Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94: Hoàng gia săn bắn (P3)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đáy mắt Phương Hạo Thiên không chút gợn sóng nhìn thiếu nữ, chỉ có khóe môi đỏ thẫm vẫn nhàn nhạt cong lên, nàng hoàn toàn không cách nào nhìn ra tâm tư của hắn.
Bạch y nhuộm huyết sắc phiêu bạt trong gió, mái tóc đen nhánh của hắn cũng tung bay, tựa như một dải lụa mềm mại đang hiến vũ giữa muôn vàn tiễn thiết.
Tai nghe tiếng gió khuấy động lớp không khí, âm thanh u oán hệt như đang than khóc, mạnh mẽ vang dội đất trời.
Giờ phút này, nỗi hồ nghi về hành động của người nam tử trong lòng thiếu nữ bỗng tạm thời bị gác lại một bên. Sinh mạng là quan trọng nhất, hắn đã không ngại ngần vươn tay cứu nàng, nàng tất nhiên sẽ không ngu ngốc từ chối.
Thôi được rồi! Lần này... là nàng nợ hắn một ân cứu mạng!
Không biết qua bao lâu, dưới chân vốn hư không đột nhiên truyền đến xúc cảm gồ ghề của bề mặt.
Thì ra là bọn họ đã đáp xuống một phiến đá rộng lớn.
Cánh tay ôm thắt lưng mình lập tức buông lỏng, Phương Hạo Thiên không thương tiếc đẩy mạnh nàng ra, con ngươi đen bóng dưới đôi mi dài không giấu nổi sự chán ghét.
“Kinh tởm sao?” Trần Hy Hy cong môi cười nhạt, đối diện với cái nhìn chán ghét kia chỉ nhàn nhã lấy ra từ trong tay áo một chiếc khăn lụa, mà hành động tiếp theo của nàng, gần như khiến Phương Hạo Thiên tức muốn thổ huyết.
Thiếu nữ ung dung mà cao nhã dùng khăn lụa lau sạch hai bàn tay trắng nõn của mình. Nàng lau rất cẩn thận, lau đến từng chút một.
Ừ, hắn chán ghét nàng, nàng cũng có khác hắn là bao?
Ngắn ngủi mấy giây, mắt phượng vốn phẳng lặng như hồ thu của Phương Hạo Thiên liên tục chuyển biến, từ kinh ngạc đến giận dữ, quanh thân hắn mơ hồ cũng tỏa ra hàn khí bức người.
Nàng ta... thế mà lại dùng cách này nhục nhã hắn!
Mười chín năm nay, Phương Hạo Thiên luôn đứng trên kẻ khác. Nữ nhân đối với hắn mà nói, là một đám luôn muốn phục tùng, thậm chí không tiếc thủ đoạn câu dẫn hắn.
Vốn hắn cũng định lấy khăn lau tay, nhưng hành động của nàng ta, trong phút chốc khiến ý định đó bị nhấn chìm xuống tận đáy tâm can.
Chưa có một người con gái nào lại dám đối với hắn như vậy!
Chết tiệt! Khi nãy hắn làm sao vậy chứ, khi không đi cứu nàng ta! Trong tâm Phương Hạo Thiên lúc này hỗn độn cảm xúc không thể lý giải. Rõ ràng ban nãy hắn đã có ý định bỏ mặc, làm ngơ trước sống chết của người con gái kia.
Dù sao nàng ta chết, vốn không tổn hại gì đến hiệp ước của hai nước, còn có thể giúp Như Ý diệt trừ mối họa.
Thế nhưng, chẳng hiểu sao, khi nhìn thân ảnh mảnh mai ấy cố bắt lấy những sợi dây leo với khát vọng sống sót, rồi lại thấy nàng nhắm mắt buông lơi như muốn phó thác sinh mệnh cho số phận, trong tâm hắn bỗng rung động mãnh liệt.
Vừa rồi giao đấu cùng địch nhân, hắn biết nàng không có nội lực, nhưng chiêu thức sát địch vẫn nhanh gọn và chuẩn xác, điều này làm hắn vô cùng kinh ngạc.
Phương Hạo Thiên hít sâu một hơi để lấy lại thanh tịnh, được rồi, cứ coi như là hắn trả cho nàng ta nhát đao của địch nhân khi ấy đi.
