Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78: Tình cảm không thể nói
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm trăng non đầu tháng, từng áng sương trải dài buốt giá, những ngôi sao sáng trên thiên cầu chậm rãi soi mình trên mặt nước đen thẫm như mực.
Tiếng tiêu ai oán vang vọng đâu đây, âm điệu da diết, sầu thảm cứ trở đi trở lại, khắc khoải tận thâm tâm người nghe.
Cửa sổ mở toang, hơi lạnh bên ngoài trực tiếp xông vào, thổi những ngọn nến trên bàn đung đưa theo làn gió, cũng khéo léo in bóng dáng yểu điệu trên tấm rèm đầu giường.
Tóc dài phiêu bạt trong đêm đông, tóc chạm vào môi, hòa quyện với tiếng tiêu da diết. Thiếu niên nhắm mắt, ở thời điểm âm điệu bi sầu ấy khẽ khàng chìm dần trong màn đêm đen thẫm, nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống.
Tình cảm bấy lâu dồn nén, cuối cùng cũng không không chế nổi, vỡ òa trong tiếng nấc nghẹn ngào.
“Tỷ...”
Tiếng gọi khàn khàn quen thuộc như vọng lại từ hư không. Thiếu niên cẩn thận lấy ra chiếc trâm hồ điệp, bàn tay thon dài chậm rãi vuốt ve, giống như đó là mái tóc đen mượt của thiếu nữ.
“Tứ du du,
Hận du du,
Hận đáo quy thời phương thuỷ hưu.
Nguyệt minh nhân ỷ lâu.”*
**Dịch nghĩa**:
“Nỗi nhớ miên man,
Lòng hận miên man,
Hận này tới khi nào trở về (gặp nhau) mới bắt đầu nguôi được.
Người tựa lầu (một mình chờ đợi) dưới trăng sáng.”
Lồng ngực đột nhiên đớn đau, thiếu niên đưa tay chạm lên nơi trái tim, âm điệu khàn khàn mà tràn ngập chua xót cùng tự giễu:
“Thà rằng lúc trước chẳng gặp mặt, ta mãi mãi sẽ không động tâm với nàng.”
“Trần Hy Hy...”
Thiếu niên lẩm nhẩm cái tên ấy, một lần, lại một lần, tựa như gọi thế nào cũng là không đủ.
Cửa chợt mở ra, người đến là một người nam tử khí độ trầm ổn, nhìn đến thiếu niên đang thẫn thờ trước cửa sổ, giống như đã quen rồi, y chỉ nhẹ thở dài:
“Thập tứ điện hạ. Gió đêm lạnh lẽo, tốt hơn vẫn là nên đóng cửa sổ vào thôi. Sức khỏe của người...”
Nói đến đây, y bỗng im lặng, khắc chế xúc cảm đau xót, lặng lẽ đưa mắt nhìn thiếu niên.
Thiếu niên nghe vậy, từ từ quay đầu nhìn y, thản nhiên nở một nụ cười xán lạn:
“Cũng chỉ là chút sức tàn, giống như chiếc lá khô ngoài kia, chờ ngày rụng xuống. Bản vương có gì mà phải sợ...”
“Điện hạ... Người...”
“Tướng quân không cần lo lắng.” Thiếu niên thản nhiên cắt ngang lời y, hắn vươn tay gài lại khung cửa sổ, mỉm cười nói:
“Sức khỏe của bản vương, vẫn còn có thể chống đỡ được... Ít nhất, đến khi nghe tin “hắn” đau đớn vì độc phát mà chết đi.”
Ánh mắt thiếu niên lập tức trở nên lạnh lẽo thấu xương, vốn là đôi mắt trong sáng giờ đây đã nhuốm đầy thống hận.
Vị tướng quân thấy thiếu niên như vậy, chỉ yên lặng thở dài. Y hiểu, y hiểu hết, người thiếu niên này, hắn đã phải mang trên mình quá nhiều chấp niệm.
Mối thù diệt quốc, mối thù thân nhân bị giết thảm, hiện tại... còn vì người con gái kia.
Nhưng thân là tướng sĩ trung thành của tiền triều, y không thể trơ mắt nhìn huyết mạnh cuối cùng của Nguyên gia sa vào vòng xoáy không có điểm dừng ấy.
“Điện hạ không tiếc bày mưu tính kế để thành công hạ độc Thái tử Đại Nam quốc. Hiện việc đã thành, vi thần kính mong điện hạ có thể buông bỏ những chấp niệm vụn vặt kia.”
Y vừa dứt lời, chỉ cảm thấy da đầu như muốn tê ra, hai mắt thiếu niên lạnh lẽo nhìn y, nhếch mép cười:
“Chấp niệm vụn vặt?”
Hắn nhung nhớ người con gái ấy, đó là chấp niệm vụn vặt ư?
Ha!
“Vũ Văn tướng quân, ngài cũng từng trải qua nhân tình thế thái, ngài cảm thấy chuyện đó... thực sự không đáng để lưu luyến như vậy sao?” Giọng nói thiếu niên nhẹ bẫng, tựa như làn gió thu êm dịu quét qua.
Y khẽ kinh ngạc ngẩng đầu, tầm mắt bỗng chốc mơ màng như hồi niệm* một quãng thời gian xa xăm nào đó.
Trước khi trở thành một vị mãnh tướng kiêu hùng, y cũng trải qua một thời niên thiếu nông nổi. Hình ảnh nữ tử bạch y dưới gốc hoa đào năm nào vẫn còn in đậm trong tâm trí y. Chỉ trách, tình cảm còn chưa nói ra, giai nhân đã sớm hương tiêu ngọc vẫn. Kể từ đó, y cũng khóa chặt lòng mình, nửa đời sau chỉ đặt tất cả tâm tư vào việc bảo vệ Nguyên quốc.
Chẳng qua, cái ngày lá cờ Nguyên quốc bị dỡ bỏ thay bằng lá cờ Đại Nam, y biết, tiếng chuông hồi báo về sự tàn lụi của vương triều đã rung lên.
Nguyên quốc chính thức bại trận, trở thành thuộc địa của Đại Nam quốc.
Đáng lẽ thân là bại tướng, y nên dùng cái chết để chứng minh lòng trung thành với quốc gia, với hoàng thất Nguyên quốc. Nhưng tiên hoàng trước khi mất đã giao cho y một nhiệm vụ cấp thiết: đó là phải bảo vệ được huyết mạch cuối cùng của Nguyên quốc - thập tứ điện hạ Nguyên Thừa Úc.
Thế nên, dù có phải dùng cách gì, y nhất định cũng sẽ không để điện hạ phải chịu bất cứ một thương tổn nào nữa.
Nến trên bàn đã cháy hơn phân nửa, sáp nhẹ chảy xuống chân nến, đọng lại thành một vùng nhỏ. Khuôn mặt thiếu niên trầm tĩnh, đôi mắt đen như mực nhẹ khép lại.
“Vũ Văn tướng quân yên tâm. Bản vương đã nghĩ thông suốt rồi.” Hắn cất giọng đều đều, bàn tay vuốt nhẹ cây trâm trong ngực.
“Bản vương sẽ làm như lời ngươi nói.”
***
Năm mới chẳng mấy đã đến, nhà nhà đổ xô đi mua giấy đỏ dán tường, cả kinh thành Hòa An như được thay một bộ mặt mới. Không còn là cái tĩnh lặng, tẻ nhạt, ảm đạm của những ngày đông buốt giá trước kia nữa...
Đất nước mới trải qua chiến trận, tổn thất nghiêm trọng, thế nên, để khuyến khích người dân tăng gia sản xuất, hoàng đế đã hạ lệnh miễn thuế các loại hàng hóa. Đồng thời, tổ chức các kì thi Hương, Hội, Đình, chiêu mộ các anh tài góp công xây dựng Thiên triều. Khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười của hi vọng.
Hòa trong không khí tươi mới ngày Tết ấy, một tin tức đột nhiên rộ lên lập tức khiến cả kinh thành chấn động... Khắp nơi đều tràn ngập những lời bàn tán, xôn xao náo loạn cả một vùng.
Ánh nắng đầu tháng Giêng xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên gương mặt trắng nhợt của thiếu nữ trong phòng.
Ngón tay nàng run rẩy nắm lấy phong thư trên tay, sau cùng khẽ buông lơi, phong thư theo gió lặng lẽ rơi xuống đất, nhưng từng con chữ trên giấy vẫn cứ chói mắt như vậy, hệt như muốn đâm thẳng vào lòng nàng.
