Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-45
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 41: LẠC THƯƠNG VY LY GIÁN LẠC PHƯƠNG NHÃ VÀ TÔ HIÊN MINH
Lạc Phương Nhã và Tô Hiên Minh đi dạo một vòng ở hồ U Minh, đang chuẩn bị đi về.
Lúc đi ngang qua quảng trường Vân Đan, trên màn hình đúng lúc phát ra một tin tức。
"Tác phẩm được đầu tư bởi Kỳ Hạ Hoàn Cầu tập đoàn Tô thị, bộ phim ‘Zero’ do đạo diễn Trường Mỗ Mỗ quay sẽ ra mắt lần đầu ở rạp chiếu phim của quảng trường Vân Đan vào lúc 8:50 tối mai…”
"« Zero » cuối cùng cũng công chiếu!” Lạc Phương Nhã nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên.
Ánh mắt Tô Hiên Minh nhìn về phía Lạc Phương Nhã: "Em thích?"
"Ừm, thích xem phim của anh ta, mỗi bộ phim đều sẽ xem.” Lạc Phương Nhã nhẹ gật đầu.
Tô Hiên Minh im lặng mấy giây, sau đó nói: "Anh có vé!”
Nghe Tô Hiên Minh nói như vậy, đôi mắt Lạc Phương Nhã sáng rực lên: "Thật sao?"
"Ừm." Tô Hiên Minh gật đầu, sau đó lại hỏi: "Muốn bao nhiêu?"
"Muốn hai vé, không, ba vé." Lạc Phương Nhã lúc đầu đưa tay dựng số ‘hai’, sau đó nhớ ra Hứa Song Khanh cũng thích đạo diễn này, nên vội vàng đổi thành ‘ba’.
Nghe thấy Lạc Phương Nhã muốn ba tấm vé xem phim, Tô Hiên Minh ngơ ngác một chút, sau đó chuyển tầm mắt nói: “Ngày mai anh để Chu Thạc đưa vé đến cho em.”
Nghe Tô Hiên Minh nói để Chu Thạc lấy vé cho cô, Lạc Phương Nhã lập tức hỏi: “Anh không đi sao?”
Thân thể Tô Hiên Minh cứng một chút, cũng không trả lời.
Anh không đi, vậy cô còn đi thế nào? Cũng chỉ muốn một tấm vé cho Khanh Khanh là được rồi.
"Anh không đi, vậy chỉ cần một vé là được.” Lạc Phương Nhã trả lời không cần suy nghĩ.
Anh không đi, vậy chỉ cần một vé? Là ý mà anh hiểu kia sao? Tô Hiên Minh chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Lạc Phương Nhã.
Trên quảng trường ánh đèn neon nhiều màu sắc chiếu vào người Tô Hiên Minh khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của anh tỏa ra ánh sáng mỹ lệ.
Nhịp tim Lạc Phương Nhã hụt một nhịp, nhanh chóng liếc mắt: "Cái đó... Đã muộn rồi, trở về đi."
Tô Hiên Minh nói: "Anh đi."
Lạc Phương Nhã nghe anh nói như vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Thật sao?"
"Ừm, tám giờ anh đến đón em.” Tô Hiên Minh gật đầu.
Lạc Phương Nhã mặt mày cong cong đáp ứng: "Được."
Tô Hiên Minh khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Hai người sóng vai đi ra khỏi quảng trường Vân Đan, sau đó lên xe rời đi...
Năm giờ ba mươi chiều, Lạc Phương Nhã ra khỏi công ty.
Vừa chuẩn bị đến trạm tàu điện ngầm để đi tàu điện ngầm, đột nhiên một giọng nói từ phía sau vang lên: “Phương Nhã!”
Lạc Phương Nhã quay đầu, khi nhìn thấy Lạc Thương Vy, cô rất ngạc nhiên: “Chị, sao chị lại ở đây?”
Thật ra Lạc Thương Vy cũng không muốn tới gặp Lạc Phương Nhã, cô ta vốn là định trực tiếp đến tìm gặp Tô Hiên Minh, chỉ là không ngờ cô ta căn bản không tìm được Tô Hiên Minh, cô ta chỉ có thể ra tay từ phía Lạc Phương Nhã.
Lạc Thương Vy hướng về phía Lạc Phương Nhã dịu dàng cười một tiếng: "Chị tới thăm em một chút.”
Lạc Phương Nhã rất vui vẻ khi mối quan hệ với Lạc Thương Vy có thể dịu đi: “Cám ơn chị!”
Lạc Thương Vy chớp mắt khinh thường, vẻ mặt bên ngoài lại cười rất thân mật: "Cùng nhau ăn cơm đi."
Lạc Phương Nhã chần chờ một chút, sau đó nói: "Được, nhưng tám giờ năm mươi em còn có việc.”
"Chuyện gì vậy?" Ánh mắt Lạc Thương Vy lóe lên, sau đó cười nói: “Ăn một bữa cơm không tốn bao nhiêu thời gian, sẽ không ảnh hưởng đến việc của em.”
Lạc Phương Nhã ‘Ừm’ một tiếng, sau đó hướng về phía Lạc Thương Vy nói: "Chị, em đi gọi điện thoại trước.”
"Được." Lạc Thương Vy gật đầu.
Lạc Phương Nhã không suy nghĩ nhiều, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh.
Tô Hiên Minh ở đầu dây bên kia giống như đang chờ điện thoại, rất nhanh liền nghe máy: “Ừm!”
Lạc Phương Nhã hướng về phía trong điện thoại nói: "Cái đó... Em nói với anh một chút, anh đừng đi đến khu Biển Hoa đón em, em cùng chị gái đi ăn tối, không trở về tiểu khu. Khi nào em ăn xong bữa tối sẽ đi thẳng đến quảng trường Vân Đan."
Bên kia sau khi trầm mặc mấy giây, mới trở về chữ ‘OK’.
"Vậy đến lúc đó gặp." Lạc Phương Nhã mang nụ cười nhẹ trên mặt…
Sau khi Lạc Phương Nhã kết thúc cuộc điện thoại với Tô Hiên Minh, lại gọi điện thoại cho Hứa Song Khanh.
Sau đó cô mới hướng về phía Lạc Thương Vy cười cười: "Chị, chúng ta đi thôi."
Lạc Thương Vy ‘Ừm’ một tiếng, sau đó thân mật kéo Lạc Phương Nhã rời đi.
Bọn họ cùng đi đến một quán ăn cách Đế Quang không xa để dùng bữa tối.
Vừa ăn cơm, Lạc Thương Vy vừa cùng Lạc Phương Nhã nói chuyện phiếm, trò chuyện một chút cô ta đem chủ đề chuyển đến trên người Tô Hiên Minh.
"Phương Nhã, anh chàng đẹp trai hôm qua đi cùng em tên gì vậy?”
"Chị, chị hỏi anh ấy làm gì?” Lạc Phương Nhã nghi hoặc nhìn về phía Lạc Thương Vy.
"Không có gì, là tùy tiện hỏi một chút." Lạc Thương Vy cười trả lời.
Lạc Phương Nhã thành thật trả lời: "Anh ấy họ Tô, em không biết tên của anh ta."
"A, như vậy sao." Nụ cười trên mặt Lạc Thương Vy càng sáng lạn hơn, cô ta cầm đũa gắp thức ăn cho Lạc Phương Nhã: "Phương Nhã, ăn nhiều một chút."
"Cám ơn chị!” Lạc Phương Nhã gật đầu.
Khoảng mười phút sau, Lạc Thương Vy đột nhiên đứng dậy hướng về phía Lạc Phương Nhã nói: "Phương Nhã, điện thoại di động của chị hết pin, em cho chị mượn điện thoại đi.”
"Được." Lạc Phương Nhã đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của Lạc Thương Vy, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra đưa cho cô ta.
"Em ăn trước đi, chị nói chuyện điện thoại xong sẽ quay lại." Lạc Thương Vy hướng về phía Lạc Phương Nhã mỉm cười, sau đó cầm điện thoại của Lạc Phương Nhã ra khỏi phòng.
Sau khi cửa phòng riêng đóng lại, nụ cười trên mặt LạcThương Vy trong nháy mắt liền biến mất.
Cô ta quay đầu nhìn về phía sau lưng một cái, sau đó đi sang đầu bên kia của hành lang bên cạnh và mở danh bạ điện thoại của Lạc Phương Nhã ra, tìm số điện thoại của người họ Tô, cuối cùng sau khi tìm thấy từ ‘Anh Tô’, cô ta dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng đem số điện thoại đó lưu vào trong di động của mình.
Sau khi lưu xong số điện thoại, cô kiểm tra lại một lượt điện thoai di động của Lạc Phương Nhã, chỉ sau khi không tìm thấy số nào khác có họ Tô, cô ta mới thoát khỏi danh bạ điện thoại.
Cô ta quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt ở trong phòng riêng, sau đó bấm một số điện thoại trên điện thoại của Lạc Phương Nhã.
Sau khi nói chuyện với đối phương vài phút, Lạc Thương Vy cúp điện thoại, hài lòng trở về phòng riêng.
Lạc Phương Nhã ngẩng đầu nói: "Chị, chị đã trở về."
"Ừm." Lạc Thương Vy gật đầu, đưa di động đưa cho Lạc Phương Nhã: "Đây, điện thoại di động của em."
Lạc Phương Nhã nhận điện thoại, sau đó đứng lên nói: "Chị, đã không còn sớm, em phải đi."
Lạc Thương Vy ‘Ừm’ một tiếng: "Được."
Lạc Phương Nhã gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng riêng.
Sau khi Lạc Thương Vy nhìn Lạc Phương Nhã rời đi, cô ta lấy điện thoại di động của mình từ trong túi ra, gọi cho số điện thoại vừa rồi mới lưu.
Đầu dây bên kia phải mất một khoảng thời gian dài mới nghe máy.
"Alo."
Nghe được giọng nói lạnh lùng quen kia, Lạc Thương Vy biết mình không lấy sai số điện thoại.
Một nụ cười gian xảo thoáng qua trên khuôn mặt cô ta, sau đó hướng về phía điện thoại bên kia nói: "Anh Tô, xin chào.”
Bên kia im lặng mấy giây, sau đó mới hỏi: "Lấy số điện thoại này ở đâu?”
"Phương Nhã cho tôi.” Lạc Thương Vy uốn lên khóe miệng nói: "Vừa rồi Phương Nhã cố ý cho tôi, nói muốn giới thiệu anh cho tôi…”
Lạc Thương Vy chưa nói xong, đầu dây bên kia đã trực tiếp cúp điện thoại.
Lạc Thương Vy cũng không tức giận, ngược lại còn bật cười.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ta gọi điện thoại, chỉ là để tạo ra hiểu lầm giữa Lạc Phương Nhã và người đàn ông kia…
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 42: TÔ HIÊN MINH XẢY RA TAI NẠN XE
Mục đích Lạc Thương Vy gọi cú điện thoại này cho Tô Hiên Minh chính là muốn ly gián Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã.
Mà trên thực tế, kế ly gián này của Lạc Thương Vy thật đúng là đã thành công.
Khi Tô Hiên Minh nhận điện thoại của Lạc Thương Vy, là lúc anh đang lái xe được nửa đường đi đến quảng trường Vân Đan.
Nghe thấy Lạc Thương Vy nói, số điện thoại là Lạc Phương Nhã cho Lạc Thương Vy, đồng thời Lạc Phương Nhã muốn giới thiệu anh cho Lạc Thương Vy.
Anh tức giận ném điện thoại ra phía sau, sau đó không quan tâm đến việc xe đang chạy giữa đường, anh dùng sức phanh gấp lại.
Theo đó là tiếng phanh gấp chói ta của xe và mặt đường, xe của Tô Hiên Minh dừng lại.
Chiếc xe phía sau đối mặt với việc dừng xe đột ngột của Tô Hiên Minh, không kịp phản ứng, trực tiếp đâm thẳng vào.
Lúc Lạc Phương Nhã đến quảng trường Vân Đan là tám giờ ba mươi tối, khi cô đi qua thì Hứa Song Khanh đã đợi ở đó.
"Khanh Khanh, cậu chờ lâu chưa?" Lạc Phương Nhã cười hỏi.
Hứa Song Khanh vui vẻ nói: "Để gặp người yêu của cậu, tớ chờ lâu cùng đáng nha!”
Lạc Phương Nhã đỏ mặt, sau đó hướng phía Hứa Song Khanh nói: "Một lát nữa gặp anh ấy, cậu đừng có nói nhảm như vậy!”
"Được, được, tớ cam đoan sẽ không nói nhảm.” Hứa Song Khanh cười đùa trả lời.
Hai người vừa nói trò chuyện vừa chờ Tô Hiên Minh, nhưng đến tám giờ bốn mươi lăm, Tô Hiên Minh vẫn còn chưa tới.
"Tại sao vẫn chưa đến?" Ánh mắt Lạc Phương Nhã nhìn về phía cổng.
Hứa Song Khanh ở bên cạnh nói: "Cậu gọi điện thoại hỏi một chút đi."
Lạc Phương Nhã ‘Ừm’ một tiếng, sau đó lấy điện thoại di động trong túi ra gọi cho Tô Hiên Minh, đầu dây bên kia báo máy bận.
