Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-10
Chương 10
"Ha ha, thị trưởng Cố dẫn theo cháu gái tới chơi đấy hả?" Giọng nói vang vọng của Diệp Đại Cương truyền tới trước mặt bọn họ. Ông ta mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, nhìn qua có vẻ rất nhã nhặn.
"Hóa ra là Diệp tổng, à, cô bé này là con gái của một vị trưởng bối, cô ấy mới tốt nghiệp đại học, tới chỗ tôi để thực tập" Cố Thùy Vũ khách sáo cười, quay đầu chê trách Thương Tịnh, "Không có phép tắc gì cả, phải gọi là thị trưởng Cố"
"Không được, gọi là chú Cố mới thân mật nha" Thương Tịnh cười sáng lạn, cô kéo cánh tay Cố Thùy Vũ, lắc lắc, "Ôi, chú Cố, cháu muốn sợi dây chuyền này làm quà sinh nhật được không ạ?"
Cô liên tục gọi Cố Thùy Vũ là chú Cố khiến trong lòng anh muốn hộc máu, nhưng trên gương mặt anh vẫn mang theo sự cưng chiều đúng mực của một bậc trưởng bối dành cho tiểu bối, anh cười nói, "Chú nào có bản lĩnh mua được thứ này" Anh vỗ vỗ lên cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, rồi còn cưng chiều bóp một cái.
A, bị người ta đùa giỡn lại rồi. Sự đắc ý của cô bị đánh cho tan tành, người cô cứng đờ, cô lại tiếp tục giả vờ, "Không thể dùng tiền công để thanh toán sao?" Cô bĩu môi.
Nhất định sẽ mua cho em. Cố Thùy Vũ suýt nữa buột miệng thốt lên câu này, anh rất muốn cắn lên đôi môi cong cớn, đỏ mọng kia, "Nói bậy, đừng để Diệp tổng phải chê cười"
"Ha ha, nào có, bản tính của con gái là thích chưng diện mà"
"Chào Diệp tổng, tôi là Thương Tịnh, trợ lý của chú Cố, thị trưởng Cố" Cuối cùng, ánh mắt Thương Tịnh cũng dời khỏi sợi dây chuyền kim cương, cô nhìn Diệp Đại Cương vui vẻ chào hỏi.
"Chào cô, mỹ nữ Thương" Diệp Đại Cương cười, vươn bàn tay phải đeo hai chiếc nhẫn vàng ra để bắt tay với cô.
Khách sáo vài câu rồi Diệp Đại Cương nói, "Mới giai đoạn đầu mà đã phát triển như vậy, tôi trông mà thèm, thị trưởng Cố, tới giai đoạn hai anh phải chiếu cố hơn đấy, Diệp mỗ nếu có thể nhận được chút cơm thừa canh cặn thì cũng vô cùng cảm kích rồi"
'Diệp tổng khách khí quá, dự án đầu tư Garden city dựa theo thủ tục, quy định mà làm thôi, chỉ cần Diệp tổng đạt tới điều kiện đầu tư thì có thể tùy ý chọn lựa khoảng đất ông thích" Cố Thùy Vũ cười lấy lệ.
Chính vì đá quý Hưng Hoàn chưa đủ điều kiện cho nên Diệp Đại Cương mới muốn đi cửa sau, không ngờ phó thị trưởng cũ lại không biết linh hoạt, phó thị trưởng hiện tại thì dù mềm hay cứng cũng quyết không chịu lép vế, Diệp Đại Cương đã lăn lộn nửa đời người, dù cố gắng thay đổi nhưng vẫn không thoát khỏi được những thói quen cũ, ông ta thích nghe những lời tán dương, có điều nghe những lời vừa rồi của Cố Thùy Vũ, ông ta không thể phân biệt nổi, đôi mắt ti hí của ông ta híp lại, thoáng hiện tia nhan hiểm, tàn nhẫn, xem ra phải dồn sức tiêu diệt mới được, ông ta muốn nhìn xem, là ông ta cao tay, hay là vị phó thị trưởng này cao tay!
Ung dung tự đắc thêm vài câu rồi Diệp Đại Cương mới chào tạm biệt, không có hứng thú nhìn bọn họ nói chuyện, cô nàng nào đó nằm ườn ra mặt kính trong suốt, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng kim cương.
