-
Chương 10
Đường Cách ở trong thư phòng, máy tính đang mở, trên màn hình là một chuỗi số liệu cô nhìn mà chẳng hiểu gì.
Thấy cô đi vào, Đường Cách ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc: “Sao lại thành em đưa vào rồi?”
Nói xong, anh buông chuột ra rồi đứng lên. Trong nhà cách âm rất tốt, dù cửa mở nhưng tiếng động dưới lầu cũng không truyền được lên đến đây. Đường Cách nhận lấy lọ thủy tinh đựng trà, hỏi: “Em về lúc nào thế? Sao không bảo anh một tiếng, anh còn định đi đón em.”
“Không cần phải hôm nào cũng đi đón em đâu, em đã lớn thế này rồi.” Đường Quỳ mỉm cười: “Anh, em muốn bàn với anh một chuyện.”
Đường Cách lấy quả cam ở trên bàn, lột vỏ ra, ăn thử một múi, rất ngọt, phần còn lại thuận tay đưa hết cho Đường Quỳ: “Em nói đi!”
Đường Quỳ nhai kĩ, quả cam thật sự rất ngọt, còn hơi lạnh, nhưng không ngọt đến mức phát ngấy. Cô cố gắng chọn từ ngữ, rốt cuộc cũng mở miệng: “Sau này anh đừng nhờ Diệp Thời Ngôn đến đón em nữa.”
Diệp Thời Ngôn đứng ở cửa.
Đường Cách nhìn anh ta một cái, mãi mới nói với Đường Quỳ: “Được!”
Đường Quỳ cười nói: “Cảm ơn anh, em xuống lầu trước đã. Đúng rồi, người dì Liễu giới thiệu cho em cũng đang ở dưới đó, nếu không bận thì anh cũng xuống xem?”
Đường Cách sửng sốt, lúc này mới nhớ ra gần đây mẹ Đường vẫn luôn sắp xếp chuyện xem mắt này: “Em nên bảo anh sớm một chút chứ, sao lại có thể không xem được?”
Đường Quỳ và anh một trước một sau đi xuống lầu, lúc lướt ngang qua bên cạnh Diệp Thời Ngôn cũng không hề liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái.
Trong lòng Diệp Thời Ngôn càng khó chịu.
Dưới lầu, ba Đường đã kết thúc màn thẩm tra Giang Trúc. Nhìn sắc mặt của ba Đường thì chắc chắn là rất hài lòng.
Nghe được động tĩnh, ba Đường quay đầu lại, gọi Đường Cách: “Nào nào nào, A Cách, tới đây làm quen một chút, vị này chính là Giang Trúc –”
Lúc ông nói thì Giang Trúc đã đứng lên, chủ động bắt tay với Đường Cách: “Xin chào.”
Đường Cách vừa nhìn thấy anh thì trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Lại cười nói với ba Đường: “Đây là học trưởng của con, là người đạt giải nhất Olympic Vật lý quốc gia năm đó. Khi ấy con vừa mới thi đậu trường thực nghiệm của tỉnh, ảnh chụp của Giang Trúc treo ngay trên bảng vàng danh dự, có lẽ đến giờ vẫn còn ở đó!”
Mẹ Đường cười nói: “Quỳ Quỳ nhà ta học Vật lý rất tệ, hai người các con vừa khéo bổ sung cho nhau.”
“Lúc đó chỉ là gặp may mắn thôi!” Giang Trúc cười đùa: “Ảnh chụp lúc đó không được đẹp lắm, nếu sớm biết sẽ được lưu giữ lâu như vậy thì thật sự nên chụp một tấm ảnh cho đàng hoàng.”
“Đúng vậy!” Đường Cách mở miệng: “Không ngờ rằng bây giờ được thấy người thật, trông còn phong độ đẹp trai hơn trong ảnh.”
Lời này không hề sai, người trong tấm ảnh kia trông gầy yếu, hai mắt nhìn vô định về phía trước, khóe miệng hơi trễ, mặc dù ngũ quan không phải là xấu nhưng nếu nhìn thoáng qua thì sẽ có cảm giác khó chịu. Sự khó chịu này không phải do tướng mạo của anh, mà nằm ở biểu cảm trên mặt anh.
Bây giờ người thật đứng ở đây, dáng vẻ bên ngoài vẫn như vậy, nhưng khí chất thì khác một trời một vực, giống như người ta vẫn thường hay nói là đập ra nặn lại lần nữa.
Trong phòng khách ngập tiếng cười đùa, chỉ có Diệp Thời Ngôn lẻ loi một mình trên bậc cầu thang.
Sự vui vẻ dưới kia không hề liên quan gì đến anh ta.
Không biết đã ngồi được bao lâu, Đường Cách đi lên lầu, đến chỗ quẹo, nhìn thấy anh ta thì ngẩn ra, hỏi: “Có phải cậu lại trêu chọc Quỳ Quỳ rồi không? Con bé đang giận cậu sao?”
“Nếu chỉ là giận thì đã tốt!” Diệp Thời Ngôn cười khổ: “Nói thật là tớ cũng không rõ lắm, không biết tại sao cô ấy lại ghét tớ như vậy… Từ sau khi xảy ra tai nạn xe, cô ấy gần như không chủ động nói chuyện với tớ.”
Nhắc tới vụ tai nạn xe kia, vẻ mặt của Đường Cách cũng trở nên nghiêm túc.
Đưa mắt nhìn quanh một vòng, Đường Cách nói với anh ta: “Đi, vào bên trong rồi nói.”
Thật ra cũng chẳng có gì hay để nói.
Hôm đó là sinh nhật của Diệp Thời Ngôn, anh ta mời một đám bạn tới nhà mừng sinh nhật.
Đường Cách và Diệp Thời Ngôn là bạn chơi thân từ thuở còn mặc yếm, vừa hay hôm đó Đường Quỳ cũng rảnh rỗi, cho nên anh tiện thể kêu cả cô đi.
Kết quả Đường Cách uống rượu quá nhiều, say như chết, không thể lái xe, Diệp Thời Ngôn cũng uống một chút, nhưng tửu lượng của anh ta rất tốt, cảm thấy vẫn còn đủ tỉnh táo nên mới đưa anh em hai người họ về nhà.
Sau khi đỡ Đường Cách say đến mê man không dậy nổi ngồi vào ghế sau thì đặt thêm ở sau cổ anh một cái đệm lót, để cho anh nằm nghiêng.
Diệp Thời Ngôn vẫn nhớ rất rõ, ngày đó, Đường Quỳ ngồi ở ghế phụ lái, cô cũng uống một chút rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, trông y như quả táo chín, vừa ngọt mát vừa ngon miệng.
Đường Quỳ có chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ta, không biết là cái gì, bỏ trong một cái hộp giấy, bên ngoài bọc giấy gói màu hồng nhạt, anh ta vẫn còn chưa kịp mở ra thì đã thấy một chiếc xe từ đằng trước đâm thẳng đến.
Đối phương cũng đã dính chút rượu trước khi lái xe, mặc dù hai bên đồng ý hòa giải nhưng cả hai chiếc xe đều bị va chạm dẫn đến hư hỏng nặng, lực đâm vào quá lớn khiến hai người bị văng ra, Diệp Thời Ngôn bảo vệ Đường Quỳ theo bản năng.
Sau đó thì mọi chuyện thế nào cũng không rõ lắm.
Trong vụ tai nạn này, người may mắn nhất chính là Đường Cách, không hề bị tổn hại sợi lông sợi tóc nào, chỉ có cảm giác đau đầu vì say rượu.
Tiếp theo là Đường Quỳ, tay phải của cô bị mảnh thủy tinh vỡ đâm vào, để lại một vết rách vừa sâu vừa dài, về sau cô dùng đủ loại thuốc trị sẹo, cộng thêm một loạt thuốc đông y thì vết sẹo mới nhạt dần đi, bây giờ chỉ còn lại một vết sẹo nhỏ màu đỏ.
Đối phương bị gãy xương, phải nằm viện một tháng; thảm nhất là Diệp Thời Ngôn, não bị chấn thương nghiêm trọng, cộng thêm một cánh tay bị gãy xương.
Sau đó, Đường Quỳ không còn để ý đến anh ta nữa, thậm chí còn tỏ ra chán ghét anh ta.
Nhiều lần Diệp Thời Ngôn muốn tìm cô hỏi cho rõ ràng, nhưng Đường Quỳ đặc biệt phản kháng mạnh trước sự tiếp xúc của anh ta, cho nên chính anh ta cũng không có cách nào.
Nghiêm trọng hơn chính là, Đường Quỳ không cách nào cầm được dao mổ nữa.
Trước kia cô dũng cảm mà thận trọng, Diệp Thời Ngôn và Đường Cách thường xuyên đi cùng nhau, lúc đến nhà họ Đường ăn cơm từng nghe cô kiêu ngạo nói rằng mình học môn Giải phẫu rất tốt, ngay cả giáo viên cũng khen cô.
Nhưng sau khi Diệp Thời Ngôn đã bình phục thì không còn nghe Đường Quỳ nhắc đến việc này nữa. Đường Cách gọi anh ta ra ngoài một mình, dặn anh ta rằng sau này đừng nhắc đến mấy chuyện liên quan đến y học trước mặt Đường Quỳ nữa.
Sau khi tốt nghiệp, Đường Quỳ cũng không đến bệnh viện làm việc mà mở một cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ bên cạnh bệnh viện Trung y của tỉnh S.
Theo lý mà nói thì vết thương kia cũng không đụng đến dây thần kinh, nhưng Đường Quỳ lại thường xuyên cảm thấy đau tay, đến bệnh viện kiểm tra cũng không tra ra được cái gì, bác sĩ nói riêng với họ một cách uyển chuyển rằng, nguyên nhân chính nằm ở tâm lý.
Thực ra cũng đã từng mời bác sĩ tâm lý, nhưng mà vẫn không được ích gì.
Đường Quỳ không chịu thổ lộ tâm sự với bất kỳ ai.
Đường Quỳ tiễn Giang Trúc, bên ngoài trăng rất sáng, mặc dù dự báo thời tiết nói rằng ngày mai sẽ có tuyết nhỏ, nhưng lúc này vầng trăng trên bầu trời vẫn tỏa ánh sáng bàng bạc.
“Em đã nghĩ kĩ chưa?”
Đang đi từ từ thì Giang Trúc bỗng nhiên ném ra một câu như vậy.
Đường Quỳ ngẩng đầu lên nhìn anh.
Giang Trúc vẫn không dừng bước, chỉ ngửa mặt lên ngắm trăng: “Anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, công việc khá bận rộn, nếu như có ca cấp cứu thì có lẽ sẽ không lo chuyện trong nhà được.”
Đường Quỳ rốt cuộc cũng hiểu ra anh đang nói chuyện gì.
Người này, từ lúc bắt đầu xem mắt cho đến bây giờ đều vạch ra mục đích rất rõ ràng — chính là kết hôn.
Bây giờ anh nói ra những lời này với cô, chỉ sợ cũng không có mấy phần là do thích cô. Dù sao thì cũng mới ở cạnh nhau được mấy ngày, lấy đâu ra tình cảm sâu sắc.
Nếu như nói là vừa gặp đã yêu… Đường Quỳ không tin, nói như thế thì cô thà tin rằng Giang Trúc cảm thấy cô là một đối tượng thích hợp để kết hôn.
Vừa nghĩ đến đây, Đường Quỳ cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Vậy chúng ta cứ tạm thời thử ở cạnh nhau một thời gian xem sao?” Đường Quỳ nói: “Tốt nhất là chúng ta đặt ra một thời hạn đi, một tháng? Trước hết chúng ta cứ qua lại với danh nghĩa người yêu một tháng xem sao, nếu đến lúc đó cảm thấy phù hợp thì hẵng bàn đến chuyện kết hôn.”
Giang Trúc dừng bước, suy nghĩ một chút: “Được!”
“Vậy một tháng này phải phiền anh rồi.” Đường Quỳ duỗi tay về phía anh, mỉm cười: “Em giới thiệu lại bản thân một lần nữa vậy, bắt đầu từ ngày mai, em chính là bạn gái của anh, Đường Quỳ.”
Giang Trúc cầm tay cô: “Xin chào Đường Quỳ, anh là bạn trai của em, Giang Trúc.”
— Mặc dù hơi chệch ra khỏi tưởng tượng ban đầu của anh, nhưng mà cũng không đáng lo lắm, như thế này cũng coi như là đi đúng quỹ đạo rồi.
Thấy cô đi vào, Đường Cách ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc: “Sao lại thành em đưa vào rồi?”
Nói xong, anh buông chuột ra rồi đứng lên. Trong nhà cách âm rất tốt, dù cửa mở nhưng tiếng động dưới lầu cũng không truyền được lên đến đây. Đường Cách nhận lấy lọ thủy tinh đựng trà, hỏi: “Em về lúc nào thế? Sao không bảo anh một tiếng, anh còn định đi đón em.”
“Không cần phải hôm nào cũng đi đón em đâu, em đã lớn thế này rồi.” Đường Quỳ mỉm cười: “Anh, em muốn bàn với anh một chuyện.”
Đường Cách lấy quả cam ở trên bàn, lột vỏ ra, ăn thử một múi, rất ngọt, phần còn lại thuận tay đưa hết cho Đường Quỳ: “Em nói đi!”
Đường Quỳ nhai kĩ, quả cam thật sự rất ngọt, còn hơi lạnh, nhưng không ngọt đến mức phát ngấy. Cô cố gắng chọn từ ngữ, rốt cuộc cũng mở miệng: “Sau này anh đừng nhờ Diệp Thời Ngôn đến đón em nữa.”
Diệp Thời Ngôn đứng ở cửa.
Đường Cách nhìn anh ta một cái, mãi mới nói với Đường Quỳ: “Được!”
Đường Quỳ cười nói: “Cảm ơn anh, em xuống lầu trước đã. Đúng rồi, người dì Liễu giới thiệu cho em cũng đang ở dưới đó, nếu không bận thì anh cũng xuống xem?”
Đường Cách sửng sốt, lúc này mới nhớ ra gần đây mẹ Đường vẫn luôn sắp xếp chuyện xem mắt này: “Em nên bảo anh sớm một chút chứ, sao lại có thể không xem được?”
Đường Quỳ và anh một trước một sau đi xuống lầu, lúc lướt ngang qua bên cạnh Diệp Thời Ngôn cũng không hề liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái.
Trong lòng Diệp Thời Ngôn càng khó chịu.
Dưới lầu, ba Đường đã kết thúc màn thẩm tra Giang Trúc. Nhìn sắc mặt của ba Đường thì chắc chắn là rất hài lòng.
Nghe được động tĩnh, ba Đường quay đầu lại, gọi Đường Cách: “Nào nào nào, A Cách, tới đây làm quen một chút, vị này chính là Giang Trúc –”
Lúc ông nói thì Giang Trúc đã đứng lên, chủ động bắt tay với Đường Cách: “Xin chào.”
Đường Cách vừa nhìn thấy anh thì trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Lại cười nói với ba Đường: “Đây là học trưởng của con, là người đạt giải nhất Olympic Vật lý quốc gia năm đó. Khi ấy con vừa mới thi đậu trường thực nghiệm của tỉnh, ảnh chụp của Giang Trúc treo ngay trên bảng vàng danh dự, có lẽ đến giờ vẫn còn ở đó!”
Mẹ Đường cười nói: “Quỳ Quỳ nhà ta học Vật lý rất tệ, hai người các con vừa khéo bổ sung cho nhau.”
“Lúc đó chỉ là gặp may mắn thôi!” Giang Trúc cười đùa: “Ảnh chụp lúc đó không được đẹp lắm, nếu sớm biết sẽ được lưu giữ lâu như vậy thì thật sự nên chụp một tấm ảnh cho đàng hoàng.”
“Đúng vậy!” Đường Cách mở miệng: “Không ngờ rằng bây giờ được thấy người thật, trông còn phong độ đẹp trai hơn trong ảnh.”
Lời này không hề sai, người trong tấm ảnh kia trông gầy yếu, hai mắt nhìn vô định về phía trước, khóe miệng hơi trễ, mặc dù ngũ quan không phải là xấu nhưng nếu nhìn thoáng qua thì sẽ có cảm giác khó chịu. Sự khó chịu này không phải do tướng mạo của anh, mà nằm ở biểu cảm trên mặt anh.
Bây giờ người thật đứng ở đây, dáng vẻ bên ngoài vẫn như vậy, nhưng khí chất thì khác một trời một vực, giống như người ta vẫn thường hay nói là đập ra nặn lại lần nữa.
Trong phòng khách ngập tiếng cười đùa, chỉ có Diệp Thời Ngôn lẻ loi một mình trên bậc cầu thang.
Sự vui vẻ dưới kia không hề liên quan gì đến anh ta.
Không biết đã ngồi được bao lâu, Đường Cách đi lên lầu, đến chỗ quẹo, nhìn thấy anh ta thì ngẩn ra, hỏi: “Có phải cậu lại trêu chọc Quỳ Quỳ rồi không? Con bé đang giận cậu sao?”
“Nếu chỉ là giận thì đã tốt!” Diệp Thời Ngôn cười khổ: “Nói thật là tớ cũng không rõ lắm, không biết tại sao cô ấy lại ghét tớ như vậy… Từ sau khi xảy ra tai nạn xe, cô ấy gần như không chủ động nói chuyện với tớ.”
Nhắc tới vụ tai nạn xe kia, vẻ mặt của Đường Cách cũng trở nên nghiêm túc.
Đưa mắt nhìn quanh một vòng, Đường Cách nói với anh ta: “Đi, vào bên trong rồi nói.”
Thật ra cũng chẳng có gì hay để nói.
Hôm đó là sinh nhật của Diệp Thời Ngôn, anh ta mời một đám bạn tới nhà mừng sinh nhật.
Đường Cách và Diệp Thời Ngôn là bạn chơi thân từ thuở còn mặc yếm, vừa hay hôm đó Đường Quỳ cũng rảnh rỗi, cho nên anh tiện thể kêu cả cô đi.
Kết quả Đường Cách uống rượu quá nhiều, say như chết, không thể lái xe, Diệp Thời Ngôn cũng uống một chút, nhưng tửu lượng của anh ta rất tốt, cảm thấy vẫn còn đủ tỉnh táo nên mới đưa anh em hai người họ về nhà.
Sau khi đỡ Đường Cách say đến mê man không dậy nổi ngồi vào ghế sau thì đặt thêm ở sau cổ anh một cái đệm lót, để cho anh nằm nghiêng.
Diệp Thời Ngôn vẫn nhớ rất rõ, ngày đó, Đường Quỳ ngồi ở ghế phụ lái, cô cũng uống một chút rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, trông y như quả táo chín, vừa ngọt mát vừa ngon miệng.
Đường Quỳ có chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ta, không biết là cái gì, bỏ trong một cái hộp giấy, bên ngoài bọc giấy gói màu hồng nhạt, anh ta vẫn còn chưa kịp mở ra thì đã thấy một chiếc xe từ đằng trước đâm thẳng đến.
Đối phương cũng đã dính chút rượu trước khi lái xe, mặc dù hai bên đồng ý hòa giải nhưng cả hai chiếc xe đều bị va chạm dẫn đến hư hỏng nặng, lực đâm vào quá lớn khiến hai người bị văng ra, Diệp Thời Ngôn bảo vệ Đường Quỳ theo bản năng.
Sau đó thì mọi chuyện thế nào cũng không rõ lắm.
Trong vụ tai nạn này, người may mắn nhất chính là Đường Cách, không hề bị tổn hại sợi lông sợi tóc nào, chỉ có cảm giác đau đầu vì say rượu.
Tiếp theo là Đường Quỳ, tay phải của cô bị mảnh thủy tinh vỡ đâm vào, để lại một vết rách vừa sâu vừa dài, về sau cô dùng đủ loại thuốc trị sẹo, cộng thêm một loạt thuốc đông y thì vết sẹo mới nhạt dần đi, bây giờ chỉ còn lại một vết sẹo nhỏ màu đỏ.
Đối phương bị gãy xương, phải nằm viện một tháng; thảm nhất là Diệp Thời Ngôn, não bị chấn thương nghiêm trọng, cộng thêm một cánh tay bị gãy xương.
Sau đó, Đường Quỳ không còn để ý đến anh ta nữa, thậm chí còn tỏ ra chán ghét anh ta.
Nhiều lần Diệp Thời Ngôn muốn tìm cô hỏi cho rõ ràng, nhưng Đường Quỳ đặc biệt phản kháng mạnh trước sự tiếp xúc của anh ta, cho nên chính anh ta cũng không có cách nào.
Nghiêm trọng hơn chính là, Đường Quỳ không cách nào cầm được dao mổ nữa.
Trước kia cô dũng cảm mà thận trọng, Diệp Thời Ngôn và Đường Cách thường xuyên đi cùng nhau, lúc đến nhà họ Đường ăn cơm từng nghe cô kiêu ngạo nói rằng mình học môn Giải phẫu rất tốt, ngay cả giáo viên cũng khen cô.
Nhưng sau khi Diệp Thời Ngôn đã bình phục thì không còn nghe Đường Quỳ nhắc đến việc này nữa. Đường Cách gọi anh ta ra ngoài một mình, dặn anh ta rằng sau này đừng nhắc đến mấy chuyện liên quan đến y học trước mặt Đường Quỳ nữa.
Sau khi tốt nghiệp, Đường Quỳ cũng không đến bệnh viện làm việc mà mở một cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ bên cạnh bệnh viện Trung y của tỉnh S.
Theo lý mà nói thì vết thương kia cũng không đụng đến dây thần kinh, nhưng Đường Quỳ lại thường xuyên cảm thấy đau tay, đến bệnh viện kiểm tra cũng không tra ra được cái gì, bác sĩ nói riêng với họ một cách uyển chuyển rằng, nguyên nhân chính nằm ở tâm lý.
Thực ra cũng đã từng mời bác sĩ tâm lý, nhưng mà vẫn không được ích gì.
Đường Quỳ không chịu thổ lộ tâm sự với bất kỳ ai.
Đường Quỳ tiễn Giang Trúc, bên ngoài trăng rất sáng, mặc dù dự báo thời tiết nói rằng ngày mai sẽ có tuyết nhỏ, nhưng lúc này vầng trăng trên bầu trời vẫn tỏa ánh sáng bàng bạc.
“Em đã nghĩ kĩ chưa?”
Đang đi từ từ thì Giang Trúc bỗng nhiên ném ra một câu như vậy.
Đường Quỳ ngẩng đầu lên nhìn anh.
Giang Trúc vẫn không dừng bước, chỉ ngửa mặt lên ngắm trăng: “Anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, công việc khá bận rộn, nếu như có ca cấp cứu thì có lẽ sẽ không lo chuyện trong nhà được.”
Đường Quỳ rốt cuộc cũng hiểu ra anh đang nói chuyện gì.
Người này, từ lúc bắt đầu xem mắt cho đến bây giờ đều vạch ra mục đích rất rõ ràng — chính là kết hôn.
Bây giờ anh nói ra những lời này với cô, chỉ sợ cũng không có mấy phần là do thích cô. Dù sao thì cũng mới ở cạnh nhau được mấy ngày, lấy đâu ra tình cảm sâu sắc.
Nếu như nói là vừa gặp đã yêu… Đường Quỳ không tin, nói như thế thì cô thà tin rằng Giang Trúc cảm thấy cô là một đối tượng thích hợp để kết hôn.
Vừa nghĩ đến đây, Đường Quỳ cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Vậy chúng ta cứ tạm thời thử ở cạnh nhau một thời gian xem sao?” Đường Quỳ nói: “Tốt nhất là chúng ta đặt ra một thời hạn đi, một tháng? Trước hết chúng ta cứ qua lại với danh nghĩa người yêu một tháng xem sao, nếu đến lúc đó cảm thấy phù hợp thì hẵng bàn đến chuyện kết hôn.”
Giang Trúc dừng bước, suy nghĩ một chút: “Được!”
“Vậy một tháng này phải phiền anh rồi.” Đường Quỳ duỗi tay về phía anh, mỉm cười: “Em giới thiệu lại bản thân một lần nữa vậy, bắt đầu từ ngày mai, em chính là bạn gái của anh, Đường Quỳ.”
Giang Trúc cầm tay cô: “Xin chào Đường Quỳ, anh là bạn trai của em, Giang Trúc.”
— Mặc dù hơi chệch ra khỏi tưởng tượng ban đầu của anh, nhưng mà cũng không đáng lo lắm, như thế này cũng coi như là đi đúng quỹ đạo rồi.
Bình luận facebook