Lạc Phương Nhã lại liên tiếp gọi mấy dãy số, vẫn không có ai trả lời.
Lạc Phương Nhã lại gửi tin nhắn cho Tô Hiên Minh, nhưng vẫn không có hồi âm.
Cô nhíu mày, liên tiếp gửi thêm mấy tin nhắn nữa nhưng tất cả đều như đá chìm xuống đáy biển.
Hứa Song Khanh thấy sắc mặt Lạc Phương Nhã không ổn, liền hỏi: "Sao vậy?"
"Ừm, điện thoại gọi không thông, tin nhắn không trả lời." Lạc Phương Nhã nhíu mày nói.
Hứa Song Khanh vỗ vỗ bả vai Lạc Phương Nhã, an ủi cô: “Có lẽ anh ấy có việc, đợi một lát nữa sẽ đến đây.”
"Ừm." Lạc Phương Nhã gật đầu.
Tám giờ năm mươi phút, đã đến giờ chiếu phim nhưng Tô Hiên Minh vẫn không xuất hiện.
Lạc Phương Nhã cười xin lỗi với Hứa Song Khanh: "Khanh Khanh, anh ấy không đến, tớ không có vé, buổi xem phim không thành rồi!”
"Không sao, mời tớ ăn cơm là được.” Hứa Song Khanh cười cười trả lời.
Lạc Phương Nhã cười nói: "Chắc chắn mời."
"Đã nói rồi nha." Hứa Song Khanh lại nói: "Bây giờ đi về sao?"
Lạc Phương Nhã trầm mặc một chút, sau đó nói: "Khanh Khanh, cậu đi về trước đi, tớ về sau.”
Hứa Song Khanh lập tức hiểu ý của Lạc Phương Nhã: "Cậu muốn chờ anh ấy?"
"Ừm, tớ muốn chờ anh ấy." Lạc Phương Nhã gật đầu.
Hứa Song Khanh nhíu mày một cái nói: "Phương Nhã, hay là đi về trước đi, nếu như anh ấy xong việc sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
Lạc Phương Nhã lắc đầu: "Có lẽ điện thoại hết pin, hoặc là bị mất, nên không nhận được cuộc gọi và tin nhắn của tớ. Tớ ở đây đợi anh ấy là được.”
Hứa Song Khanh biết không khuyên nhủ được Lạc Phương Nhã, thở dài một hơi nói: "Tớ đợi với cậu.”
Lạc Phương Nhã nghe Hứa Song Khanh nói như vậy, lập tức lắc đầu: "Không, Khanh Khanh, không cần cậu ở cùng tớ, một mình tớ chờ ở đây là được.”
"Cái gì mà không cần tớ ở cùng? Phương Nhã, chúng ta là bạn bè, cậu đừng khách khí như vậy.” Hứa Song Khanh trợn mắt nói.
"Ừm, cám ơn." Lạc Phương Nhã gật đầu, sau đó hướng về phía Hứa Song Khanh nói lời cám ơn.
"Đã nói cậu và tớ là bạn bè, còn nói cám ơn cái gì?” Hứa Song Khanh bất mãn vỗ đầu Lạc Phương Nhã.
Lạc Phương Nhã cười hướng Hứa Song Khanh nói: "Là lỗi của tớ, tớ không nên nói tiếp.”
"Thế còn tạm được." Hứa Song Khanh nói xong liền chỉ vào hàng ghế dài cách đó không xa dùng để cho mọi người nghỉ ngơi, nói: “Chúng ta ngồi ở chỗ đó chờ đi.”
Lạc Phương Nhã thấy ở bên kia có thể nhìn rõ toàn bộ lối vào của rạp chiếu phim thì gật đầu đồng ý.
Sau đó hai người ngồi xuống trên hàng ghế dài, vừa nói chuyện phiếm, vừa chờ Tô Hiên Minh.
Buổi công chiếu lần đầu tiên của « Zero » đã kết thúc nhưng Tô Hiên Minh vẫn không đến.
Lạc Phương Nhã và Hứa Song Khanh không tiếp tục nói chuyện nữa, chỉ im lặng ngồi trên hàng ghế dài và chờ đợi.
Đêm càng khuya, số lượng người trong rạp chiếu phim càng ít đi, Lạc Phương Nhã mới cười nói xin lỗi với Hứa Song Khanh, vừa kéo cô ấy đón taxi trở về.
Sau khi trở về, Lạc Phương Nhã lại gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh nhưng cuộc gọi vẫn không kết nối được như cũ.
Cô quen biết anh thời gian dài như vậy, chưa bao giờ xảy ra tình huống thế này.
Cô bất an gọi liên tục đến số điện thoại của Tô Hiên Minh, bên kia từ đầu đến cuối vẫn không kết nối được…
Ngày hôm sau, Lạc Phương Nhã thức dậy từ rất sớm.
Cô ngồi taxi chạy đến biệt thự của Tô Hiên Minh tìm anh.
Nhưng Tô Hiên Minh không ở nhà.
Cuối cùng cô còn tìm đến người gác cổng hỏi thăm, sau khi biết được rằng tối hôm qua Tô Hiên Minh chưa trở về biệt thự, lúc này cô mới rời khỏi biệt thự của Tô Hiên Minh.
Khi ngồi taxi đến công ty đã là tám giờ sáng, Lạc Phương Nhã đứng ở cửa chính công ty, vừa gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh, vừa chờ xem có nhìn thấy anh hoặc Chu Thạc hay không.
Nhưng cô đợi đến giờ làm việc cũng không thấy Tô Hiên Minh hay Chu Thạc đâu cả.
Mất hồn mất vía ngẩn ngơ cả buổi, giữa trưa Lạc Phương Nhã cũng không ăn cơm trưa đã chạy tới tầng lầu lần trước gặp được Tô Hiên Minh để tìm anh.
Nhưng vẫn tay trắng trở về.
Cô trở về văn phòng, gọi vào số điện thoại của Tô Hiên Minh không biết bao nhiêu cuộc gọi.
Vẫn là trạng thái máy bận như cũ…
Tô Hiên Minh phanh gấp khiến chiếc xe phía sau đâm vào đuôi xe của anh.
Nếu là tốc độ bình thường, Tô Hiên Minh sẽ không có vấn đề gì. Nhưng tốc độ xe của đối phương tương đối nhanh nên Tô Hiên Minh bị thương.
Bệnh viện nhân dân số một của thành phố Z, trong phòng bệnh VIP, Tô Hiên Minh đang ngồi dựa vào giường bệnh nghe Chu Thạc báo cáo.
"Tổng giám đốc Tô, tin tức tai nạn xe đã được gỡ xuống.”
Tô Hiên Minh lạnh lùng xa xách ‘Ừm’ một tiếng.
Chu Thạc hơi cúi đầu xuống: “Ông cụ đã biết, nói muốn về nước gặp ngài!”
"Nói ông ấy không cần đến." Tô Hiên Minh thản nhiên nói.
"Vâng." Chu Thạc gật đầu, sau đó lấy công văn từ trong túi ra, lấy một chiếc điện thoại di động mới đưa cho Tô Hiên Minh: "Tổng giám đốc Tô, điện thoại của ngài đã hỏng, đây là điện thoại thuộc hạ mới mua cho ngài.”
Tô Hiên Minh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay Chu Thạc, hồi lâu sau cũng không trả lời.
Chu Thạc thấy Tô Hiên Minh không nhận, liền đặt điện thoại ở hộc tủ bên cạnh giường bệnh.
Trầm mặc mấy phút, Tô Hiên Minh mở miệng hỏi: "Lúc nào có thể xuất viện?"
"Xương cổ của ngài bị thương nhẹ, cần phải điều trị liệu pháp kéo dãn giảm áp cột sống, bác sĩ đoán ít nhất phải mất một tuần…”
Chu Thạc còn chưa nói xong, Tô Hiên Minh liền ngắt lời anh ta: "Lập tức sắp xếp xuất viện."
"Cái này. . ." Việc liên quan đến vấn đề sức khỏe của Tô Hiên Minh, Chu Thạc do dự.
Tô Hiên Minh lạnh lùng nói: "Đưa bác sĩ Trần cùng trở về để chữa trị.”
"Vâng, thuộc hạ lập tức đi sắp xếp." Chu Thạc gật đầu, sau đó bước nhanh rời đi phòng bệnh đi bố trí.
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 43: TÔ HIÊN MINH TRỞ VỀ
Sau khi Chu Thạc rời đi, sự lạnh lùng trên mặt Tô Hiên Minh được sự u ám thay thế từng chút một…
Cuối cùng Tô Hiên Minh cũng xuất viện nhưng lại không thể về biệt thự ở.
Bởi vì ông Tô đã về nước cho người đón Tô Hiên Minh về nhà lớn họ Tô.
Tô Hiên Minh cũng không từ chối, anh yên tâm ở lại nhà họ Tô.
Nhưng anh lại không biết Lạc Phương Nhã ở nơi kia tìm anh gần như phát điên rồi.
Mỗi sáng sớm trước khi đi làm cô sẽ tới biệt thự Tô Hiên Minh một chuyến, sau đó khi tan làm cô cũng sẽ tới biệt thự của Tô Hiên Minh rồi mới về nhà.
Cứ đi đi lại lại liên tục mấy ngày khiến bảo vệ tiểu khu Lam Điền Uyển cũng quen biết Lạc Phương Nhã.
Hôm nay Lạc Phương Nhã lại đến tiểu khu Lam Điền Uyển.
Thấy cô tới bảo vệ chào hỏi cô: “Cô Lạc tới tìm anh Tô sao?”
“Tôi đến xem anh ấy quay về chưa?” Lạc Phương Nhã khẽ hỏi.
Bảo vệ lắc đầu: “Chưa đâu.”
“Vậy à, cảm ơn.” Lạc Phương Nhã gật đầu với bảo vệ sau đó men theo con đường của tiểu khu vòng tới từng căn biệt thự rồi đi tới trước biệt thự của Tô Hiên Minh.
Lạc Phương Nhã đứng đó một lúc, lúc chuẩn bị quay người rời đi thì bỗng thấy lá cây rụng ở sân nhà Tô Hiên Minh không còn nữa.
Anh về rồi sao? Đáy mắt Lạc Phương Nhã ánh lên sự vui vẻ bất ngờ, sau đó cô chạy đi bấm chuông.
Cửa biệt thự mở ra nhưng người đó không phải Tô Hiên Minh mà là một người phụ nữ trung niên lạ mặt.
“Xin chào, xin hỏi cô tìm ai thế?” Người phụ nữ lịch sự hỏi.
Lạc Phương Nhã căng thẳng bấu mép áo rồi nói: “Tôi… tôi tìm anh Tô, anh ấy có nhà không?”
“Anh Tô không ở nhà.” Người phụ nữ trung niên đáp.
Lạc Phương Nhã lại hỏi: “Vậy… xin hỏi anh ấy bao giờ về?”
Người phụ nữ cười hối lỗi với Lạc Phương Nhã: “Xin lỗi, tôi không biết, tôi chỉ là cô giúp quét dọn vệ sinh ở nhà anh Tô thôi.”
Hóa ra là cô quét dọn vệ sinh theo định kỳ! Khuôn mặt Lạc Phương Nhã thất vọng tràn trề.
Sau khi im lặng một lúc thì cô lại hỏi: “Tôi có thể đi vào nhìn không?”
“Cô ơi, anh Tô không thích có người lạ vào biệt thự lắm, thế nên…” Người phụ nữ khó xử nhìn Lạc Phương Nhã.
“Ồ.” Lạc Phương Nhã nhìn vào trong biệt thự sau đó quay người từng bước rời đi.
Một tuần sau đó Tô Hiên Minh quay lại tiểu khu Lam Điền Uyển.
Bởi vì đang là mười giờ sáng và là ngày đi làm nên đường trong thành phố rất thoáng, xe của Tô Hiên Minh nhanh chóng tới tiểu khu Lam Điền Uyển.
Khi xe rẽ vào cổng tiểu khu thì bỗng bảo vệ giơ tay ra hiệu xe dừng lại.
Chu Thạc hạ cửa kính xe xuống, bảo vệ lập tức chạy tới hỏi: “Anh Tô ở trên xe sao?
Chu Thạc gật đầu: “Sao thế?”
“Tôi muốn nói cho anh Tô là mấy ngày nay ngày nào cũng có người tới tìm anh.” Bảo vệ nói.
Chu Thạc quay đầu nhìn Tô Hiên Minh đang nhắm mắt dưỡng thần ở phía sau rồi nói với bảo vệ: “Ai đến tìm anh Tô thế?”
“Một cô gái họ Lạc.” Bảo vệ trả lời.
Bảo vệ vừa nói xong thì Tô Hiên Minh đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra.
Cô đến tìm anh làm gì? Mai mối cho chị cô sao?
Cô gái họ Lạc? Lạc Phương Nhã? Chu Thạc liếc Tô Hiên Minh đã mở mắt ngồi đằng sau, trong lòng chắc chắn sự suy đoán này.
Tổng giám đốc Tô còn cho cô Lạc biết chỗ ở của mình, đúng là vị trí cô Lạc trong lòng Tổng giám đốc Tô không bình thường.