“Đúng Lập Xuân* cử hành hôn lễ. Người hòa thân, Hạ quốc công chúa Phương Như Ý.”
***Chú thích***:
1. Bài thơ “Trường Tương Tư” của thi nhân Bạch Cư Dị.
2. Hồi niệm*: hồi nhớ + tưởng niệm.
3. Mình xin phép được giải thích một chút về lý do tại sao Thừa Úc lại lấy tên là A Huyên.
Từ Huyên, chữ Hán (**暄**) bên trái chúng ta có bộ Nhật, chỉ Mặt Trời, cả chữ này sẽ mang ý nghĩa là ấm áp.
Từ Úc, chữ Hán (**燠**), bên trái có bộ Hỏa, Hỏa là lửa, cũng chỉ sự ấm áp. Nhưng mức độ sẽ cao hơn.
Hai từ này tuy khác cách viết những có nghĩa tương đương như nhau, cũng ngầm chỉ rằng A Huyên và Thừa Úc chính là cùng một người. Thừa Úc không sợ bị bại lộ thân phận trước mặt Triệu Minh vì hai lý do sau:
Thứ nhất, cái tên không thể chứng minh được thân phận, cho dù Triệu Minh có nghi ngờ cũng không có chứng cứ xác thực.
Thứ hai, thực tế A Huyên không phải 14 tuổi. Trước đây mình đã spoil A Huyên là thiếu niên mà không phải thiếu niên. Trong khi thập tứ hoàng tử mà Triệu Minh cần tìm là một nam nhân trưởng thành (18 tuổi). Còn vì sao lại có nhầm lẫn như thế thì ở những chap sau này mình sẽ hé lộ dần nhé.
Lật lại, các bạn có thể minh bạch lý do tại sao A Huyên lại thông tuệ hơn thiếu niên bình thường, lại biết che giấu tâm tư, động chân tình. Cơ bản, A Huyên không phải là một thiếu niên. Và, đã sinh ra trong hoàng thất, đương nhiên mức độ thông minh và nhạy bén lại càng hơn hẳn người bình thường.
4. Lập Xuân*: rơi vào 4/2 hoặc 5/2 dương lịch hàng năm.
Đêm trăng non đầu tháng, từng áng sương trải dài buốt giá, những ngôi sao sáng trên thiên cầu chậm rãi soi mình trên mặt nước đen thẫm như mực.
Tiếng tiêu ai oán vang vọng đâu đây, âm điệu da diết, sầu thảm cứ trở đi trở lại, khắc khoải tận thâm tâm người nghe.
Cửa sổ mở toang, hơi lạnh bên ngoài trực tiếp xông vào, thổi những ngọn nến trên bàn đung đưa theo làn gió, cũng khéo léo in bóng dáng yểu điệu trên tấm rèm đầu giường.
Tóc dài phiêu bạt trong đêm đông, tóc chạm vào môi, hòa quyện với tiếng tiêu da diết. Thiếu niên nhắm mắt, ở thời điểm âm điệu bi sầu ấy khẽ khàng chìm dần trong màn đêm đen thẫm, nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống.
Tình cảm bấy lâu dồn nén, cuối cùng cũng không không chế nổi, vỡ òa trong tiếng nấc nghẹn ngào.
“Tỷ...”
Tiếng gọi khàn khàn quen thuộc như vọng lại từ hư không. Thiếu niên cẩn thận lấy ra chiếc trâm hồ điệp, bàn tay thon dài chậm rãi vuốt ve, giống như đó là mái tóc đen mượt của thiếu nữ.
“Tứ du du,
Hận du du,
Hận đáo quy thời phương thuỷ hưu.
Nguyệt minh nhân ỷ lâu.”*
**Dịch nghĩa**:
“Nỗi nhớ miên man,
Lòng hận miên man,
Hận này tới khi nào trở về (gặp nhau) mới bắt đầu nguôi được.
Người tựa lầu (một mình chờ đợi) dưới trăng sáng.”
Lồng ngực đột nhiên đớn đau, thiếu niên đưa tay chạm lên nơi trái tim, âm điệu khàn khàn mà tràn ngập chua xót cùng tự giễu:
“Thà rằng lúc trước chẳng gặp mặt, ta mãi mãi sẽ không động tâm với nàng.”
“Trần Hy Hy...”
