-
Chương 11
Ngay sau khi chính thức cùng Giang Trúc trở thành người yêu, hai người cùng đến tham dự hôn lễ của Tống Thanh.
Nói là cùng đến cũng không chính xác lắm, Đường Quỳ làm phù dâu cho Tống Thanh, đã cùng Chu Phán Phán đến nhà trọ của Tống Thanh từ sớm rồi. Cuộc hôn nhân này quá vội vàng, ba mẹ cô ấy cũng chỉ vừa mới chạy tới hôm qua, vừa đến nơi đã mắng cô ấy một trận.
Không biết Trịnh Thâm thuyết phục được ba mẹ cô ấy như thế nào, hôn lễ vẫn tiến hành bình thường, chỉ là nhìn vẻ mặt của ba Tống Thanh không được tốt lắm.
Nghĩ lại cũng phải, con gái mà mình bỏ công bỏ sức ra nuôi nấng, không biết từ đâu đột nhiên có một con heo rừng nhảy ra tóm mất, chỉ tóm thôi còn chưa tính, lại còn nhổ tận gốc kéo đi!
Bạn nói xem có tức không cơ chứ!
Thợ trang điểm cũng là do Trịnh Thâm hẹn trước, chủ yếu phụ trách trang điểm cho Tống Thanh. Đường Quỳ cùng Chu Phán Phán thay váy xong, cũng không cần đến thợ làm tóc, tự vạch ra một lọn tóc ở bên tai rồi tết lại, sau đó quấn ra đằng sau, dùng một cái kẹp nhỏ hình đóa hoa màu tím để cố định lại, đơn giản mà thanh nhã, cũng không đến mức át hết sự nổi bật của cô dâu.
Đường Quỳ thích nghiên cứu mấy cách tết tóc nhỏ nhặt này, tự làm cho mình xong, thấy Chu Phán Phán vẫn trưng ra vẻ mặt đau khổ, phần tóc bên phải rối tung lên thì cười lắc đầu, đi đến tết lại cho cô nàng.
Đây là một hôn lễ kiểu tây, sau khi trang điểm xong xuôi thì sẽ lập tức đến nhà thờ. Nhà thờ này là do người Đức để lại từ ngày trước, về sau đã trải qua nhiều lần tu sửa, nằm cách xa nội thành, xung quanh đều là cây cối xanh um, không ít người thích đến đó để cử hành hôn lễ.
Giữa những cánh hoa bay phấp phới, Đường Quỳ nhìn thấy Giang Trúc đang đứng yên lặng ở cách đó không xa, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ quái dị.
Đây… cứ như thể là hai người họ đang kết hôn vậy.
Giống như ngầm hiểu, Giang Trúc cũng ngẩng đầu lên nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, anh lộ ra nụ cười.
Dáng người anh rất hoàn mỹ, cho dù quần áo như thế nào thì mặc lên người anh trông cũng rất đẹp mắt, lúc này anh đang mặc một bộ tây trang màu đen, nhìn càng có vẻ cấm dục. Tầm mắt của Đường Quỳ dời xuống, nhìn đến đôi chân thon dài của anh, nghĩ thầm rằng bên trong lớp vải vóc này chắc hẳn là đường cong cơ bắp rắn chắc… Khụ khụ, còn gì nữa thì không thể nói được.
Vỗ vỗ đầu một cái, cô dâu chú rể ở đằng kia đã trao nhẫn xong xuôi. Chú rể rất đẹp trai, cô dâu lại nhỏ nhắn xinh đẹp, giống như một cặp trời sinh. Đến lúc ném hoa cưới, Tống Thanh nhìn về phía Chu Phán Phán, từ đằng xa ném đến.
Chuyện này cũng là đã bàn tính từ trước, theo như các cô nghĩ, Đường Quỳ hiện giờ đã bước một chân vào cánh cửa hôn nhân, cho nên bó hoa cưới này vẫn nên ném đến cho Chu Phán Phán vẫn đang cô đơn lẻ bóng.
