngạc nhiên cùng vui mừng, ngài gắng sức gọi: “Minh nhi...”
“Phụ hoàng... Nhi thần ở đây...”
Đột nhiên nhìn đến dòng máu đen thẫm nhuốm đầy trên long bào, sắc mặt Triệu Minh nhất thời trắng nhợt sợ hãi.
Đây là... trúng độc!
“Thái tử... Là An quốc công hạ độc, đã cho người gọi Mộ Thái y...” Trường Sa lên tiếng, ý muốn làm an lòng hắn.
“Chỉ e độc này không đơn giản rồi...” Đáy mắt Triệu Minh bỗng nhiên tối lại, con người tàn độc như An quốc công, nếu hắn đã muốn cá chết lưới rách đến cùng, chắc chắn sẽ không dùng loại độc bình thường.
“A...” Hoàng đế hét lên đau đớn, hai tay không ngừng ôm lấy đầu, cảm giác như cả người đang bị xẻo từng miếng thịt.
“Phụ hoàng...” Triệu Minh sợ hãi giữ chặt lấy hoàng đế, phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Hắn không thể nhìn phụ hoàng cứ đau đớn quằn quại như vậy được! Giá như có thuốc tiên...
Thuốc tiên...
Một tia sáng chợt xẹt qua trong đầu hắn. Đúng rồi! Trước đây sư phụ từng luyện cho hắn ba viên thuốc chữa bách độc bách bệnh, đã dùng hết hai viên, vẫn còn một viên nữa...
Không suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng lấy viên thuốc đen tuyền trong nhẫn ngọc ra để hoàng đế nuốt xuống, mỉm cười nói:
“Phụ hoàng, thuốc này rất thần kỳ, chắc chắn có thể cứu được người... Người nhất định sẽ không sao đâu!”
Ánh mắt hắn bỗng lướt qua thân ảnh An quốc công đã chết đứng cách đó không xa, đôi con ngươi đen bóng bỗng hiện lên một tia khát máu.
An quốc công... Hãy ở dưới địa ngục chờ xem cả cửu tộc nhà ngươi bị tru di đi.
***
Năm Chiêu Hòa thứ 33, Lệ Thừa tướng cùng An quốc công mưu phản thất bại. Những thành phần loạn đảng toàn bộ đều phải chịu hình phạt thích đáng. Nhẹ thì tịch thu gia sản, nam tử đày đi biên ải, nữ nhân thì sung quân làm quân kỹ, nặng thì phạm nhân bị ngũ mã phanh thây vứt ngoài cánh đồng, đời đời phải chịu phỉ nhổ của thiên hạ.
Đáng nói mặc dù Lệ Thừa tướng là chủ mưu trong vụ mưu phản này nhưng cả ba đời lại không bị tru di, đây thực sự là điều trước nay chưa từng có, trong lịch sử cũng chưa từng ghi nhận.
Mặc dù vậy, con cháu Lệ gia lại không được phép làm quan trong vòng ba đời, đồng thời phải di dời đến vùng đất phía Bắc an cư, rời xa chốn quan trường.
Tuy không hiểu sao hoàng đế lại làm như vậy, nhưng bách tính chỉ dám hồ nghi với nhau.
Suy đến cùng, việc này... cũng không có liên quan gì đến bọn họ. Họ chỉ cần một cuộc sống yên bình, có công ăn việc làm để lo cho cuộc sống, cho gia đình... Những việc triều chính phức tạp kia, ẩn trong đó là biết bao uẩn khúc, không phải việc họ có thể bàn tới.
Tháng mười hai tuyết bay phủ kín Thiên triều, hoàng cung u buồn phảng phất tiếng quạ kêu da diết ngoài cánh đồng hoang, đêm đêm ánh trăng thẫn thờ, một mình cô độc giữa màn đêm lạnh lẽo...
Như than khóc...
Như tiếc thương...
“Đời như một giấc mộng
Mộng như một đời người.”
***Chú thích***:
“Can trường thốn đoạn”, chữ Hán ( 肝肠寸断). Can: gan, trường: ruột, đoạn/ thốn: đứt, có nghĩa là “đứt từng đoạn ruột” để chỉ nỗi đau đớn tột cùng, không sao tả xiết.
Thành ngữ này bắt nguồn từ câu chuyện có thực vào năm 266 – 420 sau Công nguyên (đời Tấn). Lúc đó, có một vị quan tên Hoàn Ôn đang đưa quân chinh phạt, hành binh dọc bờ sông Tam Hiệp. Chẳng hay đám binh sĩ đã bắt được một chú khỉ con đem về đùa giỡn. Khỉ mẹ biết, đã đi theo đoàn binh cả quãng đường hơn 100 dặm, kêu gào vô cùng thảm thiết. Nó gắng hết sức bình sinh nhảy được lên thuyền, nhưng chỉ kịp nhìn con lần cuối rồi sức cùng lực kiệt mà lăn ra chết. Khi tuốt gươm mổ bụng, các binh sĩ đều kinh ngạc phát hiện ruột của khỉ mẹ đều đứt ra từng đoạn.
Bình luận facebook