Mắt phượng sâu thẳm dần khôi phục sự trầm tĩnh, lúc này Phương Hạo Thiên mới cảm giác được một trận đau đớn từ trên vai truyền đến.
“Bị thương?” Trần Hy Hy thấy hắn đưa tay ôm lấy bả vai, buột miệng hỏi.
Một mình hắn lúc nãy giao đấu với không ít địch nhân, xem ra khó tránh thương tích.
Phương Hạo Thiên lạnh nhạt đáp lời: “Không cần ngươi bận tâm!”
Trần Hy Hy nheo nheo mắt đẹp, xem ra địch ý người này đối với nàng thật lớn nhỉ? Chắc khi nãy bị quỷ ám rồi hắn mới có thể không ngại diễn một màn “anh hùng cứu mỹ nhân” như vậy!
Trước mắt chợt xuất hiện một cơn gió nhẹ mang theo mùi hương hoa mai thanh thuần, trong lúc nàng còn chưa kịp nhìn rõ thì thân ảnh bạch y đã phi thân xuống dưới kia. Giờ nàng mới để ý, từ chỗ này xuống đáy vực còn cách khoảng năm trượng.
Hắn xuống đấy làm gì?
Trần Hy Hy không tự chủ mà đưa mắt xuống dưới, thì ra cạnh đó có một con sông, có lẽ hắn muốn rửa qua vết thương.
Trần Hy Hy ngửi ngửi mùi máu trên người mình, cảm thấy vẫn là khó ngửi.
Phương Hạo Thiên cắn chặt răng, vết thương nơi bả vai kéo dài đến ngang lưng, một mình hắn không thể xử lý thương tích này được.
Bên cạnh bỗng nghe được tiếng bước chân đạp cỏ, thanh âm nhẹ nhàng mà ung dung như tâm chủ nhân của nó.
Sở dĩ nơi này có cỏ rậm mọc dày như vậy vì nó nằm ngay cạnh con sông, được phù sa bồi tụ màu mỡ. Bờ bên kia, thoang thoảng còn thấy vài con nai đang ngốn từng ngụm cỏ non tinh khiết. Chúng ngơ ngác nhìn hai người rồi lại tiếp tục vùi đầu ăn cỏ. Vầng Thái Dương trên kia dịu dàng chiếu lên mặt sông thứ ánh nắng chan hòa, xa xa nhìn lại, có cảm giác như đang được chiêm ngưỡng một mái tóc màu ngọc bích lấp lánh đầy mỹ miều của thiếu nữ hai mươi tám năm hoa*. Trong không gian thanh tịnh ấy, điểm lên một vài thanh âm du dương của chim sơn ca, chúng cùng nhau cất lên giai điệu say mê lòng người, thấm đượm vạn vật.
Thiếu nữ nhàn nhã khoát nước rửa trôi mùi vị tanh tưởi trên người. Từng giọt nước đọng lại trên mặt nàng khẽ khàng lăn dài xuống chiếc cằm thanh mảnh, dưới ánh nắng, mơ hồ khiến chúng tỏa sáng lấp lánh.
Phương Hạo Thiên vốn chỉ vô tình liếc mắt qua, nhưng vừa chạm đến dung nhan tinh khiết như sen mới chớm nở kia của nữ tử, trong một thoáng, trái tim hắn mãnh liệt rung động!
Đây là lần đầu tiên, hắn lại thấy một người con gái có thể đẹp đến như vậy.
Bên cạnh hắn không thiếu mỹ nhân, loại nào cũng có. Nhưng từ trước đến nay, chưa một người nào có thể khiến hắn rung động đến thế!
Vẻ đẹp ấy, tuyệt nhiên không phải diễm mỹ tuyệt luân*, mà là nhu mỹ phiêu dật*, khinh vân xuất tụ*, lặng lẽ hút trọn ánh mắt người nhìn.
Cơn đau trên vai truyền đến chợt kéo lại lý trí sắt đá của hắn. Phương Hạo Thiên thoáng chau mày, tự buồn cười với suy nghĩ kì lạ kia. Hắn đúng là điên rồi, lại thấy nàng ta đẹp!