Chu Thạc cười nói với bảo vệ: “Cảm ơn.”
Bảo vệ là một người thẹn thùng, thấy người xuất sắc như Chu Thạc cảm ơn thì thấy thảng thốt, sau khi nói câu “Không có gì” thì lùi về sau bấm điều khiển từ xa mở cửa ra.
Xe khởi động lại đi qua từng căn biệt thự sau đó dừng trước cửa biệt thự Tô Hiên Minh.
Anh không đợi Chu Thạc mở cửa cho mình mà tự xuống thẳng xe.
Sau đó anh bấm mật khẩu ở cửa biệt thự đi vào nhà.
Chu Thạc xách hành lý của Tô Hiên Minh rồi đi theo sau anh đi vào: “Tổng giám đốc Tô, đồ để ở đâu?”
Tô Hiên Minh đi đến trước sô pha và ngồi xuống sau đó chỉ vào bên cạnh sô pha: “Để đó.”
“Vâng.” Chu Thạc gật đầu để hành lý trong tay cạnh sô pha.
Sau đó anh ta lại ra ngoài mang công văn tài liệu vào để lên bàn trà.
Sau khi làm việc xong thì Chu Thạc kính cẩn nói với Tô Hiên Minh: “Tổng giám đốc Tô, bữa trưa của ngài..”
Tô Hiên Minh ngắt lời anh ta: “Cậu không cần lo đâu.”
“Vâng.” Chu Thạc gật đầu rồi quay người rời đi.
Tô Hiên Minh im lặng ngồi trên sô pha một lúc rồi mở túi công văn trên bàn trà ra lấy máy tính ra chuẩn bị làm việc.
Khi lấy máy tính ra anh cũng cầm luôn điện thoại để ở trong ra.
Đây là điện thoại lúc trước Chu Thạc chuẩn bị cho anh, nhưng mấy ngày nay Tô Hiên Minh vẫn chưa mở ra lần nào.
Ánh mắt Tô Hiên Minh dừng lại trên điện thoại rồi sau đó cúi đầu mở máy tính.
Anh nhìn bàn phím mấy giây rồi lại nhìn sang điện thoại.
Vẻ mặt anh có chút ngẩn ngơ rồi anh vươn tay lấy điện thoại để trên bàn trà.
Anh nhìn chiếc điện thoại một lúc rồi hình như vừa làm một quyết định nào đó và mở điện thoại lên.
Khi mở điện thoại thì không ngừng có tiếng ting ting, sau gần năm phút thì mới im lặng trở lại.
Hơn một trăm cuộc gọi nhỡ và hơn một trăm tin nhắn.
Trừ cuộc gọi nhỡ của Lục Dũng thì những cuộc gọi nhỡ khác đều là của Lạc Phương Nhã.
Ngày nào cô cũng gọi đến, gọi nhiều nhất là buổi tối hôm anh và cô đã hẹn nhau đi xem phim.
Còn tin nhắn thì ngoài điện thoại nhắc nhở của 10086 và một số tin nhắn quảng cáo thì còn lại đều là Lạc Phương Nhã nhắn cho anh.
“Em đã tới rồi, khi nào anh tới?”
“Anh sao rồi?”
“Anh gặp chuyện gì rồi à?”
“Anh ở đâu thế?”
“Không tìm thấy anh ở công ty, ở nhà cũng không, anh ở đâu thế?”
“Anh xuất ngoại rồi à?”
…
Tô Hiên Minh ngẩn người nhìn những cuộc nhỡ và tin nhắn không đếm hết ấy, hốc mắt hơi nóng ran, trong lòng vô cùng nghẹn ngào.
Cô không ngại mệt mỏi đi tìm anh nhưng chỉ vì muốn giới thiệu anh với chị cô mà thôi…
Tô Hiên Minh cử động khóe miệng lạnh lẽo giả bộ như không nhìn thấy sau đó thoát ra ngoài, tắt nguồn điện thoại.
Lạc Phương Nhã vừa tan làm thì đến biệt thự Tô Hiên Minh như thường.
Vừa đến cổng tiểu khu thì bảo vệ bên trong nói với cô: “Cô Lạc, anh Tô về rồi.”
Về rồi? Lạc Phương Nhã ngẩn ra mấy giây rồi mới hiểu: “Anh ấy về rồi thật sao?”
“Thật ạ, sáng nay anh Tô vừa về.” Bảo vệ gật đầu.
“Cảm ơn anh bảo vệ.” Lạc Phương Nhã vội vàng cảm ơn bảo vệ sau đó chạy đến căn biệt thự của Tô Hiên Minh.
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 44: CHÚC NGỦ NGON CỦA CÔ ẤY LÀ EM YÊU ANH
Lạc Phương Nhã chạy vù tới cửa biệt thự của Tô Hiên Minh, cô không kịp thở gấp, đã vươn tay ấn chuông cửa biệt thự.
Ấn chuông cửa xong, cô yên lặng đứng ngoài đợi.
Lạc Phương Nhã đợi vài giây, không thấy người ra mở cửa, cho rằng Tô Hiên Minh không nghe thấy tiếng chuông, lại tiến lên ấn chuông lần nữa, tuy nhiên lần này vẫn không ai mở cửa.
“Anh ấy ra ngoài rồi sao?” Lạc Phương Nhã thì thào, cúi đầu lấy điện thoại khỏi túi, bấm số Tô Hiên Minh, tuy nhiên điện thoại của Tô Hiên Minh vẫn tắt máy.
Lạc Phương Nhã ngây ngốc nhìn cửa lớn biệt thự, sau đó xoay người.
Cô không rời đi, mà là ngồi xổm xuống.
Tô Hiên Minh nghe thấy tiếng chuông cửa bèn đi tới mở cửa, kết quả qua mắt mèo nhìn thấy người bên ngoài là Lạc Phương Nhã, liền không mở cửa.
Anh vốn cho rằng anh không mở cửa, Lạc Phương Nhã sẽ lập tức rời đi.
Lại không nghĩ tới, Lạc Phương Nhã lại ngồi xổm ngoài cửa lớn đợi anh.
Nhìn ngoài mắt mèo bóng lưng nhỏ gầy đó, Tô Hiên Minh dường như bản năng liền muốn mở cửa.
Nhưng anh chỉ cần nghĩ tới cô tới đây tìm anh là vì chị cô, anh liền không muốn thấy cô.
Cho nên Tô Hiên Minh bèn yên lặng đứng sau cửa như vậy, bất động đợi Lạc Phương Nhã rời đi.
Hoàng hôn lặn xuống phía tây, màn đêm dần buông xuống, đèn neon bên ngoài từ từ sáng lên.
Biệt thự Tô Hiên Minh không có ai, cho nên trong sân không có đèn, đèn đường cách rất xa, cũng không chiếu tới trong sân.
Lạc Phương Nhã nhìn sân tối đen, trong lòng có chút sợ hãi, bèn lấy điện thoại ra khỏi túi, làm đèn pin.
Còn khẽ an ủi bản thân, cho bản thân thêm can đảm.
“Phương Nhã đừng sợ đừng sợ, đợi lát nữa anh ấy liền quay về...”
Nghe thấy giọng nói khẽ của Lạc Phương Nhã, Tô Hiên Minh cũng không nhịn được nữa, kéo mở cửa biệt thự, hướng ra cửa lớn, kéo người đang ngồi trên đất lên.
“A...” Lạc Phương Nhã đột nhiên bị bóng đen đi tới giữ lấy, đầu tiên là sợ hãi hô lên, sau đó dùng sức giãy giụa.
“Là anh.” Giọng nói lạnh lẽo quen thuộc vang lên bên tai, động tác giãy giụa của Lạc Phương Nhã lập tức dừng lại.
Chần chờ vài giây, Lạc Phương Nhã mới mở miệng: “Anh...Tô?” Thực ra Lạc Phương Nhã không muốn gọi anh xa lạ như vậy, nhưng ngoại trừ biết họ của anh, thì không biết tên anh.
Nghe thấy hai chữ ‘anh Tô’, thân thể Tô Hiên Minh hung hăng chấn động.
Im lặng một lúc, Tô Hiên Minh phun ra ba chữ : “Tô Hiên Minh.”
Nói xong tên mình, Tô Hiên Minh bèn buông lỏng tay Lạc Phương Nhã, xoay người đi vào biệt thự, ở tiền sảnh bật mở đèn, đi thẳng vào trong phòng khách.
Lạc Phương Nhã nhìn bóng lưng Tô Hiên Minh, sững sốt vài giây mới phản ứng lại vừa nãy anh nói gì, anh nói Tô Hiên Minh?
Anh là nói cho cô biết, anh tên Tô Hiên Minh sao?
Đáy mắt Lạc Phương Nhã lóe lên kích động, chạy nhanh vào nhà: “Vừa nãy anh...”
Chạy tới tiền sảnh, cô mới phát hiện mình dường như có chút quá mức rồi.
Vội vàng ngậm miệng, chỉ là khóe môi cong lên đó vẫn không thể nào che giấu được, cô thay giày, rón rén đi vào nhà.
Tay trái Tô Hiên Minh đút vào túi quần, tay phải lướt điện thoại.
Trên khuôn mặt anh tuấn tuyệt sắc xuất trần, lại tràn đầy biểu cảm thản nhiên, tinh tế, bờ môi hoàn mỹ mím chặt, nhìn rất lãnh đạm.
Thấy cô vào, anh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại một chút trên khuôn mặt cô, chỉ sofa đối diện, sau đó tiếp tục bấm điện thoại.
Lạc Phương Nhã khựng lại một chút, đi tới ngồi xuống.
Đại khái hai, ba phút trôi qua, Tô Hiên Minh đặt điện thoại xuống, giơ tay, bóp cột sống cổ.
Cột sống cổ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, vừa nãy duy trì một tư thế quá lâu, khiến cổ anh có chút không thoải mái.
Lạc Phương Nhã nhìn động tác của Tô Hiên Minh, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái chỗ nào.
Một lúc sau, cô mới nói: “Anh buổi sáng quay về?”
Tô Hiên Minh mở mắt, nhìn Lạc Phương Nhã.
Lạc Phương Nhã giải thích: “Lúc em vừa tới, bảo vệ nói cho em biết.”
Tô Hiên Minh ‘ồ’ một tiếng, không nói gì nữa.
“Sao anh...lúc nãy đang nghỉ ngơi?” Thực ra câu Lạc Phương Nhã muốn hỏi Tô Hiên Minh là ‘Sao anh biết em ở ngoài?’ đã tới bên miệng, cô lại đổi thành ‘Anh vừa nãy đang nghỉ ngơi?’
Tô Hiên Minh ngây ra một chút, sau đó gật đầu.
“Mấy ngày nay không nhìn thấy anh, em còn cho rằng...” Anh xảy ra chuyện rồi, mấy chữ cuối cùng Lạc Phương Nhã không nói ra.
Tô Hiên Minh nhìn khuôn mặt cô vài giây mới trả lời: “Có việc bận.”
Thì ra anh có việc đi làm...mà cô còn như kẻ ngốc cả ngày trông anh, Lạc Phương Nhã cúi mặt ‘ồ’ một tiếng.
Tô Hiên Minh nhìn Lạc Phương Nhã ở đối diện, không biết có phải anh cảm nhận sai hay không, anh cảm thấy cô giống như con mèo con bị bỏ rơi, rõ ràng cực kỳ thất vọng buồn bã.
Anh mở miệng, chuẩn bị nói gì đó, Lạc Phương Nhã lại đột ngột đứng dậy: “Không còn sớm nữa, em nên về rồi.”
“Đợi một lát đi.” Tô Hiên Minh lên tiếng ngăn lại.
“Hử?” Lạc Phương Nhã kỳ quái nhìn anh.
Tô Hiên Minh ngẩng đầu nhìn cô, sau đó nhàn nhạt giải thích: “Ăn cơm rồi đi.”
“Em quay về...” Lời của Lạc Phương Nhã còn không nói xong, Tô Hiên Minh đã cắt ngang cô: “Đã đặt xong thức ăn ngoài rồi.”
Thì ra vừa nãy anh cầm điện thoại là đang đặt thức ăn à! Lạc Phương Nhã ‘ừ’ một tiếng, không nói chuyện nữa.
Khoảng mười mấy phút sau, thức ăn giao tới.
Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã vẫn không mở miệng nói chuyện, chỉ im lặng ăn tối.
Ăn xong, Lạc Phương Nhã giúp Tô Hiên Minh thu dọn xong, bèn tạm biệt Tô Hiên Minh rời đi.
“Em về trước.”
Tô Hiên Minh đứng dậy nói: “Anh gọi điện kêu tài xế đưa em về.”
“Đừng phiền vậy.” Lạc Phương Nhã lắc lắc đầu: “Hơn nữa đợi tài xế của anh tới, đến lúc đó đã rất muộn rồi.”
Nghe thấy Lạc Phương Nhã nói vậy, Tô Hiên Minh không nói gì nữa, chỉ đưa cô ra khỏi tiểu khu lên xe taxi.
Thấy Tô Hiên Minh ngoài xe, đáy lòng Lạc Phương Nhã ngồi trong taxi trở nên ngọt ngào, ấm áp.
Tâm trạng vốn ảm đạm bởi cảm giác tủi thân nhàn nhạt trong lòng cũng trở nên thả lỏng, vui vẻ.
Lạc Phương Nhã vừa mở cửa nhà Hứa Song Khanh, điện thoại trong túi đã vang lên.
Lạc Phương Nhã vừa vào cửa, vừa lấy điện thoại ra, không thèm nhìn màn hình đã trượt điện thoại nghe.
“Alo, xin chào.”
Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói lãnh đạm của Tô Hiên Minh: “Đến nhà chưa?”
Nghe thấy giọng Tô Hiên Minh, khóe môi Lạc Phương Nhã lập tức cong lên: “Vừa vào nhà. Sao anh còn chưa ngủ?”
Tô Hiên Minh im lặng vài giây mới trả lời: “Ngủ ngay đây.”
Ngủ ngay đây? Là đang đợi cô về nhà sao?
Lạc Phương Nhã có chút kích động nho nhỏ nói vào điện thoại: “Em yêu...”
Nói tới một nửa, Lạc Phương Nhã mới phản ứng lại mình nói gì, lập tức ngậm miệng.
Sao cô xém chút đã nói ra rồi? Không thể nói, kiên quyết không thể nói.
“Cái gì?” Giọng Tô Hiên Minh có chút nghi hoặc.
Lạc Phương Nhã hung hăng cắn khóe môi, nhớ tới một câu nhìn thấy trên mạng lúc trước, phương phức biểu đạt khác của em yêu anh, chúc ngủ ngon, em yêu anh, yêu anh.
Cuối cùng, Lạc Phương Nhã nói vào điện thoại: “Tô Hiên Minh, chúc ngủ ngon.”
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 45: KIỂU VỢ CHỒNG
Tô Hiên Minh ở đầu dây bên kia nghe được câu nói “Tô Hiên Minh, chúc ngủ ngon” của Lạc Phương Nhã thì đáy lòng tựa như muốn tan chảy, sự thoải mái dâng tràn không thể nào giải thích được.
Trả lời chúc ngủ ngon, kết thúc cuộc gọi sao? Tô Hiên Minh mím khóe miệng, sau đó nói: “Em xem phim chưa?”
Lạc Phương Nhã sững sờ trong vài giây vì sự thay đổi chủ đề đột ngột của Tô Hiên Minh thì mới trả lời lại anh: “Chưa!”
Tô Hiên Minh “Ừ” một tiếng, sau đó mở máy tính bàn lên, nhấp chuột gõ vài chữ, tìm kiếm thời gian phát sóng bộ phim “Zero” ở các rạp phim lớn của thành phố Z, anh quét mắt một lượt rồi nói: “Buổi chiều ngày mai lúc 6h30 sẽ có một suất chiếu ở khu Tây rạp Tân Thế Kỉ... được chứ?”
Lạc phương Nhã suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Ừ, được.”
“Anh sẽ nói Chu Thạc...” Tô Hiên Minh vốn dĩ định nhờ Chu Thạc đi qua đưa vé cho Lạc Phương Nhã, thế nhưng anh chợt nhớ ra Chu Thạc đã thay anh đi công tác nên liền nói: “Buổi sáng em đến lấy vé đi.”
“Được.” Lạc Phương Nhã dừng lại một lát, sau đó lại nói thêm một câu: “Em sẽ đến trước 8 giờ.”
“Ừ, chúc ngủ ngon.” Tô Hiên Minh nói nhẹ nhàng.
“Ừ.” Lạc Phương Nhã vui vẻ cúp điện thoại.
Tô Hiên Minh tựa vào đầu giường, anh nhìn chằm chằm điện thoại một lát, sau đó gọi điện thoại cho Chu Thạc nhờ anh ấy buổi sáng đem một vài vé xem phim qua.
Tuy tối hôm qua ngủ rất muộn nhưng sáng hôm sau Lạc Phương Nhã lại thức dậy rất sớm.
7h10 phút, cô thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi cửa.
Khi xếp hàng mua đồ ăn sáng ở một cửa hàng bán đồ ăn sáng, Lạc Phương Nhã đột nhiên nghĩ đến việc có cần đem bữa sáng tới cho Tô Hiên Minh hay không, nhưng nếu mua đồ ăn sáng cho anh ấy thì cô lại không biết anh ấy thích ăn gì.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Lạc Phương Nhã lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô Hiên Minh.
“Anh ăn sáng chưa? Cần em mua đem đến cho anh không?”
Lúc Tô Hiên Minh nhận được tin nhắn của Lạc Phương Nhã cũng đúng lúc Chu Thạc đem đồ ăn sáng đi vào biệt thự.
“Tổng giám đốc Tô, bữa sáng hôm nay của ngài là cháo dinh dưỡng ba loại cao lương mỹ vị của Bích Hồ Trang.
Anh liếc mắt nhìn tin nhắn trên điện thoại rồi lại liếc nhìn cháo dinh dưỡng trên tay Chu Thạc, sau đó nói: “Vứt cháo vào thùng rác phía bên ngoài đi.”
Vứt vào thùng rác phía bên ngoài? Chu Thạc liếc mắt nhìn cháo trên tay mình, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Hiên Minh đang nhìn điện thoại, anh có chút không thể hiểu thấu.
Hẳn là anh đã nghe lầm rồi? Tổng giám đốc Tô làm sao có thể muốn vứt món cháo yêu thích của chính anh ấy?
Tô Hiên Minh nhắn một từ “Được” trả lời Lạc Phương Nhã, khi ngẩng đầu lên thì nhận thấy Chu Thạc vốn không hề di chuyển.
Anh khẽ cau mày, sau đó lặp lại: “Đi vứt đi.”
“Vâng.” Chu Thạc cầm cháo bước nhanh ra khỏi biệt thự.
Điện thoại vang lên một tiếng “ding”, là Lạc Phương Nhã trả lời tin nhắn của Tô Hiên Minh.
“Muốn ăn gì? Cháo? Trứng? Sủi Cảo? Hay là món khác?”
Tô Hiên Minh trả lời: “Sủi cảo.”
Lạc Phương Nhã ở đó rất nhanh trả lời lại một câu: “Ừ, có sữa đậu nành mới nấu, anh có muốn uống không?”
Tô Hiên Minh khẽ dừng di chuyển đầu ngón tay một lát, sau đó trả lời cô một từ “Được.”
Chu Thạc trở lại biệt thự sau khi vứt bữa sáng, đầu tiên anh ấy lấy vé xem phim mà Tô Hiên Minh cần từ cặp công văn ra: “Tổng giám đốc Tô, đây là vé xem phim ngài cần.”
Tô Hiên Minh chỉ trả lời anh ấy bằng một tiếng “Ừ.”
Tiếp đó Chu Thạc lấy trong cặp công văn ra những tài liệu cần sự phê duyệt của Tô Hiên Minh, sau đó báo cáo tình hình công ty ngày hôm qua cho Tô Hiên Minh.
Sau khi báo cáo xong, Chu Thạc thu dọn cặp công văn rồi nói: “Tổng giám đốc Tô, tôi đi trước đây.”
Tô Hiên minh gọi anh ấy lại: “Đợi chút.”
Chu Thạc tưởng Tô Hiên Minh còn có chuyện muốn phân phó anh ấy nên gật đầu nói: “Vâng.”
Tuy nhiên Tô Hiên Minh lại không nhanh không chậm lật xem tài liệu, căn bản không mở miệng thêm lần nữa.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, Chu Thạc nhìn thấy Tô Hiên Minh đang xem tài liệu nên quay người đi ra mở cửa.
Cổng vừa mở thì Lạc Phương Nhã đã đứng ngay phía bên ngoài cổng.
Chu Thạc sửng sờ một lát, sau đó liền nhanh chóng chào hỏi Lạc Phương Nhã: “Cô Lạc.”
“Anh Chu.” Lạc Phương Nhã khẽ gật đầu chào lại rồi hỏi: “Anh ấy đang ở đâu?”
“Tổng giám đốc Tô đang xem tài liệu.” Chu Thạc nói xong liền lùi lại hai bước để Lạc Phương Nhã đi vào biệt thự.
Lạc Phương Nhã “Ồ” lên một tiếng rồi đi vào biệt thự.
Khi cô bước vào thì quả nhiên nhìn thấy Tô Hiên Minh đang xem tài liệu.
Nhìn thấy cô đã đến, Tô Hiên Minh đặt tài liệu trên tay mình xuống: “Đến rồi?”
“Ừ, ăn sáng thôi.” Lạc Phương Nhã vừa nói vừa hướng phía phòng bếp đi vào.
“Ừ.” Tô Hiên Minh đứng dậy đi theo sau cô vào phòng bếp.
Nhìn thấy người trước người sau lần lượt đi vào phòng bếp, khóe miệng Chu Thạc khẽ giật giật kéo dài ra.
Hèn gì Tổng giám đốc Tô kêu anh vứt cháo của Bích Hồ Trang vào thùng rác, hóa ra là do cô Lạc đêm bữa sáng đến cho anh ấy.
Mới sáng sớm đã thể hiện tình cảm trước mặt người độc thân như anh, thật sự tốt sao?
Lạc Phương Nhã bưng bữa sáng đi ra từ phòng bếp, liếc nhìn Chu Thạc đang đứng ở phòng khách thì cô lập tức mời gọi: “anh Chu ăn sáng không? Có muốn ăn cùng chúng tôi không?”
Chu Thạc cười ngượng ngùng nói: “Tôi ăn rồi, cô Lạc với Tổng giám đốc Tô cứ ăn đi.”
Thật biết nói đùa, anh đến để làm bóng đèn sao?
Anh vẫn muốn sống thêm vài năm nữa!
Lạc Phương Nhã gật đầu rồi ngồi xuống trước bàn ăn với Tô Hiên Minh.
Sau đó cô vừa gắp sủi cảo cho Tô Hiên Minh vừa hỏi: “Anh muốn loại nước sốt nào? Em đã nhờ người bán hàng bỏ vào vài loại.”
“Không cay.” Tô Hiên Minh trả lời.
Lạc Phương Nhã gật đầu lấy nước sốt cho Tô Hiên Minh.
Hai người một qua một lại, thoạt nhìn rất ấm áp.
Chu Thạc nhìn Lạc Phương Nhã với Tô Hiên Minh trên bàn ăn, cảm giác khung cảnh này vô cùng hài hòa.
Thật giống như mọi thứ nên là như vậy, vốn dĩ là như vậy.
Cũng không chắc chắn, nếu như Tổng giám đốc Tô với cô Lạc không chạy trốn trước ngày cưới thì hiện tại bọn họ đã thành vợ chồng, vừa vặn cũng là kiểu vợ chồng thế này rồi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tô Hiên Minh đưa vé xem phim cho Lạc Phương Nhã: “Vé.”
Lạc Phương Nhã nhìn tấm vé trong tay Tô Hiên Minh, cô ngẩn người hỏi: “Đến lúc đó đợi anh trước rạp chiếu phim sao?”
Tô Hiên Minh chưa kịp mở miệng thì Chu Thạc ở phía bên kia đã nhanh chóng lên tiếng: “cô Lạc, Tổng giám đốc Tô không thể đi, anh ấy..”
Lời nói của Chu Thạc vẫn chưa nói hết, Tô Hiên Minh đã ngắt lời anh ấy: “Anh câm miệng lại.”
Chu Thạc nhanh chóng ngậm miệng lại.
Tô Hiên Minh nhìn về phía Lạc Phương Nhã nói: “Anh có chút việc bận nên không thể đi.”
Lạc Phương nhã “ồ” một tiếng, sau đó nói lời cảm ơn: “Vậy cảm ơn anh.”
“không có gì.” Tô Tiên Minh nói.
Lạc Phương Nhã cất vé vào túi sau đó đứng dậy: “Vậy em đi làm trước đây.”
Tô Hiên Minh khẽ gật đầu: “Ừ, để Chu Thạc đưa em đi.”
Lạc Phương Nhã lắc đầu từ chối: “Không cần làm phiền anh ấy..”
Hóa ra Tổng giám đốc Tô gọi anh đợi một chút chỉ là muốn anh đưa cô Lạc đi.
Chu Thạc liếc nhìn Tô Hiên Minh rồi cười nói: “cô Lạc, tôi đúng lúc cũng tiện đường.”
“Vậy làm phiền anh.” Lạc Phương Nhã gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tô Hiên Minh nói: “Em đi trước đây.”
Tô Hiên Minh “ ừ” một tiếng, không nói thêm một lời nào nữa.
Chu Thạc đợi đến khi Lạc Phương Nhã đi ra khỏi cửa mới nói với Tô Hiên Minh: “Tổng giám đốc Tô, buổi trưa bác sĩ Trần sẽ đến.”
Tô Hiên Minh gật đầu, sau đó lên tiếng cảnh cáo: “ừ, đừng có nhiều lời.”
Chu Thạc đương nhiên biết rõ Tô Hiên Minh nói nhiều lời là vì lúc trước anh đã suýt chút nói lộ ra chuyện Tô Hiên Minh bị thương.
Anh ấy vội vàng gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
CHƯƠNG 41: LẠC THƯƠNG VY LY GIÁN LẠC PHƯƠNG NHÃ VÀ TÔ HIÊN MINH
Lạc Phương Nhã và Tô Hiên Minh đi dạo một vòng ở hồ U Minh, đang chuẩn bị đi về.
Lúc đi ngang qua quảng trường Vân Đan, trên màn hình đúng lúc phát ra một tin tức。
"Tác phẩm được đầu tư bởi Kỳ Hạ Hoàn Cầu tập đoàn Tô thị, bộ phim ‘Zero’ do đạo diễn Trường Mỗ Mỗ quay sẽ ra mắt lần đầu ở rạp chiếu phim của quảng trường Vân Đan vào lúc 8:50 tối mai…”
"« Zero » cuối cùng cũng công chiếu!” Lạc Phương Nhã nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên.
Ánh mắt Tô Hiên Minh nhìn về phía Lạc Phương Nhã: "Em thích?"
"Ừm, thích xem phim của anh ta, mỗi bộ phim đều sẽ xem.” Lạc Phương Nhã nhẹ gật đầu.
Tô Hiên Minh im lặng mấy giây, sau đó nói: "Anh có vé!”
Nghe Tô Hiên Minh nói như vậy, đôi mắt Lạc Phương Nhã sáng rực lên: "Thật sao?"
"Ừm." Tô Hiên Minh gật đầu, sau đó lại hỏi: "Muốn bao nhiêu?"
"Muốn hai vé, không, ba vé." Lạc Phương Nhã lúc đầu đưa tay dựng số ‘hai’, sau đó nhớ ra Hứa Song Khanh cũng thích đạo diễn này, nên vội vàng đổi thành ‘ba’.
Nghe thấy Lạc Phương Nhã muốn ba tấm vé xem phim, Tô Hiên Minh ngơ ngác một chút, sau đó chuyển tầm mắt nói: “Ngày mai anh để Chu Thạc đưa vé đến cho em.”
Nghe Tô Hiên Minh nói để Chu Thạc lấy vé cho cô, Lạc Phương Nhã lập tức hỏi: “Anh không đi sao?”
Thân thể Tô Hiên Minh cứng một chút, cũng không trả lời.
Anh không đi, vậy cô còn đi thế nào? Cũng chỉ muốn một tấm vé cho Khanh Khanh là được rồi.
"Anh không đi, vậy chỉ cần một vé là được.” Lạc Phương Nhã trả lời không cần suy nghĩ.
Anh không đi, vậy chỉ cần một vé? Là ý mà anh hiểu kia sao? Tô Hiên Minh chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Lạc Phương Nhã.
Trên quảng trường ánh đèn neon nhiều màu sắc chiếu vào người Tô Hiên Minh khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của anh tỏa ra ánh sáng mỹ lệ.
Nhịp tim Lạc Phương Nhã hụt một nhịp, nhanh chóng liếc mắt: "Cái đó... Đã muộn rồi, trở về đi."
Tô Hiên Minh nói: "Anh đi."
Lạc Phương Nhã nghe anh nói như vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Thật sao?"
"Ừm, tám giờ anh đến đón em.” Tô Hiên Minh gật đầu.
Lạc Phương Nhã mặt mày cong cong đáp ứng: "Được."
Tô Hiên Minh khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Hai người sóng vai đi ra khỏi quảng trường Vân Đan, sau đó lên xe rời đi...
Năm giờ ba mươi chiều, Lạc Phương Nhã ra khỏi công ty.
Vừa chuẩn bị đến trạm tàu điện ngầm để đi tàu điện ngầm, đột nhiên một giọng nói từ phía sau vang lên: “Phương Nhã!”
Lạc Phương Nhã quay đầu, khi nhìn thấy Lạc Thương Vy, cô rất ngạc nhiên: “Chị, sao chị lại ở đây?”
Thật ra Lạc Thương Vy cũng không muốn tới gặp Lạc Phương Nhã, cô ta vốn là định trực tiếp đến tìm gặp Tô Hiên Minh, chỉ là không ngờ cô ta căn bản không tìm được Tô Hiên Minh, cô ta chỉ có thể ra tay từ phía Lạc Phương Nhã.
Lạc Thương Vy hướng về phía Lạc Phương Nhã dịu dàng cười một tiếng: "Chị tới thăm em một chút.”
Lạc Phương Nhã rất vui vẻ khi mối quan hệ với Lạc Thương Vy có thể dịu đi: “Cám ơn chị!”
Lạc Thương Vy chớp mắt khinh thường, vẻ mặt bên ngoài lại cười rất thân mật: "Cùng nhau ăn cơm đi."
Lạc Phương Nhã chần chờ một chút, sau đó nói: "Được, nhưng tám giờ năm mươi em còn có việc.”
"Chuyện gì vậy?" Ánh mắt Lạc Thương Vy lóe lên, sau đó cười nói: “Ăn một bữa cơm không tốn bao nhiêu thời gian, sẽ không ảnh hưởng đến việc của em.”
Lạc Phương Nhã ‘Ừm’ một tiếng, sau đó hướng về phía Lạc Thương Vy nói: "Chị, em đi gọi điện thoại trước.”
"Được." Lạc Thương Vy gật đầu.
Lạc Phương Nhã không suy nghĩ nhiều, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh.
Tô Hiên Minh ở đầu dây bên kia giống như đang chờ điện thoại, rất nhanh liền nghe máy: “Ừm!”
Lạc Phương Nhã hướng về phía trong điện thoại nói: "Cái đó... Em nói với anh một chút, anh đừng đi đến khu Biển Hoa đón em, em cùng chị gái đi ăn tối, không trở về tiểu khu. Khi nào em ăn xong bữa tối sẽ đi thẳng đến quảng trường Vân Đan."
Bên kia sau khi trầm mặc mấy giây, mới trở về chữ ‘OK’.
"Vậy đến lúc đó gặp." Lạc Phương Nhã mang nụ cười nhẹ trên mặt…
Sau khi Lạc Phương Nhã kết thúc cuộc điện thoại với Tô Hiên Minh, lại gọi điện thoại cho Hứa Song Khanh.
Sau đó cô mới hướng về phía Lạc Thương Vy cười cười: "Chị, chúng ta đi thôi."
Lạc Thương Vy ‘Ừm’ một tiếng, sau đó thân mật kéo Lạc Phương Nhã rời đi.
Bọn họ cùng đi đến một quán ăn cách Đế Quang không xa để dùng bữa tối.
Vừa ăn cơm, Lạc Thương Vy vừa cùng Lạc Phương Nhã nói chuyện phiếm, trò chuyện một chút cô ta đem chủ đề chuyển đến trên người Tô Hiên Minh.
"Phương Nhã, anh chàng đẹp trai hôm qua đi cùng em tên gì vậy?”
"Chị, chị hỏi anh ấy làm gì?” Lạc Phương Nhã nghi hoặc nhìn về phía Lạc Thương Vy.
"Không có gì, là tùy tiện hỏi một chút." Lạc Thương Vy cười trả lời.
Lạc Phương Nhã thành thật trả lời: "Anh ấy họ Tô, em không biết tên của anh ta."
"A, như vậy sao." Nụ cười trên mặt Lạc Thương Vy càng sáng lạn hơn, cô ta cầm đũa gắp thức ăn cho Lạc Phương Nhã: "Phương Nhã, ăn nhiều một chút."
"Cám ơn chị!” Lạc Phương Nhã gật đầu.
Khoảng mười phút sau, Lạc Thương Vy đột nhiên đứng dậy hướng về phía Lạc Phương Nhã nói: "Phương Nhã, điện thoại di động của chị hết pin, em cho chị mượn điện thoại đi.”
"Được." Lạc Phương Nhã đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của Lạc Thương Vy, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra đưa cho cô ta.
"Em ăn trước đi, chị nói chuyện điện thoại xong sẽ quay lại." Lạc Thương Vy hướng về phía Lạc Phương Nhã mỉm cười, sau đó cầm điện thoại của Lạc Phương Nhã ra khỏi phòng.
Sau khi cửa phòng riêng đóng lại, nụ cười trên mặt LạcThương Vy trong nháy mắt liền biến mất.
Cô ta quay đầu nhìn về phía sau lưng một cái, sau đó đi sang đầu bên kia của hành lang bên cạnh và mở danh bạ điện thoại của Lạc Phương Nhã ra, tìm số điện thoại của người họ Tô, cuối cùng sau khi tìm thấy từ ‘Anh Tô’, cô ta dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng đem số điện thoại đó lưu vào trong di động của mình.
Sau khi lưu xong số điện thoại, cô kiểm tra lại một lượt điện thoai di động của Lạc Phương Nhã, chỉ sau khi không tìm thấy số nào khác có họ Tô, cô ta mới thoát khỏi danh bạ điện thoại.
Cô ta quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt ở trong phòng riêng, sau đó bấm một số điện thoại trên điện thoại của Lạc Phương Nhã.
Sau khi nói chuyện với đối phương vài phút, Lạc Thương Vy cúp điện thoại, hài lòng trở về phòng riêng.
Lạc Phương Nhã ngẩng đầu nói: "Chị, chị đã trở về."
"Ừm." Lạc Thương Vy gật đầu, đưa di động đưa cho Lạc Phương Nhã: "Đây, điện thoại di động của em."
Lạc Phương Nhã nhận điện thoại, sau đó đứng lên nói: "Chị, đã không còn sớm, em phải đi."
Lạc Thương Vy ‘Ừm’ một tiếng: "Được."
Lạc Phương Nhã gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng riêng.
Sau khi Lạc Thương Vy nhìn Lạc Phương Nhã rời đi, cô ta lấy điện thoại di động của mình từ trong túi ra, gọi cho số điện thoại vừa rồi mới lưu.
Đầu dây bên kia phải mất một khoảng thời gian dài mới nghe máy.
"Alo."
Nghe được giọng nói lạnh lùng quen kia, Lạc Thương Vy biết mình không lấy sai số điện thoại.
Một nụ cười gian xảo thoáng qua trên khuôn mặt cô ta, sau đó hướng về phía điện thoại bên kia nói: "Anh Tô, xin chào.”
Bên kia im lặng mấy giây, sau đó mới hỏi: "Lấy số điện thoại này ở đâu?”
"Phương Nhã cho tôi.” Lạc Thương Vy uốn lên khóe miệng nói: "Vừa rồi Phương Nhã cố ý cho tôi, nói muốn giới thiệu anh cho tôi…”
Lạc Thương Vy chưa nói xong, đầu dây bên kia đã trực tiếp cúp điện thoại.
Lạc Thương Vy cũng không tức giận, ngược lại còn bật cười.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ta gọi điện thoại, chỉ là để tạo ra hiểu lầm giữa Lạc Phương Nhã và người đàn ông kia…
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 42: TÔ HIÊN MINH XẢY RA TAI NẠN XE
Mục đích Lạc Thương Vy gọi cú điện thoại này cho Tô Hiên Minh chính là muốn ly gián Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã.
Mà trên thực tế, kế ly gián này của Lạc Thương Vy thật đúng là đã thành công.
Khi Tô Hiên Minh nhận điện thoại của Lạc Thương Vy, là lúc anh đang lái xe được nửa đường đi đến quảng trường Vân Đan.
Nghe thấy Lạc Thương Vy nói, số điện thoại là Lạc Phương Nhã cho Lạc Thương Vy, đồng thời Lạc Phương Nhã muốn giới thiệu anh cho Lạc Thương Vy.
Anh tức giận ném điện thoại ra phía sau, sau đó không quan tâm đến việc xe đang chạy giữa đường, anh dùng sức phanh gấp lại.
Theo đó là tiếng phanh gấp chói ta của xe và mặt đường, xe của Tô Hiên Minh dừng lại.
Chiếc xe phía sau đối mặt với việc dừng xe đột ngột của Tô Hiên Minh, không kịp phản ứng, trực tiếp đâm thẳng vào.
Lúc Lạc Phương Nhã đến quảng trường Vân Đan là tám giờ ba mươi tối, khi cô đi qua thì Hứa Song Khanh đã đợi ở đó.
"Khanh Khanh, cậu chờ lâu chưa?" Lạc Phương Nhã cười hỏi.
Hứa Song Khanh vui vẻ nói: "Để gặp người yêu của cậu, tớ chờ lâu cùng đáng nha!”
Lạc Phương Nhã đỏ mặt, sau đó hướng phía Hứa Song Khanh nói: "Một lát nữa gặp anh ấy, cậu đừng có nói nhảm như vậy!”
"Được, được, tớ cam đoan sẽ không nói nhảm.” Hứa Song Khanh cười đùa trả lời.
Hai người vừa nói trò chuyện vừa chờ Tô Hiên Minh, nhưng đến tám giờ bốn mươi lăm, Tô Hiên Minh vẫn còn chưa tới.
"Tại sao vẫn chưa đến?" Ánh mắt Lạc Phương Nhã nhìn về phía cổng.
Hứa Song Khanh ở bên cạnh nói: "Cậu gọi điện thoại hỏi một chút đi."
Lạc Phương Nhã ‘Ừm’ một tiếng, sau đó lấy điện thoại di động trong túi ra gọi cho Tô Hiên Minh, đầu dây bên kia báo máy bận.
Lạc Phương Nhã lại liên tiếp gọi mấy dãy số, vẫn không có ai trả lời.
Lạc Phương Nhã lại gửi tin nhắn cho Tô Hiên Minh, nhưng vẫn không có hồi âm.
Cô nhíu mày, liên tiếp gửi thêm mấy tin nhắn nữa nhưng tất cả đều như đá chìm xuống đáy biển.
Hứa Song Khanh thấy sắc mặt Lạc Phương Nhã không ổn, liền hỏi: "Sao vậy?"
"Ừm, điện thoại gọi không thông, tin nhắn không trả lời." Lạc Phương Nhã nhíu mày nói.
Hứa Song Khanh vỗ vỗ bả vai Lạc Phương Nhã, an ủi cô: “Có lẽ anh ấy có việc, đợi một lát nữa sẽ đến đây.”
"Ừm." Lạc Phương Nhã gật đầu.
Tám giờ năm mươi phút, đã đến giờ chiếu phim nhưng Tô Hiên Minh vẫn không xuất hiện.
Lạc Phương Nhã cười xin lỗi với Hứa Song Khanh: "Khanh Khanh, anh ấy không đến, tớ không có vé, buổi xem phim không thành rồi!”
"Không sao, mời tớ ăn cơm là được.” Hứa Song Khanh cười cười trả lời.
Lạc Phương Nhã cười nói: "Chắc chắn mời."
"Đã nói rồi nha." Hứa Song Khanh lại nói: "Bây giờ đi về sao?"
Lạc Phương Nhã trầm mặc một chút, sau đó nói: "Khanh Khanh, cậu đi về trước đi, tớ về sau.”
Hứa Song Khanh lập tức hiểu ý của Lạc Phương Nhã: "Cậu muốn chờ anh ấy?"
"Ừm, tớ muốn chờ anh ấy." Lạc Phương Nhã gật đầu.
Hứa Song Khanh nhíu mày một cái nói: "Phương Nhã, hay là đi về trước đi, nếu như anh ấy xong việc sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
Lạc Phương Nhã lắc đầu: "Có lẽ điện thoại hết pin, hoặc là bị mất, nên không nhận được cuộc gọi và tin nhắn của tớ. Tớ ở đây đợi anh ấy là được.”
Hứa Song Khanh biết không khuyên nhủ được Lạc Phương Nhã, thở dài một hơi nói: "Tớ đợi với cậu.”
Lạc Phương Nhã nghe Hứa Song Khanh nói như vậy, lập tức lắc đầu: "Không, Khanh Khanh, không cần cậu ở cùng tớ, một mình tớ chờ ở đây là được.”
"Cái gì mà không cần tớ ở cùng? Phương Nhã, chúng ta là bạn bè, cậu đừng khách khí như vậy.” Hứa Song Khanh trợn mắt nói.
"Ừm, cám ơn." Lạc Phương Nhã gật đầu, sau đó hướng về phía Hứa Song Khanh nói lời cám ơn.
"Đã nói cậu và tớ là bạn bè, còn nói cám ơn cái gì?” Hứa Song Khanh bất mãn vỗ đầu Lạc Phương Nhã.
Lạc Phương Nhã cười hướng Hứa Song Khanh nói: "Là lỗi của tớ, tớ không nên nói tiếp.”
"Thế còn tạm được." Hứa Song Khanh nói xong liền chỉ vào hàng ghế dài cách đó không xa dùng để cho mọi người nghỉ ngơi, nói: “Chúng ta ngồi ở chỗ đó chờ đi.”
Lạc Phương Nhã thấy ở bên kia có thể nhìn rõ toàn bộ lối vào của rạp chiếu phim thì gật đầu đồng ý.
Sau đó hai người ngồi xuống trên hàng ghế dài, vừa nói chuyện phiếm, vừa chờ Tô Hiên Minh.
Buổi công chiếu lần đầu tiên của « Zero » đã kết thúc nhưng Tô Hiên Minh vẫn không đến.
Lạc Phương Nhã và Hứa Song Khanh không tiếp tục nói chuyện nữa, chỉ im lặng ngồi trên hàng ghế dài và chờ đợi.
Đêm càng khuya, số lượng người trong rạp chiếu phim càng ít đi, Lạc Phương Nhã mới cười nói xin lỗi với Hứa Song Khanh, vừa kéo cô ấy đón taxi trở về.
Sau khi trở về, Lạc Phương Nhã lại gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh nhưng cuộc gọi vẫn không kết nối được như cũ.
Cô quen biết anh thời gian dài như vậy, chưa bao giờ xảy ra tình huống thế này.
Cô bất an gọi liên tục đến số điện thoại của Tô Hiên Minh, bên kia từ đầu đến cuối vẫn không kết nối được…
Ngày hôm sau, Lạc Phương Nhã thức dậy từ rất sớm.
Cô ngồi taxi chạy đến biệt thự của Tô Hiên Minh tìm anh.
Nhưng Tô Hiên Minh không ở nhà.
Cuối cùng cô còn tìm đến người gác cổng hỏi thăm, sau khi biết được rằng tối hôm qua Tô Hiên Minh chưa trở về biệt thự, lúc này cô mới rời khỏi biệt thự của Tô Hiên Minh.
Khi ngồi taxi đến công ty đã là tám giờ sáng, Lạc Phương Nhã đứng ở cửa chính công ty, vừa gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh, vừa chờ xem có nhìn thấy anh hoặc Chu Thạc hay không.
Nhưng cô đợi đến giờ làm việc cũng không thấy Tô Hiên Minh hay Chu Thạc đâu cả.
Mất hồn mất vía ngẩn ngơ cả buổi, giữa trưa Lạc Phương Nhã cũng không ăn cơm trưa đã chạy tới tầng lầu lần trước gặp được Tô Hiên Minh để tìm anh.
Nhưng vẫn tay trắng trở về.
Cô trở về văn phòng, gọi vào số điện thoại của Tô Hiên Minh không biết bao nhiêu cuộc gọi.
Vẫn là trạng thái máy bận như cũ…
Tô Hiên Minh phanh gấp khiến chiếc xe phía sau đâm vào đuôi xe của anh.
Nếu là tốc độ bình thường, Tô Hiên Minh sẽ không có vấn đề gì. Nhưng tốc độ xe của đối phương tương đối nhanh nên Tô Hiên Minh bị thương.
Bệnh viện nhân dân số một của thành phố Z, trong phòng bệnh VIP, Tô Hiên Minh đang ngồi dựa vào giường bệnh nghe Chu Thạc báo cáo.
"Tổng giám đốc Tô, tin tức tai nạn xe đã được gỡ xuống.”
Tô Hiên Minh lạnh lùng xa xách ‘Ừm’ một tiếng.
Chu Thạc hơi cúi đầu xuống: “Ông cụ đã biết, nói muốn về nước gặp ngài!”
"Nói ông ấy không cần đến." Tô Hiên Minh thản nhiên nói.
"Vâng." Chu Thạc gật đầu, sau đó lấy công văn từ trong túi ra, lấy một chiếc điện thoại di động mới đưa cho Tô Hiên Minh: "Tổng giám đốc Tô, điện thoại của ngài đã hỏng, đây là điện thoại thuộc hạ mới mua cho ngài.”
Tô Hiên Minh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay Chu Thạc, hồi lâu sau cũng không trả lời.
Chu Thạc thấy Tô Hiên Minh không nhận, liền đặt điện thoại ở hộc tủ bên cạnh giường bệnh.
Trầm mặc mấy phút, Tô Hiên Minh mở miệng hỏi: "Lúc nào có thể xuất viện?"
"Xương cổ của ngài bị thương nhẹ, cần phải điều trị liệu pháp kéo dãn giảm áp cột sống, bác sĩ đoán ít nhất phải mất một tuần…”
Chu Thạc còn chưa nói xong, Tô Hiên Minh liền ngắt lời anh ta: "Lập tức sắp xếp xuất viện."
"Cái này. . ." Việc liên quan đến vấn đề sức khỏe của Tô Hiên Minh, Chu Thạc do dự.
Tô Hiên Minh lạnh lùng nói: "Đưa bác sĩ Trần cùng trở về để chữa trị.”
"Vâng, thuộc hạ lập tức đi sắp xếp." Chu Thạc gật đầu, sau đó bước nhanh rời đi phòng bệnh đi bố trí.
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 43: TÔ HIÊN MINH TRỞ VỀ
Sau khi Chu Thạc rời đi, sự lạnh lùng trên mặt Tô Hiên Minh được sự u ám thay thế từng chút một…
Cuối cùng Tô Hiên Minh cũng xuất viện nhưng lại không thể về biệt thự ở.
Bởi vì ông Tô đã về nước cho người đón Tô Hiên Minh về nhà lớn họ Tô.
Tô Hiên Minh cũng không từ chối, anh yên tâm ở lại nhà họ Tô.
Nhưng anh lại không biết Lạc Phương Nhã ở nơi kia tìm anh gần như phát điên rồi.
Mỗi sáng sớm trước khi đi làm cô sẽ tới biệt thự Tô Hiên Minh một chuyến, sau đó khi tan làm cô cũng sẽ tới biệt thự của Tô Hiên Minh rồi mới về nhà.
Cứ đi đi lại lại liên tục mấy ngày khiến bảo vệ tiểu khu Lam Điền Uyển cũng quen biết Lạc Phương Nhã.
Hôm nay Lạc Phương Nhã lại đến tiểu khu Lam Điền Uyển.
Thấy cô tới bảo vệ chào hỏi cô: “Cô Lạc tới tìm anh Tô sao?”
“Tôi đến xem anh ấy quay về chưa?” Lạc Phương Nhã khẽ hỏi.
Bảo vệ lắc đầu: “Chưa đâu.”
“Vậy à, cảm ơn.” Lạc Phương Nhã gật đầu với bảo vệ sau đó men theo con đường của tiểu khu vòng tới từng căn biệt thự rồi đi tới trước biệt thự của Tô Hiên Minh.
Lạc Phương Nhã đứng đó một lúc, lúc chuẩn bị quay người rời đi thì bỗng thấy lá cây rụng ở sân nhà Tô Hiên Minh không còn nữa.
Anh về rồi sao? Đáy mắt Lạc Phương Nhã ánh lên sự vui vẻ bất ngờ, sau đó cô chạy đi bấm chuông.
Cửa biệt thự mở ra nhưng người đó không phải Tô Hiên Minh mà là một người phụ nữ trung niên lạ mặt.
“Xin chào, xin hỏi cô tìm ai thế?” Người phụ nữ lịch sự hỏi.
Lạc Phương Nhã căng thẳng bấu mép áo rồi nói: “Tôi… tôi tìm anh Tô, anh ấy có nhà không?”
“Anh Tô không ở nhà.” Người phụ nữ trung niên đáp.
Lạc Phương Nhã lại hỏi: “Vậy… xin hỏi anh ấy bao giờ về?”
Người phụ nữ cười hối lỗi với Lạc Phương Nhã: “Xin lỗi, tôi không biết, tôi chỉ là cô giúp quét dọn vệ sinh ở nhà anh Tô thôi.”
Hóa ra là cô quét dọn vệ sinh theo định kỳ! Khuôn mặt Lạc Phương Nhã thất vọng tràn trề.
Sau khi im lặng một lúc thì cô lại hỏi: “Tôi có thể đi vào nhìn không?”
“Cô ơi, anh Tô không thích có người lạ vào biệt thự lắm, thế nên…” Người phụ nữ khó xử nhìn Lạc Phương Nhã.
“Ồ.” Lạc Phương Nhã nhìn vào trong biệt thự sau đó quay người từng bước rời đi.
Một tuần sau đó Tô Hiên Minh quay lại tiểu khu Lam Điền Uyển.
Bởi vì đang là mười giờ sáng và là ngày đi làm nên đường trong thành phố rất thoáng, xe của Tô Hiên Minh nhanh chóng tới tiểu khu Lam Điền Uyển.
Khi xe rẽ vào cổng tiểu khu thì bỗng bảo vệ giơ tay ra hiệu xe dừng lại.
Chu Thạc hạ cửa kính xe xuống, bảo vệ lập tức chạy tới hỏi: “Anh Tô ở trên xe sao?
Chu Thạc gật đầu: “Sao thế?”
“Tôi muốn nói cho anh Tô là mấy ngày nay ngày nào cũng có người tới tìm anh.” Bảo vệ nói.
Chu Thạc quay đầu nhìn Tô Hiên Minh đang nhắm mắt dưỡng thần ở phía sau rồi nói với bảo vệ: “Ai đến tìm anh Tô thế?”
“Một cô gái họ Lạc.” Bảo vệ trả lời.
Bảo vệ vừa nói xong thì Tô Hiên Minh đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra.
Cô đến tìm anh làm gì? Mai mối cho chị cô sao?
Cô gái họ Lạc? Lạc Phương Nhã? Chu Thạc liếc Tô Hiên Minh đã mở mắt ngồi đằng sau, trong lòng chắc chắn sự suy đoán này.
Tổng giám đốc Tô còn cho cô Lạc biết chỗ ở của mình, đúng là vị trí cô Lạc trong lòng Tổng giám đốc Tô không bình thường.
Chu Thạc cười nói với bảo vệ: “Cảm ơn.”
Bảo vệ là một người thẹn thùng, thấy người xuất sắc như Chu Thạc cảm ơn thì thấy thảng thốt, sau khi nói câu “Không có gì” thì lùi về sau bấm điều khiển từ xa mở cửa ra.
Xe khởi động lại đi qua từng căn biệt thự sau đó dừng trước cửa biệt thự Tô Hiên Minh.
Anh không đợi Chu Thạc mở cửa cho mình mà tự xuống thẳng xe.
Sau đó anh bấm mật khẩu ở cửa biệt thự đi vào nhà.
Chu Thạc xách hành lý của Tô Hiên Minh rồi đi theo sau anh đi vào: “Tổng giám đốc Tô, đồ để ở đâu?”
Tô Hiên Minh đi đến trước sô pha và ngồi xuống sau đó chỉ vào bên cạnh sô pha: “Để đó.”
“Vâng.” Chu Thạc gật đầu để hành lý trong tay cạnh sô pha.
Sau đó anh ta lại ra ngoài mang công văn tài liệu vào để lên bàn trà.
Sau khi làm việc xong thì Chu Thạc kính cẩn nói với Tô Hiên Minh: “Tổng giám đốc Tô, bữa trưa của ngài..”
Tô Hiên Minh ngắt lời anh ta: “Cậu không cần lo đâu.”
“Vâng.” Chu Thạc gật đầu rồi quay người rời đi.
Tô Hiên Minh im lặng ngồi trên sô pha một lúc rồi mở túi công văn trên bàn trà ra lấy máy tính ra chuẩn bị làm việc.
Khi lấy máy tính ra anh cũng cầm luôn điện thoại để ở trong ra.
Đây là điện thoại lúc trước Chu Thạc chuẩn bị cho anh, nhưng mấy ngày nay Tô Hiên Minh vẫn chưa mở ra lần nào.
Ánh mắt Tô Hiên Minh dừng lại trên điện thoại rồi sau đó cúi đầu mở máy tính.
Anh nhìn bàn phím mấy giây rồi lại nhìn sang điện thoại.
Vẻ mặt anh có chút ngẩn ngơ rồi anh vươn tay lấy điện thoại để trên bàn trà.
Anh nhìn chiếc điện thoại một lúc rồi hình như vừa làm một quyết định nào đó và mở điện thoại lên.
Khi mở điện thoại thì không ngừng có tiếng ting ting, sau gần năm phút thì mới im lặng trở lại.
Hơn một trăm cuộc gọi nhỡ và hơn một trăm tin nhắn.
Trừ cuộc gọi nhỡ của Lục Dũng thì những cuộc gọi nhỡ khác đều là của Lạc Phương Nhã.
Ngày nào cô cũng gọi đến, gọi nhiều nhất là buổi tối hôm anh và cô đã hẹn nhau đi xem phim.
Còn tin nhắn thì ngoài điện thoại nhắc nhở của 10086 và một số tin nhắn quảng cáo thì còn lại đều là Lạc Phương Nhã nhắn cho anh.
“Em đã tới rồi, khi nào anh tới?”
“Anh sao rồi?”
“Anh gặp chuyện gì rồi à?”
“Anh ở đâu thế?”
“Không tìm thấy anh ở công ty, ở nhà cũng không, anh ở đâu thế?”
“Anh xuất ngoại rồi à?”
…
Tô Hiên Minh ngẩn người nhìn những cuộc nhỡ và tin nhắn không đếm hết ấy, hốc mắt hơi nóng ran, trong lòng vô cùng nghẹn ngào.
Cô không ngại mệt mỏi đi tìm anh nhưng chỉ vì muốn giới thiệu anh với chị cô mà thôi…
Tô Hiên Minh cử động khóe miệng lạnh lẽo giả bộ như không nhìn thấy sau đó thoát ra ngoài, tắt nguồn điện thoại.
Lạc Phương Nhã vừa tan làm thì đến biệt thự Tô Hiên Minh như thường.
Vừa đến cổng tiểu khu thì bảo vệ bên trong nói với cô: “Cô Lạc, anh Tô về rồi.”
Về rồi? Lạc Phương Nhã ngẩn ra mấy giây rồi mới hiểu: “Anh ấy về rồi thật sao?”
“Thật ạ, sáng nay anh Tô vừa về.” Bảo vệ gật đầu.
“Cảm ơn anh bảo vệ.” Lạc Phương Nhã vội vàng cảm ơn bảo vệ sau đó chạy đến căn biệt thự của Tô Hiên Minh.
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 44: CHÚC NGỦ NGON CỦA CÔ ẤY LÀ EM YÊU ANH
Lạc Phương Nhã chạy vù tới cửa biệt thự của Tô Hiên Minh, cô không kịp thở gấp, đã vươn tay ấn chuông cửa biệt thự.
Ấn chuông cửa xong, cô yên lặng đứng ngoài đợi.
Lạc Phương Nhã đợi vài giây, không thấy người ra mở cửa, cho rằng Tô Hiên Minh không nghe thấy tiếng chuông, lại tiến lên ấn chuông lần nữa, tuy nhiên lần này vẫn không ai mở cửa.
“Anh ấy ra ngoài rồi sao?” Lạc Phương Nhã thì thào, cúi đầu lấy điện thoại khỏi túi, bấm số Tô Hiên Minh, tuy nhiên điện thoại của Tô Hiên Minh vẫn tắt máy.
Lạc Phương Nhã ngây ngốc nhìn cửa lớn biệt thự, sau đó xoay người.
Cô không rời đi, mà là ngồi xổm xuống.
Tô Hiên Minh nghe thấy tiếng chuông cửa bèn đi tới mở cửa, kết quả qua mắt mèo nhìn thấy người bên ngoài là Lạc Phương Nhã, liền không mở cửa.
Anh vốn cho rằng anh không mở cửa, Lạc Phương Nhã sẽ lập tức rời đi.
Lại không nghĩ tới, Lạc Phương Nhã lại ngồi xổm ngoài cửa lớn đợi anh.
Nhìn ngoài mắt mèo bóng lưng nhỏ gầy đó, Tô Hiên Minh dường như bản năng liền muốn mở cửa.
Nhưng anh chỉ cần nghĩ tới cô tới đây tìm anh là vì chị cô, anh liền không muốn thấy cô.
Cho nên Tô Hiên Minh bèn yên lặng đứng sau cửa như vậy, bất động đợi Lạc Phương Nhã rời đi.
Hoàng hôn lặn xuống phía tây, màn đêm dần buông xuống, đèn neon bên ngoài từ từ sáng lên.
Biệt thự Tô Hiên Minh không có ai, cho nên trong sân không có đèn, đèn đường cách rất xa, cũng không chiếu tới trong sân.
Lạc Phương Nhã nhìn sân tối đen, trong lòng có chút sợ hãi, bèn lấy điện thoại ra khỏi túi, làm đèn pin.
Còn khẽ an ủi bản thân, cho bản thân thêm can đảm.
“Phương Nhã đừng sợ đừng sợ, đợi lát nữa anh ấy liền quay về...”
Nghe thấy giọng nói khẽ của Lạc Phương Nhã, Tô Hiên Minh cũng không nhịn được nữa, kéo mở cửa biệt thự, hướng ra cửa lớn, kéo người đang ngồi trên đất lên.
“A...” Lạc Phương Nhã đột nhiên bị bóng đen đi tới giữ lấy, đầu tiên là sợ hãi hô lên, sau đó dùng sức giãy giụa.
“Là anh.” Giọng nói lạnh lẽo quen thuộc vang lên bên tai, động tác giãy giụa của Lạc Phương Nhã lập tức dừng lại.
Chần chờ vài giây, Lạc Phương Nhã mới mở miệng: “Anh...Tô?” Thực ra Lạc Phương Nhã không muốn gọi anh xa lạ như vậy, nhưng ngoại trừ biết họ của anh, thì không biết tên anh.
Nghe thấy hai chữ ‘anh Tô’, thân thể Tô Hiên Minh hung hăng chấn động.
Im lặng một lúc, Tô Hiên Minh phun ra ba chữ : “Tô Hiên Minh.”
Nói xong tên mình, Tô Hiên Minh bèn buông lỏng tay Lạc Phương Nhã, xoay người đi vào biệt thự, ở tiền sảnh bật mở đèn, đi thẳng vào trong phòng khách.
Lạc Phương Nhã nhìn bóng lưng Tô Hiên Minh, sững sốt vài giây mới phản ứng lại vừa nãy anh nói gì, anh nói Tô Hiên Minh?
Anh là nói cho cô biết, anh tên Tô Hiên Minh sao?
Đáy mắt Lạc Phương Nhã lóe lên kích động, chạy nhanh vào nhà: “Vừa nãy anh...”
Chạy tới tiền sảnh, cô mới phát hiện mình dường như có chút quá mức rồi.
Vội vàng ngậm miệng, chỉ là khóe môi cong lên đó vẫn không thể nào che giấu được, cô thay giày, rón rén đi vào nhà.
Tay trái Tô Hiên Minh đút vào túi quần, tay phải lướt điện thoại.
Trên khuôn mặt anh tuấn tuyệt sắc xuất trần, lại tràn đầy biểu cảm thản nhiên, tinh tế, bờ môi hoàn mỹ mím chặt, nhìn rất lãnh đạm.
Thấy cô vào, anh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại một chút trên khuôn mặt cô, chỉ sofa đối diện, sau đó tiếp tục bấm điện thoại.
Lạc Phương Nhã khựng lại một chút, đi tới ngồi xuống.
Đại khái hai, ba phút trôi qua, Tô Hiên Minh đặt điện thoại xuống, giơ tay, bóp cột sống cổ.
Cột sống cổ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, vừa nãy duy trì một tư thế quá lâu, khiến cổ anh có chút không thoải mái.
Lạc Phương Nhã nhìn động tác của Tô Hiên Minh, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái chỗ nào.
Một lúc sau, cô mới nói: “Anh buổi sáng quay về?”
Tô Hiên Minh mở mắt, nhìn Lạc Phương Nhã.
Lạc Phương Nhã giải thích: “Lúc em vừa tới, bảo vệ nói cho em biết.”
Tô Hiên Minh ‘ồ’ một tiếng, không nói gì nữa.
“Sao anh...lúc nãy đang nghỉ ngơi?” Thực ra câu Lạc Phương Nhã muốn hỏi Tô Hiên Minh là ‘Sao anh biết em ở ngoài?’ đã tới bên miệng, cô lại đổi thành ‘Anh vừa nãy đang nghỉ ngơi?’
Tô Hiên Minh ngây ra một chút, sau đó gật đầu.
“Mấy ngày nay không nhìn thấy anh, em còn cho rằng...” Anh xảy ra chuyện rồi, mấy chữ cuối cùng Lạc Phương Nhã không nói ra.
Tô Hiên Minh nhìn khuôn mặt cô vài giây mới trả lời: “Có việc bận.”
Thì ra anh có việc đi làm...mà cô còn như kẻ ngốc cả ngày trông anh, Lạc Phương Nhã cúi mặt ‘ồ’ một tiếng.
Tô Hiên Minh nhìn Lạc Phương Nhã ở đối diện, không biết có phải anh cảm nhận sai hay không, anh cảm thấy cô giống như con mèo con bị bỏ rơi, rõ ràng cực kỳ thất vọng buồn bã.
Anh mở miệng, chuẩn bị nói gì đó, Lạc Phương Nhã lại đột ngột đứng dậy: “Không còn sớm nữa, em nên về rồi.”
“Đợi một lát đi.” Tô Hiên Minh lên tiếng ngăn lại.
“Hử?” Lạc Phương Nhã kỳ quái nhìn anh.
Tô Hiên Minh ngẩng đầu nhìn cô, sau đó nhàn nhạt giải thích: “Ăn cơm rồi đi.”
“Em quay về...” Lời của Lạc Phương Nhã còn không nói xong, Tô Hiên Minh đã cắt ngang cô: “Đã đặt xong thức ăn ngoài rồi.”
Thì ra vừa nãy anh cầm điện thoại là đang đặt thức ăn à! Lạc Phương Nhã ‘ừ’ một tiếng, không nói chuyện nữa.
Khoảng mười mấy phút sau, thức ăn giao tới.
Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã vẫn không mở miệng nói chuyện, chỉ im lặng ăn tối.
Ăn xong, Lạc Phương Nhã giúp Tô Hiên Minh thu dọn xong, bèn tạm biệt Tô Hiên Minh rời đi.
“Em về trước.”
Tô Hiên Minh đứng dậy nói: “Anh gọi điện kêu tài xế đưa em về.”
“Đừng phiền vậy.” Lạc Phương Nhã lắc lắc đầu: “Hơn nữa đợi tài xế của anh tới, đến lúc đó đã rất muộn rồi.”
Nghe thấy Lạc Phương Nhã nói vậy, Tô Hiên Minh không nói gì nữa, chỉ đưa cô ra khỏi tiểu khu lên xe taxi.
Thấy Tô Hiên Minh ngoài xe, đáy lòng Lạc Phương Nhã ngồi trong taxi trở nên ngọt ngào, ấm áp.
Tâm trạng vốn ảm đạm bởi cảm giác tủi thân nhàn nhạt trong lòng cũng trở nên thả lỏng, vui vẻ.
Lạc Phương Nhã vừa mở cửa nhà Hứa Song Khanh, điện thoại trong túi đã vang lên.
Lạc Phương Nhã vừa vào cửa, vừa lấy điện thoại ra, không thèm nhìn màn hình đã trượt điện thoại nghe.
“Alo, xin chào.”
Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói lãnh đạm của Tô Hiên Minh: “Đến nhà chưa?”
Nghe thấy giọng Tô Hiên Minh, khóe môi Lạc Phương Nhã lập tức cong lên: “Vừa vào nhà. Sao anh còn chưa ngủ?”
Tô Hiên Minh im lặng vài giây mới trả lời: “Ngủ ngay đây.”
Ngủ ngay đây? Là đang đợi cô về nhà sao?
Lạc Phương Nhã có chút kích động nho nhỏ nói vào điện thoại: “Em yêu...”
Nói tới một nửa, Lạc Phương Nhã mới phản ứng lại mình nói gì, lập tức ngậm miệng.
Sao cô xém chút đã nói ra rồi? Không thể nói, kiên quyết không thể nói.
“Cái gì?” Giọng Tô Hiên Minh có chút nghi hoặc.
Lạc Phương Nhã hung hăng cắn khóe môi, nhớ tới một câu nhìn thấy trên mạng lúc trước, phương phức biểu đạt khác của em yêu anh, chúc ngủ ngon, em yêu anh, yêu anh.
Cuối cùng, Lạc Phương Nhã nói vào điện thoại: “Tô Hiên Minh, chúc ngủ ngon.”
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 45: KIỂU VỢ CHỒNG
Tô Hiên Minh ở đầu dây bên kia nghe được câu nói “Tô Hiên Minh, chúc ngủ ngon” của Lạc Phương Nhã thì đáy lòng tựa như muốn tan chảy, sự thoải mái dâng tràn không thể nào giải thích được.
Trả lời chúc ngủ ngon, kết thúc cuộc gọi sao? Tô Hiên Minh mím khóe miệng, sau đó nói: “Em xem phim chưa?”
Lạc Phương Nhã sững sờ trong vài giây vì sự thay đổi chủ đề đột ngột của Tô Hiên Minh thì mới trả lời lại anh: “Chưa!”
Tô Hiên Minh “Ừ” một tiếng, sau đó mở máy tính bàn lên, nhấp chuột gõ vài chữ, tìm kiếm thời gian phát sóng bộ phim “Zero” ở các rạp phim lớn của thành phố Z, anh quét mắt một lượt rồi nói: “Buổi chiều ngày mai lúc 6h30 sẽ có một suất chiếu ở khu Tây rạp Tân Thế Kỉ... được chứ?”
Lạc phương Nhã suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Ừ, được.”
“Anh sẽ nói Chu Thạc...” Tô Hiên Minh vốn dĩ định nhờ Chu Thạc đi qua đưa vé cho Lạc Phương Nhã, thế nhưng anh chợt nhớ ra Chu Thạc đã thay anh đi công tác nên liền nói: “Buổi sáng em đến lấy vé đi.”
“Được.” Lạc Phương Nhã dừng lại một lát, sau đó lại nói thêm một câu: “Em sẽ đến trước 8 giờ.”
“Ừ, chúc ngủ ngon.” Tô Hiên Minh nói nhẹ nhàng.
“Ừ.” Lạc Phương Nhã vui vẻ cúp điện thoại.
Tô Hiên Minh tựa vào đầu giường, anh nhìn chằm chằm điện thoại một lát, sau đó gọi điện thoại cho Chu Thạc nhờ anh ấy buổi sáng đem một vài vé xem phim qua.
Tuy tối hôm qua ngủ rất muộn nhưng sáng hôm sau Lạc Phương Nhã lại thức dậy rất sớm.
7h10 phút, cô thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi cửa.
Khi xếp hàng mua đồ ăn sáng ở một cửa hàng bán đồ ăn sáng, Lạc Phương Nhã đột nhiên nghĩ đến việc có cần đem bữa sáng tới cho Tô Hiên Minh hay không, nhưng nếu mua đồ ăn sáng cho anh ấy thì cô lại không biết anh ấy thích ăn gì.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Lạc Phương Nhã lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô Hiên Minh.
“Anh ăn sáng chưa? Cần em mua đem đến cho anh không?”
Lúc Tô Hiên Minh nhận được tin nhắn của Lạc Phương Nhã cũng đúng lúc Chu Thạc đem đồ ăn sáng đi vào biệt thự.
“Tổng giám đốc Tô, bữa sáng hôm nay của ngài là cháo dinh dưỡng ba loại cao lương mỹ vị của Bích Hồ Trang.
Anh liếc mắt nhìn tin nhắn trên điện thoại rồi lại liếc nhìn cháo dinh dưỡng trên tay Chu Thạc, sau đó nói: “Vứt cháo vào thùng rác phía bên ngoài đi.”
Vứt vào thùng rác phía bên ngoài? Chu Thạc liếc mắt nhìn cháo trên tay mình, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Hiên Minh đang nhìn điện thoại, anh có chút không thể hiểu thấu.
Hẳn là anh đã nghe lầm rồi? Tổng giám đốc Tô làm sao có thể muốn vứt món cháo yêu thích của chính anh ấy?
Tô Hiên Minh nhắn một từ “Được” trả lời Lạc Phương Nhã, khi ngẩng đầu lên thì nhận thấy Chu Thạc vốn không hề di chuyển.
Anh khẽ cau mày, sau đó lặp lại: “Đi vứt đi.”
“Vâng.” Chu Thạc cầm cháo bước nhanh ra khỏi biệt thự.
Điện thoại vang lên một tiếng “ding”, là Lạc Phương Nhã trả lời tin nhắn của Tô Hiên Minh.
“Muốn ăn gì? Cháo? Trứng? Sủi Cảo? Hay là món khác?”
Tô Hiên Minh trả lời: “Sủi cảo.”
Lạc Phương Nhã ở đó rất nhanh trả lời lại một câu: “Ừ, có sữa đậu nành mới nấu, anh có muốn uống không?”
Tô Hiên Minh khẽ dừng di chuyển đầu ngón tay một lát, sau đó trả lời cô một từ “Được.”
Chu Thạc trở lại biệt thự sau khi vứt bữa sáng, đầu tiên anh ấy lấy vé xem phim mà Tô Hiên Minh cần từ cặp công văn ra: “Tổng giám đốc Tô, đây là vé xem phim ngài cần.”
Tô Hiên Minh chỉ trả lời anh ấy bằng một tiếng “Ừ.”
Tiếp đó Chu Thạc lấy trong cặp công văn ra những tài liệu cần sự phê duyệt của Tô Hiên Minh, sau đó báo cáo tình hình công ty ngày hôm qua cho Tô Hiên Minh.
Sau khi báo cáo xong, Chu Thạc thu dọn cặp công văn rồi nói: “Tổng giám đốc Tô, tôi đi trước đây.”
Tô Hiên minh gọi anh ấy lại: “Đợi chút.”
Chu Thạc tưởng Tô Hiên Minh còn có chuyện muốn phân phó anh ấy nên gật đầu nói: “Vâng.”
Tuy nhiên Tô Hiên Minh lại không nhanh không chậm lật xem tài liệu, căn bản không mở miệng thêm lần nữa.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, Chu Thạc nhìn thấy Tô Hiên Minh đang xem tài liệu nên quay người đi ra mở cửa.
Cổng vừa mở thì Lạc Phương Nhã đã đứng ngay phía bên ngoài cổng.
Chu Thạc sửng sờ một lát, sau đó liền nhanh chóng chào hỏi Lạc Phương Nhã: “Cô Lạc.”
“Anh Chu.” Lạc Phương Nhã khẽ gật đầu chào lại rồi hỏi: “Anh ấy đang ở đâu?”
“Tổng giám đốc Tô đang xem tài liệu.” Chu Thạc nói xong liền lùi lại hai bước để Lạc Phương Nhã đi vào biệt thự.
Lạc Phương Nhã “Ồ” lên một tiếng rồi đi vào biệt thự.
Khi cô bước vào thì quả nhiên nhìn thấy Tô Hiên Minh đang xem tài liệu.
Nhìn thấy cô đã đến, Tô Hiên Minh đặt tài liệu trên tay mình xuống: “Đến rồi?”
“Ừ, ăn sáng thôi.” Lạc Phương Nhã vừa nói vừa hướng phía phòng bếp đi vào.
“Ừ.” Tô Hiên Minh đứng dậy đi theo sau cô vào phòng bếp.
Nhìn thấy người trước người sau lần lượt đi vào phòng bếp, khóe miệng Chu Thạc khẽ giật giật kéo dài ra.
Hèn gì Tổng giám đốc Tô kêu anh vứt cháo của Bích Hồ Trang vào thùng rác, hóa ra là do cô Lạc đêm bữa sáng đến cho anh ấy.
Mới sáng sớm đã thể hiện tình cảm trước mặt người độc thân như anh, thật sự tốt sao?
Lạc Phương Nhã bưng bữa sáng đi ra từ phòng bếp, liếc nhìn Chu Thạc đang đứng ở phòng khách thì cô lập tức mời gọi: “anh Chu ăn sáng không? Có muốn ăn cùng chúng tôi không?”
Chu Thạc cười ngượng ngùng nói: “Tôi ăn rồi, cô Lạc với Tổng giám đốc Tô cứ ăn đi.”
Thật biết nói đùa, anh đến để làm bóng đèn sao?
Anh vẫn muốn sống thêm vài năm nữa!
Lạc Phương Nhã gật đầu rồi ngồi xuống trước bàn ăn với Tô Hiên Minh.
Sau đó cô vừa gắp sủi cảo cho Tô Hiên Minh vừa hỏi: “Anh muốn loại nước sốt nào? Em đã nhờ người bán hàng bỏ vào vài loại.”
“Không cay.” Tô Hiên Minh trả lời.
Lạc Phương Nhã gật đầu lấy nước sốt cho Tô Hiên Minh.
Hai người một qua một lại, thoạt nhìn rất ấm áp.
Chu Thạc nhìn Lạc Phương Nhã với Tô Hiên Minh trên bàn ăn, cảm giác khung cảnh này vô cùng hài hòa.
Thật giống như mọi thứ nên là như vậy, vốn dĩ là như vậy.
Cũng không chắc chắn, nếu như Tổng giám đốc Tô với cô Lạc không chạy trốn trước ngày cưới thì hiện tại bọn họ đã thành vợ chồng, vừa vặn cũng là kiểu vợ chồng thế này rồi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tô Hiên Minh đưa vé xem phim cho Lạc Phương Nhã: “Vé.”
Lạc Phương Nhã nhìn tấm vé trong tay Tô Hiên Minh, cô ngẩn người hỏi: “Đến lúc đó đợi anh trước rạp chiếu phim sao?”
Tô Hiên Minh chưa kịp mở miệng thì Chu Thạc ở phía bên kia đã nhanh chóng lên tiếng: “cô Lạc, Tổng giám đốc Tô không thể đi, anh ấy..”
Lời nói của Chu Thạc vẫn chưa nói hết, Tô Hiên Minh đã ngắt lời anh ấy: “Anh câm miệng lại.”
Chu Thạc nhanh chóng ngậm miệng lại.
Tô Hiên Minh nhìn về phía Lạc Phương Nhã nói: “Anh có chút việc bận nên không thể đi.”
Lạc Phương nhã “ồ” một tiếng, sau đó nói lời cảm ơn: “Vậy cảm ơn anh.”
“không có gì.” Tô Tiên Minh nói.
Lạc Phương Nhã cất vé vào túi sau đó đứng dậy: “Vậy em đi làm trước đây.”
Tô Hiên Minh khẽ gật đầu: “Ừ, để Chu Thạc đưa em đi.”
Lạc Phương Nhã lắc đầu từ chối: “Không cần làm phiền anh ấy..”
Hóa ra Tổng giám đốc Tô gọi anh đợi một chút chỉ là muốn anh đưa cô Lạc đi.
Chu Thạc liếc nhìn Tô Hiên Minh rồi cười nói: “cô Lạc, tôi đúng lúc cũng tiện đường.”
“Vậy làm phiền anh.” Lạc Phương Nhã gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tô Hiên Minh nói: “Em đi trước đây.”
Tô Hiên Minh “ ừ” một tiếng, không nói thêm một lời nào nữa.
Chu Thạc đợi đến khi Lạc Phương Nhã đi ra khỏi cửa mới nói với Tô Hiên Minh: “Tổng giám đốc Tô, buổi trưa bác sĩ Trần sẽ đến.”
Tô Hiên Minh gật đầu, sau đó lên tiếng cảnh cáo: “ừ, đừng có nhiều lời.”
Chu Thạc đương nhiên biết rõ Tô Hiên Minh nói nhiều lời là vì lúc trước anh đã suýt chút nói lộ ra chuyện Tô Hiên Minh bị thương.
Anh ấy vội vàng gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Bình luận facebook