Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-32
Chương 32
Cố Thùy Vũ. Cô nhíu mày. Rồi lại rủ mắt xuống.
"Thương Tịnh" Cố Thùy Vũ thản nhiên gọi. Anh chăm chú nhìn cô, mới ngắn ngủi hai tuần chưa gặp mà cô đã gầy đi nhiều, anh cau mày.
"Vâng" Thương Tịnh không còn hơi sức nói chuyện nữa
"Lại đây, chúng ta nói chuyện" Anh kéo cô tới một căn phòng không người ở tầng hai, sau khi đóng cửa lại, anh hỏi, "Bệnh mẹ em thế nào rồi?"
Thương Tịnh không trả lời, chỉ thấy nỗi chua xót dâng trào lên tận mũi
"Rất khó chữa à?"
Cô gật đầu
"Không sao, sẽ chữa được thôi" Cố Thùy Vũ định ôm, thì bị cô né tránh. Ánh mắt anh trở nên buồn bã
Thương Tịnh đấu tranh hồi lâu mới khó khăn mở miệng hỏi, "Cố Thùy Vũ, anh, có thể cho tôi vay tiền không?"
Cố Thùy Vũ chăm chăm nhìn cô, chậm rãi nói, "Tôi không cho em vay, tôi có thể cho em luôn"
Thương Tịnh giật mình, nhưng cô chợt hiểu ý tứ đằng sau câu nói đó, "Anh...đê tiện!"
Thấy mặt cô tái mét, Cố Thùy Vũ cũng chẳng mềm lòng, "Tôi nói rồi, đừng để tới một ngày tôi mất đi sự kiên nhẫn, tới ngày hôm nay, tôi thực sự không kiên nhẫn nổi nữa rồi"
Thương Tịnh há hốc miệng, nhưng nói không nên lời
Cố Thùy Vũ cúi đầu nhìn cô, "Tôi cũng không muốn làm vậy nhưng em đã là người phụ nữ của rôi rồi, tôi muốn được ôm em, Thương Tịnh" Có trời mới biết hai tuần này anh muốn ôm cô tới phát điên lên được, khi nằm trên giường anh lại nhớ nét mặt của cô lúc ấy, nhớ tới nỗi suýt nữa bốc lửa toàn thân, anh tìm người phụ nữ khác để giải tỏa dục vọng nhưng lại hoàn toàn cụt hứng. Rõ ràng anh rất muốn phụ nữ, nhưng người đó chỉ có thể là Thương Tịnh.
Một tia sáng cuối cùng nơi đáy mắt Thương Tịnh cũng tắt ngóm, giống như một ngôi sao đột nhiên đánh mất đi ánh hào quang của bản thân nữa vậy
Cố Thùy Vũ làm như không nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô, anh lùi về phía sau một bước, "Được rồi, tôi còn có việc, em suy nghĩ thật kỹ đi, đương nhiên, so với sức khỏe của mẹ em thì chẳng có gì cần suy nghĩ lâu đúng không?"
Anh mở cửa rồi rời đi, để lại Thương Tịnh ngơ ngác đứng đó.
Thương Tịnh không biết mình đã quay lại phòng bệnh thế nào nữa, giây phút trông thấy mẹ thì cô mới chợt tỉnh táo lại, thay bằng gương mặt tươi cười. Một lúc sau, ông Thương cũng cười, xách một túi hoa quả bước vào. Hai cha con trao đổi bằng mắt với nhau, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, hai người trò chuyện linh tinh với bà Thương.
Đêm hôm đó, bà Thương ở lại bệnh viện để theo dõi, Thương Tịnh khăng khăng đòi ở lại trông mẹ, ông Thương cũng chẳng thừa hơi tranh cãi, ông một mình trở lại nhà trọ, gọi điện mượn tiền bạn bè.
Tinh thần bà Thương không tệ, bà vừa nói chuyện với con gái được một lúc thì ngủ thiếp đi, Thương Tịnh đắp chăn cho bà, chăm chú nhìn gương mặt mệt mỏi của mẹ đã trở nên bình yên, nước mắt cô lặng lẽ tuôn rơi. Lau rồi lau, nhưng lệ vẫn không ngừng chảy, vì không muốn để những bệnh nhân khác trông thấy nên cô cúi đầu bước ra ngoài, cô đứng ở hành lang, ngẩng đầu nhìn những vì tinh tú thưa thớt trên bầu trời đêm, cô nhìn tới xuất thần, rồi khẽ cười khổ.
Cùng lúc ấy, lần đầu tiên Cố Thùy Vũ phá lệ trở về căn hộ không một bóng người từ sớm, anh ra ban công đốt một điếu thuốc, híp mắt nhìn bầu trời đêm, sau đó phả ra một làn khói mờ ảo. Anh cảm thấy khá nóng ruột. Rõ ràng ở địa phương vắng vẻ này chẳng thiếu những người đàn bà mềm mại, khi màn đêm buông xuống anh cũng chẳng hề trống trải, nhưng tại sao hiện tại anh lại không vui nổi? Trong tâm trí anh tràn ngập ánh mắt ảm đạm của cô, tới tận bây giờ anh vẫn kinh ngạc không hiểu nổi bản thân. Gió đêm lướt nhẹ qua gò má anh, rốt cục anh cũng bắt đầu suy nghĩ thật kỹ về cái tình huống tưởng chừng đơn giản nhưng lại trở nên hết sức phức tạp này
Mãi lâu sau, anh buông xuôi, nhíu mày.
Hôm nay nhất định là một ngày khó khăn, cả đêm không ngủ, 5 giờ sáng Thương Tịnh vào phòng bệnh để kiểm tra thì phát hiện bà Thương đã tỉnh giấc và đang khoác áo ngồi trên giường bệnh, bởi vì người bệnh ở các giường khác còn chưa tỉnh nên Thương Tịnh đành nhỏ giọng nói, "Sao mẹ dậy sớm thế? Mẹ có đói không? Hay là mẹ không thoải mái chỗ nào?"
Bà Thương cười, khẽ lắc đầu
Thương Tịnh rót một cốc nước cho mẹ, bà Thương uống hai hớp rồi ra hiệu với cô rằng bà không vội. Vì vậy Thương Tịnh ngồi xuống mép giường cười hì hì với bà, bà bật cười kéo tay cô, khẽ vỗ về.
Hai mẹ con im lặng ngồi bên nhau rất lâu nhưng trong lòng mỗi người lại đuổi theo những suy nghĩ khác nhau
ht
Hơn sáu giờ, ông Thương vừa ngân nga một giai điệu vừa xách theo bữa sáng bước vào, bà Thương vừa làm kiểm tra phóng xạ xong, đang ngồi nghỉ ở phòng đợi chờ lấy kết quả, ba người quyết định ngồi ở phòng chờ ăn sáng luôn, hôm nay khẩu vị của bà Thương dường như tốt hơn, bà ăn hai cái bánh bao rồi một thêm một cốc sữa đậu nành, Thương Tịnh thầm nghĩ, để bà nhập viện là đúng đắn rồi. Ông Thương dường như cũng nghĩ giống hệt con gái, ăn sáng xong, ông nháy mắt với Thương Tịnh để cô ra ngoài cùng ông thì bị bà Thương gọi lại, "Hai cha con đừng vội, tôi có việc muốn nói với hai người"
Hai cha con lại ngồi xuống, "Có chuyện gì thế?"
Bà Thương xoa vệt máu đọng do truyền nước ở mu bàn tay, chậm rãi nói, "Tôi ở đây không quen chút nào, tôi muốn về nhà"
Hai người cả kinh, ông Thương nói, "Em là trẻ con hả, nói tới là tới, nói đi là đi?"
"Đúng vậy đấy mẹ, mẹ săp được tiến hành trị liệu mà, rồi mẹ sẽ khỏe lên nhanh thôi, đợi mẹ khỏe sau đó chúng ta cùng về nhà"
"Tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi quyết định không điều trị nữa" Bà Thương ngẩng đầu, nói rất nhỏ nhẹ nhưng cũng rất kiên định
"Đừng nói nhảm, hai cha con tôi đã nộp tiền rồi, bệnh viện không cho rút lại đâu" Pong Thương khịt mũi
"Em hỏi người ta rồi, anh còn chưa nộp tiền mà" Ở đây một ngày đã tốn mất mấy nghìn tệ, nhà bà lại chẳng phải núi vàng núi bạc, tiền bạc đổ vào việc chữa trị này chẳng khác gì đổ vào một cái động không đáy
Bà đã hỏi ư? Rốt cuộc bà đã hỏi chuyện gì? Ông Thương và Thương Tịnh liếc nhìn nhau, cảm thấy điềm xấu.
"Ôi, bệnh này có chữa cũng vô dụng thôi, tôi cũng rất sợ chết, nhưng hai hôm nay tiêm nhiều như vậy, tôi không bệnh thì cũng thành có bệnh mất, tôi hỏi qua bác sĩ rồi, về nhà yên ổn sống qua ngày, không chừng có một ngày nào đó khốiđột nhiên biến mất ấy chứ" Nhưng các sĩ cũng nói, chuyện đó nếu có thì đúng là một ký tích
"Nói vớ vẩn!"
"Hừ, em không nói chuyện với anh, anh chẳng biết gì cả, anh ra ngoài đi, để em nói chuyện vơi Tiểu Tịnh"
"Em đừng hòng nghĩ tới chuyện đó, vô ích thôi!"
"Anh có ra hay không?"
"Không ra"
"Anh còn không ra em nôn ra máu cho anh xem" Bà Thương trừng mắt nhìn ông
"Em...hừ!" Không chịu nổi tính cách vô cớ gây sự của bà, ông Thương phủi tay đi ra ngoài
"Mẹ, mẹ nói gì với con cũng vô dụng, con sẽ không đồng ý đâu" Thương Tịnh nghiêm mặt, tỏ rõ lập trường
"Tiểu Tịnh, nghe mẹ nói này, mẹ không phải vì con đâu, mẹ là vì ba con" Bà Thương kéo cô, dịu dàng nói, "Ba con là một người đàn ông có năng lực nhưng vì nhà chúng ta không có tiền và bởi vì cơ thể ốm yếu của mẹ liên lụy nên tiền ba con kiếm được đã tiêu hết trên người mẹ, nhìn ông ấy ăn mặc cũng chẳng bằng người ta, mẹ luôn cảm thấy rất áy náy con có biết không? Nếu ông ấy ly hôn thì thừa sức tìm được một người phụ nữ khỏe mạnh để lập gia đình, thế đã chẳng tới nông nỗi này, nhưng những năm gần đây ông ấy lúc nào cũng trước sau như một, mẹ biết lấy gì báo đáp cho ông ấy đây? Sau khi rời bỏ thế gian này còn để lại một khoản nợ cho ông ấy chăng? Mẹ đã ích kỷ cả một đời rồi, tốt xấu gì thì con hãy để cho mẹ yên lòng rời đi được không?"
"Mẹ sẽ khỏe lên thôi, mẹ, con có một người bạn, người ta đã đồng ý cho con vay tiền rồi, hơn nữa trả muộn một chút cũng không sao. Mẹ đừng bi quan thế, tất cả rồi sẽ tốt đẹp thôi"
"Ngốc, cơ thể mẹ, mẹ rõ nhất, mẹ mới trị liệu một ngày mà đã cảm thấy lực bất tòng tâm rồi con ạ. Mẹ không giống những người vốn khỏe mạnh bỗng đột xuất sinh bệnh, cơ thể mẹ yếu sẵn, mẹ không chịu nổi những hóa trị này đâu, trị liệu bệnh ung thư cũng vậy thôi, kết quả chỉ có một, chết. Mẹ trông thấy hai cha con thì mẹ chẳng còn sợ phải chết nữa, con người sống trên đời truy cầu điều gì? Cái gì nên hưởng thụ thì mẹ đã hưởng thu, mẹ có một người chồng yêu thương mẹ, có một đứa con gái hiếu thuận, có bao nhiêu người dù sống lâu trăm tuổi cũng chẳng đạt được hai thứ tình cảm quý báu này đâu, mẹ không còn gì phải tiếc nuối" Bà Thương thoải mái xoa má cô, "Đừng khuyên mẹ, hiện tại dù mẹ rất ngượng khi nói những lời này với con, nhưng mẹ yêu ba con, đây là cách thể hiện tình yêu cuối cùng của mẹ dành cho ông ấy, mẹ hy vọng con đừng ngăn cản mẹ"
Thấy tâm ý mẹ đã quyết, Thương Tịnh không nói nên lời, đôi mắt ngấn lệ, ra sức lắc đầu
"Được rồi, đừng khóc, giúp mẹ gọi ba con vào đây đi, chắc ông ấy lại đi hút thuốc rồi"
Cuối cùng, Thương Tịnh cũng bắt được một chút hy vọng, cô cảm thấy chỉ có ba mới có thể lay động được mẹ, cô qua quýt lau khô nước mắt rồi ra ngoài gọi ba vào
"Em nói gì mà khiến Tiểu Tịnh khóc thế?" Ông Thương đi tới cạnh giường bệnh, bất đắc dĩ nói
"Không có gì, anh giúp em thu dọn đồ đạc đi, chúng ta về nhà thôi"
Em định diễn tới lúc nào đây?"
"Lần trước anh cũng không đồng ý cho em làm trị liệu đúng không?"
"Đó là do anh sợ em không chấp nhận được sự thật, anh sợ tạo áp lực quá lớn cho em. Nói thật, cho dù Tiểu Tịnh không quay về thì anh cũng định bụng áp tải em tới bệnh viện đấy"
"Cơ thể của em đương nhiên em rõ hơn anh, anh cho rằng em có thể khỏe hơn hay sao?"
"Đợi em chữa trị xong lần này thì có thể khỏe như trâu rồi"
"Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, anh không nghĩ cho anh thì anh cũng phải nghĩ cho Tiểu Tịnh chứ, con bé còn đang tuổi xuân phơi phới, đang cần được hưởng thụ cuộc sống, thế nhưng chỉ vì một người sắp chết như em mà nó phải mệt mỏi với những món nợ, làm sao còn thời gian nghĩ tới chuyện kết hôn cơ chứ? Dù có bạn trai thì nếu người ta biết hoàn cảnh gia đình ta thì làm gì có ai dám lấy con bé?"
"Tìm một người đàn ông có tiền là được"
"Em không đồng ý, danh gia vọng tộc như thế, Tiểu Tịnh chúng ta về đó nhất định sẽ bị ức hiếp, tìm một nhà môn đăng hộ đối, vợ chồng son yêu thương nhau sống qua ngày, sinh hai đứa trẻ mập mạp..." Bà Thương nghĩ tới một tương lai tươi đẹp bèn không khỏi nghẹn ngào
"Đúng rồi, em còn phải bế cháu ngoại nữa chứ"
"Em biết em không đợi nổi ngày đó nữa rồi"
"Đổng Hồng"
"Chồng à" Bà Thương không giống ông Thương, bộc lộ hết cảm xúc của bản thân ra ngoài, bà cực kỳ hiếm khi gọi ông là chồng, thỉnh thoảng vào lúc cần làm nũng hay cầu xin ông thì bà mới dùng, "Em là một người mẹ, em hy vọng có thể đem tới cho con mình một tương lai tốt đẹp nhất, em không muốn sau khi mình chết còn ném lại cục diện rối rắm, khiến cho con gái chúng ta chịu khổ cả đời" Mấy chục vạn tệ với người dân bình thường mà nói, chính là sự tích góp cả đời.
"Em cứ như vậy phủi tay đi, vậy còn anh thì sao?" Ông Thương không còn sức, nói
"Anh đợi để bế cháu đi, nhớ đốt vài tấm hình cho em nhé, ảnh của anh thì khỏi đi, em xem vài chục năm chán rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Cố Thùy Vũ. Cô nhíu mày. Rồi lại rủ mắt xuống.
"Thương Tịnh" Cố Thùy Vũ thản nhiên gọi. Anh chăm chú nhìn cô, mới ngắn ngủi hai tuần chưa gặp mà cô đã gầy đi nhiều, anh cau mày.
"Vâng" Thương Tịnh không còn hơi sức nói chuyện nữa
"Lại đây, chúng ta nói chuyện" Anh kéo cô tới một căn phòng không người ở tầng hai, sau khi đóng cửa lại, anh hỏi, "Bệnh mẹ em thế nào rồi?"
Thương Tịnh không trả lời, chỉ thấy nỗi chua xót dâng trào lên tận mũi
"Rất khó chữa à?"
Cô gật đầu
"Không sao, sẽ chữa được thôi" Cố Thùy Vũ định ôm, thì bị cô né tránh. Ánh mắt anh trở nên buồn bã
Thương Tịnh đấu tranh hồi lâu mới khó khăn mở miệng hỏi, "Cố Thùy Vũ, anh, có thể cho tôi vay tiền không?"
Cố Thùy Vũ chăm chăm nhìn cô, chậm rãi nói, "Tôi không cho em vay, tôi có thể cho em luôn"
Thương Tịnh giật mình, nhưng cô chợt hiểu ý tứ đằng sau câu nói đó, "Anh...đê tiện!"
Thấy mặt cô tái mét, Cố Thùy Vũ cũng chẳng mềm lòng, "Tôi nói rồi, đừng để tới một ngày tôi mất đi sự kiên nhẫn, tới ngày hôm nay, tôi thực sự không kiên nhẫn nổi nữa rồi"
Thương Tịnh há hốc miệng, nhưng nói không nên lời
Cố Thùy Vũ cúi đầu nhìn cô, "Tôi cũng không muốn làm vậy nhưng em đã là người phụ nữ của rôi rồi, tôi muốn được ôm em, Thương Tịnh" Có trời mới biết hai tuần này anh muốn ôm cô tới phát điên lên được, khi nằm trên giường anh lại nhớ nét mặt của cô lúc ấy, nhớ tới nỗi suýt nữa bốc lửa toàn thân, anh tìm người phụ nữ khác để giải tỏa dục vọng nhưng lại hoàn toàn cụt hứng. Rõ ràng anh rất muốn phụ nữ, nhưng người đó chỉ có thể là Thương Tịnh.
Một tia sáng cuối cùng nơi đáy mắt Thương Tịnh cũng tắt ngóm, giống như một ngôi sao đột nhiên đánh mất đi ánh hào quang của bản thân nữa vậy
Cố Thùy Vũ làm như không nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô, anh lùi về phía sau một bước, "Được rồi, tôi còn có việc, em suy nghĩ thật kỹ đi, đương nhiên, so với sức khỏe của mẹ em thì chẳng có gì cần suy nghĩ lâu đúng không?"
Anh mở cửa rồi rời đi, để lại Thương Tịnh ngơ ngác đứng đó.
Thương Tịnh không biết mình đã quay lại phòng bệnh thế nào nữa, giây phút trông thấy mẹ thì cô mới chợt tỉnh táo lại, thay bằng gương mặt tươi cười. Một lúc sau, ông Thương cũng cười, xách một túi hoa quả bước vào. Hai cha con trao đổi bằng mắt với nhau, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, hai người trò chuyện linh tinh với bà Thương.
Đêm hôm đó, bà Thương ở lại bệnh viện để theo dõi, Thương Tịnh khăng khăng đòi ở lại trông mẹ, ông Thương cũng chẳng thừa hơi tranh cãi, ông một mình trở lại nhà trọ, gọi điện mượn tiền bạn bè.
Tinh thần bà Thương không tệ, bà vừa nói chuyện với con gái được một lúc thì ngủ thiếp đi, Thương Tịnh đắp chăn cho bà, chăm chú nhìn gương mặt mệt mỏi của mẹ đã trở nên bình yên, nước mắt cô lặng lẽ tuôn rơi. Lau rồi lau, nhưng lệ vẫn không ngừng chảy, vì không muốn để những bệnh nhân khác trông thấy nên cô cúi đầu bước ra ngoài, cô đứng ở hành lang, ngẩng đầu nhìn những vì tinh tú thưa thớt trên bầu trời đêm, cô nhìn tới xuất thần, rồi khẽ cười khổ.
Cùng lúc ấy, lần đầu tiên Cố Thùy Vũ phá lệ trở về căn hộ không một bóng người từ sớm, anh ra ban công đốt một điếu thuốc, híp mắt nhìn bầu trời đêm, sau đó phả ra một làn khói mờ ảo. Anh cảm thấy khá nóng ruột. Rõ ràng ở địa phương vắng vẻ này chẳng thiếu những người đàn bà mềm mại, khi màn đêm buông xuống anh cũng chẳng hề trống trải, nhưng tại sao hiện tại anh lại không vui nổi? Trong tâm trí anh tràn ngập ánh mắt ảm đạm của cô, tới tận bây giờ anh vẫn kinh ngạc không hiểu nổi bản thân. Gió đêm lướt nhẹ qua gò má anh, rốt cục anh cũng bắt đầu suy nghĩ thật kỹ về cái tình huống tưởng chừng đơn giản nhưng lại trở nên hết sức phức tạp này
Mãi lâu sau, anh buông xuôi, nhíu mày.
Hôm nay nhất định là một ngày khó khăn, cả đêm không ngủ, 5 giờ sáng Thương Tịnh vào phòng bệnh để kiểm tra thì phát hiện bà Thương đã tỉnh giấc và đang khoác áo ngồi trên giường bệnh, bởi vì người bệnh ở các giường khác còn chưa tỉnh nên Thương Tịnh đành nhỏ giọng nói, "Sao mẹ dậy sớm thế? Mẹ có đói không? Hay là mẹ không thoải mái chỗ nào?"
Bà Thương cười, khẽ lắc đầu
Thương Tịnh rót một cốc nước cho mẹ, bà Thương uống hai hớp rồi ra hiệu với cô rằng bà không vội. Vì vậy Thương Tịnh ngồi xuống mép giường cười hì hì với bà, bà bật cười kéo tay cô, khẽ vỗ về.
Hai mẹ con im lặng ngồi bên nhau rất lâu nhưng trong lòng mỗi người lại đuổi theo những suy nghĩ khác nhau
ht
Hơn sáu giờ, ông Thương vừa ngân nga một giai điệu vừa xách theo bữa sáng bước vào, bà Thương vừa làm kiểm tra phóng xạ xong, đang ngồi nghỉ ở phòng đợi chờ lấy kết quả, ba người quyết định ngồi ở phòng chờ ăn sáng luôn, hôm nay khẩu vị của bà Thương dường như tốt hơn, bà ăn hai cái bánh bao rồi một thêm một cốc sữa đậu nành, Thương Tịnh thầm nghĩ, để bà nhập viện là đúng đắn rồi. Ông Thương dường như cũng nghĩ giống hệt con gái, ăn sáng xong, ông nháy mắt với Thương Tịnh để cô ra ngoài cùng ông thì bị bà Thương gọi lại, "Hai cha con đừng vội, tôi có việc muốn nói với hai người"
Hai cha con lại ngồi xuống, "Có chuyện gì thế?"
Bà Thương xoa vệt máu đọng do truyền nước ở mu bàn tay, chậm rãi nói, "Tôi ở đây không quen chút nào, tôi muốn về nhà"
Hai người cả kinh, ông Thương nói, "Em là trẻ con hả, nói tới là tới, nói đi là đi?"
"Đúng vậy đấy mẹ, mẹ săp được tiến hành trị liệu mà, rồi mẹ sẽ khỏe lên nhanh thôi, đợi mẹ khỏe sau đó chúng ta cùng về nhà"
"Tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi quyết định không điều trị nữa" Bà Thương ngẩng đầu, nói rất nhỏ nhẹ nhưng cũng rất kiên định
"Đừng nói nhảm, hai cha con tôi đã nộp tiền rồi, bệnh viện không cho rút lại đâu" Pong Thương khịt mũi
"Em hỏi người ta rồi, anh còn chưa nộp tiền mà" Ở đây một ngày đã tốn mất mấy nghìn tệ, nhà bà lại chẳng phải núi vàng núi bạc, tiền bạc đổ vào việc chữa trị này chẳng khác gì đổ vào một cái động không đáy
Bà đã hỏi ư? Rốt cuộc bà đã hỏi chuyện gì? Ông Thương và Thương Tịnh liếc nhìn nhau, cảm thấy điềm xấu.
"Ôi, bệnh này có chữa cũng vô dụng thôi, tôi cũng rất sợ chết, nhưng hai hôm nay tiêm nhiều như vậy, tôi không bệnh thì cũng thành có bệnh mất, tôi hỏi qua bác sĩ rồi, về nhà yên ổn sống qua ngày, không chừng có một ngày nào đó khốiđột nhiên biến mất ấy chứ" Nhưng các sĩ cũng nói, chuyện đó nếu có thì đúng là một ký tích
"Nói vớ vẩn!"
"Hừ, em không nói chuyện với anh, anh chẳng biết gì cả, anh ra ngoài đi, để em nói chuyện vơi Tiểu Tịnh"
"Em đừng hòng nghĩ tới chuyện đó, vô ích thôi!"
"Anh có ra hay không?"
"Không ra"
"Anh còn không ra em nôn ra máu cho anh xem" Bà Thương trừng mắt nhìn ông
"Em...hừ!" Không chịu nổi tính cách vô cớ gây sự của bà, ông Thương phủi tay đi ra ngoài
"Mẹ, mẹ nói gì với con cũng vô dụng, con sẽ không đồng ý đâu" Thương Tịnh nghiêm mặt, tỏ rõ lập trường
"Tiểu Tịnh, nghe mẹ nói này, mẹ không phải vì con đâu, mẹ là vì ba con" Bà Thương kéo cô, dịu dàng nói, "Ba con là một người đàn ông có năng lực nhưng vì nhà chúng ta không có tiền và bởi vì cơ thể ốm yếu của mẹ liên lụy nên tiền ba con kiếm được đã tiêu hết trên người mẹ, nhìn ông ấy ăn mặc cũng chẳng bằng người ta, mẹ luôn cảm thấy rất áy náy con có biết không? Nếu ông ấy ly hôn thì thừa sức tìm được một người phụ nữ khỏe mạnh để lập gia đình, thế đã chẳng tới nông nỗi này, nhưng những năm gần đây ông ấy lúc nào cũng trước sau như một, mẹ biết lấy gì báo đáp cho ông ấy đây? Sau khi rời bỏ thế gian này còn để lại một khoản nợ cho ông ấy chăng? Mẹ đã ích kỷ cả một đời rồi, tốt xấu gì thì con hãy để cho mẹ yên lòng rời đi được không?"
"Mẹ sẽ khỏe lên thôi, mẹ, con có một người bạn, người ta đã đồng ý cho con vay tiền rồi, hơn nữa trả muộn một chút cũng không sao. Mẹ đừng bi quan thế, tất cả rồi sẽ tốt đẹp thôi"
"Ngốc, cơ thể mẹ, mẹ rõ nhất, mẹ mới trị liệu một ngày mà đã cảm thấy lực bất tòng tâm rồi con ạ. Mẹ không giống những người vốn khỏe mạnh bỗng đột xuất sinh bệnh, cơ thể mẹ yếu sẵn, mẹ không chịu nổi những hóa trị này đâu, trị liệu bệnh ung thư cũng vậy thôi, kết quả chỉ có một, chết. Mẹ trông thấy hai cha con thì mẹ chẳng còn sợ phải chết nữa, con người sống trên đời truy cầu điều gì? Cái gì nên hưởng thụ thì mẹ đã hưởng thu, mẹ có một người chồng yêu thương mẹ, có một đứa con gái hiếu thuận, có bao nhiêu người dù sống lâu trăm tuổi cũng chẳng đạt được hai thứ tình cảm quý báu này đâu, mẹ không còn gì phải tiếc nuối" Bà Thương thoải mái xoa má cô, "Đừng khuyên mẹ, hiện tại dù mẹ rất ngượng khi nói những lời này với con, nhưng mẹ yêu ba con, đây là cách thể hiện tình yêu cuối cùng của mẹ dành cho ông ấy, mẹ hy vọng con đừng ngăn cản mẹ"
Thấy tâm ý mẹ đã quyết, Thương Tịnh không nói nên lời, đôi mắt ngấn lệ, ra sức lắc đầu
"Được rồi, đừng khóc, giúp mẹ gọi ba con vào đây đi, chắc ông ấy lại đi hút thuốc rồi"
Cuối cùng, Thương Tịnh cũng bắt được một chút hy vọng, cô cảm thấy chỉ có ba mới có thể lay động được mẹ, cô qua quýt lau khô nước mắt rồi ra ngoài gọi ba vào
"Em nói gì mà khiến Tiểu Tịnh khóc thế?" Ông Thương đi tới cạnh giường bệnh, bất đắc dĩ nói
"Không có gì, anh giúp em thu dọn đồ đạc đi, chúng ta về nhà thôi"
Em định diễn tới lúc nào đây?"
"Lần trước anh cũng không đồng ý cho em làm trị liệu đúng không?"
"Đó là do anh sợ em không chấp nhận được sự thật, anh sợ tạo áp lực quá lớn cho em. Nói thật, cho dù Tiểu Tịnh không quay về thì anh cũng định bụng áp tải em tới bệnh viện đấy"
"Cơ thể của em đương nhiên em rõ hơn anh, anh cho rằng em có thể khỏe hơn hay sao?"
"Đợi em chữa trị xong lần này thì có thể khỏe như trâu rồi"
"Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, anh không nghĩ cho anh thì anh cũng phải nghĩ cho Tiểu Tịnh chứ, con bé còn đang tuổi xuân phơi phới, đang cần được hưởng thụ cuộc sống, thế nhưng chỉ vì một người sắp chết như em mà nó phải mệt mỏi với những món nợ, làm sao còn thời gian nghĩ tới chuyện kết hôn cơ chứ? Dù có bạn trai thì nếu người ta biết hoàn cảnh gia đình ta thì làm gì có ai dám lấy con bé?"
"Tìm một người đàn ông có tiền là được"
"Em không đồng ý, danh gia vọng tộc như thế, Tiểu Tịnh chúng ta về đó nhất định sẽ bị ức hiếp, tìm một nhà môn đăng hộ đối, vợ chồng son yêu thương nhau sống qua ngày, sinh hai đứa trẻ mập mạp..." Bà Thương nghĩ tới một tương lai tươi đẹp bèn không khỏi nghẹn ngào
"Đúng rồi, em còn phải bế cháu ngoại nữa chứ"
"Em biết em không đợi nổi ngày đó nữa rồi"
"Đổng Hồng"
"Chồng à" Bà Thương không giống ông Thương, bộc lộ hết cảm xúc của bản thân ra ngoài, bà cực kỳ hiếm khi gọi ông là chồng, thỉnh thoảng vào lúc cần làm nũng hay cầu xin ông thì bà mới dùng, "Em là một người mẹ, em hy vọng có thể đem tới cho con mình một tương lai tốt đẹp nhất, em không muốn sau khi mình chết còn ném lại cục diện rối rắm, khiến cho con gái chúng ta chịu khổ cả đời" Mấy chục vạn tệ với người dân bình thường mà nói, chính là sự tích góp cả đời.
"Em cứ như vậy phủi tay đi, vậy còn anh thì sao?" Ông Thương không còn sức, nói
"Anh đợi để bế cháu đi, nhớ đốt vài tấm hình cho em nhé, ảnh của anh thì khỏi đi, em xem vài chục năm chán rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook