Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46-50
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 46: BIẾT ĐƯỢC CHUYỆN ANH BỊ TAI NẠN GIAO THÔNG
Sau khi lên xe, Lạc Phương Nhã liền hỏi Chu Thạc: "Hôm nay anh ấy không đi làm à?"
"Tổng giám đốc Tô, ngài ấy bị..." Chu Thạc trả lời được một nửa thì đột nhiên nhớ tới lời cảnh cáo của Tô Hiên Minh, vội vàng sửa lời: “Mấy ngày nay Tổng giám đốc Tô đi nghỉ phép."
"À." Lạc Phương Nhã khẽ gật đầu chẳng hề nghi ngờ.
Thấy Lạc Phương Nhã tin tưởng, Chu Thạc khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục lái xe.
Chiếc xe chạy được nửa đường thì điện thoại của Chu Thạc đổ chuông.
Một tay Chu Thạc cầm vô lăng, một tay kẹp điện thoại nghe máy.
"Alo... Chuyện gì? Có khách muốn gặp tổng giám đốc Tô à? Hoãn lại mấy ngày đi. Đúng vậy... Tổng giám đốc Tô còn chưa khỏe lại... Đến lúc đó sẽ thông báo sau..."
Khi Lạc Phương Nhã nghe Chu Thạc nói mấy từ “Tổng giám đốc Tô còn chưa khỏe hẳn” thì vô cùng sửng sốt.
Anh chưa khỏe lại à? Anh làm sao chứ?
Lạc Phương Nhã rất muốn lập tức hỏi Chu Thạc xem Tô Hiên Minh bị làm sao. Nhưng cô biết Chu Thạc có chuyện quan trọng nên vẫn cố nhịn không mở miệng.
Mãi đến khi Chu Thạc nói chuyện xong, Lạc Phương Nhã mới vội vàng hỏi: “Anh ấy làm sao? Anh ấy bị thương thế nào?"
Chu Thạc hơi sửng sốt rồi mới chợt hiểu ra Lạc Phương Nhã nghe được cuộc điện thoại vừa rồi của anh ta.
Chu Thạc khẽ sờ mũi, quyết định giả ngốc: “Cô Lạc nói gì? Tôi không hiểu."
"Ngài Chu không biết à? Vậy tôi vẫn nên gọi điện thoại hỏi thẳng anh ấy mới được." Lạc Phương Nhã nói xong liền móc điện thoại từ trong túi ra, lại muốn gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh.
Nghe Lạc Phương Nhã nói vậy, Chu Thạc vội vàng nói: "Cô Lạc, cô đừng gọi điện thoại cho tổng giám đốc Tô. Tôi sẽ nói cho cô biết hết."
Lạc Phương Nhã nắm chặt điện thoại nhìn Chu Thạc, dáng vẻ như “anh nói tôi nghe”.
Trên trán Chu Thạc đổ mồ hôi lạnh. Trời ơi, một cô Lạc ngoan ngoan, yếu đuối lại còn biết uy hiếp người à?
Anh ta hít sâu một hơi, sau đó nói: "Tổng giám đốc Tô bị tai nạn giao thông, tổn thương đến đốt sống cổ."
Lạc Phương Nhã kinh ngạc hỏi: “Anh ấy bị tai nạn giao thông lúc nào? Đốt sống cổ bị tổn thương có nghiêm trọng không?"
"Một tuần trước..." Chu Thạc dừng một lát mới nói tiếp: "Hình như là buổi tối công chiếu bộ phim "Zero", tổng giám đốc Tô bị tai nạn giao thông ở bên cao ốc Vạn Hà..."
Buổi tối công chiếu bộ phim "Zero" à? Ở bên cao ốc Vạn Hà sao?
Cao ốc Vạn Hà ở gần quảng trường Vân Đan. Đêm đó anh đúng lúc hẹn cô tới quảng trường Vân Đan xem buổi công chiếu đầu tiên phim "Zero".
Anh lại xảy ra tai nạn giao thông trên đường đi tới quảng trường Vân Đan.
Tim Lạc Phương Nhã lập tức đau như bị xé nát, nước mắt cũng lã chã rơi xuống.
Chu Thạc nhìn qua gương chiếu hậu thấy nước mắt Lạc Phương Nhã rơi xuống, anh ta vừa rút khăn giấy đưa cho cô vừa nói: "Cô Lạc, cô đừng khóc mà."
"Tôi không khóc, anh nhìn nhầm rồi." Lạc Phương Nhã vội vàng cúi mặt xuống.
Đã khóc thành như vậy còn nói không khóc. Chu Thạc đen mặt nhưng không nói nữa.
Qua một lúc sau, Lạc Phương Nhã nín khóc và khẽ hỏi: “Đốt xương cổ của anh ấy bị thương thế nào?"
Chu Thạc trả lời: “Ngài ấy đang làm trị liệu nắn xương ra, muốn hoàn toàn khôi phục thì còn phải trị liệu hết một tuần nữa."
Còn phải một tuần à? Thế sao anh lại ra viện? Lạc Phương Nhã nhíu mày hỏi: “Không phải là còn một tuần à? Sao anh ấy lại ra viện sớm như vậy?"
Chu Thạc liếc qua gương chiếu hậu nhìn vẻ mặt lo lắng của Lạc Phương Nhã, trả lời: “Tổng giám đốc Tô không thích ở mãi trong bệnh viện nên bảo bác sĩ tới biệt thự tới nắn xương."
Nghe Chu Thạc nói vậy, Lạc Phương Nhã cũng yên tâm.
"Vậy thì tốt." Lạc Phương Nhã liếc nhìn Chu Thạc, sau đó nói: "Tôi sẽ không nói cho anh ấy biết là anh nói chuyện này cho tôi biết đâu."
Chu Thạc không hiểu nhìn về phía Lạc Phương Nhã: “Cô Lạc cô..."
"Anh ấy không muốn anh nói cho tôi biết đúng không?" Từ chuyện lần trước Tô Hiên Minh ngắt lời Chu Thạc, sau đó vừa rồi Chu Thạc còn giả ngốc che giấu, Lạc Phương Nhã lại có thể đoán được Tô Hiên Minh không cho Chu Thạc nói chuyện anh bị tai nạn giao thông cho cô biết.
"Đúng." Chu Thạc hơi sửng sốt, gật đầu.
"Cho nên tôi sẽ giả vờ như không biết gì cả, ngài Chu cũng giả vờ như chưa từng nói gì."
Chu Thạc hơi do dự, sau đó gật đầu: “Được."
Lạc Phương Nhã “Ừ” một tiếng, sau đó chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt vô cùng đau xót.
Nếu anh không muốn để cho cô biết, vậy cô lại giả vờ không biết gì cả là được rồi...
Hơn mười phút sau, Chu Thạc chậm rãi đỗ xe ở bên đường: “Cô Lạc, đến rồi."
"Ừ, cảm ơn ngài Chu." Lạc Phương Nhã gật đầu, sau đó xuống xe.
Chu Thạc nhìn theo Lạc Phương Nhã đi vào trong Đế Quang, sau đó mới khởi động xe rời đi.
Vừa hết giờ làm, Lạc Phương Nhã lại vội vàng thu dọn đồ rời khỏi công ty, nhanh chóng đi tới rạp chiếu phim Tân Thế Kỷ ở bên thành Tây để đưa vé xem phim cho Hứa Song Khanh.
Không sai, cô muốn đi đưa vé xem phim chứ không phải là đi xem phim.
Trước đó biết được Tô Hiên Minh không tới xem, Lạc Phương Nhã đã không còn mấy hứng thú. Bây giờ cô còn biết Tô Hiên Minh bị thương, cô càng không muốn đi xem nữa.
Nếu không phải vì chỗ làm việc của Hứa Song Khanh cách Đế Quang quá xa, đi qua đi lại tốn nhiều thời gian, Lạc Phương Nhã còn không định chạy đến thành Tây đưa vé xem phim cho Hứa Song Khanh đâu. Cô càng thích sớm tới Lam Điền Uyển thăm Tô Hiên Minh hơn.
Cô mới ra khỏi cổng của công ty thì điện thoại đổ chuông.
Lạc Phương Nhã lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy trên màn hình hiện ra là Lạc Thương Vy, cô khẽ cười và ấn nút nghe máy.
"Alo, chị à."
Mấy ngày qua, ngày nào Lạc Thương Vy cũng gọi điện thoại cho Lạc Phương Nhã, quan hệ giữa hai chị em các cô thân thiết chưa từng có.
"Phương Nhã, chị ở bên kia đường." Giọng nói của Lạc Thương Vy từ đầu bên kia của điện thoại vọng ra.
Lạc Phương Nhã ngẩng đầu, quả nhiên thấy Lạc Thương Vy đứng ở bên kia đường vẫy tay gọi cô.
Lạc Phương Nhã cất điện thoại vào trong túi, sau đó băng qua đường tới trước mặt Lạc Thương Vy: “Chị, chị tới rồi."
"Ừ, đúng lúc chị làm việc ở gần đây, nhớ ra em cũng hết giờ làm nên đến tìm em đi ăn cơm." Trên mặt Lạc Thương Vy cười với vẻ cưng chiều, thoạt nhìn giống như một người chị tốt thương yêu em gái.
Thật ra Lạc Phương Nhã không biết Lạc Thương Vy cố ý đi qua thăm dò Lạc Phương Nhã thôi.
Mấy ngày qua, mỗi ngày cô ta đều gọi điện thoại cho Lạc Phương Nhã, giả vờ vô tình hoặc cố ý tìm hiểu xem giữa Lạc Phương Nhã và người đàn ông kia có bị ảnh hưởng bởi cuộc điện thoại này của cô ta hay không. Khi biết được Lạc Phương Nhã vẫn không liên lạc với người đàn ông kia, cô ta biết mình đã ly gián bọn họ thành công. Nhưng cô ta vẫn không yên tâm, cho nên hôm nay cô ta mới cố ý qua tìm hiểu.
Lạc Phương Nhã hơi sửng sốt, sau đó nói: "Chị, hôm nay không được rồi. Em phải nhanh chóng tới rạp chiếu phim Tân Thế Kỷ ở thành Tây."
Xem phim à? Lạc Thương Vy nhướng mày, sau đó hỏi: “Em đi xem phim với ngài Tô à?"
"Không phải, là Khanh Khanh các cô ấy..." Lạc Phương Nhã còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên như nhớ ra điều gì, vội nói: "Chị, em không kịp giờ mất, em đi trước đây."
Xem ra người đàn ông kia thật sự cắt đứt liên hệ với Lạc Phương Nhã. Trong mắt Lạc Thương Vy thoáng hiện ra nụ cười đắc thắng nhưng đã nhanh chóng giấu được.
Cô ta nói với Lạc Phương Nhã: "Em đi đi, hôm khác chúng ta cùng ăn cơm cũng được."
"Cảm ơn chị." Lạc Phương Nhã vẫy tay chào Lạc Thương Vy, sau đó đứng bên đường vẫy một chiếc xe taxi rồi leo lên xe.
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 47: RẤT NGẠC NHIÊN KHI CÔ TỚI
Khi Lạc Phương Nhã ngồi xe taxi tới Tân Thế Kỷ, Hứa Song Khanh đã chờ cô ở bên đó
"Phương Nhã, cậu tới rồi."
"Khanh Khanh, đây là vé xem phim." Lạc Phương Nhã lấy vé xem phim từ trong túi ra và đưa cho Hứa Song Khanh.
Hứa Song Khanh cầm vé xem phim trên tay và nói: "Phương Nhã, cậu thật sự không vào xem cùng à? Cậu phải biết rất khó mới kiếm được một vé xem phim "Zero" đấy nhé."
"Tớ không xem." Lạc Phương Nhã lắc đầu.
Hứa Song Khanh trêu cô: "Được rồi, tớ biết không có người nào đó thì cậu không có hứng thú xem phim mà."
Ánh mắt Lạc Phương Nhã tối lại, sau đó nói: "Tớ đi trước đây."
"Ừ." Hứa Song Khanh gật đầu.
Lạc Phương Nhã vẫy tay với cô, sau đó xoay người rời đi.
Lạc Phương Nhã không đi thẳng tới bên chỗ Tô Hiên Minh mà đi tới siêu thị gần đó mua ít trái cây trước.
Vì không biết Tô Hiên Minh thích loại trái cây nào nên Lạc Phương Nhã lại mỗi loại một ít.
Khi lên xe taxi, Lạc Phương Nhã chú ý thấy thời gian trên đồng hồ đo của xe taxi báo đã sáu giờ mười lăm phút.
"Không biết anh ấy đã ăn tối chưa? Nếu chưa, mình thuận tiện mang bữa tối tới cho anh ấy." Lạc Phương Nhã vừa nói thầm vừa lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh.
Tô Hiên Minh vừa dùng cả buổi sáng để phê duyệt hết những tài liệu mà Chu Thạc mang tới cho anh lúc sáng sớm. Buổi trưa bác sĩ Trần qua trị liệu nắn xương cho anh.
Buổi chiều anh nghỉ ngơi một lúc lại bắt đầu mở cuộc họp qua video.
Cuộc họp video kết thúc thì đã năm giờ, anh nghỉ ngơi được hơn nửa giờ, mới gọi điện thoại đặt bữa tối.
Khi bữa tối được đưa qua đã sáu giờ mười lăm phút. Tô Hiên Minh xoa phần gáy hơi mỏi, ngồi xuống trước bàn ăn và cầm đũa lên. Nhưng anh còn chưa kịp ăn cơm thì điện thoại đã đổ chuông.
Tô Hiên Minh để đũa xuống, lấy điện thoại trong túi ra. Khi thấy trên điện thoại di động hiện ra số của Lạc Phương Nhã, anh hơi ngây người một lát, sau đó ấn nút nghe máy.
Bên kia vọng đến giọng nói của Lạc Phương Nhã: “Tô Hiên Minh?"
Tô Hiên Minh “Ừ” một tiếng với điện thoại: “Em hết giờ làm rồi à?"
Lạc Phương Nhã trả lời: “Em vừa tan làm, mới tới thành Tây."
Thành Tây? Đúng vậy, sao anh lại quên mất tối nay cô ấy sẽ đi tới thành Tây xem phim chứ? Bộ phim bắt đầu chiếu vào lúc sáu giờ ba mươi phút. Bây giờ là sáu giờ mười lăm phút. Chắc cô ấy đang ở ngoài rạp chiếu phim chờ vào phòng.
Tô Hiên Minh khẽ “A” một tiếng.
Lạc Phương Nhã bên kia im lặng mấy giây sau đó hỏi: “Anh ăn cơm chưa?"
Tô Hiên Minh liếc nhìn thức ăn trên bàn, sau đó trả lời: “Ăn rồi."
"Ừ, vậy em cúp máy trước đây." Lạc Phương Nhã nói.
Tô Hiên Minh nói một từ “Được” rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy, Tô Hiên Minh nhìn thức ăn trên bàn mà chẳng còn muốn ăn nữa.
Anh đặt điện thoại lên trên bàn ăn, sau đó đứng dậy đi tới tầng hai.
Anh vừa cởi cúc áo vừa đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm nước nóng xong, Tô Hiên Minh mặc áo ngủ và cầm khăn vừa lau tóc còn nhỏ nước vừa đi lên sân thượng.
Mặc dù mới đầu đông nhưng ban đêm vẫn hơi lạnh. Trên người Tô Hiên Minh chỉ mặc áo ngủ mỏng, anh mới đứng ở sân thượng không lâu đã thấy cả người lạnh giá, cảm giác sau gáy có chút đau đớn.
Nhưng Tô Hiên Minh vẫn không rời đi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ánh đèn màu vàng ấm áp của mấy ngọn đèn đường dưới tầng cách đó không xa.
Không biết qua bao lâu, Tô Hiên Minh đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc đang cố gắng xách đồ đi từ phía xa về biệt thự bên này.
Sao cô ấy lại tới vậy? Không phải cô ấy đã đi xem phim rồi sao?
Lạc Phương Nhã càng đi tới gần, tim của Tô Hiên Minh càng điên cuồng đập loạn.
Anh thấy Lạc Phương Nhã đi vào sân, sau đó đi qua sân, cuối cùng nghe được dưới tầng vang lên tiếng chuông cửa thì anh mới lấy lại tinh thần.
Sau đó anh vội vội vàng vàng xuống tầng và kéo cửa ra, thấy Lạc Phương Nhã đứng ở bên ngoài.
Cô lẳng lặng đứng ở dưới ánh đèn vàng vọt ngoài cửa lớn, ánh mắt nhìn anh long lanh, trong trẻo.
Đại khái qua nửa phút, Lạc Phương Nhã khẽ cười nói: “Thấy em mà anh kinh ngạc như vậy sao?"
Tô Hiên Minh không lên tiếng, ánh mắt anh nhìn từ trên mặt Lạc Phương Nhã tới trên cái túi lớn mà Lạc Phương Nhã đang xách trên tay. Sau đó anh giơ tay tính nhận lấy cái túi trên tay Lạc Phương Nhã nhưng bị Lạc Phương Nhã tránh được.
"Không nặng đâu, em tự cầm được rồi." Lạc Phương Nhã nói xong liền thay giày, cầm theo túi đi thẳng về phía phòng bếp.
Tô Hiên Minh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của cô mất vài giây mới đóng cửa lại, sau đó không nhanh không chậm theo sát phía sau cô.
Lạc Phương Nhã để túi lên trên bàn trà, đột nhiên liếc nhìn thức ăn còn để trên bàn ăn chưa động tới, cô hỏi: “Không phải anh nói đã ăn cơm rồi à? Sao còn không động gì thế?"
Nghe được câu hỏi của Lạc Phương Nhã, trên mặt Tô Hiên Minh hơi lúng túng nhưng không lên tiếng.
Vết thương còn chưa lành cũng không biết chăm sóc tốt cho mình. Lạc Phương Nhã tức giận nhưng không biết trút vào đâu, cũng không nói ra được, chỉ đành phải nói: "Em cũng chưa ăn, anh có muốn chúng ta cùng ăn một chút không?"
"Ừ." Tô Hiên Minh gật đầu và chuẩn bị cầm khay tới phòng bếp hâm nóng thức ăn, lại bị Lạc Phương Nhã ngăn lại: “Anh để em làm cho, anh cứ ngồi yên đi."
Lạc Phương Nhã cho Tô Hiên Minh một vẻ mặt “anh tốt nhất đừng động đậy” rồi cầm khay trên bàn đi vào trong bếp.
Lần này hâm nóng thức ăn không xuất hiện cảnh tượng long trời lở đất như lần trước nữa, xem như có nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn trót lọt.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã ngồi trên sô pha.
Trong sự im lặng, bầu không khí có vẻ hơi lúng túng, Lạc Phương Nhã đành phải mở miệng tìm đề tài trước.
"Anh có muốn ăn trái cây không? Em không biết anh thích loại nào nên mua mỗi loại một ít."
Mặt Tô Hiên Minh không đổi sắc nhìn động tác của cô, không mở miệng.
Lạc Phương Nhã đã quen với chuyện Tô Hiên Minh không lên tiếng, cô lấy một quả táo từ trong túi ra và hỏi Tô Hiên Minh: “Anh ăn táo chứ?"
"Ừ." Tô Hiên Minh khẽ gật đầu.
Thấy Tô Hiên Minh gật đầu, Lạc Phương Nhã cười làm hàng lông mày cong lên: “Để em gọt vỏ đã."
Lạc Phương Nhã lấy con dao từ trong túi ra gọt táo cho Tô Hiên Minh. Rất đáng tiếc, tay nghề kia của cô thật sự không tốt, một dao cắt xuống liền có gần nửa quả táo bay tới trên bàn trà.
Nhìn con dao trong tay Lạc Phương Nhã, gương mặt vô cảm của Tô Hiên Minh khẽ giật giật: “Để anh gọt cho."
"Em làm được mà." Lạc Phương Nhã ném phần táo trên bàn trà vào thùng rác, lại một dao cắt xuống liền cắt một miếng da bằng móng tay.
Lần này Tô Hiên Minh không nói gì, cướp luôn con dao trên tay Lạc Phương Nhã, sau đó lại cầm một quả táo lên gọt vỏ.
Lạc Phương Nhã nhìn không chớp mắt, thấy quả táo chuyển động dưới đầu ngón tay thon dài, tuyệt đẹp của Tô Hiên Minh và gọt ra một dây vỏ táo liền nhau.
"Tô Hiên Minh không ngờ anh gọt một quả táo cũng đẹp như vậy, đúng là người đàn ông quá hoàn mỹ, có tiền lại đẹp trai, có thể lo chuyện gia đình, có thể xuống bếp phòng... Ơ..." Phát hiện mình hình như nói chuyện quá suồng sã, Lạc Phương Nhã vội vàng ngậm miệng lại, sau đó cẩn thận liếc nhìn Tô Hiên Minh.
Trên mặt người kia thoáng cười, khóe miệng còn hơi cong lên.
Cười à? Cô nhìn nhầm sao? Tầm mắt của Lạc Phương Nhã lại liếc qua, phát hiện trên mặt Tô Hiên Minh làm gì có ý cười nào, vẫn như mọi khi, vẫn là vẻ mặt vô cảm đó.
Quả nhiên là cô nhìn nhầm rồi, anh làm sao biết cười được chứ? Lạc Phương Nhã lắc đầu.
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 48: PHÁT HIỆN RA MỤC ĐÍCH CỦA LẠC THƯƠNG VY
Thật ra Lạc Phương Nhã không biết là Tô Hiên Minh thật sự đã cười.
Ngay cả anh cũng không biết vì sao sau khi nghe Lạc Phương Nhã đánh giá về mình, anh lại cảm thấy hơi buồn cười. Chỉ có điều từ trước đến nay anh đều lạnh lùng, cho nên cũng chỉ thoáng cười trong chớp mắt ngắn ngủi như vậy.
Tô Hiên Minh giấu đi cảm xúc của mình, trong tay cầm quả táo đã gọt xong đưa cho Lạc Phương Nhã.
Lạc Phương Nhã cong môi nhận lấy. Chờ sau khi cô cầm qua mới nhớ ra vừa rồi mình vốn định gọt táo cho Tô Hiên Minh ăn, cô vội vàng đưa trả lại cho Tô Hiên Minh: “Cái này là để cho anh ăn."
"Em ăn đi." Tô Hiên Minh lại giơ tay lấy thêm một quả táo từ trong túi ra.
Lạc Phương Nhã gật đầu và cắn một miếng.
Quả táo thật ngọt, cô cong môi cười và cầm quả táo ăn vô cùng vui vẻ.
Tô Hiên Minh liếc nhìn cô rồi cúi đầu gọt quả táo trên tay.
Quả táo còn chưa gọt xong thì điện thoại của anh lại đổ chuông.
Tô Hiên Minh để quả táo và con dao gọt hoa quả vào trong đĩa, rút khăn giấy từ trên bàn trà tới lau sạch tay, sau đó mới lấy cầm điện thoại ra khỏi túi.
Khi thấy dãy số hiện ra trên màn hình điện thoại, Tô Hiên Minh liếc mắt nhìn về phía Lạc Phương Nhã đang ăn táo.
Mặc dù chỉ mới thấy số này một lần, nhưng Tô Hiên Minh với trí nhớ tốt siêu cấp vừa nhìn đã biết là số Lạc Thương Vy đã gọi cho anh lần trước.
Nhớ tới những tời cô ta nói với anh trong cuộc điện thoại lần trước, mắt Tô Hiên Minh tối lại.
Lạc Phương Nhã ngẩng đầu, thấy Tô Hiên Minh cầm điện thoại vẫn đang đổ chuông không ngừng, lại nhìn cô chằm chằm mà chẳng biết tại sao.
Anh không nghe điện thoại còn nhìn cô chằm chằm làm gì?
"Anh không nghe điện thoại à?"
Cô bảo anh nhận điện thoại của chị cô sao? Ánh mắt Tô Hiên Minh lạnh dần...
Anh không rời tầm mắt, đôi môi mím thật chặt, sau đó ấn nút nghe máy.
Bên kia lập tức vọng đến giọng nói của Lạc Thương Vy: “Chà, ngài Tô, cuối cùng ngài cũng nghe máy rồi à?"
"Có việc gì?" Giọng nói của Tô Hiên Minh lạnh lùng không hề có chút cảm xúc nào.
Lạc Phương Nhã nghe được giọng nói lạnh như băng này của Tô Hiên Minh lại không nhịn được rùng mình một cái. Người trong điện thoại này là ai vậy? Chắc Tô Hiên Minh rất ghét, bằng không sẽ không đối xử lạnh lùng như vậy.
Tô Hiên Minh không biết suy nghĩ của Lạc Phương Nhã, mặt anh vô cảm, khi nghe Lạc Thương Vy nói lời tiếp theo, băng lạnh đều tan ra.
"Ngài Tô, ngài đừng nóng giận! Là Phương Nhã nhà chúng tôi bảo tôi gọi điện thoại hẹn ngài ra, muốn nói chuyện riêng với ngài."
Nói chuyện riêng với anh à? Vậy người đang cầm táo gặm bên kia làm gì? Có lẽ chuyện cũng không phải như anh nghĩ. Ánh mắt Tô Hiên Minh nhìn tới trên người Lạc Phương Nhã, đôi mắt lạnh lùng dần trở nên ấm áp nhưng giọng điệu vẫn không thay đổi: “Thật sao?"
"Đương nhiên rồi. Hôm nay, Phương Nhã đi xem phim với người ta ở rạp chiếu phim Tân Thế Kỷ ở thành Tây." Lạc Thương Vy nói xong còn cố ý nói thêm một câu: “Đối phương là nam đấy."
Tô Hiên Minh đã hoàn toàn chắc chắn về mục đích của Lạc Thương Vy, chính là gây ra hiểu nhầm giữa anh và Lạc Phương Nhã.
Lại nghĩ tới lần trước khi anh gặp phải Lạc Thương Vy ở Ngự Phong Hoàng, anh đã đọc ra được ý muốn của cô ta qua ánh mắt. Đôi mắt Tô Hiên Minh thoáng lộ vẻ lạnh lùng.
Chỉ không biết cô ta làm thế nào mà lấy được số điện thoại của anh.
Tô Hiên Minh mím môi, sau đó cúp máy.
Lạc Phương Nhã vẫn luôn chú ý tới Tô Hiên Minh, thấy anh cúp máy, cô lập tức hỏi: “Người gọi điện thoại chọc cho anh mất hứng à?"
Tô Hiên Minh lặng lẽ liếc nhìn Lạc Phương Nhã, sau đó gật đầu “Ừ” một tiếng.
"Nếu anh mất hứng thì không cần nghe điện thoại của người đó làm gì." Lạc Phương Nhã dừng một chút, sau đó lại nói: "Nếu không anh kéo người đó vào danh sách đen, để cho người đó không gọi vào được nữa..."
Tô Hiên Minh không mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm vào Lạc Phương Nhã đang nói không ngừng.
"... Nếu thật không được, em nghe điện thoại, giúp anh mắng người đó một trận." Lạc Phương Nhã phồng má, thở hổn hển nói.
"Ừ." Tô Hiên Minh không để ý trả lời.
Về việc xử lý Lạc Thương Vy, anh cần phải lên kế hoạch cẩn thận mới được.
Dù sao Lạc Thương Vy có địa vị không tầm thường trong lòng Lạc Phương Nhã, nếu xử lý không thỏa đáng, thật sự sẽ làm Lạc Thương Vy được như ý mất.
Ánh mắt Tô Hiên Minh nghiêm lại, đứng dậy đi tới phòng bếp rót nước.
Vừa rồi Tô Hiên Minh vẫn ngồi dựa vào sô pha, cảm giác còn tốt, bây giờ vừa đứng dậy, cảm giác đau đớn ở cổ lại kéo tới.
Hôm nay anh bận rộn suốt một ngày, đáng lẽ nên đi nghỉ sớm. Tô Hiên Minh thầm thở dài, sau đó vừa xoa gáy vừa đi về phía phòng bếp.
Lạc Phương Nhã chú ý thấy động tác của anh, lập tức đứng dậy: “Gáy anh sao vậy?"
"Không sao cả." Nghe được câu hỏi của Lạc Phương Nhã, Tô Hiên Minh lập tức rút tay đang đặt trên gáy về.
Lạc Phương Nhã biết, chỉ sợ là xương cổ của Tô Hiên Minh có chút không thoải mái rồi. Cô biết Tô Hiên Minh muốn gạt cô nên không tiện nói ra, chỉ nói: "Anh đã bận suốt một ngày rồi, gáy không thoải mái sao?"
Tô Hiên Minh tùy ý “Ừ” một tiếng.
"Anh nhanh về phòng nằm đi." Lạc Phương Nhã nói xong, lại hỏi: “Anh vào bếp định lấy gì à?"
"Rót nước." Tô Hiên Minh nói xong lại muốn đi về phía phòng bếp nhưng đã bị Lạc Phương Nhã cản lại.
"Để em rót nước cho anh, anh nhanh về phòng đi." Trong đôi mắt đen láy lại trong veo của Lạc Phương Nhã có chút lo âu và quan tâm.
Trái tim của Tô Hiên Minh bỗng run lên, bất giác gật đầu: “Được."
Lạc Phương Nhã dịu dàng cười với Tô Hiên Minh, sau đó xoay người đi vào trong bếp.
Tô Hiên Minh thu lại ánh mắt, bước chân đi về phía chỗ cầu thang.
Sau khi trở lại phòng, Tô Hiên Minh nằm xuống giường, cho dù gáy có thoải mái chút, nhưng thỉnh thoảng sau cổ vẫn thấy đau đớn.
Tô Hiên Minh nhíu mày và chậm rãi nhắm mắt lại.
Không bao lâu, bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa.
Anh mở mắt ra, còn chưa kịp mở miệng trả lời thì thấy cửa đã bị đẩy ra.
Lạc Phương Nhã cầm một cái cốc, đi tới.
"Anh đau lắm à?" Thấy lông mày của Tô Hiên Minh nhíu chặt, trong lòng Lạc Phương Nhã vô cùng đau đớn.
Tô Hiên Minh ngồi dậy, nhìn cô lắc đầu: “Không sao."
Lạc Phương Nhã đưa cái cốc cho anh, sau đó đi tới bên giường, phía sau Tô Hiên Minh, giơ tay lên ấn lên gáy Tô Hiên Minh.
Trong nháy mắt khi lòng bàn tay mềm mại của cô chạm vào da anh, toàn thân Tô Hiên Minh liền cứng đờ, suýt nữa thì làm đổ cốc nước ra ngoài.
"Anh đau ở đâu? Ở đây à?" Hơi thở ấm áp như hoa lan thổi vào bên tai, từ bên tai Tô Hiên Minh lan tràn ra một loại cảm giác tê dại xa lạ.
"Ừ." Tô Hiên Minh đáp một tiếng và cúi đầu uống nước để che giấu sự khác thường của mình.
"Anh nằm xuống, em xoa bóp cho anh một chút, có lẽ sẽ tốt hơn." Giọng nói của Lạc Phương Nhã lại truyền đến.
Tô Hiên Minh không hề suy nghĩ đã từ chối: “Không cần, không cần làm lớn chuyện đâu."
Lạc Phương Nhã lại không nghe lọt tai lời anh nói, cô giơ tay đón lấy cái cốc tên tay anh và đặt trên tủ đầu giường. Sau đó không nói tiếng nào đẩy lưng của Tô Hiên Minh, để anh nghiêng người nằm xong.
Tô Hiên Minh không nỡ nói lời từ chối cô đành phải ngoan ngoãn nằm xuống giường theo yêu cầu Lạc Phương Nhã.
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 49: HÔN TRỘM
Trong gian phòng yên tĩnh có một mùi thơm đặc biệt thoang thoảng trong không khí.
Lạc Phương Nhã ngồi nghiêng bên giường, bụng ngón tay đặt ở trên gáy của Tô Hiên Minh, thong thả xoa ấn với sức lực thích hợp.
"Anh có thấy đỡ hơn chút nào không?"
"Ừ, đỡ hơn rất nhiều rồi, cảm ơn em." Tô Hiên Minh quay đầu nhìn Lạc Phương Nhã, chân mày vốn nhíu chặt đã giãn ra.
Thấy Tô Hiên Minh như vậy, trái tim đang lo lắng của Lạc Phương Nhã cũng dần dần yên tâm.
"Anh đừng khách sáo làm gì, anh cứ nằm xuống, để em xoa bóp thêm lúc nữa."
"Ừ." Tô Hiên Minh quay đầu lại, lười biếng híp mắt lại.
động tác xoa ấn trên tay Lạc Phương Nhã không dừng, vẻ mặt ôn hòa, khóe miệng cong lên mang theo sự ấm áp thỏa mãn.
Lực massage vừa phải khiến cảm giác đau đớn sau gáy biến mất, hàng mi dài lại cong của Tô Hiên Minh khẽ chớp chớp. Đôi mắt khép hờ rồi chậm rãi nhắm lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lạc Phương Nhã bất giác dừng tay nhìn chăm chú vào người đang nằm trên giường quay lưng về phía cô.
Sau một lúc lâu, cô rón rén đứng dậy, vòng qua cuối giường để sang bên kia.
Ánh mắt cô có chút tham lam tập trung ở trên gương mặt điển trai đang ngủ của Tô Hiên Minh.
Dưới ánh đèn vàng phía đầu giường, gương mặt với những đường nét vốn đã hoàn mỹ lại càng thêm tinh xảo.
Lạc Phương Nhã nhìn chằm chằm vào Tô Hiên Minh, trên gương mặt vô cùng dịu dàng.
Chỉ khi anh ngủ, cô mới dám để lộ ra chút tâm tư nhỏ bé của mình.
Bởi vì cô không có chút can đảm nào để tiếp nhận hậu quả sau khi mình tỏ tình, Tô Hiên Minh có thể sẽ không để ý tới cô nữa.
"Anh có thích em chút nào không..." Lạc Phương Nhã khẽ nói, không kìm nén được cảm xúc mà chậm rãi thò tay về phía gương mặt đẹp trai của Tô Hiên Minh.
Bởi vì quá khẩn trương, đầu ngón tay của cô càng run rẩy dữ dội hơn.
Thậm chí khi đầu ngón tay đã sắp chạm đến mặt anh, cô vẫn sợ hãi mà dừng lại.
Lạc Phương Nhã tham lam nhìn gương mặt đang ngủ yên và cố nuốt nước bọt, sau đó đầu ngón tay lại cẩn thận thò tới, cuối cùng rơi xuống rất nhẹ trên gương mặt của Tô Hiên Minh.
Khi ngón tay chạm vào trên gương mặt của Tô Hiên Minh, Lạc Phương Nhã lập tức cảm giác như có một dòng điện mạnh truyền vào ngón tay của mình, làm cho tim cô bỗng nhiên chững lại một nhịp, ngón tay càng run rẩy hơn nữa.
Lạc Phương Nhã sợ sẽ làm cho Tô Hiên Minh tỉnh lại nên vội vàng rút tay về.
Cô cẩn thận liếc nhìn gương mặt đang ngủ của Tô Hiên Minh, phát hiện anh vẫn ngủ rất sâu, lúc này Lạc Phương Nhã mới lại thò tay tới.
Lần này cô cẩn thận di chuyển từ vầng trán cao, trắng mịn của Tô Hiên Minh đến hai hàng lông mày sắc bén, lông mi dài lại cong, cái mũi thẳng mà anh tuấn, hốc mắt tuyệt đẹp, gò má tinh tế, cuối cùng là bờ môi mỏng hoàn hảo...
Môi anh còn từng hôn cô. Cảm giác ấm áp, mềm mại trong trí nhớ kia lập tức xuất hiện trong đầu, làm cho tim Lạc Phương Nhã đập thịch thịch.
Cô nhìn chằm chằm vào môi của Tô Hiên Minh không chớp mắt, mặt bất giác ghé sát lại phía mặt anh.
Lại một lần thôi, chỉ lén lút một lần này là được rồi...
Trong lòng Lạc Phương Nhã tự nhủ với mình như thế, cuối cùng cẩn thận chạm nhẹ vào môi của Tô Hiên Minh.
Cô không dám có quá nhiều động tác, chỉ chạm nhẹ vào môi của Tô Hiên Minh rồi nhanh chóng rời ra.
Sau khi được như mong muốn, trên mặt Lạc Phương Nhã hiện ra nụ cười sung sướng.
Sau khi tham lam nhìn chằm chằm vào mặt Tô Hiên Minh một lúc, cô giơ tay kéo chăn trên người của Tô Hiên Minh bị tuột xuống, nhẹ nhàng đắp kín cho anh rồi đứng dậy rời khỏi phòng của Tô Hiên Minh...
Lạc Phương Nhã rời đi không lâu thì Tô Hiên Minh đã tỉnh lại.
Anh ngồi dậy và nhìn lướt qua gian phòng một lượt nhưng không nhìn thấy Lạc Phương Nhã, tầm mắt của anh đờ ra một lát, sau đó nhanh chóng vén chăn xuống giường.
Anh đi dép và ra khỏi phòng, lao thẳng đến phòng khách dưới tầng.
Phòng khách vốn sáng sủa lại chỉ còn một cái đèn tường đèn u ám vẫn sáng, Lạc Phương Nhã cũng không ở đó.
Tô Hiên Minh bước nhanh tới trước bàn trà và cầm điện thoại di động lên, anh không nghĩ quá nhiều, gọi điện thoại luôn cho Lạc Phương Nhã.
Chờ sau khi bấm gọi, anh mới chú ý thấy bây giờ đã là mười hai giờ đêm.
Đã muộn thế này, chắc cô cũng ngủ rồi...
Tô Hiên Minh sợ đánh thức cô nên vội vàng tắt cuộc điện thoại đã đổ chuông vài tiếng.
Kết quả anh vừa cúp máy được mấy giây thì điện thoại đổ chuông.
Là Lạc Phương Nhã gọi tới, bàn tay Tô Hiên Minh nắm điện thoại chợt run rẩy. Sau khi nuốt nước bọt, Tô Hiên Minh mới ấn nút nghe máy.
Còn không chờ anh mở miệng, bên kia đã vọng tới giọng nói lo lắng của Lạc Phương Nhã: “Sao vậy? Gáy anh lại đau à?"
Nghe được Lạc Phương Nhã quan tâm, nơi nào đó ở sâu trong trái tim Tô Hiên Minh căng lên, thật đầy.
"Không phải." Tô Hiên Minh dừng một chút mới nói tiếp: “Em về nhà rồi à?"
Lạc Phương Nhã “A” một tiếng, sau đó lại nói: "Em đang ở trên xe taxi, phải lát nữa mới về được tới nhà."
Cô còn ở trên xe taxi à? Hóa ra cô mới đi không lâu!
Tô Hiên Minh mím môi hỏi: “Sao em không gọi anh?"
Bên kia, Lạc Phương Nhã im lặng mấy giây mới trả lời: "Anh không thoải mái, hơn nữa lúc đó anh ngủ rồi."
Ngón tay Tô Hiên Minh cầm điện thoại siết chặt, sau đó lãnh đạm nói ra những lời quan tâm trong điện thoại: “Không an toàn."
"Em gọi xe của hãng, sẽ không có chuyện gì đâu." Lạc Phương Nhã mỉm cười trả lời.
Tô Hiên Minh “Hừ” một tiếng, không nói chuyện.
Bên kia, Lạc Phương Nhã im lặng mấy giây mới nói tiếp: "Sau này em sẽ không làm vậy nữa, em hứa."
Lúc này Tô Hiên Minh mới khẽ “Ừ” một tiếng.
"Ngày mai anh muốn ăn gì? Em sẽ mang bữa sáng qua cho anh." Lần này, rõ ràng giọng nói của Lạc Phương Nhã rất vui vẻ.
Tô Hiên Minh cũng bị cô lây nhiễm, khóe miệng hơi cong lên: “Cháo."
Lạc Phương Nhã nói một từ “Được”, sau đó lại hỏi: "Anh thích cháo loại nào?"
"Loại nào cũng được." Tô Hiên Minh bình thường rất kén chọn tự nhiên lại nói loại nào cũng được. Nếu để cho Chu Thạc nghe được, đại khái sẽ lại than thở một tiếng sức hấp dẫn của cô Lạc quá lớn.
Cuộc điện thoại này cũng không dừng lại ở bữa sáng mà vẫn tiếp tục.
Mặc dù hơn nửa đều là Lạc Phương Nhã nói chuyện còn Tô Hiên Minh đang nghe.
Nhưng Tô Hiên Minh vẫn không cúp máy, không chỉ vậy, anh còn thỉnh thoảng sẽ trả lời Lạc Phương Nhã một câu.
Mãi đến khi Lạc Phương Nhã nói cô đã về đến nhà, Tô Hiên Minh mới nói chúc Lạc Phương Nhã ngủ ngon.
Mặc dù Lạc Phương Nhã ngủ muộn nhưng sáng sớm ngày hôm sau cô đã tới biệt thự của Tô Hiên Minh.
Trái lại Tô Hiên Minh với đôi mắt vẫn còn ngái ngủ và mới tỉnh lại ra mở cửa cho Lạc Phương Nhã.
Ở trong ấn tượng của Lạc Phương Nhã, Tô Hiên Minh vĩnh viễn đều giống như vị thần không dính khói lửa nhân gian.
Mà dáng vẻ mới tỉnh ngủ của anh lúc này lại làm cho Tô Hiên Minh có vẻ không phải không dính khói lửa nhân gian, làm người ta cảm giác anh vẫn là người phàm.
Đại khái chẳng có mấy ai có thể nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Hiên Minh!
Trong lòng Lạc Phương Nhã âm thầm thở dài một tiếng đầy thỏa mãn, sau đó cười tới đôi mắt cong hỏi: “Anh có muốn ngủ tiếp không?"
"Không cần." Tô Hiên Minh lắc đầu, xoay người đi về phía phòng vệ sinh.
Khóe miệng Lạc Phương Nhã hơi cong lên và nhìn theo bóng lưng của Tô Hiên Minh, sau đó cô cầm theo bữa sáng vào nhà ăn...
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 50: HAI NGƯỜI CÙNG ĐI RA NGOÀI
Ăn sáng xong, Tô Hiên Minh nhận được một cuộc điện thoại liền vội vội vàng vàng lên tầng.
Mà Lạc Phương Nhã rất tự nhiên thu dọn bát đĩa trên bàn ăn vào bếp rửa.
Kết quả cô vừa vào phòng bếp không lâu, đã nghe được ngoài cửa vọng tới tiếng chuông cửa.
Nghĩ đến Tô Hiên Minh ở trên tầng, Lạc Phương Nhã vội vàng thả giẻ lau bát trên tay xuống, mở vòi bông sen rửa tay rồi chạy kéo cửa và mở ra.
Đứng ngoài cửa là một người trung tuổi cầm theo hòm thuốc.
Tầm mắt Lạc Phương Nhã liếc nhìn hòm thuốc ở trên tay đối phương, lại đoán ra ông chính là bác sĩ nắn xương cổ cho Tô Hiên Minh mà Chu Thạc đã nhắc tới.
Cô lịch sự chào hỏi đối phương: “Chào ngài."
"Chào cô." Bác sĩ Trần hơi tò mò quan sát người phụ nữ trước mặt này.
Ông ta là bác sĩ gia đình của nhà họ Tô nhiều năm, cho dù không đến mức rất hiểu Tô Hiên Minh, nhưng cũng biết rõ tính tình của Tô Hiên Minh trời sinh lạnh lùng lãnh đạm, rất khó gần, khả năng phụ nữ tồn tại ở bên cạnh càng là bằng không.
Nhưng người phụ nữ này là ai? Cô tự nhiên có thể đi vào biệt thự của cậu ta à?
Lạc Phương Nhã không biết được suy nghĩ của bác sĩ Trần, cô khẽ cười nói với bác sĩ Trần: "Xin hỏi ngài tìm Tô Hiên Minh sao?"
"Đúng vậy, tôi tìm Tổng giám đốc Tô." Bác sĩ Trần ép xuống sự tò mò, gật đầu nói.
"Mời ngài vào." Lạc Phương Nhã lùi lại hai bước để cho bác sĩ Trần vào nhà.
Bác sĩ Trần vừa đi vào trong phòng khách vừa hỏi: “Tổng giám đốc Tô có ở đây không?"
"Tô Hiên Minh đang ở trên tầng. Ngài ngồi tạm, tôi đi gọi anh ấy xuống." Lạc Phương Nhã trả lời.
Bác sĩ Trần gật đầu với Lạc Phương Nhã: “Vậy làm phiền cô."
"Không phiền ạ." Lạc Phương Nhã lắc đầu, đang chuẩn bị lên trên tầng.
Giọng nói của Tô Hiên Minh đã vọng tới: “Sao vậy?"
Hóa ra Tô Hiên Minh nghe được tiếng động ở dưới tầng nên đi từ trên tầng xuống.
Lạc Phương Nhã chỉ vào bác sĩ Trần nói: "Có khách tới tìm anh này."
Bác sĩ Trần đang ngồi trên sô pha, vừa thấy Tô Hiên Minh đi xuống liền đứng dậy: “Tổng giám đốc Tô, tôi tới để..."
Bác sĩ Trần còn chưa nói xong, Tô Hiên Minh lại ngắt lời ông ta: “Ông lên tầng đi."
Bác sĩ Trần hơi sửng sốt nhưng vẫn gật đầu, cầm theo hòm thuốc đi lên cầu thang.
Tô Hiên Minh xoay người đi được vài bước, lại xoay người nói với Lạc Phương Nhã: "Anh có chút việc cần nói với ông ấy."
"Ừ." Lạc Phương Nhã biết Tô Hiên Minh không muốn để cho cô phát hiện ra chuyện anh bị thương nên khẽ gật đầu, xoay người vào trong bếp.
Sau khi thu dọn xong phòng bếp, Lạc Phương Nhã ngồi ở trong phòng khách, dùng điều khiển từ xa bật ti vi xem.
Đại khái qua hơn nửa giờ, bác sĩ Trần cầm theo hòm thuốc đi từ trên tầng xuống.
Lạc Phương Nhã đang ngẩn người ở trên sô pha lập tức đứng dậy: “Bác sĩ, xương cổ của anh ấy thế nào?"
Bác sĩ Trần hơi sửng sốt, sau đó mới trả lời: “Cho dù Tổng giám đốc Tô đã trị liệu nắn xương hơn một tuần, nhưng cậu ấy nghỉ ngơi quá ít nên dẫn đến bệnh tình tái phát nhiều lần."
"Còn có cách trị liệu nào khác không ạ? Tối hôm qua anh ấy còn đau đến không chịu được đấy." Lạc Phương Nhã nhíu mày nói.
Bác sĩ Trần cười khổ nói: "Cái này thì thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Nhưng cô cũng biết tổng giám đốc Tô làm việc..."
Lạc Phương Nhã tất nhiên hiểu rõ bác sĩ Trần muốn nói gì. Tô Hiên Minh bận rộn làm việc, làm gì có khả năng nghỉ ngơi?
Cho dù anh không tới công ty đi làm, nhưng ở trong nhà vẫn xem không ít tài liệu đâu.
Lạc Phương Nhã thầm thở dài, sau đó hỏi: “Vậy cần chú ý những gì ạ?"
Bác sĩ Trần nhìn Lạc Phương Nhã thật lâu, sau đó nói: "Đầu tiên phải chú ý giữ ấm cổ, lạnh chỉ càng kích thích làm đau đớn nặng thêm. Thứ hai là chú ý nghỉ ngơi, thời gian cúi đầu không nên quá lâu, cố gắng hết sức giảm bớt việc cúi đầu làm việc, thời gian qua một giờ thì tốt nhất nên xoa bóp một chút."
Lạc Phương Nhã cười và cảm ơn bác sĩ Trần: “Vâng, cám ơn bác sĩ."
"Cô không cần khách sáo, tôi đi trước đây." Bác sĩ Trần lắc đầu nói.
"Tôi tiễn ngài."
Lạc Phương Nhã tiễn bác sĩ Trần đi rồi quay về biệt thự, Tô Hiên Minh đã đi từ trên tầng xuống.
"Sao anh không nằm trên giường thêm một lát nữa?"
Tô Hiên Minh không trả lời Lạc Phương Nhã, chỉ nói: "Anh đi đây."
"Dạ?" Lúc này Lạc Phương Nhã mới chú ý thấy Tô Hiên Minh đã thay quần áo.
Tô Hiên Minh trả lời: “Ra ngoài."
"Ra ngoài à? Không được." Lạc Phương Nhã không cần suy nghĩ đã lắc đầu.
Tô Hiên Minh nhíu mày nói: "Anh ra ngoài có việc."
"Nhưng… anh..." Lạc Phương Nhã còn muốn thêm gì đó.
Tô Hiên Minh đã cầm chìa khóa trên bàn trà lên, đi thẳng ra ngoài.
"Chờ đã." Lạc Phương Nhã vội vàng đi qua ngăn cản anh.
Tô Hiên Minh không nói gì, chỉ nhìn cô với vẻ dò hỏi.
"Gáy anh không thoải mái, lúc ra ngoài phải thay chiếc áo cao cổ, nó sẽ bảo vệ cổ anh tốt hơn." Lạc Phương Nhã nói xong liền kéo tay Tô Hiên Minh lại đi lên trên tầng.
Sau khi đi tới phòng của Tô Hiên Minh, Lạc Phương Nhã vừa mở tủ của Tô Hiên Minh ra, vừa hỏi: “Anh có cái áo lông cao cổ nào không?"
"Có áo len." Tô Hiên Minh trả lời.
Lạc Phương Nhã nhìn lướt qua quần áo treo trong tủ nói: "Áo len cũng được, anh để ở đâu?"
Tô Hiên Minh không trả lời mà giơ tay qua vai của Lạc Phương Nhã, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc áo len màu trắng.
Lạc Phương Nhã liếc nhìn áo len cao cổ nói: "Anh nhanh thay đi."
Tô Hiên Minh khẽ “Ừ” một tiếng, lại nhìn Lạc Phương Nhã không hề động đậy.
Lạc Phương Nhã hơi sửng sốt, sau đó mới nhớ ra Tô Hiên Minh phải thay quần áo, cô vội vàng nói: "Em… em ra ngoài chờ anh."
Lạc Phương Nhã nói xong câu đó thì không chờ Tô Hiên Minh trả lời, chạy ra khỏi phòng của Tô Hiên Minh mà không hề quay đầu lại.
Trong đôi mắt đen như mực in bóng người phụ nữ chạy trối chết giống như một con thú nhỏ, khóe miệng Tô Hiên Minh lại hơi cong lên.
Tô Hiên Minh thay quần áo xong, lúc từ trong nhà đi ra đã thấy Lạc Phương Nhã đang chờ anh ở ngoài cổng.
Lạc Phương Nhã thấy anh đi ra thì lập tức đi về phía anh: “Anh đưa chìa khoá cho em, em sẽ lái xe chở anh đi."
Tô Hiên Minh lặng lẽ liếc nhìn cô, cuối cùng vẫn đưa chìa khóa cho cô.
Sau khi lái xe ra khỏi khu chung cư, Lạc Phương Nhã mới hỏi: “Anh muốn đi đâu?"
Tô Hiên Minh nghiêng đầu liếc nhìn cô, trả lời: "Khu Tây Lãng."
Khu Tây Lãng à? Đó là từ thay thế cho nơi sang trọng và thời trang nhất ở thành phố Z sao? Anh muốn đi qua bên đó làm gì? Lạc Phương Nhã chớp chớp mắt nhưng không hỏi ra miệng, chỉ đánh vô lăng lái xe về phía khu Tây Lãng.
Nửa giờ sau, bọn họ đến khu Tây Lãng.
Sau khi dừng xe ở một bãi đỗ xe của khu Tây Lãng, Tô Hiên Minh lại dẫn theo Lạc Phương Nhã đi tới tòa nhà với phong cách Châu Âu chỉ có ở khu Tây Lãng thành phố Z này.
Lạc Phương Nhã không biết Tô Hiên Minh muốn làm gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo phía sau, cách anh không xa.
Cuối cùng Tô Hiên Minh dừng lại ở trước một cửa hàng thời trang có thương hiệu nổi tiếng: “Em vào trong đi."
"Dạ?" Lạc Phương Nhã từ phía sau đi qua với vẻ mặt khó hiểu.
Tô Hiên Minh thản nhiên nói: "Chọn bộ quần áo trang trọng một chút, đợi lát nữa có một bữa tiệc, em đi theo anh."
Quần áo trang trọng à? Lạc Phương Nhã cúi đầu nhìn mình, trên người cô mặc một chiếc áo lông, phía dưới là quần jean. Ờ... Nếu tham dự bữa tiệc thì quả thật không được trang trọng thật.
Nhưng... Lạc Phương Nhã liếc nhìn cửa hàng vô cùng đắt đỏ bên cạnh, lại liếc nhìn Tô Hiên Minh, cuối cùng miễn cưỡng bước vào trong.
CHƯƠNG 46: BIẾT ĐƯỢC CHUYỆN ANH BỊ TAI NẠN GIAO THÔNG
Sau khi lên xe, Lạc Phương Nhã liền hỏi Chu Thạc: "Hôm nay anh ấy không đi làm à?"
"Tổng giám đốc Tô, ngài ấy bị..." Chu Thạc trả lời được một nửa thì đột nhiên nhớ tới lời cảnh cáo của Tô Hiên Minh, vội vàng sửa lời: “Mấy ngày nay Tổng giám đốc Tô đi nghỉ phép."
"À." Lạc Phương Nhã khẽ gật đầu chẳng hề nghi ngờ.
Thấy Lạc Phương Nhã tin tưởng, Chu Thạc khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục lái xe.
Chiếc xe chạy được nửa đường thì điện thoại của Chu Thạc đổ chuông.
Một tay Chu Thạc cầm vô lăng, một tay kẹp điện thoại nghe máy.
"Alo... Chuyện gì? Có khách muốn gặp tổng giám đốc Tô à? Hoãn lại mấy ngày đi. Đúng vậy... Tổng giám đốc Tô còn chưa khỏe lại... Đến lúc đó sẽ thông báo sau..."
Khi Lạc Phương Nhã nghe Chu Thạc nói mấy từ “Tổng giám đốc Tô còn chưa khỏe hẳn” thì vô cùng sửng sốt.
Anh chưa khỏe lại à? Anh làm sao chứ?
Lạc Phương Nhã rất muốn lập tức hỏi Chu Thạc xem Tô Hiên Minh bị làm sao. Nhưng cô biết Chu Thạc có chuyện quan trọng nên vẫn cố nhịn không mở miệng.
Mãi đến khi Chu Thạc nói chuyện xong, Lạc Phương Nhã mới vội vàng hỏi: “Anh ấy làm sao? Anh ấy bị thương thế nào?"
Chu Thạc hơi sửng sốt rồi mới chợt hiểu ra Lạc Phương Nhã nghe được cuộc điện thoại vừa rồi của anh ta.
Chu Thạc khẽ sờ mũi, quyết định giả ngốc: “Cô Lạc nói gì? Tôi không hiểu."
"Ngài Chu không biết à? Vậy tôi vẫn nên gọi điện thoại hỏi thẳng anh ấy mới được." Lạc Phương Nhã nói xong liền móc điện thoại từ trong túi ra, lại muốn gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh.
Nghe Lạc Phương Nhã nói vậy, Chu Thạc vội vàng nói: "Cô Lạc, cô đừng gọi điện thoại cho tổng giám đốc Tô. Tôi sẽ nói cho cô biết hết."
Lạc Phương Nhã nắm chặt điện thoại nhìn Chu Thạc, dáng vẻ như “anh nói tôi nghe”.
Trên trán Chu Thạc đổ mồ hôi lạnh. Trời ơi, một cô Lạc ngoan ngoan, yếu đuối lại còn biết uy hiếp người à?
Anh ta hít sâu một hơi, sau đó nói: "Tổng giám đốc Tô bị tai nạn giao thông, tổn thương đến đốt sống cổ."
Lạc Phương Nhã kinh ngạc hỏi: “Anh ấy bị tai nạn giao thông lúc nào? Đốt sống cổ bị tổn thương có nghiêm trọng không?"
"Một tuần trước..." Chu Thạc dừng một lát mới nói tiếp: "Hình như là buổi tối công chiếu bộ phim "Zero", tổng giám đốc Tô bị tai nạn giao thông ở bên cao ốc Vạn Hà..."
Buổi tối công chiếu bộ phim "Zero" à? Ở bên cao ốc Vạn Hà sao?
Cao ốc Vạn Hà ở gần quảng trường Vân Đan. Đêm đó anh đúng lúc hẹn cô tới quảng trường Vân Đan xem buổi công chiếu đầu tiên phim "Zero".
Anh lại xảy ra tai nạn giao thông trên đường đi tới quảng trường Vân Đan.
Tim Lạc Phương Nhã lập tức đau như bị xé nát, nước mắt cũng lã chã rơi xuống.
Chu Thạc nhìn qua gương chiếu hậu thấy nước mắt Lạc Phương Nhã rơi xuống, anh ta vừa rút khăn giấy đưa cho cô vừa nói: "Cô Lạc, cô đừng khóc mà."
"Tôi không khóc, anh nhìn nhầm rồi." Lạc Phương Nhã vội vàng cúi mặt xuống.
Đã khóc thành như vậy còn nói không khóc. Chu Thạc đen mặt nhưng không nói nữa.
Qua một lúc sau, Lạc Phương Nhã nín khóc và khẽ hỏi: “Đốt xương cổ của anh ấy bị thương thế nào?"
Chu Thạc trả lời: “Ngài ấy đang làm trị liệu nắn xương ra, muốn hoàn toàn khôi phục thì còn phải trị liệu hết một tuần nữa."
Còn phải một tuần à? Thế sao anh lại ra viện? Lạc Phương Nhã nhíu mày hỏi: “Không phải là còn một tuần à? Sao anh ấy lại ra viện sớm như vậy?"
Chu Thạc liếc qua gương chiếu hậu nhìn vẻ mặt lo lắng của Lạc Phương Nhã, trả lời: “Tổng giám đốc Tô không thích ở mãi trong bệnh viện nên bảo bác sĩ tới biệt thự tới nắn xương."
Nghe Chu Thạc nói vậy, Lạc Phương Nhã cũng yên tâm.
"Vậy thì tốt." Lạc Phương Nhã liếc nhìn Chu Thạc, sau đó nói: "Tôi sẽ không nói cho anh ấy biết là anh nói chuyện này cho tôi biết đâu."
Chu Thạc không hiểu nhìn về phía Lạc Phương Nhã: “Cô Lạc cô..."
"Anh ấy không muốn anh nói cho tôi biết đúng không?" Từ chuyện lần trước Tô Hiên Minh ngắt lời Chu Thạc, sau đó vừa rồi Chu Thạc còn giả ngốc che giấu, Lạc Phương Nhã lại có thể đoán được Tô Hiên Minh không cho Chu Thạc nói chuyện anh bị tai nạn giao thông cho cô biết.
"Đúng." Chu Thạc hơi sửng sốt, gật đầu.
"Cho nên tôi sẽ giả vờ như không biết gì cả, ngài Chu cũng giả vờ như chưa từng nói gì."
Chu Thạc hơi do dự, sau đó gật đầu: “Được."
Lạc Phương Nhã “Ừ” một tiếng, sau đó chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt vô cùng đau xót.
Nếu anh không muốn để cho cô biết, vậy cô lại giả vờ không biết gì cả là được rồi...
Hơn mười phút sau, Chu Thạc chậm rãi đỗ xe ở bên đường: “Cô Lạc, đến rồi."
"Ừ, cảm ơn ngài Chu." Lạc Phương Nhã gật đầu, sau đó xuống xe.
Chu Thạc nhìn theo Lạc Phương Nhã đi vào trong Đế Quang, sau đó mới khởi động xe rời đi.
Vừa hết giờ làm, Lạc Phương Nhã lại vội vàng thu dọn đồ rời khỏi công ty, nhanh chóng đi tới rạp chiếu phim Tân Thế Kỷ ở bên thành Tây để đưa vé xem phim cho Hứa Song Khanh.
Không sai, cô muốn đi đưa vé xem phim chứ không phải là đi xem phim.
Trước đó biết được Tô Hiên Minh không tới xem, Lạc Phương Nhã đã không còn mấy hứng thú. Bây giờ cô còn biết Tô Hiên Minh bị thương, cô càng không muốn đi xem nữa.
Nếu không phải vì chỗ làm việc của Hứa Song Khanh cách Đế Quang quá xa, đi qua đi lại tốn nhiều thời gian, Lạc Phương Nhã còn không định chạy đến thành Tây đưa vé xem phim cho Hứa Song Khanh đâu. Cô càng thích sớm tới Lam Điền Uyển thăm Tô Hiên Minh hơn.
Cô mới ra khỏi cổng của công ty thì điện thoại đổ chuông.
Lạc Phương Nhã lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy trên màn hình hiện ra là Lạc Thương Vy, cô khẽ cười và ấn nút nghe máy.
"Alo, chị à."
Mấy ngày qua, ngày nào Lạc Thương Vy cũng gọi điện thoại cho Lạc Phương Nhã, quan hệ giữa hai chị em các cô thân thiết chưa từng có.
"Phương Nhã, chị ở bên kia đường." Giọng nói của Lạc Thương Vy từ đầu bên kia của điện thoại vọng ra.
Lạc Phương Nhã ngẩng đầu, quả nhiên thấy Lạc Thương Vy đứng ở bên kia đường vẫy tay gọi cô.
Lạc Phương Nhã cất điện thoại vào trong túi, sau đó băng qua đường tới trước mặt Lạc Thương Vy: “Chị, chị tới rồi."
"Ừ, đúng lúc chị làm việc ở gần đây, nhớ ra em cũng hết giờ làm nên đến tìm em đi ăn cơm." Trên mặt Lạc Thương Vy cười với vẻ cưng chiều, thoạt nhìn giống như một người chị tốt thương yêu em gái.
Thật ra Lạc Phương Nhã không biết Lạc Thương Vy cố ý đi qua thăm dò Lạc Phương Nhã thôi.
Mấy ngày qua, mỗi ngày cô ta đều gọi điện thoại cho Lạc Phương Nhã, giả vờ vô tình hoặc cố ý tìm hiểu xem giữa Lạc Phương Nhã và người đàn ông kia có bị ảnh hưởng bởi cuộc điện thoại này của cô ta hay không. Khi biết được Lạc Phương Nhã vẫn không liên lạc với người đàn ông kia, cô ta biết mình đã ly gián bọn họ thành công. Nhưng cô ta vẫn không yên tâm, cho nên hôm nay cô ta mới cố ý qua tìm hiểu.
Lạc Phương Nhã hơi sửng sốt, sau đó nói: "Chị, hôm nay không được rồi. Em phải nhanh chóng tới rạp chiếu phim Tân Thế Kỷ ở thành Tây."
Xem phim à? Lạc Thương Vy nhướng mày, sau đó hỏi: “Em đi xem phim với ngài Tô à?"
"Không phải, là Khanh Khanh các cô ấy..." Lạc Phương Nhã còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên như nhớ ra điều gì, vội nói: "Chị, em không kịp giờ mất, em đi trước đây."
Xem ra người đàn ông kia thật sự cắt đứt liên hệ với Lạc Phương Nhã. Trong mắt Lạc Thương Vy thoáng hiện ra nụ cười đắc thắng nhưng đã nhanh chóng giấu được.
Cô ta nói với Lạc Phương Nhã: "Em đi đi, hôm khác chúng ta cùng ăn cơm cũng được."
"Cảm ơn chị." Lạc Phương Nhã vẫy tay chào Lạc Thương Vy, sau đó đứng bên đường vẫy một chiếc xe taxi rồi leo lên xe.
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 47: RẤT NGẠC NHIÊN KHI CÔ TỚI
Khi Lạc Phương Nhã ngồi xe taxi tới Tân Thế Kỷ, Hứa Song Khanh đã chờ cô ở bên đó
"Phương Nhã, cậu tới rồi."
"Khanh Khanh, đây là vé xem phim." Lạc Phương Nhã lấy vé xem phim từ trong túi ra và đưa cho Hứa Song Khanh.
Hứa Song Khanh cầm vé xem phim trên tay và nói: "Phương Nhã, cậu thật sự không vào xem cùng à? Cậu phải biết rất khó mới kiếm được một vé xem phim "Zero" đấy nhé."
"Tớ không xem." Lạc Phương Nhã lắc đầu.
Hứa Song Khanh trêu cô: "Được rồi, tớ biết không có người nào đó thì cậu không có hứng thú xem phim mà."
Ánh mắt Lạc Phương Nhã tối lại, sau đó nói: "Tớ đi trước đây."
"Ừ." Hứa Song Khanh gật đầu.
Lạc Phương Nhã vẫy tay với cô, sau đó xoay người rời đi.
Lạc Phương Nhã không đi thẳng tới bên chỗ Tô Hiên Minh mà đi tới siêu thị gần đó mua ít trái cây trước.
Vì không biết Tô Hiên Minh thích loại trái cây nào nên Lạc Phương Nhã lại mỗi loại một ít.
Khi lên xe taxi, Lạc Phương Nhã chú ý thấy thời gian trên đồng hồ đo của xe taxi báo đã sáu giờ mười lăm phút.
"Không biết anh ấy đã ăn tối chưa? Nếu chưa, mình thuận tiện mang bữa tối tới cho anh ấy." Lạc Phương Nhã vừa nói thầm vừa lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh.
Tô Hiên Minh vừa dùng cả buổi sáng để phê duyệt hết những tài liệu mà Chu Thạc mang tới cho anh lúc sáng sớm. Buổi trưa bác sĩ Trần qua trị liệu nắn xương cho anh.
Buổi chiều anh nghỉ ngơi một lúc lại bắt đầu mở cuộc họp qua video.
Cuộc họp video kết thúc thì đã năm giờ, anh nghỉ ngơi được hơn nửa giờ, mới gọi điện thoại đặt bữa tối.
Khi bữa tối được đưa qua đã sáu giờ mười lăm phút. Tô Hiên Minh xoa phần gáy hơi mỏi, ngồi xuống trước bàn ăn và cầm đũa lên. Nhưng anh còn chưa kịp ăn cơm thì điện thoại đã đổ chuông.
