Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-702
Chương 702
Tiêu Hách Thiên vốn dĩ đang đứng ở đó xem kịch, nghe thấy Thạch Họa đột nhiên đổ hết mọi lỗi lầm lên người mình, sắc mặt lập tức thay đổi, anh ta lùi về sau mấy bước lắc đầu nguầy nguậy: “Cô bị điên rồi sao? Chuyện này thì liên quan gì đến tôi..” Đường Thi ngồi ở đó, ánh mắt bĩnh tĩnh nhìn cả hai rồi bỗng cười khẩy một tiếng, giọng nói đầy sự giễu cợt: “Hóa ra biển quảng cáo bị cắt không phải là do ngẫu nhiên?”
Cô trầm giọng hỏi, câu hỏi này đã đánh trúng vào tim đen của Tiêu Hách Thiên.
Lúc này anh ta trở nên vô cùng hoảng sợ, cho dù anh ta có là đại minh tinh đi chăng nữa nhưng nếu người muốn bắt anh ta là Bạc Dạ… Anh ta… Vốn dĩ anh ta không có đủ tư cách và khả năng để đối đầu trực diện với Bạc Dạ!
Lúc đó anh ta chỉ gọi một cuộc điện thoại để thông báo với bên kia một tiếng rằng có thể ra tay mà thôi, nhưng bản thân anh ta thực sự cũng không lường trước được chuyện Thạch Họa đã chuẩn bị một âm mưu lớn đến như vậy, vốn dĩ anh ta tìm người bắt cóc Đường Thi, nhưng chưa từng nghĩ đến việc làm cho biển quảng cáo ngã xuống để gián tiếp giết cô!
Hơn nữa ngày hôm đó liên tiếp xảy ra tai nạn, vì sự xuất hiện của Bạc Dạ đã làm xáo trộn tất thảy, vốn dĩ theo kế hoạch thì tấm biển quảng cáo sẽ rơi trúng đầu của Bạc Dạ nhưng Đường Thi lại xả thân chạy ra cứu nên mới tạo nên thảm kịch như thế, lúc đó Tiêu Hách Thiên cũng rất sửng sốt, thấy Đường Thi bị đè xuống, Bạc Dạ suy sụp gọi cứu người, anh ta mới nhận ra rằng… hóa ra bọn họ lại gây ra một tai họa lớn đến như vậy…
Nếu như một ngày nào đó sự việc bại lộ… Vậy thì thứ bản thân bị dính vào sẽ một vụ án giết người!
Tiêu Hách Thiên là một đại minh tinh, điều quan trọng nhất để trở thành một minh tinh đó là không được phép có bất cứu scandal hay chuyện xấu nào, một khi tin tức tiêu cực về bản thân bắt đầu lưu truyền khắp nơi thì đó sẽ là một đòn giáng nặng nề với anh ta. Từ lúc Bạc Dạ bắt đầu bước vào đến lúc hiện giờ đưa Thạch Hoa đi, Tiêu Hách Thiên từ đầu tới cuối đều im hơi lặng tiếng, bởi vì anh ta cũng có nhúng tay vào chuyện này, nếu như Bạc Dạ tìm thấy bất kỳ manh mối nào… Anh ta, có lẽ cũng không thể thoát khỏi truy cứu.
Tuy nhiên lúc Tiêu Hách Thiên bắt gặp ánh mắt của Bạc Dạ, Bạc Dạ chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta, ánh mắt đó dường như nói rằng anh ấy đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện chỉ là không nói ra thôi.
Tiêu Hách Thiên toát mồ hôi lạnh.
Bạc D… Lẽ nào đã biết tất cả mọi chuyện rồi sao? Vậy thì tại sao, chỉ bắt Thạch Họa mà không bắt mình?
Bạc Dạ xua tay, lập tức đã có người tới đưa Thạch Họa đi, trước khi rời đi Lam Minh còn nói một câu đầy ẩn ý: “Lần sau nếu có chuyện như thế này xảy ra nhất định phải thông báo kịp thời cho tôi biết, có tôi ở đây ai dám bước ra ngăn cản?”
Bạc Dạ nhếch môi cười nham hiểm, vẻ mặt uy nghiêm như một vị hoàng đế: “Có lẽ sau này còn phải nhờ anh giúp đỡ rồi.”
Ý là… Vẫn chưa xong sao?
Sắc mặt Tiêu Hách Thiên tái nhợt, nhìn Thạch Họa vừa khóc vừa bị bắt đi, ngay sau đó ngay cả Phúc Trăn cũng vội vàng xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Cậu bắt em họ tôi làm gì?” “Cô ta muốn hại người khác, tại sao tôi lại không bắt cô ta?”
Bạc Dạ lạnh lùng liếc mắt một cái khiến cho Thạch Hoa mềm nhũng cả chân: “Em không có… Em chỉ nhận chỉ thị của người khác mà thôi, Tiêu Hách
Thiên anh nói giúp tôi một tiếng đi…”
Thạch Họa quát Tiêu Hách Thiên, đám đông xung quanh đã bắt đầu đoán được quan hệ giữa bọn họ, Tiêu Hách Thiên lâm vào tình thế khó xử, anh ta nghiến răng nghiến lợi, đổ mồ hôi lạnh nói: “Tôi… Làm sao tôi biết được? Sao tôi lại có thể nói giúp cô được cơ chứ?” “Anh đừng hòng phũ bỏ quan hệ! Anh cũng đã nhận được đúng không! Cuộc gọi của người phụ nữ đó!”
Mọi chuyện đã được tiết lộ, Thạch Họa cuối cùng cũng không thể giấu được nữa, cô ta điên cuồng hét lên: “Anh hẳn đã nhận được cuộc gọi của người phụ nữ bí ẩn đó, nếu không thì sao anh lại hợp tác với tôi!”
Mọi người xung quanh kinh ngạc, sao cơ? Tiêu Hách Thiên thực sự có tham gia vào âm mưu hại người này sao?
Tiêu Hách Thiên vốn dĩ đang đứng ở đó xem kịch, nghe thấy Thạch Họa đột nhiên đổ hết mọi lỗi lầm lên người mình, sắc mặt lập tức thay đổi, anh ta lùi về sau mấy bước lắc đầu nguầy nguậy: “Cô bị điên rồi sao? Chuyện này thì liên quan gì đến tôi..” Đường Thi ngồi ở đó, ánh mắt bĩnh tĩnh nhìn cả hai rồi bỗng cười khẩy một tiếng, giọng nói đầy sự giễu cợt: “Hóa ra biển quảng cáo bị cắt không phải là do ngẫu nhiên?”
Cô trầm giọng hỏi, câu hỏi này đã đánh trúng vào tim đen của Tiêu Hách Thiên.
Lúc này anh ta trở nên vô cùng hoảng sợ, cho dù anh ta có là đại minh tinh đi chăng nữa nhưng nếu người muốn bắt anh ta là Bạc Dạ… Anh ta… Vốn dĩ anh ta không có đủ tư cách và khả năng để đối đầu trực diện với Bạc Dạ!
Lúc đó anh ta chỉ gọi một cuộc điện thoại để thông báo với bên kia một tiếng rằng có thể ra tay mà thôi, nhưng bản thân anh ta thực sự cũng không lường trước được chuyện Thạch Họa đã chuẩn bị một âm mưu lớn đến như vậy, vốn dĩ anh ta tìm người bắt cóc Đường Thi, nhưng chưa từng nghĩ đến việc làm cho biển quảng cáo ngã xuống để gián tiếp giết cô!
Hơn nữa ngày hôm đó liên tiếp xảy ra tai nạn, vì sự xuất hiện của Bạc Dạ đã làm xáo trộn tất thảy, vốn dĩ theo kế hoạch thì tấm biển quảng cáo sẽ rơi trúng đầu của Bạc Dạ nhưng Đường Thi lại xả thân chạy ra cứu nên mới tạo nên thảm kịch như thế, lúc đó Tiêu Hách Thiên cũng rất sửng sốt, thấy Đường Thi bị đè xuống, Bạc Dạ suy sụp gọi cứu người, anh ta mới nhận ra rằng… hóa ra bọn họ lại gây ra một tai họa lớn đến như vậy…
Nếu như một ngày nào đó sự việc bại lộ… Vậy thì thứ bản thân bị dính vào sẽ một vụ án giết người!
Tiêu Hách Thiên là một đại minh tinh, điều quan trọng nhất để trở thành một minh tinh đó là không được phép có bất cứu scandal hay chuyện xấu nào, một khi tin tức tiêu cực về bản thân bắt đầu lưu truyền khắp nơi thì đó sẽ là một đòn giáng nặng nề với anh ta. Từ lúc Bạc Dạ bắt đầu bước vào đến lúc hiện giờ đưa Thạch Hoa đi, Tiêu Hách Thiên từ đầu tới cuối đều im hơi lặng tiếng, bởi vì anh ta cũng có nhúng tay vào chuyện này, nếu như Bạc Dạ tìm thấy bất kỳ manh mối nào… Anh ta, có lẽ cũng không thể thoát khỏi truy cứu.
Tuy nhiên lúc Tiêu Hách Thiên bắt gặp ánh mắt của Bạc Dạ, Bạc Dạ chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta, ánh mắt đó dường như nói rằng anh ấy đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện chỉ là không nói ra thôi.
Tiêu Hách Thiên toát mồ hôi lạnh.
Bạc D… Lẽ nào đã biết tất cả mọi chuyện rồi sao? Vậy thì tại sao, chỉ bắt Thạch Họa mà không bắt mình?
Bạc Dạ xua tay, lập tức đã có người tới đưa Thạch Họa đi, trước khi rời đi Lam Minh còn nói một câu đầy ẩn ý: “Lần sau nếu có chuyện như thế này xảy ra nhất định phải thông báo kịp thời cho tôi biết, có tôi ở đây ai dám bước ra ngăn cản?”
Bạc Dạ nhếch môi cười nham hiểm, vẻ mặt uy nghiêm như một vị hoàng đế: “Có lẽ sau này còn phải nhờ anh giúp đỡ rồi.”
Ý là… Vẫn chưa xong sao?
Sắc mặt Tiêu Hách Thiên tái nhợt, nhìn Thạch Họa vừa khóc vừa bị bắt đi, ngay sau đó ngay cả Phúc Trăn cũng vội vàng xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Cậu bắt em họ tôi làm gì?” “Cô ta muốn hại người khác, tại sao tôi lại không bắt cô ta?”
Bạc Dạ lạnh lùng liếc mắt một cái khiến cho Thạch Hoa mềm nhũng cả chân: “Em không có… Em chỉ nhận chỉ thị của người khác mà thôi, Tiêu Hách
Thiên anh nói giúp tôi một tiếng đi…”
Thạch Họa quát Tiêu Hách Thiên, đám đông xung quanh đã bắt đầu đoán được quan hệ giữa bọn họ, Tiêu Hách Thiên lâm vào tình thế khó xử, anh ta nghiến răng nghiến lợi, đổ mồ hôi lạnh nói: “Tôi… Làm sao tôi biết được? Sao tôi lại có thể nói giúp cô được cơ chứ?” “Anh đừng hòng phũ bỏ quan hệ! Anh cũng đã nhận được đúng không! Cuộc gọi của người phụ nữ đó!”
Mọi chuyện đã được tiết lộ, Thạch Họa cuối cùng cũng không thể giấu được nữa, cô ta điên cuồng hét lên: “Anh hẳn đã nhận được cuộc gọi của người phụ nữ bí ẩn đó, nếu không thì sao anh lại hợp tác với tôi!”
Mọi người xung quanh kinh ngạc, sao cơ? Tiêu Hách Thiên thực sự có tham gia vào âm mưu hại người này sao?
Bình luận facebook