Chu Phán Phán vốn thích chơi bóng rổ, chỉ cần nhảy bật lên một cái là đã tiếp được bó hoa.
Vì suy xét đến thời tiết nên tiệc cưới được sắp xếp ở trong nhà, mặc dù trên người đã dán không ít miếng giữ nhiệt nhưng vừa rồi đứng ở ngoài trời vẫn bị lạnh đến đông cứng, vừa bước vào trong nhà, Đường Quỳ đã hắt hơi một cái.
Trên vai đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc áo khoác tây trang màu đen, mùi gỗ nhàn nhạt quanh quẩn bên mũi, Đường Quỳ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Giang Trúc.
“Em có ổn không?”
“Vẫn tạm ổn… Hắt xì!”
Đường Quỳ lại hắt xì thêm một cái, Giang Trúc lấy khăn giấy ra.
“Em thích hôn lễ ở ngoài trời sao?” Anh hỏi.
“Rất thích!” Đường Quỳ nói: “Có giàn hoa xanh biếc với những bông hoa tử đằng buông xuống, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy giống như trong cổ tích rồi, rất lãng mạn.”
“Vậy sau này chúng ta kết hôn thì phải tổ chức vào mùa xuân hoặc mùa hè rồi.”
Đường Quỳ ném khăn giấy vào thùng rác: “Mùa hè có nóng quá không?”
“Vậy thì đầu hè hoặc cuối hè?”
Nhiệm vụ của phù dâu và phù rể về cơ bản đã xong xuôi, Chu Phán Phán không biết đã chạy đi đâu, hai người lại nổi hứng đứng đó nói chuyện phiếm.
Đường Quỳ bỗng nhiên cảm thấy như vậy thật kỳ lạ — hai người vẫn còn chưa tính là quen thuộc với nhau cho lắm, vậy mà lại đốt cháy giai đoạn, nhảy vọt qua thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, nhảy thẳng tới bàn bạc chuyện bố trí hôn lễ thế nào.
Nhưng được cái là tính cách hai người rất hợp nhau, nói với nhau mấy câu, đến lúc ngồi vào bàn cũng ngồi cạnh nhau.
Mà ngồi cùng bàn lại là một người quen thuộc.
Đường Quỳ vốn không để ý lắm, chỉ nhìn thoáng qua, đột nhiên kinh ngạc đứng bật dậy, kêu: “Chào cô Trịnh ạ!”
Đây không phải là cô giáo Trịnh dạy bọn cô hồi năm ba sao? Hai ngày trước cô vẫn còn kể về bà cho Giang Trúc nghe.
Từ từ đã…
Trịnh Thâm, cô giáo Trịnh, mà hiện giờ cái bàn cô đang ngồi lại là dành cho người nhà… Đường Quỳ có dự cảm không tốt lắm.
Giang Trúc ở bên cạnh khẽ gọi một tiếng: “Mẹ.”
Trong lòng Đường Quỳ lạnh run.
Bình thường lúc dạy bọn họ, cô giáo Trịnh luôn có vẻ rất nghiêm khắc, có lẽ là do hôm nay là tiệc mừng nên bà mặc một bộ đồ màu vàng nhạt, cười nhẹ nhàng, nhìn qua cũng hiền hòa hơn nhiều.
Da của bà rất trắng, lại đeo một cặp kính gọng vàng, đẩy đẩy mắt kính lên, ánh mắt chuyển từ chiếc áo khoác tây trang trên người cô, chuyển đến khuôn mặt cô, tạm dừng lại một lát, khép mắt lại hồi tưởng, vô cùng chính xác gọi ra tên cô: “Đường Quỳ.”
Cô giáo Trịnh cười nói: “Thật khéo quá, lại gặp em ở đây.”
Đường Quỳ bưng ly rượu, nửa là căng thẳng nửa là kích động: “Không ngờ cô vẫn còn nhớ em ạ.”
“Lúc đi học em luôn thích ngồi ở ba hàng ghế đầu, dạy em nửa năm, sao lại có thể không nhớ?”
Cô giáo Trịnh cười, Đường Quỳ cũng cười theo, trong lòng lại vô cùng xấu hổ — lúc ấy cũng không phải là cô thích ngồi ở đằng trước như vậy, ai bảo sáng nào cô cũng dậy không nổi, vội vội vàng vàng chạy đến phòng học, mấy bàn sau đều đã bị người ta chiếm hết cả rồi.
Đương nhiên cô không dám nói ra mấy lời này, sau khi biết cô giáo Trịnh cũng có thể uống rượu thì cô kính bà một ly.
Nói chuyện với nhau một lát, cô dâu chú rể cũng đã kính rượu đến bàn này rồi. Tống Thanh đã thay áo cưới, mặc một chiếc sườn xám được thêu rất cầu kỳ, kiểu tóc cũng đã thay đổi. Trên mặt cô ấy toát lên vẻ thẹn thùng và hạnh phúc của một cô dâu mới, Trịnh Thâm thì nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô ấy.
Kính rượu đến bàn này, cô giáo Trịnh uống rượu xong thì vỗ vỗ bả vai Giang Trúc, nói đầy hàm ý: “Không biết ngày này năm sau đã có thể uống rượu mừng của con chưa.”
Giang Trúc cười trấn an bà: “Mẹ, cũng không cần thời gian dài như vậy đâu.”
Cô giáo Trịnh cười tít mắt nhìn Đường Quỳ, gò má Đường Quỳ đỏ ửng lên, chỉ thấy trên mặt nóng bừng, giống như có ai đốt lửa bên cạnh vậy.
Giang Trúc uống không nhiều rượu lắm, dù sao thì vẫn còn phải lái xe, ngoại trừ kính rượu với cặp vợ chồng son kia thì không hề uống thêm ngụm nào.
Đến khi ăn cơm xong thì chút hơi rượu này cũng đã tan gần hết.
Đường Quỳ và Chu Phán Phán đương nhiên sẽ do anh đưa về. Anh tiễn Chu Phán Phán xuống xe trước, sau đó thì lái đến nhà họ Đường. Lúc dừng xe, Đường Quỳ vừa cởi dây an toàn ra thì nghe được tiếng anh gọi tên cô một cách khẽ khàng giữa bóng đêm.
“Đường Quỳ.”
Giọng nói rất rõ ràng và trong trẻo, Đường Quỳ bị tiếng kêu này làm cho tim cũng mềm đi.
“Vâng?”
“Hình như trên mặt em bị dính cái gì đó.”
Giang Trúc nói, anh mở đèn xe, ánh đèn không sáng lắm mà là màu vàng cam trông có phần mập mờ, anh nghiêng người sang, vươn tay ra, giống như muốn gỡ xuống giúp cô.
Đường Quỳ nhìn anh.
Trong xe rất yên tĩnh, im ắng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng hít thở.
Lúc tay chạm đến má cô, Giang Trúc bỗng nhiên nghiêng người, giống như muốn hôn lên mặt cô.
Mùi rượu nhàn nhạt truyền đến.
Anh càng lúc càng sát lại gần, ngay lúc sắp chạm được đến nơi thì Đường Quỳ bỗng nhiên mở to hai mắt, theo bản năng cúi đầu xuống, đẩy anh ra.
Phút chốc lại trở nên yên tĩnh.
“Thật xin lỗi, em…” Đường Quỳ ấp úng: “Em vẫn còn chưa kịp thích ứng.”
Quá nhanh, tiến triển như vậy là quá nhanh rồi. Hơn nữa, sự tiếp cận vừa rồi của anh bất giác khiến cô nhớ lại một hình ảnh không tốt.
“Không, đáng lẽ nên là anh xin lỗi mới phải, xin lỗi em, hôm nay anh uống hơi nhiều rượu.” Giang Trúc vỗ vỗ trán: “Hôm nay anh đã đường đột quá rồi, thật xin lỗi. Ừm, vậy… ngủ ngon.”
Đường Quỳ mở cửa xe ra, bước xuống, vẫy vẫy tay với anh: “Ngủ ngon.”
Cô biết rõ, không phải do uống nhiều rượu.
Rõ ràng là mới chỉ uống có một ly.
Nói là cùng đến cũng không chính xác lắm, Đường Quỳ làm phù dâu cho Tống Thanh, đã cùng Chu Phán Phán đến nhà trọ của Tống Thanh từ sớm rồi. Cuộc hôn nhân này quá vội vàng, ba mẹ cô ấy cũng chỉ vừa mới chạy tới hôm qua, vừa đến nơi đã mắng cô ấy một trận.
Không biết Trịnh Thâm thuyết phục được ba mẹ cô ấy như thế nào, hôn lễ vẫn tiến hành bình thường, chỉ là nhìn vẻ mặt của ba Tống Thanh không được tốt lắm.
Nghĩ lại cũng phải, con gái mà mình bỏ công bỏ sức ra nuôi nấng, không biết từ đâu đột nhiên có một con heo rừng nhảy ra tóm mất, chỉ tóm thôi còn chưa tính, lại còn nhổ tận gốc kéo đi!
Bạn nói xem có tức không cơ chứ!
Thợ trang điểm cũng là do Trịnh Thâm hẹn trước, chủ yếu phụ trách trang điểm cho Tống Thanh. Đường Quỳ cùng Chu Phán Phán thay váy xong, cũng không cần đến thợ làm tóc, tự vạch ra một lọn tóc ở bên tai rồi tết lại, sau đó quấn ra đằng sau, dùng một cái kẹp nhỏ hình đóa hoa màu tím để cố định lại, đơn giản mà thanh nhã, cũng không đến mức át hết sự nổi bật của cô dâu.
Đường Quỳ thích nghiên cứu mấy cách tết tóc nhỏ nhặt này, tự làm cho mình xong, thấy Chu Phán Phán vẫn trưng ra vẻ mặt đau khổ, phần tóc bên phải rối tung lên thì cười lắc đầu, đi đến tết lại cho cô nàng.
Đây là một hôn lễ kiểu tây, sau khi trang điểm xong xuôi thì sẽ lập tức đến nhà thờ. Nhà thờ này là do người Đức để lại từ ngày trước, về sau đã trải qua nhiều lần tu sửa, nằm cách xa nội thành, xung quanh đều là cây cối xanh um, không ít người thích đến đó để cử hành hôn lễ.
Giữa những cánh hoa bay phấp phới, Đường Quỳ nhìn thấy Giang Trúc đang đứng yên lặng ở cách đó không xa, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ quái dị.
Đây… cứ như thể là hai người họ đang kết hôn vậy.
Giống như ngầm hiểu, Giang Trúc cũng ngẩng đầu lên nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, anh lộ ra nụ cười.
Dáng người anh rất hoàn mỹ, cho dù quần áo như thế nào thì mặc lên người anh trông cũng rất đẹp mắt, lúc này anh đang mặc một bộ tây trang màu đen, nhìn càng có vẻ cấm dục. Tầm mắt của Đường Quỳ dời xuống, nhìn đến đôi chân thon dài của anh, nghĩ thầm rằng bên trong lớp vải vóc này chắc hẳn là đường cong cơ bắp rắn chắc… Khụ khụ, còn gì nữa thì không thể nói được.
Vỗ vỗ đầu một cái, cô dâu chú rể ở đằng kia đã trao nhẫn xong xuôi. Chú rể rất đẹp trai, cô dâu lại nhỏ nhắn xinh đẹp, giống như một cặp trời sinh. Đến lúc ném hoa cưới, Tống Thanh nhìn về phía Chu Phán Phán, từ đằng xa ném đến.
Chuyện này cũng là đã bàn tính từ trước, theo như các cô nghĩ, Đường Quỳ hiện giờ đã bước một chân vào cánh cửa hôn nhân, cho nên bó hoa cưới này vẫn nên ném đến cho Chu Phán Phán vẫn đang cô đơn lẻ bóng.
Chu Phán Phán vốn thích chơi bóng rổ, chỉ cần nhảy bật lên một cái là đã tiếp được bó hoa.
Vì suy xét đến thời tiết nên tiệc cưới được sắp xếp ở trong nhà, mặc dù trên người đã dán không ít miếng giữ nhiệt nhưng vừa rồi đứng ở ngoài trời vẫn bị lạnh đến đông cứng, vừa bước vào trong nhà, Đường Quỳ đã hắt hơi một cái.
Trên vai đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc áo khoác tây trang màu đen, mùi gỗ nhàn nhạt quanh quẩn bên mũi, Đường Quỳ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Giang Trúc.
“Em có ổn không?”
“Vẫn tạm ổn… Hắt xì!”
Đường Quỳ lại hắt xì thêm một cái, Giang Trúc lấy khăn giấy ra.
“Em thích hôn lễ ở ngoài trời sao?” Anh hỏi.
“Rất thích!” Đường Quỳ nói: “Có giàn hoa xanh biếc với những bông hoa tử đằng buông xuống, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy giống như trong cổ tích rồi, rất lãng mạn.”
“Vậy sau này chúng ta kết hôn thì phải tổ chức vào mùa xuân hoặc mùa hè rồi.”
Đường Quỳ ném khăn giấy vào thùng rác: “Mùa hè có nóng quá không?”
“Vậy thì đầu hè hoặc cuối hè?”
Nhiệm vụ của phù dâu và phù rể về cơ bản đã xong xuôi, Chu Phán Phán không biết đã chạy đi đâu, hai người lại nổi hứng đứng đó nói chuyện phiếm.
Đường Quỳ bỗng nhiên cảm thấy như vậy thật kỳ lạ — hai người vẫn còn chưa tính là quen thuộc với nhau cho lắm, vậy mà lại đốt cháy giai đoạn, nhảy vọt qua thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, nhảy thẳng tới bàn bạc chuyện bố trí hôn lễ thế nào.
Nhưng được cái là tính cách hai người rất hợp nhau, nói với nhau mấy câu, đến lúc ngồi vào bàn cũng ngồi cạnh nhau.
Mà ngồi cùng bàn lại là một người quen thuộc.
Đường Quỳ vốn không để ý lắm, chỉ nhìn thoáng qua, đột nhiên kinh ngạc đứng bật dậy, kêu: “Chào cô Trịnh ạ!”
Đây không phải là cô giáo Trịnh dạy bọn cô hồi năm ba sao? Hai ngày trước cô vẫn còn kể về bà cho Giang Trúc nghe.
Từ từ đã…
Trịnh Thâm, cô giáo Trịnh, mà hiện giờ cái bàn cô đang ngồi lại là dành cho người nhà… Đường Quỳ có dự cảm không tốt lắm.
Giang Trúc ở bên cạnh khẽ gọi một tiếng: “Mẹ.”
Trong lòng Đường Quỳ lạnh run.
Bình thường lúc dạy bọn họ, cô giáo Trịnh luôn có vẻ rất nghiêm khắc, có lẽ là do hôm nay là tiệc mừng nên bà mặc một bộ đồ màu vàng nhạt, cười nhẹ nhàng, nhìn qua cũng hiền hòa hơn nhiều.
Da của bà rất trắng, lại đeo một cặp kính gọng vàng, đẩy đẩy mắt kính lên, ánh mắt chuyển từ chiếc áo khoác tây trang trên người cô, chuyển đến khuôn mặt cô, tạm dừng lại một lát, khép mắt lại hồi tưởng, vô cùng chính xác gọi ra tên cô: “Đường Quỳ.”
Cô giáo Trịnh cười nói: “Thật khéo quá, lại gặp em ở đây.”
Đường Quỳ bưng ly rượu, nửa là căng thẳng nửa là kích động: “Không ngờ cô vẫn còn nhớ em ạ.”
“Lúc đi học em luôn thích ngồi ở ba hàng ghế đầu, dạy em nửa năm, sao lại có thể không nhớ?”
Cô giáo Trịnh cười, Đường Quỳ cũng cười theo, trong lòng lại vô cùng xấu hổ — lúc ấy cũng không phải là cô thích ngồi ở đằng trước như vậy, ai bảo sáng nào cô cũng dậy không nổi, vội vội vàng vàng chạy đến phòng học, mấy bàn sau đều đã bị người ta chiếm hết cả rồi.
Đương nhiên cô không dám nói ra mấy lời này, sau khi biết cô giáo Trịnh cũng có thể uống rượu thì cô kính bà một ly.
Nói chuyện với nhau một lát, cô dâu chú rể cũng đã kính rượu đến bàn này rồi. Tống Thanh đã thay áo cưới, mặc một chiếc sườn xám được thêu rất cầu kỳ, kiểu tóc cũng đã thay đổi. Trên mặt cô ấy toát lên vẻ thẹn thùng và hạnh phúc của một cô dâu mới, Trịnh Thâm thì nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô ấy.
Kính rượu đến bàn này, cô giáo Trịnh uống rượu xong thì vỗ vỗ bả vai Giang Trúc, nói đầy hàm ý: “Không biết ngày này năm sau đã có thể uống rượu mừng của con chưa.”
Giang Trúc cười trấn an bà: “Mẹ, cũng không cần thời gian dài như vậy đâu.”
Cô giáo Trịnh cười tít mắt nhìn Đường Quỳ, gò má Đường Quỳ đỏ ửng lên, chỉ thấy trên mặt nóng bừng, giống như có ai đốt lửa bên cạnh vậy.
Giang Trúc uống không nhiều rượu lắm, dù sao thì vẫn còn phải lái xe, ngoại trừ kính rượu với cặp vợ chồng son kia thì không hề uống thêm ngụm nào.
Đến khi ăn cơm xong thì chút hơi rượu này cũng đã tan gần hết.
Đường Quỳ và Chu Phán Phán đương nhiên sẽ do anh đưa về. Anh tiễn Chu Phán Phán xuống xe trước, sau đó thì lái đến nhà họ Đường. Lúc dừng xe, Đường Quỳ vừa cởi dây an toàn ra thì nghe được tiếng anh gọi tên cô một cách khẽ khàng giữa bóng đêm.
“Đường Quỳ.”
Giọng nói rất rõ ràng và trong trẻo, Đường Quỳ bị tiếng kêu này làm cho tim cũng mềm đi.
“Vâng?”
“Hình như trên mặt em bị dính cái gì đó.”
Giang Trúc nói, anh mở đèn xe, ánh đèn không sáng lắm mà là màu vàng cam trông có phần mập mờ, anh nghiêng người sang, vươn tay ra, giống như muốn gỡ xuống giúp cô.
Đường Quỳ nhìn anh.
Trong xe rất yên tĩnh, im ắng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng hít thở.
Lúc tay chạm đến má cô, Giang Trúc bỗng nhiên nghiêng người, giống như muốn hôn lên mặt cô.
Mùi rượu nhàn nhạt truyền đến.
Anh càng lúc càng sát lại gần, ngay lúc sắp chạm được đến nơi thì Đường Quỳ bỗng nhiên mở to hai mắt, theo bản năng cúi đầu xuống, đẩy anh ra.
Phút chốc lại trở nên yên tĩnh.
“Thật xin lỗi, em…” Đường Quỳ ấp úng: “Em vẫn còn chưa kịp thích ứng.”
Quá nhanh, tiến triển như vậy là quá nhanh rồi. Hơn nữa, sự tiếp cận vừa rồi của anh bất giác khiến cô nhớ lại một hình ảnh không tốt.
“Không, đáng lẽ nên là anh xin lỗi mới phải, xin lỗi em, hôm nay anh uống hơi nhiều rượu.” Giang Trúc vỗ vỗ trán: “Hôm nay anh đã đường đột quá rồi, thật xin lỗi. Ừm, vậy… ngủ ngon.”
Đường Quỳ mở cửa xe ra, bước xuống, vẫy vẫy tay với anh: “Ngủ ngon.”
Cô biết rõ, không phải do uống nhiều rượu.
Rõ ràng là mới chỉ uống có một ly.
Bình luận facebook