Tô Hiên Minh để đũa xuống, lấy điện thoại trong túi ra. Khi thấy trên điện thoại di động hiện ra số của Lạc Phương Nhã, anh hơi ngây người một lát, sau đó ấn nút nghe máy.
Bên kia vọng đến giọng nói của Lạc Phương Nhã: “Tô Hiên Minh?"
Tô Hiên Minh “Ừ” một tiếng với điện thoại: “Em hết giờ làm rồi à?"
Lạc Phương Nhã trả lời: “Em vừa tan làm, mới tới thành Tây."
Thành Tây? Đúng vậy, sao anh lại quên mất tối nay cô ấy sẽ đi tới thành Tây xem phim chứ? Bộ phim bắt đầu chiếu vào lúc sáu giờ ba mươi phút. Bây giờ là sáu giờ mười lăm phút. Chắc cô ấy đang ở ngoài rạp chiếu phim chờ vào phòng.
Tô Hiên Minh khẽ “A” một tiếng.
Lạc Phương Nhã bên kia im lặng mấy giây sau đó hỏi: “Anh ăn cơm chưa?"
Tô Hiên Minh liếc nhìn thức ăn trên bàn, sau đó trả lời: “Ăn rồi."
"Ừ, vậy em cúp máy trước đây." Lạc Phương Nhã nói.
Tô Hiên Minh nói một từ “Được” rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy, Tô Hiên Minh nhìn thức ăn trên bàn mà chẳng còn muốn ăn nữa.
Anh đặt điện thoại lên trên bàn ăn, sau đó đứng dậy đi tới tầng hai.
Anh vừa cởi cúc áo vừa đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm nước nóng xong, Tô Hiên Minh mặc áo ngủ và cầm khăn vừa lau tóc còn nhỏ nước vừa đi lên sân thượng.
Mặc dù mới đầu đông nhưng ban đêm vẫn hơi lạnh. Trên người Tô Hiên Minh chỉ mặc áo ngủ mỏng, anh mới đứng ở sân thượng không lâu đã thấy cả người lạnh giá, cảm giác sau gáy có chút đau đớn.
Nhưng Tô Hiên Minh vẫn không rời đi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ánh đèn màu vàng ấm áp của mấy ngọn đèn đường dưới tầng cách đó không xa.
Không biết qua bao lâu, Tô Hiên Minh đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc đang cố gắng xách đồ đi từ phía xa về biệt thự bên này.
Sao cô ấy lại tới vậy? Không phải cô ấy đã đi xem phim rồi sao?
Lạc Phương Nhã càng đi tới gần, tim của Tô Hiên Minh càng điên cuồng đập loạn.
Anh thấy Lạc Phương Nhã đi vào sân, sau đó đi qua sân, cuối cùng nghe được dưới tầng vang lên tiếng chuông cửa thì anh mới lấy lại tinh thần.
Sau đó anh vội vội vàng vàng xuống tầng và kéo cửa ra, thấy Lạc Phương Nhã đứng ở bên ngoài.
Cô lẳng lặng đứng ở dưới ánh đèn vàng vọt ngoài cửa lớn, ánh mắt nhìn anh long lanh, trong trẻo.
Đại khái qua nửa phút, Lạc Phương Nhã khẽ cười nói: “Thấy em mà anh kinh ngạc như vậy sao?"
Tô Hiên Minh không lên tiếng, ánh mắt anh nhìn từ trên mặt Lạc Phương Nhã tới trên cái túi lớn mà Lạc Phương Nhã đang xách trên tay. Sau đó anh giơ tay tính nhận lấy cái túi trên tay Lạc Phương Nhã nhưng bị Lạc Phương Nhã tránh được.
"Không nặng đâu, em tự cầm được rồi." Lạc Phương Nhã nói xong liền thay giày, cầm theo túi đi thẳng về phía phòng bếp.
Tô Hiên Minh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của cô mất vài giây mới đóng cửa lại, sau đó không nhanh không chậm theo sát phía sau cô.
Lạc Phương Nhã để túi lên trên bàn trà, đột nhiên liếc nhìn thức ăn còn để trên bàn ăn chưa động tới, cô hỏi: “Không phải anh nói đã ăn cơm rồi à? Sao còn không động gì thế?"
Nghe được câu hỏi của Lạc Phương Nhã, trên mặt Tô Hiên Minh hơi lúng túng nhưng không lên tiếng.
Vết thương còn chưa lành cũng không biết chăm sóc tốt cho mình. Lạc Phương Nhã tức giận nhưng không biết trút vào đâu, cũng không nói ra được, chỉ đành phải nói: "Em cũng chưa ăn, anh có muốn chúng ta cùng ăn một chút không?"
"Ừ." Tô Hiên Minh gật đầu và chuẩn bị cầm khay tới phòng bếp hâm nóng thức ăn, lại bị Lạc Phương Nhã ngăn lại: “Anh để em làm cho, anh cứ ngồi yên đi."
Lạc Phương Nhã cho Tô Hiên Minh một vẻ mặt “anh tốt nhất đừng động đậy” rồi cầm khay trên bàn đi vào trong bếp.
Lần này hâm nóng thức ăn không xuất hiện cảnh tượng long trời lở đất như lần trước nữa, xem như có nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn trót lọt.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã ngồi trên sô pha.
Trong sự im lặng, bầu không khí có vẻ hơi lúng túng, Lạc Phương Nhã đành phải mở miệng tìm đề tài trước.
"Anh có muốn ăn trái cây không? Em không biết anh thích loại nào nên mua mỗi loại một ít."
Mặt Tô Hiên Minh không đổi sắc nhìn động tác của cô, không mở miệng.
Lạc Phương Nhã đã quen với chuyện Tô Hiên Minh không lên tiếng, cô lấy một quả táo từ trong túi ra và hỏi Tô Hiên Minh: “Anh ăn táo chứ?"
"Ừ." Tô Hiên Minh khẽ gật đầu.
Thấy Tô Hiên Minh gật đầu, Lạc Phương Nhã cười làm hàng lông mày cong lên: “Để em gọt vỏ đã."
Lạc Phương Nhã lấy con dao từ trong túi ra gọt táo cho Tô Hiên Minh. Rất đáng tiếc, tay nghề kia của cô thật sự không tốt, một dao cắt xuống liền có gần nửa quả táo bay tới trên bàn trà.
Nhìn con dao trong tay Lạc Phương Nhã, gương mặt vô cảm của Tô Hiên Minh khẽ giật giật: “Để anh gọt cho."
"Em làm được mà." Lạc Phương Nhã ném phần táo trên bàn trà vào thùng rác, lại một dao cắt xuống liền cắt một miếng da bằng móng tay.
Lần này Tô Hiên Minh không nói gì, cướp luôn con dao trên tay Lạc Phương Nhã, sau đó lại cầm một quả táo lên gọt vỏ.
Lạc Phương Nhã nhìn không chớp mắt, thấy quả táo chuyển động dưới đầu ngón tay thon dài, tuyệt đẹp của Tô Hiên Minh và gọt ra một dây vỏ táo liền nhau.
"Tô Hiên Minh không ngờ anh gọt một quả táo cũng đẹp như vậy, đúng là người đàn ông quá hoàn mỹ, có tiền lại đẹp trai, có thể lo chuyện gia đình, có thể xuống bếp phòng... Ơ..." Phát hiện mình hình như nói chuyện quá suồng sã, Lạc Phương Nhã vội vàng ngậm miệng lại, sau đó cẩn thận liếc nhìn Tô Hiên Minh.
Trên mặt người kia thoáng cười, khóe miệng còn hơi cong lên.
Cười à? Cô nhìn nhầm sao? Tầm mắt của Lạc Phương Nhã lại liếc qua, phát hiện trên mặt Tô Hiên Minh làm gì có ý cười nào, vẫn như mọi khi, vẫn là vẻ mặt vô cảm đó.
Quả nhiên là cô nhìn nhầm rồi, anh làm sao biết cười được chứ? Lạc Phương Nhã lắc đầu.
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 48: PHÁT HIỆN RA MỤC ĐÍCH CỦA LẠC THƯƠNG VY
Thật ra Lạc Phương Nhã không biết là Tô Hiên Minh thật sự đã cười.
Ngay cả anh cũng không biết vì sao sau khi nghe Lạc Phương Nhã đánh giá về mình, anh lại cảm thấy hơi buồn cười. Chỉ có điều từ trước đến nay anh đều lạnh lùng, cho nên cũng chỉ thoáng cười trong chớp mắt ngắn ngủi như vậy.
Tô Hiên Minh giấu đi cảm xúc của mình, trong tay cầm quả táo đã gọt xong đưa cho Lạc Phương Nhã.
Lạc Phương Nhã cong môi nhận lấy. Chờ sau khi cô cầm qua mới nhớ ra vừa rồi mình vốn định gọt táo cho Tô Hiên Minh ăn, cô vội vàng đưa trả lại cho Tô Hiên Minh: “Cái này là để cho anh ăn."
"Em ăn đi." Tô Hiên Minh lại giơ tay lấy thêm một quả táo từ trong túi ra.
Lạc Phương Nhã gật đầu và cắn một miếng.
Quả táo thật ngọt, cô cong môi cười và cầm quả táo ăn vô cùng vui vẻ.
Tô Hiên Minh liếc nhìn cô rồi cúi đầu gọt quả táo trên tay.
Quả táo còn chưa gọt xong thì điện thoại của anh lại đổ chuông.
Tô Hiên Minh để quả táo và con dao gọt hoa quả vào trong đĩa, rút khăn giấy từ trên bàn trà tới lau sạch tay, sau đó mới lấy cầm điện thoại ra khỏi túi.
Khi thấy dãy số hiện ra trên màn hình điện thoại, Tô Hiên Minh liếc mắt nhìn về phía Lạc Phương Nhã đang ăn táo.
Mặc dù chỉ mới thấy số này một lần, nhưng Tô Hiên Minh với trí nhớ tốt siêu cấp vừa nhìn đã biết là số Lạc Thương Vy đã gọi cho anh lần trước.
Nhớ tới những tời cô ta nói với anh trong cuộc điện thoại lần trước, mắt Tô Hiên Minh tối lại.
Lạc Phương Nhã ngẩng đầu, thấy Tô Hiên Minh cầm điện thoại vẫn đang đổ chuông không ngừng, lại nhìn cô chằm chằm mà chẳng biết tại sao.
Anh không nghe điện thoại còn nhìn cô chằm chằm làm gì?
"Anh không nghe điện thoại à?"
Cô bảo anh nhận điện thoại của chị cô sao? Ánh mắt Tô Hiên Minh lạnh dần...
Anh không rời tầm mắt, đôi môi mím thật chặt, sau đó ấn nút nghe máy.
Bên kia lập tức vọng đến giọng nói của Lạc Thương Vy: “Chà, ngài Tô, cuối cùng ngài cũng nghe máy rồi à?"
"Có việc gì?" Giọng nói của Tô Hiên Minh lạnh lùng không hề có chút cảm xúc nào.
Lạc Phương Nhã nghe được giọng nói lạnh như băng này của Tô Hiên Minh lại không nhịn được rùng mình một cái. Người trong điện thoại này là ai vậy? Chắc Tô Hiên Minh rất ghét, bằng không sẽ không đối xử lạnh lùng như vậy.
Tô Hiên Minh không biết suy nghĩ của Lạc Phương Nhã, mặt anh vô cảm, khi nghe Lạc Thương Vy nói lời tiếp theo, băng lạnh đều tan ra.
"Ngài Tô, ngài đừng nóng giận! Là Phương Nhã nhà chúng tôi bảo tôi gọi điện thoại hẹn ngài ra, muốn nói chuyện riêng với ngài."
Nói chuyện riêng với anh à? Vậy người đang cầm táo gặm bên kia làm gì? Có lẽ chuyện cũng không phải như anh nghĩ. Ánh mắt Tô Hiên Minh nhìn tới trên người Lạc Phương Nhã, đôi mắt lạnh lùng dần trở nên ấm áp nhưng giọng điệu vẫn không thay đổi: “Thật sao?"
"Đương nhiên rồi. Hôm nay, Phương Nhã đi xem phim với người ta ở rạp chiếu phim Tân Thế Kỷ ở thành Tây." Lạc Thương Vy nói xong còn cố ý nói thêm một câu: “Đối phương là nam đấy."
Tô Hiên Minh đã hoàn toàn chắc chắn về mục đích của Lạc Thương Vy, chính là gây ra hiểu nhầm giữa anh và Lạc Phương Nhã.
Lại nghĩ tới lần trước khi anh gặp phải Lạc Thương Vy ở Ngự Phong Hoàng, anh đã đọc ra được ý muốn của cô ta qua ánh mắt. Đôi mắt Tô Hiên Minh thoáng lộ vẻ lạnh lùng.
Chỉ không biết cô ta làm thế nào mà lấy được số điện thoại của anh.
Tô Hiên Minh mím môi, sau đó cúp máy.
Lạc Phương Nhã vẫn luôn chú ý tới Tô Hiên Minh, thấy anh cúp máy, cô lập tức hỏi: “Người gọi điện thoại chọc cho anh mất hứng à?"
Tô Hiên Minh lặng lẽ liếc nhìn Lạc Phương Nhã, sau đó gật đầu “Ừ” một tiếng.
"Nếu anh mất hứng thì không cần nghe điện thoại của người đó làm gì." Lạc Phương Nhã dừng một chút, sau đó lại nói: "Nếu không anh kéo người đó vào danh sách đen, để cho người đó không gọi vào được nữa..."
Tô Hiên Minh không mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm vào Lạc Phương Nhã đang nói không ngừng.
"... Nếu thật không được, em nghe điện thoại, giúp anh mắng người đó một trận." Lạc Phương Nhã phồng má, thở hổn hển nói.
"Ừ." Tô Hiên Minh không để ý trả lời.
Về việc xử lý Lạc Thương Vy, anh cần phải lên kế hoạch cẩn thận mới được.
Dù sao Lạc Thương Vy có địa vị không tầm thường trong lòng Lạc Phương Nhã, nếu xử lý không thỏa đáng, thật sự sẽ làm Lạc Thương Vy được như ý mất.
Ánh mắt Tô Hiên Minh nghiêm lại, đứng dậy đi tới phòng bếp rót nước.
Vừa rồi Tô Hiên Minh vẫn ngồi dựa vào sô pha, cảm giác còn tốt, bây giờ vừa đứng dậy, cảm giác đau đớn ở cổ lại kéo tới.
Hôm nay anh bận rộn suốt một ngày, đáng lẽ nên đi nghỉ sớm. Tô Hiên Minh thầm thở dài, sau đó vừa xoa gáy vừa đi về phía phòng bếp.
Lạc Phương Nhã chú ý thấy động tác của anh, lập tức đứng dậy: “Gáy anh sao vậy?"
"Không sao cả." Nghe được câu hỏi của Lạc Phương Nhã, Tô Hiên Minh lập tức rút tay đang đặt trên gáy về.
Lạc Phương Nhã biết, chỉ sợ là xương cổ của Tô Hiên Minh có chút không thoải mái rồi. Cô biết Tô Hiên Minh muốn gạt cô nên không tiện nói ra, chỉ nói: "Anh đã bận suốt một ngày rồi, gáy không thoải mái sao?"
Tô Hiên Minh tùy ý “Ừ” một tiếng.
"Anh nhanh về phòng nằm đi." Lạc Phương Nhã nói xong, lại hỏi: “Anh vào bếp định lấy gì à?"
"Rót nước." Tô Hiên Minh nói xong lại muốn đi về phía phòng bếp nhưng đã bị Lạc Phương Nhã cản lại.
"Để em rót nước cho anh, anh nhanh về phòng đi." Trong đôi mắt đen láy lại trong veo của Lạc Phương Nhã có chút lo âu và quan tâm.
Trái tim của Tô Hiên Minh bỗng run lên, bất giác gật đầu: “Được."
Lạc Phương Nhã dịu dàng cười với Tô Hiên Minh, sau đó xoay người đi vào trong bếp.
Tô Hiên Minh thu lại ánh mắt, bước chân đi về phía chỗ cầu thang.
Sau khi trở lại phòng, Tô Hiên Minh nằm xuống giường, cho dù gáy có thoải mái chút, nhưng thỉnh thoảng sau cổ vẫn thấy đau đớn.
Tô Hiên Minh nhíu mày và chậm rãi nhắm mắt lại.
Không bao lâu, bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa.
Anh mở mắt ra, còn chưa kịp mở miệng trả lời thì thấy cửa đã bị đẩy ra.
Lạc Phương Nhã cầm một cái cốc, đi tới.
"Anh đau lắm à?" Thấy lông mày của Tô Hiên Minh nhíu chặt, trong lòng Lạc Phương Nhã vô cùng đau đớn.
Tô Hiên Minh ngồi dậy, nhìn cô lắc đầu: “Không sao."
Lạc Phương Nhã đưa cái cốc cho anh, sau đó đi tới bên giường, phía sau Tô Hiên Minh, giơ tay lên ấn lên gáy Tô Hiên Minh.
Trong nháy mắt khi lòng bàn tay mềm mại của cô chạm vào da anh, toàn thân Tô Hiên Minh liền cứng đờ, suýt nữa thì làm đổ cốc nước ra ngoài.
"Anh đau ở đâu? Ở đây à?" Hơi thở ấm áp như hoa lan thổi vào bên tai, từ bên tai Tô Hiên Minh lan tràn ra một loại cảm giác tê dại xa lạ.
"Ừ." Tô Hiên Minh đáp một tiếng và cúi đầu uống nước để che giấu sự khác thường của mình.
"Anh nằm xuống, em xoa bóp cho anh một chút, có lẽ sẽ tốt hơn." Giọng nói của Lạc Phương Nhã lại truyền đến.
Tô Hiên Minh không hề suy nghĩ đã từ chối: “Không cần, không cần làm lớn chuyện đâu."
Lạc Phương Nhã lại không nghe lọt tai lời anh nói, cô giơ tay đón lấy cái cốc tên tay anh và đặt trên tủ đầu giường. Sau đó không nói tiếng nào đẩy lưng của Tô Hiên Minh, để anh nghiêng người nằm xong.
Tô Hiên Minh không nỡ nói lời từ chối cô đành phải ngoan ngoãn nằm xuống giường theo yêu cầu Lạc Phương Nhã.
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 49: HÔN TRỘM
Trong gian phòng yên tĩnh có một mùi thơm đặc biệt thoang thoảng trong không khí.
Lạc Phương Nhã ngồi nghiêng bên giường, bụng ngón tay đặt ở trên gáy của Tô Hiên Minh, thong thả xoa ấn với sức lực thích hợp.
"Anh có thấy đỡ hơn chút nào không?"
"Ừ, đỡ hơn rất nhiều rồi, cảm ơn em." Tô Hiên Minh quay đầu nhìn Lạc Phương Nhã, chân mày vốn nhíu chặt đã giãn ra.
Thấy Tô Hiên Minh như vậy, trái tim đang lo lắng của Lạc Phương Nhã cũng dần dần yên tâm.
"Anh đừng khách sáo làm gì, anh cứ nằm xuống, để em xoa bóp thêm lúc nữa."
"Ừ." Tô Hiên Minh quay đầu lại, lười biếng híp mắt lại.
động tác xoa ấn trên tay Lạc Phương Nhã không dừng, vẻ mặt ôn hòa, khóe miệng cong lên mang theo sự ấm áp thỏa mãn.
Lực massage vừa phải khiến cảm giác đau đớn sau gáy biến mất, hàng mi dài lại cong của Tô Hiên Minh khẽ chớp chớp. Đôi mắt khép hờ rồi chậm rãi nhắm lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lạc Phương Nhã bất giác dừng tay nhìn chăm chú vào người đang nằm trên giường quay lưng về phía cô.
Sau một lúc lâu, cô rón rén đứng dậy, vòng qua cuối giường để sang bên kia.
Ánh mắt cô có chút tham lam tập trung ở trên gương mặt điển trai đang ngủ của Tô Hiên Minh.
Dưới ánh đèn vàng phía đầu giường, gương mặt với những đường nét vốn đã hoàn mỹ lại càng thêm tinh xảo.
Lạc Phương Nhã nhìn chằm chằm vào Tô Hiên Minh, trên gương mặt vô cùng dịu dàng.
Chỉ khi anh ngủ, cô mới dám để lộ ra chút tâm tư nhỏ bé của mình.
Bởi vì cô không có chút can đảm nào để tiếp nhận hậu quả sau khi mình tỏ tình, Tô Hiên Minh có thể sẽ không để ý tới cô nữa.
"Anh có thích em chút nào không..." Lạc Phương Nhã khẽ nói, không kìm nén được cảm xúc mà chậm rãi thò tay về phía gương mặt đẹp trai của Tô Hiên Minh.
Bởi vì quá khẩn trương, đầu ngón tay của cô càng run rẩy dữ dội hơn.
Thậm chí khi đầu ngón tay đã sắp chạm đến mặt anh, cô vẫn sợ hãi mà dừng lại.
Lạc Phương Nhã tham lam nhìn gương mặt đang ngủ yên và cố nuốt nước bọt, sau đó đầu ngón tay lại cẩn thận thò tới, cuối cùng rơi xuống rất nhẹ trên gương mặt của Tô Hiên Minh.
Khi ngón tay chạm vào trên gương mặt của Tô Hiên Minh, Lạc Phương Nhã lập tức cảm giác như có một dòng điện mạnh truyền vào ngón tay của mình, làm cho tim cô bỗng nhiên chững lại một nhịp, ngón tay càng run rẩy hơn nữa.
Lạc Phương Nhã sợ sẽ làm cho Tô Hiên Minh tỉnh lại nên vội vàng rút tay về.
Cô cẩn thận liếc nhìn gương mặt đang ngủ của Tô Hiên Minh, phát hiện anh vẫn ngủ rất sâu, lúc này Lạc Phương Nhã mới lại thò tay tới.
Lần này cô cẩn thận di chuyển từ vầng trán cao, trắng mịn của Tô Hiên Minh đến hai hàng lông mày sắc bén, lông mi dài lại cong, cái mũi thẳng mà anh tuấn, hốc mắt tuyệt đẹp, gò má tinh tế, cuối cùng là bờ môi mỏng hoàn hảo...
Môi anh còn từng hôn cô. Cảm giác ấm áp, mềm mại trong trí nhớ kia lập tức xuất hiện trong đầu, làm cho tim Lạc Phương Nhã đập thịch thịch.
Cô nhìn chằm chằm vào môi của Tô Hiên Minh không chớp mắt, mặt bất giác ghé sát lại phía mặt anh.
Lại một lần thôi, chỉ lén lút một lần này là được rồi...
Trong lòng Lạc Phương Nhã tự nhủ với mình như thế, cuối cùng cẩn thận chạm nhẹ vào môi của Tô Hiên Minh.
Cô không dám có quá nhiều động tác, chỉ chạm nhẹ vào môi của Tô Hiên Minh rồi nhanh chóng rời ra.
Sau khi được như mong muốn, trên mặt Lạc Phương Nhã hiện ra nụ cười sung sướng.
Sau khi tham lam nhìn chằm chằm vào mặt Tô Hiên Minh một lúc, cô giơ tay kéo chăn trên người của Tô Hiên Minh bị tuột xuống, nhẹ nhàng đắp kín cho anh rồi đứng dậy rời khỏi phòng của Tô Hiên Minh...
Lạc Phương Nhã rời đi không lâu thì Tô Hiên Minh đã tỉnh lại.
Anh ngồi dậy và nhìn lướt qua gian phòng một lượt nhưng không nhìn thấy Lạc Phương Nhã, tầm mắt của anh đờ ra một lát, sau đó nhanh chóng vén chăn xuống giường.
Anh đi dép và ra khỏi phòng, lao thẳng đến phòng khách dưới tầng.
Phòng khách vốn sáng sủa lại chỉ còn một cái đèn tường đèn u ám vẫn sáng, Lạc Phương Nhã cũng không ở đó.
Tô Hiên Minh bước nhanh tới trước bàn trà và cầm điện thoại di động lên, anh không nghĩ quá nhiều, gọi điện thoại luôn cho Lạc Phương Nhã.
Chờ sau khi bấm gọi, anh mới chú ý thấy bây giờ đã là mười hai giờ đêm.
Đã muộn thế này, chắc cô cũng ngủ rồi...
Tô Hiên Minh sợ đánh thức cô nên vội vàng tắt cuộc điện thoại đã đổ chuông vài tiếng.
Kết quả anh vừa cúp máy được mấy giây thì điện thoại đổ chuông.
Là Lạc Phương Nhã gọi tới, bàn tay Tô Hiên Minh nắm điện thoại chợt run rẩy. Sau khi nuốt nước bọt, Tô Hiên Minh mới ấn nút nghe máy.
Còn không chờ anh mở miệng, bên kia đã vọng tới giọng nói lo lắng của Lạc Phương Nhã: “Sao vậy? Gáy anh lại đau à?"
Nghe được Lạc Phương Nhã quan tâm, nơi nào đó ở sâu trong trái tim Tô Hiên Minh căng lên, thật đầy.
"Không phải." Tô Hiên Minh dừng một chút mới nói tiếp: “Em về nhà rồi à?"
Lạc Phương Nhã “A” một tiếng, sau đó lại nói: "Em đang ở trên xe taxi, phải lát nữa mới về được tới nhà."
Cô còn ở trên xe taxi à? Hóa ra cô mới đi không lâu!
Tô Hiên Minh mím môi hỏi: “Sao em không gọi anh?"
Bên kia, Lạc Phương Nhã im lặng mấy giây mới trả lời: "Anh không thoải mái, hơn nữa lúc đó anh ngủ rồi."
Ngón tay Tô Hiên Minh cầm điện thoại siết chặt, sau đó lãnh đạm nói ra những lời quan tâm trong điện thoại: “Không an toàn."
"Em gọi xe của hãng, sẽ không có chuyện gì đâu." Lạc Phương Nhã mỉm cười trả lời.
Tô Hiên Minh “Hừ” một tiếng, không nói chuyện.
Bên kia, Lạc Phương Nhã im lặng mấy giây mới nói tiếp: "Sau này em sẽ không làm vậy nữa, em hứa."
Lúc này Tô Hiên Minh mới khẽ “Ừ” một tiếng.
"Ngày mai anh muốn ăn gì? Em sẽ mang bữa sáng qua cho anh." Lần này, rõ ràng giọng nói của Lạc Phương Nhã rất vui vẻ.