Thiếu niên lẩm nhẩm cái tên ấy, một lần, lại một lần, tựa như gọi thế nào cũng là không đủ.
Cửa chợt mở ra, người đến là một người nam tử khí độ trầm ổn, nhìn đến thiếu niên đang thẫn thờ trước cửa sổ, giống như đã quen rồi, y chỉ nhẹ thở dài:
“Thập tứ điện hạ. Gió đêm lạnh lẽo, tốt hơn vẫn là nên đóng cửa sổ vào thôi. Sức khỏe của người...”
Nói đến đây, y bỗng im lặng, khắc chế xúc cảm đau xót, lặng lẽ đưa mắt nhìn thiếu niên.
Thiếu niên nghe vậy, từ từ quay đầu nhìn y, thản nhiên nở một nụ cười xán lạn:
“Cũng chỉ là chút sức tàn, giống như chiếc lá khô ngoài kia, chờ ngày rụng xuống. Bản vương có gì mà phải sợ...”
“Điện hạ... Người...”
“Tướng quân không cần lo lắng.” Thiếu niên thản nhiên cắt ngang lời y, hắn vươn tay gài lại khung cửa sổ, mỉm cười nói:
“Sức khỏe của bản vương, vẫn còn có thể chống đỡ được... Ít nhất, đến khi nghe tin “hắn” đau đớn vì độc phát mà chết đi.”
Ánh mắt thiếu niên lập tức trở nên lạnh lẽo thấu xương, vốn là đôi mắt trong sáng giờ đây đã nhuốm đầy thống hận.
Vị tướng quân thấy thiếu niên như vậy, chỉ yên lặng thở dài. Y hiểu, y hiểu hết, người thiếu niên này, hắn đã phải mang trên mình quá nhiều chấp niệm.
Mối thù diệt quốc, mối thù thân nhân bị giết thảm, hiện tại... còn vì người con gái kia.
Nhưng thân là tướng sĩ trung thành của tiền triều, y không thể trơ mắt nhìn huyết mạnh cuối cùng của Nguyên gia sa vào vòng xoáy không có điểm dừng ấy.
“Điện hạ không tiếc bày mưu tính kế để thành công hạ độc Thái tử Đại Nam quốc. Hiện việc đã thành, vi thần kính mong điện hạ có thể buông bỏ những chấp niệm vụn vặt kia.”
Y vừa dứt lời, chỉ cảm thấy da đầu như muốn tê ra, hai mắt thiếu niên lạnh lẽo nhìn y, nhếch mép cười:
“Chấp niệm vụn vặt?”
Hắn nhung nhớ người con gái ấy, đó là chấp niệm vụn vặt ư?
Ha!
“Vũ Văn tướng quân, ngài cũng từng trải qua nhân tình thế thái, ngài cảm thấy chuyện đó... thực sự không đáng để lưu luyến như vậy sao?” Giọng nói thiếu niên nhẹ bẫng, tựa như làn gió thu êm dịu quét qua.
Y khẽ kinh ngạc ngẩng đầu, tầm mắt bỗng chốc mơ màng như hồi niệm* một quãng thời gian xa xăm nào đó.
Trước khi trở thành một vị mãnh tướng kiêu hùng, y cũng trải qua một thời niên thiếu nông nổi. Hình ảnh nữ tử bạch y dưới gốc hoa đào năm nào vẫn còn in đậm trong tâm trí y. Chỉ trách, tình cảm còn chưa nói ra, giai nhân đã sớm hương tiêu ngọc vẫn. Kể từ đó, y cũng khóa chặt lòng mình, nửa đời sau chỉ đặt tất cả tâm tư vào việc bảo vệ Nguyên quốc.
Chẳng qua, cái ngày lá cờ Nguyên quốc bị dỡ bỏ thay bằng lá cờ Đại Nam, y biết, tiếng chuông hồi báo về sự tàn lụi của vương triều đã rung lên.
Nguyên quốc chính thức bại trận, trở thành thuộc địa của Đại Nam quốc.
Đáng lẽ thân là bại tướng, y nên dùng cái chết để chứng minh lòng trung thành với quốc gia, với hoàng thất Nguyên quốc. Nhưng tiên hoàng trước khi mất đã giao cho y một nhiệm vụ cấp thiết: đó là phải bảo vệ được huyết mạch cuối cùng của Nguyên quốc - thập tứ điện hạ Nguyên Thừa Úc.
Thế nên, dù có phải dùng cách gì, y nhất định cũng sẽ không để điện hạ phải chịu bất cứ một thương tổn nào nữa.
Nến trên bàn đã cháy hơn phân nửa, sáp nhẹ chảy xuống chân nến, đọng lại thành một vùng nhỏ. Khuôn mặt thiếu niên trầm tĩnh, đôi mắt đen như mực nhẹ khép lại.
“Vũ Văn tướng quân yên tâm. Bản vương đã nghĩ thông suốt rồi.” Hắn cất giọng đều đều, bàn tay vuốt nhẹ cây trâm trong ngực.
“Bản vương sẽ làm như lời ngươi nói.”
***
Năm mới chẳng mấy đã đến, nhà nhà đổ xô đi mua giấy đỏ dán tường, cả kinh thành Hòa An như được thay một bộ mặt mới. Không còn là cái tĩnh lặng, tẻ nhạt, ảm đạm của những ngày đông buốt giá trước kia nữa...
Đất nước mới trải qua chiến trận, tổn thất nghiêm trọng, thế nên, để khuyến khích người dân tăng gia sản xuất, hoàng đế đã hạ lệnh miễn thuế các loại hàng hóa. Đồng thời, tổ chức các kì thi Hương, Hội, Đình, chiêu mộ các anh tài góp công xây dựng Thiên triều. Khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười của hi vọng.
Hòa trong không khí tươi mới ngày Tết ấy, một tin tức đột nhiên rộ lên lập tức khiến cả kinh thành chấn động... Khắp nơi đều tràn ngập những lời bàn tán, xôn xao náo loạn cả một vùng.
Ánh nắng đầu tháng Giêng xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên gương mặt trắng nhợt của thiếu nữ trong phòng.
Ngón tay nàng run rẩy nắm lấy phong thư trên tay, sau cùng khẽ buông lơi, phong thư theo gió lặng lẽ rơi xuống đất, nhưng từng con chữ trên giấy vẫn cứ chói mắt như vậy, hệt như muốn đâm thẳng vào lòng nàng.
“Đúng Lập Xuân* cử hành hôn lễ. Người hòa thân, Hạ quốc công chúa Phương Như Ý.”
***Chú thích***:
1. Bài thơ “Trường Tương Tư” của thi nhân Bạch Cư Dị.
2. Hồi niệm*: hồi nhớ + tưởng niệm.
3. Mình xin phép được giải thích một chút về lý do tại sao Thừa Úc lại lấy tên là A Huyên.
Từ Huyên, chữ Hán (**暄**) bên trái chúng ta có bộ Nhật, chỉ Mặt Trời, cả chữ này sẽ mang ý nghĩa là ấm áp.
Từ Úc, chữ Hán (**燠**), bên trái có bộ Hỏa, Hỏa là lửa, cũng chỉ sự ấm áp. Nhưng mức độ sẽ cao hơn.
Hai từ này tuy khác cách viết những có nghĩa tương đương như nhau, cũng ngầm chỉ rằng A Huyên và Thừa Úc chính là cùng một người. Thừa Úc không sợ bị bại lộ thân phận trước mặt Triệu Minh vì hai lý do sau:
Thứ nhất, cái tên không thể chứng minh được thân phận, cho dù Triệu Minh có nghi ngờ cũng không có chứng cứ xác thực.
Thứ hai, thực tế A Huyên không phải 14 tuổi. Trước đây mình đã spoil A Huyên là thiếu niên mà không phải thiếu niên. Trong khi thập tứ hoàng tử mà Triệu Minh cần tìm là một nam nhân trưởng thành (18 tuổi). Còn vì sao lại có nhầm lẫn như thế thì ở những chap sau này mình sẽ hé lộ dần nhé.
Lật lại, các bạn có thể minh bạch lý do tại sao A Huyên lại thông tuệ hơn thiếu niên bình thường, lại biết che giấu tâm tư, động chân tình. Cơ bản, A Huyên không phải là một thiếu niên. Và, đã sinh ra trong hoàng thất, đương nhiên mức độ thông minh và nhạy bén lại càng hơn hẳn người bình thường.
4. Lập Xuân*: rơi vào 4/2 hoặc 5/2 dương lịch hàng năm.
Bình luận facebook