Trần Hy Hy đứng dậy, ánh mắt nhìn lướt qua bả vai hắn, huyết sắc đã nhuộm đỏ bạch y thanh khiết. Dung nhan tà mị khuynh thành kia giờ đã trở nên tái nhợt.
Thầm cảm thán, nam nhân có thể dung hòa được vẻ đẹp ma mị và thanh thoát, xem chừng chỉ có người này.
Thiếu nữ thở dài một tiếng, bước chân đi lên.
“Làm gì?”
Cảm thấy bước chân nàng đến gần mình, Phương Hạo Thiên lập tức cảnh giác, mắt phượng sắc bén không chút lưu tình tỏa ra sát khí hướng tới thiếu nữ.
Trần Hy Hy không chút sợ sệt, lạnh nhạt phun ra hai từ:
“Băng bó!”
Đáy mắt thoáng động, nhưng Phương Hạo Thiên chỉ nâng khóe môi có chút nhợt nhạt lên, lạnh lùng nói:
“Không cần!”
Nghe vậy, thiếu nữ hơi nhướng nhướng mày, mỉa mai đáp lại:
“Ngươi cho rằng ta thực sự muốn cứu ngươi sao? Nếu không phải sợ ngươi chết tại đây, làm ảnh hưởng đến mối giao hảo hai nước, ta bây giờ có thể một kiếm giết ngươi luôn rồi đó.”
Phương Hạo Thiên thoáng thu lại sát khí, cảm thấy sức lực cả người cũng dần yếu đi. Hắn hơi khép mắt, nhàn nhạt nói:
“Cũng không tệ nhỉ, ngươi đã nhìn ra âm mưu của bọn chúng.”
Trần Hy Hy xem xét vết thương trên vai hắn, mày liễu lập tức nhăn lại. Không ổn rồi, thương tích do kiếm này tuy không quá sâu nhưng lại kéo dài, lại thêm khi ấy vận khinh công nên vết thương đã nứt ra, máu trên người hắn cơ hồ đã mất không ít.
Nàng vẫn nhớ, lần trước Triệu Minh cũng mất nhiều máu, hậu quả là hôn mê suốt một đêm. Nguy hiểm còn chưa qua, nàng không muốn lại phải trông coi tên Thái tử nước Hạ này đâu.
Nhanh nhẹn xé y phục băng lại cho hắn, Trần Hy Hy có thể cảm nhận được, mỗi khi băng tới vết thương, thân thể hắn bất giác run khẽ một chút.
Nhớ lại khi ấy hắn không màng thương tích ra tay cứu mình, động tác của Trần Hy Hy không tự chủ mà nhẹ nhàng hơn.
Nàng đối với ân oán đều phân minh rạch ròi!
Tầm mắt Phương Hạo Thiên lơ đãng liếc qua khuôn mặt bình tĩnh mang theo tận tâm ấy của thiếu nữ, bởi vì vừa gột rửa huyết tinh nên từ người nàng, hắn cảm nhận được mùi hương thanh nhã tựa hương sen, chậm rãi vấn vít quanh mũi hắn.
Hắn làm sao vậy? Sao tim lại đập nhanh như thế?
Phương Hạo Thiên nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh tâm tư xao động. Trong đầu không ngừng tự thôi miên chính mình: đó là người hắn muốn giết, đó là người hắn muốn giết!
“Xong rồi!”
Thiếu nữ thắt nút buộc cố định, khóe môi vẫn lạnh nhạt mỉm cười.
Chỉ chờ có thế, Phương Hạo Thiên lập tức bắt lấy trường kiếm bên hông, hung hăng ngăn trước mặt nàng:
“Tránh xa bản cung ra!”
**Chú thích**:
1. Hai mươi tám năm hoa: chữ Hán ( **二八年华**): là một cách nói của người Trung chỉ độ tuổi 15, 16 - độ tuổi đẹp nhất của người con gái.
2. Diễm mỹ tuyệt luân*: xinh đẹp tuyệt trần.
3. Nhu mỹ phiêu dật*: dịu dàng tự nhiên.
4. Khinh vân xuất tụ*: mây nhẹ rời núi, ý chỉ vẻ đẹp thanh thoát, không nhiễm bụi trần.
Đáy mắt Phương Hạo Thiên không chút gợn sóng nhìn thiếu nữ, chỉ có khóe môi đỏ thẫm vẫn nhàn nhạt cong lên, nàng hoàn toàn không cách nào nhìn ra tâm tư của hắn.
Bạch y nhuộm huyết sắc phiêu bạt trong gió, mái tóc đen nhánh của hắn cũng tung bay, tựa như một dải lụa mềm mại đang hiến vũ giữa muôn vàn tiễn thiết.
Tai nghe tiếng gió khuấy động lớp không khí, âm thanh u oán hệt như đang than khóc, mạnh mẽ vang dội đất trời.
Giờ phút này, nỗi hồ nghi về hành động của người nam tử trong lòng thiếu nữ bỗng tạm thời bị gác lại một bên. Sinh mạng là quan trọng nhất, hắn đã không ngại ngần vươn tay cứu nàng, nàng tất nhiên sẽ không ngu ngốc từ chối.
Thôi được rồi! Lần này... là nàng nợ hắn một ân cứu mạng!
Không biết qua bao lâu, dưới chân vốn hư không đột nhiên truyền đến xúc cảm gồ ghề của bề mặt.
Thì ra là bọn họ đã đáp xuống một phiến đá rộng lớn.
Cánh tay ôm thắt lưng mình lập tức buông lỏng, Phương Hạo Thiên không thương tiếc đẩy mạnh nàng ra, con ngươi đen bóng dưới đôi mi dài không giấu nổi sự chán ghét.
“Kinh tởm sao?” Trần Hy Hy cong môi cười nhạt, đối diện với cái nhìn chán ghét kia chỉ nhàn nhã lấy ra từ trong tay áo một chiếc khăn lụa, mà hành động tiếp theo của nàng, gần như khiến Phương Hạo Thiên tức muốn thổ huyết.
Thiếu nữ ung dung mà cao nhã dùng khăn lụa lau sạch hai bàn tay trắng nõn của mình. Nàng lau rất cẩn thận, lau đến từng chút một.
Ừ, hắn chán ghét nàng, nàng cũng có khác hắn là bao?
Ngắn ngủi mấy giây, mắt phượng vốn phẳng lặng như hồ thu của Phương Hạo Thiên liên tục chuyển biến, từ kinh ngạc đến giận dữ, quanh thân hắn mơ hồ cũng tỏa ra hàn khí bức người.
Nàng ta... thế mà lại dùng cách này nhục nhã hắn!
Mười chín năm nay, Phương Hạo Thiên luôn đứng trên kẻ khác. Nữ nhân đối với hắn mà nói, là một đám luôn muốn phục tùng, thậm chí không tiếc thủ đoạn câu dẫn hắn.
Vốn hắn cũng định lấy khăn lau tay, nhưng hành động của nàng ta, trong phút chốc khiến ý định đó bị nhấn chìm xuống tận đáy tâm can.
Chưa có một người con gái nào lại dám đối với hắn như vậy!
Chết tiệt! Khi nãy hắn làm sao vậy chứ, khi không đi cứu nàng ta! Trong tâm Phương Hạo Thiên lúc này hỗn độn cảm xúc không thể lý giải. Rõ ràng ban nãy hắn đã có ý định bỏ mặc, làm ngơ trước sống chết của người con gái kia.
Dù sao nàng ta chết, vốn không tổn hại gì đến hiệp ước của hai nước, còn có thể giúp Như Ý diệt trừ mối họa.
Thế nhưng, chẳng hiểu sao, khi nhìn thân ảnh mảnh mai ấy cố bắt lấy những sợi dây leo với khát vọng sống sót, rồi lại thấy nàng nhắm mắt buông lơi như muốn phó thác sinh mệnh cho số phận, trong tâm hắn bỗng rung động mãnh liệt.
Vừa rồi giao đấu cùng địch nhân, hắn biết nàng không có nội lực, nhưng chiêu thức sát địch vẫn nhanh gọn và chuẩn xác, điều này làm hắn vô cùng kinh ngạc.
Phương Hạo Thiên hít sâu một hơi để lấy lại thanh tịnh, được rồi, cứ coi như là hắn trả cho nàng ta nhát đao của địch nhân khi ấy đi.
Mắt phượng sâu thẳm dần khôi phục sự trầm tĩnh, lúc này Phương Hạo Thiên mới cảm giác được một trận đau đớn từ trên vai truyền đến.
“Bị thương?” Trần Hy Hy thấy hắn đưa tay ôm lấy bả vai, buột miệng hỏi.
Một mình hắn lúc nãy giao đấu với không ít địch nhân, xem ra khó tránh thương tích.
Phương Hạo Thiên lạnh nhạt đáp lời: “Không cần ngươi bận tâm!”
Trần Hy Hy nheo nheo mắt đẹp, xem ra địch ý người này đối với nàng thật lớn nhỉ? Chắc khi nãy bị quỷ ám rồi hắn mới có thể không ngại diễn một màn “anh hùng cứu mỹ nhân” như vậy!
Trước mắt chợt xuất hiện một cơn gió nhẹ mang theo mùi hương hoa mai thanh thuần, trong lúc nàng còn chưa kịp nhìn rõ thì thân ảnh bạch y đã phi thân xuống dưới kia. Giờ nàng mới để ý, từ chỗ này xuống đáy vực còn cách khoảng năm trượng.
Hắn xuống đấy làm gì?
Trần Hy Hy không tự chủ mà đưa mắt xuống dưới, thì ra cạnh đó có một con sông, có lẽ hắn muốn rửa qua vết thương.
Trần Hy Hy ngửi ngửi mùi máu trên người mình, cảm thấy vẫn là khó ngửi.
Phương Hạo Thiên cắn chặt răng, vết thương nơi bả vai kéo dài đến ngang lưng, một mình hắn không thể xử lý thương tích này được.
Bên cạnh bỗng nghe được tiếng bước chân đạp cỏ, thanh âm nhẹ nhàng mà ung dung như tâm chủ nhân của nó.
Sở dĩ nơi này có cỏ rậm mọc dày như vậy vì nó nằm ngay cạnh con sông, được phù sa bồi tụ màu mỡ. Bờ bên kia, thoang thoảng còn thấy vài con nai đang ngốn từng ngụm cỏ non tinh khiết. Chúng ngơ ngác nhìn hai người rồi lại tiếp tục vùi đầu ăn cỏ. Vầng Thái Dương trên kia dịu dàng chiếu lên mặt sông thứ ánh nắng chan hòa, xa xa nhìn lại, có cảm giác như đang được chiêm ngưỡng một mái tóc màu ngọc bích lấp lánh đầy mỹ miều của thiếu nữ hai mươi tám năm hoa*. Trong không gian thanh tịnh ấy, điểm lên một vài thanh âm du dương của chim sơn ca, chúng cùng nhau cất lên giai điệu say mê lòng người, thấm đượm vạn vật.
Thiếu nữ nhàn nhã khoát nước rửa trôi mùi vị tanh tưởi trên người. Từng giọt nước đọng lại trên mặt nàng khẽ khàng lăn dài xuống chiếc cằm thanh mảnh, dưới ánh nắng, mơ hồ khiến chúng tỏa sáng lấp lánh.
Phương Hạo Thiên vốn chỉ vô tình liếc mắt qua, nhưng vừa chạm đến dung nhan tinh khiết như sen mới chớm nở kia của nữ tử, trong một thoáng, trái tim hắn mãnh liệt rung động!
Đây là lần đầu tiên, hắn lại thấy một người con gái có thể đẹp đến như vậy.
Bên cạnh hắn không thiếu mỹ nhân, loại nào cũng có. Nhưng từ trước đến nay, chưa một người nào có thể khiến hắn rung động đến thế!
Vẻ đẹp ấy, tuyệt nhiên không phải diễm mỹ tuyệt luân*, mà là nhu mỹ phiêu dật*, khinh vân xuất tụ*, lặng lẽ hút trọn ánh mắt người nhìn.
Cơn đau trên vai truyền đến chợt kéo lại lý trí sắt đá của hắn. Phương Hạo Thiên thoáng chau mày, tự buồn cười với suy nghĩ kì lạ kia. Hắn đúng là điên rồi, lại thấy nàng ta đẹp!
Trần Hy Hy đứng dậy, ánh mắt nhìn lướt qua bả vai hắn, huyết sắc đã nhuộm đỏ bạch y thanh khiết. Dung nhan tà mị khuynh thành kia giờ đã trở nên tái nhợt.
Thầm cảm thán, nam nhân có thể dung hòa được vẻ đẹp ma mị và thanh thoát, xem chừng chỉ có người này.
Thiếu nữ thở dài một tiếng, bước chân đi lên.
“Làm gì?”
Cảm thấy bước chân nàng đến gần mình, Phương Hạo Thiên lập tức cảnh giác, mắt phượng sắc bén không chút lưu tình tỏa ra sát khí hướng tới thiếu nữ.
Trần Hy Hy không chút sợ sệt, lạnh nhạt phun ra hai từ:
“Băng bó!”
Đáy mắt thoáng động, nhưng Phương Hạo Thiên chỉ nâng khóe môi có chút nhợt nhạt lên, lạnh lùng nói:
“Không cần!”
Nghe vậy, thiếu nữ hơi nhướng nhướng mày, mỉa mai đáp lại:
“Ngươi cho rằng ta thực sự muốn cứu ngươi sao? Nếu không phải sợ ngươi chết tại đây, làm ảnh hưởng đến mối giao hảo hai nước, ta bây giờ có thể một kiếm giết ngươi luôn rồi đó.”
Phương Hạo Thiên thoáng thu lại sát khí, cảm thấy sức lực cả người cũng dần yếu đi. Hắn hơi khép mắt, nhàn nhạt nói:
“Cũng không tệ nhỉ, ngươi đã nhìn ra âm mưu của bọn chúng.”
Trần Hy Hy xem xét vết thương trên vai hắn, mày liễu lập tức nhăn lại. Không ổn rồi, thương tích do kiếm này tuy không quá sâu nhưng lại kéo dài, lại thêm khi ấy vận khinh công nên vết thương đã nứt ra, máu trên người hắn cơ hồ đã mất không ít.
Nàng vẫn nhớ, lần trước Triệu Minh cũng mất nhiều máu, hậu quả là hôn mê suốt một đêm. Nguy hiểm còn chưa qua, nàng không muốn lại phải trông coi tên Thái tử nước Hạ này đâu.
Nhanh nhẹn xé y phục băng lại cho hắn, Trần Hy Hy có thể cảm nhận được, mỗi khi băng tới vết thương, thân thể hắn bất giác run khẽ một chút.
Nhớ lại khi ấy hắn không màng thương tích ra tay cứu mình, động tác của Trần Hy Hy không tự chủ mà nhẹ nhàng hơn.
Nàng đối với ân oán đều phân minh rạch ròi!
Tầm mắt Phương Hạo Thiên lơ đãng liếc qua khuôn mặt bình tĩnh mang theo tận tâm ấy của thiếu nữ, bởi vì vừa gột rửa huyết tinh nên từ người nàng, hắn cảm nhận được mùi hương thanh nhã tựa hương sen, chậm rãi vấn vít quanh mũi hắn.
Hắn làm sao vậy? Sao tim lại đập nhanh như thế?
Phương Hạo Thiên nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh tâm tư xao động. Trong đầu không ngừng tự thôi miên chính mình: đó là người hắn muốn giết, đó là người hắn muốn giết!
“Xong rồi!”
Thiếu nữ thắt nút buộc cố định, khóe môi vẫn lạnh nhạt mỉm cười.
Chỉ chờ có thế, Phương Hạo Thiên lập tức bắt lấy trường kiếm bên hông, hung hăng ngăn trước mặt nàng:
“Tránh xa bản cung ra!”
**Chú thích**:
1. Hai mươi tám năm hoa: chữ Hán ( **二八年华**): là một cách nói của người Trung chỉ độ tuổi 15, 16 - độ tuổi đẹp nhất của người con gái.
2. Diễm mỹ tuyệt luân*: xinh đẹp tuyệt trần.
3. Nhu mỹ phiêu dật*: dịu dàng tự nhiên.
4. Khinh vân xuất tụ*: mây nhẹ rời núi, ý chỉ vẻ đẹp thanh thoát, không nhiễm bụi trần.
Bình luận facebook