Tô Hiên Minh cũng bị cô lây nhiễm, khóe miệng hơi cong lên: “Cháo."
Lạc Phương Nhã nói một từ “Được”, sau đó lại hỏi: "Anh thích cháo loại nào?"
"Loại nào cũng được." Tô Hiên Minh bình thường rất kén chọn tự nhiên lại nói loại nào cũng được. Nếu để cho Chu Thạc nghe được, đại khái sẽ lại than thở một tiếng sức hấp dẫn của cô Lạc quá lớn.
Cuộc điện thoại này cũng không dừng lại ở bữa sáng mà vẫn tiếp tục.
Mặc dù hơn nửa đều là Lạc Phương Nhã nói chuyện còn Tô Hiên Minh đang nghe.
Nhưng Tô Hiên Minh vẫn không cúp máy, không chỉ vậy, anh còn thỉnh thoảng sẽ trả lời Lạc Phương Nhã một câu.
Mãi đến khi Lạc Phương Nhã nói cô đã về đến nhà, Tô Hiên Minh mới nói chúc Lạc Phương Nhã ngủ ngon.
Mặc dù Lạc Phương Nhã ngủ muộn nhưng sáng sớm ngày hôm sau cô đã tới biệt thự của Tô Hiên Minh.
Trái lại Tô Hiên Minh với đôi mắt vẫn còn ngái ngủ và mới tỉnh lại ra mở cửa cho Lạc Phương Nhã.
Ở trong ấn tượng của Lạc Phương Nhã, Tô Hiên Minh vĩnh viễn đều giống như vị thần không dính khói lửa nhân gian.
Mà dáng vẻ mới tỉnh ngủ của anh lúc này lại làm cho Tô Hiên Minh có vẻ không phải không dính khói lửa nhân gian, làm người ta cảm giác anh vẫn là người phàm.
Đại khái chẳng có mấy ai có thể nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Hiên Minh!
Trong lòng Lạc Phương Nhã âm thầm thở dài một tiếng đầy thỏa mãn, sau đó cười tới đôi mắt cong hỏi: “Anh có muốn ngủ tiếp không?"
"Không cần." Tô Hiên Minh lắc đầu, xoay người đi về phía phòng vệ sinh.
Khóe miệng Lạc Phương Nhã hơi cong lên và nhìn theo bóng lưng của Tô Hiên Minh, sau đó cô cầm theo bữa sáng vào nhà ăn...
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 50: HAI NGƯỜI CÙNG ĐI RA NGOÀI
Ăn sáng xong, Tô Hiên Minh nhận được một cuộc điện thoại liền vội vội vàng vàng lên tầng.
Mà Lạc Phương Nhã rất tự nhiên thu dọn bát đĩa trên bàn ăn vào bếp rửa.
Kết quả cô vừa vào phòng bếp không lâu, đã nghe được ngoài cửa vọng tới tiếng chuông cửa.
Nghĩ đến Tô Hiên Minh ở trên tầng, Lạc Phương Nhã vội vàng thả giẻ lau bát trên tay xuống, mở vòi bông sen rửa tay rồi chạy kéo cửa và mở ra.
Đứng ngoài cửa là một người trung tuổi cầm theo hòm thuốc.
Tầm mắt Lạc Phương Nhã liếc nhìn hòm thuốc ở trên tay đối phương, lại đoán ra ông chính là bác sĩ nắn xương cổ cho Tô Hiên Minh mà Chu Thạc đã nhắc tới.
Cô lịch sự chào hỏi đối phương: “Chào ngài."
"Chào cô." Bác sĩ Trần hơi tò mò quan sát người phụ nữ trước mặt này.
Ông ta là bác sĩ gia đình của nhà họ Tô nhiều năm, cho dù không đến mức rất hiểu Tô Hiên Minh, nhưng cũng biết rõ tính tình của Tô Hiên Minh trời sinh lạnh lùng lãnh đạm, rất khó gần, khả năng phụ nữ tồn tại ở bên cạnh càng là bằng không.
Nhưng người phụ nữ này là ai? Cô tự nhiên có thể đi vào biệt thự của cậu ta à?
Lạc Phương Nhã không biết được suy nghĩ của bác sĩ Trần, cô khẽ cười nói với bác sĩ Trần: "Xin hỏi ngài tìm Tô Hiên Minh sao?"
"Đúng vậy, tôi tìm Tổng giám đốc Tô." Bác sĩ Trần ép xuống sự tò mò, gật đầu nói.
"Mời ngài vào." Lạc Phương Nhã lùi lại hai bước để cho bác sĩ Trần vào nhà.
Bác sĩ Trần vừa đi vào trong phòng khách vừa hỏi: “Tổng giám đốc Tô có ở đây không?"
"Tô Hiên Minh đang ở trên tầng. Ngài ngồi tạm, tôi đi gọi anh ấy xuống." Lạc Phương Nhã trả lời.
Bác sĩ Trần gật đầu với Lạc Phương Nhã: “Vậy làm phiền cô."
"Không phiền ạ." Lạc Phương Nhã lắc đầu, đang chuẩn bị lên trên tầng.
Giọng nói của Tô Hiên Minh đã vọng tới: “Sao vậy?"
Hóa ra Tô Hiên Minh nghe được tiếng động ở dưới tầng nên đi từ trên tầng xuống.
Lạc Phương Nhã chỉ vào bác sĩ Trần nói: "Có khách tới tìm anh này."
Bác sĩ Trần đang ngồi trên sô pha, vừa thấy Tô Hiên Minh đi xuống liền đứng dậy: “Tổng giám đốc Tô, tôi tới để..."
Bác sĩ Trần còn chưa nói xong, Tô Hiên Minh lại ngắt lời ông ta: “Ông lên tầng đi."
Bác sĩ Trần hơi sửng sốt nhưng vẫn gật đầu, cầm theo hòm thuốc đi lên cầu thang.
Tô Hiên Minh xoay người đi được vài bước, lại xoay người nói với Lạc Phương Nhã: "Anh có chút việc cần nói với ông ấy."
"Ừ." Lạc Phương Nhã biết Tô Hiên Minh không muốn để cho cô phát hiện ra chuyện anh bị thương nên khẽ gật đầu, xoay người vào trong bếp.
Sau khi thu dọn xong phòng bếp, Lạc Phương Nhã ngồi ở trong phòng khách, dùng điều khiển từ xa bật ti vi xem.
Đại khái qua hơn nửa giờ, bác sĩ Trần cầm theo hòm thuốc đi từ trên tầng xuống.
Lạc Phương Nhã đang ngẩn người ở trên sô pha lập tức đứng dậy: “Bác sĩ, xương cổ của anh ấy thế nào?"
Bác sĩ Trần hơi sửng sốt, sau đó mới trả lời: “Cho dù Tổng giám đốc Tô đã trị liệu nắn xương hơn một tuần, nhưng cậu ấy nghỉ ngơi quá ít nên dẫn đến bệnh tình tái phát nhiều lần."
"Còn có cách trị liệu nào khác không ạ? Tối hôm qua anh ấy còn đau đến không chịu được đấy." Lạc Phương Nhã nhíu mày nói.
Bác sĩ Trần cười khổ nói: "Cái này thì thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Nhưng cô cũng biết tổng giám đốc Tô làm việc..."
Lạc Phương Nhã tất nhiên hiểu rõ bác sĩ Trần muốn nói gì. Tô Hiên Minh bận rộn làm việc, làm gì có khả năng nghỉ ngơi?
Cho dù anh không tới công ty đi làm, nhưng ở trong nhà vẫn xem không ít tài liệu đâu.
Lạc Phương Nhã thầm thở dài, sau đó hỏi: “Vậy cần chú ý những gì ạ?"
Bác sĩ Trần nhìn Lạc Phương Nhã thật lâu, sau đó nói: "Đầu tiên phải chú ý giữ ấm cổ, lạnh chỉ càng kích thích làm đau đớn nặng thêm. Thứ hai là chú ý nghỉ ngơi, thời gian cúi đầu không nên quá lâu, cố gắng hết sức giảm bớt việc cúi đầu làm việc, thời gian qua một giờ thì tốt nhất nên xoa bóp một chút."
Lạc Phương Nhã cười và cảm ơn bác sĩ Trần: “Vâng, cám ơn bác sĩ."
"Cô không cần khách sáo, tôi đi trước đây." Bác sĩ Trần lắc đầu nói.
"Tôi tiễn ngài."
Lạc Phương Nhã tiễn bác sĩ Trần đi rồi quay về biệt thự, Tô Hiên Minh đã đi từ trên tầng xuống.
"Sao anh không nằm trên giường thêm một lát nữa?"
Tô Hiên Minh không trả lời Lạc Phương Nhã, chỉ nói: "Anh đi đây."
"Dạ?" Lúc này Lạc Phương Nhã mới chú ý thấy Tô Hiên Minh đã thay quần áo.
Tô Hiên Minh trả lời: “Ra ngoài."
"Ra ngoài à? Không được." Lạc Phương Nhã không cần suy nghĩ đã lắc đầu.
Tô Hiên Minh nhíu mày nói: "Anh ra ngoài có việc."
"Nhưng… anh..." Lạc Phương Nhã còn muốn thêm gì đó.
Tô Hiên Minh đã cầm chìa khóa trên bàn trà lên, đi thẳng ra ngoài.
"Chờ đã." Lạc Phương Nhã vội vàng đi qua ngăn cản anh.
Tô Hiên Minh không nói gì, chỉ nhìn cô với vẻ dò hỏi.
"Gáy anh không thoải mái, lúc ra ngoài phải thay chiếc áo cao cổ, nó sẽ bảo vệ cổ anh tốt hơn." Lạc Phương Nhã nói xong liền kéo tay Tô Hiên Minh lại đi lên trên tầng.
Sau khi đi tới phòng của Tô Hiên Minh, Lạc Phương Nhã vừa mở tủ của Tô Hiên Minh ra, vừa hỏi: “Anh có cái áo lông cao cổ nào không?"
"Có áo len." Tô Hiên Minh trả lời.
Lạc Phương Nhã nhìn lướt qua quần áo treo trong tủ nói: "Áo len cũng được, anh để ở đâu?"
Tô Hiên Minh không trả lời mà giơ tay qua vai của Lạc Phương Nhã, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc áo len màu trắng.
Lạc Phương Nhã liếc nhìn áo len cao cổ nói: "Anh nhanh thay đi."
Tô Hiên Minh khẽ “Ừ” một tiếng, lại nhìn Lạc Phương Nhã không hề động đậy.
Lạc Phương Nhã hơi sửng sốt, sau đó mới nhớ ra Tô Hiên Minh phải thay quần áo, cô vội vàng nói: "Em… em ra ngoài chờ anh."
Lạc Phương Nhã nói xong câu đó thì không chờ Tô Hiên Minh trả lời, chạy ra khỏi phòng của Tô Hiên Minh mà không hề quay đầu lại.
Trong đôi mắt đen như mực in bóng người phụ nữ chạy trối chết giống như một con thú nhỏ, khóe miệng Tô Hiên Minh lại hơi cong lên.
Tô Hiên Minh thay quần áo xong, lúc từ trong nhà đi ra đã thấy Lạc Phương Nhã đang chờ anh ở ngoài cổng.
Lạc Phương Nhã thấy anh đi ra thì lập tức đi về phía anh: “Anh đưa chìa khoá cho em, em sẽ lái xe chở anh đi."
Tô Hiên Minh lặng lẽ liếc nhìn cô, cuối cùng vẫn đưa chìa khóa cho cô.
Sau khi lái xe ra khỏi khu chung cư, Lạc Phương Nhã mới hỏi: “Anh muốn đi đâu?"
Tô Hiên Minh nghiêng đầu liếc nhìn cô, trả lời: "Khu Tây Lãng."
Khu Tây Lãng à? Đó là từ thay thế cho nơi sang trọng và thời trang nhất ở thành phố Z sao? Anh muốn đi qua bên đó làm gì? Lạc Phương Nhã chớp chớp mắt nhưng không hỏi ra miệng, chỉ đánh vô lăng lái xe về phía khu Tây Lãng.
Nửa giờ sau, bọn họ đến khu Tây Lãng.
Sau khi dừng xe ở một bãi đỗ xe của khu Tây Lãng, Tô Hiên Minh lại dẫn theo Lạc Phương Nhã đi tới tòa nhà với phong cách Châu Âu chỉ có ở khu Tây Lãng thành phố Z này.
Lạc Phương Nhã không biết Tô Hiên Minh muốn làm gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo phía sau, cách anh không xa.
Cuối cùng Tô Hiên Minh dừng lại ở trước một cửa hàng thời trang có thương hiệu nổi tiếng: “Em vào trong đi."
"Dạ?" Lạc Phương Nhã từ phía sau đi qua với vẻ mặt khó hiểu.
Tô Hiên Minh thản nhiên nói: "Chọn bộ quần áo trang trọng một chút, đợi lát nữa có một bữa tiệc, em đi theo anh."
Quần áo trang trọng à? Lạc Phương Nhã cúi đầu nhìn mình, trên người cô mặc một chiếc áo lông, phía dưới là quần jean. Ờ... Nếu tham dự bữa tiệc thì quả thật không được trang trọng thật.
Nhưng... Lạc Phương Nhã liếc nhìn cửa hàng vô cùng đắt đỏ bên cạnh, lại liếc nhìn Tô Hiên Minh, cuối cùng miễn cưỡng bước vào trong.
Bình luận facebook