"Chú Cố, ngày mai cháu muốn mặc chiếc váy hàng hiệu mới mua, cháu không mặc bộ đồ cứng ngắc này nữa được không?"
"Không được"
Diệp Đại Cương đi chưa được bao xa, ông ta đang quay lưng về phía bọn họ, vừa khéo nghe được đoạn đối thoại này, khẽ cười lạnh một tiếng, trong bụng thầm tính toán, gọi thủ hạ tới thì thầm đôi ba câu, sau đó nhanh chân bước ra khỏi đại sảnh.
Đợi bọn họ đi hết, nét mặt Cố Thùy Vũ lập tức trở nên nghiêm túc, "Thật là hồ đồ!"
"Không thể ngồi khoanh tay chờ chết được, thử một chút cũng không gây hại mà"
"Lo chuyện của em đi"
"Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ sự an toàn cho ngài, bỏ phòng thủ để phản công cũng là một cách bảo vệ" Thương Tịnh không hiểu nổi cơn giận của anh từ đâu ra, "Ngài không phải cũng muốn sớm kết thúc chuyện này sao? Thỉnh thoảng lại nhận được một bọc thư viết bằng máu và gà bị chặt đầu, ai mà vui cho nổi"
"Đây là hai chuyện khác nhau, tôi tin năng lực phá án của cảnh sát, em cứ thành thực mà ngốc một chút cho tôi"
"Xin lỗi, thị trưởng Cố, là cục cảnh sát tạm điều tôi tới bảo vệ ngài, bây giờ họ mới là cấp trên của tôi, tôi không cần thiết phải nghe mệnh lệnh của ngài"
Có vị lãnh đạo dẫn người đại diện doanh nghiệp tới gặp Cố Thùy Vũ, cuộc nói chuyện ngắn ngủi của hai người bị gián đoạn, Cố Thùy Vũ bị cô làm cho ngẹn tới nỗi nội thương, anh trừng mắt lườm cô, rồi đuổi cô đi lấy đồ ăn. Thương Tịnh nhân cơ hội này, đem ý tưởng vừa lóe lên của mình nói cho cảnh sát mặc thường phục, không tới nửa tiếng đồng hồ sau, Cố Thùy Vũ nhận được điện thoại từ cảnh sát Vương, ông ta tán đồng với ý kiến của Thương Tịnh, còn khuyên anh nên phối hợp để sớm tìm ra chứng cớ.
Cố Thùy Vũ nói đôi câu lấy lệ, đáy mắt anh bùng lên lửa giận. Lần đầu tiên anh không che phía trên cửa xe giúp Thương Tịnh, anh trực tiếp ngồi vào băng ghế phía sau, Thương Tịnh lên xe ngay sau đó.
Tài xế tiểu Hoảng nhạy bén phát hiện bầu không khí có vẻ không được bình thường, cậu ta khẽ ho nhẹ một tiếng, rồi liếc trộm qua kính chiếu hậu, im lặng không nói gì, khởi động xe.
Bên trong xe tràn đầy áp lực, Thương Tịnh chống đối lại ánh mắt thâm trầm của Cố Thùy Vũ, rồi gạt ánh mắt anh qua một bên.
"Em cho rằng em rất thông minh à?" Cố Thùy Vũ lạnh lùng nói
Thương Tịnh nhướng mày, nhìn thẳng về phía anh
"Người phụ nữ không nghe lời rất không đáng yêu!" Anh mắng không hề nể mặt ai.
"Tôi có đáng yêu hay không không liên quan tới ngài!" Thương Tịnh cũng nổi giận
"Em cho rằng nằm vùng đơn giản vậy sao? Xong chuyện này thì người ta không tìm tới em nữa hả? Rết trăm chân chết vẫn đứng vững, dù một mẻ tóm gọn nhưng vẫn sẽ có cá lọt lưới, đối đầu trực tiếp với người của bọn họ, em nghĩ bọn họ sẽ bỏ qua sao? Cố Thùy Vũ trừng mắt nhìn cô, "Làm việc mà không biết suy nghĩ!"
Tiểu Hoàng thầm lo lắng cho Thương Tịnh, từ lúc đi theo Cố Thùy Vũ tới giờ cậu ta vẫn chưa từng thấy anh nổi giận như thế bao giờ.
"Nếu tôi sợ thì tôi đã không nhận nhiệm vụ vệ sĩ lần này!"
"Ỷ vào mấy cái động tác khoa chân múa tay của mình thì em nghĩ em tài giỏi lắm hả, rồi một ngày em sẽ bị ngã đau dấy!" Anh càng nghĩ càng giận, một cô gái mà dám to gan làm liều như vậy, sau này không phải là hỏng hết ư?"
Cơ thể Thương Tịnh run lên, cô nắm chặt tay, quay mặt về phía cửa xe, không nói thêm gì nữa.
Cố Thùy Vũ biết vừa rồi mình đã nặng lời, nhưng vẫn đang trong cơn giận dữ, anh hừ một tiếng, rồi bấm cửa sổ xe xuống, để gió xua tan bớt cơn giận.
Gió lạnh thổi vào khiến anh cũng tỉnh táo lại đôi phần, cuối cùng anh cũng thấy có phần mất mặt, anh là một người đàn ông, vậy mà lại nổi giận với một cô gái, hơn nữa cô ấy chỉ vì muốn bảo vệ cho sự an toàn của anh, nhưng lúc nghe thấy Thương Tịnh xung phong nhận làm mồi nhử thì cơn giận của anh cứ thế bốc lên.
Giờ thì hay rồi, Cố Thùy Vũ nghiêng đầu nhìn gương mặt Thương Tịnh phản chiếu trên cửa kính, người ta giận thật rồi.
"À, thị trưởng Cố, giờ chúng ta về ạ?" Tiểu Hoàng lúng túng hỏi thừa, với nỗ lực cố gắng làm dịu bầu không khí.
"...Ừ, tối nay có một bữa tiệc, cậu và Thương Tịnh cũng phải đi theo" Cố Thùy Vũ ho nhẹ một tiếng.
"Dạ, được ạ" Tiểu Hoàng đồng ý rất thoải mái, cậu ta nhìn Thương Tịnh qua kính chiếu hậu, "Thương Tịnh, cô có muốn về thay quần áo không?"
"Không cần, cảm ơn" Giọng Thương Tịnh không có gì khác thường.
"Ha ha, đúng rồi, loại thuốc nước tốt cho xương lần trước cô nói cho tôi tốt lắm, tôi giúp ba xoa bóp vài lần thì đã tan phần bị sưng, vậy mà lại cứ quên cảm ơn cô" Tiểu Hoàng cố gắng tìm chủ đề để nói.
"Đừng khách sáo. Loại thuốc đó còn có thẻ uống được đấy, nhưng nhiều người lại không nuốt trôi được vị của nó" Thương Tịnh không thích cãi nhau, cô cố gắng thông qua việc trò chuyện để xóa tan không khí nặng nề.
"Thuốc nước gì mà có tác dụng vậy?" Cố Thùy Vũ hỏi
Tiểu Hoàng biết điều giữ im lặng, Thương Tịnh lại coi như không nghe thấy.
"...À, ờ, là Thuốc chữa bầm tím đúng không, Thương Tịnh?" Sau một phút trầm mặc ngắn ngủi, Tiểu Hoàng lại là người lúng túng lên tiếng.
"Có lẽ là vậy"
...Chị gái của tôi ơi, cô có thể trả lời ngọt ngào hơn chút được không!!
Kết quả, Tiểu Hoàng và Thương Tịnh trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Cố Thùy Vũ không thể nói chuyện với cô câu nào – đây rõ ràng có xu hướng đơn phương. Tình hình này tiếp túc kéo dài tới khi vào bàn tiệc, Thương Tịnh và người ngồi bên cạnh nói chuyện rất vui, nhưng cô vẫn luôn làm tròn bổn phận, thỉnh thoảng chú ý tới nơi thủ trưởng Cố Thùy Vũ ngồi, ai dè giữa bữa tiệc có người tới mời rượu, cô nhấp một hớp nước trái cây, lúc nhìn lên thì lại không thấy bóng dáng người nào đó đâu nữa.
Cô khẽ nhíu mày, đảo mắt nhìn một vòng, đang định đứng dậy đi tìm người thì bên tai truyền tới giọng nói trầm ấm quen thuộc, "Đang tìm ai à?"
Cô quay đầu lại, kia không phải là Cố Thùy Vũ đang tươi cười rạng rỡ sao.
Mọi người trong bàn thấy thị trưởng Cố đích thân tới bèn lập tức đứng lên, Cố Thùy Vũ xua xua tay, thân thiện cười nói, "Mau ngồi đi, ngồi đi, bàn tôi ngồi toàn người tửu lượng khá, tôi qua chỗ này tránh nạn một chút"
Mọi người đương nhiên cầu còn không được, trông thấy anh tự nhiên ngồi xuống cạnh Thương Tịnh, mọi người tự động dời vị trí, nhất thời trở nên lúng ta lúng túng.
Thương Tịnh ngầm nhíu mày.
"Tịnh Tịnh, còn giận sao?" Cố Thùy Vũ nhân cơ hội này, ghé sát lại gần cô, thấp giọng hỏi.
Thương Tịnh không thèm để ý tới anh, cô cúi đầu dùng bữa.
"Thị trưởng Cố, đây là bát đũa của ngài, còn cả chén mới nữa" Đồng chí nữ ngồi bên tay phải Cố Thùy Vũ nhanh nhẹn gọi người phục vụ trong một thời gian ngắn mang lên bộ bát đũa mới cho anh.
"Cảm ơn" Cố Thùy Vũ nghiêng đầu, nhìn đồng chí nữ kia, rồi nhếch môi, "Bản báo cáo lần này của mọi người làm rất được, tiếp tục cố gắng nhé"
Vị đồng chí nữ kia không ngờ lãnh đạo lại có thể nhớ mình, nhất thời cô ta cảm thấy máu nóng xông lên, tay đang rót trà cho anh trở nên đung đưa, "Cảm ơn thị trưởng Cố dã biểu dương, chúng tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng!"
Cố Thùy Vũ đặt tay lên bàn, nhận tách trà rồi uống một ngụm, "Mọi người ăn đi, đừng câu nệ làm gì"
Mọi người hưởng ứng, nhưng rõ ràng Thương Tịnh cảm thấy bầu không khí lắng xuống. Cố Thùy Vũ xem như không phát hiện ra, tự mình gắp thức ăn lên ăn, anh có vẻ bất ngờ, "Chà, món gà luộc này ăn rất ngon"
Lập tức có hai ba người phụ họa theo, "Vâng, thức ăn nơi này không tệ"
"Đúng đấy, con gà này mềm lắm"
"Đúng rồi, đúng rồi, có lẽ trong thành phố nhà hàng này làm món gà luộc ngon nhất ấy chứ nhỉ?"
"Ừm, tôi cũng cảm thấy thế" Cố Thùy Vũ tán thành, găp một miếng gà trắng phau vào trong bát của Thương Tịnh, "Thương Tịnh, em cũng nếm thử đi"
Được thị trưởng đại nhân quan tâm khiến cho Thương Tịnh lập tức trở thành tiểu điểm của mọi ánh mắt, cô thầm cắn răng, vô cùng miễn cưỡng nhếch môi.
"Tôi theo chú Cố tới kiếm miếng cơm mà" Thương Tịnh thấy ánh mắt quái dị của bọn họ, đành bịa chuyện, những câu nói buồn nôn cứ thế tuôn ra khỏi.
"Hóa ra là hai vị là quan hệ thân thích" Ánh mắt người ngồi bên cạnh thoáng thay đổi.
Cố Thùy Vũ nở nụ cười, "Cô bé này gọi thành quen rồi, phải gọi tôi là chú mới vừa ý"
Giọng điệu thân quen khiến người ta suy nghĩ bậy bạ, một người nào đó nịnh nọt, "Tôi đã bảo trông không giống mà, thị trưởng Cố còn trẻ như thế, sao đã bị gọi là chú rồi, gọi là anh còn nghe được"
Cả đám người hùa theo, Thương Tịnh hung hăng cắn một miếng thịt gà trút giận.
"Ngon không?" Cố Thùy Vũ ghé sát lại gần cô, cười hỏi.
Thương Tịnh nhai miếng thịt gà, biểu hiện cô không rảnh để trả lời.
"Tịnh Tịnh, lúc ấy là do tôi quan tâm quá nên nói năng bừa bãi" Hơi thở mang theo mùi rượu phả qua tai Thương Tịnh, quẫy nhiễu, làm rối loạn lòng cô, "Đừng để bụng nữa, được không?"
"Thị trưởng Cố, đây là nơi công cộng" Cô thoáng ngồi tránh ra, nhỏ giọng cảnh cáo.
"Chà, thù dai ghê" Cố Thùy Vũ nhìn cô, cười như thể anh hết cách với cô rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
"Ha ha, thị trưởng Cố dẫn theo cháu gái tới chơi đấy hả?" Giọng nói vang vọng của Diệp Đại Cương truyền tới trước mặt bọn họ. Ông ta mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, nhìn qua có vẻ rất nhã nhặn.
"Hóa ra là Diệp tổng, à, cô bé này là con gái của một vị trưởng bối, cô ấy mới tốt nghiệp đại học, tới chỗ tôi để thực tập" Cố Thùy Vũ khách sáo cười, quay đầu chê trách Thương Tịnh, "Không có phép tắc gì cả, phải gọi là thị trưởng Cố"
"Không được, gọi là chú Cố mới thân mật nha" Thương Tịnh cười sáng lạn, cô kéo cánh tay Cố Thùy Vũ, lắc lắc, "Ôi, chú Cố, cháu muốn sợi dây chuyền này làm quà sinh nhật được không ạ?"
Cô liên tục gọi Cố Thùy Vũ là chú Cố khiến trong lòng anh muốn hộc máu, nhưng trên gương mặt anh vẫn mang theo sự cưng chiều đúng mực của một bậc trưởng bối dành cho tiểu bối, anh cười nói, "Chú nào có bản lĩnh mua được thứ này" Anh vỗ vỗ lên cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, rồi còn cưng chiều bóp một cái.
A, bị người ta đùa giỡn lại rồi. Sự đắc ý của cô bị đánh cho tan tành, người cô cứng đờ, cô lại tiếp tục giả vờ, "Không thể dùng tiền công để thanh toán sao?" Cô bĩu môi.
Nhất định sẽ mua cho em. Cố Thùy Vũ suýt nữa buột miệng thốt lên câu này, anh rất muốn cắn lên đôi môi cong cớn, đỏ mọng kia, "Nói bậy, đừng để Diệp tổng phải chê cười"
"Ha ha, nào có, bản tính của con gái là thích chưng diện mà"
"Chào Diệp tổng, tôi là Thương Tịnh, trợ lý của chú Cố, thị trưởng Cố" Cuối cùng, ánh mắt Thương Tịnh cũng dời khỏi sợi dây chuyền kim cương, cô nhìn Diệp Đại Cương vui vẻ chào hỏi.
"Chào cô, mỹ nữ Thương" Diệp Đại Cương cười, vươn bàn tay phải đeo hai chiếc nhẫn vàng ra để bắt tay với cô.
Khách sáo vài câu rồi Diệp Đại Cương nói, "Mới giai đoạn đầu mà đã phát triển như vậy, tôi trông mà thèm, thị trưởng Cố, tới giai đoạn hai anh phải chiếu cố hơn đấy, Diệp mỗ nếu có thể nhận được chút cơm thừa canh cặn thì cũng vô cùng cảm kích rồi"
'Diệp tổng khách khí quá, dự án đầu tư Garden city dựa theo thủ tục, quy định mà làm thôi, chỉ cần Diệp tổng đạt tới điều kiện đầu tư thì có thể tùy ý chọn lựa khoảng đất ông thích" Cố Thùy Vũ cười lấy lệ.
Chính vì đá quý Hưng Hoàn chưa đủ điều kiện cho nên Diệp Đại Cương mới muốn đi cửa sau, không ngờ phó thị trưởng cũ lại không biết linh hoạt, phó thị trưởng hiện tại thì dù mềm hay cứng cũng quyết không chịu lép vế, Diệp Đại Cương đã lăn lộn nửa đời người, dù cố gắng thay đổi nhưng vẫn không thoát khỏi được những thói quen cũ, ông ta thích nghe những lời tán dương, có điều nghe những lời vừa rồi của Cố Thùy Vũ, ông ta không thể phân biệt nổi, đôi mắt ti hí của ông ta híp lại, thoáng hiện tia nhan hiểm, tàn nhẫn, xem ra phải dồn sức tiêu diệt mới được, ông ta muốn nhìn xem, là ông ta cao tay, hay là vị phó thị trưởng này cao tay!
Ung dung tự đắc thêm vài câu rồi Diệp Đại Cương mới chào tạm biệt, không có hứng thú nhìn bọn họ nói chuyện, cô nàng nào đó nằm ườn ra mặt kính trong suốt, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng kim cương.
"Chú Cố, ngày mai cháu muốn mặc chiếc váy hàng hiệu mới mua, cháu không mặc bộ đồ cứng ngắc này nữa được không?"
"Không được"
Diệp Đại Cương đi chưa được bao xa, ông ta đang quay lưng về phía bọn họ, vừa khéo nghe được đoạn đối thoại này, khẽ cười lạnh một tiếng, trong bụng thầm tính toán, gọi thủ hạ tới thì thầm đôi ba câu, sau đó nhanh chân bước ra khỏi đại sảnh.
Đợi bọn họ đi hết, nét mặt Cố Thùy Vũ lập tức trở nên nghiêm túc, "Thật là hồ đồ!"
"Không thể ngồi khoanh tay chờ chết được, thử một chút cũng không gây hại mà"
"Lo chuyện của em đi"
"Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ sự an toàn cho ngài, bỏ phòng thủ để phản công cũng là một cách bảo vệ" Thương Tịnh không hiểu nổi cơn giận của anh từ đâu ra, "Ngài không phải cũng muốn sớm kết thúc chuyện này sao? Thỉnh thoảng lại nhận được một bọc thư viết bằng máu và gà bị chặt đầu, ai mà vui cho nổi"
"Đây là hai chuyện khác nhau, tôi tin năng lực phá án của cảnh sát, em cứ thành thực mà ngốc một chút cho tôi"
"Xin lỗi, thị trưởng Cố, là cục cảnh sát tạm điều tôi tới bảo vệ ngài, bây giờ họ mới là cấp trên của tôi, tôi không cần thiết phải nghe mệnh lệnh của ngài"
Có vị lãnh đạo dẫn người đại diện doanh nghiệp tới gặp Cố Thùy Vũ, cuộc nói chuyện ngắn ngủi của hai người bị gián đoạn, Cố Thùy Vũ bị cô làm cho ngẹn tới nỗi nội thương, anh trừng mắt lườm cô, rồi đuổi cô đi lấy đồ ăn. Thương Tịnh nhân cơ hội này, đem ý tưởng vừa lóe lên của mình nói cho cảnh sát mặc thường phục, không tới nửa tiếng đồng hồ sau, Cố Thùy Vũ nhận được điện thoại từ cảnh sát Vương, ông ta tán đồng với ý kiến của Thương Tịnh, còn khuyên anh nên phối hợp để sớm tìm ra chứng cớ.
Cố Thùy Vũ nói đôi câu lấy lệ, đáy mắt anh bùng lên lửa giận. Lần đầu tiên anh không che phía trên cửa xe giúp Thương Tịnh, anh trực tiếp ngồi vào băng ghế phía sau, Thương Tịnh lên xe ngay sau đó.
Tài xế tiểu Hoảng nhạy bén phát hiện bầu không khí có vẻ không được bình thường, cậu ta khẽ ho nhẹ một tiếng, rồi liếc trộm qua kính chiếu hậu, im lặng không nói gì, khởi động xe.
Bên trong xe tràn đầy áp lực, Thương Tịnh chống đối lại ánh mắt thâm trầm của Cố Thùy Vũ, rồi gạt ánh mắt anh qua một bên.
"Em cho rằng em rất thông minh à?" Cố Thùy Vũ lạnh lùng nói
Thương Tịnh nhướng mày, nhìn thẳng về phía anh
"Người phụ nữ không nghe lời rất không đáng yêu!" Anh mắng không hề nể mặt ai.
"Tôi có đáng yêu hay không không liên quan tới ngài!" Thương Tịnh cũng nổi giận
"Em cho rằng nằm vùng đơn giản vậy sao? Xong chuyện này thì người ta không tìm tới em nữa hả? Rết trăm chân chết vẫn đứng vững, dù một mẻ tóm gọn nhưng vẫn sẽ có cá lọt lưới, đối đầu trực tiếp với người của bọn họ, em nghĩ bọn họ sẽ bỏ qua sao? Cố Thùy Vũ trừng mắt nhìn cô, "Làm việc mà không biết suy nghĩ!"
Tiểu Hoàng thầm lo lắng cho Thương Tịnh, từ lúc đi theo Cố Thùy Vũ tới giờ cậu ta vẫn chưa từng thấy anh nổi giận như thế bao giờ.
"Nếu tôi sợ thì tôi đã không nhận nhiệm vụ vệ sĩ lần này!"
"Ỷ vào mấy cái động tác khoa chân múa tay của mình thì em nghĩ em tài giỏi lắm hả, rồi một ngày em sẽ bị ngã đau dấy!" Anh càng nghĩ càng giận, một cô gái mà dám to gan làm liều như vậy, sau này không phải là hỏng hết ư?"
Cơ thể Thương Tịnh run lên, cô nắm chặt tay, quay mặt về phía cửa xe, không nói thêm gì nữa.
Cố Thùy Vũ biết vừa rồi mình đã nặng lời, nhưng vẫn đang trong cơn giận dữ, anh hừ một tiếng, rồi bấm cửa sổ xe xuống, để gió xua tan bớt cơn giận.
Gió lạnh thổi vào khiến anh cũng tỉnh táo lại đôi phần, cuối cùng anh cũng thấy có phần mất mặt, anh là một người đàn ông, vậy mà lại nổi giận với một cô gái, hơn nữa cô ấy chỉ vì muốn bảo vệ cho sự an toàn của anh, nhưng lúc nghe thấy Thương Tịnh xung phong nhận làm mồi nhử thì cơn giận của anh cứ thế bốc lên.
Giờ thì hay rồi, Cố Thùy Vũ nghiêng đầu nhìn gương mặt Thương Tịnh phản chiếu trên cửa kính, người ta giận thật rồi.
"À, thị trưởng Cố, giờ chúng ta về ạ?" Tiểu Hoàng lúng túng hỏi thừa, với nỗ lực cố gắng làm dịu bầu không khí.
"...Ừ, tối nay có một bữa tiệc, cậu và Thương Tịnh cũng phải đi theo" Cố Thùy Vũ ho nhẹ một tiếng.
"Dạ, được ạ" Tiểu Hoàng đồng ý rất thoải mái, cậu ta nhìn Thương Tịnh qua kính chiếu hậu, "Thương Tịnh, cô có muốn về thay quần áo không?"
"Không cần, cảm ơn" Giọng Thương Tịnh không có gì khác thường.
"Ha ha, đúng rồi, loại thuốc nước tốt cho xương lần trước cô nói cho tôi tốt lắm, tôi giúp ba xoa bóp vài lần thì đã tan phần bị sưng, vậy mà lại cứ quên cảm ơn cô" Tiểu Hoàng cố gắng tìm chủ đề để nói.
"Đừng khách sáo. Loại thuốc đó còn có thẻ uống được đấy, nhưng nhiều người lại không nuốt trôi được vị của nó" Thương Tịnh không thích cãi nhau, cô cố gắng thông qua việc trò chuyện để xóa tan không khí nặng nề.
"Thuốc nước gì mà có tác dụng vậy?" Cố Thùy Vũ hỏi
Tiểu Hoàng biết điều giữ im lặng, Thương Tịnh lại coi như không nghe thấy.
"...À, ờ, là Thuốc chữa bầm tím đúng không, Thương Tịnh?" Sau một phút trầm mặc ngắn ngủi, Tiểu Hoàng lại là người lúng túng lên tiếng.
"Có lẽ là vậy"
...Chị gái của tôi ơi, cô có thể trả lời ngọt ngào hơn chút được không!!
Kết quả, Tiểu Hoàng và Thương Tịnh trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Cố Thùy Vũ không thể nói chuyện với cô câu nào – đây rõ ràng có xu hướng đơn phương. Tình hình này tiếp túc kéo dài tới khi vào bàn tiệc, Thương Tịnh và người ngồi bên cạnh nói chuyện rất vui, nhưng cô vẫn luôn làm tròn bổn phận, thỉnh thoảng chú ý tới nơi thủ trưởng Cố Thùy Vũ ngồi, ai dè giữa bữa tiệc có người tới mời rượu, cô nhấp một hớp nước trái cây, lúc nhìn lên thì lại không thấy bóng dáng người nào đó đâu nữa.
Cô khẽ nhíu mày, đảo mắt nhìn một vòng, đang định đứng dậy đi tìm người thì bên tai truyền tới giọng nói trầm ấm quen thuộc, "Đang tìm ai à?"
Cô quay đầu lại, kia không phải là Cố Thùy Vũ đang tươi cười rạng rỡ sao.
Mọi người trong bàn thấy thị trưởng Cố đích thân tới bèn lập tức đứng lên, Cố Thùy Vũ xua xua tay, thân thiện cười nói, "Mau ngồi đi, ngồi đi, bàn tôi ngồi toàn người tửu lượng khá, tôi qua chỗ này tránh nạn một chút"
Mọi người đương nhiên cầu còn không được, trông thấy anh tự nhiên ngồi xuống cạnh Thương Tịnh, mọi người tự động dời vị trí, nhất thời trở nên lúng ta lúng túng.
Thương Tịnh ngầm nhíu mày.
"Tịnh Tịnh, còn giận sao?" Cố Thùy Vũ nhân cơ hội này, ghé sát lại gần cô, thấp giọng hỏi.
Thương Tịnh không thèm để ý tới anh, cô cúi đầu dùng bữa.
"Thị trưởng Cố, đây là bát đũa của ngài, còn cả chén mới nữa" Đồng chí nữ ngồi bên tay phải Cố Thùy Vũ nhanh nhẹn gọi người phục vụ trong một thời gian ngắn mang lên bộ bát đũa mới cho anh.
"Cảm ơn" Cố Thùy Vũ nghiêng đầu, nhìn đồng chí nữ kia, rồi nhếch môi, "Bản báo cáo lần này của mọi người làm rất được, tiếp tục cố gắng nhé"
Vị đồng chí nữ kia không ngờ lãnh đạo lại có thể nhớ mình, nhất thời cô ta cảm thấy máu nóng xông lên, tay đang rót trà cho anh trở nên đung đưa, "Cảm ơn thị trưởng Cố dã biểu dương, chúng tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng!"
Cố Thùy Vũ đặt tay lên bàn, nhận tách trà rồi uống một ngụm, "Mọi người ăn đi, đừng câu nệ làm gì"
Mọi người hưởng ứng, nhưng rõ ràng Thương Tịnh cảm thấy bầu không khí lắng xuống. Cố Thùy Vũ xem như không phát hiện ra, tự mình gắp thức ăn lên ăn, anh có vẻ bất ngờ, "Chà, món gà luộc này ăn rất ngon"
Lập tức có hai ba người phụ họa theo, "Vâng, thức ăn nơi này không tệ"
"Đúng đấy, con gà này mềm lắm"
"Đúng rồi, đúng rồi, có lẽ trong thành phố nhà hàng này làm món gà luộc ngon nhất ấy chứ nhỉ?"
"Ừm, tôi cũng cảm thấy thế" Cố Thùy Vũ tán thành, găp một miếng gà trắng phau vào trong bát của Thương Tịnh, "Thương Tịnh, em cũng nếm thử đi"
Được thị trưởng đại nhân quan tâm khiến cho Thương Tịnh lập tức trở thành tiểu điểm của mọi ánh mắt, cô thầm cắn răng, vô cùng miễn cưỡng nhếch môi.
"Tôi theo chú Cố tới kiếm miếng cơm mà" Thương Tịnh thấy ánh mắt quái dị của bọn họ, đành bịa chuyện, những câu nói buồn nôn cứ thế tuôn ra khỏi.
"Hóa ra là hai vị là quan hệ thân thích" Ánh mắt người ngồi bên cạnh thoáng thay đổi.
Cố Thùy Vũ nở nụ cười, "Cô bé này gọi thành quen rồi, phải gọi tôi là chú mới vừa ý"
Giọng điệu thân quen khiến người ta suy nghĩ bậy bạ, một người nào đó nịnh nọt, "Tôi đã bảo trông không giống mà, thị trưởng Cố còn trẻ như thế, sao đã bị gọi là chú rồi, gọi là anh còn nghe được"
Cả đám người hùa theo, Thương Tịnh hung hăng cắn một miếng thịt gà trút giận.
"Ngon không?" Cố Thùy Vũ ghé sát lại gần cô, cười hỏi.
Thương Tịnh nhai miếng thịt gà, biểu hiện cô không rảnh để trả lời.
"Tịnh Tịnh, lúc ấy là do tôi quan tâm quá nên nói năng bừa bãi" Hơi thở mang theo mùi rượu phả qua tai Thương Tịnh, quẫy nhiễu, làm rối loạn lòng cô, "Đừng để bụng nữa, được không?"
"Thị trưởng Cố, đây là nơi công cộng" Cô thoáng ngồi tránh ra, nhỏ giọng cảnh cáo.
"Chà, thù dai ghê" Cố Thùy Vũ nhìn cô, cười như thể anh hết cách với cô rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook