• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Âu Thần (1 Viewer)

  • chap-208

Chương 208: "Cách này được đấy!"




Editor: Nguyetmai

Lại nói, hiện tại trong dị cảnh cũng có không ít người nước ngoài.

Trong thời điểm các quốc gia đang tranh giành tài nguyên, bạn không mở dị cảnh thì người thức tỉnh ngoại quốc tới chỗ bạn làm gì?

Phần lớn những người nước ngoài tiến vào đây đều rất yên phận thủ thường. Tóm lại, đầu năm nay, người bình thường không muốn chém chém giết giết nữa.

Thế nhưng rừng nào chẳng có chim lớn, kiểu gì cũng có mấy nhóc cứng đầu muốn thử vận may của mình…

Cho nên cần phải cẩn thận một chút, để không dẫn đến sai lầm lớn nào.

"Tiểu Phúc, tớ đi đây." Trương Dương mới bước hai, ba bước đã leo đến phía trên tảng đá lớn, sau đó đi đến bên cạnh cái cây lớn, nhân lúc mấy người kia không chú ý, cậu ta vươn tay ra, đẩy vào thân cây lớn một cách mạnh mẽ.

Thực ra đường kính của chiếc cây cũng chỉ tầm 15-20 centimet, trên cành cây không biết bị con khỉ sáu chân nào vứt một tảng đá trên đó.

Dù sao chăng nữa, thực lực hiện tại của Trương Dương cũng đang ở mức LV2, gần tới LV3, chỉ cần đẩy một cái, cây đại thụ kia đã lập tức lung lay, sau đó hòn đá rớt xuống.

Một tiếng lạch cạch vang lên, sau đó tiếng thét "á" thảm thiết phát ra từ chỗ đám người Ấn Độ.

Mấy người Hồng Tiểu Phúc liền mở to mắt, Triệu Minh hạ thấp giọng, nói: "Lấy đá chọi trứng! Chẳng lẽ đúng là lấy đá chọi trứng sao?"

Sau đó đám Tô Oánh cùng nhau gật đầu: "Chắc chắn chúng không phải người tốt!"

Đúng thế, Tiểu Phúc là con trai cưng nhất của ông trời và đất mẹ, cho nên kẻ có thể bị đá đã chọi được trứng chắc chắn không phải loại người tốt đẹp gì!

Logic ngớ ngẩn gì thế này hả các anh em!

"Lấy đá chọi trứng? Có nghĩa là sao?" Đám người Lý Hạc trở nên ngơ ngác.

Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy từ này.

"Anh Hạc, nói một cách đơn giản thì…" Triệu Minh liền phổ cập kiến thức cho mọi người: "Nếu ai có ý đồ xấu với Tiểu Phúc thì một khối đá vô hình sẽ chọi vào trứng của kẻ đó, đấy gọi là lấy đá chọi trứng."

Đám người Lý Hạc: "…"

Còn có cách nói này sao?

"Nói như vậy…" Lý Hạc cảm thấy không ổn lắm: "Vậy đám người Ấn Độ kia bị đá chọi trúng trứng, có nghĩa là bọn họ đang có ý đồ xấu sao?"

"Chắc chắn rồi!" Tô Oánh khẳng định chắc nịch, gật đầu nói: "Hoặc là gián điệp, hoặc là một đám bại hoại, dù sao cũng chẳng tốt đẹp gì! Hơn nữa nơi này nằm trong phạm vi của dãy núi Vua Hổ, bọn chúng chạy tới đây, có trời mới biết chúng định làm gì!"

Mọi người: "Có lý!"

Sau khi đã thăm dò xong lai lịch của đối phương, đám người Hồng Tiểu Phúc nhìn nhau, nói: "Đi, qua xem thử xem!"

Chờ Trương Dương quay lại, cả đám người đi về phía bên kia.

Đi qua một tảng đá lớn có đường kính khoảng ba mét, bọn họ lại lượn qua một khúc cua nhỏ, cuối cùng đám người Hồng Tiểu Phúc cũng thấy năm người Ấn Độ.

Tuổi của những người Ấn Độ này cũng không lớn lắm, tướng mạo mang đậm chất Ấn Độ, tóc quăn, da ngăm đen, mắt to mày rậm.

Trong đó có ba người đang bưng bát cơm tỏ vẻ ngơ ngác, hai người còn lại, một người thì đang ôm phần dưới đau đớn, một người thì đỡ lấy người kia, vội vàng nói gì đó.

Trông thấy bộ dạng của chúng lúc này, nhóm Hồng Tiểu Phúc còn có thể không hiểu nữa sao?

Lấy đá chọi trứng đấy, chiêu này vừa đủ để chứng minh lập trường của hai bên rồi.

"Mấy người… Làm gì ở đây?" Hồng Tiểu Phúc tò mò hỏi: "Nơi này rất nguy hiểm đấy!"

Trông thấy đám người Hồng Tiểu Phúc đi tới, năm người Ấn Độ lập tức căng thẳng.

Cần phải biết rằng nơi này là dị cảnh, người ngoại quốc thường chạy loạn khắp nơi, phía Trung Quốc thì không như vậy, thông thường đều phối hợp với quân nhân để đảm bảo an toàn.

Nơi này đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, chẳng nhẽ là đi cùng quân đội?

"Chào mọi người." Một thanh niên Ấn Độ bước ra, khoảng ba mươi mốt, ba mươi hai tuổi, trên người mặc áo sơ mi kẻ caro. Trông anh ta có vẻ gấp gáp, vội vàng cất đồ ăn trên tay đi rồi nói: "Hôm nay rảnh rỗi nên chúng tôi tới đây đi dạo. Tôi tên là Kapil, mong được mọi người giúp đỡ."

Sau khi nói xong, anh ta giơ tay ra.

Tiếng Trung của anh ta cũng không tệ, có thể nhận ra, anh ta đã ở Hoa Hạ một thời gian dài. Nói thật, về điểm này, nếu như không có màn lấy đá chọi trứng vừa rồi có lẽ Hồng Tiểu Phúc đã bắt tay với bọn chúng, nhưng bây giờ cần phải cảnh giác hơn một chút, cậu cười nói: "Xin chào, tôi tên là Hồng Tiểu Phúc." Sau đó cậu giới thiệu đám Lý Hạc: "Đây đều là bạn của tôi."

Kapil vội vàng giơ tay lên, bắt chuyện: "Xin chào mọi người, xin chào mọi người."

"Anh Kapil." Hồng Tiểu Phúc nhìn Kapil, sau đó lại nhìn bốn người Ấn Độ còn lại, hỏi: "Mọi người làm gì ở đây vậy?"

Bốn người Ấn Độ còn lại đều là nam giới, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra được họ đang nghĩ gì.

"Chúng tôi sao?" Kapil nhìn đám người Hồng Tiểu Phúc, mỉm cười nói: "Bọn tôi đang bàn bạc đến đây thử vận may, xem có thể thu hoạch được gì hay không. Nào lại đây, tôi xin giới thiệu, mấy người đây đều là bạn của tôi, Bengaluru, Kolkata, Meghalaya, Guwahati." Anh ta vừa nói mấy cái tên, bốn người kia cũng tiện giơ tay lên chào. Đám người Hồng Tiểu Phúc cũng không quá để ý, dù sao cũng chẳng thể nhớ nổi, đoán chừng đây cũng không phải là tên thật.

"Xin chào mọi người, xin chào mọi người." Hồng Tiểu Phúc giơ tay chào hỏi, sau đó hỏi Kapil: "Anh Kapil, bên này rất nguy hiểm, mọi người không sợ sao?" Cậu nhìn về phía người vừa bị đá chọi trứng kia: "Anh bạn này, không sao chứ?"

"Tôi… Tôi không sao!" Người bị đá chọi trúng trứng kia cố gắng cắn răng nói: "Tôi… Tôi vẫn ổn, chỉ là vết thương nhỏ, không đáng kể! Đúng thế, không có gì đáng kể!"

Đám người Hồng Tiểu Phúc: "…"

Oắt con không sợ chết, cho mày một like.

"Ha ha, có gì đáng sợ chứ?" Lúc này Kapil đắc ý cười cười nói: "Không nói dối cậu, hiện tại thực lực của chúng tôi cũng đều đã LV2, cậu nhìn trang bị của chúng tôi xem." Anh ta vừa nói vừa vỗ vỗ vũ khí đang đeo ở trên lưng: "Đây là vũ khí LV3 mới nhất, không phải khoe khoang chứ, mấy loại động vật thông thường chẳng là gì so với chúng tôi cả. Chỉ cần không gặp Vua Hổ thì cánh rừng rậm này chẳng làm khó được chúng tôi đâu."

Triệu Minh: "…"

Lý Hạc: "…"

Những người khác: "…"

Nhanh như vậy đã có người đổi được vũ khí LV3 rồi sao?

Không tầm thường chút nào!

Lại nói, bọn họ thay xong vũ khí LV3 lại chạy đến đây.

"Oa! Lợi hại, lợi hại!" Hồng Tiểu Phúc lập tức trợn mắt: "Đều là vũ khí LV3 sao? Vũ khí của bọn tôi cũng mới chỉ LV2 thôi!"

"Ha ha, thật đó!" Kapil cười cười, sau đó lại như thuận miệng hỏi: "Mọi người đến đây một mình?"

"Chúng tôi sao?" Hồng Tiểu Phúc nhìn về phía động nhện ở cách đó không xa, nói: "Đội của tôi đi cùng với các anh lính này đến đây để thử vận may, vừa rồi phát hiện ra một hang động, khắp động đều là mạng nhện."

Nghe lời này Kapil lập tức cảm thấy không tốt.

Quả nhiên đám trẻ con này đi cùng với quân nhân Trung Quốc.

Còn phát hiện ra động nhện rồi.

Chuyện này khó khăn rồi đây!

Lại nói, bọn họ tới nơi này chẳng qua là do đã phát hiện ra huyệt động kia.

Huyết ngọc dị cảnh!

Hiện tại đang là mặt hàng cực cực hot trong app Người thức tỉnh.

Chỉ duy nhất nhện ở trong đó có vẻ khó đối phó, nhưng có điều bọn họ đã cố tình đổi lại trang bị LV3 rồi.

Kết quả đám nhóc này và quân nhân cũng đã phát hiện ra.

Chẳng nhẽ đây là kết thúc sao?

"À, ha ha, vậy sao?" Kapil sốt ruột đến muốn vò đầu bứt tai, hỏi: "Vậy mấy người quân nhân thì sao? Đi đâu rồi?"

"Các anh lính đi đổi trang bị rồi." Hồng Tiểu Phúc nở nụ cười hiền lành: "Bọn họ bảo chúng tôi cứ đi dạo loanh quanh ở đây, đừng đi xa là được."

"À." Kapil "À" một tiếng, trong lòng tràn đầy buồn bực.

Trong động nhện đều là kho báu cả đấy.

Chỉ riêng cửa hang đã có hơn mười viên huyết ngọc rồi, không biết bên trong còn nhiều như thế nào nữa.

Bọn họ chỉ cần làm tốt việc này, sau đó lén lút đem đống huyết ngọc đi bán, thậm chí nghĩ cách đưa về Ấn Độ. Ít nhất cũng có thể bán với giá gấp đôi, đủ tiền sống cả đời luôn.

Kết quả chỗ này lại có người đến, còn phát hiện ra cái hang kia, chuyện này sao có thể chứ?

Đấy là kho báu của tao, nó phải thuộc về tao.

Lúc nãy khi ăn cơm, bọn họ đang nghiên cứu về vấn đề này.

Dựa theo cách nói của người đàn ông bị đá chọi trứng kia thì của cải lớn như vậy bọn họ nhất định phải bảo vệ. Nếu quả thực bị người khác phát hiện, thậm chí còn nghĩ đến việc giết người diệt khẩu.

Dù sao nơi này cũng là dãy núi Vua Hổ, có người chết ở đây cũng là chuyện bình thường thôi phải không?

Kapil thực sự rất sốt ruột, lúc này người đàn ông bị đá chọi trứng đột nhiên dùng tiếng Ấn Độ nói với cậu ta: "Nếu quả thực không có cách nào thì giết người diệt khẩu đi!"

Kapil: "Bớt nói nhảm đi, nơi này vẫn còn chưa thực sự sâu, nếu giết bọn họ ở nơi này thì rất dễ bị phát hiện, hiện tại chúng ta nên dẫn họ vào sâu hơn một chút."

Người đàn ông bị đá đập trứng: "Cậu nhanh nghĩ cách đi, đừng quên lát nữa đám quân nhân kia sẽ quay lại… Ôi chao, đau chết mất!"

Kapil: "Còn cần cậu nói sao? Tôi đang nghĩ đây còn gì…" Anh ta nói đến đây đột nhiên hai mắt sáng ngời: "Được rồi, lúc trước mọi người có nhớ trên cây có gì không?"

Người đàn ông bị đá đập trứng: "Cậu nói là khỉ sáu chân sao?"

Kapil cười nói: "Đúng vậy! Chúng ta dẫn họ qua đó, sau đó để cho con khỉ sáu chân đó đập chết… Kể cả không chết thì cũng bị thương. Khi đó chẳng phải bọn họ sẽ phải trì hoãn lại sao? Đến lúc đó chúng ta có thể thoải mái cầm đồ đạc rời đi rồi!"

Mấy tên người Ấn Độ liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu: "Cách này được đấy."

Trong lúc năm người Ấn Độ nhỏ giọng trao đổi, đám người Hồng Tiểu Phúc cũng tiếp tục nghiên cứu đối sách.

Hồng Tiểu Phúc: "Theo như ý của bọn họ, vậy bọn họ cũng biết về động nhện."

Tô Oánh gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy vậy, nếu không vì sao bọn họ lại căng thẳng như vậy chứ?"

Mọi người cùng gật đầu: "Đúng vậy!"

"Tiểu Phúc, tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ?" Triệu Minh nhỏ giọng hỏi: "Cậu đoán xem tiếp theo họ định làm gì? Có phải muốn giết người diệt khẩu không?"

Vừa nghe vậy, mấy người bọn họ liền rùng mình.

Ôi giết người, loại chuyện như vậy nghĩ cũng đã không dám nghĩ rồi.

"Không chắc lắm!" Hồng Tiểu Phúc sờ sờ rồi nói: "Có điều tôi đoán họ cũng không dám trực tiếp ra tay đâu, nhất định bọn họ sẽ nghĩ một cách nào đó để chúng ta sợ mà chạy."

Mọi người cùng nhau vò đầu: "Cách gì nhỉ?"

Bên này bọn họ đang nghĩ ngợi, bên kia Kapil đã cười ha hả đi tới, nói: "Đây là lần đầu mọi người tới đây sao?"

"Đúng thế." Hồng Tiểu Phúc gật đầu nói: "Các anh thường xuyên tới sao?"

"Cũng không ít." Kapil nói: "Đi nào, vừa hay tôi biết có một chỗ ở phía trước điều kiện cũng không tệ, thích hợp để làm điểm dừng chân, tôi đưa mọi người đến đó xem xét, coi như để biết đường."

Hồng Tiểu Phúc: "Hả? Còn có chỗ như vậy sao?"

Kapil: "Đúng vậy, hơn nữa tôi nói cho mọi người biết, trên cây kia còn có cả quả đấy, là đào dị giới, mọi người biết không? Hiện tại bên ngoài đang bán 100 tệ một quả đó."

Mọi người: "…"

Đào dị giới?

Có lẽ nào?

Đám người Hồng Tiểu Phúc mạnh mẽ gật đầu: "Được thôi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom