Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Beta: tudolangtuyet
Vừa về đến biệt thự, Trình Lam dìu Lôi Lạc Thiên vào trong, còn Tề Phong thì gọi điện thoại cho Du Tấn, bác sĩ riêng của Lôi Lạc Thiên.
Du Tấn 30 tuổi, anh là bác sĩ nổi tiếng nhất tại thành phố S, cũng là viện trưởng của bệnh viện Thân Ái thuộc về bang Lôi Ưng.
Anh có tướng người cao gầy, đẹp trai. Khuôn mặt điển hình của một vị bác sĩ lạnh lùng mang theo sự kiêu ngạo và tự tin.
Trình Lam dìu Lôi Lạc Thiên nằm lên cái giường lớn đặt ở giữa phòng. Đầu anh dựa vào đầu giường.
Những giọt máu đỏ từ trên vai anh nhỏ xuống ra trải giường trắng , giống như những đóa hoa hồng đang nở rộ.
Trong lòng Trình Lam dâng lên một tia đau xót.
Khi Du Tấn đến, trên người anh mặc blouse trắng quần tây đen, tay cầm thùng thuốc.
Bước vào phòng, anh liền sững sờ tại chỗ.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy phụ nữ ở cạnh Lôi Lạc Thiên.
Nhưng trong phút chốc anh đã lấy lại tinh thần.
Bước đến gần Lôi Lạc Thiên, Du Tấn xem vết thương của anh.
"Sao sơ ý thế?"
Anh biết năng lực của Lôi Lạc Thiên không thể nào để mình bị thương như vậy.
Du Tấn bất giác quay đầu nhìn sang Trình Lam.
Trong lòng thầm nghĩ đúng như câu nói "Hồng nhan họa thuỷ."
Sau khi xử lý xong vết thương cho Lôi Lạc Thiên, Du Tấn thu dọn đồ chuẩn bị rời khỏi.Anh không quên dặn dò vài câu: "Không được làm vận đông mạnh. "
Ý rõ ràng là nói cho Lôi Lạc Thiên nghe. Du Tấn nhìn sang Trình Lam nói: "Nhớ thay băng mỗi ngày, không được để vết thương thấm nước. "
Nói xong anh bước ra khỏi phòng.
Sau ngày hôm đó, Trình Lam luôn ở bên cạnh Lôi Lạc Thiên chăm sóc vết thương cho anh.
Tuy rằng anh luôn chiếm tiện nghi của cô, khi ăn thì bắt cô đút, dù tay anh không bị thương, khi ngủ một tay ôm cô vào lòng, tay còn lại thì thò vào váy ngủ của cô, thăm dò 2 nơi mềm mại của cô.
Nhưng Trình Lam cũng không phản kháng.
Tối ngày thứ hai, sau khi Trình Lam thay băng cho anh, Lôi Lạc Thiên đã xuống giường, anh đến thư phòng để xử lý công việc của bang Lôi Ưng.
Khi cô bưng chén canh do má Trần nấu đến thư phòng cho Lôi Lạc Thiên, vừa chuẩn bị đẩy cửa vào thì cô nhìn thấy Tề Phong và Tề Phú đứng trước bàn làm việc của Lôi Lạc Thiên, vẻ mặt rất nghiêm túc nói:
"Lão đại, lô vũ khí của chúng ta chuẩn bị đưa đến Trung Đông, đã bị bang Hắc Việt đoạt lấy. Còn làm cho vài anh em của chúng ta bị thương."
Lôi Lạc Thiên đang ngồi sau bàn làm việc dựa người vào ghế da, cặp mắt nhắm lại, giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Sau vài giây anh từ từ mở mắt ra, cặp mắt lạnh lẽo và hung ác nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm đen như mực, chỉ có vài ngọn đèn yếu ớt và bóng trăng chiếu thẳng vào khuôn cửa sổ.
Anh nói một cách chậm rãi mà đầy sát khí: "Chuyện ám sát lần trước ta chưa tính sổ với hắn, vậy mà còn dám động vào lô hàng của chúng ta."
Hừ, lạnh một tiếng Lôi Lạc Thiên nói tiếp: "Bây giờ việc quan trọng nhất là cho người điều tra, lô hàng đó đang ở đâu, rồi đoạt lại. Để chuyển qua Trung Đông cho kịp thời hạn. Còn chuyện ám sát kia, ta sẽ từ từ trả lại cho hắn gấp 10 lần."
Vừa nói thì miệng của anh nhếch lên, đầy nguy hiểm.
"Dạ lão đại," Vừa nói xong thì 2 người quay lại muốn rời đi, họ nhìn thấy Trình Lam đứng ở cửa.
Hai người nhìn Trình Lam cung kính, gật đầu một cái rồi lướt qua cô đi ra ngoài.
Trình Lam tay cầm chén canh, đi đến trước bàn làm việc của anh, cô cẩn thận để xuống.
"Còn bị thương sao không nghỉ ngơi cho tốt."
Vừa dứt lời thì cô đã bị một bàn tay to lớn và bá đạo, kéo mạnh một cái ngồi lên đùi anh.
Anh yêu thương vuốt ve mái tóc bóng mượt màu hạt dẻ của cô.
Anh nhìn sâu vào mắt cô nói với giọng ngọt ngào: "Anh không sao, vết thương nhỏ này, sao làm khó được anh."
Trong lòng cô vì động tác dịu dàng này của anh làm cho xao xuyến.
Một loại cảm giác làm người ta thở không thông.
Mặt đỏ, tim đập mạnh, cô liền đứng dậy bưng chén canh đưa cho anh.
"Uống canh sẽ tốt cho sức khỏe."
Lôi Lạc Thiên tay cầm chén canh uống một hơi sạch, lòng thì ngọt ngào.
Từ trước đến giờ không ai quan tâm đến anh như vậy.
Trong lòng anh rất cảm giác rất ấm áp.
Lôi Lạc Thiên vươn tay ôm cô thật chặt vào lòng.
"Cả đời này em chỉ được ở cạnh anh."
Một lời vừa thâm tình vừa bá đạo thoát ra từ miệng của Lôi Lạc Thiên.Trình Lam không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn ra ngọn đèn yếu ớt ngoài cửa sổ.
Vừa về đến biệt thự, Trình Lam dìu Lôi Lạc Thiên vào trong, còn Tề Phong thì gọi điện thoại cho Du Tấn, bác sĩ riêng của Lôi Lạc Thiên.
Du Tấn 30 tuổi, anh là bác sĩ nổi tiếng nhất tại thành phố S, cũng là viện trưởng của bệnh viện Thân Ái thuộc về bang Lôi Ưng.
Anh có tướng người cao gầy, đẹp trai. Khuôn mặt điển hình của một vị bác sĩ lạnh lùng mang theo sự kiêu ngạo và tự tin.
Trình Lam dìu Lôi Lạc Thiên nằm lên cái giường lớn đặt ở giữa phòng. Đầu anh dựa vào đầu giường.
Những giọt máu đỏ từ trên vai anh nhỏ xuống ra trải giường trắng , giống như những đóa hoa hồng đang nở rộ.
Trong lòng Trình Lam dâng lên một tia đau xót.
Khi Du Tấn đến, trên người anh mặc blouse trắng quần tây đen, tay cầm thùng thuốc.
Bước vào phòng, anh liền sững sờ tại chỗ.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy phụ nữ ở cạnh Lôi Lạc Thiên.
Nhưng trong phút chốc anh đã lấy lại tinh thần.
Bước đến gần Lôi Lạc Thiên, Du Tấn xem vết thương của anh.
"Sao sơ ý thế?"
Anh biết năng lực của Lôi Lạc Thiên không thể nào để mình bị thương như vậy.
Du Tấn bất giác quay đầu nhìn sang Trình Lam.
Trong lòng thầm nghĩ đúng như câu nói "Hồng nhan họa thuỷ."
Sau khi xử lý xong vết thương cho Lôi Lạc Thiên, Du Tấn thu dọn đồ chuẩn bị rời khỏi.Anh không quên dặn dò vài câu: "Không được làm vận đông mạnh. "
Ý rõ ràng là nói cho Lôi Lạc Thiên nghe. Du Tấn nhìn sang Trình Lam nói: "Nhớ thay băng mỗi ngày, không được để vết thương thấm nước. "
Nói xong anh bước ra khỏi phòng.
Sau ngày hôm đó, Trình Lam luôn ở bên cạnh Lôi Lạc Thiên chăm sóc vết thương cho anh.
Tuy rằng anh luôn chiếm tiện nghi của cô, khi ăn thì bắt cô đút, dù tay anh không bị thương, khi ngủ một tay ôm cô vào lòng, tay còn lại thì thò vào váy ngủ của cô, thăm dò 2 nơi mềm mại của cô.
Nhưng Trình Lam cũng không phản kháng.
Tối ngày thứ hai, sau khi Trình Lam thay băng cho anh, Lôi Lạc Thiên đã xuống giường, anh đến thư phòng để xử lý công việc của bang Lôi Ưng.
Khi cô bưng chén canh do má Trần nấu đến thư phòng cho Lôi Lạc Thiên, vừa chuẩn bị đẩy cửa vào thì cô nhìn thấy Tề Phong và Tề Phú đứng trước bàn làm việc của Lôi Lạc Thiên, vẻ mặt rất nghiêm túc nói:
"Lão đại, lô vũ khí của chúng ta chuẩn bị đưa đến Trung Đông, đã bị bang Hắc Việt đoạt lấy. Còn làm cho vài anh em của chúng ta bị thương."
Lôi Lạc Thiên đang ngồi sau bàn làm việc dựa người vào ghế da, cặp mắt nhắm lại, giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Sau vài giây anh từ từ mở mắt ra, cặp mắt lạnh lẽo và hung ác nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm đen như mực, chỉ có vài ngọn đèn yếu ớt và bóng trăng chiếu thẳng vào khuôn cửa sổ.
Anh nói một cách chậm rãi mà đầy sát khí: "Chuyện ám sát lần trước ta chưa tính sổ với hắn, vậy mà còn dám động vào lô hàng của chúng ta."
Hừ, lạnh một tiếng Lôi Lạc Thiên nói tiếp: "Bây giờ việc quan trọng nhất là cho người điều tra, lô hàng đó đang ở đâu, rồi đoạt lại. Để chuyển qua Trung Đông cho kịp thời hạn. Còn chuyện ám sát kia, ta sẽ từ từ trả lại cho hắn gấp 10 lần."
Vừa nói thì miệng của anh nhếch lên, đầy nguy hiểm.
"Dạ lão đại," Vừa nói xong thì 2 người quay lại muốn rời đi, họ nhìn thấy Trình Lam đứng ở cửa.
Hai người nhìn Trình Lam cung kính, gật đầu một cái rồi lướt qua cô đi ra ngoài.
Trình Lam tay cầm chén canh, đi đến trước bàn làm việc của anh, cô cẩn thận để xuống.
"Còn bị thương sao không nghỉ ngơi cho tốt."
Vừa dứt lời thì cô đã bị một bàn tay to lớn và bá đạo, kéo mạnh một cái ngồi lên đùi anh.
Anh yêu thương vuốt ve mái tóc bóng mượt màu hạt dẻ của cô.
Anh nhìn sâu vào mắt cô nói với giọng ngọt ngào: "Anh không sao, vết thương nhỏ này, sao làm khó được anh."
Trong lòng cô vì động tác dịu dàng này của anh làm cho xao xuyến.
Một loại cảm giác làm người ta thở không thông.
Mặt đỏ, tim đập mạnh, cô liền đứng dậy bưng chén canh đưa cho anh.
"Uống canh sẽ tốt cho sức khỏe."
Lôi Lạc Thiên tay cầm chén canh uống một hơi sạch, lòng thì ngọt ngào.
Từ trước đến giờ không ai quan tâm đến anh như vậy.
Trong lòng anh rất cảm giác rất ấm áp.
Lôi Lạc Thiên vươn tay ôm cô thật chặt vào lòng.
"Cả đời này em chỉ được ở cạnh anh."
Một lời vừa thâm tình vừa bá đạo thoát ra từ miệng của Lôi Lạc Thiên.Trình Lam không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn ra ngọn đèn yếu ớt ngoài cửa sổ.
Bình luận facebook