Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-7
Chương 7
Cô bạn nữ binh cùng ký túc xá, Bàn Minh Minh, thấy cô cau mày bèn vỗ vào người cô, cười nói, "Trong thời gian này, biểu hiện của cậu rất xuất sắc, mọi chuyện đã như ván đóng thuyền rồi, đừng suy nghĩ nhiều". Chỉ riêng biểu hiện xuất sắc của cô khi thay mặt đơn vị tham gia diễn tập liên hiệp thì dẫu có nhận huân chương nhị đẳng cũng không hề quá đáng.
"Haha, cảm ơn"
"Nhưng" Bàn Minh Minh đột nhiên ghé sát lại gần cô, thì thầm, "Có lẽ cậu nên đi dò hỏi chính trị viên xem hình thức tuyển chọn thế nào nhỉ?" Chắc tới giờ cũng phải có chút manh mối về cách tuyển chọn rồi.
Thương Tịnh suy nghĩ một lúc rồi nói, "Có được thì là may mắn của mình, không được thì là số mệnh" Cô không rảnh để thu xếp những chuyện này.
"Cậu đúng là kiêu ngạo" Bàn Minh Minh hâm mộ, ghen tỵ đẩy cô một cái, có điều chỉ với điều kiện ưu tú của cô, đợt đề bạt này cô có thể đơn giản nắm chắc trong tay thôi.
Hai người trò chuyện một hồi, rồi đi tới căng tin ăn cơm, vừa vào đã thấy Lý Á Hâm đang trò chuyện một cách hào hứng cùng vài nữ binh, Bàn Minh Minh nhíu mày, "Đúng là kỳ lạ, khi nào cô ta lại hạ thấp tiêu chuẩn thế nhỉ?". Ai mà chẳng biết Lý Á Hâm luôn để mắt trên đỉnh đầu, trừ một hai người có mối quan hệ tốt trong đơn vị ra thì cô ta đối với người khác luôn xa cách.
"Ai biết được" Thương Tịnh không quan tâm.
"Không phải cô ta muốn kéo phiếu bầu đấy chứ, đây không phải bầu chọn Tổng thống, cô ta cho là chuyện gì cũng đều phải bỏ phiếu sao?" Bàn Minh Minh hừ một tiếng.
Ai ngờ, những lời nói vừa rồi của Bàn Minh Minh lại chẳng khác gì lời sấm truyền, vài hôm sau, chính trị viên thông báo cho một nhóm nữ binh bước lên tiến hành bỏ phiếu kín, bình chọn các thí sinh. Thương Tịnh nhìn khuôn mặt cố tình tỏ vẻ đắc ý của Lý Á Hâm khi đi ngang qua cô là đủ hiểu chuyện gì xảy ra, một nỗi phẫn nộ tự dưng dâng trào, cô nắm chặt tay, hít thở sâu vài lần, rồi xoay người đi ra.
Quả nhiên, một tuần qua đi, chính trị viên tới tìm cô, khéo léo báo cho cô kết quả lựa chọn đồng thời an ủi cô rằng không nên gấp gáp, lần sau nhất định có tên cô.
Thương Tịnh gật đầu, biểu hiện mình đã hiểu, rồi cúi chào lặng lẽ đi ra.
Chính trị viên định gọi cô lại nói thêm vài câu, nhưng lại không mở miệng nổi, đành lẩm bẩm 'đáng tiếc, đáng tiếc'.
Thương Tịnh đụng mặt Lý Á Hâm ở dưới ký túc xá, cô ả cười lạnh nói với cô, "Tôi chờ ngày cô cúi đầu chào tôi"
"Bảo Đặng Hiểu Kiệt đừng gọi điện cho tôi nữa" Thương Tịnh thản nhiên đáp lại.
Lý Á Hâm lập tức biến sắc, định quay ra cãi nhau, nhưng rốt cục lại nhớ tới lời cảnh cáo của cha hai ngày trước rằng nhất định không được để xảy ra sai sót gì, môi dưới bị cô ta cắn tới nỗi trắng bệch, cuối cùng cô ta vẫn nhịn được, mắng cô một câu rồi lấy điện thoại, gọi cho bạn trai.
Bàn Minh Minh đi cạnh cô giơ cao ngón cái, "Bái phục"
"Không, mình nói sự thật mà" Thương Tịnh nhíu mày. Không hiểu dây thần kinh nào của Đặng Hiểu Kiệt hoạt động sai nữa, thời gian gần đây anh ta luôn lén lén lút lút tìm cô, tỏ vẻ tiếc nuối quá khứ, vận đào hoa của cô thực sự kém cỏi tới vậy sao?
"Thật sao? Cái tên đê tiện Đặng Hiểu Kiệt ấy hả?" Bàn Minh Minh ban đầu còn thấy đồng cảm với anh ta, nhưng khi trông thấy vẻ mặt hớn hở, đắc ý khi được làm cán bộ của anh ta thì biết mình nghĩ sai rồi, với đàn ông, quyền lực và tiền bạc luôn ở vị trí quan trọng nhất, "Hừ, hai bọn họ đúng là cá mè một lứa"
Thương Tịnh ngầm đồng ý.
"Nhưng mà Thương Tịnh à, cậu nuốt trôi cơn tức này vào bụng sao? Dấu đỏ còn chưa đóng xuống, có phải cậu nên nhờ ai đó nói chuyện giúp không?" Tuy Bàn Minh Minh nói vậy, nhưng trong lòng cũng hiểu giờ đã quá muộn, chẳng qua cô thấy bất công thay cho Thương Tịnh.
"Mình không quen ai, không có mối quan hệ, cũng không có tiền"
"Ôi, chị em tốt của tôi" Cô nàng thở dài, rồi im lặng.
Buổi tối, Thương Tịnh và tiểu đội của mình từ sân huấn luyện đi tới căng tin ăn cơm, cảm thấy bầu không khí không được bình thường, cô hỏi vài nam binh thì mới biết, chiều nay có lãnh đạo lớn đột nhiên tới kiểm tra, mấy anh chàng hâm mộ chỉ chỉ lên vai, "Ba sao đấy"
"Oa!" Cấp bậc Thượng tướng đó! Cô gái trong tiểu đội kinh ngạc thốt lên.
Những sự việc không liên quan tới mình thì Thương Tịnh đều lười tìm hiểu, tính tình cô nói một cách khó nghe là 'không ôm chí lớn', nhưng nếu nói một cách dễ nghe thì là 'tự biết thế nào là đủ'. Cùng đồng đội ăn cơm xong, cất bát đĩa, rồi cô định đi ra ngoài thì nghe thấy từ cửa truyền tới những tiếng ồn ào.
"Nghiêm! Chào!"
Nghe thấy mệnh lệnh, các binh sĩ trong phòng lập tức im lặng đứng dậy, khom mình cúi chào. Một người đàn ông cương nghị mặc quân phục màu trắng, vai mang ba ngôi sao vàng lấp lánh, các thủ trưởng đơn vị theo sát phía sau, mãi tới khi đoàn người đi tới phòng chiêu đãi khách ở tầng hai, đám người ở dưới mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Đồng chí thượng tướng này sao lại tới căng tin ăn cơm nhỉ?" Một anh chàng binh sĩ thấy lãnh đạo đã đi hết mới nhỏ giọng lẩm bẩm.
Làm mình sợ chết đi được, vị thủ trưởng kia lúc nãy nhìn lướt về phía mình, không phải ngài ấy sẽ cảm thấy gương mặt mình không đủ tiêu chuẩn làm binh sĩ đấy chứ?" Đồng đội Lý Hồng của cô vỗ vỗ ngực
"Sao có thể như thế, đi thôi" Thương Tịnh vẫy tay.
"Cậu đi trước đi, mình đợi thêm một lát, đại đội trưởng của chúng ta cũng ở trong đó, đây chính là cơ hội tốt để thể hiện" Ngộ nhỡ vị thủ trưởng kia muốn đi thăm quan một vòng, đại đội trưởng cần người dẫn ngài ấy đi, may ra có thể gọi cô nàng ấy chứ nhỉ?
"Mình đi đây, ngộ nhỡ có gọi cậu lên nói chuyện thì nhớ phải biết kiềm chế nhé" Thương Tịnh nhắc nhở cô nàng, rồi vẫy tay rời đi.
Thương Tịnh đi chưa được bao lâu thì có vài lãnh đạo đơn vị đi xuống tiếp đón thêm một người, Lý Hồng vừa nhìn thì mắt đã lấp lánh, các lãnh đạo đơn vị đang vây quanh một người đàn ông tuấn tú mặc tây trang đen, tướng mạo người ấy rất mạnh mẽ, bá đạo, nhưng cũng đầy mê hoặc, khiến cho người ta không thể rời mắt.
Đây là nhân vật nào? Nhìn người đàn ông ấy đi lên tầng, tim Lý Hồng đập thình thịch.
Bước vào phòng tiếp khách nhỏ, người đàn ông ấy liếc mắt nhìn mọi người đã an vị, rồi ánh mắt tập trung vào người đàn ông ngồi ở vị trí chủ trì, nói, "Anh nghĩ gì mà lại tới quân đội ăn cơm thế, không phải anh đang làm phiền mọi người sao?"
Không chỉ tên, mà ngay cả giọng điệu cũng quen thuộc khiến mọi người đang có mặt trong phòng phải kinh ngạc, hai nhân vật này không phải chỉ đơn giản là trùng họ đấy chứ?
"Tôi không mượn danh mấy đồng chí lãnh đạo ở đây thì sao có thể gặp được cậu chứ?" Vị thượng tướng không quân khẽ nhếch môi cười, "Lại đây ngồi đi", rồi anh ta vỗ vỗ vị trí trống cạnh mình.
Cố Thùy Vũ tiến lên, bắt tay vài lãnh đạo đơn vị, rồi ngồi xuống bên cạnh thượng tướng không quân.
Thượng tướng Cố Duyên Vũ cười, quan sát anh một lượt, rồi quay đầu cười nói, "Thùy Vũ là con trai thứ ba ở nhà tôi, út ít mà, ông nội muốn để cho cậu ấy nhập ngũ, nhưng cậu ta lại trái lời, theo chú hai làm chính trị, trời sinh tính cách phản kháng, nhà chúng tôi cũng hết cách với cậu ấy" Nói vài câu đã chỉ ra thân phận cao quý của anh, Tam thiếu của Cố gia ở thủ đô.
"Hóa ra là anh em ruột, bảo sao tôi lại thấy giống thế!" Cuối cùng đã biết hậu thuẫn đằng sau vị phó thị trưởng này là gì, một đám cán bộ vội vàng cười nói.
"Ha ha, đúng vậy" Mọi người hùa theo.
"Tôi là kẻ không có tiền đồ nhất trong nhà đấy, sau này còn phải nhờ các anh em, trưởng bối đang ngồi đây chiếu cố nhiều hơn" Cố Thùy Vũ nâng chén rượu lên, "Một chén này, tôi xin cung kính cạn trước"
Cả bàn người vội vàng đứng dậy, nâng ly.
Qua ba tuần rượu, trên bàn tiệc nói hết chuyện phiếm từ trên trời xuống đất lại tới chuyện từ bắc vào nam, không biết tại sao lại hàn huyên tới vấn đề triển vọng phát triển của các nữ binh, trên bàn tiệc chỉ có hai nữ binh, lại còn đều là nữ binh thuộc tổ văn nghệ, Cố Thùy Vũ buông đũa, cảm thấy khá hứng thú nói, "Tôi biết một nữ binh ở đại đội, cô ấy tên là Thương Tịnh, cô bé dó rất ưu tú, lúc được tạm điều tới khu mộ cổ, một mình cô bé ấy đã bắt được tên trộm, còn lúc chống lũ lụt thì biểu hiện xông xáo rất xuất sắc, rốt tốt" Anh quay đầu, nói với anh trai, "Nếu cô ấy có thể làm thủ hạ của anh, em cũng phải đặc biệt đề nghị anh cất nhắc mới được"
"Hử, vậy sao?" Cố Duyên Vũ nhíu mày, anh hiếm khi thấy cậu em trai này tích cực vì phụ nữ như thế.
Cố Thùy Vũ tiếp tục nói, "Nghe nói cô ấy đang xin được đề bạt, sao rồi? Cô bé ấy chắc không có vấn đề gì chứ?"
"Hiếm khi thấy cậu khen người khác, anh cũng thấy tò mò đấy, Chính ủy Lý, sự việc đã có kết quả chưa?"
Chính ủy Lý này chính là cha của Lý Á Hâm, ông ta muốn nói lảng sang chuyện khác nhưng không nói chen vào nổi, giờ ông ta đang không ngừng toát mồ hôi lạnh, "Việc này, vì cô gái đó và một nữ binh ở đơn vị đều có biểu hiện xuất sắc nên chúng tôi áp dụng hình thức bỏ phiếu bầu chọn. Kết quả.... đồng chí Thương Tịnh chỉ kém vài phiếu, nên không trúng tuyển"
"Thị trưởng Cố, tôi mời anh một chén" Ở bữa tiệc, có vài người biết rõ sự tình, thấy không ổn vì vậy cố gắng dời sự chú ý của mọi người.
Cố Thùy Vũ cười, phớt lờ.
"Ngay từ bản chất thì chuyện này đã sai rồi, việc đề bạt một sĩ quan chủ yếu yêu cầu bọn họ phải có bản lĩnh thật sự, nếu chỉ dựa vào nhân duyên tốt thì đã có thể được đề bạt, vậy thì còn ai nỗ lực phấn đấu nữa? Hằng ngày chỉ cần cùng các đồng chí khác hi hi ha ha là được rồi, có đúng không" Cố Duyên Vũ không đồng ý, cau mày.
"Thủ trưởng nói phải..." Trăm tính, ngàn tính cũng không tính tới chuyện Thương Tịnh có quan hệ với Cố Thùy Vũ.
"Vẫn còn có một nữ binh trẻ tuổi có biểu hiện xuất sắc ngang Thương Tịnh, đúng là hiếm thấy, nữ binh kia cũng thuộc bộ thông tấn sao?" Cố Thùy Vũ hỏi.
"...Không, cô ấy thuộc bộ Văn nghệ quân đội. Nhưng cô gái đó nhiều lần được khen thưởng khi biểu diễn ở quân đội, đó cũng là một cô bé đầy tiềm năng"
Vùng chân mày của Cố Thùy Vũ càng nhíu lại sâu hơn.
Chủ nhiệm văn phòng nhìn sắc mặt khôngđược bình thường của Thượng tướng, rồi ông ta và Chính ủy Lý đưa mắt nhìn nhau, quyết định bỏ xe giữ tướng, "Thật ra, Thương Tịnh đã tham gia diễn tập liên hiệp quốc tế, biểu hiện vô cùng xuất sắc, đáng nhẽ phải nhận được huy chương nhị đẳng, nhưng lại chưa được bên trên phê duyệt, mà lần này nhất định phải báo cáo lên trên, vì thế..."
"Hồ đồ!" Cố Duyên Vũ giận dữ quát to, cơm cũng chẳng buồn ăn nữa, anh đứng bật dậy, nói, "Tôi thật muốn biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì!"
Đại đội trưởng Chu từ đầu tới cuối vẫn giữ im lặng, ông ta đã từng nói giúp Thương Tịnh, nhưng một người nói thì có tác dụng gì, vốn cứ tưởng chuyện này cứ thế trôi vào quên lãng, không ngờ giờ lại có khả năng chuyển biến tốt, vị phó thị trưởng Cố này...rốt cục có quan hệ gì với Thương Tịnh?
Tất cả moi người cho rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng lúc Thương Tịnh nhận được thông báo thì cả đơn vị đã xảy ra chuyện long trời lở đất. Cố Duyên Vũ cương quyết truy cứu triệt để chuyện này, Chính ủy Lý vì con gái đã làm ra chuyện mờ ám, một số lãnh đạo biết chuyện nhưng không báo cáo, vì thế sau một cú điện thoại, Chính ủy Lý tạm thời bị đình chỉ công tác để tiếp nhận điều tra, Lý Á Hâm bị ép buộc giải ngũ trước hạn, những cán bộ khác biết chuyện đều bị xử phạt.
Các quân khu lớn khi nhận được thông báo rất kinh ngạc, một vị thượng tướng lại đích thân xử lý kỷ luật một đơn vị, chuyện này nếu không phải do anh rảnh rỗi thì chắc chắn anh đang giết gà dọa khỉ rồi, nghe nói lần này có thể còn tra xét thêm vài quân khu nữa, nhất thời, mọi người đều cảm thấy bất an.
Chính trị viên thầm run sợ, đi nói cho Thương Tịnh biết chuyện này, đồng thời cẩn thận hỏi, "Rốt cục cô có quan hệ gì với phó thị trưởng Cố vậy?" Hậu thuẫn vững chắc như thế mà không dùng, chẳng lễ cố tình chờ Chính ủy Lý của bọ họ ngã ngựa trước?
Thương Tịnh nhíu mày, cô biết rõ chuyện này không hề tầm thường, quả nhiên là do Cố Thùy Vũ ra tay sao? "Không có quan hệ gì"
Cô bé này vẫn rất giữ mồm miệng, chính trị viên cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng nghe nói trên bàn tiệc, câu nào thị trưởng Cố nói ra cũng mang ý bảo vệ Thương Tịnh, cô nói không có quan hệ gì, ai thèm tin chứ?
Đại đội trưởng Chu sau khi huấn luyện khóa học sáng sớm cũng tới tìm Thương Tịnh hỏi chuyện, ông hỏi cùng một vẫn đề với chính ủy trị viên, chỉ có điều chính trị viên không tin cô, nhưng ông ta tin, ông ta trầm ngâm một lát, rồi nói, "Xem ra phó thị trưởng Cố rất thích cô, việc này tuy trộn lẫn nhiều nhân tố, nhưng dù sao anh ấy đã giúp cô một tay, cô nên tìm cơ hội cảm ơn anh ta"
"...Vâng"
Thấy cô không tình nguyện, đại đội trưởng Chu nói, "Nếu anh ta đã coi trọng cô, cô phải nắm chặt cơ hội này, tuy không được phép làm rối kỷ cương, nhưng những mối quan hệ từ trước tới giờ vẫn rất quan trọng"
Thương Tịnh được đề bạt, đối thủ của cô phải xuất ngũ, đáng ra cô nên cảm thấy vui mừng, nhưng cô lại không thể cười nổi. Cô chỉ nhìn thấy một hiện thực tàn khốc, mà loại hiện thực này đã biến thành áp lực vô hình đè nặng lên trái tim của cô, gần như khiến cô không thể thở nổi. Suy nghĩ kỹ, cô lấy cớ giao tài liệu công tác cho khu mộ cổ, trực tiếp vào thành phố tìm Cố Thùy Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Cô bạn nữ binh cùng ký túc xá, Bàn Minh Minh, thấy cô cau mày bèn vỗ vào người cô, cười nói, "Trong thời gian này, biểu hiện của cậu rất xuất sắc, mọi chuyện đã như ván đóng thuyền rồi, đừng suy nghĩ nhiều". Chỉ riêng biểu hiện xuất sắc của cô khi thay mặt đơn vị tham gia diễn tập liên hiệp thì dẫu có nhận huân chương nhị đẳng cũng không hề quá đáng.
"Haha, cảm ơn"
"Nhưng" Bàn Minh Minh đột nhiên ghé sát lại gần cô, thì thầm, "Có lẽ cậu nên đi dò hỏi chính trị viên xem hình thức tuyển chọn thế nào nhỉ?" Chắc tới giờ cũng phải có chút manh mối về cách tuyển chọn rồi.
Thương Tịnh suy nghĩ một lúc rồi nói, "Có được thì là may mắn của mình, không được thì là số mệnh" Cô không rảnh để thu xếp những chuyện này.
"Cậu đúng là kiêu ngạo" Bàn Minh Minh hâm mộ, ghen tỵ đẩy cô một cái, có điều chỉ với điều kiện ưu tú của cô, đợt đề bạt này cô có thể đơn giản nắm chắc trong tay thôi.
Hai người trò chuyện một hồi, rồi đi tới căng tin ăn cơm, vừa vào đã thấy Lý Á Hâm đang trò chuyện một cách hào hứng cùng vài nữ binh, Bàn Minh Minh nhíu mày, "Đúng là kỳ lạ, khi nào cô ta lại hạ thấp tiêu chuẩn thế nhỉ?". Ai mà chẳng biết Lý Á Hâm luôn để mắt trên đỉnh đầu, trừ một hai người có mối quan hệ tốt trong đơn vị ra thì cô ta đối với người khác luôn xa cách.
"Ai biết được" Thương Tịnh không quan tâm.
"Không phải cô ta muốn kéo phiếu bầu đấy chứ, đây không phải bầu chọn Tổng thống, cô ta cho là chuyện gì cũng đều phải bỏ phiếu sao?" Bàn Minh Minh hừ một tiếng.
Ai ngờ, những lời nói vừa rồi của Bàn Minh Minh lại chẳng khác gì lời sấm truyền, vài hôm sau, chính trị viên thông báo cho một nhóm nữ binh bước lên tiến hành bỏ phiếu kín, bình chọn các thí sinh. Thương Tịnh nhìn khuôn mặt cố tình tỏ vẻ đắc ý của Lý Á Hâm khi đi ngang qua cô là đủ hiểu chuyện gì xảy ra, một nỗi phẫn nộ tự dưng dâng trào, cô nắm chặt tay, hít thở sâu vài lần, rồi xoay người đi ra.
Quả nhiên, một tuần qua đi, chính trị viên tới tìm cô, khéo léo báo cho cô kết quả lựa chọn đồng thời an ủi cô rằng không nên gấp gáp, lần sau nhất định có tên cô.
Thương Tịnh gật đầu, biểu hiện mình đã hiểu, rồi cúi chào lặng lẽ đi ra.
Chính trị viên định gọi cô lại nói thêm vài câu, nhưng lại không mở miệng nổi, đành lẩm bẩm 'đáng tiếc, đáng tiếc'.
Thương Tịnh đụng mặt Lý Á Hâm ở dưới ký túc xá, cô ả cười lạnh nói với cô, "Tôi chờ ngày cô cúi đầu chào tôi"
"Bảo Đặng Hiểu Kiệt đừng gọi điện cho tôi nữa" Thương Tịnh thản nhiên đáp lại.
Lý Á Hâm lập tức biến sắc, định quay ra cãi nhau, nhưng rốt cục lại nhớ tới lời cảnh cáo của cha hai ngày trước rằng nhất định không được để xảy ra sai sót gì, môi dưới bị cô ta cắn tới nỗi trắng bệch, cuối cùng cô ta vẫn nhịn được, mắng cô một câu rồi lấy điện thoại, gọi cho bạn trai.
Bàn Minh Minh đi cạnh cô giơ cao ngón cái, "Bái phục"
"Không, mình nói sự thật mà" Thương Tịnh nhíu mày. Không hiểu dây thần kinh nào của Đặng Hiểu Kiệt hoạt động sai nữa, thời gian gần đây anh ta luôn lén lén lút lút tìm cô, tỏ vẻ tiếc nuối quá khứ, vận đào hoa của cô thực sự kém cỏi tới vậy sao?
"Thật sao? Cái tên đê tiện Đặng Hiểu Kiệt ấy hả?" Bàn Minh Minh ban đầu còn thấy đồng cảm với anh ta, nhưng khi trông thấy vẻ mặt hớn hở, đắc ý khi được làm cán bộ của anh ta thì biết mình nghĩ sai rồi, với đàn ông, quyền lực và tiền bạc luôn ở vị trí quan trọng nhất, "Hừ, hai bọn họ đúng là cá mè một lứa"
Thương Tịnh ngầm đồng ý.
"Nhưng mà Thương Tịnh à, cậu nuốt trôi cơn tức này vào bụng sao? Dấu đỏ còn chưa đóng xuống, có phải cậu nên nhờ ai đó nói chuyện giúp không?" Tuy Bàn Minh Minh nói vậy, nhưng trong lòng cũng hiểu giờ đã quá muộn, chẳng qua cô thấy bất công thay cho Thương Tịnh.
"Mình không quen ai, không có mối quan hệ, cũng không có tiền"
"Ôi, chị em tốt của tôi" Cô nàng thở dài, rồi im lặng.
Buổi tối, Thương Tịnh và tiểu đội của mình từ sân huấn luyện đi tới căng tin ăn cơm, cảm thấy bầu không khí không được bình thường, cô hỏi vài nam binh thì mới biết, chiều nay có lãnh đạo lớn đột nhiên tới kiểm tra, mấy anh chàng hâm mộ chỉ chỉ lên vai, "Ba sao đấy"
"Oa!" Cấp bậc Thượng tướng đó! Cô gái trong tiểu đội kinh ngạc thốt lên.
Những sự việc không liên quan tới mình thì Thương Tịnh đều lười tìm hiểu, tính tình cô nói một cách khó nghe là 'không ôm chí lớn', nhưng nếu nói một cách dễ nghe thì là 'tự biết thế nào là đủ'. Cùng đồng đội ăn cơm xong, cất bát đĩa, rồi cô định đi ra ngoài thì nghe thấy từ cửa truyền tới những tiếng ồn ào.
"Nghiêm! Chào!"
Nghe thấy mệnh lệnh, các binh sĩ trong phòng lập tức im lặng đứng dậy, khom mình cúi chào. Một người đàn ông cương nghị mặc quân phục màu trắng, vai mang ba ngôi sao vàng lấp lánh, các thủ trưởng đơn vị theo sát phía sau, mãi tới khi đoàn người đi tới phòng chiêu đãi khách ở tầng hai, đám người ở dưới mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Đồng chí thượng tướng này sao lại tới căng tin ăn cơm nhỉ?" Một anh chàng binh sĩ thấy lãnh đạo đã đi hết mới nhỏ giọng lẩm bẩm.
Làm mình sợ chết đi được, vị thủ trưởng kia lúc nãy nhìn lướt về phía mình, không phải ngài ấy sẽ cảm thấy gương mặt mình không đủ tiêu chuẩn làm binh sĩ đấy chứ?" Đồng đội Lý Hồng của cô vỗ vỗ ngực
"Sao có thể như thế, đi thôi" Thương Tịnh vẫy tay.
"Cậu đi trước đi, mình đợi thêm một lát, đại đội trưởng của chúng ta cũng ở trong đó, đây chính là cơ hội tốt để thể hiện" Ngộ nhỡ vị thủ trưởng kia muốn đi thăm quan một vòng, đại đội trưởng cần người dẫn ngài ấy đi, may ra có thể gọi cô nàng ấy chứ nhỉ?
"Mình đi đây, ngộ nhỡ có gọi cậu lên nói chuyện thì nhớ phải biết kiềm chế nhé" Thương Tịnh nhắc nhở cô nàng, rồi vẫy tay rời đi.
Thương Tịnh đi chưa được bao lâu thì có vài lãnh đạo đơn vị đi xuống tiếp đón thêm một người, Lý Hồng vừa nhìn thì mắt đã lấp lánh, các lãnh đạo đơn vị đang vây quanh một người đàn ông tuấn tú mặc tây trang đen, tướng mạo người ấy rất mạnh mẽ, bá đạo, nhưng cũng đầy mê hoặc, khiến cho người ta không thể rời mắt.
Đây là nhân vật nào? Nhìn người đàn ông ấy đi lên tầng, tim Lý Hồng đập thình thịch.
Bước vào phòng tiếp khách nhỏ, người đàn ông ấy liếc mắt nhìn mọi người đã an vị, rồi ánh mắt tập trung vào người đàn ông ngồi ở vị trí chủ trì, nói, "Anh nghĩ gì mà lại tới quân đội ăn cơm thế, không phải anh đang làm phiền mọi người sao?"
Không chỉ tên, mà ngay cả giọng điệu cũng quen thuộc khiến mọi người đang có mặt trong phòng phải kinh ngạc, hai nhân vật này không phải chỉ đơn giản là trùng họ đấy chứ?
"Tôi không mượn danh mấy đồng chí lãnh đạo ở đây thì sao có thể gặp được cậu chứ?" Vị thượng tướng không quân khẽ nhếch môi cười, "Lại đây ngồi đi", rồi anh ta vỗ vỗ vị trí trống cạnh mình.
Cố Thùy Vũ tiến lên, bắt tay vài lãnh đạo đơn vị, rồi ngồi xuống bên cạnh thượng tướng không quân.
Thượng tướng Cố Duyên Vũ cười, quan sát anh một lượt, rồi quay đầu cười nói, "Thùy Vũ là con trai thứ ba ở nhà tôi, út ít mà, ông nội muốn để cho cậu ấy nhập ngũ, nhưng cậu ta lại trái lời, theo chú hai làm chính trị, trời sinh tính cách phản kháng, nhà chúng tôi cũng hết cách với cậu ấy" Nói vài câu đã chỉ ra thân phận cao quý của anh, Tam thiếu của Cố gia ở thủ đô.
"Hóa ra là anh em ruột, bảo sao tôi lại thấy giống thế!" Cuối cùng đã biết hậu thuẫn đằng sau vị phó thị trưởng này là gì, một đám cán bộ vội vàng cười nói.
"Ha ha, đúng vậy" Mọi người hùa theo.
"Tôi là kẻ không có tiền đồ nhất trong nhà đấy, sau này còn phải nhờ các anh em, trưởng bối đang ngồi đây chiếu cố nhiều hơn" Cố Thùy Vũ nâng chén rượu lên, "Một chén này, tôi xin cung kính cạn trước"
Cả bàn người vội vàng đứng dậy, nâng ly.
Qua ba tuần rượu, trên bàn tiệc nói hết chuyện phiếm từ trên trời xuống đất lại tới chuyện từ bắc vào nam, không biết tại sao lại hàn huyên tới vấn đề triển vọng phát triển của các nữ binh, trên bàn tiệc chỉ có hai nữ binh, lại còn đều là nữ binh thuộc tổ văn nghệ, Cố Thùy Vũ buông đũa, cảm thấy khá hứng thú nói, "Tôi biết một nữ binh ở đại đội, cô ấy tên là Thương Tịnh, cô bé dó rất ưu tú, lúc được tạm điều tới khu mộ cổ, một mình cô bé ấy đã bắt được tên trộm, còn lúc chống lũ lụt thì biểu hiện xông xáo rất xuất sắc, rốt tốt" Anh quay đầu, nói với anh trai, "Nếu cô ấy có thể làm thủ hạ của anh, em cũng phải đặc biệt đề nghị anh cất nhắc mới được"
"Hử, vậy sao?" Cố Duyên Vũ nhíu mày, anh hiếm khi thấy cậu em trai này tích cực vì phụ nữ như thế.
Cố Thùy Vũ tiếp tục nói, "Nghe nói cô ấy đang xin được đề bạt, sao rồi? Cô bé ấy chắc không có vấn đề gì chứ?"
"Hiếm khi thấy cậu khen người khác, anh cũng thấy tò mò đấy, Chính ủy Lý, sự việc đã có kết quả chưa?"
Chính ủy Lý này chính là cha của Lý Á Hâm, ông ta muốn nói lảng sang chuyện khác nhưng không nói chen vào nổi, giờ ông ta đang không ngừng toát mồ hôi lạnh, "Việc này, vì cô gái đó và một nữ binh ở đơn vị đều có biểu hiện xuất sắc nên chúng tôi áp dụng hình thức bỏ phiếu bầu chọn. Kết quả.... đồng chí Thương Tịnh chỉ kém vài phiếu, nên không trúng tuyển"
"Thị trưởng Cố, tôi mời anh một chén" Ở bữa tiệc, có vài người biết rõ sự tình, thấy không ổn vì vậy cố gắng dời sự chú ý của mọi người.
Cố Thùy Vũ cười, phớt lờ.
"Ngay từ bản chất thì chuyện này đã sai rồi, việc đề bạt một sĩ quan chủ yếu yêu cầu bọn họ phải có bản lĩnh thật sự, nếu chỉ dựa vào nhân duyên tốt thì đã có thể được đề bạt, vậy thì còn ai nỗ lực phấn đấu nữa? Hằng ngày chỉ cần cùng các đồng chí khác hi hi ha ha là được rồi, có đúng không" Cố Duyên Vũ không đồng ý, cau mày.
"Thủ trưởng nói phải..." Trăm tính, ngàn tính cũng không tính tới chuyện Thương Tịnh có quan hệ với Cố Thùy Vũ.
"Vẫn còn có một nữ binh trẻ tuổi có biểu hiện xuất sắc ngang Thương Tịnh, đúng là hiếm thấy, nữ binh kia cũng thuộc bộ thông tấn sao?" Cố Thùy Vũ hỏi.
"...Không, cô ấy thuộc bộ Văn nghệ quân đội. Nhưng cô gái đó nhiều lần được khen thưởng khi biểu diễn ở quân đội, đó cũng là một cô bé đầy tiềm năng"
Vùng chân mày của Cố Thùy Vũ càng nhíu lại sâu hơn.
Chủ nhiệm văn phòng nhìn sắc mặt khôngđược bình thường của Thượng tướng, rồi ông ta và Chính ủy Lý đưa mắt nhìn nhau, quyết định bỏ xe giữ tướng, "Thật ra, Thương Tịnh đã tham gia diễn tập liên hiệp quốc tế, biểu hiện vô cùng xuất sắc, đáng nhẽ phải nhận được huy chương nhị đẳng, nhưng lại chưa được bên trên phê duyệt, mà lần này nhất định phải báo cáo lên trên, vì thế..."
"Hồ đồ!" Cố Duyên Vũ giận dữ quát to, cơm cũng chẳng buồn ăn nữa, anh đứng bật dậy, nói, "Tôi thật muốn biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì!"
Đại đội trưởng Chu từ đầu tới cuối vẫn giữ im lặng, ông ta đã từng nói giúp Thương Tịnh, nhưng một người nói thì có tác dụng gì, vốn cứ tưởng chuyện này cứ thế trôi vào quên lãng, không ngờ giờ lại có khả năng chuyển biến tốt, vị phó thị trưởng Cố này...rốt cục có quan hệ gì với Thương Tịnh?
Tất cả moi người cho rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng lúc Thương Tịnh nhận được thông báo thì cả đơn vị đã xảy ra chuyện long trời lở đất. Cố Duyên Vũ cương quyết truy cứu triệt để chuyện này, Chính ủy Lý vì con gái đã làm ra chuyện mờ ám, một số lãnh đạo biết chuyện nhưng không báo cáo, vì thế sau một cú điện thoại, Chính ủy Lý tạm thời bị đình chỉ công tác để tiếp nhận điều tra, Lý Á Hâm bị ép buộc giải ngũ trước hạn, những cán bộ khác biết chuyện đều bị xử phạt.
Các quân khu lớn khi nhận được thông báo rất kinh ngạc, một vị thượng tướng lại đích thân xử lý kỷ luật một đơn vị, chuyện này nếu không phải do anh rảnh rỗi thì chắc chắn anh đang giết gà dọa khỉ rồi, nghe nói lần này có thể còn tra xét thêm vài quân khu nữa, nhất thời, mọi người đều cảm thấy bất an.
Chính trị viên thầm run sợ, đi nói cho Thương Tịnh biết chuyện này, đồng thời cẩn thận hỏi, "Rốt cục cô có quan hệ gì với phó thị trưởng Cố vậy?" Hậu thuẫn vững chắc như thế mà không dùng, chẳng lễ cố tình chờ Chính ủy Lý của bọ họ ngã ngựa trước?
Thương Tịnh nhíu mày, cô biết rõ chuyện này không hề tầm thường, quả nhiên là do Cố Thùy Vũ ra tay sao? "Không có quan hệ gì"
Cô bé này vẫn rất giữ mồm miệng, chính trị viên cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng nghe nói trên bàn tiệc, câu nào thị trưởng Cố nói ra cũng mang ý bảo vệ Thương Tịnh, cô nói không có quan hệ gì, ai thèm tin chứ?
Đại đội trưởng Chu sau khi huấn luyện khóa học sáng sớm cũng tới tìm Thương Tịnh hỏi chuyện, ông hỏi cùng một vẫn đề với chính ủy trị viên, chỉ có điều chính trị viên không tin cô, nhưng ông ta tin, ông ta trầm ngâm một lát, rồi nói, "Xem ra phó thị trưởng Cố rất thích cô, việc này tuy trộn lẫn nhiều nhân tố, nhưng dù sao anh ấy đã giúp cô một tay, cô nên tìm cơ hội cảm ơn anh ta"
"...Vâng"
Thấy cô không tình nguyện, đại đội trưởng Chu nói, "Nếu anh ta đã coi trọng cô, cô phải nắm chặt cơ hội này, tuy không được phép làm rối kỷ cương, nhưng những mối quan hệ từ trước tới giờ vẫn rất quan trọng"
Thương Tịnh được đề bạt, đối thủ của cô phải xuất ngũ, đáng ra cô nên cảm thấy vui mừng, nhưng cô lại không thể cười nổi. Cô chỉ nhìn thấy một hiện thực tàn khốc, mà loại hiện thực này đã biến thành áp lực vô hình đè nặng lên trái tim của cô, gần như khiến cô không thể thở nổi. Suy nghĩ kỹ, cô lấy cớ giao tài liệu công tác cho khu mộ cổ, trực tiếp vào thành phố tìm Cố Thùy Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook